Lãng Mạn Sau khi thức tỉnh công chính điên cuồng chiếm đoạt tôi (18+)

Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Bé song tính


Hiểu Mịch đi phía trước mà lòng thấp thỏm không thôi, tay cậu run run ấn mật khẩu nhà sai mấy lần liền.

Đoàn Dương đứng phía sau không nói gì, nhìn cậu hấp tấp mở cửa bước vội vào nhà.Thằng nhóc này điều kiện không tồi cớ gì cứ bám dính lấy hắn từ bữa tới giờ, chẳng lẽ lần đó đụ cậu ta mạnh quá nên giờ định trả thù.

Nhưng rõ ràng lần đó hắn bị người ta chuốc rượu say kí ức tối đó cũng mơ hồ.Hắn chỉ nhớ là rất sướng còn việc hắn địt con người ta như thế nào thì là chuyện của quá khứ rồi.Hiểu Mịch như người hầu nhỏ cẩn thận lấy một đôi dép trong nhà đưa tới chân hắn, hai má đỏ ửng."

Anh đi tạm xem trong nhà tôi không có cỡ lớn hơn."

Đoàn Dương ánh mắt đăm chiêu nhìn người ở dưới, còn có cả dịch vụ xỏ dép tận chân như này nữa cơ à.

Hắn ra vẻ lịch sự cảm ơn một tiếng rồi đi vào trong, Hiểu Mịch vẫn ngơ ngơ ngồi đó chưa hiểu ra hành động lố lăng vừa rồi của mình.Thấy Đoàn Dương đi vào trong cậu mới hoảng hồn bật người dậy, chạy vào trong.Đoàn dương khẽ đảo mắt quanh nhà cậu, mọi thứ đều ngăn nắp chu toàn và không có dấu hiệu của người thứ hai.

Khoé môi y khẽ nhếch lên, lại nhìn bóng dáng người nọ lúi húi trong bếp không biết đang làm gì.Hiểu Mịch run run cầm một lọ nhỏ như tinh dầu cắn cắn môi cho vào hai giọt.

Ánh mắt vừa sợ hãi nhưng lại có chút hưng phấn, nếu thành công thì cậu sẽ có cơ hội theo đuổi y.

Còn nếu không thì...Đang suy nghĩ vẩn vơ thì bị một bóng người phía sau vây lấy, giọng nói trầm khàn phả vào tai cậu."

Có cần tôi giúp gì không?"

Hiểu Mịch giật mình quay lại nhìn hắn, khoảng cách hai người bây giờ rất gần, gần tới nổi cậu ngửi thấy mùi thuốc lá trên người hắn."

Không...không cần, tôi vào rót cho anh ly nước thôi."

Đoàn Dương nhìn cậu một cái, ý đe dọa ngầm thoáng qua nhưng rất nhanh bị hắn đè xuống vòng ra sau cậu cầm lấy ly nước."

Cảm ơn."

Nói rồi liền đi ra ngoài, Hiểu Mịch thở phào một hơi không nhịn được lon ton chạy theo sau."

Tôi tham quan nhà cậu một vòng được chứ?"

"À..được tất nhiên là được."

Hiểu Mịch nhìn chăm chú bóng dáng của người nọ, thấy môi hắn chạm vào miệng cốc liền thở phào một hơi.

Mà mọi hành động của cậu đều thu vào ánh mắt người nọ.Trò vặt vãnh này cũng đem ra dùng với hắn.

Hiểu Mịch mặc kệ hắn tham quan nhà mình, cửa cậu đã khoá rồi hắn muốn đi cũng không được.Hôm nay cậu nhất định phải đánh liều, không có được nhưng ít ra cậu vẫn đụ được hắn.

Cùng lắm cậu trốn ra nước ngoài, hắn sẽ không nhỏ mọn tới mức muốn giết cậu đâu nhỉ?

Đoàn Dương đứng một lúc thì cảm thấy choáng váng, loạng choạng bước về phía sofa.

Hiểu Mịch nhìn cốc nước đã cạn vẻ hưng phấn không dấu nổi vội tiến tới đỡ lấy hắn."

Anh không sao chứ?"

Đoàn Dương gục đầu vào hõm cổ cậu, cánh tay không biết vô tình hay cố ý mà túm lấy cánh mông no đủ của người nọ."

Chóng mặt quá."

Vào tròng rồi!Hiểu Mịch quàng tay vừa ôm vừa kéo Đoàn Dương vào phòng mình."

Mệt thì nghỉ đi, tôi đưa anh đi ngủ."

Đoàn Dương gần như mất đi ý thức, toàn bộ trọng lượng đè hết lên người Hiểu Mịch.

Cậu thở hổn hển khó khăn lắm mới lôi được hắn ném lên giường.Nặng như vậy thảo nào đêm đó chịch cậu đến tét mông chảy máu.Nhìn gã đàn ông to lớn nằm oặt trên giường, Hiểu Mịch cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Không ngờ lại dễ dàng như thế.Nuốt khan một tiếng, cậu leo lên người y cánh tay không kìm được vuốt ve khắp mặt người nọ rồi in lên đó một nụ hôn.Cậu đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi!Trong khi Hiểu Mịch đang vô cùng hưng phấn, Đoàn Dương lại vô cùng khó hiểu cùng hứng thú.

Hắn giả vờ ngất xem thằng nhóc này chuốc thuốc hắn định bày trò gì, nếu là người khác có lẽ đã bị hắn bắn cho bể sọ từ lâu rồi.

Phía dưới do cọ xát trước đến phát đau nhưng hắn vẫn cố nhịn xem.Vượt ngoài mong đợi của Đoàn Dương, hắn gặp phải một nhóc dâm đãng rồi.

Dưới sự tác động cả về mặt tâm lý lẫn sinh lí, Hiểu Mịch miệng đắng lưỡi khô lột sạch đồ của Đoàn Dương còn đúng cái quần lót.Cậu hơi khiếp sợ nhìn cái đống to bự đó, đến giờ bé bướm của cậu vẫn còn đau đây này.

Đúng a, Hiểu Mịch là người song tính.

Vì đặc thù cơ thể nên cậu luôn che dấu suốt hai mươi mấy năm trời cho tới khi gặp được người này.

Cậu sợ nếu hắn biết được cơ thể dị dạng của mình sẽ ghét bỏ nên mới chuốc thuốc hắn ăn một lần cho thoả lòng.Hai mắt cậu đột nhiên đỏ hoe, nỗi uất ức khó chịu trào dâng không nhịn được vung tay tát hắn một cái rồi oà lên khóc.

Đoàn Dương giả vờ ngủ cũng chả hiểu mô tê gì tự nhiên bị đánh rõ đau.

Đã thế thủ phạm còn ngồi khóc như oan ức lắm!Hiểu Mịch thút thít một hồi, cậu quyết tâm hôm nay nhất định phải ăn được hắn cho thoả lòng sau đó ra nước ngoài mở tiệm bánh trang trải cuộc sống.Không một động tác thừa lột sạch quần áo trên người mình ra, cơ thể vì lạnh run lên một cái nhưng cũng nhanh chóng hứng lên.

Trong phòng có đặt thêm một lọ tinh dầu nói thô ra là thuốc kích dục do cậu tự chế, nhưng liều nhẹ thôi.Phía dưới rất nhanh liền ngứa ngáy, Hiểu Mịch ánh mắt ướt át bắt đầu cọ cọ vùng kín lên bụng người nọ, bàn chân cậu duỗi ra đặt lên mặt hắn, Đoàn Dương chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy toàn bộ nơi mê hồn đang ướt nước kia.Hắn khẽ mở he hé mắt thì suýt phọt máu mũi, trước mắt hắn không chỉ có một con cu trắng bóc mà dưới đó nữa là một con bướm không lông đang rỉ nước.Lỗ nhỏ hồng nhạt chúm chím vì hứng tình mà không ngừng nhỏ dãi chờ người tới đâm chọc.

Đoàn Dương nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, không ngờ thằng nhóc này vậy mà lại là song tính.Vậy là đêm đó, hắn vừa chịch mông vừa đụ lồn cậu.Hiểu Mịch ưm a rên rỉ đến cao trào đâu biết người kia bị mình chọc đến gân xanh đầy cổ, cái lỗ mọng nước kia ở rất gần rồi mà không được ăn khiên hắn nhịn không được nữa liền mở mắt.Trong sự bàng hoàng cùng hoảng sợ của cậu liền lật người Hiểu Mịch lại gấp gáp úp mặt xuống nơi hút hồn kia.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Nện đến ngất


Hiểu Mịch bị dọa sợ giãy giụa muốn trốn, cậu không hiểu vì sao Đoàn Dương đột nhiên thức dậy.

Quan trọng hơn cả là bí mật của cậu bị phát hiện rồi...Đoàn Dương thấy hành động quẫy đạp của cậu quá vướng víu liền dứt khoát banh rộng chân cậu ra hai bên, miệng y vùi sâu vào lỗ nhỏ đỏ ửng đang chảy nước kia.

Như một con thú đói khát đã lâu y vùi miệng gần như muốn chui tọt vào trong cái lỗ kia hút từng ngụm dâm dịch đang chảy ra từ cơ thể người nọ.Đoàn Dương như phát điên hút từng ngụm lớn hết day rồi cắn, lưỡi y liếm láp dọc bé bướm non mềm hận không thể cắn xé nuốt chửng.

Ngọt quá!Không ngờ bú âm vật cho người khác lại sướng thế này, trước kia hắn chỉ bắt người ta bú cho hắn chứ làm gì có chuyện hắn bú cho ai bao giờ!!Hiểu Mịch bị y day cắn hột le đến cao trào, cơn sướng chạy dọc khắp toàn thân, sướng đến mức ngón chân cậu co giật miệng nhễu dãi.

Đoàn Dương cú vục mặt xuống đó bú liếm một hồi lâu mặc cho Hiểu Mịch ưm a rên rỉ xin tha cũng mặc kệ, lưỡi hắn đi sâu vào thăm dò vách thịt ấm nóng bắt đầu đâm chọc.

Hiểu Mịch vừa trải qua 3 đợt cao trào làm sao chịu nổi, cậu khóc la oai oái muốn đẩy đầu y ra khỏi bướm mình."

Đừng liếm nữa...tè...em tè ra mất..."

Đoàn Dương nghe vậy bú càng hăng, cả người Hiểm Mịch đột nhiên căng cứng miệng mở to.

Đoàn Dương không kịp lui bị bắn cho một mặt nước dâm.Lúc này hắn mới cười gằn luyến tiếc buông bé sò mọng nước kia ra.

Vuốt mặt một cái nhìn cậu một thân lõa lồ nằm trên giường hai mắt đỏ ửng, con cu dưới thân giật giật mấy cái.

Hắn mặc kệ cậu mới cao trào, ngón tay tiến vào đâm chọc mấy cái.

Cảm thấy đã đủ mềm liền cầm con cu tím đen to như cánh tay em bé đâm ọt một cái.Hiểu Mịch đang trong cơn phê do mới cao trào bị đâm một cái hồn muốn văng luôn khỏi xác, bé bướm vừa bị dày vò đã phải ăn nguyên một con cu khủng khiến cậu đau muốn chảy nước mắt khóc lóc ỉ ôi."

Đi ra...không vừa..hức.."

"..."

"Đau..."

Đoàn Dương cũng chả khá hơn là bao, cái bướm non khít rịt kẹp hắn phát đau.

Thấy cậu khóc nghẹn lên hắn mới thấy hơi hối hận liền cúi xuống hôn một cái, một tay hắn đi xuống nắm lấy con chim bé tí của cậu vuốt ve nhằm phân tán lực chú ý."

Ngoan nào, một lát nữa sẽ sướng."

Hiểu Mịch thút thít khóc thấy hắn chịu dỗ mình thì làu bàu làm nũng."

Anh làm em đau."

Giọng nói nghèn nghẹn dinh dính do vừa khóc xong của cậu khiến cự vật người nọ bất giác to thêm một vòng, con mẹ nó đáng yêu chết mất.

Hắn cúi xuống hôn sâu với cậu, thấy Hiểu Mịch bắt đầu ưm a rên rỉ thân dưới không nhịn nổi nữa liền đâm chọc ra vào.Tần suất ngày một nhanh, lỗ nhỏ hồng nhạt bị đâm đến đỏ ửng dâm thuỷ chảy ra ngày một nhiều bao lấy con cu người nọ.Đoàn Dương nhìn muốn nóng mắt ra sức banh háng cậu đụ mỗi lúc một hăng."

Đồ lẳng lơ, ai cho cậu tụt quần phơi bướm quyến rũ tôi hả."

Chát!"

Cậu thèm muốn ông đây lâu rồi đúng không?"

Chát!Cứ mỗi một câu là hắn lại đánh lên mông cậu một cái, Hiểm Mịch bị đụ sướng nào hiểu hắn đang nói cái gì chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ hắn xin tha."

Hức...chậm chút...không nổi nữa..."

"Sao lại không nổi, cái bướm non của cậu ăn ngon vậy cơ mà."

Hiểu Mịch bị nói tới mức đỏ mặt tía tai, sao bình thường ít nói lắm cơ mà trên giường văng tục lắm thế.Đoàn Dương như máy đóng cọc đâm chọc đủ đường, quy đầu đột nhiên chạm vào thứ gì mềm mềm hút chặt lấy khiến y sướng muốn nổ cu vội vả đâm vào chỗ đấy.

Hiểu Mịch sợ hãi muốn trốn liền bị Đoàn Dương lật người lại đem mông cậu nâng cao, chim to cứ vậy phang phành phạch vào con bướm bị đụ đến nát bấy.Tiếng nước nhóp nhép dâm mĩ vang khắp phòng, sướng thì sướng thật nhưng Hiểu Mịch đã cao trào bốn năm lần rồi hắn mới chịu bắn một lần, sướng muốn chết.Cả người cậu rã rời muốn ngủ liền bị y lật lại, cậu hoang mang không hiểu chuyện gì ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, Đoàn Dương nhếch môi một cái đem chân cậu vác lên vai chim to một lần nữa tiến vào hang động ấm nóng."

Không...không nổi nữa.."

"Bé cưng, đêm còn dài em buồn ngủ cứ ngủ tự thân tôi vận động."

Hiểu Mịch tái mặt lại bị hắn nện đến mức không nói nên câu chỉ biết khóc lóc van xin hắn dừng lại."

Tét bướm...dừng...không làm nữa...thả ra..."

"..."

"Hư...ức...sướng...aaa.."

"..."

"Em mệt...có ai không...cứu với."

Hiểu Mịch bị nện từ chiều đến tối mịt mới được tha, sau hiệp cuối bị chịch đến tè ra sàn mông y chổng lên cao cho hắn đụ sau đó ngất lịm.Đoàn Dương thở hổn hển ôm lấy người dưới sàn hôn một cái, hắn vẫn còn muốn.

Nhưng cậu mệt thế này, thôi để mai vậy.Hắn ôm cậu đi tắm, suốt quá trình vẫn không hề rút ra.

Trong phòng tắm nhịn không được lại đút vào miệng cậu một hồi.Chết mất, hắn nghiện tiểu yêu tinh này mất rồi!

Đến khi đi ngủ, vẫn là chịu không được đem cự vật nhét lại vào cái bướm sưng đỏ rồi mới chịu ôm người đi ngủ.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Nhờ vả


Lâm Phong tắm xong cũng đã hơn 9 giờ tối, thấy Tô An đã ngủ say liền mở cửa ra ban công hút thuốc.

Hắn đứng đó suốt 30 phút đồng hồ cả người bị khói thuốc bao lấy, nhìn bầu trời đen kịt trước mắt cơn bạo nộ tưởng đã áp chế bất giác trỗi dậy.

Rít sâu một hơi cảm nhận chất nicotine tràn vào trong phổi, tay hắn vân vê bấm máy gọi.

Sở Thiệu đang ra vào trong cơ thể Lục Thận, cả người cậu bị trói chặt hai chân banh rộng ra mặc người xỏ xuyên.

Hắn thở hắt ra một hơi sướng muốn ngừng thở, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.Sở Thiệu định mặc kệ nhưng tiếng chuông cứ kéo dài dai dẳng khiến hắn bực tức không thôi.

Với lấy điện thoại trên bàn, động tác dưới thân vẫn không chậm lại hắn điên tiết liền chửi thề.

Đến khi thấy rõ người gọi tới liền cười gằn một tiếng bắt máy."

Tao đụ cả họ nhà mày!"

Lục Thận bị quần lót chặn trong miệng chỉ biết ưm a rên rỉ muốn trốn, hắn nghe điện thoại nhưng thân dưới vẫn không ngừng luận động ra vào.

Lâm Phong không lấy làm tức giận, mặc kệ tiếng động lạ trong điện thoại hắn vẫn dửng dưng ra lệnh."

Cái thằng tên Thiên Hạo, mày xử lí giúp tao một chút.

Tốt nhất là đem đến nhà mày đi, muộn nhất là tối mai tao phải thấy nó ở nhà mày."

"Mày sợ bẩn tay hay sao mà phải tao làm, ông già nhà mày biết thì làm sao?"

Sở Thiệu trào phúng cười cười, ánh mắt một mảng tối đen."

Tự tao xử lí."

"Chậc, biết rồi."

Thở dài ngao ngán, hắn ôm lấy người đang bị hành hạ dưới thân vào lòng hôn một cái lên lưng.

Ở nơi cậu không nhìn thấy nở một nụ cười man rợ.

"Bé cưng à, tôi lại bị ép buộc làm chuyện xấu rồi."

Lục Thận nào nghe hắn lẩm bẩm cái gì, cả người cậu rệu rã không chút sức sống ngất lịm đi.

*

Lâm Phong nhờ vả xong định quay vào phòng, nhớ ra gì đó lại gửi thêm một tin nhắn cho Sở Thiệu nhờ hắn giải quyết vụ ở sòng bạc giúp mình luôn.

Sở Thiệu bên kia nghiến răng ken két không thôi, ai bảo hắn là bạn mình cơ chứ.

Đợi cho mùi thuốc tản bớt hắn mới đi vào phòng đóng cửa lại, Tô An khẽ cựa quậy một cái không hiểu sao cả người đột nhiên nặng trịch khó thở không chịu nổi.

Cậu ưm ưm tỏ vẻ khó chịu muốn đẩy vật nặng trên người mình ra nhưng không được, nhìn cậu khó chịu đến mức mặt mũi nhăn nhó không hiểu sao Lâm Phong cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Tay hắn khẽ vuốt ve khắp người cậu, đến khi Tô An sắp bị chọc tỉnh thì mới buông ra kéo cậu vào lòng.

Hắn chỉ định trêu cậu một chút thôi, lúc này mới thoả mãn ôm lấy cậu đi ngủ.

Một đêm cứ thế trôi qua.

Tô An sáng sớm bị ác mộng doạ cho tỉnh, trong mơ cậu thấy Lâm Phong cả người đầy máu tiến về phía mình, cậu muốn chạy trốn nhưng chân như bị ghim xuống đất không nhấc lên nổi.

Đột nhiên Lâm Phong biến mất, cậu bị vây trong một không gian tối đen không lối thoát chỉ biết la hét trong vô vọng.

Cả người cậu run rẩy đầm đìa mồ hôi, tay sờ sang bên cạnh cảm thấy hơi ấm của da thịt.

Lâm Phong vẫn còn ngủ chưa có rời đi, Tô An như vừa được vớt ra từ cơn khủng hoảng vội chui vào lòng hắn, cảm nhận mùi hương quen thuộc trên người hắn khiến cậu yên lòng hơn bao giờ hết cả người cậu dính sát lên ôm chặt cứng lấy hắn rồi chìm vào giấc ngủ.

Lâm Phong khẽ nhếch môi một cái, không hề mở mắt kéo cậu vào lòng.

Hắn gục đầu vào cổ cậu, liếm một cái.

Vẫn chưa đủ, không nhịn được day day nhẹ.

Phải làm sao đây, hắn càng ngày càng nghiện cậu mất rồi.

Tô An ngủ đến trưa mới dậy, cậu sờ sang bên cạnh thấy không còn hơi ấm.

Tô An hơi chán nản, cả người ngơ ra ngồi trên giường không biết đang thẫn thờ cái gì.

Mãi đến khi Lâm Phong mở cửa bước vào, hai mắt cậu đã đỏ hoe.

Ban đầu là ngơ ngác sau đó xác nhận đúng là hắn liền không kìm được rơi nước mắt.

Nỗi uất ức mấy ngày nay cứ thế trào ra, hắn tránh mặt cậu vì người tên Thiên Hạo kia ư?

Lâm Phong thấy cậu khóc thì hơi sửng sờ nhưng sau đó liền khôi phục lại vẻ lạnh tanh tiến tới ôm lấy cậu bế lên.

"Khóc cái gì?"

Tô An hai chân quắp lấy eo hắn như gấu koala, cả khuôn mặt vùi vào vai y nức nở.

Cậu không hiểu bản thân mình rốt cuộc là bị cái gì nữa, một mặt cậu sợ hãi Lâm Phong, mặt khác cậu lại quyến luyến không muốn rời xa hắn.

Trước kia cậu cứ nghĩ đẩy hắn về với nhân vật chính là xong, nhưng khi thấy sự xuất hiện của Thiên Hạo cảm xúc của cậu chính là sự ghen ghét đố kị.

Cốt truyện gì đó đối với cậu đã không còn quan trọng nữa, dù muốn hay không tình cảm cậu dành cho hắn dù trước kia hay hiện tại vẫn không hề thay đổi.

Thích một người là biết dù chết nhưng vẫn cố đâm đầu vào.

Cậu không hiểu càng không muốn hiểu, cậu chỉ muốn hắn không quan tâm ai khác ngoài mình, vì sao hắn có thể nhốt cậu lại còn bản thân lại được ở bên người khác.

Tô An không cam tâm.

Cậu khóc đến mức mũi đỏ bừng, thấy hắn bày ra bộ mặt như tula liền cắn mạnh một cái lên cổ hắn.

Lâm Phong không tránh mà còn để cho cậu cắn, đến khi trong miệng cậu toàn mùi máu tanh mới chịu nhả ra.

Không tồi!

Cho cắn một cái liền nín, lần sau liền để cậu cắn chỗ khác.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Chiều chuộng


Không tồi!

Cho cắn một cái liền nín, lần sau liền để cậu cắn chỗ khác.

"Nín chưa?"

Tô An ôm lấy cổ hắn rầm rì mãi không có ý định bước xuống, cậu như thế này ngược lại làm Lâm Phong vô cùng thoã mãn.

Hắn hôn nhẹ lên tóc cậu một cái ôm vào nhà vệ sinh giúp cậu đánh răng rửa mặt, cả quá trình đều một tay hắn làm hết cho cậu.

"Em tự đi vệ sinh hay để tôi bế đi?"

Tô An khi này mới đỏ bừng mặt lắp ba lắp bắp trượt xuống khỏi tay hắn, vẻ mặt không tình nguyện cho lắm.

"Tự đi."

Lâm Phong không nói gì nhìn cậu một cái rồi quay đầu đi ra ngoài vẻ mặt đăm chiêu.

Sao tự nhiên lại ngoan thế này, mẹ nó chứ cậu ngoan như này hắn vừa mừng vừa lo.

Hắn ra ban công hút thuốc một lúc Tô An mới lững thững đi ra, hắn ngả ngớn tựa lưng vào lan can nhìn cậu ánh mắt không rõ cảm xúc.

Tô An cắn cắn môi do dự một chút rồi tiến về phía hắn, cả người cậu đi đứng xiêu vẹo trông như sắp ngã tới nơi.

Lồng ngực Lâm Phong khó chịu chửi thề một cái.

Hắn dụi thuốc vào gạt tàn gần đó kéo cậu lại ôm lấy, cánh tay vây chặt lấy eo cậu sờ sờ nắn nắn.

"Lại gầy đi một vòng rồi, con mẹ nó thịt ăn đi đâu hết rồi?"

Tô An bị hắn sờ véo liền dãy dụa miệng lẩm bẩm càu nhàu.

"Anh ăn chứ ai."

"Hả."

Lâm Phong cúi hắn đầu xuống ghé tai vào miệng cậu ý nghe không rõ, Tô An không ừ không hử mặc kệ hắn luôn.

Thấy cậu không chịu mở miệng tay hắn vói vào quần cậu khiến Tô An đỏ bừng mặt vội cầm lấy tay hắn, Lâm Phong thích thú ghé sát tai cậu hôn một cái.

"Ừm, tôi ăn hết thịt em rồi."

Ngứa!

Tô An xoa xoa tai muốn tránh cái người hết cắn lại véo này, Lâm Phong không những không buông mà cứ kéo cậu xà nẹo suốt 10 phút đồng hồ, đến lúc này cậu mới đầu hàng xin tha.

Lâm Phong nheo mắt nhìn cậu một cái, ôm lấy cậu ngồi xuống ghế cằm gác lên đầu cậu.

Hai người ít khi yên tĩnh như vậy.

"Muốn ra ngoài không, tôi đưa em đi?"

Tô An đăm chiêu.

"Không, sao thế."

"Không đi đua xe nữa à?"

Tô An sợ đến mức rụt gáy, tên điên này sao lại biết cậu từng đua xe cơ chứ.

Hắn thấy phản ứng của cậu, ánh mắt tối đi một chút.

Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, hắn cũng không thể nhốt cậu ở nhà được mãi.

Xoa xoa mái tóc Tô An đến rối bù, hắn hiếm khi thoả hiệp.

"Muốn đi đâu thì đi, nhưng phải báo với tôi một tiếng."

Tô An tưởng mình nghe lầm quay phắt lại nhìn hắn.

"Gì cơ?"

"Đến giờ cơm phải về."

Hắn vậy mà không quản cậu nữa, không phải trước kia hắn nói sẽ nhốt cậu ư?

Tô An vừa mừng vừa lo.

Mừng vì hắn thả tự do cho cậu, lo là lo hắn chán cậu.

Tô An phẫn uất không thôi, trước đây thì tìm đủ mọi cách trốn hắn giờ thì lại không nỡ.

Ngoài hắn ra, còn ai quan tâm cậu như vậy cơ chứ!

Lâm Phong nhìn thấy rõ sự đắn đo hiện lên trong mắt cậu, một tia kì dị hiếm thấy loé qua nhưng rất nhanh bị hắn đè xuống.

"Ừm."

Hắn cười khẽ ôm cậu lên, lời nó như có như không rơi vào tai cậu.

"Tôi thích những người ngoan ngoãn."

Riêng cậu là ngoại lệ!

"Đi ăn cơm."

Tô An vùi mặt vào ngực hắn ôm chặt lấy, Lâm Phong bế cậu xuống lầu trùng hợp có một tên không mời mà tới.

Sở Thiệu mặt như dẫm phải phân nhìn hai kẻ ôm ấp nhau đi xuống cầu thang trào phúng một câu.

"Ấm áp quá nhỉ."

Lâm Phong cũng lười đáp lại hắn, Tô An mắt cảnh giác ngoái nhìn người trước mặt.

Bỏ qua cái vẻ bất cần đời thì tên này phải nói quả thực rất đẹp trai, so với Lâm Phong nhà cậu cũng phải một chín một mười.

Hai tay đang ôm cổ Lâm Phong bất giác siết chặt lấy, mãi đến khi Lâm Phong vỗ vỗ mông cậu mới nới lỏng tay ra một chút nhưng cũng không có ý định đi xuống.

Sở Thiệu đối với ảnh mắt dò xét của Tô An không hề quan tâm, mặt hắn ra vẻ thách thức nhìn lại cậu.

"Hình như "bạn nhỏ" nhà cậu rất thích tôi thì phải?"

Từ bạn nhỏ hắn cố tình kéo dài ra, Lâm Phong hơi khó chịu siết chặt lấy eo cậu ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Sở Thiệu.

Y bất đắc dĩ với hai người này, ban ngày ban mặt không được ôm vợ ngủ chạy đến đây còn bị hai đứa thần kinh nhìn chằm chằm.

Không khí trong phòng có chút quỷ dị, người làm trong bếp cũng không dám bước ra ai biết hai tên điên này định làm gì.

Sở Thiệu quen thói gác cả hai chân lên bàn, mắt hắn đánh qua chỗ Lâm Phong một cái.

Lâm Phong không ừ không hử bế Tô An đặt lên đùi ngồi xuống , đồ ăn được bưng lên sẵn.

"Tình cảm phết nhỉ, tao không ngờ luôn đấy?"

"Làm sao bằng mày được."

Cũng chịu mở miệng ra nói rồi.

Lâm Phong không có ý định nói chuyện riêng còn ngồi đút từng thìa cháo cho cậu.

Tô An hiển nhiên ngồi ăn rất ngoan mặc kệ bộ mặt mắc ói của người nọ.

Đây là người của cậu, đừng có mà tư tưởng.

Hiển nhiên cậu nhầm tên này thành vị hôn phu hay bạn tình mới gì của hắn, cái bản mặt đẹp đẽ này không phải vịt cũng thật phí đi.

Nếu Sở Thiệu biết vì cái mặt của mình mà bị tưởng là vịt hắn nhất định sẽ róc xương kẻ đó ra.

Hai người một người ăn cháo một người hút thuốc nhìn nhau, ý đối địch nồng đượm.

Sở Thiệu nổi chút hứng thú trêu trọng, giọng điệu ngã ngớn hướng Lâm Phong.

"Sao trước giờ cậu không đút cho tôi a."

Hai tay Tô An nắm thành quyền vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Lâm Phong thấy cậu như vậy quả thực rất hài lòng liền hôn cậu một cái.

" Có việc thì nói đi."

"Hừ, mày cũng biết có việc cơ đấy.

Ông già nhà mày muốn róc xương tao đến nơi rồi đấy."

"Vậy à?"

"Mày...giờ phải làm sao?

Lô hàng đó tao không quản được."

Động tác đút cháo cho Tô An vẫn không ngừng lại, ánh mắt hắn ôn nhu như thế nhưng giọng nói toát ra lại lạnh đến cực điểm.

"Tao làm gì trước giờ có nhìn thái độ của ông ta à?

Lô hàng đó mày không cần quan tâm, tự tao lo liệu."

Sở Thiệu xoay xoay điếu thuốc ánh mắt phức tạp nhìn hắn, hiện tại hắn ngang nhiên đối đầu như thế chỉ e là.

" Tối nay đến nhà tao đi, ở đây không tiện."

"Ừm, đồ tao cần đã có chưa?"

Sở Thiệu đứng lên cười cười, nhìn cái người ngang nhiên ngồi ăn ngon lành kia một cái.

"Có, rất "tươi" và "mới"."

Nói xong liền đi luôn.

Tô An khó hiểu nhìn hắn rồi lại nhìn Lâm Phong lắc lắc tỏ vẻ không ăn nổi nữa.

"Không tò mò gì à?"

Lâm Phong không ép cậu nữa mà ôm lấy cậu vuốt ve, Tô An như nghẹn một cục trong họng .

Cuộc trò chuyện vừa rồi có đứa ngốc nào nghe mà không hiểu cơ chứ, huống hồ cậu còn hiểu rõ về gia đình hắn như thế.

"Tôi hỏi thì anh sẽ nói à?"

Tô An chỉ hỏi bâng quơ thế thôi, cậu không có ý định đào quá sâu vào chuyện làm ăn của hắn không ngờ Lâm Phong lại thoải mái hơn cậu nghỉ.

"Tôi ấy à, là con của cha tôi lại cũng như không phải."

"Hả?"

Hắn nhìn cậu một cái rồi hôn lên, âm thanh như không phải của hắn kề bên tai cậu.

"Cậu là con của bố mẹ cậu, lại cũng như không phải."

Tô An mờ mịt như hiểu lại như không .

"Tôi ấy à, là con quái vật cha không yêu mẹ không thương còn tồn tại đến bây giờ."

Tô An không còn nghe hắn nói gì phía sau nữa, một nụ hôn ập xuống che lấp tất cả những gì cậu muốn nói.

Nụ hôn lần này, có gì đó mặn chát mà chính hai người cũng không nhận ra.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Róc thịt


Tối đến Lâm Phong có việc phải ra ngoài, hắn dặn cậu ở nhà nhớ đi ngủ sớm.

Tô An không tình nguyện lắm, mè nheo ôm cổ hắn không buông.Giờ này còn đi đâu cơ chứ!Lâm Phong thấy thế cũng không vội, mặc kệ thuộc hạ đang chờ phía dưới ôm lấy Tô An lên giường dỗ cậu ngủ.Đoàn Dương đứng bên ngoài chờ hơn một tiếng đồng hồ, hắn còn tưởng Lâm Phong quên đang định tiến vào thì mới thấy y thong thả bước ra ngoài.Kì thực hắn vừa kính trọng vừa sợ tính cách của vị thiếu gia này, Lâm Phong không ừ không hử lướt qua hắn bước lên xe.Đoàn Dương bị ánh mắt như hố đen của hắn nhìn đến cứng người, ai lại chọc giận hắn rồi ư?

Đến khi lái xe đi, không khí trong xe ngột ngạt khiến hắn không chịu nổi máy móc nói toàn bộ công việc xảy ra gần đây.Lâm Phong lắng nghe thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.Đoàn Dương lái xe đến biệt thự của Sở Thiệu, vẻ mặt lạnh tanh thông báo cho người ngồi phía sau."

Cậu Thiệu đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, đang chờ cậu ở trên."

Đoàn Dương hơi dừng lại, xong lại nhìn thẳng vào Lâm Phong."

Cậu không nên có tình cảm với với cậu Tô An, cha cậu nhất định sẽ không để yên, huống hồ..."

Lâm Phong hơi nheo mắt chờ Đoàn Dương nói tiếp.Đoàn Dương nuốt khan biết mình quá lời liền cúi thấp đầu xuống.Lâm Phong từ tốn bước đi, khoé miệng nhếch lên thành một vòng cung tuyệt đẹp nghiêng đầu phun ra bốn chữ."

Nếu có thì sao?"

Thì sao ư?

Đã là người của hắn, nếu ai dám đụng vào.

Nước mắt sẽ rơi và máu sẽ đổ đấy.

*

Sở thiệu nghịch nghịch khẩu súng trong tay chán nản nhìn người bị trói gô trước mặt, vẻ mặt căm tức như ăn phải phân.Nếu không phải đem cái mớ rác này về đây thì giờ này hắn phải đang lăn giường cùng bé cưng của hắn rồi.

Thằng chó Lâm Phong còn để hắn chờ hơn một tiếng đồng hồ còn chưa vác mặt tới.Lâm Phong đi thẳng vào trong nhà, người của Sở Thiệu đã chờ sẵn dẫn hắn đi vòng qua toà nhà phía sau thì liền bắt gặp Lục Thận từ trên tầng đi xuống.

Vẻ mặt cậu đần thối, không dám tin vào mắt mình.Tại sao hắn lại ở đây?"

Ai cho anh vào nhà tôi?"

Lục Thận hung hăng chỉ tay vào mặt hắn nhưng lại bị khí thế trên người hắn doạ sợ muốn rụt cổ."

Nhà cậu?

Tôi còn không biết cơ đấy!"

Nói xong cũng không để cậu tiêu hoá liền quay người rời đi.Lục Thận sững sờ không thôi, cảm giác bị khinh thường khiến cậu vô cùng tức tối căm phẫn quay về phòng.Thiên Hạo bị trói gô nằm oặt dưới đất khắp người bê bết máu tưởng như đã chết.

Sở Thiệu ngán ngẫm nhìn người đang tiến vào kia, lại nhìn đến Thiên Hạo bị mình đánh cho không ra hình người.Dường như nhận ra có người đang tiến về phía mình, Thiên Hạo run rẩy phát ra âm thanh cầu xin khản đặc.

Đến khi nhìn rõ người trước mặt là ai, gã càng thêm hoảng sợ muốn lùi lại phía sau miệng không ngừng lặp lại từ không thể.

Khoé Miệng sưng đỏ méo mó bắt đầu nói lộn xộn."

Nếu mấy người dám...cha...cha tôi sẽ không tha cho mấy người...ức."

Lâm Phong kinh tởm nhìn gã toàn thân toả ra sát khí tàn bạo chính mình dùng chân đá bay gã vào tường.Thiên Hạo đau muốn ngất đi, miệng nôn ra một búng máu.

Gã lúc này đã bị bức đến phát điên, biết mình không thoát được liền luôn miệng chửi rủa."

Đáng lẽ tôi phải nhanh tay hơn thì bây giờ người nằm đây là cậu ta chứ không phải tôi.

Anh nghĩ cậu ta yêu anh à, yêu một tên quái thai như anh..."

Gã cười ngặt nghẽo cười đến chảy nước mắt mà không biết chỉ vì một câu nói mà khiến nữa đời sau của gã đều bị chôn vùi."

Nếu cậu ta biết anh giết người, sẽ còn yêu thích anh ư.."

Cơn bạo nộ vốn được hắn kìm nén lần lượt trỗi dậy, mặc kệ Sở Thiệu có ý định ngăn cản.

Kẻ đã điên thì đâu nghe người ta nói cái gì.

Lâm Phong lạnh lùng bước tới trước mặt Thiên Hạo đang ho sặc sụa cúi người bóp cổ gã nâng lên gã căn bản chưa kịp làm gì thì cổ đã bị người tóm gọn, móng tay sắc bén mạnh mẽ thọc sâu vào da thịt đến phát đau, mà lực đạo mạnh mẽ trên tay càng làm cho hắn phát lạnh, bởi vì gã tin,Lâm phong thật sự sẽ vặn gãy cổ mình.

Lại liếc mắt đến phía Sở Thiệu thấy ý định muốn can ngăn nhưng lại thôi, gã biết lần này mình chết chắc rồi.

Không khí ngày một rút bớt, gã đột nhiên nhoẻn miệng cười.Gã chết rồi nhưng vẫn chuẩn bị sẵn quà tặng cho họ a.

Nhận thấy Thiên Hạo cười ngặt nghẽo , hai mắt Lâm Phong đục ngầu ác độc siết chặt cổ gã hất vào tường.

Toàn thân gã máu thịt bầy nhầy như một khúc gỗ mặc Lâm Phong định đoạt.Giữa búng máu tươi, gã thở ra từng hơi đứt đoạn."

Lâm Phong...vậy mà cũng có điểm yếu."
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Gãy cổ


Cơn giận của Lâm Phong trào dâng như sóng biển cuồn cuộn.

Hắn siết chặt cổ Thiên Hạo, đôi mắt đen đục ngầu chứa đầy sát khí.

Từng lời nói của Thiên Hạo như những nhát dao xoáy sâu vào vết thương lòng, khơi dậy con quái vật đang ngủ yên trong hắn.

Cái mớ lý trí mỏng manh còn sót lại vỡ tan.

Hắn hất Thiên Hạo vào tường.

Tiếng va chạm mạnh đến rợn người, máu văng tung tóe trên nền đất lạnh lẽo.

Thiên Hạo như một khúc gỗ mục rỗng, toàn thân bê bết máu, không còn sức phản kháng."

Nếu cậu ta biết anh giết người, sẽ còn yêu thích anh ư..."

Câu nói cuối cùng của Thiên Hạo vang vọng trong đầu hắn.

Tim Lâm Phong nhói lên một cái, đau đến tột cùng.

Hắn điên tiết, không còn kiểm soát được bản thân nữa.

Hắn lao đến, nắm lấy cánh tay của Thiên Hạo, vặn mạnh.

Tiếng "rắc" giòn tan vang lên, cánh tay gã gãy gập một cách đáng sợ.

Thiên Hạo hét lên một tiếng thất thanh, nhưng ngay lập tức bị Lâm Phong bóp chặt miệng, không cho gã phát ra thêm một âm thanh nào."

Mày dám...

đụng vào người của tao?"

Hắn nghiến răng, giọng nói khàn đặc, đầy rẫy sự thù hận.

Hắn đấm mạnh vào mặt Thiên Hạo, máu mũi, máu miệng văng tung tóe.

Hắn đập đầu gã vào tường, một lần, rồi hai lần...

Tiếng "thịch thịch" nặng nề vang lên, kèm theo những tiếng rên rỉ đau đớn của Thiên Hạo.

Máu từ đầu gã chảy xuống, nhuộm đỏ cả một mảng tường.Sở Thiệu đứng đó,nhìn hành động tàn bạo của Lâm Phong.

Hắn chưa từng thấy Lâm Phong điên tiết đến mức này.

Không phải Lâm Phong chưa từng giết người nhưng bộc phát như hôm nay quả thật hiếm thấy.

Nhìn máu vương khắp sàn hắn khẽ thở dài một cái, cha hắn nhất định sẽ không để yên.Hắn biết, lúc này, bất cứ ai can thiệp cũng sẽ chuốc lấy tai ương.Lâm Phong không dừng lại.

Hắn bóp chặt cổ Thiên Hạo, nhấc gã lên khỏi mặt đất.

Thiên Hạo vùng vẫy trong vô vọng, đôi mắt gã lồi ra, đỏ ngầu.

Lâm Phong ghé sát vào tai gã, giọng nói lạnh như băng: "Tao sẽ cho mày biết, cái giá phải trả khi dám động vào cậu ấy là gì."

Hắn siết mạnh, tiếng xương cổ gãy vụn vang lên.

Thiên Hạo chết lặng.

Cơ thể gã co giật vài cái, rồi mềm nhũn.

Lâm Phong thả tay, thi thể Thiên Hạo rơi xuống đất, máu me be bét.

Hắn đứng đó, thở dốc, hai tay dính đầy máu.

Nỗi căm hận trong lòng hắn vẫn chưa nguôi."

Dọn dẹp đi."

Hắn lạnh lùng nói với Sở Thiệu, rồi quay lưng bước đi, không một lần ngoái lại.Sở Thiệu khinh bỉ hướng hắn huýt sáo .

Hắn ra lệnh cho thuộc hạ dọn dẹp hiện trường, phi tang mọi dấu vết.

Nhìn xác người nằm dưới chân, hắn cảm thán một câu ngu ngốc sau đó liền rời đi.Về đến biệt thự, Lâm Phong tắm rửa sạch sẽ, cố gắng gột rửa hết những vết máu và nỗi căm hận trên người.

Nhưng những hình ảnh kinh hoàng vẫn ám ảnh tâm trí hắn.

Hắn đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của mình.

"Mày là một con quái vật."

Hắn tự nhủ, rồi gục đầu xuống, thở dốc.Hắn lên phòng, thấy Tô An đang ngủ say, cuộn tròn trong chăn.

Lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng cũng đầy xót xa.

Hắn nằm xuống bên cạnh cậu, ôm chặt cậu vào lòng.

Hắn sợ, sợ rằng một ngày nào đó cậu sẽ phát hiện ra con người thật của hắn, rồi rời bỏ hắn."

Anh đi đâu vậy?"

Tô An tỉnh giấc, dụi dụi mắt nhìn anh, giọng nói ngái ngủ."

Công ty gặp một số trục trặc tôi phải giải quyết."

Lâm Phong hôn lên trán cậu, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng.

Cậu vùi đầu vào ngực hắn , hít hà mùi hương quen thuộc.

"Từ sau về sớm chút."

Cậu nói nhỏ.Trái tim Lâm Phong mềm nhũn.

Hắn ôm chặt cậu, cảm giác như cả thế giới này chỉ có hai người.

Hắn thề, sẽ bảo vệ cậu bằng mọi giá, không để bất kỳ ai làm tổn thương cậu."

Ngủ đi."

Hắn dỗ dành, vỗ về cậu.

Cậu nhắm mắt lại, nhưng vẫn ôm chặt lấy hắn .

Hắn nhìn cậu, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả cùng điên cuồng.Hắn yêu cậu, yêu đến điên cuồng, yêu đến mức có thể làm tất cả mọi thứ để bảo vệ cậu, kể cả việc trở thành một con quái vật.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Lo lắng


Ngày hôm sau, tin tức Thiên Hạo mất tích dấy lên khiến không ít người hoang mang, cha Lâm Phong tức giận không thôi tìm mọi cách liên lạc với Lâm Phong nhưng đều bị hắn ngó lơ.Ông làm sao lại không hiểu hắn cơ chứ, vụ mất tích của Thiên Hạo nhất định hắn đã nhúng tay vào.

Đúng là muốn tìm chết, vậy thì đừng trách ông ta độc ác.Một tuần sau, Tô An đang ngủ ngon lành thì bị Lâm Phong quấn chăn ôm đi.

Đến khi cậu tỉnh thì bản thân đã bị đưa đến một căn nhà khác, biệt lập.

Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại vô cùng lo lắng.

" Sao tự nhiên lại chuyển đi, tôi làm sai gì à?"

"Không có gì, chỉ là tôi muốn chúng ta sống ở đây một thời gian."

Lâm Phong nói, nhưng ánh mắt hắn lại âm trầm đến sợ,hắn nói dối,hắn sợ Tô An sau khi biết được con người thật của hắn sẽ bỏ đi.

Quả thật Tô An sẽ bỏ trốn nhưng không phải cậu ghê tởm hắn.Tô An nhìn y, cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Cậu đã nghe loáng thoáng về chuyện mất tích của Thiên Hạo, nhưng không dám hỏi hắn .

Cậu sợ, sợ rằng câu trả lời sẽ khiến cậu không thể chấp nhận được.

Huống hồ cậu còn không hiểu rõ tính cách của hắn hay sao?

"Cậu lại đánh người à?"

"Gì?"

Tô An được hắn ôm ngước lên nhìn hắn một cái, Lâm Phong cũng nhìn cậu.

Hai người cứ nhìn nhau như thế rồi như ngầm hiểu mà không nhắc lại vấn đề này nữa.Tô An thấy hơi hoảng nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại, hắn làm vậy nhất định là có lý do.

Hơn nữa, hắn cũng không hề thích người tên Thiên Hạo kia.Vụ cốt truyện Tô An đã quên từ lâu, thụ chính theo như tiểu thuyết đã rất lâu rồi cậu không thấy xuất hiện.

Chẳng lẽ...sự mờ mịt cùng hoang mang của Tô An khiến Lâm Phong càng thêm bất an, hắn nghiến răng ôm lấy cậu vào nhà, trong đầu lơ đãng nghĩ tới tầng hầm phía dưới.Nhận thấy Lâm Phong siết chặt người mình, Cậu cảm nhận được sự bất an trong lòng hắn.

Cậu ôm lấy y, tựa đầu vào vai hắn.

"Tôi sẽ không trốn."

Lời nói của Tô An như một liều thuốc an thần, làm dịu đi nỗi đau và sự sợ hãi trong lòng Lâm Phong.

Hắn ôm chặt cậu, thề với lòng sẽ không bao giờ buông cậu ra.Mà Tô An lại đang rối rắm trong cảm xúc của chính mình, cậu không biết Lâm Phong có thực sự yêu mình hay không hay đó là tính cách chiếm hữu của hắn.Đối với hắn cậu là gì, Tô An không biết.

Cậu thích hắn nhưng liệu hắn có thích cậu hay không.Sự bình yên trong ngôi nhà nhỏ biệt lập không thể xoa dịu hoàn toàn những bão tố trong lòng Tô An.

Cậu yêu Lâm Phong, yêu đến mức chấp nhận bỏ lại tất cả.

Nhưng trong sâu thẳm trái tim, một nỗi sợ hãi vô hình cứ lớn dần.Cậu vẫn nhớ như in ánh mắt lạnh lùng của hắn khi nhìn những kẻ muốn làm hại cậu.

Hắn có thể vì cậu mà ra tay tàn nhẫn, không chút do dự.

Sức mạnh, sự tàn bạo đó của hắn vừa khiến cậu cảm thấy an toàn, được che chở, lại vừa làm cậu rùng mình.

" Hắn có thực sự yêu mình không?

Hay chỉ xem mình là món đồ chơi, một vật sở hữu quý giá mà hắn muốn bảo vệ?"

Câu hỏi ấy cứ xoáy sâu vào tâm trí Tô An, dằn vặt cậu từng ngày.Mỗi đêm, khi Lâm Phong ôm cậu vào lòng, hơi thở của hắn ấm áp và quen thuộc, nhưng trái tim cậu lại không ngừng run rẩy.

Cậu sợ hãi sự chiếm hữu của hắn.

Hắn không cho phép cậu gặp gỡ bạn bè, không muốn cậu liên lạc với thế giới bên ngoài.

Tình yêu của hắn, với tất cả sự cuồng nhiệt và độc đoán, đã biến cậu thành một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng vàng.

Cái lồng đó tuy đẹp đẽ, nhưng lại khiến cậu ngạt thở.Sự lo lắng của cậu cứ đeo bám, khiến cậu không thể tận hưởng trọn vẹn hạnh phúc.

Những lời nói ân cần của hắn, những cử chỉ dịu dàng của hắn, tất cả đều trở nên mông lung và khó tin.

Liệu hắn có yêu cậu nhiều như cách cậu yêu hắn không?

Liệu hắn có chấp nhận con người thật của cậu, hay chỉ đơn giản là đang chơi một trò chơi với tình cảm của cậu?Tô An nhìn Lâm Phong, người đang say giấc nồng bên cạnh, gương mặt hắn anh tuấn nhưng ẩn chứa nhiều bí mật.

Cậu vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt ấy, cảm nhận sự gần gũi nhưng cũng đầy xa cách.

Cậu biết, cậu đã yêu một con người phức tạp, một con người mà cậu có thể không bao giờ hiểu hết.

Và cậu, sẽ phải sống với nỗi sợ hãi ấy, cả đời.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Chồng ơi (Song tính)


Khói thuốc còn vương trên ngón tay, y hất mạnh cánh cửa , bước vào nhà.

Áo sơ mi đen dính vệt máu, cà vạt lỏng ra, nửa gương mặt vẫn còn bầm vì cú nện bằng gậy sắt lúc nãy.

Mùi sắt rỉ và thuốc súng bám dính khắp người.Hắn quẳng khẩu súng ngắn lên bàn, rót một ly rượu whisky, nuốt ực.

Trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng kêu la của đám đàn em đối thủ ở cảng.Vuốt ngược tóc ra sau muốn đi tắm một cái.Nhưng... vừa xoay người, hắn khựng lại.

Trên ghế sofa da, thằng nhóc họ Hiểu kia lại đang nằm ườn ra đó.

Chưa cần nói đây là nhà hắn, hiện tại trên người cậu nhóc mặc độc nhất chiếc áo phông trắng do tư thế nằm để lộ ra một vùng eo thon.Trán hắn giật giật mấy cái, cậu vậy mà không mặc quần, cả quần lót không thèm mặc.

Ở nhà hắn mà lại cởi quần gác chân lên thành ghế phơi ra bé sò trắng hếu.Hiểu Mịch nằm chơi điện thoại chờ hắn lâu quá nên đã ngủ mất, cả khuôn mặt trắng nõn dụi hẳn vào ghế.

Máu nóng như dồn hết lên não, hắn muốn đánh cho thằng nhóc dâm đãng này một cái.

Lỡ như người mở cửa không phải hắn thì sao.Y nhếch mép, đôi mắt tối sầm lại, điếu thuốc đang cháy dở kẹp giữa hai ngón tay run khẽ.

Hắn gầm khẽ, giọng khàn đặc vì khói và máu, chân sải bước tiến tới chỗ cậu nằm không nặng không nhẹ bẹp một cái lên bướm non."

Nhóc con... muốn chết hả?

Nằm giữa phòng khách kiểu này, nếu không phải tôi mà là thằng nào khác về trước thì cậu còn cái mạng à?"

Hiểu Mịch bị đánh giật mình, đôi mắt mơ màng mở ra, cười lười biếng:"Em biết... chỉ có anh mới về nhà này thôi."

Đoàn Dương ngồi phịch xuống, kéo chăn che kín thân thể bé nhỏ kia, ngón tay chai sần vuốt gò má còn hồng hồng vì ngủ.

Hắn cắn răng, cố nén lại sự nóng nảy và cái dòng máu đang sôi sục trong huyết quản.

"Dâm đến vậy à?"

Hiểu Mịch thấy vẻ mặt dữ tợn của hắn không những không sợ còn banh chân ra rộng hơn, túm lấy tay hắn đặt vào nơi ướt át kia.

"Em ngứa?"

Vẻ mặt hắn chùng xuống, đối với vẻ ngoài ngây thơ này tay hắn không kiêng dè bắt đầu chọc ngoáy.

Bé sò hồng hào đói khát đã lâu bắt đầu cắn mút ngót tay hắn, tiếng kêu rên ngọt nị bắt đầu phát ra khiến hắn miệng đắng lưỡi khô không nhịn được cúi xuống liếm láp.Hiểu Mịch bị liếm sướng phát ra tiếng hừ hừ, hai chân banh rộng hơn muốn lưỡi hắn liếm sâu hơn một chút.

"Sướng quá...sâu..ngứa."

Âm thanh sùm sụp vang khắp phòng, Đoàn Dương như nghiện chọc ngoáy ngày một sâu, hắn khẽ day cắn hột le nhỏ như hạt đậu kéo ra rồi mút lấy khiến Hiểu Mịch rên mỗi lúc mỗi dâm.

Bé sò trắng tiết ra dâm dịch ngày một nhiều đều bị đoàn dương nuốt sạch, lưỡi hắn khẽ day vào lỗ tiểu của cậu khiến Hiểu Mịch sướng đến rụt người, hai chân trắng nõn kẹp chặt lấy đầu hắn run rẩy phun nước.

Lúc này hắn mới chịu ngẩng đầu lên, dâm dịch vương đầy trên cằm.Tay hắn vuốt ve bướm non bị mình bú tới đỏ ửng, lỗ nhỏ khẽ mấp máy mời gọi muốn ăn cu bự.

Hiểu Mịch sướng điên người, sau cơn cao trào nhận thấy ánh mắt chăm chú của hắn khiến cậu càng nứng hơn.Hiểu Mịch bật cười khúc khích, ôm lấy cổ hắn, thì thầm.

"Chồng ơi, chịch em."

Đoàn Dương cười gằn một tiếng, đem bướn cậu nhéo một cái.

"Nằm xuống tự banh lồn ra,hôm nay tôi địt nát cậu đồ lẳng lơ."
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Ăn no ( Song tính)


Đoàn Dương cười gằn một tiếng, đem bướn cậu nhéo một cái."

Nằm xuống tự banh lồn ra,hôm nay tôi địt nát cậu đồ lẳng lơ."

Hiểu Mịch vừa sợ vừa hưng phấn, hai tay trắng nõn đem hai môi âm hộ tách ra để lộ lỗ nhỏ đỏ rực lên vì vừa bị người nọ liếm cắn.Vẻ mặt của Đoàn Dương bất giác trở nên căng cứng, dương vật dưới háng bị cảnh tượng trước mặt làm cho trướng đến phát đau.

Hiểu Mịch bị dục vọng làm mờ mắt hai chân chỉ biết cọ vào nhau nhằm giảm bớt ham muốn.

Trước khi tới đây để tăng thêm can đảm cậu đã thử ít thuốc kích dục mình tự chế.

Hơn nữa....

Cậu con bôi cả vào trong bướm non nữa, cậu làm vậy chỉ muốn đỡ đau thôi ai ngờ hắn vừa về tới lại bú ngấu nghiến bướm cậu khiến Hiểu Mịch không kịp trở tay.

Lúc này cậu có hơi sợ nhưng cơn ngứa ngáy dưới hạ bộ khiến cậu không kìm được một lần nữa cầm tay hắn chạm vào lồn mình.

"Ngứa...ha...muốn bị địt nát."

Ngón tay bị bao lấy chặt chẽ, hắn nghiến răng bắt đầu tăng nhanh tốc độ khiến Hiểu Mịch chỉ biết ưm a rên rỉ, phía dưới chảy ngày càng nhiều nước thấm ướt một mảng ghế sofa.

Đang trong cơn cực khoái Đoàn Dương đột nhiên rút tay ra, nhìn vẻ mặt vặn vẹo vì khó chịu của cậu càng khiến hắn tức tối không thôi.

"Đồ chó cái, còn dám bỏ thuốc tôi."

Nói rồi cũng không để Hiểu Mịch thích ứng đã banh hai chân cậu ra, con chim to bự một đường đi vào.

Vì đã khuếch trướng đầy đủ cộng với tác dụng của thuốc khiến bên trong bướm non vừa ấm vừa mềm bao lấy dương vật.

Cả hai cùng thở ra một tiếng thoả mãn, một là vì sướng hai là bị siết đến đau.

Hắn bắt đầu không kiêng dè mà đâm chọc, quy đầu thô to cứ thẳng đường đâm vào mặc kệ Hiểu Mịch khóc la oai oái, cậu bị anh đâm tới mắt trợn to thở hổn hển không ngừng.

Bướm non bị cặ bự nong ra tàn nhẫn đâm chọc, hột le sưng đỏ bị chà đạp đến đỏ ửng, lồn non đói khát cắn mút lấy dương vật.

"Chậm...ha...sướng..."

Nhìn cậu dâm đãng rên rỉ càng khiến máu điên trong người hắn trỗi dậy, đem cậu đang phê đến thất thần lật lại quay lưng về phía mình.

Chát!

Chát!

Chát!

Ba cú đánh liên tiếp nện xuống mông, Hiểu Mịch không hiểu vì sao muốn quay đầu lại nhìn liền bị ngón tay người nọ đâm một đường vào lỗ đít.

Chạm ngay vào tuyến tiền liệt của cậu.

Hiểu Mịch cảm thấy bản thân như miếng thịt béo mỡ bị thú dữ lôi về nhấm nháp qua ngày.

Sự áp bức và ham muốn kiếm soát của đối phương mãnh liệt đến mức mọi tế bào trong người cậu đều kêu gào, hai mông bị đánh đến đỏ ửng, lỗ đít bị chọc ngoáy đến phát dâm.

Lạ lùng thay, cậu lại cảm thấy mới lạ và phấn khích, không kiểm soát được sự hưng phẩn mà luôn miệng rì rầm không biết sống chết."

Ha...sướng quá...muốn chịch lỗ đít...anh muốn địt chết em sao?"

Đồ yêu tinh!Ngón tay dài nhất kia cọ qua cửa động của Hiểu Mịch vuốt ve miệng nhỏ bên ngoài, nhưng rồi cũng nhanh chóng tiến quân thần tốc.

Sự ác nghiệt trong tính cách của được giải phóng hoàn toàn.

Ngón tay hắn đâm rút từ nông đền sâu, được bao bọc bởi nơi chật chội và ẩm ướt kia, không tự chủ được mà mạnh tay hơn, muốn khuấy đảo và chơi đùa nơi đó một cách gần như thô bạo muốn đem lỗ đít người nọ xé rách.Cả hai nơi đều bị đùa bỡn khiến Hiểu Mịch sướng muốn chết rên rỉ gọi tên hắn, vừa như tận hưởng lại như thống khổ mặc người đùa bỡn.

"Ưm...a...ha...ngứa..."

Đoàn Dương mặc kệ tiếng rên ngọt nị của Hiểu Mịch, tay hắn vẫn một mực đâm chọc.

Côn thịt dữ tợn phía dưới không ngừng ra vào, quy đầu thô to đè lên điểm gồ ghề phía trong khiến hai chân Hiểu Mịch co giật.

Sướng muốn chết!

Nhận thấy phản ứng của cậu, thân dưới hắn càng thêm ra sức luận động, đâm sâu tới mức chọc tới thành tử cung yếu ớt.

Nhận ra Đoàn Dương định làm gì, cậu chấn kinh không thôi nâng chân muốn giãy dụa liền bị hai tay hắn siết chặt lấy eo đâm mạnh xuống.

Eo hắn như lắp mô tơ đâm rút điên cuồng, mạnh đến nỗi Hiểu Mịch suýt nữa ngã xuống ghế.

Cậu suy sụp tới nỗi la oai oái, miệng thờ hỗn hễn vì kích thích, hai mắt ướt át hướng người phía sau xin tha.

"Không sâu được nữa đâu...tha em...thủng bụng mất...ô ô..."

Mặc kệ cậu khóc thút thít hắn vẫn không nương tình đâm chọc, ai bảo cậu dám chơi thuốc hắn.

Hai lần còn chưa đủ, không trị cậu một lần cho ra lẽ hắn không mang họ Đoàn.

Hành vi của hắn không còn chút nào kiêng dè, hoàn toàn buông thả theo những dục vọng đen tối nhất trong lòng mình.

Kể cả trước kia hắn vốn không phải là người tốt, do cậu tự mình dâng tới vậy thì đừng trách hắn thô bạo.Thô bạo, mạnh tay, bóp cổ, đánh mông, tất cả những điều đó hắn đều muốn làm lên cơ thể người này, biết là không nên quá lún sâu nhưng hắn không dừng được.Cho phép cậu lợi dụng, cho phép cậu bước vào nhà hắn, thậm chí để cậu tuỳ ý làm loạn.Đây là sự dung túng lớn nhất hắn dành cho cậu.Hắn muốn thấy cậu khóc, muốn thấy cậu đau, muốn thấy cậu vì mình mà rên rỉ đến mất kiểm soát.Nhưng tuyệt nhiên sẽ không thả cậu ra.Lực giả điên cuồng dưới thân ngày càng tàn bạo, Hiểu Mịch bị địt đến mơ hồ chỉ biết nâng mông để hắn đâm rút.

Miệng bướm non của cậu chỉ biết phun ra nuốt vào chim lớn, dâm dịch vì va chạm mãnh liệt giữa hai người mà nổi bọt trắng chảy xuống hai mép đùi cậu.Hai bên mép bướm bị tinh hoàn to như hai quả trứng dã cho đỏ ửng, chỉ biết dang rộng hai chân để côn thịt đi vào sâu hơn.Nghe thấy tiếng khóc tiếng thở hổn hển của Hiểu Mịch, hắn hài lòng cúi xuống hôn lên tai cậu, một đường hôn dọc xuống gáy mút mạnh.Hiểu Mịch ăn đau tránh không được khóc càng dữ hơn, Đoàn Dương mặc kệ chăm chú đâm rút lỗ nhỏ, đâm đến khi cậu cao trào mới ngừng lại đôi chút cho cậu thở.Hiểu Mịch đã bắn ba lần rồi hắn vẫn chưa bắn lần nào, cậu có chút sợ muốn bò về phía trước ngay tức khắc liền bị túm lại bế vào phòng ngủ.Chim to quen nẻo một đường đâm ọt vào trong, Hiểu Mịch thở hắn ra siết chặt lấy hắn.

Tư thế này đi vào rất sâu, đâm vào cổ tử cung vừa đau vừa sướng.Hiểu Mịch run rẩy quay đầu xin tha."

Chồng ơi...nhẹ...chịu không...ha."

Đoàn Dương mặc kệ cậu ưm a ôm người vào phòng, mỗi bước đi đối với Hiểu Mịch như rớt xuống địa ngục.Thốn đến chua xót.Sướng nhưng rất thốn.Cho đến khi bị ném lên giường, hai mắt đang ngơ ngác tay cậu liền bị hắn đem còng lên đầu giường."

Đêm còn dài, ngày mai tôi không bận."

"..."

"Tôi sẽ bồi cậu ăn no."
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Anh ôm em


Hiểu Mịch bị ném lên trên giường, thân mình bị nẩy lên tận hai lần.

Cậu hơi hoảng vội vàng ngồi dậy ngơ ngác nhìn đồ vật được Đoàn Dương lấy từ trong ngăn tủ ra.

Nếu là lúc nãy cậu cậu còn cợt nhả được thì giờ đây bị vật trên tay hắn dọa cho điếng người chỉ biết lùi lại phía sau hoang mang nhìn người trước mặt.Căn bản là bị dọa tới không thốt nên lời...Đoàn Dương không thèm nhìn tới biểu cảm của cậu, chỉ thấy hắn lôi từ ngăn kéo ra một cái hộp nhìn qua không có gì đặc sắc cho lắm, Hiểu Mịch hơi nghi ngờ sợ hắn lại dở trò cho tới khi cậu thấy hắn lấy đồ vật bên trong ra.Đm hắn vậy mà lại chuẩn bị cả sextoy, vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.Mấy thứ như roi da, cu giả...cậu biết sơ sơ nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy món này.Giờ trốn còn kịp không a...Đoàn Dương lấy từ trong hộp ra một cái giá trông lạ hoắc, chỉ thấy hắn nâng lên xoay xoay mấy cái liền biến thành một khẩu súng đen ngòm, trên thân súng còn gắn thêm cu giả màu đen ngòm, tuy là đồ giả nhưng nhìn bề mặt vô cùng đáng sợ.Vật này cao những một mét, thân súng gắn dương vật giả chĩa về phía cậu.Hiểu Mịch nuốt nước bọt thầm mắng xong rồi, run rẩy hướng Đoàn Dương đang nhìn chăm chú mình thương lượng."

Đoàn Dương, ừm em đột nhiên nhớ ra hôm nay có việc quan trọng cần phải xử lí, để hôm khác em lại tới."

Đoàn Dương mặt lạnh tanh mặc cậu tự biên tự diễn đem người muốn trốn kéo lại, trên tay không biết lấy đâu ra sợi dây da đen, mặc cho Hiểu Mịch quẩy đạp la hét, chỉ mới vài thao tác đã đem người dưới thân trói lại cột vào đầu giường.Cả người trần truồng bị ép trói nằm chổng mông lên, thêm cả phía sau lại bị vật lạ hung tợn kề sát thì làm sao mà không sợ cho được."

Anh còn chơi cả trói người???"

"Sợ em không đủ kích thích thôi."

Kích thích gì cơ chứ, Hiểu Mịch không hề muốn chút nào nha...Nhận thấy hắn bắt đầu khử trùng cho vật giả kia, Hiểu Mịch hơi run muốn nhích người về phía trước nhưng bị dậy trói chỉ có thể cam chịu thụt về phía sau."

Em, em sẽ ngoan mà."

Đoàn Dương liếc cậu một cái mặc cho ánh mắt cún con đó chăm chú nhìn mình phun ra một câu hờ hững."

Thật?"

"Thật mà em hứa đó."

"..."

"Anh ơi em sẽ ngoan mà."

Hắn đứng nhìn cậu một lúc rốt cuộc vẫn là thoả hiệp đem dây trói cởi ra, Hiểu Mịch thở một hơi nhẹ nhõm."

Ngồi dậy nâng mông lên."

Hiểu Mịch:...Đm cái kiểu ra lệnh này.Vẫn là cậu ngoan ngoãn từ từ nâng mông lên, bướm non bị địt đến đỏ rực tí tách chảy ra dâm dịch trượt xuống đùi trắng nõn, Đoàn Dương nhìn đến nóng mắt nhưng vẫn cố kìm lại, vỗ bép một cái lên cái lỗ đói khát kia.Hiểu Mịch???

"Sao anh đánh em???"

"Bớt dâm lại!"

Hiểu Mịch:???Là ai đè cậu ra đụ đến nước nôi lênh láng cơ chứ?"

Anh lại đánh em."

Hiểu Mịch ai oán bắt đầu rưng rưng, cậu nằm úp mặt xuống gối rên rỉ nghẹn ngào hai mắt đỏ ửng vì khóc.Đoàn Dương nhìn bé cưng của mình lại khóc chít chít, bị đánh nhưng dương vật vẫn cương cười một cái.

Tay hắn vươn tới búng vào bé chim của cậu."

Đánh sao còn cương vậy, không phải dâm thì là gì?"

Hai đùi cậu run rẩy, môi chu lên mắng."

Anh là đồ biến thái."

"..."

"Bướm bị anh chơi nát rồi, anh còn đánh em, mắng em..."

Đoàn Dương thấy cậu rầu rỉ vậy cũng không trêu cậu nữa cúi xuống hôn một cái coi như dỗ dành, cử chỉ dịu dàng tới mức hắn không nhận ra."

Ừm, tôi biến thái, hai chúng ta là một đôi."

Hiểu Mịch nghe vậy vội ngẩng đầu lên, cậu không nghe nhầm đâu đúng không.

Hắn nói cậu với hắn là một đôi á.Hiểu Mịch vui sướng không thôi, giọng nói nũng nịu hướng hắn đòi ôm."

Vậy anh bế em đi, bướm em xót quá rồi."

Đoàn Dương không bế cậu mà leo lên giường ôm lấy Hiểu Mịch vào lòng, hướng môi cậu hôn lên, nuốt sạch nước miếng cậu vào bụng.Hiểu Mịch bị hôn tới não trắng xoá, không để ý tay hắn đã vói xuống bướm nhỏ bắt đầu xoa bóp chọc ngoáy, thứ đồ chơi giả kia lại đang chỉa ngay trên mông cậu chực chờ đâm vào khuấy đảo hang động mê ngừoi kia.Hiểu Mịch được hắn ôm trong lòng thoải mái đến mức quên hết trời trằn mây đất, cơ thể quen hơi bắt đầu ngứa ngáy cọ vào thân hình rắn chắc của hắn.Đoàn Dương căn bản nhịn muốn nổ luôn hai hòn dái bị cậu cọ đến không chịu nổi nữa liền một đường đút chim bự vào lỗ nhỏ mê người kia.Hiểu Mịch bik đâm tới nhũn A lên một tiếng, chưa kịp để cậu thích ứng hắn đã xoay người cậu lại đặt trên bụng mình, vật giả màu đen đã được bôi trơn kia được hắn từ từ đẩy vào đít cậu.Hiểu Mịch hoảng sợ khồn thôi, lắc mông không muốn để vật đó đi vào.

" Hức, lần sau đi mà em hứa lần sau để anh chơi."

"Thật không?"

Hiểu Mịch ôm lấy cổ hắn dụi dụi, mông tự luận động lên xuống cố nuốt dương vật hắn lấy lòng.

"Thật."

Hắn nghe xong liền lật cậu lại, không chơi hôm nay thì để hôm khác vậy, thân dưới bắt đầu dũng mãnh đâm chọc, đâm đến khi bướm cậu đỏ ửng khóc la oai oái kêu cha gọi mẹ mới ngừng.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Thời gian


Tô An thức dậy sớm, cả người ê ẩm.

Trên người cậu vẫn còn những dấu hôn bầm tím, đặc biệt là ở cổ và vai.Áo sơ mi không đủ che hết, cậu phải chọn chiếc cổ cao nhất, tay dài, còn vội lấy kem che khuyết điểm chấm lên mấy chỗ lộ.Gần tới 7h Lâm Phong mới mở cửa đi vào nhắc cậu, nhìn vẻ mặt của hắn không cam tâm cho lắm."

Đi học."

- Hắn đứng ngoài, giọng đều đều.Tô An mở cửa, mặt không biểu cảm.

Lúc cúi xuống xỏ giày, lưng cậu hơi co lại vì còn đau."

Đi không nổi à?"

- Lâm Phong nhìn cậu chằm chằm."

Không đến mức đó."

- Tô An đáp, cộc lốc.Là tại ai nữa đêm nổi điên lôi cậu dậy làm tình cơ chứ, mong hắn liệt dương luôn đi.Suốt dọc đường cậu làm lơ hắn, Lâm Phong biết cậu dỗi cũng yên tĩnh suốt dọc đường.

Hắn đột nhiên hơi thèm thuốc thò tay vào hộp xe lấy nhưng tìm mãi không thấy gói nào, quay sang nhìn Tô An một cái thì cậu quay mắt mặt nhìn ra bên ngoài.Đột nhiên không muốn đưa cậu đi học nữa, ở nhà cậu ngoan hơn nhiều.Cả lớp trước sự vắng mặt trước đó của hai người cũng không lấy làm lạ cho lắm, chỉ cười cười một chút rồi lại đâu vào đó.Lớp trưởng đưa đề cho cậu, sâu xa liếc Tô An một cái rồi đi luôn.Tô An cũng không để ý cho lắm, ai bảo trước kia cậu theo đuổi hắn nhiệt tình như vậy, cộng thêm cả hai cùng lúc nghỉ học một thời gian dài nói không có gì đúng là chó còn không tin.Tô An ai oán không thôi, lại nhìn kẻ gây hoạ cho mình thoải mái trò chuyện với người.Hừ!

Tô An nhìn chỉ thấy giả tạo .

Đúng lúc Lâm Phong liếc qua, cậu hết hồn vội nhìn qua chỗ khác.Tô An chán nản vội chạy qua chỗ thằng bạn thân, Lục Thận không biết làm gì mới sáng mai đã lăn ra ngủ, Tô An lay lay hai cái mới chịu tỉnh."

Sao mắt mày sưng thế?"

Lục Thận liếc nhìn thằng bạn mất tích hơn mấy tuần này của mình châm biếm một câu."

Sưng sao bằng mắt mày được, tưởng mày chết dấp ở xó nào rồi cơ."

Cả người Lục Thận uể oải không thôi, hắn vươn vai một cái chống cằm nhìn Tô An chăm chú, ánh mắt lại liếc ra phía cửa thăm dò."

Tao bảo mày, nên cẩn thận một chút, tốt nhất là nên tránh xa tên Lâm Phong kia ra..."

"Ý mày là sao..."

"Lần trước tao thấy...."

Lục Thận đang nói đột nhiên chững lại, hắn nói ra chẳng khác nào thừa nhận trai thẳng là hắn lại đi nằm dưới người khác."

Mày thấy cái gì?"

Tô An thấy hắn nói ngập ngừng như thế lại bắt đầu có dự cảm không lành, nhưng tên này mồm như dính keo cạy mãi không chịu nói.

Cậu tức tối không thôi mặc kệ hắn quay về chỗ.Lục Thận mấp máy môi, rốt cuộc vẫn không dám nói.

Bạn thân hắn nhìn kiểu gì cũng nhận ra nhất định đã yêu tên thần kinh kia rồi, nếu hắn nói ra...nhưng lỡ may phán đoán của hắn sai, Lâm Phong và Sở Thiệu...Lục Thận ai oán vò tóc, cậu không biết mình nên làm gì.Lại nhìn lên Tô An phía trên, chấm đỏ trên màn hình điện thoại nhấp nháy.Phải rồi?

Vì sao cậu lại phải cam chịu cơ chứ, cậu có tiền cơ mà!

Vì sao cậu với Tô An không trốn đi, cách xa hai tên điên này càng xa càng tốt.Đúng vậy, bỏ trốn.

Tiền cậu không thiếu, Tô An giỏi như vậy, mẹ cậu ấy còn có quan hệ.

Chuyện ra nước ngoài là không thành vấn đề.

Cậu bắt đầu tính toán thời gian, lại như quyết tâm nhất định phải kéo Tô An theo.Suốt cả buổi học câu nói của Lục Thận cứ quanh quẩn bên đầu cậu mãi, Lục Thận rốt cuộc muốn nói gì, với dạo này sao Lục Thận lại tiều tuỵ vậy cơ chứ.Lâm Phong ngồi dưới để ý thấy hôm nay Tô An hơi lơ đãng, hắn để ý cậu như thế này được 3 tiết rồi.

Giáo viên đang giảng bài, cả lớp im lặng, chỉ nghe tiếng phấn và máy điều hòa rì rì.

Lâm Phong nghiêng người về phía trước, thì thầm sát tai Tô An:"Ra ngoài với tôi."

Tô An nhíu mày:"Ra làm gì?"

"Đi rồi biết."

"Còn 10 phút nữa hết tiết."

"Không đợi được 10 phút."

Giọng hắn trầm, nhỏ, nhưng căng như dây đàn.

Tô An định từ chối, nhưng ánh mắt kia... quá rõ ràng.

Cậu biết, hắn nhịn từ sáng tới giờ.

Cậu chần chừ vài giây, rồi gật đầu.Hai người ra khỏi lớp, giả vờ đi lấy nước.

Lâm Phong đi sau, mắt không rời Tô An nửa bước.Vừa vào đên nhà vệ sinh vắng cuối dãy, Lâm Phong đóng cửa, khóa lại.

Cậu chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã kéo vào, đẩy nhẹ lưng Tô An áp vào tường.Tô An ngước lên, mắt hơi mở lớn:"Cậu điên à ?

Ở đây-"

Chưa kịp nói hết câu, Lâm Phong đã cúi xuống, hôn mạnh.Không có màn dạo đầu nhẹ nhàng.

Hắn hôn như nuốt trọn lấy cậu - môi, răng, cả hơi thở.

Tay hắn giữ sau gáy Tô An, không cho né tránh.

Tay còn lại chống lên tường, giữ khoảng cách để không dồn hết lực lên người cậu.Tô An giật mình vài giây, nhưng rồi cũng khẽ nhắm mắt, tay túm lấy vạt áo hắn.Nụ hôn dài, sâu, ẩm nóng.

Tiếng thở gấp vang trong không gian kín.Hôn đến khi Tô An hoa mắt tới mất dưỡng khí hắn mới chịu buông ra, lại như thấy chưa đủ cắn lên môi dưới của cậu.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom