Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sau Khi Trọng Sinh, Nữ Phụ Ác Độc Giành Kịch Bản Bạch Nguyệt Quang [Edit]

Sau Khi Trọng Sinh, Nữ Phụ Ác Độc Giành Kịch Bản Bạch Nguyệt Quang
Đóng góp ý kiến


Mình dịch thấy sai chỗ nào thì nhờ mọi người chỉ giúp , lần đầu edit , không được tốt mong mn thông cảm, còn nữa truyện rất dài , hơn 700 chương lận, mọi người kiên nhẫn đọc được thì cứ chờ nhé.

Cá nhân mình cho truyện này : 9.5/10 điểm ( mình đọc hết cả truyện rồi) .Cốt truyện rất hay và có nhiều cú quay xe gấp.

Khi thấy cốt truyện tốt và miêu tả tâm lí nhân vật ổn định , mình mới dịch ra cho mn đọc, vui lòng ko sao chép đi nơi khác khi chưa cho phép.

Nếu thấy mình xin drop truyện , nhắc lại lần cuối❤️❤️
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nữ Phụ Ác Độc Giành Kịch Bản Bạch Nguyệt Quang
Tối nay ra chương mới


Từ chương này trở ra bắt đầu kịch tính rồi, nội dung truyện như tên của nó, mọi người chờ nhé.

Đọc truyện cho mình lượt bình chọn được không, để lấy động lực dịch tiếp
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nữ Phụ Ác Độc Giành Kịch Bản Bạch Nguyệt Quang
Chương 10: gặp lại Chu Trì


"Cô mẫu" Nhắc tới chuyện cũ , Thẩm thị lại nhớ đến quãng thời gian ngày ngày ở Vĩnh Thọ Cung, hơn nữa nàng còn cho rằng, Giang Hạ muốn nạp thiếp, liền khóc lóc vô cùng thương tâm.Thái hậu thấy vậy liền cúi người đỡ lấy cánh tay nàng, kéo nàng đứng dậy,rồi ôm nàng vào lòng dịu dàng mà vỗ về sau lưng.Hoàng đế hiện tại không phải do Thái hậu sinh ra.

Nhờ vào sự giúp đỡ của bà , hoàng đế mới thuận lợi bước lên ngôi vị và trở thành thiên tử như bây giờ.Còn Thẩm thị, đương nhiên cũng chẳng phải cốt nhục của tiên hoàng, nàng là đứa con do Thái hậu cùng với một nam nhân khác sinh ra.Để giữ kín thân phận của Thẩm thị, Thái hậu đã giao nàng cho ca ca ruột nuôi dưỡng, chờ khi nàng trưởng thành, hiểu chuyện thì mới đón nàng trở lại bên cạnh.Ở Trung Nghị hầu phủ, Thẩm thị chính là nữ nhi duy nhất, từ nhỏ đã được nâng niu cưng chiều , cái gì nàng cũng coi như báu vật, nên thành ra vô cùng ngây thơ, tính tình cũng trở nên mềm lòng.Thái hậu ở hậu cung, rất giỏi mưu toan, tính kế với rất nhiều người.

Với nữ nhi ruột, bà không muốn nàng cũng bước vào vết xe đổ đó, nên đành phải chấp nhận cách nuôi dạy mềm lòng của Trung Nghị hầu phủ.Nhưng Thái hậu không ngờ , Thẩm thị không chỉ mềm lòng , dễ nghe theo người khác, mà còn là một kẻ si tình.Nếu Giang Hạ thực sự như lời bên ngoài đồn, một lòng yêu thương Thẩm thị, , thì cũng đành chịu vậy .

Nhưng trong mắt hắn thường hay để lộ ra dã tâm, khiến Thái hậu cảm thấy ,hắn không phải kẻ đơn giản.

Thẩm thị giống như bị mê hoặc, lại cứ thích Giang Hạ.

Thái hậu không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý, nhưng sự tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.Từ sau khi thành thân, Thẩm thị cũng cắt đứt qua lại với Thái hậu, khiến Thái hậu vô cùng tức giận , sau đó bà không chủ động đi gặp mặt nàng nữa.

Giữa hai người cứ thế mà trở nên xa cách, căng thẳng kéo dài.Nếu Giang Triều Hoa hôm nay không đến, Thái hậu cũng chẳng biết được suy nghĩ thật sự trong lòng Thẩm thị."

Cô mẫu, con rất nhớ người, thực sự rất nhớ ."

Nói đến mức này, Thẩm thị càng không che giấu được cảm xúc, ôm lấy Thái hậu mà bật khóc nức nở.Vì tình yêu của bản thân, nàng đã vứt bỏ Thái hậu, vứt bỏ cả nhà mẹ đẻ.

Nhiều năm qua, nàng chưa từng thấy vui vẻ.Đặc biệt là ba nhi tử của nàng liên tiếp xảy ra chuyện , nàng càng đau như dao cắt.

Nhưng con đường này là do nàng chọn, nên đành phải cắn răng đi tiếp, nàng tuyệt đối không muốn làm phiền tới Thái hậu."

Đứa nhỏ ngốc, nếu ngươi không muốn, thì cô mẫu làm sao có thể ép buộc ngươi.

Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, ngươi cũng không biết, ai gia đối xử với ngươi bằng cả tấm lòng sao?"

Thái hậu ôm chặt Thẩm thị, hai người cùng khóc đến trời đất cũng phải u ám.Thái hậu đối xử với Thẩm thị thật sự quá tốt, quá mức dung túng.

Giang Triều Hoa trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng lúc này không phải là lúc nghĩ đến chuyện khác.Tranh thủ lúc Thẩm thị khóc, Giang Triều Hoa không ngừng thêm mắm thêm muối, đổ hết trách nhiệm lên đầu Giang Hạ và Giang lão phu nhân.Nhìn thấy sự tức giận trong mắt Thái hậu , Giang Triều Hoa liền cười lạnh trong lòng.Xây dựng lại mối quan hệ với Thái hậu chỉ là bước đầu tiên.

Có Thái hậu chống lưng, đến khi vạch trần bộ mặt thật của Giang Hạ, Thẩm thị sẽ không rơi vào cảnh cô độc, không nơi nương tựa.

--- Ngoài ra, Giang Hạ đã ở trong triều đình nhiều năm, thế lực vô cùng lớn.

Nàng cũng không thể xác định Giang Hạ đã có bao nhiêu chuẩn bị phía sau.

Nếu tuỳ tiện hành động, rất có thể sẽ tự rước họa vào người.Nàng lựa chọn nhẫn nhịn, chờ thời cơ, rồi từng chút một phá vỡ thế phòng thủ của Giang Hạ.

Bước đầu tiên đó chính là Thái hậu.Giang Triều Hoa cúi đầu, thân thể khẽ run lên .

Thái hậu chỉ cho rằng nàng đau lòng cho mẫu thân của mình, nhưng Giang Triều Hoa biết ,chính nỗi uất hận đã khiến nàng không kiềm chế được.Chỉ cần nghĩ đến nhị ca hôm nay suýt nữa mất mạng ,Giang Triều Hoa liền hận không thể giết chết Giang Hạ."

Thái hậu, hôm nay là yến tiệc sinh nhật của tiểu nữ, nhưng lại bởi vì xảy ra việc ngoài ý muốn nên không được thuận lợi.

Xin Thái hậu cho phép sau này tổ chức lại một lần nữa ạ.

Đến lúc đó, tiểu nữ nhất định sẽ không lại để nhị ca xảy ra chuyện ."

Giọng nói của Giang Triều Hoa mang theo tiếng nức nở, Thái hậu nghe vậy liền khựng lại rồi hỏi: "Nhị ca của ngươi bị làm sao ?"

Thái hậu vốn đã nắm rõ tình hình của Thẩm thị.

Nhưng gần đây, bà cho rằng Thẩm thị có năng lực nên đã không cho hạ nhân bẩm báo mọi việc về Thẩm thị.

Vì vậy, Thái hậu cũng không biết hôm nay Giang Vãn Ý suýt nữa đã mất mạng..

Ngay sau đó Phùng công công vội vàng giải thích.

Thái hậu nghe vậy, không thể kìm nén sự tức giận : "Người đâu, mau chuẩn bị cho Ai gia , Ai gia muốn gặp hoàng đế ."

⸻Kẻ nào dám to gan đến vậy, dám hại cháu ngoại của bà, chán sống rồi sao!Còn Giang Hạ kia, đúng là kẻ vô dụng, ngay cả nhi tử của mình cũng không bảo vệ được."

Cô mẫu, phu quân đã hứa với ta, sẽ điều tra rõ chân tướng."

Thẩm thị biết cơn giận của Thái hậu khó mà dập tắt, sợ sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của Giang Hạ, liền vội lau nước mắt, ánh mắt mang theo sự cầu xin."

Mẫu thân, phụ thân có phải thật sự không thích Triều Triều không ?

Nếu không phải, vậy vì sao phụ thân lại nói Triều Triều như vậy?

Hơn nữa, nhị ca cũng nói phụ thân bất công.Hình như lâu rồi phụ thân không đến thăm nhị ca.

Với thái độ như vậy, phụ thân sẽ đi điều tra kẻ hại nhị ca ư?

Mẫu thân, vì sao phụ thân lại không yêu thương chúng ta?"

Giang Triều Hoa nhéo chặt tay áo, cúi đầu xuống, giọng nói vừa tủi thân vừa khó hiểu.Nàng từng câu từng chữ chất vấn, không ngừng nhắc nhở Thẩm thị.

Thái hậu vốn đã có chút dao động, nhưng hôm nay lại càng thêm kiên định :" đứng ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau theo ta đi gặp Hoàng đế!

Có kẻ dám mưu hại hoàng tộc, đúng là phản!

Phản rồi!"

Cơn giận của Thái hậu không thể kìm nén , bà không chỉ muốn đi gặp Hoàng thượng, mà còn lập tức sai người đưa Giang Hạ vào cung .

Giang Hạ bị đưa thẳng đến Ngự Thư Phòng.

Mặc dù hoàng đế kiêng kỵ Trung Nghị hầu phủ, nhưng lại vô cùng kính trọng Thái hậu.

Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, hoàng đế liền lập tức ra lệnh cho Yến Cảnh vào cung, muốn Yến Cảnh tăng thêm vài người thẩm vấn Phi Vân, nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau sai khiến.Ngự Thư Phòng không cho nữ nhân vào, nên Giang Triều Hoa và Thẩm thị chỉ có thể chờ bên ngoài.Nghe tiếng Thái hậu nói chuyện bên trong, Thẩm thị cúi đầu nhìn Giang Triều Hoa, thở dài :
"Ngươi a."

"Mẫu thân, nữ nhi có phải cái gì cũng thua kém biểu tỷ không?

Phụ thân dường như luôn coi trọng biểu tỷ hơn."

Giang Triều Hoa không thể trực tiếp nói với Thẩm thị : Giang Uyển Tâm chính là nữ nhi của Giang Hạ.

Nàng chỉ có thể liên tục nhắc nhở Thẩm thị, để Thẩm thị tự tìm hiểu và phát hiện ra manh mối.Chỉ cần nắm chắc điểm này là đủ .

Nếu Thẩm thị tinh tế hồi tưởng lại , sẽ nhận ra Giang Hạ đối với Giang Uyển Tâm có sự khác biệt .Nàng nhớ rõ, kiếp trước vào thời điểm này, thượng thư đại nhân Phòng An Khang vì Phòng Thành, con của tiểu thiếp trong phủ ,mà hướng tới Giang Hạ cầu thân, muốn Giang Uyển Tâm gả cho con của tiểu thiếp đó.Với địa vị bây giờ của Giang Uyển Tâm, nàng ta sẽ càng muốn leo lên địa vị cao trong giới quý tộc, nhưng kiếp trước Giang Hạ lại thẳng thừng từ chối Phòng An Khang.

Điều này gây nên hiềm khích với Phòng gia, về sau Phòng gia còn ghi hận Thẩm thị.Bởi vì khi đó ,Giang Hạ đã từ chối hôn sự, nên Thẩm thị buộc phải rút lui .

Giang Uyển Tâm dã tâm rất lớn , nàng ta còn đang dây dưa không rõ với Lục Minh Xuyên, thì làm sao có thể coi trọng con của tiểu thiếp được.Theo như tính toán ,Phòng An Khang sẽ đi cầu thân trong hai ngày tới.

Nếu Thẩm thị tìm ra manh mối phát hiện ra Giang Hạ coi trọng Giang Uyển Tâm, thì khi Giang Hạ từ chối hôn sự này ,chắc chắn sẽ khiến Thẩm thị càng nghi ngờ hơn."

Phụ thân ngươi... hắn chỉ đơn giản là quan tâm tiểu bối mà thôi ......"

Thẩm thị toàn thân cứng đờ, Giang Triều Hoa đành phải gật đầu.

"Đúng vậy, phụ thân đối với những người khác đều thật sự rất hào phóng."

Giang Triều Hoa cười nhạt bên trong đôi mắt, trong đầu bỗng nhớ lại chuyện Phòng gia cầu hôn.Ở Trường An thành, Giang Uyển Tâm nổi tiếng hiền lành, xuất thân nhà cao cửa rộng.

Các công tử đều muốn thành thân với Giang Uyển Tâm vì họ nghĩ , nàng ta có tấm lòng trong sáng, thuần khiết như ánh trăng sáng (nói ngắn gọn là như bạch nguyệt quang nha) ..

Nhưng không một ai biết , dáng vẻ dịu dàng bên ngoài của nàng ta, thực ra là để che đậy dã tâm của mình.Nếu Giang Uyển Tâm từ chối hôn sự không phải chỉ vì nhượng bộ Thẩm thị, mà là nàng ta không muốn, thì không biết người ở thành Trường An sẽ nghĩ như thế nào.Còn Phòng Thành yêu thầm nàng ta trong kinh thành, không biết sẽ làm gì, liệu tình cảm thầm kín này có biến thành tức giận không .Liệu chỉ qua một cử chỉ nhỏ bé, hắn có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của Giang Uyển Tâm hay không?

Khóe môi Giang Triều Hoa bỗng nở một nụ cười mỉa mai, trong lòng nàng đang âm thầm ấp ủ kế hoạch tiếp theo.

Vì vậy ,nàng không nhận ra cửa Ngự Thư Phòng đã mở, vài bóng người từ bên trong chậm rãi bước ra.

---- Vẫn là bộ y phục màu đỏ ấy, khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, màu đỏ dường như lại càng nổi bật hơn.Khi Yến Cảnh bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, liền nhìn thấy Giang Triều Hoa đang cúi đầu, trông rất ngoan ngoãn .

Nghĩ đến việc ,ngay cả Thái hậu cũng phải đích thân ra mặt, Yến Cảnh liền không nhịn được mà cười thành tiếng .Vị đại tiểu thư Giang gia này quả thật lợi hại, bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại rất giỏi tính toán.

Chỉ trong chốc lát, Giang Triều Hoa đã tìm được chỗ dựa để gây áp lực cho hắn.

Nếu đến muộn hơn chút nữa, e là Phi Vân đã sớm bị đưa đi rồi."

Tham kiến Thẩm phu nhân."

Âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh, Giang Triều Hoa liền theo bản năng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hoảng loạn khi nhìn thấy Yến Cảnh, dù đã nỗ lực che giấu, nhưng nàng vẫn để lộ ra dáng vẻ sợ hãi trước mặt Yến Cảnh.Yến Cảnh khẽ nheo mắt lại, đem biểu cảm của nàng thu hết vào bên trong tầm mắt.."

Giang đại tiểu thư, hình như ngươi rất sợ ta nhỉ ?"

Yến Cảnh chỉ khẽ chào hỏi Thẩm thị, nàng liền gật đầu, theo bản năng che chở cho Giang Triều Hoa đang đứng phía sau.

Giang Triều Hoa hô hấp trở nên khó khăn, nhìn gương mặt Yến Cảnh, nàng luôn cảm thấy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bắn nàng một mũi tên.

Nàng tự giác đặt tay lên ngực, ánh mắt vừa nhìn sang , liền thấy phía sau Yến Cảnh có một thiếu niên mặc áo màu xanh lam, gương mặt hiền hòa, nho nhã.Vừa trông thấy thiếu niên đó, nỗi sợ trong mắt Giang Triều Hoa liền biến mất, sắc mặt của nàng cũng trở nên mù mịt hơn.Chu Trì... nàng lại thấy hắn rồi.

Edit truyện: Hương Vũ
 
Sau Khi Trọng Sinh, Nữ Phụ Ác Độc Giành Kịch Bản Bạch Nguyệt Quang
Chương 11: đại ca Giang Vãn Phong bị tàn phế


"Giang phu nhân, Giang tiểu thư ."

Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, êm tai và dễ nghe.Giang Triều Hoa không dám ngẩng đầu nhìn Chu Trì.

Nàng sợ phải đối diện với ánh mắt ấy, sợ lại nhìn thấy khuôn mặt Chu Trì trước khi chết .

Cả đời này, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân dính dáng gì đến Chu Trì nữa, lại càng không thể để liên lụy đến hắn."

Mẫu thân, con mệt rồi, con muốn về nhà."

Nàng khẽ kéo tay áo Thẩm thị, trong giọng nói có chút buồn bã.

Thẩm thị liên tục gật đầu, dịu dàng nắm tay Giang Triều Hoa, bảo nàng chờ thêm một chút nữa.

"Thẩm phu nhân, vụ án Phi Vân, hạ quan nhất định sẽ đưa ra một lời công bằng, chỉ là..."

Yến Cảnh khẽ nheo mắt, ánh mắt nhìn thoáng qua phía sau Thẩm thị.Thì ra Giang Triều Hoa và Chu Trì lại quen biết nhau.

Tài hoa của Chu Trì, hắn đều biết rõ.

Thế nhưng một người như Giang Triều Hoa, lại không xứng với Chu Trì.Ánh mắt Yến Cảnh nhìn chằm chằm Giang Triều Hoa, giọng điệu hàm chứa ẩn ý, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Thẩm thị khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy trong lời nói của Yến Cảnh có ẩn ý , nhưng lại không nghe rõ .

"Yến tiểu hầu gia ở thành Trường An vốn dĩ nổi tiếng với nhiều thủ đoạn , chắc không bao lâu nữa sẽ có tin tức, phải không?"

Giang Triều Hoa nắm chặt cánh tay Thẩm thị, dù đang nói chuyện với Yến Cảnh, nhưng ánh mắt lại chỉ hướng về phía Thẩm thị."

Đương nhiên," Yến Cảnh đáp, "nhưng chuyện này có liên quan đến Giang gia.

Giang đại tiểu thư là nhân chứng mấu chốt.

Khi nào sự việc còn chưa được làm sáng tỏ, bản quan vẫn phải trông cậy vào Giang đại tiểu thư."

Yến Cảnh khẽ cười, bóng dáng màu đỏ lướt qua người Giang Triều Hoa, cố ý mà bước đi.Giang Triều Hoa bỗng nín thở.

Nàng vốn kiêng kỵ Yến Cảnh, chỉ cần đến gần hắn, mùi hương của đàn hương thoáng qua trên người hắn ,cũng đủ khiến nàng theo bản năng phải run sợ.

Nhưng rốt cuộc Yến Cảnh có ý gì?

Vì sao lại nói phải trông cậy vào nàng?"

Phu nhân, ta xin cáo từ trước."

Nói xong, Yến Cảnh rời đi, để lại Giang Triều Hoa với gương mặt thật nhiều suy nghĩ.

Chu Trì cũng đã nhận ra nàng đang cố ý tránh mặt mình.

Đôi mắt trong trẻo của hắn thoáng hiện lên vẻ u buồn, sau đó vội vàng hành lễ với Thẩm thị, rồi quay lưng rời đi."

Triều Triều, đừng sợ.

Mẫu thân ở đây.

Chỉ một lát nữa thôi, khi cô mẫu ra, mẫu thân sẽ đưa ngươi trở về nhà.

Hôm nay là sinh nhật ngươi , đại ca ngươi nhất định sẽ xuất hiện ."

Thẩm thị dịu dàng an ủi Giang Triều Hoa.

Nhưng vừa nghĩ đến Giang Vãn Phong, tim bà lại một trận đau nhói.

Đứa con trai ấy từng là niềm kiêu hãnh lớn nhất của bà.

Mười lăm tuổi đã đỗ Trạng Nguyên, vốn dĩ có thể có cơ hội bước vào Hàn Lâm Viện, nào ngờ tai nạn bất ngờ ập đến, khiến nửa thân dưới trở thành tàn phế .

"Mẫu thân, con muốn cùng người đi gặp đại ca."

Giang Triều Hoa mím môi, ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm và kín đáo.Kiếp trước, nàng từng có hành động độc ác, nghĩ rằng tất cả mọi người đều phải nghe theo ý mình, nên không tiếc tiền bạc học y thuật, thậm chí nàng còn dùng thuốc độc hại người khác.

Kiếp này, y thuật của nàng chỉ để trừng trị kẻ ác, không hại người vô tội.Nhị ca không có việc gì, còn đại ca, chỉ cần có thể làm cho hồi phục, đại ca chắn chắn sẽ có thể tỉnh lại một lần nữa."

Ừ."

Thẩm thị lo lắng và sốt ruột.

Chẳng bao lâu sau, Thái hậu bước ra từ Ngự Thư Phòng với khuôn mặt lạnh lùng.

Bà kéo tay Thẩm thị, dẫn nàng về Vĩnh Thọ Cung.

Sau bữa cơm, Thái hậu ban thưởng một đống đồ vật lớn, rồi mới để Thẩm thị trở về Giang gia.Giang Hạ bị gọi vào hoàng cung, Giang lão phu nhân cũng không ngoại lệ.

Không phải bà ta thích dùng quy củ để phạt Thẩm thị sao , vậy thì Thái hậu cũng phải bắt bà ta ở Vĩnh Thọ Cung tuân thủ quy củ.

---- Giang lão phu nhân sau khi trở thành người thân của quan lại, bà ta không phải trải qua nhiều khổ cực .Nhưng khi quỳ ở Vĩnh Thọ Cung, bà ta không dám chống cự ,dù đầu gối bị sưng tấy.

Sau đó, Giang lão phu nhân mới được đưa trở về Giang gia.

Giang gia không có Giang lão phu nhân và Giang Hạ, không khí hiếm khi được yên tĩnh.

Thẩm thị cùng Giang Triều Hoa trở về Giang gia, rồi hướng về Lưu Phong Viện – nơi ở của Giang Vãn Phong .

Lưu Phong Viện vốn nằm ở trung tâm Giang gia, ngay cả đường đi đều rất đẹp.

Nhưng từ khi Giang Vãn Phong bị tàn phế, hắn không còn vui vẻ khi gặp người, thái độ trở nên kỳ lạ, đôi khi Thẩm thị cũng không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Lưu Phong Viện
"Phu nhân, đại tiểu thư."

Trong Lưu Phong Viện chỉ có một người hầu tên Khánh tay đang cầm chậu nước, đứng trên bậc thang trong sân, dùng nước rửa tấm ván gỗ*( dùng để lát sàn, bậc thang ) cạnh rừng trúc , .

Khi thấy Thẩm thị và Giang Triều Hoa, người hầu vội vàng tiến đến, ánh mắt liếc qua Giang Triều Hoa , với vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.

"Đại ca có ở trong phòng ngủ không ?"

Lâu rồi Giang Triều Hoa không tới Lưu Phong Viện, lần gần đây nhất là khi nàng đến, tại nơi này ,nàng vô tình khiến Giang Vãn Phong một phen xấu hổ.

⸻Vì chưa quen thấy Giang Vãn Phong tự đứng dậy được, Giang Triều Hoa đã gây náo loạn một lúc tại Lưu Phong Viện.

Nghe nói sau lần đó ,Giang Vãn Phong lại bị bệnh."

Triều Triều, con..."

Thẩm thị mím môi nhìn nữ nhi, nàng sợ Giang Triều Hoa sẽ lại làm cho Giang Vãn Phong chịu kích động.

Tuy nhiên hôm nay, Giang Triều Hoa cư xử lại vô cùng khiến nàng hài lòng.

Trong lòng nàng hy vọng mối quan hệ giữa nữ nhi và nhi tử cũng trở nên thân thiết như những gia đình khác."

Mẫu thân, trước đây là con không hiểu chuyện, chỉ cần có thể nhìn thấy đại ca, dù đại ca có đánh con, con cũng sẽ không bỏ trốn."

Sau đó Giang Triều Hoa bước tới phía trước hai bước, đột nhiên nàng quỳ xuống, bộ váy trải ra trên mặt đất.

Giọng nói trong trẻo của nàng vang lên:
"Đại ca, muội cùng mẫu thân đến thăm huynh.

Những việc muội làm trước đây, muội sẽ không biện hộ gì cả, muội sai rồi , chính là sai rồi, mong đại ca cho muội và mẫu thân gặp mặt một lần."

--- Giang Triều Hoa không biết Giang Vãn Phong bây giờ đang nghĩ gì, nhưng điều quan trọng nhất nàng phải làm là gặp được hắn.

Chỉ khi gặp được, nàng mới hiểu rõ được tình hình và bắt mạch được cho Giang Vãn Phong."

Khánh tới , đưa nàng về đi."

Một giọng nói khàn khàn,hỗn loạn, ngây ngô từ phòng ngủ truyền đến, khiến Khánh vừa bước tới đỏ cả vành mắt."

Đại tiểu thư, xin đừng kích động công tử nữa.

Chẳng lẽ người đã quên lần trước nói gì với công tử sao?"

Người ta gọi công tử là một phế nhân, cả đời sẽ như vậy, không ai cứu được, thì làm sao có thể giữ mối quan hệ thân thiết với muội muội được.

Hơn nữa, làm gì có ai nói như vậy với huynh trưởng chứ."

Mẫu thân cũng nên trở về đi, con sẽ không làm gì sai đâu."

Âm thanh trong phòng dừng một lát, rồi lại vang lên tiếp.

Thẩm thị đỏ cả mắt, nước mắt chợt rơi xuống.

Nếu gió đêm có thể tìm thấy đại phu giỏi giúp hắn cứu chữa, thì hắn cũng sẽ không chịu.

Hắn không chịu làm gì cả, cứ để bản thân muốn làm gì thì làm.

--- "Cầu xin đại ca cho Triều Triều được gặp một lần.

Muội có chuyện muốn nói với huynh, muội biết mình đã làm sai quá nhiều, không còn mặt mũi nào gặp lại.

Nhưng muội chỉ mong huynh chịu ra gặp mặt , là việc liên quan đến mẫu thân và các ca ca , muội cầu xin huynh, hãy nhìn muội một lần."

Nghe thấy giọng Giang Vãn Phong yếu ớt, tràn đầy tuyệt vọng, trong lòng Giang Triều Hoa bỗng nhói lên đau đớn.

Một cơ thể bị tàn phế ,vẫn có thể hồi phục được , nhưng nếu tâm hồn tổn thương, thì sẽ không có thuốc nào chữa trị được.Nàng muốn tìm cách giúp Giang Vãn Phong khôi phục ý chí chiến đấu, đánh thức lại ngọn lửa trong lòng hắn.

Bây giờ, cách duy nhất chính là khiến Giang Vãn Phong chú ý tới nàng, rồi nói ra sự thật .

Chỉ cần Giang Triều Hoa nói, Giang Vãn Phong chắc chắn sẽ cho người đi điều tra, nếu biết được sự thật, trong lòng hắn sẽ nổi lên hận ý, và từ hận ý ấy ,sẽ khơi dậy ý chí muốn sống sót."

Bộp !

Bộp!

Bộp!"

Giang Triều Hoa đột nhiên quỳ xuống, đầu chạm đất.

Tiếng động khiến Thẩm thị hoảng hốt, vội vàng chạy đến đỡ, nhưng Giang Triều Hoa lại nhẹ nhàng đẩy tay ra:"Mẫu thân, để con quỳ.

Con xin lỗi vì trước đây quá ngu ngốc và độc ác.

Con thực sự xin lỗi đại ca.

Con nguyện chịu mọi hình phạt, chỉ mong đại ca nhìn con một lần.

Con còn nhớ rõ, hồi nhỏ đại ca ôm con vào lòng rồi sưởi ấm.

Con còn nhớ rõ mùi hương trên người đại ca.

Xin đại ca, hãy nhìn ta đi!"

Giang Triều Hoa đỏ cả đôi mắt, từng chút một cúi đầu dập xuống đất.Trán nàng nhanh chóng bị sưng đỏ, da thì bị trầy xước, chảy máu.Khánh đi tới hít vào một hơi lạnh, chỉ cho rằng Giang Triều Hoa đang giả vờ, nhưng bây giờ hắn không dám chắc chắn."

Cầu xin đại ca, hãy nhìn muội đi.

Đại ca, Triều Triều rất nhớ huynh."

Đó là suy nghĩ thật lòng , chân thành và tha thiết của nàng.Nàng biết đại ca đối với nàng cũng thực sự tốt.

Kiếp trước nàng đã vì bàn thân mà đẩy đại ca ra xa, nhưng kiếp này sẽ không như vậy nữa."

Bộp!

Bộp!

Bộp!"

Giang Triều Hoa không ngừng dập đầu.

Thẩm thị vừa khóc vừa nâng nàng lên.

Đến khi mặt nàng đầy máu, phòng ngủ mới có động tĩnh."

Lộc cộc!" một tiếng.

Dường như có vật gì rơi xuống.

Khánh vừa tới thì hoảng hốt, vội vàng chạy vào phòng."

Khánh tới , đưa nàng vào đây ."

Giọng nói khàn khàn nhưng may mắn thay, Giang Vãn Phong cuối cùng cũng chịu mở lời.

Edit truyện: Hương Vũ.
 
Back
Top Bottom