Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 5: Gáy hai người giống nhau quá



Trần Tố vội vã cách xa 3 mét để nghe điện thoại.

Chỗ bọn họ ít người, không gian lại yên tĩnh, hơn nữa cảm xúc của Trần Tố đang kích động khiến anh ta không khỏi cao giọng, làm Lục Dạng nghe rõ mồn một.

“Phóng viên Trịnh, xử lý như vậy là không ổn rồi! Trong buổi lễ âm nhạc, Lục Minh Tự nhà tôi chỉ mắng Tần Diệc Đàm có mấy câu, anh đã vội vàng moi móc mấy cái chuyện từ 800 năm trước của bọn họ ra rồi còn thêm mắm dặm muối, nói cái gì mà Lục Minh Tự làm hỏng mũi Tần Diệc Đàm, còn Tần Diệc Đàm đánh méo mặt Lục Minh Tự.”

“Trò đùa không vui nhất năm nay ha ha ha! Lục Minh Tự sao có thể ghen ghét Tần Diệc Đàm, tất cả chúng ta đều biết cạnh tranh trong buổi lễ âm nhạc năm nay lớn thế nào, chúng tôi còn bị người ta ghét không hết đây!”

……

Lục Dạng chán ngắt nghe Trần Tố trò chuyện, tóm lại là giữa Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm có tranh cãi.

Hai người là đối thủ cạnh tranh, Tần Diệc Đàm biết không thể dẫm được Lục Minh Tự bằng tác phẩm nên chuyển sang công kích cách làm người, cách đối nhân xử thế. Tần Diệc Đàm thường âm thầm nói năng l* m*ng, nhằm nhục mạ, chọc giận Lục Minh Tự.

Vừa cọ nhiệt Lục Minh Tự, vừa dẫm lên Lục Minh Tự.

Cũng may là Trần Tố vẫn luôn chăm chỉ tận tụy xoay chuyển hướng gió giới giải trí, nên Lục Minh Tự mới có thể dựa vào tác phẩm âm nhạc mà sống tạm bợ ở vị trí đỉnh lưu đến giờ.

Trần Tố đang giương nanh múa vuốt “nói chuyện” với phóng viên, không chú ý đến ánh mắt Lục Dạng đang khóa vào vị trí cách đó trăm mét, nơi Tần Diệc Đàm đang chỉ huy trợ lý mát xa cho mình.

“Anh, lực như này được chưa?”

“Chưa ăn cơm à? Mạnh thêm tí nữa!”

“Vâng vâng.”

Tần Diệc Đàm mang kính râm nằm trên ghế, thoải mái hưởng thụ ánh nắng, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần.

Lục Dạng đi ra phía sau Tần Diệc Đàm, đột nhiên duỗi tay đập một cái vào gáy cậu ta, “Bộp” một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên.

Tần Diệc Đàm không hề phòng bị, mất thăng bằng khom lưng 90 độ, kính râm rơi xuống đất, cậu ta vuốt cái gáy, nghiến răng nghiến lợi quay đầu, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Lục Dạng giơ tay lên che miệng lại, hoảng sợ nói:

“Ôi không! Tôi cứ tưởng là anh Lục Minh Tự của tôi cơ?”

Tần Diệc Đàm không thể tin nổi, mắt trừng lớn: “Cái gì? Đến anh trai cô trông như nào cô cũng không biết à? Với lại cô ăn cái gì mà lớn thế?! Lực tay mạnh như vậy!”

“Đây không phải ghế nghỉ ngơi mà nhân viên công tác chuẩn bị cho anh trai tôi sao? Với lại ấy, gáy hai người các anh trông giống nhau quá.”

Tần Diệc Đàm tức giận, gáy nhìn giống nhau là cái quần què gì!? Nói nhảm như vậy ai tin! Biết vậy đã không chiếm vị trí của Lục Minh Tự, mẹ nó! Đau ch.ế.t mất!

Lục Dạng duỗi tay xoa đầu cậu ta, vẻ mặt vô tội nói: “Xin lỗi, rất đau sao?”

“Đừng chạm vào tóc tôi!”

Tần Diệc Đàm lộ ra vẻ khó chịu, nhưng ngại chốn đông người, trong lòng vô cùng tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể cắn chặt răng: “Không có sao hết.”

“Thật sự không sao à?” Lục Dạng đầy quan tâm hỏi.

“Đã nói là không sao rồi mà!”

Tần Diệc Đàm giơ tay ra muốn cản trở sự tiếp cận của Lục Dạng, lại bị Lục Minh Tự không biết từ chốn nào bay đến đẩy ra.

“Tần Diệc Đàm, cậu muốn làm gì?!”

Tần Diệc Đàm căm giận nói: “Tôi làm sao? Cậu hỏi xem em gái cậu làm ra chuyện tốt gì!”

Lục Minh Tự tức giận, không vui nói: “Một thằng đàn ông như cậu bị em gái tôi chạm vào một cái đã bù lu bù loa lên, cậu là búp bê đất sét à? Ra vẻ vừa thôi.”

“Tôi……Cậu…….”

Tần Diệc Đàm có khổ mà không thể nói, ậm ừ nửa ngày, phát hiện càng ngày càng nhiều người nhìn qua, chỉ có thể từ bỏ.

Cậu ta không muốn bị người khác cười nhạo vì bị một đứa con gái mong manh yếu đuối đánh mà khóc chít chít đâu.

Trần Tố nói chuyện điện thoại xong liền thấy Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm đang cãi nhau, bên cạnh còn có Lục Dạng, trong lòng như có ngàn cây kim đ.â.m vào, bước nhanh tới.

Nhìn dáng vẻ của Tần Diệc Đàm, ánh mắt Trần Tố nghi hoặc đảo qua đảo lại giữa Lục Dạng và Lục Minh Tự, hỏi: “Sao trông cậu ta chật vật như vừa ăn phải c.ứ.t vậy?”

Vừa mới nói xong, di động lại vang lên, Trần Tố vội vàng thúc giục Lục Minh Tự: “Đến thời gian phát sóng trực tiếp rồi, đi chuẩn bị nhanh lên!”

“Dạng Dạng, anh đi phát sóng trực tiếp, em……”

“Em gái cứ để tôi lo, cậu mau đi đi!”

Lục Minh Tự bị trợ lý lôi đi, Trần Tố nhìn kỹ biểu cảm của Lục Dạng, nhíu mày, giãn ra, rồi lại nhíu mày, tò mò hỏi: “Sao Tần Diệc Đàm lại như kia?”

Lục Dạng nhún vai, bâng quơ nhẹ nhàng nói: “Em không cẩn thận đánh vào gáy anh ta.”

Trần Tố khó tin, mở to hai mắt, “Không cẩn thận?”

Lục Dạng cười nhạt: “Vâng.”

Trần Tố chậm rãi giơ ngón tay cái lên: “Đánh hay lắm!”

Anh ta đã muốn đánh Tần Diệc Đàm từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn luôn không cơ hội động thủ.

Một ánh mắt nóng rực lạ cứ dừng ở trên người, Lục Dạng đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện cách đó không xa có một người đàn ông đang nhìn mình không chớp mắt.

Dáng người của người đó có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, vai rộng chân dài, chỉ tiếc mang khẩu trang, che mất gương mặt. Khoảng cách hơi xa, cô không nhìn rõ được đôi mắt của người đó.

Lục Dạng đoán, người đàn ông này có khí chất như vậy nên ngoại hình chắc cũng không kém.

Lục Minh Tự đang phát sóng trực tiếp, cả màn hình đều là gương mặt đẹp trai của hắn.

“Chào mọi người, tôi là Lục Minh Tự, hôm nay là buổi quay đầu tiên của show sinh tồn nơi hoang dã, cho mọi người ít phúc lợi trước, đó là phát sóng trực tiếp mười phút.”

“Chương trình lần này tôi quay cùng em gái ruột là Lục Dạng. Em gái tôi từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, không biết lo liệu cuộc sống, hy vọng mọi người khoan dung.”

【 Cuối cùng cũng đợi được phát sóng trực tiếp của nhóc Tự! Nhóc con dũng cảm tiến lên, mommy luôn luôn ở phía sau! 】

【 A a a mới phát sóng có một tí mà đã đẹp đến rung động trái tim tôi!! 】

【 Em gái anh chính là em gái em, em gái đáng yêu như vậy, sao có thể công kích em gái chứ? 】

【 Lại cái kiểu mang cả gia đình lên chương trình tạp kỹ. Chẳng có gì thú vị 】

【 Yếu đuối như vậy thì tham gia chương trình để ăn vạ à? Ăn vạ chuyên nghiệp một trăm năm? 】

【 Yếu như gà thì đừng có đi quay show, nhanh chạy về nhà uống sữa đi! 】

Lục Minh Tự đang nói đau cả hàm thì nhìn thấy cửa mở, một thân hình quen thuộc tiến vào, ước chừng vừa đến thời gian quy định, hắn tắt luôn phát sóng trực tiếp, đứng lên.

“Cứ tưởng là cậu sẽ thất hứa cơ.”

Giang Nghiễn Chu tháo khẩu trang xuống, đôi mắt màu hổ phách lộ ra, lạnh nhạt nói: “Đồ đâu?”

“Đồ gì trời! Với tình bạn của hai ta, nói mấy cái này mất hay! Cậu là tới thăm ban, không phải tới lấy đồ.”

Giang Nghiễn Chu liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Có tình không tự cậu biết.”

Lục Minh Tự nói một đống câu vô nghĩa, hất cằm về phía trợ lý Từ Phú nói: “Ra đón em gái tôi vào đây, bảo là anh trai muốn cho em gái một bất ngờ, một bất ngờ cực lớn!”

Giang Nghiễn Chu lười để ý, chuẩn bị mang tai nghe cho yên lặng.

Lục Minh Tự nhấn vài cái trên màn hình, bày điện thoại ra trước mặt Giang Nghiễn Chu, tràn đầy tự hào nói: “Cho cậu xem em gái tôi.”

Giang Nghiễn Chu đang chuẩn bị đeo chiếc tai nghe cuối cùng lên, nghe thấy tiếng liền ngừng tay, ma xui quỷ khiến nâng mí mắt, tầm mắt dừng trên màn hình, một khuôn mặt trời sinh diễm lệ, trơn bóng không tì vết, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp đến loá mắt, đuôi mắt nhợt nhạt của cô cong lên, tràn đầy vui vẻ.

Nhớ tới chuyện vừa nhìn chứng kiến, Giang Nghiễn Chu rũ nhẹ mắt, im lặng một lúc lâu.

Dáng vẻ bông hoa ngây thơ ai cũng có thể dẫm đạp, lại giấu một đôi mắt sắc bén như thế.

Đây là em gái trong truyền thuyết sao?
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 6: Đến ủng hộ em



Trần Tố và tiểu Lưu nói nhỏ với nhau vài câu, thường xuyên liếc về phía Lục Dạng.

Lục Dạng đoán bọn họ đang nói chuyện liên quan đến mình.

Cô còn chưa đi đến cửa đã nghe được tiếng nịnh nọt từ bên trong truyền ra.

“Ôi thầy Giang, sao rồng hôm nay lại đến nhà tôm thế này!”

“Nếu ngài bên này có yêu cầu gì thì đừng khách khí, cứ nói với chúng tôi!”

Nhân viên tổ quay phim tới quay phần phỏng vấn trước của Lục Minh Tự, không ngờ lại có thể gặp được Giang Nghiễn Chu ở đây, vui mừng khôn xiết gọi đạo diễn tới.

Triệu Ngôn Thuật: “Đạo diễn, chúng tôi bí mật tới thăm ban, không cần làm quá lên, cũng không cần để ý đến chúng tôi, mọi người cứ làm việc đi.”

Lục Dạng vừa đến, đập vào mắt là cảnh đạo diễn nịnh nọt chào hỏi người đàn ông.

Dường như người đàn ông không muốn nói chuyện, khiến đám người quanh mình im phăng phắc.

Đạo diễn đứng yên một bên như ve sầu mùa đông.

Lục Dạng không dừng lại, liếc về phía Lục Minh Tự đang phỏng vấn ở cách đó không xa.

Cô không muốn tiến vào giới giải trí, tham gia chương trình tạp kỹ cũng là vì người anh oan ức, vì thế, cô từ chối tất cả các hoạt động ngoài lề.

“Thầy có chuẩn bị gì trước khi tham gia chương trình không ạ? Ví dụ như đi học kỹ năng sinh tồn chả hạn?”

Nhân viên công tác ở bên cạnh máy quay, hỏi vài vấn đề chính đã được liệt kê trước.

Lục Minh Tự nói: “Có chứ, gần đây tôi có học bài.”

Nhân viên công tác hỏi: “Bài gì ạ?”

Lục Minh Tự đắc ý dạt dào nói: “Bài này không để đi diễn.” - Anh Tú

Nhân viên công tác: “……”

(Raw gốc là 看书 - 小绿书, đọc thư (sách) - Tiểu Lục Thư (nói lái của Tiểu Hồng Thư))

Ha.

Vậy thầy cũng chăm chỉ hiếu học thật!

“Thầy Lục, thầy nghĩ ưu điểm của mình là gì ạ?”

“Mặt tôi là ưu điểm.”

“……”

Kết thúc màn thăm hỏi qua loa, Lục Minh Tự nhìn thấy Lục Dạng liền bước nhanh đến, mặt mày hớn hở nói: “Dạng Dạng, anh cho em xem một bất ngờ!”

Lục Dạng do dự: “Bất ngờ gì ạ?”

“Cậu ta nè.”

Lục Minh Tự kéo Lục Dạng tới trước mặt Giang Nghiễn Chu, lúc này Lục Dạng mới cẩn thận chiêm ngưỡng người trước mặt.

Anh sạch sẽ gọn gàng, mũi cao thẳng, gương mặt mang vẻ lạnh lùng trời sinh, có cảm giác như mỹ nam yếu đuối.

Đến cả người nhìn đồ đẹp trai Lục Minh Tự từ bé đến lớn như cô cũng không khỏi nhìn nhiều thêm hai cái.

“Giang Nghiễn Chu, đây là em gái tôi Lục Dạng, em gái tôi cũng là em gái cậu.”

Lục Minh Tự nâng cằm, vui vẻ nói: “Dạng Dạng, gọi anh đi.”

Lục Dạng: “……”

Giang Nghiễn Chu chớp nhẹ mắt, vô cùng động lòng người, đuôi mắt phảng phất ý cười, nhưng không chạm đến đáy mắt: “Xin chào.”

Giọng anh trong trẻo dễ nghe, có cảm giác thân thuộc như đã từng quen biết, âm cuối hơi cao lên, không ngả ngớn mà lại như chuồn chuồn lướt nước, âm thầm trêu ghẹo người khác.

Lục Dạng bí mật rụt người lại, sau đó chậm rãi nói: “Xin chào.”

“Dạng Dạng, anh trai gọi thần tượng em đến cổ vũ cho em, em có vui không?”

Lục Minh Tự nghiêng đầu, hỏi nhỏ.

Bây giờ Lục Dạng mới nhớ ra, hai năm cô rời đi, cơ thể này vẫn luôn điên cuồng theo đuổi thần tượng.

Nhưng mà, mặc dù đu idol nhưng ánh mắt cũng không tệ, biết đu người được mệnh dân là nam thần đẹp trai nhất giới giải trí như Giang Nghiễn Chu.

Tài khoản mạng xã hội đều hiển thị hoạt động của Giang Nghiễn Chu, Lục Dạng không kịp xóa.

Có vẻ như Lục Minh Tự muốn giúp cô vui vẻ, nên mới mời riêng Giang Nghiễn Chu tới.

Lục Minh Tự nhướng mày, ám chỉ: “Giang Nghiễn Chu, cậu đặc biệt tới thăm em gái tôi phải không?”

Giang Nghiễn Chu ngầm hiểu ý hắn, dời tầm mắt lên gương mặt của Lục Dạng:

“Anh đến tiếp ứng cho em.”

Lục Dạng: “……”

Thần tượng tiếp ứng cho fan?

Đúng là sống đủ lâu, chuyện gì cũng được thấy.

Lục Dạng giả lả cười: “Em cảm ơn ạ.”

Lục Minh Tự: “Cảm ơn cái gì, đây là đội tiếp ứng anh trai tận tình mời tới, cứ nhận đi! Không cần cảm ơn!”

Lục Dạng nuốt nước miếng: “Anh, không phải anh bắt cóc người ta đó chứ?”

“Nếu như là bắt cóc thật, cậu ta đã nháy mắt cầu cứu rồi.”

Lục Dạng nhìn Giang Nghiễn Chu, cứ cảm thấy đoá hoa cao ngạo, lạnh lùng như vậy không nên dính dáng tới anh trai ngốc nhà mình.

Nếu không phải bị bắt cóc, vậy chắc chắn là anh trai dùng tiền ép.

“Dạng Dạng, nếu em muốn tiến vào giới giải trí thì cứ mạnh dạn nhé.”

Lục Minh Tự nhướng mày, tiếp tục nói: “Có anh và Giang Nghiễn Chu làm phụ tá đắc lực, che chở cho em!”

Giang Nghiễn Chu không nói gì trước cuộc đối thoại của hai người, chỉ im lặng, lạnh lùng liếc Lục Minh Tự.

“Chuẩn bị quay nhé!”

Trần Tố cao giọng nói, sau đó đi đến, gật đầu với Giang Nghiễn Chu.

Trần Tố không dễ gì chen vào: “Tổ đạo diễn chuẩn bị xong rồi, thăm ban thì để lúc khác đi.”

Lục Minh Tự còn muốn nói chút chuyện với Giang Nghiễn Chu, nên để Trần Tố đưa Lục Dạng đi tập hợp trước.

Trần Tố cứ một lúc lại quan sát hai người Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự, trong lòng vừa vui vừa buồn.

Lục Dạng nhìn về phía Lâm Tân Mông, cô ta đang sấn tới làm quen với Chu Mạt Lê ở cách đó không xa.

Lâm Tân Mông là hoa khôi của Học viện Điện ảnh, từ sau khi đóng vai nữ chính của một bộ tiểu thuyết vườn trường cải biên thì cũng coi như có chút danh tiếng.

Lục Minh Tự: “Để bảo đảm trước khi chương trình kết thúc, em gái tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi đám antifan, cậu phải chắc chắn cứ mấy ngày lại đến thăm ban nhé, còn cái video kia, bao giờ chương trình kết thúc tôi nhất định sẽ đưa cho cậu!”

Giang Nghiễn Chu: “Cậu đang ép tôi à?”

Lục Minh Tự cười lớn: “NO, NO, NO! Đây là một vụ trao đổi công bằng, hơn nữa, em gái tôi chính là em gái cậu, bảo vệ em gái không phải việc mà anh trai nên làm sao. Hai chúng ta chính là phụ tá đắc lực của em gái!”

Giang Nghiễn Chu: “Phụ tá còn gọi là cánh tay thứ hai, cậu tự high đi.”

“Vậy là cậu đồng ý rồi nhé! Không uổng công hai năm trước vì cứu cậu, tôi bỏ lỡ sinh nhật 18 tuổi của em gái.”

(Đoạn trên anh Chu nói raw là: “左膀右臂简称二臂,你自己二吧。”, 二臂 có nghĩa là cánh tay thứ 2, cũng có nghĩa là 傻逼 , 笨蛋 : đồ ngốc, 二: 2 đằng sau trong 250, cũng là đồ ngốc luôn. Nhưng anh Tự thích nghĩ ảnh là 2 thì anh Chu là 1, 1 có nghĩa là đồng ý, tán thành. Hoặc hiểu là đoạn trên anh Chu không từ chối nên anh Tự cho là ảnh đồng ý ha. Còn mình viết lái ở trên, high là ảnh bảo anh Tự tự biên tự diễn đi. Đoạn này làm khó bảnh quá).

“Cậu không biết chứ, em gái tôi dính người lắm, năm đó bởi vì tôi không đón sinh nhật với Dạng Dạng, nên sang ngày hôm sau, tính tình em ấy thay đổi rất lớn, đã cố chấp còn vô lý dã man, không đáng yêu một chút nào. Nhưng mà cũng may, giờ đã đáng yêu trở lại rồi.”

Lục Minh Tự vừa nhìn về phía Lục Dạng, vừa cảm thán: “Ai mà biết được thiếu nữ năm nay 20 tuổi, 2 năm trước chỉ mới là cô bé 18 tuổi chứ!”

Giang Nghiễn Chu: “……”

Đây là chuyện mà người bình thường đều biết.

Tổ nhân viên công tác của chương trình lại đến thúc giục, Lục Minh Tự không nói gì thêm, nắm tay lại, đ.ấ.m vài cái lên vai trái của mình, nhếch miệng cười:

“Về sau cậu cũng là người có em gái rồi, không cần cảm ơn!”

“……”

Hồi trước lúc Lục Minh Tự chơi trò chơi với Giang Nghiễn Chu, chuyện hắn dựa vào em gái thắng được Giang Nghiễn Chu có thể ghi danh sử sách là chiến tích huy hoàng nhất cuộc đời hắn.

Lục Minh Tự: Tôi có em gái ruột, cậu có không?

Giang Nghiễn Chu: Không có.

Lục Minh Tự: Tôi có em gái ruột vẫn còn đang đi học, cậu có không?

Giang Nghiễn Chu:…… Không có.

Lục Minh Tự: Tôi có em gái xinh đẹp, cậu có không?

Giang Nghiễn Chu:…… Không có.

Lục Minh Tự: Tôi có em gái yêu tôi, cậu có không?

Giang Nghiễn Chu: Rốt cuộc cậu có bao nhiêu em gái ruột?

Lục Minh Tự: Một chứ nhiêu!

Giang Nghiễn Chu:……

Một trò chơi, chín vấn đề, bốn cái là về em gái.

Khi Triệu Ngôn Thuật tới, Giang Nghiễn Chu vẫn đứng ở chỗ cũ, không chớp mắt nhìn tổ tiết mục ở cách đó không xa, không khỏi tấm tắc khen vài câu: “Quả nhiên em gái Lục Minh Tự đẹp mắt thật.”

Giang Nghiễn Chu im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Anh gặp qua em ấy rồi à?”

Triệu Ngôn Thuật bất ngờ, vội vàng phủ nhận: “Chưa gặp bao giờ!”

Thấy Giang Nghiễn Chu lại im lặng không nói gì, Triệu Ngôn Thuật nhiều chuyện hỏi: “Cậu quen em gái Lục Minh Tự hả?”

Giang Nghiễn Chu dường như cân nhắc một lúc, mới lạnh nhạt trả lời: “Cũng có thể.”

Triệu Ngôn Thuật: “?”
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 7: Ông xã tháng sáu



Tần Diệc Đàm vuốt cái gáy vẫn ẩn ẩn đau, nhịn không được nói: “Cô em gái này của Lục Minh Tự không biết được nuôi bằng cái gì, lực tay kinh như vậy. À mà, cô ta tên gì thế?”

Trợ lý trả lời: “Lục Dạng ạ.”

“Chui từ xó nào ra? Chưa từng nghe Lục Minh Tự có em gái.”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm……”

Tần Diệc Đàm nghiêng người, nhìn quanh một vòng, khoá ánh mắt lên người Lục Dạng, dưới ánh nắng chói chang, cậu ta nheo mắt lại, suy nghĩ một lúc rồi nổi lên ý xấu, bước tới gần Lục Dạng.

Từ trước đến giờ Tần Diệc Đàm đều không làm được chuyện gì tốt, thấy cậu ta tới gần, Trần Tố nổi lên cảnh giác.

“Này nhóc con……”

Lục Dạng nghe thấy, không để ý thu hồi tầm mắt, dừng lại trên người cái tên không mời mà đến.

Lục Dạng lễ phép, nhếch miệng nói: “Xin chào.”

“Trần Tố, anh dẫn người mới à?”

Tần Diệc Đàm dùng ánh mắt khinh thường không thèm che giấu, “Vẫn không có mắt nhìn như cũ, anh có muốn suy xét đến việc vào công ty chúng tôi không?”

Trần Tố trầm giọng nói: “Cảm ơn, nhưng mà tôi dẫn người có yêu cầu rất nghiêm khắc, ví dụ như giá trị nhan sắc nhất định phải qua cửa.”

Ý trên mặt chữ, Tần Diệc Đàm không có nhan sắc.

Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm cùng ăn chung một miếng bánh nghệ thuật chuyển từ ca hát sang, thường xuyên bị đem ra so sánh, mà mỗi lần hai người đứng chung một chỗ, Tần Diệc Đàm luôn bị cư dân mạng gọi là lá xanh bổ trợ cho Lục Minh Tự.

Tần Diệc Đàm tức giận nghiến răng nghiến lợi, đặt chú ý lên người Lục Dạng: “Em gái, chương trình như này không phải ai cũng có thể tham gia được đâu, giới giải trí không như em tưởng, đừng đến lúc đó lại khóc đỏ mũi tìm mẹ ở trước màn hình nhé!”

Trần Tố gánh vác trọng trách bảo vệ Lục Dạng, đang muốn bước lên nói chuyện lại bị cô duỗi tay ra ngăn cản.

Trên mặt Lục Dạng vẫn treo ý cười nhàn nhạt, cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Tiền bối nói đúng, tôi thiển cận quá, còn rất nhiều thứ phải học tập. Không như tiền bối biết lo trước tính sau, đi tìm tổ tiết mục nhận cha trước.”

Sắc mặt Tần Diệc Đàm trắng bệch, ánh mắt kinh ngạc.

Chẳng lẽ, cô biết cậu ta lén giao dịch với tổ tiết mục? Không thể nào, chuyện cậu ta làm thần không biết, quỷ không hay.

Tần Diệc Đàm cố gắng giữ bình tĩnh, cảm thấy Lục Dạng đang đánh bậy đánh bạ, cậu ta khôi phục sắc mặt, duỗi tay muốn đặt lên cánh tay của Lục Dạng, nhưng bị chặn lại bởi Lục Minh Tự không biết đã tới từ khi nào.

Lục Minh Tự đẩy tay cậu ta ra, không khách khí nói: “Làm quen một chút cũng không cần động tay động chân chứ, ngứa tay quá thì tìm tôi này.”

Chuyện buổi lễ âm nhạc mà Lục Minh Tự chửi ầm lên với Tần Diệc Đàm còn chưa tiêu tán, lần trước là có người khác ngăn cản, nên Tần Diệc Đàm mới không bị đánh. Nhưng hiện tại không ai ngăn được Lục Minh Tự, Tần Diệc Đàm không dám ở lại lâu, sợ Lục Minh Tự nhớ thù cũ, đánh vào mặt cậu ta.

“Anh, anh có thù gì với anh ta hả?” Nhìn bóng dáng của Tần Diệc Đàm, Lục Dạng có chút tò mò hỏi.

Cô biết Lục Minh Tự đối đầu với Tần Diệc Đàm, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì, cô cảm thấy không đơn giản như lời trên mạng là tranh đoạt tài nguyên, tranh giành giải thưởng âm nhạc.

Lục Minh Tự duỗi tay xoa đầu Lục Dạng, không hề khiêm tốn nói: “Chắc là do anh đẹp trai quá, cậu ta ghen ghét ghi hận.”

“……” Lục Dạng không nói lên lời, cô quét mắt về phía hai bóng dáng càng ngày càng xa, nói: “Nếu bảo đẹp trai, cái người Giang Nghiễn Chu lúc nãy cũng được đó.”

Động tác đang ấn điện thoại của Trần Tố ngừng lại: “……”

Ảo giác, ai bảo cô thay đổi! Không hề thay đổi một chút nào! Vẫn là cái đồ chỉ biết theo đuổi thần tượng.

Lục Minh Tự lên án: “Dạng à, sao khuỷu tay em lại hướng ra ngoài rồi?”

“Hơn nữa, cậu ta cũng là anh trai em, sao có thể không biết lớn nhỏ trực tiếp gọi tên như thế.”

“Lục Minh Tự, có phải anh sợ em ăn sạch anh ấy không?” Lục Dạng gãi gãi mi tâm, trực tiếp hỏi.

“Bộp” một tiếng, điện thoại trong tay Trần Tố rơi xuống đất.

Lục Minh Tự và Lục Dạng đồng thời nhìn về phía anh ta, Trần Tố hậm hực nhặt điện thoại lên: “Tay trơn.”

……

Sau khi tập hợp đủ khách mời, đạo diễn cầm loa, lớn tiếng tuyên bố: “ Mùa thứ hai của《 Sinh Tồn Nơi Hoang Dã 》chính thức bắt đầu!”

“Quy chế lần này áp dụng hình thức một đội hai người, ở trên hòn đảo hoang dã tiến hành trạm kiểm soát sinh tồn, phải sinh tồn nơi hoang dã, đồng thời yêu cầu hoàn thành nghiệm vụ tổ tiết mục chỉ định. Trừ cái này ra, lần này chương trình dự định áp dụng hình thức “chen chân”, tiết mục quay đến lưng chừng sẽ có khách mời mới đột ngột gia nhập!”

“Ở trên là phần giới thiệu đơn giản quy tắc của chương trình.”

Nhân viên công tác cầm quyển sổ, giới thiệu khách mời, mọi người trong phòng phát sóng điên cuồng bình luận.

Đạo diễn: “Để chúc mừng mùa thứ hai phát sóng bùng nổ, tổ tiết mục đã chuẩn bị cho các vị khách mời một món quà rực rỡ sắc màu!”

【 Mùa trước có thấy quà đâu, sao mùa này lại có rồi, quả nhiên tổ tiết mục kiếm được tiền, lắm trò hơn hẳn. 】

【Có phải do đám minh tinh này không chịu được khổ, tổ tiết mục sợ ngay ngày đầu tiên bọn họ đã bãi công nên mới cho dụng cụ không? 】

【 Mùa trước làm gì có trạm kiểm soát nhiệm vụ đâu, giờ có thì độ khó tăng lên chứ sao, tổ tiết mục tổ cho chút thiết bị cũng không được à? 】

【 Ông xã tháng sáu Chu Mạt Lê của tôi đẹp trai quá! Nhưng người đứng cạnh anh ấy là ai thế, sao chưa thấy bao giờ? 】

【Lầu trên, đấy là Lâm Tân Mông, đàn em cùng công ty của Chu Mạt Lê, không lâu trước đó từng lên hot search một lần, cái gì mà tình nguyện viên đẹp nhất đó. 】

【 Cô gái mặc đồ trắng hình như là hoa khôi trường tôi hồi cấp ba! Tôi lại yêu rồi! 】

Đạo diễn cầm loa, uyển chuyển nói, “Nhưng mà —— món quà được nhận cụ thể là gì, phải dựa vào bản lĩnh của các vị khách mời rồi!”

【 Tôi đã bảo mà, sao tổ tiết mục có thể dễ dàng cho một món quà như thế, đầu chó.jpg】

【 Biểu cảm của đám khách mời như sét đánh ngang tai ha ha ha ha ha ha 】

Nhân viên công tác mang mục tiêu và phi tiêu đến, đồng thời giới thiệu chi tiết các quy tắc: “Các mục tiêu này có ghi vật dụng trên đó như dao, nồi sắt, đồ khô, đồ vệ sinh cá nhân… Mỗi nhóm có 8 cơ hội để ném phi tiêu. Càng gần trung tâm điểm số càng cao. Điểm số giảm dần từ tâm mục tiêu trở đi như 10, 8, 6, 4, 2. Bắn trượt mục tiêu không có điểm. .”

“Điểm số có hai tác dụng, một là dùng để đổi vật tư, hai là đội có điểm tích lũy xếp hạng cao nhất sẽ được nhận một món quà cực bất ngờ! Cụ thể là bất ngờ gì thì bí mật.”

Phần thưởng thắng lợi đối với khách mời tham dự mà nói cũng không quá quan trọng, mọi người tham gia chương trình chủ yếu là vì nhiệt độ. Nhưng có thể khiến cho người xem đem lòng hiếu kỳ, bởi vậy không ít người ở dưới weibo chính thức đoán giải thưởng chung cuộc là gì.

Sắp xếp lập đội đã được ký kết trong hợp đồng, bởi vậy bọn họ cũng không cần lập đội với người khác.

Lục Dạng và Lục Minh Tự một đội, Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê một đội, Tần Diệc Đàm cùng đội với Ôn Tiên.

Mọi người là quan hệ cạnh tranh, cũng là quan hệ hợp tác.

Nhưng mà, mọi người đều cảm thấy cạnh tranh lớn hơn hợp tác, đặc biệt là Tần Diệc Đàm và Lục Minh Tự có tiếng đối đầu nhau trong giới giải trí.

Tần Diệc Đàm thường liếc về phía Lục Minh Tự, ánh mắt đắc ý không thôi.

May mà có Lục Dạng ở bên cạnh, nếu không để Lục Minh Tự nhìn thấy, khẳng định hai người lại đối đầu nhau.

“Đạo diễn, xin hỏi mỗi đội có tám cơ hội là trong đội chia đều, mỗi người bốn lần phi tiêu à?” Lâm Tân Mông mặc bộ váy liền trắng giơ tay lên, mang theo ý cười hỏi.

——————

Không hiểu sao cho chị Lâm mặc váy trắng đi tham gia show sinh tồn?
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 8: Ném vỡ camera



Đạo diễn: "Đúng vậy."

Ôn Tiên giơ tay, "Tôi muốn hỏi chút, có thể đưa cơ hội ném phi tiêu cho đồng đội không?" Nếu ném không chuẩn, đến lúc đó liên lụy đồng đội thì ngại lắm.

Đạo diễn cười trừ: "Không được."

Chương trình hay, không chỉ yêu cầu người chơi ưu tú, mà còn cần sự đối lập, có chênh lệch mới có điểm đáng xem, có đề tài thảo luận.

Ôn Tiên mất mát chép miệng, "Được rồi." Nhân viên công tác phát cho mỗi người bốn cái phi tiêu, Lục Minh Tự nhìn về phía Lục Dạng đang cầm phi tiêu nghịch, nhỏ giọng nói: "Em giao hết cho anh, cứ ném chơi chơi đi, không cần áp lực."

Lục Dạng ngẩng đầu, nhìn bia ngắm ở nơi xa, nhàn nhạt "Vâng" một tiếng.

Tần Diệc Đàm lùi hai bước, ra hình ra dáng ném phi tiêu về phía bia ngắm, "Vút" một tiếng, coi như mở bát cho mọi người.

Nhân viên chương trình: "8 điểm!"

Toàn trường quay lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Ôn Tiên nhìn mà trợn mắt há mồm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cứ tưởng là không trúng cơ, ai ngờ cũng khá đấy."

Tần Diệc Đàm vừa nhìn Lục Minh Tự đầy khiêu khích, nghe được lời Ôn Tiên nói, nghi hoặc quay đầu nhìn chằm chằm biểu cảm nho nhỏ của Ôn Tiên.

"???"

Bao nhiêu ánh mắt dồn hết về phía mình khiến Ôn Tiên xấu hổ, giả vờ lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, "Tôi nói cái phi tiêu này, cái phi tiêu này."

Đoạn nhạc đệm trôi qua, Tần Diệc Đàm tiếp tục ném phi tiêu, cuối cùng đạt được 2 cái 8 điểm, 2 cái 6 điểm, mà Ôn Tiên đạt được 3 cái 4 điểm, 1 cái 2 điểm.

Khi Chu Mạt Lê ném phi tiêu, Lâm Tân Mông vẫn luôn dùng ánh mắt sùng kính yêu thích nhìn anh ta, cuối cùng thành tích cuối cùng của đội bọn họ được 6 cái 8 điểm, 2 cái 6 điểm.

Tất cả đều thuận lợi khiến mọi người sục sôi ý chí chiến đấu, nhưng hình ảnh vừa đến bên phía Lục Minh Tự lại không giống như vậy.

Lục Minh Tự học rồi làm theo động tác, trên màn hình, gương mặt hắn góc cạnh, ưu tú, nhưng mà, động tác tiêu chuẩn lúc ném ra lại không hề trúng bia.

"."

Trên trời bay qua mấy con quạ đen.

【 Cười chết, Lục Minh Tự là trai đẹp ngốc nghếch à? Tại sao tỏ ra nghiêm túc như vậy mà lại thất bại. 】

【 Mọi người đều biết mà, đỉnh lưu Minh Tự nhà chúng tôi là anh chàng đẹp trai có vẻ ngoài mà không có đầu óc. 】

【 Góc mặt vừa quay đẹp quá, thành fan rồi thành fan rồi!! 】

Lục Minh Tự ném 3 phi tiêu, không một cái nào trúng bia.

Lục Minh Tự lập tức hoài nghi hôm nay mình ra cửa không xem hoàng lịch, mới có thể kém như vậy.

Khi Lục Minh Tự chuẩn bị nổi trận lôi đình, Lục Dạng lấy cái phi tiêu trong tay hắn, "Anh, để em thử xem sao."

Lục Minh Tự vốn đang hứng khí bừng bừng chuẩn bị lập công lớn trước mặt em gái, cũng biết hôm nay mình không làm được.

"Được. Dạng Dạng, cẩn thận một chút, đừng để phi tiêu làm tay bị thương nhé."

"Vâng, em biết rồi."

Tần Diệc Đàm âm thầm đắc ý: "Nếu như em gái tôi tham gia chương trình, tôi nhất định sẽ không làm em ấy thất vọng đâu! Ít nhất cũng sẽ không b.ắ.n không trúng bia, kéo chân em ấy. Chỉ có người không có bản lĩnh mới để em gái mình phải lên sân. Cậu xem, cánh tay Lục Dạng vừa nhìn đã thấy trắng trẻo xinh xắn, nhất định chưa bao giờ phải chịu khổ, có khi là phi tiêu cũng chưa chạm qua bao giờ, sao mà biết chơi chứ."

"Vút!"

【 Em gái mịn màng non nớt này xác định có thể chứ? 】

【 Em gái này xinh quá, vãi!! Chuyện gì vừa xảy ra vậy??? 】

【 Clm! Sao mà trong nháy mắt, tâm bia ngắm đã có phi tiêu rồi?? Tổ tiết mục có phải chơi bẩn không!? 】

【 Đỉnh chóp! Nhìn một lần đã ném, tốc độ này, độ chính xác này chính thức vượt mặt tất cả khách mời!!! 】

【 Em ấy ném trúng bia gì chứ? Đây là trúng tim tôi rồi ! 】

Nhân viên công tác phụ trách báo thành tích nhìn bia ngắm: "10...10 điểm!!"

Đạo diễn ôm bình giữ ấm lên uống một ngụm cà phê, nghe xong âm thanh thông báo mà suýt nữa phun ra ngoài: "Có chuyện gì vậy?"

"Đạo diễn, em gái Lục Minh Tự, Lục Dạng ném trúng hồng tâm!!"

Màn hình kéo đến gần Lục Dạng, khác biệt với những người khác trợn mắt há mồm, biểu cảm của Lục Dạng cũng không có quá nhiều thay đổi, cô vân vê phi tiêu trong tay, cho người xem cảm giác tự tin, chắc chắn.

Tần Diệc Đàm kinh ngạc, hoàn toàn không dự đoán được sẽ có kết quả này: "Nhất định là may mắn, đúng vậy, may mắn! Cái tiếp theo sẽ không may như vậyđâu!"

"Vút!"

Nhân viên công tác cầm loa báo điểm: "Thành tích lần thứ hai, 10 điểm!"

"Vút!"

"Lần thứ ba, 10 điểm!"

Lần đầu tiên 10 điểm có thể là may mắn, lần thứ hai 10 điểm cũng có thể là may mắn, nhưng lần thứ ba tuyệt đối không thể là may mắn tiếp!

Tần Diệc Đàm đột nhiên im bặt, lại không cam lòng nuốt cục tức, không vui nói: "Lục Dạng nhất định đã luyện qua! Nếu không sao có thể ba lần đều ném trúng hồng tâm!"

Ôn Tiên ở bên cạnh khe khẽ nhắc nhở: "Là bốn lần, bốn lần trúng hồng tâm."

Lâm Tân Mông kinh ngạc, hoàn toàn không dự đoán được Lục Dạng lại lợi hại như vậy, phải biết rằng khi học cấp 3, mọi người đều gọi Lục Dạng là sao Kim kiêu ngạo.

Bởi vì Lục Dạng là cái đồ siêu cấp phá game, hoàn toàn không hề ăn nhập với những người xung quanh.

Chỉ là, rõ ràng kiếp trước Lục Dạng không hề tham gia chương trình sinh tồn này, vì sao bây giờ Lục Dạng lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ cô cũng trọng sinh trở về?

Không được! Phải tìm cơ hội thử cô một chút!

Cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp đột nhiên nhìn thấy một cái phi tiêu bay thẳng về phía mình, cứ như từ trong màn hình xuyên ra ngoài đ.â.m trúng hai con mắt, sau đó là âm thanh thanh thuý của một cái gì đó bị phá vỡ.

Rồi đến tiếng kêu ngạc nhiên của đạo diễn.

——

"Đạo diễn, cô...... cô ấy......"

"Cô ta làm sao?"

"Cô ấy...... Phi tiêu. Phi tiêu đ.â.m vào ống kính, ống kính vỡ rồi!"

Đạo diễn hấp hối đứng bật dậy, "Cái gì!!!"

【 Vãi vãi vãi! Phi tiêu trực tiếp đ.â.m thủng ống kính, thao tác trâu bò gì thế này! Thần tiên hạ phàm à!! 】

【 Mẹ nó, tôi hét banh nhà rồi, đẹp trai bùng nổ! Nhìn cứ tưởng cô em nhu nhược, yếu đuối, ai ngờ lại là lão đại giấu nghề! 】

【 Có ai cảm thấy Lục Dạng đang báo thù cho Lục Minh Tự không? Trước có mặt mũi Lục Minh Tực càn quét, sau có em gái xoay chuyển càn khôn, đỉnh thật! 】

【 Đạo diễn, cho tôi xem lại một chút!! Nãy không thấy rõ!! 】

Đạo diễn: Lại cái rắm! Camera cũng không còn nữa rồi!

Mắt chó của toàn bộ nhân viên tổ công tác dại ra, độ khiếp sợ không thua gì thấy heo mẹ lên cây.

Tổn thất một cái camera là chuyện nhỏ, chỉ sợ.... Có phải Lục Dạng biết bọn họ làm vài điều khuất tất hay không?

Đặc biệt là nhân viên công tác phụ trách bia ngắm kinh hồn táng đảm, bọn họ cảm giác phi tiêu vừa rồi chính là nhằm vào cổ bọn họ, yết hầu lạnh căm căm, tựa như gió từ địa ngục thổi đến.

Tần Diệc Đàm ỷ vào Tần gia ở giới giải trí mà la l.i.ế.m các mối quan hệ, mua được nhân viên công tác, để khi mà Lục Minh Tự ném phi tiêu, nhân viên phụ trách camera sẽ dời camera đi, nhân viên công tác phụ trách bia ngắm âm thầm động vào bia ngắm, làm phi tiêu không trúng bia.

Khoảng cách giữa bia ngắm và khách mời là tương đối, tầm nhìn không rõ ràng, bia ngắm bị di chuyển cũng không thể nhìn thấy, hơn nữa thêm sự giúp đỡ của người quay phim, căn bản sẽ không có ai phát hiện thao tác trong tối của bọn họ.

Chuyện bất ngờ xảy ra làm đám người có ý đồ giấu đầu lòi đuôi càng thêm thấp thỏm lo âu.

Người không đoan chính tất sẽ chột dạ, Tần Diệc Đàm cũng không ngoại lệ, đặc biệt là khi nhìn về phía Lục Dạng, hô hấp của cậu ta đột nhiên cứng đờ.
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 9: Một đống thao tác mạnh như hổ



Đám người ở hiện trường ngây ra như phỗng, chờ đến lúc phản ứng được, lại thổn thức không thôi.

Lục Dạng hối lỗi nói: “Ngại quá, không khống chế được, chi phí camera tính ở chỗ anh ấy nhé.”

Cô vừa nói vừa chỉ chỉ Lục Minh Tự.

Đạo diễn: “Làm tốt lắm! Camera hỏng rồi thì hỏng thôi!”

【 Đạo diễn có phải đang miễn cưỡng nở nụ cười không?? 】

【 Hình như tôi nghe được tiếng lòng đạo diễn đang đổ máu, ào ạt ào ạt, còn gấp gáp hơn tiếng nước chảy! 】

Nhưng mà thật ra.

Đạo diễn không những không đau lòng cái camera, mà còn cực kỳ vui vẻ.

Chương trình phát sóng trực tiếp nhờ có sự cố nhỏ này, mà hiện tại trên mạng đang nhiệt liệt thảo luận.

Lợi nhuận của lưu lượng, ai mà không thích!

Điểm tổng cuối cùng, đội Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê 60 điểm, xếp hạng nhất, Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm 42 điểm, đứng hàng hai, Lục Dạng và Lục Minh Tự 40 điểm, tạm thời tụt lại phía sau.

Tổ tiết mục dựa theo xếp hạng, phân chia đồ vật không đồng đều.

Nhưng mà đều có nước, lều trại và đồng hồ sinh tồn.

Đội của Chu Mạt Lê lấy được túi đồ tương đối đầy đủ, đặc biệt là đồ thiết yếu, mà sau khi Tần Diệc Đàm mở ra thấy hầu như đều là đồ ăn, cực kỳ đắc ý ở trước máy quay tự xưng là vận khí Âu hoàng.

Đối lập với đội khác, đội của Lục Dạng và Lục Minh Tự thiếu rất nhiều, nhìn qua chẳng có cái gì dùng được.

Lục Minh Tự gầm lên: “Đạo diễn, tổ tiết mục nghèo như vậy sao? Cái kính viễn thị này là để làm gì? Bố thí cho ăn mày à?”

Tần Diệc Đàm giành trước nói: “Lục Minh Tự, đây là đồ tổ tiết mục đã chuẩn bị từ trước, muốn trách thì trách thực lực của các cậu không đủ, xếp cuối cùng thì chỉ có thể lấy được túi đồ cuối cùng thôi!”

Lục Dạng lấy lại cái kính, ước lượng trong tay, “Anh, em rất thích cái mắt kính này.”

Lục Minh Tự thấy Lục Dạng không giống như là đang an ủi mình liền từ bỏ.

Sau khi giới thiệu đơn giản quy tắc chương trình, lại đưa cho khách mời một số thiết bị cơ bản, nhân viên công tác của tổ tiết mục liền mặc kệ sáu người bọn họ.

Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông chọn vị trí gần bờ biển để dựng lều trại.

Chu Mạt Lê nhìn động tác của Lâm Tân Mông, không khỏi tò mò: “Trước đây em học qua rồi à?”

Lâm Tân Mông ngượng ngùng cười, khiêm tốn nói: “Không ạ, chỉ là khi còn nhỏ em thường xuyên đi dã ngoại, từng nhìn thấy người ta lắp lều trại nên biết một chút thôi ạ.”

Kiếp trước, sau khi ở bên Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông từng nhìn thấy anh ta ở bên một người con gái khác.

Sau này mới biết, hoá ra cô gái kia từng cùng Chu Mạt Lê tham gia chương trình sinh tồn, anh ta vô cùng thưởng thức cô gái kia.

Có tài nguyên gì thích hợp, đều sẽ suy xét đến cô gái đó.

Vì thế, chuyện thứ nhất sau khi trọng sinh trở về mà Lâm Tân Mông làm đó là đi học các loại kỹ năng sinh tồn dã ngoại, bao gồm cả dựng lều trại.

Chuyện thứ hai là hao tốn tâm tư loại bỏ cô gái kia, để mình tham gia chương trình.

Lâm Tân Mông tràn đầy tự tin cho rằng cô ta và Chu Mạt Lê sẽ là đội đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ!

Lục Minh Tự cầm lều trại, Lục Dạng quan sát bốn phương tám hướng, rồi đi về một hướng khác.

Lục Minh Tự vội vàng gọi cô lại: “Dạng Dạng, em đi đâu đó?”

Lục Dạng chỉ vào một khối đá cực lớn, nói: “Bên này trống quá, chỉ cần mưa gió lớn chút là thổi bay lều trại rồi, chúng ta qua bên kia.”

“Hả?”

Lục Minh Tự thấy Lục Dạng đi xa dần, cũng vội vàng đuổi theo, “Em ơi, em đi chậm thôi.”

Ôn Tiên nghe lời bọn họ, nhìn về phía Tần Diệc Đàm đang chuẩn bị dựng lều trại, do dự nói:

“Chúng ta có đi qua bên kia không? Tôi cảm thấy bọn họ nói cũng đúng, gió biển khá lớn, rất dễ……”

“Bọn họ diễu võ giương oai thôi, em gái kia vừa nhìn đã biết yếu đuối thì hiểu cái gì!” Tần Diệc Đàm ghét bỏ nói.

Cậu ta chỉ ước Lục Minh Tự bị mắng mãi thôi.

Ngày hôm qua cậu ta đã chào hỏi qua với tổ tiết mục, tuy rằng đồ vật trong túi của Lục Minh Tự cũng không ít nhưng phần lớn đều là mấy thứ vô dụng.

Về sau chỉ cần ngồi chờ để xem Lục Minh Tự chịu cực chịu khổ.

Ôn Tiên cầm cây đinh, yếu ớt nói: “Vâng.”

Lục Minh Tự lấy miếng bánh quy, nhét vào tay Lục Dạng, ấn cô ngồi xuống tảng đá:

“Dạng Dạng, em cứ ngồi đây nghỉ tạm đi, chờ anh trai uy vũ của em dựng lều.”

Lục Dạng thấy hắn tràn đầy hứng khởi, cũng không ngăn cản: “……Được.”

Khuyên bảo không bằng để Lục Minh Tự tự biết bản thân mình không được, hơn nữa, ngồi không cũng tốt.

Lục Minh Tự vỗ ngực, chắc chắn nói: “Dạng Dạng, em yên tâm, dù cho anh có phải dùng đầu ngón chân cũng sẽ moi được ra cho em một tòa lâu đài Babi!”

Lục Dạng: “…… Không cần đâu.”

【 Ha ha ha ha ha là một tòa lâu đài Babi sao? 】

【 Em gái: Cũng không cần lắm! 】

【 Không ngờ Lục Minh Tự bình thường như một con ch.ó điên kiêu ngạo khó thuần, mà ở bên cạnh em gái lại có một mặt khờ khạo như vậy ha ha ha ha ha ha 】

Lục Dạng nhìn quanh bốn phía, phát hiện cục đá gần đó rõ ràng có dấu hiệu bị động vào.

Lắp trại xong, Lâm Tân Mông thấy Lục Minh Tự vẫn còn đang bận bịu mà Lục Dạng lại ngồi không bên cạnh không có việc gì làm, cô ta âm thầm vui sướng đi qua.

Lục Dạng thấy Lâm Tân Mông tới, lập tức đứng dậy, chắn trước mặt cô ta: “Có việc gì?”

Lâm Tân Mông mỉm cười: “Tôi thấy lều của hai người vẫn chưa lắp xong, nên qua đây xem có thể hỗ trợ chỗ nào không.”

“Không cần.”

Lâm Tân Mông nhìn về phía Lục Minh Tự đang đổ mồ hôi đầm đìa, “Trời sắp tối rồi, để tôi giúp hai người.”

Cô ta nói xong liền tiến lên, nhưng lại bị Lục Dạng ngăn cản.

“Ở đây nhiệt độ chênh lệch ngày đêm vô cùng lớn, tôi khuyên cô nên đi về nhóm lửa trước đi.” Lục Dạng ôn nhu nói, “Thời gian rất quý giá.”

Biểu cảm của Lâm Tân Mông ngưng đọng, xấu hổ dừng chân, chỉ đành cười cười: “Được, nếu hai người có khó khăn gì thì có thể đi tìm tôi.”

“Ừ, cảm ơn.”

“Không có gì.”

Mà lúc này, một đám người trong phòng phát sóng đang mắng Lục Dạng không biết tốt xấu, bọn họ đều thấy Lâm Tân Mông lắp lều thuần thục như thế nào.

Tuy rằng có vòng vo một chút, nhưng ít ra đã thành công!

Còn Lục Dạng thì không làm, không cảm kích, không cho Lâm Tân Mông chút mặt mũi.

Khi Trần Tố đang ở một bên chặt chẽ chú ý động thái nhìn thấy chuyện này, anh ta lại ủ dột nghĩ xem nên xử lý như nào.

Lục Minh Tự lắp lều trại càng lắp càng rối, lắp cả nửa ngày, lắp đến khi lều trại trong tay hắn sắp biến thành một quả bóng, có thể trực tiếp mang xuống bãi cát đá cầu.

Mà có người tự đưa mình tới cửa giúp đỡ, Lục Dạng lại không cần.

Anh ta biết hai anh em nhà này không chỉ nói chuyện l* m*ng mà còn không hề có kỹ năng sinh tồn.

Trần Tố đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần chương trình mùa này kết thúc, anh ta sẽ lập tức tới đó đón hai anh em này về.

【 Hoan nghênh mọi người tới xem tiết mục hỏi đáp quy mô lớn: Rốt cuộc đây là kiểu chương trình gì? 】

【 Lục Minh Tự gặp phiền toái rồi, ha ha ha ha ha 】

【 Cười chết, trông Lục Minh Tự không được thông minh cho lắm, ai tới cứu anh ấy đi! 】

【 Trời ơi, kinh ngạc rớt cằm tôi luôn.】

Lục Minh Tự thao tác vừa nhanh vừa mạnh, vừa cúi đầu đã thấy một quả bóng.

“Đám linh kiện này có phải đưa thừa không?”

“Đây là cái quái gì thế?”

“Dạng Dạng, em đừng nhúc nhích, ăn trước đi, anh sắp dựng xong lều rồi.”

Lục Dạng: “Anh, anh lắp nhầm phương hướng rồi.”

“Hả? Phải không? Chắc là hướng bên kia nhỉ? Hay là bên này?”

“……”

Lâm Tân Mông xoay người, còn chưa trở về chỗ đã nghe được âm thanh quốc hồn quốc tuý phát ra từ loa thông báo của nhân viên công tác.

“VcI! Sao mà trong nháy mắt cô ấy đã dựng xong trại rồi?!”

“Quỷ ám à! Không phải nãy vẫn còn rối tinh rối mù sao? Ai có thể nói cho tôi biết tại sao lại thành hình được không?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back