Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 15: Nằm vùng con khỉ phái tới



Lùi bước từ trước đến nay không phải tác phong của Tần Diệc Đàm, hắn chỉ thích thêm mắm dặm muối.

【 Ha ha ha ha ha không biết vì sao, đột nhiên tôi cảm thấy hai người này như trẻ con ở lớp mầm đang tranh đồ ăn. 】

【 Người anh em phía trên không phải cười lớn quá rồi hả? Nhưng mà, cũng hài thật ha ha ha ha ha 】

【Úi chà! Úi chà! Đánh nhau đi, đánh nhau đi! 】

【 Tôi cược một đồng, Lục Minh Tự thắng! Dù sao mấy lần trước đều là Tần Diệc Đàm bị đánh! 】

Người thích xem náo nhiệt, thích ăn dưa luôn chỉ sợ việc chưa đủ lớn.

Đạo diễn đang ăn cơm hộp lo sốt vó, “Sẽ không đánh nhau thật chứ?”

“Chúng ta chỉ chuẩn bị ba quả dừa, chẳng lẽ không phải để xem trường hợp này sao?” Không biết vị nhân viên công tác nào nói câu này.

“Nói bừa ai ngờ thành thật chứ!”

“……”

Đạo diễn giải thích: “Kịch bản lý tưởng của chúng ta là, khách mời số 1 đẩy cho khách mời số 2, sau đó bất ngờ bị từ chối. Khách mời khách khí đẩy qua đẩy lại, mọi người đều văn minh, không cãi nhau.”

Mọi người: “……”

Đây là chương trình sinh tồn, kịch bản của ông quả thật lý tưởng.

Lý tưởng đến nỗi tưởng mọi người đều thiểu năng trí tuệ hết.

Một người yếu ớt hỏi: “Đạo diễn, cho nên phải làm sao bây giờ? Thật sự để bọn họ đánh nhau à?”

Tuy Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm kéo tới không ít đề tài cùng nhiệt độ cho chương trình, nhưng muốn đánh thật thì người chịu vẫn là tổ tiết mục.

Đạo diễn cúi đầu suy nghĩ, bồi hồi một lúc, nói: “Chúng ta cứ xem hướng gió trước, nếu thật sự tạo thành thế cục không thể nghịch chuyển lại nói sau.”

Mạo hiểm của việc cùng mời Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm tham gia chương trình bọn họ đều đã cân nhắc.

Kết quả là mạo hiểm còn lớn hơn vụ nổ vũ trụ.

Bởi vậy, để giữ được chương trình, đạo diễn đã chuẩn bị phương án ứng phó từ trước.



“Lục Minh Tự, nếu cậu xin lỗi, tôi sẽ đưa quả dừa này cho cậu.”

Cố chấp quá sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của khán giả về Tần Diệc Đàm, cậu ta cố ý dẫn trước một bước, lấy lùi làm tiến.

Lục Minh Tự nhướng mày, “Có giỏi thì đánh với tôi một trận, đừng ở đó bíp bíp!”

Tần Diệc Đàm: “Tôi không phải côn đồ, không động thủ!”

Hơn nữa, nếu cậu ta đánh được hắn, còn bíp bíp vậy làm gì?

Người xem bị tự động tắt tiếng làm cho choáng váng c.h.ế.t lặng.

【 Bíp bíp với bibi, khác nhau chỗ nào? Tổ tiết mục tắt tiếng có thấy hổ thẹn với lòng không? 】

【 Cười chết, tường cũng không đỡ nổi kiểu tắt âm của tổ tiết mục! 】

Lâm Tân Mông chen vào nói: “Đừng vì một quả dừa mà tổn hại hoà khí của mọi người.”

Ôn Tiên: “Đúng vậy, đừng có làm lớn chuyện.”

Lâm Tân Mông liếc Lục Dạng, “Lục Dạng, cô cũng khuyên nhủ anh cô đi.”

Lục Dạng quét mắt nhìn Lâm Tân Mông, nói với Lục Minh Tự: “Anh, đuôi quả dừa này có màu vàng nâu, có lẽ không còn tươi nữa, vị không ngon.”

Tốc độ nói của cô nhẹ nhàng chậm chạp, nói lời thật lòng, hoàn toàn không nghe ra một chút khách khí nào.

Lục Minh Tự nửa tin nửa ngờ, “Thật à?”

Lục Dạng: “Vâng.”

Ôn Tiên ngồi xổm xuống, không ngại phiền lật trái lật phải quả dừa, ngẩng đầu: “Hình như là không còn tươi nữa thật, lúc lắc qua lắc lại cũng không cảm nhận được tiếng nước chuyển động.”

Tần Diệc Đàm rầm rì, “Quả dừa nhìn lớn như vậy, sao có thể không tươi.”

Nhất định là Lục Dạng muốn cho Lục Minh Tự một bậc thang, nên mới tìm lý do.

“Muốn tươi hả,” Tần Diệc Đàm lườm Lục Dạng, chỉ chỉ cây dừa, mạnh mẽ nói, “Trên cây có rất nhiều dừa tươi, giỏi thì tự đi mà hái!”

Nói cậu ta nhìn trúng quả dừa không ngon, rõ ràng là muốn đánh thẳng vào mặt cậu ta!

Cây dừa này cao như vậy, bò cũng bò không lên, xem mấy người hái kiểu gì!

Lục Minh Tự cười lạnh, không chút khách khí trả lời: “Sao cậu biết tận dụng thế? Sợ sống lãng phí đời người hả?”

Tần Diệc Đàm bị phản bác, ú ớ không nói nên lời.

Môi Lục Dạng hơi nhếch lên, khen ngợi: “Giờ anh là pikastand rồi đó.”

Lục Minh Tự tò mò hỏi: “Pikastand là cái gì?”

Lục Dạng: “Pikachu biết đứng lên.”

【 Hai anh em nhà này có thể lập một đoàn hát tướng thanh được rồi. 】

【 Được em gái khen! Trên mặt Lục Minh Tự viết đúng một chữ sướng, kiểu như đạt tới đỉnh cao đời người ấy nhỉ! 】

【 A a a a a sườn mặt của Lục Minh Tự tuyệt quá!! 】

【 Không ai quan tâm Tần Diệc Đàm à? Mấy người nhìn kìa, mắt cậu ấy trừng như cái chuông đồng rồi, buồn cười quá đi! 】

Hai anh em kẻ xướng người hoạ, làm Tần Diệc Đàm vốn đã nói không lại Lục Minh Tự càng bực hơn.

Nếu như không phải Lục Dạng đang ở đây, Lục Minh Tự chắc chắn đã bị chửi lên hot search vì đánh nhau.

Bây giờ Tần Diệc Đàm chỉ cảm thấy cậu ta như một vai hề nhảy nhót, khiến người ta cười nhạo.

Tần Diệc Đàm cắn chặt răng, nhìn về phía Ôn Tiên nói: “Đưa dừa của tôi cho tôi.”

Ôn Tiên vẫn luôn chán ghét cái loại người tự đại như này, cô ấy ôm quả dừa lùi lại phía sau.

“Tôi cảm thấy cậu nên dùng từ xin.”

Bọn họ là quan hệ đồng đội, không phải nô lệ và chủ nhân.

Hết chuyện này lại đến chuyện khác làm mặt Tần Diệc Đàm tái xanh.

“Mang dừa đây cho tôi!”

Mọi người: “……”

Năng lực lý giải của người này dường như bằng không, ngữ văn của cậu ta là do thầy thể dục dạy à?

Thầy thể dục: Tang thương hút thuốc. jpg

Lục Minh Tự cảm thán: “Dừa không còn, có thể hái xuống, nhưng chỉ số thông minh không có……”

Lâm Tân Mông vội vàng tìm lại cảm giác tồn tại: “Càng nhiều dừa hơn?”

“……”

Nghe vậy, Tần Diệc Đàm cầm quả dừa, trừng mắt hung hăng nhìn Lâm Tân Mông.

Lâm Tân Mông bây giờ mới vỡ lẽ mình vừa nói cái gì, không phải là đang châm chọc chỉ số thông minh của Tần Diệc Đàm không đủ, nên mới có được quả dừa sao!

Nghĩ đến đây, gương mặt Lâm Tân Mông nghẹn đỏ.

“Không phải… tiền bối Tần Diệc Đàm, tôi……”

Tần Diệc Đàm đã nhìn ra, Lâm Tân Mông đứng về phía Lục Minh Tự.

Cái gọi là bạn của kẻ thù chính là kẻ thù.

Trước khi chương trình bắt đầu quay, cô ta tới tìm riêng cậu ta, gương mặt lúc nào cũng tươi cười, cứ tưởng rằng là muốn đến nịnh bợ.

Ai ngờ là nằm vùng!

Vẫn may cậu ta có chỉ số thông minh cao, vừa nhìn đã biết là nằm vùng được con khỉ phái tới, nếu không lại để bọn họ đắc ý.

(Con khỉ phái tới: một câu nói của TQ, ý chỉ những người ăn no rửng mỡ, thích quản chuyện người khác, sự xuất hiện không cần thiết, mang nghĩa tiêu cực).

Tần Diệc Đàm khó chịu nói, “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là tiền bối, cô không có đầu óc hay là bị nghễnh ngãng, nói nhiều như vậy còn không nhớ.”

Hốc mắt Lâm Tân Mông lập tức đỏ ửng.

“Không phải…… Tiền bối……”

Lâm Tân Mông: Hệ thống! Không phải cậu nói bọn họ không hề có sức kháng cự với nữ chính mềm yếu đáng thương sao?!

[ Kỹ thuật diễn của ký chủ kém quá, kiến nghị cô tu luyện thêm, xong rồi hẵng đi diễn. ]

Lâm Tân Mông:……

Ai mà ngờ được có kết quả như này.

Sau khi trải qua tuyến cốt truyện khuyên giải Tần Diệc Đàm và Lục Minh Tự, theo lý mà nói, hai người đàn ông này sẽ có cái nhìn mới về cô ta, trong lòng nổi lên hứng thú.

Nhưng sự thật, không những không hứng thú, mà cô ta còn đắc tội với Tần Diệc Đàm!

Vì ngăn cơn sóng dữ, Lâm Tân Mông đành phải chuyển mục tiêu sang Lục Minh Tự.

Mà Lục Minh Tự là anh trai Lục Dạng, muốn lôi kéo làm quen, phương án tốt nhất là tiếp cận Lục Dạng.

“Lục Dạng, tôi và cô quen nhau nhiều năm như vậy, cô biết ý tôi không phải như này mà đúng không?”
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 16: Đường vòng cứu nước



“Lục Dạng, tôi và cô quen nhau nhiều năm như vậy, cô biết ý tôi không phải như này mà phải không?”

Lâm Tân Mông nhìn về phía Lục Dạng, ánh mắt cầu xin.

Lục Dạng: “Ừ ừ ừ, ý cô không phải như vậy.”

Nghe được câu trả lời, Lâm Tân Mông mừng như điên, “Tôi đưa quả dừa của tôi cho cô nhé!”

Đưa cho Lục Dạng cũng như đưa cho Lục Minh Tự, như vậy vẫn có thể tăng độ yêu thích của Lục Minh Tự.

Không hổ là cô ta, đến đường vòng cứu nước cũng có thể nghĩ ra!

【 Dáng vẻ nhu nhược đáng thương này của Lâm Tân Mông, tôi nhìn mà cũng mềm lòng. Nếu là ở thời cổ đại, giá trị nhan sắc của Lâm Tân Mông nhất định có thể chấn được cả cái thanh lâu! 】

【 Ý lầu trên nói là Lâm Tân Mông nhìn giống cây cột hả? 】

【 Lục Dạng nói cho có lệ, người mù cũng nhìn ra, Lâm Tân Mông chẳng lẽ không thấy sao? 】

Lâm Tân Mông đắm chìm trong vở kịch một người, không thể tự kiềm chế.

Ai ngờ, Lục Dạng trực tiếp từ chối: “Không cần.”

Lâm Tân Mông: “?”

Sao người nào người nấy đều không phối hợp với tôi?

Không phải đây là kịch bản vạn người mê sao?

Chu Mạt Lê đánh lửa xong, quay đầu lại phát hiện mọi người đều không thấy đâu.

Anh ta lượn một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy năm người đứng dưới gốc cây dừa.

“Lâm Tân Mông, mấy người ở đây làm gì?” Chu Mạt Lê nhìn về phía đồng đội hỏi.

Tham gia chương trình tạp kỹ không phải là ý của Chu Mạt Lê, dù sao tháng sáu anh ta mới chiếu một bộ phim truyền hình vô cùng nổi tiếng, được gọi là ông xã tháng sáu, không cần dựa vào chương trình như này để tăng nhiệt độ.

Nhưng dù sao đạo diễn chương trình cũng là bạn cũ của bố anh ta, hơn nữa anh ta có nghe được một ít tin tức bí mật.

Những người khác không biết gia thế của Chu Mạt Lê, nhưng Lâm Tân Mông biết.

Chu Mạt Lê ngoài mặt tuy là nam thần tự lực tự cường tiến vào giới giải trí, nhưng thật ra là con của người nổi tiếng.

Đường lui của đạo diễn chính là cái bí mật này.

Chỉ cần bí mật được công bố, lập tức trăm triệu người muốn xông vào.

Đạo diễn tính toán trước sau, cho dù Tần Diệc Đàm và Lục Minh Tự không tham gia chương trình, bọn họ cũng có thể mời Tần Diệc A, Lục Minh B.

Hoàn toàn không lo lắng tiết mục bị ném đá xuống giếng, càng không cần lo lắng chương trình thất bại.

Đầu óc Tần Diệc Đàm chợt lóe, cảm thấy có cơ hội trở mình, lớn tiếng nói: “Lục Minh Tự muốn hái dừa, chúng tôi đến xem.”

Lâm Tân Mông còn chưa kịp nói gì.

Chu Mạt Lê nhìn về phía Lục Minh Tự, lại ngẩng đầu.

Trời sắp tối, dừa cách mặt đất xa như vậy, đứng bên dưới chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy.

Chu Mạt Lê rời mắt, sau đó nhắc nhở: “Trời tối rồi, nơi này có thể có động vật nguy hiểm đi tới đi lui. Mọi người chú ý an toàn, trở về sớm chút.”

Chu Mạt Lê nhìn vào mắt Lâm Tân Mông, Lâm Tân Mông lập tức hiểu ý, đi theo anh ta.

“Mọi người trở về đi, Chu Mạt Lê nói đúng đó, chúng ta còn phải giữ sức để ngày mai đi tìm manh mối nhiệm vụ nữa.”

Tần Diệc Đàm gắt gao nhìn chằm chằm Lục Minh Tự, rất muốn cho Lục Minh Tự trải nghiệm cảm giác khó chịu khi không hái được dừa.

Ôn Tiên chọt chọt cánh tay Tần Diệc Đàm, ý bảo cậu ta đừng làm quá lên.

“Chúng ta cũng đi nhanh thôi, tôi nghe nói gần chỗ này hay có thú dữ lảng vảng, cẩn thận không lại lúc đến là đứng, lúc về thành nằm!”

Lục Minh Tự tán thành gật đầu, “Dạng Dạng, cơ thể em không khoẻ, không được để cảm lạnh. Dừa để mai lại hái.”

Hắn thì không sao, chỉ lo cho tình trạng cơ thể của Lục Dạng.

Ninh nữ sĩ đã đưa lời sấm truyền:

Nếu Dạng Dạng trở về thiếu một cọng tóc, sẽ lấy lông chân của hắn chuyển cho Dạng Dạng!

Lục Minh Tự sờ gáy, đưa ra kết luận:

Cái đầu xinh đẹp này không hợp làm hòa thượng.

Lục Dạng ngẩng đầu, bầu trời quả nhiên đã tối.

Hôm nay chỉ là mở đầu, cái khó còn ở phía sau, nghỉ ngơi dưỡng sức quan trọng hơn.

Màn đêm buông xuống, màu mực nhuộm đen cả một vùng trời.

Mỗi người ở một túp lều nhỏ, bên tai truyền đến tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ về cùng rừng cây với đủ mọi âm thanh ngày hè.

Một đêm thoải mái.

Khi cư dân mạng đang chuẩn bị rời khỏi phòng phát sóng để nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy có người kéo khóa lều trại xuống, thò đầu ra.

【 Ấy? 】
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 17: Trò đùa của ai?



【 Ấy? 】

【 Đây là cái đầu của bé đáng yêu nào vậy? 】

【 Úi chà! Hóa ra là của chính chủ Chu Mạt Lê nhà mình à! 】

Chu Mạt Lê bước khỏi lều, Lâm Tân Mông cũng theo ra.

Trời đêm gió lạnh, lén lén lút lút, nhất định có điều kỳ cục!

【 Bọn họ muốn làm gì? 】

【 Sao Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông có cảm giác như ban đêm trốn ra ngoài hẹn hò ấy nhỉ? 】

【 Đừng có cue Chu Mạt Lê vào, Chu Mạt Lê đẹp trai độc thân, đừng ship couple linh tinh, bọn họ chỉ là đàn anh đàn em cùng công ty thôi. 】

Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông ngồi quanh đống lửa, nương theo ánh sáng ngọn lửa, chiếu sáng xung quanh.

Lâm Tân Mông chậm rãi mở miệng: “Chu tiền bối.”

Chu Mạt Lê nghiêng đầu, “Không cần câu lệ như vậy, chúng ta là đồng đội, cô cứ kêu tên tôi là được.”

“Dạ… Vâng.”

Trong màn đêm, gương mặt Lâm Tân Mông nổi lên tầng đỏ ửng, Chu Mạt Lê có nhìn thấy, nhưng chỉ xem là ngọn lửa màu vàng chiếu vào nên nhìn lầm.

Lâm Tân Mông lấy băng cá nhân vẫn đang nắm chặt trong lòng bàn tay ra, nhìn chằm chằm mu bàn tay của Chu Mạt Lê, nhỏ giọng mềm mại nói: “Tay… Tay anh bị thương, em giúp anh dán băng nhé.”

Trong lời nói của Lâm Tân Mông mang theo sự ngượng ngùng.

Lúc này Chu Mạt Lê mới chú ý tới vết thương ở mu bàn tay của mình.

Chắc là hôm nay không cẩn thận nên bị cành cỏ dại cắt vào.

Chu Mạt Lê không nghĩ nhiều, đưa tay ra: “Phiền cô rồi.”

“Không phiền.”

Lâm Tân Mông khẽ c*n m** d***, nghĩ đến việc người đàn ông này về sau sẽ là của cô ta liền có chút khẩn trương.

Khi đầu ngón tay đụng vào Chu Mạt Lê, tay Lâm Tân Mông không khỏi run rẩy.

Ánh trăng sáng rực rỡ treo lơ lửng trên bầu trời, phản chiếu ngược lại vào mặt nước biển đen như mực, tạo nên những làn sóng êm dịu.

Tiếng sóng biển, ánh trăng và đống lửa, khiến bầu không khí giữa hai người tràn ngập một cảm giác huyền ảo.

【 Tôi cảm thấy bọn họ rất có cảm giác couple! Cô bé chu đáo và chàng trai lịch sự! 】

【 Công khai hẹn hò!! Cái nơi quay sinh tồn hoang dã như này, không phải để cặp tình nhân nhỏ đi cắm trại sao!! 】

【Hu hu hu Chu Mạt Lê, sao anh có thể ở bên người phụ nữ khác? Thế những lời phong hoa tuyết nguyệt, thề non hẹn biển của em và anh thì như nào? Như thành ngữ à! Muốn học thành ngữ, hãy tìm học viện giáo dục Lạt Kê! Bây giờ báo danh, còn được quà tặng nhập học rất lớn! 】

(Đoạn này raw hài vI. Lạt Kê (辣鸡 = 垃圾)nghĩa là rác rưởi)

Đêm khuya, bộ phận xét duyệt bình luận làm nhiều hoa mắt, để khu bình luận trà trộn không ít quảng cáo.

Chu Mạt Lê nhìn lướt qua miếng băng dán cá nhân, trải một tấm thẻ giữa hai người, nói với Lâm Tân Mông: “Đây là manh mối tìm thấy hôm nay.”

Khi mọi người đều ở dưới gốc cây dừa, Chu Mạt Lê đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng ở dưới một gốc cây đa treo dây tín hiệu, phát hiện ra một tấm thẻ không bình thường.

Tấm thẻ này không có chữ gì, chỉ có một hình vẽ.

Lâm Tân Mông nhìn bức vẽ, nghiêm túc phân tích: “Bức vẽ này là nấm và quả cam à?”

Chu Mạt Lê gật đầu: “Ừ. Nhưng mà nấm và cam tượng trưng cho cái gì, mang ý nghĩa thế nào?”

Lâm Tân Mông gợi ý cách nghĩ: “Có lẽ, chúng ta có thể phỏng đoán một chút về ý tưởng của người ra đề?”

Bức vẽ chia làm hai phần, phần một là nấm và cam dính lại với nhau, phần hai là nấm và cam tách nhau ra, nấm ở vị trí cao hơn cam.

【 Sao lại có cảm giác nhìn hình viết văn nhỉ, có chắc là không phải đề văn của năm nào đó không? 】

【 Người ra đề: Đoán ý tôi á? Ý của tôi chính là muốn cho mấy người không nhìn ra đó! 】

【 Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông cứ như nam nữ chính trong phim thanh xuân vườn trường ấy nhỉ, một ngày hè nóng bức cùng nhau làm bài tập, ship thôi ship thôi! 】

Hai đội kia còn chưa cả bắt đầu tìm manh mối nhiệm vụ, Chu Mạt Lê cũng không vội tìm ra đáp án của manh mối thứ nhất.

“Không sao.”

Thấy Lâm Tân Mông cau mày nghĩ ngợi, Chu Mạt Lê an ủi nói: “Không nghĩ ra được thì cứ để vậy đi, ngày mai chúng ta lại nghĩ. Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi.”

“Vâng, Chu tiền…… Mạt Lê, ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ ngon.”

Chu Mạt Lê thu manh mối lại, cũng không chú ý đến biểu cảm thay đổi của Lâm Tân Mông.

Hôm sau, chân trời mới vừa nổi lên một màu trắng, một tiếng hoảng sợ lôi mọi người từ trong giấc ngủ ra.

“Vãi bíp——”

“Là ai!?”

“Rốt cuộc trò đùa dai này là của ai!”

Tiếng hét lớn của Tần Diệc Đàm vọng ra, làm mọi người sực tỉnh.

“Làm sao vậy?” Ôn Tiên dụi mắt, vẫn còn ngái ngủ.

Tần Diệc Đàm giận dữ, “Là ai kéo trại của tôi ra biển?!”

Ôn Tiên mơ mơ màng màng: “Cái gì? Kéo cái gì? Ai kéo?”

Nhìn thấy bóng dáng của Lục Minh Tự, Tần Diệc Đàm càng thêm giận dữ, chất vấn:

“Có phải cậu không? Lục Minh Tự, có phải bởi vì ngày hôm qua tôi không nhường dừa cho cậu, nên cậu hơn nửa đêm kéo lều của tôi ra bờ biển không?”

Chuyện thứ nhất Lục Minh Tự tỉnh lại làm đó là đi tìm Lục Dạng, thấy lều trại không có ai, vừa định đi tìm khắp nơi, lại bị Tần Diệc Đàm vô cớ vu oan.

Hắn quét mắt nhìn cái lều bị ngâm trong nước biển, lại liếc nhìn dáng vẻ chật vật của Tần Diệc Đàm.

“Không phải tôi.”

Ném xuống ba chữ xong, Lục Minh Tự muốn hỏi Ôn Tiên có nhìn thấy Lục Dạng không, lại bị Tần Diệc Đàm chặn bước.

“Không phải cậu, còn có thể là ai? Chẳng lẽ là tôi tự mình kéo ra rồi đi vu oan cho cậu à?”

Sinh tồn bên ngoài không có điều hòa, muỗi còn suốt đêm ở bên tai ong ong mãi không ngừng. Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông tối qua ngủ cũng không ngon.

“Hình như bọn họ xảy ra mâu thuẫn, chúng ta có cần đi ra xem hay không?” Lâm Tân Mông hỏi.

Chu Mạt Lê: “Không cần.”

Ân oán của Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm vô cùng phức tạp.

Không nên đắc tội ai trong hai người đó.

Lục Minh Tự thường xuyên bị mắng vẫn còn có thể ở trong giới giải trí lâu như vậy, gia thế nhất định không đơn giản.

Hơn nữa, Giang Nghiễn Chu - người mà Chu Mạt Lê vẫn luôn muốn hợp tác hình như có quan hệ khá tốt với Lục Minh Tự.

Cho dù Lục Minh Tự có tệ đến đâu, Chu Mạt Lê cũng không nên đối đầu với hắn.

Còn phía Tần Diệc Đàm, một bên am hiểu việc kích động các tài khoản tiếp thị, và có liên hệ với một số bên truyền thông, tốt nhất cũng không nên đắc tội.

Trong tình huống này, chỉ có đứng ngoài cuộc, mới là phương pháp bảo vệ bản thân tốt nhất.

Lâm Tân Mông: “Nhưng mà……”

Hệ thống xác suất nói với cô ta, nhiệm vụ khuyên giải ngày hôm qua không hoàn thành, hôm nay lại cho cô ta thêm một cơ hội.

Nhưng Chu Mạt Lê nói không cần, cô ta đành không đi nữa……

Mâu thuẫn giữa Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm nhiều không xuể, thường xuyên đối đầu nhau, lần này không khuyên giải cũng được nhỉ?

Hệ thống dường như đoán được ý định của Lâm Tân Mông, lại giục thêm lần nữa.

[ Xin ký chủ nắm bắt thời gian hoàn thành nhiệm vụ, bỏ qua nhiệm vụ sẽ bị trừ gấp hai lần tích điểm! ]
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 18: Quá nhỏ, quá già



Nhớ tới đống tích điểm tràn ngập nguy cơ của mình, Lâm Tân Mông không còn lựa chọn nào khác.

“Lục Dạng là bạn học của em, nếu Lục Minh Tự xảy ra chuyện, cô ấy sẽ lo lắng...”

Lâm Tân Mông tìm từ ngữ, tận dụng khả năng thể hiện tối đa suy nghĩ của mình: “Tiết mục phải quay tiếp mà, về sau muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng cần không ít sự trợ giúp của mọi người, chúng ta cứ đi xem sao.”

Chu Mạt Lê suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật gật đầu: “Được.”

Đúng là anh ta suy nghĩ không chu toàn.

Mọi người không chỉ cạnh tranh, mà còn phải hợp tác.

“Chuyện này nhất định là có hiểu lầm.” Lâm Tân Mông chen vào.

Tần Diệc Đàm giận dữ, trừng mắt nhìn cô ta.

Lại là bạn bè của kẻ thù.

Không biết mình đã bị Tần Diệc Đàm cho vào danh sách kẻ thù, Lâm Tân Mông lấy tình làm lí, nói: “Mọi người đều là bạn bè, có cần thiết phải xảy ra xung đột ở đây không?”

Cô ta thấy mấy vết sưng vù trên cánh tay và cổ của Tần Diệc Đàm, tiếp tục nói: “Hình như tối hôm qua mọi người đều bị muỗi cắn đúng không, bây giờ việc cấp bách của chúng ta là sớm hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi nơi này. Chứ không phải rối rắm vì chút việc nhỏ này.”

Ôn Tiên phun ngụm kem đánh răng trong miệng ra, tay cầm bàn chải giơ lên, “Tôi không bị muỗi cắn nè.”

Tối qua Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông và Tần Diệc Đàm đều bị muỗi vây, nghe thấy liền sôi nổi nhìn về phía Ôn Tiên.

Ôn Tiên giải thích: “Tối qua tôi cầm ít chi ngải khô mà Lục Dạng cho, bảo là có thể đuổi muỗi, dễ đi vào giấc ngủ.”

Nói xong cô ta hỏi lại: “Mấy người không có à? Tôi nhớ Lục Dạng bảo để mọi người tự tới lấy mà.”

Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ muốn lấy, nhưng sợ bị lừa. Huống hồ, bọn họ cũng không biết chi ngải có lợi ích gì, còn tưởng chỉ là chút cỏ khô.

Cuối cùng không lấy.

Tần Diệc Đàm là vì chút lòng tự trọng, còn không khách khí nói xấu mấy câu: “Đống cỏ này vừa khô vừa không ăn được, dùng được cái lông à!”

Cuộc trò chuyện bị chuyển dời.

Tần Diệc Đàm vẫn cắn chặt Lục Minh Tự không buông, kiêu căng ngạo mạn nói: “Chỉ cần cậu xin lỗi, hơn nữa đổi lều của cậu cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

Lục Minh Tự cười nhạo một tiếng, “Bệnh viện tâm thần có biết cậu trốn ra ngoài không? Bị bệnh hoang tưởng bị hại thì đi chữa đi.”



Khi Lục Dạng tỉnh lại, những người khác đều đang ngủ.

Gió buổi sớm thổi tới mát lạnh, vừa không ẩm ướt vừa khô ráo, mang đến cảm giác vô cùng thoải mái.

Kế hoạch lúc đầu của Lục Dạng là thừa dịp thủy triều lên để bắt cá, nhưng ngày hôm qua nhìn thấy mấy cây dừa kia, cô liền bị mấy quả trên cây hấp dẫn.

Đôi mắt đen láy có vẻ như đã quyết định, nhìn mấy quả dừa ở đằng xa không nhúc nhích.

Sáng sớm, Lục Dạng búi tóc đuôi ngựa đơn giản đi tới phía gốc cây dừa.

Trong màn hình, cô gái ngẩng khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt lóe sáng.

Sau đó, cô nói:

“Tới cũng tới rồi, hái mấy quả nhỉ.”

【 Một trong tám lời tự tha thứ, tới cũng tới rồi ha ha ha ha ha 】

【 Mới sáng sớm mà cười c.h.ế.t tôi, sự chấp nhất của Lục Dạng với mấy quả dừa. 】

【 Ha ha ha ha giống y hệt tôi buổi tối chạy đến phố ăn vặt, chạy bộ hay không không quan trọng, quan trọng là có đồ ăn ngon! 】

Tâm tư nhỏ kỳ quái của Lục Dạng bị đám cư dân mạng l*t s*ch.

Nhưng mà, thứ mọi người quan tâm nhất chính là cô làm thế nào để hái dừa.

Dù sao, với độ cao khó khăn này, có muốn lấy cũng khó.

Muốn trèo lên trên thì phải có dụng cụ hỗ trợ, nhưng Lục Dạng chỉ có hai bàn tay trống.

Chẳng có gì để trèo lên, đây là một vấn đề lớn.

Tuy nhiên, mười lăm phút sau, nhân sinh quan của mọi người lại lần nữa bị phá vỡ.

Lục Dạng vào sâu trong rừng cây, khi trở ra, trong tay lại có một cây gậy trúc thật dài.

Khi mọi người tò mò thảo luận cô muốn làm gì, Lục Dạng đưa cây gậy trúc lên cao, thọc vào quả dừa, trong chốc lát, quả dừa rơi xuống mặt đất.

Khi người xem còn đang không tin vào mắt mình, liền nhìn thấy đầu cây gậy trúc trong tay Lục Dạng có buộc một con dao.

“Bụp bụp bụp ——”

Hai quả dừa rơi xuống.

Lục Dạng ngẩng đầu, thì thầm: “Quả này quá nhỏ, không cần. Quả kia già quá, không cần. Hái hai quả này vậy”

【 VL! Mọi người đều chẳng ăn được quả dừa nào, thế mà cô ấy còn ghét bỏ dừa già? Hơn nữa quả dừa kia nhỏ chỗ nào chứ!! 】

【 Ha ha ha ha ha ha vẻ mặt nghiêm túc của Lục Dạng, nếu để các vị khách mời khác biết, nhất định sẽ tức chết! 】

【 Những cái khác không nói, ý tưởng cây gậy trúc quấn d.a.o này vô cùng sáng tạo! 】

Phòng phát sóng.

Đạo diễn tỉnh lại đã thấy Lục Dạng đang giơ gậy trúc, phiền não hỏi: “Cô ta kiếm được dụng cụ ở đâu vậy?”

“Không rõ lắm, không có máy quay đi theo cô ấy, sau khi cô ấy tiến vào rừng, chúng tôi cũng không biết cô ấy đi đâu. Đạo diễn, có cần xin một máy quay chuyên dụng cho Lục Dạng không?”

Đạo diễn nhìn Lục Dạng đang gõ thử xem quả nào hỏng quả nào ngon, hét lên: “Còn không mau đi đi!”



So với ở mạt thế, nơi này hoàn toàn được coi là thiên đường.

Đến dừa cũng là tốt nhất, vừa tươi vừa nhiều nước.

Lục Dạng ôm hai quả về, nhìn thấy một đám người đang tụ lại với nhau.
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 19: Cú sốc lớn



Lâm Tân Mông: “Buổi tối ở đây gió lớn lắm, cũng có thể là đêm qua gió thổi lều của anh ra biển.”

Tần Diệc Đàm hoàn toàn không tin, “Vì sao chỉ thổi mỗi của tôi mà của mấy người đều không sao?”

Chu Mạt Lê vẫn luôn yên lặng không nói, chen vào: “Cậu còn tỉnh trước cả Lục Minh Tự, theo lý mà nói, cậu ấy không thể nào động vào lều của cậu được.”

Tần Diệc Đàm: “Sao anh biết không phải tối hôm qua cậu ta kéo lều của tôi ra ngoài biển?”

Chu Mạt Lê: “Nếu là tối hôm qua làm, thì lúc đó cậu đã gào mồm lên rồi, chắc chắn sẽ không đợi đến buổi sáng ngày hôm nay.”

Lâm Tân Mông nghiêng đầu nhìn về phía Chu Mạt Lê, trong lòng kiềm không được kích động.

Có phải anh ta mới giải vây cho cô ta không? Giúp cô ta nói chuyện à?

Trong lúc này, Ôn Tiên đột nhiên kêu lên: “Lục Dạng, cậu đi hái dừa à?!”

Mọi người đồng thời nhìn về phía Lục Dạng, chỉ thấy Lục Dạng ôm hai quả dừa, đáy mắt vui sướng tức khắc khôi phục như bình thường.

Lâm Tân Mông đứng ở giữa Tần Diệc Đàm và Lục Minh Tự, mà Chu Mạt Lê đứng phía sau cô ta.

Không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Đối mắt với Lục Minh Tự, trong lòng Lục Dạng có muôn vàn cảm khái: Anh trai oan ức của cô, mới rời mắt một cái, đã lại trở thành trung tâm của mâu thuẫn.

Lục Dạng: “Ừ.”

Mọi người không thể tin được nhìn về phía Lục Dạng, mắt mở to.

Ngày hôm qua, không phải bọn họ chưa thử trèo lên trên cây hái dừa, nhưng mới vừa trèo không tới 1 mét đã trượt xuống, hoàn toàn không đụng được đến quả.

Vậy vấn đề là, Lục Dạng làm thế nào mà hái được?

Lục Minh Tự nhanh như gió đi đến trước mặt Lục Dạng, ân cần vươn tay ra: “Dạng Dạng, đưa anh cầm cho.”

Có người tự muốn giúp đỡ, Lục Dạng tất nhiên sẽ không từ chối.

Hình ảnh hai anh em hòa thuận thể nào cũng khiến mắt của một số người nào đó đau đớn.

Tần Diệc Đàm xoay người nhìn kỹ Lục Dạng, trong đầu suy nghĩ kịch bản: “Nếu không phải Lục Minh Tự, vậy rất có thể là Lục Dạng - người dậy sớm nhất!”

Lục Minh Tự phủ nhận: “Không thể nào!”

“Vì sao không thể!”

Tần Diệc Đàm tức giận, “Hai anh em các người cùng một giuộc, muốn kéo tôi xuống nước cũng không phải ngày một ngày hai.”

Lục Dạng không nhanh không chậm quay đầu, lều của Tần Diệc Đàm vẫn còn ngâm trong nước, theo thời gian di chuyển ngày càng hướng ra biển.

【 Bay, thổi ra giữa biển, rũ dây kéo xuống, dùng tốc độ đổi lấy niềm vui~】

Lục Minh Tự không chút khách khí nói: “Ha, chúng tôi vắt óc suy nghĩ kéo cậu xuống nước, cậu là cá chép, cá trích hay là cá trắm cỏ à?”

“Cá mặn còn có tác dụng hơn cậu.”

(Cá mặn: những người lười biếng).

Lục Dạng rất thích nghe Lục Minh Tự khịa người khác, nhưng việc này vẫn cần phải giải quyết.

Không thể để đại vương cáu kỉnh Lục Minh Tự lại online mắng người.

“Anh nói tôi đẩy lều của anh ra biển, muốn anh c.h.ế.t đuối à?” Lục Dạng xoay đầu, dò hỏi Tần Diệc Đàm.

Cô nói chuyện chân thành tha thiết, thái độ nghiêm túc không làm người ta cảm thấy bị mạo phạm.

Nhưng trong lòng Tần Diệc Đàm có chấn động rất lớn.

Lời cậu ta nói quả thật là dẫn dắt người xem theo hướng Lục Minh Tự đang âm mưu hãm hại cậu ta, nhưng nghe được Lục Dạng ba mặt một lời nói ra vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Lâm Tân Mông nghẹn họng trân trối nhìn, ai nghĩ được Lục Dạng sẽ thẳng thừng vạch trần như thế chứ!

Hệ thống xác suất: [ Ký chủ, xin hãy luôn luôn nhớ kỹ nhiệm vụ của cô. ]

Giọng nói của hệ thống kéo suy nghĩ của Lâm Tân Mông lại, cô ta cười cười, thả lỏng cơ mặt nói với Lục Dạng: “Lục Dạng, cô biết đùa ghê, Tần Diệc Đàm không có ý này đâu.”

“Anh ấy chỉ muốn biết chân tướng thôi, chứ không hề có ác ý.”

【 Lục Dạng có nghĩ nhiều quá không, vậy mà lại đoán Tần Diệc Đàm thành người ác độc như vậy! 】

【 Tần Diệc Đàm năm ngoái là nam ca sĩ của năm đó, Lục Minh Tự chẳng là gì! Đừng có cọ nhiệt! 】

【 Cái khác không nói, nhưng mà dùng nhiệt độ để so sánh thì không phải Lục Minh Tự toàn đè bẹp Tần Diệc Đàm à? 】

Ôn Tiên đã từng được Lục Dạng trợ giúp, nói: “Lục Dạng cũng chỉ là hỏi thôi mà, việc cấp bách bây giờ là làm sao để lấy lều của Tần Diệc Đàm về. Nếu không tí nữa bay đi mất thì hết cứu.”

Dứt lời, đột nhiên một trận gió to thổi qua, lều của Tần Diệc Đàm lại bay thêm đoạn xa nữa ra biển.

Ôn Tiên: “Ơ cái này……”

Mọi người: “……”

Tần Diệc Đàm nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Tiên!”

Ôn Tiên vô tội: “Không phải do tôi.”

【 Ha ha ha ha ha ha trận gió này chứng minh cho cái miệng quạ đen của Ôn Tiên. 】

Giọng nói trong trẻo của Lục Dạng chậm rãi vang lên: “Vì sao lều của anh lại bay ra biển, đáp án không phải đã rõ quá rồi sao.”

“Vị trí dựng lều chọn không tốt, còn không biết gia cố chắc chắn.”

“Nói nhảm!” Tần Diệc Đàm chỉ vào lều của Ôn Tiên, cố chấp giải thích: “Lều của Ôn Tiên cũng là do tôi dựng, vị trí cũng giống nhau, cô ấy còn nhẹ hơn tôi, vì sao lều cô ấy hoàn toàn không có tổn hại gì!”

Lục Dạng như đang trả lời giáo viên, “Bởi vì lều của cô ấy được cố định hai lần.”

Ôn Tiên được đề cập đến, hoảng loạn chuyển tầm mắt từ lều trại về, kêu lên một tiếng, gật đầu nói: “Tôi thấy lều có hơi cong nên có bảo Lục Dạng tới hỗ trợ cố định.”

Khi đó Tần Diệc Đàm đang tranh dừa với Lục Minh Tự, tất nhiên sẽ không để ý.

Tần Diệc Đàm biết sự thật, quẫn bách đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Bây giờ cậu ta mới hiểu cảm giác trộm gà không thành, còn mất cả nắm gạo.

【Tôi về rồi đây! Cả nhà ơi, tôi đã dùng tốc độ gấp 20 lần xem lại buổi phát sóng tối qua, cuối cùng cũng biết được sự thật. Lều của Tần Diệc Đàm thật sự là bị gió thổi bay, không phải Lục Minh Tự động vào, càng không phải Lục Dạng! 】

【 Hả? Bài hắt nước bẩn Lục Minh Tự trên Weibo đều biên tập xong hết rồi, giờ cậu tới nói với tôi cái này? 】

【 Tôi xem chương trình này xong liền đi tìm tin xấu của Lục Minh Tự, kết quả thì sao! Con mẹ nó, cậu ta có tin xấu nào đâu! 】
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back