Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 222: Đại Hôn Sắp Tới



Mạnh Kiều Kiều cùng Lục Nguyên rời khỏi sân viện của Thìn Long.

Dưới ánh trăng, ngón tay Thìn Long đặt trên bàn đá khẽ run nhẹ.

Tin tức về kẻ phản bội trong Thập Nhị Vệ lan truyền nhanh chóng. Chỉ trong hai ngày, khắp kinh thành đều biết chuyện Thân Hầu là nội gián.

Cùng với đó là sự thật về việc phu nhân họ Sở bị oan.

Hóa ra, Sở đại nguyên soái không phải do phu nhân họ Sở giết, Sở gia cũng không phải do bà tự tay phóng hỏa.

Chân hung thủ là người khác.

Nhưng không rõ Thân Hầu là kẻ duy nhất hay chỉ là một trong những đồng phạm.

Chiêu Minh cung.

Thái thượng hoàng đặt một quân cờ trắng xuống bàn, thở dài: "Lục Nguyên à, ngươi đang đẩy trẫm vào thế khó đấy."

Lục Nguyên vén tay áo, ngón tay thon dài nhặt một quân đen từ hộp cờ, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

"Thần không hiểu ý Thái thượng hoàng."

Thái thượng hoàng lắc đầu: "Đừng giả nai nữa. Ngươi dám nói những tin đồn ngoài kia không phải do ngươi thổi phồng? Có ngoại tổ là Miêu Vương chống lưng, ngươi hết sợ rồi à?"

Lục Nguyên đã biết thân phận thật của ngoại mình, nhưng trời đất chứng giám, hắn quyết định tung tin trước khi biết chuyện này.

Chỉ là nói ra cũng chẳng ai tin.

Thái thượng hoàng nói: "Không ngờ ngươi lại có xuất thân như vậy. Nhưng dù xuất thân tốt, ngươi cũng không được kéo con trai trẫm vào tù."

Ông đã điều tra rõ, đêm đó hoàn toàn là do hai ông cháu gây ra, con trai ông vô tội bị liên lụy, trở thành hoàng đế đầu tiên vào ngục.

Lục Nguyên thu tay về, quỳ ngồi chỉnh tề: "Thần tội đáng muôn lần chết."

Thái thượng hoàng trợn mắt: "Trẫm quá hiểu ngươi rồi. Cái thói ngang ngược khi giam lỏng trẫm năm xưa đâu?"

Lục Nguyên thở dài: "Chẳng phải suýt c.h.ế.t dưới tay ngài sao?"

Thái thượng hoàng bật cười: "Ngươi đúng là gian xảo."

Lục Nguyên im lặng.

Thái thượng hoàng đi thêm nước cờ, trở lại chuyện chính: "Ngươi hẳn đã biết, thái tử là người hại Sở gia. Trẫm không minh oan, ngoài tư tình phụ tử, còn vì sự ổn định xã tắc."

Lục Nguyên đặt quân cờ: "Thái thượng hoàng có từng nghĩ, năm đó thái tử làm sao biết được thân phận Sở vương? Làm sao bày mưu tính kế?"

Thái thượng hoàng nói: "Ngươi từng là mưu sĩ của thái tử, ngươi nói đi."

Lục Nguyên đáp: "Thần không rõ."

Thái thượng hoàng nhìn chằm chằm Lục Nguyên, lát sau cúi xuống đi nước cờ: "Nhất định phải minh oan cho phu nhân họ Sở sao?"

Lục Nguyên đối diện ánh mắt thăm dò, nghiêm túc nói: "Nguyện thế gian không còn oan án, nguyện thiên hạ không còn bất công."

Thái thượng hoàng thu hồi ánh mắt: "Trẫm tưởng bà ấy là người thân của ngươi."

Lục Nguyên trang nghiêm: "Khẩn thiết Thái thượng hoàng điều tra lại vụ án."

Thái thượng hoàng biết Lục Nguyên nhiều năm. Ông từng thấy hắn cúi đầu trước người khác, cũng thấy hắn khéo léo xoay chuyển tình thế. Nhưng khi đó, dù tỏ ra khiêm nhường, trong xương tủy vẫn là sự ngạo mạn bất khuất.

Bao nhiêu nhục nhã, áp bức cũng không bẻ gãy được khí phách của hắn.

Nhưng lúc này, Thái thượng hoàng cảm nhận được sự khẩn thiết của chàng trai trẻ.

Không lý lẽ dài dòng, không phân tích lợi hại, chỉ có quyết tâm đặt hết vào một canh bạc.

Hắn thực sự muốn minh oan.

Thái thượng hoàng nhắm mắt: "Nếu Sở Nam còn sống, cũng bằng tuổi ngươi bây giờ. Mười ngày nữa là đại hôn của hoàng đế và hoàng hậu, Kim Ngô vệ của ngươi sẽ hộ tống hoàng hậu nhập cung. Chỉ cần ngươi đảm bảo lễ thành hôn diễn ra suôn sẻ, trẫm sẽ đồng ý điều tra lại vụ án."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 223: Gừng Càng Già Càng Cay



Lục Nguyên bước ra từ Chiêu Minh cung, một giọng nói lạnh lùng vang lên phía trên đầu hắn: "Sao ngươi không nói thẳng với Thái thượng hoàng ngươi nghi ai?"

Lục Nguyên cười lạnh nhìn kẻ đang đứng trên cành cây: "Ngươi cũng có người nghi ngờ, sao không vào nói?"

Thìn Long mặt không biểu lộ: "Không có chứng cứ, nói làm gì?"

Lục Nguyên khẽ nhếch môi: "Ngươi không nói, bảo ta đi nói?"

Thìn Long: "Ừ."

Lục Nguyên: "..."

Đúng là... vô liêm sỉ.

Lục Nguyên hỏi: "Ai cho ngươi vào cung?"

Thìn Long thành thật: "Tướng quốc."

Lục Nguyên chế nhạo: "Còn bảo không phải gián điệp của tướng quốc?"

Thìn Long: "Không cần giải thích với ngươi."

Lục Nguyên đùa cợt: "Được, đi tố cáo đi."

Thìn Long rời đi.

Uất Tử Xuyên xuất hiện, nhìn theo bóng lưng Thìn Long: "Giết hắn không?"

Lục Nguyên liếc nhìn: "Như thể ngươi g.i.ế.c nổi vậy."

Uất Tử Xuyên lấy ra một bình cổ: "Ta có cái này."

Lục Nguyên giật mình: "Đâu ra?"

Uất Tử Xuyên nghiêm túc: "Tiểu thư Bảo Châu cho, nàng có nhiều lắm, không cho ngươi một cái sao?"

Lục Nguyên mặt đen kịt.

Hắn lạnh lùng nhìn Thìn Long.

Thìn Long không quay đầu, nhưng biết Lục Nguyên đang nhìn, kiêu ngạo giơ lên ba bình cổ.

Uất Tử Xuyên nhíu mày: "Tiểu thư cho hắn ba cái."

Lục Nguyên: "... Tiểu yêu tinh!"

Đô đốc phủ.

Đại hôn đế hậu sắp tới, nghĩa là Chu Nam Yên sắp nhập cung. Mạnh Kiều Kiều đang gấp rút làm quà cưới cho nàng.

Đột nhiên, tỳ nữ báo có ba vị khách: Chu tiểu thư, Lận tiểu thư và Vương tiểu thư đến thăm.

Mạnh Kiều Kiều cất nửa chừng món quà: "Mời vào!"

Ba người bước vào.

Mạnh Kiều Kiều vội mời ngồi, đẩy đĩa hoa quả tươi tới: "Nóng lắm nhỉ? Ăn chút hoa quả đi."

Chu Nam Yên háu ăn một miếng: "Chị Mạnh, đột ngột đến thăm, có làm phiền không?"

Mạnh Kiều Kiều cười: "Vui còn không kịp."

Ánh mắt nàng dừng trên gương mặt e thẹn của Vương Nhu: "Em Nhu, mẹ em khỏe chứ?"

Vương Nhu khẽ nói: "Mẹ em khỏe, chỉ hơi sợ nóng."

Mạnh Kiều Kiều nói: "Có bầu dễ sợ nóng lắm. Vừa có mấy tấm lụa tơ tằm mát lạnh, em mang về cho thợ may vài bộ nhé."

Lụa là do Vân Tịch Dao tặng, không biết nàng kiếm đâu ra, tốt hơn cả lụa trong cung.

Vương Nhu định từ chối.

Chu Nam Yên kéo tay nàng: "Chị Mạnh có lòng tốt, chị nhận đi. Sau này sinh con, để chị Mạnh bế đầu tiên!"

Mạnh Kiều Kiều gật đầu: "Không gấp, mấy em cũng có phần."

Chu Nam Yên cười: "Vậy sau này con chúng em, đều để chị bế đầu tiên!"

"Em Nam Yên!" Vương Nhu đỏ mặt như hoa trinh nữ.

Lận Tiểu Như: "Em có lẽ... sẽ không sinh con."

Chu Nam Yên ngạc nhiên: "Tại sao?"

Lận Tiểu Như nghiêm túc: "Không muốn."

Nếu người khác nói vậy, Chu Nam Yên đã phản bác. Nhưng Lận Tiểu Như từ nhỏ khác biệt, có tư tưởng độc lập.

Chu Nam Yên nói: "Nhưng trẻ con dễ thương lắm."

Lận Tiểu Như đáp: "Vậy em bế con của các chị, không được sao?"

Chu Nam Yên: "Ờ... cũng có lý."

Chu Nam Yên thở dài: "Xem đi, chị Lận ít nói mà em chưa bao giờ thắng được."

Mạnh Kiều Kiều và Vương Nhu bật cười.

Chu Nam Yên chuyển đề tài: "Chị Mạnh có nghe nói vụ án Sở gia sắp được điều tra lại chưa?"

Mạnh Kiều Kiều giật mình: "Thật sao?"

"Ừ!"

Chu Nam Yên gật đầu, "Anh hai em vừa từ nhà thím Hình về, nghe thím nói bên ngoài đang đồn Sở đại nguyên soái không phải do phu nhân họ Sở giết, mà là Thân Hầu cấu kết với người khác hãm hại. Nhưng Thái thượng hoàng đặt điều kiện, Lục Nguyên phải đảm bảo đại hôn suôn sẻ thì mới minh oan."

Chuyện Thân Hầu Mạnh Kiều Kiều biết, tin chính là Lục Nguyên phát tán.

Nhưng nàng không hiểu, đột nhiên Lục Nguyên làm chuyện này để làm gì?

Phát hiện nàng là phu nhân họ Sở rồi?

Không thể nào, nàng chưa từng để lộ.

Dù có lộ, ai tin chuyện trọng sinh?

Chu Nam Yên không nhận ra sự lơ đãng của nàng, tiếp tục: "Thím Hình còn nói, năng lực điều tra của Lục Nguyên không thua chú Hình, Cẩm Y vệ ngày xưa đâu phải hạng vừa! Chỉ là Lục Nguyên có liên quan đến Thập Nhị Vệ nên phải tránh né, cuối cùng sẽ do Hình bộ điều tra."

Đại lý tự và Kinh Triệu phủ đều thuộc phe Tuân tướng quốc, Thượng thư Hình bộ trung lập, do ông điều tra sẽ công bằng nhất.

Nhưng như vậy, đại hôn có thể gặp nguy hiểm.

Bởi điều kiện của Thái thượng hoàng là đại hôn phải suôn sẻ, nếu hung thủ không muốn điều tra lại, ắt sẽ phá hoại.

Thái thượng hoàng đang dùng đại hôn để nhử rắn ra khỏi hang.

Mạnh Kiều Kiều cảm thán: "Gừng càng già càng cay."

Chiều tối, Mạnh Kiều Kiều đến Phong Thủy Hồ đồng.

"Ngươi muốn ta bảo vệ Diêu gia thiên kim?"

Tị Xà hỏi.

Ba người ngồi trong nhà, gió nóng bức.

Mạnh Kiều Kiều gật đầu: "Đúng vậy, nếu muốn phá hoại đại hôn, khiến tân nương biến mất là cách hiệu quả nhất."

Tị Xà muốn trả thù cho Sở đại nguyên soái, mục tiêu tạm thời trùng với đô đốc phủ.

"Được, ta đồng ý."

Cơ Ly lắc quạt: "Thôi, ta cũng đi."

Mạnh Kiều Kiều: "Ngươi không được đi."

Cơ Ly nhíu mày: "Tại sao?"

Mạnh Kiều Kiều lẩm bẩm: "Ngươi không biết sao? Sợ hung thủ chưa ra tay, ngươi đã 'khắc' c.h.ế.t tân nương rồi."

Cơ Ly giận dữ: "Ngươi——"

Tị Xà đau khổ: "Nó nói đúng, ở cạnh ngươi đúng là xui xẻo."

Cơ Ly nổi giận: "Ngươi ăn nhờ ở đậu, còn đ.â.m sau lưng ta?"

Tị Xà bình tĩnh: "Nếu ngươi không làm mất tiền của ta, ta đâu đến nỗi này?"

Cơ Ly: "..."

"Bao năm chỉ có phu nhân họ Sở chịu được vận xui của ngươi, ngay cả đại nguyên soái cũng lúc được lúc không."

Tị Xà cũng thắc mắc, mỗi lần xuất chinh với Cơ Ly đều bình an, nhưng về doanh trại thì giường sập, lều bay, kim đ.â.m chân.

"Suýt nữa khiến ta nghi ngờ có hai đại nguyên soái."

"Ahem." Mạnh Kiều Kiều ho giả.

Tị Xà chợt hỏi: "Ngươi ở cùng hắn, chưa từng gặp xui?"

Mạnh Kiều Kiều rút ra hai nén bạc: "Vừa nãy nhặt được ngoài cửa, không phải vàng, tính là xui không?"

Tị Xà: "..."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 224: Sự Bảo Vệ Của Tị Xà



Mạnh Kiều Kiều chỉ đường cho Tị Xà xong liền trở về đô đốc phủ.

Vừa bước qua cổng, nàng đã thấy Lục Nguyên và Thìn Long đang đối đầu căng thẳng như kiếm đã tuốt vỏ.

Mạnh Kiều Kiầu đưa tay lên trán, lại cãi nhau nữa rồi? Lần này là vì chuyện gì đây?

Nàng chớp mắt, rón rén đi vòng qua định lẻn đi.

"Mạnh Tiểu Cửu."

Lục Nguyên lạnh giọng gọi, "Đi đâu về?"

Mạnh Kiều Kiều người cứng đờ, quay lại nở nụ cười hoàn hảo: "Phu quân, anh, hai người về rồi à."

"Ngươi lại dọa nàng." Thìn Long nói với Lục Nguyên rồi quay sang Mạnh Kiều Kiều, "Anh sẽ không bao giờ dọa em."

Lục Nguyên siết chặt nắm đấm.

Mạnh Kiều Kiều cười gượng: "Chiều nay em nghe Nam Yên nói chuyện Thái thượng hoàng đặt điều kiện đại hôn suôn sẻ mới điều tra lại vụ án Sở gia, lo lắng cho Diêu tiểu thư nên đi tìm Tị Xà, nhờ hắn bảo vệ nàng ấy."

Thìn Long nhìn Lục Nguyên: "Hóa ra chuyện này ngươi không bàn với nàng, để nàng phải nghe từ người khác."

Lục Nguyên nghiến răng: "Đâm bị thóc chọc bị gạo phải không? Sao không nói luôn chuyện ngươi báo tin cho tướng quốc? Muốn bị đuổi khỏi phủ không?"

Thìn Long nhìn Mạnh Kiều Kiều: "Hắn muốn đuổi anh."

Lục Nguyên: "...!!"

"Thôi nào." Mạnh Kiều Kiều vội đứng giữa hai người, "Đều là người nhà, đều không có ác ý với em cả."

Nàng nói với Lục Nguyên, "Đừng quá khắt khe với anh ấy."

Lục Nguyên mặt tối sầm.

Thìn Long nhướng mày.

Mạnh Kiều Kiều lại nói với Thìn Long: "Anh cũng đừng nói vậy, em không phải không hiểu."

Thìn Long bị bóc mẽ: "..."

Công quốc phủ.

Càng gần ngày đại hôn, công quốc phủ càng trở nên bận rộn.

Hoàng hậu đại hôn khác với các gia đình quý tộc thông thường, vì là quốc hôn nên hồi môn do triều đình chuẩn bị, các quan Lễ bộ sẽ đưa đến công quốc phủ, kiểm kê trước mặt mọi người rồi niêm phong, đến ngày đại hôn sẽ được hoàng hậu mang vào cung.

Ngoài ra, công quốc phủ còn chuẩn bị riêng một phần hồi môn cho Diêu Thanh Loan, tính là quà mừng.

Văn thị tự tay lựa chọn từng món, luôn cảm thấy chưa đủ, mỗi ngày lại thêm vào một ít.

So với lễ thành hôn của nghĩa nữ Lâm Uyển Nhi năm xưa, cẩn thận hơn gấp bội.

Văn thị bận rộn đến tận khuya, lại sang viện bên cạnh ngắm nhìn con gái đang say giấc, lưu luyến trở về phòng mình.

Đêm khuya thanh vắng.

Cả công quốc phủ chìm vào giấc ngủ, ngay cả tiếng gió cũng im ắng.

Đột nhiên, một bóng đen kỳ lạ lẻn vào phủ, không một tiếng động bước vào phòng khuê của Diêu Thanh Loan.

Tỳ nữ canh đêm ngủ gục bên giường.

Hắc y nhân điểm huyệt khiến tỳ nữ ngủ say hẳn.

Hắn từng bước tiến đến giường, vén màn, mùi hương thiếu nữ thoảng vào mũi.

Nhưng không chút do dự, hắn rút d.a.o găm bên hông.

Ánh bạc lóe lên chiếu thẳng vào mắt Diêu Thanh Loan.

Nàng bừng tỉnh, nhìn thấy hắc y nhân vung d.a.o về phía mình, kinh hãi thét lên.

Nhưng chưa kịp kêu, hắc y nhân bịt miệng nàng, d.a.o đ.â.m thẳng vào tim!

Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người cao lớn phá cửa sổ lao vào, chưởng đánh trúng tay địch.

Đối phương đau đớn, buông dao.

Tị Xà đỡ lấy dao, xoay người che khuất tầm nhìn của Diêu Thanh Loan, một nhát đ.â.m sâu vào lá lách địch nhân.

Nhát d.a.o đ.â.m cực sâu, chỉ còn lại chuôi d.a.o bên ngoài, ngăn m.á.u phun ra.

Sau đó hắn vác cả người lẫn d.a.o lên vai, mắt không liếc nhìn ra cửa bước đi.

Toàn bộ quá trình gọn gàng, không một giọt m.á.u rơi trong phòng, thậm chí không để Diêu Thanh Loan nhìn thấy cảnh g.i.ế.c người.

Diêu Thanh Loan ôm chặt chăn, kinh hãi nhìn theo bóng lưng Tị Xà, dũng cảm hỏi: "Ngươi là ai?"

Tị Xà đáp: "Nàng không cần biết."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 225: Miêu Vương Là Kẻ Tàn Nhẫn



Tị Xà vác xác c.h.ế.t ra khỏi phủ Quốc Công.

Trong con hẻm vắng lặng, Cơ Ly dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cứng cỏi, tay phe phẩy chiếc quạt gấp một cách đầy phong độ.

"Ồ, thật có kẻ dám ám sát tân nương à? Tiểu Dần Hổ này tính toán thần cơ diệu toán thật đấy, hay là nàng muốn cướp việc của lão ta?"

Đệ nhất suất vệ Hắc Giáp Quân, còn được mệnh danh là "thần toán tử giang hồ", nếu không, sao lại mắc phải cái số phận "ngũ tật tam khuyết" này?

Quả, phụ, cô, độc, tàn — đó là "ngũ tật".

Tài, mệnh, quyền — gọi là "tam khuyết".

Trong ngũ tật, hắn mắc nỗi "cô". Còn tam khuyết, hắn thiếu cả tài lẫn quyền.

Chữ "quyền" ở đây không phải là quyền thế, mà là phúc, vận, cơ duyên.

Bởi vậy, hắn mới vừa nghèo vừa xui xẻo.

Nhưng đã trả giá đắt đến thế, hắn quyết không cho phép có kẻ thứ hai giỏi bói toán hơn mình!

Tị Xà đã quá quen với tính cách thần bí của hắn, bình thản nói: "Xử lý cái xác này đi."

Cơ Ly nhìn xác c.h.ế.t trên đất, nhăn mặt: "Đâu phải ta giết? Sao bắt ta xử lý?"

Tị Xà: "Ta không rảnh."

Cơ Ly trợn mắt: "Hừ, đâu phải vợ của ngươi, cần gì phải nhiệt tình thế? Hay là Tiểu Dần Hổ đã bỏ bùa ngươi, nàng nói gì ngươi cũng nghe?"

Tị Xà quay người nhìn ra phía sau Cơ Ly: "Ra đi."

Cơ Ly dừng tay quạt: "Phát hiện nhanh đấy."

Mùi Dương và Hợi Trư từ trên mái nhà nhẹ nhàng đáp xuống, tiến về phía hai người.

Cơ Ly quay lại: "Đã đến thì tự dọn xác đồng bọn đi."

Mùi Dương lắc đầu: "Người này không phải do chúng ta cử đến."

Cơ Ly cười lạnh: "Đương nhiên không phải các ngươi cử, nhưng chắc chắn cùng phe."

Hợi Trư nhíu mày: "Cơ Ly, ngươi đừng có thành kiến với Tể Tướng Phủ như vậy. Tướng quốc một lòng vì dân, là người chân chính lo cho thiên hạ. Mọi việc ngài làm đều vì triều đình, vì bá tánh. Tướng quốc chưa từng có ác ý với Thập Nhị Vệ, ngài luôn đánh giá cao các ngươi."

Cơ Ly khinh bỉ: "Về bảo cái tên Tể Tướng chó kia, bản suất vệ không ăn đòn này đâu."

Hợi Trư: "Là Tuân Tể Tướng."

Mùi Dương nhìn Tị Xà: "Tị Xà, ta nhớ hôm trước ngươi nói, Đại Nguyên Soái từng hứa giúp ngươi hoàn thành một việc, chỉ có ngài mới làm được. Nhưng Tể Tướng có lẽ cũng có thể. Ngươi có muốn gia nhập Tể Tướng Phủ, cùng phò tá ngài không?"

Cơ Ly bật cười: "Này, dám trước mặt ta mà dụ dỗ người của ta, các ngươi coi ta không ra gì sao?"

Mùi Dương nhìn hắn: "Dậu Kê, nếu ngươi muốn, cũng có thể gia nhập. Có lẽ các ngươi không biết, Thìn Long đã nhận Tể Tướng làm nghĩa phụ, giờ là nhị công tử phủ. Nếu Tể Tướng thật sự xấu xa, sao hắn lại nhận giặc làm cha? Không tin chúng ta, chẳng lẽ cũng không tin Thìn Long?"

Cơ Ly lạnh giọng: "Ta tin hắn làm gì? Còn nữa, gọi ta là Cơ Ly!"

"Gì cũng được." Mùi Dương nghiêm túc, "Các ngươi không cần trả lời ngay, khi nào nghĩ thông, có thể đến tìm Tể Tướng."

Nói xong, hai người quay đi.

Đột nhiên, Mùi Dương dừng bước, liếc nhìn cái bóng trên đất: "Tị Xà, dù không biết ngươi muốn làm gì, nhưng nếu ngay cả Tể Tướng cũng không làm được, thì thiên hạ này đích thực không ai có thể."

"Khoan đã."

Cơ Ly lên tiếng.

Mùi Dương quay lại: "Ngươi đã nghĩ thông?"

"Thông cái đầu ngươi!" Cơ Ly nhặt xác c.h.ế.t ném về phía Mùi Dương, "Mang xác đi!"

Mùi Dương nhíu mày.

Hợi Trư lạnh giọng: "Cơ Ly."

Cơ Ly cười: "Muốn động thủ? Lên đi."

Mùi Dương thở dài: "Đánh không lại, đi thôi."

"Còn biết sợ." Cơ Ly vung quạt lia lịa, "Này Tị Xà, ngươi thật sự không định theo cái tên Tể Tướng chó kia chứ?"

"Không." Tị Xà bình thản đáp, "Việc đó, hắn không làm được."

"Rốt cuộc là việc gì vậy?" Cơ Ly tò mò hỏi.

Tị Xà không trả lời, chỉ nói: "Ngươi có thể đến Tể Tướng Phủ, ta không ngăn."

Cơ Ly lườm hắn: "Ta vất vả thoát khỏi Đại Nguyên Soái, còn tự chuốc lấy chủ nhân khác làm gì? Ta còn phải dạy dỗ Tiểu Dần Hổ nữa!"

Tị Xà không thèm đáp.

Hắn trở về sân viện của Diêu Thanh Loan, một mình ngồi trên nóc nhà.

Trời đất mênh mông, sao trời lấp lánh.

Một thân cô độc, bị bao trùm bởi tuyệt vọng và cô đơn vô tận.

Hôm sau, Mạnh Thiến Thiến dậy từ sớm.

Lục Nguyên đã vào triều.

Nàng ngửi ngửi tay áo mình, tại sao lại có mùi hương của hắn?

Hay là... vô tình chạm phải?

Mạnh Thiến Thiến nhìn chiếc giường ngàn công rộng lớn, không biết từ lúc nào, gối nệm đều thấm đẫm hơi thở của hắn, đã không còn phân biệt được của ai.

"Tiểu thư."

Bán Hạ vén rèm bước vào.

Mạnh Thiến Thiến vội buông tay áo: "Phu quân đâu?"

Bán Hạ cười: "Tướng công vào triều rồi, Miêu Vương đưa đi."

Từ khi đến kinh thành, Miêu Vương từ chối mọi yết kiến, ngày ngày đưa đón Lục Nguyên, lý do là: "Nhỡ ngươi lại lạc mất thì sao?"

"Ta đâu phải trẻ con."

"Ta không quan tâm! Thiên vương có đến cũng phải đưa đón!"

Ba đời cha con nhà này không chỉ cứng miệng giống nhau, mà còn bướng bỉnh y hệt.

Lục Nguyên bị ngoại tổ dắt tay đưa đi bằng kẹo hồ lô, hình tượng gian thần sụp đổ trước mặt bá quan.

Chưa hết, Miêu Vương còn ngồi chễm chệ trước cổng cung, hễ có quan viên đi qua lại cầm gậy hỏi: "Hôm nay ngươi có tấu cháu ta không?"

"Không không không, tuyệt đối không!"

Những kẻ bị hỏi vội vàng bỏ chạy.

Miêu Vương dám đánh con trai Tể Tướng, đánh xong không bị trừng phạt, họ có dám liều không?

Việc thứ ba Miêu Vương làm là lén tháo bánh xe phủ Tể Tướng.

Mỗi ngày một lần.

Quản sự phủ tức giận: "Miêu Vương, ngươi—"

Miêu Vương khoanh tay sau lưng, điệu bộ ngạo nghễ: "Ngươi thấy ta làm à? Không có chứng cứ, là ngươi vu khống ta, vu khống cả Miêu Cương!"

Không chỉ vậy, còn ném cóc, ném rắn vào xe, không g.i.ế.c được người, chỉ đơn thuần làm phiền.

Có lần bị cấm vệ bắt tại trận, Miêu Vương mặt không đổi sắc: "Ta chỉ gửi chút đặc sản Miêu Cương, trước giờ gửi nhiều rồi, Tể Tướng cũng không trả, ta tưởng ngài thích. Đừng chỉ bắt kẻ hối lộ, kẻ nhận hối lộ cũng phải bắt."

Nào, cùng vào ngục đi!

Mặt Tể Tướng Tuân xanh như tàu lá.

Binh lai tương đương, thủy lai thổ yểm, nhưng gặp kẻ vô liêm sỉ như này, dùng gì để chống?

Trong sân, Mạnh Thiến Thiến luyện võ một canh giờ, trở về thấy Liễu Khuynh Vân cũng đã dậy.

"Mẹ, dậy sớm thế?"

Từ khi vị mẫu thân giàu có hào phóng xuất hiện, nàng đã đổi cách xưng hô.

Liễu Khuynh Vân mắt lờ đờ, dáng vẻ chưa tỉnh hẳn: "Mau tắm rửa thay quần áo, lát nữa theo ta vào cung."

Mạnh Thiến Thiến ngạc nhiên: "Vào cung làm gì?"

Liễu Khuynh Vân ngáp dài: "Thay mẹ ta đi xem đứa con gái út bất tài."

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Con không đi."

Liễu Khuynh Vân mở mắt, nhìn nàng.

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc nhíu mày: "Lệ Quý Phi không thích con, bà ấy bắt nạt con."

Liễu Khuynh Vân: "Mách lẻo hả?"

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt, gật đầu thành thật.

"Đồ nhỏ mọn." Liễu Khuynh Vân đứng dậy, "Còn không đi chuẩn bị?"

Mạnh Thiến Thiến ngẩn người: "Hả?"

Liễu Khuynh Vân thuận tay áo, thản nhiên nói: "Không phải đã mách lẻo rồi sao? Đi thôi."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 226: Cả Nhà Đều Bênh Người Nhà



Trường Xuân Cung.

Lệ Quý Phi đang ngắm nhìn những tấm lụa mới do Nội Vụ Phủ dâng lên.

Thiên tử đại hôn, Trung Cung sắp đón vị hoàng hậu mới.

Tước vị của các phi tần trong hậu cung cũng được tấn phong, Hoàng hậu được tôn làm Thái Thượng Hoàng Hậu, còn bà trở thành Thái Thượng Quý Phi.

Những tấm lụa này được mang đến để may phục sức mới cho bà.

"Già cỗi quá." Lệ Quý Phi tỏ ra chán ghét, "Vẫn là lụa của Yên Vũ Các đẹp, tiếc là có tiền cũng chẳng mua được."

Vương Đức Toàn cầm phất trần bước vào, cung kính hành lễ rồi khẽ bẩm báo: "Nương nương, Vương nữ Miêu Cương và Mạnh Tiểu Cửu cầu kiến."

Đôi mắt đang lim dim của Lệ Quý Phi lập tức mở to.

Vương Đức Toàn biết rõ thân thế thật sự của Lệ Quý Phi, hắn khẽ nói: "Nương nương, có tuyên không?"

Lệ Quý Phi nhíu mày, trong mắt thoáng chút do dự, nhưng rồi bất đắc dĩ nói: "Thật đấy, hai người này đến làm gì vậy? Tuyên đi!"

Mạnh Thiến Thiến và Liễu Khuynh Vân bước vào nội điện.

Lệ Quý Phi mặc trang phục cung đình lộng lẫy, ngồi cao cao tại thượng.

Trước khi gặp Liễu Khuynh Vân, bà là người phụ nữ đẹp nhất mà Mạnh Thiến Thiến từng thấy, vẻ đẹp thoát tục, thanh tao tựa như hoa cỏ tươi mới.

Dù giờ đây bà đang tỏ ra vô cùng khó chịu, nhưng vẫn khiến người ta rung động.

"Bái kiến Thái Thượng Quý Phi."

Mạnh Thiến Thiến thi lễ.

Vừa định quỳ xuống, Liễu Khuynh Vân đã đưa tay ngăn lại, ánh mắt đập vào gương mặt Lệ Quý Phi: "Bảo người của ngươi lui ra."

Lệ Quý Phi cười khẩy: "Vương nữ Miêu Cương uy phong lắm nhỉ, đến chỗ của bản cung còn dám sai khiến?"

Liễu Khuynh Vân bình thản nói: "Ta làm vậy là vì ngươi, để lát nữa không mất mặt trước cung nhân."

Nụ cười của Lệ Quý Phi khựng lại.

Vương Đức Toàn và nữ quan Doãn Nguyệt cùng nhìn về phía bà.

Là tâm phúc của Lệ Quý Phi, hai người rõ ràng mối quan hệ phức tạp giữa bà và Vương nữ Miêu Cương.

Nếu là người khác, họ đã đuổi đi rồi, nhưng vị Vương nữ này lại có địa vị không tầm thường.

Lệ Quý Phi trừng mắt nhìn Liễu Khuynh Vân, hồi nhỏ bị áp đảo đã đành, giờ bà là mẹ ruột của Thiên tử, lẽ nào lại phải chịu khí của người chị điên này?

Bà đập bàn đứng dậy, giọng lạnh: "Bản cung là Thái Thượng Quý Phi! Mẹ đẻ của Thiên tử! Ngươi chỉ là một Vương nữ Miêu Cương, dám hoành hành trước mặt bản cung?"

Liễu Khuynh Vân kéo tay áo, thản nhiên nói: "Em gái à, bao năm không gặp, em vẫn... chẳng thay đổi chút nào."

Lệ Quý Phi biến sắc: "Ngươi muốn làm gì?"

Liễu Khuynh Vân giơ tay lên.

Lệ Quý Phi bản năng run lên.

Nhưng Liễu Khuynh Vân chỉ rút chiếc trâm trên đầu, đưa cho Mạnh Thiến Thiến: "Cầm lấy, kẻo lát nữa làm mất."

Mạnh Thiến Thiến hai tay đỡ lấy: "Dạ, mẹ."

Liễu Khuynh Vân từng bước tiến lại gần Lệ Quý Phi, đôi môi đỏ thẫm khẽ cong.

Nỗi sợ hãi bị chị gái khống chế ập đến, Lệ Quý Phi siết chặt tay: "Tất cả lui ra!"

Vương Đức Toàn và Doãn Nguyệt vội vàng dẫn theo cung nhân rút lui.

Trong điện lớn chỉ còn lại ba người.

Liễu Khuynh Vân đứng trước mặt Lệ Quý Phi, dáng người cao ráo, ánh mắt mang theo vẻ điên cuồng.

Kẻ tàn nhẫn không đáng sợ, người điên mới đáng sợ.

Khí thế ngạo mạn của Lệ Quý Phi lập tức giảm một nửa, bà ngồi phịch xuống ghế, sợ hãi nhìn Liễu Khuynh Vân.

Ngón tay trắng muốt của Liễu Khuynh Vân khẽ lướt qua gương mặt bà: "Em gái, ta bảo em ở kinh thành chăm sóc con trai ta, em làm tốt chưa? Em quên mất hồi nhỏ không nghe lời chị, chị đã trừng phạt em thế nào rồi sao?"

Lệ Quý Phi run rẩy.

Liễu Khuynh Vân mỉm cười dịu dàng: "Hay là em quên mất ai là người lưu lại em? Cha em chỉ là một tiểu thiếp nam, còn em sinh ra đã khác thường, cả Miêu trại xem em là điềm gở. Cha ruột em bế em vào núi bỏ đi, chị thấy em đáng yêu nên mới nhặt về."

Mạnh Thiến Thiến dỏng tai lên, "sinh ra khác thường", "bị cha ruột bỏ rơi", "được chị gái nhặt về" — quả là tin động trời!

Lệ Quý Phi sờ lên mặt mình.

Bà có khuôn mặt âm dương, từ khi sinh ra đã có một vết đỏ lớn trên má phải.

Liễu Khuynh Vân nhặt bà về, thậm chí dùng cả m.á.u mình làm thuốc, nhờ mẹ chữa trị cho bà.

Nhưng Liễu Khuynh Vân không phải vì lòng tốt, mà chỉ coi bà như thú cưng.

Khi lũ trẻ trong làng khoe khoang thú cưng của chúng ngoan ngoãn, Liễu Khuynh Vân liền buộc dây vào cổ bà: "Em gái ta nuôi ngoan nhất."

Liễu Khuynh Vân là một con điên!

Dù Liễu Khuynh Vân đối xử với bà thế nào, mẹ cũng không quan tâm, như thể trong lòng bà, chỉ có Liễu Khuynh Vân là con gái, còn bà chỉ là đồ chơi để con gái bà vui.

Vì vậy, những năm ở Miêu trại, bà sống trong bóng tối của Liễu Khuynh Vân, cho đến khi cha bà đón bà về Diêu gia.

Tưởng rằng có thể thoát khỏi Liễu Khuynh Vân, nào ngờ Lục Nguyên lại là con trai bà ta.

Khi bà nghĩ Liễu Khuynh Vân sắp xé toạc gương mặt mình, bà ta bỗng thu tay lại, ngồi xuống bên cạnh, cầm ly trà trên bàn lên uống: "Mấy người đó ta đã g.i.ế.c rồi."

Lệ Quý Phi giật mình: "Ai?"

Liễu Khuynh Vân nhấp ngụm trà: "Mấy tên ở Vạn Hoa Lâu."

Không chỉ Lệ Quý Phi sửng sốt, ngay cả Mạnh Thiến Thiến cũng phải mất một lúc mới hiểu ra Liễu Khuynh Vân đang nói về ai.

Những cao thủ Vạn Hoa Lâu, thuộc hạ của Yên nương tử, cũng chính là người của Tuân Tể Tướng.

Nàng vô tình phát hiện mối quan hệ giữa họ và Lệ Quý Phi, họ từng định g.i.ế.c nàng diệt khẩu, may nhờ Lục Nguyên kịp thời xuất hiện.

Một tên đã trúng độc của nàng mà chết.

Còn mấy tên kia, đã lâu không thấy xuất hiện.

Đây không phải vấn đề chính, mà là sáng nay nàng mới mách lẻo, chưa đến trưa mẹ chồng đã xử lý xong?

Mạnh Thiến Thiến cảm thấy mình còn quá ít lòng ngưỡng mộ dành cho mẹ chồng!

Liễu Khuynh Vân thổi trà: "Em gái, đây là lời cảnh cáo, nếu em còn dám đứng giữa hai phe, chị sẽ không khách khí đâu."

Lệ Quý Phi siết c.h.ặ.t t.a.y áo.

Liễu Khuynh Vân đặt chén trà xuống bàn với một tiếng "cạch": "Còn nữa, con dâu ta, đến lượt nào em dám bắt nạt?"

Lệ Quý Phi như tìm được chỗ trút giận, chỉ thẳng vào mặt Mạnh Thiến Thiến: "Thì ra là ngươi xuyên tạc sau lưng!"

Mạnh Thiến Thiến sợ hãi nép vào Liễu Khuynh Vân: "Mẹ."

Lệ Quý Phi tức giận: "Giả bộ gì nữa? Ngươi chẳng phải rất giỏi sao? Chẳng phải kiên cường lắm sao? Cái khí thế 'thà c.h.ế.t không khuất phục' trước mặt bản cung đâu rồi? Bản cung tốt ý thương lượng, ngươi lại bảo người đập nát điện của bản cung! Cuối cùng còn mặt dày đi mách lẻo?"

Tưởng rằng Mạnh Thiến Thiến sẽ biện bạch, nào ngờ nàng chỉ nhỏ giọng vô tội:

"Nương nương cũng có thể đi tìm mẹ chồng mình mà mách lẻo, chỉ không biết nương nương có may mắn như tiểu cửu, gặp được một người mẹ chồng tuyệt vời nhất thiên hạ, vừa xinh đẹp, vừa rộng lượng, vừa vĩ đại, lại còn yêu thương con cháu hết mực không?"

Lệ Quý Phi: "..."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 227: Thật Là Đã Đời



Nửa canh giờ sau, Mạnh Thiến Thiến ôm đầy ắp vàng bạc châu báu, thần sắc thoải mái bước ra khỏi Trường Xuân Cung.

Đây không phải lễ vật bồi thường của Lệ Quý Phi, bà là dì mà, một kẻ hậu bối hiểu chuyện như nàng sao lại khiến trưởng bối khó xử?

Đây là quà cảm tạ vì nàng đã khuyên can Liễu Khuynh Vân đừng đánh em gái, giúp Lệ Quý Phi thoát khỏi đòn roi.

"Phù, nặng quá nặng quá."

Liễu Khuynh Vân liếc nhìn: "Chê nhiều?"

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu như bàn thờ: "Không nhiều không nhiều!"

Trong chính điện, Lệ Quý Phi tức giận đến mức đập hết mâm ngũ quả trên bàn xuống đất, vẫn chưa hả, định cầm cả đỉnh nến vàng lên.

"Nương nương!"

Vương Đức Toàn hoảng hốt ngăn lại, "Trong điện chỉ còn món này là đáng giá rồi!"

Ngoài những thứ do Nội Vụ Phủ ghi chép không động được, còn lại đều bị Mạnh Tiểu Cửu vét sạch!

Không nhắc thì thôi, nhắc tới Lệ Quý Phi càng tức.

"Con nhỏ đó! Ở nhà họ Lục đã khắc ta, cải giá rồi vẫn khắc!"

Vương Đức Toàn thở dài: "Nương nương đang giận Mạnh Tiểu Cửu ạ? Lão nô tưởng nương nương giận chị gái."

Lệ Quý Phi giận dữ: "Bà ta không phải chị ta! Ta không có chị như thế! Bà ta chỉ biết bảo vệ con trai, trong mắt có ta không?"

Vương Đức Toàn khẽ nói: "Nương nương cũng không biết nịnh như con dâu bà ta."

Lệ Quý Phi chỉ thẳng vào mặt hắn: "Vương Đức Toàn, ngươi sống chán rồi! Muốn đi hầu Liễu Khuynh Vân không?"

Vương Đức Toàn quỳ gối: "Lão nô không dám."

Nói xong, hắn ra hiệu cho nữ quan Doãn Nguyệt.

Doãn Nguyệt hiểu ý, cẩn thận nhận lấy đỉnh nến vàng từ tay Lệ Quý Phi.

Lệ Quý Phi bực bội ngồi xuống ghế: "Hồi nhỏ bị bà ta bắt nạt đã đành, giờ ta sắp làm Thái hậu rồi vẫn bị bắt nạt! Ta không bỏ qua đâu! Sớm muộn gì ta cũng khiến bà ta khổ sở!"

"Mẹ, hôm nay chúng ta làm Thái Thượng Quý Phi mất mặt, bà ấy có oán hận, sau này tìm cách trả thù không?"

Mạnh Thiến Thiến vừa đi vừa hỏi Liễu Khuynh Vân.

Liễu Khuynh Vân thản nhiên: "Mấy chiêu đó của bà ta, đùa với người khác thì được, đấu với ta? Bà ta chưa đủ trình. Em gái ta nuôi, cong đuôi là ta biết nó định làm gì."

Áp chế huyết thống... Mạnh Thiến Thiến giơ một chân lên.

Liễu Khuynh Vân: "Làm gì đấy?"

Mạnh Thiến Thiến nhìn đống bảo vật trên tay: "Không giơ ngón tay cái được, dùng chân vậy."

Liễu Khuynh Vân: "..."

Hai người lên xe.

Vừa định đi, một cỗ xe khác đi tới, một lão gia áo gấm thò người ra.

Mạnh Thiến Thiến tình cờ nhìn qua cửa xe: "Ồ, là Lão Quốc Công."

Thật trùng hợp, vừa cướp xong Lệ Quý Phi, ra cửa gặp ngay cha bà ta — Diêu Lão Quốc Công.

"Ai?"

Liễu Khuynh Vân hoàn toàn không nhận ra gương mặt nhăn nheo trước mắt.

Mạnh Thiến Thiến suy nghĩ một chút, giải thích: "Tiểu thiếp nam."

Liễu Khuynh Vân: "..."

Về tới Đô Đốc phủ, Liễu Khuynh Vân lập tức về phòng ngủ bù.

Mạnh Thiến Thiến bảo Lý ma ma cất đồ vào kho.

Lý ma ma kinh ngạc: "Đâu ra nhiều thế này? Phu nhân lại tiêu xài hoang phí rồi ư?"

Mạnh Thiến Thiến uống ngụm nước Bán Hạ đưa: "Lệ Quý Phi cho, à không, phải gọi là Thái Thượng Quý Phi."

Lý ma ma càng ngạc nhiên: "Bà ta không ưa tiểu thư mà, sao lại—"

Mạnh Thiến Thiến do dự, nghĩ giờ cũng không cần giấu: "Thật ra bà ấy là em gái của mẹ, hôm nay vào cung nói rõ quan hệ, có lẽ dì cảm thấy trước đây đối xử không tốt với con, nên bù đắp chút quà mọn."

Lý ma ma nhìn đầy bàn châu báu lấp lánh: "Cái này... gọi là quà mọn ư?"

Lý ma ma bình tĩnh lại, ngồi xuống cạnh Mạnh Thiến Thiến: "Không ngờ Thái Thượng Quý Phi lại là em gái phu nhân, trước đây lão nhân hiểu lầm bà ta rồi, cho nhiều quà thế, cũng tốt phết."

Mạnh Thiến Thiến cười uống nước, tốt lắm chứ? Ngọc trai giấu kín cũng phải giao nộp.

Thật là đã đời.

"Tốt quá."

Nàng chân thành nói.

Bán Hạ cũng nói: "Đúng vậy, gả cho tân tướng công thật tốt!"

Lý ma ma đã lâu không mắng Lục Nguyên trong lòng, đủ thứ đều vô dụng, chỉ có vòng tay vàng của Liễu Khuynh Vân là hiệu quả nhất.

"Qua một thời gian chung sống, tướng công cũng không có gì đáng chê. Mới vào phủ, tỳ nữ cái nào cũng xinh, lão nhân còn lo tướng công nhận mấy đứa làm thông phòng, kết quả không có, cũng không thấy tướng công mang đàn bà vớ vẩn về... mẹ chồng cũng không chê được."

Mạnh Thiến Thiến nói: "Ma ma, bà ấy ngày nào cũng bắt con lập quy củ, giờ còn học cách bắt con hầu bà ăn cơm!"

Lý ma ma nghiêm túc: "Không quy củ không thành sân vườn, hơn nữa con dâu hầu mẹ chồng là lẽ đương nhiên."

Mạnh Thiến Thiến mặt nghiêm: "Ma ma trước đây không nói thế."

Lý ma ma ngượng: "Ahem."

Bà vì tiểu thư tốt, tuyệt đối không phải do phu nhân cho quá nhiều.

Mạnh Thiến Thiến chỉ đùa Lý ma ma thôi, trong lòng nàng rất thích Liễu Khuynh Vân, thích đến mức thật sự muốn làm con dâu bà.

Nhưng nàng và Lục Nguyên chỉ là giả kết hôn.

Ôi!

Mạnh Thiến Thiến đến sân viện của Thìn Long.

Ca ca không có nhà, không biết bận việc gì.

"Định hỏi hắn về hung thủ, thôi đợi hắn về vậy."

Nàng lại đến Đình Lan viện tìm Bảo Thư.

Nào ngờ Bảo Thư không ở đó, mà sang viện của Bạch Ngọc Vi.

Lúc này, Bảo Thư đang chống nạnh, tranh đấu với Bạch Ngọc Vi.

Nguyên nhân là Miêu Vương bảo Mạnh Thiến Thiến quản giáo Bạch Ngọc Vi, nàng đã nhận lời thì không thể qua loa, mỗi sáng đều dạy Bạch Ngọc Vi đọc sách viết chữ.

Hôm nay phải vào cung, nàng để lại tập viết bảo Bạch Ngọc Vi tự luyện.

Nhưng Bạch Ngọc Vi nhân lúc nàng không có, bảo tỳ nữ Miêu Cương viết hộ, kết quả bị giám công nhỏ Bảo Thư bắt quả tang.

Bảo Thư la hét ầm ĩ, lời không đủ thì dùng khí thế, hung dữ vô cùng!

Bạch Ngọc Vi trợn mắt: "Mày còn dạy tao?"

Vốn là đứa nhỏ nhất nhà, được ông nội cưng nhất, nhưng từ khi tiểu yêu tinh này xuất hiện, chiếm hết sự sủng ái.

Muốn sao, ông cho sao, muốn trăng, ông vớt trăng, còn lấy côn trùng của ông cho gà ăn.

Ông không những không giận, còn cho cưỡi cổ đi xem đánh pháo hoa.

Những thứ này, cô chưa từng có!

Cô ghét c.h.ế.t tiểu yêu tinh này rồi!

"Bảo Thư."

Giọng nói dịu dàng của Mạnh Thiến Thiến vang lên ở cửa.

Bảo Thư lập tức thu lại khí thế hung hăng, biến thành tiểu yêu tinh dễ thương, giơ tay nhỏ về phía Mạnh Thiến Thiến: "Mẹ."

Mạnh Thiến Thiến bế tiểu yêu lên.

Bảo Thư mách: "Cô, không, nghe lời."

"Biết rồi."

Tiểu yêu tranh cãi đến mướt mồ hôi, Mạnh Thiến Thiến lấy khăn lau cho nó.

Bạch Ngọc Vi tức giận: "Ai thèm nghe lời các ngươi?"

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Ngoại tổ nói rồi, nếu em không nghe lời chị, chỉ có thể đưa em về Miêu Cương."

Bạch Ngọc Vi đứng phắt dậy: "Về thì về, ai thèm ở kinh thành? A Man, thu đồ, chúng ta đi!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 228: Dụ Dỗ Và Lôi Kéo



A Man là thị nữ Miêu Cương của Bạch Ngọc Vi.

Nghe chủ nhân ra lệnh, nàng lúng túng: "Tiểu thư..."

Bạch Ngọc Vi lạnh giọng: "Bảo ngươi thu xếp đồ đạc không nghe thấy sao? Hay là ta không sai khiến được ngươi nữa?"

A Man cúi đầu: "A Man không dám."

"Không dám thì mau đi!"

"Vâng."

A Man đành phải đi thu xếp hành lý.

Bạch Ngọc Vi tức giận nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Hôm nay ta về Miêu Cương, ngươi hài lòng chưa?"

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Ta đâu nói đuổi tiểu muội đi."

Bạch Ngọc Vi lạnh lùng: "Miệng ngươi không nói, nhưng trong lòng rõ ràng nghĩ vậy! Ta biết, ngươi ghét ta, chỉ mong ta rời khỏi kinh thành, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa!"

Mạnh Thiến Thiến bình thản: "Đó là suy nghĩ của em."

Nàng không quá ưa Bạch Ngọc Vi, nhưng vì Miêu Vương và Liễu Khuynh Vân, nàng chỉ coi cô như một đứa trẻ hư hỏng trong nhà họ hàng.

Hơn nữa, mỗi khi Bạch Ngọc Vi gây chuyện, Miêu Vương và Liễu Khuynh Vân đều không thiên vị, nên nàng cũng không có gì phàn nàn về việc quản giáo cô.

Bạch Ngọc Vi vừa uất ức vừa tức giận: "Ngươi chỉ không dám thừa nhận thôi! Ngươi luôn nịnh nọt cô ta, nịnh nọt ông nội, chỉ biết lấy lòng họ! Người Trung Nguyên các ngươi ai cũng giả dối!"

Mạnh Thiến Thiến bịt tai Bảo Thư, không để con nghe những lời không nên nghe.

Bảo Thư mở to đôi mắt đen láy, chớp chớp nhìn nàng.

Mạnh Thiến Thiến nói với Bạch Ngọc Vi: "Em thật sự muốn đi, ta không ngăn, nhưng phải báo với trưởng bối trong nhà. Em tự đi nói đi, nếu họ đồng ý, ta sẽ để em đi."

Bạch Ngọc Vi nghẹn lời, gằn giọng: "Nói thì nói!"

Cô đi tìm Miêu Vương.

Không may, Miêu Vương vào cung hạ cờ với Thái Thượng Hoàng.

Hạ cờ chỉ là phụ, chủ yếu là sau khi đưa cháu ngoại đi không biết làm gì, lên đó g.i.ế.c thời gian, trưa còn được ăn một bữa, tối lại đón cháu về.

Bạch Ngọc Vi đành tìm Liễu Khuynh Vân.

Liễu Khuynh Vân đang ngủ bù, không muốn tiếp ai.

"Vừa mới dẫn người phụ nữ đó vào cung xong! Chỉ biết chiều chuộng kẻ ngoại tộc!"

Bạch Ngọc Vi không biết Liễu Khuynh Vân vào cung thăm em gái, chỉ nghĩ bà thiên vị Mạnh Thiến Thiến, càng cảm thấy bất công.

Cô mang theo bụng uất ức đi tìm Bạch Khinh Trần.

Dù sao, Bạch Khinh Trần cũng là anh ruột cùng mẹ, sự quan tâm của anh dành cho cô là thật lòng.

Nhưng không ngờ, Bạch Khinh Trần cũng không có nhà.

"Thiếu chủ đi ra ngoài rồi."

Một vệ sĩ Miêu Cương nói.

"Đi đâu?"

Bạch Ngọc Vi hỏi.

Vệ sĩ lắc đầu: "Hạ thần không biết."

Bạch Ngọc Vi tức giận rời khỏi sân viện.

Mạnh Thiến Thiến ngồi dưới bóng cây dạy Bảo Thư nhận biết hình ảnh.

Bảo Thư còn chăm chỉ hơn Bạch Ngọc Vi, dạy gì nói nấy, nói gì nhớ nấy.

"Tiểu muội đi đâu?"

Mạnh Thiến Thiến gọi cô lại.

Bạch Ngọc Vi lạnh lùng: "Đi tìm anh ta!"

Mạnh Thiến Thiến kéo ngón tay Bảo Thư đang cho vào miệng ra: "Không được đi."

Bạch Ngọc Vi nghẹn lời: "Ngươi... ngươi quản được ta sao?"

Mạnh Thiến Thiến thật sự quản được.

Đừng nói là hạ nhân trong Đô Đốc phủ, ngay cả vệ sĩ Miêu Cương cũng không ai dám để Bạch Ngọc Vi đi.

Bạch Ngọc Vi tức giận trở về sân viện.

Nhưng gần đến giờ cơm trưa, A Man đột nhiên báo: "Tiểu thư biến mất rồi!"

Mạnh Thiến Thiến nhíu mày: "Những vệ sĩ canh giữ cô ấy đâu?"

A Man khẽ nói: "Bị tiểu thư dùng độc trùng hạ gục rồi."

Gần cửa Tây Đô Đốc phủ,

Bạch Ngọc Vi mặc trang phục tỳ nữ, nhanh nhẹn trèo qua tường, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Cô phủi bụi trên người, đắc ý nói: "Muốn nhốt ta? Mơ đi!"

Từ trong túi lấy ra một con độc trùng nhỏ biết bay: "Dẫn ta đi tìm anh trai."

Độc trùng đương nhiên không hiểu lời người, nhưng loại "Mê Tung Trùng" này có thể đuổi theo khí tức của mẫu trùng, mà mẫu trùng nằm trên người Bạch Khinh Trần.

Bạch Ngọc Vi đuổi theo Mê Tung Trùng, đi dưới cái nóng mùa hè đến toát mồ hôi.

"Kinh thành thật quá nóng, quá nóng quá nóng..."

Quen sống trong núi, cô sắp bị nướng thành cá khô.

Không biết bao lâu sau, cô rẽ vào một con phố hỗn tạp, khác hẳn những con phố khác trong kinh thành.

Cửa hàng cũ kỹ, tiểu phu bán hàng hung dữ, có lúc cô nghi ngờ đây không phải kinh thành.

Mê Tung Trùng bay vào một quán rượu nhỏ.

Bạch Ngọc Vi bịt mũi đi vào, nhìn đám say rượu ngổn ngang, lẩm bẩm: "Ngươi nhầm rồi sao? Anh trai sao lại đến chỗ này?"

Đột nhiên, một bóng người quen thuộc thoáng qua.

"Vệ sĩ của anh trai!"

Bạch Ngọc Vi đuổi theo lên lầu.

Vệ sĩ của Bạch Khinh Trần đi vào gian phòng cuối cùng.

Bạch Ngọc Vi định làm anh trai bất ngờ, bỗng nghe thấy giọng anh: "Các ngươi cố tình dụ ta ra ngoài, chỉ để nói những lời này?"

Dụ?

Bạch Ngọc Vi nghi ngờ dừng lại, không xông vào nữa mà áp tai nghe trộm qua khe cửa.

"Bạch thiếu chủ, chúng ta mang thành ý đến, thật lòng muốn hợp tác với thiếu chủ."

"Ta không cần hợp tác với ai."

"Bạch thiếu chủ, không phải thật sự nghĩ mình đã vững ngôi vị thiếu chủ Miêu Cương chứ? Từ khi Miêu Vương vào kinh, sủng ái cháu ngoại như thế nào, thiếu chủ cũng thấy rồi. Máu loãng còn hơn nước lã, dù thiếu chủ có trung thành với Miêu Vương thế nào, một khi cháu ngoại của ngài tranh đoạt Miêu Cương, thiếu chủ có mấy phần thắng?"

"Bạch thiếu chủ, chúng ta cũng thấy bất bình thay, bao năm qua phụng dưỡng Miêu Vương là thiếu chủ, giúp ngài trị lý Miêu Cương là thiếu chủ, thiếu chủ thật sự cam tâm làm lợi cho người khác sao?"

Hai người một trống một chiêng, cố gắng thuyết phục Bạch Khinh Trần.

Bạch Khinh Trần nói: "Các ngươi muốn ta làm gì? Giết Lục Nguyên? Hay g.i.ế.c ông nội ta? Giết Lục Nguyên, còn có con cái hắn, hơn nữa cô ta cũng có thể sinh con, như vậy g.i.ế.c ông nội ta mới là thượng sách. Ông ta chết, tranh đoạt ngôi vị Miêu Vương tất sẽ bùng nổ, lúc đó cả Miêu Cương sẽ chìm trong biển lửa."

Bạch Khinh Trần tiếp tục: "Các ngươi tính toán rất hay, tiếc là ta không muốn ngôi vị Miêu Vương, càng không cho các ngươi cơ hội chia rẽ Miêu Cương. Chuyện hôm nay, ta sẽ nói rõ với ông nội, cũng nhờ các ngươi về bảo chủ nhân của mình, bỏ ý định này đi."

Bạch Ngọc Vi nhíu mày.

Hóa ra họ đến dụ dỗ anh trai.

Anh trai thật ngốc!

Sao lại nhường ngôi vị Miêu Vương?

Luận thiên phú, luận chăm chỉ, luận thân phận, anh trai thua kém Lục Nguyên điểm nào?

Chỉ vì Lục Nguyên lạc mất từ nhỏ, ông nội cảm thấy có lỗi, nên dùng cả Miêu Cương để bù đắp sao?

Bản thân Lục Nguyên còn là một gian thần, ngoài việc làm tay sai, hắn còn làm được gì?

Hắn có tư cách gì trị lý Miêu Cương?

Nếu phải nhường, cũng nên là Lục Nguyên nhường đường cho anh trai!

Cô định xông vào.

Đột nhiên, một bóng người lặng lẽ áp sát sau lưng, một chưởng đánh vào gáy khiến cô ngất đi.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 229: Bài Học Nhớ Đời



"Có người?"

Bạch Khinh Trần chớp mắt, cảnh giác nhìn ra cánh cửa đóng kín, "Thường Đằng."

Vệ sĩ Miêu Cương tên Thường Đằng bước tới, mở cửa, chỉ thấy tiểu nhị quán rượu đang bưng khay rượu sang phòng bên cạnh.

Tiểu nhị nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn Thường Đằng: "Khách quan có cần gì ạ?"

Thường Đằng đóng cửa lại.

-

Mạnh Thiến Thiến biết tin Bạch Ngọc Vi hạ gục vệ sĩ, lập tức cho lục soát khắp Đô Đốc phủ, ngay cả thư các bên ngoài cũng không bỏ sót.

"Không có trong phủ."

Nàng nhíu mày, "Ở Miêu Cương cô ấy cũng từng như vậy sao?"

A Man cúi đầu: "Tiểu thư... thỉnh thoảng vẫn trốn đi chơi."

Mạnh Thiến Thiến nhắm mắt.

Đúng là bị người nhà nuông chiều quá, lần đầu phát hiện nên nghiêm khắc cấm đoán, phạt đến mức không dám tái phạm.

Bạch Ngọc Vi ở Miêu Cương địa vị cao, không ai dám động vào, nhưng tại kinh thành, đừng nói thân phận tiểu thư Miêu Cương có hữu dụng không, trên người không mang giấy thông hành, không có vệ sĩ đi theo, ai tin?

Tốt nhất cô chỉ loanh quanh gần đây, đừng chạy đi xa.

"Sảnh sự."

"Thiếu phu nhân."

"Ông cho người đi tìm xung quanh."

"Vâng."

Sảnh sự không dám chậm trễ, lập tức điều người.

Biểu tiểu thư tuy nghịch ngợm, nhưng rốt cuộc là em họ Đô Đốc, nếu xảy ra chuyện, cũng ảnh hưởng thanh danh của ngài.

Mạnh Thiến Thiến đến chủ viện, đánh thức Liễu Khuynh Vân, kể lại chuyện Bạch Ngọc Vi trốn đi, bao gồm cả mâu thuẫn buổi sáng.

"Là con không trông coi tốt biểu muội."

"Anh chị ta còn không trông được, huống chi là con."

Đáng trách nhất là cô, lúc nãy mải ngủ, không thèm để ý Bạch Ngọc Vi.

Nhưng nghĩ lại, nếu cô để ý thì sao?

Cô đâu có đứng về phía Bạch Ngọc Vi mà mắng Mạnh Thiến Thiến, Bạch Ngọc Vi vẫn sẽ bỏ trốn.

Liễu Khuynh Vân thở dài: "Chắc chắn là đi tìm anh trai rồi."

Cô gọi vệ sĩ Miêu Cương trong viện Bạch Khinh Trần đến hỏi, nhưng họ thật sự không biết chủ nhân đi đâu.

"Không giống phong cách của đứa bé này."

Bạch Khinh Trần và Bạch Ngọc Vi cùng mẹ sinh ra, nhưng tính cách một trời một vực. Bạch Khinh Trần từ nhỏ đã ngoan ngoãn, tuyệt đối không bao giờ bỏ nhà đi.

"Mấy ngày nay hắn có gặp ai không?"

Liễu Khuynh Vân hỏi vệ sĩ.

Vệ sĩ lắc đầu.

Liễu Khuynh Vân nhíu mày: "Không có, hay là các ngươi không phát hiện?"

"Cái này..."

Vệ sĩ bị hỏi khó.

Liễu Khuynh Vân bất mãn vẫy tay: "Thôi được rồi, tất cả đi theo ta tìm người!"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Mẹ, con cũng đi."

Liễu Khuynh Vân đáp: "Con ở nhà với Bảo Thư."

Vừa dứt lời, tỳ nữ báo Bạch Khinh Trần đã về phủ.

Liễu Khuynh Vân và Mạnh Thiến Thiến ra sân vườn, chạm mặt Bạch Khinh Trần.

"Cô, chị dâu." Bạch Khinh Trần chào hai người, sau đó hỏi, "Cô tìm cháu?"

Liễu Khuynh Vân nhìn ra phía sau: "Em gái cháu đâu? Không đi tìm cháu sao?"

Bạch Khinh Trần ngạc nhiên: "Không có mà."

Chợt nghĩ tới điều gì, hắn biến sắc, "Em gái biến mất?"

Liễu Khuynh Vân bình thản nói: "Sáng nay cô không thèm để ý nó, nó đi tìm cháu, cháu không có nhà, nó hạ gục vệ sĩ rồi bỏ trốn. Nếu không phải đi tìm cháu, thì là đi tìm ông nội."

Mạnh Thiến Thiến nghĩ Bạch Ngọc Vi sẽ không tìm Miêu Vương, nhưng để cẩn thận, nàng vẫn bảo Sảnh sự đích thân đến hoàng cung.

"Hôm nay cháu đi đâu?"

Liễu Khuynh Vân hỏi Bạch Khinh Trần.

Bạch Khinh Trần liếc nhìn Mạnh Thiến Thiến.

Mạnh Thiến Thiến lên tiếng: "Con đi xem Bảo Thư."

"Không cần." Liễu Khuynh Vân gọi nàng lại, nói với Bạch Khinh Trần, "Chị dâu là người nhà, không có gì phải giấu."

Bạch Khinh Trần trầm ngâm một lát, nói: "Phường chợ."

-

Trong căn phòng tối chỉ có ngọn đèn dầu leo lét, ý thức Bạch Ngọc Vi dần tỉnh lại.

Nhưng toàn thân bị trói, nằm trên giường, mệt mỏi đến mức không thể mở mắt.

Lờ mờ, cô thấy hai người đàn ông ngồi trên ghế đối diện.

Hai người như cảm nhận được, quay sang nhìn.

Cô sợ hãi vội nhắm mắt.

Một người bước tới, nhìn xuống: "Đừng giả vờ ngủ nữa, biết cô tỉnh rồi. Muốn ăn gì không?"

Lúc này, cô nhận ra bụng mình đói cồn cào, nhìn thấy một bàn sơn hào hải vị, nuốt nước miếng ừng ực.

Người đàn ông cười nói: "Nghe lời, chúng tôi sẽ không làm khó cô."

Bạch Ngọc Vi sợ hãi nhìn người phía sau, rồi nhìn anh ta: "Các ngươi là ai? Muốn làm gì ta?"

Người đàn ông nói: "Cô là cháu gái Miêu Vương, anh trai là thiếu chủ Miêu Cương, chúng tôi đâu dám động vào? Chỉ cần cô viết thư bảo anh trai từ bỏ ngôi vị Miêu Vương, chúng tôi sẽ thả cô."

Bạch Ngọc Vi sững sờ: "Bảo anh trai từ bỏ ngôi vị... Các ngươi là người của Lục Nguyên! Lục Nguyên sai các ngươi đến! Đê tiện!"

Cô giãy giụa, muốn lao đầu vào người đàn ông.

Nhưng anh ta dễ dàng ghì chặt cô: "Tiểu cô nương, khuyên cô đừng giãy giụa, nếu không chúng tôi không đảm bảo sẽ làm gì."

Người đồng bọn cầm d.a.o găm dữ tợn bước tới: "Nói nhảm gì nữa, bắt nó viết thư đi! Không viết thì chặt ngón tay gửi cho anh nó!"

Bạch Ngọc Vi nghiến răng: "Ta không viết!"

Người đàn ông thứ hai nắm lấy ngón tay cô, vung d.a.o chặt xuống!

"A——"

Bạch Ngọc Vi bỗng tỉnh giấc.

Cô nhận ra tất cả chỉ là ác mộng.

Giấc mơ quá kinh khủng, cô tưởng mình thật sự bị chặt ngón tay.

Nhưng... đây là đâu?

Bốn phía tối đen, tay không thấy ngón.

Khoan đã, tay cô đâu?

Cô không cảm nhận được bàn tay.

Cũng không cảm nhận được bàn chân... cô hoàn toàn không cử động được...

"Này, ngươi có làm c.h.ế.t con nhỏ đó không?"

"Một gói mê hàn, một gói nhuyễn cốt tán, c.h.ế.t không nổi!"

"Con nhỏ da non thịt búng, eo nhìn đã thấy mềm, thật khiến người ta ngứa ngáy!"

"Biến đi! Đừng có loạn lai! Nhan sắc con nhỏ đó, ít nhất cũng bán được giá này!"

Bán?

Họ định bán cô đi đâu?

Cót két——

Cửa phòng mở ra.

Hai người đàn ông bước vào, mặt che kín, phía sau là một bà lão cũng che mặt.

Bà lão đi đến giường.

Bạch Ngọc Vi không cử động được, chỉ có thể hét lên: "Muốn làm gì? Cút đi!"

"Con mụ hôi thối, la lối cái gì?"

Một người đàn ông bước tới, tát Bạch Ngọc Vi đến hoa mắt.

Bà lão kiểm tra xong, gật đầu với hai người, quay ra ngoài.

Người đàn ông định tát tiếp, bị người kia ngăn lại.

"Còn trinh, giá phải tăng gấp đôi, đánh hỏng mặt thì bị ép giá đấy!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 230: Chủ Nhân Phường Chợ



Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiếtTrang chủSau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian ThầnChương 230: Chủ Nhân Phường ChợSau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 230: Chủ Nhân Phường Chợ

Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:19:17Lượt xem: 57

Bạch Ngọc Vi cảm nhận cơn đau rát bỏng trên má, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn hai người: "Láo xược! Các ngươi biết ta là ai không? Ông nội ta là Miêu Vương, các ngươi dám bán ta, ông nội sẽ không tha cho các ngươi đâu!"

Người đàn ông vừa tát cô cười nhạt: "Mày mà là cháu gái Miêu Vương, vậy tao chẳng phải cháu nội Thái Thượng Hoàng? Hơn nữa, tiểu thư Miêu Cương thân phận cao quý, sao lại đến cái chỗ quỷ quái như phường chợ này?"

Hóa ra nơi này gọi là phường chợ.

Tuân Dực từng dẫn cô đi chơi mấy ngày ở kinh thành, chưa từng nghe nói đến địa danh này.

Hận chỉ hận mình mặc trang phục tỳ nữ, trông chẳng có gì nổi bật.

Người đồng bọn nói: "Thôi, đừng lãng phí thời gian nữa, còn thuốc mê không? Cho nó uống thêm, lát nữa đưa đi đừng để xảy ra chuyện."

Người đàn ông lấy ra một gói thuốc mê, đổ vào bát nước trên bàn, dùng ngón tay bẩn thỉu khuấy đều, bưng đến trước mặt Bạch Ngọc Vi.

Bạch Ngọc Vi buồn nôn đến nghẹn thở.

Người đàn ông lại định tát, nhưng vì tiền mà nhịn được.

Bạch Ngọc Vi không muốn uống, nhưng không có chút sức lực nào, chỉ có thể để yên cho hắn bóp hàm, đổ nguyên bát thuốc mê vào miệng.

"Ông nội... sẽ không tha cho các ngươi... ông nội sẽ sớm tìm đến đây... các ngươi... một cũng không chạy thoát..."

Thuốc mê quá mạnh, Bạch Ngọc Vi vừa nói xong đã ngất đi.

Người đàn ông chính là kẻ vừa tát cô, nghe xong bỗng thấy lạnh sống lưng: "Này, Lão Trịnh, con nhỏ này không thật sự có lai lịch chứ?"

Đồng bọn đáp: "Nhan sắc thế này, ít nhất bán được hai ngàn lượng."

Người đàn ông: "Liều!"

-

Sảnh sự đến hoàng cung, hỏi thăm cấm vệ có thấy thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi vào tìm Miêu Vương không, kết quả là không.

Ông ta bảo người đánh xe: "Ngươi mau về báo thiếu phu nhân, ta vào cung tìm Đô Đốc và Miêu Vương."

"Vâng!"

Người đánh xe phi ngựa về Đô Đốc phủ.

Nghe tin tức, Liễu Khuynh Vân sắc mặt trầm xuống, nói với Bạch Khinh Trần: "Xem ra là đi tìm cháu, trên người nó có mang Mê Tung Trùng của cháu không?"

Bạch Khinh Trần suy nghĩ: "Có một con."

Liễu Khuynh Vân đứng dậy: "Dẫn ta đến chỗ cháu vừa đi."

Mạnh Thiến Thiến nói: "Mẹ, con quen phường chợ hơn, để con đi cùng."

Lần này, Liễu Khuynh Vân không từ chối.

Ba người dẫn theo một đội vệ sĩ Miêu Cương, vừa ra cửa đã thấy Đàn nhi từ ngựa nhảy xuống, chạy đến: "Chị! Hàn Từ đến rồi!"

Hàn Từ mặc giáp trụ, dẫn theo mấy trăm Kim Ngô vệ, chắp tay chào ba người.

Liễu Khuynh Vân liếc nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Con gọi?"

Mạnh Thiến Thiến gật đầu: "Tướng quân Hàn là người kinh thành, thuộc hạ của ông đều là tinh binh quen địa hình, có ông giúp, tỷ lệ tìm được tiểu muội cao hơn."

Tin tức của Sảnh sự vừa đến, Kim Ngô vệ đã tới cửa, không thể trùng hợp như vậy, chỉ có thể nói nàng đã sớm bố trí.

"Không trách con trai ta muốn cưới con."

Liễu Khuynh Vân lẩm bẩm xong, lên ngựa.

Mạnh Thiến Thiến đưa cho Hàn Từ bức họa Bạch Ngọc Vi mặc trang phục tỳ nữ.

"Chị xác định cô ấy mặc thế này?"

Hàn Từ hỏi.

Trông chẳng giống tiểu thư Miêu Cương chút nào.

Mạnh Thiến Thiến đáp: "Trong viện thiếu một bộ trang phục tỳ nữ, ngươi dẫn một nửa người đi phường chợ với chúng tôi."

Hàn Từ hỏi: "Nửa còn lại?"

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc nói: "Canh giữ bốn cửa thành, không cho ai ra ngoài, ngoài ra, tất cả thanh lâu giáo phường trong kinh thành tối nay cấm tiếp khách!"

Lời vừa dứt, tất cả đều nhìn nàng, ngay cả Bạch Khinh Trần cũng vậy.

Họ chỉ lo tìm người, còn nàng trong thời gian ngắn đã cân nhắc mọi tình huống xấu nhất và đưa ra biện pháp quyết đoán.

Hàn Từ từng tiếp xúc với Mạnh Thiến Thiến, hiểu rõ sự cẩn thận của nàng hơn Liễu Khuynh Vân và Bạch Khinh Trần.

"Hiểu rồi."

Hàn Từ phân phát nhiệm vụ.

Mọi người bắt đầu hành động.

Kinh thành mênh mông, tìm người như mò kim đáy bể, huống chi họ phải tìm được Bạch Ngọc Vi trước khi cô gặp chuyện.

"Phường chợ là nơi nào?"

Trên đường đi, Liễu Khuynh Vân hỏi.

Mạnh Thiến Thiến nắm chặt dây cương: "Hỗn tạp, đủ loại giang hồ, là nơi triều đình không quản cũng không muốn quản."

Sắc mặt Liễu Khuynh Vân càng khó coi.

Đến phường chợ, Hàn Từ lập tức phong tỏa cả con phố, bắt đầu lục soát từng nhà.

Bạch Khinh Trần dẫn Mạnh Thiến Thiến và Liễu Khuynh Vân đến quán rượu nơi hắn gặp hai môn khách.

Lão bản quán rượu khăng khăng chưa từng thấy thiếu nữ trong tranh.

Bạch Khinh Trần nói: "Gọi tất cả tiểu nhị ra đây."

Lão bản do dự: "Cái này..."

Hàn Từ rút kiếm, c.h.é.m xé áo của hắn.

Lão bản hoảng sợ: "Không nghe lời quan gia sao? Ra hết!"

Tất cả tiểu nhị tập trung ở đại sảnh.

Bạch Khinh Trần ra hiệu cho Thường Đằng.

Thường Đằng đi một vòng, lắc đầu: "Thiếu chủ, không thấy tiểu nhị mang rượu lên lầu."

Lão bản kinh ngạc: "Vị công tử này, lầu hai các vị bao rồi, không có khách nào khác, tôi cũng không sai người mang rượu lên!"

Hắn không giống nói dối, nếu có người giả làm tiểu nhị, khả năng hắn đã bắt Bạch Ngọc Vi rất cao.

Có lẽ, Bạch Ngọc Vi vừa vào phường chợ đã bị để ý, hoặc sớm hơn.

Lúc này, Kim Ngô vệ của Hàn Từ cũng lục soát xong tất cả cửa hàng.

Hàn Từ nhíu mày: "Không có."

Mạnh Thiến Thiến quét mắt lão bản: "Mồm các ngươi thật kín đáo."

Lão bản vội nói: "Phu nhân, chúng tôi oan uổng! Thật sự không thấy người các vị tìm..."

Mạnh Thiến Thiến lạnh giọng: "Tiểu muội ta xinh đẹp như vậy, ta không tin không ai nhớ."

Lão bản giơ tay: "Tôi thề trời, quán rượu chúng tôi thật sự không ai thấy!"

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Chủ nhân phường chợ là ai?"

Ánh mắt lão bản hơi biến sắc.

Mạnh Thiến Thiến nhướng mày: "Xem ra thật sự có chủ nhân."

Lão bản bất lực: "Bà lừa tôi."

"Ta biết tìm ai rồi."

Mạnh Thiến Thiến nói xong, quay ra khỏi quán rượu.

Liễu Khuynh Vân và Bạch Khinh Trần tiếp tục thẩm vấn người trong quán, Hàn Từ đi cùng nàng.

Khiến Hàn Từ kinh ngạc, nàng lại bước vào một sòng bạc.

Tiểu nhị sòng bạc thấy nàng, lập tức như gặp đại địch, quay đầu bỏ chạy.

Mạnh Thiến Thiến một cái liếc mắt, Hàn Từ đã bắt được hắn.

Hắn cười gượng quay lại, nhìn hai người: "Phu nhân, gió nào đưa bà đến đây?"

Mạnh Thiến Thiến đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn gặp Tứ gia."

Tiểu nhị cười: "Tứ gia không có ở đây."

Mạnh Thiến Thiến chỉ vào nam tử áo trắng giữa đám đông: "Vậy ta đánh bạc với hắn."

Tiểu nhị tránh sang một bên: "Mời lên lầu."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 231: Ta Là Sở Phu Nhân



Mạnh Thiến Thiến gặp Tứ gia ngồi xe lăn trong thư phòng.

So với lần trước, hắn dường như không thay đổi nhiều, vẫn là dáng vẻ thương nhân, bề ngoài hòa nhã nhưng thực chất tinh anh, gương mặt thanh tú dễ khiến người ta bỏ qua ánh mắt âm hiểm thoáng qua.

Hắn nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Ta nên gọi cô là Dần Hổ đại nhân, hay Lục thiếu phu nhân?"

Mạnh Thiến Thiến đáp: "Tùy ngươi."

Hắn lại nhìn người đàn ông bên cạnh nàng: "Vị này là—"

Hàn Từ chắp tay: "Kim Ngô vệ Hàn Từ."

Tứ gia cười: "Tiệm nhỏ buôn bán nhỏ, chắc không phạm tội gì chứ, lại khiến Thập Nhị Vệ và Kim Ngô vệ cùng đến, tại hạ hơi hoảng sợ đây."

Mạnh Thiến Thiến không vòng vo, nói thẳng: "Tỳ nữ của ta biến mất ở phường chợ, cô bé ngây thơ dám xông vào bảo địa của ngài, mong Tứ gia tha thứ, để ta đưa tiểu muội về."

"Một tỳ nữ đáng giá như thế sao?"

Mạnh Thiến Thiến mở bức họa, mặt không đổi sắc: "Cô ta trộm bảo vật Miêu Cương, là chủ nhân ta khó tránh khỏi trách nhiệm, ta phải tìm thấy cô ta, nếu không Miêu Vương trị tội, ta sợ không giữ được địa vị."

"Ồ?" Tứ gia nghi ngờ nhìn bức họa, "Xinh đẹp thế này, không giống tỳ nữ bình thường."

Mạnh Thiến Thiến bình thản: "Ta nhìn người vốn rất cao, nếu Tứ gia không hài lòng với tỳ nữ của mình, lát nữa ta chọn mấy đứa tốt gửi đến."

Tứ gia cười nhạt: "Cô có bằng chứng gì chứng minh cô ta biến mất ở phường chợ? Có ai nhìn thấy không?"

Mạnh Thiến Thiến lạnh giọng: "Tứ gia, ta không đến để thương lượng, nếu ngươi không ăn rượu ngon, vậy ta đành phải cứng rắn."

Tứ gia cười âm hiểm: "Cô đang đe dọa ta?"

Mạnh Thiến Thiến giơ tay trái, tay phải rút d.a.o găm từ eo, mạnh mẽ rạch một đường trên lòng bàn tay, m.á.u tóe lên mặt Tứ gia.

Nàng ném d.a.o lên bàn Tứ gia: "Ngươi hành thích Thập Nhị Vệ kiêm mệnh phụ triều đình, theo luật nên chém."

Tứ gia nhìn chằm chằm dòng m.á.u chảy từ tay Mạnh Thiến Thiến, sau đó bật cười: "Mạnh Tiểu Cửu, cô là người thú vị, dù ta không thấy lời đe dọa của cô hữu hiệu, nhưng ta rất ngưỡng mộ cô. Cô khiến ta nhớ đến một người cũ, thôi được, ta bán mặt mũi này cho cô."

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt.

Tứ gia lại nói: "Ta có điều kiện, kẻ bắt cô ta, giao cho ta xử lý, ta đảm bảo cô hài lòng."

Mạnh Thiến Thiến suy nghĩ: "Được."

Tứ gia gọi tiểu nhị, thì thầm vài câu.

Tiểu nhị vội ra khỏi sòng bạc, khoảng một khắc sau quay lại thư phòng.

Nghe xong báo cáo, Tứ gia thở dài: "Các ngươi đến muộn rồi, người đã không còn ở phường chợ, nhưng ta có thể nói cho cô biết họ bán tỳ nữ của cô đi đâu."

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc: "Nói."

Tứ gia đáp: "Vạn Hoa Lâu."

...

"Tứ ca! Tứ ca!"

Nam tử áo trắng nhìn bóng lưng Mạnh Thiến Thiến và Hàn Từ rời đi vội vàng, hấp tấp chạy lên lầu, đẩy mạnh cửa thư phòng, "Con nhỏ đó lại tìm anh làm gì? Sao nó không đánh bạc với em? Có phải anh không cho nó đánh không?"

Tứ gia không trả lời, mà cầm lấy con d.a.o dính m.á.u trên bàn, ngón tay trắng bệch chấm một giọt máu, nếm thử, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

...

Mạnh Thiến Thiến và Hàn Từ xuống lầu.

Đàn nhi còn nhỏ, Mạnh Thiến Thiến không cho vào sòng bạc, cô bé ngồi xổm trước cửa vẽ rùa.

Vừa thấy Mạnh Thiến Thiến ra, đã nhìn thấy bàn tay đầy máu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tối sầm, ném mạnh cây than trong tay: "Thằng khốn nào làm bị thương chị? Em đi g.i.ế.c hắn!"

Mạnh Thiến Thiến ngăn cô bé: "Không cần, làm chính sự trước."

Đàn nhi dậm chân: "Chuyện của chị là chính sự!"

"Mua kẹo hồ lô cho em."

"Không cần!"

Đến kẹo hồ lô cũng không dỗ được, tiểu yêu đầu thật sự tức giận.

Mạnh Thiến Thiến khẽ nói: "Khoản này tạm ghi lại, lần sau chúng ta đánh hắn, được không?"

Đàn nhi bĩu môi miễn cưỡng: "Được rồi."

Mạnh Thiến Thiến đến quán rượu, kể cho Liễu Khuynh Vân và Bạch Khinh Trần về tung tích Bạch Ngọc Vi.

"Vạn Hoa Lâu là thế lực của Tể Tướng phủ, việc này không nên làm lớn, một khi Tể Tướng phủ biết được, không ai biết họ sẽ làm gì với tiểu muội."

Miêu Vương đánh Tuân Dực tàn nhẫn như vậy, Tể Tướng phủ luôn tìm cơ hội trả thù.

Bạch Khinh Trần nói: "Ta đi cứu Vi nhi."

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Ngươi không quen Vạn Hoa Lâu, để ta đi."

Liễu Khuynh Vân nhìn dải vải thấm m.á.u trên tay nàng: "Nhưng tay con..."

Mạnh Thiến Thiến an ủi: "Mẹ không cần lo cho con, con có cách."

Có bài học trước, Đàn nhi nhất quyết không để Mạnh Thiến Thiến một mình xông vào hiểm địa, nếu nàng không dẫn cô bé vào Vạn Hoa Lâu, cô bé sẽ tự đánh vào.

Mạnh Thiến Thiến đành phải dẫn theo.

Hai người đến Vạn Hoa Lâu, lầu đã mở cửa tiếp khách, giữa đại sảnh, các mỹ nhân ca múa, yểu điệu vô cùng.

Mạnh Thiến Thiến không hứng thú ngắm nhìn, dẫn Đàn nhi lên lầu ba.

"Yên nương tử, chúng nô muốn ngăn, nhưng không ngăn được..."

Một tỳ nữ hớt hải nói.

Yên nương tử trong phòng vẫy tay.

Tỳ nữ thở phào rút lui.

Yên nương tử quỳ trên bồ đoàn, từ từ nâng chén trà: "Ôi, hôm nay là sao vậy? Kim Ngô vệ đến một đợt, người Đô Đốc phủ lại đến một đợt, Vạn Hoa Lâu của ta trêu chọc ai sao?"

Mạnh Thiến Thiến lạnh nhạt: "Kim Ngô vệ đã đến, Yên nương tử còn dám mở cửa tiếp khách, gan to lắm."

Yên nương tử cười khẽ: "Lầu của ta không bao giờ đóng cửa."

Vừa nói xong, chợt nhớ điều gì, sắc mặt Yên nương tử thoáng ngượng ngùng.

Nàng uống ngụm trà, hỏi gắt: "Lục thiếu phu nhân có chỉ giáo gì?"

Mạnh Thiến Thiến ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng vào nàng: "Tìm người."

Yên nương tử phóng khoáng: "Đi tìm đi, tất cả đang tiếp khách ngoài kia."

Mạnh Thiến Thiến không lấy bức họa, mà nói thẳng: "Hôm nay mới bán đến Vạn Hoa Lâu."

Yên nương tử dừng tay uống trà.

Mạnh Thiến Thiến dụ dỗ: "Giá cả có thể thương lượng."

Yên nương tử cười khẩy: "Ta không thiếu bạc."

Mạnh Thiến Thiến nhìn sâu vào đôi mắt giả vờ bình tĩnh của nàng: "Ngươi thiếu bí mật của ta, lúc trước ngươi cứu ta, chính là để tra ra quan hệ giữa ta và truyền nhân Quỷ Môn Thập Tam Châm, ngươi giao người, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Yên nương tử ngẩng phắt lên nhìn Mạnh Thiến Thiến.

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Đàn nhi, đi tìm người."

"Tuân lệnh!"

Đàn nhi hùng dũng đi ra, vừa ra cửa lại thò đầu vào, "Nhưng chị, người ở đâu?"

Yên nương tử khẽ gõ hai cái lên bàn.

Một bóng đen xuất hiện.

Mạnh Thiến Thiến tự nhiên nâng chén trà: "Đàn nhi, đi theo hắn."

Đàn nhi: "Vâng ạ!"

Yên nương tử lạnh lùng: "Tốt nhất đừng nghĩ lừa ta, nếu không, dù không g.i.ế.c ngươi, ta cũng sẽ g.i.ế.c tỳ nữ của ngươi."

Mạnh Thiến Thiến đặt chén trà xuống, nghiêm túc nhìn Yên nương tử: "Ta chính là truyền nhân Quỷ Môn Thập Tam Châm, Sở phu nhân."

Cốp.

Chén trà của Yên nương tử rơi xuống bàn, nước trà nóng đổ đầy người.

Nhưng nàng như không cảm nhận được đau đớn, mắt tròn xoe, toàn thân run rẩy nhìn Mạnh Thiến Thiến.

"Ngươi nói gì? Ngươi... nói lại lần nữa!"

Mạnh Thiến Thiến bình tĩnh đáp: "Ta là Sở phu nhân."

Yên nương tử một tay chống bàn, hơi đứng dậy, tay kia run rẩy chạm vào má Mạnh Thiến Thiến, mắt đỏ ngầu.
 
Back
Top