Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)

Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)
CHƯƠNG 9


Chương 9: Ánh mắt đấy của nó là sao?Editor: Vĩ không gei-----------------------------------------------Trì Kính Dao trở mặt nhanh hơn trở bàn tay, mới vừa rồi còn khóc hu hu oan ức, lúc này lại như không có chuyện gì, cẩn thận cuộn hai tấm da cáo lại cất đi, rồi sau đó tò mò nhìn con mồi mà Bùi Dã bắt được.Lúc này mắt của cậu hơi đỏ, lông mi dài ướt nước mắt, lộ ra dấu vết vừa mới khóc xong.Bùi Dã nhìn cậu một lúc lâu, mày nhíu lại thành một hàng, thật sự không hiểu trong đầu vật nhỏ này nghĩ cái gì."

Nhị ca bắt được thứ gì tốt không?"

Trì Kính Dao vừa nói vừa mở bao bố mà Bùi Dã khiêng về.Nhưng miệng bao buộc quá chặt, bàn tay nhỏ bé của Trì Kính Dao không có lực nhiều, thử nửa ngày vẫn chưa mở ra được.Bùi Dã thấy thế duỗi tay cởi bao bố ra, nhìn Trì Kính Dao đầy ẩn ý.Chỉ thấy Trì Kính Dao mở miệng bao ra nhìn vào bên trong, biểu cảm lúc này có hơi phức tạp.Trong bao bố chính là một con lợn rừng nhỏ.Trì Kính Dao: . . . . . . . . .Tới xế chiều, sau khi cha Bùi về nhà liền bắt đầu ra rìa bệ đá trong sân xử lý con mồi mà Bùi Dã mới bắt được.Trì Kính Dao cầm trong tay hai quả dại đứng ở bên cạnh vừa ăn vừa xem, lúc đầu cha Bùi còn lo cậu sợ hãi, nhưng chỉ thấy cậu hơi nhíu mày, sau đó lại không sợ nữa."

Lá gan của con nhóc con thật sự không nhỏ."

Cha Bùi bật cười nói."

Sau này con còn muốn đi theo nhị ca học săn thú mà, đương nhiên không thể sợ."

Trì Kính Dao nói rất nghiêm túc.Cậu vừa dứt lời, Bùi Dã ở cách đó không xa liền nói: "Ta không đồng ý dạy ngươi săn thú."

"Không săn thú cũng được."

Trì Kính Dao bước thong thả đến bên cạnh Bùi Dã nói: "Huynh dạy ta phi đao cũng được."

Bùi Dã nhìn cậu không nói gì, nhưng Bùi Nguyên ở một bên lại không nhịn được mà nở nụ cười.Bởi vì sắc mặt của hắn nhiều ngày nay chuyển biến tốt, tâm trạng cũng không tồi, mỗi ngày đều ngồi ở trong sân một lúc lâu."

A Dao, ta dạy muội viết chữ nha."

Bùi Nguyên nói.Trì Kính Dao ngẩn ra, vừa định nói mình biết chữ, lại ý thức được hiện giờ mình mới có 7 tuổi."

Đại ca biết nhiều chữ lắm sao?"

Trì Kính Dao hỏi.Bùi Nguyên cười ảm đạm, nói: "Cũng không phải nhiều, nhưng dạy chữ cho muội thì vẫn được."

Hắn vừa nói xong liền nhặt một cành cây nhỏ lên, ý bảo Trì Kính Dao ngồi cạnh mình.

Trì Kính Dao vội vàng lấy cái ghế đẩu ngồi bên cạnh Bùi Nguyên, liền thấy Bùi Nguyên cầm cành cây trong tay viết lên trên đất một chữ "thiên" và chữ "địa"."

Thiên và địa."

Bùi Nguyên chỉ chỉ hai chữ trên mặt đất.Trì Kính Dao chú ý tới động tác của Bùi Nguyên, phát hiện ánh mắt của hắn luôn chú ý tới Bùi Dã, liền theo bản năng nhìn thoáng qua Bùi Dã.Ánh mắt của Bùi Dã vốn đang đặt trên hai chữ kia, thấy Trì Kính Dao nhìn hắn liền dứt khoát đứng dậy rời đi.Trì Kính Dao nhìn bóng lưng của Bùi Dã, lại nhìn Bùi Nguyên, nhạy bén cảm nhận được chuyện gì đó."

Nhị ca không vui."

Trì Kính Dao nhỏ giọng nói.Bùi Nguyên cười khổ một tiếng, nói với Trì Kính Dao: "Năm đó nếu ta không mặc bệnh, nhị ca của muội đã được đến học đường đi học rồi."

"Năm đó việc học của nó đã được định rồi, tiên sinh của học đường thấy nó thông minh, cũng rất thích nó."

Bùi Nguyên thở dài nói: "Không ngờ là ta lại mắc bệnh, việc học hành của nó cũng bị ngừng hẳn."

Ở thời đại này, mặc dù phần lớn trẻ con nhà nông đều không biết chữ, nhưng nếu trong nhà có đủ khả năng thì cũng cho con đi học thử một lần, nhỡ đâu lại có thể học ra thành tích thì cũng làm rạng rỡ tổ tông.Trì Kính Dao nhỏ giọng nói: "Không thể đi học đường, đại ca có thể dạy huynh ấy biết chữ mà."

"Ta cũng muốn vậy, nhưng nó không muốn."

Bùi Nguyên nói.Năm đó chính hắn mắc bệnh không dậy nổi, không chỉ không thể tiếp tục đọc sách, còn thành gánh nặng trong nhà, Bùi Nguyên ít nhiều cũng thấy nản lòng một khoảng thời gian.

Đợi hắn nghĩ thoáng hơn thì Bùi Dã đã bắt đầu lên núi học săn thú với những thợ săn trong thôn rồi."

Khi đó tất cả mọi người cho rằng nó đang giận dỗi, muốn đi lên núi giải sầu."

Bùi Nguyên nói: "Cho tới sau đó không lâu, nó thật sự bắt được hai con thỏ trên núi mang về."

Bùi Nguyên nhìn về phía Trì Kính Dao, duỗi tay đo một chút, nói: "Lúc đó nó cũng không lớn hơn muội bao nhiêu."

Từ đó về sau, Bùi Dã không còn nhắc tới chuyện học nữa, cũng không cho người khác nhắc tới.Nhưng mọi người trong nhà đều biết, năm đó không thể đi học vẫn luôn là điều tiếc nuối của Bùi Dã.Cũng vì thế, hôm nay Bùi Nguyên đột nhiên muốn dạy Trì Kính Dao học chữ, hắn mới có phản ứng như vậy."

Đại ca, huynh muốn nhận cơ hội dạy chữ cho ta, cũng muốn nhị ca cùng học sao?"

Trì Kính Dao hỏi.Bùi Nguyên gật gật đầu, cười nói: "Nhưng tính tình nhị ca của muội quá bướng bỉnh, ta thấy nó vẫn không muốn."

Trì Kính Dao nghe vậy có hơi đăm chiêu nhìn về phía Bùi Dã, tâm trạng có hơi phức tạp.Trước đây cậu chỉ biết tương lai Bùi Dã rất thành công, nhập ngũ lập công, trở thành đại lão công huân vô song.Lại không ngờ là đại lão khi còn nhỏ đã gặp phải nhiều chuyện chua xót như vậy.Theo phán đoán của Trì Kính Dao, nội tâm Bùi Dã nhất định vẫn khát vọng được học.Người ta luôn nói trong sách tự có nhà lầu vàng, người có chút khát vọng ai lại không muốn đọc sách biết chữ?Hơn nữa ở thời đại này, đọc sách có lẽ là cơ hội duy nhất để hiểu biết về tứ phương thiên địa.Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã đang giúp cha Bùi xử lý con mồi ở cách đó không xa, trong lòng thầm tính toán.Cậu muốn công lược Bùi Dã, vậy không thể dựa vào việc khóc nhè mãi được?Lâu dần, Bùi Dã không phiền thì cậu cũng phiền.Cho nên Trì Kính Dao quyết định nghĩ ra một cách mới, thử xem có thể đẩy nhanh tiến độ công lược không.Nghĩ vậy, Trì Kính Dao ghé sát vào tai Bùi Nguyên thấp giọng nói mấy câu gì đó.Bùi Nguyên ngẩn ra, dường như có chút kinh ngạc, lại có chút chần chừ.Trì Kính Dao lại nháy mắt với hắn, ý muốn nói rằng hắn cứ yên tâm.Tối đó, ai cũng không nhắc lại đề tài này.Vẻ mặt Bùi Dã vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí còn thấy xa cách hơn lúc bình thường.Sau cơm tối, Bùi Dã quay về phòng, thấy Bùi Nguyên nằm trên giường, đang đọc sách dưới ánh nến.Sau khi bị Trì Kính Dao "chiếm" mất phòng, Bùi Dã liền chuyển tới phòng của Bùi Nguyên, đặt một cái sạp thấp ở góc phòng.Bùi Nguyên thấy hắn tiến vào, lén liếc nhìn một cái, nói: "A Dao nói muốn ta dạy học chữ."

Bùi Dã sửa sang lại sạp một chút, rồi nói một tiếng "Vâng"."

A Dao thông minh hiểu chuyện, lại còn hiếu học, ta cũng muốn dạy học cho muội ấy."

Bùi Nguyên lại nói.Bùi Dã lại "Vâng" một tiếng, không đưa ra ý kiến gì.Bùi Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta thấy mực và giấy trong nhà đã dùng hết, mai đệ đi theo lão Tiền lên trấn bán thịt lợn rừng cho tiệm cơm đúng không?

Lúc về nhờ đệ mua một ít giấy và mực giúp ta."

"Ta biết rồi."

Bùi Dã thản nhiên nói.Bùi Nguyên nói xong liền thầm thở dài, lại nhịn không được mà lén liếc nhìn Bùi Dã một cái.Thật ra mấy năm nay, Bùi Nguyên đã có suy nghĩ dạy học cho Bùi Dã rất nhiều lần.Nhưng tính tình của hắn ôn hòa, Bùi Dã lại bướng, hắn không thể lay động được Bùi Dã một chút nào.Hiện giờ hắn đã hiểu, nếu muốn đối phó với tiểu tử Bùi Dã này, dường như chỉ có mỗi cách của nữ hài kia.Sáng sớm hôm sau, Trì Kính Dao rời giường từ sớm, để mẹ Dung buộc tóc cho cậu.Ngày hôm đó cậu mặc ngoại sam vàng nhạt mẹ Dung sửa cho cậu, cả người nhìn cực kỳ hoạt bát.Khi Bùi Dã nghe nói Trì Kính Dao muốn cùng đi lên trấn, rõ ràng hơi muốn từ chối.Nhưng thấy Trì Kính Dao ôm hai tấm da cáo của nhà thím Thu trong tay, liền không nói gì nữa.Hai người ngồi xe la nhà lão Tiền đi lên trấn như trước.Đầu tiên Bùi Dã đem thịt lợn rừng mới săn được tới tiệm cơm bán.Hắn bắt được một con lợn rừng vừa phải, đúng là lúc ngon nhất.

Khi cha Bùi xử lý đã để lại chút thịt cho nhà mình ăn, còn lại thịt ngon sau khi lọc xương cũng được hơn 20 cân, đều đưa cho Bùi Dã mang đi bán.Nhưng dường như giá thịt lợn rừng ở đây không cao, hơn 20 cân thịt cũng chỉ bán được hơn 100 đồng.Bán thịt lợn rừng xong, hai người lại đi tới tiệm may lần trước.Chưởng quầy trong tiệm vừa thấy Trì Kính Dao liền đi đến đón tiếp, thái độ rất nhiệt tình với cậu.Lần trước mua tấm da cáo trắng của Trì Kính Dao, hắn cũng không nghĩ là có thể lời được bao nhiêu.

Không ngờ tấm da cáo đó lại được di nương của ông chủ nhìn trúng, nói là lâu rồi chưa thấy tấm da cáo nào phẩm chất tốt như vậy, ông chủ vui vẻ nên đã thưởng cho hắn rất nhiều thứ tốt.Nên hôm nay gặp lại Trì Kính Dao, tâm trạng của hắn tất nhiên rất tốt."

Nhóc con, sau này nhà ngươi có bao nhiêu da, bất luận là tốt hay xấu cứ đem đến đây bán cho ta đi."

Chưởng quầy nói với Trì Kính Dao: "Ta cũng không khi dễ ngươi, chỉ cần là ngươi mang tới, ngoại trừ những loại da tốt sẽ có giá khác, còn lại thì ta sẽ mua của ngươi với giá cao hơn 3 phần so với thương nhân buôn da."

Mặc dù lời này hắn nói với Trì Kính Dao, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Bùi Dã ở bên cạnh, hiển nhiên đã biết Bùi Dã mới là người quyết định việc này.Bùi Dã nhướng mày, hỏi: "Vì sao?"

"Nhờ tấm da cáo lần trước của ngươi, ông chủ đã liên kết với một xưởng chuyên xử lý da, tay nghề của bọn họ còn tốt những thương nhân buôn da, giá cả còn hợp lý."

Vị chưởng quầy kia nói: "Mặc dù chúng ta cũng không dùng quá nhiều da, nhưng hiện giờ thế đạo bất ổn, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đấy thôi, ngươi nói có đúng không?"

"Nhưng chúng ta cướp sinh ý của hàng da, việc này các ngươi cũng đừng truyền ra ngoài."

Chưởng quầy lại dặn dò.Bùi Dã nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, gật đầu đồng ý.Nếu là chuyện hai bên cùng có lợi, tất nhiên hắn cũng không lý gì mà từ chối.Sau khi chưởng quầy xem qua hai tấm da cáo kia, ra giá còn cao hơn Trì Kính Dao nghĩ một chút, hai tấm da cáo bán tổng cộng hơn 600 đồng.

Theo ước định của thím Thu, sau khi trừ đi mấy chục đồng đáng lẽ nhận được khi bán cho hàng da, gần 600 đồng còn lại thì sẽ chia cho bọn họ một nửa.Sau khi đi ra khỏi tiệm may, Trì Kính Dao rất đắc ý.Trong lòng cậu đã tính toán kỹ, sau này sẽ gộp cả da nhà Thu thẩm và Bùi Dã bán ở đây, đến lúc đó không chỉ có thể kiếm thêm chút tiền cho Thu thẩm, cũng có thể kiếm thêm được chút tiền, thật sự là một mũi tên trúng hai đích.Bùi Dã nhìn cậu một cái, đi đến trước sạp bán bánh bao gần đó, mua hai cái bánh bao.Trì Kính Dao nhận lấy một cái cắn một miếng, ngẩng đầu nhìn Bùi Dã hỏi: "Nhị ca, bây giờ chúng ta đi đâu nữa?"

Ánh mắt Bùi Dã hơi né tránh, nhìn quanh đường phố một vòng.Cuối cùng, hắn nhìn về phía cuối đường nói: "Đi mua giấy và mực cho ngươi."

"Mua giấy và mực cho ta làm gì?"

Trì Kính Dao lại cắn một miếng bánh bao hỏi."

Không phải ngươi muốn đại ca dạy học chữ sao?"

Bùi Dã hỏi."

Ta không muốn học lắm."

Trì Kính Dao nói: "Đại ca chỉ là muốn dạy cho huynh nên kéo ta xuống nước luôn thôi."

Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, nói: "Sao lại không học?"

"Học chữ thì có gì tốt chứ?

Ta không thích học."

Trì Kính Dao nói.Trong lúc nói cậu đã ăn xong một cái bánh bao, lại không chút khách khí cầm lấy một cái khác.Bùi Dã nhìn cậu một hồi lâu, giọng buồn buồn nói: "Học chữ. . . . . tất nhiên rất tốt."

"Ta không tin đâu, tốt như vậy sao huynh lại không học?"

Trì Kính Dao nói.Cậu nói xong câu này liền có chút chờ mong mà nhìn chằm chằm vào Bùi Dã, muốn nghe được đáp án từ miệng của hắn.Nhưng Bùi Dã chỉ im lặng một lúc lâu, cuối cùng không nói gì cả, xoay người đi vào một tiệm bán văn phòng tứ bảo.Trì Kính Dao nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng đột nhiên có cảm giác hơi khó chịu.Không biết vì sao, mặc dù Bùi Dã không nói gì, nhưng Trì Kính Dao lại cảm giác đối phương có chút buồn.Nếu theo đúng nguyên tác, đại ca của Bùi Dã không bao lâu sẽ chết, có lẽ Bùi Dã cũng không có tâm trí đi học lại.

Sau đó không lâu, Bùi Dã phải đi tòng quân, tuổi còn trẻ mà đã chậm rãi vươn lên từ biển máu núi xác, cuối cùng trở thành một đại lão như trong truyện.Nghĩ như vậy, từ nhỏ đến lớn dường như Bùi Dã chưa từng thật sự thoải mái.Bùi Dã mua xong bước ra khỏi tiệm văn phòng tứ bảo, liền thấy Trì Kính Dao đúng ở cửa, ánh mắt nhìn mình cực kỳ phức tạp.Bùi Dã: . . . . . . .Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi!Sao vật nhỏ này lại nhìn hắn với ánh mắt tình thương mến thương như vậy chứ?-------------------------------------------------Hết chương 9.
 
Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)
CHƯƠNG 10


Chương 10: Có đệ ngoài đây, muội ấy không tập trung đượcEditor: Vĩ không gei-----------------------------------------------Trên đường quay về, Trì Kính Dao vẫn đang suy nghĩ đến chuyện của Bùi Dã.Đôi khi cậu cảm thấy Bùi Dã rất thông minh, có rất nhiều chuyện đối phương làm lại có vẻ không thông minh lắm.Ví dụ như chuyện học chữ này, thật ra cũng không cản trở việc săn thú của Bùi Dã, nhưng có lẽ là Bùi Dã không muốn mình có khát vọng nào khác, cho nên dứt khoát cắt đứt mọi cơ hội của mình.

Đây dường như không phải là một sự lựa chọn của một người thông minh.Cũng như chuyện ăn bánh bao này, 2 đồng một cái bánh bao, ăn một cái cũng không làm nhà mình nghèo đi, nhưng Trì Kính Dao chưa bao giờ thấy hắn ăn.

Cậu cùng Bùi Dã đi lên trấn hai lần, lần nào đối phương cũng để bụng đói về nhà.Nhưng Trì Kính Dao biết, mình là một người lớn lên trong thế giới hòa bình, hoàn toàn khác biệt so với hoàn cảnh của Bùi Dã, cho nên cậu không thể dùng quan điểm của mình để đánh giá Bùi Dã được, như vậy là không phải phép, cũng quá mức ngạo mạn.Trì Kính Dao nghĩ thầm, nhịn không được mà thở dài.Thầm nghĩ hiện giờ Bùi Dã đang ở tuổi ăn tuổi lớn, rất dễ đói bụng, chẳng may ảnh hưởng tới sự phát triển của cơ thể thì sao?Bùi Dã nghe được tiếng thở dài của vật nhỏ, liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn đối phương.Liền thấy vật nhỏ nhíu mày, vẻ mặt "phiền muộn", cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì."

Nhị ca, huynh không đói bụng sao?"

Trì Kính Dao đột nhiên hỏi."

Không đói."

Bùi Dã thản nhiên đáp.Nhưng hắn vừa dứt lời, trong bụng liền phát ra tiếng phản kháng.Trì Kính Dao thấy thế, lấy từ trong túi ra một quả trứng, đặt vào tay Bùi Dã.Bùi Dã cúi đầu nhìn quả trứng trong tay, không biết đang nghĩ gì, bất giác nhíu mày.Sau đó, hắn cầm quả trứng gõ nhẹ lên xe la, phát hiện quả trứng lần này. . . . . là trứng chín.Bùi Dã cũng không ngại, bóc vỏ trứng, cắn hai miếng lớn.Trì Kính Dao nhìn hắn ăn mà không khỏi cảm thán, thầm nghĩ thằng nhóc này quả thật đói lắm rồi.Vào nhà họ Bùi mấy ngày, Trì Kính Dao chưa từng chịu đói.

Nhưng phần lớn con mồi mà Bùi Dã bắt được, trừ phần đem đi bán thì đều được mẹ Dung làm thành thịt muối hoặc thịt khô, một bữa chỉ ăn một phần nhỏ nên cơm canh của bọn họ quả thật không quá phong phú.Mà cho dù là cơm canh đạm bạc thì Bùi Dã cũng ít khi ăn uống thoải mái.Theo quan sát trước đó của Trì Kính Dao, giờ nghĩ lại thì với tính cánh của tên Bùi Dã này, có lẽ ăn không đủ no cũng không hé răng nói nửa lời.Nhưng Trì Kính Dao không biết là, ngày đầu tiên cậu đến nhà họ Bùi, Bùi Dã đã nghe thấy mẹ Dung nói muốn chia một phần thức ăn của mình cho Trì Kính Dao.

Đương nhiên Bùi Dã không thể để mẫu thân của mình đói bụng được, cho nên bắt đầu từ ngày đó, hắn liền ăn ít đi một chút, xem như cho nhà mình dư ra một phần thức ăn nhỏ.Nếu Trì Kính Dao biết được suy nghĩ này, tất nhiên lại cảm thấy thằng nhóc này rất ngốc.Nhưng thiếu niên thường có lối suy nghĩ như vậy, ngốc cũng không hẳn nhưng bướng thì khá đúng.Sau khi về tới thôn, hai người vẫn chưa về nhà ngay, mà phải đi đưa tiền bán da cho thím Thu trước.Khi tới đường vào nhà thím Thu, Trì Kính Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện, bước chân khựng lại."

Nhị ca?"

Cậu hỏi Bùi Dã: "Hôm trước huynh thấy ta mang da về nhà, sao huynh có vẻ không vui như vậy?"

Bùi Dã nhìn cậu một cái, dương như nhớ tới chuyện hôm đó vật nhỏ tự dưng khóc thút thít với hắn, liền cân nhắc một lúc lâu mới nói: "Vốn cũng không phải tiền chúng ta nên được, sao phải vui?"

Trì Kính Dao nghe vậy liền hiểu, vấn đề là ở quan niệm.Dù sao Bùi Dã cũng là người cổ đại, quan niệm không được thoáng như cậu.Cho nên dù Bùi Dã khá thông minh, cũng sẽ không suy nghĩ tới mấy chuyện này.

Nhưng đối với Trì Kính Dao, một thằng nhóc khôn lỏi, nghĩ được gì thì nghĩ, không cần phải để ý nhiều."

Vậy sau này chuyện bán da. . . . . . ."

Trì Kính Dao hỏi."

Cứ theo ý của ngươi đi."

Bùi Dã nói.Trì Kính Dao nghe vậy liền yên tâm, tiếp tục bước chân nhỏ tới nhà lão Thu.Bùi Dã nhìn bóng lưng của cậu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Sao ngươi lại muốn làm chuyện đó?"

Trì Kính Dao xoay người nhìn hắn, nói: "Chúng ta đều là người một nhà, nên tâm cũng luôn hướng về cũng một phía mà.

Kiếm thêm chút tiền chữa bệnh cho đại ca, chẳng phải đó luôn là suy nghĩ của huynh hay sao?"

Bùi Dã nghe vậy thấy hơi bất ngờ, nhìn vật nhỏ ngây thơ trước mắt, cảm xúc trong lòng lại hỗn loạn.Trì Kính Dao cưới với hắn, hỏi: "Nhị ca, huynh cảm động lắm đúng không?"

Ánh mắt Bùi Dã hơi lảng tránh, bước nhanh về phía nhà lão Thu.Ngay khi hắn đi tới sát người Trì Kính Dao, Trì Kính Dao như nghe loáng thoáng được một tiếng "ừm" gần như không thể nghe thấy của hắn.Sau đó, giọng nói máy móc vang lên trong đầu Trì Kính Dao:[Nhận được giá trị thiện cảm của Bùi Dã][Tiến độ công lược hiện tại: 7%][Nhận được 50 tích phân]Trì Kính Dao: . . . . . . . . . .Tình huống gì đây?Ai nói cậu phải khóc mới nhận được thiện cảm chứ?Nhất thời Trì Kính Dao thấy hơi lơ mơ, hơi ngờ ngợ ra được chuyện gì đó.Có lẽ trước đây cậu đã hơi lầm về cách công lược Bùi Dã, nhưng mấu chốt trong đó thì cậu vẫn chưa thể hiểu rõ được.Lúc này không phải thời cơ tốt, Trì Kính Dao quyết định sẽ suy nghĩ lại vấn đề này khi nào rảnh rỗi.Hai người một trước một sau vào nhà, thím Thu và lão Thu đều ở nhà.Nguyễn Bao Tử đang ngồi ở cửa chính chơi với bé con kia, sau khi nhìn thấy Trì Kính Dao thì rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy Bùi Dã cũng đi theo thì nó liền ngồi ngoan ngoãn không phản ứng gì, chỉ lén trừng mắt nhìn Trì Kính Dao coi như chào hỏi.Lão Thu chính là thanh niên Trì Kính Dao gặp trên núi mấy hôm trước, tên là Thu Phong, thật ra mới chỉ hơn 20 tuổi.Chỉ là mọi người gọi lão Thu lão Thu thành quen, nhưng lại khiến hắn nghe có vẻ già hơn rất nhiều.Bùi Dã lấy ra hơn 600 đồng bắn da ra, vốn định đưa cho nhà hắn hơn 400 đồng, mình giữ lại 200 đồng, nhưng Thu Phong nhất quyết không đồng ý, khăng khăng đưa cho hắn 300 đồng.Sau đó, Bùi Dã lại nói ước định với chưởng quầy cửa hàng cho Thu Phong.Thu Phong đồng ý ngay lập tức, còn chủ động nói sau này bất kể là bán da được nhiều hơn 3 phần hay là da tốt kiếm được nhiều tiền hơn thì cũng chia đều cho Bùi Dã."

Ca ta nói trên đường đây rồi, chúng ta sẽ lấy 3 phần tiền chạy vặt, còn lại 7 phần sẽ là của hai người."

Trì Kính Dao nói.Thu Phong cũng rất kiên trì, vội hỏi: "Ta không thích mấy chuyện này, nếu không có các ngươi hỗ trợ, sau này da của ta cũng chỉ có thể bán cho hàng da.

Sau này các ngươi lo liệu cho ta, ta cũng không cần bận tâm, phần nhiều hơn chúng ta sẽ chia đều, như vậy ta cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.

Đừng nói thêm nữa, cứ quyết định như vậy đi."

Bùi Dã thấy hắn kiên trì vậy, cũng không nói gì thêm nữa.Hơn nữa, những lời Thu Phong nói cũng đúng, hiện giờ bọn họ giống như hai nhà cũng có lợi, đều lời mà không lỗ, dù là ai thì cũng thấy vui sướng thôi.Ngày hôm đó, Thu Phong đã sắp xếp lại số da chưa bán trong nhà rồi đích thân mang tới nhà họ Bùi.Sau khi Trì Kính Dao theo Bùi Dã về, trước tiên liếc mắt nhìn Bùi Nguyên một cái.Sáng nay cậu cố ý không đút thuốc cho Bùi Nguyên, là muốn xem thử tình trạng của Bùi Nguyên một chút.Cũng may mặc dù hôm nay không uống [Thuốc sắc mặt xán lạn], nhưng Bùi Nguyên thoạt nhìn không quá tiều tụy, tinh thần vẫn rất ổn, chỉ là sắc mặt không tốt được như hôm qua thôi.

Có thể thấy được mấy ngày nay, tâm trạng của hắn đã tác động tới bệnh tình, quả thật đã chuyển biến tốt hơn.Trì Kính Dao kiếm tra số dư tích phân của mình một chút, sau khi trừ đi tích phân mua thuốc cho Bùi Nguyên, cộng thêm mấy lần được thưởng, hiện giờ cậu có tổng cộng 274 tích phân.Trì Kính Dao do dự một lúc lâu, cuối cùng vào sáng sớm ngày hôm sau, cắn rắn dùng 50 tích phân đổi lấy một viên [Thuốc cường thân kiện thể], sau đó lén bỏ vào bát cháo của Bùi Nguyên.Cũng vào ngày hôm đó, Trì Kính Dao bắt đầu cuộc sống "học chữ" của mình.Chuyện Bùi Nguyên muốn dạy học cho Trì Kính Dao, chính là chuyện lớn cần "huy động nhân lực" ở Bùi gia.Ngay hôm Trì Kính Dao và Bùi Dã lên trấn, cha Bùi ở nhà thiết kế một tấm bảng, đặt lên bàn sách trong phòng Bùi Nguyên.Bùi Nguyên chuẩn bị những gì sẽ dạy cho Trì Kính Dao trước, viết thật lớn lên một tờ giấy và nhờ Bùi Dã dán lên trên bảng.

Đương nhiên, ý kiến này là của Trì Kính Dao, vì để Bùi Dã có thể "vô tình" nhìn thấy những chữ này.Nhưng dường như Bùi Dã nhận phần ưu ái này, giúp Bùi Nguyên dán xong liền đi ra ngoài.Nếu không phải hôm nay mẹ Dung có việc phải ra ngoài, dặn dò hắn ở nhà chăm sóc huynh trưởng và vật nhỏ kia, hắn đã đi lên núi từ sớm rồi.Bùi Dã ngồi xổm cạnh bệ đá trong sân, nhàn rỗi mài phi đao.Nhưng tiếng vật nhỏ đọc theo Bùi Nguyên "thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. . . . . ." vẫn không ngừng chui vào trong tai của hắn.Cũng không biết vì sao, bình thường vật nhỏ rõ ràng rất thông minh, nhưng lúc đọc sách lại không nhạy lắm.

Có mấy câu phải lặp đi lặp lại nhiều lần, Bùi Dã đã thuộc luôn rồi mà cậu vẫn nói lắp bắp, Bùi Dã ở ngoài nghe mà sốt ruột thay cậu.Không lâu sau, Bùi Dã nghe được tiếng bước chân phía sau lưng.Tiếng bước chân nhỏ mà dè dặt, không cần quay đầu lại cũng biết là ai."

Ra ngoài làm gì?"

Bùi Dã cũng không quay đầu lại mà hỏi."

Ta không muốn học, đại ca nghiêm khắc quá."

Vật nhỏ ngồi xổm bên cạnh Bùi Dã nói: "Nhị ca, đây là phi dao huynh dùng để săn thú sao?

Có thể cho ta xem được không?"

Trì Kính Dao nói xong liền duỗi tay sờ vào đao của Bùi Dã, bị Bùi Dã vỗ nhẹ vào tay.Trì Kính Dao ngẩn ra, nhìn mu bàn tay của mình, thấy bị vỗ ra một vệt đỏ."

Đao rất sắc."

Bùi Dã giải thích.Hắn liếc mắt nhìn mu bàn tay của vật nhỏ, hiển nhiên cũng không ngờ tay của đối phương lại mềm yếu như vậy, vỗ nhẹ một cái cũng đỏ."

Quay về học đi."

Bùi Dã lại nói."

Ta không muốn."

Trì Kính Dao ngồi xổm cạnh bệ đá, duỗi tay nghịch nước trong chậu, miệng lẩm bẩm: "Ta đã nói không muốn học chữ, là đại ca cứ khăng khăng bắt ta học."

Vật nhỏ nói xong dường như hơi tủi thân, hít hít cái mũi.Bùi Dã nhìn cậu một cái, thầm nghĩ không phải là lại muốn khóc đấy chứ?"

Sao lại không muốn học?"

Bùi Dã hỏi.Hôm qua Trì Kính Dao cũng hỏi vấn đề này, Bùi Dã vẫn chưa trả lời.Câu trả lời của Bùi Dã chính là không phải không muốn học.Chỉ là hắn không muốn mình bị mấy chuyện này ảnh hưởng, tránh sinh ra những suy nghĩ viển vông hão huyền nào đó trong đầu.Theo quan điểm của hắn, có một vài chuyện không nên khao khát, nếu không buông bỏ sớm thì sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu thêm thôi."

Quá khô khan, nhàm chán, tẻ nhạt."

Tay nhỏ của Trì Kính Dao nghịch nước, rồi quay đầu nhìn về phía Bùi Dã, nói: "Không tin thì huynh học thử mà xem, đảm bảo sẽ không trụ được nửa canh giờ đâu."

Cậu vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng của Bùi Nguyên ở sau lưng."

Nhị đệ."

Giọng của Bùi Nguyên vẫn còn suy yếu, nghe hơi vô lực: "Đệ ngồi ở bên ngoài, A Dao cũng học không vào, hay là đệ chịu khó vào ngồi ngốc trong phòng một lúc, cũng để A Dao chuyên tâm học chữ một lát."

Bùi Dã nghe vậy thoáng nhìn qua vật nhỏ, đối phương đang mày chau mặt ủ nhìn hắn.Vì thế, Bùi Dã phóng đao đi, nhỏ giọng đồng ý.Một lát sau, Trì Kính Dao lại quay lại phòng ngồi xuống.Bên cạnh cậu đã có thêm Bùi Dã."

Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. . . . . . . . ."

Giọng của Bùi Nguyên trầm ấm, dịu dàng, kết hợp với diện mạo của hắn trông khá là nho nhã.Bùi Dã nhìn chữ trên bảng, cuối cùng cũng kết hợp câu mà vật nhỏ này nãy giờ đọc đi đọc lại không thuộc với từ chữ trên bảng kết hợp lại với nhau.Qua một lúc lâu, dường như Bùi Nguyên thấy hơi mệt, xua tay cho bọn họ nghỉ một lát.Lúc này ánh mắt của Bùi Dã mới rời khỏi bảng, nhìn về phía vật nhỏ bên cạnh.Đã thấy vật nhỏ này tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu ngủ ngon lành."

Này."

Bùi Dã nói."

Ưm. . . . . . ."

Trì Kính Dao nuốt nước miếng sắp chảy ra, mơ mơ màng màng nói: "Thầy tới nhớ nhắc tao."

Bùi Dã: . . . . . . .-------------------------------------------------Hết chương 10.
 
Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)
CHƯƠNG 11


Chương 11: Ngươi làm gì vậy?Editor: Vĩ không gei**********

Trì Kính Dao đi học hay ngủ, đây như là "thói xấu" lâu năm.Nhưng từ trước tới giờ cậu không ngờ là sau khi xuyên về cổ đại lại có cơ hội để ngủ gà ngủ gật lúc học thế này.Hơn nữa [Thiên tự văn] mà Bùi Nguyên dạy chính là kiến thức văn học "căn bản cho trẻ", bắt một sinh viên đại học như Trì Kính Dao học lại lần nữa cũng khiến cậu thấy hơi chán.Nhưng thật ra Bùi Nguyên cũng không quá để tâm tới thái độ lơ là đó của Trì Kính Dao, hắn dạy Bùi Dã và Trì Kính Dao học chữ, vốn là hy vọng bọn họ có thêm chút kiến thức, chứ cũng chẳng có dự định gì khác.

Vả lại hắn thấy Trì Kính Dao tuổi còn nhỏ, học chữ đọc sách không phải chuyện vội vàng, nhất thời, mỗi ngày dạy một ít thì lâu dần tự khắc sẽ biết.Nhưng hiển nhiên là Bùi Dã không nghĩ như vậy, chính hắn khi còn bé đã bỏ lỡ cơ hội học hành, giờ thấy Trì Kính Dao không biết quý trọng thời cơ tốt, ít nhiều cũng có cảm giác "hận không thể rèn sắt thành thép".Vì thế, đến giờ học ngày hôm sau, Trì Kính Dao phát hiện cái ghế dựa của mình đã bị Bùi Dã đổi thành cái ghế không có chỗ tựa lưng.Trì Kính Dao: . . . . . . . .Thấy hơi xót xa, lại có chút buồn cười.Trì Kính Dao ngồi đó cay đắng nghĩ, sớm biết có ngày hôm nay, vậy cậu sẽ chẳng muốn bận tâm nhiều làm gì.Dù sao tương lai Bùi Dã cũng phải tòng quân, không biết chữ thì có sao, cũng chẳng ảnh hưởng tới chuyện dẫn binh đánh giặc.Nhưng hôm nay, cậu đã đâm lao thì phải theo lao thôi.Sau khi Bùi Dã gạt đi được cảm giác mất tự nhiên về chuyện học chữ, tâm trạng cũng thản nhiên hơn rất nhiều.Cuối cùng, Trì Kính Dao cảm thấy mình lại biến thành người bồi học cho Bùi Dã thì đúng hơn."

Đại ca, đã đọc nhiều như vậy rồi, sao huynh không dạy bọn ta viết chữ?"

Trì Kính Dao hỏi Bùi Nguyên."

Hai đứa vừa mới bắt đầu học chữ, cứ làm quen một vài ngày đã, đợi học thuộc lòng [Thiên tự văn] rồi thì ta sẽ dạy hai đứa viết chữ."

Bùi Nguyên kiên nhẫn nói.Trì Kính Dao nghe vậy kêu khổ không ngừng, thật ra cậu càng muốn học viết chữ hơn.Bởi vì ở xã hội hiện đại, cậu chưa từng học thư pháp, cũng không biết viết bút lông.Giờ cậu đang ở xã hội cổ đại, nếu không viết chữ cho tốt, sau này chẳng may cần dùng tới thì không phải sẽ bất tiện lắm sao?Nhưng cậu cũng biết, dự định của Bùi Nguyên là sao.

Trong mắt của đối phương, Trì Kính Dao và Bùi Dã đều là học sinh không có căn bản, mọi việc đều phải chậm rãi, không thể nóng lòng vội vã.Trì Kính Dao cứ thế đọc [Thiên tự văn] mấy ngày trời với Bùi Dã.Cho tới mấy ngày sau, mẹ Dung rảnh rỗi, Bùi Dã mới có thời gian rảnh, định đi lên núi một chuyến.Mùa thu đúng là thời điểm săn thú tốt nhất, Bùi Dã không thể hao phí thời gian ở nhà mãi được.Dù sao, Trì Kính Dao vất vả nghĩ cách kiếm tiền như vậy, hắn cũng phải nỗ lực cố gắng, tranh thủ mùa thu này kiếm thêm chút tiền khám bệnh cho Bùi Nguyên."

Nhị ca!"

Trì Kính Dao chạy lon ton ra khỏi phòng, trong tay không biết đang cầm cái gì.Chỉ thấy cậu đi tới bên cạnh Bùi Nguyên, cười hì hì nhét thứ gì đó trong tay vào túi của Bùi Dã."

Nhị ca nhớ về sớm nha."

Trì Kính Dao dứt lời lại chạy lon ton về phòng.Bùi Dã nhìn theo bóng lưng của vật nhỏ, cúi đầu "Ừm" một tiếng, lúc này mới xoay người rời đi.Bùi Dã đã đi lên núi, Trì Kính Dao cũng yên tâm thoải mái cho mình nghỉ ngơi.Lý do của cậu là nếu mình học trước, sau này Bùi Nguyên sẽ phải dạy Bùi Dã lại một lần nữa, vậy thật phí công.Bùi Nguyên biết là cậu lười biếng, cũng không vạch trần, tùy theo ý cậu vậy."

Đại ca, mấy ngày nay nhìn huynh càng ngày càng khỏe ra."

Trì Kính Dao nói với Bùi Nguyên.Bùi Nguyên cười cười, trên khuôn mặt hiền hậu không giấu được sự vui vẻ: "Bây giờ thấy muội và nhị ca của muội có thế cùng học hành, trong lòng ta không chỉ hết mệt mỏi mà còn thấy rất vui vẻ."

Trì Kính Dao vội hỏi: "Đại ca, huynh hết bệnh rồi, vậy có phải vẫn có thể đi thi khoa cử không?"

"Mấy năm nay ta không thể đọc sách được, dạy hai đứa học chữ thì vẫn được, khoa cử thì hoàn toàn không thể."

Bùi Nguyên bật cười nói.Nếu so với chế độ giáo dục ở xã hội hiện đại, Bùi Nguyên cũng giống như chưa tốt nghiệp cấp hai đã bỏ học, muốn thi đại học thì quả thật cực kỳ khó.

Hơn nữa với tình trạng hiện tại của hắn, sức khỏe có thể hồi phục đã là hy vọng xa vời lắm rồi, nào dám nghĩ tới chuyện tiếp tục học hành."

Vậy chúng ta đừng nghĩ tới chuyện này nữa, khỏe lại đã rồi nói sau."

Trì Kính Dao nói.Bùi Nguyên nghe vậy gật gật đầu, trên khuôn mặt hơi tái nhợt lộ ra vẻ khát khao đối với tương lai.Mấy ngày nay, Bùi Nguyên cảm thấy cơ thể mình dường như ngày càng chuyển biến tốt hơn.Những chuyện này hết thảy đều bắt đầu từ sau khi Trì Kính Dao vào nhà bọn hắn.Lòng trắc ẩn của mẹ Dung ngày đó đã đưa đến Trì Kính Dao - một bước ngoặc trong cuộc đời của Bùi Nguyên.Đã nhiều ngày Trì Kính Dao không cho Bùi Nguyên uống [Thuốc sắc mặt xán lạn] nữa, bởi vì sau khi tâm trạng của Bùi Nguyên tốt lên, tác dụng của thuốc liền giảm đi, Trì Kính Dao không muốn lãng phí tích phân.

Cậu đã giành tích phân lại để đổi [Thuốc cường thân kiện thể], cách một ngày lại lén cho Bùi Nguyên uống một viên.Sự thật chứng minh, mặc dù thuốc này đắt nhưng hiệu quả lại rất tốt.Nhưng mà. . . . . . . . tích phân của Trì Kính Dao đã cạn kiệt rồi.Mấy ngày trước vất vả mới kiếm được hơn 200 tích phân, nhưng sau khi đổi mấy viên [Thuốc cường thân kiện thể], chỉ còn lại 74 tích phân.Nhưng Trì Kính Dao cũng không quá lo lắng.

Hiện giờ tâm trạng của Bùi Nguyên không còn nản lòng tiêu cực như trước đây, hơn nữa cơ thể quả thật đã tốt lên không ít, cho nên ngay cả khi ngừng thuốc thì cũng không thể xảy ra vấn đề trong một khoảng thời gian.Ngày hôm đó đã quyết định không học, Trì Kính Dao báo với mẹ Dung và Bùi Nguyên một tiếng rồi đi tìm Nguyễn Bao Tử.Cậu mới tới ngõ nhà Thu Phong, vừa lúc thấy Thu Phong dẫn Nguyễn Bao Tử đi ra, trên lưng hai người đeo hai cái sọt, một lớn một nhỏ."

A Dao!"

Nguyễn Bao Tử vừa thấy cậu liền hớn hở chạy tới."

Các ngươi định đi đâu vậy?"

Trì Kính Dao hỏi."

Thúc Thu muốn dẫn ta đi hái quả dại, tiện thể đi hái nấm luôn."

Nguyễn Bao Tử nói.Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Ta đi cùng với các ngươi được không?"

Nguyễn Bao Tử nghe vậy rất là vui, vội nhìn Thu Phong muốn hỏi ý của hắn, tất nhiên là Thu Phong sẽ không từ chối."

Ngày trước ngươi tới, ta cũng không dám nói chuyện với ngươi, sợ tiểu thúc của ngươi không vui."

Nguyễn Bao Tử nói.Nguyễn Bao Tư nghe chuyện về Bùi Dã từ Thu Phong, ngày ấy vừa thấy mặt liền phát hiện Bùi Dã lạnh như băng, cũng rất hung ác.Trì Kính Dao nói: "Thoạt nhìn hắn lạnh lùng vậy thôi, chứ thật ra khá tốt đấy."

"Ở nhà hắn có mắng ngươi không?"

Nguyễn Bao Tử tò mò hỏi."

Sao hắn lại mắng ta chứ?"

Trì Kính Dao bật cười nói.Nguyễn Bao Tử nhìn cậu một lúc lâu, dường như đang đoán xem lời này của cậu là thật hay giả."

Ta không lừa ngươi, hắn thật sự không hung ác đâu."

Trì Kính Dao nói.Nguyễn Bao Tử nghe vậy mới nói: "Vậy ngươi có thể giới thiệu hắn cho ta làm quen được không?"

"Ngươi làm quen hắn làm gì?"

Trì Kính Dao hỏi."

He he."

Nguyễn Bao Tử cười cười nói: "Ta nghe Thu thúc nói hắn phi đao rất giỏi, ta muốn theo hắn học."

Trì Kính Dao cười thầm trong lòng, chuyện này đúng là trùng hợp quá nhỉ?Cậu cũng muốn học, dù sao thì việc này nghe cũng rất ngầu."

Thúc Thu."

Nguyễn Bao Tử kéo kéo tay áo của Thu Phong, nói: "Thúc có biết tiểu thúc của A Dao đang săn thú ở đâu không?"

Đáy mắt của Thu Phong hiện ý cười, như đã sớm đoán được nó muốn nói gì, nói: "Biết chứ."

"Vậy thúc có thể dẫn bọn con tới đó không?"

Nguyễn Bao Tử năn nỉ."

Chỗ đó cách khá xa đấy."

Thu Phong nói.Nguyễn Bao Tử vội đáp: "Không sao hết, con không sợ."

Vừa dứt lời nó liền liếc mắt nhìn Trì Kính Dao, Trì Kính Dao nhớ tới hôm đó đi đến mức chân ê ẩm, giờ vẫn thấy hơi sợ.Nhưng Nguyễn Bao Tử không sợ, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà nói sợ được.Vì thế, Thu Phong liền đổi đường, dẫn hai người bọn cậu đi tới ngọn núi Bùi Dã săn thú.Bùi Dã đã tốn không ít công sức để bố trí lại bẫy, lại kiểm tra hết một loạt bẫy kẹp.Đợi hắn làm xong hết thảy thì trời cũng đã tới trưa.Bùi Dã tìm một chỗ nghỉ ngơi, theo bản năng duỗi tay sờ sờ túi áo.Cũng không biết vật nhỏ cho hắn cái gì, sờ thấy khá nặng.Bùi Dã lấy thứ đó ra, hóa ra chính là một quả trứng.Nhưng quả trứng được bọc trong một lớp giấy, Bùi Dã mở giấy ra xem, thấy trên đó có viết [Thiên tự văn].Mà trên tờ giấy này chính là nội dung mà bọn hắn học mấy ngày nay.Nhìn nét chữ khá ngay ngắn, hẳn là Bùi Nguyên viết, không ngờ lại bị vật nhỏ lấy để bọc trứng gà.Bùi Dã không phải tên ngốc, ít nhiều cũng có thể đoán được tâm tư của Bùi Nguyên.Hiện giờ xem ra, vật nhỏ này "góp công khá lớn" trong việc học hành của hắn.Sau khi Bùi Dã nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc lâu liền cất vào lại trong túi.Hắn bóc quả trứng kia ra ăn, nghĩ nghĩ rồi lại lấy tờ giấy ra.Sau đó, Bùi Dã kiếm một nhánh cây, bắt đầu viết chữ trên nền đất theo những chữ có sẵn trên giấy.Hắn không lười nhác như Trì Kính Dao, lúc đi học đều nghe rất nghiêm túc, cho nên nhớ rõ kết cấu và nét bút của một vài chữ mà Bùi Nguyên giảng.

Mặc dù trước giờ Bùi Dã chưa từng viết chữ, nhưng hiện giờ dựa theo chữ trên giấy cũng viết được những chữ ra hình ra dạng.Bùi Dã đang chuyên tâm viết chữ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động.Hắn cảnh giác quay đầu lại, liền thấy một bóng dáng nho nhỏ đang chạy như bay về phía hắn."

Nhị ca!"

Vật nhỏ vừa chạy vừa gọi hắn.Bùi Dã vẫn nhớ lần trước đối phương bị vấp ngã, vừa định quát bảo cậu đi chậm lại, nhưng lại sợ vật nhỏ lại khóc, chỉ có thể nhíu mày chú ý dưới chân của cậu."

Nhị ca thật sự ở đây này."

Trì Kính Dao chạy tới bên cạnh hắn cười nói.Bùi Dã nhìn lướt qua Nguyễn Bao Tử và Thu Phong đi theo phía sau vật nhỏ, liền đoán được Thu Phong dẫn cậu tới đây."

Đây là cái gì vậy?"

Nguyễn Bao Tử chỉ chỉ chữ trên mặt đất, hỏi.Bùi Dã phản ứng lại, thấy hơi xấu hổ, vội dùng chân chà chà mặt đất, xóa đi những chữ vừa viết, rồi sau đó nhanh chóng cất tờ giấy kia đi.

Trì Kính Dao hiếm khi nhìn thấy bộ dạng bối rối này của Bùi Dã, chỉ cảm thấy hơi buồn cười, trên mặt lại giả vờ như không có chuyện gì."

Tiểu thúc của A Dao, xin chào."

Nguyễn Bao Tử nói với Bùi Dã: "Ta là Nguyễn Bao Tử."

Nó nói xong liền vẫy vẫy tay với Bùi Dã, cười cười "nịnh nọt".Lúc trước Bùi Dã đoán đứa bé đột nhiên xuất hiện ở Thu gia khả năng cao là thoát được từ tay lũ buôn người cùng với Trì Kính Dao.

Nếu không thì Trì Kính Dao cũng không thể thân quen với Thu gia tới vậy, nhưng cho tới giờ Trì Kính Dao cũng không chủ động nhắc tới, vậy hắn cũng không hỏi nhiều."

Nhị ca, dẫn bọn ta đi xem bẫy huynh làm đi."

Trì Kính Dao ngẩng cái đầu nhỏ lên nói."

Đường bên kia không dễ đi."

Bùi Dã thản nhiên nói.Vật nhỏ nghe vậy hơi thất vọng, ánh mắt nhìn Bùi Dã có chút đáng thương.Bùi Dã thấy cậu như vậy, ma xui quỷ kiến mà nói: "Đi theo ta một lúc, đừng chạy linh tinh."

Trì Kính Dao thấy hắn đồng ý, lúc này vui vẻ không thôi, lần trước cậu đã muốn nhìn bẫy của Bùi Dã, nhưng lại không may vấp ngã.Nguyễn Bao Tử ở bên cạnh nghe vậy cũng vui vẻ không thôi, nhảy cẫng lên mấy lần tại chỗ.Thu Phong thấy hai nhóc con có Bùi Dã chăm sóc, liền đeo sọt đi hát quả dại.Hắn biết nơi Bùi Dã có thể dẫn hai đứa đi nhất định không phải rừng sâu, có lẽ cũng không có gì nguy hiểm."

Chỗ này rất nhiều bẫy kẹp, đừng có đi lung tung."

Bùi Dã dẫn đường ở phía trước, nhưng hắn lại đi không nhanh, dường như đang bận tâm về tốc độ của Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử đều rất nghe lời, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.Ba người đi được một đoạn, Nguyễn Bao Tử đột nhiên nói: "Đợi ta đi xả nước tiểu đã, không nhịn được nữa rồi."

Nó vừa dứt lời liền xoay người tìm một gốc cây, vội vàng cởi đai lưng.Nguyễn Bao Tử biết Trì Kính Dao và nó đều là nam, tất nhiên không để ý chuyện này.

Lúc này Trì Kính Dao cũng không nhớ tới chuyện này, suýt chút nữa là thốt ra rằng mình cũng muốn đi giải quyết một chút.Sắc mặt Bùi Dã ở bên cạnh nhất thời trở nên hơi khó coi.Hắn che mắt của Trì Kính Dao lại, quát Nguyễn Bao Tử: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Nguyễn Bao Tử bị hắn dọa giật cả mình, suýt nữa là tè ra quần.Nó đáng thương quay đầu lại nhìn Bùi Dã, đối diện với ánh mắt của Bùi Dã, nước tiểu cũng bị dọa tụt vào trong.-----------------------------------------------------Tác giả có điều muốn nói:Nguyễn Bao Tử: Ta khổ quá mà. . . . . . . . . .*********

Hết chương 11.
 
Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)
CHƯƠNG 12


Chương 12: Đã nói rồi, không ghétEditor: Vĩ không gei*********

Nguyễn Bao Tử ngờ nghệch, cuối cùng cũng ý thức được hình như mình đã làm gì đó hơi sai.Hiện giờ Trì Kính Dao chính là một nữ hài, nó là một nam hài sao lại có thể đi tiểu trước mặt nữ hài nhà người ta được chứ?Huống hồ tiểu thúc trên danh nghĩa của Trì Kính Dao vẫn đang đứng đây!Nguyễn Bao Tử cảm giác ánh mắt của Bùi Dã thật đáng sợ, ngay cả liếc mắt nhìn một cái mà nó cũng không dám, xách quần định đi ra xa một chút.

Không ngờ nó vừa chạy được vài bước, liền nghe thấy Bùi Dã lạnh lùng nhắc nhớ: "Để ý dưới chân."

"Được."

Nguyễn Bao Tử vội đáp lời, đi qua mấy cái cây, đoán chừng Bùi Dã và Trì Kính Dao không nhìn thấy mới yên tâm.Bị Bùi Dã dọa như vậy, Nguyễn Bao Tử phải dặn một lúc lâu mới tè được.Kể từ lúc đó, nó lại thấy hơi nghi ngờ, Trì Kính Dao ở Bùi gia rốt cuộc là có ổn hay không.Trì Kính Dao có một tiểu thúc tử hung thần ác sát như vậy, không phải mỗi ngày đều bị khi dễ hay sao?Đợi sau khi Nguyễn Bao Tử quay lại, liền cảm giác ánh mắt của Bùi Dã nhìn nó luôn rất hung ác.Hơn nữa khi đi đường, Bùi Dã luôn cố ý chen giữa Nguyễn Bao Tử và Trì Kính Dao, Nguyễn Bao Tử muốn đi sát tới thì thầm vài câu với Trì Kính Dao mà không được."

Nhị ca, các huynh luôn săn thú ở đây, không sợ bắt sạch hết con mồi sao?"

Trì Kính Dao vừa đi vừa hỏi Bùi Dã."

Không phải chỉ mỗi chỗ này."

Bùi Dã đáp ngắn gọn.Trì Kính Dao lại hỏi: "Các huynh cũng đổi chỗ khác hả?"

"Đôi khi sẽ đi tới ngọn núi khác, hoặc có thể đi sâu vào trong rừng."

Bùi Dã nói.Rốt cuộc thì Nguyễn Bao Tử cũng chỉ là đứa nhóc, vừa nghe tới sâu trong rừng, cũng quên luôn chuyện xấu hổ vừa rồi, tò mò hỏi: "Vậy ở sâu trong rừng có sói không?"

Bùi Dã nhìn nó một cái, nói: "Có."

Nguyễn Bao Tử nghe vậy vừa sợ lại vừa phấn khích.Nói mới chỉ nghe kể về sói thôi, cũng chưa từng nhìn thấy, theo bản năng cảm thấy sói là một loài vật gì đó vừa đáng sợ lại vừa thần bí."

Chỗ này không có chứ?"

Trì Kính Dao nhìn xung quanh hỏi."

Không biết được."

Bùi Dã nói.Trì Kính Dao không giống Nguyễn Bao Tử, nội tâm cậu là người trưởng thành, biết đón lành tránh dữ, vừa nghe nói có sói tức khắc có suy nghĩ quay về nhà.

Nhưng thấy Bùi Dã bình tĩnh như vậy, dường như đã biết trước là không có gì nguy hiểm, Trì Kính Dao mới thấy yên tâm hơn chút.Trì Kính Dao chưa từng vào núi sâu rừng già thế này, trong tưởng tượng của cậu, nơi như thế này hẳn là có động vật khắp nơi.

Giống như chiếu trên TV, diễn viên cưỡi ngựa chạy vào rừng, có thể săn được một đống con mồi.Nhưng cánh rừng này có vẻ không thể cưỡi ngựa, cũng không thấy con mồi nào xung quanh.Nhưng nghĩ lại thì có vẻ trên TV chiếu hầu như đều trong bãi săn thú, nói không chừng sẽ có người chuyên bắt thú đưa cho đám người giàu chơi đùa, so với bãi săn thú tự nhiên này đúng là khác hoàn toàn.Cũng chính vì thế, cho dù kỹ năng săn thú của Bùi Dã khá tốt, nhưng có thể săn được bao nhiêu con mồi vẫn là do vận may."

Ủa?"

Trì Kính Dao đi ngang qua một bụi cây, ngửa đầu liền thấy xác ve nằm dưới mặt sau của một chiếc lá.Cậu duỗi tay lấy xác ve xuống, nói: "Ở đây cũng có thứ này sao?"

Nguyễn Bao Tử vội chạy tới nhìn, nói: "Đây là xác ve sầu đúng không?"

"Ừm."

Trì Kính Dao cất xác ve vào trong túi của mình.Bùi Dã thấy thế, nhìn không được mà hỏi: "Lấy cái đấy làm gì?"

"Thứ này là một vị thuốc."

Trì Kính Dao nói."

Ngươi còn biết về thuốc nữa hả?"

Nguyễn Bao Tử kinh ngạc nói."

Không biết, từng nghe trưởng bối trong nhà nói thôi."

Trì Kính Dao nói.Cậu còn nhớ vào một mùa hè nào đó thuở nhỏ, người nhà cùng đi sơn trang nghỉ mát, tình cờ thấy một con ve sầu còn sống trong sân nông trại.

Trong nhà cậu có một cụ già sống ở nông thôn khi còn bé, kể lại rằng ngày nhỏ còn đi kiếm xác ve sầu bán cho mấy cửa hàng thuốc Đông y.Trì Kính Dao lớn lên trong thành thị từ nhỏ, không có cơ hội trải nghiệm cuộc sống như vậy, nghe mà chỉ thấy xa lạ vô cùng.Huống chi cuộc sống của mọi người ở thế hệ của cậu đều tốt hơn, cho dù là trẻ con nông thôn cũng chưa chắc đã có cuộc sống như vậy.Nhưng mà. . . . . . xã hội cổ đại thì sao?Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói với Bùi Dã: "Nhị ca, sau này huynh lên núi, nếu thấy thứ này nhớ nhặt về nha."

Bùi Dã nghe vậy liếc mắt nhìn Trì Kính Dao một cái, cuối cùng cũng đồng ý.Nguyễn Bao Tử ở bên cạnh tò mò đánh giá Bùi Dã, thầm nghĩ tiểu thúc này của A Dao nhìn ác vậy, nhưng lại rất nghe lời A Dao nha?Lúc trước Nguyễn Bao Tử còn lo Trì Kính Dao chịu tủi nhục, bây giờ lại thấy hơi phân vân.Bùi Dã đặt bẫy không quá xa, ba người đi một lúc đã tới.Nhưng bẫy kẹp kia không giống trong tưởng tượng của Trì Kính Dao, bởi vì Trì Kính Dao đã thấy một cái hố lớn trên mặt đất từ khi bọn cậu còn cách nơi này khá xa."

Cái hố lồ lộ thế này, con mồi vẫn tự nhảy vào sao?"

Trì Kính Dao khó hiểu nói.Bùi Dã nghe vậy lại dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Trì Kính Dao một cái, khiến Trì Kính Dao cảm thấy chả hiểu gì cả.Cho tới khi nghe tới tiếng lạ dưới hố, Trì Kính Dao mới hiểu, không phải là bẫy của Bùi Dã có vấn đề, mà là đã bẫy được con mồi rồi.

Nói cách khác, cái hố lớn trên mặt đất là do con mồi vô ý bước vào, rơi xuống hố."

Bắt được con gì vậy?"

Trì Kính Dao nhỏ giọng hỏi.Một tay Bùi Dã ngăn trước người Trì Kính Dao, tự đi lên nhìn thử.Trì Kính Dao tò mò nhìn hắn, hỏi: "Con gì vậy?"

Bùi Dã dường như khá vui, nói: "Một con hươu."

"Để ta nhìn thử."

Trì Kính Dao nói xong liền muốn đi tới nhìn, lại bị Bùi Dã giữ cổ áo lại.Bùi Dã do dự một lúc mới dẫn Trì Kính Dao tới gần miệng hố nhìn thử."

Đúng thật là hươu này!"

Trì Kính Dao hưng phấn nói: "Nó vẫn còn sống!"

Con hươu dưới hố nghe thấy tiếng động liền kêu lên, nghe có vẻ đã bị thương.Bùi Dã bố trí cây nhọn dưới bẫy, lúc con hươu kia rơi vào chắc đã bị cây nhọn đâm trúng rồi.Nguyễn Bao Tử cũng hiếu kỳ đi tới nhìn, Bùi Dã sợ nó rơi xuống, duỗi tay lên ngăn tại một chỗ."

Có vẻ nó đang rất đau."

Nguyễn Bao Tử nhỏ giọng nói."

Có cách nào giúp nó không?"

Trì Kính Dao quay đầu nhìn về phía Bùi Dã.Bùi Dã đẩy Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử ra phía sau, bảo bọn họ ngoan ngoãn đứng đợi không được nhúc nhích, sau đó lấy phi đao của mình phóng vào con mồi dưới bẫy, động tác nhanh gọn dứt khoát, bên dưới bẫy hoàn toàn im lặng."

Tiểu thúc ngươi. . . . . . . ."

Nguyễn Bao Tử nhỏ giọng nói với Trì Kính Dao: "Giết con hươu?"

Trì Kính Dao nhíu mày, không biết nên trả lời câu hỏi này kiểu gì, sợ lại tạo thành bóng ma tâm lý cho bạn nhỏ.Nhưng trong lòng cậu hiểu, sự nhân từ lớn nhất của thợ săn chính là làm con mồi chết một cách nhanh gọn.Rất nhanh, Bùi Dã đã đem con hươu lên.

Trì Kính Dao nhìn con hươu kia, phát hiện máu trên người nó đã được Bùi Dã dùng cỏ khô và lá cây lau qua, thoạt nhìn cũng không quá kinh khủng.Nguyễn Bao Tử và Trì Kính Dao đều là lần đầu tiên nhìn thấy con mồi mới bắt được, nhịn không được mà ngồi xổm xuống quan sát con hươu.Bùi Dã ngồi ở một bên, dùng lá cây lau phi đao của mình."

Nhị ca."

Trì Kính Dao đi tới bên cạnh Bùi Dã, duỗi tay muốn sờ phi đao kia nhưng lại bị Bùi Dã cản lại."

Đừng chạm vào."

Bùi Dã nói xong lại sợ vật nhỏ khóc nhè, hiếm khi giải thích thêm một câu: "Đao rất sắc."

Trì Kính Dao rụt tay lại, vẻ mặt chờ mong nói với Bùi Dã: "Nhị ca, huynh dạy ta đi."

"Tập trung học chữ của ngươi đi, đừng suy nghĩ vớ vẩn."

Bùi Dã nói.Trì Kính Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nói: "Ta không săn thú, ta học để phòng thân thôi."

Không biết Bùi Dã nghĩ tới chuyện gì, liếc mắt nhìn về Nguyễn Bao Tử ở bên cạnh.Nguyễn Bao Tử bị hắn liếc mà khó hiểu, theo bản năng rụt cổ lại.Liền nghe thấy Bùi Dã nói: "Để sau lại nói."

Trì Kính Dao thấy hắn không dứt khoát từ chối, thầm nghĩ hẳn là vẫn có hy vọng, lúc này vui sướng không thôi.Bùi Dã lau sạch phi đao rồi cất đi, sau đó lại bố trí lại bẫy một lần nữa, đặt những cành cây nhỏ trên miệng hố, sau đó lấy lá khô che kín cành cây và miệng hố, cứ như vậy khiến cái bẫy như hòa vào cùng môi trường xung quanh.Hôm nay có thể dễ dàng săn được một con hươu như vậy, Bùi Dã cũng thấy hơi bất ngờ.Dù sao trước kia hắn có bố trí bẫy tốt thế nào thì cũng phải 3-5 ngày mới bắt được con mồi.Không chỉ có vậy, sau khi Bùi Dã kiểm tra bẫy kẹp xung quanh, còn bắt được thêm một con thỏ.Một con hươu và một con thỏ, thu hoạch hôm nay quả nhiên không nhỏ.Vì đường về không quá gần, Bùi Dã cũng không ở lại lâu, mang theo con mồi rồi gọi Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử về.Khi bọn họ tới chỗ nghỉ chân vừa nãy, vừa lúc thấy Thu Phong cũng đeo sọt về.Bốn người cùng đi xuống núi.Trên đường về, Trì Kính Dao nói về chuyện học chữ của mình với Nguyễn Bao Tử, hỏi nó có muốn học cùng không.Không đợi Nguyễn Bao Tử nói, Thu Phong đã mở miệng trước: "Nếu được thì các ngươi cũng dẫn nó đi tới chỗ Bùi Nguyên học chữ đi, tránh để sau này lại dốt đặc cán mai giống ta."

"Con muốn giúp Thu thẩm chăm sóc Thu Thiên."

Nguyễn Bao Tử nói.Thu Thiên chính là bé con chưa tới một tuổi trong nhà Thu Phong."

Con không muốn học thì có."

Thu Phong vô tình vạch trần nó: "Nếu con chịu đi thì không cần phải lo lắng cho A Thiên, còn ta và thím của con nữa mà."

Nguyễn Bao Tử hẳn là không có hứng học chữ, gãi gãi đầu nói: "Con. . . . . . . haiz. . . . . . . ."

"Không thì để khi nào rảnh ta tới nhà dạy cho ngươi cũng được."

Trì Kính Dao chủ động đề nghị.Thật ra cũng không phải Trì Kính Dao lo chuyện bao đồng, cậu là người từng trải, biết viết chữ đọc sách quan trọng như thế nào, huống hồ cậu và Nguyễn Bao Tử cũng gọi là giao tình, có thể giúp gì cho đối phương thì cậu cũng không ngại ra tay.Nguyễn Bao Tử đang định đồng ý, vô tình liếc thấy vẻ mặt lạnh băng của Bùi Dã, vội lắc đầu không ngừng.Không biết là tại sao, Nguyễn Bao Tử cảm thấy tiểu thúc của A Dao rất không ưa mình, điều này khiến nó hơi thất vọng.Xem ra chuyện học phi đao cùng đối phương khả năng cao là không có cơ hội rồi.Sau khi xuống núi, từ xa, mọi người đã có thể nhìn thấy khói bốc lên từ ống khói Thu gia.Thu Phong nói với Nguyễn Bao Tử: "Tối nay thím con lại hấp bánh bao, con dẫn A Dao vào nhà lấy mấy cái về."

Nguyễn Bao Tử nghe vậy liền kéo Trì Kính Dao chạy về phía Thu gia.Trì Kính Dao đi quãng đường này gần như đã kiệt sức, vừa nghe thấy có bánh bao ăn tức khắc lại có sức.Thu Phong nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ, nhịn không được mà cười cười.Bùi Dã ở bên cạnh thả con mồi trên vai xuống chân, có vẻ muốn đợi Trì Kính Dao."

Ta nhớ ngày trước không phải ngươi rất ghét tẩu tẩu nhỏ này của mình à?"

Thu Phong trêu ghẹo Bùi Dã.Trên mặt Bùi Dã không có biểu cảm gì, giọng nói thản nhiên: "Nói rồi, không ghét."

"Vậy ngươi thật sự chấp nhận tẩu tẩu nhỏ này rồi hả?"

Thu Phong hỏi.Bùi Dã liếc mắt nhìn hắn, nói: "Sao ngươi không về ăn bánh bao đi?"

"Ha ha ha ha."

Thu Phong cười nói: "Còn không chịu thừa nhận nữa."

Dứt lời hắn liền phất tay với Bùi Dã, đi về phía nhà của mình.Tại Thu gia, Trì Kính Dao cầm trong tay một cái bánh bao đưa lên miệng cắn, bị nóng đến mức nhe răng trợn mắt.Lúc này, trong đầu phát ra âm thanh máy móc:[Đã đạt được giá trị thiện cảm của Bùi Dã][Tiến độ công lược trước mắt: 8%][Nhận được 50 tích phân]Trì Kính Dao: . . . . . . . . .Ủa gì vậy?Cậu đang khó hiểu hết sức, lại thấy Thu Phong hớn hở đi vào.Trì Kính Dao đột nhiên nhớ ra, lần trước lúc Thu Phong đi cùng với Bùi Dã, mình cũng tự dưng nhận được thêm giá trị thiện cảm.Bây giờ là lần thứ hai cậu không ở bên cạnh Bùi Dã, nhận được giá trị thiện cảm từ xa.Cậu cảm thấy hẳn là có chuyện gì đó kỳ lạ, nhưng lúc này lại không thể nghĩ ra."

Thúc Thu, nhị ca của con đâu?"

Trì Kính Dao cắn banh bao hỏi Thu Phong."

Ở ngoài ngõ đợi ngươi đấy."

Thu Phong nói.Lúc này thím Thu vội nói với Trì Kính Dao: "Ngươi cẩn thận nóng, ăn từ từ, ta đi lấy bát cho ngươi mang mấy cái về."

"Không cần đâu tỷ tỷ."

Trì Kính Dao vừa cắn bánh bao trong tay, lại cầm một cái bánh khác nói với đối phương: "Ta lấy thêm một cái này là được rồi, cảm ơn tỷ tỷ."

Không đợi thím Thu cầm bát ra, Trì Kính Dao đã chạy đi nhanh như chớp.Thím Thu nhịn không được mà bật cười, miệng lại nói cậu đi chậm thôi.Bùi Dã đứng ở ngoài ngõ một lúc lâu, liền thấy một bóng người nho nhỏ đi ra từ nhà Thu Phong, vật nhỏ ăn một cái bánh bao, một tay cầm cái khác, đang chạy về phía hắn.Nhưng vật nhỏ cầm bánh bao trong tay mà chạy xiêu vẹo, sắp tới đầu ngõ thì ngã bịch xuống đất.Bùi Dã thở dài, bước nhanh tới trước, thầm nghĩ kiểu này là lại sắp khóc nhè nữa đây.Không ngờ là sau khi hắn nâng người dậy, vẻ mặt của vật nhỏ lại rất đắc ý, cười nói: "May mà ta phản ứng nhanh, hai cái bánh bao vẫn chưa chạm đất!"

Nói xong, vật nhỏ còn đưa cái bánh bao trong tay cho Bùi Dã, vẻ mặt rất là đắc ý.Bùi Dã: . . . . . . . . . .**********

Hết chương 12.
 
Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)
CHƯƠNG 13


Chương 13: Cẩn thận huynh ấy lấy phi đao chém cho ngươi quỳ xuống đất gọi chaEditor: Vĩ không gei**********

Sau khi Trì Kính Dao quay lại, do dự một lúc, giơ cái bánh bao nguyên vẹn trong tay hỏi Bùi Dã: "Nhị ca, huynh có ăn không?"

Bùi Dã hơi nhíu mày, thấy vật nhỏ hơi căng thẳng, như là sợ hắn đồng ý vậy.Tất nhiên hắn không thể giành ăn với một đứa nhỏ được, vậy nên đã từ chối.Trì Kính Dao thấy hắn không ăn, vội rụt tay lại, yên tâm đi theo sau Bùi Dã, vừa bước chân nhỏ vừa cắn bánh bao. (Ủa con, là sao dị ??? =))))))"Nhị ca."

Trì Kính Dao rảnh rỗi, đột nhiên lại nhớ tới chuyện tích phân, liền hỏi Bùi Dã: "Vừa nãy huynh và thúc Thu nói chuyện gì vậy?"

Dường như Bùi Dã không ngờ cậu sẽ hỏi chuyện này, hơi giật mình một cái.

Thu Phong là một tên không đứng đắn, cũng không có đề tài gì mới mẻ, Bùi Dã cảm thấy mấy câu bọn họ tán gẫu kia cũng chẳng có gì, đáp: "Không nói gì cả."

Trì Kính Dao vừa cắn bánh bao vừa hỏi: "Nói xấu ta đúng không?"

Bùi Dã quay đầu lại nhìn, ánh mắt kia như đang nói ngươi thì có gì mà nói?Trì Kính Dao sớm biết là khó mà hỏi được, cũng không tiếp tục hỏi nữa.Nhưng cậu luôn cảm thấy chắc chắn có quy tắc nào đó để được nhận tích phân từ xa thế này.Mặc dù hiện giờ cậu vẫn chưa thể tìm được cách, nhưng cậu có linh cảm một khi đã giải được "bí mật" này, cậu có thể hoàn toàn nắm giữ được yếu tố then chốt để công lược Bùi Dã.Lúc đầu cậu nghĩ yếu tố then chốt để công lược Bùi Dã chính là khóc, chỉ cần cậu khóc với Bùi Dã là có thể nhận được tích phân.

Nhưng thực tế đã chứng minh, khóc có lẽ không phải yếu tố then chốt, bởi vì sau đó cậu không chỉ một lần nhận được tích phân trong tình huống không khóc.Tích phân ngày hôm nay cũng chứng minh rằng, ngay cả khi cậu không ở cạnh Bùi Dã, tiến độ công lược cũng sẽ tự gia tăng.Vậy có nghĩa là, những cách mà cậu đoán được từ trước đến này chỉ là ngẫu nhiên, chưa phải là đáp án cuối cùng.Trì Kính Dao nhìn bóng lưng cao ngất của Bùi Dã, thầm nghĩ không hổ là đại lão, quả nhiên không dễ công lược chút nào.Nhưng đại lão không dễ công lược cũng bị cậu công lược được 8% rồi, nghĩ vậy, Trì Kính Dao lại khôi phục chút lòng tự tin.Khi hai người về đến nhà, sắc trời cũng đã tối.Trì Kính Dao vừa vào của đã ngửi thấy mùi thơm, nhịn không được mà chẹp chẹp miệng."

Wow, thơm quá."

Trì Kính Dao phi thẳng tới cửa phòng bếp.Mẹ Dung thấy Trì Kính Dao liền mỉm cười, lấy thìa múc thứ gì đó trong nồi ra bỏ vào bát, nói với cậu: "Con nếm thử xem đã chín chưa."

Trì Kính Dao thấy trong bát chính là vài củ lạc.Cậu không không sợ nóng, vội bốc củ lên bóc vỏ, nóng lòng muốn nếm thử."

Chín rồi ạ."

Trì Kính Dao nói: "Thơm quá."

"Lạc mới thu hoạch đấy."

Dung nương nói: "Nếu con thích ăn, lát nữa ta sẽ để lại chút lạc mới cho con luộc."

Giờ Trì Kính Dao mới biết đang mùa thu hoạch lạc, nhà Bùi Dã có trồng chút lạc, hôm nay cha Bùi ra ruộng xem lạc đã thu hoạch được chưa, tiện tay nhổ một chút về, để mẹ Dung nấu ăn thử xem sao.Ngày trước, Trì Kính Dao cũng rất thích ăn lạc luộc, nhưng theo trí nhớ của cậu thì quanh năm không phải lúc nào cũng ăn được lạc tươi.

Mặc dù có rất nhiều nơi có thể trồng hai mùa xuân - thu, hơn nữa khí hậu khác biệt, thời gian thu hoạch ở mỗi nơi cũng không giống nhau.

Nhưng bởi vì không dễ bảo quản, cho nên chỉ có thể ăn được vị tươi ngon nhất khi vừa được thu hoạch.Bùi Dã giúp cha Bùi xử lý con mồi bắt được, rửa tay xong mới vào nhà chính, liền thấy Trì Kính Dao đang ngồi ăn lạc, bên cạnh đã có một đống vỏ lạc."

Không phải ngươi vừa mới ăn hai cái bánh bao sao?"

Bùi Dã hỏi.Lần đầu tiên hắn thấy một đứa nhỏ lại có sức ăn lớn như thế!Trì Kính Dao: . . . . . . . . . .Lạc trong miệng đột nhiên lại không còn thơm nữa.Trì Kính Dao cũng biết, sức ăn của mình rất lớn nhưng cũng không thể trách cậu được.Đang lúc cơ thể phát triển, rất là dễ đói bụng, cậu cũng không biết phải làm sao!Ăn khỏe chẳng lẽ là do lỗi của cậu sao?Trì Kính Dao lén nhìn sắc mặt của Bùi Dã, đẩy cái bát lạc trước mặt ra chỗ khác.Bùi Dã nhìn vẻ mặt tủi thân của cậu, hơi bất đắc dĩ, đẩy cái bát lại trước mặt vật nhỏ, nói: "Cũng không nói là cấm ngươi ăn."

Lúc này mẹ Dung bưng đồ ăn vào, thấy cảnh này liền bật cười."

Ngày mai nhà chúng ta có thể thu hoạch lạc rồi, đến lúc đó con muốn ăn bao nhiêu cũng được."

Mẹ Dung nói.Trì Kính Dao nghe vậy hai mắt sáng lên, hỏi: "Thu hoạch như thế nào ạ?

Con có thể đi xem được không?"

Mẹ Dung cười cười nói: "Có gì mà không được?

Con có thể đi theo nhị ca săn thú được mà, tất nhiên cũng có thể đi ra ruộng xem rồi."

Trì Kính Dao nghe vậy rất hưng phấn, thuở nhỏ cậu chưa từng tiếp xúc với công việc này, vẫn luôn thấy rất hiếu kỳ.Màn đêm buông xuống, sau khi Bùi Dã rửa mặt xong, lấy trong túi ra tờ [Thiên tự văn].Hắn xem tỉ mỉ từ đầu tới cuối hai lần dưới ánh nến, lúc này mới cẩn thẩn gấp lại cất đi."

Lần sau lên trấn đệ nhớ mua thêm một cây bút nữa."

Bùi Nguyên ở một bên đột nhiên lên tiếng.Bùi Dã nghe vậy hơi giật mình, một lúc sau mới đáp lời.Bùi Nguyên không nói thẳng nhưng Bùi Dã cũng hiểu cây bút đó là dành cho mình."

Hôm nay hai đứa không ở nhà, cha và ta có nói về chuyện của A Dao."

Bùi Nguyên lại nói.Bùi Dã đang sắp xếp lại giường, nghe vậy dừng tay lại, không nói gì.Một lúc sau, Bùi Nguyên lại nói: "Cha nói, khi nào rảnh muốn đi hỏi trưởng thôn về chuyện nhập tịch của A Dao.

Chỉ là A Dao do mẫu thân mang về, không có khế thân cũng không giấy tờ liên quan, không biết mọi việc có suôn sẻ hay không."

Bùi Dã nghe mà không đáp, cũng không nhìn Bùi Nguyên.Bùi Nguyên thấy hắn không lên tiếng, hỏi: "Việc này đệ thấy thế nào?"

"Cứ làm theo ý hai người là được."

Bùi Dã thản nhiên nói.Bùi Nguyên cười khẽ một tiến, hỏi: "Đệ nói vậy là đồng ý, hay là không đồng ý đây?"

"Không không đồng ý."

Bùi Dã nói.Bùi Nguyên vẫn hơi hiểu một chút về cái nết kỳ quặc của đệ đệ mình, nghe vậy lại nói: "Ý là đồng ý hả?"

"Vâng."

Bùi Dã nói.Cùng lúc đó, Trì Kính Dao vừa mới chui vào ổ chăn trong nhà phụ, trong đầu lại vang lên âm thanh máy móc:[Đã nhận được giá trí thiện cảm của Bùi Dã][Tiến độ công lược hiện tại: 9%][Nhận được 50 tích phân]...[Đã nhận được giá trí thiện cảm của Bùi Dã][Tiến độ công lược hiện tại: 10%][Nhận được 50 tích phân]Trì Kính Dao: . . . . . . . . .Đã xảy ra chuyện gì vậy?Cậu nhìn về phía phòng của Bùi Nguyên, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.Nhưng Trì Kính Dao nhanh chóng đoán được, có lẽ là chuyện mình kéo Bùi Dã học chữ theo đã khiến hắn cảm động.Đại lão cảm kích mình đưa hắn thoát khỏi con đường thất học, cho nên cậu mới nhận được 100 tích phân!Nhưng không đợi Trì Kính Dao nghĩ nhiều, hệ thống đã nhắc cậu nội dung mới trong thương thành đã được mở khóa.Trì Kính Dao kiểm tra hệ thống một chút, phát hiện một phần thưởng khi tiến độ công lược đạt 10%, thương thành hệ thống mở thêm chức năng bán hàng.Có nghĩa là, tất cả những vật phẩm cậu kiếm được ở thế giới này đều có thể bán trong thương thành hệ thống để đổi lấy tích phân, giá bán cũng bằng với giá mua trong thương thành.

Cho dù là vật phẩm không có trong thương thành cũng có thể bán được.Trì Kính Dao thật sự rất thích chức năng này, điều này có nghĩa là cậu sẽ có thêm cơ hội để kiếm tích phân.Chỉ là hiện giờ có vẻ cậu không thể bán gì được.Ngoài ra, các mặt hàng được bán trong thương thành cũng mở thêm: lạc và kẹo đường.Lạc 5 tích phân một nắm, kẹo đường thì 5 tích phân một viên.Hôm nay Trì Kính Dao mới được không ít tích phân, hiếm khi hào phóng chi 5 tích phân cho mình, đổi lấy một viên kẹo đường.Trì Kính Dao - người chưa được ăn một viên kẹo nào kể từ khi xuyên sách, sau khi bỏ viên kẹo đường vào miệng, xúc động đến mức suýt khóc.Đêm hôm đó, Trì Kính Dao đã có một giấc mộng đẹp, thấy mình trở thành nhà giàu tích phân mới nổi.Nhưng tới sáng ngày hôm sau, sau khi dùng 50 tích phân đổi lấy một viên [Thuốc cường thân kiện thể] cho Bùi Nguyên, Trì Kính Dao mới tỉnh táo ý thức được mình thiếu thốn tích phân tới mức nào.Sau khi ăn bữa sáng, mẹ Dung dẫn Trì Kính Dao ra đồng.Mẹ Dung không cho cậu xuống, chỉ để cậu ngồi trên bờ ruộng, còn đưa cậu chơi chút lạc tươi cho đỡ thèm.Trì Kính Dao dùng củ lạc vẫn còn dính đất, thử xem có thể đổi được tích phân hay không, lại được thông báo là vật phẩm không thuộc về cậu, nói cậu không có tư cách bán.

Trì Kính Dao cực kỳ sầu não, ý thức được cơ hội kiếm tích phân này cũng không dễ dàng gì.Một đứa nhỏ 7 tuổi như cậu, biết kiếm đâu ra "thứ thuộc về mình" cơ chứ?Trì Kính Dao nhìn xung quanh, phát hiện trên mấy cánh đồng bỏ không cách đó không xa, có vài đứa bé tuổi không lớn xách theo giỏ, ngồi xổm đào thứ gì đó.

Trì Kính Dao hơi tò mò, liền bước chân nhỏ tới xem thử."

Tỷ tỷ, các tỷ đang tìm gì vậy?"

Trì Kính Dao ngồi xổm trên bờ ruộng hỏi.Cô bé tầm 13-14 tuổi ngẩng đầu nhìn Trì Kính Dao, cười cười nói: "Tìm củ lạc đấy."

"Tìm củ lạc?"

Trì Kính Dao nhìn vào rổ của cô bé mang theo, quả nhiên thấy bên trong có không ít củ lạc.Cậu vừa hỏi mới biết, ruộng này đã thu hoạch xong rồi, nhưng vẫn còn xót lại vài củ lạc chưa đào hết, nếu chủ nhà khá giả một chút thì sẽ không bỏ công sức đi đào, vậy tức là đã bỏ đi, nên rất nhiều đứa bé trong thôn sẽ xách rổ nhỏ đi đào."

Ta có thể tìm không?"

Trì Kính Dao vội hỏi."

Đương nhiên có thể."

Cô bé nói: "Phía ruộng đằng kia ta vẫn chưa đào đâu, ngươi có thể tìm thử."

Trì Kính Dao nghe vậy liền kiếm một cục đá bên cạnh cầm trong tay, ngồi xổm xuống ruộng bắt đầu đào.Không lâu sau, quả nhiên đào được mấy củ lạc.Trì Kính Dao đào đủ, thử vào trong thương thành, thành công đổi được 5 tích phân.Lúc này cậu phấn khích không thôi, giống như tìm được con đường làm giàu mới tinh vậy.Chủ yếu là cậu chưa từng trải qua chuyện như này, cảm giác giống như đào kho báu vậy, khá thú vị.Buổi sáng hôm đó, Trì Kính Dao cùng với cô bé kia đào được non nửa ruộng đất.Cô bé thu hoạch được hơn nửa rổ, Trì Kính Dao thì đổi được 45 tích phân."

Sao ngươi chẳng đào được chút nào vậy?"

Sau khi cô nhóc đứng dậy, thấy hai tay Trì Kính Dao trống trơn, lúc này thấy rất bất ngờ.Trì Kính Dao xấu hổ cười cười, cũng không biết nên giải thích như thế nào với nó.Không ngờ cô nhóc lại bốc củ lạc trong rổ của mình nhét vào túi của Trì Kính Dao, vừa nhét vừa nói: "Ngươi đúng là hay thật, chẳng đào được một củ nào mà vẫn cặm cụi lâu như vậy."

"Ta không cần, ta. . . . . . . ."

Trì Kính Dao sao lại không biết xấu hổ nhận đồ của người khác được, nhưng cô bé kia 13-14 tuổi, cao hơn cậu cái đầu, Trì Kính Dao tay chân bé nhỏ không thể đẩy qua đẩy lại với đối phương được, lúc này túi của cậu đã bị nhét đầy rồi.Trì Kính Dao thật sự áy náy, đổi một viên kẹo đường đưa cho cô bé kia.Cô bé cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy, sau đó xoay người xách rổ của mình rời đi."

Có cái gì ngon vậy, cho ta nếm thử chút đi."

Đợi cô bé kia đi rồi, một nhóc mập khoảng 10 tuổi chạy tới nói với Trì Kính Dao.Trì Kính Dao liếc mắt nhìn, liền cảm thấy thằng nhóc mập này có cảm giác "thèm đòn".Quả nhiên, nhóc mập duỗi tay đẩy bả vai của Trì Kính Dao, nói: "Nói ngươi đấy, con nhóc kia!"

Trì Kính Dao ngẩng đầu nhìn nhóc mập lớn gần gấp đôi mình, thầm nghĩ xem nên đối phó với nó thế nào.Nếu không cố kỵ dù sao mình cũng là một nam nhân, lúc này Trì Kính Dao liền khóc chạy về mách mẹ Dung."

Sao lại không nói gì?"

Nhóc mập duỗi tay niết mặt nhỏ của Trì Kính Dao.Trì Kính Dao lùi lại sau tránh bàn tay béo của nó, ngẩng đầu nói với nó: "Ngươi có biết nhị ca của ta là ai không?"

"Nhị ca ngươi là ai?"

Nhóc mập hỏi.Hai tay Trì Kính Dao chống nạnh, vênh mặt lên nói: "Nói ra sợ dọa chết người, nhị ca của ta chính là Bùi Dã!"

Nhóc mập đang định nói gì đó, liền thấy Bùi Dã cách đó không xa đang sải bước tới.Bọn họ đều là người một thôn, nhóc mập đương nhiên biết Bùi Dã, đừng nói là nó, mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn Bùi Dã trong thôn cũng không dám chọc vào hắn.Nhóc mập thấy Bùi Dã tới, nhất thời kinh hãi, rụt cổ lại giống như con chim cút béo.Trì Kính Dao không ngờ tên của Bùi Dã lại hữu dụng tới vậy, liền vênh váo nói tiếp: "Nhớ cho kỹ, lần sau gặp ta phải ngoan ngoãn hơn chút, không thì ta sẽ nói với nhị ca là ngươi khi dễ ta, cẩn thận huynh ấy lấy phi đao chém cho ngươi quỳ xuống đất gọi cha."

Nhóc mập: . . . . . . . . . .Bùi Dã: . . . . . . . . . . .----------------------------------------------------Tác giả có lời muốn nói:Bùi Dã: Đơ mặt.jpg

**********

Hết chương 13.
 
Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)
CHƯƠNG 14


Chương 14: Trì Kính Dao bĩu môi, dáng vẻ muốn kiếm lời mà không đượcEditor: Vĩ không gei*********

Hôm nay Bùi Dã định lên núi, nhưng hắn vẫn lo lắng việc đồng ruộng, nên chỉ lên núi kiểm tra bẫy thú một lần rồi lại vội vàng chạy về.Lúc hắn về tới nơi, còn chưa xuống ruộng đã bị mẹ Dung sai đi tìm Trì Kính Dao.Không ngờ là hắn còn chưa tới gần đã nghe thấy vật nhỏ lấy hắn ra khoe mẽ.Hắn không ngờ là vật nhỏ ngoài khóc nhè ra còn biết cả chiêu này.Nhóc mập thấy Bùi Dã tới, tất nhiên cũng không dám đứng lại, xanh mặt chạy đi.Trì Kính Dao đắc ý nhìn theo bóng dáng của nhóc mập, lại chửi thêm một câu nữa rồi mới xoay người lại.Không ngờ là cậu vừa xoay người liền thấy Bùi Dã đứng sau lưng đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu.Trì Kính Dao: . . . . . . . ."

Nhị ca, huynh tới lúc nào vậy?"

Trì Kính Dao chột dạ hỏi.Mặt Bùi Dã khẽ động, nói: "Vừa tới."

Trì Kính Dao nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một lúc lâu, sau khi thấy trên mặt hắn không có dấu vết gì, lúc này mới tủi thân oan ức mách: "Tên nhóc khốn kia khi dễ ta, muốn cướp đồ của ta, còn muốn đánh ta nữa."

Nếu Bùi Dã không nhìn cảnh vừa nãy, có khi hắn cũng sẽ tin.Hiện giờ lại chỉ nhíu mày, nói: "Đánh ngươi?"

"Ờm. . . . . . ."

Trì Kính Dao gãi chóp mũi, nói: "Đẩy ta một cái."

Xong cậu lại nói: "Nhị ca, huynh thật sự không dạy ta phi đao sao?

Lần tới nếu ta bị người khác khi dễ thì phải làm sao đây?"

Bùi Dã nghe vậy cũng suy nghĩ nghiêm túc, rồi sau đó nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, đặt vào trong tay Trì Kính Dao, nói: "Dùng hết sức ném đi, để ta xem ngươi có thể ném được bao xa."

Trì Kính Dao nghe vậy rất vui, biết đây là bài kiểm tra tư cách nhập môn, vì thế dùng hết sức mạnh của mình ném hòn đá đi.Tiếc là tay chân cậu ngắn cũn, thật sự không có bao nhiêu sức, hòn đá kia chỉ bay được tầm vài trượng."

Nhìn thấy cây con kia không?"

Bùi Dã chỉ vào một cây non ở xa xa, nói: "Đợi khi nào ngươi ném được tới đó thì ta sẽ dạy ngươi."

Trì Kính Dao: . . . . . . . . .Cậu nghi ngờ Bùi Dã cố tình làm khó cậu."

Xa như vậy chỉ sợ là nhị ca cũng chưa chắc ném đâu?"

Trì Kính Dao bĩu môi nói.Cậu vừa dứt lời, phi đao trong tay Bùi Dã đột nhiên phóng ra, phi thẳng vào cây non, chém rụng mấy chiếc lá.Trì Kính Dao: . . . . . . . . .Thiện xạ trong truyền thuyết cũng chỉ có thế.Trì Kính Dao tạm thời gạt suy nghĩ xin Bùi Dã dạy phi đao sang một bên, mấy ngày sau đó, cậu dồn hết sức vào việc đào củ lạc.

Sau hôm đó, cậu cố ý xin mẹ Dung tìm cho mình một cái xẻng nhỏ và rổ nhỏ, mỗi khi mẹ Dung bận rộn việc trên đồng, cậu lại cùng cô bé hôm trước đào củ lạc.Vì không để cho người khác nghi ngờ, mỗi ngày cậu sẽ để lại một ít lạc trong rổ, còn lại đều đổi thành tích phân hết.Cứ như vậy, sau khi bận rộn xong hết việc trong Bùi gia, Trì Kính Dao đã kiếm được 300-400 tích phân.Sau khi thu hoạch lạc trong ruộng, phải mang về nhà phơi nắng.Đợi sau khi đã phơi khô, giữ lại một phần để nhà ăn, còn lại sẽ mang lên chợ phiên bán.Trì Kính Dao trước giờ chỉ được nghe về niềm vui mùa bội thu, bây giờ tự mình trải nghiệm mới biết cảm giác này thật sự không tồi.Hơn nữa cậu kiếm được không ít tích phân nhờ mùa thu hoạch, điều này khiến cậu vui sướng không thôi.Sau khi cha Bùi bán hết lạc, mua hai miếng vải mới trên chợ, để mẹ Dung may cho bà và Trì Kính Dao một bộ đồ mới.

Dù sao Trì Kính Dao cũng không phải trẻ con, không mấy háo hức đối với đồ mới, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy rất vui.Cậu biết, qua khoảng thời gian ở chung này, người nhà họ Bùi đã thật sự chấp nhận cậu rồi.Tối hôm đó, mẹ Dung hiếm khi làm vài món ngon, xem như là để chúc mừng vụ mùa bội thu.Không biết là do tay nghề của mẹ Dung rất tốt, hay là bởi tâm trạng Trì Kính Dao rất tốt, tối hôm đó cậu ăn nhiều hơn.Mẹ Dung sợ cậu khó tiêu, sai Bùi Dã dẫn cậu đi bộ trong ngõ nhỏ nửa canh giờ rồi về.Tối đó ánh trăng vô cùng sáng, khiến Trì Kính Dao đột nhiên thấy hơi sầu.Cậu ngẩng đầu nhìn trăng, bỗng nhớ tới gia đình trước kia của mình.Trì Kính Dao vẫn cảm thấy mình khá may mắn, khi còn bé gia đình hòa thuận, cha mẹ cũng rất thương cậu.

Cho tới khi cậu thi vào trường đại học, cha mẹ đột nhiên ly hôn, sau đó không lâu cũng có gia đình riêng của mình.Lúc mọi chuyện vừa mới xảy ra, Trì Kính Dao thấy đau buồn một khoảng thời gian.Nhưng bây giờ nhớ lại, Trì Kính Dao chỉ cảm thấy cực kỳ may mắn.Bởi vì cha mẹ đều có gia đình mới, có lẽ sẽ dễ dàng chấp nhận "sự ra đi" của cậu hơn một chút.Xét theo khía cạnh khác, Trì Kính Dao cũng thấy khá nhẹ lòng khi người nhà của mình cũng có nơi để nương tựa ở thế giới kia.Trì Kính Dao hít hít cái mũi, giơ tay dụi dụi hai mắt đang đỏ.Bùi Dã nhìn vật nhỏ bên cạnh dưới bóng đêm, hỏi: "Nhớ nhà sao?"

"Vâng."

Vật nhỏ ngẩng đầu nhìn Bùi Dã, nói: "Nhị ca, bây giờ ta chỉ có mỗi nơi đây là nhà, nên huynh đối xử tốt với ta một chút đi."

Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, vật nhỏ nói chuyện có cả giọng mũi, nghe thấy hơi đáng thương.Bùi Dã ngây ngốc duỗi tay, vỗ nhẹ lên đầu của Trì Kính Dao, miệng nói một tiếng "Ừm".[Đã nhận được giá trị thiện cảm của Bùi Dã][Tiến độ công lược hiện tại: 11%][Nhận được 50 tích phân]Trì Kính Dao: . . . . . . . . . . .Đại lão đúng là đại lão, rất biết cách an ủi người khác.Ngày hôm sau, cha Bùi không ra ngoài làm việc, sáng sớm đã dẫn Trì Kính Dao và Bùi Dã đi tới nhà trưởng thôn.Trì Kính Dao ở nhà bọn họ cũng đã lâu rồi, ông định nhanh chóng làm xong chuyện nhập tịch cho Trì Kính Dao.Việc này vốn không cần Bùi Dã phải đi cùng, nhưng cha Bùi cảm thấy việc Trì Kính Dao nhập tịch là việc trọng đại của Bùi gia, cho nên nhiều người đi cùng thì có vẻ trang nghiêm hơn.

Nếu không phải lo cơ thể Bùi Nguyên vừa mới khỏe lên một chút, hôm nay ông cũng định dẫn cả Bùi Nguyên theo."

A Dao, con đợi ở ngoài sân trước, ta dẫn nhị ca con vào chào hỏi đã."

Cha Bùi nói với Trì Kính Dao.Trì Kính Dao nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xổm ở trong sân chơi với con cún con nhà trưởng thôn.Cún con có cái đầu nho nhỏ, cũng rất thân thiện, cứ cọ lên tay của Trì Kính Dao mãi."

Ôi, ai đây?"

Giọng của một thiếu niên phát ra từ sau lưng.Trì Kính Dao quay đầu lại nhìn, thấy người tới lớn hơn Bùi Dã một chút, nhưng người đen đen gầy teo, sắc mặt cũng không tốt."

Con nhóc kia, ngươi là tẩu tẩu nhỏ của Bùi Dã sao?"

Thiếu niên nhướng mày hỏi Trì Kính Dao.Hắn nói xong liền đi tới ngồi xổm bên cạnh Trì Kính Dao, cũng duỗi tay sờ cún con.Trì Kính Dao không biết thân phận của hắn, liền đúng dậy tránh ra xa một chút, còn cười cười với hắn xem như là chào hỏi."

Hừ."

Thiếu niên đánh giá Trì Kính Dao một lúc lâu, vẻ mặt thương tiếc nói: "Nhóc con trông cũng khá xinh đẹp, đáng tiếc.

Sau này chẳng may đường ca bệnh nặng mà chết, vậy không phải là sẽ thủ tiết sao?"

Trì Kính Dao không ngờ hắn lại nói lời khó nghe như vậy, nghiêm túc nói: "Ngươi ăn nói cho cẩn thận vào, thầy tướng số có nói đại ca ta là người sống lâu nhất Bùi gia, ngươi đừng có tự trù mình đoản mệnh vậy chứ."

Trì Kính Dao nghe hắn gọi Bùi Nguyên là đường ca, liền biết thiếu niên chanh chua này hẳn là đường đệ của Bùi Nguyên, nhất định cũng là người Bùi gia.Quả nhiên, thiếu niên kia vừa nghe vậy sắc mặt đã hơi xấu, nói: "Một nhóc con như ngươi sao mồm miệng lại ác độc như thế?"

Trì Kính Dao không định cãi cọ với hắn, dù sao cũng đang ở nhà người khác, cậu không muốn làm ảnh hưởng tới cha Bùi và Bùi Dã, vì thế liền làm mặt quỷ với thiếu niên, sau đó không để ý tới hắn nữa.Ai ngờ thiếu niên kia thấy Trì Kính Dao không để ý tới mình, lại càng tức giận hơn, chỉ tay vào Trì Kính Dao nói: "Ngươi chỉ là một con nhãi, vô phép vô tắc như vậy mà cũng dám bước chân vào cửa của Bùi gia sao?"

"Phép tắc?"

Trì Kính Dao ngẩng đầu lên, nói: "Nói về phép tắc thì ngươi gặp ta phải gọi một tiếng tẩu tẩu đấy, ngươi đã gọi chưa?"

"Con nhãi nhà ngươi. . . . . . . ."

Thiếu niên con chưa nói xong câu, đã bị Trì Kính Dao giẫm mạnh vào chân, đau đến mức kêu á ui một tiếng.Hắn duỗi tay muốn bắt lấy Trì Kính Dao, lại bị người ta tóm chặt lấy cổ tay, đối phương dùng sức vặn ngược lại khiến hắn đau như gãy tay."

Bùi. . . . .

Bùi Dã?"

Thiếu niên đau đến mức nhe răng trợn mắt, còn xấu xa kiện cáo trước: "Nữ hài này nhà các ngươi. . . . . . ."

"Gọi tẩu tẩu!"

Trì Kính Dao đứng sau lưng Bùi Dã, cáo mượn oai hùm nói: "Nếu không chính ngươi là người không biết phép tắc!"

"Ngươi. . . . . . ."

Thiếu niên tức điên, muốn giãy ra nhưng không được.Liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bùi Dã: "Gọi đi."

Thiếu niên đau đến mức sắc mặt trắng bệch, đành phải miễn cưỡng nói: "Tẩu. . . . . . tẩu tẩu."

"Ơi."

Trì Kính Dao đứng sau lưng Bùi Dã, đáp lại tiếng giòn tan.Lúc này Bùi Dã mới thả tay ra, bảo hắn ta biến đi.Hắn quay đầu lại nhìn vật nhỏ, vốn tưởng rằng đối phương sẽ thấy uất ức khi bị khi dễ, nhưng lại thấy vật nhỏ ngẩng đầu tươi cười hớn hở nhìn mình, ánh mắt kia còn có chút tinh quái."

Nhị ca, huynh nói xem nếu xét theo phép tắc thì, không phải huynh cũng. . . . . . ."

Vật nhỏ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước rồi.Bùi Dã hít sâu một hơi, nói: "Một vừa hai phải."

Vật nhỏ nghe vậy bĩu bĩu môi, dáng vẻ muốn kiếm lời mà không thành.**********

Hết chương 14.
 
Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)
CHƯƠNG 15


Chương 15: Nhất định là huynh ấy ghét ta làm vướng tay vướng chânEditor: Vĩ không gei*********

Bùi Dã dẫn Trì Kính Dao vào nhà chính.Trì Kính Dao đi theo sau đối phương, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, người vừa nãy là ai vậy ạ?"

"Bùi Thanh."

Bùi Dã thản nhiên nói: "Ngươi không cần để ý tới hắn."

Thật ra Trì Kính Dao cũng không định để ý tới hắn, chỉ là hơi tò mò thôi.Cậu tự hỏi bọn họ đều có họ Bùi, còn là đường huynh đệ, nhưng Bùi Nguyên và Bùi Dã không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết, sao tên Bùi Thanh kia lại không tìm được ưu điểm nào vậy?Hai người vào nhà chính, trưởng thôn đang nói chuyện với cha Bùi.Trưởng thôn trông có vẻ ngoài 60 tuổi, nhìn rất có khí chất người có chức quyền trong thôn."

A Dao, chào ông Tam đi con."

Bùi Phụ nói với Trì Kính Dao.Trì Kính Dao vội hành lễ với trưởng thôn, lên tiếng chào hỏi."

Con bé này rất xinh đẹp, lanh lợi ngoan ngoãn."

Trưởng thôn cười nói: "Đợi sao này lớn lên làm vợ cho Bùi Nguyên, khá tốt đấy."

Trì Kính Dao xấu hổ gãi gãi mũi, thầm nghĩ sau này nếu bọn họ biết "người vợ" này của Bùi Nguyên là nam, không biết sẽ có phản ứng gì đây, chắc là sẽ sốc lắm."

Chuyện nhập tịch cha ngươi đã nói với ta rồi."

Trưởng thôn nói: "Việc này cũng không khó, chỉ là phải được nha môn thông qua thì mới hoàn thành."

Trì Kính Dao ngẩn ra, có chút bất ngờ liếc mắt nhìn cha Bùi.Sáng sớm ông đã gọi cậu tới nhà trưởng thôn, cậu còn tưởng chỉ là đến nhà người ta chào hỏi là được rồi, không ngờ là phải làm chuyện nhập tịch như vậy.Dựa theo sự hiểu biết của cậu, nhập tịch là làm hộ khẩu đúng không?Nếu bây giờ cậu có tên trong hộ khẩu, vậy sau này chẳng phải sẽ rất phiền phức hay sao?Nhưng mà, không đợi Trì Kính Dao tiếp tục lo lắng, liền nghe thấy trưởng thôn nói: "Thật ra nếu các ngươi không vội thì có thể đợi tới đầu xuân năm sau.

Hộ tịch ở chỗ chúng ta là ba năm báo một lần, sang đầu xuân năm mới lại tới hạn, đến lúc đó lại báo việc nhập tịch của con bé này lên trên cũng đỡ lo nhiều hơn."

Trì Kính Dao nghe vậy nhìn về phía cha Bùi, liền thấy cha Bùi gật đầu nói: "Con lại quên mất chuyện này."

Ông muốn cho Trì Kính Dao một thân phận, cũng cho mọi chuyện rõ ràng, nhưng lại không nhớ tới chuyện này, trưởng thôn nhắc khiến ông như bừng tỉnh."

Dù sao thì con bé này còn nhỏ, cũng không thể thành thân ngay với Bùi Nguyên được, đúng không?"

Trưởng thôn lại nói."

Đúng là vậy."

Bùi phụ vội nói: "Vậy cứ theo ý bác mà làm, đợi sang đầu xuân năm sau sẽ báo một thể."

Trì Kính Dao nghe vậy cuối cùng cũng thờ phào, thầm nghĩ thật sự nguy hiểm.Suýt chút nữa là cậu nhận được "thẻ căn cước" sai giới tính rồi.Việc này mặc dù không nguy hiểm nhưng cũng khiến Trì Kính Dao tỉnh ra.Có lẽ thân phận của cậu có thể tạm thời gạt được Bùi Dã, nhưng không thể gạt mọi người mãi được.Nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.Sau khi rời khỏi nhà trưởng thôn, trên mặt cha Bùi vẫn luôn lộ ý cười, thoạt nhìn tâm trạng khá tốt.Trì Kính Dao đoán rằng tâm trạng của cha Bùi tốt như vậy, khả năng cao là do tình trạng của Bùi Nguyên thật sự chuyển biến tốt hơn.Trước giờ Bùi Nguyên bệnh nặng khó chữa, đây là chuyện mà cả thôn đều biết.Hôm nay nghe cha Bùi và trưởng thôn nói chuyện phiếm, hiển nhiên trưởng thôn cũng biết cơ thể của Bùi Nguyên đã tốt lên rất nhiều.Là một người phụ thân, tất nhiên cha Bùi sẽ thấy rất vui vẻ rồi.Thực ra, nếu không có "tính kỹ lưỡng" của Trì Kính Dao, có khi bệnh tình của Bùi Nguyên lại có thể tốt nhanh hơn.Nhưng Trì Kính Dao không phải người nôn nóng, cậu biết bệnh này của Bùi Nguyên đã tồn tại rất lâu rồi, khỏe lên quá nhanh chưa chắc đã là chuyện tốt.Hơn nữa, bây giờ tích phân của cậu có hạn, nếu dùng hết cho Bùi Nguyên, sau này không đổi được thuốc nữa ngược lại sẽ càng dễ xảy ra vấn đề.

Còn không bằng như bây giờ, thi thoảng cho Bùi Nguyên uống một viên, ít nhất có thể đảm bảo được cơ thể của Bùi Nguyên sẽ từ từ tốt lên.Hôm nay Trì Kính Dao lại nhìn qua số dư tích phân của mình, trước đó cậu đó đổi củ lạc tự đào lấy tích phân, cộng với vài lần công lược được Bùi Dã, trừ đi số tích phân đổi thuốc cho Bùi Nguyên mấy hôm nay, tổng cộng bây giờ còn dư lại 364 tích phân.May là bây giờ cách vài ngày cậu mới cho Bùi Nguyên uống thuốc một lần, nếu không thì mấy trăm tích phân này sẽ hết rất nhanh.Hôm đó sau khi mọi người quay về, Bùi Dã lại đi lên núi.Mẹ Dung nói thuốc của Bùi Nguyên đã dùng hết, ngày mai tính lên trấn một chuyến để bốc thuốc."

Cơ thể của đại ca ngày càng tốt lên, vậy phương thuốc kia có phải cũng nên thay đổi hay không ạ?"

Trì Kính Dao ở bên cạnh nhắc nhở.Cha Bùi nghe vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, trước giờ bệnh của thằng cả rất nặng, vẫn luôn dùng phương thuốc này, bây giờ chắc là phải đổi phương thuốc mới thôi."

"Vậy ngày mai ta phải bảo thầy thuốc bốc phương thuốc mới cho nó hả?"

Mẹ Dung hỏi."

Hay là dẫn đại ca tới y quán luôn đi ạ."

Trì Kính Dao nói: "Bây giờ cơ thể của đại ca cũng khỏe hơn rồi, vừa lúc đi ra ngoài giải sầu luôn."

Mẹ Dung hình như hơi lo lắng, theo bản năng nhìn về phía cha Bùi.Cha Bùi nghĩ nghĩ rồi nói: "A Dao nói cũng đúng, muốn kê đơn thuốc mới thì cũng nên để thầy thuốc bắt mạch chuẩn bệnh mới đúng, nếu không cho thằng cả đi khám, chẳng may xảy ra vấn đề gì thì lại phiền phức."

Trì Kính Dao nghe vậy cuối cùng cũng thở phào, thầm nghĩ may là cha Bùi là người hiểu lý lẽ.Chẳng may gặp phải một người cổ hủ, chỉ sợ là sẽ lại làm trì hoãn căn bệnh trong người của Bùi Nguyên lần nữa.Sáng ngày hôm sau, cha Bùi định tự mình dẫn Bùi Nguyên lên trấn.Trì Kính Dao thấy hơi lo lắng, nói mình cũng muốn đi theo, mẹ Dung chỉ cho cậu là trẻ con ham chơi, liền bảo cha Bùi dẫn cậu đi cùng.

Dù sao trước giờ Trì Kính Dao cũng ngoan ngoãn, dẫn cậu theo cũng không có gì phiền phức.Ba người ngồi xe la lên trấn, cha Bùi định dẫn Bùi Nguyên đi tới y quán trước giờ hay đến, bởi vì khám ở đó tốn ít tiền nhất, hầu hết những người nhà nông như bọn họ đều lựa chọn nơi đó để khám.

Nhưng Trì Kính Dao lại cảm thấy mấy chuyện như khám bệnh này thì không nên tiếc tiền, không thể tiết kiệm trong trường hợp này được.Dù sao Bùi Nguyên đã khám ở y quán đó nhiều năm cũng không thấy chuyển biến tốt nào.Sau cùng, dưới sự "giật dây" của Trì Kính Dao, cuối cùng cha Bùi vẫn đưa Bùi Nguyên tới một y quán tốt nhất trên trấn tên là "Tề Nhân Đường".Thầy thuốc trong Tề Nhân Đường là một ông lão râu tóc bạc phơ, thoạt nhìn mặt mũi khá hiền lành.Sau khi lão bắt mạch cho Bùi Nguyên, vẻ mặt thoạt nhìn có hơi kỳ lạ."

Thầy thuốc, con của ta có thể khỏe hơn không?"

Bùi phụ lo lắng hỏi."

Mạch tượng có vẻ là bệnh khá nặng, hơn nữa còn ảnh hưởng tới phế tạng."

Thầy thuốc kia nói: "Nhưng không biết là dùng thần dược gì mà bây giờ đã có dấu hiệu tốt lên, thật sự là khó hiểu."

Trì Kính Dao nghe vậy liền biết đến y quán này là điều đúng đắn, vị thầy thuốc này hẳn là người có trình độ rồi.Tiếc là cậu không thể nói cho lão biết Bùi Nguyên khỏe hơn chính là do cậu cho hắn dùng [Thuốc cường thân kiện thể hoàn] đổi từ hệ thống."

Nào có thần dược gì đâu, đều là nhờ công của A Dao."

Cha Bùi vừa nói vừa cười vui vẻ nhìn Trì Kính Dao.Thấy vị thầy thuốc kia khó hiểu, ông đã nói chuyện Trì Kính Dao xung hỉ cho Bùi Nguyên.Tất nhiên vị thầy thuốc kia không tin chuyện xung hỉ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trì Kính Dao lại khá tò mò.Trì Kính Dao thấy lão nhìn mình, liền thản nhiên cười cười với lão, trong lòng cũng thấy hơi đắc ý."

Bệnh đi như kéo tơ, bệnh này của ngươi phải tĩnh dưỡng từ từ, không thể nóng vội."

Đại phu nói với Bùi Nguyên: "Cơ thể ngươi mắc bệnh nhiều năm, tổn hại quá nhiều, nếu dùng thuốc quá mạnh thì ngược lại sẽ có hại cho ngươi."

Vì thế thầy thuốc liền kê cho Bùi Nguyên một phương thuốc khá nhẹ.Sau đó, cha Bùi đỡ Bùi Nguyễn đi tới một bên nghỉ ngơi, đợi tiểu nhị bốc thuốc.Trì Kính Dao nhân lúc này đi tới trước mặt thầy thuốc."

Tiểu nữ hài, ngươi có gì muốn nói với ta sao?"

Lão đại phu cười hỏi."

Ta muốn hỏi chỗ của ngài có thu mua xác ve hay không ạ?"

Trì Kính Dao hỏi.Vị thầy thuốc kia nhướng mày, không trả lời cậu mà lại hỏi: "Nhóc con này không phải là ngươi cũng biết về y thuật sao?"

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, quay đầu lại nhìn Bùi Nguyên, lại nói: "Ngài không tin đại ca của ta khỏe lại là do xung hỉ sao?"

"Tất nhiên."

Lão thầy thuốc kia nói."

Trong nhà ta có một chút xác ve kiếm được trên núi, nếu chỗ của ngài có mua, vậy lần sau lên trấn ta sẽ mang tới đây."

Trì Kính Dao nói.Lão thầy thuốc thấy cậu lại nhắc tới chuyện xác ve, cười nói: "Cũng được."

"Đa tạ lão tiên sinh."

Trì Kính Dao hành lễ với lão.Lão thầy thuốc duỗi tay đỡ cậu, thấp giọng nói: "Nhóc con, phương thuốc mà đại ca ngươi uống dùng để cứu người thì khá tốt, lão phu làm nghề y hơn nửa đời người rồi, đã nghiên cứu rất nhiều về dược liệu, lại thật sự không thể biết được loại dược liệu đó là gì."

Mặc dù lão không biết Bùi Nguyên uống thuốc gì, nhưng luôn cảm giác có liên quan tới nhóc con này.Nói không chừng cô bé này đã quen biết thần y nào đó trong giang hồ."

Lão tiên sinh, lần sau ta sẽ mang xác ve tới cho ngài."

Trì Kính Dao không trả lời câu hỏi đó, chỉ tự nói vấn đề của mình.Lão thầy thuốc nghe vậy cười cười, xoay người bảo tiểu nhị không lấy tiền khám bệnh của Bùi Nguyên.Trì Kính Dao hơi bất ngờ, không nghĩ là lão thầy thuốc lại quyết định như vậy.Nhưng thật ra cậu cũng hơi động tâm, nếu có thể nghiên cứu thuốc của hệ thống, nhân tiện cũng kiếm được thêm chút tiền không phải sao?

Nói không chừng còn có thể đổi thuốc lấy tích phân đấy!Nhưng việc này dù sao cũng hơi mạo hiểm, cậu không dám tùy tiện nói với lão thầy thuốc kia.Trì Kính Dao quyết định suy nghĩ kỹ lại trước đã."

Ta đã nghe nói thầy thuốc ở Tề Nhân Đường nhân hậu, không ngờ lại thật sự là người trọng nghĩa khinh tài như vậy."

Sau khi đi ra khỏi y quán, cha Bùi đã cảm thán như vậy.Tất nhiên ông không biết lão thầy thuốc kia vì sao lại miễn tiền cho bọn họ, chỉ cho là ông lão phát lòng từ bi mà thôi.Trì Kính Dao cũng không giải thích, chỉ âm thầm tính toán tới chuyện viên thuốc kia.Trước khi mọi người rời khỏi trấn, Trì Kính Dao đã dẫn Bùi Nguyên đi tới tiệm bán bút mực để mua bút cho Bùi Dã.Lần trước Bùi Dã lên trấn, chỉ mua bút cho Trì Kính Dao, cũng không tự mua cho mình, Trì Kính Dao vẫn luôn để ý chuyện này.Ngày hôm đó sau khi về nhà, Trì Kính Dao đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy nên lên núi kiếm xác ve sầu trước đã.Đến lúc đó lấy xác ve làm cớ, lại đi lên y quán một chuyến, dò hỏi thử ý của lão thầy thuốc kia.Nếu ông lão là người đáng tin cậy, chuyện viên thuốc cũng có thể cân nhắc thử xem."

Đại ca."

Tối hôm đó, Trì Kính Dao tới phòng Bùi Nguyên, nói với hắn: "Huynh có thể giúp ta chuyện này được không?"

"Chuyện gì?"

Bùi Nguyên khó hiểu nói.Trì Kính Dao nghĩ nghĩ rồi nói: "Hôm nay ta hỏi thầy thuốc kia, y quán của bọn họ có thu mua xác ve, ta muốn đi theo nhị ca lên núi kiếm chút xác ve sầu, nhưng ta sợ nhị ca sẽ không đồng ý.

Huynh có thể nói với nhị ca giúp ta được không ạ?"

"Sao muội biết nhị ca của muội sẽ không đồng ý chứ?"

Bùi Nguyên cười hỏi.Trì Kính Dao thở dài, nói: "Trước giờ nhị ca cứ chê ta phiền, huynh cũng biết mà.

Muốn huynh ấy dẫn ta lên núi, nhất định là huynh ấy sẽ ghét ta làm vướng tay vướng chân."

Bùi Nguyên nghe vậy ý cười càng đậm hơn, nhịn không được mà nhíu mày nhìn về phía sau Trì Kính Dao.Trì Kính Dao nhìn lại, liền thấy Bùi Dã khoanh tay đứng tựa vào khung cửa, đang nhìn chằm chằm vào cậu.Trì Kính Dao: . . . . . . . .----------------------------------------------------Hết chương 15.
 
Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)
CHƯƠNG 16


Chương 16: Hôm nay ngươi mà than mệt một câu thì sau này đừng có mơ đi theo taEditor: Vĩ không gei**********

"Nhị ca!"

Trì Kính Dao cười ngượng, hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"

Bùi Dã bước vào phòng, ngồi xuống cái sạp nhỏ bên cạnh, nói: "Ta ở đây."

"Nhưng. . . . . . ."

Trì Kính Dao hỏi: "Không phải huynh đang trên núi sao?"

Nếu cậu nhớ không nhầm thì mỗi lần Bùi Dã lên núi cũng phải mất 1-2 ngày, sao lần này lại quay về nhanh vậy?"

Trời lạnh, qua đêm trên núi không tốt."

Bùi Dã nói thản nhiên."

À."

Trì Kính Dao sờ sờ tai, nói sang chuyện khác: "Ta. . . . . . . .

Ta tới để đưa bút cho huynh.

Hôm nay ta với đại ca đi mua bút cho huynh."

Dứt lời cậu lại quay đầu nhìn Bùi Nguyên, Bùi Nguyên hiểu ý lia mắt về phía án thư, trên đó quả thật có cây bút hôm nay đã mua cho Bùi Dã.

Trì Kính Dao vội chạy tới lấy bút, đưa cho Bùi Dã như hiến dâng vật quý.Bùi Dã cầm bút nhìn nhìn, sau đó nhìn về phía Trì Kính Dao, thản nhiên ừm một tiếng.Trì Kính Dao thấy hắn không nói lời nào, đành phải bất chấp hỏi: "Nhị ca, ngày mai huynh có thể. . . . . . . ."

"Không thể."

Bùi Dã không đợi cậu nói xong, đã vô tình cắt ngang."

Sao vậy?"

Trì Kính Dao vẫn chưa bỏ cuộc.Bùi Dã nhìn cậu, nói: "Có lẽ là vì. . . . . . . chê ngươi vướng tay vướng chân."

Câu "vướng tay vướng chân" này Trì Kính Dao vừa mới nói, bây giờ lại bị Bùi Dã lấy làm cái cớ.Trì Kính Dao: . . . . . . . .Sao tên này lại vẫn thù dai vậy trời?"

Nhị ca. . . . . . ."

Trì Kính Dao vẫn muốn kì kèo, Bùi Dã lại cúi đầu ngắm nghía cây bút, không nhìn cậu.Trì Kính Dao bất đắc dĩ, đành phải quay đầu nhìn về phía Bùi Nguyên, ý muốn hắn nói giúp."

Xin đại ca cũng vô dụng."

Bùi Dã lại nói.Bùi Nguyên nghe vậy nhún vai với Trì Kính Dao, ý nói ta cũng hết cách.Nhưng thật ra Bùi Nguyên cũng không phản đối việc cho Trì Kính Dao đi ra ngoài cùng với Bùi Dã, trẻ nhỏ ở cái tuổi này không chịu ngồi yên ở nhà là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng từ trước tới giờ Bùi Dã luôn là người có chính kiến, cho dù Bùi Nguyên là huynh trưởng của hắn thì cũng chỉ có thể khuyên nhủ bóng gió vài câu, muốn ép buộc Bùi Dã e là không thể.Trì Kính Dao thấy vậy, đành phải rầu rĩ rời đi.Nhưng Trì Kính Dao cũng không phải kiểu người dễ bỏ cuộc, với hiểu biết của cậu về Bùi Dã, người này mạnh miệng yếu lòng, cho dù nói không dẫn cậu lên núi, cũng chưa chắc là cậu đã hết hy vọng.Vì thế, ngày hôm sau Trì Kính Dã rời giường từ sáng sớm, thay một bộ xiêm y gọn gàng hơn, còn nhờ mẹ Dung buộc tóc lên giúp cậu.Trong sân, Bùi Dã đang chuẩn bị đồ mang lên núi, thấy Trì Kính Dao bước tới cũng không thèm nhìn cậu một cái.Trì Kính Dao cũng không giận, tiến tới bên cạnh Bùi Dã chủ động nói: "Nhị ca, huynh chưa đi sao?"

"Giờ đi đây."

Bùi Dã nói.Dường như hắn không muốn nói chuyện với Trì Kính Dao, có thể là sợ vật nhỏ lại muốn một khóc hai quấy cho nên chủ động né tránh.Trì Kính Dao cũng không chịu buông tha, ngồi xổm bên cạnh lúc thì đưa dây gai cho hắn, lúc lại đưa cho hắn gậy trúc, dù chẳng giúp ích gì nhiều nhưng lại rất có cảm giác tồn tại."

Nhị ca, huynh chuẩn bị những thứ này làm gì?"

Trì Kính Dao hỏi.Cậu thấy Bùi Dã dùng dây gai buộc một cái bao nhỏ trên đầu gậy trúc, không khỏi tò mò.Bùi Dã im lặng một lúc lâu, nói: "Không phải ngươi muốn tìm xác ve sao?"

Trì Kính Dao nghe vậy liền hiểu, trong rừng rất nhiều xác ve đều nằm cao tít tắp trên thân cây, đôi lúc đúng thật là phải cần một cây gậy trúc hỗ trợ mới có thể lấy xuống được."

Nhị ca đồng ý giúp ta rồi ạ?"

Trì Kính Dao vui sướng nói."

Ừm."

Bùi Dã đáp lời, rồi sau đó lại nói: "Nhưng sẽ không dẫn ngươi theo."

Trì Kính Dao vốn đang vui sướng, nghe vậy lại thấy hơi chán nản.Thật ra cậu muốn đi kiếm xác ve cùng với Bùi Dã, không chỉ là muốn bán cho y quán, mà còn có tính toán khác.Tối hôm qua cậu đột nhiên nghĩ ra, lấy xác ve lần trước kiếm được trong rừng vào thương thành đổi thử, không ngờ là một xác ve lại đổi được tới 2 tích phân.

Nếu bọn họ có thể tìm được 100 xác ve, vậy không phải là có thể đổi được 200 tích phân hay sao?Nhưng hệ thống có quy định, chỉ những thứ thuộc về Trì Kính Dao mới có thể đổi được tích phân.Nói cách khác, xác ve mà Bùi Dã kiếm được chỉ có thể bán cho y quán thôi, muốn đổi tích phân thì phải là Trì Kính Dao tự đi kiếm.Cho nên Trì Kính Dao mới nhất quyết muốn lên núi cùng với Bùi Dã.Sau khi ăn bữa sáng, Bùi Dã cầm công cụ rời đi.Trì Kính Dao chú ý tới hướng hắn đi, chuẩn bị sẵn sàng từ trước.Trước tiên, Trì Kính Dao nhờ mẹ Dung chuẩn bị lương khô và túi nước cho cậu, đợi sau khi Bùi Dã ra khỏi nhà liền đeo túi nhỏ trên lưng lén lút đi theo.

Lúc đầu cậu không dám đi quá gần hắn, vẫn luôn duy trì khoảng cách với Bùi Dã, sợ bị Bùi Dã phát hiện rồi đuổi về.Dù sao thì chỉ cần đường xa, Bùi Dã không thể đuổi cậu về, cũng chỉ có thể chấp nhận dẫn cậu theo thôi.Không ngờ Trì Kính Dao vừa mới chạy ra khỏi ngõ, vừa rẽ sang hướng khác đã thấy Bùi Dã đứng ở một góc.Hiển nhiên là Bùi Dã đã phát hiện ra cậu từ lâu, đứng ở chỗ này để bắt cậu."

Đi theo ta làm gì?"

Bùi Dã hỏi."

Nhị ca. . . . . . .

Huynh để quên đồ ăn, ta vội vàng chạy đi đưa cho huynh này."

Trì Kính Dao vỗ vỗ lương khô và túi nước đeo trên người."

Đi về."

Bùi Dã nói."

Ta không muốn."

Trì Kính Dao nói nhỏ.Bùi Dã nhíu mày, trên người mang theo cảm giác áp bức, Trì Kính Dao theo bản năng rụt cổ lại, lùi về phía sau mấy bước.Cậu cảm giác lúc này Bùi Dã dường như đang cân nhắc xem có nên xách cổ cậu đá về nhà hay không.Nhưng Bùi Dã không làm vậy, mà nhìn cậu một lúc lâu, nói: "Ta không có thời gian chơi cùng ngươi, buổi sáng ta sẽ giúp ngươi tìm xác ve ở trong khu rừng bên kia, sau giờ ngọ còn phải đi kiểm tra bẫy trên núi.

Nếu ngươi đi theo ta, đến trưa ta còn phải phí công đi một chuyến để đưa ngươi về."

Trì Kính Dao vội nói: "Không cần dẫn ta về, ta có thể ở lại trên núi với huynh mà."

"Dẫn ngươi lên núi cũng phải mất thêm một canh giờ đi đường."

Bùi Dã nói xong cúi đầu nhìn lướt qua đôi chân ngắn của Trì Kính Dao, không cần nói cũng hiểu.Bùi Dã trời sinh không phải người kiên nhẫn, có thể nói nhiều như vậy với Trì Kính Dao đã là cực hạn của hắn rồi.Trì Kính Dao biết, nếu muốn Bùi Dã dẫn mình theo, phải chứng minh là mình sẽ không gây cản trở cho hắn.Vì thế, Trì Kính Dao hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Nhị ca, ta đi theo sau huynh, huynh có thể đi nhanh thế nào cũng được, nếu ta khiến huynh chờ một khắc nào thì từ nay về sau ta sẽ không làm phiền huynh nữa."

Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, hiển nhiên là không để vật nhỏ này vào mắt.Vật nhỏ chân lùn này, hai bước mới bằng một bước của hắn, sao có thể bắt kịp hắn đây?"

Đừng quấy nữa!"

Bùi Dã nói."

Ta không có quấy mà!"

Trì Kính Dao vẫn nghiêm túc nói: "Huynh sợ sao?"

Bùi Dã bị đứa nhỏ 7 tuổi khiêu khích, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.Nhưng hắn gạt bỏ suy nghĩ đó, ý thức được có khi đây lại là cơ hội để thoát khỏi vật nhỏ này cũng nên.Trước tới giờ vật nhỏ này rất lắm trò, nay thì muốn hắn dạy phi đao, mai lại muốn hắn dẫn lên núi, ai biết sau này còn có mưu ma chước quỷ gì nữa?Nếu có lần giáo huấn hôm nay, để vật nhỏ này nếm mùi đau khổ một chút, sau này đối phương muốn làm phiền thì mình cũng có lý do để từ chối.Nghĩ vậy, Bùi Dã duỗi tay cầm lấy lương khô và túi nước trên lưng vật nhỏ, nói: "Đây là do ngươi tự nói đấy, hôm nay nếu ngươi than mệt một câu nào thì sau này đừng mơ đi theo ta nữa."

"Nếu ta thắng thì lần tới huynh cũng không được từ chối!"

Vật nhỏ nói cực kỳ tự tin."

Được."

Bùi Dã dứt lời liền quẳng cho Trì Kính Dao một ánh mắt "thương hại", rồi sau đó xoay người bước nhanh về phía trước.Lúc này Trì Kính Dao mới phát hiện, trước tới giờ đi cùng với nhau, Bùi Dã đều cố ý giảm tốc độ lại.

Với tốc độ hiện giờ của Bùi Dã, cậu phải chạy chậm cả quãng đường mới có thể đuổi kịp được.Nhưng Trì Kính Dao cũng không lo.Bởi vì cậu có thể. . . . . .

ăn gian.Trong thương thành hệ thống có một viên thuốc mà cậu chưa bao giờ đổi, là [Thuốc dồi dào tinh lực].Lúc trước Trì Kính Dao còn buồn bực, thứ thuốc này có thể làm được gì chứ?Hôm nay xem ra lại chính là "thần đan diệu dược" dành riêng cho cậu.Giá 20 tích phân, mua cũng không thiệt, mua cũng không bị lừa.Có thể giúp cậu dễ dàng theo bước của Bùi Dã!Bùi Dã đi ở đằng trước một lát, vẫn luôn chú ý tới động tĩnh phía sau.Mặc dù chân vật nhỏ ngắn, nhưng hai chân đi rất nhanh, chạy chậm một quãng đường mà không hề bị tụt lại phía sau.Cuối cùng, vật nhỏ dứt khoát chạy trước hắn, thi thoảng còn quay đầu lại hô "cố lên" với hắn.Bùi Dã: . . . . . . . .Hắn thật sự muốn xem thử vật nhỏ này có thể nhảy nhót tới khi nào!---------------------------------------------Tác giả có điều muốn nói:Trì Kính Dao: 24 giờ chạy nhảy không nghỉ, huynh sợ chưa?**********

Hết chương 16.
 
Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)
CHƯƠNG 17


Chương 17: Bùi Dã hình như muốn mắng người một trậnEditor: Vĩ không gei**********

Lần này Bùi Dã không dẫn Trì Kính Dao thẳng lên núi, mà đi tới một khu rừng ở cách thôn không xa.Bên trong khu rừng này có rất nhiều gốc cây, nhìn vết chặt thì có vẻ là mới bị đốn gần 1-2 năm trước."

Nhị ca, sao chúng ta lại tới đây?"

Trì Kính Dao chạy tới đứng lên một gốc cây, hỏi Bùi Dã."

Đại thụ trong khu rừng này bị đốn hạ không ít trong 2 năm nay, mùa hè ve sầu chui lên từ đất không có cây để bò lên, chúng sẽ chọn những cành lá ở gần."

Bùi Dã nói xong liền kéo một nhánh cây mới mọc từ gốc cây cũ, lật lá lên liền thấy một cái xác ve bám ở dưới.Mắt Trì Kính Dao sáng lên, nhảy xuống khỏi gốc cây đi tìm xung quanh, không bao lâu quả thật đã tìm thấy một cái xác ve."

Nhị ca, huynh thông minh quá đi!"

Trì Kính Dao lấy xác ve xuống, nói với Bùi Dã: "Những chuyện này mà huynh cũng đoán được."

Bùi Dã được vật nhỏ khen thông minh, tâm trạng cực kỳ phức tạp, im lặng một lúc mới nói: "Ngươi lùn như vậy, cứ tìm xác ve ở chỗ thấp đi, ta đi tìm trên cây."

"Dạ."

Trì Kính Dao vội đáp lời.Bùi Dã lại dặn dò cậu vài câu, lúc này mới cầm gậy trúc đi tới chỗ có cây.Trì Kính Dao uống [Thuốc dồi dào tinh lực], lúc này toàn thân đều tràn đầy sinh lực, đang lo không có chỗ dùng đây.Hiếm khi cậu "xa xỉ" một lần, dùng 20 tích phân cho mình, tất nhiên không muốn lãng phí, cả người như uống phải máu gà, chạy tới chạy lui ở cánh rừng, hận không thể kiểm tra từng nhánh cây mới nhú ra từ gốc cây cũ một lần.Cứ như vậy, Trì Kính Dao bận rộn khoảng gần 2 canh giờ, thu hoạch cũng không ít, được hơn 80 cái.Cậu vừa kiếm xác ve vừa đổi, cuối cùng chỉ đơn giản là làm tròn số dư tích phân của mình mà thôi.Trước đó, số dư tích phân của cậu là 364, hôm trước đổi thử một xác ve được 2 tích phân, hôm nay lại đổi 20 tích phân lấy một viên [Thuốc dồi dào tinh lực], số dư còn lại 346 tích phân.

Trì Kính Dao đổi 77 xác ve nhặt được, lại được thêm 154 tích phân, cuối cùng tích được 500 tích phân.Lúc Bùi Dã mang bao tới, liền thấy Trì Kính Dao ngồi khoanh chân trên gốc cây bẻ ngón tay."

Nhị ca, huynh kiếm được bao nhiêu vậy?"

Trì Kính Dao vội hỏi.Bùi Dã đưa túi cho cậu, ý bảo Trì Kính Dao tự đếm.Trì Kính Dao đếm đếm, Bùi Dã kiếm được tổng cộng là bốn mươi mấy xác.Nhưng Bùi Dã tìm trên cây cao, khó khăn rất nhiều, nhiêu đây cũng là không ít rồi."

Thật tốt quá!"

Trì Kính Dao bỏ số xác ve mình để lại vào túi, nói: "Thêm mấy cái này của ta, tổng cộng là 50 cái."

Bùi Dã ngẩn ra, nhướng mày hỏi: "Suốt hai canh giờ, ngươi chỉ kiếm được mấy cái như vậy thôi sao?"

"À. . . . . ."

Trì Kính Dao chột dạ cười cười, nói: "Ta vẫn ngố hơn nhị ca nhiều."

Bùi Dã nghe vậy thấy hơi bất đắc dĩ, hắn thấy vật nhỏ này chạy tới chạy lui trong rừng, không ngờ chỉ là thùng rỗng kêu to.Trì Kính Dao không thể nói chuyện về thương thành hệ thống cho hắn, chỉ có thể cười ngượng ngùng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.Buổi trưa hai người không về nhà, chỉ ăn một ít lương khô Trì Kính Dao cầm theo.Bùi Dã tìm chỗ để đặt gậy trúc, rồi dẫn theo Trì Kính Dao lên núi.Hắn vốn nghĩ nếu vật nhỏ này than mệt sẽ đuổi về nhà rồi đi tiếp.Nhưng Trì Kính Dao đi đường hận không thể nhảy cẫng lên, không hề thấy mệt mỏi chút nào.Đường đi lên núi Trì Kính Dao đã đi vài lần rồi, cũng khá là quen thuộc.

Lúc trước chỉ cảm thấy con đường này xa kinh khủng, chưa đi đã thấy sợ.

Nhưng hôm nay, Trì Kính Dao đi lên núi mà không cần cố sức chút nào.

Lúc sau, Bùi Dã thậm chí phải tăng nhanh bước chân để đuổi kịp cậu."

Nhị ca, nếu huynh mệt thì nghỉ một lát đi."

Trì Kính Dao nói với Bùi Dã.Bùi Dã liếc mắt nhìn cậu, cố gắng chịu đựng không để mình thở hổn hển.Hắn thật không hiểu, từ trước tới giờ vật nhỏ này rất yếu ớt, sao hôm nay lại như một con khỉ thế này?Bùi Dã kiểm tra bẫy xong, không thu hoạch được gì.Cuối cùng chỉ bắt được một thỏ ở một cái bẫy kẹp.Khi hai người định mang thỏ về, khóe mắt Trì Kính Dao thoáng thấy một bóng trắng lủi qua bụi cây không xa.

Cậu quay đầu lại nhìn, lẩm bẩm: "Đó là. . . . . . cáo sống sao?"

Tất nhiên Bùi Dã cũng thấy được, lúc này đưa con thỏ cho Trì Kính Dao ôm trong lòng, bỏ lại một câu "Đừng chạy lung tung" rồi đuổi theo bóng trắng đó.Con cáo trắng kia chạy rất nhanh, chỉ nửa khắc mà đã chạy được rất xa.Nhưng Bùi Dã không có ý định từ bỏ, trong tay cầm phi đao, chạy nhanh qua cánh rừng đuổi theo hướng của cáo trắng.Trì Kính Dao không dám chạy lung tung, mắt vẫn dõi theo Bùi Dã và con cáo kia.Ngay khi cậu nghĩ Bùi Dã sẽ tay không mà về, liền thấy Bùi Dã bỗng vung tay, phi đao phóng ra, cắm thẳng vào người con cáo trắng.Trì Kính Dao lần đầu tiên nhìn tận mắt Bùi Dã dùng phi đao săn thú, không khỏi ngây người.Thầm nghĩ trong lòng, không hổ là đại lão, cảnh vừa nãy quả thực anh tuấn ngời ngời!"

Nhị ca, huynh lợi hại quá!"

Trì Kính Dao ôm thỏ trong lòng chạy về phía Bùi Dã.Bùi Dã ngồi xổm xuống kiểm tra con cáo một chút, xác nhận một đao đã mất mạng, liền rút phi đao ra, xách con cáo trong tay.Nhưng khi hắn định đứng dậy, trước mắt bỗng tối sầm, suýt nữa là ngã quỵ xuống đất.

Hôm nay Bùi Dã chạy theo Trì Kính Dao một quãng đường xa như vậy, mới vừa nãy lại đuổi theo con cáo quá nhanh, lúc dừng lại thì cơ thể hơi không thoải mái, hơn nữa đứng lên quá đột ngột nên mới bị choáng đầu.Hắn vội duỗi tay đỡ lấy thân cây, cố gắng điều chỉnh hô hấp, muốn cho cơ thể nhanh chóng hồi phục lại."

Nhị ca!"

Trì Kính Dao thấy cơ thể Bùi Dã hơi loạng choạng, tưởng hắn bị thương, sợ tới mức ném con thỏ trong tay ra mà không kịp suy nghĩ, nhanh chóng chạy tới.Bùi Dã nghe được động tĩnh, giương mắt nhìn về phía Trì Kính Dao, liền thấy vật nhỏ hoảng hốt chạy về phía hắn."

Cẩn thận dưới chân!"

Bùi Dã hét lên, cùng lúc đó phi đao trong tay phóng về phía Trì Kính Dao.Trì Kính Dao chỉ thấy tia sáng lóe lên trước mắt, theo bản năng rụt cổ dừng chân lại.Cùng lúc đó, dưới chân cậu vang lên tiếng lạch cạch, phi đao bắn trúng bẫy kẹp.Trì Kính Dao: . . . . . . . .Nguy hiểm quá.Nếu cậu bước thêm hai bước nữa thì chân của cậu đã đạp trúng bẫy kẹp rồi."

Không sao chứ?"

Bùi Dã vội vàng bước tới, cau mày hỏi.Trì Kính Dao sợ quá mức, nhìn lướt qua bẫy kẹp dưới đất, lắc lắc đầu."

Đã nói ngươi đừng chạy lung tung. . . . . . ."

Giọng của Bùi Dã hơi lo lắng, dường như định mắng một trận.Nhưng hắn lập tức nhìn khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch của vật nhỏ, ánh mắt cũng hơi đỏ, lời nói sau đó liền nuốt ngược lại."

Đợi ở đây, đừng có nhúc nhích."

Bùi Dã nhặt lại phi đao của mình, xách con cáo vừa mới ném đi tới đây.Trì Kính Dao không dám động đậy, chỉ ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, nhìn Bùi Dã đặt lại bẫy kẹp."

Nhị ca. . . . . ."

Trì Kính Dao đi theo sau Bùi Dã, nhìn Bùi Dã xách con thỏ cậu vừa mới ném đi lên, nhỏ giọng hỏi: "Ta thấy huynh vừa nãy hình như không thoải mái, huynh không sao chứ?"

Bùi Dã không lên tiếng, chỉ im lặng đi tới một bên, tìm một chỗ ngồi xuống.Lúc này Trì Kính Dao mới phát hiện, sắc mặt của Bùi Dã còn khó coi hơn cậu, không chỉ hơi trắng bệch mà trán còn chảy mồ hôi."

Không sao, nghỉ một lát là ổn."

Bùi Dã nói xong tựa vào cây, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.Trì Kính Dao suy nghĩ nhanh chóng, ý thức được biểu hiện này của Bùi Dã có vẻ giống như tụt huyết áp. . . . . . .Trước đó cậu đã cảm thấy Bùi Dã ăn khá ít, còn tự hỏi đối phương ăn ít hơn cả cậu, vậy thì sao mà no được?Bây giờ nghĩ lại, e là Bùi Dã thường xuyên ăn không đủ no, hôm nay vất vả như vậy, thể lực chắc cũng cạn kiệt rồi."

Nhị ca."

Trì Kính Dao cẩn thận ngồi xổm bên cạnh hắn, hỏi: "Huynh thấy choáng đầu đúng không?"

Bùi Dã nhìn cậu một cái, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không có sức.Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, đổi một viên kẹo đường trong thương thành."

Nhị ca, há miệng nào."

Trì Kính Dao đưa kẹo đường tới bên miệng của hắn.Bùi Dã cau mày nhìn cậu, vẻ mặt thoạt nhìn có chút khó hiểu.Trì Kính Dao nhân lúc hắn không có sức, vươn tay nhỏ bóp miệng của hắn, nhét viên kẹo đường vào miệng hắn.Vẻ mặt Bùi Dã hết sức phức tạp, ra vẻ muốn nhổ ra nhưng bị Trì Kính Dao bịt miệng lại."

Đây là tiên đan đó."

Trì Kính Dao nói: "Ăn vào có thể trường sinh bất tử."

Bùi Dã: . . . . . . . . .------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:Bùi Dã: Rốt cuộc là ta bị bệnh hay là nó bị bệnh?**********

Hết chương 17.
 
Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão (Đam Mỹ - Edit)
CHƯƠNG 18


Chương 18: Cậu cười với Bùi Dã, trông vẫn ngây thơ như vậyEditor: Vĩ không gei**********

Mới đầu Bùi Dã còn hơi phản kháng khi Trì Kính Dao nhét thứ gì đó vào miệng hắn, nhưng khi kẹo đường bắt đầu tan trong miệng, hắn mới nhận ra đó là thứ gì.

Một viên kẹo đường, bình thường hắn rất ít khi được ăn."

Ngươi lấy kẹo đường ở đâu?"

Bùi Dã kinh ngạc nói."

Không nói cho huynh đâu."

Vật nhỏ hếch cằm, thoạt nhìn khá đắc ý.Trì Kính Dao biết, so với việc giải thích gì đó không rõ ràng, giả ngây giả ngố là cách để lừa dối tốt nhất.Cậu quyết định, sau này nếu có chuyện gì liên quan tới hệ thống, chỉ cần không giải thích được thì cậu sẽ dùng chiêu này để đối phó.Quả nhiên Bùi Dã không hỏi lại nữa, chỉ tựa vào cây nghỉ ngơi một lát.Kẹo đường trong miệng từ từ tan ra, cơ thể hắn cũng hồi phục lại khá nhiều."

Nhị ca, có phải huynh đói bụng quá không?"

Trên đường về, vật nhỏ ôm con thỏ kia đi theo sau Bùi Dã, hỏi: "Ta thấy huynh còn ăn ít cơm hơn cả ta, nhất định là ăn không đủ no đúng không?"

Một tay Bùi Dã xách con cáo, xoay người muốn lấy con thỏ trong lòng của Trì Kính Dao, nhưng Trì Kính Dao không đưa cho hắn.Lúc này cả người Trì Kính Dao tràn đầy sức lực, hận không thể cướp lấy con cáo cầm hộ Bùi Dã."

Ta nghe người ta nói, thường xuyên ăn không đủ no thì sẽ bị choáng đầu."

Trì Kính Dao vừa đi vừa nói: "Nếu mỗi ngày huynh đều đói bụng, lâu dần nói không chừng sẽ sinh bệnh, còn có thể sẽ không cao lên được đâu."

Mặc dù bây giờ Bùi Dã chỉ mới 11 tuổi, nhưng dáng người đã khá cao rồi.Nhưng nam hài luôn sợ bản thân không đủ cao, tất nhiên Bùi Dã cũng như thế.Trì Kính Dao vừa dứt lời, vẻ mặt Bùi Dã liền thay đổi một chút nhỏ xíu gần như không thể nhận ra."

Ngộ nhỡ sau này nhị ca không cao bằng ta. . . . . . ."

Trì Kính Dao liếc mắt nhìn Bùi Dã một cái, lại nói: "Có thể sẽ không lấy được vợ đâu."

Bùi Dã nghe vậy khựng chân lại, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói nhiều như vậy làm gì?"

"Ta chỉ đang nói sự thật thôi, sau này huynh đừng để bụng đói nữa."

Trì Kính Dao dứt lời liền ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: "Nhị ca, có phải huynh lại chê ta phiền không?"

"Không phải."

Bùi Dã nhỏ giọng đáp lại.Hắn vừa nói xong, trong đầu Trì Kính Dao lại vang lên âm thanh máy móc:[Đã nhận được giá trí thiện cảm của Bùi Dã][Tiến độ công lược hiện tại: 12%][Nhận được 50 tích phân]Trì Kính Dao: . . . . . . . . .Sao tiến độ công lược của Bùi Dã luôn tăng vào lúc khó hiểu vậy trời?Vừa nãy cậu cho Bùi Dã ăn kẹo mà có thấy giá trị thiện cảm tăng lên đâu!Trì Kính Dao vừa nhìn lén Bùi Dã, vừa nhớ lại đoạn hội thoại vừa nãy cùng với Bùi Dã, không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt cả.

Chỉ là hai câu đối thoại đơn giản thôi, sao giá trị thiện cảm lại tăng được chứ?Lần đạt được giá trị thiện cảm này khiến Trì Kính Dao cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.Lúc này càng nghĩ càng thấy hoang mang. . . . . . . . .Trì Kính Dao cẩn thận nhớ lại một vài lần giá trị thiện cảm tăng trước đó.Ngoại trừ vài lần giá trị thiện cảm tăng trong tình huống tốt thật sự, còn lại vài lần đều trong trường hợp khá bình thường.Có hai lần là Trì Kính Dao khóc hỏi Bùi Dã có phải là ghét mình không, Bùi Dã nói không phải, sau đó giá trị thiện cảm liền tăng.

Lúc ấy Trì Kính Dao đã hiểu lầm, tưởng rằng mình khóc đã khiến giá trị thiện cảm của Bùi Dã gia tăng, nhưng sau đó sự thật đã chứng minh không phải như vậy.Sau đó lại có một lần, cậu và Bùi Dã nói về chuyện bán da, nhân lúc đó tán gẫu vài câu, hỏi Bùi Dã có phải thấy rất cảm động hay không, Bùi Dã chỉ trả lời có lệ, giá trị hảo cảm cũng tăng lên.Còn một lần khác, là khi Trì Kính Dao nhớ nhà, để Bùi Dã có thiện cảm với mình hơn, Bùi Dã chỉ an ủi tượng trưng một câu, lúc đó giá trị hảo cảm cũng tự dưng tăng lên.Mà mới vừa rồi, Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã có phải chê mình phiền hay không, Bùi Dã chỉ phủ nhận đơn giản mà thôi.Trì Kính Dao: !!!Hình như cậu đoán được quy luật gia tăng giá trị thiện cảm được hệ thống xác định rồi.Chỉ cần Bùi Dã mở miệng thừa nhận không chán ghét cậu, hoặc là lời nói thể hiện thiện cảm với cậu, giá trị thiện cảm cũng sẽ gia tăng.Như vậy cũng có thể giải thích vì sao Trì Kính Dao làm nhiều việc khiến cậu tự cảm thấy có thể làm Bùi Dã thay đổi, nhưng tiến độ công lược vẫn đứng im.

Ngược lại, mỗi lần Bùi Dã "bày tỏ cảm xúc" với Trì Kính Dao thì tiến độ công lược lại gia tăng.Nếu đúng như Trì Kính Dao đoán, vậy những lần giá trị thiện cảm bỗng dưng tăng lên chắc hẳn là do Bùi Dã đã bày tỏ cảm xúc như vậy trước mặt người khác.Cho nên. . . . . . căn cứ để hệ thống dựa vào đó gia tăng giá trị thiện cảm, chính là phải do chính miệng Bùi Dã thừa nhận sao?Đầu Trì Kính Dao đầy dấu chấm hỏi, cảm thấy cách căn cứ này của hệ thống đúng là có hơi kỳ.Nhưng dù sao hệ thống cũng không phải là người, đưa ra những quy tắc này cũng không khó hiểu.Nếu so sánh hệ thống với một chương trình, vậy những từ "bày tỏ yêu thích" từ miệng Bùi Dã chính là "mấu chốt" để kích hoạt hệ thống, một khi kích hoạt thì hệ thống sẽ tự động gia tăng tiến độ công lược.Nghĩ như vậy, Trì Kính Dao đột nhiên cảm thấy căn cứ xác định của hệ thống cũng không tồi."

Nhị ca. . . . . ."

Để chứng minh suy đoán này, Trì Kính Dao cẩn thận hỏi Bùi Dã: "Huynh nói không chê ta, là thật sao?"

Bùi Dã nghe vậy dừng bước lại, cúi đầu nhìn về phía Trì Kính Dao.Vật nhỏ ngẩng đầu mở to mắt nhìn về phía hắn, vẻ mặt thấp thỏm lại căng thẳng, dường như rất để ý câu trả lời."

Ừm."

Bùi Dã nhìn vật nhỏ, còn nói rất nghiêm túc.[Đã nhận được giá trị thiện cảm của Bùi Dã][Tiến độ công lược hiện tại: 13%][Nhận được 50 tích phân]Trì Kính Dao: !!!Cậu đoán đúng rồi.Chỉ cần chính miệng Bùi Dã biểu đạt thiện cảm thật sự với cậu hoặc là khẳng định điều đó, tiến độ công lược sẽ gia tăng."

Nhị ca. . . . . ."

Trì Kính Dao duỗi tay kéo kéo áo Bùi Dã, lại nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay ta không gây phiền toái gì cho huynh đúng không?"

Dư vị của viên kẹo đường vẫn còn lưu lại trong miệng của Bùi Dã, nghe vậy gật gật đầu, nói: "Không có."

Thoáng thấy ánh mắt vật nhỏ chờ mong nhìn hắn, Bùi Dã phá lệ khen cậu một câu, nói: "Ngươi làm tốt lắm."[Đã nhận được giá trị thiện cảm của Bùi Dã][Tiến độc công lược hiện tại: 14%][Nhận được 50 tích phân]Trì Kính Dao nghe vậy gần như lệ nóng doanh tròng, cuối cùng cậu cũng tìm ra bí quyết để công lược đại lão rồi --------Đó chính là, cạy miệng đại lão, khiến đại lão khen cậu!Trì Kính Dao vốn định rèn sắt khi còn nóng muốn kiếm thêm một chút tích phân, lại sợ nói nhiều khiến Bùi Dã mất hứng, ngược lại biến khéo thành vụng.Bây giờ đã nắm giữ được cách tiến công, sau này không lo sẽ không kiếm được càng nhiều tích phân từ Bùi Dã.Hoàng hôn buông xuống, hai người vội chạy về nhà.Trước khi vào cửa, đột nhiên Bùi Dã nhớ tới chuyện gì đó, duỗi tay túm lại vật nhỏ đã bước nửa chân vào cửa.Trì Kính Dao bị hắn túm lại, vội ngửa đầu nhìn hắn.Bùi Dã im lặng một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Chuyện ngày hôm nay, đừng nói lung tung."

"Chuyện gì ạ?"

Trì Kính Dao mờ mịt hỏi.Bùi Dã cau mày, nói: "Chuyện tiên đan."

Tiên đan. . . . . . kẹo đường?Lúc này Trì Kính Dao mới phản ứng lại, chắc là Bùi Dã đang đề cập tới chuyện ăn không đủ no khiến đầu choáng váng.Kiểu người như Bùi Dã nhìn thì lạnh lùng thờ ơ, nhưng thật ra rất tình cảm, chắc là không hy vọng người nhà vì vậy mà lo lắng cho hắn."

Nhị ca muốn ta thay huynh giữ bí mật sao?"

Trì Kính Dao vội hỏi."

Ngươi nghĩ vậy cũng được."

Bùi Dã không phán bác.Trì Kính Dao nghe vậy rất hào hứng, hai cánh tay nhỏ khoanh trước ngực, ra vẻ ông cụ non, nói: "Theo nguyên tắc của ta, muốn người khác giúp giữ bí mật sẽ phải trả giá đó."

Bùi Dã không ngờ vật nhỏ lại nói như vậy, suýt chút nữa là bị cậu làm cho tức cười.Trì Kính Dao cũng không hy vọng sẽ uy hiếp được Bùi Dã cái gì, nhưng hiếm khi có cơ hội nên muốn đùa hắn một chút.Không ngờ là sau khi Bùi Dã im lặng một lúc lâu, hỏi: "Giá như thế nào?"

Trì Kính Dao thấy có hy vọng, vội ăn không nói có: "Ba nguyện vọng."

Đây là cậu học theo tiểu thuyết võ hiệp, cốt truyện tương đối cũ, nhưng mà. . . . . .

Ai lại không muốn được ba nguyện vọng từ đại lão chứ?"

Có ý gì?"

Bùi Dã khó hiểu nói."

Chính là huynh phải đáp ứng ba nguyện vọng của ta vô điều kiện."

Trì Kính Dao giải thích.Trong lòng cậu đã tính sẵn rồi, ba nguyện vọng này đều khiến Bùi Dã phải khen ngợi cậu thật nhiều.Nhưng tất nhiên Bùi Dã cảm thấy yêu cầu của vật nhỏ này hơi vớ vẩn, dứt khoát bác bỏ.Trì Kính Dao đi theo Bùi Dã vào cửa, thấy Bùi Nguyên đang ngồi ở phòng bếp giúp mẹ Dung thêm củi vào bếp."

Đại ca!"

Trì Kính Dao chạy tới cửa phòng bếp, cố ý nói to tiếng: "Hôm nay ta và nhị ca cùng đi lên núi, nhị ca đã. . . . . . ."

"Trì Kính Dao!"

Giọng của Bùi Dã đột nhiên phát ra từ sau lưng.Trì Kính Dao cố nhịn cười, quay đầu vô tội nhìn về phía Bùi Dã, hỏi: "Chuyện gì vậy, nhị ca?"

"Một."

Bùi Dã nói."

Ba."

Trì Kính Dao nói.Bùi Dã nhíu mày, lại nói: "Hai."

"Bốn!"

Trì Kính Dao nắm bắt được tâm tư của hắn, ra vẻ khá tự tin.Bùi Dã không ngờ vật nhỏ lại tăng thêm, đành phải tâm không cam lòng không nguyện nói: "Ba."

"Thành giao."

Trì Kính Dao nhếch mép cười với Bùi Dã, vẻ mặt vẫn ngây thơ như trước.Bùi Dã: . . . . . . . . .-------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:Bùi Dã:

**********

Hết chương 18.
 
Back
Top Bottom