Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 302: Chữa Lành Và Cứu Rỗi



Cứu mạng, cô thật sự không cố ý.

Cô chỉ chưa từng ăn "quả dưa" lớn như vậy thôi, cô có thể có ác ý gì chứ?

"Ông ngoại, cháu... cháu sửa lại cho ông."

"Ngươi còn muốn đ.â.m ta lần nữa?"

"Không có! Sao lại thế được?"

"Không cho! Không cho! Không cho đâu!"

Miêu Vương nhảy dựng lên, một chân đứng như gà trống, lập tức tránh xa thủ phạm.

Mạnh Thiến Thiến đứng dậy đuổi theo.

Miêu Vương một chân, nhảy lò cò chạy: "Ngươi đừng lại gần! Cứu mạng! Cứu mạng!"

Đừng thấy hắn chỉ dùng một chân, nhưng nhanh nhẹn như con báo.

Mạnh Thiến Thiến đuổi đến mồ hôi nhễ nhại.

"Lần này cháu thật sự sẽ không để quên kim trong giày nữa!"

"Ta không tin! Không tin đâu! Thằng nhóc! Mau ngăn vợ ngươi lại——"

Miêu Vương trốn sau lưng Lục Nguyên.

Lục Nguyên không thèm để ý.

Bỏ rơi ta nhiều lần như vậy, đáng đời.

Một già một trẻ, đuổi bắt nhau, cả đỉnh núi vang tiếng hai người.

Ánh bình minh vàng rực xuyên qua lớp mây dày, xua tan sương mù, rực rỡ chiếu xuống.

Lục Nguyên và Lạc Tam đều im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn Miêu Vương và Mạnh Thiến Thiến đùa giỡn.

Lạc Tam nói: "Lục Nguyên, ta thật sự rất ghen tị với ngươi."

Lục Nguyên bình thản đáp: "Đừng vì hắn làm việc nữa, sẽ không may mắn đâu."

Lạc Tam cười khổ: "Ta đã lún sâu vào vũng lầy, không có đường quay đầu, cũng không có tương lai."

Mạnh Thiến Thiến không bắt được Miêu Vương, trực tiếp hóa thành Tiểu Dần Hổ, "vút" lao tới.

"Ái chà——"

Miêu Vương giữa việc bảo vệ đầu và đầu gối, chọn che mặt, "Không được ngã mặt! Ta còn phải gặp Tiên Nhi nữa——"

Nguồn gốc Bảo Thư ngã che mặt đã tìm ra.

Khóe miệng Lục Nguyên khẽ nhếch: "Nhưng ngươi, vẫn còn mong muốn, phải không?"

Lạc Tam lại im lặng.

Ai cũng nói Tuân Thất giỏi công kích tâm lý, nhưng trong mắt hắn, Lục Nguyên còn hơn cả Tuân Thất.

"Cho ngươi một cơ hội, nếu đoán trúng ta muốn gì, ta sẽ cân nhắc về Bộ Hình hợp tác điều tra. Ngươi có thể từ chối, vì dù đoán trúng, ta cũng có thể nuốt lời."

Lục Nguyên cười lạnh: "Chẳng phải ngươi muốn tên mình xuất hiện trong gia phả họ Tuân? Chẳng phải ngươi muốn bài vị mẫu thân cũng được họ Tuân thờ cúng sao?"

Thần sắc Lạc Tam chợt d.a.o động, nhưng chỉ trong chốc lát.

Mạnh Thiến Thiến dù đang tranh giành giày với Miêu Vương, vẫn không quên quan sát hai người.

Lời Lục Nguyên rõ ràng chạm vào nỗi lòng hắn, nhưng dường như vẫn chưa đủ.

Chẳng lẽ mong muốn trong lòng hắn đã thay đổi?

Lục Nguyên đứng dậy, phủi tay áo: "Ta cho ngươi mượn thân phận một ngày."

Lạc Tam giật mình.

Lục Nguyên nói: "Ngày mai giờ Thìn, gặp ở công đường."

Dứt lời, quay sang Mạnh Thiến Thiến, "Đi thôi."

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt: "Hả? Thế là xong rồi?"

Miêu Vương thừa cơ giành lại giày, nghi ngờ hỏi: "Cháu dâu, kim khâu của ngươi thật sự đã lấy ra chưa?"

"Rồi rồi, lần này thật sự rồi, ông ngoại xem này!"

Mạnh Thiến Thiến đưa cây kim cho hắn xem.

Miêu Vương "hừ" một tiếng: "Vậy còn được."

Mạnh Thiến Thiến vội vẫy tay: "Ông ngoại, chúng cháu đi trước!"

Hai vợ chồng nói đi là đi, đỉnh núi ồn ào đột nhiên yên tĩnh, Miêu Vương và Lạc Tam nhìn nhau.

Lạc Tam ho khan: "Lục Nguyên nói... cho ta mượn thân phận một ngày."

Miêu Vương ngồi xếp bằng, nghiêm túc hỏi: "Ý gì?"

Lạc Tam khẽ nói: "Nghĩa là hôm nay... ta là cháu ngoại ông, ông là ông ngoại ta."

Miêu Vương giật mình: "Thằng nhóc bán đứng ông ngoại ruột rồi?"

Lạc Tam có chút lúng túng, vội lấy từ trong n.g.ự.c ra một tấm mặt nạ da người đeo lên: "Như vậy... có đỡ hơn không?"

Miêu Vương nhìn khuôn mặt giống hệt Lục Nguyên, không nhịn được mở to mắt: "Không trách lúc nãy ta nhầm, giống thật..."

"Ông già."

"Ha!"

Miêu Vương giật nảy!

Sao giống đến cả giọng nói!

Lạc Tam thấy phản ứng của Miêu Vương quá lớn, ánh mắt tối lại, định gỡ mặt nạ, cũng trở lại giọng bình thường: "Là ta ép người quá..."

"Khoan."

Miêu Vương nắm lấy cổ tay hắn, ngăn lại, "Ngươi thật lòng muốn làm cháu ngoại ta một ngày?"

Ánh mắt Lạc Tam sáng lên, gật đầu mạnh!

"Khà khà." Miêu Vương xoa xoa tay, cười vô cùng gian tà, "Ngươi không được nửa đường hối hận đâu."

Lạc Tam sởn gáy.

Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, sao cảm thấy mình vướng vào chuyện lớn rồi?

Miêu Vương ôm vai hắn: "Yên tâm, ông ngoại không hại ngươi đâu! Ông ngoại chỉ muốn dẫn ngươi đi chơi, bù đắp thiếu thốn thời thơ ấu, tiếc là chưa có cơ hội!"

"Chơi?"

"Đúng vậy!"

Miêu Vương vừa dứt lời, hai tay nâng Lạc Tam lên, nhảy phốc——

Lạc Tam biến sắc: "Á——Ông không nói việc đầu tiên là nhảy vực——"

Tiếng Miêu Vương hào hứng át đi: "Ha ha ha——Thật——Vui——Quá——"

Không có nguy hiểm, ông ngoại chính là nguy hiểm lớn nhất

Miêu Vương: Tiên Nhi, sao nàng đuổi ta đi?

Tiên Nhi: Ông vừa dẫn con gái ta đi đâu??

Miêu Vương: Nàng không có nhà, nó đói, ta cho nó vào hang hổ uống sữa hổ thôi.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 303: Bảo Châu Châu Lại Gây Họa



"Ta hình như nghe thấy tiếng hét của Lạc Tam."

Trên đường xuống núi, Mạnh Thiến Thiến ngoái lại nói với vẻ mặt kỳ lạ, "Còn có cả tiếng vang nữa, chàng nghe xem."

Lục Nguyên bình thản đáp: "Không phải tiếng của lão đầu sao?"

Mạnh Thiến Thiến vểnh tai lên nghe ngóng: "Hình như là của ông ngoại, vậy thì không sao rồi."

Đêm qua mưa lớn, đường lầy lội, nhưng không ngăn được không khí trong lành nơi núi rừng, mùi đất ẩm ướt hòa quyện với tiếng chim hót, hương hoa ngào ngạt khiến lòng người khoan khoái.

Kinh thành có sự phồn hoa, núi rừng có sự tự tại.

Mạnh Thiến Thiến thả lỏng nhắm mắt, lười biếng vươn vai: "Thật thoải mái làm sao!"

"Dưới chân."

Lục Nguyên nhắc nhở.

"Ừ."

Mạnh Thiến Thiến lập tức nhảy qua vũng nước phía trước.

"Đô đốc."

"Nói đi."

"Chàng thật sự đã nói với tể tướng Tuân rằng Lạc Tam cũng tham gia hãm hại Tuân Dực?"

"Không."

Lục Nguyên trả lời thẳng thắn.

Mạnh Thiến Thiến tròn mắt: "Chàng lừa hắn sao!"

Ta là tay cờ b.ạ.c nhỏ, bỗng cảm thấy mình không đáng gì trước mặt chàng!

Lục Nguyên nghiêm túc nói: "Đây gọi là kế nghi binh."

Mạnh Thiến Thiến bĩu môi: "Mấy người đọc sách, thật là phiền phức."

Lục Nguyên lạnh giọng: "Ngươi nói ai phiền phức?"

Mạnh Thiến Thiến lập tức biến thành con rùa rụt cổ: "Ta phiền phức! Ta phiền phức!"

"Phu quân, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Mạnh Thiến Thiến chuyển chủ đề hỏi.

Giờ gọi phu quân, càng ngày càng tự nhiên.

Lục Nguyên nói: "Về viên dưỡng."

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Không săn b.ắ.n nữa sao?"

Lục Nguyên nhìn cô: "Ngươi muốn đi săn?"

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Muốn đi xem chiến đấu, xem cuối cùng hươu c.h.ế.t tay ai."

Lục Nguyên nói: "Cẩm y vệ, cấm vệ quân, kim ngô vệ đều điều động binh lực mạnh nhất, không có bảy tám ngày không phân thắng bại, ngày cuối cùng đi xem cũng không muộn."

"Có lý."

Mạnh Thiến Thiến gật đầu, chợt nghĩ đến điều gì lại hỏi, "Không biết Uẩn Bình công chúa thế nào rồi."

Lục Nguyên nói: "Thường Khoan là cao thủ đại nội bên cạnh Thái thượng hoàng, có hắn bảo vệ Uẩn Bình công chúa, sẽ không có sai sót gì, huống chi trong rừng còn nhiều binh lực như vậy, đều sẽ bảo vệ nàng."

Mạnh Thiến Thiến lại gật đầu: "Cũng phải."

Uẩn Bình công chúa dù sao chỉ là công chúa, không tham gia phe phái nào, ngược lại nàng rất được Thái thượng hoàng sủng ái, mọi người đều muốn lập công trước mặt nàng và Thái thượng hoàng.

Thay vì lo lắng có người hại nàng, chi bằng lo nàng hại người khác.

Chỉ mới vào rừng hai ngày, từ cẩm y vệ đến kim ngô vệ, rồi cấm vệ quân, thậm chí cả Lạc Tam, đều bị nàng hạ độc.

"Phu quân thật là đại trí tuệ!"

Nhiệm vụ tâng bốc hôm nay, hoàn thành!

Hai người ra khỏi trường săn, Tông Chính Hy đang đứng ngoài tiểu trường săn nổi cơn thịnh nộ.

"Bệ hạ, đô đốc đã trở về!"

Tiểu Đức Tử nhìn thấy Lục Nguyên, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.

Trời mới biết, hắn dỗ dành vị tiểu tổ tông này đã bao lâu, sắp hết cách rồi.

Nào ngờ Tông Chính Hy thấy Lục Nguyên, không những không vui, ngược lại quay người, để lại cái gáy cho Lục Nguyên!

Mạnh Thiến Thiến chọc khuỷu tay vào Lục Nguyên: "Ôi, giận chàng rồi nè."

Lục Nguyên bình thản nói: "Không chiều hắn."

Mạnh Thiến Thiến kéo tay hắn, nói nhỏ: "Đừng mà, em họ ruột, dỗ một chút đi."

Lục Nguyên bị Mạnh Thiến Thiến kéo đến trước mặt Tông Chính Hy.

Hỏi Tiểu Đức Tử mới biết Tông Chính Hy sáng sớm bị con mồi cắn.

Chuyện là từ hôm qua, Tông Chính Hy muốn Lục Nguyên dẫn hắn vào núi săn, Lục Nguyên không đồng ý, bảo hắn đến tiểu trường săn.

Tiểu trường săn toàn là thỏ, chuột tre không có tính tấn công.

Tông Chính Hy chê trẻ con, tức giận trở về dinh thự.

Nửa đêm Liễu Khuynh Vân đến, sáng sớm dẫn Bảo Châu đi bắt thỏ, nghe nói Tông Chính Hy bị con trai bỏ rơi một mình trong phòng sinh khí.

Thế là Liễu Khuynh Vân không nói không rằng, vào rừng bắt mấy con sói... con, ném vào tiểu trường săn.

Sói con cũng là sói.

Tông Chính Hy hớn hở đi săn.

Rồi hắn bị cắn.

Đây chưa phải chuyện mất mặt nhất.

Mất mặt nhất là, Bảo Châu Châu thấy hắn bị cắn, mặc bộ đồ hổ con, xông tới vật ngã sói con.

Sói con hung dữ, Bảo Châu Châu còn hung dữ hơn.

"Oa oa!"

Cuối cùng, tiểu đoàn mập mạp lại thắng trận đánh nhau.

Lúc này, tiểu gia hỏa đang trong sân nôn ọe lông sói.

Nghe xong đầu đuôi, Lục Nguyên liếc Tông Chính Hy: "Có chí khí."

Tông Chính Hy càng xấu hổ, càng ấm ức.

Ánh mắt Mạnh Thiến Thiến rơi vào ngón tay bị cắn của hắn: "Bệ hạ, kim sang dược trên người thần dùng hết rồi, xin theo thần về viện, thần sẽ giúp bệ hạ xử lý vết thương."

Tiểu Đức Tử vội nói: "Đúng vậy đúng vậy, bệ hạ, thân thể quan trọng! Vết cắn của sói không phải chuyện nhỏ..."

Tông Chính Hy nói: "Không phải cắn! Là trẫm không cẩn thận bị thương!"

Mạnh Thiến Thiến: "Không cẩn thận bị răng sữa của sói con cứa vào?"

Tông Chính Hy: "..."

Ba người trở về đông viện.

Tiểu Đức Tử và ngự y bên cạnh cùng thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn là đô đốc và thiếu phu nhân họ Lục có biện pháp, thiên tử rốt cuộc chịu đi trị thương.

Mạnh Thiến Thiến nói với Lục Nguyên: "Việc gấp, ta mau chóng giúp bệ hạ trị thương, phu quân, chàng hãy đến chỗ mẫu thân trước, nói với mẫu thân một lát nữa ta sẽ tới thỉnh an."

Tông Chính Hy trong lòng hoảng hốt: "Vết thương của trẫm nguy hiểm như vậy sao?"

Biết thế, hắn đã không ngăn ngự y trị thương cho mình.

Mạnh Thiến Thiến thở dài: "Đúng vậy, không nhanh lên, vết thương sắp lành rồi."

Tông Chính Hy mặt đen lại.

Mạnh Thiến Thiến nhờ Lục Nguyên chuyển lời, chủ yếu là tạo cơ hội cho hai mẹ con gặp nhau, nếu không cô trực tiếp đến thỉnh an Liễu Khuynh Vân, Lục Nguyên sẽ về phòng mình.

"Ta thật là một người vợ, người con dâu biết lo xa tốt bụng!"

Tông Chính Hy lẩm bẩm: "Thiếu phu nhân họ Lục, còn bôi thuốc cho trẫm không?"

"Bôi bôi bôi!"

Mạnh Thiến Thiến lấy ra vải và kim sang dược.

Phòng của Liễu Khuynh Vân chỉ cách hai gian.

Nhưng chỉ vài bước chân, Lục Nguyên đã gặp ba con sói con, đều do Bảo Châu mang về.

Lục Nguyên méo miệng.

Ở đây chơi đùa cũng được, hắn tuyệt đối không cho phép nàng mang sói con về đô đốc phủ.

Tiểu gia hỏa gây họa nhất lưu, vừa nôn xong lông sói, lại phá hỏng chiếc trâm yêu thích của Liễu Khuynh Vân.

Chiếc trâm đó là một chiếc quạt nhỏ bằng bạc, tinh xảo tuyệt mỹ, là mẹ nàng truyền lại.

Tiểu gia hỏa nhổ trâm ra dọn phân sói, xong lại cắm lên đầu Liễu Khuynh Vân.

Liễu Khuynh Vân chợp mắt một cái, trời đất sụp đổ!

Bảo Châu trèo lên đùi Liễu Khuynh Vân, bàn tay nhỏ bụ bẫm ôm mặt nàng, vô cùng chân thành nói: "Chiêu Chiêu, yêu nè!"

Lục Nguyên nhíu mày.

Lời thoại này, giọng điệu này, sao nghe quen quá?

"Tiểu Cửu yêu chàng nè!"

Trong đầu đột nhiên lóe lên "lời ngọt ngào" của ai đó trong đêm, đột ngột như vậy, chân thành như vậy——

Thì ra, chỉ là lừa hắn!

Lục Nguyên nghẹt thở, nắm đ.ấ.m siết chặt kêu răng rắc.

"Mạnh! Tiểu! Cửu!!!"

Mạnh Thiến Thiến run rẩy!

Toi rồi!

Bị lộ rồi!
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 304: Gia Tộc Tuân Biến Thiên



Mấy ngày thiên tử vắng mặt ở kinh thành, Tể tướng Tuân thay mặt xử lý triều chính.

Hôm nay, triều đình nhận được vô số tấu chương, chủ yếu xoay quanh vụ án họ Sở.

Vương Ngự sử một lần nữa dùng tài hùng biện của mình đánh bại cả đám quan lại, lập nên kỷ lục bất bại.

Bá quan văn võ tức giận đến mức "thất khiếu sinh yên", mặt mày ủ rũ bước ra khỏi Kim Loan điện.

"Quá đáng! Từ xưa đến nay, đâu có chuyện phụ nữ được phong hầu? Lục Nguyên coi thường phép tắc, làm càn làm bậy, Vương Ngự sử cũng không hiểu lễ nghi sao? Ông ta làm ngự sử kiểu gì vậy?"

"Thôi đi, ai bảo chúng ta không mắng lại được ông ta?"

"Phu nhân họ Sở tuy bị oan khuất, nhưng theo ta, truy phong làm nhất phẩm mệnh phu nhân đã là ân điển, lại còn dám mơ tước hầu?"

"Đi thôi, Vương Ngự sử đến rồi!"

Bá quan vừa đi vừa càu nhàu trở về nha môn của mình.

Vương Ngự sử đứng ngoài Kim Loan điện, hỏi Tể tướng Tuân: "Tướng công, ngài cũng cho rằng phụ nữ không được phong hầu sao?"

Tể tướng Tuân mỉm cười, vừa ôn hòa vừa toát lên uy nghiêm của bậc đại thần phụ chính: "Phu nhân họ Sở ở biên cương cứu người giúp quân, lập nhiều công lao, một nữ tử kỳ tài như vậy, triều đình đương nhiên phải ưu đãi, phá lệ phong hầu cũng không có gì quá đáng."

Vương Ngự sử lại hỏi: "Vậy sao lúc nãy ngài không nói gì?"

Tể tướng Tuân thở dài: "Không phải bản tướng không muốn biện hộ cho phu nhân họ Sở, mà việc phong hầu quan trọng, phải đợi bệ hạ đi săn về mới quyết định được."

Vương Ngự sử: Lão cáo già.

Vương Ngự sử vốn chỉ công kích sự việc, không nhắm vào cá nhân, Tể tướng Tuân tạm thời chưa lộ sơ hở, nên ông chỉ thấy hắn xử sự khéo léo, chưa đến mức ghét bỏ.

Ông chắp tay: "Hạ quan xin cáo từ."

Tể tướng Tuân khẽ giơ tay: "Vương đại nhân đi cẩn thận."

Mãi đến khi ra khỏi cung, lên xe về phủ, Tể tướng Tuân mới bỏ đi vẻ mặt nhân từ, đôi mắt trở nên thâm thúy khó lường.

Hắn lấy chiếc ngọc bội từ ngăn bí mật ra đeo vào ngón tay, nhắm mắt dưỡng thần.

Xe đi được nửa đường, một ám vệ lẻn lên xe.

"Chủ công, Thất công tử gửi thư cấp tốc."

Tể tướng Tuân không mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: "Nói."

Ám vệ thần sắc ngưng trọng: "Những người được cử đi truy sát Miêu Vương đều thất bại, không ai sống sót."

Ám vệ phủ tể tướng không giống vệ sĩ thông thường, mỗi người đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, trải qua huấn luyện khắc nghiệt, là cao thủ trăm người chọn một.

Tổn thất lần này quá lớn.

Nhưng phản ứng của Tể tướng Tuân lại rất bình tĩnh, hắn chỉ khẽ "ừ" một tiếng.

"Còn nữa."

Ám vệ tiếp tục báo, "Lạc Tam đã lộ diện, hiện là tù binh của đô đốc phủ."

Thần sắc Tể tướng Tuân cuối cùng cũng biến đổi, ngón tay hắn xoa xoa chiếc ngọc bội.

Ám vệ hỏi: "Miêu Vương quỷ kế đa đoan, thuật cổ độc quỷ dị, có nên... xử lý Lạc Tam?"

Tể tướng Tuân không nói gì.

Ám vệ toát mồ hôi lạnh.

Là ám vệ, nhiệm vụ của hắn là thi hành mệnh lệnh, việc hiến kế là của các mưu sĩ trong phủ.

Hắn quỳ một gối, cúi đầu run rẩy: "Thuộc hạ thất ngôn, xin chủ công trừng phạt!"

Tể tướng Tuân vẫn chỉ xoay chiếc ngọc bội, ngay cả mắt cũng không nhấc lên.

Nhưng ám vệ đã cảm nhận được áp lực khủng khiếp.

Chủ công từng trải qua sóng gió, dù chuyện lớn đến đâu cũng nằm trong lòng bàn tay, không khiến hắn phiền lòng.

Nhưng gần đây, chuyện không vui quanh hắn ngày càng nhiều.

Chỉ mới hôm qua, mộ tổ họ Tuân đã bị Miêu Vương đào bới.

Ai có thể ngờ được?

Hắn cảm nhận được tâm trạng của chủ công rất tệ.

Chẳng lẽ phong thủy thật sự bị phá, nên vận rủi liên tiếp ập đến?

Thực ra còn một tin xấu nữa, nhưng ám vệ không biết có nên nói hay không.

Trong lúc do dự, xe đã đến phủ tể tướng.

Tể tướng Tuân vừa xuống xe, phu nhân họ Ngụy đã khóc lóc chạy tới: "Đại ca—— Ngài phải làm chủ cho Minh Huyên——"

Tể tướng Tuân hỏi: "Minh Huyên không phải đi săn sao? Nó lại gây chuyện gì?"

Phu nhân họ Ngụy đau lòng nói: "Đại ca! Ngài nói gì thế? Sao lại là Minh Huyên gây chuyện? Minh Huyên là cháu ruột của ngài! Ngài không hỏi han gì đã kết tội nó? Ngài làm cậu như thế sao? Rõ ràng có người hại Minh Huyên! Con tôi khổ quá—— Mẹ không còn—— Nếu mẹ còn sống, sao để cháu ruột bị người ta bắt nạt thế này—— Ôi—— Con tôi——"

Quản sự họ Tuân đứng ở cổng, khuyên phu nhân họ Ngụy: "Cô nương, mời vào phủ trước, đừng để người ngoài nghe thấy mà chê cười."

Phu nhân họ Ngụy quát: "Con trai ta bị bắt vào ngục rồi, ta sợ gì chê cười?"

Nói xong, nàng nhìn Tể tướng Tuân, "Đại ca, ngài là tể tướng, họ dám bắt cháu ngài, là không coi ngài ra gì!"

"Chuyện gì xảy ra?"

Tể tướng Tuân nhìn quản sự.

Quản sự nói: "Tiểu nhân vừa nhận tin, thế tử và biểu thiếu gia bị áp giải về kinh, giam vào ngục hình bộ, tiểu nhân vừa sai người đi dò la thì ngài đã về."

Tể tướng Tuân quay đầu, nhíu mày nhìn ám vệ đi theo mình.

Ám vệ: Tin xấu thứ ba, cuối cùng cũng không tránh được.

Hắn lấy lại bình tĩnh, bước lên cắn răng báo: "Thế tử và biểu thiếu gia ở trường săn làm chuyện dâm loạn, bị Uẩn Bình công chúa và mấy vị tiểu thư bắt gặp, công chúa tức giận sai người bắt giam."

Phu nhân họ Ngụy hét lên: "Chuyện dâm loạn gì? Bịa đặt—— Con trai ta không phải loại người đó——"

Tể tướng Tuân nắm chặt tay, vẻ mặt vốn bất biến giờ xuất hiện vết rạn: "Phong tỏa tin tức!"

"Không kịp rồi... Lục Nguyên đã phát tán tin tức, hơn nữa——"

Ám vệ nói nhỏ, "Thế tử và biểu thiếu gia bị áp giải về kinh bằng xe tù... giữa thanh thiên bạch nhật."

Điều này gần như là phơi bày trước thiên hạ.

Thêm vào đó, Lục Nguyên đã mua chuộc ăn mày khắp các ngõ hẻm, cùng các thuyết thư tiên sinh trong các tửu lâu, giờ cả kinh thành đều biết Tuân Dực thích nam sắc, có quan hệ bất chính với em họ mình.

Hình tượng quân tử gây dựng bao năm, chỉ một đêm sụp đổ tan tành.

Những điều này, chính ám vệ đã tận mắt chứng kiến trên đường vào cung tìm Tể tướng Tuân.

Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cổng, chuyện xấu đồn xa ngàn dặm, huống chi còn có Lục Nguyên đẩy sóng sau lưng.

Tuân Dực từng đứng cao bao nhiêu, giờ rơi xuống sẽ đau đớn bấy nhiêu.

Ám vệ đã có thể tưởng tượng từ nay về sau, cuộc sống của thế tử sẽ khó khăn thế nào.

Mà thế tử là con đích duy nhất của chủ công, làm chuyện bất chính như vậy, Vương Ngự sử biết được ắt sẽ tấu chương trách cứ chủ công dạy con vô phương.

Nghĩ đến cái miệng sắt của Vương Ngự sử, ám vệ cảm thấy chủ công sắp gặp khó khăn trong triều.

"Á——"

Phu nhân họ Ngụy không chịu nổi đòn này, mắt tối sầm, ngất đi.

Tể tướng Tuân trong mắt tràn đầy sát khí, một chưởng đập mạnh vào tượng sư tử đá ở cổng: "Lục! Nguyên!"

Hắn tức giận rồi! Hắn tức giận rồi!

Chương hai cũng sớm, mau khen ta đi!
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 305: Có Mẹ Như Báu Trong Tay



Hoàng gia viên dưỡng.

Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên ngồi trong sân phơi nắng.

Xa rời sự bận rộn của kinh thành, giờ phút này với cả nhà là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi.

Lục Nguyên đang hả hê nhìn một tiểu gia hỏa đứng dựa tường ngủ gật.

Vì phá hỏng chiếc trâm của Liễu Khuynh Vân, và thành công khiến bà dính đầy "món quà" của sói, Liễu Khuynh Vân phạt tiểu gia hỏa đứng suy nghĩ.

Bảo Thư không hiểu mình sai ở đâu.

"Quà" làm bẩn sân, nó đi dọn lại bị phạt?

Đây gọi là yêu sạch sẽ.

Dọn xong nó còn ân cần trả lại trâm cho bà.

Đây gọi là vật quy nguyên chủ.

Nó nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy lỗi là do ba đệ tử mới thu phục, chúng không nên "tặng quà".

Thế là, Bảo Thư bắt ba chú sói con cùng đứng dựa tường.

Chưa được ba nhịp thở, Bảo Thư đã bắt đầu gật gù như say rượu, lảo đảo ngủ gật.

"Mẹ, nó lại lười biếng rồi!"

Lục Nguyên tàn nhẫn mách.

Liễu Khuynh Vân đang gội đầu dở, lao ra khỏi phòng, đứng trước mặt Lục Nguyên nước mắt lưng tròng: "Con vừa... gọi mẹ à?"

Lục Nguyên: "Con không có."

"Con có! Con gọi mẹ rồi! Gọi rồi gọi rồi gọi rồi! Mẹ nghe thấy! Bốn đứa kia cũng nghe thấy!"

Liễu Khuynh Vân chỉ thẳng vào bốn tiểu gia hỏa đang dựa tường.

Bảo Thư đang ngủ gật: "..."

Ba chú sói con đang tìm cách trốn thoát: "..."

Liễu Khuynh Vân với mái tóc đầy xà phòng, ôm chầm lấy con lắc đầu lia lịa: "Hu hu, con trai, cuối cùng con cũng chịu gọi mẹ! Mẹ vui quá!"

Lục Nguyên bị tóc bà quất mấy cái, không nhịn được nói: "Mẹ... lau tóc trước đi!"

Liễu Khuynh Vân ôm chặt không buông: "Con gọi thêm một tiếng nữa đi, được không? Con gọi mẹ đi lau ngay!"

Lục Nguyên không gọi.

"Mẹ."

Mạnh Thiến Thiến giơ tay, "Con thay phu quân gọi."

Liễu Khuynh Vân: "Con gọi không tính!"

Mạnh Thiến Thiến bất lực giang tay, mang ghế nhỏ dịch ra xa, tránh bị tóc quất.

Liễu Khuynh Vân bám lấy Lục Nguyên: "Con trai à, gọi thêm một tiếng nữa đi, mẹ chưa nghe đủ, một tiếng, chỉ một tiếng thôi, mẹ hứa không tham."

Lục Nguyên: "Mẹ chắc chứ?"

Liễu Khuynh Vân lanh lẹ giơ hai ngón tay: "Hai tiếng... cũng được."

Hậu quả của sự tham lam là một tiếng cũng không còn.

Liễu Khuynh Vân khóc lóc trở về phòng, rất đau lòng thưởng cho mỗi người hầu trong sân một nén vàng.

Mạnh Thiến Thiến bế tiểu gia hỏa đang ngủ gà ngủ gật vào lòng.

Lúc này bà vui rồi, chắc không phạt tiểu heo con nữa.

Bảo Thư vào vòng tay quen thuộc, ngẩng cằm kiêu hãnh, thở phào ngủ say.

Ba chú sói con lại tìm cách trốn, bị Đàn Nhi tóm cổ từng đứa.

"Đi đâu thế? Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang?"

Ba chú sói: ...

Áo Lục Nguyên bị tóc Liễu Khuynh Vân làm ướt, Mạnh Thiến Thiến lấy khăn lau cẩn thận cho hắn.

Hắn vẫn giữ vẻ ngang ngạnh, lạnh lùng như ai đó nợ tiền.

Nhưng Mạnh Thiến Thiến có thể cảm nhận hắn đang vui.

Dù lớn đến đâu cũng mãi là con của mẹ.

Tình yêu thương của mẹ, tuy muộn nhưng vẫn đến.

Trong sân, chỉ có Tông Chính Hy là người bị thương.

Hắn giơ bàn tay băng bó như bánh chưng, trong lòng gào thét: Ta là thiên tử, thiên tử đấy, có ai quan tâm ta không?!

Một chú sói con chạy đến, nhẹ nhàng cọ đầu vào hài của hắn.

Tông Chính Hy nhận ra đây chính là "hung thủ" cắn mình.

"Xem ngươi thân thiết, trẫm tha cho."

Vừa dứt lời, chú sói giơ chân, tặng hắn một "món quà" trên hài long văn.

Tông Chính Hy: "!!"

Sau bữa trưa, Lục Nguyên bất ngờ cho phép Tông Chính Hy vào rừng săn, có Bạch Khinh Trần và mấy đại nội cao thủ đi theo, nhưng không được vượt suối.

Mạnh Thiến Thiến nhướng mày: "Tâm trạng tốt thế?"

Lục Nguyên mặt lạnh: "Hai ngày rồi, khu rừng bên này chắc đã bị cấm vệ quân, kim ngô vệ và cẩm y vệ dọn sạch, không có thú dữ lớn."

Mạnh Thiến Thiến "ồ" một tiếng đầy ý vị, cười nói: "Ta tưởng chàng được mẹ ôm, vui quá nên mới cho bệ hạ vào rừng chơi!"

Lục Nguyên nhíu mày: "Cho? Bệ hạ là chó sao?"

Mạnh Thiến Thiến cười: "Không phủ nhận phần trước, vậy là thừa nhận được mẹ ôm rất vui?"

Chăm Bảo Thư lâu, lời nói vô tình mang theo cách dỗ dành trẻ con.

Lục Nguyên lạnh lùng nhìn cô: "Mạnh Tiểu Cửu, câu nói trong hang động có ý gì?"

"Ái chà, buồn ngủ quá, ta đi ngủ đây!"

Mạnh Thiến Thiến lập tức chuồn mất.

Lục Nguyên "hừ" một tiếng.

Mạnh Thiến Thiến vào phòng rồi lại thò đầu ra: "Hai ngày không thấy Tỵ Xà, chàng có gặp hắn trong rừng không?"

Khi đối phó Lạc Tam, chỉ có Cơ Ly, không biết Tỵ Xà đi đâu.

Lục Nguyên nói: "Hắn đi tìm Tuân Thất."

Thượng nguồn con suối, Tuân Thất mặc áo tơi, đội nón lá, ngồi trên tảng đá câu cá.

Khi câu được con cá lớn, giỏ đã đầy.

Kỳ lạ là hắn không mang cá về, mà đổ tất cả xuống suối, rồi tiếp tục câu.

Một bóng người áo xám lam đến bên cạnh, lặng lẽ nhìn núi xa.

Tuân Thất cười, chỉ cần câu bên cạnh: "Nếu không ngại, câu cùng nhé."

Tỵ Xà cúi xuống nhặt cần câu, khéo léo mồi, quăng xuống nước.

Suốt quá trình, Tuân Thất đều quan sát hắn, đến khi lưỡi câu chạm nước mới thu hồi ánh mắt.

Tuân Thất cười: "Tưởng ngươi rời đảo lâu, quên cách câu cá rồi."

Tỵ Xà không ngồi lên khúc gỗ được chuẩn bị sẵn, chỉ đứng bên suối, vừa câu vừa hỏi: "Sao theo họ Tuân?"

Tuân Thất hỏi ngược: "Sao ngươi theo họ Sở?"

Tỵ Xà bình tĩnh: "Ta theo không phải họ Sở, là đại nguyên soái."

Tuân Thất: "Hai ta mỗi người một chủ, vậy sau này là địch thủ."

Tỵ Xà lại hỏi: "Bọn họ có đến truy sát ngươi không?"

Tuân Thất: "Không, còn ngươi?"

Tỵ Xà: "Ta sẽ đi tìm bọn họ."

Tuân Thất hơi bất ngờ: "Không ngờ ngươi dũng khí thế."

Tỵ Xà ánh mắt sâu thẳm: "Sinh tử người họ Sở khác, ta không quan tâm, nhưng đại nguyên soái, không ai được động. Tuân Thất, tốt nhất ngươi đừng dính vào chuyện năm đó."

Tuân Thất: "Nếu ta dính, ngươi sẽ vì ta là đồng tộc mà tha không?"

Tỵ Xà không do dự: "Không, vậy Tuân Thất, ngươi có dính không?"

Tuân Thất lắc đầu: "Không."

Tỵ Xà câu được con cá lớn, ném vào giỏ Tuân Thất, bỏ cần câu, quay lưng đi.

Tuân Thất nắm chặt cần câu: "Ta đã là chó săn họ Tuân, hôm nay ngươi không giết, một ngày nào đó, ta sẽ giúp họ Tuân đối phó ngươi."

Tỵ Xà: "Đến ngày đó, ta tự đến lấy mạng ngươi."

Tuân Thất hỏi: "Đây là sự khoan dung cuối cùng của ngươi với đồng tộc?"

Tỵ Xà không trả lời, cũng không ngoảnh lại.

Tuân Thất hít sâu: "Ta là người so đo, nhưng cũng không thích thiếu nợ. Ta nói cho ngươi điểm yếu của Thìn Long trong tay tể tướng, chúng ta không còn nợ nhau."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 306: Hai Sát Thủ Cực Mạnh



Chiều tối, mưa thu lất phất.

Bảo Châu Châu trong phòng đang cho ba chú sói con ăn.

Đại Lang một miếng, Bảo Bảo một miếng.

Nhị Lang một miếng, Bảo Bảo một miếng.

Tam Lang một miếng, Bảo Bảo một miếng.

Sau cơm chó và cơm mèo, Bảo Thư lại tranh cả cơm sói, quả là một tiểu heo siêu biết tranh ăn.

Từ khi nghe con trai gọi mình là mẹ, Liễu Khuynh Vân không còn trốn tránh con nữa, con ở đâu, bà ở đó.

Không làm gì khác, chỉ ngắm con trai.

Con trai bà đẹp trai quá, đúng là con của bà!

"Con trai..."

Lục Nguyên nhắm mắt: "Mẹ gọi trăm lần rồi."

Vừa thoát khỏi lão đầu, tưởng được yên thân, nếu biết về nhà bị Liễu Khuynh Vân bám như thế, chi bằng ở lại núi đánh nhau với lão đầu còn hơn.

Mạnh Thiến Thiến nhịn cười.

Lục Nguyên: "Mạnh Tiểu Cửu, ngươi đang hả hê?"

"Không có." Mạnh Thiến Thiến ép miệng, cố nghĩ trăm chuyện buồn, cuối cùng gượng làm mặt đau khổ, "Ta đang nghĩ về Cơ Ly."

Mau chuyển chủ đề!

Lục Nguyên mặt lạnh: "Ngươi dám nghĩ đến đàn ông khác trước mặt bản đốc?"

Mạnh Thiến Thiến run rẩy.

Lời nói không qua não quả nhiên không nên nói, nguy hiểm quá!

"Ta nghĩ Cơ Ly đi đâu rồi, chàng biết đấy, hắn mệnh ngũ nghèo tam thiếu, ta sợ hắn gặp đại họa."

May quá, lý do hợp lý, thông minh quá đi!

Bạch Ngọc Vi và Đàn Nhi đang chơi với sói con.

Nghe lời Mạnh Thiến Thiến, Bạch Ngọc Vi lẩm bẩm: "Người khác mới gặp họa chứ!"

Lần trước khiến nàng bị sét đánh, nhớ mãi không quên!

Đàn Nhi thở dài: "Hắn không sao, nhưng không biết có liên lụy người khác không!"

Mạnh Thiến Thiến vốn chỉ nói cho có, nhưng nghe Bạch Ngọc Vi và Đàn Nhi, bỗng thật lòng lo lắng cho người trong rừng.

Đàn Nhi lại nói: "Công chúa cũng chưa về, sao các ngươi không lo cho nàng?"

Công chúa mau về đi, nàng muốn ăn thịt kho tàu!

Đàn Nhi không nhắc Uẩn Bình công chúa thì thôi, vừa nhắc, Mạnh Thiến Thiến méo miệng.

Tính cả tiểu đồ đệ của mình, trong rừng giờ có hai sát thủ——

Hai người đừng gặp nhau là tốt, không thì hậu quả khó lường.

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu.

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp thế?

Hơn nữa, rừng lớn thế, hai người đi hướng khác nhau, khả năng gặp nhau cực nhỏ.

Mạnh Thiến Thiến vỗ ngực, thở phào: "Không sao không sao, không gặp đâu."

Sâu trong trường săn, Uẩn Bình công chúa gặp một con gấu đen điên cuồng, đúng là con gấu Tuân Lục dẫn đến tấn công Bạch Ngọc Vi.

Do bị dùng thuốc, gấu đen cực kỳ hung dữ, Thường Khoan bảo vệ công chúa bị gấu vả một chưởng, n.g.ự.c rách mấy mảng thịt.

Nguy cấp, Cơ Ly xuất hiện, với tư thế cực kỳ ngầu lòi, một chiêu hạ gục gấu đen.

Uẩn Bình công chúa nhìn hắn đầy hứng thú: "Ngươi có vẻ đáng tin hơn mấy vị thập nhị vệ khác, Thường Khoan bị thương, ngươi có nguyện làm vệ sĩ cho bản công chúa vài ngày, đến khi bản công chúa b.ắ.n được hổ không?"

Cơ Ly mở quạt "pạch": "Công chúa có mắt, bản soái vệ đúng là giỏi hơn bọn họ! Nhưng, bản soái vệ không dễ chiêu dụ đâu!"

Uẩn Bình công chúa: "Giá cả tùy ngươi."

Cơ Ly giơ năm ngón tay.

Uẩn Bình công chúa: "Năm ngàn lượng?"

Cơ Ly lắc đầu.

"Năm vạn?" Uẩn Bình công chúa suy nghĩ, "Cũng được."

Cơ Ly lắc đầu sang trọng, ngạo nghễ nói: "Năm đồng xu."

Uẩn Bình công chúa: "..."

Thủ đoạn Cơ Ly vượt xa Thường Khoan, Uẩn Bình chỉ dẫn Thường Khoa còn dám săn hổ, huống chi bây giờ.

Cơ Ly bắt hai cấm vệ gần đó, bảo họ đưa Thường Khoan về viên dưỡng.

Tiếp theo, hai đại sát thủ, cùng tiến vào rừng sâu.

Trong rừng, ba đội quân đã bày binh bố trận, sẵn sàng tiêu diệt hai bên còn lại.

Hai người đứng trên cây cao, nhìn về phía ngọn núi đối diện.

Cơ Ly nói: "Công chúa, núi bị bao vây, xông vào dễ bị phát hiện. Theo kinh nghiệm chiến trường của ta, chi bằng mượn sức đánh sức."

Uẩn Bình công chúa suy nghĩ: "Mượn sức đánh sức?"

Cơ Ly giảng giải: "Gia nhập đội mạnh nhất, mượn tay họ diệt hai đội còn lại, sau đó g.i.ế.c tướng lĩnh, chiếm đoạt quân đội, hoặc gây nội chiến, khi họ rối loạn, chính là lúc ta săn hổ!"

Uẩn Bình công chúa gật đầu: "Diệu kế!"

Hai người nhất trí cao độ.

Ba đội quân, luận võ công cá nhân, cẩm y vệ đứng đầu, luận kinh nghiệm chiến trường, kim ngô vệ số một, nhưng ưu thế này trước số lượng áp đảo của cấm vệ quân trở nên vô nghĩa.

Số lượng cấm vệ quân gấp bốn lần hai đội kia cộng lại.

Thế là hai người gia nhập cấm vệ quân.

Công chúa gia nhập quân đội, chưa từng nghe nói!

Nhưng cấm vệ quân dám từ chối không?

Không dám!

Kết quả, cấm vệ quân bị một nồi canh nấm độc của Uẩn Bình công chúa hạ gục.

Uẩn Bình công chúa: "Đây không phải nấm bản công chúa hái."

Thống lĩnh cấm vệ quân suýt khóc: "Nhưng ngài cũng đừng cho thêm gia vị lạ vào!"

Ba phần mười cấm vệ quân ngã quỵ, nôn mửa, oan ức biết kêu ai?

Thống lĩnh không dám giữ vị Phật sống này nữa, liều mình đắc tội công chúa, đưa nàng ra khỏi doanh trại.

Hai doanh trại khác nghe tin Uẩn Bình công chúa muốn đến, đều nhắm mắt giả chết, kiên quyết không nhận vị công chúa này "nhập ngũ".

Uẩn Bình công chúa tức giận.

Cơ Ly lại nói: "Công chúa, đây là chuyện tốt."

Uẩn Bình công chúa: "Ý ngươi là?"

Cơ Ly cười: "Họ đã nhắm mắt giả chết, chúng ta thẳng tiến vào rừng, họ cũng không dám ngăn."

Uẩn Bình công chúa nhíu mày: "Vốn dĩ họ không dám ngăn bản công chúa, vậy lúc nãy chúng ta làm loạn để làm gì?"

Cơ Ly: Mọi người đang ngốc rất tốt, đừng đột nhiên thông minh thế.

Hình bộ.

Thìn Long và Mùi Dương vẫn bị giam trong ngục.

Đêm khuya thanh vắng, một phi tiêu bay vào ngục Thìn Long, găm trên tường một mảnh giấy.

Thìn Long nhổ phi tiêu, mở giấy xem, thấy tám chữ lớn: "Chủ công có lệnh, g.i.ế.c Lục Nguyên."

Thìn Long xé giấy, đứng dậy một chưởng phá tan khóa đồng, thản nhiên bước ra.

Ngục tốt nghe động chạy đến, lần lượt ngã gục.

Hắn đến kho vũ khí, lấy lại thanh Thanh Long kiếm.

"Ngươi đi đâu?"

Vừa ra khỏi hình bộ, Tỵ Xà đứng bên đường hỏi.

Thìn Long dừng bước, quay đầu nhìn.

Tỵ Xà đứng dựa tường, ánh trăng lạnh lẽo rơi trên vai, như đã chờ đợi lâu.

"Không liên quan đến ngươi."

Thìn Long nói.

Tỵ Xà bình tĩnh: "Nếu ngươi đi g.i.ế.c Lục Nguyên, ta khuyên ngươi suy nghĩ lại."

Thìn Long không đáp, kiên quyết bước vào màn đêm.

Tỵ Xà nói: "Ngươi thật sự tin tể tướng nắm giữ huyết mạch cuối cùng của Thương gia?"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 307: Bí Mật Của Thìn Long



Trong đêm tối, Thìn Long dừng bước, quay người nhìn Tỵ Xà, lạnh lùng hỏi: "Ngươi rốt cuộc biết những gì?"

Tỵ Xà nói: "Hơn hai mươi năm trước, Thương tướng quân trấn thủ Tây Vực đánh bại Lâu Lan, Lâu Lan vương đưa con trai út làm con tin vào phủ tướng quân. Dù còn nhỏ, nhưng thế tử Lâu Lan là con đích duy nhất, đủ thấy lòng trung thành của Lâu Lan vương. Thế nhưng chưa đầy một năm sau, Lâu Lan vương khởi binh tạo phản, Lâu Lan vương phi ra sức can ngăn, kết quả c.h.ế.t dưới d.a.o của tiểu thiếp."

"Sau đó, Lâu Lan vương thất bại bỏ trốn. Theo quy củ, thế tử Lâu Lan phải bị xử tử, nhưng Thương tướng quân không làm thế. Từ đó, thế giới ít đi một thế tử Lâu Lan, thêm một thiếu gia họ Thương."

Nói đến đây, ánh mắt Tỵ Xà đặt lên mặt Thìn Long: "Ta nói đúng không? Thế tử Lâu Lan."

Thìn Long không chớp mắt nhìn Tỵ Xà, Tỵ Xà cũng không né tránh ánh mắt sắc lạnh của hắn.

Ánh nhìn của hai người giao nhau trong đêm tĩnh lặng, bề ngoài bình thản nhưng tựa hồ đã đấu trí trăm hiệp.

Đường phố yên tĩnh đến đáng sợ, gió cũng ngừng thổi.

Mãi sau, Thìn Long mở miệng: "Ai nói cho ngươi?"

Tỵ Xà thành thật: "Tuân Thất."

Thìn Long mấp máy môi, vừa định nói gì, Tỵ Xà lại tiếp: "Hắn có lừa ta hay không, ta tự phán đoán được. Ngược lại, tể tướng Tuân có lừa ngươi hay không, ngươi chưa chắc nhìn ra. Thừa nhận đi, Thìn Long, luận võ công, ngươi là người mạnh nhất trong thập nhị vệ, nhưng luận thấu hiểu lòng người, ngươi còn kém xa."

Thìn Long nói: "Dù hắn không lừa ngươi, lời hắn nói chưa chắc đã đúng."

Tỵ Xà hỏi: "Vậy những lời ta vừa nói, có điểm nào không đúng sự thật?"

Thìn Long im lặng.

Tỵ Xà nhìn hắn, nói: "Ngươi là thế tử Lâu Lan hay thiếu gia họ Thương, đều không liên quan đến ta. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, năm đó phủ tướng quân và cả gia tộc họ Thương bị Thiên Cơ Các tàn sát, ngươi theo tể tướng Tuân, hẳn rõ ràng mọi thứ của họ Thương cuối cùng rơi vào tay ai. Nghe nói tể tướng Tuân chinh phạt Tây Vực bảy năm, có thể thu phục được, Lâu Lan vương và Thiên Cơ Các đóng góp không nhỏ."

"Thìn Long, tể tướng Tuân không đáng tin."

"Ta nói hết lời, ngươi tự suy nghĩ."

Tỵ Xà nói xong, quay người rời đi.

Khi đi ngang qua Thìn Long, hắn bị gọi lại: "Ngươi đã nói với ai khác chưa?"

Tỵ Xà hiểu ý: "Ý ngươi là Mạnh Tiểu Cửu? Chưa."

Thìn Long thấp giọng: "Đừng nói với cô ấy."

Tỵ Xà lạnh nhạt: "Điều này ta không thể hứa. Dù cùng là thập nhị vệ, nhưng giữa ta và ngươi, không có tình nghĩa gì."

Tỵ Xà đi rồi, chỉ còn Thìn Long đứng lặng trong màn đêm vô biên.

Trường săn.

Sau khi tiễn biệt Uẩn Bình công chúa, cấm vệ quân, cẩm y vệ và kim ngô vệ cuối cùng cũng bắt đầu những trận chiến kịch liệt.

Khác với bàn giấy, đây là cuộc đối đầu thực sự của ba quân đội.

Hàn Từ vừa trải qua chiến trận, được nhiều tướng lĩnh kinh nghiệm chỉ dạy, lại học được vài mưu kế kỳ lạ từ Lục Nguyên, chỉ huy tác chiến như cá gặp nước, liên tục ra chiêu lạ, đánh cẩm y vệ và cấm vệ quân thua liểng xiểng.

Hai quân quyết định tạm liên minh, diệt Hàn Từ trước.

Nào ngờ liên minh chưa đầy một ngày đã tan vỡ.

Lý do đơn giản: Hàn Từ bỏ chạy, bỏ luôn cả sơn đầu vừa chiếm được, rút quân giữa đêm.

Mẹ nó!

Làm cái quái gì thế!

Thượng Quan Lăng và thống lĩnh cấm vệ quân nhìn nhau.

Nói là cùng đánh Hàn Từ, giờ Hàn Từ biến mất, vậy họ...

Thượng Quan Lăng rút đoản đao: "Đánh thôi!"

Cấm vệ quân giật mình: "Chết tiệt!"

Thế là hai quân đánh nhau, cả hai bên đều tổn thất nặng, khi có người chiếm được phần sơn đầu, định vào hang hổ xem thử.

Thì phát hiện hang hổ trống trơn.

Hổ đâu rồi?

Biến đi đâu rồi?!

Phía nam rừng.

Uẩn Bình công chúa càng đi càng thấy kỳ lạ: "Ngươi không phải dẫn ta đi lạc đấy chứ? Ta theo ngươi cả đêm, hổ thì không thấy, đến cả hổ con cũng không có bóng."

Cơ Ly nhìn la bàn phong thủy trong tay: "Kim chỉ đúng hướng này mà."

Uẩn Bình công chúa nhíu mày: "Ngươi không nói la bàn của ngươi hỏng rồi sao?"

Cơ Ly nói: "Ta sửa rồi!"

Uẩn Bình công chúa nghi ngờ nhìn kim la bàn lắc lư như muốn thoát ra: "Ngươi chắc chứ?"

Cơ Ly cầm la bàn nát bươm, tự tin tuyên bố: "Bản soái vệ bói toán thiên hạ vô song, cứ đi về nam, nhất định tìm thấy!"

Trời vừa sáng.

Ánh bình minh đầu tiên chiếu xuống rừng núi, tạo nên cảnh sắc mùa thu tuyệt đẹp.

Lục Nguyên bị tiểu quỷ đánh thức từ sớm.

Bảo Thư không nỡ đánh thức Mạnh Thiến Thiến, chạy sang phòng cha, một cái tát béo ú đánh thức Lục Nguyên.

Nó muốn đi ị.

Lục Nguyên: "!!!"

Tiểu quỷ! Một ngày không đánh là ngứa ngáy hả?!

Bảo Thư ị xong, rửa tay, lại chui vào chăn, ôm Mạnh Thiến Thiến ngủ tiếp.

Lục Nguyên tưởng được yên thân, Miêu Vương lại ầm ầm trở về.

Hắn cưỡi một con thú dữ, nhảy phốc vào sân.

"Cháu ngoại! Ông về rồi!"

Mí mắt Lục Nguyên giật giật: "Ông cưỡi cái gì thế?"

Miêu Vương dừng lại trước mặt hắn, xoa đầu con thú: "Ái chà, ông đi cứu cháu, lạc mất ngựa, viên dưỡng xa thế, không lẽ bắt ông đi bộ? Ông già rồi, không thể vất vả quá, đành tạm mượn con thú này làm ngựa vậy!"

Ông cũng biết mình già, lúc nhảy vực sao không nghĩ?

Với lại, "tạm mượn" con thú, nhưng cũng không thể mượn hổ được chứ!

Ba quân đánh nhau trên núi, ông lại lén lấy hổ đi mất!

Lục Nguyên méo miệng, không biết nói gì.

Miêu Vương mắt láo liên, nhảy xuống lưng hổ.

Sau đó, trước ánh mắt khó hiểu của Lục Nguyên, ông ôm chầm con hổ dữ, đưa cho hắn: "Nè, tặng cháu chơi."

Lục Nguyên: "..."

Cuộc đi săn đầu tiên dưới thời Tông Chính Hy kết thúc.

Thông thường phải mười ngày mới phân thắng bại, lần này chỉ ba ngày.

Hàn Từ dùng kế "thành không", dụ cẩm y vệ và cấm vệ quân từ đồng minh thành địch, khi hai bên tổn thất nặng, hắn dẫn quân ra tay, bắt sống cả hai.

Dù không bắt được hổ, nhưng kim ngô vệ được Hộ bộ thượng thư, Hàn đại tướng quân và các đại thần quân cơ đánh giá cao.

Hàn Từ cũng bắt đầu thể hiện tài năng chỉ huy, khiến người khác kinh ngạc.

Còn về Miêu Vương—

Ông ngồi ngoài viên dưỡng, bên cạnh là con hổ ngoan ngoãn.

Mỗi khi có đại thần đi ra, ông lại chặn lại, vỗ vào hổ: "Hổ vương, cháu ngoại ta săn được, sờ một cái năm lượng bạc."

Các đại thần sợ hãi khoát tay: "Không sờ!"

Miêu Vương: "Không sờ, mười lượng."

Các đại thần bị cướp giữa ban ngày: "..."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 308: Trốn Theo Nhau



Hoàng cung, tiết trời thu cao ráo, mát mẻ.

Thái Thượng Hoàng ngồi trong gian lầu nhỏ ở Chiêu Dương Điện, chăm chú nhìn vào bàn cờ tàn từ triều đại trước còn sót lại.

Phúc công công cầm phất trần, bước những bước ngắn tiến lên: "Thái Thượng Hoàng."

"Ngươi về rồi?" Thái Thượng Hoàng nhấc một quân cờ trắng, lưỡng lự không biết nên đặt ở đâu, dường như nước đi nào cũng không hợp lý, "Lão thái quân có khỏe không?"

"Thưa ngài, lão thái quân vẫn khỏe." Phúc công công cười đáp, "Công tử Uất Tử Xuyên rất hiếu thảo với lão thái quân."

Thái Thượng Hoàng gật đầu đầy suy tư: "Quả là một đứa trẻ tốt, không biết Uẩn Bình có thích không."

Phúc công công ngập ngừng: "Công tử Uất còn trẻ, chỉ sợ chưa đủ chín chắn, ổn thỏa."

Thái Thượng Hoàng liếc mắt: "Ngươi đang chê Uẩn Bình già?"

Phúc công công vội vàng cúi đầu: "Nô tài không dám!"

Thái Thượng Hoàng vẫn cầm quân cờ chưa buông xuống: "Tuổi cũng đã lớn rồi. Trước đây trẫm quá nuông chiều nàng, sau lại đi tu mấy năm không quản giáo, thành ra để lỡ tuổi xuân của nàng."

Phúc công công cười xòa, không dám nói thêm.

Ai có thể ngờ rằng vị đô đốc năm xưa từng giam ngài vào chùa, giờ lại trở thành tâm phúc của ngài?

Thế sự thật khó lường.

"Thôi, không nói chuyện này nữa." Thái Thượng Hoàng phất tay, "Cuộc săn thu năm nay thế nào rồi?"

Phúc công công đáp: "Vừa định bẩm báo ngài, Lỗ thị vệ từ viên hữu đã trở về, đang đợi ở ngoài điện."

Lỗ thị vệ là một trong những cao thủ đại nội do Thái Thượng Hoàng phái đi bảo vệ Tông Chính Hy, đồng môn với Thường Khoan.

Thái Thượng Hoàng: "Tuyên vào."

Lỗ thị vệ bước vào Chiêu Dương Điện, chắp tay hành lễ trước Thái Thượng Hoàng đang ngồi trong noãn các: "Bẩm Thái Thượng Hoàng!"

"Bình thân." Thái Thượng Hoàng phất tay, "Nói cho trẫm nghe chuyện đi săn."

Lỗ thị vệ thưa: "Cuộc săn thu đã kết thúc."

Thái Thượng Hoàng ngạc nhiên: "Mới có mấy ngày? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Những lần đi săn trước đây ít nhất cũng kéo dài mười ngày đến nửa tháng, lần dài nhất phải đến bốn mươi lăm ngày mới phân thắng bại.

"Nô tài cũng không rõ có phải là chuyện hay không." Lỗ thị vệ kể lại tỉ mỉ đầu đuôi trận giao chiến giữa Cấm Vệ Quân, Kim Ngô Vệ và Cẩm Y Vệ, bao gồm cả những "rắc rối" mà công chúa Uẩn Bình gây ra.

Thái Thượng Hoàng nghe xong, hít một hơi lạnh.

Đã không gả được, giờ còn gây thêm chuyện, sau này trong kinh thành còn ai dám cưới nàng?

Phúc công công thấy Thái Thượng Hoàng nhíu mày, đau đầu vì chuyện hôn nhân của con gái, vội cười nói: "Như vậy là Kim Ngô Vệ thắng rồi. Vị tướng quân võ công năm nay là ai trong Kim Ngô Vệ?"

Lỗ thị vệ đáp: "Là Miêu Vương."

Phúc công công: "..."

Thái Thượng Hoàng hỏi: "Hắn đi giúp Kim Ngô Vệ?"

Lỗ thị vệ lắc đầu: "Không, hắn tự bắt, bắt về cho cháu ngoại chơi."

Thái Thượng Hoàng: "... Láo toét!"

Lỗ thị vệ tiếp tục: "Hoàng thượng sai nô tài về cung, xin Thái Thượng Hoàng quyết định, năm nay nên phong tước Võ Tướng Quân cho ai?"

Thái Thượng Hoàng bực tức: "Đã là Miêu Vương săn được hổ trắng, vậy cứ phong cho hắn! Đi tranh công với đám hậu bối, không biết xấu hổ! Hắn đã dám đòi, nếu trẫm không cho, lại thành ra triều đình nhỏ mọn!"

Lỗ thị vệ ngập ngừng.

Thái Thượng Hoàng quát: "Nói!"

Lỗ thị vệ: "Miêu Vương biết nô tài vào cung yết kiến Thái Thượng Hoàng, nhờ nô tài hỏi ngài một câu, tước Võ Tướng Quân có ban thưởng gì không? Nếu không, hắn có thể dùng tước vị này để đổi lấy chút vàng được không?"

Thái Thượng Hoàng đ.ấ.m mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói: "Hắn dám bán quan chức ngay trước mặt trẫm?!"

Lỗ thị vệ: "Miêu Vương nói, nếu ngài không đồng ý thì thôi, hắn sẽ bán cho người khác."

Thái Thượng Hoàng: "...!!"

Hắn dám nói ai không được? Hắn dám nói ai không được???

Thái Thượng Hoàng vốn là người điềm tĩnh, nhưng mỗi lần đối đầu với Miêu Vương, ngài đều bị kích động đến mức "nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên".

"Truyền Miêu Vương vào cung gặp trẫm!"

"Tuân chỉ."

Lỗ thị vệ chắp tay nhận lệnh.

"Khoan đã."

Thái Thượng Hoàng chợt nhớ điều gì, gọi hắn lại, "Đưa cả Uẩn Bình về đây cho trẫm."

Không thể để nàng tiếp tục nghịch ngợm bên ngoài nữa.

Lỗ thị vệ lại ngập ngừng.

Thái Thượng Hoàng mất kiên nhẫn: "Đừng ấp a ấp úng, có gì cứ nói!"

Lỗ thị vệ thưa: "Nô tài sợ không thể đưa công chúa Uẩn Bình về."

Thái Thượng Hoàng tưởng ý hắn nói công chúa đang vui chơi không muốn về, liền nói: "Ngươi cứ nói là khẩu dụ của trẫm, không được trái lệnh!"

Lỗ thị vệ giải thích: "Nô tài không gặp được công chúa Uẩn Bình, vì công chúa... đã trốn theo người ta rồi."

Cạch!

Quân cờ trong tay Thái Thượng Hoàng rơi xuống đất.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 309: Tin Vui Đến Nhà



"Ai trốn theo người ta rồi?"

Thái Thượng Hoàng hỏi lại như không tin vào tai mình.

Lỗ thị vệ đáp: "Công chúa điện hạ."

Thái Thượng Hoàng: "Công chúa nào?"

Lỗ thị vệ ngẩn người: "Công chúa Uẩn Bình điện hạ."

Thái Thượng Hoàng lại hỏi: "Với Lục Nguyên?"

Ba câu hỏi liên tiếp khiến Lỗ thị vệ không biết trả lời thế nào.

Thái Thượng Hoàng bị kích động đến mất trí rồi chăng? Sao lại liên quan đến đô đốc Lục?

Phúc công công thầm nghĩ: "Hóa ra ngài cũng biết công chúa có tình ý với Lục Nguyên..."

Vì thế mới bảo Mạnh Thiến Thiến đi tìm phò mã cho Uẩn Bình, bởi người khác chỉ miệng đồng ý, chứ chẳng ai thực sự muốn nhận việc khó nhọc này.

Chỉ có Mạnh Thiến Thiến mới thực sự mong công chúa sớm gả đi.

Gừng càng già càng cay, trước đây là hắn quá nông cạn.

"Bẩm Thái Thượng Hoàng, không phải Lục đô đốc."

Lỗ thị vệ trả lời.

Thái Thượng Hoàng ngạc nhiên: "Vậy là ai? Nàng còn có thể trốn theo người đàn ông khác sao?"

Lỗ thị vệ: Dù sao cũng không thể là Lục đô đốc.

Lỗ thị vệ vốn chỉ là cao thủ đại nội, không hiểu rõ nội tình, tâm tư chủ nhân khó đoán, thôi thì không đoán nữa.

Hắn thành thật báo cáo: "Là Dậu Kê trong Thập Nhị Vệ."

Thái Thượng Hoàng: "..."

Phúc công công cũng suýt rơi hàm, công chúa và Thập Nhị Vệ vốn chẳng liên quan gì, nếu phải nói có chút quan hệ thì chỉ có nghĩa tử của tể tướng - Thìn Long.

Nhưng Thìn Long sớm đã bị công chúa đánh bạc thua Mạnh Thiến Thiến.

"Chắc chắn là Dậu Kê, không phải Thìn Long?"

Phúc công công hỏi.

Lỗ thị vệ nói với Phúc công công: "Phúc công công, ngài đang nghi ngờ tin tức của ta sao? Công chúa Uẩn Bình và Dậu Kê Vệ đi lại thân thiết, Cấm Vệ Quân, Cẩm Y Vệ, Kim Ngô Vệ, bao nhiêu người đều chứng kiến, ngay đêm đó, hai người cùng nhau rời vây trường, có binh sĩ nhìn thấy họ đi về phía nam, là đi ngay trong đêm."

Phúc công công ấp úng: "Đi lại thân thiết, rời đi trong đêm... Đúng là trốn theo nhau thật."

Thái Thượng Hoàng mặt lạnh: "Đồ khốn! Dám dụ dỗ công chúa hoàng thất, to gan lớn mật, hắn sống chán rồi!"

Phúc công công hỏi: "Vậy, có nên phái binh đi cứu công chúa không?"

Thái Thượng Hoàng thở dài: "Thôi, gả gì theo nấy, nàng vốn ngang bướng, việc đã quyết thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Nàng đã dám trốn đi để ở bên người đó, nếu trẫm cưỡng ép chia lìa, chẳng phải khiến cha con xa cách?"

Phúc công công há hốc miệng: "Ý Thái Thượng Hoàng là—"

Thái Thượng Hoàng vẫy tay: "Bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày lành, làm lễ thành hôn cho con gái trẫm."

Phúc công công méo miệng: Ngài có hơi vội không...

Lỗ thị vệ hỏi: "Vậy còn truyền Miêu Vương vào cung không?"

"Truyền!" Thái Thượng Hoàng lại nhặt một quân cờ trắng, "Chuyện nào ra chuyện đó, Miêu Vương coi thường luật pháp triều đình, phải để Vương ngự sử nghiêm khắc khiển trách."

Phúc công công: Hóa ra ngài muốn đẩy rắc rối cho Vương ngự sử.

Kết thúc cuộc săn thu năm nay:

Kim Ngô Vệ thắng, Miêu Vương được phong Võ Tướng Quân.

Dù rốt cuộc Miêu Vương cũng không bán được danh hiệu này, chủ yếu là không ai dám mua.

Nhưng hắn đã kiếm được một món hời nhờ "sự nghiệp" v**t v* hổ.

Cũng coi như không uổng công chuyến đi.

Tông Chính Hy cũng thu hoạch không ít.

Khi ở hoàng cung, ngoài việc bị Lục Nguyên ép học, hắn cũng không bỏ bê cưỡi ngựa b.ắ.n cung, luôn oán trách Lục Nguyên quá nghiêm khắc.

Giờ mới hiểu được tấm lòng của Lục Nguyên.

Như đứa trẻ muốn chứng tỏ với cha mẹ, hắn mang tất cả chiến lợi phẩm đến khoe với Lục Nguyên.

"Lục Nguyên, trẫm có giỏi không?"

Mau khen trẫm đi! Mau khen trẫm đi!

Rồi chiến lợi phẩm của hắn bị hổ của Miêu Vương tha đi mất.

Tông Chính Hy: "...!!"

Đại quân trở về kinh trước, các công tử và tiểu thư hiếm khi đi săn nên ở lại thêm vài ngày.

Đến ngày về kinh, công chúa Uẩn Bình và Cơ Ly vẫn chưa quay lại.

"Hai người họ thật sự trốn theo nhau rồi sao?"

Bạch Ngọc Vi tò mò hỏi.

Tông Chính Hy nghiêm mặt: "Nghĩ gì vậy? Hoàng tỷ của trẫm không thể làm chuyện đó! Dậu Kê chỉ đang hộ tống hoàng tỷ đi săn thôi!"

Đàn Nhi chỉ vào con hổ đang phơi bụng trong sân: "Săn cái gì? Con hổ trắng này à?"

Tông Chính Hy nghiêm túc: "Dù sao, hai người họ nhất định trong sạch!"

Đàn Nhi lắc đầu: "Mẹ ta nói rồi, nam nữ ở riêng, chỉ có một trường hợp là trong sạch!"

Tông Chính Hy vội hỏi: "Trường hợp nào?"

Đàn Nhi nhướng mày: "Đàn ông c.h.ế.t rồi!"

Tông Chính Hy: "..."

Trước lúc lên đường:

Ở đông viện xảy ra một chút sóng gió.

Bảo Thư lại cãi nhau với Lục Nguyên.

Nguyên nhân là Bảo Thư muốn mang theo tất cả con vật nhỏ mà nàng bắt được - thỏ rừng, gà rừng, hoẵng, chuột tre... cùng ba chú sói con, tổng cộng mấy chục con.

Lục Nguyên tất nhiên không cho phép: "Tối đa một đôi thỏ."

Bảo Thư: "Mang hết!"

Lục Nguyên: "Vậy không được mang con nào."

Bảo Thư đi mách thái công.

Lạ thay, Miêu Vương lần này không đứng về phía nàng, ôn tồn nói: "Bảo Châu Châu à, nghe lời cha con, mang một đôi thỏ thôi, thái công giúp cháu đựng!"

Ông lấy một cái bao tải, ra sau vườn chọn thỏ.

Vũ Ca và mọi người lần lượt chất hành lý lên xe.

Miêu Vương xách bao tải, cũng định lên xe.

Lục Nguyên đứng ngoài xe, hỏi Miêu Vương: "Trong bao là gì?"

Miêu Vương: "Thỏ đó!"

Lục Nguyên nghi ngờ: "Thật không?"

Miêu Vương nghiêm mặt: "Còn giả được sao!"

Lục Nguyên nhẹ giọng: "Lấy ra."

Miêu Vương: "Không cần đâu..."

Lục Nguyên nhìn ông chằm chằm.

"Biết rồi biết rồi, chỉ một con thôi."

Miêu Vương lôi một chú sói con từ bao ra, "Không mang nữa, được chưa!"

Lục Nguyên: "Còn nữa."

Miêu Vương: "Thật sự hết rồi!"

Lục Nguyên vẫn không thay đổi ánh mắt.

Miêu Vương thua cuộc, lôi tiếp một chú sói con nữa, rồi lộn ngược bao cho Lục Nguyên xem: "Xem đi! Hết rồi!"

Lục Nguyên giật tay áo rộng của ông.

Chú sói con thứ ba rơi xuống đất.

Lục Nguyên lại mở hòm lớn của Miêu Vương, không ngoài dự đoán, một con hổ trắng đang ngơ ngác nhìn Lục Nguyên.

Một người, một hổ, mắt to mắt nhỏ.

Lục Nguyên bảo Uất Tử Xuyên đem ba chú sói con về bầy, cũng thả hổ trắng về rừng.

Trên đường về kinh, Tông Chính Hy ngồi xe của đô đốc phủ.

Đi được một đoạn, trời lại đổ mưa thu.

Mọi người dừng chân ở dịch trạm gần đó.

Khi mưa tạnh, đoàn người lại lên đường.

Nhưng chưa đi được bao xa, Mạnh Thiến Thiến phát hiện một chú sói con đang cố gắng chạy theo xe.

Nàng vội xuống xe, bế chú sói con ướt nhẹp lên.

Nó đã chạy theo suốt quãng đường, móng chân trầy xước, đầy máu.

"Muốn đi cùng chúng ta sao?"

Mạnh Thiến Thiến bế chú sói con lên, đây chính là con đã cắn Tông Chính Hy, trên đầu có một chòm lông trắng rất dễ nhận ra.

Nàng mang sói con lên xe.

Bảo Thư muốn mang, Lục Nguyên không cho.

Nhưng Mạnh Thiến Thiến bế lên, hắn liền im lặng.

Sói con ngó nghiêng, như đang tìm kiếm thứ gì.

"Tìm Bảo Thư à?"

Mạnh Thiến Thiến lau khô sói con, đặt cạnh Bảo Thư đang ngủ.

Sói con l.i.ế.m mặt Bảo Thư, nhảy xuống đất, đến bên chân Tông Chính Hy.

Tông Chính Hy đang ngủ gật dựa vào thành xe, bỗng thấy chân nóng ấm.

Sói con lại tè lên long hài của hắn!!!
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 310: Trở Về Kinh Thành



Mạnh Thiến Thiến có chút ngượng ngùng.

Chú sói bé nhỏ này rốt cuộc là tìm Bảo Thư, hay là tìm chiếc long hài đã được nó "đánh dấu"?

Vào lúc hoàng hôn, đoàn người đã đến kinh thành.

Lục Nguyên và Mạnh Thiến Thiến đưa Tông Chính Hy về hoàng cung trước.

Khi xuống xe, chú sói con cắn chặt chiếc long hài của hắn.

Tông Chính Hy không thể tranh giành với một con sói nhỏ, đành phải "ban tặng" chiếc long hài cho nó với vẻ mặt đen sì.

Đúng vậy, đó là hắn ban tặng, chứ không phải bị cướp!

Đoàn người trở về đô đốc phủ.

Bảo Thư sau mấy ngày chơi đùa mệt nhoài, lên xe là ngủ say, đến khi xuống xe vẫn chưa tỉnh.

Lý mỗ mỗ sau khi chào Lục Nguyên, vội nhìn Mạnh Thiến Thiến và Bảo Thư trong lòng nàng, không giấu nổi xúc động: "Mệt lắm phải không? Lại ngủ suốt đường à? Đưa ta bế nào."

Mạnh Thiến Thiến khẽ mỉm cười: "Mỗ mỗ, giờ cháu nặng lắm rồi, cẩn thận đau tay đấy."

Lý mỗ mỗ mấy ngày không gặp Bảo Thư, nhớ da diết, vui mừng bế lấy cháu bé đang ngủ say, nói: "Để mỗ mỗ bế, nặng gì đâu? Ôi trời — thật sự nặng hơn nhiều..."

"Lý mỗ mỗ, để ta bế."

Thanh Sương nói.

"Ta bế được mà..."

Lý mỗ mỗ mới bế được vài bước đã thở hổn hển, thêm nữa kinh thành vừa mưa xong, đường trơn trượt, bà sợ lỡ tay làm rơi Bảo Thư nên đành đưa cháu bé cho Thanh Sương.

"Ôi, già rồi, chẳng còn dùng được nữa."

Mạnh Thiến Thiến cười: "Mỗ mỗ còn trẻ lắm, Bán Hạ cũng không bế được lâu đâu."

Bán Hạ đi phía sau cùng Đàn Nhi nghe vậy vội gật đầu: "Đúng vậy, ta bế một lúc là mỏi tay rồi."

Đàn Nhi giơ ngón trỏ lên, hào hứng nói: "Ta có thể bế cả ngày!"

Bán Hạ: "Ai so với ngươi? Sao không nói ngươi ăn cũng có thể ăn cả ngày?"

Đàn Nhi ngước nhìn trời: "Có gan thì ngươi cũng ăn đi! Đâu phải không có tiền ăn!"

Bán Hạ: Có phải vấn đề là tiền đâu? Là ăn không nổi!

Trong đô đốc phủ, không thể tìm được tỳ nữ thứ hai nào ăn khỏe như Đàn Nhi.

Ăn nhiều thật, nhưng sức lực cũng thật lớn.

Tính ra cũng không phí lương thực.

Lý mỗ mỗ trước đây thấy hai tiểu tỳ nữ hay cãi nhau, ồn ào khiến bà đau đầu, nhưng mấy ngày không nghe thấy lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

"Các ngươi đi rồi, kinh thành mưa suốt mấy ngày, chiều nay mới tạnh. Ở vây trường có mưa không?"

Mạnh Thiến Thiến đáp: "Cũng có mưa."

"Ôi, vậy thì săn b.ắ.n thế nào? Có bị ướt không?"

Lý mỗ mỗ biến sắc, kéo tay Mạnh Thiến Thiến, sờ sờ rồi lại kiểm tra trán, thấy không sốt mới yên tâm chút.

Mạnh Thiến Thiến cười: "Cũng không mưa liên tục, mưa một lát rồi tạnh."

Nàng không nói chuyện bị ướt, thân thể nàng đã khỏe, ướt chút cũng không sao, nhưng Lý mỗ mỗ sẽ lo lắng.

Chợt nhớ điều gì, Lý mỗ mỗ hỏi: "À, sao không thấy tiểu thư họ Bạch?"

Mạnh Thiến Thiến đáp: "Đi theo ngoại công và bà ngoại vào cung rồi, em họ cũng đi theo."

Lý mỗ mỗ ngạc nhiên: "Miêu Vương và phu nhân cùng tiểu gia đã từ Dụ An thành về rồi sao?"

Mạnh Thiến Thiến: "Về sớm rồi, ở vây trường mấy ngày, vừa vào cung."

Miêu Vương bị Thái Thượng Hoàng triệu kiến, Liễu Khuynh Vân thì vào thăm em gái, còn mang theo Bạch Ngọc Vi và Bạch Khinh Trần.

Lý mỗ mỗ vội nói: "Vậy ta bảo phủ chuẩn bị chút đồ ăn khuya."

"Chắc không cần đâu."

Miêu Vương chắc chắn sẽ ăn nhờ ở cung Thái Thượng Hoàng, còn Liễu Khuynh Vân và hai chị em Bạch gia, Thái Thượng Quý phi cũng sẽ tiếp đãi chu đáo.

Hai người vừa nói chuyện vừa vào viện chính.

Lục Nguyên từ thư phòng bước ra, khoác lên người chiếc áo choàng màu tím.

"Ta ra ngoài một chút."

Lục Nguyên nói.

Mạnh Thiến Thiến nghi ngờ hỏi: "Vừa về đã đi ngay sao?"

Lục Nguyên: "Đi xong về ngay."

Mạnh Thiến Thiến: "Ừ, mang theo ô đi, lát nữa lại mưa đấy."

"Ừ."

Lục Nguyên không từ chối.

Mạnh Thiến Thiến thầm nghĩ: "Tối muộn thế này, đi đâu vậy?"

Lý mỗ mỗ theo Mạnh Thiến Thiến vào phòng, cởi áo choàng của nàng ra, gấp lại đặt lên tay: "Tiểu thư, có chuyện này."

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Chuyện gì?"

Lý mỗ mỗ trầm ngâm: "Người hình bộ đã đến, hỏi Thìn Long có ở đô đốc phủ không, ta nói không, lại hỏi mấy ngày nay hắn có về không? Ta nói không. Hình bộ còn lục soát phòng của Thìn Long, nếu không có Sầm quản sự ngăn lại, sợ rằng hắn còn lục cả đô đốc phủ. Tiểu thư, Thìn Long phạm tội gì vậy? Còn Hình đại nhân vốn có quan hệ tốt với chúng ta, sao lại lạnh lùng như thế?"

Hình thượng thư là người cương trực, không vì tình cảm giữa nàng và Hình phu nhân mà thiên vị đô đốc phủ.

Điều khiến Mạnh Thiến Thiến bận tâm là Thìn Long đã trốn khỏi giam giữ, lại còn là trốn khỏi hình bộ.

Thìn Long bị giam ở hình bộ chỉ vì nghi ngờ, vì là nghĩa tử của tể tướng, nếu không có chứng cứ, hắn sẽ được thả.

Nhưng giờ trốn đi, không tội cũng thành có tội.

Hắn rốt cuộc vì sao lại làm thế?

Mạnh Thiến Thiến cầm lấy áo choàng trên tay Lý mỗ mỗ: "Mỗ mỗ, ta ra ngoài một chút."

Lý mỗ mỗ lo lắng hỏi: "Muộn thế này, đi đâu vậy?"

"Hình bộ."

"Tiểu thư—"

Lý mỗ mỗ vén rèm chạy ra ngoài, nhưng Mạnh Thiến Thiến đã biến mất.

Đàn Nhi bưng một đĩa bánh hoa quế từ nhà bếp đi ra.

Lý mỗ mỗ nói: "Đàn Nhi, đừng ăn nữa, tiểu thư đi hình bộ, ngươi đi theo xem sao!"

"Vâng ạ!"

Đàn Nhi đặt đĩa bánh vào tay Lý mỗ mỗ, nhét đầy miệng hai miếng lớn, tay cầm thêm hai miếng nữa, nhanh chóng chạy đi.

"Còn ô—"

Lý mỗ mỗ cầm ô chạy ra, nhưng người đã đi đâu mất.

Lý mỗ mỗ vừa giận vừa thương: "Phò mã đi, ngươi nhớ bảo mang ô, còn bản thân thì chẳng quan tâm gì."

Mạnh Thiến Thiến và Đàn Nhi vừa cưỡi ngựa rời đô đốc phủ thì gặp Tỵ Xà đang đứng ở cổng.

"Cơ Ly có ở đây không?"

Tỵ Xà hỏi.

"Hắn chưa về." Mạnh Thiến Thiến nhìn Tỵ Xà, hỏi, "Ngươi vừa vào rừng đã biến mất, Lục Nguyên nói ngươi đi tìm Tuân Thất, ngoài hắn ra, ngươi còn gặp ai khác không?"

"Thìn Long."

Tỵ Xà nói.

Mạnh Thiến Thiến nắm chặt dây cương: "Quả nhiên ngươi đã gặp hắn, ngươi biết hắn đi đâu không?"

Tỵ Xà thành thật: "Không biết, ta chỉ biết tể tướng ra lệnh cho hắn đi g.i.ế.c Lục Nguyên."

Mạnh Thiến Thiến mắt chớp nhanh: "Cái gì?"

Tỵ Xà hỏi lại: "Lục Nguyên không đi cùng ngươi?"

Mạnh Thiến Thiến nhíu mày: "Hắn vừa đi ra ngoài, lẽ nào— hắn đi gặp Thìn Long?"

Lục Nguyên không nói là gặp Thìn Long, chứng tỏ chuyện có ẩn tình, hắn không muốn nàng dính vào.

Lục Nguyên biết Thìn Long muốn g.i.ế.c hắn!

Mạnh Thiến Thiến đặt ngón tay cong lên môi, huýt sáo gọi chim ưng.

Chim ưng từ mái nhà cao vút bay lên bầu trời đầy mây đen.

Mạnh Thiến Thiến nói với chim ưng: "Tìm Lục Nguyên!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 311: Anh Ơi, Em Là Thương Tiểu Cửu



Hoàng cung.

Thái Thượng Hoàng đang ngồi trên bồ đoàn trong noãn các, cùng Tể tướng Tuân đánh cờ.

Một tay ngài cầm quân cờ, tay kia lần chuỗi hạt.

Hôm nay ngài không mặc long bào, mà chỉ khoác lên người bộ tăng y giản dị như khi còn ở chùa.

Sau khi đặt một quân cờ đen xuống, ngài nói với Tể tướng Tuân: "Trẫm ở chùa mấy năm, quen với việc lễ Phật rồi. Nếu không phải Tuân khanh kịp thời trở về, có lẽ trẫm vẫn đang cùng đèn xanh kinh kệ."

Tể tướng Tuân đặt quân cờ trong tay trở lại bình, quỳ gối sang một bên, hành lễ thật sâu: "Thần cứu giá chậm trễ! Xin Thái Thượng Hoàng trách phạt!"

Thái Thượng Hoàng đưa tay đỡ ông dậy: "Tuân khanh làm gì thế? Khanh chinh chiến phương Tây bảy năm, khổ cực lập công, trẫm thưởng còn chưa kịp, sao lại phạt? Mau đứng lên!"

Tể tướng Tuân không nhúc nhích: "Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của thần, thần không dám nhận công!"

Thái Thượng Hoàng nói: "Này, công lao của khanh thiên hạ đều biết, bách tính biết, triều thần biết, thiên tử biết, ngay cả liệt tổ liệt tông dưới suối vàng cũng sẽ nhớ đến công lao của khanh."

Tể tướng Tuân cúi người thấp hơn: "Thần hoảng sợ!"

Thái Thượng Hoàng dùng lực đỡ ông dậy: "Tiếp tục đánh cờ với trẫm, đừng phá hứng của trẫm."

"Tuân chỉ."

Tể tướng Tuân ngồi lại lên bồ đoàn.

"Đến lượt khanh rồi."

Thái Thượng Hoàng nhắc nhở.

Tể tướng Tuân dùng hai ngón tay cầm một quân cờ đen, đặt vào góc trái bàn cờ.

Thái Thượng Hoàng lắc đầu: "Khanh còn nhường cờ, trẫm sẽ giận đấy."

Tể tướng Tuân thành khẩn nói: "Thái Thượng Hoàng kỳ nghệ tinh thâm, thần tự thấy không bằng."

Thái Thượng Hoàng cười: "Các khanh, một người cũng không dám thắng trẫm, ít nhất cũng học Miêu Vương, hắn không thắng được thì lật bàn cờ, không thì ăn vụng nước cờ."

Tể tướng Tuân không nói gì, sau khi Thái Thượng Hoàng đặt một quân xuống, ông cũng cân nhắc rồi đi một nước.

Thái Thượng Hoàng chuyển chủ đề: "Chuyện Tuân Dực trẫm đã nghe. Khanh không cần phiền lòng, trẫm đã phái người đến hình bộ truyền chỉ, bảo họ thả Tuân Dực và cháu trai của khanh, lát nữa khanh về phủ sẽ gặp họ."

Tể tướng Tuân biến sắc: "Thái Thượng Hoàng!"

Thái Thượng Hoàng giơ tay ngăn ông nói tiếp: "Khanh không cần nói gì, trẫm cũng là cha, trẫm hiểu. Trẫm bận việc nước, lơ là việc dạy dỗ con cái, ngoại trừ Sở Vương, không đứa nào khiến trẫm yên tâm."

Phúc công công liếc nhìn Tể tướng Tuân một cái thật nhanh.

Nhưng biểu hiện của Tể tướng Tuân chỉ có kinh ngạc và tiếc nuối, không có gì khác.

"So với chúng, Tuân Dực đã rất ưu tú, chỉ là có một số... sở thích không tiện nói ra thôi."

Tể tướng Tuân nhíu mày: "Bệ hạ, chuyện này có lẽ hiểu lầm..."

Thái Thượng Hoàng ngắt lời: "Trước mặt trẫm, khanh không cần căng thẳng, khanh là trụ cột của Đại Chu, trẫm sẽ không để công thần phải lạnh lòng, tội danh dâm loạn của Tuân Dực trong cuộc săn thu, trẫm xá miễn."

"Xá miễn cái gì? Thằng khốn đó làm chuyện bậy bạ, làm mất mặt triều đình! Ngươi lại muốn xá miễn! Thái Thượng Hoàng ngươi có tỉnh táo không!"

Miêu Vương giận dữ bước vào, chống nạnh chỉ thẳng vào Thái Thượng Hoàng mắng một tràng.

Phúc công công hắng giọng: "Miêu Vương, không được vô lễ với Thái Thượng Hoàng!"

"Vi thần cho rằng, Miêu Vương nói không sai!"

Vương ngự sử theo sau Miêu Vương bước vào noãn các, hành lễ với Thái Thượng Hoàng, "Thái Thượng Hoàng, xin ngài thu hồi mệnh lệnh!"

Thái Thượng Hoàng ngạc nhiên hỏi: "Vương khanh, ngươi khiển trách xong rồi?"

Vương ngự sử đứng thẳng: "Xong rồi."

Miêu Vương thái độ nhận lỗi tốt, hơn hẳn những đại thần cố chấp, nên Vương ngự sử chỉ mất một khắc để hoàn thành việc khiển trách.

"Thái Thượng Hoàng, xin ngài thu hồi mệnh lệnh!"

"Trẫm nếu không thu hồi thì sao?"

"Vậy ngài là hôn quân!"

"Vương ngự sử!"

Thái Thượng Hoàng lật úp bàn cờ, tranh cãi kịch liệt với Vương ngự sử.

Ánh mắt Tể tướng Tuân đóng băng.

Hai người cãi nhau mặt đỏ tía tai, đến khi Thái Thượng Hoàng tức giận đuổi hết mọi người ra khỏi hoàng cung.

Miêu Vương ở lại, hắn muốn ăn khuya xong mới đi.

Trên xe trở về phủ Tuân, Tuân Thất cũng ở đó.

Hắn đã biết chuyện xảy ra từ người của mình, sắc mặt trở nên khó coi: "Nghĩa phụ, Thái Thượng Hoàng xá miễn tam ca, bề ngoài là thưởng, kỳ thực là phạt đó!"

Tuân Dực và Ngụy Minh Huyên bị giam ở hình bộ mấy ngày, tướng phủ không đến chuộc người, chính là đang điều tra chứng cứ, chỉ cần chứng minh hai người bị hãm hại, có thể minh oan.

Thái Thượng Hoàng dùng hai chữ "xá miễn", ý là tuyên bố với thiên hạ, Tuân Dực quả thực phạm tội dâm loạn, chỉ vì cha hắn là công thần nên mới khoan hồng.

Như vậy, vừa khẳng định tội danh của Tuân Dực, vừa tổn hại thanh danh của tể tướng.

Và thật trùng hợp, Vương ngự sử cũng ở đó.

Sáng mai, triều đình sẽ có tấu chương chỉ trích nghĩa phụ.

"Thái Thượng Hoàng quả không phải người tầm thường, sớm biết nên nghe lời Lục Nguyên, g.i.ế.c hắn đi!"

Nói đến đây, Tuân Thất chợt nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên!

Nghĩa phụ trước khi chinh Tây đã bố trí xong kinh thành, một khi thái tử thất thế, sẽ đưa hoàng tử mới lên ngôi.

Nghĩa phụ hỏi ý kiến Lục Nguyên, nên xử lý Thái Thượng Hoàng thế nào.

Lục Nguyên đề nghị g.i.ế.c đi để trừ hậu hoạn.

Lúc đó thế lực của họ chưa đủ mạnh, nếu việc ám sát Thái Thượng Hoàng bại lộ, có thể vạn kiếp bất phục.

Nghĩa phụ cho rằng Lục Nguyên đang liều lĩnh, cũng cho rằng Lục Nguyên muốn Tuân gia và Thái Thượng Hoàng cùng chết.

Nghĩa phụ nhìn thấy tham vọng và sự bất an của Lục Nguyên.

Vì vậy, nghĩa phụ bảo Lục Nguyên tự tay giam Thái Thượng Hoàng.

Giờ nghĩ lại, biết đâu Lục Nguyên đã tính trước sự nghi ngờ của nghĩa phụ, cố ý để lộ sơ hở vừa đủ, khiến nghĩa phụ nghi ngờ, từ đó cứu mạng Thái Thượng Hoàng.

Nếu đúng như vậy, Lục Nguyên thật đáng sợ.

Từ bảy năm trước, hắn đã tính toán tất cả.

Mũi tên nghĩa phụ b.ắ.n ra bảy năm trước, giờ trở thành boomerang, đ.â.m thẳng vào chính mình.

Tuân Thất nắm chặt tay: "Nghĩa phụ..."

Tể tướng Tuân xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay trái: "Bảo Thìn Long, Lục Nguyên và huyết mạch nhà Thương, chỉ được sống một."

Nửa đêm, kinh thành lại mưa.

Một người, một ngựa, một chim ưnɡ xuyên qua mưa gió.

Mạnh Thiến Thiến nắm chặt dây cương, hạt mưa to rơi trên gương mặt lạnh giá.

"Huyết mạch cuối cùng của nhà Thương..."

Mạnh Thiến Thiến nghiến răng, "Tuân tể tướng, ngươi thật hèn hạ!"

Theo tiếng hót của chim ưnɡ, nó lao xuống hướng đông nam.

Trên cánh đồng mênh mông, hai bóng người một tím một đen đang giao chiến trong mưa.

Đao kiếm loang loáng, chiêu chiêu tử huyệt.

Mạnh Thiến Thiến giật cương, nhảy xuống ngựa: "Dừng tay!"

Hai người khựng lại, nhưng chỉ một thoáng, Thanh Long kiếm và Tú Xuân đao lại không chút lưu tình c.h.é.m về phía nhau!

Mạnh Thiến Thiến ngón tay động nhẹ, b.ắ.n ra hai cây kim bạc.

Hai người đồng thời đỡ lấy kim, đồng thời đ.â.m về phía đối phương, rồi đồng thời né tránh.

Mạnh Thiến Thiến nhíu mày, thân hình nhảy lên, đứng giữa hai người.

Tú Xuân đao của Lục Nguyên đã ra, không thể thu lại.

Trong tích tắc, hắn một chưởng đánh vào vai phải, tự gãy tay mình.

Kinh mạch đảo ngược, đan điền đau nhói, hắn quỳ một gối, phun ra một ngụm máu.

Thìn Long kéo Mạnh Thiến Thiến, đẩy nàng ra sau lưng, dùng nội lực đẩy nàng ra xa mười bước.

Đồng thời, tay kia cầm Thanh Long kiếm, đ.â.m thẳng vào giữa trán Lục Nguyên.

Kinh mạch Lục Nguyên đã đứt, không thể động đậy: "Mạnh Tiểu Cửu, nhắm mắt lại..."

"Anh! Dừng tay!"

Mạnh Thiến Thiến lớn tiếng gọi Thìn Long, "Em là Tiểu Cửu! Thương Tiểu Cửu!"

Cuối cùng Tiểu Cửu cũng nói ra rồi...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back