Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM1tAFKSPoL_VCb4NaEkTu5vUsMK3MqAwD_F-5zy_zQppCx-MkKVo0GjtqOp18V3ut2NH1MTfKzLgA1Uv__wlCA5cGEjFhscMnl7gUNgEI_m7kqh7XWkHbz2kmzuIptuYuiIPculGfdvimphhrS9LPZ=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Tác giả: Kim Tích
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Kim Tích

Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Trả Thù

Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?

Giới thiệu

Di nương là người có tính cách bình đạm như cúc.

Khi phụ thân muốn lấy bà ta làm chính thê, bà ta nói rằng giữa bà ta và phụ thân chỉ có tình cảm huynh muội.

Nhưng lại vào ngày đại hôn của phụ thân, bà ta lại miễn cưỡng đồng ý.

Khi có người vu khống bà ta tư thông với một thị vệ, bà ta không phản kháng, cũng không tự minh oan, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Thiếp không có gì để biện bạch.”

Bị giam lỏng ở biệt viện, bà ta không mang theo một đồng bạc nào, nhưng bà ta vẫn cao quý như thế, vẫn chỉ muốn giữ thể diện bản thân.

Sau này, khi ta ở biệt viện tranh ăn với chó, tranh quần áo với người chỉ để xin thuốc cho bà ta. Thậm chí phải dâng thân mình cho đứa nhi tử ngốc của chủ gia trang, bà ta nói: "Một cô nương như con lại phải luồn cúi, thấp kém, không chịu giữ gìn thể diện và thanh nhã. Con không xứng làm khuê nữ của ta."

Sau đó, bà ta một mình trở về Hầu phủ, để mình ta ở biệt viện, thậm chí còn sai người giết ta.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày di nương bị vu khống,

Ta chạy đến trước mặt phụ thân: "Tư thông là sao ạ? Làm giày cho người khác có tính không ạ?"​
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 1: Chương 1



Di nương là người có tính cách bình đạm như cúc.

Khi phụ thân muốn lấy bà ta làm chính thê, bà ta nói rằng giữa bà ta và phụ thân chỉ có tình cảm huynh muội.

Nhưng lại vào ngày đại hôn của phụ thân, bà ta lại miễn cưỡng đồng ý.

Khi có người vu khống bà ta tư thông với một thị vệ, bà ta không phản kháng, cũng không tự minh oan, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Thiếp không có gì để biện bạch.”

Bị giam lỏng ở biệt viện, bà ta không mang theo một đồng bạc nào, nhưng bà ta vẫn cao quý như thế, vẫn chỉ muốn giữ thể diện bản thân.

Sau này, khi ta ở biệt viện tranh ăn với chó, tranh quần áo với người chỉ để xin thuốc cho bà ta. Thậm chí phải dâng thân mình cho đứa nhi tử ngốc của chủ gia trang, bà ta nói: "Một cô nương như con lại phải luồn cúi, thấp kém, không chịu giữ gìn thể diện và thanh nhã. Con không xứng làm khuê nữ của ta."

Sau đó, bà ta một mình trở về Hầu phủ, để mình ta ở biệt viện, thậm chí còn sai người g.i.ế.c ta.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày di nương bị vu khống,

Ta chạy đến trước mặt phụ thân: "Tư thông là sao ạ? Làm giày cho người khác có tính không ạ?"

1

Bên tai là tiếng ồn ào, nghe có vẻ như nhiều nữ nhân đang cãi với nhau.

Ta cảm thấy mi tâm đau nhức. Chắc chắn lại là những nữ nhân nhàm chán ở thôn trang tranh cãi về việc gà nhà ai ăn mất lúa của họ, hoặc đứa trẻ nhà ai đã ăn trộm trái cây của họ.

"Hầu gia, thiếp dùng tiền đồ con cháu của Hoa gia phát thệ, Nhu di nương thực sự đã tư thông với thị vệ! Nếu có gian dối, tất cả mọi người ở Hoa gia sẽ không có kết cục tốt đẹp!"

Ta lập tức tỉnh táo lại. Cảnh tượng này không phải là ngày Nhu di nương bị phát hiện có ý đồ bất chính, bị tố cáo tư thông với hộ vệ cách đây hơn mười năm sao?

Ta đã trở lại! Sau khi bị chính thân nương ra lệnh g.i.ế.c chết, ta đã quay trở lại ngày trước khi mọi bi kịch bắt đầu.

Đầu ta không còn đau nữa, lưng cũng không còn mỏi. Ta chăm chú quan sát mọi người trong phòng.

Phụ thân ta háo sắc, dù ông ta mới hơn hai mươi tuổi, ngoài chính thê, trong sân còn có hơn mười mấy di nương.

Người càng nhiều thì tâm tư càng nhiều, nên mỗi sáng sớm, khi đi vấn an, trong phòng luôn ồn ào như cái chợ.

"Nhu di nương, bằng chứng rõ ràng, nàng có gì muốn giải thích không?"

Lúc này, phụ thân vẫn còn tình cảm với Nhu di nương. Dù sao Nhu di nương cũng là người mà phụ thân đã tâm tâm niệm niệm cả đời, là người trong lòng ông ta thời niên thiếu. Dù có chứng cứ rõ ràng, phụ thân vẫn muốn cho Nhu di nương một cơ hội để biện hộ.

Nếu là người khác, bây giờ chắc chắn sẽ tìm mọi cách để rửa sạch oan ức cho mình.

Nhưng bà ta không làm vậy, chỉ là đôi mắt đầy nước mắt, nhìn phụ thân với vẻ mặt thất vọng, môi mím lại, giống như một tiểu cô nương giận dỗi: "Hầu gia, tất cả các người đều cho rằng ta có tội, vậy, ta đã hết đường chối cãi."

...

Tất cả nữ nhân trong phòng đều nhìn bà ta với vẻ mặt hoài nghi. Sự ngốc nghếch của Nhu di nương khiến họ phải có cái nhìn mới.

Bà ta đáng lẽ phải biện minh chứ! Tưởng là người lợi hại, ai ngờ lại là kẻ không có đầu óc.

Mắt thấy sự việc đã không thể cứu vãn, nha hoàn thân cận của Nhu di nương quyết định liều mình hy sinh. Nha hoàn quỳ xuống muốn nhận lấy tội này.

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, ta vội vàng chạy lên, kéo y phục của phụ thân và hỏi một cách ngây thơ: "Phụ thân, tư thông có nghĩa là gì? Là mỗi đêm thức khuya làm giày cho người khác sao?"
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 2: Chương 2



Hiện tại ta chỉ mới năm tuổi, đúng là thời kỳ ngây thơ vô tư, ai sẽ nghĩ ta cố ý chứ?

Chỉ là đứa trẻ không hiểu đời, thích hỏi tại sao mà thôi.

"Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đó? Di nương khi nào thức khuya làm giày? Đôi giày gửi cho Dịch thị vệ là nô tỳ làm. Nô tỳ cảm động và nhớ nhung những gì hắn ta đã chăm sóc cho nô tỳ, nên đã làm cho hắn ta một đôi giày. Nô tỳ không ngờ lại khiến Hoa di nương hiểu lầm. Nô tì đáng chết, xin Hầu gia trách phạt!"

Nha hoàn cứng đầu vẫn quỳ xuống nhận tội, muốn rửa oan cho Nhu di nương.

"Thật sao? Vậy đôi giày Nhu di nương làm là dành cho phụ thân sao? Trong khoảng thời gian đó, di nương luôn làm đến tận khuya, tay còn bị đ.â.m thủng, Lạc Tri đau lòng lắm. Phụ thân, phụ thân mau đi thổi cho di nương đi, thổi thì sẽ không đau nữa."

Ta thúc giục phụ thân, nhưng phụ thân lại thờ ơ. Không phải là cho ông ta, phụ thân chưa bao giờ nhận được đôi giày nào do di nương làm.

Để chứng minh mình khác biệt với những nữ nhân khác trong viện này, bà ta chưa bao giờ cố gắng làm vui lòng phụ thân.

Đừng nói đến việc may vá, một bát canh cũng chưa từng nấu.

"Nhu di nương, ngươi còn gì muốn nói không?" Khác với câu hỏi trước, lần này phụ thân hỏi với giọng giận dữ. Đôi mắt như muốn phun lửa vào người đang đứng sờ sờ trước mặt kia.

Tuy nhiên, di nương của ta là người như thế nào? Đó là tiên nữ nổi danh lãnh đạm như cúc! Không vì danh, không vì lợi, đối với mọi người và mọi việc đều lạnh nhạt, như thể bà ta là Bồ Tát trên trời, thương xót chúng sinh, không mong cầu gì, cười nhìn chúng ta những kẻ phàm nhân tranh quyền đoạt lợi:

"Chỉ là lời nói hoang đường của một hài tử, ngươi đã kết tội cho ta, ta còn có thể nói gì, ta không có gì để biện minh.

Chỉ là Hầu gia, ngươi không còn là thiếu niên lang trong ký ức của ta nữa."

Phụ thân tức giận, mạnh mẽ ném cốc trà xuống đất, chiếc cốc vỡ vụn: "Nhưng hài tử này là khuê nữ của ngươi!"

2

Đúng vậy, ta là khuê nữ của Nhu di nương. Là tiểu thư của Hầu phủ. Ta không nên đối xử với bà ta như vậy, nhưng không ai biết, cuộc đời ngắn ngủi và bi thảm của ta trong kiếp trước, tất cả đều do Nhu di nương ban tặng!

Ta tình cờ nghe được những hạ nhân trong phủ bàn tán, thực ra, ta đáng lẽ ra phải là đích nữ.

Di nương và phụ thân từng là biểu huynh muội. Hai người cùng lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Khi đến tuổi, phụ thân tự nhiên tìm bà mối đến cửa cầu hôn.

Nhưng di nương lại từ chối hôn sự: "Ta chỉ coi biểu huynh như đại ca, không có ý định khác."

Bà ta đã trả lời như vậy với bà mối, không chỉ phụ thân không thể hiểu được, mà cả ngoại tổ mẫu cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của khuê nữ: "Con và Hựu Ca Nhi từ nhỏ đã thân thiết, chuyện hai đứa thành hôn đã là chuyện hai nhàu chúng ta cùng thầm đồng ý. Tại sao con lại từ chối hôn ước này?"

Lúc đó, di nương càng thêm đạm nhiên: "Nếu không phải của con thì dù cầu cũng không nữa, nếu là của con ắt sẽ không chạy mất. Nương, nương cứ chờ đi."

Bà ta đang chờ phụ thân tự mình đến cầu thân bà ta. Nhưng ai ngờ, trong lúc chờ đợi, tin tức phụ thân đến cầu thân nhị tiểu thư của Hằng Quốc Công phủ lại đến...

Đây là lần đầu tiên phòng tuyến của bà ta bị phá vỡ, nghe nói ngày đó bà ta đã đập vỡ tất cả đồ đạc trong viện.

Ngày phụ thân tổ chức đại hôn, bà ta mặc một bộ bạch y đến Hầu phủ, chỉ đứng dưới cây hoa hải đường, im lặng nhìn phụ thân.
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 3: Chương 3



Sau một hồi lâu, bà ta mới khó khăn mở miệng: "Lung linh xúc xắc an hồng đậu, tương tư vào xương ai biết không. Hựu lang, ngươi thực sự đã thay lòng đổi dạ sao?"

Có lẽ lúc đó phụ thân cũng cảm thấy xấu hổ, không quan tâm đến tình hình mà đã muốn di nương ngay tại viện tử đó.

Sự việc này còn bị khách đến dự tiệc chứng kiến!

Cố gia, Hầu phủ, Hằng Quốc Công phủ ba nhà cùng mất mặt, tổ mẫu tức đến mức muốn g.i.ế.c di nương:

"Làm sao con lại thấp hèn như vậy? Ba lần mai mối sáu lần hỏi cưới để cưới con làm chính thê lại không muốn, lại muốn gặp gỡ nam nhân ở bên ngoài là sao? Con làm như vậy thì khuê nữ Cố gia sau này phải làm sao? Sau này Hầu phủ làm sao có thể gặp mặt người khác đây? Chính thê của Hựu Ca Nhi phải làm sao?"

Tổ mẫu là cô cô của Nhu di nương, là đại tiểu thư của Cố gia, cũng là chủ mẫu của Hầu phủ! Cả đời bà luôn thông minh và mạnh mẽ, không ngờ cháu gái bà lại ngốc nghếch như vậy! Thật không biết xấu hổ!

Đây là thời đại không cho phép nữ nhân làm sai. Nhất vinh thì cả nhà vinh, nhất nhục thì cả nhà nhục, hành động của Nhu di nương sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tất cả nữ tử Cố gia là đều không cần phải nói.

Nhưng bà ta chưa bao giờ suy nghĩ về điều này.

Bà ta chỉ biết, thiếu niên lang của bà ta sắp thành thân với người khác. Bà ta chỉ đến để nhìn xem tiểu thư Hằng Quốc Công phủ có xứng đáng với thế tử Hầu phủ hay không, lại bị chính thiếu niên lang của bà ta làm bà ta bị ô danh.

Bà ta không phải tự nguyện, là thiếu niên lang của bà ta ép buộc bà ta.

Bà ta hàng ngày sống trong mơ hồ, hồn không tại thân, hoàn toàn thể hiện tư thế bị người khác ép buộc.

Nhưng bà ta quên mất rằng người khác có tai, ngày đó không có ai nghe thấy tiếng bà ta kêu cứu.

Người khác cũng có mắt, bà ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng cái c.h.ế.t để bảo vệ danh tiếng thuần khiết cho những nữ tử còn lại ở Cố gia.

3

Bà ta cũng coi như may mắn. Ba tháng sau, bà ta được phát hiện mang thai, cứ như vậy được tổ mẫu ân chuẩn chuyển đến một viện khác.

Bà ta hàng ngày bi xuân thương thu. Chỉ khi bị hạ nhân hoặc phụ thân cầu xin, bà ta mới ăn một chút, cuối cùng ta cũng có thể sinh ra mạnh khỏe, cũng coi như là mạng lớn.

Sau khi ta sinh ra, bà ta không muốn nhìn thấy ta, cũng không muốn nuôi dưỡng ta. Dù sao, ta là bằng chứng của sự việc khiến bà ta mất danh tiết và thể diện của bà ta, là vết nhơ của bà ta.

Bà ta chỉ tùy tiện bỏ ta lại sương phòng, để ta tự sinh tự diệt.

Nếu không phải là chủ mẫu hào phóng, không muốn làm khó một đứa bé sơ sinh không có sữa uống, có lẽ ta đã sớm c.h.ế.t rồi.

Sau đó, vẫn là tổ mẫu không nhìn được, đã đưa ta về bên bà, ta mới sống sót.

Năm ta năm tuổi, tổ mẫu bị bệnh nặng, không thể chăm sóc ta. Tổ mẫu đã gửi ta trở lại viện của bà ta.

Mới trở lại vài tháng, chuyện di nương bị người ta tố cáo tư thông với thị vệ đã xảy ra.

Lúc đó, bà ta cũng không tranh cãi, chỉ là dáng vẻ tâm đã c.h.ế.t nhìn thiếu niên lang của mình.

Cuối cùng, chủ mẫu làm chủ, đưa bà ta đến thôn trang để suy ngẫm.

Dù sao, bà ta là cháu gái mà tổ mẫu đã nhìn từ nhỏ đến lớn. Trước khi bà ta đi, bà ta đã được cho rất nhiều vàng bạc: "Ngày ở thôn trang khó khăn, mang theo nhiều bạc bên mình sẽ tiện hơn."

Ai ngờ bà ta không thèm nhìn số bạc đó, chỉ thu dọn vài bộ y phục cũ: "Ta không muốn lấy những thứ tầm thường như bạc trắng của Hầu phủ. Dù là rời đi, ta cũng phải giữ thể diện!"

Tổ mẫu: ……
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 4: Chương 4



Không thể hiểu nổi bà ta còn giữ thể diện gì nữa.

Tổ mẫu nghĩ rằng bà ta như vậy đã đủ điên rồi, không ngờ bà ta còn có hành động điên rồ hơn.

Bà ta lại muốn dẫn ta cùng rời đi!

Như vậy còn chưa đủ, bà ta còn không cho phép ta mang theo bất cứ thứ gì, ngay cả chiếc khóa trường mệnh ta luôn đeo từ sau khi sinh ra cũng không được mang đi: "Con là khuê nữ của ta, ta đi đâu tự nhiên phải mang theo con đến đó.

Con mang những thứ vàng bạc này làm gì? Để cho những nữ nhân của Hầu phủ coi thường chúng ta sao?"

Tổ mẫu vừa mới có chút dấu hiệu hồi phục sau cơn bệnh nặng đã bị bà ta làm cho bệnh nặng trở lại. Mọi người trong phủ đều bận rộn chăm sóc tổ mẫu, không ai nhớ đến việc cứu vớt ta, một thứ nữ bị kẻ điên giữ làm bên người.

Chúng ta đến thôn trang, hàng ngày bà ta chỉ ngồi trước cửa sổ tự bi xuân thương thu. Thi thoảng bà ta lại hát vài câu, thương nhớ thiếu niên lang của bà ta.

Không có tiền, ngay cả việc ăn uống cũng trở thành vấn đề, bà ta vẫn muốn giấy bút để vẽ vời, viết thơ chua chát!

Lúc đó ta chỉ mới năm tuổi, chẳng biết làm gì cả.

Tâm Nhi là nha hoàn thân cận của di nương, hàng ngày sống nhờ vào việc giúp người khác giặt quần áo để nuôi sống chúng ta.

Ta không nhìn được, cũng giúp nàng ấy làm việc. Nước vào mùa đông lạnh thấu xương, không bao lâu, tay ta và Tâm Nhi đều nổi lên những vết sưng tấy do lạnh. Vậy mà bà ta còn vì móng tay dài của bà ta bị xước mà khóc cả một đêm.

Nhà nông dân không có nhiều tiền, giặt quần áo một ngày chỉ đổi được ba cái bánh bắp.

Thấy ta ăn ngấu nghiến, bà ta chán ghét mắng ta: "Cách ăn uống của con không có chút thục nữ nào! Tổ mẫu con dạy con như thế này à?"

Làm việc một ngày, ăn xong một cái bánh bắp cũng không cảm thấy no.

Sắp c.h.ế.t đói rồi, cần gì phải để ý chuyện thục nữ hay không?

Thỉnh thoảng ta đói quá, sẽ đi tranh đồ ăn với chó hoang, đôi khi thắng, đôi khi thua.

Ta cũng cố tình lấy lòng các đại nương trong thôn, để họ thương hại, cho ta thêm chút đồ ăn.

Mỗi lần ta mang thêm thức ăn về, di nương lại chê bai ta: "Lạc Tri, con luồn cúi thế này thật là mất mặt. Khuê nữ của ta không nên như thế!"

Mặt mũi là gì? Có thể làm no bụng không?

Mùa đông năm thứ hai, chúng ta không có áo bông để mặc, Tâm Nhi vất vả kiếm được vài thước vải bông, định làm một chiếc áo cho ta. Bà ta lại lấy vải đi làm xiêm y cho Dịch thị vệ: "Tất cả là do ta khiến hắn ta bị đuổi khỏi Hầu phủ, ta nên để ý hắn ta một chút."

Ta, người không hiểu tại sao lại bị bà ta kéo theo đến đây chịu khổ cùng, vào mùa đông đó chỉ có thể run rẩy trong gió rét.

4

Chưa đầy ba năm, Tâm Nhi đã mệt mỏi mà chết. Lúc này di nương vẫn là người mười ngón không chạm vào nước lạnh, hàng ngày chơi đùa với móng tay của bà ta.

Ngày Tâm Nhi chết, bà ta còn sai Tâm Nhi sau khi làm việc xong thì tìm một ít hoa son mang về. Bà ta muốn nhuộm móng tay.

Tâm Nhi c.h.ế.t trên đường đi tìm hoa cho bà ta. Nàng ấy cứ như vậy mà nằm im trên mặt đất, mắt nhắm nghiền, không bao giờ tỉnh lại.

Ta chạy về nói với bà ta, Tâm Nhi đã chết.

Bà ta chỉ sững sờ một lúc, nhìn ra cửa sổ không nói một lời.

Ta: ?

Tâm Nhi đã chết! Tâm Nhi, người đã toàn tâm toàn ý chăm sóc chúng ta, đã chết! Bất kỳ ai có lương tâm cũng không nên có biểu hiện như vậy.

Sau một hồi lâu, bà ta nhìn về phía kinh thành, nói một câu: "Hầu gia, đây là điều ngươi muốn thấy sao? Để ta cô độc không nơi tựa, chỉ có thể làm con chim hoàng yến của ngươi?"
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 5: Chương 5



Bà ta quay đầu hỏi ta: "Hoa son của ta đâu?"

Ta: ?

Vậy, bây giờ đều quan trọng nhất không phải là nên chôn cất Tâm Nhi sao?

Ta không thể hiểu nổi bà ta.

Ta đã nhờ đại nương cách vách, nhờ bà ấy mời một vài người đào một cái hố, chôn cất Tâm Nhi một cách qua loa.

Ta không biết viết chữ, chỉ làm một hình ngôi sao bằng bùn đặt trước mộ. Nghĩ rằng, như vậy sau này viếng mộ sẽ không đi nhầm.

Sau khi Tâm Nhi chết, cuộc sống của chúng ta càng khó khăn, trước kia một ngày còn có thể có bánh bao, bây giờ ba ngày không có cơm ăn là chuyện thường.

Ta còn nhỏ, không giặt sạch được quần áo, đại nương trong làng không muốn ta giặt nữa.

May mắn là ta đã học được cách trồng rau.

Đại nương hàng xóm cho ta một ít hạt giống cải trắng. Cuối cùng chúng ta cũng không đói chết.

"Cải trắng này hơi nhạt, không có vị như ở Hầu phủ."

?

Cải trắng luộc trong nước, không nhạt mới là lạ!

Cải trắng ở Hầu phủ nấu như thế nào thì ta đã quên. Dù sao cũng không chỉ là luộc trong nước.

Ta không muốn nói chuyện với bà ta, cầm bát ra ngoài.

"Lạc Tri, con càng ngày càng thiếu giáo dưỡng! Quả nhiên là tổ mẫu con nuôi sai lệch, ta biết bà ghét ta, nên cố tình nuôi con hỏng, như vậy mới có thể làm nhục ta. Hừ, ta sẽ không bị bà đánh bại!"

?

Giáo dưỡng? Giáo dưỡng là gì? Có thể ăn được không?

"Tổ mẫu dù có không tốt, cũng không phải là người đi tằng tịu với người khác ở bên ngoài!"

Đây là lần đầu tiên ta đáp trả bà ta, có lẽ bà ta không thể chấp nhận, đêm đó bà ta bị bệnh, rất nặng.

Mặc dù ta không thích bà ta, nhưng bà ta là di nương của ta.

Ta đã nhờ đại nương hàng xóm, nhờ bà ấy cứu Nhu di nương.

Nhưng nhà bà ấy cũng nghèo, không thể giúp được.

Thế nhưng bà ấy đã chỉ cho ta một con đường, tìm đến quản lý thôn trang.

Quản lý thôn trang, thực sự gia cảnh tốt hơn một chút, nhà cũng có xe bò.

Ta không muốn tìm ông ta, trước đây ông ta luôn nhìn Tâm Nhi với ánh mắt háo sắc. Sau khi Tâm Nhi chết, ông ta lại đặt mục tiêu vào ta. Hàng ngày ta đều sợ hãi mà đi vòng quanh nhà ông ta.

Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đến ông ta.

Ta quỳ trên mặt đất xin quản lý thôn trang, ông ta ban đầu thờ ơ, sau khi thể hiện đủ thái độ thì đề xuất điều kiện đó là ta phải gả cho nhi tử ngốc của ông ta, làm con dâu nuôi từ bé.

Ta không đồng ý, nghĩ rằng sinh tử có số, di nương chắc cũng không sợ chết.

Nhưng khi ta trở về nhà, quản lý thôn trang đã đến trước một bước. Không biết ông ta và di nương đã nói gì. Di nương thấy ta, vẫy tay: "Vì Vương quản lý có ý với con, con cứ đi với ông ta, cũng coi như là trước khi ta c.h.ế.t tìm cho con một chỗ dựa, không uổng phí công nương sinh ra con."

Ta kinh ngạc không thể nói nên lời:

"Di nương, con mới mười tuổi!

Người biết không, nhi tử ông ta là một kẻ ngốc, loại người ngốc mà đi tiểu tiện bừa bãi đó!"

Di nương mặt không đổi sắc: "Câm miệng! Hôn nhân đại sự, phải theo lệnh của phụ mẫu, người mai mối đã nói với ta, ta đồng ý là được, con cứ theo quản lý thôn trang về đi."

Ta bị quản lý thôn trang kéo về nhà ông ta, đêm đó liền cùng với nhi tử ngốc của ông ta viên phòng.

Ba ngày sau, ta nghe nói bệnh của di nương đã gần như khỏi hẳn.

Một tháng sau, ta nghe nói có người từ Hầu phủ đến.

Ta chạy ra ngoài, di nương chặn ta đang muốn leo lên xe ngựa lại: "Lạc Tri, di nương muốn về Hầu phủ để báo thù, chuyến đi này nguy hiểm lắm, đợi di nương báo thù xong sẽ quay lại đón con."
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 6: Chương 6



Bà ta đẩy ta xuống xe ngựa, với nước mắt chảy dài, người đi càng lúc càng xa.

Ta bị di nương bỏ lại ở thôn trang, bà ta không đưa ta đi!

Ta không hiểu bà ta muốn báo thù cái gì? Trong cả Hầu phủ ai có thù với bà ta?

Ngay cả việc người tố cáo tư thông với người khác là Hoa di nương, cũng chỉ vì Hoa di nương đã nhảy một điệu múa trên tuyết, khiến Hầu gia viết cho bà ấy một bài thơ.

Bà ta liền đi khắp nơi nói rằng bà ấy vì tranh sủng mà sử dụng thủ đoạn thấp kém, đó là điều bà ta coi thường không làm. Chính vì vậy mới bị người ta trả thù.

"Còn muốn chạy? Ngươi biết không, di nương tốt của ngươi vì muốn ta gửi thư về Hầu phủ, đã dùng ngươi trao đổi với ta đấy. Ha ha, sau này à, đừng mơ mộng làm thiên kim Hầu phủ nữa, cứ làm nhi tức Vương gia cho tốt, sinh con dưỡng cái cho nhi tử ta đi!"

Sau này ta mới biết, Hầu phủ đã gửi tiền đến, nhưng bị di nương từ chối. Bà ta nói Hầu phủ dùng tiền sỉ nhục bà ta, bà ta không phải người thấy tiền mắt sáng, bảo Hầu phủ sau này đừng gửi tiền nữa.

Còn về thị vệ kia, sau khi bị Hầu phủ đuổi đi, hắn ta đã lẻn vào thôn trang, thi thoảng lén lút đưa đồ ăn cho di nương. Nhưng di nương chưa bao giờ nói với ta và Tâm Nhi, cũng không chia cho chúng ta!

Còn tổ mẫu, sau khi chúng ta rời Hầu phủ không lâu thì qua đời, c.h.ế.t vì bị chính cháu gái của bà, di nương của ta, làm cho tức chết!

Chính bà ta nói với người của Hầu phủ rằng ta và nhi tử quản lý thôn trang lưỡng tình tương duyệt với nhau, đã tự ý định thân, dự định ở lại thôn trang không quay về.

Chính bà ta, sau khi trở về Hầu phủ và lại được sủng ái, sinh thêm hai đứa con, thi thoảng nhớ lại ta, cái vết nhơ xấu hổ này, nên sai người bảo quản lý thôn trang g.i.ế.c ta!

Năm đó ta mới mười tám tuổi, đã sinh ba đứa con, trong đó một đứa c.h.ế.t non, hai đứa ngốc nghếch! Đã không còn được người Vương gia coi trọng.

Quản lý thôn trang nhận lệnh, không chút do dự đẩy ta xuống dòng nước lạnh giá, để ta c.h.ế.t đuối!

"Tiểu thư, di nương bảo người chuẩn bị đồ đạc, theo bà ta đến thôn trang."

Lời nói của hạ nhân khiến ta tỉnh lại từ ký ức.

Giống như kiếp trước, bà ta vẫn bị đưa đến thôn trang, vẫn muốn dẫn ta đi!

Ha... Ta làm sao để bà ta được như ý?

Đừng nói là ta, ngay cả Tâm Nhi, ta cũng không để bà ta dẫn đi! Ta muốn xem, không có ta và Tâm Nhi, một mình bà ta ở thôn trang, còn thế nào mà nhân đạm như cúc được.

Và thị vệ kia, kẻ không phân biệt được tôn ti, lòng cao hơn trời! Nên sớm bị đánh chết!

5

Khi ta đến viện của tổ mẫu, bà đang uống thuốc:

"Lạc Tri đến rồi à?"

Thấy ta, tổ mẫu không nhịn được mà thở dài, nghĩ đến cuộc đời bà ăn chay niệm Phật, những năm mất mùa còn phát cháo, chưa bao giờ làm điều xấu, nhưng cuối cùng lại có một đứa cháu gái đầu óc không tỉnh táo đến làm phiền bà.

Ta an ủi vỗ về tay tổ mẫu: "Tổ mẫu gần đây sức khỏe có tốt hơn không? Con ở chỗ di nương không quen, vẫn muốn về ở cùng tổ mẫu."

Tổ mẫu kéo ta ra, bà quan sát từ trên xuống: "Sao lại không quen được? Chẳng lẽ nàng ta không lo việc ăn mặc của con? Lý ma ma, ngươi đi gọi Nhu Gia đến đây cho ta, ta muốn hỏi cho rõ."

"Không phải đâu, tổ mẫu, con chỉ nhớ tổ mẫu thôi. Tổ mẫu không thích con nữa sao? Sao cứ muốn đuổi con đi? Con không đi! Không đi!"

Bây giờ ta mới chỉ năm tuổi, là một đứa trẻ có thể nũng nịu, có thể khóc lóc om sòm.
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 7: Chương 7



Những người trong phủ này chướng mắt ta, nhưng chỉ cần tổ mẫu vẫn yêu thương ta, người khác không dám làm gì ta.

Ngoại trừ Cố Nhu Gia, nữ nhân điên kia!

"Nha đầu này, biết cách làm tổ mẫu đau lòng. Làm sao tổ mẫu không yêu thương con được? Thôi được, ngày mai, con về đây đi."

"Không được, con muốn về ngay hôm nay. Lý ma ma, mau đi lấy đồ của con ở Xuân Cư Viên đi. À, nhớ đem theo một cô nương tên là Tâm Nhi ở Xuân Cư Viên nữa, nàng ấy hầu hạ rất vừa ý con."

"Vâng, vâng, vâng, lão nô sẽ đi ngay."

Nhưng Lý ma ma mới đi được vài bước, người từ viện di nương đã đến:

"Thỉnh an lão phu nhân, di nương bảo nô tỳ đến đây để mời tiểu thư về, bà ta muốn dẫn tiểu thư đến thôn trang."

"Mùa đông giá rét này, đi thôn trang làm gì?" Tổ mẫu đang bệnh nặng, không ai dám mang chuyện phiền não đến làm phiền bà. Kiếp trước cũng vì chuyện này mà ồn ào quá lớn, mới kinh động đến tổ mẫu.

"Cái này..." Không phải chuyện gì tốt đẹp, tiểu cô nương tự nhiên không dám nói lung tung.

"Tổ mẫu, là di nương tự mình nhìn thấu hồng trần muốn đến thôn trang thanh tu. Theo lý thì con nên theo di nương đến đó, nhưng con không nỡ rời xa tổ mẫu." Ta còn nhỏ, giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn dài, khiến ai nhìn mà không xót xa.

"Con bé như con theo đi làm gì? Không duyên cớ tự mình chịu khổ. Nếu chính nàng ta tự mình muốn như vậy thì cứ để nàng ta đi, dù sao nàng ta ở trong nhà cũng chẳng ai thoải mái."

Tổ mẫu chỉ vào tiểu nha hoàn: "Ngươi trở về nói với di nương của ngươi, ta không thể thiếu Lạc Tri, Lạc Tri sẽ ở bên cạnh phụng dưỡng cho ta. Còn nàng ta? Bảo nàng ta tự mình lo liệu đi."

"Vâng."

Tiểu nha hoàn đi rồi. Ta thở phào nhẹ nhõm, may mà ta chạy nhanh, nếu chậm một chút nữa, có lẽ đã bị bà ta trực tiếp dẫn đi mất.

"Lý ma ma, đúng lúc ngươi đi Xuân Cư Viên, thì mang thêm vài lượng bạc cho Nhu Gia đi, thôn trang khó khăn, có bạc bên người cũng tiện hơn một chút."

Ta vội vàng ngăn cản: "Tổ mẫu, di nương đi thanh tu, nếu dùng bạc để sống ngày giàu có, Phật tổ không giận sao?"

Tổ mẫu tin Phật, ta nói như vậy, bà cũng phản ứng lại: "Đúng, đúng, đúng, vẫn là Lạc Tri thông minh, vậy thì không cần mang bạc nữa. Khi nàng ta đến thôn trang, cứ để quản lý thôn trang chăm sóc một chút là được."

6

"Tiểu thư, trời đang rơi tuyết. Cũng không biết di nương ở thôn trang sống qua ngày như thế nào rồi?"

Ta đang luyện chữ, Tâm Nhi ở bên cạnh giúp ta mài mực. Nàng ấy nhìn thấy từng bông tuyết rơi xuống, có chút lo lắng.

"Di nương tâm cao khí ngạo, khí chất thanh nhã như cúc. Không thể nào cảm thấy mùa đông gian nan. Có lẽ bây giờ di nương đang dùng tuyết để nấu trà, ngâm thơ với tuyết đấy."

Hôm đó, ta hành động chậm trễ, khi Lý ma ma đến Xuân Cư Viên, Tâm Nhi đã đi theo di nương ra khỏi phủ.

Nhưng ta vẫn khóc lóc chỉ muốn Tâm Nhi hầu hạ, tổ mẫu không còn cách nào, chỉ phải đưa Tâm Nhi trở về, nhưng khi bà muốn phái thêm một tiểu nha hoàn đi theo, tất cả các tiểu nha hoàn đều thà bị bán đi còn hơn là đi theo di nương đến thôn trang.

Cuối cùng bà ta chỉ có thể cô đơn mang theo hai bộ quần áo cũ đến thôn trang.

Dưới sự chăm sóc của ta, quản lý thôn trang đã phân cho di nương một căn nhà tranh tả tơi. Bà ta chưa kịp đặt hành lý xuống, đã nhảy ra một lũ chuột từ dưới giường.

Chuột chạy loạn khắp phòng, khiến bà ta hoảng sợ trốn tránh khắp nơi, trong quá trình đó, móng tay bà ta nuôi hơn mười năm bị gãy mất, đau đến mức mắt di nương tối sầm.
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 8: Chương 8



Sau khi vất vả đuổi chuột ra ngoài, đêm đó lại bắt đầu mưa. Đúng lúc có một lỗ bên trên giường, nước mưa theo lỗ chảy vào, làm ướt chiếc chăn bông duy nhất của bà ta.

Di nương không có một đồng xu nào, để sinh sống, bà ta bắt đầu giúp người khác giặt y phục.

Nhưng bà ta không quen làm việc, y phục giặt không sạch, còn chê bánh bắp mà phụ nhân đưa cho quá cứng, khiến phụ nhân đó tức giận đuổi bà ta về, còn nói với mọi người trong thôn không nên đưa y phục cho bà ta giặt.

Chỉ ba ngày, di nương đã không chịu nổi nữa.

Khóc lóc xin quản lý thôn trang giúp gửi thư về Hầu phủ, nhưng bị người ta sắp xếp chặn lại.

Ba ngày đã không chịu nổi, còn gì là người thanh đạm như cúc? Chỉ là giả vờ mà thôi.

Nếu đã muốn giả vờ, thì hãy giả vờ đến cùng đi.

Ta đã trải qua cuộc sống đó mười ba năm.

"Ta bảo các người theo dõi người đó thế nào rồi?" Ta hỏi một tên sai vặt khác, là người tổ mẫu sắp xếp hầu hạ ta. Khế ước bán thân của họ trong tay ta, nên, dù ta chỉ mới năm tuổi, họ cũng không dám lơ là ta.

"Bẩm tiểu thư, người đó sau khi bị Hầu phủ đuổi đi đã uống rượu rồi té gãy chân, bây giờ không thể đi đâu được."

Gãy chân? Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy. Chỉ là hạ nhân phỏng đoán ý ta mà thôi. Ta thích loại người thông minh này:

"Tốt lắm, đi tìm Lý ma ma nhận thưởng đi. Tiện thể mang viên ngọc bội này đến thôn trang."

Cho di nương một chút ngọt ngào, nếu không vài ngày nữa c.h.ế.t mất, nếu vậy thì có lời cho bà ta quá rồi sao?

Quả nhiên, sau khi nhận được ngọc bội, Cố Nhu Gia như được mở khóa hai mạch nhâm đốc, nghĩ là thiếu niên lang của bà ta vẫn nhớ về bà ta.

Bà ta bỗng trở nên thông minh hơn một chút. Thậm chí đã mượn tiền của hàng xóm, để người ta đi thị trấn mua kim chỉ dự định thêu khăn tay bán.

Người hầu không chỉ mang lại tin tức mà còn mua một chiếc khăn tay bà ta thêu. Nhìn hoa văn hoa bách hợp tinh xảo trên đó, lòng ta hận càng sâu.

Nhìn kìa, bà ta vốn dĩ có cách kiếm sống, nếu như năm đó bà ta chịu khó cùng chúng ta kiếm sống, nguyện ý dùng việc thêu thùa kiếm tiền bổ sung cho gia đình, thì ta và Tâm Nhi đã không cần phải ngày ngày giặt quần áo. Tâm Nhi đã không cần phải c.h.ế.t sớm, ta cũng không cần phải gả cho một kẻ ngốc bị dày vò.

Nàng ta không biết nước sông mùa đông lạnh thế nào, không biết quần áo của thôn dân khó giặt đến mức nào, càng không biết bị chó hoang cắn đau như thế nào.

Không, bà ta chắc chắn biết, nhưng bà ta không nói gì, cứ thế yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của chúng ta. Dù sao bà ta cũng là đích nữ của Cố gia, là người trong lòng Hầu gia! Bà ta chính là như chim én trên mây, như sao trên trời!

"Ha, di nương có cách kiếm sống là điều tốt. Ngươi đi đặt một nghìn chiếc khăn tay với danh nghĩa người khác, nói là cần để tặng người vào dịp năm mới, rất gấp, không thể trì hoãn."

Di nương à, khuê nữ cố gắng giúp di nương có một cái năm mới tốt đẹp, gián tiếp gửi tiền cho di nương, di nương nhất định phải biết ơn ta nhé.

Cách năm mới chỉ còn nửa tháng, muốn thêu xong một nghìn chiếc khăn tay, chắc chắn phải làm việc ngày đêm. Mắt chắc chắn sẽ bị làm hỏng.

7

Cố Nhu Gia dựa vào việc thêu khăn tay kiếm được không ít tiền, không những sửa sang lại nhà cửa mà còn mua hai con gà để nuôi, bên bờ tường rào cũng trồng hoa tử đằng, đến mùa xuân nở rộ rất đẹp.

"Ồ, sống thế này cũng khá đấy chứ."

Trong làng có rất nhiều tên lưu manh, mà Cố Nhu Gia sống một mình chính là đối tượng bị chúng để ý.
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 9: Chương 9



Mỗi tháng chúng đều đến một lần, nếu không lấy được tiền thì sẽ lấy đồ đạc để trừ nợ. Khu vườn mà bà ta khó khăn lắm mới trang trí đẹp đẽ, chỉ trong chốc lát đã bị phá hoại tan tành.

"Tháng sau mà vẫn chỉ đưa được từng này, thì không chỉ đơn giản là đập phá đồ đạc đâu." Tên lưu manh sờ mặt Cố Nhu Gia, cười nham hiểm rồi nghênh ngang đi.

Chỉ là một di nương phạm lỗi mà thôi, lâu như vậy không có ai đến đón, xem ra thật sự bị gia chủ bỏ rơi rồi. Nếu thêm một thời gian nữa mà vẫn không có ai đến, hừ hừ...

"Đứng lại! Các ngươi là lũ cặn bã, đi bắt nạt nữ nhân yếu đuối làm gì? Mau đưa tiền ra đây!"

Cố Nhu Gia đang khóc lóc nhìn thấy người đến, trong mắt lóe lên hy vọng: "Dịch đại ca!"

"Ồ! Ngươi là ai? Chẳng lẽ là tình nhân của người nữ nhân này? Nhìn cũng chẳng ra gì. Ha ha."

"Ngươi... ngươi... đừng có nói bậy, mau mau đưa tiền ra!" Dịch Cẩn Dương dù bị gãy chân nhưng công phu khi làm thị vệ vẫn còn, đối phó một đám lưu manh tuy có chút lúng túng nhưng cuối cùng cũng đuổi được bọn chúng đi:

"Tiểu thư, tiền của ngươi đây."

Dịch Cẩn Dương kéo thân mình đầy vết thương, cười đưa tiền cho Cố Nhu Gia.

Cố Nhu Gia cảm thấy mùa xuân của mình đã đến, khi Tâm Nhi c.h.ế.t bà ta không khóc, khi ngoại tổ phụ mất bà ta cũng không khóc, bây giờ chỉ nhìn thấy Dịch Cẩn Dương bị đánh gãy chân mà nước mắt chảy dài: "Dịch đại ca, đều là do ta liên lụy ngươi."

"Không phải, là ta tự nguyện."

Hai người vẫn kiêng dè chuyện trong thôn đông người nhiều mắt. Chỉ nói vài câu Dịch Cẩn Dương liền rời đi. Nhưng cũng không đi xa, ở cuối thôn dựng một túp lều, sống ở đó.

Tuy nhiên, người trong thôn trang đều biết Cố Nhu Gia là di nương của Hầu phủ, đến thôn trang là để suy ngẫm. Nhưng bây giờ có một nam nhân đến, mỗi ngày giúp bà ta chặt củi gánh nước, tuy hai người không có hành động thân mật, nhưng ánh mắt đưa tình ai cũng có thể nhìn ra mối quan hệ của họ không đơn giản.

Người trong làng mỗi ngày chỉ ăn cơm, ngủ, và tán gẫu. Lúc có thời gian rãnh, người trong thôn trang cũng không có gì làm, họ sẽ luôn tụ tập thành từng nhóm để trao đổi bát quái.

"Thật hạnh phúc." Khi tin tức đến tai ta, ta vẫn chân thành cảm thán một câu.

Có lẽ nam nhân đều thích loại tính cách yếu đuối này, phụ thân và tên thị vệ này đều coi Cố Nhu Gia là người nữ nhân cần được bảo vệ, tranh nhau giúp đỡ bà ta.

Nếu đã vậy, thì để hai nam nhân này gặp nhau một lần đi: "Gửi bức thư này cho Hầu gia, đừng để lộ ra ta. Đã biết phải thế nào rồi chứ?"

Trước khi Dịch Cẩn Dương đến, Cố Nhu Gia mỗi tháng gửi một bức thư về Hầu phủ. Nhưng đều bị ta chặn lại, đây là bức thư gần đây nhất, cũng nên để phụ thân biết di nương nhớ nhung ông ta thế nào.

"Vâng, tiểu nhân biết."

8

Phụ thân nhận được tin tức từ thôn trang truyền đến, di nương nhớ nhung thành bệnh, mỗi ngày không ăn không uống, ngày đêm chép kinh thư cầu phúc cho Hầu gia và lão phu nhân, giờ đã lâm bệnh không dậy nổi, thời gian không còn nhiều.

Rốt cuộc ông ta vẫn lo lắng cho di nương, ngày hôm sau liền tìm cớ đến thôn trang.

Nhưng khi đến nơi, đập vào mắt ông ta là một bức tranh điền văn nam cày nữ dệt.

Nữ nhân chưa bao giờ thêu thùa may vá cho ông ta, đang thêu khăn tay, thỉnh thoảng lại nhìn nam nhân đang c** tr*n đốn củi, mỉm cười:

"Dịch đại ca, nghỉ ngơi một lát đi."

"Ta không mệt."

...

"Cố Nhu Gia!"

Nghe người hầu đi theo báo về, Hầu gia suýt tức c.h.ế.t tại chỗ. Vừa ôm lấy tim, vừa rút kiếm của thị vệ ra c.h.é.m về phía Dịch Cẩn Dương, nếu không phải Cố Nhu Gia cản lại, có lẽ hắn ta đã lìa đời ngay tại chỗ.
 
Back
Top Bottom