Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác
Chương 45: Ngoại Truyện Trung Học



Nói hát là hát, Dư Niên tập hợp bạn bè lại và thông báo việc này.

"Tôi sẽ tham gia 'Top 10 Ca sĩ'!"

Phó Nguyên Châu lắc đầu: "Tôi nói này, cậu thực sự không có chút nhận thức nào về bản thân à?"

Bùi Ngọc Thành cũng do dự nói: "Tiểu Ngư, cậu thực sự không hát được đâu... Nếu cậu muốn một cái máy nghe nhạc, tôi có thể góp tiền mua cho cậu."

Hạ Hành Khuyết dẫn đầu vỗ tay, đám tóc vàng cũng vỗ tay theo: "Hay lắm! Tiểu Ngư giỏi lắm!"

Công thụ chính đều có vẻ mặt phức tạp.

Đám người này điên hết rồi à?

Dư Niên làm động tác yêu cầu im lặng: "Được! Tôi thấy mình tràn đầy tự tin! Bây giờ chỉ cần mọi người giúp tôi chọn bài hát rồi thiết kế chương trình thôi."

Phó Nguyên Châu nhíu mày: "Chẳng phải chỉ là hát thôi sao? Còn thiết kế gì nữa?"

"Tôi muốn tạo bất ngờ, đánh úp đối thủ." Dư Niên tự tin nói: "Những người khác chỉ hát không thôi, còn tôi sẽ dẫn theo một đội nhảy hoặc một ban nhạc lên sân khấu, chắc chắn sẽ giành vị trí đầu bảng."

"Bọn tôi móc đâu ra đội nhảy và ban nhạc cho cậu? Hay là dời 'Top 10 Ca sĩ' đến đại sảnh Vienna luôn đi."

"Không tệ." Dư Niên đồng ý: "Hợp lý đấy, tôi có thể ngồi trực thăng xuất hiện, hạ cánh trên sân khấu rồi có hai mươi vệ sĩ rải hoa, ban nhạc đẳng cấp thế giới đệm nhạc, đội nhảy cổ điển, hiện đại và nhảy quảng trường cùng biểu diễn..."

"Cậu tỉnh táo lại đi, đây là 'Top 10 Ca sĩ trong trường', không phải 'Buổi hòa nhạc thế giới của Dư Niên'!"

Dư Niên chống nạnh, tự tin: "Tôi nghĩ mình làm được."

Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, anh gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, giúp Dư Niên thực hiện ước mơ.

Phó Nguyên Châu quay đầu không muốn nhìn hai người họ nữa: "Hai người điên hết rồi."

Bùi Ngọc Thành thở dài: "Thôi, giúp cậu chọn bài hát trước đi."

"Tuyệt vời." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Một nhóm người đến nhà Phó Nguyên Châu.

Nhà Phó Nguyên Châu giàu, anh ta sống trong biệt thự, còn có máy tính để dùng.

Dư Niên chống cằm: "Cho tôi bài nào khó khó sâu sắc, nốt cao phù hợp với khí chất của tôi."

"Yêu cầu lắm thế, còn đòi phù hợp với khí chất."

Phó Nguyên Châu nhấp chuột, chọn phát—

Bài hát chủ đề "Đại Nhĩ Đồ Đồ"

"Khởi Hành Vui Vẻ"

"Bài Hát Của Chú Cá Sấu Nhỏ"

"Thế nào?"

"Không ổn!" Dư Niên muốn đẩy anh ta ra tự mình chọn.

Phó Nguyên Châu nói với cậu: "Thật đấy, cậu hát bài nước ngoài đi, lúc đó dù hát sai ban giám khảo cũng không nghe ra, có khi còn thấy cậu giỏi cơ."

Dư Niên quay đầu nhìn: "Thật hả?"

"Đúng rồi." Phó Nguyên Châu tiếp tục lừa cậu: "Bài này, 'Bài Hát Của Chú Cá Sấu Nhỏ' là bài hát tiếng Đức, vô cùng cao cấp, dân ca Đức đấy, lưu truyền mấy trăm năm rồi."

"..."

Dư Niên nghi ngờ anh ta đang lừa mình.

Cuối cùng Dư Niên vẫn chọn một bài hát tiếng Anh kinh điển.

Khi rời khỏi nhà Phó Nguyên Châu, Dư Niên đột nhiên phát hiện trong đại sảnh có một cây đàn piano.

Dư Niên hỏi: "Cậu biết chơi piano à?"

Phó Nguyên Châu gật đầu: "Ừ, có học qua một chút."

Dư Niên ngẩng đầu nhìn anh ta với ánh mắt mong đợi.

Phó Nguyên Châu sợ hãi lùi lại: "Cậu tính làm gì?"

Dư Niên cười: "Người đệm piano yêu quý của tôi ơi. Phó Nguyên Châu, chúng ta là bạn tốt mà đúng không?"

"Biến đi! Chúng ta không phải bạn tốt!"

"Bùi Ngọc Thành, giúp tôi thuyết phục cậu ấy với."

Phó Nguyên Châu quay đầu bỏ chạy, Dư Niên đuổi theo phía sau.

Cùng lúc đó có một đám đàn em chặn Hạ Hành Khuyết lại.

"Anh Hạ, chúng ta thôi đi."

Hạ Hành Khuyết siết chặt tay.

Chỉ là biệt thự thôi mà? Sau này anh sẽ mua cho Dư Niên!

Chỉ là piano thôi? Sau này anh sẽ học!

Tiểu Ngư của anh không được em đuổi anh chạy với Phó Nguyên Châu!

*

Từ khi Phó Nguyên Châu chuyển đến lớp của họ, Hạ Hành Khuyết đã cảm nhận được sự nguy hiểm.

Dư Niên và Phó Nguyên Châu luôn cười đùa vui vẻ, dù không có gì quá giới hạn nhưng Hạ Hành Khuyết nghe thấy là khó chịu.

Như lúc này, họ đang nói về chuyện đệm nhạc.

"Phó Nguyên Châu, xin cậu đấy, nếu tôi thắng thì tôi có thể cho cậu mượn máy nghe nhạc mà."

"Có chết tôi cũng không lên sân khấu bôi xấu mặt với cậu, cậu muốn máy nghe nhạc thì tôi lấy một cái trong nhà cho cậu, nhà tôi có cả chục cái."

Lúc này Hạ Hành Khuyết quay đầu lại, anh nhìn Dư Niên chằm chằm: "Tiểu Ngư, tôi cũng biết chơi nhạc cụ."

Mắt Dư Niên sáng lên: "Hả? Nhạc cụ gì vậy?"

Những đứa em ngồi sau cũng vươn cổ ra: "Gì gì? Anh Hạ biết chơi nhạc cụ gì?"

Hạ Hành Khuyết suy nghĩ một chút: "...Tam giác thiết."

"..."

Cuối cùng Phó Nguyên Châu vẫn theo Dư Niên lên sân khấu.

Vì Dư Niên đã thuyết phục được Bùi Ngọc Thành.

Dư Niên nói mãi không bằng Bùi Ngọc Thành nói một câu: "Cậu giúp cậu ấy đi."

Tại buổi sơ khảo cuộc thi "Top 10 ca sĩ học đường"—

Dư Niên mặc đồ dạ hội đứng chờ ở hậu trường, trên tay cầm cuốn sổ nhỏ chăm chú ghi lời bài hát.

Phó Nguyên Châu khoanh tay, ngồi bên cạnh với vẻ mặt chán đời không tả nổi.

Thật xấu hổ, danh tiếng cả đời của anh ta sẽ bị hủy hoại vì chuyện này.

Dưới sân khấu, Hạ Hành Khuyết cũng khoanh tay, mặt bực bội tựa lưng vào ghế ngồi.

Những đứa em phía sau rướn cổ mong chờ Dư Niên lên sân khấu.

"Ghế của ai đây? Sao lại bỏ trống vậy?"

"Của Phó Nguyên Châu, cậu ta nói khi đánh đàn piano xong sẽ quay lại xem, nhờ chúng ta giữ ghế giúp."

"Ồ, hình như tôi chưa nghe Tiểu Ngư hát bao giờ."

"Hôm nay Tiểu Ngư mặc đồ dạ hội, còn vuốt tóc nữa, muốn xem ghê."

Nghe thấy vậy, Hạ Hành Khuyết hơi ngồi thẳng người nhìn về phía sân khấu.

Để xem nào.

Không biết bao lâu sau, người dẫn chương trình cuối cùng cũng đọc tên Dư Niên.

"Tiếp theo mời bạn Dư Niên lớp 11-2 mang đến cho chúng ta một bài hát tiếng Anh kinh điển, 'My Heart Will Go On'."

Đám đàn em vỗ tay rôm rả.

Dư Niên mặc bộ đồ dạ hội bước ra giữa sân, cầm lấy micro đặt sẵn trên sân khấu.

Phó Nguyên Châu ngồi xuống trước cây đàn piano.

"Ồ, đến rồi, bắt đầu rồi."

"Tiểu Ngư trông cũng được đấy."

Ngay cả các giám khảo phía trước cũng hơi ngồi thẳng người.

Rồi Dư Niên cất giọng—

"Ào—"

Bài hát đầy cảm xúc, toàn là tình cảm chứ không có kỹ thuật.

Các giám khảo lập tức lùi lại.

Cái gì đây?

Tưởng là ca sĩ đẳng cấp, hóa ra là ca sĩ hài.

Dư Niên trên sân khấu nhắm mắt, tay ôm ngực hát đầy cảm xúc, khán giả dưới sân khấu bịt tai.

"Trời ơi, Tiểu Ngư hát kinh khủng vãi."

"Anh Hạ nói cậu ấy hát hay lắm cơ mà?"

Hạ Hành Khuyết thản nhiên: "Hay mà, các cậu không nghe ra à?"

"Chết tiệt, quên mất anh Hạ cũng bị điếc nhạc, anh ấy không nghe ra đâu."

Dư Niên trên sân khấu nhìn thấy Hạ Hành Khuyết nên vẫy tay với anh.

Mọi người đều tránh xa giọng hát của cậu, chỉ có Hạ Hành Khuyết nhiệt tình cổ vũ, còn mỉm cười với cậu nữa.

Dư Niên và Hạ Hành Khuyết!

Bá Nha và Chung Tử Kỳ!

Gặp tri kỷ giữa núi non nước chảy!

Nhưng không khí ấm áp nhanh chóng bị phá vỡ.

Trong phần nhạc đệm, Dư Niên đi trên sân khấu tương tác với khán giả.

Những đứa đàn em bỏ tay khỏi tai.

"Mặc dù Tiểu Ngư hát không hay lắm, nhưng Phó Nguyên Châu đánh đàn piano cũng được."

"Tiểu Ngư nhìn cũng được, trước đây có cô gái từng hỏi tôi số điện thoại của Tiểu Ngư đấy."

"Thế cậu có cho không?"

"Tất nhiên là không rồi, Tiểu Ngư cần tập trung học hành."

"Phải nói thì hai người họ cũng khá hợp nhau."

"Eo ơi, cậu có thấy ghê không?"

"Không, ý tôi là nhìn hai người họ đứng trên sân khấu..."

"Cậu càng nói càng sai, ngay cả bạn thân của mình mà cậu cũng nói được."

Đám đàn em tranh cãi kịch liệt, mặt Hạ Hành Khuyết ngồi phía trước tối sầm.

Hai người họ... cũng khá... hợp nhau...

Dư Niên và Phó Nguyên Châu đều mặc đồ dạ hội, có lẽ cùng một bộ nên tóc cũng vuốt gần giống nhau.

Trong chớp mắt, mặt Hạ Hành Khuyết tối lại như có thể nhỏ nước.

Anh nhấc chiếc ghế bên cạnh nắm chặt trong tay, khớp xương kêu răng rắc.

Dư Niên lại cất giọng, đột nhiên phát hiện "Chung Tử Kỳ" của mình đã hắc hóa đang bẻ chân ghế, cậu sợ đến mức lảo đảo vỡ giọng.

"Ào—"

Cứu... cứu tôi với...

Một buổi biểu diễn đầy khó khăn nhanh chóng kết thúc, không có gì bất ngờ, Dư Niên...

Không lọt vào vòng chung kết.

Dư Niên: (

Không vui chút nào.

Phó Nguyên Châu thở dài lấy chiếc máy nghe nhạc giống giải thưởng từ trong cặp ra, đưa cho cậu: "Nè, tặng cậu."

"Cảm ơn." Dư Niên mím môi: "Nhưng tôi không thể nhận đồ của cậu được."

Phó Nguyên Châu nhét máy nghe nhạc vào tay cậu: "Chúng ta là ai với ai, cầm đi, coi như là quà sinh nhật của cậu, đi thôi."

"Ồ." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Dư Niên bước ra khỏi hậu trường, Bùi Ngọc Thành cũng đang đợi cậu bên ngoài, cậu ấy vẫy tay với cậu.

"Tiểu Ngư, đừng buồn nhé, buổi biểu diễn của cậu có phong cách hậu hiện đại, cái này tặng cậu."

Dư Niên:!

Máy nghe nhạc x2

Dư Niên trở lại chỗ ngồi khán giả, đám đàn em cũng đón cậu.

"Không sao đâu, Tiểu Ngư, cậu hát khá ổn mà, rất có cảm xúc, họ toàn kỹ thuật chẳng có tình cảm, cái này tặng cậu, chúng tôi góp tiền mua đấy."

Dư Niên:!!

Máy nghe nhạc x3

Dư Niên choáng váng, cậu nhìn xung quanh: "Hạ Hành Khuyết đâu?"

"Anh Hạ đi rồi."

"Đi rồi á?"

"Ừ, xem xong buổi biểu diễn của cậu thì anh ấy đi luôn, chắc về lớp rồi."

Phó Nguyên Châu nhìn chiếc ghế của mình: "Đứa nào thất đức, bẻ gãy một chân ghế của tôi? Thế này tôi ngồi kiểu gì đây?"

Hạ Hành Khuyết·Đức. (*)

(*) Khuyết Đức: Thiếu đạo đức.

Đám đàn em lùi lại, họ kéo Dư Niên ra: "Tiểu Ngư, cậu muốn đi tìm anh Hạ không? Chúng ta đi."

"Ừ."

Dư Niên cầm ba chiếc máy nghe nhạc trở lại lớp học.

Hạ Hành Khuyết đang làm bài tập, trông rất chăm chú.

Dư Niên bước lên khoe những món quà mình nhận được: "Xem này, họ mua cho tôi ba chiếc máy nghe nhạc đấy, tôi có nhiều bạn lắm phải không!"

Hạ Hành Khuyết ngẩng đầu nhìn, đáp lại: "Ừ."

"Ừ?"

Hôm nay anh kỳ lạ ghê.

Dư Niên chọc chọc anh: "Hạ Hành Khuyết, cậu sao đấy? Sao trông buồn thế?"

Mặt Hạ Hành Khuyết không có biểu cảm gì: "Tôi rất vui."

Đám đàn em của anh ngay trước mặt anh nói Dư Niên và Phó Nguyên Châu hợp nhau.

Anh vui lắm đấy.

"Nói dối, trông cậu chẳng vui chút nào." Dư Niên quay về chỗ ngồi của mình: "Sao vậy? Tôi hát khó nghe đến mức làm cậu chết lặng à?"

Hạ Hành Khuyết im lặng một chút: "Không phải tức giận với cậu."

"Ồ." Dư Niên sờ vào ngăn bàn, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Cậu chậm chạp lôi ra một chiếc máy nghe nhạc nữa.

Dư Niên: !!!

Máy nghe nhạc x4

Dư Niên kinh ngạc nhìn Hạ Hành Khuyết: "Cậu cũng mua cho tôi sao? Bốn cái? Còn giống hệt nhau nữa, tôi chuyên bán cái này à?"

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nhìn cậu: "Bán của họ đi, dùng của tôi."

*

Cuối cùng Dư Niên trả lại đồ do bạn bè khác tặng, bảo họ đến cửa hàng trả lại.

Chỉ giữ lại món quà của Hạ Hành Khuyết.

Tối hôm đó, một nhóm người ăn uống ở quán nướng, nhân lúc Dư Niên đi vệ sinh, Hạ Hành Khuyết hắng giọng tuyên bố với đám đàn em: "Tôi thích Tiểu Ngư."

Tóc vàng còn đặt hết tâm tư đi gặm thịt bò: "Thịt bò hôm nay hơi dai."

Khỉ uống nước ngọt, Mắt Kính lật món cá khô nhỏ nướng trước mặt Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, hơi nâng cao giọng: "Tôi thích Tiểu Ngư!"

Đột nhiên, cả thế giới im lặng.

Tóc vàng bị nghẹn thịt bò, Khỉ bị sặc nước ngọt, tay cầm cá khô của Mắt Kính khẽ run.

"Anh Hạ, ý anh là anh muốn ăn cá khô nhỏ?"

Hạ Hành Khuyết sửa lại từng chữ một: "Tôi nói, tôi thích Tiểu Ngư."

Đám đàn em đồng loạt ho khan: "Chết tiệt!"

"Anh Hạ, lần trước anh còn nói chuyện này trẻ con mà."

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Nếu cảm thấy kỳ lạ thì có thể đi ngay bây giờ, tôi sẽ không nói gì."

"Không không không." Đám đàn em liên tục xua tay: "Không kỳ lạ."

"Vậy nên từ nay đừng nói cậu ấy hợp người khác nữa, nếu muốn thì nói tôi và cậu ấy là được."

Đám đàn em: ???

Anh nhớ gì nhớ dai thế!

Hạ Hành Khuyết tiếp tục: "Tôi muốn thi đại học, lên đại học với Tiểu Ngư."

"Tôi còn muốn kiếm thật nhiều tiền, mua biệt thự lớn cho Tiểu Ngư."

"Học piano, khi Tiểu Ngư hát thì đệm đàn cho cậu ấy."

"Giết Phó Nguyên Châu."

Đám đàn em nhíu mày trao đổi ánh mắt: "Có phải anh Hạ đang coi Phó Nguyên Châu là tình địch không?"

Họ chưa kịp nói gì Dư Niên đã quay lại.

"Để nói sau đi." Hạ Hành Khuyết đưa cho họ ánh nhìn cảnh cáo, anh bình thản quay đầu lại lấy cho Dư Niên miếng bánh gạo nướng.

"Ăn thêm một miếng nữa này."

"Được nha."

Ánh mắt của đám đàn em nhìn Dư Niên thêm chút bối rối mơ hồ và tò mò.

Chuyện gì đây?

Họ còn chưa kịp phản ứng.

Dư Niên muốn về sớm làm bài tập, Hạ Hành Khuyết đưa cậu về trước.

Dư Niên hỏi: "Các cậu không về nhà hả?"

Hạ Hành Khuyết nói: "Họ còn chơi thêm một lát nữa."

"Ừm."

Khi Dư Niên và Hạ Hành Khuyết rời đi, đám đàn em vẫn chưa hết kinh ngạc.

"Anh Hạ vừa nói..."

"Anh ấy thích Tiểu Ngư."

"Nhưng hai người họ đều là con trai mà."

"Nếu là anh Hạ và Tiểu Ngư thì hình như cũng được."

"Tôi cũng thấy vậy, chỉ là... đôi khi... có thể thấy một số từ trường kỳ lạ trên người họ."

"Nếu anh Hạ và Tiểu Ngư ở bên nhau thì chắc ngày ngày làm bài tập nhỉ?"

"Vốn dĩ ngày nào cũng làm bài tập rồi."

"Vậy thì chẳng phải Tiểu Ngư sẽ trở thành 'chị dâu' của chúng ta sao? Hả?"

Đám đàn em hoảng sợ, đồng thời nghĩ đến một số hình ảnh thần kỳ.

Không lâu sau, Hạ Hành Khuyết đưa Dư Niên về xong đã quay lại.

"Chiều nay, ai là người nói Tiểu Ngư và Phó Nguyên Châu hợp nhau?"

Anh Hạ bắt đầu truy tìm nội gián.

Ai không ship cp "Hạ Hành Khuyết x Dư Niên", cút hết ra ngoài!

"Không phải em! Không phải em!"

"Anh Hạ, bọn em chỉ nói vậy thôi mà, anh đừng giận."

"Đúng đúng đúng, anh Hạ, Tiểu Ngư chắc chắn không thích Phó Nguyên Châu đâu, Phó Nguyên Châu cũng không thể thích Tiểu Ngư được."

Hạ Hành Khuyết nhíu mày: "Thật à?"

"Thật, em từng đuổi hoa khôi trường, tin lời em nói đi." Tóc vàng đầy tự tin, lôi một cuốn bí kíp tán gái mượn ở thư viện trường từ trong cặp ra: "Đây."

Hạ Hành Khuyết cầm lấy cuốn sách, lật qua vài trang—

[Khi người ta vui, điều đầu tiên làm sẽ nhìn về phía người mình thích, nếu bạn bè kể chuyện cười, người bạn thích nhìn bạn thì chúc mừng, hãy mạnh dạn tỏ tình đi!]

Rất có lý, Hạ Hành Khuyết chỉ vào dòng này: "Ngày mai mỗi người chuẩn bị một câu chuyện cười kể trước mặt Tiểu Ngư."

Đám đàn em: "Không thành vấn đề, giao cho chúng em."

Ngày hôm sau.

Dư Niên và Bùi Ngọc Thành gặp nhau ở cửa lớp.

Dư Niên cười vẫy tay chào: "Xin chào! Cậu trả lại máy nghe nhạc chưa?"

Bùi Ngọc Thành nói: "Trả rồi, cậu không giữ lại một cái sao? Phòng khi một cái hỏng còn có cái khác dùng."

"Không cần đâu, tôi sẽ trân trọng cái duy nhất này."

Lúc này Phó Nguyên Châu cũng đeo túi một bên lững thững đi tới.

Dư Niên cũng cười chào anh ta: "Trả lại chưa á?"

Phó Nguyên Châu gật đầu: "Trả rồi."

Ở góc hành lang, đám đàn em đều kinh ngạc.

"Sao Tiểu Ngư nhìn ai cũng cười hết vậy?"

"Mẹ, sao cậu ấy thích nhiều người thế?"

Hạ Hành Khuyết đẩy đám đàn em sang một bên, hai tay chống nạnh đi từ phía sau tới.

Nhìn thấy anh, Dư Niên cũng nở nụ cười ngọt ngào vẫy tay: "Hạ Hành Khuyết!"

Đám đàn em lúng túng: "Nhanh lên, nhanh lên, cười với anh Hạ rồi, ghi lại đi."

Suốt cả buổi học sáng, họ kể cho Dư Niên nghe những câu chuyện cười lạnh.

"Tiểu Ngư, tôi kể cho cậu nghe này, có một người nói rằng nơi nào có nước thì nơi đó có cá. Rồi người khác nói, đâu có? Trong bình nước nóng làm gì có cá. Hahaha!"

"Để tôi kể một câu, ngày xưa có một nàng tiên cá nhỏ, cô ấy dùng giọng nói của mình đổi lấy đôi chân, lên bờ gặp hoàng tử rồi cô ấy - abababa. Hahahahaha!"

Vẻ mặt Dư Niên khá phức tạp, Hạ Hành Khuyết chăm chú quan sát Dư Niên: "Tiểu Ngư, sao cậu không cười?"

Dư Niên quay đầu nhìn anh, cậu nhếch mép: "Sao toàn kể chuyện cười về cá vậy?"

Hạ Hành Khuyết cũng không hiểu, anh nhìn đám đàn em: "Sao toàn chuyện cười về cá thế?"

"Lạnh quá, Hạ Hành Khuyết, tôi với cậu không thù không oán, sao cậu muốn hại tôi chết cóng hả?"

"Tôi không có." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Dư Niên quay đầu lại đọc sách, Hạ Hành Khuyết liếc đám đàn em, anh quay sang chọc chọc Dư Niên: "Tiểu Ngư?"

Phó Nguyên Châu ngồi phía sau họ ngơ ngác: "Các cậu làm gì vậy?"

"Cậu đừng quan tâm."

Phó Nguyên Châu gãi đầu.

*

Gần đây Phó Nguyên Châu luôn cảm thấy giữa Hạ Hành Khuyết và Dư Niên có gì đó kỳ lạ.

Nhưng cụ thể là kỳ lạ ở đâu, anh ta cũng không nói rõ được.

Chỉ là kỳ lạ.

Không lâu sau là đến sinh nhật của Hạ Hành Khuyết.

Ngày sinh nhật của anh, Dư Niên một tay sắp xếp phụ trách bố trí địa điểm, sắp xếp quy trình, mời công thụ chính cùng một đám đàn em đến.

Gọi cho tiệm nướng đặt đồ ăn đến, thậm chí lén đặt rượu hoa quả.

Ăn no uống say cũng chơi mệt rồi, những người có giờ giới nghiêm về trước nên chỉ còn lại vài người, họ trải thảm trên sàn nằm la liệt trên đất xem phim, chuẩn bị tối nay ngủ luôn trên sàn.

Không lâu sau phim kết thúc, bắt đầu chiếu phần kết.

Dư Niên nhanh chóng nhắm mắt, ngã lên chăn: "Tôi ngủ rồi, ai tắt tivi giúp nha."

Hạ Hành Khuyết ôm Dư Niên: "Tôi và Tiểu Ngư ngủ rồi."

Dư Niên che mắt Bùi Ngọc Thành: "Ngọc Thành cũng ngủ rồi."

Phó Nguyên Châu bất lực, từ dưới đất bò dậy: "Tôi tắt, tôi tắt."

Anh ta tắt tivi quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện Hạ Hành Khuyết và Dư Niên nằm cạnh nhau, Hạ Hành Khuyết ôm Dư Niên thật chặt.

Hạ Hành Khuyết hoàn toàn không có ý định ngủ, anh mở mắt nhìn góc cạnh của Dư Niên, lén áp má mình vào má Dư Niên làm Dư Niên ngứa, cậu vỗ anh lẩm bẩm: "Đừng động đậy."

"Người Niên Niên ấm lắm."

"Nhưng bây giờ là mùa hè mà."

Phó Nguyên Châu: !!!

"À..."

Dường như Hạ Hành Khuyết cũng phát hiện ra anh ta, trong bóng tối ném cho anh ta một ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Phó Nguyên Châu chui vào chăn ôm chặt Bùi Ngọc Thành, gương mặt hoảng loạn: "Bùi Ngọc Thành... vừa rồi..."

Bùi Ngọc Thành khó chịu đẩy anh ta ra: "Cút đi."

"Abababa."

Phó Nguyên Châu thức trắng đêm.
 
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác
Chương 46: Ngoại Truyện Trung Học



Chớp mắt một cái đã đến học kỳ một năm cuối cấp.

Giờ tan học hôm nay, Tóc vàng thu dọn cặp sách hỏi: "Anh Hạ, anh đi đánh bóng rổ không?"

Hạ Hành Khuyết đang làm bài tập, Dư Niên ngồi bên giám sát anh thay anh trả lời: "Cậu ấy không rảnh, hôm nay chưa làm xong bài tập sai."

"Ồ." Tóc vàng yếu ớt vẫy tay với họ, gọi Kính Mắt và Khỉ: "Vậy bọn tôi đi trước, anh Ngư, anh Hạ, tạm biệt."

"Tạm biệt." Dư Niên cũng vẫy tay với họ, cậu nhìn bài tập của Hạ Hành Khuyết: "Ừm, cái này sắp xong rồi, tiếp theo."

Hạ Hành Khuyết ngoan ngoãn lấy sổ bài tập sai ra: "Được."

Đám đàn em ra ngoài bằng cửa sau, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại.

"Anh Hạ đáng thương ghê."

"Đâu có đáng thương đâu? Anh ấy thích thế mà."

"Hơn nữa học kỳ trước anh Hạ đã vào top 300 rồi, có thể thi đại học đấy."

"Nhưng anh ấy muốn thi vào một trường đại học với Tiểu Ngư mà? Vậy còn hơi xa đấy."

"Thế nên anh ấy mới chăm chỉ như vậy đó."

"Nếu có người ấn đầu tôi bắt tôi học như thế, tôi cũng có thể đậu đại học."

"Thôi đi, ngày nào mẹ cậu cũng ấn đầu cậu bắt học cũng không thấy cậu chăm chỉ đâu."

Tan học nửa tiếng, Hạ Hành Khuyết chăm chỉ làm bài tập sai, Dư Niên làm xong nửa bài kiểm tra tiếng Anh, cầm bài tập sai của anh kiểm tra một lượt, gật đầu: "Được rồi, về nhà thôi."

Dư Niên đeo cặp sách, đi với Hạ Hành Khuyết bước ra khỏi trường.

Hạ Hành Khuyết nói: "Tiểu Ngư, tôi mời cậu đi ăn."

"Ừm." Dư Niên gật đầu: "Ăn gì đây? Bánh mì kẹp ở cổng trường được không?"

"Đi ăn pizza, hôm nay cậu lén vẽ pizza trong sách, tôi thấy rồi, tôi lấy xe đưa cậu đi."

"Không được!" Dư Niên cố gắng làm mặt nghiêm khắc: "Đã nói với cậu rồi, cậu chưa đủ tuổi, không có bằng lái xe máy không được lái xe. Cậu lại lén mang xe đến à?"

Hạ Hành Khuyết cố gắng giải thích: "Tiểu Ngư, là xe đạp."

"...Ồ." Dư Niên nghẹn lại, cậu còn tưởng là xe máy.

"Dù sao cậu cũng không được lái, họ cũng không được, không được làm việc phạm pháp."

"Ừm."

Từ khi Dư Niên đưa anh vào "liên minh sống sót" của mình, Dư Niên đã nhấn mạnh nhiều lần, không cho anh làm những việc phạm pháp.

Từ nhỏ như vứt rác bừa bãi, giẫm lên cỏ đến lớn như giết người đốt nhà, đều không được! Đập tan mọi sự kiện xấu từ trong trứng nước!

Hạ Hành Khuyết khẽ nhếch môi, anh dắt xe đạp trong nhà ra chở Dư Niên đi ăn pizza.

Dư Niên ngồi phía sau, nắm lấy vạt áo sơ mi của Hạ Hành Khuyết.

Gió nhẹ thổi qua mái tóc Dư Niên, Dư Niên ngẩng đầu nhìn lưng Hạ Hành Khuyết, khẽ đung đưa chân.

Ăn xong pizza, họ cùng nhau về nhà.

Căn nhà Hạ Hành Khuyết thuê mới đó đã hết thời hạn một năm, đúng lúc căn nhà trống trên tầng nhà Dư Niên đang cho thuê, anh liền chuyển đến.

Bây giờ họ sống trên dưới cùng một tòa nhà, học tập cùng nhau rất tiện.

Hạ Hành Khuyết nói: "Tôi về tắm trước, lát nữa qua viết nốt bài sai."

Dư Niên lấy chìa khóa, mở cửa nhà: "Được, tạm biệt."

Dư Niên về nhà thay giày, ném cặp lên ghế sofa đi vào phòng ngủ, cậu lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.

Năm ngoái ông cha hờ của cậu đã đi Macau, đến giờ vẫn chưa về, không gọi điện càng không gửi tiền, một mình Dư Niên sống dựa vào học bổng thầy Chu giúp cậu xin, cùng với tiền học thêm Hạ Hành Khuyết và Phó Nguyên Châu cho mà sống.

Cậu mới gặp ông cha hờ đó vài lần, còn chưa đánh nhau, bây giờ Dư Niên ở một mình phải tính toán kỹ lưỡng, nhưng cực kỳ vui vẻ.

Hai mươi phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Dư Niên trong phòng tắm đáp lời, vội vàng đi dép lau tóc, chạy ra mở cửa.

"Hạ Hành Khuyết, nhanh thế?"

Dư Niên mở cửa nhìn thấy người bên ngoài, cả người cứng đờ, một luồng lạnh từ lòng bàn chân dội lên.

Là Dư Bằng.

Ông cha hờ chết tiệt cậu.

Dư Bằng xách một túi xách, tóc râu không cắt tỉa trông rất bẩn thỉu.

Ông ta đẩy Dư Niên ra rồi ném túi xách cho cậu, đi thẳng vào: "Làm gì ăn đi, đói quá."

Ông ta không thay giày, đi đôi giày bẩn giẫm lên sàn nhà Dư Niên mới lau hôm qua để lại vết đen.

Lúc này Hạ Hành Khuyết ở trên tầng cũng nghe thấy tiếng động, anh nhanh chóng mở cửa, chạy xuống cầu thang.

Dư Niên quay lại nhìn, vẫy tay với anh: "Đừng qua đây."

Cậu không sợ Dư Bằng, cậu sợ Hạ Hành Khuyết qua đánh nhau để lại tiền án, đi theo con đường phản diện.

Và họ đều là học sinh cuối cấp, không thể có sai sót.

"Nói chuyện với ai đấy? Nhanh làm gì ăn coi."

"Ừ."

Hạ Hành Khuyết nhìn Dư Niên đi vào đóng cửa, anh nhanh chóng gọi điện cho Tóc vàng: "Alo, mang đồ qua."

Dư Niên quay lại nấu nhanh một bát mì, cậu ôm cặp trốn về phòng.

Cậu khóa cửa, vừa làm bài vừa nghe lén động tĩnh bên ngoài.

May mắn là Dư Bằng có vẻ mệt, không có sức gây chuyện nên ăn xong đã lăn ra ngủ, phòng bên cạnh dần vang lên tiếng ngáy.

Lúc này chiếc điện thoại cũ của Dư Niên kêu lên, là tin nhắn Hạ Hành Khuyết gửi.

Cứ mười phút là Hạ Hành Khuyết gửi một tin, xác nhận an toàn của cậu, đến giờ đã gửi mấy chục tin.

Hạ Hành Khuyết: "Vẫn an toàn chứ?"

Dư Niên: "Ừ, ông ta ngủ rồi, chắc không sao đâu."

Dư Niên nghĩ một lát, vẫn gửi thêm: "Bây giờ có tiện không? Cho tôi qua chỗ anh Hạ ngủ nhờ một đêm nha?"

Hạ Hành Khuyết nhanh chóng trả lời: "Lên đây."

Dư Niên thu sách vào cặp mang thêm vài bộ quần áo, cùng vũ khí phòng thân, nhẹ nhàng lẻn ra khỏi phòng chạy lên tầng.

Hạ Hành Khuyết đang đợi cậu ở hành lang, thấy cậu đến liền nhận lấy cặp: "Đi thôi."

Lúc này nhóm đàn em cũng thò đầu ra từ lan can: "Sao rồi? Tiểu Ngư, có bị bắt nạt không?"

Dư Niên lắc đầu: "Không sao."

Tối đó Tóc vàng cũng không về, mọi người đều ở nhà Hạ Hành Khuyết để ý động tĩnh dưới tầng, hộ ngủ dưới sàn.

Hạ Hành Khuyết ôm chặt Dư Niên, anh sợ cậu bị kẻ xấu bắt đi.

Hạ Hành Khuyết nói: "Ngày mai đi học sớm, sẽ không gặp ông ta nữa."

Dư Niên gật đầu: "Ừm."

Dư Niên lật người đối mặt Hạ Hành Khuyết, nghĩ một lát cũng đưa tay ôm anh.

*

Dư Bằng đi Macau một năm, có vẻ kiếm được ít tiền.

Ông ta lại dùng tiền kiếm được mang đi đánh bạc, giờ càng lúc càng tệ, thậm chí còn gọi bạn bè cờ bạc về nhà.

Mỗi ngày Dư Niên về nhà, đều ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.

Dư Niên không có cách nào, chỉ có thể trốn trong phòng hoặc sang nhà Hạ Hành Khuyết.

Cậu cũng không thể tìm sự giúp đỡ bởi vì Dư Bằng không đánh cậu, dù cảnh sát đến cũng chỉ khuyên nhủ, điều đó sẽ khiến Dư Bằng tức giận.

Hôm đó tan học, Hạ Hành Khuyết đưa Dư Niên về nhà an toàn rồi đợi ở hành lang một lát, không nghe thấy động tĩnh gì,mới chuẩn bị rời đi.

Hạ Hành Khuyết vừa đến cửa nhà, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào dưới tầng.

Anh cảm thấy không ổn nên vội chạy lại, đẩy cửa nhà Dư Niên.

Trong phòng khách, mấy người đàn ông trung niên đang tụ tập uống rượu đánh bài, trong nhà đầy mùi thuốc lá và rượu.

Trên bàn để một hộp thiếc đựng bánh quy, đó là tiền cược Dư Bằng ném lên bàn.

Hạ Hành Khuyết nhận ra cái hộp này, đây là hộp đựng tiền của Dư Niên, thẻ ngân hàng sổ tiết kiệm, và một ít tiền mặt đều để trong này.

Dư Niên muốn lấy lại đồ của mình, nhưng hình như đã bị Dư Bằng đánh, má còn đỏ, mắt cũng sưng.

Dư Niên với khuôn mặt đỏ ửng lao lên lấy lại tiền của mình.

"Bỏ xuống cho tao!"

Dư Bằng giơ tay định đánh cậu, Hạ Hành Khuyết nắm tay Dư Niên kéo cậu lại chắn giúp cậu.

Dư Bằng khó chịu nhìn cậu: "Cút !"

Mấy ông bạn đánh bài vẫn ở bên cạnh cổ vũ: "Ông Dư, chơi được không, không chơi thì chúng tôi đi đây?"

Dư Bằng đưa tay về phía Dư Niên: "Đưa tiền đây, mày thì có tiền gì? Không phải của tao sao? Nhanh lên!"

Dư Niên không chịu, cậu kéo Hạ Hành Khuyết từ từ lùi ra cửa muốn bỏ chạy.

Bỗng nhiên Hạ Hành Khuyết lao lên, nhặt chai bia rỗng xếp cạnh ghế sofa, đập mạnh xuống bàn.

Chai bia vỡ tan, Hạ Hành Khuyết cầm mảnh thủy tinh sắc nhọn, chỉ về phía họ, không nói lời nào.

Dư Bằng bị anh dọa, vội vàng lùi lại hai ba bước.

Nhân lúc này, Dư Niên kéo Hạ Hành Khuyết chạy đi.

Về đến nhà khóa cửa cẩn thận, dùng thêm ghế sofa chặn cửa, Dư Niên mới hơi yên tâm.

Vừa định kiểm tra tài sản của mình, đột nhiên cậu thấy trên tay Hạ Hành Khuyết có máu.

Cậu vứt hộp bánh quy sang một bên, nắm lấy tay Hạ Hành Khuyết: "Bị lọ thủy tinh đâm phải sao?"

"Chỉ là vết thương nhỏ." Hạ Hành Khuyết nhìn má cậu: "Cậu bị đánh à?"

"Bị va nhẹ thôi."

"Tôi đi lấy hộp y tế."

Hạ Hành Khuyết không hay dùng hộp y tế, tìm một lúc mới thấy.

Khi anh mang hộp y tế đến, Dư Niên cúi đầu đang ngồi trên ghế sofa ôm hộp bánh quy..

Hạ Hành Khuyết nghe thấy tiếng cậu khịt mũi, nhẹ nhàng bước đến ôm vai cậu.

Dư Niên lao vào lòng Hạ Hành Khuyết, ôm chặt anh khóc nức nở: "Tại sao lại là tôi? Tôi có muốn đến đây đâu, tôi đâu có muốn đến chỗ này, tôi đã cố gắng sống rồi mà, tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?!"

Hạ Hành Khuyết ôm cậu, vỗ nhẹ lưng cậu.

Anh không giỏi an ủi người khác nên chỉ có thể ôm chặt Dư Niên, khẽ nói: "Tôi sẽ giết ông ta."

Dư Niên vừa khóc vừa nhắc nhở: "Không được làm việc trái pháp luật!"

"Tôi biết rồi."

*

Thời tiết trở lạnh, mấy ngày nay Dư Niên ở nhà Hạ Hành Khuyết.

Tối hôm đó, hai người cùng nhau làm bài tập.

Điện thoại của Hạ Hành Khuyết sáng lên.

Tóc vàng: [Anh Hạ, Dư Bằng đang ở sòng bạc ngõ Hoa Viên, mấy hôm trước anh không nói muốn dạy ông ta một bài học mà? Đến không?]

Hạ Hành Khuyết nhìn Dư Niên, suy nghĩ một chút: [Được]

Anh gập sách bài tập lại: "Tiểu Ngư, tôi làm xong rồi, cậu có muốn ăn lẩu cay không? Tôi ra ngoài mua."

Dư Niên đang viết bài luận tiếng Anh, cậu không ngẩng đầu: "Được nha, tôi muốn ăn đậu phụ."

"Ừm để tôi đi mua, cậu ở nhà nhé, đừng ra ngoài."

"Được."

Hạ Hành Khuyết mặc áo khoác ra khỏi nhà.

Anh gặp đám đàn em ở ngã tư, đi ngang qua công trình xây dựng bỏ hoang, lục trong đống phế liệu tìm được mấy thanh sắt cầm trên tay.

Tóc vàng hỏi: "Anh Hạ, em đã hỏi rồi, sòng bạc đó nhỏ lắm, muốn đi vệ sinh cũng phải ra ngoài, chúng ta có thể đợi Dư Bằng ra ngoài rồi đánh ông ta một trận."

Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Ừ."

"Nhưng anh ra ngoài thế này, Tiểu Ngư không biết đúng không?"

"Tôi nói với cậu ấy là ra ngoài mua lẩu cay."

"Tiểu Ngư không cho anh làm mấy việc này mà."

Hạ Hành Khuyết im lặng một chút: "Không sao, giấu cậu ấy là được, chỉ lần này thôi."

"Ừm."

Một nhóm người đi vào con hẻm tối, ngồi xổm bên ngoài cửa hàng tạp hóa duy nhất còn sáng đèn đợi Dư Bằng ra ngoài.

Hạ Hành Khuyết ngậm kẹo m út— anh không hút thuốc, hút thuốc ảnh hưởng sức khỏe, ảnh hưởng đến việc cưới Dư Niên.

Xung quanh yên tĩnh và tối om, chỉ có bóng đèn mờ ảo chiếu xuống đầu Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết nghĩ đến Dư Niên.

Hình ảnh Dư Niên bị đánh, đáng thương như thế nào.

Cậu nằm trong lòng anh khóc nức nở ra sao.

Và...

Khóc nức nở nhưng vẫn không quên nhắc anh đừng vi phạm pháp luật.

Dư Niên không cho anh đánh nhau, anh biết Dư Niên nói đúng, nếu bị bắt thì anh mất hết.

Nhưng nếu không dạy dỗ Dư Bằng, Dư Niên sẽ phải chịu đựng thêm một học kỳ nữa.

Hạ Hành Khuyết nghĩ vậy, anh siết chặt thanh sắt trong tay.

Anh phải...

Đột nhiên ngoài hẻm vang lên tiếng còi cảnh sát.

Tóc vàng nhảy dựng lên: "Chết rồi, anh Hạ, đi thôi!"

Hạ Hành Khuyết nhìn phía trước chằm chằm: "Sợ gì? Chúng ta chưa đánh mà, họ đến bắt đánh bạc thôi."

Tóc vàng hiểu ra: "Anh Hạ, anh gọi điện hả?"

Hạ Hành Khuyết đáp: "Ừm, lúc đi gọi một cuộc."

Dư Niên không cho anh đánh người, anh tự nhủ nếu cảnh sát đến trước khi Dư Bằng ra ngoài thì thôi, nếu cảnh sát đến muộn hơn anh, anh sẽ đánh gãy chân Dư Bằng.

Anh đã cho Dư Bằng cơ hội rồi.

Chủ cửa hàng tạp hóa đã quen với cảnh, ông ấy hạ cửa cuốn xuống, tránh cho cửa hàng bị liên lụy.

Hạ Hành Khuyết đứng bên ngoài cửa, nhìn chằm chằm về phía trước.

Nhiều người hét lên "chạy đi" từ bên kia tường nhảy qua, từng người một như bánh bao rơi xuống nồi.

Đột nhiên, có người hét lên: "Chết rồi!"

"Có người chết rồi! Hắn ngã chết rồi!"

Dư Bằng hoảng loạn đứng cạnh xác chết.

Hạ Hành Khuyết vẫn đang chăm chú nhìn ông ta.

Ánh mắt Hạ Hành Khuyết lạnh lùng như một con rắn độc, giống như đang nói "mày xong rồi".

*

Hạ Hành Khuyết dẫn đàn em đến đồn cảnh sát làm chứng, là Dư Bằng đẩy người ta ngã từ tường xuống.

Ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã khuya.

Dư Niên gọi cho anh mấy cuộc.

"Alo, Hạ Hành Khuyết, cậu đi đâu đấy? Không có chuyện gì chứ?"

Hạ Hành Khuyết dịu dàng nói: "Không sao, chỗ lẩu cay đông người quá, tôi đang xếp hàng."

"Vậy cậu về nhanh đi, tôi không ăn nữa đâu."

"Sắp đến lượt rồi."

"Ừm."

Hạ Hành Khuyết xách lẩu cay về nhà, Dư Niên đã làm bài tập xong , đứng bên cửa sổ thấy anh về thì chạy ra mở cửa.

"Về rồi à? Sợ chết tôi rồi, tôi tưởng có chuyện gì chứ."

"Tôi không có chuyện gì đâu." Hạ Hành Khuyết đưa lẩu cay cho cậu, đứng ở cửa thay giày.

Dư Niên vừa định xách lẩu cay vào, Hạ Hành Khuyết ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì gọi: "Niên Niên."

Dư Niên quay lại: "Sao lại gọi tôi như vậy? Nghe như 'níu níu' ấy."

"Cứ gọi như vậy nhé." Hạ Hành Khuyết khẽ nói: "Niên Niên, vừa rồi có chuyện lớn, tôi suýt nữa vi phạm pháp luật."

Nghe thấy lời này, Dư Niên vội vàng chạy lại: "Cái gì? Cậu đã làm gì cơ?"

"Không làm gì cả." Hạ Hành Khuyết ôm lấy cậu, gục đầu lên vai cậu khẽ nói: "Chẳng làm gì cả, tôi nhớ lời cậu nói là không được làm chuyện xấu, tôi không làm."
 
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác
Chương 47: Hạ tổng mất trí nhớ



Kỷ niệm 5 năm kết hôn.

Dư Niên gửi nhóc con cho Bùi Ngọc Thành và Phó Nguyên Châu, cậu kéo Hạ Hành Khuyết ra ngoài chơi.

Hạ Hành Khuyết đã đặt chỗ ở nhà hàng trên không, lại còn đặt thêm một phòng tổng thống, hai người đã có một ngày kỷ niệm ngọt ngào.

Bình minh sáng hôm sau.

Ánh nắng chiếu qua cửa kính rọi lên chiếc giường lớn.

Hạ Hành Khuyết từ từ mở mắt, khẽ nhìn xuống Dư Niên đang nằm trong lòng mình.

Đây là ai?

Dư Niên thoải mái gối đầu lên cánh tay anh, sợi tóc cũng mềm mại đè lên cánh tay anh ngủ ngon lành.

Chỉ là...

Không mặc quần áo.

Đúng là không biết xấu hổ!

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, lặng lẽ kéo chăn che vai Dư Niên.

Dư Niên vùng vẫy hai cái, đưa tay ra ngoài thở: "Hạ Hành Khuyết, nóng quá."

Hạ Hành Khuyết dừng lại, sao anh lại không thấy việc này lạ lẫm chứ?

Hạ Hành Khuyết không nằm yên được, đưa tay ra muốn đẩy Dư Niên nhưng lại sợ đẩy ngã cậu nên đành đưa tay ra chọc vào mặt cậu.

Dư Niên rúc vào trong chăn: "Để em ngủ thêm một lát, tối qua bốn giờ mới ngủ mà."

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Tỉnh rồi thì trả lời tôi trước, ai đưa cậu lên giường tôi?"

Dư Niên: ???

Dư Niên ngẩng đầu chớp mắt nhìn Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết hắng giọng, nghiêm mặt: "Đừng cố gắng quyến rũ tôi, ai đưa cậu lên giường của tôi?"

Dư Niên nhăn mặt: "Nguyên tối hôm qua anh vẫn chưa chơi đủ à?"

Hạ Hành Khuyết vỗ nhẹ vào mông cậu: "Nói chuyện nghiêm túc."

"Ồ." Dư Niên cố gắng nhớ lại tình tiết tối qua, mắt ngấn lệ nhìn anh: "Em không cố ý đổ rượu lên người Hạ tổng thật mà, tuy em cố ý nhưng quản lý nói, chỉ cần bám được Hạ tổng để Hạ tổng làm kim chủ của em, em sẽ có phim đóng."

Đúng vậy, tối qua họ đang chơi trò ngôi sao nhỏ ngốc nghếch x đại kim chủ.

Tối qua ngôi sao nhỏ đã đổ cả cốc rượu lên áo sơ mi đắt tiền của đại kim chủ, lúng túng dùng tay lau, kịp thời lộ ra vẻ mặt cứng rắn nói rằng mình sẽ đền tiền, sau đó bị đại kim chủ nhìn thấu bản chất d@m đãng lấy thân trả nợ.

Mặt Dư Niên đỏ bừng.

Nhưng bây giờ...

Hạ Hành Khuyết nhíu mày: "Hóa ra là vậy."

Dư Niên hít mũi, khẽ hỏi: "Anh muốn chơi nữa thật à? Lưng em hơi đau, mai chơi được không?"

Hạ Hành Khuyết kéo chăn xuống giường.

Dư Niên vui vẻ rúc vào chăn: "Vậy em ngủ thêm một lát, anh tự giải quyết đi."

Hạ Hành Khuyết quay lưng lại, mặc áo sơ mi sạch sẽ nói: "Cậu không cần lo lắng, bên Phó Nguyên Châu đang thiếu nam chính cho một bộ phim truyền hình, cậu có thể đi đóng, còn đóng như nào là chuyện của cậu."

"Chuyện tối qua chỉ là tai nạn, đừng mơ tưởng nhiều, bước ra khỏi phòng thì đừng nói gì cả, nếu không..."

Cuối cùng Dư Niên cũng nhận ra điều bất thường, ngồi "vụt" dậy khỏi giường: "Cái gì? Nếu không thì sao?"

Hạ Hành Khuyết cài nút áo sơ mi, anh quay lại cúi người ép đầu nhỏ của Dư Niên nhìn vào mắt mình, khẽ nói: "Nếu không tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn."

Dư Niên: ???

"Anh... anh giết người khi nào? Em đã bảo anh không được làm chuyện này cơ mà?" Dư Niên lắc đầu đứng dậy trên giường, cậu đứng cao hơn túm cổ áo Hạ Hành Khuyết, chống nạnh nói: "Anh tỉnh táo lại đi! Em là vợ anh mà!"

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc: "Nhưng vừa rồi cậu nói cậu là ngôi sao."

Dư Niên tự tin: "Đó là trò đóng vai play tối qua! Lời nói trên giường của đàn ông mà anh tin được à?"

Hạ Hành Khuyết khẽ nhìn xuống, ánh mắt lướt qua Dư Niên: "Mặc quần áo vào, đừng quyến rũ tôi."

"A!" Dư Niên nhanh chóng kéo chăn bọc lấy cơ thể.

Hạ Hành Khuyết đứng bên giường chăm chú nhìn Dư Niên, sau vài câu nói đơn giản đã hiểu rõ tình hình hiện tại.

Trong góc nhìn của Hạ Hành Khuyết –

Hạ Hành Khuyết: Tổng giám đốc tập đoàn Hành Niên, người sáng lập đế chế thương mại trẻ nhất thế giới, chính bản thân anh.

Dư Niên: Một ngôi sao nhỏ dùng mưu mẹo trong một bữa tiệc muốn bám đại gia. Với đôi mắt tròn trong veo đã đánh bại sự tự chủ kiêu hãnh của tổng giám đốc, dựa vào việc có quan hệ thân mật với tổng giám đốc, muốn nhân cơ hội leo lên trở thành phu nhân giám đốc.

Rõ ràng, trí nhớ của Hạ Hành Khuyết đã bị đảo lộn.

Mặt Dư Niên hiện lên vẻ mờ mịt: "Leo lên cái gì? Chúng cậu đã đăng ký kết hôn rồi."

Hạ Hành Khuyết lạnh lùng hỏi: "Giấy đâu?"

"Ở nhà, ai lại mang giấy kết hôn đến khách sạn chứ?"

"Không mang tức là không có."

"Vậy..." Dư Niên nghĩ một lát: "Vậy anh nghĩ xem, tại sao 'tập đoàn Hành Niên' lại gọi là 'Hành Niên', 'Hành' là ai? 'Niên' là ai?"

"'Hành' là tôi, 'Niên' là bánh gạo, tôi thích ăn bánh gạo."

"Anh..." Dư Niên suýt nữa thì tức chết!

"Thật lòng mà nói, tôi không thể kết hôn, trong kế hoạch cuộc đời tôi không có mục kết hôn." Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Chờ đi, vị trí nam chính kia là của cậu đấy, nhà sản xuất sẽ gọi cậu sau."

"Bây giờ anh định về nhà à? Em đi với..."

"Không cần."

"Anh..." Dư Niên ném một cái gối vào lưng anh: "Anh... là đồ tra công rút x vô tình!"
Dư Niên lộn ngược trên giường tức giận đấm gối vài cái, cậu cầm điện thoại nhắn tin cho đội trợ lý và ông quản gia của Hạ Hành Khuyết, yêu cầu trợ lý để ý hành tung của Hạ Hành Khuyết, đồng thời nhờ quản gia cử xe đến đón cậu.

Hôm qua đến khách sạn là do Hạ Hành Khuyết lái xe đưa cậu tới, giờ Hạ Hành Khuyết đi rồi, cậu phải về một mình.

Chỗ nào Hạ Hành Khuyết cũng bình thường, chỉ quên mỗi cậu thôi.

Đối với Hạ Hành Khuyết, cậu là người nói quên là quên à?

Tức chết đi được! Tức chết đi được!

Dư Niên đấm gối, vô tình vặn eo khiến cậu càng bực hơn.

Trước đây Hạ Hành Khuyết luôn xoa lưng xoa bụng cho cậu, giờ bỏ đi thẳng rồi, tức chết đi được!

Dư Niên nằm sấp trên giường, không biết từ lúc nào bụng chứa đầy lửa giận, cậu mơ màng ngủ thiếp đi.

Không biết bao lâu sau, Dư Niên đột nhiên cảm thấy một bàn tay to lớn khô ráo đặt lên lưng cậu, một bàn tay khác đặt lên bụng.

Dư Niên mở mắt, vẫn còn mơ màng: "Anh làm gì đấy?"

Hạ Hành Khuyết nói: "Cậu nói đau lưng cơ mà? Sáng cũng chưa ăn."

Dư Niên hỏi: "Nhớ ra rồi à?"

"Không. Ra khỏi cánh cửa này, chúng ta chẳng là gì nữa."

"Ồ, giờ chưa ra khỏi cửa nên chúng ta chưa kết thúc đúng không?"

Hạ Hành Khuyết giữ vẻ nghiêm túc cuối cùng của một tổng tài: "Ừ."

Dư Niên cười lăn vào lòng anh: "Mông cũng phải xoa."

Hạ Hành Khuyết khẽ nuốt nước bọt: "Đừng có dụ dỗ tôi, tôi sẽ không mắc bẫy lần thứ hai."

Dư Niên chớp mắt: "Nhưng em là ngôi sao nhỏ bản chất d@m đãng mà."

"Im đi."

*

Đến chiều, Hạ Hành Khuyết lái xe đưa Dư Niên về nhà.

Dư Niên nằm dài trên ghế phụ chơi điện thoại.

Để Hạ Hành Khuyết tự tay lái xe đưa cậu về nhà, Dư Niên cũng phải dùng chút mưu mẹo.

Dư Niên nói với Hạ Hành Khuyết: "Anh có sợ không? Không dám về nhà xem giấy đăng ký kết hôn với em à? Không sao đâu, thực ra em cũng không muốn về với anh lắm, Hạ tổng, anh cũng chỉ có vậy thôi, nói thật đi, tối qua... chà, cũng bình thường thôi, tổng tài trong truyền thuyết, ôi... cảm giác như anh không được lắm, về nhà nhờ quản gia mua cho anh ít hải sâm lộc nhung ăn vậy."

Sau đó Dư Niên bị Hạ Hành Khuyết vác lên xe.

Hạ Hành Khuyết đạp ga: "Về nhà."

Dư Niên lén giơ tay hình chữ "V".

Về đến biệt thự, ông quản gia ra đón.

"Hạ tổng, cậu Dư, hai người về rồi à?"

"Vâng." Dư Niên xuống xe nói với Hạ Hành Khuyết: "Anh xem đi, quản gia nhà anh cũng biết em đấy, em thật sự không phải ngôi sao."

Hạ Hành Khuyết lạnh mặt âm thầm quan sát, anh không nói gì.

Tại sao quản gia của anh lại nịnh bợ ngôi sao nhỏ này như thế?

Quản gia có chút khó hiểu, Dư Niên mở miệng nói bừa: "Anh ấy đang chơi trò giả vờ không biết cháu thôi ạ."

"Ồ, thì ra là vậy." Ông quản gia mỉm cười.

Vậy cũng bình thường, Hạ tổng và cậu Dư kết hôn năm năm rồi, tình cảm vẫn tốt như vậy, ngày ngày quấn quýt bên nhau.

Dư Niên quen chân đi vào biệt thự, quản gia đi bên cạnh: "Cậu Phó vừa gọi điện đến nói Tiểu Hạ tổng thích khu vui chơi mới xây của nhà họ lắm, Tiểu Hạ tổng muốn chơi thêm vài ngày nữa rồi mới về."

"Vâng ạ." Dư Niên chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với Hạ Hành Khuyết: "À đúng rồi, chúng ta còn có một đứa con tên Hạ Hạc, anh cũng quên rồi à?"

Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: "Hạ Hạc là đứa trẻ do tôi nhặt được."

Dư Niên kinh ngạc: "Hả???"

Sét đánh giữa trời quang! Hạ Hạc biến thành đứa trẻ nhặt được!

Hạ Hành Khuyết đi vào sảnh lớn biệt thự, dừng lại trước thang máy nhấn nút.

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Tôi không thể kết hôn, cũng không có con, đế chế thương mại không có người kế thừa sẽ gây ra hỗn loạn lớn, vậy nên tôi nhặt một đứa trẻ về."

Dư Niên không biết nói gì: "Có khả năng nào đó là con do em sinh ra không?"

"Là tôi nhặt được. Cậu muốn làm cha dượng của nó à? Không được, nhà này không cần thêm một ông chủ nam."

"..."

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.

Dư Niên đẩy anh ra, tự cậu chui vào: "Tránh ra."

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, anh vào theo cậu.

Hình như Dư Niên đang tức giận, Hạ Hành Khuyết quay đầu nhìn cậu, khẽ nói: "Tổng tài phải giữ mình, ba năm trước tôi không thể sinh con với cậu, Hạ Hạc thật sự là đứa trẻ do tôi nhặt về."

Dư Niên hoàn toàn không biết nói gì: "Vậy tối qua là lần đầu tiên của anh sao? Tổng tài giữ mình?"

Hạ Hành Khuyết hắng giọng: "Cậu có thể nghĩ vậy. Nếu cậu không cho tôi uống thuốc, tôi tuyệt đối không mắc bẫy."

Dư Niên chống nạnh: "Em cho anh uống thuốc gì? Uống thuốc rồi mà anh còn không làm được á."

Hạ Hành Khuyết im lặng, Dư Niên nhón chân áp sát mặt anh: "Sao? Sao?"

Hạ Hành Khuyết quay đầu đi, chết tiệt, ngôi sao nhỏ này lại dùng đôi mắt tròn xoe của cậu để dụ dỗ anh.

Tổng tài giữ mình +1 điểm!

Quên con -1 điểm! Quên vợ -1 điểm! Xúc phạm vợ -999 điểm!

Thang máy nhanh chóng đến nơi, Dư Niên thản nhiên đi vào phòng ngủ dùng mật khẩu sinh nhật mở két sắt, lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho Hạ Hành Khuyết xem.

"Xem đi, chúng ta là chồng chồng hợp pháp."

Hạ Hành Khuyết nhìn tấm ảnh cưới khổng lồ trên tường và giấy đăng ký kết hôn trong tay, anh vẫn chưa kịp phản ứng.

Dư Niên lấy bộ đồ ngủ của cậu, thay đồ trước mặt anh rồi ngả lưng xuống giường ngủ.

Động tác mượt mà trơn tru.

Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, anh khẽ nói: "Đây là phòng ngủ chính."

"Em biết mà." Dư Niên chống đầu, chớp mắt nhìn anh: "Vì em là ngôi sao muốn được thăng tiến, em đang dụ dỗ Hạ tổng đấy."

Hạ Hành Khuyết nhíu mày: "Cậu mặc đồ ngủ Snoopy dụ dỗ tôi?"

Dư Niên cười chui vào chăn: "Em ngủ thêm chút nữa, tối gọi em dậy nhé."

Hạ Hành Khuyết ngừng lại, may mà Dư Niên tránh nhanh, anh thật sự... bị đồ ngủ Snoopy dụ dỗ.

Hạ Hành Khuyết lấy lại tinh thần, cầm giấy đăng ký kết hôn ngồi xuống cạnh Dư Niên.

Trên giấy đăng ký kết hôn, Dư Niên mặc áo sơ mi trắng, thanh tú đáng yêu với nụ cười rạng rỡ.

Hạ Hành Khuyết đặt tấm ảnh cạnh mặt Dư Niên, nghiêm túc so sánh.

Đúng là cậu thật.

Ngay cả Hạ Hành Khuyết cũng không giống như bị ép buộc, Hạ Hành Khuyết hiểu rõ bản thân, anh không thể bị đe dọa làm bất cứ điều gì. Hơn nữa biểu cảm khi chụp ảnh này vui sướng như muốn bay lên trời, chỉ là muốn giữ thể diện nên cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Vì vậy, chỉ có thể là chính anh muốn kết hôn với Dư Niên.

Vậy thì... ngôi sao nhỏ này thật sự là vợ anh?

Hạ Hành Khuyết nghi hoặc nhìn Dư Niên, dù ngoại hình đẹp, tính cách đáng yêu, nói chuyện dễ nghe được nhiều người yêu quý, nhưng Hạ Hành Khuyết hoàn toàn không nghĩ ra lý do để mình kết hôn với cậu.

Đột nhiên, Dư Niên quấn chăn "soạt" một cái nhảy khỏi giường, ôm chầm lấy Hạ Hành Khuyết.

"Chà! Bắt được một tổng tài đẳng cấp thế giới nè!" Dư Niên cuốn anh vào trong chăn.

Tổng tài nổi giận: "Dừng lại! Hỗn láo! Người đàn ông kia, cậu đang chơi với lửa!"
 
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác
Chương 48: Hạ tổng mất trí nhớ (Hoàn)



Ngày hôm sau, Dư Niên đưa Hạ Hành Khuyết đi kiểm tra sức khỏe.

Cơ thể anh không có vấn đề gì, xử lý công việc công ty cũng rất thuận lợi, người ngoài hoàn toàn không nhận ra bất thường, chỉ là anh đã quên mất Dư Niên.

Dư Niên: )

Tức giận đến mức quay người đấm Hạ Hành Khuyết một cái.

Hạ Hành Khuyết chạm vào ngực mình, nơi vừa bị Dư Niên đánh. Cái tên ngôi sao nhỏ to gan này, ngay trước mặt bác sĩ cũng dám đùa giỡn anh.

Dư Niên khéo léo hỏi bác sĩ gia đình, nếu bệnh nhân mất trí thì phải làm sao.

Bác sĩ gia đình kinh ngạc hỏi: "Sao ngày nào người nhà các cậu cũng mất trí nhớ thế? Cậu Dư có nhiều kinh nghiệm lắm mà? Tái hiện lại cảnh tượng lúc đó, hay thử liệu pháp 'phim tình cảm', lúc ấy cậu nhớ lại vì đã lên giường với Hạ tổng đúng không..."

Dư Niên nhanh chóng bịt tai Hạ Hành Khuyết lại.

Để Hạ Hành Khuyết có thể hồi phục trí nhớ, Dư Niên cẩn thận tuân theo lời bác sĩ.

Tối hôm đó, Dư Niên giới thiệu cho Hạ Hành Khuyết về quá khứ của họ.

"Anh và em là bạn cùng bàn hồi cấp ba."

"Anh yêu em, em yêu anh, chúng ta đã đến với nhau thời đại học."

"Anh hiểu chưa?"

Hạ Hành Khuyết chăm chú nhìn cậu: "Diễn vai mới?"

"Gì vậy?" Dư Niên lắc người anh: “Là chúng ta đấy!"

Hạ Hành Khuyết nói: "Tôi chưa từng học cấp ba, cũng chưa từng học đại học."

Dư Niên lại kinh ngạc thêm lần nữa: "Hả?"

Hạ Hành Khuyết tự tin nói: "Vì một số lý do gia đình, tôi đã bỏ học sau khi tốt nghiệp cấp hai để khởi nghiệp."

Dư Niên nhăn mặt: "Chưa đủ tuổi thì khởi nghiệp cái gì? Thẻ ngân hàng còn chưa làm được."

"Đó là nhờ một số thủ đoạn trắng đen." Hạ Hành Khuyết xoa đầu cậu: "Cậu không cần biết."

Dư Niên nghẹn lời: "Vậy anh làm gì trong xã hội đen thế? Vi phạm pháp luật à?"

"Giáo dục mầm non."

"Hả? Tốt nghiệp cấp hai xong đi làm giáo dục mầm non?"

"Cậu không cần biết."

"Còn chuyện xã hội đen nữa?"

"Ừ." Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, anh nghiêm túc nói: "Ngày trước tôi không nói với cậu à? Nếu cậu thấy tay tôi bẩn, chúng ta... có thể ly hôn."

"..." Dư Niên hoàn toàn bỏ cuộc, ngã lên giường: "Thôi, ngủ đi, biết đâu ngủ một giấc rồi sẽ nhớ ra."

"Ừ." Hạ Hành Khuyết có chút căng thẳng, tay đặt trên đầu gối siết chặt.

Khi nói về xã hội đen, anh không hề thay đổi sắc mặt.

Nhưng khi phải ngủ cùng Dư Niên, anh lại cực kỳ căng thẳng.

Dư Niên đá chân lặp lại: "Tắt đèn, ngủ đi."

"Ừ." Hạ Hành Khuyết cúi người, cởi nút thứ hai trên áo ngủ của Dư Niên.

Dư Niên: !!!

"Khoan đã, em không nói ngủ kiểu này..."

Cậu chưa kịp nói xong, Hạ Hành Khuyết đã hôn cậu một cái: "Đừng ồn, nếu không tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn, việc cậu cần làm bây giờ là..."

Dư Niên vén tay áo, siết chặt tay: "Đánh chết anh?"

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Làm tôi hài lòng."

Hôm nay là ông trùm xã hội đen và người vợ xinh đẹp của anh ấy.

*

Vài ngày trôi qua nhưng trí nhớ của Hạ Hành Khuyết vẫn chưa hồi phục, anh vẫn coi Dư Niên là ngôi sao nhỏ đầy scandal.

Chỉ có điều cậu ngôi sao nhỏ không biết dùng thủ đoạn gì lại khiến Hạ tổng đắm đuối, giờ trở thành chủ nhân thực sự của biệt thự.

Trong phòng sách, Hạ Hành Khuyết đang ký tài liệu, Dư Niên nằm dài trên ghế sofa bên cạnh cầm điện thoại chơi game.

Hạ Hành Khuyết liếc nhìn cậu, bị đôi chân trắng muốt của cậu làm choáng váng, nhanh chóng quay đầu lại.

"Cậu không đi quay phim à? Scandal của cậu thì sao? Còn muốn tôi giúp cậu dọn dẹp à? Cậu không chịu tìm việc làm ăn đàng hoàng sao? Cứ định sống ở đây mãi, sống bằng cách quyến rũ tôi sao?"

"Em nói rồi mà, em không phải ngôi sao nhỏ." Dư Niên lật người nằm ngửa trên sofa: "Đúng vậy, bị anh nói trúng rồi, em định giải nghệ gia nhập giới thượng lưu làm ăn hại đó."

"Cậu..."

Dư Niên đe dọa: "Anh không muốn chuyện anh làm trùm xã hội đen bị người khác biết chứ? Nếu anh dám ly hôn với em, em sẽ đi tố cáo anh."

Hạ Hành Khuyết bất lực nhìn cậu, anh gửi email cho đội trợ lý: [Dẹp hết scandal của Dư Niên, tìm Phó Nguyên Châu bảo anh ta để vai nam chính của bộ phim tiếp theo cho Dư Niên.]

Không lâu sau, đội trợ lý đã chuyển tiếp email này cho Dư Niên.

Dư Niên ngồi bật dậy từ sofa: ???

Quả là một tổng giám đốc ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng quan t@m đến cậu lắm mà.

Để cảm ơn Hạ tổng vì sự giúp đỡ không hề tồn tại trong sự nghiệp diễn xuất của mình, Dư Niên đặc biệt mang trái cây cho anh ăn.

Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Cậu vẫn không định đi làm à?"

Dư Niên phồng má, ôm nửa quả dưa hấu ngồi lên đùi Hạ Hành Khuyết: "Nếu đi quay phim, anh sẽ không gặp em mấy tháng liền, anh có chịu được không?"

Hạ Hành Khuyết siết chặt cây bút ký tài liệu: "Như vậy là tốt nhất."

"Cái gì?" Dư Niên không diễn được nữa, "viu" một cái đứng dậy khỏi đùi anh, cậu mang cả trái cây đi: "Ăn hay không tùy anh, em đi đây."

Hạ Hành Khuyết chống tay lên trán, nhìn tài liệu đã nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa lật trang.

Rốt cuộc Dư Niên có ma lực gì vậy? Cứ thế phá vỡ sự tự chủ anh tự hào, đáng ghét!

Anh lại gửi email cho đội trợ lý: [Rút lại, đừng để Dư Niên đi đóng phim]

Vớ vẩn, mấy tháng không gặp Dư Niên, không được! Tuyệt đối không được!

Ngay giây sau, Dư Niên nhận được email chuyển tiếp ôm quả dưa hấu quay về, cậu thò đầu bên ngoài cửa vào: "Hạ tổng không thể rời xa em hả?"

Bá tổng không muốn thừa nhận, chỉ vẫy tay với cậu: "Giúp tôi lấy tập tài liệu bên kia qua đây."

"Ồ." Dư Niên đặt quả dưa hấu lên bàn, chạy đến bên giá sách kiễng chân, chỉ lên cái tập tài liệu màu xanh: "Cái này à?"

"Ừ."

Dư Niên lấy tập tài liệu bên trên xuống, đặt lên bàn làm việc bằng gỗ đỏ: "Cho anh, Hạ tổng, trợ lý nhỏ vì anh mà phục vụ."

Ngay giây phút sau, cậu đã bị Hạ Hành Khuyết nắm lấy cổ tay.

Dư Niên nghi hoặc: "Hả?"

Hạ Hành Khuyết ôm cậu đặt lên bàn: "Trợ lý nhỏ? Cậu lại dụ dỗ tôi?"

"Em không có!" Dư Niên cố gắng giãy giụa: "Em chưa ăn dưa hấu xong mà!"

"Vừa lấy từ tủ lạnh ra nên lạnh quá, ăn sẽ bị đau bụng, lát nữa ăn."

"Em muốn ăn ngay bây giờ! Em thích ăn dưa hấu lạnh!"

"Không được."

Mất trí nhớ thật đáng ghét!

Khi Dư Niên mất trí nhớ, cậu có giống anh đâu.

Hạ Hành Khuyết mất trí nhớ như bật phải công tắc kỳ lạ nào ấy.

*

Mấy ngày sau, trí nhớ của Hạ Hành Khuyết vẫn chưa hồi phục.

Ấn tượng của anh với Dư Niên từ một ngôi sao nhỏ leo giường bằng mọi giá, biến thành "dựa vào việc quyến rũ anh để sống, rời xa anh thì không thể tồn tại" một ngôi sao nhỏ yếu ớt.

Bây giờ Hạ Hành Khuyết không chỉ quản lý mỗi đế chế thương mại, còn phải nuôi một ngôi sao nhỏ, anh cảm thấy gánh nặng trên vai mình nặng thêm rất nhiều.

Để tạo thêm cơ hội việc làm cho ngôi sao nhỏ yếu ớt, mỗi tối Hạ Hành Khuyết đều cùng cậu tập luyện một số vai diễn.

Hơn nữa bác sĩ nói, tái hiện lại cảnh tượng lúc đó có lợi cho việc hồi phục trí nhớ.

Ừ, dựa vào lý thuyết suy ra kết luận, anh không đắm chìm vào sắc đẹp của ngôi sao nhỏ, anh làm vì muốn tốt cho ngôi sao nhỏ.

Cứ như vậy, gần nửa tháng trôi qua—

Đêm hôm đó Dư Niên được Hạ Hành Khuyết ôm ra khỏi phòng tắm, mê man nằm trong lòng Hạ Hành Khuyết.

Mặt Dư Niên không có biểu cảm gì: "Đây là lý do ngày nào anh cũng kéo em diễn kịch sao?"

Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Đúng, cậu không muốn làm ngôi sao nhỏ mãi phải chứ?"

Dư Niên nghẹn lời: "So với trợ lý nhỏ, người làm vườn, người hầu, em vẫn thích làm ngôi sao nhỏ hơn."

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Tôi thấy gia sư đại học không tệ, ngày mai chơi cái này đi?"

Dư Niên quay đầu nhìn chằm chằm vào Hạ Hành Khuyết.

Sao trước đây mình không phát hiện, đầu óc Hạ Hành Khuyết toàn những thứ này?

Họ kết hôn đã năm năm rồi, cuộc sống rất hòa hợp.

Lúc mới kết hôn Hạ Hành Khuyết khá hăng hái, trên du thuyền, trong vườn, trong văn phòng.

Sau đó Dư Niên bị Hạ Hành Khuyết ôm đến bên cửa sổ văn phòng, làm khóc một lần, ba ngày không thèm nói chuyện với anh nữa thì Hạ Hành Khuyết mới nghe lời cậu, muốn thế nào thì thế đó, những vai diễn kỳ quặc này phần lớn là do Dư Niên đề xuất.

Nhưng bây giờ… toàn là Hạ Hành Khuyết đề xuất.

Bề ngoài Hạ Hành Khuyết lạnh lùng, trong lòng thích lắm chứ gì?

Bá tổng miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, anh giả bộ giỏi thật!

Dư Niên nghi ngờ nhìn Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết thẳng thắn nhìn lại, đáng thương nói: "Tôi mất trí nhớ, như vậy có lợi cho việc hồi phục trí nhớ."

Dư Niên dừng lại ôm lấy anh: "Được rồi, vậy ngày mai chơi."

Hạ Hành Khuyết cười áp má vào má Dư Niên, ngửi mùi sữa tắm trên người cậu.

Đến lúc tắt đèn, Dư Niên cuộn tròn trong lòng Hạ Hành Khuyết nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Hạ Hành Khuyết ôm cậu: "Tôi còn mua một ít đạo cụ."

Dư Niên:!!!

"Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"

"Tôi không có."

*

Hôm đó Dư Niên và Hạ Hành Khuyết đi dự tiệc rượu.

Trước khi xuất phát, Dư Niên dặn anh: "Ở bên ngoài đừng nói em là ngôi sao nhỏ, phải giữ mặt mũi cho em."

Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Tôi biết rồi."

Dư Niên mặc lễ phục theo Hạ Hành Khuyết bước vào đại sảnh trang viên, từ tay người hầu nhận một ly rượu vang đỏ.

"Cảm ơn."

Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, anh lấy ly rượu vang đỏ ra cúi đầu ngửi: "Nồng độ của rượu này cao quá, uống cái khác đi."

"Được rồi." Dư Niên lấy một ly khác.

Lúc này có người nhìn thấy họ nên vội vàng đi lên tiếp đón.

Hạ Hành Khuyết vẫn đang do dự, không biết nên giới thiệu Dư Niên là người yêu của anh, hay giới thiệu Dư Niên là vợ của anh?

Nói người yêu thì hơi xa cách, nói vợ lại không đủ trang trọng, anh muốn giữ mặt mũi cho Dư Niên.

May mắn thay trước khi anh mở miệng, người kia đã nói: "Hạ tổng, cậu Dư, hoan nghênh hoan nghênh, vinh dự cho tôi quá, mời hai người qua đây."

Hạ Hành Khuyết liếc nhìn Dư Niên: "Tại sao họ gọi cậu là 'cậu Dư'?"

Dư Niên vô cảm: "A sir, em họ 'Dư' mà, không thì gọi em là gì chứ?"

"'Phu nhân Hạ' hoặc 'Phu nhân tổng tài'."

Dư Niên🙂

"Hoặc gọi em là 'Du tổng' 'Du phu nhân'."

Dư Niên🙂

Gọi "Hạ tổng" và "cậu Dư" nghe như họ không có quan hệ gì ấy, không vui.

"Im đi." Dư Niên khoác tay anh, cùng anh bước vào phòng khách.

Hạ Hành Khuyết đang nói chuyện làm ăn với một tổng tài tuổi trung niên, Dư Niên nhìn xung quanh thấy Phó Nguyên Châu đứng gần đó.

Cậu chạm vào khuỷu tay Hạ Hành Khuyết: "Em qua chào Phó Nguyên Châu một chút."

Hạ Hành Khuyết liếc qua: "Ừ."

Dư Niên đứng dậy chuẩn bị đi lên.

Ở giữa phòng tiệc, một chàng trai trẻ thấy Dư Niên một mình nên nhanh chóng bước ra, cậu ta cố tình va vào Dư Niên khiến rượu vang đỏ đổ ướt áo sơ mi của cậu

Đôi mắt chàng trai trẻ lập tức đỏ lên, luống cuống giúp Dư Niên lau chiếc áo sơ mi: "Xin lỗi, xin lỗi, cậu Dư, tôi là ngôi sao của giải trí Tinh Tế, làm bẩn áo sơ mi của cậu rồi, thật sự xin lỗi, tôi có thể đền."

Ngôi sao nhỏ làm đổ rượu vang, cảnh tượng sao quen thuộc quá!

Dư Niên có cảm giác mình vừa xuyên không.

Dư Niên kinh ngạc nghĩ, hóa ra cậu cũng là đại gia bị người ta để ý sao?

"Không sao, tôi đi thay..."

Lúc này Hạ Hành Khuyết nhanh chóng bước lên, lạnh lùng ngắt lời: "Có sao."

Hạ Hành Khuyết có sao! Cực kỳ sao!

Hạ Hành Khuyết nhìn thấy rõ người này cố tình gây sự!

Thủ đoạn cũ rích này, chỉ có nhóc Dư Niên ngốc nghếch này mới tin.

Hạ Hành Khuyết nắm cổ tay Dư Niên, đổ rượu vang trong tay cậu lên áo sơ mi mình.

Bây giờ áo sơ mi của cả hai đều bị bẩn.

Dư Niên kinh ngạc mở to mắt: "Anh bị điên à?"

Hạ Hành Khuyết ra lệnh cho trợ lý: "Bảo cậu ta đền áo sơ mi cho Dư Niên, tiền mặt hay chi phiếu đều được."

Hạ Hành Khuyết nắm tay Dư Niên kéo cậu đến trước mặt mình: "Cậu cũng phải đền áo sơ mi cho tôi, suy xét đến việc cậu là vợ tôi nên có thể mở khóa nhiều phương thức thanh toán hơn."

Dư Niên hít một hơi sâu, cậu gật đầu với chủ tiệc rồi kéo vị tổng tài ngáo ngơ theo sau.

Bữa tiệc đã qua hơn nửa, họ có thể đi về.

Tài xế lái xe đến, Dư Niên kéo Hạ Hành Khuyết lên xe.

"Cái áo sơ mi này của anh đắt lắm đó!"

"Cái tên đó đang dụ dỗ cậu, giống như cậu dụ dỗ tôi đấy."

"Nhưng anh cũng đâu cần đổ rượu lên áo sơ mi của mình chứ!"

"Rượu vang của cậu phải đổ lên áo sơ mi của tôi, cậu chỉ được dụ dỗ tôi thôi."

"Á!" Dư Niên sắp tức chết vì anh rồi!

Xe chưa đi được bao lâu, tài xế đã bị Hạ Hành Khuyết đuổi xuống xe.

"Tối nay tính lương gấp ba mươi lần. Anh đợi ở đây đi, sẽ có xe khác đến đón."

"Vâng, Hạ tổng, anh đi cẩn thận nha."

Hạ Hành Khuyết tự mình lái xe đi vào khu rừng gần biệt thự, nơi này là khu vực riêng tư.

Trong xe ngập mùi rượu vang, Hạ Hành Khuyết nới lỏng cà vạt: "Ngôi sao nhỏ, đền áo sơ mi cho tôi."

Dư Niên nằm dài như cá khô: "Giờ ngôi sao nhỏ chưa đóng được cái phim nào, không đền nổi, sao giờ?"

"Dùng bản thân để đền."

Ngày hôm sau.

Khi Dư Niên mở mắt, cậu đã về đến nhà rồi.

Mí mắt cậu nặng trĩu, cơ thể thoải mái nhưng đau nhức mệt mỏi.

Cái tên Hạ Hành Khuyết chết tiệt này, làm trong xe còn chưa đủ mà muốn ôm cậu xuống xe, khiến cậu bám chặt cửa xe nhất quyết không chịu xuống. Hạ Hành Khuyết lại nói được thôi, không xuống cũng được nhưng phải trả cái giá khác.

Thậm chí Hạ Hành Khuyết còn mang theo một số thứ kỳ lạ trên người, dùng hết lên người cậu khiến cậu tức chết.

Hạ Hành Khuyết không lấy lại trí nhớ, cậu sẽ chết trên giường mất!

Dư Niên đấm mạnh xuống giường.

Lúc này Hạ Hành Khuyết đẩy xe đẩy thức ăn, anh chậm chạp đi vào.

"Niên Niên dậy rồi à? Em muốn ăn gì không?"

Dư Niên nhìn anh, cậu chớp chớp mắt: "Lấy lại trí nhớ rồi?"

"Chưa lấy."

"Vậy sao anh gọi em là 'Niên Niên' chứ không gọi 'ngôi sao nhỏ'?"

Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt, anh lấy thớt giặt dưới xe đẩy ra: "Niên Niên, anh sai rồi."

"Sai ở đâu?"

"Anh sai ở chỗ không nên coi em là ngôi sao nhỏ, không nên bắt em đóng vai hầu nam, người làm vườn, trợ lý, còn có nhân ngư, gián điệp, chồng ngoan, cũng không nên làm ở vườn, thư phòng, văn phòng, còn có trong xe, rừng, phòng tắm, càng không nên bắt em gọi anh là chồng, sếp, tổng tài, anh trai, anh sai rồi."

Dư Niên trốn vào chăn: "Xin anh đấy, đừng nói nữa..."

Tác giả có lời muốn nói:

[Toàn văn hết]

Cảm ơn các bạn đã đồng hành~ Câu chuyện của Niên Niên và Hạ tổng kết thúc rồi~
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back