"Cô mẫu" Nhắc tới chuyện cũ , Thẩm thị lại nhớ đến quãng thời gian ngày ngày ở Vĩnh Thọ Cung, hơn nữa nàng còn cho rằng, Giang Hạ muốn nạp thiếp, liền khóc lóc vô cùng thương tâm.Thái hậu thấy vậy liền cúi người đỡ lấy cánh tay nàng, kéo nàng đứng dậy,rồi ôm nàng vào lòng dịu dàng mà vỗ về sau lưng.Hoàng đế hiện tại không phải do Thái hậu sinh ra.
Nhờ vào sự giúp đỡ của bà , hoàng đế mới thuận lợi bước lên ngôi vị và trở thành thiên tử như bây giờ.Còn Thẩm thị, đương nhiên cũng chẳng phải cốt nhục của tiên hoàng, nàng là đứa con do Thái hậu cùng với một nam nhân khác sinh ra.Để giữ kín thân phận của Thẩm thị, Thái hậu đã giao nàng cho ca ca ruột nuôi dưỡng, chờ khi nàng trưởng thành, hiểu chuyện thì mới đón nàng trở lại bên cạnh.Ở Trung Nghị hầu phủ, Thẩm thị chính là nữ nhi duy nhất, từ nhỏ đã được nâng niu cưng chiều , cái gì nàng cũng coi như báu vật, nên thành ra vô cùng ngây thơ, tính tình cũng trở nên mềm lòng.Thái hậu ở hậu cung, rất giỏi mưu toan, tính kế với rất nhiều người.
Với nữ nhi ruột, bà không muốn nàng cũng bước vào vết xe đổ đó, nên đành phải chấp nhận cách nuôi dạy mềm lòng của Trung Nghị hầu phủ.Nhưng Thái hậu không ngờ , Thẩm thị không chỉ mềm lòng , dễ nghe theo người khác, mà còn là một kẻ si tình.Nếu Giang Hạ thực sự như lời bên ngoài đồn, một lòng yêu thương Thẩm thị, , thì cũng đành chịu vậy .
Nhưng trong mắt hắn thường hay để lộ ra dã tâm, khiến Thái hậu cảm thấy ,hắn không phải kẻ đơn giản.
Thẩm thị giống như bị mê hoặc, lại cứ thích Giang Hạ.
Thái hậu không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý, nhưng sự tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.Từ sau khi thành thân, Thẩm thị cũng cắt đứt qua lại với Thái hậu, khiến Thái hậu vô cùng tức giận , sau đó bà không chủ động đi gặp mặt nàng nữa.
Giữa hai người cứ thế mà trở nên xa cách, căng thẳng kéo dài.Nếu Giang Triều Hoa hôm nay không đến, Thái hậu cũng chẳng biết được suy nghĩ thật sự trong lòng Thẩm thị."
Cô mẫu, con rất nhớ người, thực sự rất nhớ ."
Nói đến mức này, Thẩm thị càng không che giấu được cảm xúc, ôm lấy Thái hậu mà bật khóc nức nở.Vì tình yêu của bản thân, nàng đã vứt bỏ Thái hậu, vứt bỏ cả nhà mẹ đẻ.
Nhiều năm qua, nàng chưa từng thấy vui vẻ.Đặc biệt là ba nhi tử của nàng liên tiếp xảy ra chuyện , nàng càng đau như dao cắt.
Nhưng con đường này là do nàng chọn, nên đành phải cắn răng đi tiếp, nàng tuyệt đối không muốn làm phiền tới Thái hậu."
Đứa nhỏ ngốc, nếu ngươi không muốn, thì cô mẫu làm sao có thể ép buộc ngươi.
Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, ngươi cũng không biết, ai gia đối xử với ngươi bằng cả tấm lòng sao?"
Thái hậu ôm chặt Thẩm thị, hai người cùng khóc đến trời đất cũng phải u ám.Thái hậu đối xử với Thẩm thị thật sự quá tốt, quá mức dung túng.
Giang Triều Hoa trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng lúc này không phải là lúc nghĩ đến chuyện khác.Tranh thủ lúc Thẩm thị khóc, Giang Triều Hoa không ngừng thêm mắm thêm muối, đổ hết trách nhiệm lên đầu Giang Hạ và Giang lão phu nhân.Nhìn thấy sự tức giận trong mắt Thái hậu , Giang Triều Hoa liền cười lạnh trong lòng.Xây dựng lại mối quan hệ với Thái hậu chỉ là bước đầu tiên.
Có Thái hậu chống lưng, đến khi vạch trần bộ mặt thật của Giang Hạ, Thẩm thị sẽ không rơi vào cảnh cô độc, không nơi nương tựa.
--- Ngoài ra, Giang Hạ đã ở trong triều đình nhiều năm, thế lực vô cùng lớn.
Nàng cũng không thể xác định Giang Hạ đã có bao nhiêu chuẩn bị phía sau.
Nếu tuỳ tiện hành động, rất có thể sẽ tự rước họa vào người.Nàng lựa chọn nhẫn nhịn, chờ thời cơ, rồi từng chút một phá vỡ thế phòng thủ của Giang Hạ.
Bước đầu tiên đó chính là Thái hậu.Giang Triều Hoa cúi đầu, thân thể khẽ run lên .
Thái hậu chỉ cho rằng nàng đau lòng cho mẫu thân của mình, nhưng Giang Triều Hoa biết ,chính nỗi uất hận đã khiến nàng không kiềm chế được.Chỉ cần nghĩ đến nhị ca hôm nay suýt nữa mất mạng ,Giang Triều Hoa liền hận không thể giết chết Giang Hạ."
Thái hậu, hôm nay là yến tiệc sinh nhật của tiểu nữ, nhưng lại bởi vì xảy ra việc ngoài ý muốn nên không được thuận lợi.
Xin Thái hậu cho phép sau này tổ chức lại một lần nữa ạ.
Đến lúc đó, tiểu nữ nhất định sẽ không lại để nhị ca xảy ra chuyện ."
Giọng nói của Giang Triều Hoa mang theo tiếng nức nở, Thái hậu nghe vậy liền khựng lại rồi hỏi: "Nhị ca của ngươi bị làm sao ?"
Thái hậu vốn đã nắm rõ tình hình của Thẩm thị.
Nhưng gần đây, bà cho rằng Thẩm thị có năng lực nên đã không cho hạ nhân bẩm báo mọi việc về Thẩm thị.
Vì vậy, Thái hậu cũng không biết hôm nay Giang Vãn Ý suýt nữa đã mất mạng..
Ngay sau đó Phùng công công vội vàng giải thích.
Thái hậu nghe vậy, không thể kìm nén sự tức giận : "Người đâu, mau chuẩn bị cho Ai gia , Ai gia muốn gặp hoàng đế ."
⸻Kẻ nào dám to gan đến vậy, dám hại cháu ngoại của bà, chán sống rồi sao!Còn Giang Hạ kia, đúng là kẻ vô dụng, ngay cả nhi tử của mình cũng không bảo vệ được."
Cô mẫu, phu quân đã hứa với ta, sẽ điều tra rõ chân tướng."
Thẩm thị biết cơn giận của Thái hậu khó mà dập tắt, sợ sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của Giang Hạ, liền vội lau nước mắt, ánh mắt mang theo sự cầu xin."
Mẫu thân, phụ thân có phải thật sự không thích Triều Triều không ?
Nếu không phải, vậy vì sao phụ thân lại nói Triều Triều như vậy?
Hơn nữa, nhị ca cũng nói phụ thân bất công.Hình như lâu rồi phụ thân không đến thăm nhị ca.
Với thái độ như vậy, phụ thân sẽ đi điều tra kẻ hại nhị ca ư?
Mẫu thân, vì sao phụ thân lại không yêu thương chúng ta?"
Giang Triều Hoa nhéo chặt tay áo, cúi đầu xuống, giọng nói vừa tủi thân vừa khó hiểu.Nàng từng câu từng chữ chất vấn, không ngừng nhắc nhở Thẩm thị.
Thái hậu vốn đã có chút dao động, nhưng hôm nay lại càng thêm kiên định :" đứng ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau theo ta đi gặp Hoàng đế!
Có kẻ dám mưu hại hoàng tộc, đúng là phản!
Phản rồi!"
Cơn giận của Thái hậu không thể kìm nén , bà không chỉ muốn đi gặp Hoàng thượng, mà còn lập tức sai người đưa Giang Hạ vào cung .
Giang Hạ bị đưa thẳng đến Ngự Thư Phòng.
Mặc dù hoàng đế kiêng kỵ Trung Nghị hầu phủ, nhưng lại vô cùng kính trọng Thái hậu.
Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, hoàng đế liền lập tức ra lệnh cho Yến Cảnh vào cung, muốn Yến Cảnh tăng thêm vài người thẩm vấn Phi Vân, nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau sai khiến.Ngự Thư Phòng không cho nữ nhân vào, nên Giang Triều Hoa và Thẩm thị chỉ có thể chờ bên ngoài.Nghe tiếng Thái hậu nói chuyện bên trong, Thẩm thị cúi đầu nhìn Giang Triều Hoa, thở dài :
"Ngươi a."
"Mẫu thân, nữ nhi có phải cái gì cũng thua kém biểu tỷ không?
Phụ thân dường như luôn coi trọng biểu tỷ hơn."
Giang Triều Hoa không thể trực tiếp nói với Thẩm thị : Giang Uyển Tâm chính là nữ nhi của Giang Hạ.
Nàng chỉ có thể liên tục nhắc nhở Thẩm thị, để Thẩm thị tự tìm hiểu và phát hiện ra manh mối.Chỉ cần nắm chắc điểm này là đủ .
Nếu Thẩm thị tinh tế hồi tưởng lại , sẽ nhận ra Giang Hạ đối với Giang Uyển Tâm có sự khác biệt .Nàng nhớ rõ, kiếp trước vào thời điểm này, thượng thư đại nhân Phòng An Khang vì Phòng Thành, con của tiểu thiếp trong phủ ,mà hướng tới Giang Hạ cầu thân, muốn Giang Uyển Tâm gả cho con của tiểu thiếp đó.Với địa vị bây giờ của Giang Uyển Tâm, nàng ta sẽ càng muốn leo lên địa vị cao trong giới quý tộc, nhưng kiếp trước Giang Hạ lại thẳng thừng từ chối Phòng An Khang.
Điều này gây nên hiềm khích với Phòng gia, về sau Phòng gia còn ghi hận Thẩm thị.Bởi vì khi đó ,Giang Hạ đã từ chối hôn sự, nên Thẩm thị buộc phải rút lui .
Giang Uyển Tâm dã tâm rất lớn , nàng ta còn đang dây dưa không rõ với Lục Minh Xuyên, thì làm sao có thể coi trọng con của tiểu thiếp được.Theo như tính toán ,Phòng An Khang sẽ đi cầu thân trong hai ngày tới.
Nếu Thẩm thị tìm ra manh mối phát hiện ra Giang Hạ coi trọng Giang Uyển Tâm, thì khi Giang Hạ từ chối hôn sự này ,chắc chắn sẽ khiến Thẩm thị càng nghi ngờ hơn."
Phụ thân ngươi... hắn chỉ đơn giản là quan tâm tiểu bối mà thôi ......"
Thẩm thị toàn thân cứng đờ, Giang Triều Hoa đành phải gật đầu.
"Đúng vậy, phụ thân đối với những người khác đều thật sự rất hào phóng."
Giang Triều Hoa cười nhạt bên trong đôi mắt, trong đầu bỗng nhớ lại chuyện Phòng gia cầu hôn.Ở Trường An thành, Giang Uyển Tâm nổi tiếng hiền lành, xuất thân nhà cao cửa rộng.
Các công tử đều muốn thành thân với Giang Uyển Tâm vì họ nghĩ , nàng ta có tấm lòng trong sáng, thuần khiết như ánh trăng sáng (nói ngắn gọn là như bạch nguyệt quang nha) ..
Nhưng không một ai biết , dáng vẻ dịu dàng bên ngoài của nàng ta, thực ra là để che đậy dã tâm của mình.Nếu Giang Uyển Tâm từ chối hôn sự không phải chỉ vì nhượng bộ Thẩm thị, mà là nàng ta không muốn, thì không biết người ở thành Trường An sẽ nghĩ như thế nào.Còn Phòng Thành yêu thầm nàng ta trong kinh thành, không biết sẽ làm gì, liệu tình cảm thầm kín này có biến thành tức giận không .Liệu chỉ qua một cử chỉ nhỏ bé, hắn có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của Giang Uyển Tâm hay không?
Khóe môi Giang Triều Hoa bỗng nở một nụ cười mỉa mai, trong lòng nàng đang âm thầm ấp ủ kế hoạch tiếp theo.
Vì vậy ,nàng không nhận ra cửa Ngự Thư Phòng đã mở, vài bóng người từ bên trong chậm rãi bước ra.
---- Vẫn là bộ y phục màu đỏ ấy, khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, màu đỏ dường như lại càng nổi bật hơn.Khi Yến Cảnh bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, liền nhìn thấy Giang Triều Hoa đang cúi đầu, trông rất ngoan ngoãn .
Nghĩ đến việc ,ngay cả Thái hậu cũng phải đích thân ra mặt, Yến Cảnh liền không nhịn được mà cười thành tiếng .Vị đại tiểu thư Giang gia này quả thật lợi hại, bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại rất giỏi tính toán.
Chỉ trong chốc lát, Giang Triều Hoa đã tìm được chỗ dựa để gây áp lực cho hắn.
Nếu đến muộn hơn chút nữa, e là Phi Vân đã sớm bị đưa đi rồi."
Tham kiến Thẩm phu nhân."
Âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh, Giang Triều Hoa liền theo bản năng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hoảng loạn khi nhìn thấy Yến Cảnh, dù đã nỗ lực che giấu, nhưng nàng vẫn để lộ ra dáng vẻ sợ hãi trước mặt Yến Cảnh.Yến Cảnh khẽ nheo mắt lại, đem biểu cảm của nàng thu hết vào bên trong tầm mắt.."
Giang đại tiểu thư, hình như ngươi rất sợ ta nhỉ ?"
Yến Cảnh chỉ khẽ chào hỏi Thẩm thị, nàng liền gật đầu, theo bản năng che chở cho Giang Triều Hoa đang đứng phía sau.
Giang Triều Hoa hô hấp trở nên khó khăn, nhìn gương mặt Yến Cảnh, nàng luôn cảm thấy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bắn nàng một mũi tên.
Nàng tự giác đặt tay lên ngực, ánh mắt vừa nhìn sang , liền thấy phía sau Yến Cảnh có một thiếu niên mặc áo màu xanh lam, gương mặt hiền hòa, nho nhã.Vừa trông thấy thiếu niên đó, nỗi sợ trong mắt Giang Triều Hoa liền biến mất, sắc mặt của nàng cũng trở nên mù mịt hơn.Chu Trì... nàng lại thấy hắn rồi.
Edit truyện: Hương Vũ