Lãng Mạn Sau khi thức tỉnh công chính điên cuồng chiếm đoạt tôi (18+)

Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Trốn tránh


Về, về nhà.

Tô An lúc nãy mới bắt đầu chột dạ nằm trong vòng tay của Lâm Phong không dám ngẩng đầu lên.

Sao hắn lại biết cậu ở đây cơ chứ,phải giải thích thế nào đây, nhưng mà khi nãy trông hắn cũng ngầu thật.Khoan cậu lại nghĩ vớ vẩn cái gì vậy chứ.

Mày điên rồi Tô An à.Hắn bế cậu lên xe nhưng không cho cậu ngồi xuống ghế phụ mà đặt cậu ngồi lên đùi hắn chỗ vô lăng.

Tô An nghi hoặc không thôi, đầu óc cậu hiện tại mờ mịt cũng không để ý nhiều cứ thế tựa vào người hắn chớp mắt.

Choáng quá, người hắn thơm thật đấy!"

Ăn no chưa?"

Hử, hỏi cậu no chưa á!"

No rồi."

"Tôi thì chưa."

"Gì...ưmmm."

Chưa kịp nói hết câu đã bị hắn cúi xuống hôn, Lâm Phong hôn rất bạo trong miệng còn vương vấn mùi thuốc lá, đắng chát nhưng lại gây nghiện.

Vì say nên Tô An chẳng hê phòng bị cùng kiêng dè, mỗi lưỡi hai người cuốn vào nhau vang lên âm thanh "chậc chậc", cảm thấy vẫn chưa đủ, cậu muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn, cậu muốn hắn ôm cậu, cắn xé cậu như hắn vẫn thường làm.

Tô An nhoài người dậy ôm lấy cổ hắn hôn sâu xuống, cậu không muốn buông ra chút nào."

Nữa...ôm An An."

Tô An rưng rưng ôm chặt lấy cổ Lâm Phong nhưng Lâm Phong vẫn không động tĩnh cứ nhìn chăm chú động tác của cậu, mặc dù phía dưới trướng đến phát đau nhưng hắn vẫn nhịn lại.

Cậu dám trốn hắn đi đến đây, ngồi cùng người khác, ăn cùng người khác không phải hắn, còn để một tên khốn xa lạ nắm tay.

Nếu không phải sợ cậu nhìn thấy, hắn thật muốn móc mắt tên khốn đó ra để cho hắn không được nhìn cậu nữa.

Cậu là của hắn mà, sao lại để cho người khác chiêm ngưỡng cơ chứ.Thú cưng thì phải biết nghe lời, hắn đột nhiên nghĩ đến chú cún trước kia mình nuôi.

Vì không nghe lời, hắn sẵn sàng chặt chân chú cún nhỏ đi vì không muốn nó rời xa hắn.

Nhưng rốt cuộc nó vẫn chết,nhưng chí ít nó vẫn chết trong tay hắn.Còn cậu ư, hắn vẫn là có chút không nỡ.

Bàn chân xinh đẹp khi lên đỉnh thì run rẩy đến lợi hại như thế này.

Nếu chặt đi hắn đúng là có chút nuối tiếc.

Không biết khi đó máu sẽ chảy nhiều đến mức nào nhỉ?

Hắn vẫn là có chút tò mò a.Tô An ấm ức nào đâu biết cả người Lâm Phong giờ đây toát lên vẻ điên cuồng đến cực độ, chỉ cần cậu trái ý hắn một chút thôi hậu quả không thể nào lường trước được.

Nhìn cục bông nhỏ dụi dụi nơi cổ mình, Lâm Phong càng thêm ngứa ngáy ánh mắt toát lên sự lạnh lẽo đến điên dại.

"Bé cưng, về nhà rồi muốn chịch thế nào cũng được."

Tô An chỉ khẽ ưm ưm gục mặt vào hõm cổ hắn ngủ thiếp đi, chỉ cần cậu quay đầu lại sẽ thấy hắn đang vuốt ve khẩu súng trên tay lái.

Hắn từ trước đến giờ là một kẻ điên, chỉ có cậu ngây thơ một mực tin hắn như thế.

Thật đáng thương aaa!"

Ưm khoan."

Vừa về tới nhà chưa kịp vào trong đã bị hắn đè ra hôn tới tấp.

Môi lưỡi giao nhau,Tô An bị đè xuống hôn đến không thở nổi.

Hai cánh mông bị Lâm Phong nắn bóp đến biến dạng.Đột nhiên hắn cắn mạnh môi cậu đến bật máu khiến Tô An đau đến chảy nước mắt."

Đây là đi ăn với mẹ mà em nói?"

Tô An ưm ưm nào dám trả lời, chỉ có thể ôm lấy hắn nhằm xoa dịu cơn tức mong hắn nhẹ nhàng hơn chút.

Hắn thấy vậy chỉ khẽ cười, ngoan xinh yêu thật đấy!"

Tốt nhất là em đừng nên nói dối, hậu quả thế nào em tự gánh, biết chưa hả?"
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Phạt


Tô An thấy hắn mỉn cười như vậy nghĩ rằng hắn sẽ tha cho mình nhưng cậu đã lầm.

Lâm Phong hắn là một tên điên bệnh kiều biến thái, trong nguyên tác cậu bị hắn hành hạ đến mức tự tử chết không nhắm mắt, đến lúc chết hắn vẫn không buông tha đem xác cậu đặt bên cạnh.

Hiện tại vì cậu đã quá quen với bộ mặt hiện tại của hắn nên dường như đã quên, hắn dù là trước kia hay bây giờ đều không tha cho cậu.Tô An bị Lâm Phong ném mạnh xuống giường, cả người cậu ong ong chưa kịp định thần đã bị hắn túm chân kéo về phía sau.

Cổ cậu bất giác bị tay hắn ghim chặt lấy không thở nổi, Tô An mặt đỏ bừng bắt đầu dãy giụa.

Lâm Phong nhìn một màn như vậy vô cùng thích thú lực trên tay ngày một tăng, hắn tự biết kiềm chế cậu sẽ không chết được.

Phía dưới mông trở nên lạnh lẽo, không màn dạo đầu không chất bôi trơn, côn thịt tím đen cứ thế một đường đi vào.

Lâm Phong thoải mái thở ra một hơi, nhìn người dưới thân đã dần lịm đi vì mất oxi vì đau mà cả người căng cứng khuôn mặt vì thế mà trắng bệch máu trong người hắn càng sục sôi.

Tô An cảm giác cổ mình như sắp đứt lìa, thì ra cảm giác bị bóp chết là như thế này.

Cậu không cam tâm!Đến cả mở miệng nói chuyện cũng không được.

Đau quá, không thở nổi.

Khi cậu dần mất đi ý thức, phía dưới đau đớn như bị xé rách khiến cậu như bừng tĩnh, cả người bị cơn đau xé toạc đến điên dại.Hắn điên rồi.Lúc này Lâm Phong mới hài lòng buông tay ra, Tô An lúc này mới khò khè húp từng ngụm khí cổ in dấu tay thâm tím trông tàn tạ đáng thương đến vô cùng.

Cả người cậu mất hết sức sống mặc kệ Lâm Phong xử trí, cổ cậu đau rát cháy họng, chỉ thờ thôi cũng đau.

Hắn vừa rồi là thực sự muốn giết chết cậu.

Tô An đau đớn khôn nguôi nước mắt rơi tí tách từng giọt từng giọt.Đau quá, hắn muốn giết cậu ư.Phía dưới hình như bị rách rồi, Tô An khóc càng thảm thiết, âm thanh rưng rức đến não nề."

Oan lắm mà khóc?"

Lâm Phong lạnh lùng nhìn từ trên xuống, phía dứoi bắt đầu luận động chậm rãi."

Shh...thả lỏng chút đi."

Tô An càng khóc dữ dội hơn, đau, đau chết mất.

Lâm Phong nhướng mày, cậu oan ức đến vậy cơ à?

Hắn đây là đang rất nhẹ tay với cậu rồi, câu còn muốn hắn như thế nào nữa.

Lâm Phong ôm Tô An ngồi dậy, phía dưới đâm sâu đến tận cùng cọ qua điểm nhạy cảm khiến Tô An khẽ ưm một tiếng."

Cho em bóp lại, khóc cái đéo gì?

Hay là muốn bị thằng khác đè ra chịch mới vừa lòng, cái lỗ này dâm như vậy đã bị bao nhiêu thằng đụ rồi."

Lâm Phong tức tối nghĩ đến cảnh cậu ngồi giữa đám đàn ông khác khiến máu trong người hắn sục sôi tức không chịu được.Tô An nghe hắn nói mọi ấm ức rốt cuộc nhịn không được cất giọng khàn khàn."

Đụ mẹ cậu, có bố đứa nào ăn cơm mà đếm từng hạt không.

Chắc cũng không so được với mấy con chó cái cậu từng chịch đâu!"

Tô An cố lắm mới nói được một tràng dài, nếu không phải cổ họng bị hắn bóp muốn phế cậu thật muốn cào nát bộ mặt chó đó của hắn.

Việc gì cậu phải chịu đau một mình.

Tô An vươn hai tay bóp lấy cổ Lâm Phong, móng tay đâm vào da thịt đến chảy máu.Nhưng cậu đâu biết, hành động đó của cậu chỉ càng làm hắn thêm kích thích.

Nhìn cậu một thân đỏ bừng hai tay bóp cổ hắn, Lâm Phong máu huyết sôi trào đâm mạnh vào phía sau.

Hắn không nhịn nổi nữa đâm vào càng mạnh càng nhanh, mội cú thúc đều đi vào đến tận cùng, quy đầu to lớn chà xát điểm nhạy cảm trong cậu đến ngứa ngáy không chịu nổi, tiếng "lép nhép" dâm mĩ vang lên.

Lỗ nhỏ bị chà đạp đến đỏ ửng, thịt non bị cuốn theo từng cú thúc.Cơn đau bị xé rách qua đi đổi lại là cơn ngứa ngáy lan toả khắp người, vừa đau vừa sướng."

Ưm...nhẹ...nhẹ chút."

Cả người cậu mềm nhũn không chịu được mà nới lỏng tay lắc lư theo từng nhịp ra vào của hắn."

Sao lại thả tay ra rồi, phải bóp mạnh vào chứ?

Bé cưng!"
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Nện đến phát khóc


"Bóp mạnh vào thì ông đây mới chịch em sướng được chứ."

Lâm Phong càng dập càng hăng, hai mắt đỏ ngầu muốn đem tất cả nhét vào trong cái lỗ hồng hào kia.

Ăn của hắn giỏi như vậy, giờ lại muốn trốn làm gì có chuyện hời như thế.

Hắn bắt đầu luận động theo kiểu 9 nông 1 sâu, quy đầu nhầy nhụa cọ sát với điểm tiền luyệt nhạy cảm khiến Tô An vừa sướng vừa bức bối muốn nhanh hơn mạnh hơn nữa.

Lâm Phong không vội, nhìn Tô An bị tình dục tra tấn phía dưới không nhịn được hút mạnh cái của hắn vào khiến hắn không nhịn được hôn lên chân cậu."

Bé cưng, muốn gì phải nói thì chồng mới thoả mãn em được chứ!"

Hư , đm hắn lại phát điên cái gì.

Nhưng mà...sướng quá đi mất.

Cảm giác tê dại ngưa ngứa bao trùm khắp thân thể khiến cậu như bị cuốn trôi vào đáy đại dương tình dục lênh đênh trôi nổi, khắp cơ thể Tô An như có dòng nước cuốn lấy len lỏi từng ngóc ngách níu lấy linh hồn bé nhỏ của cậu.Lâm Phong không nhận được câu trả lời liền tiếp tục dày vò cậu, quy đầu không đi vào trực diện mà cứ chà xát nhẹ nhàng rồi mới đâm vào đến tận cùng.

Tô An làm sao chịu nổi, cậu rốt cuộc cũng buông súng đầu hàng.

Mấy cái lời ngon ngọt này cũng chẳng làm khó được Tô An, sướng là được ấy mà."

Chồng à...mạnh...mạnh chút."

Mắt cậu hé mở mặt đối mặt với Lâm Phong, mẹ nó ở góc nhìn này trông hắn quyến rũ kinh khủng, sao lại đẹp tới mức này chứ.

Tô An không ngừng cảm thán trong khi hồi nãy hắn suýt bóp chết cậu, Tô An ngờ ngợ.Chẳng lẽ mình biến thái đến mức đấy!

Chưa kịp định thần, phía dưới đã bị Lâm Phong đâm chọc mạnh bạo, âm thanh ọc ọc dâm mỹ vang lên khiến Tô An ngượng chín mặt.

Mạnh quá, hắn đâm cậu chết mất.Tô An túm lấy tay Lâm Phong mong hắn nhẹ nhàng chút nhưng lại bị hắn lật người lại, nâng mông cậu lên nện càng hăng.

Lỗ nhỏ phía dưới đập vào mắt hắn hồng hào căng mọng nước, nhịn không được cắn mạnh lên mông cậu một cái khiến Tô An run lên vì đau."

Mẹ nó, dâm như này chẳng lẽ tôi lại xăm tên mình lên mông em."

"Ưm hức...sướng...nhẹ thôi."

Chát!

Sống ngần ấy tuổi đầu còn bị tét mông khiến cậu ấm ức không thôi."

Bé dâm."

"Tôi không...á.."

Lâm Phong một lần nữa lật người cậu lại, tay không rảnh rổi mà nhéo hai đầu ngực bị liếm mút đến sưng đỏ , Tô An bị kích thích quấn chặt chân quanh hông Lâm Phong mong hắn nhẹ chút, dương vật thô to ra vào ngày càng nhanh càng mạnh, cả người cậu lắc lư theo từng cú thúc phía dưới dâm dịch tuôn trào ướt một mảng lớn, tiếng rên rỉ yêu kiều vang vọng khắp phòng."

Mẹ nó rên to như vậy, muốn tôi chịch chết em à."

"Cậu...thích còn bày đặt."

Tô An miệng cũng không vừa khiêu khích lại hắn, cậu không tin hắn dám giết mình trên giường.Lâm Phong điên cuồng đâm chọc, không nhịn được đè Tô An xuống hôn, một đường liếm láp sau tai.Hắn thích nghe tiếng rên rỉ hút hồn của Tô An, muốn làm cho cậu khóc uất ức dưới thân hắn, muốn cái lỗ của cậu phải ngày đêm nhớ mong côn thịt của hắn, dâm không tả nổi.Lâm Phong thúc thật mạnh đến tận bên trong khiến Tô An sướng đến co quắp hai chân, giữa bụng hai người ướt đấm nhớp nháp toàn tinh dịch."

Em tè lên người đấy à?"

Gì?

Gì cơ?

Hồi nào chứ!Tô An ngơ ngác rồi đột ngột đỏ bừng mắt, Lâm Phong thấy thế thì yêu chiều cúi đầu hôn xuống.

Tô An không tránh né mà còn rất hưởng thụ, chịch mạnh như vậy mà vẫn hôn được ư?

Lâm Phong thấy rất kì lạ, hắn rất thích hôn Lâm Phong thích đến mức chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu, ngày nào cũng phải hôn cắn mới chịu được.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Nghiện


Chỉ hôn thôi mà cũng sướng đến vậy, nhóc dâm của hắn đúng là ngon miệng.Lúc trước nhìn cậu uốn éo lẳng lơ như thế hắn chỉ muốn lột cậu ra chịch cho ná thở, nhìn cậu chảy nước dâm van xin dưới thân mình mới thôi.

Nghĩ lại mới nhớ, hắn chưa chịch cậu ở lớp lần nào, ngày mai nhất định phải đè lên lớp nện cho khóc mới thôi.

Tô An nào biết được những suy nghĩ đó của Lâm Phong, chỉ biết cuốn theo nụ hôn của hắn đến ngây ngất.Môi cậu bị hắn mút mạnh, lưỡi điên cuồng khuấy đảo bên trong, nước bọt không kìm được mà rớt xuống hai bên mép đều bị Lâm Phong liếm sạch.Đã bốn tiếng trôi qua rồi, Tô An bị Lâm Phong chịch từ trên giường đến dưới đất, lúc này hắn nâng mông cậu bước vào nhà tắm, mỗi bước đi đều thúc mạnh một cái khiến hồn Tô An muốn xuất luôn khỏi cơ thể.

Sắp sáng đến nơi rồi, sao hắn vẫn còn hăng thế.

Cậu đã bắn năm lần rồi mà hắn mới chỉ xuất đúng một lần, cậu chịu không nổi nữa, còn làm nữa thì chim nhỏ của cậu liệt mất."

Hức...mệt.

Tôi mệt lắm."

Lâm Phong tay mở cửa phòng tắm ghé sát tai cậu nói lời tục tĩu."

Mới chịch có tí em đã than mệt, lỗ nhỏ của em vẫn cắn chặt không buông đây này."

Có tí?

Hắn điên rồi ư!

Nhưng mẹ ơi, hắn như thế này đúng là quyến rũ quá đỗi, gợi cảm chết mất.

Mới 18 tuổi học đâu ra cái kiểu này thế.

Tình chết mất.Tình thì tình nhưng mà cúc hoa của cậu không chịu được nữa.

Hắn như ngựa thế này, cả tuần chỉ ăn ngủ rồi đè cậu ra làm chắc cậu chết mất.

Tô An bị hắn đem đến trước gương, mặt cậu bị hắn nâng lên ánh mắt vừa hoang tưởng mà điên dại."

Nhìn xem, nhìn xem ai đang chịch em.

Bé cưnggg."

Từ cuối hắn cố ý nói dài ra, Tô An đỏ bừng mặt nhìn mình trong gương bị côn thịt hắn đâm chọc mãnh liệt, âm thanh bạch bạch vang vọng khắp phòng tắm, tinh dịch chảy đầy hai mép đùi.

Cậu ăn hết được cái thứ này của hắn đó ư, đúng là không tin nổi.Lâm Phong đặt Tô An lên bồn rửa mặt, hai chân cậu bị hắn đặt lên vai bắt đầu luận động.

Tô An mệt rả rời chỉ có thể bám lấy vai hắn ưm a rên rỉ."

Hỏng mất...huhuu."

Hắn ôm chặt lấy cậu thì thầm."

Muốn hết mệt thì làm tôi bắn đi, em biết cách mà!"

Cách, cách gì cơ.

Tô An chậm chạp ôm lấy cổ hắn cắn mạnh một cái hai mắt đỏ au vì tần suất va chạm mạnh mà không thốt nên lời."

Chồng...chồng à...anh bắn nhanh một chút..."

"Nghe em."

Lâm Phong đạt được mục đích điên cuồng dập cho Tô An chỉ biết ưm a ôm chặt lấy hắn, giọng cậu khàn đi vì rên la cả tối.

"Cứu...dừng."

Lâm Phong tăng tốc đâm chọc hơn 100 cái mới hài lòng ôm chặt lấy Tô An bắn hết vào trong.

Tô An hét toáng lên đỉnh, cả người rũ rượi dường như hôn mê nằm gọn trong lòng hắn, hai chân vẫn không ngừng run rẩy.Nhìn Tô An thiếp đi trong lòng mình, mắt Lâm Phong tối sầm lại.

Phía dưới vẫn còn cương cứng nhưng biết sao giờ.

Mèo nhỏ của hắn yếu quá, phải luyện tập hằng ngày mới được.

AaaCòn một vụ nữa chưa giải quyết xong, thằng nhãi đụng vào cậu hôm nay.

Chết chưa ấy nhỉ?

Kệ đã, hắn phải ôm bé cưng của hắn đi ngủ trước.Tắm rửa qua loa xong, hắn nhét côn thịt lại vào trong mông cậu rồi mới đi ngủ, lúc ngủ còn không quên hôn hít một hồi mới thoả mãn.

Nghiện mất thôi, phải làm sao đây?
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Hôn


Sáng sớm, Tô An cựa người khó nhọc mở mắt, toàn thân như bị xe cán chỗ nào cũng ê ẩm nhức nhối.

Tô An không cần nhìn cũng biết phía dưới cậu đã sưng tấy lên rồi.

Vậy mà tên điên này cả đêm còn ngang nhiên đút vào trong, tên chó chết."

Thằng ngựa đực, cậu mau rút ra cho ông đây."

Tô An không thèm kiêng dè đẩy cái tên đang ôm chặt cứng lấy mình, côn thịt phía dưới bất ngờ bị đẩy ra vang lên một tiếng "Phóc".Con mẹ nó chứ hắn thật sự coi cậu là bồn chứa thích đút vào thì đút đấy à.

Lâm Phong lúc này mới hé mặt không nói không rằng vươn tay ôm lấy Tô An dụi dụi vào lồng ngực cậu.

Còn giả vờ ngủ.Cậu mặc kệ nhổm người dậy lấy gối đập thật mạnh vào người hắn, còn không chịu tỉnh.

Tiếng cười trầm thấp vang lên, hắn thực chất đã tỉnh từ lúc cậu cựa quậy rồi.

Mặt hắn đăm chiêu, phải dậy đi học thôi.Tô An run rẩy định bước xuống giường nhưng hai chân cậu tê dại đứng không vững cả người ngã sõng soài trên nền nhà.

Nhìn một thân thể trần truồng phía dưới, Lâm Phong miệng đắng lưỡi khô phía dưới không nhịn được liền ngóc đầu dậy.

Khó chịu thật đấy.Nhưng hắn phải nhịn, tiến tới bế Tô An xụi lơ đến đỏ bừng mặt vào trong nhà tắm.

Hắn đợi cậu đi vệ sinh xong liền tiến tới bế cậu ra đánh răng rửa mặt sạch sẽ, xong xuôi hắn mới bắt đầu sửa soạn cho hắn.

Tô An suốt quá trình không hề hó hé lấy một lời, một phần vì sợ tên này bất chợt nổi điên một phần vì hai chân cậu hoàn toàn mất sức.Cậu liệt giường thật ư?Tô An không dám tin, nhưng rốt cuộc vẫn phải thừa nhận hiện thực cay đắng.

Thấy Lâm Phong cứ đứng nhìn mình chằm chằm, cậu phát bực chửi hắn."

Nhìn cái đéo mẹ gì, thử bị đâm đi rồi biết."

Lâm Phong không lấy làm lạ với tính khí này của cậu, chẳng qua mấy ngày nay cậu tỏ ra ngoan ngoãn để lẩy lòng nên hắn quên béng mất.

Nhưng mà, cũng đáng yêu đấy chứ.

Cái miệng chửi hắn bây giờ mỗi đêm đều rên đến dâm đãng vì hắn."

Cậu muốn đâm tôi?"

"Fuck."

Tô An không muốn dính líu đến tên điên này, cậu mệt mỏi đến mức không cựa nổi thân mình chứ nói gì tới lớp.

Bộ dạng thê thảm này mà mò lên trường chẳng khác nào cậu tự làm xấu mặt mình.

Nhưng cái tên phía trước một hai muốn cậu lên trường với hắn, Tô An mặt đỏ bừng vì tức liền bấm máy xin phép thầy giáo nghỉ học.

Cậu trên lớp cũng có chú tâm học hành quái, thầy cô giáo cũng chẳng có chút mặn mà gì với cậu chỉ ậm ừ cho qua.

Còn tên điên này, ngoài cái bộ mặt giả tạo biến thái,trước mặt thầy cô thì là học sinh ba tốt ra ngoài gây chuyện đánh nhau cũng chẳng thua kém cậu là bao đâu.

Hừ!Tô An chỉ mặc độc nhất chiếc áo choàng tắm được Lâm Phong bế xuống dưới nhà, cậu mặc kệ nằm gọn trong tay hắn.

Trên bàn là hai bát cháo thịt bốc khói nghi ngút, thơm quá!

Bụng Tô An sôi trào, bị hành cả tối qua khiến cậu không nhịn được nuốt nước miếng.Lâm Phong đặt cậu lên đùi, chẳng nói chẳng rằng cầm bát bón từng muỗng cho cậu.

Tô An hơi bất ngờ một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng, sau ngần ấy thời gian chung sống cộng với lúc nhỏ cậu biết chỉ cần thuận theo hắn thì mọi việc sẽ không có gì đáng lo, hắn thích phục vụ cậu Tô An cũng chẳng từ chối.

Ăn uống no nê xong hắn lại bế cậu lên tầng, suốt quá trình cả hai đều không nói lấy một lời.

Hắn đặt cậu nằm trên giường ngay ngắn, không nhịn được cúi xuống cắn lên má cậu một cái rồi mới hài lòng đứng dậy."

Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt buổi trưa mua đồ ăn ngon cho cậu."

"Xì, đi đi."

Thấy hắn vẫn đứng mãi một chỗ, Tô An chỉ có thể cam chịu rướn người hôn chụt một cái lên môi hắn.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nhưng lại khiến tâm tình cả hai nhộn nhạo không thôi.

Cũng may là Tô An thích hắn chứ nếu không bị hắn giã như thế này chỉ hận một dao đâm chết hắn chứ ở đấy mà hôn.Lâm Phong ánh mắt tối đi phân nữa nhưng môi lain nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp mà Tô An không nhìn thấy.Thật không muốn đi chút nào, nhưng ở trường vẫn có việc cần hắn giải quyết.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Chướng mắt


Lâm Phong hắn thực chất không đến lớp, việc học đối với hắn cũng chẳng có gì khó khăn , vẻ ngoài học bá cũng chỉ là tấm chắn cho sự thối rửa bên trong của hắn.

Hắn chính là một kẻ điên, một tên điên giống cha hắn.

Tô An của hắn vẫn quá trong trắng đi, hai nhà thân nhau là bởi mẹ hắn và mẹ cậu chơi chung với nhau từ hồi đi học.

Quan hệ làm ăn giữa hai nhà thực chất phức tạp hơn cậu tưởng.

Nhà cậu là bề nổi, còn nhà hắn mà mặt chìm điều khiển trong bóng tối.

Từ nhỏ đã chứng kiến cha giết người đánh đập nhốt mẹ khiến tâm lí hắn từ nhỏ cũng trở nên vặn vẹo, sau khi cha mẹ hắn đơn phương li hôn lại càng trở nên méo mó.

Tin được không khi hắn mới 15 tuổi, cha hắn đã tự tay cầm tay hắn giết người.Cảm giác lúc đó của hắn như thế nào nhỉ?

Sợ hãi ư, hoảng hốt ư?

Không!

Đó là sự hưng phấn trước giờ hắn chưa từng trải nghiệm.

Nhìn người khác bị chà đạp đến chết thảm dưới chân, mùi máu tanh nồng trong không khí đó mới chính là sự kích thích.Một đứa trẻ cha không yêu mẹ không thương như hắn thì mấy thứ tình cảm mang tên tình yêu thật xa vời làm sao, giả dối tất cả chỉ toàn là giả dối.Mẹ hắn ư?

Một người đàn bà lăng loàn, bảo yêu hắn thương hắn lại đi lăn lộn với cha cậu ngay trước mặt hắn.Cha hắn ư?

Một gã đàn ông độc ác chưa bao giờ quan tâm đến hắn dù chỉ một chút, thứ ông ta quan tâm chỉ là khả năng giá trị lợi dụng để cậu có thể kế nghiệp ông ta đến đâu.

Không hoàn thành đối với hắn chỉ là đòn roi, là bị nhốt trong phòng tối kín mít không ăn không uống.

Thảm thật đấy!

*

Trong căn phòng âm u ẩm mốc chỉ còn tiếng rên khe khẽ của một gã đàn ông bị đánh đền bầm dập thoi thóp bị trói gô trên ghế.

Xung quanh hắn toàn là máu thịt lẫn lộn, móng tay hắn bị rút hết rơi vương vãi xuống sàn nhà.Lâm Phong khoan khoái cầm trên tay một thanh sắt vang lên âm thanh két két kéo lê trên đất.

Mặt hắn lạnh tanh mất đi vẻ đùa cợt ban đầu trong mắt chỉ toàn sự chết chóc bao phủ."

Buồn nôn thật đấy."

Bàn tay đeo găng đen ra hiệu cho những kẻ bên trong ra ngoài, chỉ còn lại hắn và tên khốn đã đụng chạm vào Tô An tối hôm trước.

Miệng hắn ưm ưm run rẩy dãy giụa, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Lâm Phong từng bước tiến về phía mình."

Tay nào của mày chạm vào cậu ấy."

Miếng vải trên miệng được lấy xuống, tên đó thở hỗn hển khóc lóc van xin hắn tha cho mình, mặt hắn bị đánh đến biến dạng trông thật khó coi khiến Lâm Phong cảm thấy vô cùng chướng mắt."

Người của bố mày mà mày cũng dám đụng?"

"Xin tha mạng....áaaa."

Lâm Phong vừa dứt lời thanh sắt trong tay liền quật mạnh vào đầu tên khốn đó, máu chảy lệnh láng từng giọt từng giọt.

Vẫn chưa đủ, ghế bị đạp đổ chân hắn đạp mạnh vào mặt tên nằm dưới đất đến khi hả dạ nhìn máu thịt lẫn lộn mới thôi.

Tên đó không còn động tĩnh gì nữa, khó chịu quá.

Nhớ bé cưng của hắn quá đi.Lâm Phong mỉn cười cởi găng tay ra hiệu cho đám bên ngoài vào trong thu dọn.

Cả một quá trình chưa tới 10 phút.

Khẽ châm cho mình điếu thuốc, ánh nhìn của hắn vừa hờ hững vừa tàn độc.

Có cuộc gọi tới không cần nhìn hắn cũng đoán được là ai."

Cha..."

Một giọng nói trầm khàn đầy sự uy hiếp khiến Lâm Phong không khỏi nhíu mày giọng nói càng thêm không có sự kiêng dè, chỉ toàn sự cợt nhả."

Đừng đi quá giới hạn, đến công ty đi."

"Đã biết."

Lại gì nữa đây, mệt thật đấy.

Rít thêm một hơi thuốc nữa, tay hắn lướt qua danh bạ gọi cho cậu nhưng không có ai bắt máy, hắn nhướng mày xem qua camera thì thấy cậu đang ngủ.

Ngoan quá.Nhanh nhanh xong việc để về thôi, hắn còn 2 tiếng nữa không thể để cậu chờ lâu được.

Bé cưng của hắn sẽ đói bụng mất.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Đối đầu


Lâm Phong trưng ra khuôn cái mắt lấc cấc đẩy cửa phòng làm việc của cha mình, bất thình lình một tách trà hướng về phía đầu hắn bay tới suýt nữa thì vỡ sọ, may mà hắn tránh kịp."

Ai nha bố định giết con đấy à."

Ánh mắt hắn tối dần nở một nụ cười ngặt nghẽo nhìn bố mình, ở đây hắn cũng chẳng phải giả vờ giả vịt làm gì."

Mày giết thằng đó."

Thằng đó á, cái thằng hắn vừa đánh chiều nay ấy hả."

Con thấy chướng mắt thì giết thôi, bố có ý kiến gì à."

"Mày..."

Lâm Thiệu Quốc mặt hằm hằm lửa giận nhìn đứa con trai ngỗ nghịch đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, ánh mắt già nua từng trải nhìn chăm chú vào ánh mắt tàn độc đến rét lạnh của con mình.

Phải, đây mới đúng là con trai ông ta, nhưng hành động của cậu ngày hôm nay lại là vì yếu tố khác bên ngoài, ông nhắm mắt cho qua không phải là ông không biết.

Vậy mà nó dám vì một thằng con trai mà động thủ giết người, một lần rồi sẽ có lần hai.Con ông không thể có điểm yếu.Ánh mắt Lâm Thiệu Quốc ánh lên sự ngoan độc cùng toan tính."

Đừng nên đi quá giới hạn, cái gi cũng có chừng mực.

Mày vừa vừa phải phải thôi."

Lâm phong nghe xong cất lên một tràng cười ngặt nghẽo."

Bố nên lo cho cái thân già của bố đi, "đừng đi quá giới hạn" kẻo chó nó quay lại cắn đấy bố ạ."

"Thằng mất dạy."

Lâm Thiệu Quốc thở phì phò đứng bật dậy tát một cái thật mạnh vào má Lâm Phong đến rách ra rỉ máu nghiến răng ken két, Lâm Phong luôn cố tình phá vỡ giới hạn chịu đựng của ông cơn tức này làm sao có thể nuốt.Mắt hắn đột nhiên tối đi vài phần, lưỡi hắn khẽ day day hai bên má nhìn chăm chú ngừoi trước mặt."

Tránh xa thằng đó ra, nếu không đừng trách tao không nể tình cha con với mày."

Mắt hắn nheo lại đột nhiên cười phá lên, không khí đậm mùi thuốc súng."

Bố nghĩ bố cả khả năng à?

Cậu ấy là người của tôi, vĩnh viễn là người của tôi.

Kẻ nào dám động đến dù chỉ là một cọng lông tôi cũng không ngại lột da róc xương kẻ đó đâu.

Nếu bố thích thì cứ thử."

Sự khiêu khích điên cuồng ánh lên trong đáy mắt, Lâm Thiệu Quốc không ngờ Lâm Phong vì một thằng ất ơ mà dám chống đối lại mình.

Nếu ông không trừ khử thằng đó sớm muộn gì mọi dự định sắp đặt của ông cũng sẽ trượt khỏi đường ray.Lâm Phong nói xong không thèm nhìn ông lấy một cái ánh mắt toàn sự âm hiểu quay đầu đi ra khỏi cửa.

Ông ta nghĩ gì làm sao mà hắn không biết, hai cha con sống với nhau ngần ấy năm chỉ một cái liếc mắt hành động cũng khiến hắn đoán ra mục đích đối phương muốn là gì.

Haaa, kích thích thật đấy.

Hôm nay hắn đã bắt đầu châm ngòi, cuộc chiến giữa hai cha con lần này chính thức bắt đầu rồi a.Lại chợt nghĩ tới điều gì, hắn khẽ a lên một tiếng đầy chán nản.Có lẽ nên để bé cưng của hắn lánh nạn một thời gian vậy.

Bé cưng của hắn yếu đuối như thế, thấy hắn giết người sẽ khóc thút thít mất.

Tâm trạng hiện tại không tốt, hắn không muốn quay về gặp cậu cho lắm sợ lại khiến cậu bị thương.

Ngồi trong xe bình ổn lại một chút, hắn với tay định gọi cho Sở Thiệu, thằng bạn thân chí cốt đi uống rượu giải quây một chút nhưng nhớ ra thằng này hình như đang bận theo đuổi ai đó thì phải.

Tên công tử ăn chơi trác táng suốt ngày đi thông người ta bây giờ lại phải đi quỵ luỵ kẻ khác.

Buồn cười thật ấy nhỉ.Lâm Phong tặc lưỡi lái xe về, dọc đường còn mua thêm đồ ăn vặt, đồ dùng cá nhân kèm theo một hộp bao cao su loại lớn nhất sau đó mới về nhà Tô An.

Tô An nằm ườn trên giường bấm điện thoại chán rồi lại ngủ, cái tên Lục Thận không biết chết ở ó nào gọi không bắt máy khiến cậu tức điên lên được chỉ có thể căm tức chửi một tiếng thằng chó.

Chửi xong mệt quá lại ngủ tiếp mặc kệ trời trăng mây đất luôn.

Đến khi Lâm Phong về cậu vẫn cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành khiến ai kia đứng bần thần một lúc lâu rồi cũng leo lên giường ôm lấy cậu ngủ một mạch đến chiều tối.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Sở Thiếu


Trong khi Tô An ai oán không ngừng chửi bới thằng bạn chí cốt Lục Thận của mình thì ở một xó xỉnh nào đó, Lục Thận nằm trên giường môi cắn chặt đến bật máu bị tên điên phía sau điên cuồng xỏ xuyên.

"A...hức...chậm lại."

Cái tên phía sau ánh mắt điên cuồng, hình xăm hình con rắn trải dài từ dọc bả vai đến thắt lưng uốn lượn một cách sinh động theo từng cú va chạm.Lục Thận bị nện một cách thô bạo khóc lóc không ngừng, từ trước đến giờ chỉ có chuyện cậu đâm người khác chứ làm gì có chuyện chổng mông để người ta đụ mình như thế này.Tên phía sau càng làm càng hăng không để ý tiết tấu dường như muốn xỏ xuyên cái ngừoi phía trước đến chết đi sống lại.

Lục Thận muốn trốn trườn ngừoi về phía trước nhưng lại bị đôi tay như gông kìm của người phía sau ghim chặt kéo lại, miệng hắn cắn mạnh lên bồ mông trắng nõn tròn mẩy.

Khắp mông với đùi toàn dấu hôn cắn xanh tím rớm máu do hắn để lại.Sở Thiệu hài lòng nhìn tuyệt tác mình tạo ra, máu nóng trong người trỗi dậy càng thêm mạnh mẽ, cánh tay không kiêng dè đánh mạnh lên bờ mông tròn mẩy kia in hẳn 5 dấu tay đỏ chót.Lục Thận từ trước tới giờ được cưng như trứng hứng như hoa lần đầu phải chịu cảnh nhục nhã như thế này liền muốn cắn lưỡi chết quách cho xong.

Tên phía sau càng không để cậu được như ý nguyện, ngón tay thon dài chọc ngoáy vào trong khoang miệng ẩm ướt của cậu làm động tác chọc ra rút vào của dương vật phía dưới.

Lục Thân vừa bị khoái cảm tra tấn vừa bị cái tên phía sau làm cho phát hoảng.

Lục Thận lên cấp 3 ngỗ ngược tuỳ hứng là thế nhưng đâu ai biết hồi cấp 2 cậu lại chính là nạn nhân của bạo lực học đường mà kẻ phía sau lại chính là kẻ khơi mào bắt mạt cậu.Cứ ngỡ đã thoát được rồi vậy mà sau ba năm cậu lại va vào hắn, bị hắn truy cùng giết tận đột nhập vào tận nhà cậu đè cậu ra chịch từ phòng khách đến phòng ngủ.Mùi tinh dịch cùng chất lỏng chảy ra từ mông cậu lan toả khắp khoang mũi, cậu bị hắn đè ra làm đến mức hai mắt trợn trắng suýt ngất.

Nỗi kinh sợ ban đầu đã được thay thế bằng khoái cảm tê dại khiếm cậu không phân biệt được giữa đau và sướng.

Nỗi sợ và ám ảnh vẫn còn đó nhưng rốt cuộc vẫn nhanh chóng bị cuốn ra sau đầu.Sở Thiệu nhìn một màn này máu huyết cành trở nên sôi trào, hắn tìm cậu suốt bao năm nay không ngờ tên ngốc này dám trốn ở đây, cậu lại còn dám đánh hắn.

Đúng là lâu ngày không gặp, cậu càng ngày càng bướng rồi a.

Mông hắn như mô tô lắp hết công suất thúc mạnh vào khoang tiền liệt của Lục Thận miệng không ngừng cợt nhả."

Sao?

Bị ông làm sướng đến mức không chạy nữa à?"

Lục Thận úp mặt xuống gối kìm nén tiếng rên tràn ra kẽ miệng.

Sở Thiệu đâu dễ dàng bỏ qua như thế, hắn nắm lấy tóc cậu kéo ngược ra phía sau khiến Lục Thận hét lên một tiếng chói tai."

Sao, chơi ông đây chán rồi định bỏ trốn à.

Cậu cũng gớm quá nhỉ."

Lục Thận rên rỉ ưm ưm mắt nhoè đi, trong đầu tua lại mảnh kỉ ức vụn vặt xấu hổ đêm trước.

Nếu có thể cậu ước đêm đó mình không say tới mức đè người cưỡng hôn trong nhà vệ sinh, còn đòi thông lỗ hậu người ta để rồi cuối cùng mình là người bị đè ra chịch suýt nát hết cúc.Còn ai khác ngoài cái tên điên đằng sau, cũng tại cậu xui xẻo va phải hắn, chịch cũng đã chịch rồi, tên khốn này còn liên tục tới tìm cậu bám lấy cậu gần như 24/6 kinh khủng tới mức cậu co giò gặp hắn ở đâu là chạy mất tăm.

Phương thức liên lạc gì đó cậu đều ngắt kết nối cả, định ở nhà tĩnh dưỡng cho khoẻ ai ngờ hôm nay lại bị hắn đè ra chịch.Mọi ấm ức tủi nhục không chỗ phát tiết khiến Lục Thận như phát điên với tay định cầm cốc đập chết tên phía sau.

Một bàn tay gân guốc vươn ra nắm chặt lấy tay cậu."

Khát à, để anh đưa nhóc đi tắm nhé."

Lục Thận không còn sức để dãy giụa, cậu mệt lả người hai mắt lờ đờ mặc kệ hắn tiếp tục xỏ xuyên ngất lịm đi.Sở Thiệu nhìn người trong lòng ngất xỉu, đuôi lông mày giậy giật mấy cái liền gấp gáp chạy nước rút bắn hết tinh hoa vào trong.

Hắn thở dài thoã mãn ôm cậu đi tắm, miệng nở nụ cười xấc láo không thể kìm nén nhìn con mồi trong tay mình.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Rung động


Tô An ngủ một mạch đến tối mới mơ màng mở mắt vì đói.

Cả người cậu được bao bọc trong lồng ngực ấm áp, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Tô An khó nhọc dụi mặt vào ngực người nọ, lại không kìm được lén nhìn khuôn mặt không góc cạnh của hắn.

Phải công nhận, Lâm Phong thực sự rất đẹp, cái vẻ ngoài cuồng dã đó của hắn cậu chỉ mới nhìn thôi tim đã đập bình bịch rồi huống hồ...

Vòng tay trên eo cậu đột nhiên siết chặt lại, Tô An biết hắn đã tỉnh.

Cậu im lặng nằm gọn trong lòng hắn, tâm trí rối như tơ vò.Lâm Phong khẽ xoa bóp eo cho cậu, thoải mái đến mức khiến Tô An thở ra một cách thoả mãn.

"Em đói chưa?"

Tô An khẽ hừ một cái, vẫn không cử động hưởng thụ sự phục vụ thoải mái của hắn.

Ở một nơi cậu không thấy, ánh mắt Lâm Phong phảng phất sự dịu dàng trước nay chưa từng có.Hắn cúi xuống cắn lên má cậu một cái, sao cậu có thể đáng yêu thế này cơ chứ khiến hắn chỉ muốn cắn mãi không buông."

Á ánh là chó hả!"

Tô An vươn tay đẩy mặt hắn ra, mặt Lâm Phong theo đà trượt xuống bụng cậu dụi dụi.

Không có dục vọng, hắn chỉ đơn thuần muốn gần gũi với cậu vậy thôi.Nhìn hắn như vậy, Tô An thoáng dao động vươn tay xoa xoa mái tóc rối tung của người đàn ông đang nằm trên bụng mình.

Cậu không biết cảm gíc của mình lúc nay như thế nào, vừa ngọt ngào lại vừa chua xót."

Bé cưng, em buồn à?"

Câu hỏi bất chợt của hắn kéo cậu lại thực tại, ánh mắt hắn thẳng thắn đến mức khiến cậu có chút chột dạ lẫn né tránh."

Không có."

"Ừm!"

Chỉ vậy thôi ư?

Lâm Phong rời giường lại quay người bế cậu lên, Tô An một chút phản kháng cũng không có mặt đỏ như cà chua hai chân quắp chặt lấy hai bên hông hắn.

Kiểu bế này cũng kích thích quá đi.Lâm Phong một đường đi xuống dưới lầu, cầm Tô An đặt trên vai hắn trái tim trong ngực đập bình bịch không thôi.Lâm Phong một tay ôm cậu một tay hấp lại đồ ăn đã mua hồi chiều, hai người một lớn một bé đứng ôm lấy nhau trong góc bếp.Cổ cậu đột nhiên nhột nhột ngưa ngứa, cúi xuống mới thấy Lâm Phong đang tựa đầu vào ngực mình."

Cậu...cậu thả tôi xuống đi tôi có thể tự đi được."

Lúc này hắn mới ngước mặt lên nhìn cậu, để cậu tựa người vào bồn rửa trong bếp ánh mắt len lén trêu chọc."

Không thích."

Trước sự cợt nhả của hắn Tô An khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không đẩy ra.

Thái độ của hắn hôm nay rất tệ, Tô An có thể cảm nhận được.

Ai lại có thể khiến tên ngựa đực này chán nản vậy cơ chứ.

Cũng khó trách trước kia cậu yêu hắn quá, giờ vẫn vậy.

Nhìn hắn như thế cậu vẫn đau xót chứ bộ, hắn không nói không có nghĩa cậu không biết sự tình nhà hắn.

Nhà hắn tan nát, nhà cậu cũng chẳng kém là bao.

Một sự bao bọc thối rữa mà cậu luôn muốn trốn chạy.Kí ức dần hé mở đột nhiên khiến đầu cậu trở nên đau nhói.

Cậu rốt cuộc...đã quên mất điều gì?Cảm giác mềm mại trên môi khiến Tô An bình tĩnh lại, cậu không hề né tránh bất giác mở miệng đón nhận hắn, chỉ có hắn mới có thể xoa dịu tâm trạng nhức nhối của cậu.

Trong một thoáng cậu suy nghĩ, liệu bản thân có thể đánh liều ích kỉ thêm một chút không?

Lâm Phong nhận thấy sự xao động trong mắt cậu, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn không sâu nhưng cả hai đều cảm nhận được sự mơ hồ trong lòng đối phương."

Bé cưng, chúng ta sống cùng nhau đi."

Ánh mắt Tô An mờ mịt không rõ mình muốn gì, từng câu từng chữ vang vọng bên tai.

Ánh mắt hắn sao lại dịu dàng đến thế lại như...cô độc đến thế.Tô An lắc đầu ngoảnh mặt đi không muốn nhìn thêm nữa."

Cậu không phải vẫn đang sống ở nhà tôi đấy ư?"

"Ừm."

Câu trả lời gọn lỏn không đầu đuôi, hắn rốt cuộc muốn làm gì?Thức ăn được hâm xong một tay hắn bày hết ra bàn, lại tiến tới bế cậu đặt lên đùi bón từng thìa một.

Cậu cũng đã quen với hành động này của hắn, không hề né tránh để hắn đút cho mình môi thoáng nở nụ cười nhẹ.Lâm Phong nhìn cái miệng chúm chím đỏ au bị hắn đút cho ăn đến phồng má, ánh mắt dần trở nên ảm đạm cùng toan tính.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Ám ảnh cưỡng chế


Tô An được hắn đút cho ăn no đến căng bụng thoả mãn ợ một tiếng.

Cậu khẽ ngọ nguậy nhưng bị hắn giữ chặt lại, ôm lấy đi lên lầu.

Hở, hắn không ăn cơm à.

Từ nãy tới giờ hắn chỉ đút cho cậu ăn đã ăn miếng nào đâu, Tô An cũng không phải người vô tình đến thế."

Này, cậu không ăn cơm à?"

"Tôi không đói."

"Cậu thả tôi xuống, đi ăn cơm đi kẻo hại dạ dày."

Lâm Phong thấy cậu như thế thì cười cười cưng chiều, nhưng hắn thực sự không có tâm trạng để ăn uống, cả người phong trần mệt mỏi mắt thường có thể thấy rõ."

Cậu..."

Tô An giãy giụa muốn thoát ra khỏi cái ôm của hắn nhưng bị hắn hằm mặt đe doạ."

Còn cựa nữa là tôi đè em ra ăn, muốn không."

Tô An ngược lại không thèm sợ hãi, cơ miệng nhếch nhếch."

Cậu nhiều tinh trùng vậy à?

Chịch nhiều không sợ tắc hả."

"Đủ cho cậu dùng hằng ngày."

Tô An bị hắn cợt nhả thở phì phò điên tiết nắm tóc hắn kéo kéo thành hai chùm trên đầu miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa."

Cmn cậu phải ăn uống đầy đủ mới có sức chứ, cút bà cậu đi."

Tô An không đùa, tên này thường xuyên ăn uống thất thường cứ vậy sớm muộn mà chết mất.

Ơ, sao cậu lại quan tâm chứ.

Mẹ nó!"

Ừm,phải ăn mới có sức làm cậu."

Thằng chó già này!Hai náo loạn một hồi trong phòng tắm rồi mới lên giường đi ngủ.Tô An cả người trần trụi bị hắn ôm kẹt cứng trong lòng không cựa nổi, muốn đạp hắn ra nhưng sợ hắn lại phát điên nổi thú tính thì cúc lại nở hoa mất.

Ăn no cộng với cái ôm ấm áp của hắn khiến tâm tình Tô An thả lỏng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhìn người con trai toàn thân trắng muốt ngủ trong lòng mình, cả người Lâm Phong rơi vào trầm tư.

Mắt hắn đảo liên hồi khắp phòng, lạnh lùng chết chóc nhìn khắp mọi phía.

Triệu chứng ảo giác, ám ảnh cưỡng chế.Khẽ hôn người con trai say giấc trong lòng, hắn ra ngoài cửa sổ châm thuốc hút.

Ánh lửa lập loè trong đêm tối kì dị phản chiếu bóng lưng cô độc của hắn, bên tai hắn vang vọng âm thanh chửi rủa, mùi máu tanh lan toả trong không khí, trong tiềm thức hắn khiến Lâm Phong như phát điên muốn tìm chỗ để phát tiết.

Nhưng hắn phải kiềm lại, hắn không muốn làm cậu sợ chỉ có thể cắn môi đến bật máu, hút thuốc đến rạng sáng.

Lúc này mới ổn hơn một chút,trong khoảnh khắc như có sự thúc giục.

Hắn thật sự muốn nhảy từ tầng hai xuống.

Khẽ thở ra một hơi muốn quay về giường thì bị bóng dáng thù lù ngồi trên giường của cậu doạ cho giật mình.

Đm!Hắn tức tối phẩy phẩy trong không khí, hắn sơ suất làm cậu tỉnh mất.Hắn tiến về giường muốn dỗ cậu ngủ tiếp nhưng người kia mặt tỉnh bơ nhìn chằm chằm hắn.

Lần đầu tiên Lâm Phong cảm thấy chột dạ tiến lên giường đắp chăn muốn kéo cậu đi ngủ.

Bị hắn ôm vào trong ngực, Tô An không ừ không hử.

Sự nghi hoặc trong lòng ngày một dấy lên.

Cậu biết hắn thức giấc từ lâu, không biết tự khi nào chỉ cần không có hắn bên cạnh cậu sẽ bất giác không ngủ được như một thói quen đã ăn sâu vào máu.Hắn thức cả đêm hút thuốc cậu cũng thức cả đêm nhìn chằm chằm hắn, không một tiếng động.Trong đêm tối không phân biệt được phương hướng, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ.

Lần đầu tiên cậu chứng kiến một vẻ mặt đan xen giữa đau khổ căm phẫn đến hung tàn của hắn.Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ."

Ngủ đi."

Âm thanh khàn khàn cùng với vòng tay siết chặt cả người cậu vào lòng, cơ ngực nóng hổi khiến Tô An mơ màng đi vào giấc ngủ.Quá sơ suất rồi.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Theo dõi


Lâm Phong ôm cậu ngủ đến sáng mới cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút, nhìn khuôn mặt trắng nõn gục vào ngực mình tâm tình hắn trở nên kì lạ.Phải xa cậu ư, vì sao ai cũng muốn rời xa hắn.

Tô An mơ màng mở mắt, bị vẻ mặt chăm chú của hắn doạ cho tỉnh ngủ hẵn."

Cmn cậu bị thần kinh à, nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Lâm Phong đăm chiêu rồi đột nhiên cười thành tiếng, cái miệng xinh xắn này của cậu mở ra là toàn lời thô tục, xem ra chỉ nên để hôn thôi.

Môi hắn men theo gò má day day vành tai cậu đến đỏ ửng, lời nói sớm mai càng thêm vô lại."

Nhìn em như thế này đột nhiên tôi cảm thấy có lỗi."

Tô An nghi hoặc nhìn hắn, biết lỗi rồi thì sao còn không buông cậu ra.

Nhưng lại nghỉ tới bóng dáng của hắn đêm qua khiến cậu mủi lòng, đang muốn an ủi hắn thì bị câu sau của hắn chặn họng."

Hình như tôi chưa cho em ăn no, bộ dáng sáng sớm của em làm tôi muốn chịch."

"Cậu, thằng ngựa đực này!"

"Cái miệng này càng ngày càng phong phú nhỉ."

Tay Lâm Phong khẽ mơm trớn môi cậu, Tô An cảm thấy điều chẳng lành, côn thịt cứng nhắc giương cao đầu đang chọc chọc vào bụng cậu khiến Tô An giãy giụa muốn trốn.Bốp!Đm!

Hắn dám đánh mông cậu, hắn đánh cậu.

Hai mắt Tô An mở to rồi đột nhiên rưng rưng chực chờ như sắp khóc, ngoài mặt chửi bới hắn là thế chứ thực chất hắn mới đụng một tí cậu đã rơm rớm rồi.Nhìn thằng nhóc mạnh miệng bị mình chọc trên giường đến phát khóc khiến Lâm Phong khoái trá không thôi.

Thật muốn đè ra nện cho một trận, để xem cái miệng này còn dám chửi hắn nữa không.

Trong đầu hắn nảy ra một ý liền ôm lấy cậu đang uất ức ngồi dậy, Tô An bất ngờ theo quán tính vòng chân vòng tay ôm lấy hắn.

Hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau đi vào phòng tắm nhìn kiểu gì cũng thấy dâm.Tô An đã quen với việc này không hề phản kháng để hắn bế mình đi vệ sinh cá nhân, trong suốt quá trình tên này câm như hến khiến cậu cảm thấy là lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Lâm Phong mặc đồng phục cho cậu xong rồi tự mặc cho chính mình chu toàn mới bế cậu xuống lầu ăn sáng, Tô An có cảm giác chân còn nhưng sao cứ như cậu bị liệt ấy nhỉ.Đến khi ngồi vào bàn được hắn đút cháo cho ăn, Tô An vẫn còn hơi mơ màng.

Hắn như này chỉ có một khả năng...Lâm Phong thích cậu.Tô An bị suy nghĩ của chính mình doạ sợ nhưng hơn cả là sự kích động len lỏi một chút chờ mong.

Cậu điên rồi.Suốt quá trình cậu ngồi ăn mắt hắn không rời điện thoại, làm gì mà chăm chú thế.

Nhận thấy ánh nhìn của cậu hắn mới ngước mắt lên, tay khẽ quệt lên vết cháo vương bên khoé miệng.

Đệch!Mặt cậu đỏ lựng vội vàng quay đi.

Điên mất thôi!Lâm Phong đưa cậu đến lớp còn bản thân thì chạy biến đi đâu khiến Tô An cảm thấy hơi chán nản, ánh mắt lia khắp lớp tìm kiếm thằng bạn thân thì không thấy đâu.Tên oắt này lại trốn học đấy à!Trốn học mà không thèm rủ mình, bạn thân cái quần què.

Tô An hậm hực bấm máy gọi muốn chửi tên đầu gỗ này một trận, tiếng điện thoại tút tút mãi không có người nghe máy.

Gì đây, đùa nhau à?

Thằng khốn nạn này lại lăng nhăng ở đâu rồi.Tô An ngứa miệng không chịu được liền quay gót ra nhà vệ sinh hút thuốc.Trùng hợp là cậu bắt gặp Lâm Phong bước ra từ nhà kho đang đi đâu đó trông vô cùng mờ ám, hắn không nhìn thấy cậu.Vào học rồi hắn còn tính đi đâu, hôm nay cậu muốn xem hình tượng học sinh ngoan của hắn trong lòng thầy cô rốt cuộc là như thế nào.Tô An cứ vậy lén lút bám sát theo phía sau Lâm Phong đến khi bản thân đi theo hắn đến một dãy nhà bị bỏ hoang đã lâu thì liền mất dấu.

Cậu vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm, sự tò mò không tài nào kiềm chế nổi.

Hắn tới đây làm gì?

Chẳng lẽ...Tô An không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ, người như hắn muốn chịch ai cần gì phải tới nơi bẩn thỉu như thế này.

Mẹ nó vậy mà mất dấu rồi, tức tối đang muốn quay gót về lớp thì miệng cậu bị ai đó bịt lấy kéo đi.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Hưng phấn


Đệch mợ.Tô An sợ muốn hốt hền, tim suýt vọt lên tận cổ toàn thân run rẩy không thôi.

Thằng chó nào dám bịt miệng ông đây, Tô An không ngừng dãy giụa thậm chí nâng khuỷu tay lên muốn thúc mạnh vào người phía sau nhưng hắn lại nhanh nhẹn né được, lực siết trên người cậu ngày một chặt.Hết vui con mẹ nó rồi.Tô An thừa biết người đang cưỡng chế mình phía sau là ai, không ngờ Lâm Phong lại thích chơi trò kích thích này."

Mợ nó, cậu...siết ông đây gần chết rồi."

Lúc này mới cất lên một tiếng thở dài ngao ngán nhưng lực tay vẫn không giảm xuống ôm cậu tiến vào phòng dụng cụ bỏ hoang.

Bên trong bụi bặm hoang vắng đến mức rợn người.

Lâm Phong đem Tô An đặt lên trên bàn hai tay vươn ra cưỡng chế hai bên đầu quây chặt cậu trong lòng mình."

Suốt dọc đường thấy là lạ, không ngờ lại có một con chuột nhắt đi theo, chuột nhỏ không sợ bị thịt ư?"

Lâm Phong buông lời trêu trọc tay không nhàn rỗi bắt đầu len vào trong áo ăn đậu hủ của cậu.

Cả người Tô An giờ đây nhạy cảm đến mức chỉ cần chạm nhẹ một cái liền phản ứng run rẩy không thôi."

Cái miệng cậu ngày càng lợi hại nhỉ."

"Lợi hại hay không cậu thử là biết."

"Đệch...ưm."

Chưa kịp chửi hết cậu môi cậu đã bị hắn thô bạo hôn xuống, lưỡi hắn vói vào trong khoang miệng ấm nóng chơi đùa với lưỡi cậu càn quét hết thảy nước bọt trong khoang miệng Tô An, âm thanh Chậc Chậc của nước bọt vang lên khiến cậu không khỏi đỏ hết mặt nhưng thân thể lại rất thành thục nghênh đón hắn.Tên này một khi hôn là hôn rất lâu, hôn đến khi cả người cậu rũ rượi mất hết sinh khí mới buông ra."

Chỉ cần hôn là cậu ngoan ngoãn ngay ấy nhỉ!"

Tô An đang muốn phản bác đầu đột nhiên bị nâng lên, hai mắt đột nhiên trở nên tối tăm."

Cậu...làm gì?"

"Tìm chút kích thích."

Lâm Phong nhếch miệng cưỡng chế Tô An trói hai tay cậu lại.

Tô An giãy giụa không thôi, muốn đạp ra cái thứ vướng víu trên mắt nhưng tay bị trói chặt khiến cậu không động đậy nổi."

Con mẹ nó cậu điên à, muốn tìm kích thích thì đi tìm thằng khác.

Ông đây không rảnh."

Mặc kệ cậu chửi rủa Lâm Phong thẳng tay lột sạch cậu ra, cảm giác rùng mình len lỏi khắp đường chân tơ kẻ tóc khiến cậu không khỏi hoảng hốt thân thế bất giác xích lại gần nguồn nhiệt trước mặt.Lúc này không thể không nhượng bộ."

Cậu cởi bịt mắt ra đi, tôi không muốn."

"Sợ không?"

Tất nhiên là sợ chứ thằng điên này, nhưng Tô An nào dám.Lỗ tai đột nhiên bị cắn, cảm giác tê dại ngưa ngứa khiến cậu a lên một tiếng.

Bàn tay như rắn độc của hắn len lỏi đến vị trí mẫn cảm kia chậm rãi xoa nắn, âm thanh nhóp nhép vang lên, cả người cậu trở nên khô nóng cảm giác ngứa ngáy quen thuộc lan toả khắp người.Sâu hơn nữa, một chút nữa.Ngón tay thon dài chọc ngoáy ác liệt bên trong, điểm nhạy cảm bị sờ tới khiến Tô An thoải mái thở dốc, dương vật phía trước bắt đầu rỉ nước.

Lưỡi hắn đi một vòng xuống cổ cậu, đột nhiên Lâm Phong há miệng cắn mạnh lên cổ cậu một cái.Cơn đau buốt ở cổ khiến cậu thoáng tỉnh táo miệng không ngừng hét toáng lên chửi rủa."

Địt mẹ cậu là chó à, cút mau."

Nhìn làn da trắng muốt bị cắn đến bật máu, ánh mắt Lâm Phong càng thêm cuồng dại.

Hắn muốn cơ thể cậu chỗ nào cũng để lại ấn kí của hắn, chỉ độc tôn duy nhất mùi hương của hắn.

Nếu có xích sắt ở đây, hắn thật muốn xích cậu lại để cậu có thể bên hắn mãi mãi."

Nhóc con, em nhìn xem.

Anh hiện tại chính là muốn đem em cắn nuốt, trói lại đem đặt bên cạnh, đánh em giam cầm em biến em thành con chó cái bị anh đè ra chịch."

Tô An bị lời nói của hắn doạ sợ, nhưng hơn hết là cảm giác hưng phấn len lỏi khắp người.

Cậu không biết vì sao mình có cảm giác này nhưng Tô An biết.

Bản thân cậu ngay từ đầu đã không hề bài xích Lâm Phong.Thậm chí cậu thật sự nghĩ mình thật sự đúng là bị Lâm Phong chịch đến ngu người rồi.Lời tác giả: uwu cả hai mẻ đều đin như nhau, xin lỗi vì để mấy bà chờ nhe.

Chap sau H bùng nổ, H đỉnh nóc sập bàn🙁)
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Rũ rượi


Lâm Phong càng chịch càng hăng, hắn đỏ mắt ra ra vào vào miệng nhỏ phía dưới khiến Tô An thở không ra hơi run rẩy khắp người, động tác quá mãnh liệt khiến cái bàn tựa hồ muốn gãy.Tô An muốn nhổm người dậy nhưng bị hắn cưỡng chế đem hai chân cậu ép lên ngực, phía dưới giã như máy đóng cọc tựa hồ muốn đem cậu chịch chết mới thôi.Tô An sắp chịu không nổi, hai chân mềm oặt rũ rượi buông thỏng hai bên mép bàn.Cả người vô lực nhưng ít ra cậu vẫn còn cái miệng.Tô An ngắt quãng mắng chửi hắn từng câu."

Lâm Phong...anh con mẹ nó có thể nhẹ chút không, muốn dập chết tôi à..."

"Địt cụ anh cmn súc sinh, cái chày của anh...á.."

"Không được, xin anh..tôi chết mất."

Tô An chửi một hồi muốn hết hơi vẫn không lay chuyển được ngược lại động tác đâm thọc phía dưới ngày càng mạnh bạo hơn, cứ thế này cậu chết mất."

Đụt?

Muốn đụ ai, bị tôi chơi nát còn dám tư tưởng đến thằng khác."

Lâm Phong tựa như nổi giận động tác càng thêm hung ác, hắn banh rộng hai bắp đùi cậu ra đâm mạnh vào lỗ nhỏ hồng hồng tới mức không khép lại được."

Động tác mạnh đến mức chân bàn cũ kĩ không chịu nổi nữa đổ rạp xuống.

Tô An bị làm cho ý thức mơ hồ cũng bị doạ cho hết hồn vội ôm chặt lấy hắn.

Lâm Phong ôm cậu lên, làm đến khi cậu cơ hồ muốn ngất đi mới hài lòng xuất vào phía trong.

Trong cơn run rẩy mơ hồ, Tô An sướng đến ngây ngẩn cả người loáng thoáng nghe Lâm Phong thì thầm bên tai."

Cái mỏ càng ngày càng hỗn nhưng được cái miệng đươi lại nghe lời, hút rất chặt."

"..."

"Bé cưng, lần sau em ngồi lên mặt tôi

nhé."

Tô An đỏ bừng mặt mặc kệ hắn lảm nhảm không ngừng.

Cái loại mặt đẹp nhưng lời thốt ra không bằng mấy tên hạ lưu ngoài kia.

Chỉ khổ cho cái thân cậu vớ phải tên điên như hắn.Phía dưới cậu bị làm đến không khép miệng lại được, tinh dịch vương vãi hai bên méo đùi.

Tô An mặc kệ đểhắn mặc quần lại cho mình, cậu lười quan tâm.

Chịch sướng rồi còn lại tự hắn lo đi.Lâm Phong nhìn Tô An ngoan ngoãn mặc hắn xử trí lại bắt đầu hưng phấn, nhưng hắn vẫn phải kiềm lại ôm cậu về nhà tối chiến tiếp.

Lúc ôm cậu ra ngoài hắn lơ đãng mà liếc về phía góc toà nhà, môi ánh lên một nụ cười thập phần quỷ dị.Xem ra hắn vẫn quá nương tay rồi aa.Tô An cứ vậy bị hắn ôm lấy bỏ lên xe đã đợi sẵn ở ngoài, hắn không lên luôn mà quay lại khu bỏ hoang lúc nãy.Trần Kì thấp thỏm nấp phía sau góc tường sợ hãi không thôi, cũng may tên kia không phát hiện ra hắn.

Hắn xem lại video quay trộm được ban nãy, phía dưới không hiểu sao cũng nổi lên phản ứng.

Hắn sẽ lấy cái này đe doạ hai tên kia, thậm chí hắn cũng muốn chịch Tô An.

Tên đó kêu cũng thật dâm đi.Hắn đang dương dương tự đắc bất chợt phía sau bị ai đó nắm lấy đem đầu hắn đập mạnh vào tường.Cơn đau nhói khiến hắn không khỏi chửi thề, muốn quay đầu xem người phía sau là ai lập tự liền bị một thứ kim loại mát lạnh đập vào mặt.

Là đồng hồ, tên kia vậy là lại là Lâm Phong.

Sao hắn lại biết chỗ này."

Mày, tao sẽ tố cáo mày và tên kia thông dâm với nhau.

Khôn hồn thì...á."

"Mày thấy những gì rồi?"

Gì cơ?Mặt hắn bị đấm tới biến dạng, máu me chảy ròng ròng."

Vẫn không nói à?"

Lâm Phong không biết lấy đâu ta một cây kềm, ngắm ngía một lúc.

Trong cơn bàng hoàng của tên kia liền Phựt một cái.Cơn đau thấu tim gan khiến Trần Kì muốn ngất đi, hắn muốn hét lên đau đớn nhưng bị Lâm Phong ghim chặt lấy.

Thấy hắn muốn tiếp tục khiến Trần Kì sợ đến mức tè ra quần vội lóng ngóng van xin."

Xin cậu đừng...tôi...tôi sai rồi.

Tôi sẽ xoá sạch không dám nữa đâu."

"Thấy gì rồi?"

Trần Kì không ngu ngốc dến mức không biết hắn muốn hỏi gì chỉ có thể lắc đầu xin tha."

Tôi chỉ...chỉ thấy bóng lưng cậu rồi quay lại thôi...không...không thấy gì nữa hết."

Lâm Phong ghét bỏ nhìn chằm chằm hắn lúc này mới đứng lên đem tên kia một lần nữa đánh đến bất tỉnh răng rụng mất bốn cái.Sau khi xoá sạch video hắn mới khoan khoái rời đi.Không ngờ là, Tô An lại đứng đó từ khi nào nhìn chăm chú hắn.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Cảnh cáo


Tô An ngồi trong xe một lúc đợi tâm tình hòa hoãn lại đôi chút.

Kỳ lạ là Lâm Phong đi ngược lại vào trong mãi không thấy ra, đừng nói là do túng dục quá độ ngã đập đầu vào đâu rồi đấy chứ.

Không nghĩ tới thì thôi đi, nghĩ đến cảnh hắn bị thương khiến cậu vô cùng khó chịu.

Vẫn là không nhịn nổi xuống xe đi ngược vào trong kiếm hắn.

Cứ lo hắn bị thương ai ngờ lại chứng kiến cảnh tượng hắn bẻ răng người khác.Cũng...ngầu quá đi!Cậu thầm cảm thán một phen, nhìn hắn đánh người cậu vừa sợ hãi vừa hưng phấn, đáng lẽ cậu nên chạy đi nhưng lại cứ đứng đó nhìn hắn.

Đúng vậy, đây mới chính là Lâm Phong hắn.

Lạnh lùng tàn nhẫn giết người không ghê tay chứ không phải một Lâm Phong luôn dịu dàng dung túng cho cậu.

Lỡ như một ngày hắn bắt đầu chán ghét, không thích cậu nữa thì sao.

Liệu hắn có giết cậu luôn không.

Tô An không biết cũng không muốn biết.

Cậu tham lam muốn hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của hắn dành cho mình, cậu thích hắn yêu hắn nhưng cũng sợ hắn giết mình.

Nhưng thời khắc hiện tại, cậu một chút cũng không hề thấy chán ghét hắn.

Lâm Phong nhìn cậu đứng ngẩn ra nhìn mình, một sự khó chịu không hề nhẹ bắt đầu xâm lấn trong tâm trí hắn.

Hắn như ác quỷ, tay đầy máu tiến tới chỗ cậu.

Bấy giờ Tô An mới hoảng hồn, muốn quay người chạy biến nhưng cả người cậu nhanh chóng bị tóm lại, mặt cậu úp vào lồng ngực hắn.

Lâm Phong nhìn Tô An run rẩy trong lòng mình, giọng nói như có như không bóp nghẹt cậu.

"Bé cưng, sao lại không nghe lời rồi."

Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến cậu ngứa ngáy, một nụ hôn rơi xuống cổ cậu.

"Quên không nói với em, tôi ghét nhất là mấy kẻ không nghe lời."

Chân Tô An có dấu hiệu muốn khuỵu xuống mặt tái xanh.

"Không nghe lời, thì phải có phạt."

"..."

"Nếu em dám ve vãn với thằng khác tôi sẽ chặt chân hắn."

"..."

"Nếu em dám đụng vào kẻ khác, dù chỉ là một cái chạm thôi tôi sẽ móc mắt hắn."

"..."

"Nếu em dám bỏ trốn tôi sẽ xích em lại, ấn lên em ấn kí thuộc riêng về tôi.

Hình phạt sẽ do tôi quyết định."

"..."

"Cuối cùng, nếu em dám yêu ai khác ngoài tôi tôi sẽ moi tim gan em ra ăn mất."

"..."

"Em là thú cưng của tôi mà, thú cưng thì phải nghe lời mới được ăn ngon.

Đúng chứ?"

Không đợi cậu trả lời, răng hắn đã ghim sâu vào da thịt trên cổ dòng máu ấm nóng theo đó chảy ra đều bị hắn liếm sạch.

Tô An trấn kinh không thôi,cơn đau nhói trên cổ nhắc nhở cậu hắn không nói đùa.

Hắn đây là đang cảnh cáo ngầm cậu.

Làm sao, làm sao hắn biết cơ chứ.

Mắt cậu đỏ hoe cả người run rẩy được hắn ôm về xe.

Ác quỷ, hắn chính là ác quỷ.Suốt dọc đường cả người cậu cứ ngẩn ngơ bồn chồn không nghe hắn nói gì.

Đến khi tới nơi, được hắn ôm vào nhà cậu mới hoảng hồn.

Sao lại tới nhà hắn, Tô An giãy giụa muốn xuống bị hắn vươn tay tét vào mông một cái.

"Nhà, tôi muốn về nhà tôi."

"Nhà của tôi cũng là nhà của em mà, từ ngày mai em sống ở đây đi."

Cái gì cơ?

Cậu không muốn, hắn làm vậy là muốn giam lỏng cậu ư?

Thấy cậu muốn phản kháng, hắn lại thấp giọng đe doạ.

"Em ở đâu tôi vẫn có thể tìm ra, có ở nhà tôi hay nhà em thì cũng như nhau thôi."

"Nhưng..."

"Ngoan ngoãn chút..."

Biết mình không cãi lại hắn Tô An chỉ có thể cúi gằm mặt xuống để mặc hắn bế lên lầu.

Cậu muốn đi tắm hắn cũng không tha, theo cậu vào trong nhất quyết đòi tắm cho cậu.

Kết quả Tô An bị hắn đè ra trước gương làm đến khóc lóc ỉ ôi kêu cha gọi mẹ, đến khi cậu mơ hồ đến ngất xỉu chịu xuất tinh.

Đến khi ra khỏi phòng tắm đã là 2 tiếng sau đó, cả người cậu trần truồng được hắn đem lên giường ôm lấy.

Nhìn cậu hai mắt sưng húp nhắm nghiền, đáy mắt hắn càng thêm lạnh lẽo.

Là do em tự chuốc lấy, đừng trách tôi tàn nhẫn.

Cậu Muốn trốn, được!

Hắn rất sẵn lòng chơi cùng cậu.

Chỉ là hậu quả sẽ đau đớn một chút mà thôi.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Đừng làm


Lục Thận cả người bức bối khó chịu, Tô An dạo này biến mất tăm đi đâu khiến cậu càng thêm buồn chán.Hừ, còn không phải bỏ bạn đi theo cái tên trâu đực kia ư.

Cơ miệng cậu cơ hồ ngứa ngáy liền chuồn ra sau trường hút thuốc, tiện thể trốn học luôn.

Ánh mắt lơ đãng nhìn sang toà nhà bên kia, cả người liền run rẩy chửi tục.Tay cầm thuốc hơi run, khó khăn lắm mới châm lửa được.

Khẽ rít một hơi thật dài, tâm trạng cậu mới như bình ổn hơn trước.Cmn chứ, Lục Thận ngồi xổm xuống vò vò tóc, kí ức trong đầu từng mảng từng mảng bủa vây.

Không phải ghét cậu, chê cậu ghê tởm ư?

Sao giờ hắn lại quay lại?Vốn dĩ cấp hai cậu vẫn không đến mức bị cô lập hoàn toàn, hồi đó tính còn nhút nhát.

Không hiểu vì sao hắn lại chú ý tới mình, suốt ngày bám lấy cậu, đánh cậu bắt cậu theo sau hầu hạ một mình hắn.Nói không sợ là nói dối, vốn dĩ cậu cũng đã từng có một chút thích hắn.

Chẳng lẽ do hắn phát hiện ra nên mới đánh cậu ư?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân, vươn tay muốn rít thêm một hơi thuốc thì bị ai đó giật lấy.

Lục Thần tức tối ngẩng phắt đầu lên muốn chửi thề thì bị cái người trước mặt dọa cho điếng người.Cả cơ thể không kiềm chế được bắt đầu run rẩy.Sở Thiệu thu mọi biểu cảm của cậu vào trong mắt, cả người hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.Ít nhất hiện tại hắn sẽ không đánh cậu.

Nếu như cậu ngoan."

Sao lại chui lủi như một con chó ở đây thế?"

Cơ miệng Lục Thận khẽ nhếch, chỉ muốn cách tên điên này càng xa càng tốt."

Tao ở đâu liên quan đéo gì đến mày."

Aaaa

Sở Thiệu cười lên một cái nhìn như rất vui vẻ nhưng chỉ có Lục Thận hiểu khi hắn cười như thế này chắc chắn là đang tức giận.Lục Thận đứng lên muộn chạy đi thì bị hắn đạp vào khuỷu chân ngã oạch xuống nền đất đau nhói.

"Sao lại không liên quan, cậu là chó của tôi cơ mà.

Chó thì phải nghe lời chủ chứ."

Tròng mắt cậu mở to giãy giụa muốn đứng lên liền bị hắn túm lấy chân lôi ngược lại phía sau, bộ dáng trông đến thê thảm."

Mới hôm trước cậu đang còn phun nước lên mặt tôi mà giờ lại bảo tôi cút, tôi buồn lắm đấy."

Lục Thận không ngừng giãy giụa, mặt mũi tái mét cả lên.Sở Thiệu đè chặt Lục Thận xuống đất, mặc kệ cậu la hét quẫy đạp lung tung một tay xé áo một tay tụt quần cậu xuống.Lục Thận lúc này mới biết sợ, đã biết hắn là người như thế nào còn chọc tức hắn.

Có gì mà tên này không dám làm cơ chứ.Đây là sau trường, sẽ có người thấy mất.

Cậu không muốn.

Lục Thận không ngừng ngăn lại hành động của hắn, hai mắt đỏ hoe oà lên khóc."

Xin cậu....đừng...đừng làm..."

Sơ Thiệu thấy cậu khóc thì cả người càng thêm hưng phấn nhưng hắn vẫn biết chừng mực, chỉ muốn doạ cậu một chút mà thôi."

Sao lại khóc rồi, để tôi đút sữa cho bé cưng măm măm nhé."

Thân dưới của hắn đỉnh mạnh vào mông cậu khiến Lục Thận sợ điếng người, chỉ có thể hạ mình ngoan ngoãn cầu xin.

Chiêu này từ xưa đến giờ luôn có tác dụng."

Không dám, tôi không dám nữa.

Cậu đừng làm ở đây..."

"Nhưng tôi nứng rồi, không đụ cậu tôi không chịu được."

Lục Thận cả người chấn kinh, miệng lập tức muốn chửi lại thì bên kia bất giác có tiếng bước chân.

Cả người cậu co rụt lại muốn thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, nếu để người khác thấy cậu trong bộ dạng này, làm sao cậu sống nổi.Cậu muốn cầu xin hắn tha cho mình, tiếng bước chân càng lúc càng gần Lục Thận liền như chết lặng mà thoả hiệp."

Về..về nhà muốn làm gì cũng được."

Sở Thiệu lúc này mới coi như hài lòng, ánh mắt tối lại ôm cậu đi ra cổng sau.

Lục Thận nằm trong lòng hắn khóc đến tê tâm phế liệt, quá rách nát.Cả người cậu đau xót, sự nhục nhã ê chề lan toả khắp người.

Thấy cậu cứ khóc mãi khiến hắn càng thêm khó chịu.

Khóc lúc trên giường thì được chứ bình thường hắn cấm cậu rơi một giọt nước mắt nào cả."

Còn khóc nữa thì tôi đè cậu ra làm luôn."

Lúc này cậu mới coi như nín khóc, ánh mắt oán hận trừng trừng hắn.

*
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Nghe lời


Suốt dọc đường về nhà Lục Thận được Sở Thiệu ôm khư khư trong lòng, cậu giãy cũng không thèm dãy sợ tên điên này lại lên cơn bóp chết cậu.Lục Thận lạ gì loại người như hắn nữa cơ chứ.

Cậu không muốn cam chịu, một chút cũng không.

Tốt nhất là nên cách hắn càng xa càng tốt.Sở Thiệu nhìn người trong tay mình, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Đến khi tới nơi cậu mới ngẩng mặt lên liền tá hoả."

Anh, đây không phải nhà tôi.."

Lúc này tim cậu cơ hồ muốn nhảy vọt lên ngực, vội vã muốn trốn.

Đây là ý gì cơ chứ, hắn đưa cậu về nhà hắn làm gì, có chết cũng không muốn.Vì lực giãy giụa quá mạnh nên cậu thoát được khỏi người hắn, hai chân hướng cổng chạy ra ngoài.Lục Thận oán hận tại sao có mỗi cái sân mà cũng to thế này cơ chứ, nhìn cánh cổng ngày một gần cậu vội thở phào.Một chút nữa thôi.Sở Thiệu đứng đó không lên tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.Lại chạy rồi.Cả người hắn như tula đứng đó nhìn con mồi mình vừa bắt được chạy trối chết.

Như chơi một trò chơi thật thú vị.

123Đoàng!

Lục Thận chỉ cách cánh cổng phía trước 100m nữa thôi, cả người ngã chúi về phía trước.

Lục Thận không dám tin, hắn vậy mà bắn cậu.

Nói sợ hãi bao trùm khắp cơ thể, hai mắt cậu đỏ hoe muốn chạy nhưng không được.Cứu, ai đó cứu cậu với.Chưa bao giờ cậu tuyệt vọng đến mức này, cả người bò lết về phía cổng không dám nhìn về phía sau, cậu sợ.Rất sợ.Sở Thiệu tiến từng bước về phía cậu, nhìn Lục Thận cố chấp bò về phía trước, hắn rất không hài lòng.

Chân hắn không kiêng dè dẫm mạnh lên vết đạn đang tứa máu trên đùi cậu.Lục Thận hét thảm một tiếng, đau muốn ngất đi.

Từ nhỏ đến lớn cậu sợ nhất là đau, bị hắn hành hạ như vậy làm sao chịu nổi.Nhìn cậu khóc lóc đau đớn dưới thân, máu bạo ngược trong người hắn trỗi dậy gia tăng thêm lực dưới chân dường như muốn dẫm đến nát.

Cậu là người của hắn,có chết cũng đừng mong trốn khỏi hắn.

Cậu trốn hắn 3 năm, hắn tìm cậu suốt 3 năm.

"Còn muốn chạy nữa không?"

Lục Thận mặt không còn chút máu, cả người run sợ sắp chết nhưng cậu không muốn khuất phục hắn."

Tao địt con mẹ mày..."

Hắn nghe cậu nói liền ngồi xổm xuống đối diện, tay hắn khẽ vuốt ve từng đường nét trên mặt cậu.

Nếu như vẻ mặt hắn không lạnh lẽo như thế, cậu nghĩ hắn sẽ tha cho mình.Chát!Hắn tát mạnh đến mức môi cậu tứa máu, miệng toàn mùi rỉ sét đau đến chết lặng, đến lúc này cậu đã đau đến không chịu nổi, nhìn hắn vươn tay muốn tiếp tục đánh mình.

Lúc này cậu mới oà khóc cầu xin hắn."

Hức...tôi sai rồi, không dám...không dám nữa."

Hai tay cậu vươn ra nắm lấy chân hắn cầu xin, cậu không chịu nổi nữa.

Lục Thận sợ, cậu sợ Sở Thiệu.Phòng tuyến của Lục Thận sụp đổ hoàn toàn.

Sở Thiệu lúc này mới coi như hài lòng, khuôn mặt âm trầm không rõ cảm xúc vuốt ve khoé môi rách nát của cậu."

Ngoan lắm."

"..."

"Câm à, cậu là nô lệ của tôi, tôi nói gì cậu phải nghe nấy.

Biết chưa."

Thấy nộ khí toả ra từ người hắn, Lục Thận lại khóc khẽ mấp máy môi."

Biết, đã biết..."

"Lần này tôi chỉ cảnh cáo, lần sau không còn nhẹ nhàng như vậy nữa đâu."

Lục Thận gật gật đầu, cả người đau muốn ngất được hắn bế vào dinh thự.Quản gia trong nhà nghe thấy tiếng động liền chạy ra mở cửa, nhìn một màn trước mắt và tiếng súng lúc nãy ông đã đoán được phần nào.

Chưa bao giờ ông thấy cậu chủ tức giận như lúc này, còn cậu bé kia nữa.

Thật đáng thương!
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Ý định


Kể từ lần làm tình mãnh liệt hôm đó tới giờ Lâm Phong không hề đụng vào cậu nữa, nếu nói trước kia ít ra hắn vẫn có đôi chút dịu dàng với cậu thì hiện tại lại thờ ơ lạnh lùng bấy nhiêu, giữa hai người dường như chỉ tồn tại hai chữ "làm tình".Cậu cả ngày cứ ngẩn ngơ, cảm giác vừa trống trải vừa khó chịu.

Đã 3 đêm rồi, hắn không ôm cậu ngủ nữa.

Đáng lẽ Tô An phải thấy vui mừng mới đúng nhưng nhìn hắn tỏ ra thờ ơ như vậy cậu rốt cuộc vẫn không chịu được nằm khóc.Vẫn là không nhịn được đi sang phòng hắn, cậu tò mò rốt cuộc hắn đang làm cái gì.

Chỉ đơn giản muốn nhìn xem hắn ở đâu, không nằm ngoài dự đoán của cậu.Hắn ở trong phòng làm việc, cậu muốn đẩy cửa tiến vào lại phát hiện bên trong có tiếng cười.

Là đàn ông!Cả người Tô An chấn kinh, không ngừng run rẩy.

Chẳng lẽ...chẳng lẽ hắn có người mới nên mới không cần cậu nữa, chơi chán rồi vứt bỏ cậu ư.Hàng loạt suy nghĩ chạy trong đầu khiến cậu như ngừng thở, cơn nghẹn ứ trong lồng ngực khiến cậu không biết phải làm sao chỉ có thể đứng chết trân nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt.Không muốn...rõ ràng...rõ ràng hắn nói cậu là của hắn.Tô An không dám nghe tiếp thối lui chạy về phòng, hai mắt cậu đỏ hoe xen lẫn ghen ghét.

Lâm Phong ngồi trong phòng xem xét lại đống tài liệu cha hắn đưa, mặt mày vô cảm nhìn kẻ lải nhải từ nãy đến giờ trong phòng.

Hắn đau đầu tới mức muốn một phát bắn chết cái thằng điên này."

Nói xong chưa?"

Thiên Hạo ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chăm chú hắn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng muốn tiến gần hắn thêm chút nữa thì bị hắn doạ tái mặt.

Khó khăn lắm cậu ta mới có cơ hội tiếp cận hắn, bắt cậu ta về quả thực không cam lòng."

Chú bảo em nói lại nếu anh rảnh thì tối nay về nhà chính ăn cơm.

Nếu anh...ơ.."

Lâm Phong ghét nhất mấy kẻ sơ hở là lại đụng chạm vào người hắn, sự chán ghét lên đến đỉnh điểm khiến hắn không kịp được mà đẩy cái người đang xích lại gần mình ngã nhào xuống đất."

Xong việc của cậu rồi thì cút, nói lại với ông ta tôi không rảnh."

Lâm Phong làm sao không hiểu tâm tư của cha hắn cơ chứ, thằng điếm này cũng từ lão mà ra đi.

Nếu không phải do nể mặt, cái bản mặt của tên này đã bị hắn xẻ ra ném cho chó ăn rồi không chừng.Nhắc đến chó vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên vặn vẹo cùng hứng thú.

Thiên Hạo muốn tiến lên bất giác cũng bị doạ sợ, y cũng không phải ngu ngốc, vẫn còn thời gian cứ từ từ chinh phục.Gì cơ chứ, người này cậu chấm rồi."

Đi...em đi."

Cậu không quan tâm mình ngã trông đến tàn tạ luộm thuộm, hai mắt rưng rưng sắp khóc muốn nhìn xem vẻ mặt của hắn, tiếc là một ánh nhìn cũng không dành cho cậu.Không quan tâm chạy ra cửa, cảm giác tức tối nín nhịn từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng bộc phát.

Vẻ ngoài ngây thơ hiền dịu lúc nãy bay hết sạch chỉ còn lại ngoan độc cùng toan tính.

Vẫn phải nhờ chú giúp một tay, gã không nhịn được nữa muốn được sống với Lâm Phong ngay lập tức.Đến cầu thang đang muốn bước xuống thì gã gặp một người đang đi lên, đôi mắt đột nhiên trừng lớn dường như không dám tin.

Nhà Lâm Phong sao lại có người, lại còn là một đứa con trai.Tô An nhận thấy tên đằng trước nhìn mình, cậu không muốn để ý định đi qua.

Nhưng Thiên Hạo dễ gì tha cho cậu, gã chắn trước mặt cậu ánh mắt soi mói từ trên xuống dưới."

Thằng điếm này, ai cho mày lởn vởn ở đây.

Có tin tao bảo anh Phong đánh gãy giò mày không?"

Lục Hạc vẻ mặt hống hách khiêu khích nhìn cậu.

Tô An muốn nhịn ba hôm nay không có chỗ xả liền không kiêng dè muốn cho thằng này một trận."

Mẹ mày không nhìn lại bản mặt mày xem có giống điếm không, tao ở đâu liên quan đéo gì đến mày."

Cảm giác ghen tức khi nãy trỗi dậy, cậu rất muốn xé nát bản mặt tên khốn nạn trước mặt này ra nhưng vẫn cố kìm lại, lách người muốn về phòng thì bị Thiên Hạo ngáng chân đẩy mạnh xuống sàn.Trong lúc gã đang hả hê cười đến ngặt liền bị Tô An đấm mạnh vào mặt.

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ gã nào bị đối xử như vậy, hôm nay gã phải cho thằng điếm này một bài học.

Tô An vốn dĩ mấy hôm nay sức khoẻ yếu, cộng thêm sự khó chịu mất ngủ mấy hôm nay nên không còn linh hoạt cho lắm, bị ăn một cú vào bụng muốn ói hết đồ ăn vừa mới nuốt cách đây không lâu.So với Tô An Thiên Hạo thấp hơn một chút , bị Tô An nhìn chằm chằm khiến gã tức không chịu được.

Sợ gì cơ chứ, có chú bảo kê Lâm Phong sớm gì cũng là của gã.

Thằng điếm này chết cũng không mất gì.Gã muốn đẩy Tô An xuống tầng, nghĩ là làm nhân lúc Tô An không để ý liền đẩy cậu xuống.

Tô An không ngờ thằng điên này dám đẩy mình, cậu cũng không vừa kéo gã ngã xuống theo.

Tiếng động to đến mức giúp việc trong nhà phải chạy ra, chỉ thấy hai thanh niên lăn từ trên tầng 2 xuống.

Tô An đụng đầu vào tường đau đến choáng váng, cả mặt bị đánh đến bầm tím muốn gượng dậy nhưng không được.

Thiên Hạo cũng không khá hơn là bao, gã tức tối muốn tiến đến giết chết tên trước mặt, tay nắm chặt con dao.Chỉ cần một nhát thôi, dù gì cũng chỉ là một thằng hầu gã sợ cái gì cơ chứ.Trong tiếng la hét thất thanh, Tô An lờ mờ tưởng mình bị đâm cho một nhát, cậu lờ mờ thấy Lâm Phong đang chạy xuống.

Cuối cùng cũng chịu tìm cậu cơ đấy."

Dừng tay."

Lâm Phong gầm lên muốn giết tên khốn kia, Thiên Hạo bị tiếng hét của hắn doạ cho giật mình hai tay run rẩy muốn làm tới cùng.

Khi đó gã không biết, hành động này của gã đã tự đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình.
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Làm nũng


Không ai biết lúc đó xảy ra chuyện gì, ngay khi mũi dao chuẩn bị ghim xuống người Tô An còn cách đúng 3cm, tay cậu ta bỗng dưng đau nhói bật người về phía sau.

Con dao vì thế rơi xuống đất, Tô An là người thấy rõ nhất bàn tay cậu ta bị đạn ghim một lỗ, máu tí tách chảy ra.

Thiên Hạo hai mắt trợn to run rẩy không dám tin.

Không phải cậu ta chưa từng nghe danh Lâm Phong tàn khốc âm hiểm ra sao, một người mưu mô như hắn lại quay về học lại cấp 3 khiến cậu ta tò mò muốn tiếp cận mà quên mất y là người như thế nào, thậm chí bây giờ hắn một phát cho cậu ta chết ngay tại chỗ ngay còn được.Mặt Thiên Hạo tái nhợt nở một nụ cười méo mó, không đâu...hắn không dám giết cậu đâu, nếu hắn dám giết cậu cha hắn nhất định sẽ không tha cho hắn.

Đúng vậy, không có gì phải sợ cả.Lâm Phong không thèm liếc cậu ta một cái, vẻ mặt hắn âm trầm nhìn người khuôn mặt trắng bệch trong lòng mình.

Cả người hắn căng cứng cố kìm nén cơn giận, lão quản gia đứng phía dưới không rét mà run.Lão sống với hắn ngần ấy năm trời, làm sao không nhận ra vẻ mặt này của hắn cơ chứ.

Ngay cả Tô An cũng cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của hắn, nếu không phải có cậu ở đây không chừng bây giờ Thiên Hạo đã bị lột da rút xương rồi cũng nên.Nhưng hắn biết, điều đó không còn lâu nữa đâu.

Cả người hắn trầm mặc bế Tô An quay lên lầu, lưỡi khẽ chọc chọc hai bên má.Không được giết người, bé cưng sẽ sợ!Tô An nhận thấy tâm trạng của hắn không nên chọc vào nên nằm im thin thít, vẻ ghen ghét khi nãy tạm thời vơi đi một nửa ngoan ngoãn vùi vào lòng hắn.Lâm Phong cúi đầu nhìn cậu, nếu bây giờ Tô An ngẩng đầu lên nhìn chắc chắn sẽ bị ánh mắt của hắn doạ sợ.Một vẻ mặt chỉ toàn sự ngoan độc nhưng bị hắn nhanh chóng dấu đi.Càng ngày càng đi quá giới hạn rồi, hắn muốn cho ông ta thấy việc của hắn tốt nhất đừng xen vào.Tô An được ôm về phòng hắn, cậu cứ vùi mặt vào lòng hắn không nhúc nhích, Lâm Phong nhíu mày đặt cậu lên giường cho người gọi bác sĩ tới cho cậu.

Hắn nhấc chân muốn ra ngoài vạt áo liền bị người nọ nắm lấy.Hắn không đi nữa, quay đầu nhìn cái người đang túm lấy mình,ánh mắt nhìn thẳng vào cậu ra hiệu có gì thì nói.Tô An thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, dũng khí khi nãy rút đi một nữa bắt đầu sụt sùi, cánh tay khẽ buông áo hắn ra.Lâm Phong thở dài một hơi cúi xuống lần nữa ôm lấy cậu vào lòng, giọng hắn dịu đi nhiều.

"Đau?"

Tô An không nói chỉ dụi dụi vào người hắn, không hiểu sao lúc này cậu chỉ muốn tựa vào hắn, muốn hắn xoa dịu an ủi cậu.

Nước mắt nước mũi cậu tèm nhem đinh hết lên áo hắn nhưng Lâm Phong một chút khó chịu cũng không thấy, hắn thấy tức giận khi nhìn thấy vết thâm tím trên mặt cậu.Tay y miết cằm cậu một cái, ngón tay có vết chai mỏng do cầm súng khiến cằm cậu ngưa ngứa nhưng không tránh đi.

Tầm mắt cậu khẽ đảo đối diện với ánh mắt lạnh băng của hắn, không nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì.

Thấy cậu thất thần lực trên tay hắn mạnh hơn khiến Tô An không khỏi a lên một tiếng."

Lần sau còn dám nữa không?"

Tô An mù mờ nhìn hắn, rồi lại nghĩ tới chuyện ẩu đả khi nãy, cậu tủi thân không muốn trả lời nhưng cằm cứ bị hắn giữ lấy không có ý định buông tha."

Cậu ta đánh tôi trước mà..."

Vừa nói hai mắt cậu lại rưng rưng, lỗi không phải do cậu vì cớ gì hắn lại chửi cậu.Sự uất ức dồn nén mấy ngày nay vì bị ngó khiến Tô An không kìm được mà khóc toáng lên, càng khóc càng thương tâm.Lâm Phong nhìn cậu khóc không những không thấy đau lòng mà đột nhiên thấy hưng phấn.

Nhưng rất nhanh cảm xúc đó đã bị hắn kìm xuống.

Cậu có khóc cũng chỉ được khóc vì hắn.

Tay Lâm Phong đang vuốt ve sống lưng cậu đột nhiên vỗ mạnh lên mông cậu một cái.Tô An giật bắn mình quên luôn cả khóc ngơ ngác nhìn hắn.

Đến lúc này hắn mới nói một câu dài nhất trong ngày với cậu."

Còn khóc nữa tôi đè em địt ngay tại chỗ."
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Rút chym vô tình


Tô An nín khóc ngay tắp lự, mũi cậu hừ hừ khó chịu dụi vào ngực hắn.

Có thể cậu không để ý nhưng thời gian gần đây càng ngày cậu càng dựa dẫm vào Lâm Phong, suốt ngày chỉ muốn kè kè bên cạnh hắn.Cảm giác vừa sợ vừa thích như một liều thuốc kích dục khiến cả người cậu trở nên hưng phấn.

Tô An không thừa nhận cũng không phủ nhận, cứ coi như sống chung quen thói đi.Lâm Phong nhìn cái gáy trắng nõn trước mắt,

răng hắn đột nhiên ngứa ngáy muốn phập một cái đánh dấu cậu.

Ngay khi hắn cúi xuống định cắn cậu một cái thì vị bác sĩ nọ cuối cùng cũng tới.Hiếu Mịch thấy hai người nọ ôm ôm ấp ấp anh một câu em một câu thì bất giác không biết có nên vào không chỉ khẽ e hèm một tiếng.Lâm Phong lúc này mới để ý đến động tĩnh bên ngoài, cảm giác khó chịu khi bị phá đám thế hiện hết lên mặt.

Hiếu Mịch tội nghiệp ai oán trong lòng là ai gọi cậu tới vậy trời, muốn khóc quá đi.Nếu không phải bên cạnh Lâm Phong có người cậu thầm thương trộm nhớ thì còn lâu cậu mới đi làm việc cho kẻ không biết ngày mai mình còn thở không nhé.Tuy vậy nhưng cậu vẫn rất sợ Lâm Phong, cậu từng thấy hắn giết người.

Không chỉ một lần!

Gia thế nhà hắn ai mà không biết, tên xúi quẩy nào lại va phải tên biến thái nhà hắn kia chứ.

Chậc chậc.Hiểu Mịch tiến tới khám nhanh cho người trước mặt, ánh mắt ghim chặt phía sau khiến cậu không được tự nhiên mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Khủng bố quá đi.Xem xét kĩ càng qua một lượt, không có vến đề gì quá lớn chỉ bị suy dinh dưỡng với bầm một số chỗ, bôi thuốc vài ngày là khỏi.Lại nhìn tới hai người này, cậu đột nhiên nổi hứng thú bày ra bộ mặt thận trọng hướng Lâm Phong nói to."

Về cơ bản không có gì đáng lo ngại, nhưng trong thời gian này hai người nên hạn chế một chút.

Cậu ấy vẫn chưa khỏe ."

Trong lòng cậu hơi chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thãn, ông đây tốt nghiệp trường đại học danh giá nhất cả nước đấy nhé.Lâm Phong chỉ nhíu mày một chút rồi không nói gì nữa, để Hiểu Mịch truyền dinh dưỡng cho cậu.

Hắn thấy lạ nhưng không tiện hỏi.

Mấy hôm nay hắn có chịch cậu đâu sao lại yếu vậy được.

Như vậy là không ổn, vậy thì càng phải chịch thường xuyên hơn.Nếu Hiểu Mịch đọc được tiếng lòng của hắn chắc cậu bị Lâm Phong làm cho nghẹn chết.

Truyền dịch cho Tô An xong đang muốn nhanh nhanh ra khỏi cái nơi ngột ngạt này thì bị một giọng nói quen thuộc làm cho đứng hình.Là thư kí của Lâm Phong.Đoàn Dương đem tập tài liệu chuẩn bị sẵn cung kính đưa cho hắn, vẻ mặt y lạnh nhạt đến cùng cực khiến vệt sẹo nơi lông mày càng thêm dữ tợn.Lâm Phong bảo y để tài liệu lên bàn, không để ý còn một kẻ lạ mặt đang đứng chôn chân ở giường.

Đoàn Dương vô cảm nhận lệnh, thấy không còn việc gì căn dặn mới xin phép ra về.

Ánh mắt y lơ đãng liếc qua cục trắng trắng như trời trồng ở góc tường.Nhưng cũng chỉ liếc qua mà thôi.Hiểu Mịch có mơ cũng không ngờ hôm nay cậu lại gặp được Đoàn Dương ở đây, cảm giác sợ hãi hưng phấn khó nói thành lời khiến cậu không ngừng run rẩy.

Chỉ nghe giọng y thôi là cậu đã sướng muốn bắn rồi.Chỉ là người nọ tuyệt tình quá đi, một ánh mắt cũng không cho cậu nữa.Hiểu Mịch hơi chán nản xong lại nhanh chóng phấn chấn lên, làm gì có việc chịch xong rút chim vô tình như thế.

Cậu không tin mình không cua được hắn.Cậu vội vã lao ra cửa sợ người kia chạy mất mặc kệ ánh mắt soi mói cậu của Lâm Phong.

Tên điên!
 
Sau Khi Thức Tỉnh Công Chính Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tôi (18+)
Chui đầu vào rọ


Đoàn Dương xuống cầu thang nghe thấy âm thanh dồn dập phía sau cũng không quay đầu lại, vẻ mặt vẫn trước sau như một bước ra bãi đỗ xe.Hiểu Mịch phải dùng tất cả sức lực bình sinh mà mình có mới đuổi kịp anh.

Đoàn Dương không để tâm đến cậu vươn tay mở cửa xe thì bị một cánh tay trắng nõn nắm lấy.Đoàn Dương khó chịu nhíu mày, Hiểu Mịch bị anh nhìn đến mặt mày đỏ ửng, môi đỏ khẽ lí nhí."

Anh...anh chở tôi về với được không?"

Đoàn Dương không ngờ tên nhóc con này cản mình lại chỉ để đi nhờ xe, khoé mắt hung ác liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới.Không tồi, xúc cảm vẫn mềm mại như vậy."

Xe cậu đâu?"

Hắn biết rồi mà vẫn cố hỏi, Hiểu Mịch sốt sắng không nhận ra ý trêu đùa trong lời nói của hắn, hai má đỏ ứng lắc lắc đầu trông như con chuột Hamster vậy."

Xe tôi hư rồi tạm thời không đi được, nãy là đi ké xe bạn qua."

Cậu chột dạ liếc hắn thêm mấy cái, xúc cảm nơi nắm tay truyền đến khiến cậu thoả mãn không thôi quên luôn việc buông tay hắn ra.

Đoàn Dương lạnh nhạt nhìn cậu một cái xoay người lên xe, hai tay Hiểu Mịch đột nhiên trống trải.

Thấy hắn vô tình như vậy khoé mắt cậu rưng rưng muốn khóc.

Y ngồi lên ghế lái thấy người nọ bị mình chọc đến mức đỏ bừng hai mắt thì đột nhiên muốn cười, mở cửa xe nói vọng ra."

Không lên thì tôi đi."

Hiểu Mịch đang ấm ức nghe hắn nói thì không dám tin vào tai mình, hai má đỏ ửng quên luôn cả khóc vội chui tọt lên xe.Không gian trong xe vương mùi thuốc lá kết hợp với mùi Hoocmon nam tính của Đoàn Dương khiến cậu yêu thích không thôi.

Suốt dọc đường lái xe cậu như được tắm trong mật ong hạnh phúc .

Cậu yêu thầm hắn bốn năm, cuối cùng cũng có cơ hội ngồi gần hắn.Trong lòng vừa ngọt ngào vừa có chút chua xót nhưng rất nhanh đã bị cậu gạt đi.

Không sao cả chỉ cần nhìn thấy hắn thôi là cậu hạnh phúc lắm rồi.Suốt dọc đường cậu cứ lơ đãng liếc nhìn người nọ, đẹp đến mức khiến cậu ngừng thở.

Sao có thể đẹp như thế này cơ chứ.

Thấy hắn không để ý đến bên này, Hiểm Mịch to gan nhìn chăm chú hắn nhìn đến say sưa không biết đã tới nhà mình.Cậu cứ bần thần ngồi đó, xe dừng lại cũng không để ý.

Đoàn Dương cảm thấy trên người mình chắc bị cậu nhìn đến toàn lỗ là lỗ rồi, khẽ hắng giọng kéo tên ngốc kia về thực tại."

Tới rồi."

Lúc này Hiểm Mịch mới hoảng hồn a một tiếng, mặt đỏ như sắp chảy máu đến nơi.

Cậu bỗng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, sao nhanh tới vậy chứ không muốn rời xa hắn chút nào.Đột nhiên trong đầu loé lên một ý nghĩ táo bạo, cậu mím môi đánh liều một phen."

Hay...hay anh lên nhà tôi uống miếng nước rồi về, coi như cảm ơn đi...nếu không tôi áy náy chết mất..."

Cách nói của cậu vụng về tới mức khiến Đoàn Dương muốn bật cười, lời từ chối đến bên miệng bỗng dưng nuốt xuống.

Cái người kia hai mắt tròn vo như cún con nhìn hắn sao từ chối cho được.Thở dài một hơi, y miễn cưỡng đồng ý.

Coi như phá lệ một hôm.Đạt được mục đích khiến Hiểm Mịch nở nụ cười tươi rói khiến ai kia phải vội quay mặt đi.

Cậu chạy lon ton về phía trước, vừa chạy vừa ngoái đầu về phía sau sợ ai kia chạy mất.

Lần này anh chạy không thoát đâu.Đoàn Dương vờ như không thấy khoé môi đang nhếch lên của cậu, cả người đột nhiên trở nên hưng phấn.Là cậu tự đưa hắn vào nhà, đừng trách hắn ăn cậu không còn một mảnh xương.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom