Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 312: Huynh Muội Nhận Ra Nhau



Thanh Long kiếm của Thìn Long dừng lại trước trán Lục Nguyên.

Lực kiếm không kịp thu hồi, khiến Lục Nguyên vốn đã trọng thương do tự hủy kinh mạch, bị chấn động mạnh mà ngất đi.

"Lục Nguyên!"

Mạnh Thiến Thiến chạy đến, định đỡ Lục Nguyên thì Thìn Long chuyển hướng kiếm, chặn trước mặt nàng.

"Ngươi vừa nói ngươi là ai."

Mạnh Thiến Thiến ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thìn Long: "Tiểu Cửu, tên thật là Thương Cửu, người nhà gọi em là Thương Tiểu Cửu."

Thanh Long kiếm của Thìn Long đột ngột chỉ vào Mạnh Thiến Thiến: "Không thể... Thương Tiểu Cửu đã c.h.ế.t rồi, ngươi rốt cuộc là ai? Sao dám mạo danh nàng? Đừng tưởng bắt chước cách nói chuyện, hành động của nàng thì ta sẽ tin!"

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Em không biết giải thích thế nào, đừng nói anh không tin, chính em cũng khó tin nổi. Em rõ ràng đã c.h.ế.t trong đám cháy đó, nhưng tỉnh dậy lại thành người khác. Nhưng anh ơi, em thật sự là Tiểu Cửu! Là đứa hay gây rắc rối rồi kéo anh ra chịu tội thay, là đứa không chịu học hành đuổi mất hơn chục thầy đồ, cũng là đứa bị phạt quỳ trong nhà thờ họ khiến anh luôn phải lén mang đùi gà cho em lúc nửa đêm."

Tay Thìn Long nắm chặt chuôi kiếm từ từ siết chặt.

Mạnh Thiến Thiến tiếp tục: "Năm em năm tuổi, em bắt chước người ta đốt pháo, cháy hết tóc, họ cười em là tiểu ni cô, anh liền cạo trọc đầu mình, bảo họ cười anh là tiểu hòa thượng, còn nói, đã cười anh thì không được cười em gái anh nữa."

"Em thích ăn đào, nhưng cha không cho ăn trong nhà, anh liền lén hái cho em. Sau này em mới biết anh bị dị ứng đào, hái xong người nổi đầy mẩn đỏ, nhưng lại dối là bị côn trùng cắn."

"Lớn lên em không thích ăn đào nữa, lại nghiện bánh hoa quế, anh trồng cho em hai cây quế trong sân, kết quả em tưới quá tay làm c.h.ế.t cả hai."

"Còn nữa, phương pháp huấn luyện Hắc Giáp quân là của nhà Thương, là tâm huyết cả đời của cha."

"Em hỏi anh lớn lên muốn làm gì, anh nói muốn gia nhập Thập Nhị Vệ, như vậy có thể bảo vệ em mãi mãi."

"Nhà Thương bị diệt tộc, anh vì che chở cho em, một mình dẫn dụ sát thủ Thiên Cơ Các đi xa, lần chia tay đó là bảy năm, khi gặp lại, em đã thành con nuôi nhà họ Sở."

Mạnh Thiến Thiến nói, đáy mắt không tự chủ dâng lên một tầng lệ.

"Khi cha còn sống, hứa dẫn em đi xem đánh thép hoa, nhưng cha mãi không về, anh nói dẫn em đi. Em nói không, em chỉ muốn cha dẫn đi xem."

Mạnh Thiến Thiến hai mắt đỏ hoe, "Thật ra không phải em không muốn anh dẫn đi, mà là muốn cha dẫn cả hai anh em cùng đi..."

Nàng từng bước tiến đến Thìn Long, nhìn anh đầy uất ức và đau đớn.

"Tiểu Cửu biết lỗi rồi... Anh dẫn Tiểu Cửu đi xem đánh thép hoa lần nữa được không..."

Thìn Long lùi một bước.

Mạnh Thiến Thiến mắt tối sầm, ngã xuống.

Nội tâm Thìn Long đang cự tuyệt "lời nói dối" của nàng, nhưng cơ thể anh lại có phản ứng chân thật nhất.

Anh đỡ lấy nàng một cách chắc chắn, thậm chí vứt luôn Thanh Long kiếm chưa từng rời tay.

Mạnh Thiến Thiến vì đi đường quá gấp, tiêu hao nhiều thể lực, lại cưỡng ép hồi tưởng khiến não bộ quá tải, nên mới ngất đi.

Tỉnh dậy, nàng phát hiện mình nằm trong một túp lều nhỏ cũ nát.

Trong nhà đã nhóm lửa.

Thìn Long ngồi trước bếp lửa, dùng que xiên một con gà, nướng qua nướng lại.

Lục Nguyên nằm trên hai chiếc ghế dài ghép lại.

Còn nàng được nằm giường.

Đãi ngộ này có thể nói là một trời một vực.

Mạnh Thiến Thiến ngồi dậy, ánh mắt đảo qua hai người.

Lần này nàng học khôn, không lập tức tìm Lục Nguyên, mà gọi Thìn Long một tiếng "anh" trước.

Thìn Long nói: "Tỉnh rồi thì qua ăn chút gì đi."

Mạnh Thiến Thiến mắt sáng lên, vén chăn xuống giường.

Nhìn chiếc ghế nhỏ bên cạnh Thìn Long, nàng cười khúc khích: "Ghế đã bày sẵn, anh tin em rồi đúng không?"

Thìn Long nhìn ngọn lửa bập bùng: "Ta sẽ thu thập chứng cứ ngươi nói dối, nếu phát hiện ngươi chỉ là kẻ mạo danh, ta sẽ tự tay g.i.ế.c ngươi."

Mạnh Thiến Thiến chống cằm, nhìn anh đầy vui vẻ: "Dù em là giả đi nữa, chẳng lẽ anh không nhớ em gái mình sao? Coi em là người thay thế cũng được mà."

Thìn Long nghiêm mặt: "Không ai có thể thay thế nàng."

"Anh nói vậy em yên tâm rồi, đỡ phải lo ngày nào đó có đồ giả xuất hiện, khiến anh mê mẩn!"

Mạnh Thiến Thiến thích thú nheo mắt, duỗi một cái thật dài.

Có lẽ duỗi quá mạnh, nàng suýt ngã ra sau.

Thìn Long như đã đoán trước, một tay nắm áo kéo nàng ngồi thẳng lại.

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt: "Lo lắng cho em như vậy, còn bảo không tin."

Hồi nhỏ anh cũng hay túm cổ áo nàng như thế!

Thìn Long xé một cái đùi gà đưa cho nàng.

Mạnh Thiến Thiến nhìn con gà nướng trong tay anh: "Em muốn cái kia."

Thìn Long đưa luôn cái còn lại.

Vừa ăn đùi gà, Mạnh Thiến Thiến vừa khẽ đặt tay lên mạch Lục Nguyên.

Ánh mắt Thìn Long liếc nhìn động tác nhỏ của nàng.

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Anh đã chữa thương cho hắn rồi?"

Thìn Long gật đầu.

Mạnh Thiến Thiến thở dài: "May mà em đến kịp, mà này, rốt cuộc tể tướng đã nói gì với anh? 'Huyết mạch cuối cùng của nhà Thương' là ý gì?"

Thìn Long hỏi: "Tỵ Xà nói với ngươi?"

Mạnh Thiến Thiến gật đầu.

Thìn Long nói: "Năm đó sau khi dẫn dụ sát thủ Thiên Cơ Các đi, ta quay lại tướng phủ."

Mạnh Thiến Thiến tán thành: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, anh trốn ở đó, người Thiên Cơ Các không ngờ tới."

Thìn Long thần sắc phức tạp: "Những sát thủ đó không chỉ của Thiên Cơ Các, còn có... người Lâu Lan, dường như họ đã đoán ta sẽ quay lại, họ hỏi ta binh thư nhà Thương giấu ở đâu, bảo ta mang binh thư đến tỏ lòng trung thành với phụ thân, ta g.i.ế.c họ, rồi khi quay lại, thấy nhị phu nhân đứng đằng sau từ lúc nào."

Mạnh Thiến Thiến hít một hơi lạnh: "Nhị thẩm?"

Thìn Long nói khẽ: "Bà ấy mang thai, lại bị thương, ta không bảo vệ được, để bà ấy một mình rời đi."

Tình hình thực tế có lẽ không đơn giản như Thìn Long nói, nhị thẩm nghe được cuộc nói chuyện giữa người Lâu Lan và anh, trong đau đớn mất mát tộc, có lẽ bà không muốn gặp lại anh - người Lâu Lan.

Mạnh Thiến Thiến trong lòng trăm mối ngổn ngang: "Huyết mạch cuối cùng tể tướng nói chính là đứa bé trong bụng nhị thẩm?"

Thìn Long gật đầu.

Mạnh Thiến Thiến nắm lấy cổ tay anh: "Sao anh không nói với em? À không, hay anh đã nói rồi mà em không nhớ? Em quên nói với anh, em quên rất nhiều chuyện trước đây."

Thìn Long nói: "Ta chỉ nói với Sở Nam, đây là giao dịch giữa ta và hắn, ta bán mạng cho hắn, hắn giúp ta tìm tung tích nhị thẩm và đứa bé. Nếu hắn không đồng ý, ta ở biên ải chỉ bảo vệ ngươi, việc khác không liên quan."

Mạnh Thiến Thiến buông tay: "Hóa ra, có nhiều chuyện em không biết đến thế."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 313: Diễn Một Vở Kịch Lớn



Không biết nhị thẩm còn sống, không biết anh trai vì tìm nhị thẩm mà giao dịch với Sở Nam, càng không biết sau khi nhà Thương bị diệt tộc, mọi người đã gánh vác nhiều đến thế.

Ánh lửa nóng bỏng chiếu lên khuôn mặt hai huynh muội.

Mạnh Thiến Thiến đã không còn là dung mạo kiếp trước, nhưng ánh mắt và cử chỉ khi buồn của nàng vẫn y như thuở nhỏ.

Thìn Long thêm chút củi vào bếp lửa.

Chiếc đùi gà trong tay Mạnh Thiến Thiến bỗng trở nên vô vị, nàng khẽ hỏi: "Sau đó thì sao?"

Thìn Long nói: "Sau đó, Sở Nam nghe được tin tức về nhị phu nhân, biết rằng sau khi rời tướng phủ, bà ấy đã tự nguyện đến Thiên Cơ Các, làm thiếp của các chủ."

Mạnh Thiến Thiến ngón tay nắm chặt đùi gà trắng bệch: "Nhị thẩm nhất định không tự nguyện."

Thi thể nhị thẩm biến mất, người Lâu Lan và Thiên Cơ Các sớm muộn cũng tìm thấy bà, lại mang thai, khó trốn tránh, đến Thiên Cơ Các đã là lựa chọn tốt nhất lúc đó.

Thìn Long không bình luận gì về lựa chọn của nhị phu nhân, chỉ khách quan thuật lại từng sự việc: "Sau khi đến Thiên Cơ Các, nhị phu nhân ly gián quan hệ giữa các chủ và người Lâu Lan, khiến họ nghi kỵ lẫn nhau. Nhân lúc người Lâu Lan đến Thiên Cơ Các cướp binh thư, nhị phu nhân đầu độc c.h.ế.t con trai các chủ, làm mù một mắt hắn, sau đó bế con bỏ trốn."

Mạnh Thiến Thiến đau lòng không nói nên lời.

Nhị thẩm là người yếu đuối nhất trong các thẩm, cũng là người duy nhất không biết võ.

Nhị thúc nói, đại ca luôn bị vợ đánh, ta phải tìm người vợ không đánh ta!

Thế là tìm được một tiểu thư khuê các e lệ.

Nhưng chính người phụ nữ yếu đuối ấy, không dám tưởng tượng nỗi tuyệt vọng và phẫn uất lớn thế nào mới khiến bà đưa ra quyết định nhẫn nhục như vậy.

Nhị thẩm là người phụ nữ trong sạch nhất thế gian.

Là niềm tự hào của tướng phủ.

Mạnh Thiến Thiến nghẹn ngào hỏi: "Nhị thẩm... còn sống không?"

Thìn Long nói: "Để dụ các chủ uống thuốc độc, bà ấy cũng uống, không ngờ các chủ công lực thâm hậu, chỉ c.h.ế.t thiếu các chủ."

Mạnh Thiến Thiến nhắm mắt, giọt lệ to rơi xuống đất.

Thìn Long nhớ lại: "Bảy năm trước, Sở Nam nghe được tung tích đứa bé, định đi tìm, nhưng Sở gia xảy ra biến cố, Sở Nam chết, manh mối đứt đoạn. Một năm trước, Tể tướng Tuân không biết từ đâu tra ra thân thế ta, biết ta luôn tìm huyết mạch cuối cùng nhà Thương, nên đã giao dịch với ta."

Mạnh Thiến Thiến lau nước mắt: "Anh trở thành nghĩa tử, hắn giúp anh tìm người."

Thìn Long ngây người nói: "Chỉ cần tìm lại được huyết mạch nhà Thương, ta trung thành với ai cũng được, kể cả nhận giặc làm cha, vốn ta đã là kẻ tội lỗi đầy mình, c.h.ế.t xuống địa ngục cũng không thiếu tội này."

"Anh!"

Mạnh Thiến Thiến nhìn thẳng vào anh, "Chuyện gia đình không liên quan đến anh, người Lâu Lan không phải anh dẫn đến, đừng ôm hết tội lỗi về mình! Dù có anh hay không, Lâu Lan vương cũng không buông tha tướng phủ, hắn muốn đoạt lại Lâu Lan, muốn g.i.ế.c cha. Còn Thiên Cơ Các, càng không liên quan đến anh."

Thiên Cơ Các... trong đầu nàng thiếu mất một đoạn ký ức quan trọng.

Nhưng đêm nay nàng đã cưỡng ép hồi tưởng quá nhiều, đầu thật sự muốn nổ tung.

"Ngươi sao vậy?"

Thìn Long nhận ra bất ổn của Mạnh Thiến Thiến, gương mặt nàng tái nhợt, trán đầm đìa mồ hôi lạnh.

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Không sao, hơi đau đầu một chút, nghỉ lát sẽ ổn, nói tiếp đi."

Thìn Long nhìn sâu vào nàng, dừng lại kịp thời: "Tóm lại là tể tướng nói với ta, hắn đã tìm thấy con của nhị phu nhân."

Mạnh Thiến Thiến hiểu Thìn Long đã nhìn ra khi hồi tưởng, cơ thể nàng sẽ khó chịu.

Nàng gắng gượng nói: "Chắc chắn không chỉ vậy, anh không dễ tin người như thế, trừ khi tể tướng đưa ra bằng chứng khiến anh phải liều."

Thìn Long thở dài, lấy từ n.g.ự.c ra một chiếc ngọc bội.

Mạnh Thiến Thiến đón lấy: "Là quà cưới nhị thúc tặng nhị thẩm, nhị thẩm không bao giờ rời người, hồi nhỏ em rất thích, mỗi lần đến phòng nhị thẩm đều sờ một cái."

"Hắn sắp tỉnh."

Thìn Long đột nhiên nói.

Mạnh Thiến Thiến theo ánh mắt Thìn Long nhìn sang Lục Nguyên.

Giữa chân mày Lục Nguyên hơi nhíu lại, lộ vẻ đau đớn.

Khoảng năm sáu nhịp thở sau, hắn tỉnh lại.

Mạnh Thiến Thiến trả ngọc bội cho Thìn Long.

Thìn Long do dự một chút, dường như muốn từ chối, cuối cùng vẫn cất lại vào ngực.

Lục Nguyên ấn ấn thái dương, ngồi dậy.

Ánh lửa hơi chói, hắn nhắm mắt một lúc mới quen với ánh sáng trong lều.

"Người thấy thế nào?"

Mạnh Thiến Thiến vội ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ nhàng ấn vào cánh tay phải: "Anh đã nối lại cánh tay cho người rồi, còn đau không?"

Thìn Long nhìn chiếc ghế nhỏ trống trơn bên cạnh, sắc mặt khó coi.

Lục Nguyên cử động cánh tay, trước tiên liếc nhìn Mạnh Thiến Thiến một lượt, thấy nàng không sao, lại lạnh lùng liếc Thìn Long: "Hừ."

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt: "Phu quân, lúc ngất đi, người có nghe thấy gì không?"

Lục Nguyên nghi ngờ hỏi: "Thương Tiểu Cửu là ai?"

Mạnh Thiến Thiến mắt láo liên: "Thương... tâm tiểu cửu."

Tên thật của nàng là Thương Cửu, chỉ người nhà mới gọi Thương Tiểu Cửu.

Sau khi được Sở vương nhận nuôi, để tránh kẻ thù tìm đến, Sở vương đổi cho nàng cái tên không liên quan gì đến tiền kiếp, gọi Sở Phi Yến.

Nàng bị mất trí nhớ nên mới gọi lại tên cũ.

Nhưng kiếp trước nàng thật sự đã chết, nên dù gọi lại tên cũ, kẻ thù cũng không nghĩ nàng mượn xác hoàn hồn.

Chỉ có điều Lục Nguyên hơi phiền phức.

Mạnh Thiến Thiến mặt mày ủ rũ, vắt óc nghĩ cách viện lý do, nhưng Lục Nguyên không truy hỏi.

Hắn đảo mắt, nhìn sang Thìn Long đang nướng nửa con gà còn lại: "Hôm nay ngươi không g.i.ế.c ta, định về giải trình thế nào với tể tướng?"

Thìn Long im lặng.

Lục Nguyên nói: "Nếu chưa nghĩ ra, ta có đề nghị."

Hắn giơ tay ra hiệu Thìn Long đưa gà qua.

Thìn Long tưởng hắn đói, đưa gà cho.

Nào ngờ Lục Nguyên đưa ngay cho Mạnh Thiến Thiến, rồi lấy chiếc đùi gà nguội trong tay nàng.

Mạnh Thiến Thiến đang lo lắng, đây chẳng phải cơ hội nịnh nọt sao?

"Cảm ơn phu quân, phu quân tốt quá!"

Thìn Long kinh ngạc!

Gà là anh nướng!

Lục Nguyên nhướng mày: "Mượn hoa dâng Phật, chưa thấy bao giờ?"

Thìn Long không nói nổi, im luôn.

Mạnh Thiến Thiến ôm gà cắn một miếng: "Phu quân, kế của người là gì, nói nghe xem."

Thìn Long nhận ra tâm trạng Mạnh Thiến Thiến đã ổn định, trên mặt còn vết nước mắt, nhưng nỗi buồn trong mắt đã bị thay bằng sự tinh ranh.

Khi một người có điều mong đợi, sẽ không đắm chìm trong nỗi đau quá khứ.

Lục Nguyên biết cách xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng nhanh nhất.

"Thìn Long, tể tướng muốn mạng ta, ngươi cứ mang đầu ta về cho hắn."

Mạnh Thiến Thiến miếng gà trong miệng đột nhiên không còn ngon: "Ý gì vậy?"

Lục Nguyên khóe miệng nhếch lên: "Ý là tìm Lạc Tam, diễn một vở kịch lớn cho nghĩa phụ của chúng ta."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 314: Đào Hố Phản Kích



Gần rạng sáng, trận mưa thu suốt đêm cuối cùng cũng tạnh.

Nhân viên hình bộ bắt đầu điểm danh.

Lạc Tam mặc áo dài, quyết tâm gõ cửa hình bộ.

Nhân viên đang bận, hỏi qua loa: "Ai đó?"

"Lạc Tam."

Lạc Tam đáp.

"Lạc gì?" Tấm gỗ điểm danh rơi xuống đất, nhân viên nhặt lên lau qua, bực bội hỏi, "Muốn báo án thì đến Kinh Triệu Doãn! Kiện quan thì đến Đại Lý Tự!"

Qua các triều đại, chức năng các nha môn đều khác nhau. Ở triều này, vụ án của hoàng tộc và đại thần phần lớn do Đại Lý Tự xử lý, hình bộ chủ quản hình luật và phúc thẩm các vụ án quan trọng, vụ thông thường không đến được hình bộ.

Tuân Dực và Ngụy Minh Huyên do công chúa Uẩn Bình trực tiếp ra lệnh áp giải đến hình bộ, nếu không hình bộ chưa chắc nhận.

Lạc Tam thở dài, nhìn cánh cửa đóng chặt nói: "Các ngươi đang truy nã ta, ta đến tự thú đây."

"Phạm nhân trọng án của hình bộ?" Nhân viên giật mình, bỏ luôn việc điểm danh, chạy như bay đi mở cửa cho Lạc Tam.

Nhưng khi mở cửa hình bộ nhìn ra, chỉ thấy đường phố vắng tanh, đâu có bóng dáng phạm nhân nào?

Lạc Tam bị trùm bao tải, xóc mấy chục bước, xóc đến mức suýt nôn, cuối cùng đau điếng mông, bị ném lên xe ngựa.

Mạnh Thiến Thiến lau mồ hôi trán: "Phù~ Mệt c.h.ế.t đi được~"

Lạc Tam nghe giọng quen, nhíu mày: "Thiếu phu nhân họ Lục?"

Mạnh Thiến Thiến gỡ dây buộc bao tải: "Ừ, là ta, anh tự ra đi."

Lạc Tam chui ra khỏi bao, liền thấy Mạnh Thiến Thiến mặc đồ đen, cùng Lục Nguyên ngồi bên cạnh.

Lục Nguyên sắc mặt hơi tái, như bị thương.

Dĩ nhiên, Lục Nguyên có bị thương hay không cũng không liên quan đến hắn.

"Hai việc."

Lạc Tam hỏi hai người: "Một, tại sao bắt ta đến? Hai, tại sao phải trùm bao tải? Cứ nói thẳng, ta tự đi theo."

Mạnh Thiến Thiến cầm dây thừng, chớp mắt: "Anh chắc sẽ không phản kháng chút nào?"

Lạc Tam nói thẳng: "Ta phản kháng có tác dụng gì? Đánh không lại ngươi."

Mạnh Thiến Thiến mắt đảo qua lại: "Ái chà, đầu choáng quá."

Lạc Tam: "..."

Lục Nguyên nói với Lạc Tam: "Bắt anh đến tự nhiên là có việc."

Lạc Tam bực bội: "Ta đã theo thỏa thuận đến hình bộ tự thú rồi, còn việc gì nữa?"

Lục Nguyên nhẹ giọng: "Kế hoạch thay đổi, anh tạm thời không cần tự thú."

Lạc Tam cười lạnh: "Hay lắm, kế hoạch thay đổi, ngươi tưởng ngươi là ai? Tin không ta sẽ phản hồi cho ngươi xem, ngươi muốn ta tự thú, ta cũng không đồng ý!"

Lục Nguyên thản nhiên: "Tùy anh."

Lạc Tam nhíu mày.

Lục Nguyên không nói nữa.

Lạc Tam đợi mãi không thấy gì, không nhịn được nữa, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Lục Nguyên thấy đủ, không cố ý giấu diếm: "Muốn anh giúp thêm chút việc nhỏ, xong việc anh hãy tự thú, nếu anh không chịu tự thú, để đền đáp, ta thả anh đi."

Lạc Tam nheo mắt: "Ngươi bảo ta tự thú, là hy vọng ta đứng ra chỉ chứng tể tướng, ta là nhân chứng quan trọng nhất của các ngươi, nhưng ngươi lại đồng ý thả ta đi, quá bất thường, trừ phi... ngươi có kế hoạch đánh tể tướng tốt hơn."

Mạnh Thiến Thiến mở to mắt: "Chà, Lạc Tam, anh thông minh đấy!"

Lời nịnh không bao giờ thừa, Lạc Tam ưỡn ngực: "Không thông minh, sao có thể cải trang nhiều năm dưới mắt phu quân ngươi?"

Mạnh Thiến Thiến mời: "Vậy anh gia nhập chúng tôi đi, chúng tôi cần đồng minh thông minh như anh!"

"Nếu ta từ chối thì sao?"

Lạc Tam nói.

Lục Nguyên không do dự: "Vậy chỉ có thể khiến anh biến mất."

Lạc Tam chế giễu: "Ta đã nói ta không sợ chết."

Mạnh Thiến Thiến khoanh tay: "Anh không sợ chết, chẳng lẽ cũng không muốn tiếp tục làm cháu ngoại ngoại công ta vài ngày nữa?"

Lạc Tam lắc đầu: "Nếu các ngươi định dùng cái này dụ ta..."

Lục Nguyên ngắt lời, nhìn sâu vào mắt hắn: "Làm cháu ngoại Miêu Vương là nhiệm vụ, cái dụ anh là phần thưởng sau khi xong việc. Lạc Tam, anh chỉ cần tin, bản đô nhất định sẽ đưa ra mức thưởng khiến anh hài lòng."

Lúc rạng sáng.

Thìn Long toàn thân nhuốm m.á.u trở về tướng phủ.

Tể tướng Tuân đang bàn bạc với mấy mưu sĩ cách khôi phục thanh danh Tuân Dực và thể diện tướng phủ.

Tuân Lục, Tuân Thất cùng Thượng Quan Lăng cũng ở đó.

Tể tướng thấy Thìn Long ngoài cửa, ra hiệu cho mấy mưu sĩ lui ra.

Thìn Long vào thư phòng, mùi m.á.u tanh nồng khiến người khó chịu.

Tuân Thất nhíu mày.

Tể tướng uy nghiêm hỏi: "Thế nào?"

Thìn Long đáp: "Lục Nguyên c.h.ế.t rồi."

Tuân Thất, Tuân Lục và Thượng Quan Lăng đồng loạt giật mình.

Tuân Thất kinh ngạc vì Thìn Long thật sự thành công.

Còn Tuân Lục và Thượng Quan Lăng không biết trước, kinh ngạc vì Thìn Long dám ám sát Lục Nguyên.

"Thi thể đâu?"

Tể tướng Tuân hỏi.

Thìn Long lau vết m.á.u khóe miệng: "Bị Tỵ Xà cướp mất."

Tể tướng Tuân xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, không ai biết trong khoảnh khắc này ông nghĩ gì, từ ánh mắt cũng không đoán được chút suy nghĩ nào.

"Ngươi xuống đi băng bó."

"Vâng, nghĩa phụ."

Thìn Long lê bước ra khỏi thư phòng.

Thượng Quan Lăng nói: "Tể tướng, để ta đi xem!"

Tể tướng không phản đối.

Thượng Quan Lăng đuổi theo Thìn Long ở vườn nhỏ, nghiêm túc hỏi: "Ngươi thật g.i.ế.c đô đốc rồi?"

Thìn Long đáp: "Đúng."

Thượng Quan Lăng không tin: "Sao có thể? Võ công của hắn không kém ngươi... huống chi còn có Tỵ Xà..."

Thìn Long nhìn hắn: "Ta không cần chứng minh võ công với ngươi."

"Ý ta không phải vậy..." Thượng Quan Lăng nhìn quanh, nói nhỏ, "Ngươi và Mạnh Tiểu Cửu không phải rất thân sao? Ngươi g.i.ế.c Lục Nguyên, không sợ Mạnh Tiểu Cửu trả thù?"

Thìn Long dừng lại: "Ta có lý do không thể không g.i.ế.c hắn."

Trong thư phòng.

Tuân Thất nói với tể tướng Tuân: "Nghĩa phụ, Thìn Long thật g.i.ế.c Lục Nguyên rồi sao? Có nên bảo Lục ca đến đô đốc phủ thăm dò không?"

Tể tướng Tuân gật đầu.

Tuân Lục lập tức đến đô đốc phủ.

Tuân Lục là đệ tử ngoại môn Thiên Cơ Các, võ công của hắn cũng có thể đọ với Thập Nhị Vệ, nhưng không ngờ vừa vào đô đốc phủ đã bị Bạch Khinh Trần và vệ sĩ của Miêu Vương phát hiện.

Hắn thử mấy lần, vẫn không thể đột nhập.

"Nghĩa phụ, đô đốc phủ tăng cường phòng bị, con không vào được."

Tuân Lục báo cáo với tể tướng Tuân.

Tuân Thất hỏi: "Lục ca, có thấy đại phu hay ngự y ra vào không?"

Tuân Lục lắc đầu: "Không."

Tuân Thất suy nghĩ, nói: "Quên mất Mạnh Tiểu Cửu chính là thần y, nếu Lục Nguyên thật sự gặp chuyện, đương nhiên không cần mời người khác. Nhưng nếu Lục Nguyên thật chết, đô đốc phủ không nên phát cáo phó sao? Tỵ Xà cướp thi thể, tức là thấy Thìn Long g.i.ế.c Lục Nguyên. Với tính cách Miêu Vương, sợ giờ này đã g.i.ế.c tới tướng phủ, cùng Thìn Long, cùng chúng ta quyết tử rồi chứ?"

Đô đốc phủ rốt cuộc đang làm gì?

Sao đột nhiên không hiểu nổi?

Tể tướng Tuân nói: "Bảo Yên nương tử đến đô đốc phủ một chuyến."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 315: Ngươi rốt cuộc là người của ai?



Lầu Vạn Hoa.

Yên nương tử vừa chợp mắt, tỳ nữ đã gõ cửa phòng nàng: "Lâu chủ, có người tìm."

"Biến đi, đừng làm phiền lão nương ngủ!"

Lầu Vạn Hoa làm ăn vào ban đêm, trời sáng mới có thể đóng cửa nghỉ khách. Nàng đang buồn ngủ lắm.

Tỳ nữ lại nói: "Là người mang trà trắng đến cho nương tử."

Sắc mặt Yên nương tử thoáng chùng xuống, nàng vén chăn ngồi dậy: "Biết rồi, bảo hắn đợi ở phòng trà."

"Vâng, lâu chủ."

Tỳ nữ lui ra.

Yên nương tử xoa xoa cái đầu nặng trĩu vì buồn ngủ.

Việc mang trà đến là ám hiệu của chủ công, mỗi loại trà tượng trưng cho một nhiệm vụ khác nhau, trong đó trà trắng là nhiệm vụ khẩn cấp nhất.

Yên nương tử đến phòng trà.

Một ám vệ của tướng phủ đội nón lá đang ngồi đợi nàng.

Yên nương tử nhàn nhạt hỏi: "Chủ công có chỉ thị gì?"

Ám vệ đáp: "Chủ công muốn nương tử đến đô đốc phủ, bất kể giá nào cũng phải gặp được Lục Nguyên, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác."

Yên nương tử nhíu mày sâu hơn.

Nửa canh giờ sau, xe ngựa của Lầu Vạn Hoa đến đô đốc phủ.

Tỳ nữ nhảy xuống xe, nói với tiểu tiểu đứng ở cổng: "Phiền báo với Lục thiếu phu nhân, lâu chủ của ta đến thăm."

Tiểu tiểu lạnh lùng đáp: "Thiếu phu nhân có lệnh, hôm nay đô đốc phủ không tiếp khách."

Tỳ nữ nói: "Lâu chủ của ta là bạn của đô đốc và Lục thiếu phu nhân."

Tiểu tiểu: "Không tiếp!"

"Bạn của ai?"

Giọng nói băng giá của Liễu Khuynh Vân vang lên từ trong phủ.

Tiểu tiểu vội quay người hành lễ: "Phu nhân, là Yên nương tử, lâu chủ Lầu Vạn Hoa."

Tỳ nữ nhìn tiểu tiểu: "Hóa ra ngươi biết chủ nhân của ta?"

Liễu Khuynh Vân quay sang nhìn Yên nương tử trên xe ngựa, trong mắt lóe lên tia sát khí không giấu giếm: "Ngươi chính là Yên nương tử làm việc cho tên khốn nọ?"

Đây là lần đầu Yên nương tử gặp Liễu Khuynh Vân, nàng bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của đối phương, nhưng bây giờ không phải lúc bàn về nhan sắc.

"Nàng..."

Vừa mở miệng, Liễu Khuynh Vân đã vung kiếm c.h.é.m thẳng tới.

Một kiếm dồn hết toàn lực, Yên nương tử vội kéo người đánh xe né sang một bên.

Một tiếng nổ vang lên, thùng xe bị c.h.é.m thành hai nửa.

Người đánh xe mặt mày tái mét.

Yên nương tử hơi trầm giọng: "Lục phu nhân, ý của người là gì?"

Rốt cuộc Lục Nguyên đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao mẹ hắn lại muốn g.i.ế.c nàng ngay khi gặp mặt?

Liễu Khuynh Vân liên tục vung kiếm, Yên nương tử không muốn giao chiến, chỉ né tránh.

Càng né càng mệt.

Không ngờ võ công của Liễu Khuynh Vân lại cao đến thế.

Khi Liễu Khuynh Vân c.h.é.m tiếp, Yên nương tử né không kịp, b.ắ.n ra một cây kim bạc.

Liễu Khuynh Vân một kiếm đẩy lui kim bạc!

"Mẹ!"

Mạnh Thiến Thiến bước ra từ phủ, đi xuống bậc thềm, chặn kiếm của Liễu Khuynh Vân, "Mẹ vào phủ trước đi, con sẽ nói chuyện với nàng."

Liễu Khuynh Vân lạnh lùng nhìn Yên nương tử: "Ta không muốn thấy bất kỳ ai liên quan đến Tuân gia, gặp một người, ta g.i.ế.c một người!"

Cuối cùng Liễu Khuynh Vân cũng cho con dâu một chút mặt mày, quay người vào phủ.

Mạnh Thiến Thiến đến trước mặt Yên nương tử, ánh mắt lạnh nhạt: "Gió nào đưa Yên lâu chủ tới đây?"

Yên nương tử không trả lời, mà hơi bất mãn: "Bà ta g.i.ế.c ta, ngươi làm ngơ, ta vừa ra tay, ngươi lập tức xuất hiện."

Mạnh Thiến Thiến thẳng thắn: "Bà ấy là mẹ chồng ta, còn Yên lâu chủ là ai của ta?"

Yên nương tử khẽ mím môi.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Ngươi đi đi, đô đốc phủ không chào đón ngươi."

Yên nương tử hỏi: "Rốt cuộc Lục Nguyên đã xảy ra chuyện gì?"

Mạnh Thiến Thiến thản nhiên đáp: "Tướng quốc phái ngươi đến chứ gì? Ngươi nên hiểu, ta không thể nói chuyện của hắn cho ngươi biết."

Yên nương tử nhìn đôi mắt đỏ hoe của Mạnh Thiến Thiến, thở dài: "Ta không có ác ý với Lục Nguyên, ta cũng chưa từng làm gì hại hắn. Nếu Lục Nguyên không tin ta, trước khi đi biên ải đã không gửi Bảo Thư cho ta."

Trong mắt Mạnh Thiến Thiến thoáng chút do dự.

Yên nương tử bước lên: "Nếu Lục Nguyên thật sự gặp chuyện, có lẽ ta có thể giúp."

Mạnh Thiến Thiến dừng lại, liếc nhìn tỳ nữ và người đánh xe phía sau: "Một mình ngươi vào, bọn họ, ta không tin."

Yên nương tử gật đầu, quay sang hai người: "Hai người đợi ở đây."

Hai người đáp: "Vâng, lâu chủ!"

Yên nương tử theo Mạnh Thiến Thiến vào đô đốc phủ.

Lần trước Yên nương tử đến đây là để chữa hàn chứng cho Mạnh Thiến Thiến, lúc đó Bảo Thư vừa mới đến, cẩm y vệ cũng có mặt, trong ngục giam rất nhiều "tù nhân", mỗi bước chân đều in hằn vết máu, nước trong ao như nhuộm đỏ.

Hơn nửa năm sau, cẩm y vệ rút đi, ngục đóng cửa, vườn hoa rực rỡ, hương trái cây ngào ngạt, khác xa với hình ảnh "phủ La sát" khiến người ta khiếp sợ trong ký ức.

"Đến rồi."

Mạnh Thiến Thiến lên tiếng.

Yên nương tử tỉnh lại, "Ừm" một tiếng, theo nàng vào viện chính.

Những người hầu trong viện chính đều đỏ mắt vì khóc.

Yên nương tử từng tiếp xúc vô số người, có lẽ nàng không thể hiểu hết một kẻ yêu nghiệt như Lục Nguyên, nhưng những người hầu bình thường không thể lừa được nàng.

Mạnh Thiến Thiến đẩy cửa phòng.

Trên chiếc giường lớn, Yên nương tử thấy Lục Nguyên bị thương nặng.

"Hắn sao vậy?"

Yên nương tử nhíu mày hỏi.

Mạnh Thiến Thiến kéo chăn che đi phần băng bó trên vai: "Hắn bị trúng kiếm, thương thế rất nặng."

Yên nương tử đưa tay ra: "Để ta xem."

"Đừng động vào hắn!"

Mạnh Thiến Thiến cảnh giác chặn tay nàng.

Yên nương tử nhìn nàng với ánh mắt phức tạp: "Ta sẽ không hại hắn."

Mạnh Thiến Thiến đẩy tay nàng ra: "Ngươi có hại hắn hay không ta không biết, nhưng y thuật của ngươi không bằng ta, ta biết rõ. Có ta cứu hắn là đủ."

Yên nương tử đành rút tay về: "Là tướng quốc ra tay?"

Mạnh Thiến Thiến chặn ánh mắt dò xét của Yên nương tử: "Yên nương tử, ngươi rốt cuộc là người của ai? Nếu ngươi không thể trả lời, xin mời rời đi."

...

Tướng phủ.

Tuân tướng quốc ngồi trong thư phòng xem mật hàm, Tuân Thất và Tuân Lục cũng có mặt.

Người hầu báo, Yên nương tử đến.

Tuân Thất liếc nhìn nghĩa phụ.

Tuân tướng quốc bình tĩnh viết xong mật hàm, dùng sáp phong kín, đóng dấu, rồi mới bảo người hầu: "Cho nàng vào."

Yên nương tử kể lại những gì thấy ở đô đốc phủ, bao gồm việc Liễu Khuynh Vân suýt g.i.ế.c nàng.

Tuân Thất ngạc nhiên: "Vậy là Lục Nguyên chưa chết?"

Yên nương tử đáp: "Hắn còn thở, ta chắc chắn hắn còn một hơi."

Tuân Thất lẩm bẩm: "Lạ thật, lẽ nào Thìn Long thất bại? Hắn bị thương nặng đến mức nào?"

Câu cuối là hỏi Yên nương tử.

Yên nương tử nói: "Mạnh Thiến Thiến không cho ta chạm vào, ta cũng không rõ."

Tuân Thất nói: "Không cho chạm vào? Chẳng phải quá kỳ lạ sao?"

Yên nương tử thở dài: "Nàng nói y thuật ta không bằng nàng, có lẽ vẫn không tin ta, sợ ta hại Lục Nguyên."

Tuân Thất cười lạnh: "Nếu không tin, đã không cho ngươi vào."

Yên nương tử nhìn Tuân Thất: "Ý của ngươi là..."

Tuân Thất nheo mắt: "Ta nghi ngờ người ngươi thấy hôm nay không phải Lục Nguyên thật! Mà là Lục Nguyên mà Mạnh Thiến Thiến muốn ngươi thấy!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 316: Thân Thế Bạch Bạch



Yên nương tử nhíu mày, vẻ mặt kỳ quặc: "Cái gì lộn xộn thế này?"

Nàng không phải đang giả vờ, mà thực sự thấy lời của Tuân Thất khó hiểu.

Yên nương tử không biết rõ đầu đuôi sự việc, phản ứng như vậy cũng là bình thường, điều này càng chứng tỏ nàng không nhận được thêm thông tin gì từ đô đốc phủ.

Giữa Yên nương tử và đô đốc phủ không hề có hợp tác.

Tuân Thất nhìn nghĩa phụ, dường như có điều muốn nói.

Tướng quốc bảo Yên nương tử: "Ngươi về Lầu Vạn Hoa trước đi."

"Vâng, chủ công."

Yên nương tử rời khỏi thư phòng.

Tuân Thất quay sang Tuân Lục: "Lục ca, phiền người canh giữ bên ngoài."

Tuân Lục đứng gác trước cửa thư phòng.

Hai người không phải anh em ruột, nhưng trong số bảy người, Tuân Lục thân nhất với Tuân Thất và rất nghe lời hắn.

Tuân Thất chắp tay hành lễ: "Nghĩa phụ, vừa rồi con bất cẩn, đã nói quá nhiều trước mặt Yên nương tử."

Tướng quốc phất tay: "Không sao."

Tuân Thất thở phào, đứng thẳng người nói: "Con có suy đoán như vậy là vì nghe đồn ở Miêu Cương có một bí thuật có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, nhưng điều kiện vô cùng khắc nghiệt. Thứ nhất, phải thực hiện trong vòng 12 canh giờ sau khi chết. Thứ hai, người thông thạo bí thuật này phải là Thần Nữ Vụ Sơn, người chưa từng rời khỏi Miêu Cương. Ngay cả Miêu Vương cũng khó gặp được nàng, huống chi là cháu trai của hắn."

Tuân Lục đứng ngoài cửa nhắc nhở: "Thất đệ, từ đây đến Miêu Cương, không chỉ mất 12 canh giờ."

"Con biết." Tuân Thất cười nhạt, "Nhưng nếu Miêu Vương chịu hi sinh bản mệnh cốt của mình, cấy vào cơ thể Lục Nguyên, dùng côn trùng kích hoạt tạng phủ, thì có thể kéo dài thời gian, tối đa không quá một tháng."

Tuân Lục gãi đầu: "Một tháng, t.h.i t.h.ể không thối rữa sao?"

Tuân Thất: "Lục ca hỏi hay lắm. Vì vậy, Lục Nguyên cần một cỗ quan tài có thể bảo quản t.h.i t.h.ể không hủy hoại."

Tướng quốc trầm giọng: "Gọi Thượng Quan Lăng đến."

"Vâng, nghĩa phụ."

Tuân Lục gọi Thượng Quan Lăng vào.

Tướng quốc ra lệnh: "Cho người theo dõi đô đốc phủ, bất kỳ động tĩnh gì đều phải báo ngay. Ngoài ra, chú ý những đoàn thương buôn đi về phía nam, đặc biệt là những người mang theo quan tài."

"Tuân lệnh!"

Thượng Quan Lăng lập tức điều động cẩm y vệ.

Chưa đầy một canh giờ, hắn đã có phát hiện.

Bạch Khinh Trần rời khỏi kinh thành, đi về phía nam, mang theo một lượng lớn thị vệ Miêu Cương, ngay cả hai tâm phúc của Miêu Vương là Nguyễn Thanh, Nguyễn Lăng cũng đi theo.

Phải biết rằng hai người này hiếm khi cùng lúc rời khỏi Miêu Vương.

Trừ phi... họ phải hộ tống cháu ngoại của Miêu Vương.

Cẩm y vệ canh giữ ở cổng nam cả ngày, nhưng không thấy đoàn thương buôn nào chở quan tài hay dân thường đưa tang ra khỏi kinh thành.

Thượng Quan Lăng quyết định điều tra ngược lại, và phát hiện ra manh mối.

"Một tiểu biện cục tên Uy Viễn Biện Cục, số lượng biện sư không nhiều, thường không nhận được hợp đồng lớn, định giải tán sau năm nay. Nhưng đêm qua, họ nhận được một hợp đồng khủng, có người trả một vạn lượng bạc, yêu cầu họ đến Linh Sơn nhận một nhiệm vụ: chuyên chở một cỗ quan tài. Địa điểm cụ thể sẽ được thông báo sau khi nhận được quan tài."

Thượng Quan Lăng báo cáo với Tuân tướng quốc.

Tuân Thất hỏi: "Linh Sơn ở đâu?"

Thượng Quan Lăng lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào một điểm: "Ở đây, ra khỏi cổng nam, đi ba mươi dặm là đến."

Tuân Thất trầm ngâm: "Quan tài không ở trong kinh thành, mà ở ngoại thành, suýt nữa đã bỏ lỡ."

Thượng Quan Lăng tặc lưỡi: "Đúng vậy, nếu không phải vì trước đây từng theo Lục Nguyên xử lý vụ án biện cục, ta cũng không nghĩ đến hướng này. Chết tiệt! Ai nghĩ ra kế này vậy? Khiến lão tử chạy vòng quanh!"

Tuân Thất liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Còn ai nữa? Ta từng đấu trí với Mạnh Tiểu Cửu, trí mưu của nàng có thể sánh ngang Lục Nguyên."

Thượng Quan Lăng chọc tức: "Ai bảo lúc đó ngươi thất thủ, để lại hậu hoạn lớn như vậy!"

Tuân Thất sắc mặt cứng đờ.

Hắn ho khan một tiếng, không thèm để ý đến Thượng Quan Lăng nữa, mà quay sang tướng quốc: "Nghĩa phụ, con và Lục ca sẽ đi phá hủy quan tài, mang thủ cấp của Lục Nguyên về!"

Đô đốc phủ.

Lạc Tam, người đang đóng giả Lục Nguyên, ánh mắt đầy cự tuyệt: "Ta không làm!"

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Ngươi nuốt lời hả?"

Lạc Tam phàn nàn: "Các người cũng không nói là bảo ta đóng xác cháu ngoại của Miêu Vương!"

Mạnh Thiến Thiến nhướng mày: "Vậy ngươi muốn đóng người sống?"

Lạc Tam mắt sáng lên: "Thật sao?"

Mạnh Thiến Thiến rút ra một con d.a.o nhỏ: "Để ta thiến ngươi trước, như vậy ngươi có thể ở bên ta mãi mãi."

Lạc Tam đứng phắt dậy, lùi xa mấy bước!

Rầm!

Đàn Nhi đóng sập cửa phòng lại.

Bạch Ngọc Vi tay lẹ làng lấy ra tám bình cốt!

Lạc Tam: "... Đóng xác cũng được."

Mạnh Thiến Thiến cười: "Ngươi nói ngươi không sợ chết, vậy sợ gì làm thái giám?"

Lạc Tam: "Ngươi không hiểu đâu."

Chặt đầu được, chặt "tiểu đệ" thì không!

Mạnh Thiến Thiến thu d.a.o lại: "Biểu đệ và người của biện cục chắc đã đến Linh Sơn đợi ngươi rồi, ngươi cũng nhanh lên đường đi!"

Lạc Tam không hiểu: "Tại sao không để ta đi cùng Bạch Khinh Trần?"

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười, lấy ra một viên thuốc: "Vì thuốc giả c.h.ế.t của ngươi vừa mới luyện xong."

Lạc Tam: "Không thể bảo hắn đợi ta sao?"

Mạnh Thiến Thiến: "Hắn còn phải đi mua quan tài, đảm bảo ngươi có thể lên đường sớm, việc nhiều lắm! Lạc Tam, ngươi sợ c.h.ế.t à?"

Lạc Tam không trả lời, nhận lấy viên thuốc hỏi: "Uống vào sẽ thế nào?"

"Sẽ rơi vào trạng thái giả chết."

"Có thuốc giải không?"

"Không. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần gặp được Thần Nữ Vụ Sơn trong vòng một tháng, nàng sẽ đánh thức ngươi."

Lạc Tam hoảng hốt: "Nếu nàng không chịu cứu ta thì sao? Hoặc một tháng không đến được Vụ Sơn?"

Mạnh Thiến Thiến bĩu môi: "Vậy thì ngươi c.h.ế.t thôi!"

Lạc Tam trợn mắt: "Thuốc này bắt buộc phải uống à? Ta giả c.h.ế.t không được sao?"

Mạnh Thiến Thiến lắc ngón tay: "Mấy chiêu lừa gạt của ngươi không qua mặt được tướng quốc đâu."

Lạc Tam mặt mày nhăn nhó: "Vậy ta trực tiếp hóa trang một tên tử tù cho các ngươi, cần gì phải phiền phức thế này?"

Mạnh Thiến Thiến lại lắc ngón tay: "Không được, chúng ta có lời nhắn cần ngươi chuyển đến Thần Nữ Vụ Sơn."

Lạc Tam: "Để Bạch Khinh Trần chuyển vậy!"

Mạnh Thiến Thiến: "Chỉ có ngươi mới có thể gặp Thần Nữ Vụ Sơn."

Lạc Tam không hiểu: "Tại sao?"

Mạnh Thiến Thiến cúi xuống, kiểm tra lại mặt nạ của hắn: "Vì bây giờ ngươi là cháu ngoại của nàng mà!"

Lạc Tam há hốc mồm!

Hắn đến đây để giao dịch với Lục Nguyên, sao cảm giác như bị cuốn vào một mớ hỗn độn vậy?!

Hắn không thể tin nổi, nhìn về phía Lục Nguyên.

Lục Nguyên mặt không biểu cảm: "Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng vừa biết."

Bạch Ngọc Vi thì thầm: "Ai mà chẳng vậy?"

Lạc Tam chấn động đến mức không thể diễn tả.

Nhưng đồng thời cũng có chút tự tin.

Họ có lời nhắn cho Thần Nữ Vụ Sơn, chắc chắn sẽ dùng mọi cách đưa hắn vào Vụ Sơn.

Và nàng ta không thể bỏ mặc "cháu ngoại" của mình.

Mạnh Thiến Thiến mở cửa, nói với Tỵ Xà đang đứng trong sân: "Phiền cậu hộ tống hắn ra khỏi kinh thành, nhớ canh chừng để hắn uống thuốc giả chết."

Lạc Tam thầm nghĩ: "Lão tử vứt đi thì sao?"

Kết quả nhìn thấy Mạnh Thiến Thiến đưa cho Tỵ Xà cả một bình thuốc giả chết: "Nhiều đây, tha hồ dùng."

Lạc Tam: "..."

Tỵ Xà cất thuốc cẩn thận, hỏi: "Không cần để hắn hóa trang thành Cơ Ly trước sao?"

Mạnh Thiến Thiến đội một chiếc nón lá cho Lạc Tam: "Cả kinh thành đều biết Cơ Ly bỏ trốn cùng Uẩn Bình công chúa, người theo dõi hắn còn nhiều hơn cả Lục Nguyên."

"Cũng phải."

Tỵ Xà gật đầu, nắm vai Lạc Tam, thi triển khinh công đưa hắn rời khỏi đô đốc phủ.

Mạnh Thiến Thiến quay sang nhìn Lục Nguyên, khóe miệng cong lên: "Tiếp theo, đến lượt ngươi xuất trận rồi."

Bạch Ngọc Vi ngơ ngác, chỉ vào Lục Nguyên: "Hắn không phải đã 'chết' rồi sao?"

Mạnh Thiến Thiến cười nhìn phu quân: "Không, anh trai của ngươi bây giờ là Lạc Tam, hắn sẽ bắt đầu diễn một vở kịch lớn cho tướng quốc xem."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 317: Ghen Tuông, Trùm Bao Tải



"Diễn như thế nào? Diễn như thế nào?"

Ánh mắt Bạch Ngọc Vi sáng rực, không nói quá, gần như phát ra ánh sáng xanh lè.

Không thể trách nàng, thực sự nàng đã đóng góp quá nhiều cho gia đình này, lần nào chẳng phải nhờ nàng xoay chuyển tình thế?

Nhà này không có nàng chắc tan đàn xẻ nghé!

Vì vậy lần này, nàng nhất định sẽ nhận được nhiệm vụ khó khăn và quan trọng nhất.

Bạch Ngọc Vi nắm chặt tay: "Đây gọi là 'Nhậm trọng nhi đạo viễn'!"

Mạnh Thiến Thiến nhìn vẻ háo hức của nàng, mỉm cười: "Tiểu muội dùng thành ngữ rất chuẩn."

"Hả?"

Bạch Ngọc Vi ngẩn người, quay mặt đi, "Ai cần ngươi khen?"

Đàn Nhi khoanh tay: "Khen cũng không được à? Người này khó chiều thật đấy!"

Bạch Ngọc Vi trừng mắt: "Cần gì ngươi lo?"

Đàn Nhi làm mặt quỷ, thè lưỡi: "Lêu lêu!"

Bạch Ngọc Vi nghẹn lời, dù sao nàng cũng là tiểu thư Miêu Cương, không thể làm những hành động trẻ con như vậy.

Mạnh Thiến Thiến mở một chiếc hộp gấm tinh xảo, bên trong là dụng cụ hóa trang mà Lạc Tam tự nguyện để lại cho họ, tuyệt đối không phải cướp được.

Ngoài đủ loại mặt nạ, còn có những viên thuốc và kem lạ lùng, mỗi thứ đều có công dụng riêng, như làm giọng khàn đặc, hay đổi màu da, thậm chí cả râu giả, lông mày giả...

Mạnh Thiến Thiến thật sự mở mang tầm mắt: "Ừm, nghề này cũng không đơn giản."

Đàn Nhi tò mò lục lọi trong hộp, dán hai mép râu lên mặt mình.

Bạch Ngọc Vi không nhịn được, bật cười.

Đàn Nhi hóa trang thành ông lão, trông thật buồn cười.

Mạnh Thiến Thiến chọn một chiếc mặt nạ của Lạc Tam, nói với Lục Nguyên: "Chuẩn bị đi, lát nữa ngươi sẽ là Lạc Tam."

Lục Nguyên mặt mày cự tuyệt.

Mạnh Thiến Thiến nhẹ nhàng dỗ dành: "Sạch sẽ lắm, Lạc Tam làm mới đêm qua, chưa ai đeo qua."

Gọi là mặt nạ da người, nhưng thực ra không phải làm từ da thật, chỉ là giống da người nên mới có tên như vậy.

Bạch Ngọc Vi sơ ý bị Đàn Nhi đánh lén, dán một bộ râu dê.

Nàng trừng mắt nhìn Đàn Nhi, nhưng cũng thấy vui, không vội gỡ râu, vừa vuốt râu vừa hỏi cặp vợ chồng: "Các ngươi thật sự không định nói cho người khác biết à?"

Ý nàng là việc Lục Nguyên chưa chết, và đổi vai với Lạc Tam.

Còn "người khác" mà nàng nhắc đến, chính là Lý mỗ mỗ, Vạn mỗ mỗ và Bán Hạ.

Biết tin Lục Nguyên bị hại, phải bí mật đến Miêu Cương để cứu mạng, họ đau lòng khôn xiết, đặc biệt là Lý mỗ mỗ và Bán Hạ, khóc cả đêm, sợ Mạnh Thiến Thiến lại thành góa phụ.

Đàn Nhi nghe vậy, cũng thở dài thông cảm: "Đúng vậy, Lý mỗ mỗ và Bán Hạ khóc thảm lắm!"

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Đợi đến thời điểm thích hợp sẽ nói với họ."

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Liên quan đến tính mạng của con trai nhị thúc và nhị thẩm, càng ít người biết sự thật càng tốt.

Hơn nữa, Lý mỗ mỗ và những người khác đều là người bình thường, nếu bản thân họ không tin, sẽ rất khó thuyết phục người khác.

Chợt nhớ ra điều gì, Mạnh Thiến Thiến chuyển chủ đề: "Nhân tiện, thuật khởi tử hoàn sinh có thật không?"

Bạch Ngọc Vi vỗ ngực: "Tất nhiên là thật!"

Đàn Nhi hỏi: "Ngươi thấy rồi?"

Bạch Ngọc Vi nghẹn lời: "Ta... ta tuy chưa tận mắt thấy, nhưng người Miêu Cương chúng ta đều nói vậy, Thần Nữ là sứ giả của thần linh, có thể giao tiếp với thần, sở hữu sức mạnh như Đại La Kim Tiên mà người Trung Nguyên các ngươi nói."

Mạnh Thiến Thiến nhìn Lục Nguyên.

Lục Nguyên nói: "Không đến mức đó, sinh lão bệnh tử, không thể đảo ngược. Thuật Vu của Miêu Cương có chút giống Khâm Thiên Giám của triều đình, có thể quan sát thiên tượng, suy đoán lịch pháp, nắm giữ thiên thời tinh lực, đồng thời cũng nắm giữ kỹ thuật nông nghiệp và y thuật truyền lại từ tổ tiên. Các đời Miêu Vương trước khi kế vị đều phải đến Vụ Sơn tế tự rèn luyện."

Mạnh Thiến Thiến bừng tỉnh: "Hóa ra là vậy."

Lục Nguyên bổ sung: "Tất nhiên, còn có bản lĩnh khác, nhưng ta hiện chỉ biết nhiêu đó."

Mạnh Thiến Thiến chân thành khâm phục: "Nàng ấy một người đảm nhiệm cả Khâm Thiên Giám, Thái Y Viện và Tư Nông Thự, phải uyên bác đến mức nào, không trách được gọi là Thần Nữ."

"Tiên Nhi — Tiên Nhi —"

Bên ngoài sân vang lên tiếng gọi của Miêu Vương, "Nhận được thư của ta, nhớ trả lời đó! Đừng hầm chim ưng của ta nhé — nếu thật sự muốn hầm, thì ít nhất đọc xong rồi hãy hầm —"

Chim ưng lượn trên cao, đột nhiên giãy giụa, suýt nữa mất phương hướng!

Mẹ nó!

Ngươi đúng là chó thật!

Liễu Khuynh Vân ngáp một cái đi ngủ, diễn một trận với Yên nương tử cũng đủ mệt rồi, phải tranh thủ ngủ bù.

Trong phòng, cuộc trò chuyện của mấy người vẫn tiếp tục.

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Ta lại nghĩ đến một chuyện, chúng ta bỏ nhiều tâm sức đưa 'ngươi giả' đi, tướng quốc sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nếu hắn lại phái Thìn Long đến g.i.ế.c ngươi, lần này sẽ không để lại toàn thây đâu, mà là phân thây đoạt mạng."

Đàn Nhi lo lắng thái quá: "Võ công của Thìn Long cao như vậy, Đại Bạch không đỡ nổi đâu!"

Bạch Ngọc Vi dậm chân: "Anh ta của ta sẽ không thua! Võ công của anh ta thiên hạ đệ nhất!"

Đàn Nhi mở cửa, chỉ lên trời: "Tiểu Bạch, ngươi xem trên trời có gì?"

Bạch Ngọc Vi ngẩng đầu: "Cái gì?"

Đàn Nhi nghiêm túc đếm: "Một con, hai con, ba con... toàn là trâu bị ngươi thổi lên đó!"

Bạch Ngọc Vi: "..."

Lục Nguyên nói: "Theo ta hiểu về hắn, một nhiệm vụ, hắn sẽ không phái cùng một người thực hiện hai lần."

Vừa dứt lời, Thìn Long mở cửa sổ bước vào.

Cả phòng đồng loạt nhìn về phía hắn.

Hắn đứng một chân như gà trống, vẻ mặt bối rối.

Đàn Nhi nghiêng đầu: "Thìn Long ca ca, sao ngươi không đi cửa chính?"

Thìn Long đưa chân kia vào, nghiêm mặt nói: "Không biết mọi người đều ở đây."

Lục Nguyên lạnh lùng nói: "Lén lút chui vào phòng của bản đốc, có ý đồ gì?"

Thìn Long thách thức nhìn hắn: "Bây giờ ngươi là Lạc Tam, đây không phải phòng của ngươi."

Lục Nguyên: "..."

Bạch Ngọc Vi ngập ngừng: "Sao ta ngửi thấy mùi sát khí vừa chua vừa nồng thế này?"

Đàn Nhi chống cằm: "Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!"

Mạnh Thiến Thiến nhìn Thìn Long, ánh mắt đầy lo lắng: "Tướng quốc có làm khó ngươi không?"

Giọng Thìn Long không tự giác nhẹ đi: "Ta đã g.i.ế.c Lục Nguyên, nhiệm vụ hoàn thành. Đô đốc phủ mang một xác c.h.ế.t đến Miêu Cương cứu mạng, hắn không thể trách ta."

Lục Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng.

Thìn Long liếc nhìn Lục Nguyên: "Sao ngươi còn chưa đi?"

Lục Nguyên lạnh giọng: "Đây là nhà của bản đốc!"

"Bây giờ không phải rồi." Thìn Long cuối cùng cũng lấy lại được thế thượng phong, "Nhà của ngươi bây giờ là tướng phủ, ngươi nên về đó."

Lục Nguyên hừ lạnh: "Đó là việc của bản đốc, không liên quan đến ngươi. Ngươi vẫn chưa nói đến đây làm gì?"

Thìn Long: "Bắt ngươi về tướng phủ."

Lục Nguyên: "..."

Thìn Long lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái bao tải, giũ mạnh.

Lục Nguyên mặt đen lại: "Ngươi đừng quá đáng!"

Thìn Long đắc ý: "Diễn kịch phải diễn cho đủ, ngươi tự vào hay ta ném ngươi vào?"

Ha ha ha, Thìn Long trẻ con đã xuất hiện, có thể xin một tấm vé nguyệt bảo không?
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 318: Cuộc Đối Đầu Cha Con



Một khắc đồng hồ sau, Lục Nguyên bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân.

Hắn nghiến răng: "Cần thiết phải như vậy không?"

Thìn Long vút một cái siết chặt sợi dây thừng trói cổ tay Lục Nguyên: "Thứ nhất, ta không quen Lạc Tam. Thứ hai, dù có quen cũng không biết hắn là con ruột của tướng quốc. Vì vậy—"

Hắn lại siết chặt hơn, khiến Lục Nguyên rít lên vì đau.

Thìn Long ngang nhiên nói: "Ta trói ngươi, rất hợp lý!"

Bạch Ngọc Vi há hốc mồm.

Ngươi đối xử với Lục Nguyên như vậy thật sự không sao à? Không sợ ông nội ta xông vào g.i.ế.c ngươi sao?

Đàn Nhi khóc lóc thảm thiết: "Đại đô đốc thật đáng thương! Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!"

Mạnh Thiến Thiến cười ngượng ngùng, khi Thìn Long định siết dây lần thứ ba, nàng ngăn hắn lại: "Đủ rồi... Lạc Tam là cao thủ hóa trang, võ công không sâu như các ngươi, dùng lực nữa sẽ lộ tẩy."

Thìn Long lạnh nhạt: "Vậy được, tạm thế đã."

Lục Nguyên nghiến răng: "Tạm thế là thế nào? Thìn Long, ngươi đợi đấy, bản đốc sớm muộn cũng sẽ tính sổ với ngươi!"

Thìn Long khinh bỉ hừ lạnh.

Lục Nguyên nén nhục sắp bị trùm bao tải, lạnh lùng nói: "Mạnh Tiểu Cửu, không được nhìn!"

"Lắm mồm!"

Thìn Long trùm bao tải lên người Lục Nguyên.

Lục Nguyên bị trói và trùm bao tải trước mặt vợ: "Thìn Long — bản đốc không bỏ qua cho ngươi đâu —"

Thìn Long vác bao tải, thần khí sảng khoái rời khỏi đô đốc phủ.

Bạch Ngọc Vi ngơ ngác hỏi: "Cứ thế đi... thật sự không sao sao?"

Đàn Nhi dậm chân: "Đúng vậy đúng vậy, còn chưa đánh nhau nữa!"

Thìn Long vác Lục Nguyên, đi khắp nơi, đ.â.m người đ.â.m xe, ầm ầm đến tướng phủ.

"Nghĩa phụ, người đã mang đến."

Thìn Long ném bao tải xuống đất thư phòng.

Tuân tướng quốc ngồi trên ghế thái sư, Tuân Thất, Thượng Quan Lăng và một ám vệ khoảng ba mươi tuổi đứng bên cạnh.

Khi bao tải mở ra, Lục Nguyên lập tức nôn ọe về phía Thìn Long.

Thìn Long nhảy lùi ba bước, trốn sau lưng Thượng Quan Lăng.

Thượng Quan Lăng: "???"

Trời mới biết Lục Nguyên đã trải qua những gì trong bao tải, dù mang mặt Lục Nguyên nhưng không ai nhận ra hắn.

Tuân Thất cầm đèn dầu, soi vào mặt Lục Nguyên, rồi vén tóc trán, giật mình: "Lục Nguyên?"

"Cái gì?" Thượng Quan Lăng vội nhìn kỹ, giật mình, "Thật là đại đô đốc! Làm gì vậy? Giả c.h.ế.t à? Không đúng — nếu hắn là Lục Nguyên, vậy xác trong quan tài là của ai?"

Ánh mắt Tuân tướng quốc đọng lại trên mặt Lục Nguyên, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.

Lục Nguyên mỉm cười nhìn hắn: "Nghĩa phụ, chúng ta lại gặp nhau, ta không chết, có khiến ngươi thất vọng không? Thìn Long là cao thủ đỉnh cao trong Thập Nhị Vệ, không hiểu sao nhát kiếm đó lại lệch một tấc? Có phải do nghĩa phụ dặn dò không?"

"Ngươi ra ngoài trước."

Tuân tướng quốc nói với Thìn Long.

Thìn Long không ngoảnh lại, rời khỏi phòng.

Tuân Thất không lạ với thái độ của Thìn Long, hắn hiểu Thìn Long khác với những nghĩa tử khác, không thực lòng phục tùng nghĩa phụ, chỉ vì bị nắm thóp.

Nhưng đó chắc chắn là điểm yếu khiến Thìn Long không dám phản bội.

Tuân tướng quốc ra hiệu cho ám vệ.

Ám vệ giật áo Lục Nguyên.

Lục Nguyên đẩy hắn ra.

Nhưng cú đẩy tưởng mạnh lại bị ám vệ dễ dàng khống chế, hắn kéo tay Lục Nguyên ra sau, lột áo trên, lộ ra lớp băng thấm máu.

Ám vệ rút d.a.o găm, c.h.é.m đứt băng, một vết thương đẫm m.á.u hiện ra trước mắt mọi người.

Ám vệ nói: "Vết thương không sâu, không đủ gây c.h.ế.t người."

Lục Nguyên cười lạnh: "Xem ra Thìn Long cũng không trung thành với nghĩa phụ lắm."

Tuân Thất nhíu mày.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Tuân tướng quốc lại ra hiệu.

Ám vệ hiểu ý, sờ lên mặt Lục Nguyên, giật phăng chiếc mặt nạ da người.

Tuân Thất và Thượng Quan Lăng cùng kinh ngạc.

Tuân Thất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kém sắc hơn, nhíu mày: "Lạc Tam?"

Thượng Quan Lăng nghi ngờ: "Hắn là Lạc Tam?"

Thượng Quan Lăng gần đây mới biết đến Lạc Tam, hắn thường xuất hiện thoắt ẩn thoắt hiện, hai người chưa từng gặp mặt.

Tuân Thất vừa giận vừa buồn cười: "Hóa ra là ngươi, không trách giống đến thế, cả giọng nói cũng y hệt, đến ta cũng không nhận ra."

Hắn quay sang Tuân tướng quốc, "Quả nhiên không gì qua mắt được nghĩa phụ!"

Lục Nguyên đeo hai lớp mặt nạ, lớp ngoài là của mình, lớp trong là của Lạc Tam. Nếu Tuân tướng quốc bảo lột thêm lần nữa, hắn sẽ hết cách.

Loại mặt nạ thứ hai khác với mặt nạ thông thường, người ngoài không biết sự tinh xảo của nó, khó lột ra. Nhưng tướng phủ nhiều cao thủ, nếu Tuân tướng quốc thực sự nghi ngờ, có cách lột mặt nạ của hắn.

Hắn đang đánh cược.

Thắng, hắn sẽ thâm nhập vào nội bộ tướng phủ.

Thua —

Không, hắn không thể thua.

Tuân tướng quốc nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên.

Lục Nguyên lúc này không phải là mình, mà là Lạc Tam.

Là Lạc Tam từng vô số lần khao khát gọi hắn một tiếng cha, cũng là Lạc Tam trong vô số đêm mộng mị, hận hắn bỏ rơi mình và mẹ, và là Lạc Tam trước giờ lâm chung của mẹ, đã hứa với bà sẽ không hận hắn.

Hắn dùng mọi cách để chứng minh mình là người con ưu tú hơn Tuân Dực.

Nhưng sau khi gặp Miêu Vương, hắn nhận ra, gia đình thực sự không cần phải cố gắng tranh giành, cũng không cần dùng mạng sống để chứng minh bản thân.

Dù tốt hay xấu, trong lòng gia đình, hắn vẫn là m.á.u mủ quý giá nhất.

Tuân Thất cười: "Ngươi bị bắt, ta đáng lẽ phải đoán ra là ngươi. Đứng dậy đi."

Tuân Thất đưa tay đỡ Lục Nguyên.

Lục Nguyên tránh tay hắn, chế giễu: "Đoán ra ta bị bắt, nhưng không ai đến cứu."

Tuân Thất cười: "Không phải đã nhờ Thìn Long đưa ngươi về rồi sao? Với trí tuệ của nghĩa phụ, chắc chắn đã đoán ra là ngươi, mới làm vậy!"

Lục Nguyên lại nhìn Tuân tướng quốc: "Phải không? Trong lòng ngươi, thật sự có ta không?"

Tuân Thất sầm mặt: "Lạc Tam, ngươi nói chuyện với chủ công như thế nào?"

Lục Nguyên cười lạnh: "Chủ công? Các ngươi coi hắn là nghĩa phụ, là chủ công, nhưng hắn chưa bao giờ coi các ngươi là người nhà. Lục Nguyên nói không sai, ta hay hắn, thậm chí tất cả nghĩa tử, đều chỉ là cái bóng của Tuân Dực!"

"Lại liên quan gì đến thế tử?" Tuân Thất khó hiểu, "Lạc Tam, ngươi uống nhầm thuốc à?"

Tuân Thất nghĩ vậy vì hắn chỉ là nghĩa tử, chưa từng mơ ước so sánh với Tuân Dực.

Nhưng đứng trên lập trường của Lạc Tam, hắn là con ruột của Tuân tướng quốc.

Hắn ghen tị với Tuân Dực, ghen đến phát điên!

Lục Nguyên lại thông thạo thao túng nhân tâm, vài câu nói đã khiến quan hệ cha con giữa hắn và tướng quốc rạn nứt, rất hợp lý.

Đúng, chính là như vậy!

Lục Nguyên nhắm mắt, lòng ghen tị trào dâng: "Ta sẽ không vì ngươi liều mạng nữa, muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m tùy ngươi!"

Tuân Thất kinh ngạc: "Lạc Tam, ngươi điên rồi!"

Phản bội nghĩa phụ sẽ không có kết cục tốt!

Ám vệ rút kiếm, lạnh lùng kề vào cổ Lạc Tam.

Chỉ cần tướng quốc ra lệnh, đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ.

Tuân tướng quốc xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay trái, ánh mắt thâm sâu.

Lục Nguyên âm thầm nắm chặt tay.

Thắng thua, chỉ trong một nước cờ này!
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 319: Cuộc Hẹn Vợ Chồng



Thư phòng chìm vào sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Không ai nói gì, nhưng ai cũng cảm nhận được một áp lực vô hình.

Ngay cả Thượng Quan Lăng cũng thấy thót tim cho Lạc Tam.

Thằng cha này bị đại đô đốc cho uống thuốc gì mà liều mạng đến thế...

Lục Nguyên giữ vẻ mặt cứng cỏi và lạnh lùng, nhưng không quá đà, bởi hắn chỉ bị Lục Nguyên kích động chứ không biến thành phiên bản thứ hai của hắn.

Hôm nay, hắn không chỉ phải khiến tướng quốc tin mình là Lạc Tam, mà quan trọng hơn, phải để hắn nhìn thấy một người con trai khác.

Một đứa con ngoan ngoãn nghe lời, hắn không thiếu.

Nhưng khi đứa con đó bắt đầu có chính kiến, có khí phách, thoát khỏi sự kiểm soát, hắn mới thực sự để mắt tới.

Lạc Tam à Lạc Tam, trước đây ngươi đã dùng sai cách rồi.

Nịnh nọt chẳng ích gì.

Ngươi phải trở thành một con thú hoang dã không thuần phục.

Sự thay đổi này cần một cơ hội.

Và cuộc săn mùa thu chính là cơ hội hoàn hảo nhất.

Những lời hắn nói không phải dối trá, bởi Lạc Tam thật sự đã thay đổi.

Hắn không còn khao khát sự công nhận của cha ruột, hắn chỉ đang thể hiện trạng thái chân thật nhất của Lạc Tam.

Tướng quốc chắc chắn sẽ điều tra chuyện xảy ra giữa Lạc Tam và Lục Nguyên trong cuộc săn, càng điều tra, hắn càng tin vào sự thay đổi của Lạc Tam.

Tất nhiên, tiền đề là tướng quốc đêm nay không g.i.ế.c hắn.

Vì vậy, đây là một canh bạc lớn.

"Thả hắn đi."

Tướng quốc lên tiếng.

Tuân Thất không tin nổi: "Nghĩa phụ!"

Lục Nguyên nắm chặt tay.

Bước đầu, thắng lợi!

Ám vệ thu kiếm.

Lục Nguyên đứng dậy, cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Thượng Quan Lăng tặc lưỡi: "Láo xược vậy sao?"

Tuân Thất nhìn theo bóng lưng kẻ kia, nhíu mày.

Hắn luôn cảm thấy thân phận Lạc Tam không đơn giản, nghĩa phụ không chỉ giao nhiệm vụ lớn như hãm hại Sở gia cho hắn, mà còn dung túng hắn đến thế.

Nghĩa phụ sẵn sàng g.i.ế.c cả Lục Nguyên.

Phải biết, Lục Nguyên là nghĩa tử khiến nghĩa phụ hài lòng nhất.

Chẳng lẽ, vị trí của Lạc Tam trong lòng nghĩa phụ còn cao hơn họ?

Lục Nguyên chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó, mới kích động Lạc Tam phản nghịch nghĩa phụ.

Lục Nguyên, ngươi lại một lần nữa chiếm thế thượng phong sao?

Tại sao... ta luôn chậm một bước?

Tuân tướng quốc ra lệnh cho ám vệ: "Điều tra những ngày đi săn, chuyện gì đã xảy ra với Lạc Tam."

"Tuân lệnh!"

Ám vệ nhận lệnh.

Tướng quốc đứng dậy rời thư phòng.

Tuân Thất và Thượng Quan Lăng cung kính tiễn hắn đi.

"Lạc Tam trước đây cũng láo xược thế này sao?"

Thượng Quan Lăng hỏi Tuân Thất.

Tuân Thất lắc đầu: "Ta ít tiếp xúc với Lạc Tam."

Nghĩ kỹ lại, Lạc Tam luôn thần bí, hắn giỏi thuật hóa trang, thường xuyên thay đổi thân phận mưu sĩ hoặc môn khách, khiến người khác không nhận ra.

Nhưng theo quan sát của Tuân Thất, ngoài Thìn Long dám đối đãi lạnh nhạt với tướng quốc, ngay cả Lục Nguyên trước khi xé mặt, cũng tỏ ra cung kính.

Thượng Quan Lăng sờ cằm: "Lạc Tam này, có cốt truyện đây!"

Lạc Tam hiện ở một tiểu viện phía tây tướng phủ.

Lục Nguyên từng sống ở tướng phủ nhiều năm, và trong những năm tướng quốc không ở kinh thành, chính hắn là người sắp xếp nhân thủ trông coi phủ đệ. Vì vậy, khi Lạc Tam nói ra sân viện của mình, hắn lập tức hiểu ngay.

Hắn thuận đường đến sân viện.

Không ngờ, Thượng Quan Lăng đuổi theo.

"Lạc Tam!"

Thượng Quan Lăng gọi hắn lại.

Lục Nguyên dừng bước, quay lại hỏi lạnh nhạt: "Chỉ huy sứ cẩm y vệ, có việc gì?"

Thượng Quan Lăng quan sát hắn kỹ lưỡng: "Giống, thật giống!"

Lục Nguyên nói: "Không có việc thì tôi vào trước."

"Ấy— đừng đi vội!" Thượng Quan Lăng giơ tay nắm lấy cánh tay hắn.

Lục Nguyên suýt nữa ra tay g.i.ế.c hắn, nhưng nhớ mình đang là Lạc Tam, lại nhẫn nhịn.

Thượng Quan Lăng nhìn quanh, nói nhỏ: "Đại đô đốc thật sự c.h.ế.t rồi à?"

Lục Nguyên qua loa: "Chết rồi."

Thượng Quan Lăng nghiến răng: "Chết tiệt! 'Xuân phong đồ' của lão tử còn giấu ở chỗ hắn! Hắn c.h.ế.t rồi lão tử tìm ai lấy đây!"

Lục Nguyên: "..."

Lục Nguyên nhịn được ý định g.i.ế.c Thượng Quan Lăng, cảm thấy cảnh giới tu vi của mình lại tăng lên một tầng.

Sau khi đuổi Thượng Quan Lăng đi, Lục Nguyên cuối cùng cũng "về" đến tiểu viện.

Việc đầu tiên hắn làm là bảo người hầu thay mới chăn đệm trên giường.

Lạc Tam trong mắt người hầu có lẽ có chút uy nghiêm, họ nhanh chóng thay xong, lại hỏi hắn có cần tiêu dạ không, hôm nay phủ mới có rượu Thiêu Đao Tử.

Hóa ra Lạc Tam là tay nghiện rượu.

Lục Nguyên gọi một bình.

Hắn không uống, chỉ đổ một ít lên áo.

Sau đó hắn nằm lên giường mới thay, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Hắn đã mạo hiểm vào tướng phủ với thân phận Lạc Tam, cũng thành công khiến tướng quốc chú ý lại "mình", điều này có nghĩa chỉ cần không bại lộ, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng.

Nhưng tướng quốc tuyệt đối không dễ lừa, ở cạnh hắn càng lâu, nguy cơ bại lộ càng cao.

Hắn phải tìm ra chứng cứ tội ác của tướng quốc trước khi bị phát hiện.

Lạc Tam từng nói, tướng quốc có một gian mật thất, hắn từng vô tình vào đó khi mới được nhận về tướng phủ.

Lúc đó hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, thực sự không cố ý.

Nếu cố ý, có lẽ đã không còn mạng.

Đáng tiếc, lúc đó là nửa đêm, hắn lại đang ốm, thực sự không nhớ mật thất ở đâu.

Chỉ có thể khẳng định, trong mật thất có đủ chứng cứ để lật đổ tướng quốc.

Lạc Tam có thể làm nhân chứng, nhưng nếu chỉ có nhân chứng, không đủ kết tội tướng quốc.

Chỉ khi có cả nhân chứng lẫn vật chứng, mới có thể định tội hắn.

Hắn thâm nhập tướng phủ còn có mục đích thứ hai, đó là tìm ra tung tích huyết mạch Thương gia.

Cót két —

Đang suy nghĩ, cửa sổ bị mở.

Một bóng người lén lút chui vào, nhón chân đến bên giường.

Lục Nguyên nhắm mắt.

Đối phương dùng gươm Tuấn Xuân vén màn, nhìn chằm chằm Lục Nguyên đang "ngủ say", từ từ giơ tay, kéo chăn lên.

Và đắp lại cho hắn.

Lục Nguyên mở mắt.

Mạnh Thiến Thiến mặc đồ đen giật mình: "Phu quân, ngươi chưa ngủ à?"

Lục Nguyên: "Ngủ rồi, bị ngươi làm ồn tỉnh."

"A..." Mạnh Thiến Thiến chớp mắt, "Thiếp không cố ý, chỉ muốn xem phu quân thế nào, có gặp nguy hiểm không?"

Lục Nguyên ngồi dậy: "Ngươi cũng biết đây là tướng phủ, nửa đêm xông vào, không sợ bị phát hiện?"

Mạnh Thiến Thiến bất cần: "Phát hiện thì chạy, dù sao cũng có Thìn Long làm nội ứng..."

Ánh mắt Lục Nguyên lạnh như băng.

Mạnh Thiến Thiến sửa miệng ngay: "Còn có phu quân nữa!"

Lục Nguyên hừ lạnh.

Mạnh Thiến Thiến ngửi ngửi: "Phu quân, ngươi uống rượu à?"

Lục Nguyên định nói, bên ngoài vang lên giọng nói ngọt ngào: "Tam gia, tiểu tử mang tiêu dạ đến rồi."

Thiến Thiến: Nửa đêm, k*ch th*ch quá!
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 320: Cuồng Nhiệt Như Lửa



Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên nhìn nhau, vô cùng ăn ý buông rèm giường xuống.

Lục Nguyên vén chăn, Mạnh Thiến Thiến chui vào, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, cả quá trình mượt mà như mây trôi nước chảy.

Cánh cửa hé mở bị đẩy ra.

Mạnh Thiến Thiến nghe tiếng mở cửa, âm thầm nghiến răng: Cửa không khóa mà, vậy nàng trèo cửa sổ làm gì?

Bị lây từ thằng anh ngốc rồi!

Lúc này, Mạnh Thiến Thiến vẫn chưa nhận ra vấn đề nghiêm trọng, cho đến khi giọng nói ngọt ngào kia lại vang lên: "Tam gia~ Nô gia làm món nhắm ngài thích nhất rồi."

Mạnh Thiến Thiến ngẩng đầu từ chăn, lập tức nhìn về phía Lục Nguyên.

Lục Nguyên không phát ra tiếng: Đây là sân viện của Lạc Tam!

Mạnh Thiến Thiến: Ừ, quên mất, hai người cứ tiếp tục.

Nàng lặng lẽ rút đầu lại.

Tỳ nữ đặt khay đồ ăn lên bàn, uốn éo đi đến giường, eo liễu mềm mại, lập tức đổ vào người Lục Nguyên.

Lục Nguyên túm lấy một cái gối, đẩy nàng xuống đất.

Tỳ nữ kêu "ối", ngay cả tư thế ngã cũng đầy vẻ đỏng đảnh và quyến rũ: "Tam gia, ngài làm sao vậy? Mấy ngày không gặp, sao vừa về đã đối xử lạnh nhạt với Lân Nhi thế? Nói đi, ngài có người bên ngoài rồi phải không?"

Lục Nguyên nhíu mày.

Sơ hở một ly, hỏi hết mọi chi tiết, chỉ quên chuyện riêng của Lạc Tam.

Lạc Tam không chỉ là tay nghiện rượu, mà còn là kẻ háo sắc.

Rượu có thể uống, nhưng đàn bà —

Mạnh Thiến Thiến búng vào huyệt eo hắn.

Lục Nguyên không kìm được mà rít lên.

Bằng trực giác phụ nữ, Lân Nhi nhận ra điều bất thường, lập tức đứng dậy, xắn tay áo: "Lạc Tam, trong chăn ngươi giấu ai?"

Không đợi Lục Nguyên trả lời, Lân Nhi đã nhìn thấy đôi hài thêu trên đất.

"Được lắm, Lạc Tam! Lúc dụ ta về phủ, ngươi hứa gì? Ngươi nói sau khi xong việc sẽ cưới ta, cả đời chỉ có mình ta!"

"Ta làm tỳ nữ, ngươi tưởng ta thật là tỳ nữ sao?"

"Nói đi! Con tiện nhân nào? Hương Liên ở Di Hồng Viện, hay Đỗ Quyên ở Xuân Hồng Lâu? Không lẽ là Kim Mẫu Đơn ở Lầu Vạn Hoa?"

"Hôm nay, ta phải lột da hai người—"

Lân Nhi nhặt chiếc hài lên, giận dữ vung về phía Lục Nguyên và Mạnh Thiến Thiến trong lòng hắn.

Mạnh Thiến Thiến mơ cũng không ngờ, nửa đêm thăm chồng lại gặp chuyện này.

Lạc Tam cố tình không nhắc nhở hai người chứ gì?

Nàng chỉ cướp đồ của hắn thôi mà, cần phải trả thù thế này sao?

Đế hài của Lân Nhi sắp chạm mặt Lục Nguyên, hắn nhanh như chớp lấy ra một xấp ngân phiếu.

"Ta dễ bị mua chuộc thế sao?"

Lục Nguyên lại lấy ra một xấp nữa.

"Tam gia cứ vui vẻ."

"Tam gia, ta làm phiền rồi."

"Rượu thức ăn để trong phòng, có việc gọi ta."

Lân Nhi vui vẻ cầm ngân phiếu ra ngoài, không quên đóng cửa giúp hai người.

Hai người thở phào nhẹ nhõm.

"Suýt nữa thì lộ." Mạnh Thiến Thiến vỗ ngực, "Sao ngươi nghĩ ra cách đó?"

Lục Nguyên nói: "Học từ mẹ ta."

Mạnh Thiến Thiến giơ ngón tay cái: "Không hổ là mẹ chồng ta!"

"Tam gia!"

Cửa lại mở ra.

Mạnh Thiến Thiến vội chui vào chăn.

Lục Nguyên lạnh nhạt hỏi: "Lại có việc gì?"

Lân Nhi chỉ thò đầu vào, cười ngượng: "Mấy đứa Thúy Vân, cần ta đuổi đi không?"

Lục Nguyên ném cho nàng một thỏi vàng.

Lân Nhi đỡ lấy, vui mừng nói: "Tam gia yên tâm, đêm nay nếu có một con muỗi cái bay vào, là lỗi của Lân Nhi!"

Lân Nhi ôm vàng và ngân phiếu, uốn éo về phòng.

Mạnh Thiến Thiến vén chăn, mặt đỏ bừng thở hổn hển: "Giờ thì không ai quấy rầy nữa chứ?"

Lục Nguyên nhìn gương mặt đỏ ửng và đôi môi hé mở của nàng, ho khan một tiếng, quay đi: "Đêm nay đừng đi gặp Thìn Long."

"Tại sao?"

"Hắn ngủ rồi."

"Ừ."

Mạnh Thiến Thiến không nghi ngờ, ngồi dậy quạt quạt: "Nóng quá, mồ hôi nhễ nhại rồi."

Lục Nguyên nhắm mắt: "Mạnh Tiểu Cửu, đừng nói bậy."

Mạnh Thiến Thiến nghiêng đầu: "Ngươi không nóng sao?"

Yết hầu Lục Nguyên lăn một cái, mồ hôi như mưa chảy xuống đường nét quyến rũ của hắn.

Mạnh Thiến Thiến lấy khăn, nhẹ nhàng lau từ trán, đến má, rồi...

Lục Nguyên nắm lấy tay nàng, cầm lấy khăn: "Để ta tự lau."

Mạnh Thiến Thiến không chớp mắt nhìn hắn: "Ngươi ngại à?"

"Không."

Lục Nguyên vừa lau mồ hôi, vừa lạnh lùng đáp.

Hương thơm từ chiếc khăn quấn lấy khứu giác hắn, như ngón tay nàng đang v**t v* cơ thể hắn.

Mạnh Thiến Thiến không trêu hắn nữa, cười nói: "Thấy ngươi không sao, ta yên tâm rồi."

Lục Nguyên hỏi: "Ngươi... rất lo cho ta?"

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc: "Tất nhiên rồi, tướng quốc già nua xảo quyệt, nếu nhận ra thân phận thật của ngươi, sợ rằng sẽ lập tức g.i.ế.c ngươi."

Lục Nguyên chính sắc: "Ta sẽ tìm đứa trẻ đó."

Mạnh Thiến Thiến thở dài: "Ta không phải vì đứa trẻ Thìn Long đang tìm mà lo cho ngươi."

Lục Nguyên suy nghĩ, nói: "Án của Sở gia liên quan đến tướng quốc, hơn mười năm trước nuôi phụ của Thìn Long bị Lâu Lan nhân và Thiên Cơ Các trả thù, sợ rằng tướng quốc cũng dính líu. Ta sẽ tìm ra chứng cứ tội ác của hắn. Ta ở tướng phủ nhiều năm, cũng không biết có mật thất, đủ thấy thứ bên trong kinh khủng thế nào."

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc nhìn hắn: "Ai hỏi những chuyện này? Ta lo cho ngươi, chẳng lẽ không thể chỉ vì ngươi là ngươi?"

Lục Nguyên không trả lời.

Mạnh Thiến Thiến sốt ruột.

Khi nàng nịnh hắn, hắn tin.

Khi nàng nói thật, hắn lại không tin.

Lục Nguyên nói: "Không còn sớm nữa, ngươi nên đi."

Mạnh Thiến Thiến ủ rũ: "Ừ."

Lục Nguyên hiểu rõ địa hình và bố trí thủ vệ của tướng phủ.

Hắn dễ dàng tránh được tầm mắt của thủ vệ, đưa Mạnh Thiến Thiến đến chân tường góc tây bắc.

Trong tường có một cọc gỗ thấp, đặt chân lên vừa đủ để trèo tường.

"Ta đi đây."

Mạnh Thiến Thiến nói.

"Ừ."

Lục Nguyên đáp.

Mạnh Thiến Thiến chậm rãi trèo lên tường, ba bước một lần ngoái lại.

"Ta thật đi đây."

"Ừ."

Mạnh Thiến Thiến nhảy xuống đất.

Một bức tường ngăn cách, cả hai đều không rời đi.

Đột nhiên, Mạnh Thiến Thiến lại trèo lên tường, thò đầu ra: "Mai ta lại đến thăm ngươi."

Lục Nguyên ngẩn người: "Ừ."

Mạnh Thiến Thiến hài lòng cười, lại nhảy xuống.

Nhưng một lúc sau, nàng lại thò đầu lên: "Tay Đỗ nương tử đã khỏi, ngươi có muốn ăn thịt kho tàu không? Ta mang đến cho ngươi."

"Không cần."

"Ừ."

Mạnh Thiến Thiến lần thứ ba nhảy xuống.

"Nhưng—"

Mạnh Thiến Thiến lại trèo lên.

Nhìn nàng trèo đến đỏ cả mặt, Lục Nguyên cuối cùng không nhịn được, đạp lên cọc gỗ, ôm lấy đầu nàng, hôn lên đôi môi nàng một cách cuồng nhiệt.

Không phải thoáng qua, cũng không phải chạm nhẹ.

Hắn phá bỏ mọi kiềm chế, ôm chặt nàng, hôn nàng say đắm và sâu lắng.

Ai đòi kiểu Pháp, kiểu Ý đây, mau nhận hàng đi!
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 321: Hoan Duyên



Đầu óc Mạnh Thiến Thiến trống rỗng, sau đó lại như bùng nổ pháo hoa, rực rỡ sắc màu, lấp lánh ánh đèn.

Lục Nguyên từ từ rời môi nàng, giọng khàn khàn nói: "Lần này, nhớ chưa?"

Nhớ cái gì?

Mạnh Thiến Thiến như uống hai lạng Thiêu Đao Tử, cả người choáng váng, gương mặt đỏ như muốn chảy máu.

Giọng hắn nàng nghe rõ, nhưng lời hắn nói nàng không hiểu.

Nàng mở to mắt, ngơ ngác nhìn hắn: "Ngươi... sao đột nhiên..."

Lục Nguyên thẳng thắn thừa nhận: "Đột nhiên muốn thôi."

Mạnh Thiến Thiến cúi đầu, lẩm bẩm: "Ủa, sao không nói 'ngươi lề mề không đi, chẳng phải là đang chờ cái này?'"

Lục Nguyên nghe thấy, nhướng mày hỏi: "Vậy ngươi có đang chờ không?"

Mạnh Thiến Thiến gãi đầu: "Quên mất."

Lục Nguyên: "..."

Mạnh Thiến Thiến rất nghiêm túc nói: "Đầu óc rối bời, tim đập thình thịch, như con linh dương ta săn được nhảy vào vậy..."

Lục Nguyên lại hôn nàng.

Nghe nàng nói cái gì thế?

Rõ ràng là cố tình khiến người ta không thể chống đỡ.

Nụ hôn này, ngây ngô, kiên định, độc đoán, lại pha chút tình ý và quyến luyến, nồng nàn nhưng vẫn kìm nén.

Không biết bao lâu, hơi thở hai người hoàn toàn hòa vào nhau.

Mạnh Thiến Thiến lần này thật sự bị hôn đến mức không tìm được phương hướng.

Đôi môi mềm mại của nàng hé mở, n.g.ự.c gợn sóng dữ dội, hơi thở gấp gáp.

Đôi mắt đẹp phủ một làn sương mỏng, mang theo vẻ ngây thơ và mê ly.

Lục Nguyên nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt môi nàng.

Mạnh Thiến Thiến mở miệng: "Ta... a—"

Vừa định nói, đột nhiên mũi nóng ran, một dòng ấm áp trào ra.

Nàng vội đưa tay lên sờ.

Trời ơi, nàng chảy m.á.u cam rồi!

Lúc m.á.u sôi như vậy, không phải đàn ông mới chảy m.á.u cam sao?

Xấu hổ quá!

Mạnh Thiến Thiến vội nhảy xuống đất, quay lưng bịt mũi: "Ngươi không thấy gì hết!"

Thôi, một người bị trùm bao tải, một người bị hôn ra m.á.u cam, vợ chồng cùng mất mặt, đúng là một cặp đôi công bằng.

Lục Nguyên trèo lên tường: "Cầm m.á.u chưa?"

Mạnh Thiến Thiến nghiêm mặt: "Bảo là ngươi không thấy mà! Và đừng nói nữa, ta nghe giọng ngươi, nghĩ đến chuyện vừa rồi... lại không cầm được nữa."

Lục Nguyên khẽ nhếch môi: "Mạnh Tiểu Cửu, ngươi muốn thêm lần nữa?"

Mạnh Thiến Thiến lập tức giơ tay ra sau từ chối: "Đừng!"

Lục Nguyên một tay chống tường, nhảy qua đứng bên cạnh nàng, đi vòng ra trước mặt.

Mạnh Thiến Thiến bịt mũi chặt: "Sao đột nhiên nhảy ra?"

"Để ta xem."

Lục Nguyên hai tay nâng mặt nàng.

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc: "Không được xem!"

Lục Nguyên gỡ tay trái, nàng lại dùng tay phải, nhất quyết không cho hắn nhìn.

Lục Nguyên lạnh nhạt: "Mạnh Tiểu Cửu, ngươi rất khỏe à? Cản nữa, bản đốc sẽ hôn đến khi ngươi mềm nhũn."

Mạnh Thiến Thiến sửng sốt: "... Sao ngươi đột nhiên trở nên vô liêm sỉ thế?"

Lục Nguyên lấy từ n.g.ự.c ra chiếc khăn sạch, vừa xử lý "thương tích", vừa chế nhạo: "Mới chỉ vậy đã thế, đồ thất bại!"

Mạnh Thiến Thiến cũng thấy mình thật vô dụng, chỉ hôn thôi mà có thể kích động đến mức này?

Một lúc sau, m.á.u cam của Mạnh Thiến Thiến cuối cùng cũng ngừng chảy.

"Ổn rồi, ngươi nên vào đi."

Nàng nói nhỏ.

Xong rồi, hôm nay mất mặt quá, nàng thật sự không dám gặp ai nữa.

Lục Nguyên tự nhiên nắm lấy tay nàng: "Đi nào."

Mạnh Thiến Thiến nhìn chằm chằm tay hắn: "Làm gì thế?"

Lục Nguyên nhàn nhạt: "Đưa ngươi về, ta sợ một lúc nữa ngươi lại nhớ ta đến mức không kìm được, chưa về đến nhà đã mất m.á.u quá nhiều ngất xỉu giữa đường."

Mạnh Thiến Thiến nhíu mày: Cái tình huống này không qua được sao?

"Ngươi không sợ người tướng phủ phát hiện ngươi không có ở đó?"

Hắn quen địa hình tướng phủ, dù tránh được thủ vệ tuần tra, nhưng khó đảm bảo tướng quốc không đột nhiên tìm hắn, nếu thấy phòng không người, chắc sẽ nghi ngờ.

Lục Nguyên nói: "Lạc Tam phong lưu thành tính, hắn ngoan ngoãn ở trong phủ mới là chuyện lạ."

Mạnh Thiến Thiến nghĩ đến Di Hồng Viện, Xuân Hồng Lâu, Lầu Vạn Hoa mà Lân Nhi nhắc đến, cảm thấy hắn nói có lý.

Nhưng bây giờ hắn nắm tay nàng, càng lúc càng thành thói quen.

Mạnh Thiến Thiến cảm nhận bàn tay và ngón tay hắn bao bọc, đầu ngón tay khẽ cào lòng bàn tay hắn: "Ngựa ở ngõ hẻm phía đông."

Lòng bàn tay Lục Nguyên truyền đến cảm giác ngứa ngáy, giọng nói vui vẻ khàn khàn: "Ừm."

Lục Nguyên dắt nàng, tìm đến con ngựa buộc trong ngõ.

Hai người cùng cưỡi một ngựa.

Nàng ngồi trong lòng hắn, đêm yên ả.

Cổng đô đốc phủ có ám vệ tướng phủ theo dõi, Lục Nguyên cưỡi ngựa đến tàng thư các.

"Đến đây thôi."

Mạnh Thiến Thiến nói.

Lục Nguyên nhảy xuống ngựa.

Mạnh Thiến Thiến vung chân, định xuống theo, thì thấy Lục Nguyên giơ tay dài ra, như muốn đỡ nàng.

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt: "Ta thu lại, làm lại lần nữa?"

Lục Nguyên bỏ tay xuống, đưa ra sau lưng, lạnh nhạt: "Tự xuống đi."

"Ừ."

Mạnh Thiến Thiến xuống ngựa.

Mặt nàng đỏ bừng, mắt sáng long lanh, nhìn quanh rồi nói khẽ: "Ngươi có thấy rất k*ch th*ch không? Có phải như người ta nói 'vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được' không?"

Lục Nguyên lập tức vác người đàn bà ăn nói bừa bãi lên vai, thi triển khinh công lẻn vào đô đốc phủ.

Chậm một chút nữa, không biết từ miệng nàng lại thốt ra lời gì!

Mạnh Thiến Thiến lắc lư, đầu óc quay cuồng.

Nhưng nếu nghĩ như vậy nàng sẽ ngoan ngoãn, thì sai lầm to.

Lục Nguyên đứng trước giường, định ném nàng xuống.

Mạnh Thiến Thiến vô cùng táo tợn vỗ vào... m.ô.n.g hắn, buông lời c.h.ế.t người: "Mông nhỏ, cong đẹp."

Lục Nguyên: Mạnh Tiểu Cửu!!!

...

Đêm nay, ai xấu hổ hơn, rốt cuộc cũng không phân thắng bại.

Bởi xét về khả năng vô liêm sỉ, một người bẩm sinh đã giỏi, một người tự học thành tài, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhưng đêm nay, niềm vui nhiều hơn sự xấu hổ.

Lục Nguyên ở trong phòng một lúc lâu mới ra.

Đêm khuya thanh vắng.

Hành lang đột nhiên vang lên tiếng bóc hạt dưa.

Lục Nguyên quay đầu, thấy Liễu Khuynh Vân ngồi trên ghế đá, giọng điệu ý vị: "Ô."

Lục Nguyên sắc mặt cứng đờ.

Tiếp theo, Miêu Vương nằm trên cành cây cao, hai tay đỡ sau đầu: "Ô~"

Lục Nguyên mặt càng đen: Già rồi mà không đứng đắn.

Bạch Ngọc Vi mở cửa: "Ô!"

Lục Nguyên méo miệng: Sao cả ngươi cũng thế?

Đàn Nhi thò đầu: "Con cũng muốn xem! Con cũng muốn xem!"

Bạch Ngọc Vi kéo nàng vào, hai tay bịt mắt: "Trẻ con không được xem!"

Lục Nguyên nghiến răng: "Nửa đêm rồi, không ai ngủ sao? Thanh Sương, đuổi hai người này về phòng!"

Thanh Sương xuất hiện, suy nghĩ một chút, rất gượng gạo mở miệng: "Ô—"

Lục Nguyên: "...!!"

Thanh Sương biểu thị: Phải hòa nhập.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back