Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất

Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 10: Là thằng nào đã đưa chiếc nhẫn kim cương giả này cho cô?



Cố Hàn Thần chỉ lên trên: “Mễ Thần không phải con của chúng ta sao? Viên Hi, cô không thể được cái này mất cái kia, cô không thể chỉ quan tâm đến đứa bé của thằng không rõ lai lịch mà không quan tâm đến tiểu Mễ Thần của chúng ta.”

Viên Hi: “...”

Hoắc Thời Duyên: “...”

Cố Hàn Thần nhìn hạt cơm rơi trên bàn nhỏ ở hàng ghế sau: “Viên Hi, cô muốn tôi nói cô thế nào nữa? Làm bẩn xe của Hoắc tổng như vậy. Hoắc tổng, ngài giao xe cho Viên Hi đi, để cô ấy lái ra tiệm rửa xe, giúp ngài dọn dẹp sạch sẽ.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Không sao đâu.”

Viên Hi không có hứng ăn cơm nữa, ban đầu cô sợ tự dưng buồn nôn nên cũng không dám ăn quá no: “Hoắc tổng, tôi ăn xong rồi, chúng ta lên trên tầng bàn bạc tiếp.”

Vào trong thang máy, Cố Hàn Thần mới chú ý đến chiếc nhẫn kim cương to tướng trên tay Viên Hi: “Hôm qua tôi đi ăn với Bạc Phàm, Chu Nhan nói cô đeo nhẫn kim cương giả, tôi không tin nổi, là thằng nào đã đưa cho cô chiếc nhẫn kim cương giả này thế?

Viên Hi cau mày nói: “Cố tổng, ngài nói câu nào cũng thằng này thằng kia, tôi đã kết hôn với anh ấy rồi, anh ấy là chồng danh chính ngôn thuận của tôi.”

“Kết hôn rồi!?” Cố Hàn Thần vô cùng kinh ngạc: “Sao cô lại kết hôn rồi?”

Viên Hi nói: “Có con rồi kết hôn, hết sức bình thường.”

Cố Hàn Thần cau mày: “Đám cưới của cô nhất định phải mời tôi, tôi muốn xem xem là thằng hồ ly tinh nào đã câu dẫn cô!”

Viên Hi: “Tạm thời chúng tôi chưa muốn tổ chức đám cưới.”

Cố Hàn Thần cười lạnh: “Hay là tổ chức không nổi? Thằng hồ ly tinh kia tặng nhẫn kim cương giả cho cô, có thể tổ chức nổi một cái đám cưới sao?”

Viên Hi: “Cố tổng, ngài vẫn nên đừng để ý đến chuyện chúng tôi không tổ chức nổi đám cưới, tốt nhất là ngài nên nhanh chóng chuẩn bị Mễ Thần niêm yết đi, để Mễ Thần được niêm yết mà công ty đã bận rộn hơn hai năm, không được phép xảy ra bất kỳ sơ suất nào.”

Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi nói: “Cô biết không được xảy ra sơ suất mà còn mang thai? Tốt nhất cô đừng để tôi biết thằng kia là ai, hắn chính là trở ngại lớn nhất trong thời điểm Mễ Thần niêm yết! Nếu bị tôi bắt gặp, tôi chắc chắn sẽ đá hắn bay tít ra xa.”

Viên Hi liếc nhìn Hoắc Thời Duyên bên cạnh.

Hoắc Thời Duyên phủi phủi vạt áo bị dính cơm vừa nãy.

Sau khi đến văn phòng, Hoắc Thời Duyên vào Cố Hàn Thần vào văn phòng.

Viên Hi hỏi Hoắc Thời Duyên: “Hoắc tổng muốn uống gì ạ?”

Hoắc Thời Duyên nói: “Không cần.”

Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi nói: “Tôi muốn uống cà phê, muốn cà phê chính tay cô pha.”

Sau khi Viên Hi rời đi, cô nhờ cô thư ký mới đến ở phòng thư ký pha cà phê cho Cố Hàn Thần, dù sao Cố Hàn Thần cũng không hay uống cà phê do cô pha.

Viên Hi bận rộn với công việc, đến chiều cô đã rất mệt mỏi và buồn ngủ, cô lên mạng tra, sau khi chắc chắn phụ nữ có thai có thể uống cà phê thì đi đến chỗ máy pha cà phê ở phòng chờ bộ phận hành chính pha một ly cà phê.

Viên Hi vừa trở lại văn phòng thì gặp phải Hoắc Thời Duyên đi ra từ văn phòng Cố Hàn Thần.

Hoắc Thời Duyên thấy Viên Hi uống cà phê thì nói: “Cô(1) đang mang thai, nên hạn chế uống cà phê.”

Viên Hi: “Tôi(1) đã tra kỹ rồi, uống một chút cà phê thì sẽ không ảnh hưởng gì đến bảo bảo.”

(1) Do có thằng cha CHT đứng đấy nên mình để xưng hô là “Tôi - cô” và “Anh - tôi” nha =)))

Hoắc Thời Duyên nói với Cố Hàn Thần: “Trước khi Mễ Thần được niêm yết, anh cũng hy vọng em trai em gái của Mễ Thần sẽ không xảy ra bất kỳ bất trắc nào chứ?”

“Vâng?” Cố Hàn Thần ngẩn người.

Hoắc Thời Duyên chỉ vào bụng Viên Hi: “Lúc nào thư ký Viên buồn ngủ thì để cô ấy ngủ trưa đi, giờ là thời đại nào rồi, đừng khiến bản thân trở thành Chu Bái Bì(2).”

(2) Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm “Nửa đêm gà gáy” của Trung Quốc.

Cố Hàn Thần nhìn Hoắc Thời Duyên: “Những lời này thật không giống được thốt ra từ miệng ngài.”

Hoắc Thời Duyên lo lắng nhìn Viên Hi, Viên Hi cười nhạt nói: “Hoắc tổng yên tâm, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, cảm ơn Hoắc tổng đã quan tâm.”

Cố Hàn Thần tiễn Hoắc Thời Duyên đi xuống, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Viên Hi uống một ly cà phê, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan hết, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Dương Anh.

“Alo mẹ ạ.”

Dương Anh nói: “Tâm nhi, hôm nay con có thời gian về nhà một chút không? Thời gian tổ chức bữa tiệc trở về đã được quyết định rồi, là vào tối ngày mười hai tháng Năm, con thấy thế nào?”

Viên Hi nhìn lịch trình trong ngày: “Hôm nay con có thể về ạ.”

Dương Anh nói: “Mẹ còn chuẩn bị cho con mấy bộ lễ phục nữa, tối nay con có rảnh không, thử cho mẹ xem?”

Viên Hi nói: “Con đã chuẩn bị xong lễ phục rồi ạ.”

“Tâm nhi…”

“Mẹ, con còn phải làm việc, nếu không còn chuyện gì thì con xin phép cúp trước.”

Viên Hi nói xong thì cúp điện thoại, mặc dù đã tìm được bố mẹ ruột nhưng rốt cuộc vẫn có một vách ngăn ngăn cách giữa ba người.

Viên Hi nhẹ nhàng v**t v* bụng.

“Thư ký Viên?”

Viên Hi ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Phàm, cô đứng dậy nói: “Bạc tổng, ngài đến Mễ Thần có chuyện gì vậy ạ?”

Bạc Phàm nói: “Nghệ sĩ công ty chúng tôi muốn tham gia cuộc thi Truy Kích Rừng Xa nên tôi đến bàn bạc cụ thể chuyện hợp tác với Cố Hàn Thần.”

Viên Hi dẫn Bạc Phàm đến văn phòng của Cố Hàn Thần: “Cố tổng, Bạc tổng đến.”

Cố Hàn Thần thấy Bạc Phàm đến, ánh mắt tràn đầy đề phòng nhìn Bạc Phàm: “Cậu đến đây để đào góc tường nhà tôi? Đừng hòng “đào” Viên Hi đi.”

Bạc Phàm nói: “Tôi muốn “đào” Viên Hi đi đấy. Nhưng cô ấy không đồng ý, nói muốn tìm một công việc nhàn hạ.”

Cố Hàn Thần nói: “Cô ấy bị một thằng hồ ly tinh câu dẫn làm cho mụ mị đầu óc, mới hai mươi sáu tuổi đã kết hôn rồi mang thai, suy nghĩ không thông suốt, đang ở độ tuổi đẹp nhất mà lại phải sinh con, đúng là ngu ngốc!”

Bạc Phàm hơi ngạc nhiên nhìn sang chiếc bụng phẳng lì của Viên Hi: “Thư ký Viên, cô có thai à? Tôi không nhìn ra đấy.”

Viên Hi cười gượng gạo, nói: “Mới mang thai được khoảng năm tuần, bụng chưa to nên khó phát hiện.”

Cố Hàn Thần nghe Viên Hi nói vậy, tính toán thời gian: “Năm tuần? Năm tuần trước chẳng phải cô đi cùng tôi tham gia tiệc rượu sao? Hôm đó cô và Hoắc Thời Duyên uống say như vậy rồi ngủ luôn ở quán bar, đứa bé sẽ không bị ảnh hưởng chứ?”

Viên Hi nói: “Sẽ không đâu.”

Bạc Phàm hỏi: “Hoắc Thời Duyên? Hoắc Thời Duyên từ Thời Tây Kim Dung á? Anh ta ở Giang Thành à?”

Cố Hàn Thần gật đầu: “Anh ta đến Giang Thành chắc được nửa năm rồi, anh ta cũng rất rảnh rỗi, ngày nào cũng đến Mễ Thần nhìn chằm chằm tôi.”

Bạc Phàm nói: “Hiện tại Phàm Nhan muốn Thời Tây đầu tư tài chính, cậu giúp tôi hẹn một cuộc gặp mặt?”

Cố Hàn Thần: “Hoắc Thời Duyên không tham gia tiệc rượu đâu, cậu đừng nghĩ có thể hẹn được anh ta.”

Dưới tầng tòa cao ốc Thước Thần, Chu Nhan thấy xe của Bạc Phàm đỗ ở khu vực khách quý, bộ móng lộng lẫy trên đầu ngón tay khẽ run lên.

Chu Nhan đi vào bên trong Thước Thần, cô ta nghe thấy hai lễ tân đang nói chuyện phiếm.

“Bạc tổng đẹp trai thật đấy, khó trách khoảng thời gian trước đó lễ đính hôn của ngài ấy và tiểu thư Chu gia lại trở thành chủ đề nóng hổi, chắc chắn đây là tiểu thuyết chiếu vào thực tế rồi.”

“Thư ký Viên nhà ta thật đáng tiếc, nếu cô ấy được Chu gia tìm thấy, nhận được thân phận thiên kim thật sớm một chút thì nói không chừng người kết hôn với Bạc Phàm lại là thư ký Viên đấy!”

“Tôi cảm thấy thư ký Viên hợp với Cố tổng hơn, tính tình nóng nảy của Cố tổng chỉ có thư ký Viên chịu được thôi.”

“Tôi cảm thấy thư ký Viên hợp với Bạc Phàm hơn, thiên kim thật sánh đôi với tổng giám đốc độc đoán, Cố tổng không phải tổng giám đốc độc đoán mà là điên rồ mới phải!”

Chu Nhan nghe cuộc đối thoại của hai lễ tân, bất giác nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

Bỗng cô ta thấy có hai người đi xuống từ thang máy riêng dành cho tổng giám đốc, Bạc Phàm đi trước, Viên Hi đi theo sau Bạc Phàm.

“Bạc tổng, về quá trình hợp tác cụ thể của trò chơi Truy Kích Rừng Xa, sau khi bộ phận tiếp thị và bộ phận quan hệ công chúng sắp xếp và lên kế hoạch kỹ lưỡng, chúng tôi sẽ liên lạc lại với ngài.”

Bạc Phàm cười cười nói: “Được, làm việc với thư ký Viên tôi còn yên tâm, cô đáng tin hơn tên Cố tổng nhà cô đó.”

Viên Hi cười nhạt.

Chu Nhan thấy dáng vẻ tươi cười của hai người, cô ta cảm thấy mắt đau nhói như bị kim châm.

Chu Nhan tiến lên vờ như quen thuộc ôm lấy cánh tay của Viên Hi: “Chị ơi, vừa khéo em muốn đến Thúy Cảnh Các chọn cho mẹ một sợi dây chuyền để bà ấy tham gia bữa tiệc trở về của chị, chị có thể đi chọn với em được không? Xem như đây là quà biếu mẹ của chúng ta.”

Viên Hi nói: “Bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc.”

Chu Nhan nói: “Vậy để em nói với anh Hàn Thần một tiếng là được, Mễ Thần cũng không phải không có chị là không thể hoạt động.”

Bạc Phàm nói với Viên Hi: “Nhan Nhan nói đúng, Viên Hi, cô đi cùng đi, vừa khéo ở Thúy Cảnh Các cũng có mấy món trang sức cao cấp phù hợp với dì Dương.”

Viên Hi thấy Chu Nhan ôm chặt cánh tay cô, với lại cũng sắp đến giờ tan làm rồi nên đành đồng ý với Chu Nhan.

Dù sao là đi chọn quà biếu Dương Anh, cô cũng không có lý do gì để từ chối.

Xe dừng lại trước một tòa nhà mang phong cách cổ kính.

Lúc Chu Nhan xuống xe, cô ta nhìn Viên Hi nói: “Dù cô là thiên kim thật của Chu gia, nhưng vẫn sẽ có một số thứ cô không thể tùy ý mơ mộng hão huyền, hôm nay tôi sẽ cho cô biết muốn vào được cửa Bạc gia, cô chưa đủ tư cách.”

Viên Hi khẽ nhíu mày, cô thực sự rất muốn tìm một công việc gì đó cho vị thiên kim đại tiểu thư này, để cô ta không còn rảnh rỗi sinh nông nổi nữa.

Viên Hi chợt thấy một người phụ nữ trung niên da dẻ được bảo dưỡng kỹ càng mặc sườn xám bước ra.

“Bác gái.” Chu Nhan khôn khéo gọi.

Viên Hi: “Bạc phu nhân.”

Bạc phu nhân nhìn Viên Hi nói: “Cô là thư ký bên cạnh Hàn Thần?”

Chu Nhan tự nhiên nói: “Bạc gái, trí nhớ của người tốt thật đó, bây giờ chị ấy không chỉ là thư ký bên cạnh Hàn Thần mà còn là thiên kim thật mới tìm được về của Chu gia chúng con.”

“Vốn dĩ chị ấy mới là người kết hôn với Bạc Phàm, đều là con không tốt, cướp đi tất cả của chị ấy, khiến chị ấy lớn lên ở vùng nông thôn nghèo khổ, chỉ có thể làm thư ký cho người ta, Viên Hi nói đúng, thực ra con nên trả lại vị trí vợ của Bạc Phàm cho chị ấy…”

Một cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám từ trong đi ra, giọng nói khó nghe vang lên: “Con dâu Bạc gia không phải ai cũng có thể làm, nhất là loại thư ký chỉ biết cậy thế cố leo lên cao… Không đủ tư cách!”

Hết chương 10.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 11: Định khi nào tổ chức đám cưới?



“Chị Yên!”

Chu Nhan tiến lên chào hỏi: “Chị Yên, đã lâu không gặp, chị vẫn xinh đẹp như vậy.”

Viên Hi nhìn cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám, ngoại hình chị ta như bức tranh thơ mộng được phác họa lung linh kiều diễm, nghe cách xưng hô của Chu Nhan, cô nghĩ có vẻ chị ta là chị gái của Bạc Phàm - Bạc Yên.

Kỳ thực Chu Nhan và Dư Tiêu Tiêu đề phòng cô câu dẫn Cố Hàn Thần, nguyên nhân cũng có liên quan đến Bạc Yên, hay nói chuẩn xác hơn là liên quan đến vị hôn phu là CEO công ty điện ảnh và truyền hình Dữu Tử của Bạc Yên.

Điện ảnh và truyền hình Dữu Tử là một trong những nền tảng video lớn nhất trong nước, mà CEO của Dữu Tử - Ti Sâm đã xuất hiện trên bảng xếp hạng Forbes khi mới gần ba mươi tuổi.

Mấy năm gần đây Bạc gia đổi sang hình thức kinh doanh mô hình giải trí, đột nhiên muốn kết thông gia với công ty điện ảnh và truyền hình Ti gia, trưởng bối Ti gia cũng có ý định kết duyên cho Bạc Yên và Ti Sâm.

Nhưng lúc sắp tổ chức lễ đính hôn, đột nhiên Ti Sâm nói muốn kết hôn với thư ký đã đi theo anh ấy ba năm.

Ti Sâm mặc kệ gia đình phản đối, kiên quyết lĩnh chứng với thư ký, thiệp mời tham dự đám cưới của Ti Sâm và thư ký anh ấy vẫn còn để trên bàn làm việc của Cố Hàn Thần.

Hình như đám cưới được tổ chức vào ngày hai mươi tháng Năm.

Bạc Yên ghét bỏ quan sát Viên Hi rồi thân mật khoác tay Chu Nhan: “Nhan Nhan, miệng em ngọt thật nha, em yên tâm, Bạc gia chỉ nhận mình em là con dâu thôi, chị cũng chỉ nhận mình em là em dâu, sao chị có thể để mấy người có ý nghĩ hão huyền bước vào cửa Bạc gia được chứ.”

Bạc phu nhân cũng cười khẽ, Viên Hi là thiên kim thật của Chu gia thì sao? Rốt cuộc công dưỡng dục trong những năm qua đều rơi vào Chu Nhan.

Viên Hi làm thư ký cho Cố Hàn Thần ai ai cũng biết, cho dù có lắc mình trở thành thiên kim Chu gia thì sự thật cô xuất thân từ nông thôn, làm thư ký cho người ta cũng không bao giờ thay đổi.

Chu Nhan ôm cánh tay của Bạc phu nhân, nói: “Bác gái, chúng ta đi xem trang sức đi, con muốn mua một chiếc vòng ngọc bích cho mẹ con, để bà ấy có thể đeo trong bữa tiệc trở về của chị con.”

Bạc phu nhân khẽ cười nói: “Gần đây bác mới nhập về được mấy chiếc vòng ngọc lục đế vương.”

Viên Hi đi theo họ vào phòng tiếp khách, trong phòng toàn là đồ gỗ cổ, trên bàn còn đốt hương, Viên Hi đưa tay bịt mũi lại, mang thai căn bản không thể ngửi được bất kỳ hương thơm nào.

“Bác gái, Bạc Phàm muốn chị con làm thư ký cho anh ấy… Xem ra Bạc Phàm rất vừa ý với chị con, nếu không có con thì chị ấy mới là con dâu của Bạc gia…”

Bạc phu nhân cười cười: “Bác kinh doanh ngọc bích, ngọc bích Myanmar và ngọc bích Guatemala, cả hai đều là ngọc bích nhưng giá cả chênh lệch nhau một trời một vực, giá trị khác nhau là do chúng được hình thành ở những địa hình khác nhau, Bạc gia không nhận tất cả các loại ngọc bích, nhất là ngọc bích Guatemala, chúng ta không cần.”

Nhân viên phục vụ mặc trang phục truyền thống của Trung Quốc bước vào kính trà.

Viên Hi vờ như nghe không hiểu lời nói của Bạc phu nhân.

Bạc phu nhân nói với Viên Hi: “Chắc đây là lần đầu tiên thư ký Viên uống loại trà này, cô nếm thử một chút?”

Viên Hi cười nhạt: “Xin lỗi, tôi có bệnh dạ dày, không thể uống trà.”

Bạc Phàm bên cạnh hừ lạnh: “Là có bệnh dạ dày, hay là không biết phẩm trà ngon nên sợ bị cười nhạo? Yên tâm đi, chúng tôi biết cô lớn lên ở nông thôn, sẽ không cười nhạo cô không biết thưởng trà đâu.”

Trong lòng Viên Hi cảm thấy vô cùng khó chịu, gương mặt vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp như cũ, đúng lúc cô đang muốn tìm cớ rời đi thì Hoắc Thời Duyên gọi điện đến.

Viên Hi bắt máy: “Em tan làm rồi, hả, vâng…”

Viên Hi đứng dậy, nói với Bạc phu nhân: “Bạc phu nhân, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Chu Nhan nói: “Chị, chị mới đến mà, sao đã phải rời đi rồi? Chúng ta còn phải xem trang sức cho mẹ nữa?”

Viên Hi nói: “Tôi còn có việc phải xử lý, trang sức cho mẹ tôi sẽ mua ở chỗ khác.”

Chu Nhan nói rõ đây là tiệc Hồng Môn, Viên Hi không thể không có hứng thú đi theo đám người cô ta đến xoi mói cô, càng không muốn đưa tiền cho họ.

Viên Hi đi ra bên ngoài, bắt xe đến chỗ đã hẹn với Hoắc Thời Duyên, sau khi ngồi vào ghế phụ lái bên cạnh Hoắc Thời Duyên xong thì mới khẽ thở dài.

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi: “Sao lại không ở Mễ Thần thế?”

Viên Hi nói: “Đừng nói nữa, Chu Nhan suốt ngày cho rằng em muốn gả cho Bạc Phàm, hôm nay dẫn em đến gặp Bạc phu nhân để ra oai phủ đầu với em, cô ta thực sự… Quá rảnh rỗi.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Sao em không nói với cô ta là em kết hôn rồi? Nói với cô ta em kết hôn rồi, có lẽ sẽ gặp phải ít phiền phức hơn.”

“Em sợ cô ta sẽ liên tục tra hỏi chồng em là ai như cái máy mất.”

Viên Hi nói tiếp: “Đến lúc đó cũng sẽ không giấu được Cố Hàn Thần chuyên chúng ta kết hôn.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Thật ra để Cố Hàn Thần biết chúng ta kết hôn cũng chẳng sao, nếu anh ta thực sự muốn vung tay hất chủ đầu tư đi thì anh sẽ tìm cho Mễ Thần một CEO mới?”

Viên Hi đồng ý: “Được.”

Hoắc Thời Duyên nói với Viên Hi: “Hôm nay anh dẫn em đi ăn với bạn của anh.”

“Bây giờ á?”

Viên Hi mở gương ở ghế phụ lái ra, ngắm lớp trang điểm đã xuống tông qua một ngày làm việc dài của cô.

Hoắc Thời Duyên nói: “Ừ, em nên gặp họ.”

Viên Hi lấy cây son từ trong túi xách ra dặm lại lớp trang điểm, liếc mắt nhìn Hoắc Thời Duyên: “Ai vậy?”

“Ti Sâm.”

Viên Hi: “Em vừa gặp Bạc Yên xong.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Bạc Yên là ai?”

Viên Hi cau mày nói: “Không phải Ti Sâm là anh em tốt của anh sao?”

“Ừ, hồi còn du học ở Mỹ, anh ấy là hàng xóm của anh, anh ấy lớn hơn anh ba tuổi đã giúp đỡ anh rất nhiều khi còn ở bên Mỹ.”

Viên Hi nói: “Ti Sâm là anh em tốt của anh, sao anh lại không biết chuyện nửa năm trước anh ta suýt nữa đã đính hôn với Bạc Yên thế?”

Hoắc Thời Duyên nói: “Là trưởng bối tự quyết định mà? Đến tận bây giờ Ti Sâm không có nhắc đến, anh ấy và Tần Duyệt đã yêu đương ba năm rồi, sao có thể đính hôn với người khác được?”

“Tần Duyệt là chị song sinh của Tần Lãng, trước kia là một trong những trợ lý riêng của anh, sau đó Ti Sâm nhìn trúng cô ấy nên đã “đào” cô ấy từ bên anh sang, xem như anh là người mai mối cho hai người họ.”

Viên Hi nói: “Cho nên hai ngày nữa anh cũng sẽ tham dự đám cưới của họ à?”

Hoắc Thời Duyên nói: “Ừm, em có đi cùng không?”

Viên Hi nhỏ giọng nói: “Cố Hàn Thần bảo em làm bạn gái tham dự với anh ta, tuần trước lúc nhận được thiệp mời thì đã quyết định…”

Không đi theo chồng mà lại đi theo cấp trên, Viên Hi ít nhiều cảm thấy hơi chột dạ.

Hoắc Thời Duyên ngược lại cũng không nói gì nhiều, dẫn Viên Hi đến một nhà hàng tư nhân cạnh hồ Nhược Hồ.

Vào phòng riêng, đập vào mắt là khung cửa sổ sát đất to lớn, ban đầu Viên Hi tưởng rằng phong cảnh Nhược Hồ nhìn từ biệt thự Nhược Hồ là đẹp nhất rồi, không ngờ nhìn từ nhà hàng nhìn ra dưới ánh chiều tà ấm áp còn tuyệt vời hơn.

Viên Hi lấy điện thoại ra chụp một bức hình: “Em lớn lên ở cạnh hồ Nhược Hồ nhưng chưa từng nhìn thấy Nhược Hồ đẹp đến vậy.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Ngắm nhìn phong cảnh Nhược Hồ ở đây đúng là đẹp nhất.”

“Thời Duyên, cậu thực sự không làm phù rể cho tôi à?”

Viên Hi nghe thấy giọng nói từ phía cửa vang lên, quay đầu lại nhìn thì hóa ra là hai người Ti Sâm và Tần Duyệt.

Tần Duyệt thấy Viên Hi thì vô cùng ngạc nhiên.

Ti Sâm nói: “Cô gái này trông rất quen mắt, có vẻ tôi đã từng gặp qua rồi.”

Viên Hi thành thạo đưa tay ra nói: “Ti tổng, tôi là Viên Hi, thư ký của Cố Hàn Thần ở công ty Game Mễ Thần, chúng ta đã gặp nhau vài lần tại Hội nghị Internet và Triển lãm Truyện tranh Giang Thành.”

Ti Sâm bắt tay Viên Hi: “Hóa ra là thư ký Viên.”

Hoắc Thời Duyên vòng tay khoác lên vai Viên Hi: “Vợ tôi, Viên Hi.”

Ti Sâm nghe vậy thì kinh ngạc: “Cậu kết hôn rồi, chuyện cưới xin lớn như vậy sao không nói sớm với tôi?”

Hoắc Thời Duyên nói: “Mới kết hôn chưa được hai ngày, Viên Hi không muốn Cố Hàn Thần biết chuyện tôi và cô ấy kết hôn, cậu ở gần Cố Hàn Thần đừng bép xép lắm mồm.”

Ti Sâm nói: “Tôi cũng không quen Cố Hàn Thần, yên tâm đi, sẽ không lắm mồm đâu, khó trách cậu không muốn làm phù rể, hóa ra là đã kết hôn rồi.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Còn nữa, đừng để người khác biết tôi đang ở Giang Thành.”

“Biết rồi biết rồi.” Ti Sâm nói tiếp: “Yên tâm, chúng tôi nói với bên ngoài cậu là anh họ của Tần Duyệt chứ không nói cậu là Hoắc Thời Duyên.”

Tần Duyệt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay của Viên Hi, nói: “Chiếc nhẫn màu xanh này rất phù hợp với Hoắc phu nhân.”

Viên Hi nghe thấy cách xưng hô là Hoắc phu nhân thì cười nói: “Cô gọi tôi là Viên Hi là được rồi.”

Tần Duyệt cũng cười theo: “Cô muốn uống gì không?”

Hoắc Thời Duyên đưa tay ôm eo Viên Hi: “Cô ấy đang mang thai, uống nước dừa đi.”

Ti Sâm ngạc nhiên nhìn Hoắc Thời Duyên: “Sao cậu hành động nhanh thế, định khi nào tổ chức đám cưới?”

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi, Viên Hi lại nhìn Hoắc Thời Duyên, thật ra cô cũng chưa có ý định tổ chức đám cưới…

Viên Hi không muốn mặc váy cưới với cái bụng bầu to tướng, vả lại cô và Hoắc Thời Duyên kết hôn cũng không phải vì yêu nhau thật lòng, chẳng qua phải kết hôn vì đứa bé sau sự cố một đêm xuân thôi.

Viên Hi tự nhiên buồn nôn: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh.”

Viên Hi chạy vào nhà vệ sinh nôn rồi rửa tay một hồi lâu, sau khi cô súc miệng thì thấy Tần Duyệt đưa cho một chiếc khăn vải mềm: “Cảm ơn.”

Tần Duyệt đứng cạnh nhìn Viên Hi nói: “Hồi trước tôi ngắm bức ảnh của cô trong văn phòng Hoắc tổng, bây giờ đã nhìn thấy chính chủ, cô lớn lên còn đẹp hơn hồi còn bé trong bức ảnh đó.”

Viên Hi cầm khăn vải mềm lau miệng: “Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải tiểu thanh mai của anh ấy, chẳng qua là ngoại hình khá giống với tiểu thanh mai của anh ấy mà thôi.”

Hết chương 11.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 12: Vòng giả



Tần Duyệt nói: “Có phải cô hiểu lầm hay không? Cô bé đó trông rất giống cô, hơn nữa Hoắc tổng cũng không giống loại người sẽ tìm thế thân để kết hôn…”

Viên Hi khẽ xoa bụng, cười nhạt: “Hồi nhỏ tôi cũng không quen biết Hoắc Thời Duyên, chúng tôi kết hôn chỉ vì đứa bé thôi.”

Quay lại phòng riêng, Hoắc Thời Duyên đặt một đĩa trái cây trước mặt Viên Hi: “Em ăn chút trái cây nhé?”

“Vâng.”

Viên Hi ăn nho đen được Hoắc Thời Duyên bóc vỏ, vị chua ngọt đã làm dịu đi cảm giác khó chịu buồn nôn.

Hoắc Thời Duyên và Ti Sâm bàn bạc một số chuyện có liên quan đến hạng mục điện ảnh mới.

Công ty điện ảnh và truyền hình Dữu Tử muốn làm một bộ phim khoa học viễn tưởng, vốn đầu tư ước tính khoảng năm trăm triệu tệ, hôm nay bữa cơm này Ti Sâm gọi Hoắc Thời Duyên đến cũng là do muốn anh đầu tư vào.

Nhưng Hoắc Thời Duyên không đồng ý ngay, suốt quãng đường từ Nhược Hồ về biệt thự đều lẩm bẩm gì đó.

Viên Hi tò mò nhìn Hoắc Thời Duyên: “Vốn đầu tư năm trăm triệu tệ cũng không nhiều, Ti tổng cũng chỉ bảo anh đầu tư năm trăm triệu tệ thôi, sao anh không đồng ý?”

Hoắc Thời Duyên nói: “Năm trăm triệu tệ không thể làm một bộ phim khoa học viễn tưởng, nếu rơi vào ván cờ của anh ấy thì rất khó thoát khỏi, giai đoạn đầu là năm mươi triệu tệ nhưng e rằng giai đoạn sau này có thể lên đến hai trăm triệu tệ, đến lúc đó nếu như vé được bán ra không như mong đợi thì khoản đầu tư này như đổ sông đổ bể.”

“Đáng tiếc thật, em rất thích bộ phim gốc “Escape from the Galaxy” mà anh ấy sắp làm lại.”

Viên Hi nhàn nhạt nói một câu.

Hoắc Thời Duyên lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Ti Sâm rồi cất điện thoại vào trong túi áo khoác.

Vào tháng Năm, bờ hồ tràn ngập tiếng kêu của ếch nhái và côn trùng.

Viên Hi vừa đi vừa nói với Hoắc Thời Duyên: “Hồi còn bé, em rất thích đến đây để bắt ếch với nhóm bạn thân, kì nghỉ hè hồi xưa ở đây có rất nhiều đom đóm. Em nhớ có một năm nghỉ hè, em với nhóm bạn thân buổi tối thường lẻn chạy ra ngoài, chạy xung quanh hồ ba cây số để bắt được đom đóm.”

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi: “Bây giờ ở đây vẫn còn đom đóm à?”

Viên Hi lắc đầu nói: “Em không đến đây vào mùa hè đã hơn tám năm rồi, cũng không biết có còn đom đóm không nữa, trước kia em có một anh trai cao lớn bắt đom đóm rất giỏi, nhưng anh ấy lại sang Mỹ du học vào năm thứ nhất trung học cơ sở, sau này đến kì nghỉ hè không còn ai dẫn em đi bắt đom đóm nữa.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Mùa hè năm nay, anh sẽ dẫn em đi bắt đom đóm.”

Viên Hi cười một tiếng: “Được.”

Sau khi hai người trở về biệt thự Nhược Hồ, Viên Hi tắm xong rồi nằm xuống giường suy nghĩ nên biếu Dương Anh loại ngọc bích nào.

Viên Hi mù tịt không biết gì về ngọc bích, các loại có giá trị khác nhau thế nào cũng hoàn toàn không hiểu, bây giờ cô chỉ có thể tra cứu từng loại một.

Hoắc Thời Duyên thấy Viên Hi đang xem ngọc bích, hỏi: “Em muốn mua ngọc bích à?”

“Vâng, để biếu mẹ em.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Vừa khéo anh vừa mới mua hai chiếc vòng ngọc bích mới, vốn dĩ muốn biếu bà ngoại anh nhưng kích cỡ sai nên đang muốn trả lại, mẹ em đeo vòng kích cỡ thế nào?”

Viên Hi không biết Dương Anh đeo vòng kích cỡ bao nhiêu, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi gửi cho Chu Lâm một tin nhắn.

Chu Lâm trả lời rất nhanh: “Kích cỡ 56, em có tiền mua vòng cho mẹ chưa? Anh chuyển cho em nhé?”

“Không cần đâu.” Viên Hi nhắn tiếp: “Em có tiền rồi.”

Viên Hi nói với Hoắc Thời Duyên: “Kích cỡ 56.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Vừa đúng luôn, để anh đi lấy cho em nhìn một chút.”

Hoắc Thời Duyên xuống giường vào phòng làm việc rồi nhanh chóng mang theo hai hộp trang sức đến, Viên Hi mở ra nhìn, là hai chiếc vòng màu xanh, trong suốt bóng loáng, tuy Viên Hi không biết gì về ngọc bích nhưng cô cũng đã nghe qua về lục đế vương.

Viên Hi hỏi: “Cái này không phải là vòng lục đế vương trong truyền thuyết chứ?”

“Không phải, chỉ là dương lục thôi, không giá trị bằng lục đế vương, em thích thì có thể lấy cái này biếu mẹ.”

Viên Hi đóng hộp trang sức lại, nói: “Hết bao nhiêu tiền? Em chuyển cho anh.”

Chiếc nhẫn kim cương màu xanh trên tay là nhẫn cưới nên Viên Hi mới có thể yên tâm nhận.

Nhưng chiếc vòng ngọc đắt tiền như vậy, Viên Hi không thể cứ thế mà nhận được.

Hoắc Thời Duyên sáp lại gần Viên Hi, chóp mũi hai người chạm vào nhau: “Chúng ta đã kết hôn rồi, Hoắc phu nhân, sau khi kết hôn tài sản được chia đều, không cần thiết phải quá rạch ròi, biết chưa?”

Viên Hi hồi hộp nắm chặt drap trải giường khiến tấm lụa nhăn nhúm lại.

Hô hấp của Hoắc Thời Duyên trở nên nặng nề: “Anh đi tắm.”

Viên Hi nói: “Anh không phải tắm…”

Rốt cuộc Viên Hi cũng không còn là cô bé mười tám tuổi nữa nên rất nhanh đã hiểu ý tứ của Hoắc Thời Duyên, cô đỏ mặt đi ngủ luôn.



Sau đó công việc vẫn bận rộn như cũ, có lẽ bởi đúng năm giờ rưỡi là tan làm nên Viên Hi cảm thấy thời gian làm việc bây giờ rất ngắn ngủi.

Thứ sáu sắp đến giờ tan làm, Chu Lâm đột nhiên đến Mễ Thần.

Chu Lâm gõ gõ bàn của Viên Hi: “Thư ký Viên bận rộn quá he.”

Viên Hi nói: “Đương nhiên, tôi không rảnh rỗi như Chu tổng được.”

Chu Lâm cười nói: “Hôm nay Chu gia tụ họp, Bạc Phàm và cả nhà cậu ta cũng đến ăn cơm, mẹ bảo anh nhất định phải đón được em về nhà, nếu Cố Hàn Thần bắt em làm thêm giờ thì phải đánh Cố Hàn Thần một trận rồi đón em về nhà.”

Viên Hi không tin Dương Anh sẽ bảo Chu Lâm đánh Cố Hàn Thần, nhưng bữa cơm này cô đúng là không có lý do gì để từ chối.

Cố Hàn Thần ra khỏi phòng làm việc, nghe được vậy thì khẽ hừ một tiếng: “Ai bắt cô ấy làm thêm giờ, mấy ngày nay cứ đến đúng năm giờ rưỡi là cô ấy tan làm, bây giờ cậu cũng không thể đưa cô ấy đi, còn mười lăm phút nữa cô ấy mới tan làm, một phút cũng không được thiếu.”

Viên Hi vào nhà vệ sinh gọi điện cho Hoắc Thời Duyên, bảo anh hôm nay cô về Chu gia một chuyến, không cần đến đón cô.

Sau khi tan làm, Viên Hi ngồi vào xe Chu Lâm đi về Chu gia.

Dương Anh đã chờ ở ngoài Chu gia từ sớm, Chu Nhan đứng cạnh ghen ghét: “Mẹ, bây giờ trời đang nắng rất gắt, không bằng vào trong nhà chờ đi.”

“Sắp sáu giờ rồi, nắng đâu còn gắt nữa? Tâm nhi về nhà, mẹ chờ lâu cũng chẳng sao cả.”

Chu Nhan nhỏ giọng nói: “Mẹ, có phải Tâm nhi trở về là mẹ không thích con nữa đúng không?”

Dương Anh vòng tay khoác lấy vai của Chu Nhan: “Đứa nhỏ ngốc này, con là đứa con gái được bố mẹ đích thân chọn, tình yêu của bố mẹ dành cho con sẽ không thay đổi, nhưng bố mẹ cũng rất yêu Tâm nhi, vả lại bố mẹ thật sự hổ thẹn với con bé.”

Lúc Viên Hi đến Chu gia thì nhìn thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau, Viên Hi bước xuống xe rồi đi đến bên cạnh Dương Anh: “Mẹ, Chu Nhan.”

Chu Nhan nói: “Chị, chị đến rồi, mẹ đã đứng chờ chị ở bên ngoài rất lâu rồi đó, đến bây giờ mẹ cũng chưa từng chờ em lâu như vậy.”

Dương Anh tiến lên nhìn Viên Hi nói: “Sao con lại gầy đi rồi? Bệnh dạ dày thế nào?”

“Khá hơn nhiều rồi ạ, đúng rồi, đây là chiếc vòng ngọc bích con biếu mẹ, xem như là quà tặng Ngày của mẹ muộn đi.”

Lòng Dương Anh tràn đầy chua xót nói: “Tấm lòng này của con, mẹ thật sự rất cảm động.”

Chu Nhan đi lên nhìn: “Là ngọc bích gì thế, con nhìn một chút, mẹ à, con và Bạc Phàm cũng chuẩn bị Thẻ Vô Sắc lục đế vương, vốn dĩ con đã nói với chị là sẽ cùng nhau biếu mẹ nhưng có lẽ chị không biết mẹ chỉ thích ngọc bích nên nói sẽ biếu mẹ món quà khác.”

“Nhìn kìa, nhắc tào tháo tào tháo đến, xe Bạc Phàm và bác gái đến rồi.”

Chu Nhan đi đến cạnh xe của Bạc gia, sau khi Bạc Phàm xuống xe thì lập tức thân mật khoác tay Bạc Phàm: “Anh có mang theo Thẻ Vô Sắc không?”

Bạc Phàm lấy một chiếc hộp ra, đi đến trước mặt Dương Anh nói: “Nhan Nhan cảm thấy món quà Ngày của mẹ chưa đủ nên đặc biệt chọn cho dì một chiếc vòng lục đế vương.”

Dương Anh nhận lấy: “Có lòng, Nhan Nhan hiếu thảo quá.”

Chu Nhan nhìn hai chiếc hộp gỗ trong tay Dương Anh nói: “Mẹ, mẹ mở ra xem vòng ngọc bích của chị là loại nào đi, vừa khéo có bác gái ở đây, bà ấy là người trong nghề, để bà ấy nhìn một chút.”

Dương Anh mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng màu xanh trong suốt vô cùng chói mắt.

Chu Nhan cầm chiếc vòng lên, lập tức nện chiếc vòng xanh lục trong tay xuống đất khiến chiếc vòng vỡ thành ba khúc.

“Ai nha, chị à, chị đeo nhẫn kim cương giả cũng được, nhưng sao lại biếu mẹ vòng giả chứ? Chiếc vòng ngọc bích được ngâm axit này có thể gây ung thư đấy!”

Hết chương 12.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 13: Không thể nào ly hôn được



Viên Hi nhìn chiếc vòng ngọc bích rơi xuống sàn đá cẩm thạch vỡ thành ba khúc, cúi xuống nhặt lên: “Chu Nhan, cô dựa vào đâu mà cho rằng chiếc vòng này là giả?”

Chu Nhan khẽ kêu lên một tiếng “a”: “Vốn dĩ nó là giả mà, nếu chiếc vòng này là dương lục thật, giá trị của nó cũng phải lên đến hơn 500, chị lại có tận hai chiếc nữa? Tổng giá trị chắc chắn hơn 1000, tiền lương của chị sao có thể mua được chứ?”

Viên Hi nói: “Lương cứng cộng với tiền hoa hồng của tôi, còn có cả thưởng cuối năm, sau thuế tổng là sáu triệu tệ, sao cô lại nghĩ tôi không thể mua nổi chiếc vòng ngọc này?”

Chu Lâm ngược lại hít một hơi dài: “Cố Hàn Thần hào phóng với em như vậy, chẳng trách còn mười lăm phút cũng không cho em về sớm.”

Bạc Yên lạnh lùng nói: “Thư ký Viên, nói cô không có kiến thức thì chính là không có kiến thức, mặc dù đây là dương lục, nhưng dựa vào chất lượng của chiếc vòng dương lục này, nếu là thật, giá trị cũng không kém lục đế vương là bao.”

“Hơn nữa, hai chiếc vòng này được cắt ra từ một khối ngọc, giá trị ước chừng khoảng 20 triệu tệ, ngay cả vòng ngọc bích giá trị thế nào cô còn không biết, nói là giả, cô còn không chịu thừa nhận.”

Chu Nhan bên cạnh nói: “Chị à, thật ra chị chỉ cần tùy tiện mua vài món trang sức biếu mẹ, mẹ không chê đâu, cần gì phải đi mua đồ giả?”

Dương Anh cầm lấy chiếc vòng bị vỡ trong tay Viên Hi, an ủi cô: “Bất kể là thật hay giả, chỉ cần là Tâm nhi tặng mẹ thì mẹ đều thích, chiếc vòng bị vỡ này phiền Bạc phu nhân giúp tôi tìm thợ thủ công sửa chữa lại.”

Bạc phu nhân “xùy” một tiếng nói: “Chu phu nhân, chúng tôi không bao giờ sửa chữa ngọc bích giả.”

Bạc Phàm nói: “Bác Dương, giao chiếc vòng này cho cháu, đúng lúc cháu quen biết một bậc thầy sửa chữa vòng ngọc bích, có thể sửa chữa mà không nhìn ra vết nứt.”

Bạc Yên cau mày nói: “Em trai, việc này không hay đâu, Bạc gia chúng ta buôn bán châu ngọc, bị người khác phát hiện em đi sửa chữa ngọc bích giả, chúng ta làm sao buôn bán…”

Viên Hi nghĩ rằng tính tình ôn hòa của mình đã được Cố Hàn Thần rèn giũa, ở Mễ Thần ai cũng nói thư ký Viên tốt tính.

Nhưng lần này, Viên Hi không muốn nhịn nữa: “Bạc phu nhân và Bạc tiểu thư có chuyên môn cao về châu ngọc, buôn bán ngọc bích, thế mà ngay cả chuyện vòng thật hay giả cũng không nhận ra được, thừa lúc còn sớm đừng mở cửa buôn bán làm ăn nữa.”

Bạc Phàm cẩn thận xem xét chiếc vòng bị vỡ trong tay, cau mày nhìn Chu Nhan: “Chiếc vòng ngọc này là thật.”

“Sao có thể? Hàng cao cấp như vậy…” Bạc phu nhân bước đến nhìn: “Đây không phải là hàng vừa mới bán ở Bình Thạch cách đây không lâu sao? Bán với giá ba nghìn sáu, chính là đôi vòng ngọc này.”

Viên Hi nhìn Chu Nhan: “Cô định bồi thường thế nào?”

Chu Nhan ôm lấy cánh tay Dương Anh nói: “Em cũng vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ mà thôi, xin lỗi mà, chị à, chị không nhất thiết phải tức giận chỉ vì chiếc vòng ngọc như thế chứ.”

Dương Anh nói: “Tâm nhi à, Nhan Nhan đúng là không đúng, con bé cũng đã nói xin lỗi con rồi, chúng ta vào trong nhà ngồi đi, thời tiết bên ngoài nóng quá.”

Bạc phu nhân đi đến bên cạnh Dương Anh nói: “Thẻ Vô Sắc mà Nhan Nhan biếu bà là chiếc vòng tốt nhất của bên tôi…”

Viên Hi nhìn bóng lưng ba người Chu Nhan, Bạc phu nhân và Dương Anh cùng nhau đi vào trong nhà, tay cô siết thành quyền rồi lại thả ra.

Chu Lâm vỗ vai Viên Hi: “Vừa rồi đúng là Chu Nhan sai, nhưng hôm nay người Bạc gia đến, mẹ cũng không thể mắng Nhan Nhan trước mặt họ được, hơn nữa Nhan Nhan cũng xin lỗi em rồi, không phải vẫn còn một chiếc vòng còn nguyên vẹn hay sao, người trong nhà không nên nói đến chuyện bồi thường.”

Viên Hi lấy mu bàn tay che miệng, nhịn cơn buồn nôn xuống: “Tại sao không thể nói?”

Chu Lâm nói: “Viên Hi, em cảm thấy vì hai mươi triệu mà để Bạc gia chê cười Chu gia chúng ta bất hòa cãi nhau ầm ĩ sao? Nhan Nhan cũng không phải là không xin lỗi em? Nếu em tiếc hai mươi triệu kia thì anh cho em!”

Viên Hi nói với Chu Lâm: “Đồng hồ trên tay anh, có thể đưa tôi xem một chút không?”

Chu Lâm tháo ra đưa cho Viên Hi, nói: “Em cũng thích à? Để anh bảo trợ lý để ý xem còn hàng không nhé?”

Viên Hi nhận lấy đồng hồ, lập tức thẳng tay ném vào đài phun nước bên cạnh: “Xin lỗi, anh không cần bồi thường tiền đâu, cứ giữ lại tiếp tục mua đồng hồ đi!”

Chu Lâm thấy đồng hồ bị ném vào đài phun nước, vội vàng chạy đến vớt lên nhưng đồng hồ đã vỡ tan tành.

“Viên Hi! Em có biết chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền không?”

Đương nhiên Viên Hi biết rõ, Cố Hàn Thần đã nhờ cô mua giúp, thế mà trong hôm nay chiếc đồng hồ đã “tăng giá” chóng mặt, lên đến gần hai mươi triệu tệ.

Viên Hi cười khẩy nói: “Người một nhà mà, chẳng lẽ anh lại so đo với em gái chỉ vì chiếc đồng hồ chưa đến hai mươi triệu à?”

“Ây da.”

Viên Hi nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng cười sảng khoái, cô quay đầu lại thì thấy Bạc Phàm đang đứng dựa vào cột nhà: “Chẳng trách Hàn Thần lại bị thư ký Viên trị cho ngoan ngoãn vâng lời.”

Viên Hi nói: “Tôi sao có bản lĩnh lớn như vậy? Cố Hàn Thần khiến tôi phải ngoan ngoãn nghe lời mới đúng.”

Bạc Phàm nói: “Hóa ra tiền lương của cô khi làm việc cho Cố Hàn Thần lại cao như vậy, chẳng trách cô một mực từ chối chuyển đến Phàm Nhan.”

Bạc Phàm chỉ có thể cho Viên Hi mức lương cao nhất là hai triệu trước thuế mà thôi, không ngờ Cố Hàn Thần lại cho mức lương cao như vậy, Mễ Thần mới thành lập được sáu năm mà kiếm được nhiều tiền thật.

Viên Hi nói: “Cố tổng ở phương diện tiền lương đúng là rất hào phóng.”

Bạc Phàm nói: “Tính tình của Nhan Nhan là tính tiểu thư bị chiều hư, cô ấy cũng không có ý xấu, chuyện hôm nay tôi thay cô ấy xin lỗi cô…”

Viên Hi nói: “Không sao.”

Trong nhà, Chu Nhan nhìn hai người qua khung cửa sổ sát đất, mỉm cười nịnh nọt Bạc phu nhân trò chuyện, nhưng trong lòng tràn đầy bất an.

Chu Nhan thấy Viên Hi và Bạc Phàm cùng nhau bước qua cửa, cười nói với Dương Anh: “Mẹ ơi, con với Bạc Phàm sắp tổ chức hôn lễ rồi, chị và con tuổi cũng xấp xỉ nhau, không biết chị ấy có bạn trai chưa, chị ấy hai mươi sáu tuổi rồi, cũng đã đến tuổi nên tìm đối tượng để kết hôn, không thì mình giới thiệu cho chị ấy mấy đối tượng được không ạ?”

Bạc Yên nói: “Tôi có quen một người khá tốt, tài xế của tôi năm nay hai mươi tám tuổi, hơn thư ký Viên hai tuổi, rất xứng đôi với thư ký Viên.”

Viên Hi nói: “Cảm ơn ý tốt của Bạc tiểu thư, tôi kết hôn rồi.”

“Cái gì?” Chu Lâm với ống quần ướt sũng đi vào, cau mày nói: “Em kết hôn khi nào sao anh không biết? Lúc nào em tổ chức hôn lễ? Sao Cố Hàn Thần chưa nói gì hết thế?”

Viên Hi nói: “Mới kết hôn được mấy ngày, tạm thời chưa tổ chức hôn lễ.”

Chu Nhan nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống: “Chúc mừng chị đã kết hôn nha.”

Dương Anh cũng ngạc nhiên: “Tâm nhi, con kết hôn rồi? Chồng con là ai? Sao không nói sớm rồi dẫn thằng bé về nhà? Mau gọi điện cho thằng bé, bảo nó đến đây ăn cơm.”

Viên Hi nói: “Anh ấy đang ở xa, ở hồ Nhược Hồ, bây giờ đang giờ cao điểm, đến đây phải mất hơn một giờ, có lẽ để khi khác đi ạ.”

“Nhược Hồ?” Chu Nhan nói tiếp: “Chỗ đó không phải là vùng nông thôn sao? Chồng chị không có nhà ở Giang Thành à?”

“Không có.” Viên Hi nhàn nhạt nói tiếp: “Chỉ có hai căn hộ ở cạnh Nhược Hồ thôi.”

“Dù có nhiều nhà ven hồ Nhược Hồ đi chăng nữa thì cũng chỉ là vùng nông thôn.”

Chu Nhan nói tiếp: “Chị, sao chị lại gả cho một tên nhà quê thế? Em thực sự xin lỗi chị, vốn dĩ hôn sự của em là của chị…”

Bạc Phàm nói: “Nghe nói tập đoàn Thời Dật đang xem xét khu vực xung quanh Nhược Hồ. Họ muốn xây dựng khu du lịch cao cấp ở Nhược Hồ, tích hợp sân golf, trường đua xe cưỡi ngựa,... Đến khi nào khu du lịch chuẩn bị xây, toàn bộ nhà xung quanh Nhược Hồ sẽ bị dỡ bỏ, lúc ấy tập đoàn Thời Dật sẽ bồi thường cho cô không ít.”

Viên Hi vẫn chưa biết gì về tin tức này: “Thật sao?”

Bạc Phàm gật đầu nói: “Không phải Cố Hàn Thần nói Hoắc Thời Duyên ở Giang Thành sao? Hoắc Thời Duyên, ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Thời Dật đến Giang Thành, có lẽ vì hạng mục lớn Nhược Hồ này.”

Dương Anh nói với Viên Hi: “Viên Hi, gọi điện cho chồng con bảo thằng bé đến đây đi, một giờ lái xe cũng không xa đâu.”

Viên Hi nói: “Đợi đến mấy ngày nữa đi ạ, nhà chúng ta không phải đến ngày 22 muốn tổ chức tiệc trở về cho con sao? Lúc đó con sẽ dẫn anh ấy đến.”

Dương Anh nói: “Tâm nhi, mẹ cảm thấy hay là con cho cả nhà xem chồng con thế nào đi, nếu như không ổn thì có thể ly hôn trước, đến bữa tiệc trở về, có lẽ con có thể gặp được ý trung nhân của đời mình…”

Viên Hi nói: “Mẹ, con đang mang thai nên không thể ly hôn được.”

Chu Han kinh ngạc nhìn Viên Hi nhưng trong lòng thì yên tâm triệt để, Viên Hi là thiên kim thật thì sao chứ?

Nghề nghiệp là thư ký, lại gả cho một tên nhà quê, đời này chắc chắn là không thể so sánh với cô ta, mặc dù không phải là thiên kim thật của Chu gia nhưng ít nhất vị hôn phu của cô ta là Bạc Phàm.

“Chị, vậy chúng ta sẽ chờ chị dẫn theo anh rể trong bữa tiệc trở về nhé.”

“Được.”

Hết chương 13.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 14: Không thích Chu Nhan.



Dương Anh tràn đầy kinh ngạc nhìn bụng Viên Hi: "Con mang thai? Sao con không nói sớm, mau ngồi xuống đi.”

Sau khi Viên Hi ngồi xuống, cô nói: "Con mang thai chưa được ba tháng nên con chưa muốn nói ra.”

“Mới mang thai được năm tuần ạ.”

Chu Lâm nhìn Viên Hi nói: "Ngày thường em bận rộn với công việc như vậy, còn có thời gian để yêu đương, kết hôn và sinh con?"

Viên Hi nói: "Vâng.”

Bạc phu nhân ở bên cạnh nói: "Chúc mừng chúc mừng, Bạc Phàm không phải nói khu nhà cô sắp bị giải tỏa sao? Có thai rồi, thêm người, có thể thêm một phần trong số tiền bồi thường cho việc giải tỏa đó đấy!”

Từ trong lời nói của Bạc phu nhân, Viên Hi nghe ra sự khinh thường.

Ngược lại Chu Nhan cảm thấy áy náy trong lòng, vốn dĩ cô ta còn sợ Viên Hi muốn cướp Bạc Phàm đi, giờ đây biết được cô không những không cướp Bạc Phàm mà còn gả cho một tên nhà quê, lại còn có con, mua nhà trong nội thành còn phải dựa vào việc phá dỡ, ít nhiều cũng cảm thấy Viên Hi thật đáng thương.

Trong bữa ăn, Dương Anh rất quan tâm đến Viên Hi.

Viên Hi nhìn bàn đầy đồ ăn ngon nhưng không có cảm giác thèm ăn, cô nhớ món ăn đầu bếp trong biệt thự nấu.

Sau khi dùng cơm xong, Viên Hi đứng dậy nói: "Bố mẹ, con về trước.”

Dương Anh nói: "Ngày mai không phải cuối tuần sao? Bên phía Hàn Thần mẹ sẽ nói với nó cho con nghỉ, con cứ ở nhà đi.”

Viên Hi cười nhạt một tiếng nói: "Mẹ, con vẫn nên về nhà thôi ạ.”

Chu Khánh đứng dậy nói với Viên Hi: "Tâm nhi, có phải con vẫn còn trách bố mẹ không? Sau khi trở về, con không trò chuyện với bố mẹ, cũng không kể cho bố mẹ nghe về khoảng thời gian con trưởng thành mà nhà ta đã bỏ lỡ.”

Viên Hi nói: "Chắc hẳn mọi người đã nghe ngóng qua toàn bộ về con từ lâu rồi. Quả thật, mười tám năm đầu tiên con sống ở nhà bố mẹ nuôi cũng không tệ, tuy bố mẹ nuôi của con không giàu bằng một nửa của hai người nhưng cũng có một nhà xưởng gia đình nhỏ, con cũng có thể được coi là đứa con gái duy nhất lớn lên mà không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.

Bọn họ đối với con rất rất tốt, nếu như không phải bố mẹ nuôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con hoàn toàn không nghĩ tới con không phải là con ruột của bọn họ.

Sau mười tám tuổi, cuộc sống khó khăn hơn một chút nhưng con có những người bạn rất tốt, họ đã giúp con rất nhiều, sau đó tốt nghiệp, con cũng rất thuận lợi vào được Mễ Thần, làm thư ký của Cố Hàn Thần, Mễ Thần phát triển như nào trên mạng đều có đủ.”

Dương Anh đỏ mắt nói: "Con sống tốt là được rồi, những năm qua bố mẹ ngày nhớ đêm mong con, chúng ta nhận nuôi Nhan Nhan thay con tích phúc cũng chỉ hy vọng con có thể gặp được người tốt bụng, hôm nay nghe con nói bố mẹ nuôi đối xử tốt với con chúng ta cũng yên tâm rồi.”

Viên Hi gật đầu nói: "Vâng, vậy con xin phép đi trước.”

Chu Lâm nói: “Anh đưa em về nhé?”

Viên Hi nói: "Không cần, em gọi xe..."

“Anh đưa em về.” Chu Lâm kiên quyết nói.

Viên Hi cũng không từ chối, lên xe Chu Lâm rồi bật định vị trên điện thoại di động lên.

Chu Lâm nghiêng mắt nhìn Viên Hi nói: "Thật ra mấy ngày nay, tối nào mẹ cũng uống rượu rồi khóc, cảm thấy hổ thẹn với em, bây giờ em cũng mang thai, rồi chắc hẳn có thể hiểu được cảm xúc của mẹ đối với em chứ?"

Viên Hi đáp: "Em biết, nhưng em đã không còn là trẻ con nữa, em lăn lộn ở Mễ Thần năm năm, anh còn muốn em ôm mẹ khóc, vậy thì xin lỗi, em không làm được."

“Là vì sự tồn tại của Nhan Nhan sao? Anh nhìn ra được hình như em rất không thích Nhan Nhan.” Chu Lâm nói: “Thật ra Nhan Nhan em ấy...”

Viên Hi ngược lại nói thẳng ra: "Chu Nhan không phải tiền, không thể khiến người người đều thích cô ta được?”

Cô không thể giả vờ đi diễn cái tình chị em giả dối với Chu Nhan được, đặc biệt là hôm nay Chu Nhan đã làm vỡ chiếc vòng ngọc của cô.

"Thật ra Nhan Nhan là một người rất lương thiện..."

Viên Hi nói: "Dừng xe ở ngã tư trước mặt đi, em xuống xe ở ngã tư trước mặt.”

Chu Lâm nhíu mày nói: "Anh không nhắc tới Nhan Nhan là được.”

"Không phải, xe của chồng em ở ngay phía trước."

Viên Hi nhìn thấy chiếc Panamera của bản thân đang đậu bên đường.

Chu Lâm ngược lại phanh gấp một cái rồi dừng lại, đi theo Viên Hi đến bên cạnh chiếc Panamera, thấy được người đàn ông anh tuấn ngồi ở ghế sau, nhìn rất trẻ tuổi.

Sau khi Hoắc Thời Duyên xuống xe, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Viên Hi: "Viên Hi, đây là?”

“Anh của em, Chu Lâm.”

“Anh rể.” Hoắc Thời Duyên nhìn Chu Lâm hờ hững kêu một tiếng.

Chu Lâm nhìn tướng mạo của Hoắc Thời Duyên, bỗng nhiên thấy Hoắc Thời Duyên trái lại rất xứng đôi với Viên Hi.

Chu Lâm liếc nhìn trang phục và chiếc đồng hồ Apple rẻ tiền của Hoắc Thời Duyên, cảm thấy có chút không thoải mái: "Chiếc xe này là của cậu à?"

Hoắc Thời Duyên nói: "Không phải, là của Viên Hi, xe của tôi bị đụng rồi.”

“Người không sao, lúc đó không phải tôi đang lái.”

Viên Hi thở phào một hơi: “Không sao thì tốt, cuối tuần này có thời gian, đi mua một chiếc xe khác cũng được. Vốn chiếc xe này cũng không phù hợp cho em lái trong thời gian mang thai.”

Hoắc Thời Duyên hỏi: “Em nghĩ sao về chiếc Continental?”

Viên Hi suy nghĩ một chút rồi nói: “Continental có vẻ hơi đắt hơn chút? Em sắp mất việc rồi.”

Hoắc Thời Duyên cười nhạt một tiếng: "Chờ Mễ Thần đưa ra thị trường, em còn có cổ phần, dựa trên số tiền em nhận được từ cổ phần của mình một chiếc Continental không thành vấn đề."

Chu Lâm cau mày khi nghe những gì người đàn ông trước mặt nói, trong lòng cho rằng cậu ta chỉ là một tên đàn ông có vẻ ngoài hấp dẫn nhưng lại là đồ ăn bám.

Tốt xấu gì Viên Hi cũng đã ở bên cạnh Cố Hàn Thần năm năm, đã gặp qua không ít những thanh niên tài năng, sao lại bị một thằng trai bao che mắt như vậy?

“Anh, chúng em đi trước.”

Viên Hi lên ghế phụ, vẫy tay với Chu Lâm.

Chu Lâm nhìn Panamera đã đi xa, nhíu mày thật chặt.

Trên xe.

Viên Hi hỏi: "Nghe Bạc Phàm nói tập đoàn Thời Dật muốn khai phá hồ Nhược Hồ?"

Tập đoàn Thời Dật là sản nghiệp của Hoắc gia, được thành lập từ thời ông cố nội của Hoắc Thời Duyên, hiện là tập đoàn khách sạn năm sao lớn nhất trong nước cũng có các hạng mục khách sạn ở nhiều nơi trên thế giới. Tập đoàn Thời Dật còn bao gồm các khu nghỉ dưỡng cao cấp và nhiều lĩnh vực khác.

Hoắc Thời Duyên gật đầu: “Thông tin của anh ta đúng là nhạy bén, thật ra không lâu nữa sẽ có đánh giá xong sau đó sẽ tiến hành thương thảo về việc giải tỏa. Các làng lớn quanh hồ Nhược Hồ hầu hết sẽ bị giải tỏa, thời gian thi công và cải tạo dự án khoảng năm năm. Đợi khi bọn trẻ lớn lên, chúng ta có thể dẫn chúng đến đây chơi.”

Viên Hi nhìn Hoặc Thời Duyên hỏi: “Vậy còn thôn Hồ Tây? Cũng sẽ bị giải tỏa sao? Nghĩa trang công cộng bên đó thì sao?”

“Đều sẽ bị giải tỏa.” Hoắc Thời Duyên nói: “Nếu tiến độ nhanh thì năm sau sẽ bắt đầu phá dỡ, sao vậy?”

“Em ở thôn Hồ Tây đã mười tám năm, nếu thật sự bị phá đi, có chút không đành lòng.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Nếu như biệt thự Nhược Hồ chúng ta đang ở không bị giải tỏa, sau này sẽ có nhiều cơ hội quay lại.”

Viên Hi gật đầu: “Ừm.”

Viên Hi ngồi trong xe gửi một tin nhắn cho nhóm bạn thân, muốn hẹn họ gặp nhau vào ngày mai.

Nhưng khó khăn lắm cô mới có thời gian rảnh thì Lương Tuế Tuế và Trần Viên đều bận việc vào thứ bảy nên việc hẹn gặp chỉ có thể hoãn lại.

Chu Lâm trở về Chu gia, Dương Anh lập tức hỏi: “Con đưa em gái về nhà rồi à? Sao về nhanh vậy?”

“Giữa đường gặp phải chồng em ấy.”

Chu Nhan vội hỏi: “Anh, chồng chị ấy thế nào?”

“Trông đẹp đến mức hại nước hại dân.” Chu Lâm nói.

Bạc Phàm bên cạnh nghe cách mô tả của Chu Lâm, hờ hững cười: “Anh mô tả kiểu gì vậy?”

Chu Lâm đáp: “Nếu như có nhan sắc như cậu ta, Phàm Nhan có thể dễ dàng ký hợp đồng với cậu ta, không cần phải qua bất kỳ quá trình tạo hình nào cũng đã có thể trở thành nam thần hàng đầu.”

“Anh rể đẹp trai đến vậy sao?” Chu Nhan tò mò hỏi: “Có ảnh không?”

Bạc Phàm nói: “Nói về chuyện này, hai hôm trước khi tình cờ gặp Viên Hi ở trung tâm thương mại, tôi cũng thấy một người đàn ông giống như anh mô tả, không phải cậu ta chứ? Đeo một chiếc đồng hồ Apple?”

“Chính là cậu ta.” Chu Lâm nói: “Trong làng giải trí, cũng khó tìm được người sánh ngang được với vẻ ngoài của cậu ta, cũng không ngạc nhiên khi Viên Hi bị che mờ mắt mà gả vào thôn.”

“Vẻ ngoài thì được, nhưng chỉ là một tên không có năng lực, sống nhờ vào vợ, lại còn dám dùng cổ phần chưa niêm yết của Viên Hi ở Mễ Thần để mua Continental, không nghĩ đến việc mua một căn nhà ở trung tâm mà còn mơ tưởng đến việc mua xe sang.”

Chu Nhan nói: “Chị thật đáng thương, sao lại lấy một tên đàn ông thiển cận như vậy?”

Dương Anh nhíu mày, tâm trạng không tốt nhưng cũng không dám nói gì Viên Hi lúc này. Bà ta cảm giác được rằng giữa Viên Hi và họ vẫn còn có khoảng cách.

Mối quan hệ của Viên Hi với người Chu gia vẫn chỉ là trong thân phận thư ký Viên khéo léo.

Hết chương 14.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 15: 999 đóa hoa hồng



Sáng thứ Bảy.

Tiếng chuông báo thức vang lên, Viên Hi còn mơ mơ màng màng tắt chuông báo trên điện thoại, đang chuẩn bị dậy thì cảm thấy có một lực ôm chặt lấy vòng eo của mình.

Hoắc Thời Duyên khàn giọng nói: “Hôm nay không phải là thứ Bảy sao? Sao em lại dậy sớm như vậy?”

Viên Hi đã không nhớ rõ mình thực sự được nghỉ ngơi từ lúc nào.

Hôm nay là một thứ bảy hiếm hoi có thể nghỉ ngơi, khiến Viên Hi cảm thấy hơi mơ hồ.

“Em quên mất.” Viên Hi ngáp một cái: “Xin lỗi vì đã đánh thức anh, anh cứ ngủ tiếp đi.”

Hoắc Thời Duyên ôm chặt lấy vòng eo của Viên Hi, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Viên Hi nhìn gương mặt ngủ say của Hoắc Thời Duyên gần trong gang tấc, khóe môi khẽ cong lên.

Thay vì nói một tháng trước cô uống say rồi làm chuyện hoang đường, chi bằng nói từ lần đầu tiên gặp Hoắc Thời Duyên, cô đã bị gương mặt ấy thu hút nên mới xảy ra đêm xuân trong lúc say.

Viên Hi liếc nhìn bức ảnh của cô bé mặc áo xanh trên tủ đầu giường, cảm thấy hơi có lỗi.

Cô không biết tại sao Hoắc Thời Duyên lại không đi tìm người bạn thanh mai trúc mã của mình mà lại chọn kết hôn với cô.

Nhưng Viên Hi nghĩ rằng, dù có bị xem như là một sự thay thế, cô cũng không thiệt thòi gì.

Gen của Hoắc Thời Duyên ở đây, dù cô có bỏ bố giữ con thì cũng là một món lời.

Cho dù một ngày nào đó Hoắc Thời Duyên hối hận và trở lại với ánh trăng sáng thanh mai nhỏ của mình, cô ít nhất vẫn sẽ có đứa trẻ ở bên.

Điện thoại của Viên Hi sáng lên, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm bạn thân.

Bánh trôi béo ú: [@Hòn đá nhỏ, ông chủ lớn Sa Tí, thứ Bảy còn phải làm thêm, không sợ công nhân nổi giận làm nổ tung nhà xưởng của cậu à?]

Hòn đá nhỏ: [Tập đoàn Thời Dật muốn xây dựng một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở chỗ chúng tớ, nhà xưởng chúng tớ sẽ phải di dời sau mùa hè nên gần đây phải làm việc vào thứ bảy {cười}.]

Tuế Tuế giảm cân làm giàu: [Tin đồn về việc giải tỏa hóa ra là thật? Tớ sắp trở thành thế hệ thứ hai của những người bị giải tỏa rồi, trước đây đã giàu có, giờ lại có thêm ba căn nhà {trái tim}. Tên tài khoản này thật sự có tác dụng, tớ phất nhanh thật rồi!]

Bánh trôi béo ú: [Nếu đổi tên có hiệu quả thì tớ đổi thành thiên kim giàu có nhất Giang Thành, có phải sẽ thật sự trở thành thiên kim giàu có nhất Giang Thành không?]

Bánh trôi béo ú: [Nghe nói thiên kim giàu có nhất Giang Thành không phải là Chu Nhan, cô ta là được nhận nuôi. Chu gia giàu có có một thiên kim bị đi lạc, các cậu nói xem, có phải là tớ không?]

Hòn đá nhỏ: [Không đâu, cậu với bà cậu trông giống nhau như đúc.]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Thực ra tớ chính là thiên kim giàu có đi lạc của Chu gia.]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Ngày 22, các cậu có rảnh không? Chu gia dự định tổ chức một buổi tiệc cho tớ, nếu các cậu có thời gian, có thể đến tham dự.]

Tuế Tuế giảm cân làm giàu: [Viên Hi, sáng sớm cậu đã đùa gì thế? Bịa cũng khá giống thật đó.]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Không đùa đâu, là thật đó, tớ cũng vừa mới biết không lâu, buổi tiệc vào ngày 22 chào mừng các cậu đến tham dự.]

Bánh trôi béo ú: [Tiểu thuyết chiếu vào hiện thực rồi? Thật không vậy? Cậu nói thật à?]

Viên Hi Game Mễ Thần: [Thật mà.]

Bánh trôi béo ú: [Thiên kim giàu số một! A a a! Có giàu sang, đừng quên nhau nhé!]

Hòn đá nhỏ: [@Viên Hi Game Mễ Thần, phú bà à, Chu gia cậu có kén rể không? Tớ không muốn chăm chỉ nữa đâu.]

Bánh trôi béo ú: [Haha, cậu không đi soi gương đi, cậu có xứng với Viên Hi nhà tớ không?]

Viên Hi nhìn cuộc trò chuyện trong nhóm khẽ cười, lúc này bên tai cô truyền đến giọng nói của Hoắc Thời Duyên.

“Hòn đá nhỏ, là con trai à?”

Viên Hi không biết Hoắc Thời Duyên tỉnh dậy từ lúc nào: “Vâng ạ, cậu ấy tên Thời Lỗi, gia đình có nhà xưởng may mặc. Trước đây, nhà em vốn là xưởng sản xuất sợi, hai nhà xưởng gần nhau nên từ nhỏ đã chơi thân với nhau, câu chuyện kén rể chỉ là đùa thôi, cậu ấy và Trần Viên sắp đính hôn rồi.”

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi: “Cậu ấy không biết em đã kết hôn sao?”

“Em đã đăng ảnh chứng nhận kết hôn nhưng có vẻ Trần Viên và Lương Tuế Tuế không tin, chỉ cho rằng em tìm ảnh của một anh chàng đẹp trai trên mạng để chỉnh sửa.”

Viên Hi chỉ định giấu chuyện kết hôn với Cố Hàn Thần, chứ không có ý định giấu các bạn thân của mình.

Hoắc Thời Duyên khẽ mỉm cười, chỉnh sửa chứng nhận kết hôn quả thực là điều mà Trần Viên và Lương Tuế Tuế có thể đưa ra.

Viên Hi nhìn nụ cười của Hoắc Thời Duyên, thấy chiếc lúm đồng tiền trên má anh.

Cô duỗi ngón tay chọc nhẹ vào lúm đồng tiền của anh: “Hoắc tổng, anh còn có lúm đồng tiền nữa cơ đấy.”

Hoắc Thời Duyên nắm lấy ngón tay của Viên Hi, nhìn vào đôi mắt của Viên Hi, hơi thở trầm xuống rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Viên Hi.

Cả người Viên Hi chấn động, cô từ từ nhắm mắt lại, để cho Hoắc Thời Duyên chiếm lấy, đôi môi anh rất mềm mại…

Trong căn phòng tĩnh lặng, âm thanh hít thở vang vọng.

Căn phòng ấm áp bỗng chốc trở nên nóng nực.

------------------

Trong tầng cao nhất của căn dinh thự cao cấp số một ở trung tâm Giang Thành.

Chu Nhan bị Bạc Phàm đánh thức, khẽ r*n r*: “Bạc Phàm, anh làm em tỉnh giấc rồi.”

Bạc Phàm nghe thấy tiếng nũng nịu của Chu Nhan thì cười bất đắc dĩ: “Đã tám giờ rồi, cũng nên dậy thôi.”

Chu Nhan uể oải duỗi người: “Mới chỉ tám giờ thôi, hôm qua em không ngủ ngon.”

“Bạc Phàm, em luôn cảm thấy mình có lỗi với chị gái, giống như trong tiểu thuyết, một cô thiên kim giả mạo cướp đi tất cả của thiên kim thật vậy. Chị ấy thật đáng thương, đã trở về với Chu gia nhưng lại lấy phải một tên đàn ông sống nhờ vào vợ…”

Bạc Phàm nhìn Chu Nhan: “Mọi chuyện không liên quan đến em, em không cần phải tự trách.”

Chu Nhan bĩu môi: “Em vẫn cảm thấy có lỗi với chị ấy. Người chồng mà chị ấy chọn thật sự quá tệ, em muốn đi tìm chị ấy để khuyên bảo.”

Bạc Phàm nói: “Mỗi người có suy nghĩ riêng, em không cần phải lo lắng nhiều.”

Chu Nhan mím môi: “Nhưng em vẫn cảm thấy có lỗi với chị ấy. Nếu không phải vì em, chị ấy không thể nào lấy một người nông thôn làm chồng.”

Bạc Phàm nhìn thấy thông tin trên điện thoại thì nhíu mày, cũng không an ủi Chu Nhan nữa.

Chu Nhan hỏi: “Sao vậy ạ?”

Bạc Phàm nói: “Hoắc tổng của Thời Chính Thời Tây đang ở Giang Thành. Anh muốn tìm ngài ấy để đầu tư vào Phàm Nhan nhưng không biết ngài ấy đang ở đâu. Cố Hàn Thần biết tin tức của Hoắc tổng nhưng không nói, anh đã thuê thám tử tư chỉ tra ra được xe của Hoắc tổng đã gặp tai nạn nhưng không tìm được địa chỉ cụ thể.”

“Hoắc tổng của Thời Chính Thời Tây rất lợi hại sao?” Chu Nhan hỏi.

Bạc Phàm gật đầu: “Em đã nghe nói về Thời Dật ở thành phố A chưa? Đó là sản nghiệp của nhà ngài ấy. Ngài ấy từng du học ở Mỹ và Đức, về nước thì thành lập Tài Chính Thời Tây. Mễ Thần với điện ảnh và truyền hình Dữu Tử Thời Tây cũng nắm giữ nửa số cổ phần, Hoắc Thời Duyên còn được mệnh danh là ông vua tiền mặt ở thành phố A. Nếu Phàm Nhan có được sự đầu tư từ ngài ấy thì sẽ là một cú hích lớn.”

Chu Nhan hỏi: “Phàm Nhan đang thiếu tiền à?”

Bạc Phàm nói: “Không hẳn là thiếu, chỉ là Phàm Nhan muốn sản xuất hai bộ phim, nếu tìm được sự giúp đỡ của Hoắc Thời Duyên thì sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Chu Nhan nghiêng đầu: “Nếu Thời Tây có đầu tư vào Dữu Tử, vậy thì trong hai ngày tới Hoắc Thời Duyên có phải cũng sẽ tham dự lễ cưới của Ti Sâm không? Hay là chúng ta cũng tham gia lễ cưới của Ti Sâm đi?”

Bạc gia đương nhiên đã nhận được thiệp mời đám cưới của Ti Sâm nhưng vì liên quan đến Bạc Yên, ban đầu Bạc gia không có ý định đi.

Nhưng Bạc Phàm nghĩ, vì đầu tư của Hoắc Thời Duyên, vẫn là nên đi một chuyến.

Hai ngày cuối tuần, cuối cùng Viên Hi cũng được nghỉ ngơi thoải mái.

Sáng thứ Hai, cô không cần đồng hồ báo thức mà tự tỉnh dậy. Trong nhóm bạn thân, mọi người đang chia sẻ những biểu tượng cảm xúc về 520, vòng tròn bạn bè của cô đều đăng hoa, chuyển khoản và quà tặng.

Viên Hi không có ý định nói Hoắc Thời Duyên tặng mình món quà nào vào dịp 520, dù họ đã kết hôn nhưng thật sự không phải vì tình yêu.

Sau khi Hoắc Thời Duyên đưa Viên Hi đến công ty Mễ Thần, anh cùng cô xuống xe, bước vào thang máy riêng của tổng giám đốc.

Viên Hi nhìn sang Hoắc Thời Duyên: “Anh không về sao?”

Hoắc Thời Duyên đáp: “Hôm nay là đám cưới của Ti Sâm, chiều anh phải theo anh ấy đi đón dâu, sáng nay sẽ ở Mễ Thần giúp Cố Hàn Thần xem trước bản thảo trước khi niêm yết nên không về.”

Viên Hi cười nhạt đáp: “Vâng.”

Viên Hi và Hoắc Thời Duyên đi lên tầng 58 rồi cùng ra khỏi thang máy.

Viên Hi nhận được cuộc gọi từ quầy lễ tân từ phòng thư ký: “Hoa hồng à?”

Ở đầu dây bên kia lễ tân rất phấn khích: “Đúng vậy, là chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng. Chúng tôi định mang lên cho cô nhưng mấy nhân viên lễ tân cùng nhau nâng mà vẫn không nổi.”

Viên Hi nói: “Tôi sẽ xuống ngay.”

Cô nhìn sang Hoắc Thời Duyên, nhẹ giọng: “Thực ra anh không cần phải tặng em nhiều hoa hồng như vậy.”

Hoắc Thời Duyên hờ hững đáp: “Anh không tặng hoa hồng cho em.”

Viên Hi ngạc nhiên: “Không phải anh tặng? Vậy còn có ai tặng em chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng chứ?”

Hết chương 15.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 16: Cố Hàn Thần tặng hoa hồng



"Hoắc tổng, anh vào phòng tiếp khách nghỉ ngơi một chút, em xuống xem ai đã gửi hoa hồng."

Viên Hi đi vào thang máy đến quầy lễ tân, đúng lúc hầu hết các bộ phận phòng ban của Mễ Thần đi làm. Không ít đồng nghiệp vừa đến làm việc đã tụ tập quanh quầy lễ tân.

Trong những ngày lễ như 520, có hoa ở quầy lễ tân không có gì lạ, nhưng chín trăm chín mươi chín bông hồng thì đúng là hiếm thấy.

“Đây chắc hẳn là hoa hồng Ecuador nhập khẩu, phải không? Trong ngày lễ như hôm nay, một bông hoa hồng đã giá ba mươi rồi! Nhiều như thế này, chỉ riêng hoa hồng thôi cũng phải ba vạn rồi chứ?”

“Thư ký Viên thật hạnh phúc quá đi!”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều hoa hồng như thế này.”

Viên Hi vừa đến gần quầy lễ tân thì đã hắt hơi một cái thật mạnh.

Khi thấy Viên Hi đến, các đồng nghiệp lập tức nhường đường cho cô.

Quản lý bộ phận quan hệ công chúng, Phương Cần, đi tới bên Viên Hi nói: “Thư ký Viên, chúc mừng nhé, nhiều hoa hồng thế này, người gửi hoa chắc hẳn yêu cô đến tận xương tủy.”

Viên Hi suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, ngoài Hoắc Thời Duyên ra ai có thể tặng hoa hồng cho cô.

Nói ra thì thật buồn cười, cô chưa từng yêu đương, suốt 26 năm qua đều sống cuộc sống độc thân.

Thời còn học cấp ba, Viên Hi đã đặt mục tiêu vào Giang Đại, chăm chỉ học hành, không nghĩ ngợi gì, giữ khoảng cách với các bạn nam. Chỉ cần có dấu hiệu nào đó về tình cảm sớm từ một bạn trai, cô đều nhanh chóng dập tắt ngay.

Lên đại học, Viên Hi cũng muốn như bạn bè cùng lứa, có một mối tình đẹp và tận hưởng cuộc sống sinh viên.

Nhưng đời không như ý, bố mẹ nuôi đột ngột qua đời. Dù bạn bè đã giúp đỡ cô bằng cách góp tiền học phí, nhưng Viên Hi không muốn nợ nần ai nên đã tranh thủ làm thêm, không có thời gian cho chuyện yêu đương.

Trong kỳ thực tập năm cuối, cô vào làm tại công ty Mễ Thần, thậm chí còn bận rộn hơn, thời gian để yêu đương càng không có.

Viên Hi lấy tấm thiệp gấp bên cạnh bó hoa, mở ra và nhận ra những chữ viết quen thuộc.

Cô nghĩ đến những bạn nam đã từng thổ lộ tình cảm với mình hồi cấp ba, nhưng lại không ngờ rằng người gửi hoa lại là hắn.

“Cố Hàn Thần!”

“Là Cố tổng gửi!” Nhân viên lễ tân nói bên cạnh: “Thư ký Viên, Cố tổng đối xử với cô tốt ghê!”

“Cố tổng rất thích cô đấy, nhiều hoa hồng như vậy.”

“Thư ký Viên, cô và Cố tổng…”

Viên Hi nhìn những ánh mắt đầy ẩn ý của các đồng nghiệp, ho nhẹ một tiếng và nói: “Tôi đã kết hôn và có con rồi. Đây là quà 520 Cố tổng gửi cho các đồng nghiệp nữ, mọi người có thể đến lấy một bông hoa.”

“Cảm ơn Cố tổng.”

“Cố tổng thật đẹp trai!”

Viên Hi cầm tấm thiệp mà cảm thấy thật khó hiểu. Nói Cố Hàn Thần thích cô, chi bằng nói ngày mai là ngày tận thế cô có thể còn tin hơn.

Viên Hi vào thang máy, đúng lúc gặp Cố Hàn Thần bên trong.

“Cố Tổng, chào buổi sáng.”

Cố Hàn Thần đi làm đúng giờ vào lúc chín rưỡi thì quả thật đếm trên đầu ngón tay.

Cố Hàn Thần nhìn thấy tấm thiệp trong tay Viên Hi, ngáp một cái nói: “Cô nhận hoa tôi gửi rồi à?”

Viên Hi đáp: “Tôi đã chia cho các đồng nghiệp nữ. Tôi đã kết hôn rồi, Cố tổng, xin đừng làm chuyện khiến chồng tôi hiểu lầm.”

Cố Hàn Thần hừ một tiếng: “Hôm kia khi tôi uống rượu với Chu Lâm Nhan Nhan Bạc Phàm, nghe nói chồng cô là một gã nông thôn sống dựa vào vợ, ở Giang Thành chẳng có nổi một căn chung cư.”

Viên Hi nhíu mày, không ngờ Chu Lâm ở sau lưng lại nói như vậy về Hoắc Thời Duyên.

Ra khỏi thang máy, Viên Hi nói với Cố Hàn Thần: “Hoắc tổng đang ở trong phòng tiếp khách.”

“Mới sớm đã đến rồi?” Cố Hàn Thần bước vào phòng tiếp khách.

Viên Hi đi chuẩn bị hai tách cà phê rồi cũng vào theo.

Hoắc Thời Duyên nhận cà phê, ngẩng lên hỏi Viên Hi: “Thư ký Viên, hoa hồng là ai tặng?”

Cố Hàn Thần: “Còn ai khác? Tất nhiên là tôi tặng rồi!”

Hoắc Thời Duyên liếc nhìn Cố Hàn Thần, lạnh lùng nói: “Tôi nghe thư ký Viên nói cô ấy đã kết hôn, sao anh còn gửi hoa cho cô ấy?”

Cố Hàn Thần: “Đừng nhắc đến gã chồng sống dựa vào vợ đó, không có nhà không có xe, mà còn đang nhìn chằm chằm vào cổ phần Mễ Thần còn chưa đưa ra thị trường trên người Viên Hi để mua xe sang. Người như vậy không xứng với Viên Hi.”

Cố Hàn Thần nâng tách cà phê lên: “Chỉ có tôi mới xứng với Viên Hi!”

“Khụ khụ!” Hoắc Thời Duyên khẽ ho hai tiếng.

Viên Hi ở bên cạnh nhíu chặt mày: “Cố tổng, anh đang nói nhảm gì trước mặt Hoắc tổng vậy?”

“Nói nhảm chỗ nào? Hôm nay chồng cô tặng cô cái gì? Nếu anh ta không tặng hoa thì tôi không thể tặng sao?”

Hoắc Thời Duyên không thoải mái gãi mũi.

Cố Hàn Thần: “Người trong nhà thúc giục tôi đi xem mắt, nếu phải tìm người kết hôn như Dư Tiêu Tiêu còn không bằng cưới cô, như vậy cô cũng sẽ không từ chức nữa. Dù cô không phải là kiểu sắc nước hương trời mà tôi thích, nhưng cũng được coi là một tiểu mỹ nhân. Cưới cô, tôi cũng không thiệt thòi, cô trở thành phu nhân Mễ Thần cũng không thiệt thòi.”

Viên Hi đáp: “Cố tổng, tôi đã có thai rồi.”

Cố Hàn Thần nói: “Cưới một được hai, chẳng phải là chuyện tốt sao? Bà nội tôi luôn thúc giục đòi bế chắt, mà giờ được ôm hai luôn, vì Mễ Thần của chúng ta, tôi không ngại giúp cô nuôi em trai em gái của Mễ Thần đâu.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Chồng thư ký Viên sẽ để ý.”

Cố Hàn Thần nhướng mày: “Hoắc tổng, ngài cũng không phải là chồng thư ký Viên, sao ngài biết chồng cô ấy sẽ để ý? 520 còn không thấy một bông hoa, anh ta có lý do gì để để ý?”

Hoắc Thời Duyên chuyển đề tài sang công việc: “Chuẩn bị cho buổi tham quan quảng cáo ở Mỹ thế nào rồi?”

Cố Hàn Thần: “Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi…”

Hoắc Thời Duyên nói: “Tôi đi xem.”

Viên Hi thấy họ nói chuyện công việc nên quay về văn phòng làm việc của mình.

Cả một ngày bận rộn, cô không biết Hoắc Thời Duyên rời khỏi Mễ Thần lúc nào.

Chưa đến giờ tan làm, Viên Hi đã sớm sang tòa nhà bên cạnh để chọn lựa lễ phục, trang điểm và làm tóc.

Hôm nay là tiệc cưới của Ti Sâm, cô với tư cách là bạn đồng hành của Cố Hàn Thần, cũng phần nào đại diện cho hình ảnh của công ty Mễ Thần. Không thể chiếm spotlight của cô dâu nhưng cũng không thể quá xuề xòa.

Sau khi làm tóc xong, Viên Hi xuống lầu thì thấy chiếc xe Aston Martin của Cố Hàn Thần.

Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi, trêu ghẹo: “Tôi rút lại lời nói lúc nãy rằng cô không phải là một mỹ nhân, sao trước đây tôi không nhận ra cô đẹp đến vậy nhỉ?”

Viên Hi đáp: “Cố tổng, không có thư ký nào lại yêu sếp của mình cả, nên anh đừng làm tôi buồn nôn.”

Viên Hi biết Cố Hàn Thần đối với cô chẳng hề có tình cảm nam nữ gì, việc hắn theo đuổi chỉ đơn thuần là không muốn cô nghỉ việc trước khi Mễ Thần niêm yết.

Cố Hàn Thần: “Sao lại không? Hôm nay chúng ta đi dự đám cưới, không phải là của Ti Sâm và thư ký của anh ta sao?”

Viên Hi: “…”

Viên Hi vừa mới làm tóc xong thì lại vì Cố Hàn Thần thích khoe mẽ, nhất quyết mở mui xe, khiến tóc cô trở nên rối bù.

Khi đến trước trang viên tổ chức đám cưới, Viên Hi ngồi trong xe chỉnh sửa tóc một hồi lâu, còn Cố Hàn Thần bên cạnh thì châm một điếu thuốc.

Viên Hi xuống xe, lấy điếu thuốc trong tay Cố Hàn Thần và tắt nó đi: “Cố tổng, xin lỗi, tôi hiện tại có thai, không thể hít khói t.h.u.ố.c lá của anh.”

Cố Hàn Thần gãi đầu: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

Ở phía xa, Dư Tiêu Tiêu nhìn thấy Viên Hi bên cạnh chiếc xe thể thao của Cố Hàn Thần, thấy động tác cướp điếu thuốc thân mật từ tay Cố Hàn Thần của cô, không khỏi tức giận: “Nhan Nhan, đó có phải là Viên Hi không? Chúng ta đã cảnh cáo cô ta lần trước rồi, vậy mà cô ta còn dám làm bạn đồng hành của Cố Hàn Thần đến dự đám cưới của Ti gia.”

“Cô ta đúng là đồ không biết xấu hổ!”

Chu Nhan từ xa nhìn lại, cười khinh bỉ: “Tiêu Tiêu, cậu không cần lo lắng cô ta sẽ cướp Cố Hàn Thần của cậu đâu, Viên Hi đã kết hôn và có thai rồi.”

Dư Tiêu Tiêu hỏi: “Kết hôn rồi? Sao cậu biết?”

Chu Nhan trả lời: “Vì cô ấy là thiên kim thật bị bắt cóc của Chu gia nhà tớ.”

“Nhan Nhan.” Chu Lâm đến bên cạnh Chu Nhan: “Em chụp ảnh với cô dâu chưa?”

Chu Nhan lắc đầu: “Chưa ạ.”

Chu Lâm nhìn về phía cô dâu, nhíu mày nói: “Đó không phải là chồng Viên Hi sao?”

Chu Nhan hỏi lại: “Anh, anh nói gì?”

Chu Lâm nói: “Người đàn ông mặc áo sơ mi xanh đậm bên cạnh cô dâu chính là chồng Viên Hi…”

“Đẹp trai quá!” Mắt Dư Tiêu Tiêu sáng lên.

Chu Nhan cười giễu cợt: “Đẹp trai cũng vô dụng, chỉ là một gã nông thôn mặt đẹp, sống dựa vào vợ thôi. Nghèo đến mức không mua nổi một căn hộ, mua xe Continental còn phải dựa vào ăn bám vợ.”

Dư Tiêu Tiêu nói: “Nhưng đây là tiệc cưới của Ti Sâm, Viên Hi theo vào đây được cũng chỉ vì đi cùng Cố Hàn Thần. Chồng cô ta vào đây bằng cách nào? Nhìn có vẻ thân quen với cô dâu lắm?”

Hết chương 16.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 17: Hoắc Thời Duyên của Tài chính Thời Tây có đến không?



Chu Nhan nghe thấy những lời của Dư Tiêu Tiêu, cảm thấy rất tò mò, chồng của Viên Hi sao lại quen biết cô dâu của Ti Sâm? Viên Hi dập tắt đầu t.h.u.ố.c lá của Cố Hàn Thần, ngay lập tức nhìn thấy Hoắc Thời Duyên đang trò chuyện với Tần Duyệt ở khu chụp ảnh.

Cố Hàn Thần nhìn theo ánh mắt của Viên Hi: “Ồ, Thời Đại Tráng hôm nay cũng ở đây à?”

Viên Hi ngạc nhiên: “Thời Đại Tráng?”

Cố Hàn Thần ghé vào tai Viên Hi thấp giọng nói: “Chính là Hoắc Thời Duyên, Hoắc Thời Duyên không muốn mọi người trong giới biết ngài ấy ở Giang Thành, nên cô đừng gọi sai thành Hoắc tổng nhé. Nếu lỡ để lộ danh tính của ngài ấy rồi bị rút vốn thì sẽ phiền phức lắm. Cô cứ gọi ngài ấy là Thời Đại Tráng là được.”

Viên Hi nhỏ giọng: “ Gọi như vậy có vẻ không hay lắm đâu?”

Cố Hàn Thần: “Thời Đại Tráng, Thời Đại Tráng, ngài ấy không phải muốn giả vờ sao? Nếu cô gọi ngài ấy bằng cái tên hay ho hơn thì dễ lộ danh tính Hoắc Thời Duyên lắm. Gọi ngài ấy là Đại Tráng thì chắc chắn không ai nghĩ đó là Tổng giám đốc của Tài chính Thời Tây đâu.”

Viên Hi: “…”

Cố Hàn Thần nói xong thì đi về phía cô dâu, từ xa đã chào Hoắc Thời Duyên: “Thời Đại Tráng!”

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi bên cạnh Cố Hàn Thần, Viên Hi trang điểm tinh xảo mặc lễ phục đẹp đến mức khiến người ta không rời được mắt.

Cố Hàn Thần đi tới trước mặt Hoắc Thời Duyên nói: “Thời Đại Tráng, anh cũng ở đây à?”

Hoắc Thời Duyên nhíu mày nhìn Cố Hàn Thần: “Thời Đại Tráng? Anh gọi tôi?”

Cố Hàn Thần khoác tay lên vai Hoắc Thời Duyên, nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Thời Duyên: "Không phải ngài bảo tôi không để lộ hành tung của ngài ở Giang Thành sao? Tôi đã đặt cho ngài cái tên dễ nghe như vậy mà lại còn có thể che giấu thân phận của ngài.”

Hoắc Thời Duyên: "Tôi còn phải cảm ơn anh?"

Cố Hàn Thần vỗ vỗ vai Hoắc Thời Duyên: “Hai chúng ta có quan hệ thế nào chứ? Đâu cần gì phải cảm ơn, Đại Tráng!”

Viên Hi đi tới bên cạnh Tần Duyệt, thay mặt Mễ Thần đưa tiền mừng cho cô ấy, "Chúc mừng, tân hôn vui vẻ.”

Tần Duyệt cười với Viên Hi: “Cảm ơn.”

Cố Hàn Thần liếc thấy bốn người Chu Lâm, Chu Nhan và Dư Tiêu Tiêu cùng Bạc Phàm đi tới đây, nhíu mày: “Sao người nhà họ Dư cũng có mặt ở đây?”

Dư Tiêu Tiêu đánh giá Viên Hi trong bộ váy dạ hội cùng tông màu với bộ vest của Cố Hàn Thần, cảm thấy không vui.

Dư Tiêu Tiêu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô dâu: “Thư ký Viên, cô không giới thiệu cho tôi về người đàn ông này sao?”

Cố Hàn Thần lo sợ Viên Hi gọi nhầm nên lên tiếng trước: “Anh ấy tên là Thời Đại Tráng.”

Cô dâu Tần Nguyệt mỉm cười nói: “Đúng vậy, cậu ấy gọi là Thời Đại Tráng, là em họ xa của tôi.”

Chu Nhan khinh miệt cười, thì ra chồng Viên Hi là em họ của cô dâu, từ Bạc Yên, Chu Nhan biết gia cảnh cô dâu này cực kém.

Em họ xa của cô dâu, có thể tưởng tượng được cũng là dựa vào chị họ gả cho Ti Sâm, mới có thể có cơ hội tiếp xúc với bọn họ mà không dựa vào Viên Hi.

Khó trách Viên Hi ngay từ đầu cũng không dám nói đến chồng của cô, cái tên Thời Đại Tráng này, gia cảnh nông thôn, đúng thật là không dễ giới thiệu ra ngoài.

Dư Tiêu Tiêu đi tới bên cạnh Cố Hàn Thần, khoác tay Cố Hàn Thần nói: “Hàn Thần, em nghe nói anh đặt 999 bông hồng trong tiệm hoa để tặng em, cảm ơn anh~”

Cố Hàn Thần đẩy tay Dư Tiêu Tiêu ra khỏi cánh tay mình: “Không phải tặng cô, 999 bông hồng kia là tặng Viên Hi.”

“Còn có Dư Tiêu Tiêu, quan hệ của chúng ta còn chưa tốt đến mức cô có thể đến khoác tay tôi, cô dâu, lát nữa anh tìm em chụp ảnh chung, anh đi toilet trước.”

Cố Hàn Thần sau khi nói xong thì vội vàng bước nhanh rời đi, giữ khoảng cách rất xa với Dư Tiêu Tiêu.

Dư Tiêu Tiêu tức giận nhìn Viên Hi nói: “Cô ngược lại rất có bản lĩnh nhỉ? Chồng cô còn ở đây mà cô dám nhận hoa hồng của Cố Hàn Thần? Đừng trở thành một kẻ tiểu nhân chứ, vừa được một chút lợi lộc thì đã cho mình là thiên kim nhà giàu, muốn bỏ rơi chồng của mình!”

“Dư Tiêu Tiêu.” Chu Lâm cau mày: “ Khách khí với Viên Hi một chút!”

Dư Tiêu Tiêu giẫm cồm cộp đôi giày cao gót mười centimet của mình, tức giận nói với Hoắc Thời Duyên: "Hãy quản vợ anh cho tốt, đừng để cô ấy đã kết hôn, mang thai rồi mà vẫn dùng thân phận thư ký đi dụ dỗ tổng giám đốc”

Chu Lâm trừng mắt nhìn Dư Tiêu Tiêu quát: “Dư Tiêu Tiêu.”

Chu Nhan ở bên cạnh nói: “Anh ơi, đừng trách Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của Hàn Thần, hôm nay là ngày 520, Hàn Thần không tặng hoa cho Tiêu Tiêu mà lại tặng cho chị gái. Cũng không trách được Tiêu Tiêu tức giận, nói thẳng ra như vậy thôi.”

Hoắc Thời Duyên nhẹ nhàng vòng tay lên vai Viên Hi, nói với Dư Tiêu Tiêu: “Cố Hàn Thần đính hôn rồi sao? Chưa đính hôn thì nói gì đến vị hôn thê?”

Chu Nhan thấy sắc mặt Dư Tiêu Tiêu khó coi, nhìn về phía Hoắc Thời Duyên: "Anh rể, anh lớn lên trong thôn, không biết quy củ trong giới này, bình thường hôn nhân đại sự đều là cha mẹ trưởng bối hai nhà quyết định kết thông gia với nhau, Dư Tiêu Tiêu là vị hôn thê Cố Hàn Thần là chuyện ván đã đóng thuyền mà trưởng bối Cố gia thừa nhận.”

Hoắc Thời Duyên: “Tôi đúng thật là không biết, dù sao trong thôn cũng đã không có chuyện hôn nhân sắp đặt từ lâu rồi.”

Dư Tiêu Tiêu nghe thấy từ "hôn nhân sắp đặt", tức giận giậm chân bỏ đi, đi tìm Cố Hàn Thần.

Viên Hi cũng không muốn so đo với Chu Nhan hay Dư Tiêu Tiêu, vì hôm nay là ngày vui của Ti Sâm và Tần Duyệt, cô cũng không muốn làm rối loạn lễ cưới của người khác.

Tần Duyệt nhìn Viên Hi nói: “Thư ký Viên, chúng ta chụp một bức ảnh nhé? Để Hoắc... Đại Tráng chụp cho chúng ta đi.”

Viên Hi đáp: “Được.”

Hoắc Thời Duyên hỏi mượn nhiếp ảnh gia bên cạnh máy ảnh, điều chỉnh thông số để chụp ảnh cho Tần Duyệt và Viên Hi.

Viên Hi lại gần xem, không thể không thừa nhận kỹ thuật chụp ảnh của Hoắc Thời Duyên thực sự rất tốt.

Hoắc Thời Duyên hỏi nhỏ: “Thế nào?”

“Rất đẹp.”

“Anh rể Đại Tráng, anh cũng giúp bọn em chụp vài bức nhé?”

Chu Nhan mỉm cười ngọt ngào với Hoắc Thời Duyên. Hoắc Thời Duyên trả lại máy ảnh cho nhiếp ảnh gia, hoàn toàn phớt lờ Chu Nhan.

Đây là lần đầu tiên Chu Nhan bị một người đàn ông phớt lờ, cô ta nhíu mày.

Hoắc Thời Duyên cúi đầu, ấm áp hỏi Viên Hi: "Em có đói không?"

“Một chút.”

Hoắc Thời Duyên nói: "Bên kia có bàn bánh ngọt, lúc buổi tiệc bắt đầu có thể còn hơn nửa giờ nữa, chúng ta qua đó ăn chút bánh ngọt lót bụng nhé?"

“Được.”

Viên Hi đi theo Hoắc Thời Duyên đến quầy bánh ngọt bên kia.

Sau khi mang thai, cô thật sự rất dễ bị đói bụng.

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi đang ăn bánh ngọt, nói khẽ: “Anh ở nước ngoài lâu rồi, không biết hôm nay là ngày lễ 520, thật xin lỗi vì không chuẩn bị hoa và quà cho em.”

Viên Hi luôn miệng nói: “Không cần chuẩn bị, em cũng không có chuẩn bị cho anh, 520 là đồng âm em yêu anh, chúng ta chỉ là bởi vì có con mà kết hôn, cho nên món quà 520 này không cần đâu.”

Hoắc Thời Duyên đang muốn giải thích thì thấy Viên Hi buông đồ ngọt trong tay xuống, đi chào hỏi giao lưu với bên đối tác Mễ Thần.



Chu Nhan nhìn về phía bóng lưng Viên Hi và chồng cô, khẽ nhíu mày.

"Anh à, sao chồng chị gái lại không hiểu quy củ như vậy? Em đã rất lịch sự nhờ anh ấy chụp ảnh giúp, nhưng anh ấy căn bản là không để ý tới em, nhìn thấy anh cũng không lên tiếng chào hỏi."

"Cho dù anh rể lớn lên ở nông thôn cũng không thể không có chút đạo lý đối nhân xử thế và giáo dưỡng như này chứ? Nếu anh ấy đã kết hôn với chị Viên Hi, sau này cũng là con rể Chu gia chúng ta, cư xử nhỏ nhen như vậy, thật sự là rất mất mặt. Hai ngày nữa là yến tiệc trở về của chị, anh ấy cũng sẽ không có quy củ mà phớt lờ chúng ta chứ? Buổi tiệc trở về như vậy sợ là sẽ trở thành một trò cười mất thôi!”

Chu Lâm khẽ nhíu mày.

Bạc Phàm thấy Ti Sâm tới đón khách, tiến lên chào hỏi: "Anh Sâm.”

Tuy rằng xảy ra chuyện liên quan đến Bạc Yên, hiện tại quan hệ hai nhà rất tốt, Bạc Phàm gọi một tiếng “anh Sâm” trước, Ti Sâm cũng duy trì hòa khí.

“Bạc Phàm, vị này chính là hôn thê của cậu phải không? Rất có khí chất, thật không hổ là tiểu thư Chu gia.”

Chu Nhan gọi theo Bạc Phàm: “Anh Sâm.”

Bạc Phàm hỏi Ti Sâm: “Anh Sâm, Hoắc Thời Duyên của Tài chính Thời Tây hôm nay có đến đây không?”

Ti Sâm nói: “À, cậu ấy chỉ tặng quà thôi đã đi từ lâu rồi.”

Bạc Phàm cảm thấy thật đáng tiếc.

Chu Nhan thấy Bạc Phàm thất vọng, cười với Ti Sâm: "Anh Sâm, anh có Wechat của Hoắc Thời Duyên không?

Ti Sâm nói: "E là không tiện.”

Hoàng hôn buông xuống, khách khứa lần lượt ngồi vào bàn.

Tiệc cưới của Ti gia, bàn chính và bàn phụ vẫn rất rõ ràng.

Cô dâu Tần Duyệt cũng không phải là người Giang Thành, cho nên thân thích tới không nhiều lắm, đều ở bàn chính thứ.

Bàn chính ngoài hai vị phụ huynh của cô dâu chú rể ra, đều là những nhân vật có tiếng tăm, có uy tín ở Giang Thành.

Như Chu Khánh và Dương Anh đều ngồi ở bàn chính.

Trên bàn chính, vị trí hướng Nam còn trống hai chỗ.

Chu Nhan và Bạc Phàm đều ngồi ở vị trí bên cạnh bàn chính.

Chu Nhan thấy hai vị trí trống thì hỏi: “Hai vị trí đó để dành cho ai? Ngay cả lão gia nhà họ Ti cũng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh?”

Bạc Phàm đáp: “Có lẽ là dành cho những nhân vật lớn mà Ti gia quen biết.”

Khách mời đã vào chỗ ngồi hết, Viên Hi bắt đầu tìm Cố Hàn Thần để tham gia tiệc cùng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của Cố Hàn Thần.

Hoắc Thời Duyên đi cùng Viên Hi tìm một vòng, nói: “Chẳng lẽ anh ta đã đi rồi? Em xem trong điện thoại có tin nhắn của anh ta không?”

Viên Hi nói: “Điện thoại của em ở chỗ gửi đồ, em đi tìm một chút.”

Viên Hi đến chỗ để đồ, tìm thấy điện thoại của mình, mở WeChat thì quả thật có tin nhắn từ Cố Hàn Thần.

Đẹp trai nhất Mễ Thần: Dư Tiêu Tiêu quá phiền phức, tôi đi trước đây, em đại diện cho Mễ Thần tham dự tiệc cưới cho tốt nhé.

Cố Hàn Thần đùa với Viên Hi.

Ti Sâm và Tần Duyệt cùng đến: “Thời Duyên, Viên Hi, hóa ra hai người ở đây, tiệc cưới sắp bắt đầu rồi, đã giữ hai chỗ cho hai người ở bàn chính rồi đấy.”

Hết chương 17.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 18: Viên Hi làm sao dám ngồi ở bàn chính?



Viên Hi buông điện thoại xuống nói: “Ti tổng, thật sự ngại quá, Cố tổng đột nhiên có việc nên rời đi trước.”

Ti Sâm: “Không sao.”

Tần Duyệt mặc sườn xám tơ tằm, khẽ cười: "Tiệc sắp bắt đầu rồi, mời mọi người chỗ vào ngồi trước đi.”

Tần Duyệt dẫn Viên Hi cùng Hoắc Thời Duyên đi đến bàn chính, Viên Hi nhìn thấy vị trí trên bàn chính, nhỏ giọng nói: “Vị trí này…”

Tần Duyệt cười nhạt: "Hoắc tổng là người mai mối của tôi và Ti Sâm, người mai mối ngồi bàn chính thì có làm sao.”

Hoắc Thời Duyên kéo tay Viên Hi, thản nhiên ngồi xuống bàn chính.

Viên Hi đến bàn chính chào hỏi ông bà của Ti Sâm trước, quay lại nhìn Chu Khánh và Dương Anh: "Bố mẹ, đây là chồng con."

Chu Khánh cùng Dương Anh nhìn thấy Viên Hi đến, nghe được lời của Viên Hi thì đánh giá Hoắc Thời Duyên bên cạnh cô.

“Chu tổng, đây là con gái anh? Tôi nhớ Chu Nhan không trông thế này mà nhỉ?”

Bố của Cố Hàn Thần, gia chủ Cố gia, một trong tứ đại gia tộc ở Giang Thành, Cố Cửu Tẫn đánh giá Viên Hi: "Chu tổng, không phải nói con gái các anh đính hôn với Bạc Phàm sao, đổi người rồi à?"

Mẹ của Cố Hàn Thần nói: ”Ai nha, Cố Cửu Tẫn, cô gái này không phải Chu Nhan. Là thư ký Viên Hi bên cạnh Tiểu Thần nhà chúng mình! Còn đã gặp qua mấy lần, ông đều không nhớ rõ sao?”

Cố Cửu Tẫn giận dữ mắng: "Tôi đến cả bộ dạng của tên tiểu tử thối kia cũng quên mất rồi, làm gì còn nhớ rõ thư ký bên cạnh nó ra sao? Cố Hàn Thần càng ngày càng không ra gì, danh tiếng của Cố gia chúng ta sắp bị tên phá gia chi tử kia phá nát rồi, vẫn là Ti tổng có phúc, có một đứa con trai tốt như Ti Sâm.”

Bố Ti thở dài: "Ở đâu vậy? Nghe nói Mễ Thần sắp niêm yết, vẫn là Hàn Thần có bản lĩnh.”

Cố Cửu Tẫn xùy một tiếng nói: "Công ty của nó chỉ là trò chơi trẻ con thôi”

Viên Hi biết rằng bố mẹ của Cố Hàn Thần rất ghét việc hắn thành lập công ty trò chơi.

Nhà họ Cố chuyên làm tàu, trong bối cảnh ngành công nghiệp đóng tàu đang phát triển mạnh mẽ, việc coi thường ngành công nghiệp game trực tuyến là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, Cố Cửu Tẫn có lẽ không biết rằng nếu Mễ Thần có thể niêm yết thành công, thì theo dự đoán hiện tại, vào ngày đầu tiên lên sàn, tài sản của Cố Hàn Thần sẽ vượt xa cả tài sản mà nhà họ Cố tích lũy được trong suốt một trăm năm qua.

Bà Cố hỏi Dương Anh bên cạnh: "Thư ký Viên sao lại gọi hai người là bố mẹ?”

Dương Anh cười nói: “Con bé tên thật là Chu Tâm Nhan, là con gái mà chúng tôi đã lạc mất cách đây hai mươi sáu năm.”

Cố phu nhân nói: “Ồ? Vậy Chu Nhan thì sao?”

“Chu Nhan là chúng tôi nhận nuôi.” Dương Anh chậm rãi nói.

Cố phu nhân vô cùng khiếp sợ nói: "Hai người mất con gái, chuyện lớn như vậy, thế mà chúng tôi đều chưa từng nghe nói qua?"

Sau khi Viên Hi ngồi xuống, Hoắc Thời Duyên rót cho cô một ly nước chanh, Viên Hi cầm ly nước uống, chuyện nhà giàu nhất mất con gái trong giới vẫn ít có người nghe nói…

Viên Hi hồi còn học đại học thường gặp nhiều bậc bố mẹ tìm kiếm con cái bị mất tích. Họ mặc những chiếc áo phông in thông tin về con mình, giơ cao biển hiệu có ảnh con khi bị bắt cóc.

Một số bố mẹ mất con sẽ tìm đến những nơi đông người như cổng concert hay các địa điểm du lịch nổi tiếng, giơ biển hiệu với hy vọng có thêm người nhìn thấy thông tin về con mình, mong rằng có ai đó có thể cung cấp manh mối.

Dù bị bảo vệ đuổi đi, họ vẫn kiên quyết đi lại ở những nơi đông đúc.

Nhiều người cho rằng họ làm ảnh hưởng đến mỹ quan và gây rắc rối cho bảo vệ.

Đúng là cách làm này sẽ ảnh hưởng đến người khác và không nên làm, nhưng những bậc bố mẹ mất con này cứng đầu quá, chỉ muốn thêm một người nhìn thấy thì càng thêm hi vọng…

Còn Chu gia lại giữ bí mật tin tức về con gái mất tích, ngay cả Chu Lâm cũng không biết.

Viên Hi nghĩ rằng có lẽ Chu gia quá giàu có, sợ nếu tin tức về đứa trẻ mất tích lan truyền, sẽ có nhiều người nhận người thân nên họ chỉ đơn giản là kín đáo từ từ kiểm tra.

Nhưng nếu Chu gia sớm rầm rộ tìm kiếm đứa con gái mất tích của mình, thì làm sao họ lại không tìm thấy con gái mình với nhân lực và vật lực của gia tộc giàu nhất Giang Thành?

Hơn nữa, cô đang ở Giang Thành.

Quả thật, Viên Hi nghe Chu Khánh trả lời: "Không nói mất con gái, là bởi vì hai mươi lăm năm trước chúng tôi gióng trống khua chiêng tìm con, đã có không ít người h*m m**n Chu gia phú quý, mang theo con gái nhà bọn họ tới đây nhận người thân, muốn đánh cược phú quý một lần.”

“Khi đó mỗi lần làm DNA, chính là nhiều hơn một lần thất vọng, thất vọng càng ngày càng nhiều, thân thể của Dương Anh dần chống đỡ không nổi...”

“Cho nên chúng tôi dứt khoát đi nhận nuôi Chu Nhan, nói tìm về con gái, chỉ tìm con gái một cách kín đáo.”

Bà nội của Ti Sâm nói: "A Di Đà Phật, tìm về là tốt rồi, bây giờ tìm về là một chuyện đáng mừng.”

Dương Anh nhìn Viên Hi cười nói: "Đúng vậy, Tâm nhi trở về là tốt rồi.”

Viên Hi cũng cười nhạt.

Chu Nhan bên cạnh bàn chính vẫn nghĩ là ai sẽ ngồi ở hai vị trí tôn quý nhất kia, không ngờ lại là Viên Hi và chồng cô.

Chu Nhan dùng cánh tay đụng vào Chu Lâm bên cạnh: "Anh, anh xem, chị Viên Hi và chồng chị ấy có phải điên rồi không? Không biết đó là hai vị trí quan trọng nhất trong bàn chính sao?”

Chu Lâm nhìn qua: “Bố mẹ ở bên kia, có phải bọn họ đi qua chào hỏi bố mẹ không?”

Chu Nhan: “Chị Viên Hi cũng đã ngồi xuống uống nước chanh rồi, chồng chị Viên Hi từ thôn quê tới không hiểu lễ nghĩa, chị Viên Hi sao cũng không hiểu lễ nghĩa như vậy? Không lẽ chị ấy tưởng mình thành tiểu thư nhà giàu thì có thể ngồi ở bàn chính à?”

Chu Nhan mím môi đứng dậy: “Em không thể để bọn họ ngồi ở vị trí chủ vị, đợi lát nữa hai vị khách quý kia tới sẽ hỏng bét, cũng không biết là nhân vật lớn nào, không thể để Chu gia chúng ta đắc tội với họ được.”

Lúc Chu Nhan đang muốn đi qua.

Chỉ thấy Ti Sâm cầm micro ở trên đài nói: "Cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian đến tham gia hôn lễ của tôi cùng Tần Duyệt, chúng tôi ở đây cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến người mai mối cho chúng tôi, anh John.”

Nhân viên phục vụ đưa micro cho Hoắc Thời Duyên, Hoắc Thời Duyên cầm micro nói: "Chúc hai vị sớm sinh quý tử, trăm năm hảo hợp.”

Hoắc Thời Duyên sau khi nói xong, đem micro đưa cho ông của Ti Sâm.

Chu Nhan ngồi trên bàn bên cạnh nói: "Không ngờ anh rể lại là người mai mối cho hai người họ, còn học người ta đặt tên tiếng Anh nữa, cũng buồn cười quá rồi, cũng không biết John là tên của những ông chú ngoài bốn mươi sao? Chắc là anh ấy chưa từng ra nước ngoài, chỉ đơn giản là tự tìm một cái tên tiếng Anh thôi!”

Chu Lâm nhíu mày nói: “Nhan Nhan, bớt nói vài câu, anh ấy đã là chồng của Viên Hi rồi.”

Dư Tiêu Tiêu nói: “Anh Chu Lâm, Nhan Nhan chỉ là không chịu được những người giả tạo mà thôi.”

Trong tiệc cưới, Dương Anh và Chu Khánh luôn theo dõi Hoắc thời Duyên, thấy anh chăm sóc Viên Hi, giúp cô bóc tôm, họ cũng có chút thiện cảm với Hoắc Thời Duyên, nhưng không quá nhiều.

Dương Anh hỏi: “John, không ngờ con lại là người giới thiệu cho Ti Sâm, hai đứa quen nhau như thế nào?”

Hoắc Thời Duyên đáp: “Tần Nguyệt và Ti Sâm đều là đồng nghiệp của con, tình cờ con đã tác hợp cho họ.”

“Bây giờ con làm nghề gì?”

Hắc Thời Diễn đáp: “Hiện tại con đang làm trong lĩnh vực xây dựng.”

Anh không muốn giấu giếm danh tính của mình trước bố mẹ Viên Hi, nhưng hôm nay tham dự tiệc cưới có quá nhiều người, nếu nói ra mình là tổng giám đốc của Tài chính Thời Tây, có lẽ ở Giang Thành sẽ không còn ngày nào yên ổn.

Dự án phát triển hồ cũng có thể coi là thuộc lĩnh vực xây dựng.

Dương Anh và Chu Khánh hỏi gì, Hoắc Thời Duyên cũng đều trả lời một cách tự nhiên.

Cố phu nhân ở bên cạnh tặc lưỡi nói: “Viên Hi đúng là tìm được một người chồng rất tốt, vẻ ngoài thì đẹp trai, ăn nói lại tốt, hai người đúng có phúc khí, có một đứa con trai xuất sắc như Tiểu Lâm, còn có hai chàng rể tốt như Bạc Phàm và John.”

Chu Nhan ở bên cười lạnh, chồng Viên Hi sao có thể đặt chung cùng nói với Bạc Phàm chứ?

Ngành xây dựng? Thợ xây cũng là ngành xây dựng, công nhân nhập cư cũng là ngành xây dựng...

Lúc khách khứa trong tiệc cưới bắt đầu lằn lượt đứng lên ra về.

Viên Hi cũng đứng lên nói với Chu Khánh và Dương Anh: "Bố mẹ, chúng con về trước.”

Chu Nhan vẫn nhớ rõ lời Cố phu nhân nói, đi tới bên cạnh Dương Anh nói: "Mẹ, chị và anh rể ở trong thôn, cách khách sạn Thập Nhất không biết bao xa, để bọn họ lái xe trở về rất không an toàn."

“Không bằng đặt cho họ một phòng suite ở khách sạn Thời Dật, Thời Dật là một trong những khách sạn năm sao hàng đầu, chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều so với ở trong thôn.”

Chu Nhan muốn để Cố phu nhân biết rằng chồng của Viên Hi hoàn toàn không có tư cách so sánh với Bạc Phàm.

Cố phu nhân nghe vậy thì nói: “Ôi, Viên Hi, sao con còn sống ở trong thôn? Chu tổng, Dương phu nhân, nếu tôi có thể tìm lại con gái đã mất hai mươi sáu năm, tôi sẽ cho nổ tòa nhà Mễ Thần của Cố Hàn Trần để xây lâu đài cho con gái tôi, sao hai người còn nỡ để con gái ruột sống ở thôn quê như vậy chứ?”

Hết chương 18.
 
Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 19: Em mãi mãi là em gái của anh



Cố phu nhân nói câu này ra, lập tức không gian trở nên im lặng.

Chu nhan vội vàng giải thích: “Bố mẹ đã nhiều lần muốn chị gái về ở nhà, nhưng chị ấy không muốn. Chị nói nhà mình xa Mễ Thần, đi làm không tiện, ở nhà chị ấy thì gần hơn…”

Cố phu nhân nói: “Cháu nói con bé ở làng bên Nhược Hồ, vậy thì đi đến Mễ Thần chẳng phải càng bất tiện sao?”

Viên Hi cười nói: “Cố phu nhân, nhờ phúc của Cố tổng, tôi có được căn hộ số một ở Giang Thành. Chỉ là bây giờ tôi đang mang thai, khu vực bên Nhược Hồ không khí trong lành và yên tĩnh, hơn nữa tôi lại lớn lên ở đó nên cũng có tình cảm gắn bó. Nếu như ở đó dưỡng thai thì có lẽ sẽ tốt hơn.”

Cố phu nhân nói: “Không khí bên Nhược Hồ quả thật tốt, dì đã từng đến đó chơi golf vài lần. Nghe nói Nhược Hồ sắp phát triển khu du lịch cao cấp, sẽ có vài căn biệt thự nghỉ dưỡng. Đến lúc đó có lẽ dì sẽ mua một căn biệt thự để nghỉ ngơi, cuối tuần còn có thể đưa con của Tiểu Thần ra hồ thả diều và câu cá.

Ai da, cháu đã mang thai rồi, còn Tiểu Thần nhà dì thì chưa có bạn gái, không biết bao giờ mới bế được cháu trai, cháu cũng giúp dì khuyên nhủ Tiểu Thần nhiều hơn nhé.”

Chu nhan vội nói: “Cố phu nhân, Hàn Thần và Tiêu Tiêu…”

Cố phu nhân liếc mắt trách móc Cố Cửu Tẫn: “Thời đại bây giờ đã khác, hôn nhân sắp đặt là cách làm của thế hệ trước. Tiêu Tiêu tốt như vậy, cô không dám để Tiểu Thần làm lỡ con bé.”

Dư Tiêu Tiêu bên bàn cạnh sắc mặt khó coi, cô ta trừng mắt nhìn Chu Nhan. Việc cô ta đính hôn với Cố Hàn Thần là do bà nội Cố Hàn Thần đồng ý, còn Cố phu nhân thì luôn không rõ ràng.

Cố phu nhân đã nói Cố Hàn Thần không có bạn gái, mà Chu Nhan còn nhắc đến cô ta, khiến cô ta bị Cố phu nhân từ chối ngay trước mặt, Dư Tiêu Tiêu cảm thấy rất khó xử.

Dư Tiêu Tiêu luôn theo đuổi nguyên tắc “mất mặt thì cùng mất mặt”: “Chu Nhan, cậu có ý gì? Cậu không biết Viên Hi có một căn hộ số một ở Giang Thành sao? Cậu còn nói với tôi rằng có thể là Cố Hàn Thần mua cho Viên Hi, giờ lại giả vờ như không biết rồi để cô ấy ở khách sạn Thời Dật là sao vậy?”

Mặt Chu Nhan đỏ bừng, cô ta nước mắt lưng tròng: “Chị ơi, em không có giả vờ đâu, em thật sự lo lắng cho sự an toàn của chị. Em tưởng căn hộ của chị ở Giang Thành là thuê, mà tiền thuê đã hết hạn, em thật sự sợ chị về nhà không an toàn…”

Chu Nhan hoảng hốt rơi nước mắt, quay sang bàn khác: “Ôi, là em nói năng hồ đồ, anh, Bạc Phàm… Các anh giúp em giải thích một chút được không?”

Chu Lâm nhíu mày.

Bạc Phàm nhìn thấy Chu Nhan rơi nước mắt, đang định lên tiếng thì nghe thấy Dương Anh nói.

“Nhan Nhan, xin lỗi chị con đi!”

Chu Nhan liên tục xin lỗi: “Chị ơi, xin lỗi, em xin lỗi, em không nên nói chị và anh rể ở chung thôn, nhưng chị hãy tin em, em thật sự lo lắng cho chị về đường về thôn có thể gặp chuyện không hay, không có ý coi thường vùng nông thôn đâu.

Dù sao em cũng biết khu CBD Giang Thành cách đây mười lăm năm cũng là vùng nông thôn, em chưa bao giờ cảm thấy có gì phải tự ti về việc ở quê…”

Viên Hi rất bực bội, câu này chẳng phải là cô đã nói với Chu Nhan sao?

Chu Nhan nói như vậy để thể hiện rằng cô ta không cảm thấy tự ti về quê, nhưng thực chất lại đang ám chỉ rằng Viên Hi đang tự ti về quê mình thôi.

Chưa kể đến việc Hoắc Thời Duyên không phải là người ở thôn bên cạnh Nhược Hồ, mà cho dù anh có phải thật sự là người ở đó đi chăng nữa, thì Viên Hi cũng không cảm thấy tự ti. Bạn bè của cô trước đây đều là người ở thôn bên Nhược Hồ.

Làng Tây Hồ bên Nhược Hồ đã mang lại cho cô một tuổi thơ vô tư, không lo âu và chứa đựng những kỷ niệm đẹp nhất của cô.

Viên Hi cảm thấy mình thật sự không thể giữ được sự kiên nhẫn trước mặt Chu Nhan, điều này đã xảy ra nhiều lần rồi.

Nhưng vì đây là đám cưới của người khác, lại có nhiều nhân vật quan trọng ở đây, nên Viên Hi chỉ có thể nhịn.

Chu Nhan và Dư Tiêu Tiêu có thể không quan tâm đến hình ảnh, nhưng hôm nay cô đại diện cho Mễ Thần, Cố Hàn Thần đã lặng lẽ rời đi, cô không thể vì Chu Nhan mà làm mất mặt Mễ Thần.

Viên Hi nói: “Chu tiểu thư có thể nghĩ như vậy thì tốt, lão gia, lão phu nhân, Ti tổng, Ti phu nhân, chúng tôi xin phép đi trước.”

Sau khi Viên Hi rời đi, Chu Lâm nhíu mày nói với Chu Nhan: “Em không nên nói nhiều như vậy.”

“Anh à, có phải vì em gái ruột của anh trở về nên anh cảm thấy em làm gì cũng sai không?”

Chu Nhan rơi lệ nói: “Em chỉ thật sự lo lắng cho chị thôi, em đã làm em gái của anh suốt 25 năm, anh không tin tưởng em đến vậy sao?”

Chu Lâm nói: “Đừng khóc nữa, khóc lóc trong đám cưới không hay đâu. Anh cũng biết em là người thẳng thắn, nhưng Viên Hi vừa mới trở về, cho dù em thật sự lo lắng cho em ấy, cũng không nên đề cập đến chuyện nhà quê trước mặt Cố phu nhân.”

Chu Nhan hít một hơi thật sâu, nói: "Em biết mình đã sai rồi”

Chu Lâm vỗ về đầu của Chu Nhan, nói: “Đừng khóc nữa, em yên tâm, em mãi mãi là em gái của anh.”

Chu Nhan lau nước mắt, mỉm cười với Chu Lâm.



Hoắc Thời Duyên không đưa Viên Hi rời khỏi khách sạn, mà là lên thang máy.

Viên Hi nhìn Hoắc Thời Duyên hỏi: “Không về nhà à?”

Hoắc Thời Duyên đáp: “Sợ lời nói của Chu Nhan linh nghiệm, hôm nay vẫn ở lại khách sạn thôi.”

Chu Nhan đã không chỉ một lần nói rằng đường đi nguy hiểm không an toàn, Hoắc Thời Duyên mặc dù không mê tín, nhưng cũng cảm thấy không may.

Đến tầng trên cùng của khách sạn Thời Dật.

Ký ức cách đây một tháng ùa về, Viên Hi chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Vừa vào phòng ngủ, Viên Hi đã thấy bộ quần áo mà mình đã thay ra cách đây một tháng được xếp ngay ngắn ở đầu giường.

Viên Hi vốn đang lo lắng không có đồ để mặc ngày mai, giờ thì không còn phải lo nữa.

“Em đi tắm trước.”

Viên Hi mặt đỏ bừng bước vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, cô nhìn vào gương, liên tục dùng nước lạnh vỗ lên mặt để tự trấn tĩnh, tự nhắc nhở mình đừng căng thẳng.

Sau khi tắm xong, viên Hi mới nhận ra mình không mang theo đồ ngủ, trong phòng tắm chỉ có một chiếc áo choàng tắm.

Thấy Hoắc Thời Duyên vừa rồi không đặt phòng mà đến đây, rõ ràng đây không phải là một phòng khách sạn bình thường, mà là phòng dành riêng cho Hoắc Thời Duyên, chiếc áo choàng tắm duy nhất cũng chắc chắn là của anh.

Viên Hi khoác chiếc áo choàng tắm lên người, cảm thấy rộng thùng thình, dù cô cao 170cm nhưng vẫn dài tới mắt cá chân.

Ra khỏi phòng tắm, Hoắc Thời Duyên mỉm cười nhìn Viên Hi được quấn trong áo choàng tắm: “Em ngồi xuống đi, anh sẽ sấy tóc cho em.”

Hoắc Thời Duyên cầm máy sấy tóc bên cạnh, bắt đầu sấy khô mái tóc dài của Viên Hi.

Cảm giác hồi hộp ban đầu của Viên Hi nhanh chóng tan biến, có lẽ do việc sấy tóc quá thoải mái, cô đã ngủ gục trên ghế.

Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi ngủ say, nhẹ nhàng đặt máy sấy xuống, bế cô đặt lên giường, tay anh nhẹ nhàng v**t v* bụng cô.



Chu Nhan và Bạc Phàm đưa Chu Khánh, Dương Anh lên một chiếc Rolls-Royce.

Bạc Phàm lên xe, ngước lên nhìn, lập tức ra lệnh cho tài xế dừng lại.

Chu Nhan hỏi: “Sao vậy?”

Bạc Phàm nói: “Đèn ở tầng trên cùng của khách sạn Thời Dật đang sáng.”

“Đèn sáng? Có vấn đề gì không?” Chu Nhan không hiểu.

Bạc Phàm giải thích: “Tầng trên cùng của khách sạn Thời Dật luôn dành riêng cho Hoắc gia, vì mẹ của Hoắc Thời Duyên là người Giang Thành, nên tầng này luôn là nơi ở của Hoắc gia khi đến Giang Thành. Dù có nhân vật lớn nào đến khách sạn Thời Dật, tầng này cũng không mở cửa cho họ. Hôm nay là ngày cưới của Ti Sâm, rất có thể Hoắc Thời Duyên đang ở tầng trên cùng.”

Chu Nhan nói: “Vậy chúng ta có lên thăm không?”

Bạc Phàm lắc đầu: “Có lẽ không lên được tầng đó, sáng mai, chúng ta đến cửa khách sạn đợi là được.”

Hết chương 19.
 
Back
Top Bottom