- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 392,745
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Sau Khi Nhóc Ngốc Bị Hồn Xuyên
Chương 19: "Ngã cầu thang"
Chương 19: "Ngã cầu thang"
Editor: Tờ Tờ ------------"Lộc cộc --"Cục tẩy đặt ở góc bàn từ đầu ngón tay trốn đi, lăn xuống mặt đất.Hoắc Minh nhìn chằm chằm cục tẩy đang nằm bất động trên mặt đất đến mức xuất thần, chuông hết giờ vang lên cũng không nghe được.Có bước chân đang đi tới chợt dừng lại, một bàn tay trắng nón mềm mại bỗng nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Hoắc Minh, rồi nhặt lấy cục tẩy.Hoắc Minh đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với gương mặt mà mình mỗi ngày đều miêu tả cả trăm ngàn lần ở trong đầu."
Khúc......"[ Khúc Tiểu Khê ] vừa tiện tay nhặt lên cục tẩy liền thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Hoắc Minh, trên mặt y lập tức treo lên ý cười: "Ngẩn người làm gì thế?"
Đôi mày Hoắc Minh hung hăng nhíu chặt, nhận lấy cục tẩy trong tay [ Khúc Tiểu Khê ], không những không nói lời cảm ơn mà còn trả lời vô cùng lạnh nhạt: "Xen vào việc người khác."
"Ăn trúng thuốc nổ hả?" [ Khúc Tiểu Khê ] trừng hắn một cái, lại đá nhẹ vào chân ghế Hoắc Minh, từ lối nhỏ phía sau lưng hắn chen vào chỗ ngồi của mình, "Hai ngày này cậu lên cơn gì vậy, chỉ trưng mỗi bộ mặt này."[ Khúc Tiểu Khê ] vốn đang định rèn sắt khi còn nóng, muốn Hoắc Minh và Hạ Lê cùng nhau tham quan triển lãm tranh một cách "hòa thuận" để thúc đẩy tình cảm, kết quả là từ thứ hai đến giờ Hoắc Minh bắt đầu hóa thành Bao Công mặt đen, Hạ Lê cũng nhìn ra tâm tình Hoắc Minh không tốt, khuyên y ngày thường để ý chút chớ chọc đến Hoắc Minh.Hoắc Minh vẫn luôn trầm mặt quan sát [ Khúc Tiểu Khê ], hắn chú ý tới chỗ tay mà [ Khúc Tiểu Khê ] mới vừa nhặt tẩy cho hắn đỏ một mảng, rồi không hề suy nghĩ mà cầm tay [ Khúc Tiểu Khê ], hỏi: "Chỗ tay này sao lại biến thành như vậy?"[ Khúc Tiểu Khê ] càng ngày càng không nắm rõ tính tình của cậu bạn cùng bàn này, y nhìn kĩ tay phải mình mãi mới nhận ra ngón giữa bởi vì trong khoảng thời gian này luyện quá nhiều bài thi nên bị ma sát đỏ một đoạn.Trước kia Khúc Tiểu Khê không thường dùng bút, có dùng cũng là khi vẽ tranh, tư thế cầm bút không giống nhau, lớp kén trên tay rất mỏng.
Hiện tại [ Khúc Tiểu Khê ] muốn làm bài tập, phải cầm bút cách khác, cầm quá nhiều, tự nhiên mài ra một khối dấu vết."
Tớ muốn viết chữ mà." [ Khúc Tiểu Khê ] nói, lại cười, "Cậu chưa từng thấy qua bút kén sao?"
"Mọi chuyện vốn không phải như thế."
Ánh mắt Hoắc Minh đen kịt mà nhìn chằm chằm [ Khúc Tiểu Khê ], như là muốn xuyên qua túi da quen thuộc để tìm kiếm người ẩn giấu phía sau, đột nhiên nghiến răng chất vấn, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"[ Khúc Tiểu Khê ] bỗng nhiên hốt hoảng không rõ nguyên do, y thực mau áp xuống cảm giác kỳ dị nơi đáy lòng, hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Hoắc Minh: "Muốn làm gì là sao?
Tớ yêu học tập thì sai ư?
Cậu còn muốn quản cả lớp kén trên tay tớ nữa à."
Hoắc Minh nhìn chằm chằm [ Khúc Tiểu Khê ], phảng phất giây tiếp theo sẽ mở miệng vạch trần bộ mặt giả của [ Khúc Tiểu Khê ].Tầm mắt hai người cứ thế giữ nguyên, dường như đang không tiếng động mà đánh giá gì đó.Chuông vào học rất nhanh đã reo lên, giáo viên cũng đã vào phòng học.
Hoắc Minh lại nhìn chằm chằm [ Khúc Tiểu Khê ] vài giây, nhẹ nhàng hất tay y ra, mang vẻ mặt tức giận rồi quay đi."
Thôi đi, tên này dù ít hay nhiều đều có vẻ bệnh nặng."
Từ đáy lòng [ Khúc Tiểu Khê ] thầm thở phào nhẹ nhõm, điều này khiến ý định tác hợp Hoắc Minh cùng Hạ Lê dần tan rã.Hệ thống không hề đáp lại những lời chửi bới liên tục của [ Khúc Tiểu Khê ], chỉ bình tĩnh liếc sang gương mặt lạnh lùng đang mải viết của Hoắc Minh.Cục tẩy kia lại bị Hoắc Minh đặt ở góc bàn, như là đang chờ ai tới cầm lấy nó.(Truyện được đăng trên w@ttp@d: Tot0887, đọc và ủng hộ chứ đừng reup)
......Một tuần nhanh chóng trôi qua, Hoắc Minh vẫn chưa thể tìm thấy dấu vết Khúc Tiểu Khê để lại.Hắn tìm không thấy chân chính Khúc Tiểu Khê, hắn đánh mất nhóc ngốc cùng bàn.Từ lúc bắt đầu là kiên nhẫn chờ, đến càng ngày càng nôn nóng, càng ngày càng bất an, Hoắc Minh thực sợ hãi linh hồn Khúc Tiểu Khê sẽ thật sự biến mất, không thấy, rốt cuộc không thể tìm lại.Vào thứ hai, Hoắc Minh một mình nói chuyện với phòng học trống rỗng còn sẽ cảm thấy ngại ngùng, thứ sáu Hoắc Minh đã có thể mặt không đổi sắc mà ngồi tại chỗ lẩm bẩm.
Hết tiết Hạ Lê thường xuyên lại đây tìm [ Khúc Tiểu Khê ], từng vài lần bắt gặp trạng thái này của Hoắc Minh, cảm thấy không yên tâm, còn hỏi hắn có phải áp lực học tập quá lớn hay không, liệu có cần xin nghỉ để nghỉ ngơi một chút.Hoắc Minh nhìn Hạ Lê hồi lâu, bỏ những lời ấy qua một bên, rồi đạm thanh nói: "Không cần."
Hoắc Minh rất tò mò đối với sự tồn tại của Hạ Lê.
Hắn vẫn luôn âm thầm quan sát [ Khúc Tiểu Khê ], hắn muốn hiểu rõ xem, [ Khúc Tiểu Khê ] rốt cuộc vì cái gì muốn tiếp cận Hạ Lê, Hạ Lê có cái gì đặc biệt, điều này có thể hay không liên quan đến việc y chiếm cứ thân thể Khúc Tiểu Khê.Nếu có thể trực tiếp nói, Hoắc Minh rất muốn lôi cổ áo [ Khúc Tiểu Khê ] rồi hỏi y rốt cuộc là thứ gì, dựa vào cái gì dùng cơ thể Khúc Tiểu Khê, dựa vào cái gì quấy rầy cuộc sống của cậu ấy.
Nhưng hắn lại sợ hãi việc bản thân hoàn toàn xé rách mặt sẽ làm [ Khúc Tiểu Khê ] thẹn quá hóa giận, tạo thành cục diện không thể cứu chữa.Khúc Tiểu Khê chính là con tin lớn nhất mà [ Khúc Tiểu Khê ] nắm trong tay, không có tấm vé bảo đảm tuyệt đối, Hoắc Minh sẽ không muốn rút dây động rừng.Nhưng hiện tại Hoắc Minh căn bản tìm không thấy Khúc Tiểu Khê.Lại một buổi sáng kết thúc.Hoắc Minh chọc chọc cục tẩy bất động, khẽ thở dài: "Nhóc ngốc, nếu trở lại thì đẩy cục tẩy một cái.
Tôi muốn biết cậu có còn ở đây không.
Tôi thật sự, rất lo lắng cho cậu."
Cậu bạn ngồi ở hàng phía trước Hoắc Minh, đã nghe Hoắc ca của mình liên tục lẩm bẩm mấy hôm nay, tuy rằng nghe không rõ Hoắc Minh đang cùng ai nói gì đó, nhưng cũng thật sự sợ trạng thái tinh thần Hoắc Minh không ổn định, lập tức vọt ra khỏi chỗ, rồi lao thẳng đến nhà ăn.Hoắc Minh cũng thu dọn bài thi trên bàn, chuẩn bị đi đến nhà ăn, trước khi đi còn không quên cảnh cáo [ Khúc Tiểu Khê ]: "Không được chạm vào cục tẩy của tôi"[ Khúc Tiểu Khê ] chửi thầm một câu "Thần kinh", mặc kệ Hoắc Minh rồi chạy đi tìm Hạ Lê.Không biết có phải vì vụ của thầy mỹ thuật hay không, mà tuần này tâm tình Hạ Lê cũng không tốt, thường xuyên bày ra vẻ mặt u buồn, quan hệ với [ Khúc Tiểu Khê ] lại càng thêm gần gũi.Hoắc Minh một tay đút túi quần, giữ một khoảng cách không xa không gần ở phía sau mà đi theo hai người xuống lầu, chợt cảm thấy hoảng hốt khi tựa hồ nhìn đến ở một góc cầu thang có bóng dáng một người mặc áo ngắn tay đứng đó.
Tóc đen mềm mại, gương mặt trắng nõn, ngửa đầu nhìn hắn bằng ánh mắt vừa chuyên chú vừa nghiêm túc.Chỉ trong chớp nhoáng, bóng dáng ấy lại biến mất không thấy.Hoắc Minh nhéo nhéo giữa mày, hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.Giữa trưa vì muốn cướp cơm nên mọi người đến rất mau.
Trên cầu thang chỉ còn lại không tới vài người, Hoắc Minh nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, lại nhìn khúc ngoặt chỗ cầu thang, mỗi một bước đều cố tình đi rất chậm.Hắn suy nghĩ có nên đi đến góc kia rồi gọi một tiếng "Khúc Tiểu Khê" không, nhưng lại cảm thấy chính mình như đang phát điên vậy.Đang nghĩ ngợi tới lui, Hoắc Minh đáng lẽ không nên có bất luận sai lầm nào lại tự nhiên bước hụt, hắn muốn ổn định cơ thể, nhưng lại như là bị đẩy một phen, nên thẳng tắp ngã nhào xuống dưới tầng.Trong tầm mắt của Hoắc Minh, thẳng đó chính hộp phòng cháy được đặt ở trong góc, một góc bén nhọn đang hướng về phía hắn, tầm mắt hắn không ngừng mở rộng.Adrenalin liên tục tăng cao, khung cảnh trước mắt hết thảy đều đang chậm lại.Hoắc Minh cho rằng chính mình sẽ bị đâm cho vỡ đầu chảy máu, tệ hơn là cái mạng nhỏ sẽ chấm dứt tại đây.Trong khi đại não trống rỗng thì hắn lại nghe được tiếng gọi ngày đó ở trên đường chạy, lần này mang theo vội vàng cùng nỗi kinh hoảng."
Hoắc Minh!"
Hoắc Minh bị một sức mạnh lớn hơn đẩy, mà chuyển hướng ngã mạnh ở bên cạnh hộp phòng cháy.Tốc độ hình ảnh dần khôi phục bình thường, cùng với vài tiếng kinh hô, người ở tầng trên tầng dưới đều vây quanh lại đây, lo lắng nói: "Bạn học, cậu có ổn không?"
Cho dù tránh được hộp phòng cháy, Hoắc Minh cũng ngã không hề nhẹ.
Trước mắt hắn dần tối đen, cố dùng tia ý thức cuối cùng mà chống đỡ nhằm tìm kiếm trong đám người.Nhưng không thể tìm được cái gì.Chuyện Hoắc Minh té ngã ở cầu thang nhanh chóng truyền tới tai chủ nhiệm lớp chỗ đó, cũng may người không có việc gì lớn, chỉ là hôn mê một chút, lập tức tỉnh lại.
Tuy nhiên, giáo y nói để phòng ngừa vạn nhất, vẫn là yêu cầu phụ huynh dẫn đi bệnh viện kiểm tra một chuyến.Chủ nhiệm 12- 1 liền gọi điện thoại cho phụ huynh Hoắc Minh, rồi chạy tới phòng y tế tự mình thăm Hoắc Minh.Hoắc thiếu gia giống như người không có việc gì mà ngồi ở trên giường bệnh, còn định đứng lên, lại bị giáo y ấn trở về: "Em cứ nằm đi, nhỡ gây ra chấn động não thì biết làm sao bây giờ?
Vẫn là chờ phụ huynh tới mang em đi bệnh viện kiểm tra một chút."
"Em thật sự không sao hết, đừng gọi điện về nhà."
"Đã gọi rồi."
Chủ nhiệm lớp đánh gãy lời Hoắc Minh.Hoắc Minh từ bỏ giãy giụa, ngồi lại trên giường nhìn chủ nhiệm lớp: "Em thật sự không có việc gì."
"Có hay không là do bác sĩ định đoạt."
Chủ nhiệm lớp mang cơm trưa đến, đặt trên tủ nhỏ ở cạnh mép giường, vỗ nhẹ vai Hoắc Minh mà nói, "Cô vừa mới đi kiểm tra camera, sao em lại thế này, đi cầu thang cũng có thể té ngã.
Nếu không phải em phản ứng kịp, nhanh chóng xoay người, cái đầu này thiếu chút nữa nở hoa rồi."
Hoắc Minh muốn nói gì đó, dừng một chút liền hỏi: "Bên cạnh em lúc đó không có ai sao?"
"Không có."
Chủ nhiệm lớp nói, "Người cách em gần nhất cũng phải tầm hai mét, căn bản không thấy được em.
Em cảm thấy có người chạm vào mình sao?"
Hoắc Minh thu hồi ánh mắt: "Không có.
Dưới chân em bất ngờ vướng một chút, còn tưởng rằng có người, xem ra là tự mình làm bản thân ngã."
Chủ nhiệm lớp thở phào một hơi: "Còn may không ngã vào tủ phòng cháy, nếu không sẽ gây ra chuyện lớn."
"Hoắc Minh, có phải hay không gần đây áp lực học tập quá lớn?
Cô phát hiện em hai ngày này đi học không quá tập trung, nếu cảm thấy áp lực lớn, liền về nhà nghỉ ngơi hai ngày, đừng cố áp bức bản thân quá.
Thân thể mới là tiền vốn cho cách mạng, không cần lo lắng đến việc thi đại học, mà khiến bản thân suy sụp."
Chủ nhiệm lớp dùng lời lẽ thấm thía mà khuyên nhủ, "Ngày mai em cũng đừng tới trường học, cứ ngủ một giấc thoải mái, thả lỏng thả lỏng.
Học tập cũng cần chú trọng kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi."
Hoắc Minh hướng chủ nhiệm lớp nói lời cảm ơn, rồi lấy hộp cơm vừa được mang tới ăn lên.Chủ nhiệm lớp gặp người để xác nhận đích xác không có chuyện gì lớn, liền tạm biệt Hoắc Minh để trở về xử lý những chuyện còn lại.Học sinh không có một câu oán hận, nhưng phụ huynh chưa chắc sẽ dễ dàng buông tha trường học.Đặt tủ phòng cháy ở khu vực cầu thang xác thật quá nguy hiểm, lúc chủ nhiệm lớp xem camera đã bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
May mà lúc ấy không có học sinh ở gần Hoắc Minh, thật sự chỉ là tự hắn ngã, bằng không liên lụy đến xô đẩy vấn đề, hai bên phụ huynh không phú cũng quý bỏ ra cãi cọ, có thể đem trường học nổ tung.Học sinh xảy ra chuyện, giáo viên đương nhiên phải đi thăm, vì thế nhiệm vụ ra cổng trường tiếp phụ huynh của Hoắc Minh liền giao cho lớp trưởng.Chủ nhiệm lớp trở lại văn phòng, liền thấy Hoắc Văn Uyên đang ngồi trên ghế của cô mà xem bản sao chép từ camera, Hạ Lê thì đang đứng ở một bên.Các giáo viên trong trường đều có tư liệu về thân phận của phụ huynh học sinh, nên cũng không cần giả bộ không biết, chủ nhiệm lớp khách khí nói: "Hoắc tổng."
Hoắc Văn Uyên gật gật đầu, cũng không gây khó dễ: "Cô Lý vất vả rồi."
"Không có không có."
Cô Lý vội vã nói, "Lần này xác thật là bên phía trường học có vấn đề, thiếu chút nữa khiến cho Hoắc Minh bị thương."
Hoắc Văn Uyên lại kiểm tra theo dõi một lần nữa, xác nhận thật sự không có bất luận kẻ nào xuất hiện trong phạm vi hoạt động của Hoắc Minh, lúc này mới tắt đoạn video đi, mở miệng nói: "Không có việc gì, cũng do em ấy không cẩn thận.
Đương nhiên, hy vọng quý nhà trường có thể mau chóng cải tiến giáo nội phương tiện.
Cầu thang là nơi học sinh đi tới đi lui, rất dễ dàng xảy ra tai nạn."
"Nhất định nhất định, tôi đang chuẩn bị đến chỗ hiệu trưởng thuyết minh tình huống, ngài xem ngài......"
"Tôi không định đi.
Hoắc Minh ở phòng y tế phải không?
Tôi sẽ trực tiếp dẫn em ấy đến bệnh viện."
Hoắc Văn Uyên đứng lên, từ chối ý tốt của cô Lý muốn dẫn anh đi.Hạ Lê thay mặt chủ nhiệm, nói: "Để em dẫn ngài đến phòng y tế đi."
Hoắc Văn Uyên không tìm trường học để gây phiền toái, nhưng cũng không muốn bày ra sắc mặt tốt.
Tuy nhiên anh cũng không đến mức phớt lờ một học sinh, vì thế gật gật đầu nói: "Vậy làm phiền bạn học này rồi."
Hạ Lê đi trước Hoắc Văn Uyên nửa bước, vừa ra văn phòng, liền nhìn thấy [ Khúc Tiểu Khê ] đã ở cửa chờ cô.[ Khúc Tiểu Khê ] thấy anh lớn của Hoắc gia cùng đi ra tới, đoán được bọn họ muốn tới phòng y tế, liền không nói nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu chào hỏi.Hoắc Văn Uyên chăm chú quan sát [ Khúc Tiểu Khê ] chỉ trong một thoáng chốc, mới cùng Hạ Lê rời đi.[ Khúc Tiểu Khê ] nhìn bóng dáng hai người đi xa, tư tưởng lại có chút lung lay: "Hoắc Minh có bệnh, anh cậu ta trông cũng không tồi nha......
Mắt kính tây trang, văn nhã bại hoại, bộ dáng cũng là cái bá tổng, so với Mộ Thích Trần thì không quá chênh lệch."
Hệ thống: "......"
Tâm tình hệ thống giờ phút này thật không tốt, trực tiếp mắng: "Ký chủ, đầu óc cậu có phân à?"[ Khúc Tiểu Khê ]: "......?"[ Khúc Tiểu Khê ] giận dỗi: "Không được thì không được, dữ thế làm gì, ngươi cũng ăn trúng thuốc nổ hả?"
Hệ thống nhìn bóng dáng anh lớn Hoắc dần đi xa, lại nghĩ đến thứ làm hỏng chuyện tốt của nó, hiện tại hồn ma kia còn đứng canh ở cửa phòng y tế, không khỏi thấp giọng rồi âm trầm nói: "......
Ta nếu ăn thuốc nổ, thì sao không thể trực tiếp nổ chết hai người kia "[ Khúc Tiểu Khê ] không nghe rõ: "Cái gì?"
Hệ thống không nói chuyện nữa.