Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 610



Chồng cô ấy: "Bệnh này thì làm sao mà không chịu đau khổ được? Tin bác sĩ không tốt sao? Nhất định phải đi tin vào mấy bài thuốc vớ vẩn, nếu bị lừa thì tiên chữa bệnh của Đậu Đậu phải làm sao?”

"Không có bị lừa." Tạ Mẫn kể cho chồng nghe chuyện con gái đã ăn hết ba cái bánh bao nhân súp gạch cua và nhiêu món ăn khác: "Em biết nghe có vẻ rất kỳ diệu nhưng em thực sự cảm thấy ở đó có thể cứu được Đậu Đậu, em cảm thấy Đậu Đậu của chúng ta có thể sống sót."

Nguyễn Thanh cũng nói những lời tương tự với mẹ mình tại bệnh viện ung thư Lộc Thành: "Con cảm thấy con có thể sống sót."

"Con thực sự cảm thấy mình khỏe hơn rồi sao?" Mẹ của Nguyễn Thanh ngây người nhìn con gái, tuần trước bác sĩ mới tuyên bố rằng cô bé chỉ còn sống được một tháng nữa, nhưng bây giờ con gái lại nói với mình rằng cô bé sẽ sống sót, không ai có thể tin được.

"Con thực sự cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.' Mặc dù Nguyễn Thanh vẫn rất yếu, nhưng cô ấy cảm thấy khỏe hơn so với tuân trước, đi lại không dễ bị hụt hơi, khẩu vị cũng tốt hơn: "Hơn nữa chẳng phải bác sĩ cũng nói là kết quả kiểm tra của con cho thấy con đang hồi phục sao?”

"Họ vẫn đang họp." Mẹ của Nguyễn Thanh lo lắng nhìn về phía phòng làm việc của bác sĩ, hôm kia, hôm qua và hôm nay con gái cô ấy đều đã làm một lân kiểm tra, mỗi lần kết quả kiểm tra đều cho thấy khối u ác tính trong cơ thể con gái đang hồi phục.

Lúc đầu bác sĩ phỏng đoán là máy bị hỏng, sau khi kiểm tra lại nhiều lần thì phát hiện không có vấn đề gì, vì vậy hôm nay các bác sĩ đều chạy đến nghiên cứu xem tình hình thế nào.

"Bất kể bọn họ thảo luận thế nào, con cũng cảm thấy mình đang khỏe hơn." Nguyễn Thanh vịn tường từ từ đi về phòng bệnh, ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi một lát.

Vừa ngồi được một lát thì có mấy bác sĩ đi đến: "Nguyễn Thanh, chúng tôi đã kiểm tra lại nhiều lần, khối u của em không tiếp tục xấu đi nữa, thậm chí còn có dấu hiệu hồi phục nhưng chỉ một chút thôi, chúng tôi không chắc là do ảnh hưởng của cái gì, tạm thời vẫn chưa có kết quả, chỉ có thể tiếp tục theo dõi.' Mẹ của Nguyễn Thanh nghe tin này, lập tức khóc òa lên: "Hồi phục rồi sao?"

Nghe kết quả này, Nguyễn Thanh không khỏi bật cười, cảm giác của cô ấy quả thực không sai.

"Hồi phục gì cơ?" Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh lập tức lại gần.

Mẹ của Nguyễn Thanh kích động đến nỗi nói không nên lời: "Ung thư của tôi, không phải, ung thư của Nguyễn Thanh nhà tôi không tiếp tục xấu đi nữa rồi."

Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh: "Ung thư của Nguyễn Thanh khỏi rồi sao?"

Bác sĩ giải thích rằng không phải: "Chỉ là theo kết quả kiểm tra hiện tại thì có dấu hiệu hồi phục."

Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh lập tức hỏi: "Khỏi thế nào? Có phải tìm bác sĩ khác điều trị không? Hay là nhờ điều chỉnh tâm trạng?”

"Cái này phải hỏi Nguyễn Thanh." Các bác sĩ cũng rất tò mò, tuần trước vẫn còn tiếp tục xấu đi nhưng tuần này đã hồi phục, giống như chỉ bị cảm lạnh vậy nhưng họ biết rõ đó không phải là cảm lạnh, đó là khối u ác tính mà hiện tại họ vẫn chưa có cách chữa khỏi.

TBC

Kể từ khi mắc bệnh, tình trạng của Nguyễn Thanh rất tệ, đau đớn mỗi ngày khiến cô ấy muốn tự giải thoát: "Không có gì cả."

Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh còn sốt ruột hơn cả bác sĩ, vì vậy lại hỏi: "Nguyễn Thanh, em có thể kể lại gân đây em đã làm gì không? Hay là đã ăn gì?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 611



Nguyên Thanh cẩn thận nhớ lại một chút: "Em chỉ nằm trên giường xem điện thoại, chỉ uống thuốc bác sĩ kê."

"Đúng vậy, cô ấy ở trong bệnh viện mỗi ngày, tôi không thấy cô ấy làm gì cả." Mẹ của Nguyễn Thanh cảm thấy đây chính là một phép màu: "Có lẽ là lời câu nguyện của cả gia đình chúng tôi đã có hiệu quả.”

"Chúng tôi cũng thành tâm cầu nguyện nhưng không thấy hiệu quả." Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh cảm thấy chắc chắn không phải là nguyên nhân này: "Có phải các người tìm được bài thuốc dân gian nào không? Chúng ta đều là bệnh nhân cùng phòng, không thể giấu giếm được."

Mẹ của Nguyễn Thanh vẫn lắc đầu: "Chúng tôi thực sự không có."

"Nguyễn Thanh ở trước mắt các người mỗi ngày, cô ấy ăn gì các người còn không biết sao?”

Những người nhà bệnh nhân khác đến hóng hớt cũng nghĩ đúng: "Có lẽ là phải ra ngoài đi lại nhiều hơn, mọi người, hôm đó Nguyễn Thanh ra ngoài về là thấy khỏe hơn nhiều."

Nguyễn Thanh đang xem điện thoại bên cạnh đột nhiên nhớ ra hôm kia mình ra ngoài ăn ở nhà hàng riêng hải sản về thì thấy cả người dễ chịu hơn nhiều, không lẽ là do ăn hải sản?

Mẹ của Nguyễn Thanh thấy con gái đang ngẩn người: "Sao thế?"

"Con nhớ ra rồi." Nguyễn Thanh kể cho mẹ nghe chuyện hôm kia mình ra ngoài ăn hải sản: "Lúc đó con ra ngoài thì cả người không còn chút sức lực nào nhưng sau khi ăn xong thì thấy cả người thoải mái hơn nhiều."

Mẹ của Nguyễn Thanh và một số người nhà bệnh nhân có mặt ở đó: "Hải sản?"

Nguyễn Thanh gật đầu: "Sau khi con ăn xong về thì thấy khỏe hơn nhiều, hôm sau đi kiểm tra thì kết quả cũng tốt hơn."

Mẹ của Nguyễn Thanh: "Hải sản gì mà lại thân kỳ thế? Biết thế thì mẹ phải mua nhiều hải sản cho con ăn hơn."

"Con không biết." Nguyễn Thanh lắc đầu, cô ấy nghe Đống Đống nói đó là hải sản của thần tiên nên mới nghĩ đến việc thêm vào danh sách những điều muốn làm trước khi chết, không ngờ lại giống như thần tiên vậy, khiến tình trạng cơ thể cô ấy tốt hơn.

Đột nhiên cô ấy nhớ đến câu nói của cô bé xinh đẹp dễ thương kia trước khi cô ấy rời đi: Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.

Nguyễn Thanh đột nhiên rơi nước mắt, mọi chuyện thực sự đã tốt đẹp hơn rồi.

Cô ấy thực sự may mắn vì mình không còn sức đi nữa nên đã ngồi xuống nghỉ một lát, nếu không phải chủ quán ra hỏi thăm thì có lẽ cô ấy đã không có can đảm đẩy cánh cửa đó ra.

TBC

Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh cũng thấy Nguyễn Thanh rất may mắn, vội vàng hỏi: "Nguyễn Thanh ơi, chỗ đó ở đâu vậy?"

Nguyễn Thanh nói: "Ở một con hẻm rất hẻo lánh."

Tất cả những người nhà có mặt ở đó đều ghi lại địa chỉ, sau đó vội vã chạy về nói với người thân đang nằm trên giường bệnh, chỉ còn thoi thóp thở: "Cứu được rồi! Cứu được rồi!"

Sau khi tuyên truyền như vậy, buổi tối đã có rất nhiều bệnh nhân ung thư cùng nhau đến hẻm Lê Hoa, khi đến nơi thì thấy cửa nhà hàng đóng chặt, không mở cửa.

Lưu nãi nãi đi ngang qua nhìn thấy mọi người đứng trước cửa: "Các người cũng đến ăn cơm sao?"

Mẹ của Nguyễn Thanh lập tức tiến lên hỏi: "Bà ơi, bà biết tại sao chủ quán không mở cửa không?"

Lưu nãi nãi giải thích: "Chắc là nguyên liệu đã bán hết rồi, con bé thường bán hết là đóng cửa."

Một người nhà có vẻ mặt khổ sở có chút không vui: "Đây chẳng phải là nhà hàng sao? Sao lại không chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 612



Đúng vậy, chúng tôi đi xa như vậy mà còn không được ăn.

"Đây là nhà hàng riêng, không giống như nhà hàng." Lưu nãi nãi có chút không vui với giọng điệu của đối phương: "Chủ quán muốn làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, muốn đóng cửa thì đóng cửa, lại không có nghĩa vụ phải đợi các người đến."

Mẹ của Nguyễn Thanh vội vàng giải thích rằng không phải ý đó: "Chúng tôi quá nóng vội, muốn sớm được ăn món chủ quán nấu, bà ở gần đây phải không? Bà biết khi nào chủ quán sẽ mở cửa trở lại không?"

TBC

Lưu nãi nãi thấy thái độ của cô ấy tốt nên vẫn nói cho cô ấy biết: 'Ngày mai buổi trưa, nhưng dạo này người đến khá đông, muốn ăn thì phải đến sớm”"

"Cảm ơn nhé." Mẹ của Nguyễn Thanh vỗ tay con gái: "Chúng ta về trước, ngày mai lại đến."

Những người này đang bàn tán trước cửa thì Diệp Cửu Cửu đang cùng Lăng Dư, Tiểu Ngư ngồi trong quán nướng ở phố thương mại, nhàn nhã ăn thịt nướng.

Lần đầu tiên được ăn tối ở nhà hàng bên ngoài, Tiểu Ngư thấy chỗ nào cũng lạ, mở to đôi mắt long lanh nhìn xung quanh.

Đặc biệt là khi nhìn thấy đầu bếp trong quầy bar của nhà hàng đang dùng lửa trân nướng đùi cừu, cô bé càng kinh ngạc há to miệng, khi thấy đầu bếp không ngừng xoay dụng cụ trong tay, miệng cô bé há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.

Tiểu Ngư quay đầu hỏi Diệp Cửu Cửu: " Cửu Cửu, chị biết làm không?"

"Chị không biết." Diệp Cửu Cửu chấm miếng thịt bò nướng vào một ít nước sốt thịt nướng, sau đó đặt vào lá xà lách, cuộn lại rồi đưa cho Tiểu Ngư: "Ăn nhanh đi."

Tiểu Ngư nhận lấy miếng thịt nướng xanh mướt nhét vào miệng, cắn lá xà lách kêu rôm rốp, như thể có mối thù sâu hận nào đó.

Diệp Cửu Cửu tiếp tục nướng thịt, quay đầu nhìn cô bé: "Không ngon sao?"

Tiểu Ngư do dự một lúc mới gật đầu: "... Ngon."

Nhưng thịt bên trong còn ngon hơn." "Ăn riêng sẽ rất ngấy, ăn kèm với rau mới đỡ ngấy." Diệp Cửu Cửu lại gắp cho cô bé một miếng thịt ba chỉ mỡ màng: "Em thử ăn riêng một miếng xem, có ngấy không."

Tiểu Ngư nếm thử, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó: "Ngấy."

Diệp Cửu Cửu cười dùng tay sạch xoa đầu cô bé: "Đúng không, chị không lừa em đâu.'

Tiểu Ngư ừ một tiếng, sau đó lặng lẽ câm một lá xà lách sạch sẽ nhét vào miệng: 'Em ăn cùng rau.

"Ngoan lắm." Diệp Cửu Cửu cười tiếp tục dỗ cô bé làm 'cá ăn cỏ: "Muốn ăn gì, chị gắp cho, thịt gà không? Gan ngỗng một miếng? Nấm hương một cái?"

Tiểu Ngư gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn chờ được đút ăn.

Thực khách bên cạnh nhìn thấy Tiểu Ngư hai ba tuổi ngồi ở góc, ngoan ngoãn ăn thịt nướng, lại nhìn đứa con trai hiếu động của mình, rất muốn đổi một đứa con.

Diệp Cửu Cửu gắp thức ăn cho Tiểu Ngư xong, món sườn cừu mà họ gọi riêng đã được mang lên, bề mặt thịt cừu được phết một lớp mật ong, sau khi nướng xong, màu sắc trở nên rất hấp dẫn, mùi thơm ngào ngạt, khiến Tiểu Ngư lại ngồi dậy: "Mùi này rất ngon."

"Thực sự rất ngon." Diệp Cửu Cửu dùng d.a.o cắt ra, đưa một miếng cho Tiểu Ngư, một miếng cho Lăng Dư, sau đó hạ giọng nói với hai người: "Đừng cắn Xương.

"Em biết rồi." Tiểu Ngư quay đầu nhìn anh trai ngồi đối diện: "Anh đừng cắn nhé.

Lăng Dư ừ một tiếng, đeo găng tay xé thịt cừu ra khỏi xương sườn, sau đó đặt vào bát của Diệp Cửu Cửu vẫn còn đang cắt sườn cừu.

Tiểu Ngư đang chuẩn bị gặm sườn cừu, thấy vậy cũng học theo anh trai muốn xé thịt cừu ra nhưng cô bé ít sức, xé mãi mới xé được một miếng thịt cừu nhỏ.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 613



Miếng thịt tuy nhỏ nhưng cũng là một tấm lòng, Tiểu Ngư lặng lẽ đặt miếng thịt vào lòng Diệp Cửu Cửu: " Cửu Cửu, chị ăn nhé."

"Cảm ơn, chị cắt xong là ăn ngay." Diệp Cửu Cửu tiếp tục cắt sườn cừu, cắt xong thì đẩy về phía Lăng Dư, sau đó mới bắt đầu thưởng thức thịt cừu mà anh em cô bé đưa cho mình.

Sườn cừu nướng bên ngoài cháy xém bên trong mềm mại, ngửi thấy có mùi thơm nồng của gia vị thìa là, Diệp Cửu Cửu cắn một miếng nhỏ, thịt sườn cừu dính một lớp màng gân, nạc mỡ xen kế, ăn rất dai nhưng nhai thêm vài lần lại thấy thịt rất mầm, hắn là đã hầm trước rồi mới nướng.

Diệp Cửu Cửu ăn kèm với xà lách, thấy thịt cừu tối nay rất ngon: "Rất ngon."

Tiểu Ngư gặm sườn cừu, miệng đầy đầu mỡ phụ họa: "Em cũng thấy thế"

"Giá mà ở chỗ chúng ta cũng có thì tốt."

Lăng Dư lau tay: "Có cừu, chỉ là mọi người không biết làm."

Mắt Tiểu Ngư sáng lên, lập tức đưa ra chủ ý cho Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, sau này chị đến đó làm, bảo họ dùng ngọc trai mua."

"Được." Diệp Cửu Cửu không cho rằng mình có thể đến đáy biển, dù sao thì cứ dỗ cô bé trước đã.

Ba người ăn xong thì cũng gân tám giờ, còn sớm, trả tiền xong, Diệp Cửu Cửu dẫn hai người đi dạo một vòng, cô nhìn thấy những bộ quần áo thu đông đang giảm giá, mua cho Tiểu Ngư và Lăng Dư mỗi người mấy bộ.

TBC

Mua quân áo xong thì ba người đi ra ngoài, cửa ra vừa vặn đối diện với khu vui chơi dành cho trẻ em, bên trong truyền đến tiếng la hét âm ï.

"Bọn họ đang bị đánh sao?" Tiểu Ngư sợ hãi dừng chân, cẩn thận kiễng chân nhìn xuống qua khe hở của kính chắn lan can, phát hiện không phải bị đánh, mà là có rất nhiều trẻ em đang chơi trong sân chơi có nhiều bóng biển.

Xác nhận không phải bị đánh, Tiểu Ngư ngưỡng mộ nhìn những đứa trẻ đang nhảy nhót trên bạt lò xo, quay đầu nhìn Diệp Cửu Cửu, đôi mắt xanh biếc đảo tròn, muốn nói nhưng không dám nói.

Diệp Cửu Cửu lập tức hiểu cô bé muốn làm gì: 'Muốn chơi không?"

Tiểu Ngư ừm ừ: "Trông có vẻ rất vui." Diệp Cửu Cửu nghĩ Tiểu Ngư chưa từng chơi lần nào nên để cô bé đi chơi: "Muốn chơi thì đi chơi đi."

Tiểu Ngư sờ túi tiền lẻ của mình, bên trong có một trăm đồng tiền lẻ mà Diệp Cửu Cửu đưa: "Có đắt không? Tiền của em có đủ không?"

Lăng Dư nhìn cô bé cái gì cũng phải hỏi: "Tự đi nhận chữ."

"Ồ." Tiểu Ngư tự mình vịn cầu thang đi xuống, xuống cầu thang rồi chạy đến vị trí khu vui chơi, nhìn chằm chằm vào tấm biển dựng ở cửa, trên đó hình như viết là 88, cô bé quay đầu hỏi nhân viên: "Chị ơi, đây có phải là 88 không?”

"Đúng vậy." Nhân viên cúi xuống hỏi Tiểu Ngư: "Em có muốn vào chơi không?”

"Chờ một chút." Tiểu Ngư quay đầu chạy đến bên Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư: "Đủ để em chơi nhưng em chỉ có một trăm, không đủ để dẫn anh chị đi cùng."

"Em vào chơi là được, chúng ta không đi." Diệp Cửu Cửu ngôi trên ghế ở lan can: "Chúng ta phải ở đây đợi em, số tiền còn lại em mua trà sữa cho chúng ta uống được không?”

Tiểu Ngư thấy như vậy cũng được: "Cũng phải mua cho em."

Diệp Cửu Cửu nhắc nhở cô bé: "Số tiền còn lại của em chỉ đủ mua hai cốc."

Thực ra một cốc cũng không mua được.

Tiểu Ngư cân nhắc lợi hại một hồi, cuối cùng gật đầu nói được: "Vậy anh chị đừng chạy lung tung nhé, em sợ không tìm thấy anh chị."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 614



Nhân viên nhìn Tiểu Ngư lo lắng, thâm nghĩ cha mẹ này sao mà không đáng tin như vậy.

Diệp Cửu Cửu không để ý đến ánh mắt không hài lòng của nhân viên, trên điện thoại di động gọi ba cốc trà sữa ít đường, sau đó chống cằm nhìn Tiểu Ngư đã bắt đầu chơi.

Tiểu Ngư lớn lên trông xinh đẹp, làn da trắng sáng, tinh xảo như một con búp bê, những đứa trẻ khác nhìn thấy cô bé lập tức kéo cô bé cùng chơi, một lúc sau cô bé đã chơi hết bạt lò xo, cầu trượt, ngựa gõ, xích đu.

Diệp Cửu Cửu nhìn Tiểu Ngư cười vui vẻ, không kìm được nói với Lăng Dư: "Anh xem em ấy cười vui vẻ thế kia, sớm nên đưa Tiểu Ngư ra ngoài chơi rồi."

Lăng Dư nhìn cô bé tràn đầy nụ cười: "Em cho em ấy ăn kẹo, em ấy cũng cười rất vui."

"Không giống nhau.' Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn Lăng Dư: "Chiều mai nếu rảnh em sẽ đưa em ấy đến sở thú, công viên giải trí chơi, nếu rảnh cả ngày, chúng ta có thể đến ngoại ô chơi."

Lăng Dư nghĩ đến chữ trên con cua hoàng đế buổi sáng, muốn nói lại thôi.

Nhưng Diệp Cửu Cửu vẫn luôn chú ý đến Tiểu Ngư nên không phát hiện ra, cô nhấp một ngụm trà sữa, cười cười nhìn Tiểu Ngư hoạt bát hiếu động, đừng nhìn cô bé tuổi nhỏ, người không cao nhưng có thể dễ dàng nhanh nhẹn trèo lên thang sau cầu trượt, động tác còn nhanh nhẹn hơn cả một số trẻ em trên ba tuổi.

Tiểu Ngư chơi điên cuồng một vòng lớn, đến khi chơi mệt mới thở hồng hộc chạy đến bên lan can, mắt nhìn chăm chăm vào Diệp Cửu Cửu đang uống trà sữa: "Cửu Cửu, cho em uống một ngụm được không?"

"Tất nhiên là được." Diệp Cửu Cửu cúi xuống bế Tiểu Ngư ra ngồi trên ghế dài ở lan can, đưa cho cô bé cốc trà sữa nhỏ đã mua cho cô bé: "Uống đi."

Tiểu Ngư lập tức mở to mắt: "Oa, mua cho em sao? Chị có tiền rồi à?"

Diệp Cửu Cửu cười gượng: "Nếm thử xem có ngọt không?”

"Ngọt." Tiểu Ngư vừa chơi một vòng đang rất phấn khích, hoàn toàn không để ý đây là trà sữa ít đường, cô bé vui vẻ lắc lư đôi chân: "Ngon quá." Diệp Cửu Cửu cũng dở khóc dở cười, cô còn lo Tiểu Ngư phát hiện ra mình lừa cô bé: "Uống từ từ thôi."

TBC

Tiểu Ngư uống hết nửa cốc trà sữa, sau đó lại vào trong chơi cùng những đứa trẻ khác, chơi một tiếng rưỡi mới ra ngoài.

Lúc này đã hơn mười giờ tối, gió thu hiu hiu, đường phố có chút lạnh lẽo. 3868

Diệp Cửu Cửu lấy chiếc áo khoác đã mua cho Lăng Dư ra, khoác lên người Tiểu Ngư đang nằm gục trên vai Lăng Dư buôn ngủ: "Đừng để em ấy bị lạnh."

Lăng Dư cúi mắt nhìn cô em gái nằm trên vai mình, cô bé co ro trong áo, dường như đang tìm kiếm hơi ấm, anh lại dùng áo quấn chặt cô bé hơn một chút.

Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé đang ngủ say, hàng mi dài cong vút, miệng hơi nhếch lên, trông rất đáng yêu, rất muốn véo một cái.

Nhưng vẫn cố nhịn không đánh thức cô bé, cô cười theo Lăng Dư tiếp tục đi về phía trước dưới ánh đèn đường, ánh đèn vàng kéo dài bóng của họ, bóng của gia đình ba người thân mật dựa vào nhau, trông rất ấm áp.

Không có Tiểu Ngư líu lo, hai người cô và Lăng Dư trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng nói với Lăng Dư: "Chiêu mai nếu rảnh, chúng ta lại ra ngoài ăn tối, có thể thử các món ăn khác."

Lăng Dư: "Nhưng em sẽ rất bận."

"Chỉ bận một lúc vào buổi trưa, cũng ổn." Diệp Cửu Cửu uống một ngụm trà sữa: "Chuẩn bị thêm một số món ăn có thể chuẩn bị trước hoặc thêm một số món sashimi cá sống, như vậy em sẽ không quá mệt."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 615



Cô vừa nói vừa thâm cầu nguyện: "Hy vọng ngày mai có nhiều tôm cá hơn."

Lăng Dư nhìn khuôn mặt nghiêng của cô dưới ánh đèn, hàng mi dài rủ xuống trên khuôn mặt trắng nõn của cô một bóng râm: "Sẽ có."

Diệp Cửu Cửu suy nghĩ một chút: "Còn muốn một con cua lớn có vỏ rộng hai mét."

Nói xong, cô không kìm được hỏi Lăng Dư: "Có con nào lớn như vậy không?”

Lăng Dư gật đầu: "Có."

"Thật tuyệt." Diệp Cửu Cửu uống một ngụm trà sữa: "Một lần nữa hối hận vì không mua tủ lạnh lớn hơn."

Lăng Dư cười nói: "Sau này anh giúp em cắt thành từng miếng rồi mang đến?"

"Được.' Tốc độ uống trà sữa của Diệp Cửu Cửu chậm lại, cô nghĩ đến vẻ khác thường của Lăng Dư khi nhìn thấy con cua vào buổi sáng cùng vẻ muốn nói lại thôi ở khu trò chơi vừa nãy, trong lòng khẽ thở dài.

Đến nhà, Diệp Cửu Cửu nhận Tiểu Ngư từ tay Lăng Dư bế vào nhà, sau khi sắp xếp ổn thỏa, cô do dự đi đến bên cửa sổ của Lăng Dư: "Anh có muốn nói gì với em không?”

Nói xong cô mới để ý Lăng Dư đang c** q**n áo, cô lén nhìn vào lồng n.g.ự.c cơ bắp rõ ràng của anh, thân hình thật đẹp, hơi muốn sờ.

Ái chà.

Không thể biểu hiện quá lưu manh được.

Diệp Cửu Cửu lặng lẽ dời mắt đi, sau khi dời đi cô lại không kìm được liếc nhìn hai lần, một lần nữa cảm thán: Thật đẹp!

Lăng Dư nhìn vẻ mặt thay đổi nhanh chóng trên khuôn mặt cô, khóe miệng cong lên: "Muốn vào xem không?”

"... Khụ khụ, nhìn như vậy là được rồi." Diệp Cửu Cửu nói xong mới phát hiện mình càng giống một tên lưu manh, cô không kịp hỏi Lăng Dư có phải muốn đi không, vội vàng quay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu vội vàng nói một tiếng: “Chúc ngủ ngon."

TBC

Lăng Dư nghe thấy tiếng bước chân vội vã đó, ý cười trong mắt lại đậm hơn một chút: "Chúc ngủ ngon."

Về đến phòng bên cạnh, Diệp Cửu Cửu nghe thấy tiếng chúc ngủ ngon nhẹ nhàng đó, cô mím môi cười, chúc ngủ ngon.

Bị quấy rây như vậy, cô cũng không còn băn khoăn Lăng Dư có muốn đưa Tiểu Ngư đi không nữa, yên tâm nằm trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ lại mơ thấy cung điện đó, cô bước vào điện thờ đổ nát, đây mạng nhện, Diệp Cửu Cửu không hiểu sao lại thấy rất quen thuộc, rõ ràng là lần đầu tiên đến đây, sao lại cảm thấy mình như đã từng đến đây?

Diệp Cửu Cửu lại phát hiện ra trên cột tường vẽ đầy những ngọn núi nhỏ màu xanh lam, dưới chân núi dường như có rắn đỏ quấn quanh, rắn đỏ rất sống động, nhìn như đang sống vậy.

Cô không kìm được sờ vào cột, đột nhiên nhìn thấy con rắn đỏ quay đầu về phía cô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô, cô sợ đến mức bật dậy.

Diệp Cửu Cửu tỉnh dậy, đưa tay che mặt, sao lại gặp ác mộng?

Cô chớp mắt, trong khoảnh khắc mơ hồ lại nghe thấy tiếng sóng biển bên tai, cô vội vàng che tai, xoa mạnh, âm thanh đó mới dần dần biến mất, đợi đến khi không còn tiếng động nữa cô mới dám nằm xuống.

Sau khi nằm xuống, Diệp Cửu Cửu không ngủ được nữa, cô cứ nghĩ đến từng cảnh trong mơ, quá chân thực, giống như là có thật vậy, kỳ lạ quá.

Nghĩ cả nửa đêm, đến nỗi sáng hôm sau Diệp Cửu Cửu cả người không có chút tinh thân nào, cô cố gắng rửa mặt bằng nước lạnh, ăn sáng rồi mới đi mở cửa kho.

Vừa vào đã thấy mười lăm con tôm hùm khổng lồ nằm bên mép hồ, mỗi con dài khoảng hơn một mét, con nào con nấy đều rất to khỏe, nhìn qua chắc phải nặng hơn mười lăm cân.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 616



Diệp Cửu Cửu không có chút tinh thân nào, nhìn thấy mười sáu con tôm hùm khổng lồ này lập tức tỉnh táo, còn tỉnh táo hơn cả uống một lon cà phê: "Quá lớn rồi."

Diệp Cửu Cửu bế con tôm hùm to bằng cái đầu của cô: "Béo quá."

Tiểu Ngư nuốt nước bọt, hận không thể lao thẳng đến cắn một miếng: Trồng ngon quát"

"Một lát nữa làm cho em ăn." Diệp Cửu Cửu thấy tôm hùm to bò khắp nơi, sợ Tiểu Ngư không cẩn thận giẫm phải ngã: "Em ra ngoài chơi trước đi, đừng cản trở ở đây."

"Cửu Cửu đừng quên nhé." Tiểu Ngư nhìn những con tôm hùm bò lung tung, lặng lẽ lùi ra cửa, cô bé cúi đầu vuốt váy, đây là váy mới mua tối qua, nếu làm bẩn thì không đẹp.

"Sẽ không quên đâu." Diệp Cửu Cửu chuyển những con tôm hùm vào trong nhà một chút, sau đó nhìn vê phía hồ nước, vừa nãy chỉ thấy hồ nước hơi tối, tưởng là do vấn đề ánh sáng, bây giờ mới phát hiện bên trong có một con cá mú dài một mét rưỡi.

Cô kinh ngạc nhìn con cá mú dài gần bằng một tấm chăn này: "Sao lại có con cá mú lớn như vậy?"

Tiểu Ngư đứng ở cửa nói giọng ngây ngô: "Lớn thì ngon."

"... Tiểu Ngư, sao điểm chú ý của em lúc nào cũng kỳ lạ vậy?" Diệp Cửu Cửu cầm vợt lưới đuổi con cá mú lớn ước chừng nặng hơn một trăm cân vào góc, sau đó dọn dẹp hải sản dưới nước, bên dưới có rất nhiêu tôm sú rộng bằng lòng bàn tay, một lần vớt được cả một rổ lớn.

Khi vớt còn vớt ra được không ít rong biển, cô vớt vớt nhặt nhặt, cuối cùng vớt được một rổ lớn, nửa rổ rong biển.

Ngoài ra còn vớt được một số con cua mặt hổ hơi xấu xí, tên khoa học là cua mặt trời, cua ếch, thân có màu cam đỏ tươi, một cân mười con, mỗi con nặng hơn năm cân.

Ngoài những thứ này ra, bên dưới còn có không ít cá tráp đỏ. Diệp Cửu Cửu đã rất lâu không nhìn thấy cá tráp đỏ rồi, nhìn mười mấy con cá tráp đỏ lớn này thấy cũng khá thân thiết. Ngoài cá tráp đỏ, Diệp Cửu Cửu còn vớt được một số con cá lóc Trung Quốc nhỏ, loại cá này còn được gọi là cá mú đen, vây và thân có màu xám đen, còn có nhiều đốm đen nhỏ, vây của nó có nhiều gai, bên trong gai có độc.

TBC

Mặc dù xấu xí, cũng có gai nhưng dùng để nấu canh rất ngon, chỉ cần cẩn thận một chút khi bắt là được.

Đợi đến khi vớt gần hết cá tôm trong hồ, Diệp Cửu Cửu quay người kiểm tra tủ lạnh, vừa mở tủ lạnh ra đã nghe thấy tiếng cá giãy giụa bên trong.

Cô mở ra xem, phát hiện ra thực ra là rất nhiều cá hồng dạ, mỗi con nặng khoảng năm sáu cân, lớn hơn gấp mấy lần so với một hai cân trước đó.

Giá cá hồng dạ chênh lệch rất lớn tùy theo trọng lượng, loại cá hồng dạ hoang dã nặng năm sáu cân vừa mới đánh bắt như thế này có thể bán được hơn hai mươi nghìn trên thị trường, nếu là loại nặng vài chục cân thì có thể đấu giá được vài chục thậm chí cả trăm triệu.

Diệp Cửu Cửu thả mười lăm con cá hồng dạ còn sống này vào hồ nước, vừa vào nước biển chúng lập tức lại nhảy nhót tung tăng.

Ngoài những con cá hồng dạ này ra, bên dưới còn có rất nhiều tôm đỏ, vỏ tôm của chúng không giống với vỏ tôm sú vừa mới đánh bắt, mà giống như một khối một khối giáp vậy, phủ bên ngoài như ngọc trai đỏ, đỏ rực mười phần đẹp mắt.

Đây hẳn là loại tôm nho ngon hơn cả tôm ngọt, tôm mẫu đơn, mỗi con dài ít nhất hai mươi lăm centimet, rộng khoảng ba bốn ngón tay, trông rất béo.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 617



Diệp Cửu Cửu đổ những con tôm này cùng với nước biển vào một cái xô sạch bên cạnh, sau khi đổ vào cô đột nhiên phát hiện trong nước có mấy cánh hoa màu xanh lam.

Cô tưởng mình hoa mắt, vội vàng dụi mắt, dụi xong rồi phát hiện cánh hoa vẫn còn, cô cẩn thận nhặt mấy cánh hoa vào lòng bàn tay, không ngờ đây lại là thật.

Diệp Cửu Cửu đưa lên mũi ngửi, phát hiện có một mùi thơm thoang thoảng, giống hệt mùi đã ngửi thấy trong mơ, cô muốn xem kỹ hơn thì Tiểu Ngư đột nhiên chạy vào: "Cửu Cửu, bà lão đó tìm chị."

"Ồ, chị đi ngay đây." Diệp Cửu Cửu sợ Lưu nãi nãi nhìn thấy những thứ này trong kho, vội vàng nhét cánh hoa vào túi quân bò, sau đó chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Cô hoảng hốt chạy đến cửa sau: "Lưu nãi nãi, bà tìm cháu ạ?”

Lưu nãi nãi cười đưa cho Diệp Cửu Cửu một túi bún gạo: "Cháu cũng biết nhà thông gia của bà thích tự làm bún, bún gạo, những thứ này, lần nào cũng làm rất nhiều, lần này lại mang đến cho nhà bà hai túi, bà lấy cho cháu một túi.

TBC

Diệp Cửu Cửu nhìn túi bún gạo cao gần bằng nửa người: "Nhiều quá ạ."

Lưu nãi nãi rất đồng tình: "Bà cũng nói vậy, nhưng họ nhất quyết phải mang đến, một mình bà ở nhà chắc chắn ăn không hết nên bà tặng cháu một túi, nhà hàng của cháu chắc dùng được."

Diệp Cửu Cửu nghe bà nói vậy, trong lòng cũng hiểu đại khái, ước chừng là cố ý mang đến cho cô, cô biết từ chối cũng vô ích nên đành nhận lấy: "Lưu nãi nãi, cảm ơn bà."

"Không cần khách sáo, so với những gì cháu thường tặng bà thì không đáng giá gì cả." Lưu nãi nãi đưa cho cô cả một túi bún gạo: "Cháu bận việc của cháu đi, bà về trước đây."

Diệp Cửu Cửu đáp một tiếng được.

Vừa mới đi ra ngoài, Lưu nãi nãi lại quay lại: "Hôm qua lúc chạng vạng có rất nhiều người đứng trước cửa hàng của cháu, là bà bảo họ tối nay không mở cửa thì họ mới đi." "Bây giờ đến đây vào buổi tối cơ bản là không ăn được rồi phải không?”

"Hôm kia chỉ là cuối tuần thôi mà, hôm nay chắc không đông đâu." Diệp Cửu Cửu vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy hàng dài người xếp hàng bên ngoài vào buổi trưa, cô đột nhiên cảm thấy mình có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ, cô quay sang Lăng Dư bên cạnh: "Có phải em hoa mắt không?"

Lăng Dư nhìn những người bên ngoài, mười phần chắc chắn nói với cô rằng không hoa mắt.

Diệp Cửu Cửu hơi đau đầu: "Hôm nay là ngày làm việc mà? Sao lại có nhiều người như vậy? Em còn định làm xong sớm để nghỉ ngơi."

"Vậy thì không bán." Lăng Dư gỡ tay cô đang đặt trên cửa xuống, kéo cô quay về.

"Em đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi." Diệp Cửu Cửu rút tay vê: "Vẫn phải bán thôi."

Lăng Dư không hề ngạc nhiên trước việc những người bên ngoài có thể ăn được hay không: "Có thể không cần để ý đến họ."

"Làm gì có người kinh doanh nào tùy hứng như vậy?" Diệp Cửu Cửu nhìn những vị khách đã đợi rất lâu bên ngoài, ai nấy đều có vẻ tiều tụy yếu ớt, cô thấy không đành lòng.

"Em mở cửa.' Cô chỉnh lại quân áo, quay lại cửa, vừa mới xuất hiện thì những vị khách bên ngoài đã kích động chen về phía trước: "Chủ quán mở cửa rồi! Mở cửa rồi!"

Mọi người chen về phía trước, trực tiếp đ.â.m vào cửa kính phát ra tiếng âm âm, Diệp Cửu Cửu vội vàng lên tiếng ngăn mọi người: "Mọi người đừng chen, đừng làm người phía trước ngã.'

"Đừng chen." Cao Viễn đứng ở vị trí giữa suýt bị chen ra khỏi hàng, hắn vội vàng đưa tay chặn những người phía sau, tránh để họ đ.â.m vào Chu Chu đang đi giày cao gót: “Các người chen cũng không chen được lên phía trước đâu.'
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 618



"Đúng vậy, chỉ cần xếp hàng thì ai cũng có thể ăn được." Bà bầu Tiểu Vương xếp hàng phía sau cũng lớn tiếng nói với những người phía sau: "Tôi là bà bầu, đừng chen, nếu chen ra vấn đề thì tôi còn phải tìm các người tính sổ."

Mọi người nghe cô là bà bầu thì lập tức dừng lại: "Mọi người đừng vì ăn hải sản mà làm người khác bị thương, không đáng."

"Đúng vậy." Cao Viễn phụ họa một tiếng, sau đó vẫy tay với ông bà già đang đứng dưới lá chuối, ra hiệu cho họ đến, ngoài ra còn vẫy tay với gia đình bốn người nhà Lâm đang chạy đến: "Nhanh lên."

"Các người không đúng rồi, sao lại chen hàng?" Người xếp hàng phía sau không hài lòng hỏi.

TBC

"Chúng tôi chen hàng lúc nào?" Cao Viễn chỉ vào vị trí mình đang đứng: "Chúng tôi vẫn luôn đứng ở đây.'

"Các người không phải là một nhà mà?”

Chu Chu nhìn người đàn ông đang nói chuyện với vẻ mặt vô cảm: "Không phải một nhà thì không được ăn cơm cùng nhau sao? Bình thường anh không mời bạn bè ăn cơm à?”

Người đàn ông cứng cổ: "Không thì sao?"

"Vậy thì anh keo kiệt." Chu Chu trực tiếp đáp trả: "Làm bạn với anh thật đáng thương.

Người đàn ông bị chặn họng: Lười đôi co với cô.

"Còn không đôi co? Giả vờ mình độ lượng lắm vậy." Chu Chu khinh thường hừ một tiếng: "Mọi người đều xếp hàng bình thường, chúng tôi đông người hay ít người thì cũng chỉ chiếm một bàn, không biết anh làm âm ï cái gì."

"Chúng tôi cũng lo không ăn được." Người xếp hàng phía sau không nhịn được nói: "Các người xếp hàng phía trước thì có thể ăn được, chúng tôi xếp hàng phía sau thì chưa chắc."

"Hẳn có thể chứ, không phải nói là thường bán khoảng hai mươi mấy bàn sao?”

"Đếm sơ qua thì chỗ chúng ta vẫn chưa đến hai mươi bàn, chắc vẫn còn cơ hội ăn chứ?” "Không biết nữa, hy vọng là có thể."

Diệp Cửu Cửu liếc nhìn hàng dài ngoằn ngoèo phía sau, sau đó bắt đầu cho mọi người vào nhà hàng, khi cho vào mới phát hiện ra rất nhiều người xếp hàng phía trước là bệnh nhân, trong đó có một người là Nguyễn Thanh đã từng đến đây.

Cô nhìn một lượt rồi tiếp tục cho mọi người vào, chín bàn đầu chỉ có Nguyễn Thanh, Cao Viễn, Chu Chu, Lâm và một số người khác đã từng đến, những người còn lại đều là lần đầu đến.

Diệp Cửu Cửu thấy hơi lạ, đợi đến khi cô quay lại chỗ Nguyễn Thanh thì mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Nguyễn Thanh hỏi cô: "Chủ quán, cô còn nhớ tôi không?"

Diệp Cửu Cửu nhớ rất tốt, tất nhiên là nhớ: "Muốn ăn gì?"

Nguyễn Thanh kích động nhìn Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, hải sản ở đây của cô lấy từ đâu vậy? Thật kỳ diệu, tôi ăn xong thấy khỏe hơn hẳn."

Diệp Cửu Cửu mím môi, giọng điệu nhàn nhạt nói một câu: "Cô còn trẻ, cơ thể vốn dĩ đã khỏe rồi."

"Không phải vậy." Nguyễn Thanh lắc đầu giải thích: "Chủ quán, thực ra tôi đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối."

Diệp Cửu Cửu: ”..."

Xong rồi.

"Chủ quán, hôm trước tôi ăn hải sản ở đây về, hôm sau thấy dễ chịu hơn hẳn, đi lại cũng có sức hơn, lúc đó tôi còn thấy lạ, sau khi kiểm tra mới phát hiện ra khối u trong cơ thể tôi có dấu hiệu chuyển biến tốt, bác sĩ và bệnh nhân cùng phòng đều ngạc nhiên lắm." Nguyễn Thanh kích động nhìn Diệp Cửu Cửu: "Trước đó có đứa trẻ nói mọi chuyện sẽ tốt lên, tôi còn tưởng là lời an ủi, bây giờ nghĩ lại thì chủ quán đã biết có thể chữa bệnh rồi đúng không?”

Diệp Cửu Cửu lập tức đau đầu, cô không ngờ Nguyễn Thanh mới khỏe lại là bệnh nhân ung thư, cũng không ngờ Nguyễn Thanh đang nằm viện và phải kiểm tra hàng ngày, cũng không ngờ hiệu quả của Nguyễn Thanh lại rõ ràng như vậy.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 619



Những người nghiêm trọng hơn như Tiểu Trân, bà lão bị mất trí nhớ đều phải ăn liên tục mấy lần mới có hiệu quả rõ rệt, Nguyễn Thanh chỉ ăn một lần mà đã có hiệu quả.

Cô nhớ hôm đó Nguyễn Thanh ăn nộm rong nho và súp tomyum, trong súp †omyum có quá nhiều loại hải sản? Quá nhiều? Hay mới chỉ điều hòa tỳ vị? Hay cơ thể người trẻ khỏe hơn?

Trong chốc lát Diệp Cửu Cửu nghĩ rất nhiều nhưng trên mặt cô không biểu lộ gì: "Ở đây của tôi chỉ là hải sản bình thường, là cô phối hợp điều trị mới có chuyển biến tốt như vậy."

Nguyễn Thanh vội vàng nói không phải: "Trước đây tôi điều trị mãi không có hiệu quả, đã từ bỏ điều trị rồi."

"Vậy có thể là do cầu nguyện có tác dụng.' Diệp Cửu Cửu chỉ muốn mở một nhà hàng đồ ăn ngon, chứ không phải một cửa hàng thực dưỡng, vì vậy cô vẫn phủ nhận sự đặc biệt của hải sản như cách trước đây: "Ở đây của tôi chỉ là một nhà hàng riêng bình thường, không có tác dụng như cô nói.'

Nguyễn Thanh và mẹ cô ấy đều không tin lời này: "Sao có thể?"

"Thực ra niềm tin muốn sống mới là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất." Diệp Cửu Cửu không nói thêm về chủ đề này nữa, trực tiếp đưa thực đơn cho đối phương: "Đây là thực đơn hôm nay, xem các vị muốn ăn gì."

Thực đơn hôm nay:

Rong biển trộn dầu giấm/88

Cải thảo cuộn tôm/388

Khoai tây bọc tôm chiên xù/388

Bún hấp tôm tỏi/588

Cá rông nấu cà chua/588

Phi lê cá hấp tiêu/588

Súp cá lóc Trung Quốc /688

Cá tráp đỏ hấp sơn dược/888

Cua mặt hổ luộc /15888 Tôm hùm nho/38888

Cá đỏ dạ hấp /48888

Long hoa cẩm tú/68888

Mẹ Nguyễn Thanh hít một hơi sau khi xem giá, mặc dù con gái đã nói trước là giá rất đắt nhưng khi nhìn thấy mấy chữ số không đẳng sau vẫn hít một hơi: "Chúng ta gọi một phần rong biển trộn dầu giấm, cải thảo cuộn tôm, súp cá lóc Trung Quốc, cá tráp đỏ hấp sơn dược."

Nguyễn Thanh nhỏ giọng nói: "Mẹ, con còn muốn ăn một phần phi lê cá hấp tiêu.

Mẹ Nguyễn Thanh lập tức từ chối: "Cay quá, không tốt cho dạ dày của con."

"Con đã thế này rồi, tốt hay không tốt thì có liên quan gì?" Nguyễn Thanh đã lâu không ăn cay, muốn ăn một chút: "Có thể bảo chủ quán cho ít ớt hơn một chút, đúng không?”

"Món này chính là vị tiêu Tứ Xuyên, bớt một hạt tiêu Tứ Xuyên thì không đúng vị." Có lẽ những người mở nhà hàng riêng đều có tính khí không tốt, vì vậy Diệp Cửu Cửu không muốn sửa đổi thực đơn của mình, đặc biệt là khi biết được hôm qua rất nhiều khách là do Nguyễn Thanh giới thiệu đến, tâm trạng không vui nên càng không muốn sửa: "Nếu không ăn được cay thì có thể thử cá rông nấu cà chua."

Nguyễn Thanh thấy chủ quán kiên quyết không sửa, đành đổi thành cá rồng nấu cà chua: "Cảm ơn chủ quán."

Diệp Cửu Cửu gật đầu, sau đó đi sang bàn bên cạnh giúp Cao Viễn gọi món.

"Chủ quán, sao hôm nay lại có nhiều bệnh nhân như vậy?" Cao Viễn nhỏ giọng nói: "Lúc chúng tôi xếp hàng có nghe thấy rất nhiêu người nói là bệnh nhân ung thư.ˆ

Diệp Cửu Cửu khẽ thở dài.

TBC

Chu Chu hiểu rồi, chắc chắn là có người nói ra bên ngoài rằng hải sản có thể chữa bệnh, bọn họ biết tính tình của chủ quán nên khi giới thiệu đều nói là hương vị tốt, nguyên liệu tốt, còn những thứ khác thì để người dùng bữa từ từ phát hiện ra.

Bây giờ trực tiếp tuyên truyền ra ngoài, những người muốn sống chắc chắn sẽ kéo đến, sau này có lẽ còn nhiều hơn nữa.
 
Back
Top Bottom