- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 392,742
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Sau Khi Nhóc Ngốc Bị Hồn Xuyên
Chương 9: "Nam chính"
Chương 9: "Nam chính"
Editor: Tô Tô-----------Cuối cùng, [ Khúc Tiểu Khê ] cũng từ bỏ khiêu chiến 185 độ cao, chấp nhận lỗi kĩ thuật và giành lấy vị trí thứ hai.
Hạ Lê cùng y đi nhận thưởng, lúc xuống dưới cô còn vui vẻ đến mức nhéo gương mặt mềm mụp của [ Khúc Tiểu Khê ], khen y góp phần làm cho lớp làm vẻ vang.Hệ thống: "Khuyên ký chủ nhân lúc còn sớm từ bỏ Mary Sue lộ tuyến, không tiền đồ, thật sự không có tiền đồ."[ Khúc Tiểu Khê ] không để ý tới nó, tháo huy chương xuống, đeo lên cổ Hạ Lê.Hoắc Minh đi theo phía sau hai người, một khuôn mặt kéo đến thật dài, Khúc Tiểu Khê liên tiếp ngẩng đầu, dùng thường thức hạn hẹp của mình kiểm tra Hoắc Minh tức giận nguyên nhân.Có một từ rất thích hợp để miêu tả tâm trạng cậu ấy.
Khi nhìn thấy hai người khác thân mật mà chính mình bị xa lánh bên ngoài.Là......
"Ghen" sao?Khúc Tiểu Khê nhớ mang máng cậu từng nghe qua từ này.Cho nên Hoắc Minh vì sao ăn dấm?[ Khúc Tiểu Khê ] nói muốn khiến Hoắc Minh thích Hạ Lê, kia......
Hoắc Minh là bởi vì [ Khúc Tiểu Khê ] cùng Hạ Lê quá thân mật cho nên không thoải mái sao?
Cậu ấy hy vọng [ Khúc Tiểu Khê ] cách xa một chút?
Cậu ấy đã bắt đầu thích Hạ Lê rồi sao?Đỉnh đầu bé AI tỏa ra khói trắng, phát ra tiếng cảnh báo tin tức quá tải.Khúc Tiểu Khê khó có thể chải vuốt rõ ràng tầng quan hệ phức tạp này, cậu lắc đầu, đối với bóng dáng Hoắc Minh rầu rĩ nói: "Dấm, chua.
Không thể ăn, không cần ghen."
Hai tay Hoắc Minh cắm túi quần, chậm rì rì đi tới, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.Phía trước bỗng có tiếng đổ chuông, là Hạ Lê điện thoại vang lên.
Cô nhìn đến tên người gọi, đôi mắt hạnh rõ ràng sáng lên.[ Khúc Tiểu Khê ] ngừng nói, rũ mắt nhìn Hạ Lê ửng đỏ tai cúi đầu tiếp nhận điện thoại.Đầu bên kia điện thoại ẩn ẩn lộ ra một giọng nam trầm thấp, một bên tai Hạ Lê áp di động càng đỏ.
Cô đối với điện thoại đáp vài tiếng, khi cúp điện thoại một lần nữa ngẩng đầu cũng chưa ý thức được bản thân tươi cười quá mức xán lạn."
Thầy mỹ thuật nói thầy ấy vừa mua trà sữa cho lớp chúng ta, dặn tớ cùng hai bạn nam qua đó lấy."[ Khúc Tiểu Khê ] tự nhiên sẽ không từ chối, y quay đầu lại đợi Hoắc Minh: "Cùng nhau đi không?"
Hoắc Minh 'sao cũng được' đuổi kịp hai người.Tiết mỹ thuật của lớp 12 bình thường không có nhiều lắm, một học kỳ chỉ có hai lần mỹ thuật giám định và thưởng thức, toàn nhằm thả lỏng tinh thần, hoặc là đến sau núi hít thở không khí trong lành, hay ở phòng học xem bộ phim điện ảnh.Đáng lẽ quan hệ của vị giáo viên mỹ thuật cả một học kỳ không gặp được mấy lần với học sinh trong lớp sẽ không thân đến mức mua trà sữa, nhưng thật sự là thầy mỹ thuật được phân vào 12-1 quá trẻ, còn rất đẹp trai.
Học sinh khối trên khối dưới đều thích quấn lấy thầy Mộ hỏi đông hỏi tây, hỏi nhiều liền trở nên thân thiết.Thầy Mộ kiên nhẫn, tri kỷ, ai có phiền não đều có thể hướng thầy ấy nói hết.
Lớn hơn bọn họ tám tuổi, thầy Mộ là người thành thục đáng tin cậy, lại không đến mức quá có sự khác biệt, luôn cùng học trò tâm sự.Khúc Tiểu Khê có đoạn thời gian cũng sẽ trốn học ngâm mình ở phòng mỹ thuật, có thể an tĩnh mà vẽ tranh, ngẫu nhiên cũng làm người mẫu cho thầy Mộ.
Không cần phải nghĩ đến thời gian, thực thả lỏng.Hạ Lê gõ nhẹ cửa phòng mỹ thuật đang khép hờ, cánh cửa mở ra một nửa, đưa mắt nhìn vào bên trong, hai bím tóc mềm mại chảy xuống đầu vai cô.Một giọng nam dịu dàng vang lên: "Như thế nào tới nhanh như vậy, vào đi."
Nữ sinh cười ranh mãnh, chắp tay sau lưng đi vào.Người đàn ông ngồi bên cửa sổ, mặc một chiếc áo sơ mi vàng nhạt với cổ viền tinh tế, cổ tay áo hơi xắn lên, để lộ cánh tay rắn rỏi.
Đôi tay kia tựa như một tác phẩm nghệ thuật, một bên nâng bảng pha màu, bên kia cầm bút vẽ vương chút thuốc màu.Mộ Thích Trần buông bút trong tay, ngẩng đầu đối với ba người vừa đi vào, nói xin lỗi: "Mới vừa hỏi bên kia, trà sữa còn chưa có chuẩn bị kịp, các em ngồi chờ một lát nhé."
Hạ Lê vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì: "Nhưng sao thầy lại đặt trà sữa cho lớp bọn em thế ạ?"
Mộ Thích Trần nhếch khóe môi cười với cô: "Này không phải là do thấy các em lớp 12 học tập vất vả quá sao."
Mái tóc mềm mại buông xuống, đôi mắt phản chiếu ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, giọng nói trầm thấp, dịu dàng đến mức khiến lòng người xao động.
Phía sau, Hạ Lê vô thức đan chặt những ngón tay vào nhau.Mộ Thích Trần thu dọn xong bàn vẽ, đứng dậy cùng [ Khúc Tiểu Khê ] cùng Hoắc Minh chào hỏi."
Đã lâu không gặp Khúc Tiểu Khê, nghe nói hôm khai giảng xảy ra tai nạn xe cộ?
Em không sao chứ?"
Mộ Thích Trần cùng Hoắc Minh không thân thiết nên chỉ hướng nam sinh mỉm cười.Hoắc Minh gật gật đầu tính làm đáp lại."
Khúc Tiểu Khê sau tai nạn xe cộ đã quên rất nhiều chuyện trước kia."
Hạ Lê đúng lúc giải thích, cô hỏi [ Khúc Tiểu Khê ], "Còn nhớ rõ thầy Mộ không?
Cậu trước kia thường xuyên tới chỗ này của thầy Mộ để vẽ tranh đấy."
"Không ngờ tới nguyên chủ cùng hắn từng có tiếp xúc." [ Khúc Tiểu Khê ] lặng lẽ ở trong lòng nói, trên mặt lại đối Mộ Thích Trần thẹn thùng mà cười cười: "Có chút nhớ không rõ."
Mộ Thích Trần giơ tay xoa nhẹ [ Khúc Tiểu Khê ] đầu, mỉm cười nói: "Không có việc gì, không nhớ rõ liền không nhớ rõ."
Hắn vươn tay: "Tôi tên Mộ Thích Trần, giáo viên mỹ thuật của 12-1, trước kia từng dạy em vẽ tranh, về sau nếu còn muốn học mỹ thuật cũng có thể tới tìm tôi."[ Khúc Tiểu Khê ] một bên phối hợp như là ở đối đãi bạn bè với Mộ Thích Trần, một bên cùng hệ thống nói: "Đây là nam chính ngày sau sẽ nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu của chúng ta sao."
Ánh nắng đầu thu vừa lúc chiếu rọi, làn gió nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ, khẽ lay động tấm rèm, trên bàn vẽ tràn ngập những sắc thái đẹp đẽ, thiếu nữ ngây ngô rung động, thầy giáo mỹ thuật dịu dàng đẹp trai......
Mặc cho ai tới xem đều thấy được đây là mở đầu một câu chuyện tình yêu học đường đầy lãng mạn."
Nếu không phải từng xem qua kịch bản, ta thật đúng là không thể tưởng được hắn về sau sẽ biến thành bá tổng, đỏ mắt đè nữ chính trên tường nói ' mạng đều cho em '."
Hệ thống: "...... thật ra kịch bản còn không có đoạn này."[ Khúc Tiểu Khê ]: "Cũng không khác lắm, đều là những câu thoại mang phong cách bá tổng điển hình."......
Bá tổng.Khúc Tiểu Khê nhìn Mộ Thích Trần, chậm rãi đem hắn cùng [ Khúc Tiểu Khê ] trong miệng nam chính đặt ngang bằng.Cho nên......
Thầy mỹ thuật chính là người tương lai sẽ thương tổn Hạ Lê, lại vận dụng sở hữu tài nguyên làm Hạ Lê không đường có thể đi chỉ có thể trở lại bên hắn tức nam chính bá tổng sao?Theo như lời hệ thống, cốt truyện sau dần của《 ngược luyến tình thâm: Tổng tài xin hãy buông tay 》, tác giả sắp không thể cứu nổi tình cảm của nam nữ chính, đành phải điên cuồng cho nam chính thêm buff, thêm đến mức nữ chính suýt nghĩ thông suốt thì bỗng cùng nam chính chơi đuổi bắt, em chạy anh đuổi.
Cốt truyện tăng tốc, nhảy thẳng đến khi nữ chính mang thai và cùng nam chính tạo ra hôn lễ thế kỉ, tục xưng -- kết chớp nhoáng nhưng vẫn phải HE.Hệ thống hy vọng [ Khúc Tiểu Khê ] làm chính là bổ sung trung gian thiếu hụt logic, làm cốt truyện vẫn bảo trì được cẩu huyết phong vị, viên mãn HE."
Nhìn dáng vẻ Khúc Tiểu Khê bây giờ thật sự khôi phục bình thường sao?"
Mộ Thích Trần nói."
Không chỉ vậy đâu!
Khúc Tiểu Khê vừa rồi còn giành được huy chương nhảy cao nữa!"
Hạ Lê quơ quơ huy chương trên cổ, "Thêm một chút vinh quang cho lớp chúng ta rồi!"
Tiếng đối thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Khúc Tiểu Khê, cậu nghe Mộ Thích Trần khen: "Không ngờ Khúc Tiểu Khê lợi hại như vậy nha!"
Mộ Thích Trần lấy rổ hoa qua dùng làm tĩnh vật trong lớp, cười nói: "Buổi sáng mới vừa thay một mẻ trái cây mới, em xem bản thân thích ăn cái gì, thoải mái lấy."[ Khúc Tiểu Khê ] thoái thác hai lần, Mộ Thích Trần dứt khoát đem cả rổ hoa quả bỏ mỗi chuối ra, săn sóc nói: "Tôi nhớ rõ em không thể ăn chuối, vậy lấy quả táo này đi."
Nói xong lại đưa cho Hạ Lê một quả lê tròn.[ Khúc Tiểu Khê ] cầm trên tay một quả táo đỏ rực, chậm rãi quay đầu chuyển hướng về phía người từ lúc vào phòng mỹ thuật liền không nói một lời - Hoắc Minh, gằn từng chữ một nói: "......
Không ngờ em lại không thể ăn chuối đấy."
Hoắc Minh: "......"
Hoắc Minh yên lặng đem tầm mắt dời đi.Mộ Thích Trần không biết hai người đang đấu khẩu, vẫn gọn gàng lưu loát mà bổ thêm một đao: "Trước kia em đến chỗ tôi vẽ tranh, tôi từng cho em chuối mấy lần, vẫn là bạn cùng bàn của em đến nói với tôi rằng em không thể ăn, kêu tôi đừng làm khó dễ em."
"Nói như vậy thì."
Mộ thích thần đánh giá Hoắc Minh, "Vị bạn học này chính là bạn cùng bàn của Khúc Tiểu Khê đi, mới vừa vào cũng chưa nhận ra được."
Chương này tác giả viết hơi ngắn, chưa tới 2000c chữ.