Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa

Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 10: Chương 10



Hầu gia tức đến bật cười: "Ta nói sao mà không chịu gả cho ta, hóa ra là đã có ý trung nhân, vậy sao ngươi lại đến quyến rũ ta?

Ngươi nói ta sớm quên lời hẹn thuở thiếu thời nhưng rõ ràng người quên là ngươi! Cố Nhu Gia, ngươi đúng là tiện nhân lẳng lơ.”

Thẩm Hựu Văn bóp lấy mặt Cố Nhu Gia, gằn giọng hỏi: "Ngươi thích hắn ta cái gì? Khuôn mặt này ư?"

Lưỡi d.a.o sắc bén rạch lên mặt Dịch Cẩn Dương một chữ "Nô", m.á.u chảy đầm đìa.

"Hay là thân xác hắn ta?"

Lời vừa dứt, Dịch Cẩn Dương cũng bị phế nốt chân thứ ba.

"Ta đã bảo mà, khi Hoa di nương tố cáo ngươi, sao ngươi không nói gì? Thì ra là chột dạ à?

Vội vã chạy đến thôn trang như vậy, là vì tình lang đang chờ ở đây sao? Hai người thật là xứng đôi vừa lứa, ta nên bày hai bàn tiệc để ăn mừng cho hai người mới phải!"

"Thẩm Hựu Văn, ngươi nổi điên cái gì? Ta và Dịch đại ca chỉ là bằng hữu! Chúng ta trong sạch!" Cố Nhu Gia vẻ mặt thất vọng nhìn Hầu gia, bà ta oan ức bỉu môi: "Ngươi vu khống ta như vậy, ta không biết phải nói gì, ta thanh minh không nổi.

Lúc xưa, Hầu gia từng nói sẽ vĩnh viễn không nghi ngờ ta, lẽ nào ngươi đã quên lời hứa năm xưa rồi sao?"

Thẩm Hựu Văn tức giận đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, rõ ràng tóc trên đầu đã đổi màu, người nữ nhân này vẫn còn cố tình bóp méo sự thật: "Lại là thanh minh không được! Ta đã tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn chối cãi thế nào?

Được thôi, ngươi nói ta oan uổng cho ngươi. Vậy hôm nay ngươi tự tay g.i.ế.c hắn ta, ta sẽ tin ngươi, còn đưa ngươi trở về Hầu phủ!"

Thị vệ đè Dịch Cẩn Dương quỳ xuống đất, thanh kiếm sắc bén nhét vào tay Cố Nhu Gia.

Bà ta vứt bỏ thanh kiếm, chắn ở giữa hai nam nhân: "Hựu lang, Dịch đại ca là người vô tội, bây giờ ngươi như vậy là không phân biệt đúng sai, không còn là thiếu niên lang ngày xưa mà ta thương nhớ nữa."

Vừa mới chỉ trích Hầu gia, bà ta lại quay người đi cố ý mỉm cười khích lệ với Dịch Cẩn Dương: "Dịch đại ca, chúng ta không cần phải giải thích. Chúng ta phải tin rằng công lý tự có trong lòng người. Sự trong sạch của chúng ta ông trời đều biết."

Nhưng ai ngờ Dịch Cẩn Dương không theo lời bà ta nói, mà chân thành quỳ xuống đất: "Thỉnh Hầu gia bớt giận, ta chưa bao giờ có ý định gì với Nhu di nương, là Nhu di nương luôn cố gắng quyến rũ ta. Nàng ta nói là ngài là người đã phá hủy lời thề một đời một kiếp một đôi người với nàng ta trước. Nàng ta muốn trả thù, để ngài cũng cảm nhận được nỗi đau khi phải chia sẻ người yêu với người khác. Nàng ta còn sai khiến người của Cố gia đánh gãy chân ta, sau đó dùng mạng sống của nương ta để uy h.i.ế.p ta, buộc ta phải đến thôn trang này hầu hạ nàng ta.

Những đôi giày nàng ta làm cho ta ta đã sớm đốt chúng, cũng không dám dùng khăn tay, ta đều bán chúng để đổi lấy tiền. Ta hoàn toàn bị ép buộc, xin Hầu gia minh xét.

Chưa hết, Hầu gia, trước đây, khi chủ mẫu đã có thai, Nhu di nương sợ chủ mẫu sinh ra con trai trưởng, nên đã ra lệnh cho ta đầu độc chủ mẫu khiến chủ mẫu sảy thai. Cả chuyện mấy đứa con của Lưu di nương và Lý di nương cũng là Nhu di nương bảo ta làm."

Lời của Dịch Cẩn Dương như một búa tạ, khiến Cố Nhu Gia nhất thời không kịp phản ứng: "Dịch đại ca, ngươi đang nói gì vậy?"

Đầu của Dịch Cẩn Dương càng cúi thấp hơn, khuôn mặt thậm chí chạm sát vào mặt đất: "Nhu di nương, những gì ta hứa với người đã hoàn thành, xin người đừng quấy rầy ta nữa, hãy cho ta một đường sống."
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 11: Chương 11



9

Dịch Cẩn Dương đã chết, bị Cố Gia Nhu tự tay g.i.ế.c chết. Lúc đó, nước mắt bà ta rơi đầy mặt, nhìn Dịch Cẩn Dương đã không còn hơi thở mà khóc nức nở: "Dịch đại ca, ta coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, sao ngươi lại có thể vu khống ta như vậy?

Hựu lang, chàng tin thiếp. Trong lòng thiếp chỉ có một mình chàng. Tình cảm thật sự giữa hai chúng ta, thế nhân đều thấy được. Chắc chắn là có kẻ ghen tị vì thiếp hoàn toàn chiếm được trái tim chàng, cố ý hãm hại thiếp."

Lúc này, bà ta không còn thanh cao được nữa.

Bà ta hèn mọn quỳ trên đất, kể lại từng chuyện thời niên thiếu, nói về thời gian hai người biết nhau, hiểu nhau.

Hầu gia d.a.o động. Ông ta nhớ lại những ngày tháng khi còn trẻ, tất cả nữ nhân đều vây quanh ông ta, dùng mọi cách chỉ để lấy được ông ta, chỉ có Cố Nhu Gia không cố lấy lòng ông ta, bà ta như một tiên nữ tách biệt với thế gian…

Nhưng bà ta không chỉ quấn quýt với nam nhân khác, mà còn âm mưu hãm hại con cháu của Hầu phủ.

Chủ mẫu chính là nhị tiểu thư của Hằng Quốc Công phủ, nếu bà ấy biết rằng nam thai đã hình thành trong bụng bị sảy là do Cố Nhu Gia sắp xếp, có lẽ bà ta sẽ bị xé nát ngay tại chỗ.

Nhớ lại nhi tử chưa kịp chào đời của mình, Thẩm Hựu Văn không thể vô tâm lại để Cố Gia Nhu về lại Hầu phủ: "Độc phụ, ngươi đời này tốt nhất hãy ở thôn trang này suy ngẫm về tội lỗi của ngươi đi!"

Cố Nhu Gia mặt mày tái mét: "Hựu lang, thiếp thực sự không làm! Chàng phải tin Nhu Nhi! Chàng quên tình cảm chúng ta thời niên thiếu sao?"

Thẩm Hựu Văn đá Cố Nhu Gia ra xa, không quay đầu lại mà đi.

Cố Nhu Gia biết nếu hôm nay để Thẩm Hựu Văn đi, bà ta cả đời này sẽ không có cơ hội trở lại hầu phủ: "Hựu lang, chàng đừng đi, nghe thiếp giải thích đã, thiếp thực sự không làm."

Bà ta lão đảo đuổi theo xe ngựa, không còn chút nào thể diện và ưu nhã nào.

Đợi khi Thẩm Hựu Văn trở về hầu phủ, trên dưới thôn trang đã truyền tin, Cố Nhu Gia vì đuổi theo xe ngựa, rơi xuống vách núi chết.

Thẩm Hựu Văn giật mình, sau đó mất hồn lạc phách gật đầu: "Chết cũng tốt, sống cũng chỉ ô uế."

Chủ mẫu Bạch thị tỏ vẻ ân cần: "Hầu gia đừng buồn, vẫn là quan tâm đến sức khỏe của ngài thì hơn. Trương thị, mau đỡ Hầu gia đi nghỉ.

Nhưng mà trưởng thôn trang kia chỉ một người mà cũng không giữ được, nên bị trừng phạt một phen."

Sau khi Cố Nhu Gia đến thôn trang, chủ mẫu làm chủ, lại gửi thêm vài nữ nhân vào hậu viện, những nữ nhân này mập mạp, gầy yếu, mỗi người đều có đặc điểm riêng, điểm chung duy nhất là giống Cố Nhu Gia.

Một số thì giống về ngoại hình, một số thì giống về tính cách. Hàng ngày làm cho Thẩm Hựu Văn mê mẩn, không còn thời gian để nhớ về thanh mai trúc mã của ông ta: "Phu nhân làm chủ là được."

10

Nửa năm sau, hạ nhân mang vào viện của ta một cái hũ lớn.

Khi mở tấm vải phủ lên trên, hiện ra trước mắt ta là Cố Nhu Gia đã bị biến thành người không ra người.

Thấy ta, đôi mắt vốn u ám của bà ta bỗng bừng sáng lên: "Lạc Tri, con đến cứu nương phải không?"

"Di nương? Di nương sao lại thế này?" Ta vội vàng bước tới, định chạm vào bà ta nhưng rồi lại rụt tay lại vì cảnh tượng quá kinh khủng.

Có vẻ như nửa năm qua ở viện của chủ mẫu, bà ta đã trải qua những ngày tháng không dễ dàng gì.

"Tất cả đều do Bạch Sơ Tuyết, kẻ độc phụ đó. Nàng ta sợ ta quay lại tranh sủng, nên đã bày mưu hại ta thành ra thế này. Lạc Tri, con phải báo thù cho nương!" Thái độ điên cuồng của bà ta hoàn toàn khác xa với sự thanh tao và điềm tĩnh của kiếp trước.
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 12: Chương 12



Ta cho người mang một chiếc gương đến đặt trước mặt Cố Nhu Gia: "Di nương, nhìn xem, dáng vẻ bây giờ di nương chẳng còn chút nào gọi là thể diện và thanh tao nữa."

Sau đó, ta bảo hạ nhân dọn ra một không gian khoảng một mét vuông trong phòng của ta, đặt gương bốn phía rồi đặt Cố Nhu Gia vào giữa – Đó sẽ là "nhà" của bà ta từ bây giờ.

"Di nương, bây giờ di nương thật sự quá kém cỏi rồi, vì thể diện của di nương, con không thể để di nương gặp người khác. Di nương phải thông cảm cho con.

Còn nữa, những việc di nương đã làm khiến khuê nữ không thể biện minh được. Con ở Hầu phủ mỗi ngày đều phải cẩn thận như đi trên băng mỏng. Nhưng di nương yên tâm, con luôn nhớ kỹ di nương đã dạy con rằng tranh giành không từ thủ đoạn là hành động của kẻ tiểu nhân. Vì vậy, con không tranh không giành, giữ gìn thể diện cho chúng ta, chỉ là con không được phụ thân yêu thích, ở đây không có gì tốt, chỉ có bánh màn thầu đã thiu, di nương ăn đỡ nhé."

Ta đưa chiếc bánh màn thầu đã bốc mùi đến miệng bà ta, nhưng bà ta không chịu mở miệng. Chỉ nhìn ta đầy kinh ngạc, như thể ta đã làm điều gì đó đai nghịch bất đạo.

Gương mặt ta tái nhợt, nước mắt rơi lã chã: "Di nương đang nghi ngờ con sao? Nếu như vậy, con thật sự không có gì để thể biện minh."

Ngày đó, Cố Nhu Gia không rơi xuống vách đá, mà bị người của ta chặn lại giữa đường, điều này cũng tạo cơ hội cho chủ mẫu xử lý tên quản lý thôn trang. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Cố Nhu Gia đã bị chủ mẫu biến thành người không ra người được gửi đến chỗ ta.

Dù sao đi nữa, chúng ta có chung suy nghĩ là không thể để bà ta c.h.ế.t quá sớm, như vậy là quá dễ dàng cho bà ta. Phải để bà ta sống lâu dài mà như ở địa ngục.

"Tiểu thư, phu nhân mời người qua dùng bữa sáng."

“Được, ta đã biết.”

"À, di nương quá ồn ào, làm đau đầu ta, hãy cắt lưỡi di nương đi. Để tránh di nương nói ra những lời không nên nói, làm nương ta không vui."

Cố Nhu Gia vùng vẫy muốn thoát khỏi cái hũ: "Thẩm Lạc Tri, sao ngươi lại độc ác thế này! Ta là nương ngươi mà!"

"Thật là không phân biệt được tôn ti, ngươi chỉ là một di nương hèn mọn mà thôi, làm sao dám tự xưng là nương ta? Để ta giúp ngươi có thể ghi nhớ thật lâu, chọt mù con mắt còn lại của bà ta, nhớ đừng để bà ta lại nói những lời ta không thích nghe."

Hừ...

Chủ mẫu là họ Bạch xuất thân từ Hằng Quốc Công phủ, từ nhỏ đã được chiều chuộng. Trong khi một nửa các cô nương quý tộc ở kinh thành đều mê mẩn phụ thân ta, bà ấy lại không hề để mắt tới phụ thân. Bà ấy cảm thấy một vị thế tử chỉ biết đến nữ nhân không thể đảm nhiệm được trọng trách, không thể dẫn dắt Hầu phủ đi tới tương lai tốt đẹp, có thể còn mang lại họa diệt môn cho Hầu phủ.

Do đó, bà ấy chưa bao giờ chủ động tiếp cận phụ thân, nhưng Cố Nhu Gia vẫn coi bà ấy như kẻ thù. Bà ta thường xuyên cùng các tỷ muội khuê các khác của bà ta chế nhạo và ám chỉ chủ mẫu giả vờ cao quý, làm bộ làm tịch. Thực ra không khác gì những cô nương khác, muốn lấy lòng phụ thân và tổ mẫu ta, mong muốn được gả vào Hầu phủ.

Sau này, khi tổ mẫu ta thay phụ thân cầu thân nhị tiểu thư Bạch gia cho phụ thân ta, điều này càng khiến Cố Nhu Gia càng tin rằng bà ấy là một kẻ xảo quyệt, tâm cơ thâm trầm.

"Đã đến? Nhân lúc còn nóng mà ăn đi."

"Cảm ơn nương. Đệ đệ hôm nay có ngoan không?"

Chủ mẫu đang mang thai, tìm mấy đại phu giỏi đến khám, họ đều nói đó là một bé trai.
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 13: Chương 13



Tính toán thời gian, đứa trẻ này chính là được thụ thai trong khoảng thời gian tin tức về cái c.h.ế.t của Cố Nhu Gia được lan truyền.

Vì vậy, ngươi nhìn xem, một nam nhân dù có thích ngươi đến mấy, cũng không ngăn cản được việc hắn ta sẽ ngủ với nữ nhân khác.

"Đó là một đứa trẻ ngoan, ta ăn ngủ đều tốt."

"Thật tốt.

Chờ thêm hai năm, khi đệ đệ đã vững vàng, Hầu phủ của chúng ta sẽ yên bình trở lại."

Chúng ta nhìn nhau và mỉm cười, mọi thứ đều không cần phải nói ra.

11

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt đã ba năm.

Do không được Hoàng thượng yêu thích, phụ thân ta không được trọng dụng nhiều trên triều, dựa vào sự bảo vệ của tổ tiên mà nhận một chức vụ nhàn rỗi để qua ngày.

Ông ta cảm thấy ông ta một bụng tài hoa, mà Hoàng thượng lại không nhìn thấy? Mỗi ngày suy nghĩ quá nhiều, tự mình làm mình bệnh nặng. Chỉ mới ngoài ba mươi tuổi mà hàng ngày phải uống thuốc, yếu đuối không chịu nổi.

Hoàng thượng thấy ông ta không có tiền đồ, liền bảo ông ta về phủ nghỉ ngơi, giờ đến cả một chức vụ nhàn rỗi cũng không có, hàng ngày ở nhà nằm không ăn chơi thả ga.

"Di nương, di nương không biết đấy, phụ thân ta hôm qua lại mang về hai cô nương ngựa gầy Dương Châu, tính cả di nương, giờ hậu viện của phụ thân ta có gần năm mươi tiểu thiếp rồi đấy? Chậc chậc... Còn nhiều hơn cả hậu cung của Hoàng thượng nữa.”

Thật ra, mỗi ngày nhìn thấy Cố Nhu Gia vẫn sống, ta không khỏi ngưỡng mộ sức sống mãnh liệt của bà ta. Người ta nói rằng tai họa lưu lại ngàn năm, câu này quả thật không sai chút nào.

Trong sách cổ ghi lại, người bị biến thành nhân trư nhiều nhất chỉ sống được một năm rưỡi. Nhưng Cố Nhu Gia tinh thần rất tốt, mỗi bữa nước vo gạo còn có thể uống hai bát lớn. Gần đây ta còn cảm thấy bà ta hơi béo lên, có cảm giác như cái hũ này sắp bể ra vậy. Điều này không được: "Di nương, dù di nương hiện giờ không tiện di chuyển, nhưng cũng phải giữ gìn thể diện một chút, quản lý cơ thể là điều không thể quên. Tiểu Cúc, từ nay trở đi, bữa ăn của di nương giảm một nửa."

"Vâng."

Ba năm thời gian đủ để Cố Nhu Gia trở nên ngoan ngoãn, lúc này trên khuôn mặt bà ta không còn chút oán hận nào, toàn bộ đều là tình thương của nương. Nghe ta cắt giảm khẩu phần ăn của bà ta cũng không tức giận, mà là mỉm cười gật đầu.

Hừ, bà ta nghĩ rằng ta không g.i.ế.c bà ta, tưởng rằng ta vẫn coi bà ta là nương, muốn dùng tình yêu cảm hóa ta? Thật buồn cười, không g.i.ế.c chỉ là vì thời gian chưa đến mà thôi.

"Tiểu thư, không tốt rồi, Hầu gia... Hầu gia..."

"Phụ thân ta thế nào?" Ta không mấy hứng thú, cũng chỉ là vì nữ nhân kia mà tức giận mà thôi. Không phải chuyện gì to tát.

"Này... Tiểu thư tự mình đi xem thì hơn."

Thấy nha hoàn không dám nói, ta biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành, đi đến tiền viện xem thử, thật sự là mất mặt tột cùng.

Hôm nay bằng hữu của phụ thân và ông ta ta hẹn nhau, hai người cùng nhau đến Lầu Xuân Phong, nghe nói nơi đó có một nữ nhân người Hồ, đẹp như tiên nữ.

Dựa vào địa vị và tiền bạc, hai người đã mua được đêm đầu tiên của cô nương người Hồ đó. Khi cả ba đang tầm hoan thật vui vẻ. Không ngờ rằng, khi tình cảm đang dâng trào, phụ thân ta đột nhiên ngã lên người cô nương người Hồ đó rồi bắt đầu nôn mửa bọt trắng, cơ thể không ngừng co giật. Đại phu nói đây là bệnh thượng mã phong, một khi không xử lý tốt, có thể sẽ mất mạng.

Người hầu theo sau không dám chậm trễ, dùng cáng khiêng Hầu gia từ Lầu Xuân Phong chạy ra, một đường chạy về Hầu phủ.
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 14: Chương 14



Cả quãng đường này, cả kinh thành đều thấy được, Hầu gia chơi nữ nhân đến mức thượng mã phong, sắp c.h.ế.t rồi.

"Nha đầu này, mau trở về hậu viện đi, chuyện bẩn thỉu như thế này không phải là thứ mà một tiểu cô nương như con nên thấy."

Chủ mẫu không cho phụ thân ta mặt mũi, không đóng cửa lớn, cũng không đuổi đi những người dân tò mò, chỉ như một con ruồi không đầu, trông có vẻ rất bận rộn, nhưng cuối cùng chẳng làm được gì.

"Nương ơi, đệ đệ còn nhỏ, ông ta không thể c.h.ế.t được." Dù là chết, cũng không thể c.h.ế.t vì thượng mã phong, một căn bệnh không tử tế gì!

Chủ mẫu lườm người đang nằm một cái, có chút hận sắt không thành thép và lặng lẽ véo cánh tay ông ta: "Những điều này ta đều biết, vì vậy nửa năm nay ta đã không ngừng cho ông ta uống thuốc. Ai ngờ ông ta là kẻ không biết điều, trong phủ hơn năm mươi tiểu thiếp còn chưa đủ cho ông ta chơi sao? Còn phải ra ngoài làm những chuyện ô uế này!"

Nguyên nhân chính khiến cuộc đời ta bi thảm ở kiếp trước là do Cố Nhu Gia mang lại, nhưng Thẩm Hựu Văn không phải là đồng phạm sao?

Dù sự ra đời của ta đại diện cho điều gì, ta vẫn là khuê nữ của ông ta mà.

Cố Nhu Gia sinh ra ta, lại khinh thường ta, bỏ ta trong sương phòng, chỉ để một tiểu nha hoàn mười mấy tuổi chăm sóc sau đó nàng ta cũng không quan tâm đến ta nữa. Ông ta thì mỗi ngày ba lần đều đến Xuân Cư Viên, ông ta không biết sao? Ông ta biết, và còn chấp nhận cách làm của Cố Nhu Gia.

Nếu không phải vì tổ mẫu thương xót, ta có thể đã đi đầu thai lần nữa rồi.

Những ngày ta sống ở thôn trang, ông ta không biết sao? Quản lý thôn trang đó là thân tín của ông ta, làm sao ông ta không biết? Nhưng vì muốn Cố Nhu Gia cúi đầu nhận lỗi, ông ta lạnh nhạt nhìn một đứa con năm tuổi của mình cùng chó giành thức ăn, mặc áo rách quần manh.

Quản lý thôn trang muốn ta lấy nhi tử ngốc của ông ta làm vợ, ông ta cũng biết và đồng ý, nếu không làm sao một người quản lý thôn trang nhỏ dám có ý nghĩ như vậy? Dùng ta để đổi lấy Cố Nhu Gia trở về phủ, một chút cũng không thiệt. Dù sao ta cũng chỉ là một thứ nữ, cũng là bằng chứng cho việc ông ta không tôn trọng chính thê thức.

Vậy ta làm sao có thể để ông ấy sống yên ổn? Ông ta đáng phải c.h.ế.t cùng Cố Nhu Gia!

12

Nhi tử chủ mẫu còn nhỏ, tuy Thẩm Hựu Văn không có tài cán gì, nhưng dù sao cũng là thư đồng của đương kim thánh thượng, thế nên các quyền quý trong kinh thành cũng không dám bắt nạt Hầu phủ quá đáng. Vì vậy, chủ mẫu đã mời thái y, kéo ông ta từ quỷ môn quan trở về.

Mạng sống đã được bảo toàn, nhưng đáng tiếc là sau này chỉ có thể nằm trên giường, để người khác hầu hạ.

"Than ôi, giờ đây những thiếp thất trong phủ đều không muốn đi hầu hạ phụ thân ta, viện của phụ thân ắt hẳn sẽ trở nên quạnh quẽ."

Ta ngước nhìn chủ mẫu, hai người lập tức ăn nhịp với nhau: "Nương chẳng lẽ quên rằng di nương ta cũng là nữ nhân của phụ thân sao? Từ nhỏ họ đã có tình ý với nhau, lúc này đây chính là lúc nên để họ nâng đỡ lẫn nhau."

Chủ mẫu khen ta: "Vẫn là Lạc Tri hiểu chuyện nhất, hồi còn khuê các, di nương ngươi nổi tiếng là là người không màng danh lợi, không ham mê tiền bạc chỉ cần tình yêu. Để nàng ta đi theo hầu hạ Hầu gia, chắc chắn nàng ta sẽ đồng ý."

Ai quan tâm bà ta có đồng ý hay không chứ? Chúng ta vui là được rồi.

Trở về phòng, ta sai người đổi cho bà ta một cái hũ đẹp hơn. Sau đó mang đến nơi phụ thân ta ở.
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 15: Chương 15



Khi người xưa gặp lại, phụ thân ta lúc đầu là sửng sốt, sau đó giơ ngón tay chỉ vào Cố Nhu Gia, ông ta muốn nói gì đó, nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh "ư ư ư".

Thôi tệ rồi, lại thêm một người câm.

"Phụ thân, nương biết phụ thân và di nương rất yêu thương nhau, nên đã đặc biệt đưa bà ta đến để bầu bạn cùng ngài."

Căn phòng chìm vào im lặng, nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của phụ thân, ta mỉm cười: "Phụ thân có muốn hỏi tại sao di nương không c.h.ế.t không? Tất nhiên là con đã cứu bà ta rồi. Sát thủ mà phụ thân sai đi năm xưa quá tệ, người mà con cử đi chỉ vài chiêu đã g.i.ế.c c.h.ế.t chúng và cứu di nương. Nhưng tiếc là phụ thân lại tàn nhẫn như vậy, vẫn sai người phế đi hai chân bà ta, để bảo vệ bà ta, con chỉ có thể cho bà ta sống trong hũ."

Ồ, tất cả đều là do ta bịa ra thôi, nhưng mà có sao đâu? Dù sao cả hai đều không thể nói chuyện, không thể xác minh được gì.

Cửa phòng đóng lại, hai người câm ở lại bên nhau. Chỉ qua những âm thanh “ư ư ư" "a a a", ta cũng có thể đoán được hai người đã chửi nhau tệ đến mức nào.

A! Thật là không chịu giữ lại chút thể diện nào!

Cùng với việc phụ thân ta lâm bệnh nặng, phủ đệ lại trở nên yên tĩnh. Những thiếp hầu trong hậu viện biết rằng giờ đây toàn bộ Hầu phủ đều do chủ mẫu gánh vác, nên không dám quậy phá, ngày ngày tìm mọi cách lấy lòng bà ấy, chỉ sợ bà ấy không vui sẽ bán mình đi.

Mà từ khi tổ mẫu qua đời cách đây ba năm, nương đã đưa ta về bên cạnh, mời tiên sinh đến dạy dỗ ta kiến thức, đồng thời dạy ta cách quản lý nhà cửa và sổ sách. Mặc dù bà ấy không quá gần gũi với ta, nhưng việc dạy dỗ ta như vậy coi như cũng là đại thiên nhân rồi. Dù sao, kiếp trước thân nương của ta cũng chẳng dạy ta được gì, ngược lại còn lợi dụng và hạ thấp ta bằng mọi cách.

Năm năm trôi qua, ta đã trở thành một đại cô nương. Theo học bên cạnh nương nhiều năm, ta đã hoàn toàn thay đổi. Kiến thức và khả năng của ta chính là vũ khí để ta tiến bước trong tương lai.

Nương ta đã chia cho ta một cửa hàng để ta thử sức. Sau vài năm kinh doanh, giờ đây cửa hàng này đã trở thành nơi không thể không đến của giới quý nhân ở kinh thành. Theo đà này, ta lại mở thêm vài cửa hàng ở các thị trấn lân cận, mỗi cửa hàng đều thu vào từng chậu vàng.

Có tiền, ta muốn làm một số việc, sau khi kể cho nương nghe kế hoạch, không ngờ nương cũng ủng hộ ta: "Muốn làm thì cứ làm đi, nữ nhân ở thế giới này quá khó khăn, họ không được đọc sách, không thấy được thế giới, luôn nghĩ rằng chỉ có dựa vào, phụ thuộc vào nam nhân mới có thể có được cái gọi là 'thể diện'. Nhưng họ quên mất, chỉ có bản thân mình mạnh mẽ mới là điều thể diện nhất."

Với sự ủng hộ của nương, rất nhanh trường nữ học của ta được thành lập.

Trường nữ học của ta, chỉ nhận nữ tử, không hỏi về gia cảnh, không thu học phí, nhưng sau khi học xong cần phải làm việc cho ta năm năm, sau năm năm, ở lại hay đi đều tùy ý họ.

Như vậy, những người không thể sống nổi ở nhà, và những người muốn lấy lòng Hầu phủ đều gửi không ít nử hài trong nhà đến.

Họ đều còn nhỏ tuổi, điểm chung là thiếu ăn, thiếu mặc hoặc bị chủ mẫu hành hạ, bị tiểu thiếp không thích... Cũng như những cái tên như Triệu Dệ, Phán Đệ, Niệm Đệ - Dù sao cũng không phải là những người được không được sủng ái.

Điều khiến ta không thể quên là đích nữ của nhà Đại Lý Thiếu Khanh cũng muốn đến trường nữ học của ta học hỏi, nhưng ngày đầu tiên đã bị nương nàng ấy kéo về.
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 16: Chương 16 (Hoàn)



Nương nàng ấy đuổi đến Hầu phủ, ngẩng đầu chỉ chỉ vào trường nữ học: "Ngày ngày ở cùng những kẻ tiện dân, còn có thể thể diện ở đâu?

Học những Tứ Thư Ngũ Kinh làm gì? Chúng ta nữ nhân đâu có thi cử. Có thời gian không bằng học thêu thùa, cầm kỳ thư họa, sau này cũng tốt để lấy lòng phu quân. Phu nhân, ta nói đúng không?"

Bà ta nghĩ việc mở trường nữ học chỉ là ta đùa giỡn, bà ta không biết, nhưng tất cả đều là nương dạy ta mà.

Nương từ từ uống trà, chờ đợi phu nhân của Đại Lý Thiếu Khanh nói xong, lạnh lùng hỏi một câu: "Vậy Trương đại nhân rất sủng ái phu nhân sao?"

Trương phu nhân giật mình: "Gì cơ?"

Nương cười một cái, giọng điệu không nhanh không chậm: "Trương phu nhân từ nhỏ đã học cầm kỳ thư họa, thêu thùa, chắc chắn Trương đại nhân rất thích người đúng không? Nếu hai người thực sự tình cảm sâu đậm, sao ta lại nghe nói hôm qua Trương đại nhân lại đưa về một tiểu thiếp?"

Bị chọc vào nỗi đau, Trương phu nhân tức giận: "Bạch Sơ Tuyết, ngươi tự hào cái gì? Hầu gia nhà ngươi không phải cũng là tên háo sắc à?"

Nương gật đầu đồng ý: "Quả thực là cùng một lũ, vì vậy ta mới không ép buộc khuê nữ mình học cách làm sao để lấy lòng nam nhân.

Muốn thể diện thì tự mình kiếm! Dựa vào nam nhân có thể được gì? Hừ..."

Ta cảm thấy nương mình rất mạnh mẽ. Đúng, bà ấy có thể kiểm soát cả một Hầu phủ lớn như thế, khiến hàng trăm người trong phủ nghe lời bà ấy, không phải nhờ vào phụ thân ta, mà là nhờ vào sự khéo léo, kiến thức và năng lực của bản thân bà ấy.

Ta nghĩ, làm nữ nhân, phải như nương ta vậy.

13

Đệ đệ ta đã tám tuổi rồi, dưới sự giáo dục của nương, đệ ấy thông minh, lanh lợi, có quan điểm đúng đắn và tính cách khiêm nhường. Hoàn toàn không có những tật xấu của phụ thân. Vì thế, năm ngoái, ngoại tổ phụ của đệ đệ đã xin cho đệ ấy một vị trí thế tử, chỉ chờ phụ thân mất để kế thừa Hầu phủ.

Năm thứ hai, khi chín tuổi, đệ đệ dựa vào khả năng của mình đã thi đỗ tú tài, trở thành thần đồng. Ngay cả trong cung cũng đã nghe danh tiếng về đệ ấy. Đúng lúc đó, Cửu hoàng tử thiếu một thư đồng, và đệ đệ ta được chọn.

Nhị đệ đã lớn, vậy thì phụ thân cũng không còn lý do gì để tiếp tục sống nữa.

Tối hôm đó, nương dẫn ta đến sân của phụ thân, không một hạ nhân nào ở đó, chưa kịp mở cửa phòng, đã ngửi thấy mùi hôi thối.

"Nương, chúng ta đừng vào nữa, kẻo làm bẩn váy của nương."

Có lẽ nghe thấy tiếng động, phụ thân phát ra tiếng hổn hển. Ông ta đang cầu xin, cầu xin chúng ta tha cho ông ta.

Nhưng làm sao hai người nữ nhân đứng bên ngoài, từng bị ông ấy làm tổn thương đến tận xương tủy, có thể thương hại ông ta?

"Quả thực là dơ bẩn, đốt đi, như vậy cũng sạch sẽ hơn."

"Vâng."

Một đám cháy lớn, cuốn đi hai người đáng ghê tởm nhất trên đời này. Ta nghĩ mình sẽ cảm thấy một niềm vui mãn nguyện khi báo được thù. Nhưng nhìn viện tử đã hóa thành tro bụi, ta lại không cảm thấy buồn vui gì.

Hóa ra, những đau khổ của kiếp trước, trong những năm theo nương học hỏi, đã được chữa lành.

"Ngày mai trường nữ học chiêu sinh, con sẽ bận rộn một thời gian, sớm nghỉ ngơi đi."

Sau khi nhắc nhở ta, nương quay người đi, ta vội vàng bước nhanh hai bước, theo sau, vòng tay qua cánh tay nương: "Mấy ngày này nhị đệ học hành thực sự vất vả, con đi xem đệ ấy một chút."

"Được."

Chấp nhận bản thân, tự tin và tự do, không quan tâm đến ánh mắt và ý kiến của người khác, mới là điều thực sự quý giá.

(Hết)
 
Back
Top Bottom