Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 670



Chạy rất lâu, chạy rất xa.

Cuối cùng khi cô mệt mỏi muốn ngất đi, cô nhìn thấy một cung điện đổ nát phủ đầy hoa lan xanh trắng, tường đổ mái xiêu, trông có vẻ sắp đổ.

"Giống như trong giấc mơ của em." Diệp Cửu Cửu đi đến trước đại điện, giống như trong mơ nhìn về phía tượng đá đổ trên mặt đất, cô nhẹ nhàng bóc những cành hoa trên đó, dựng lại bức tượng đá không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió.

Nhìn rõ bức tượng đá, Diệp Cửu Cửu khựng lại, cô giơ tay nhẹ nhàng v**t v* bức tượng đá có đôi mắt và lông mày rất giống mình, không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó kết nối.

Cô quay đầu nhìn cung điện đổ nát, bước lên bậc thang đi vào, khi đến cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng động phía sau, cô quay đầu nhìn lại thì thấy hoa lan xanh trắng trải trên cửa đang cố đẩy Lăng Dư và những người khác đang cố đi theo ra ngoài.

Lăng Dư nhìn Diệp Cửu Cửu đứng trên bậc thang cao, anh nhẹ nhàng nắm chặt tay.

'Anh ở ngoài đợi em." Diệp Cửu Cửu nhẹ giọng nói xong, sau đó quay người tiếp tục đi lên, rồi bước vào đại điện đổ nát, bên trong đầy mạng nhện, trông có vẻ đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Cô đi đến bên cạnh cột tường theo cảnh trong mơ, sau đó nhìn thấy trên một trong những cột tường được vẽ đầy hoa lan xanh trắng, dưới đáy hoa có vẻ có hai con rắn đỏ quấn quanh, hai con rắn đỏ rất sống động, trông như đang sống.

Thực sự là sống. Hai con rắn đỏ chuyển động đôi mắt đỏ, lao thẳng về phía cô: "ÁI"

Lăng Dư ở bên ngoài đại điện nghe thấy động tĩnh, vô thức muốn xông vào nhưng lại bị một bức tường vô hình chặn lại, anh đập thế nào cũng không vào được.

"Điện hạ." Bạch tuộc lớn tiến lên ngăn Lăng Dư lại: "Cô ấy có thể vào, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

Những người khác cũng phụ họa: "Điện hạ đừng lo lắng." Lăng Dư biết lý lẽ này, nhưng càng như vậy càng bất an, nếu cô chỉ là điện hạ, anh sẽ không có phản ứng gì, nhưng cô còn là người anh yêu, không giống nhau.

Bạch tuộc độc thân đều không hiểu lý lẽ này, chỉ cảm thấy điện hạ lạnh lùng tự chủ đã trở nên khác trước.

Lăng Dư vẫn đứng ở cửa nhìn về phía cung điện, không biết đã bao lâu, đột nhiên phát hiện mặt đất bắt đầu rung chuyển, giống như động đất khiến mọi người gần như không đứng vững.

Sau một trận rung chuyển ngắn, Lăng Dư phát hiện ra cung điện vừa rồi còn đổ nát đã được đổi mới, những vết nứt và mạng nhện trước đó đều biến mất, trông giống như mới xây dựng.

TBC

Hoa lan xanh tháng chín vô tận xung quanh nở rộ hơn, nhiều cánh hoa bay lên rồi rơi xuống biển, theo dòng nước trôi đến nơi xa hơn, như báo cho đại nhân của chúng đã trở vê.

Nhóm bạch tuộc đốm xanh khổng lồ và cá thương long khổng lồ ẩn núp dưới đáy biển cùng mở to mắt, trong mắt tràn ngập nước mắt, đại nhân thực sự đã trở về.

Tất cả mọi người đều rất phấn khích và vui mừng, chỉ có Lăng Dư là lo lắng bất an, anh không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào cửa cung điện.

Đợi rất lâu, anh nghe thấy tiếng bước chân đi ra, mỗi tiếng bước chân đều như tiếng trống đập mạnh vào tim anh, từng tiếng một.

Lăng Dư mím chặt môi nhìn chằm chằm vào cửa, rất nhanh anh nhìn thấy một chiếc váy trắng xuất hiện, nhìn theo viền váy, anh nhìn thấy Cửu Cửu khác trước, trên đầu cô đội vòng hoa làm bằng hoa lan xanh tháng chín, bên tai cũng đeo hoa lan xanh tháng chín, bên chân có hai con rắn toàn thân đỏ rực.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 671



Nhìn từ xa, cô lạnh lùng thoát tục, không nhiễm bụi trân, đứng trên cao, có một sự xa cách khiến người ta không thể chạm tới.

Cho đến lúc này, chút tâm tư còn sót lại trong lòng Lăng Dư tan vỡ, anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi quỳ xuống một chân, cung kính nói: "Điện hạ, hoan nghênh người trở về."

Khi Lăng Dư gọi một tiếng điện hạ, vùng biển Lãng Quên không có gió bắt đầu nổi gió, gió thổi vô số cánh hoa bay về phía Diệp Cửu Cửu.

Những cánh hoa màu lạnh làm nổi bật Diệp Cửu Cửu giống như hoa sen tuyết trên đỉnh băng sơn, trong sáng lạnh lùng, kiêu ngạo đứng ở đó.

Cô ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn những cánh hoa bay đầy trời, đưa tay đón lấy vài cánh hoa đang bay về phía mình, những cánh hoa thân mật cọ vào lòng bàn tay cô, sau đó quấn quanh cổ tay cô một vòng, biến thành một chiếc vòng tay đẹp và trang nhã.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Lăng Dư không kìm được ngẩng đầu nhìn cô gái có khí chất lạnh lùng trong sáng, cô cứ như vậy đứng trên bậc thang cao, vẫn là người quen thuộc đó nhưng trông lại cao không thể với tới.

Diệp Cửu Cửu cúi mắt nhìn Lăng Dư đang quỳ dưới đất, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô nhận ra sự hoảng loạn bất an trong mắt anh, cô từ từ bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt anh.

Mỗi bước cô đi, tim Lăng Dư lại đập thình thịch, anh sợ Cửu Cửu thích cười biến thành điện hạ Cửu Khanh không có thất tình lục dục, từ nay vứt bỏ quá khứ không muốn nhìn anh thêm lần nào nữa.

Diệp Cửu Cửu chậm rãi bước đến trước mặt anh, nhìn đôi mắt xanh lam sương mù u ám của anh, trong mắt anh chỉ có mình cô: “Anh sợ cái gì?"

Lăng Dư nghe thấy giọng nói bình tĩnh không chút cảm xúc của cô, hơi thở nghẹn lại: Sợ em quên anh."

"Không quên." Giọng điệu của Diệp Cửu Cửu vẫn nhàn nhạt, cô từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Lăng Dư lên, ngắm nhìn khuôn mặt vô cùng mỹ lệ này.

Lăng Dư không né tránh, hy vọng có thể nhìn thấy nhiều thông tin hơn trong mắt cô, đáng tiếc là không có gì cả, lạnh nhạt như thể không quen biết.

TBC

"Đứng lên đi." Diệp Cửu Cửu buông cằm anh ra, quay người bước đi trên những cánh hoa mềm mại.

Lăng Dư lập tức đứng dậy đi theo, vừa định đến gần thì hai con rắn đỏ bên cạnh Diệp Cửu Cửu liền "xì xì" thè lưỡi rắn, đe dọa không cho anh đến gân.

"Suyt." Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn hai con rắn mắt đỏ rực.

Hai con rắn đỏ lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn thu nhỏ lại rôi quấn quanh mắt cá chân trắng ngần của Diệp Cửu Cửu, ngoan ngoãn không kêu tiếng nào nữa.

Diệp Cửu Cửu đi đến nơi có thể nhìn thấy mặt biển rộng lớn, ngồi xuống tảng đá bên cạnh nhìn ra biển, nước biển xanh thẳm như ngọc lục bảo, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Bây giờ nhìn thấy biển này và cảm giác trước đây hoàn toàn khác, không còn bí ẩn, cũng không còn nguy hiểm, chỉ là một vùng biển bị thời gian lãng quên mà thôi.

Lăng Dư đứng sang một bên, không chớp mắt nhìn Diệp Cửu Cửu tóc dài hơn rất nhiều, không cam lòng hỏi một câu: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn Lăng Dư cẩn thận, dường như đang cân nhắc điều gì đó, nheo mắt lại: "Anh nói xem?”

Lăng Dư bị giọng điệu lạnh lùng của cô làm cho hơi hoảng: "Không biết."

"Bạn trai như anh thật vô dụng." Diệp Cửu Cửu nhấc chân đá nhẹ vào chân Lăng Dư, khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói lạnh lùng của cô trở nên mềm mại hơn một chút: "Em đã gần một ngày không ăn gì rồi."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 672



Lăng Dư ngẩn người một giây, sau đó phản ứng lại: "Anh, anh sẽ đi bắt cho em ngay.'

Diệp Cửu Cửu bị vẻ mặt hoảng loạn của anh chọc cười, sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Lăng Dư thấy cô cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết là dáng vẻ quen thuộc của cô, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, những dây thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng, giọng nói vô thức mềm mại hơn rất nhiều: "Em muốn ăn gì?"

Diệp Cửu Cửu nhớ đến việc đã ăn sashimi liên tục mấy bữa, thực sự không muốn ăn nữa: "Muốn ăn cua nhỏ tôm nhỏ."

Lăng Dư đáp một tiếng, quay người định xuống biển thì bạch tuộc lớn và những người khác chặn lại: "Điện hạ, chúng tôi sẽ đi bắt cho điện hạ."

Bạch tuộc lớn và những người khác nhanh chóng quay người, biến mất trong nháy mắt, để lại cho Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư một không gian riêng.

Diệp Cửu Cửu cong môi, sau đó nhẹ nhàng vỗ vào vị trí bên cạnh: "Đứng mỏi không?”

Lăng Dư ngồi xuống bên cạnh, liếc nhìn hai con rắn đỏ đang nhe răng trên mắt cá chân cô, anh dời mắt nhìn Diệp Cửu Cửu đang tỏa sáng: "Anh tưởng..."

"Chỉ muốn dọa anh một chút thôi." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng lắc lư đôi chân, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười đắc ý: "Dọa thành công không?”

"Đã thành công." Lăng Dư thở dài: "Anh tưởng em quên anh rồi, cũng không muốn tiếp tục nữa."

Anh biết rằng thần linh không có thất tình lục dục, họ sinh ra trong những năm tháng dài đằng đãng, không hiểu tình yêu, cũng không quan tâm đến bất kỳ ai, anh sợ Diệp Cửu Cửu cũng sẽ trở thành như vậy.

TBC

Diệp Cửu Cửu nghiêng đầu nhìn anh: "Nếu em thực sự quên anh thì sao?"

Lăng Dư vừa rồi đã suy nghĩ rất nhiều trong đầu: "Anh sẽ hối hận vì đã đưa em đến đây, sau đó... sẽ đánh em bất tỉnh rôi đưa đi, đợi đến khi em thích anh và Tiểu Ngư trở lại thì sẽ thả em đi."

“Anh dám đánh em bất tỉnh, chắc chắn sẽ bị hai đứa chúng nó cắn chết." Diệp Cửu Cửu mím môi: "Em chỉ thấy lúc trước anh do dự thiếu quyết đoán nên cố tình muốn dọa anh một chút thôi."

Lăng Dư nhìn ra biển lớn mênh mông: “Anh không do dự, anh chỉ sợ sau khi anh đến sẽ không còn cách nào quay lại đó nữa."

Thời gian trước, giữa đáy biển và thế giới của Cửu Cửu không có đường thông, anh có thể đến tìm Tiểu Ngư là do cả tộc đã tốn rất nhiều sức lực đưa đi, các trưởng lão ở dưới đáy biển đã tu dưỡng hơn hai tháng mới miễn cưỡng hồi phục, không chịu nổi việc hao tổn tâm sức trong nhiều năm.

Vì vậy, sau khi anh đến đáy biển chắc chắn sẽ rất khó để đến thế giới của Cửu Cửu, đồng thời anh cũng có trách nhiệm của riêng mình, càng không có cách nào ở lại thế giới của Cửu Cửu để ở bên cô, cô sẽ phải một mình đối mặt với nhiều chuyện, đây mới là lý do anh cân nhắc kỹ lưỡng.

Chỉ là cuối cùng cảm xúc đã lớn hơn lý trí, may mắn là cô có thể đến đây.

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng ừ một tiếng, không có ý truy cứu: "Được rồi."

Lăng Dư nhìn Diệp Cửu Cửu vẫn nhàn nhạt, khóe miệng nhếch lên nhẹ nhàng đưa tay ra, vừa định nắm lấy tay cô thì bị hoa Cửu Nguyệt Lam mọc ra võ vào.

Anh nhẹ nhàng gỡ bỏ cái bóng đèn phiền phức giống Tiểu Ngư, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay Diệp Cửu Cửu: "Em đã tìm được mọi thứ em muốn biết chưa?”

"Tìm được rồi." Diệp Cửu Cửu bị hai con rắn đỏ lao vào rồi ngất đi, sau khi ngất đi, cô trực tiếp rơi vào một giấc mơ rất dài rất dài.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 673



Rất lâu rất lâu trước đây, một vị thân tên là Cửu Khanh đã xuất hiện ở đây, nàng quản lý một vùng biển rộng lớn vô biên cùng hàng vạn sinh vật biển.

Hàng vạn sinh vật dưới sự che chở của linh khí của nàng đã bắt đầu có linh trí, bắt đầu dần có đặc điểm của con người, họ ra khỏi mặt nước, tôn sùng Cửu Khanh thành vị thần duy nhất, nàng dựa vào sức mạnh tín ngưỡng của mọi người, vượt qua những năm tháng dài đằng đẫng.

Sau đó thảm họa ập đến, Cửu Khanh vì để bảo vệ nhưng sinh vật biển đã dốc hết sức tách vùng biển do mình quản lý ra khỏi thế giới ban đầu, biến nơi đây thành nơi bị thời gian lãng quên.

Nhiều bộ hải tộc nhân cuối cùng cũng c.h.ế.t đi trong những năm tháng dài đằng đẳng, còn Cửu Khanh đại nhân đã cạn kiệt sức lực không thể hồi phục, phạm vi nàng che chở cũng dân thu hẹp lại, đây cũng là lý do tại sao hương vị của hải sản trong và ngoài vùng biển Lãng Quên lãng lại khác nhau.

Cửu Khanh đại nhân không còn tín ngưỡng đã yếu ớt chìm vào giấc ngủ, chỉ có thể nằm trong cung điện do hải tộc nhân xây dựng cho nàng, nằm ở nơi đó suốt những năm tháng dài đằng đãng, lâu đến mức mọi người đều cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết, chỉ có một số ít hải tộc nhân cổ đại còn nhớ nàng đã từng xuất hiện.

Sau đó nàng thậm chí không thể duy trì được cơ thể của mình, chỉ có thể vào trước khi biến mất đã gửi ý chí còn sót lại ra ngoài, biến thành một đứa trẻ sơ sinh được gửi đến thế giới bên ngoài, mỗi lần đến đây lại có thể đổi lấy vùng biển Lãng Quên không thay đổi trong hàng nghìn năm.

Diệp Cửu Cửu là thân phận cuối cùng trong vô số lần Cửu Khanh tiêu tan, sau khi cô chết, vùng biển Lãng Quên lãng sẽ không còn tồn tại nữa.

Những lần trước đó đều là vào sau khi cái xác nhân loại già đi rồi mới đến, Diệp Cửu Cửu có thể tích lũy năng lượng mở thông đạo trước thời hạn là vì cô làm hải sản bán cho rất nhiều người bệnh, lòng biết ơn và tín ngưỡng của bọn họ khiến cô mở được thông đạo sớm hơn.

Diệp Cửu Cửu tiếp nhận rất nhiều ký ức, quá nặng nề, đè cô đến nỗi hơi khó thở, cô nhẹ nhàng thở dài: "Lăng Dư, em chính là vị đại nhân mà bạch tuộc đốm xanh nhắc tới."

Cô dừng lại một chút: "Nhưng cũng không phải." Không phải là vì cô biết rõ mình là Diệp Cửu Cửu.

Cũng càng muốn trở thành một Diệp Cửu Cửu thích nấu ăn, thích kiếm tiền, thích Lăng Dư.

"Anh biết." Lăng Dư lại quỳ một gối trước mặt cô, đặt tay cô lên trán mình: 'Dù em có là ai, tộc nhân ngư bọn anh cũng sẽ mãi mãi phụng sự em.'

Không biết có phải là ảo giác không, sau khi Lăng Dư nói xong câu này, Diệp Cửu Cửu nhận ra tín ngưỡng của anh truyền vào cơ thể cô, mặc dù chỉ là muối bỏ biển nhưng cô vẫn rất vui, vì cô biết Lăng Dư không lừa cô: "Em nhớ rồi."

Lăng Dư cười đáp một tiếng, anh chỉ sợ cô không nhớ.

TBC

Diệp Cửu Cửu cười chỉ vào xa xa, một tay xách một con tôm hùm hoa hồng lớn, một tay xách một con bạch tuộc lớn: Vậy bây giờ anh đi nướng con tôm hùm hoa hồng đó cho em đi."

"Được.' Lăng Dư biết cô không quen ăn đồ sống: "Anh đi bảo họ nhóm lửa."

Diệp Cửu Cửu gật đầu, sau đó ngồi bên cạnh nhìn mọi người tìm một số cành cây khô dưới dây leo hoa, nhóm lửa theo cách lấy lửa bằng cách khoan gỗ thô sơ nhất.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 674



Bạch tuộc lớn biến thành thân bạch tuộc, mỗi bên túm một đầu tôm hùm, sau đó đặt lên lửa nướng, nướng đến khi hơi cháy xém thì đưa cho Diệp Cửu Cửu: "Đại nhân, tôm nướng xong rồi."

Diệp Cửu Cửu nhìn con tôm hùm hoa hồng nặng hơn mười lăm cân, con này không nhỏ.

"Cảm ơn”" Diệp Cửu Cửu để anh ta đặt lên đá, cô dùng lá hoa bọc một đoạn thịt tôm nướng cháy xém, cắn một miếng nhỏ, hương vị rất tươi ngon nhưng ăn nhiều hương vị tươi ngọt sẽ rất nhớ tôm hùm cay: "Muốn ăn tôm hùm cay rồi."

Đáy biển không có gia vị cay, Lăng Dư hỏi cô: "Có muốn về sân không?"

TBC

"Vài ngày nữa đi." Diệp Cửu Cửu đã hứa với Tiểu Ngư sẽ về thăm cô bé.

Ăn xong tôm hùm nướng thì trời dần tối, cô ngồi bên bờ biển nướng lửa một lúc rồi trở về cung điện, bên trong mặc dù đã được đổi mới nhưng vẫn trống trải.

Diệp Cửu Cửu ngồi trên sập sau cung điện, nhìn hơn mười con bạch tuộc đốm xanh đã biến thành người, họ là một số sinh vật biển còn sót lại mà Cửu Khanh đại nhân đã cứu.

Sở dĩ có thể sống lâu như vậy cũng là vì năng lực của Cửu Khanh đại nhân, nếu không thì đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Thời điểm Cửu Khanh đại nhân có sức lực gửi ý chí ra ngoài để tiếp tục, cũng là vì họ kiên trì tín ngưỡng nàng.

Bạch tuộc đốm xanh bò phục dưới chân Diệp Cửu Cửu: "Đại nhân, tôi biết là ngài."

Cá thương long, cá Xiphactinus, cá Zeuglodon lo lắng nhìn cô: "Đại nhân, chúng tôi không biết là ngài..."

Quy tắc ở vùng biển này là cá lớn nuốt cá bé, hơn nữa Cửu Khanh đại nhân đã biến mất nhiêu năm, Diệp Cửu Cửu cũng không mong họ có thể nhận ra ngay được, cô nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý đã chấp nhận lời xin lỗi.

Bạch tuộc đốm xanh tiến lên hỏi: "Đại nhân, ngài đến thật tốt quá, lần này có thể ở lại đây mãi không?”

Diệp Cửu Cửu nhàn nhạt nói: "Không." "Ngài không ở lại sao?" Bạch tuộc đốm xanh kinh ngạc nhìn Diệp Cửu Cửu, trước đây mỗi lần đại nhân đến đều ở rất lâu, lần này mới đến đã muốn đi rồi sao?

Diệp Cửu Cửu không biết những thân phận khác ra sao, còn cô thì thích cuộc sống ở thế giới đó hơn, thích các loại đồ ăn ngon ở đó hơn, hơn nữa sẽ có nhiều người ăn hải sản của cô hơn: "Tôi còn có cuộc sống riêng của mình ở những nơi khác.'

Bạch tuộc đốm xanh không cam lòng hỏi tiếp: "Nhưng vùng biển Lãng Quên vẫn luôn thu nhỏ, ngài thực sự không ở lại sao?"

"Tôi ở đây, nó sẽ thu nhỏ nhanh hơn." Diệp Cửu Cửu đến, có lẽ còn có cơ hội để vùng biển Lãng Quên khôi phục lại kích thước ban đầu, cũng có thể để tộc của Lăng Dư tiếp tục tồn tại.

Bạch tuộc đốm xanh sáng mắt lên: "Ngài có cách gì sao?"

"Có một số ý tưởng." Diệp Cửu Cửu không nói nhiều.

Cá thương long cẩn thận hỏi: "Vậy ngài còn đến nữa không?"

Diệp Cửu Cửu gật đầu, thỉnh thoảng đến lấy hàng cũng khá tốt: "Có thời gian sẽ đến."

"Ngài đến là tốt rồi." Bạch tuộc đốm xanh rất sợ cô giống như trước đây, lại biến mất thật nhiêu năm.

Diệp Cửu Cửu gật đầu: 'Sẽ đến."

"Các người hãy giúp tôi canh giữ nơi này thật tốt, đợi tôi đến."

Con bạch tuộc đốm xanh: "Vâng."

"Đi đi, không có việc gì thì đừng đến." Diệp Cửu Cửu để họ rời đi, sau đó nằm một mình trên giường đá cứng, trong đầu lướt qua cuộc sống của những thân phận khác, xem đi xem lại cuối cùng vẫn thấy mình sống thoải mái nhất trong thế giới nhỏ này.

Tối qua bị bệnh, hôm nay lại trải qua rất nhiều chuyện, Diệp Cửu Cửu yếu ớt không chống đỡ được bao lâu thì ngủ thiếp đi.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 675



Lăng Dư ở bên ngoài nhà nghe thấy tiếng thở của cô chậm lại, nhìn vào qua cửa sổ hé mở, cô đang ngủ say, giữa mày hơi nhíu lại, dường như vẫn còn lo lắng điều gì đó.

Anh muốn vào giúp cô nhẹ nhàng vuốt phẳng giữa mày nhưng vừa đến gần cửa sổ thì đã bị hai con rắn đỏ nhe răng lè lưỡi chặn lại.

Hoa màu xanh lam lúc này cũng lặng lẽ nở rộ, che kín cửa sổ, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong.

Lăng Dư: '...

Còn đáng ghét hơn cả Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư bị nhắc đến lúc này đang nằm trên giường đạp chân loạn xạ: "Ngọc nãi nãi, Cửu Cửu bao giờ mới về vậy?"

Ngọc nãi nãi kéo chăn mỏng đắp lên chân cô bé: "Tiểu điện hạ đừng vội, điện hạ và cô ấy sẽ sớm đến thôi."

Tiểu Ngư đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ có thể dỗ dành tùy tiện như trước nữa: "Sớm là bao lâu? Một giờ hay nửa ngày, hay một ngày, hay mấy ngày? Ngọc nãi nãi phải nói con số chính xác, đừng mơ hồ như vậy, không tốt."

Ngọc nãi nãi rất đau đầu, một đứa trẻ nhỏ như vậy lại giáo dục bà, bà bất lực vỗ nhẹ vào người đứa nhỏ: "Bà cũng không biết khi nào họ đến."

"Nhưng bà biết nếu cô ấy về sớm, tiểu điện hạ đi ngủ sớm một chút, sẽ có thể gặp cô ấy sớm hơn."

Tiểu Ngư bắt chéo chân: "Vậy nếu cô ấy không về thì sao?"

Ngọc nãi nãi rất đau đầu: "... Điện hạ, trước đây ngài nói ngủ sớm dậy sớm thì cơ thể khỏe mạnh, ngài không ngủ sớm thì lúc cô ấy về sẽ tức giận thì sao?"

Tiểu Ngư nghe bà nói vậy, lập tức buông chân xuống, sau đó nhắm mắt lại: "Hừ hừ hừ, cháu ngủ đây."

Ngọc nãi nãi không vạch trân cô bé, ngồi bên cạnh lặng lẽ đợi cô bé ngủ, đợi cô bé ngủ rồi mới lắc đầu bước ra khỏi cung điện.

Trong lòng bà khẽ thở dài, không biết tiểu điện hạ trong vòng ba tháng ngắn ngủi này đã trở nên thông minh như vậy từ lúc nào, sao lại nói nhiêu đạo lý như vậy, nếu không phải lớn hơn vài tuổi, thật dễ bị hỏi đến mức không biết trả lời như thế nào.

Tiểu thị nữ: "Ngọc nãi nãi, điện hạ bây giờ trở nên thông minh lanh lợi hơn rồi."

Thực ra cô ấy muốn nói là Tiểu Ngư trở nên ồn ào hơn nhiều, nhưng cô ấy không dám nói.

Ngọc nãi nãi liếc cô ấy một cái, chậm rãi nói: "Như vậy càng tốt."

TBC

Mặc dù tiểu điện hạ trước đây rất ngoan ngoãn và yên tĩnh khiến người ta rất yên tâm, nhưng lại kìm nén tính tình, lâu dần dễ xảy ra vấn đề, bà thấy vị quý nhân kia nói rất đúng, không nên vì tiện cho mình, lấy danh nghĩa là để trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện mà trói buộc trẻ quá mức.

Tiểu thị nữ không dám nói gì nữa, cúi đầu đi theo Ngọc nãi nãi ra ngoài, đến cửa thì dừng lại, cô ấy sẽ ở đây canh giữ cả đêm, đề phòng tiểu điện hạ gọi người làm việc.

Tiểu Ngư ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp, mơ thấy Cửu Cửu nướng cho mình một cái chân giò lớn, bên trên rắc đây bột thì là, bột ngũ vị hương, ngon đến ch** n**c miếng: "Húp-"

"Mơ thấy đồ ăn ngon gì mà ch** n**c miếng thế?"

Tiểu Ngư mơ hồ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cửu Cửu: "Chân giò lớn."

"Ăn ngon không?"

"Ngon lắm." Tiểu Ngư chép miệng hai cái, mơ màng phát hiện có chút không đúng, sao cô bé lại nghe thấy giọng nói của Cửu Cửu?

Cô bé lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mơ, mở mắt ra quả nhiên thấy Cửu Cửu đang ngồi trước giường, cô bé dụi mắt: "Cửu Cửu sao lại ở đây? Em có phải vẫn đang mơ không?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 676



"Em không mơ, chị về thật rồi." Diệp Cửu Cửu nâng khuôn mặt ngái ngủ của Tiểu Ngư lên hôn một cái: "Có nhớ chị không?"

"Em nhớ chị lắm." Tiểu Ngư lập tức bò dậy, nhào vào lòng Diệp Cửu Cửu: "Tối qua em còn nghĩ hôm nay chị sẽ về, chị vê thật rồi, hehehe, thật là tốt."

TBC

Diệp Cửu Cửu cũng muốn gặp Tiểu Ngư sớm một chút, vì vậy sau khi trời sáng, cô trực tiếp đi qua đường hầm đến đây.

Hôm qua sau khi tiếp nhận ký ức thì cơ thể cô vẫn còn rất yếu, việc duy nhất có thể làm là có thể mở đường hầm tại một điểm cố định, số lần mở có hạn, thời gian cũng có hạn, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với cái xoáy nước nhỏ trong tủ lạnh trước đây.

Diệp Cửu Cửu cười nhéo má cô bé, mềm mại như bánh bao nhỏ thơm mềm, nhéo đặc biệt dễ chịu: "Hai ngày nay có khóc không?"

"Không, em mới không khóc." Tiểu Ngư ngồi cạnh cô, vui vẻ lắc lư đôi chân: "Em không chỉ không khóc mà còn nhặt được rất nhiều ngọc trai."

Nói xong, cô bé nhảy xuống giường, sau đó đi đến kho báu của mình lấy ra một hộp ngọc trai mà cô bé đã nhặt được: "Đây là em chọn rất lâu mới chọn được, là loại nhỏ nhất."

Diệp Cửu Cửu nhìn thấy viên ngọc trai nhỏ nhất cũng to bằng ngón tay cái, đường kính khoảng một cm, bề mặt tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ: "Được rồi, chị biết rồi, đợi chúng ta vê sẽ mua xe đạp cho nhóm bạn nhỏ của em."

Tiểu Ngư phấn khích nhảy dựng lên: "Đi ngay bây giờ."

Diệp Cửu Cửu cười cười nhìn Tiểu Ngư háo hức muốn đến thế giới kia: "Không ở nhà nữa sao?”

"Không ở nữa, ai thích ở thì ở." Tiểu Ngư đã chứng kiến đủ thứ đồ ăn ngon đồ chơi hay, sao còn muốn ở dưới này đếm tôm, vì vậy cô bé háo hức đi lấy quần áo của mình: "Đi đi đi."

"Không vội, chị còn muốn chơi thêm vài ngày nữa rồi mới đi." Diệp Cửu Cửu mới đến đây được năm ngày, theo tốc độ phục hồi vết thương ở lòng bàn tay thì ít nhất phải nửa tháng trở lên, nghỉ thêm vài ngày nữa rồi mới đi.

Nếu những thực khách khác nghe được lời này, chắc chắn sẽ khóc lóc kêu lên: "Không, cô không muốn." Lý Lâm than thở trong nhóm: "Đã năm ngày rồi, tay của chủ quán sao vẫn chưa lành?”

Cao Viễn nói đùa: "Tôi đã từng thấy có mấy chủ quán bị thương, tay của bà chủ ít nhất phải nửa tháng mới lành, sau đó phải dưỡng thêm nửa tháng nữa, nếu không lành thì có thể thường xuyên đau tay, không muốn kinh doanh nữa."

Cha Cao Viễn: "Sáng sớm thế này, đừng nói những lời không may như vậy.'

Cao Viễn: "Con cũng không muốn, nhưng tâm tư của chủ quán rất khó đoán.

Con trai Lưu nãi nãi: "Chắc là không đâu, nhà hàng của chủ quán vẫn đang sửa sang, đợi sửa xong là sẽ mở cửa."

Cao Viễn: "Hy vọng là vậy, sau khi ăn hải sản nhà chủ quán, tôi lại ăn hải sản khác, cứ luôn cảm thấy nó chẳng là gì cả."

"Tôi cũng thấy vậy." Chu Chu chán ghét đẩy đĩa hải sản vừa được vận chuyển bằng máy bay tới: "Không tươi chút nào, ăn còn tanh nữa, đợi chủ quán mở cửa, tôi nhất định phải ăn ba ngày ba đêm."

Cao Viễn cũng nghĩ như vậy: "Hẹn hẹn hẹn!"

Cha Lạc Lạc nhìn nhà hàng mà trợ lý sắp xếp để tiếp khách tối nay: "Lại là nhà hàng mạng nào nữa, vừa đắt vừa khó ăn, không có nhà hàng hải sản nào ngon như nhà bà chủ sao?"

Mẹ Lạc Lạc: "Đã nhiều ngày không ăn rồi, nếp nhăn đuôi mắt quầng thâm của tôi lại xuất hiện rồi."

Lạc Lạc: "Hu hu hu, đi học mệt như vậy mà còn không được đi ăn đồ ngon, cuộc đời bé không còn niềm vui nữa!"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 677



Tiểu Trân cố tình đến nhìn ngày tháng trên thông báo dán ở cửa, đã trôi qua năm ngày rồi: "Cũng không biết bao giờ thì chủ quán mới về, tôi sợ cô ấy chưa về thì cơ thể tôi lại xấu đi."

"Tiểu Trân đừng lo lắng, không phải bác sĩ đã nói tình trạng của cô bây giờ rất tốt sao? Đợi cô ấy về chúng ta lại đến là được." Cha của Nguyên Nguyên cũng vừa đưa con trai đến trường, tiện thể đến xem chủ quán bao giờ về: "Thực ra bây giờ cô không cần lo lắng quá, người cần lo lắng là những người trước đây vẫn luôn canh giữ ở đây."

Tiểu Trân nghĩ đến những bệnh nhân ung thư và người nhà vẫn luôn canh giữ ở đây hai ngày trước, không đợi được chủ quán, bọn họ sẽ tuyệt vọng đến mức nào chứ.

Cha Nguyên Nguyên: "Đều do họ tự chuốc lấy, không chịu xếp hàng mà cứ chen lấn, cuối cùng lại hại chủ quán bị thương, hại người khác cũng hại chính mình, hối hận cũng không biết khóc ở đâu."

Trong bệnh viện đúng là có rất nhiều người đang khóc: "Cha tôi đã đi rồi...'

"Hu hu hu, rốt cuộc là tên khốn nào đã làm ra chuyện vô lương tâm như vậy, con trai tôi còn trẻ như vậy, sắp bị hắn hại c.h.ế.t rồi, tôi phải liêu mạng với hắn."

"Đi đâu mà tìm, đã trốn từ lâu rồi."

"Nếu con trai tôi chết, tôi nhất định sẽ tìm những người tối hôm đó tính sổ."

Một cô gái đang dựa vào truyên dịch để duy trì sự sống ở góc phòng sợ hãi run rẩy, cô ta cắn chặt môi, không dám khóc thành tiếng, cô ta rất hối hận, sớm biết không nên nghe lời người trên mạng, vội vã chạy đến, không nên thông báo cho mọi người trong nhóm ung thư cùng kéo đến, không nên để gã đàn ông cường tráng kia châm ngòi mà đi gây chuyện, hu hu hu, cô ta không muốn chết, cô ta muốn sống...

Dưới đáy biển.

Tiểu Ngư nghe nói Diệp Cửu Cửu muốn chơi thêm một chút thời gian nữa, lập tức đổi giọng: "Được rồi, em dẫn chị đi chơi."

Cô bé đếm từng ngón tay để kể những thứ mình biết có thể chơi: "Chúng ta ra ngoài nhặt ngọc trai, bắt cua, bắt tôm hùm?”

Diệp Cửu Cửu: "Không chơi những thứ này, chúng ta lên bờ chơi." Khi đến đây, Lăng Dư hỏi cô có muốn đến thành phố trên đất liền ở đây chơi không, cô rất tò mò về nơi có nhiều người cá và con người sinh sống, vì vậy quyết định đi xem thử.

"Lên bờ?" Từ khi sinh ra đến giờ Tiểu Ngư vẫn luôn sống ở đây, chưa từng lên bờ, chỉ biết cha và anh trai dành phần lớn thời gian trên bờ: "Em có thể đi không? Anh trai và Ngọc nãi nãi không cho em đi.'

Diệp Cửu Cửu cười xoa mặt cô bé: "Bây giờ thì được rồi, anh trai nói sẽ đưa em đi.'

Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Thật sao?"

Diệp Cửu Cửu gật đầu: “Tất nhiên là thật, không tin em đi hỏi anh trai."

"Vậy em phải đi hỏi anh trai." Tiểu Ngư chạy ầm ầm đến cung điện nơi anh trai ở, vừa chạy vừa gọi anh trai, giọng nói rất lớn, cách xa cũng có thể nghe thấy.

Diệp Cửu Cửu ngồi trong nhà một lúc, Tiểu Ngư lại chạy âm ầm đến, lập tức nhào vào chân cô, vui mừng khôn xiết hét lên: "Cửu Cửu, anh trai đồng ý rồi!"

Không đợi cô nói, Tiểu Ngư quay đầu chạy đến trước rương, lục tung lục tung tìm quần áo: "Em phải chọn váy đẹp nhất, mặc đẹp nhất để đi gặp phụ vương và mẫu hậu, em đã lâu lắm rồi không gặp họ."

Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé vội vàng lục tung lục tung: “Chọn từ từ thôi, không VỘI..

TBC

"Không thể từ từ, sẽ bị anh trai bỏ lại.' Tiểu Ngư chọn một chiếc váy sặc sỡ từ bên trong: “Cái này đẹp không?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 678



Diệp Cửu Cửu đưa tay che mặt, miễn cưỡng gật đầu: "... Đẹp."

"Vậy em mặc cái này." Tiểu Ngư không kịp đợi đã thay đồ, sau đó để thị nữ giúp cô bé đeo nhiều đồ trang sức lấp lánh, sau đó kéo Diệp Cửu Cửu lên đường.

Nơi họ đến trên đất liên không phải thuộc vùng biển Lãng Quên, mà ở bên ngoài. Mỗi lần Diệp Cửu Cửu nhận được hải sản đều là từ bên ngoài gửi đến, họ ngồi trên lưng cá kiếm, lấy tốc độ cực nhanh lao về phía đông, trước khi trời tối đã đến đích.

Đất liền không giống như Diệp Cửu Cửu tưởng tượng, cô tưởng là bãi cát nối liên với đất liên, đến nơi mới phát hiện ra là nằm giữa biển, giống như một hòn đảo hoặc vách đá dựng đứng, sừng sững giữa biển.

Diệp Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn vách đá cao hàng trăm mét, giữa vách đá có một thác nước bạc đổ xuống, trông vô cùng hùng vĩ.

"Oa." Tiểu Ngư cũng phát ra âm thanh chưa từng thấy: "Cửu Cửu, cái này cao quá! Nước nhiều quái"

"Em xem còn có câu vồng kìa." Diệp Cửu Cửu chỉ vào thác nước dưới ánh hoàng hôn, sương nước phản chiếu ra một dải cầu vồng mỹ lệ.

"Đẹp quá." Tiểu Ngư cúi đầu nhìn lại váy của mình: "Váy của em cũng có màu cầu vồng."

"Đúng vậy, Tiểu Ngư cũng đẹp." Diệp Cửu Cửu nhìn sang con cá khổng lồ kéo hải sản lên bên cạnh, quay đầu hỏi Lăng Dư: "Chúng ta cũng ngồi cái đó lên sao?"

"Chúng ta đi bên này." Lăng Dư dẫn họ đi vào từ đường hầm dưới thác nước, sau đó đi qua một cánh cổng khổng lồ, sau đó đến một bến tàu trong nhà.

Sau khi đến nơi, bọn họ giãm lên lưng cá kiếm nhảy lên bậc thang ướt sũng, ngay sau đó cá kiếm cũng biến thành người, sau đó cùng đi theo một hộp sọ khổng lồ giống như thang máy bên trong.

Hộp sọ rất lớn, có thể chứa được khoảng ba mươi người, bọn họ vào trong dựa vào đó đứng, sau đó hộp sọ bị người làm việc ở trên kéo lên.

"Oa, động rồi.' Tiểu Ngư kiễng chân nằm sấp bên cạnh hộp sọ, cố gắng nhìn xuống qua khe hở, vừa nhìn thấy ao nước đen ngòm bên dưới: "Cửu Cửu, nếu chúng ta rơi xuống thì sẽ rơi vào ao nước đó."

Diệp Cửu Cửu cũng nhìn xuống, bên dưới đúng là có một ao nước: "Ha ha ha, đây là sợ không buộc chặt sẽ rơi xuống c.h.ế.t sao?"

Cô dừng lại một chút, lại bổ sung một câu: "Biện pháp an toàn cũng khá tốt."

"Không chết." Tiểu Ngư ôm chặt Diệp Cửu Cửu, sợ cô rơi xuống.

"Đại nhân, tiểu điện hạ, mọi người không cần lo lắng, sợi dây thừng treo ở trên được làm từ da cá sấu biển khổng lồ, có thể treo cả một con cá voi xanh." Con bạch tuộc lớn chỉ vào con cá voi xanh khỏe mạnh, giống như một nhân viên bán hàng đang ra sức quảng cáo độ bền của sợi dây thừng: "Dùng đến bây giờ vẫn chưa đứt..."

"... Diệp Cửu Cửu đột nhiên nhớ đến một câu chuyện cười trên mạng, dây đàn hồi của trò chơi nhảy bungee được thay vào lúc nào thì hãy xem nó đứt vào lúc đó.

Cô ngẩng đầu nhìn sợi dây thừng, mỗi sợi đều to bằng đùi người, hẳn là khá chắc chắn... nhỉ.

"Sẽ không có chuyện gì đâu." Lăng Dư nắm tay cô, vừa nắm lấy cổ tay cô thì con rắn trên cổ tay cô bắt đầu cắn vào mu bàn tay anh, anh không để ý đến nó, tiếp tục nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

TBC

Diệp Cửu Cửu cảm thấy hơi yên tâm hơn một chút, sau đó nắm tay Tiểu Ngư bên cạnh, Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn con rắn xanh nhỏ quấn quanh tay mình, không kìm được đưa tay sờ vào, sau đó ngửi ngửi: "Oa, thơm quá-"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 679



Con rắn được khen ngợi liên dựng đứng lên, dùng đầu rắn cọ cọ vào đầu Tiểu Ngư, dường như đang nói rằng cô bé có ánh mắt lắm.

Lăng Dư liếc nhìn con rắn, sao nó còn phân biệt đối xử chứ?

Theo hộp sọ từ từ đi lên, bọn họ nhanh chóng đến đỉnh vách đá cao hàng trăm mét, Diệp Cửu Cửu vốn tưởng rằng trên đó là đá trọc, nhưng sau khi lên mới phát hiện ra trên đó cỏ xanh mướt, có chút giống cảm giác thảo nguyên.

Hòn đảo nhỏ này rất lớn, hẳn phải có vài trăm dặm vuông, ở giữa có một con sông, nước chảy liên tục xuống, tạo thành thác nước khổng lồ mà họ vừa nhìn thấy.

Xung quanh sông có rất nhiều người, phần lớn đều cởi trân chỉ mặc một chiếc quần đi lại, mỗi người đều là nhân ngư có cơ bắp phát triển, trong số đó có rất nhiều người đẹp trai, cơ bụng cũng đẹp, quả thực là thiên đường của các chị em.

Diệp Cửu Cửu cảm thấy những cô gái sống ở đây chắc hẳn rất hạnh phúc, mỗi ngày được ngắm cảnh đẹp như vậy, ước tính có thể sống thêm vài chục năm.

Cô còn muốn xem thêm nhưng bị Lăng Dư kéo đi: "Chúng ta đi về phía trước.

Diệp Cửu Cửu nghi hoặc ả một tiếng: "Đi ngay sao?"

Mình còn chưa xem đủ.

"Muốn xem thì anh sẽ đưa em đi xem." Lăng Dư bất đắc dĩ kéo Diệp Cửu Cửu đi về phía trước, đi về phía trước vài bước cơ bản là đến khu sinh hoạt.

Nơi đây đều là những ngôi nhà được xây dựng bằng đá, gỗ, hộp sọ khổng lồ, tuy đơn sơ nhưng rất nhiều ngôi nhà đều được trang trí bằng vỏ sò, ngọc trai, trông rất độc đáo.

Diệp Cửu Cửu nhìn khu sinh hoạt được quy hoạch ngăn nắp, bên cạnh còn có chợ, trong chợ mọi người đều bán những loại quả, nước ép hái trong rừng, còn có người bán cá tự đánh bắt hoặc rượu tự ủ, không khí cuộc sống rất nồng đậm.

Nơi đây có chút giống chợ thời cổ đại, môi trường không tốt lắm nhưng lại rất náo nhiệt, Diệp Cửu Cửu và Tiểu Ngư đều không nhịn được mà dừng chân, cô nhìn một loại quả đỏ trông giống đầu rắn: "Đây là quả gì vậy? Trông có vẻ ngon."

Người bán hàng rong: "Là quả rắn."

Đúng là cái tên đơn giản và thô bạo.

TBC

Diệp Cửu Cửu cười hỏi: "Ăn ngon không?"

"Rất ngọt." Người bán hàng rong đưa quả rắn cho Diệp Cửu Cửu: "Cô nếm thử xem”

"Bao nhiêu tiên?" Diệp Cửu Cửu thấy những người khác đều dùng ngọc trai, đá quý hoặc thức ăn để đổi.

"Cô là khách của điện hạ, cô cứ lấy mà ăn." Người bán hàng rong đã nhận ra Lăng Dư.

Lăng Dư vẫn để bạch tuộc lớn trả tiền, sau đó nắm tay Diệp Cửu Cửu tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Cửu Cửu nhìn chợ dài: "Ở đây có bao nhiêu người vậy?"

Lăng Dư: "Các loại nhân ngư, người lên đến vài vạn."

"Nhiều vậy sao?" Diệp Cửu Cửu cảm thấy còn đông hơn cả một thị trấn: "Các anh xây một tòa thành ở đây à."

"Cũng có thể coi như vậy.' Lăng Dư dẫn cô tiếp tục đi về phía trước, gặp những người da xanh, mắt xanh, đầu có sừng đều chào anh: "Điện hạ, ngài đến rồi."

Còn có người bán hàng muốn đưa thức ăn cho Lăng Dư: "Điện hạ, ngài cứ lấy mà dùng."

Lăng Dư không nhận, chỉ nhanh chóng dẫn Diệp Cửu Cửu và Tiểu Ngư đi qua khu sinh hoạt, ra ngoài thì người ít đi nhiều, ở những nơi nhà cửa thưa thớt, họ có thể nhìn thấy một khu rừng rậm rạp.

Lăng Dư chỉ vào khu rừng kéo dài hàng chục dặm: "Nước chảy ra từ bên trong.

Diệp Cửu Cửu không ngờ trên hòn đảo này lại có rừng, hơn nữa còn lớn như vậy, quả thực không thể tin nổi.
 
Back
Top Bottom