Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 600



"Không chen ngang là được." Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho Cao Viễn: "Cậu xem muốn ăn gì?" Thực đơn hôm nay:

Rong biển chua ngọt/88

Phi lê mực nang vị Thái/388

Canh cá lá cà chua/488

Rau củ sấy khô hầm cá hổ/688

Cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen/888

Thịt cá mập tre đốm trắng nướng gừng/888

Cá cháy hấp/4888

Bánh bao nhân súp gạch cua/5888

Cơm thịt cua cà chua phô mai đút lò/5888

Sashimi tôm sakura/8888

Chân cua hoàng đế nướng phô mai/15888

Sashimi cá ngừ vây xanh/48888

Cao Viễn nhìn thực đơn: "Một phần rong biển chua ngọt, một phần phi lê mực nang vị Thái, một phần cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen, một phần cá cháy hấp, một phần bánh bao nhân súp gạch cua, một phần sashimi tôm sakura và một phần chân cua hoàng đế nướng phô mai."

"Được." Diệp Cửu Cửu nhìn tám bàn khách khác, có bàn dẫn theo ông bà lớn tuổi đến ăn, ánh mắt của những người già rất đờ đẫn.

Nhìn thấy vậy, cô hiểu ra, lần này cô hẳn là đã chọc vào ổ người già mắc chứng mất trí nhớ rồi, giống như trước đây có rất nhiều bà mẹ bỉm sữa, nhiều người đến điều trị dạ dày cho trẻ em, nhiều bà lão đến hạ huyết áp, bây giờ những người này đã điều trị khỏi nên rất lâu mới đến một lần.

Diệp Cửu Cửu để Lăng Dư đi đặt món cho những khách hàng phía sau, còn cô thì vào bếp nấu ăn, trước tiên lấy sáu con cá cháy vừa xử lý sạch ra, sau đó cho vào lò hấp bắt đầu hấp, sau khi hấp xong, cô cũng lấy mười phần bánh bao hấp cho vào nồi hấp.

Sau khi hấp xong, cô lại cắt đôi chân cua dài mười cm và to bằng cổ tay người lớn, phết đều sốt mayonnaise, phô mai, sau đó cho vào lò nướng, lò nướng khá lớn, một lần có thể cho bốn phần vào.

Sau khi cho vào, Diệp Cửu Cửu bắt đầu làm món cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen, cách làm gần giống với món sườn xào chua ngọt, trước tiên rán vàng hai mặt thịt cá mập tre đốm trắng đã cắt miếng, sau đó dùng đậu đen cay thơm xào một lớp gia vị thơm, sau đó cho thịt cá mập tre đốm trắng đã rán vào, xào đều rồi cho nước lọc, gia vị vào, cần om khoảng mười phút.

Đợi cá mập tre đốm trắng chín, Lăng Dư đã mang thực đơn của những người khác vào, trong tám bàn phía sau, có mười bàn hẳn là do bạn bè của Chu Chu giới thiệu đến, dù sao cũng gọi hết tất cả các món, rất hào phóng.

Diệp Cửu Cửu nhìn một cái là hiểu ngay, cô làm món rong biển chua ngọt trước, ngoài ra còn để Lăng Dư giúp mình làm món phi lê mực nang kiểu Thái.

Cách làm rất đơn giản, trước tiên cho tép tỏi và ớt hiểm đã rán hơi cháy vào cối gỗ nhỏ sạch, giã nhỏ rồi cho phi lê mực nang đã chần qua nước sôi vào, sau đó cho thêm cà rốt thái sợi, rau mùi, chanh, lạc rang vào giã cùng.

TBC

Nhưng mực nang không phải là chân gà nên chỉ cần giã vài cái là được, chủ yếu là để gia vị ngấm vào.

Một lần có thể làm một phần, làm xong thì bày đĩa, khi bày đĩa, sashimi tôm sakura của Diệp Cửu Cửu cũng đã làm xong, một phần mười con, mỗi con đều được thái thành từng lát mỏng, xếp ngay ngắn trên đá lạnh, thịt tôm trắng nõn không tì vết, trong veo, trông rất đẹp.

Diệp Cửu Cửu để Lăng Dư bưng những món đã làm xong ra, còn cô thì tiếp tục làm món canh cá lá cà chua và cá hổ hầm rau củ sấy khô cho những bàn khác.

Rau củ sấy khô chính làm từ củ cải, củ cải bảo quản càng lâu thì hâm với cá hổ càng ngon, Diệp Cửu Cửu dùng củ cải được bảo quản của bà nội, có lẽ đã ngâm được một hoặc hai năm rồi, dù sao cũng tạm dùng.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 601



Cô hầm cá hổ xong thì chân cua hoàng đế nướng phô mai trong lò nướng cũng xong, cô cẩn thận lấy một phần chân cua hoàng đế ra, sau đó bưng ra cho bàn của Cao Viễn: "Món cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen của các anh sắp xong rồi."

"Vâng vâng, cảm ơn chủ quán." Chu Chu ngậm bánh bao nhân súp gạch cua trong miệng, nói cảm ơn không rõ ràng.

"Không cần cảm ơn." Diệp Cửu Cửu quay người đi về, khi đi đến cửa, cô đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có một người phụ nữ đang nói chuyện với cặp vợ chồng tàn tật đang xếp hàng.

Cô dừng lại nghe ngóng, phát hiện người kia đang nói: 'Hai người nhường chỗ này cho tôi, tôi sẽ cho hai người một vạn."

Cặp vợ chồng rất do dự, vì họ cũng đã xếp hàng rất lâu rồi.

"Hai người chỉ cần ngày mai đến là có thể nhận được số tiên này." Người này lại dừng lại một chút: "Đồ ăn ở đây chắc không rẻ, một vạn này hẳn là đủ để hai người ăn vài lần."

TBC

Cặp vợ chồng nghĩ cũng đúng, không nhất thiết phải đến vào cuối tuần để giành giật, họ gật đầu, coi như đồng ý với vụ mua bán này.

Diệp Cửu Cửu chứng kiến cảnh này, cô hơi nhíu mày, trước đây cô không mở chế độ đặt trước, chế độ thành viên là muốn để nhiều người bình thường có thể ăn được hơn nhưng nếu cứ làm loạn trật tự như vậy, cô sợ sau này sẽ có nhiều người làm như vậy.

Đứa trẻ trong bếp hỏi: "Cửu Cửu, sao chị lại nhíu mày?"

"Không có gì." Diệp Cửu Cửu nhìn đứa trẻ không thể vào nhà hàng ngồi chơi: "Em vào đây làm gì? Không phải đang xem tivi trong phòng khách sao?"

"Thơm quá, em thèm rồi." Đứa trẻ vừa nói vừa nhìn bánh bao hấp.

"Muốn ăn bánh bao hấp sao? Chị lấy cho em một lồng." Diệp Cửu Cửu vốn định làm xong sẽ hấp một lồng để nếm thử nhưng vì đã đến giờ mở cửa nên cô không làm cho đứa trẻ ăn, cô lấy một lồng trong nồi ra, đặt lên bàn dưới gốc cây lê: "Em ngồi đây ăn đi."

Đứa trẻ ừm một tiếng: "Cửu Cửu cũng ăn." "Được.' Thực ra Diệp Cửu Cửu cũng hơi đói bụng rồi, vì vậy cô cầm lấy một cái, vỏ bánh bao nhân súp gạch cua dùng vỏ làm há cảo nên hấp xong trong veo, có thể nhìn thấy mơ hồ phần gạch cua bên trong, hơn nữa cách lớp vỏ, cô có thể ngửi thấy mùi thơm của gạch cua bên trong, bánh bao nhân súp gạch cua hôm nay chắc chắn là món được ưa chuộng nhất.

Cố bé không biết có được ưa chuộng hay không nhưng dù sao thì cô bé rất thích, cẩn thận mím môi húp nước súp bên trong, vỏ mỏng nhân nhiều nước súp, đầy miệng hương gạch cua, ngon đến mức cô bé muốn quay vòng vòng.

Diệp Cửu Cửu nhìn đôi môi đỏ hồng của cô bé hơi bĩu ra, thỉnh thoảng lại húp một cái, húp từng ngụm một giống như b.ú sữa, đáng yêu đến phát nổ.

Đơn giản là muốn lừa người ta sinh con gái.

Diệp Cửu Cửu lén nhìn Lăng Dư, nếu có một đứa con gái, hẳn là sẽ rất xinh đẹp.

Ý nghĩ vừa mới nảy sinh, Diệp Cửu Cửu đã chột dạ dời mắt đi: "Khụ khụ..."

Lăng Dư nhìn thấy hành động của cô: "Nghĩ gì vậy?"

"Không có gì." Diệp Cửu Cửu ho càng dữ dội hơn, mặt đỏ bừng vì ho.

Đứa nhỏ miệng đầy dầu mỡ khó hiểu nhìn Diệp Cửu Cửu mặt đỏ bừng: "Cửu Cửu, mặt chị đỏ bừng, lại hôn anh trai rồi sao?"

Diệp Cửu Cửu bị đứa nhỏ nói lời kinh thiên động địa làm sợ đến mức: "Khụ khu..."

Cô cảm thấy mình sắp ho muốn viêm phổi rồi.

Chẳng đáng yêu chút nào.

Vẫn là không sinh con gái vậy.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 602



Cô bé không biết gì, chỉ thấy bánh bao hấp này rất ngon, ngon đến mức cô bé còn muốn ăn thêm một cái nữa: "Oa ~ ngon quá ~~"

Diệp Cửu Cửu lặng lẽ ăn hết bánh bao hấp trong tay, lặng lẽ đi vào bếp, sợ rằng mình chỉ cần phát ra tiếng động, đứa nhỏ lại nói ra những lời kinh thiên động địa.

Cô nhẹ nhàng đi vào bếp tiếp tục nấu ăn, sau khi hấp cá hổ và cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen cho mấy bàn khách khác, cô lại bắt đầu làm cơm thịt cua cà chua phô mai đút lò.

Cho phần thịt cua đã để riêng vào xào với bơ, sau khi xào đều với hạt tiêu đen thì đổ ra để ráo đầu, dùng phần đầu còn lại xào hành tây và cà chua đã cắt hạt lựu, xào thơm rồi cho thêm thịt cua, sau đó cho thêm phần nước sốt cà ri còn lại từ món cà ri cua hôm trước, xào đều rồi cho thêm sốt cà chua, gia vị.

Sau khi xào xong một nồi, cô chia đều vào từng khuôn nướng tròn nhỏ, khoét rỗng giữa rồi đặt một bát cơm vào, cơm cao như một ngọn núi nhỏ.

Diệp Cửu Cửu cũng rưới một lớp sốt cà chua tự nấu lên cơm, trong nháy mắt ngọn núi nhỏ biến thành ngọn núi lửa nhỏ.

Sau đó phủ một lớp phô mai dày xung quanh, trên cơm cũng đặt một miếng phô mai, sau đó cho vào lò nướng, nướng ở lửa nhỏ vài phút là được.

Phô mai nướng có màu vàng hơi cháy, mùi thơm nồng nàn, là món ăn tuyệt vời cho những người thích phô mai.

Khi làm cơm thịt cua cà chua phô mai đút lò, Diệp Cửu Cửu tiếp tục làm thịt cá mập nướng gừng.

TBC

Đầu tiên, chiên gừng tỏi, chiên đến khi bề mặt hơi vàng, vừa đủ để tỏa ra mùi gừng tỏi nồng nàn là được, sau khi chiên xong thì cho vào nồi đất, trên gừng tỏi đặt một lớp lưới tre đan hoa rỗng.

Sau đó lần lượt xếp thịt cá mập cắt lát lên trên, sau đó rưới một lớp dầu gừng, đậy nắp, đun nhỏ lửa trong năm phút.

Sau đó rưới thêm một lớp nước sốt gừng làm từ sa tế, trong nước sốt gừng có thêm hành lá cắt nhỏ, lá tía tô, rải lên trên rất thơm.

Thịt cá mập nướng gừng đã làm xong, Diệp Cửu Cửu cùng lúc mang ra ngoài cùng với cơm thịt cua cà chua phô mai đút lò vừa làm xong. Khi ra ngoài, cô thấy một ông lão mắc chứng mất trí nhớ chỉ vào cá hổ kêu muốn ăn thêm: "Còn nữa, còn nữa."

"Gắp cho cha." Người phụ nữ bên cạnh gắp cho ông lão vài miếng cá hổ: "Ăn nhiều một chút."

Chồng của người phụ nữ nhìn vào phần giới thiệu mà mình đã tìm kiếm: "Loại cá này không có xương cá nhỏ, hơn nữa còn bổ khí huyết, cha có thể ăn nhiều một chút."

"Vị thực sự rất ngon, làm cũng rất ngon, bình thường cha hầu như không có khẩu vị, hôm nay lại ăn rất ngon." Người phụ nữ gắp một miếng củ cải muối bên trong nếm thử, cắn một miếng giòn tan: "Củ cải này cũng không mặn, ăn cũng rất ngon, dùng để xào thịt cũng không tệ."

Bà mẹ chồng nói: "Không biết cô chủ mua loại nào, chúng ta cũng mua một ít về nhà thử xem."

Chồng cô gái, chính là con trai của bà mẹ chồng, ngắt lời bà: "Mẹ, chúng ta ra ngoài ăn cơm chứ không phải đi mua sắm, hơn nữa hỏi chủ quán cũng không nói đâu, mẹ cũng ăn nhiều một chút, hiếm khi gặp được hải sản ngon như vậy.'

Bà mẹ chồng bị con trai ngăn cản đành phải ngậm miệng, tiếp tục ăn món mực nang xào chua ngọt kiểu Thái bên cạnh, chua cay giòn tan, rất k*ch th*ch vị giác, mấy ngày nay bà ta không khỏe nhưng cũng không nhịn được mà ăn nhiều hơn một chút.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 603



Bàn bên cạnh đang ăn cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen: "Món này hoàn toàn khác với món cá mập tre đốm trắng mà tôi từng ăn trước đây, trước đây tôi đã ăn một lần, thấy mùi tanh đặc biệt, còn có mùi khai, rất thô và khó ăn.

"Ước chừng món cậu ăn trước đây không tươi, mặc dù cá mập tre đốm trắng tanh hơn cá thông thường nhưng không đến mức có mùi như vậy." Người bạn nếm thử thịt cá mập nướng gừng, mùi sa tế rất đặc biệt, ăn kèm với thịt cá mập rất thơm: "Nguyên liệu ở đây rất tươi, tay nghê của chủ quán cũng rất tốt, dù sao tớ ăn cũng không thấy có mùi gì."

"Món ở đây thực sự rất ít mùi." Vị khách thực sự tò mò không biết Diệp Cửu Cửu đã làm như thế nào nhưng nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của cô, cuối cùng vẫn đè nén sự tò mò trong lòng.

"Chủ quán, chúng tôi muốn gọi thêm một phần rong biển chua ngọt và bánh bao nhân súp gạch cua." Cao Viễn gọi Diệp Cửu Cửu: 'Hản là vẫn có thể gọi thêm đúng không?”

TBC

Diệp Cửu Cửu dừng lại: "Hôm nay thích món rong biển này lắm sao?”

"Rất thích." Ông nội Cao chỉ vào đĩa rong biển đã ăn hết: "Ngon hơn cả rong biển sợi đã ăn trước đây, rất ngọt, giống như có đường trong rong biển, ăn một miếng là chảy xuống cổ họng."

Cao Viễn nói: "Tôi thì thích bánh bao nhân súp gạch cua hơn, vỏ mỏng nhân mềm, nước súp bên trong cũng tươi, ăn còn có mùi thơm nồng của gạch cua, ngon mà không ngán, so với bánh bao hấp thông thường thì một trời một vực."

Chu Chu ngồi ké một chiếc ghế thì thích chân cua hoàng đế nướng phô mai hơn: "Chủ quán, chân cua này có vẻ to bằng cổ tay tôi, bản thân nó phải to đến mức nào chứ?”

"Không to lắm." Diệp Cửu Cửu không trả lời, quay người vào bếp lấy thêm một phần rong biển chua ngọt và bánh bao nhân súp gạch cua cho Cao Viễn.

Đứa nhỏ lắc lư đi đến bên bàn: "Cửu Cửu, đừng bán hết cỏ ngọt nhé, em cũng muốn ăn."

"Sẽ không bán hết đâu, trong tủ lạnh còn rất nhiều." Diệp Cửu Cửu bảo đứa nhỏ ra sân sau tự chơi: "Em ra xem tivi đi, trong bếp toàn lửa, nước nóng, đừng để mình bị thương."

Cô vừa nói vừa lấy cho cô bé vài con tôm sakura đang nhảy tanh tách: "Tự bê vào phòng nằm ăn từ từ."

Có tôm, cô bé vui như tết, nhảy tưng tưng chạy ra sân sau.

"Chạy chậm thôi." Diệp Cửu Cửu dặn dò một tiếng, sau đó tiếp tục bê canh cá lá cà chua, cá hổ hấp rau củ sấy khô, cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen đang nấu trong nồi ra ngoài.

Cô lặp lại hai lân, cuối cùng cũng làm xong hết các món mà những bàn khách còn lại gọi, sau khi làm xong thì dọn dẹp sạch sẽ bếp, nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu tiếp đón một nhóm khách mới vào.

Những vị khách mới vào có ông Chương và hai học trò của ông, ngoài ra còn có gia đình đã bị lạc trước đó: "Hôm qua chúng tôi đã đến rồi nhưng đến muộn, xếp hàng ở phía sau nên không đến lượt chúng tôi, hôm nay định ra ngoài sớm một chút, không ngờ vẫn xếp hàng ở phía sau."

"Cuối tuân sẽ đông hơn một chút." Diệp Cửu Cửu nhìn bà lão hôm nay trông khá tỉnh táo: "Hôm nay thế nào rồi?"

Bà lão gật đầu: “Khá tốt."

Con trai bà giơ ngón tay cái vê phía Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, cô đúng là thần y tái thế, là ân nhân của gia đình chúng tôi."

"Không liên quan đến tôi, không phải công lao của tôi, là do mọi người đã chăm sóc tận tình." Diệp Cửu Cửu vẫn không thừa nhận những chuyện này, quá thần kỳ, bị người có ý đô để mắt tới đối với cô không phải là chuyện tốt: "Mọi người muốn ăn gì?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 604



"Chủ quán không cần khiêm tốn, chúng tôi đều biết." Người con trai cười ha ha nói với Diệp Cửu Cửu: "Những người khác thấy mẹ tôi khỏe hơn nhiều thì đều hỏi tôi ăn ở đâu, tôi nói là ở đây."

"Hai ngày nay chắc có khá nhiều người đến nhỉ." Người con trai nhỏ giọng hỏi Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, tôi giới thiệu cho cô nhiều khách như vậy, có thể giảm giá không?"

".. Không được.' Diệp Cửu Cửu thậm chí còn không mở chế độ đặt trước, càng không nói đến việc giảm giá theo kiểu giới thiệu này: "Các anh muốn gọi món không?”

Một người con trai khác của bà lão nhận ra Diệp Cửu Cửu không thích nói nhiêu vê mấy vấn đề này, vội vàng ngắt lời anh trai: "Gọi món, chúng tôi muốn rong biển chua ngọt, mực nang xào chua ngọt kiểu Thái, canh cá lá cà chua, cá hổ hấp rau củ sấy khô, cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen, cá mập nướng gừng, cá cháy hấp, cảm ơn."

Diệp Cửu Cửu cầm thực đơn đi đến chỗ người phụ nữ đeo kính râm bên cạnh để gọi món, vừa rồi người phụ nữ này đã lấy một vạn mua chỗ xếp hàng của những người khác: "Cô muốn ăn gì?"

Người phụ nữ nhẹ nhàng mím đôi môi đỏ hồng: "Tôi muốn bánh bao nhân súp gạch cua, sashimi tôm sakura, chân cua hoàng đế nướng phô mai và sashimi cá ngừ vây xanh.'

Diệp Cửu Cửu nhắc nhở: "Cô đi một mình sao? Một mình ăn nhiều như vậy không hết đâu."

Người phụ nữ tháo kính râm nhìn Diệp Cửu Cửu, cô ta chớp đôi mắt sắc sảo: "Các cô còn nhắc nhở khách gọi món sao?"

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: 'Ăn không hết sẽ rất lãng phí."

Người phụ nữ hơi mím môi, không biết là hài lòng hay không hài lòng, dù sao cuối cùng cô ta cũng nói: "Càng cua nướng phô mai nhiều calo quá, bỏ món này đi, như vậy được chưa?”

"Được." Diệp Cửu Cửu gọi xong món rồi đi vào bếp.

Đợi cô đi rồi, con trai bà lão bĩu môi: "Giới thiệu khách cho cô ta mà cô ta còn không vui?" 'Anh thấy cô ấy giống người thiếu khách không?" Một người con trai khác dừng lại một chút: "Cô ấy ngắt lời anh là không muốn anh tiếp tục nói chuyện hải sản có thể điều hòa cơ thể đúng không, anh có để ý những vị khách khác khi vào đây chỉ nói riêng với nhau, hầu như không ai nói trước mặt chủ quán."

Vợ hắn: "Tại sao không được nói?"

TBC

"Sợ phiền phức." Một người con trai khác nhìn người mẹ già tinh thân minh mẫn, ai mà ngờ được người mẹ đã ở giai đoạn thứ bảy của bệnh Alzheimer lại dần hồi phục về giai đoạn một chỉ trong vòng một tuần.

Mặc dù mẹ hắn vẫn hay quên đồ nhưng triệu chứng đã nhẹ hơn trước rất nhiều: "Anh cả, anh thực sự nên kiềm chế một chút, anh xem anh tuyên truyền như vậy, hôm qua chúng ta còn không ăn được."

"Anh đã quên mất chuyện này." Người con trai cả sau khi nhận ra sai lâm của mình thì đã muộn, còn khiến chủ quán không vui: "Cô ta sẽ không chặn chúng ta chứ?"

"Chắc là không đâu." Người con trai út nhìn ra ngoài thấy vẫn còn khá nhiều khách đang xếp hàng chờ: "Nhưng sau này sẽ khó ăn được."

Bàn sau, một người phụ nữ trang điểm tỉnh xảo vừa uống trà vừa nghe cuộc trò chuyện của họ, trong lòng lại có thêm một số ý tưởng.

Diệp Cửu Cửu không quan tâm đến mấy người bên ngoài, tiếp tục nấu ăn, nấu xong thì bảo Lăng Dư mang ra, sau đó tiếp tục nấu ăn cho những vị khách mới vào.

Ông Chương kẹp một miếng cá cháy trắng như tuyết vào miệng, một mùi vị tươi ngon xông thẳng lên não, ông ấy nếm thử một cách cẩn thận, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ thỏa mãn: "Con cá này tươi quá, vảy nhỏ bên ngoài tan chảy một nửa, ăn vào cũng tan chảy trong miệng, tươi ngon vô cùng."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 605



"Tôi tưởng tháng tư mới là thời điểm cá cháy béo nhất, không ngờ tháng chín cá cháy cũng béo như vậy. Vị giáo sư nhẹ nhàng mím môi nhai xương cá: "Xương cá cũng thấm đ.â.m vị tươi, thực sự tươi đến tận xương."

Ông Chương ăn hơi say sưa, không khỏi lục tung trí nhớ tìm ra câu thơ thích hợp để dùng: "Cá chép, cá trắm và cá cháy ở ven sông, cực kỳ béo ngậy."

Học giả nếm thử miếng cá cháy béo ngậy, cũng không khỏi nhớ đến một câu: "Cá cháy ra lưới phủ kín bờ sông, măng tre béo ngậy hơn cả sữa bò."

"Cá này chắc không phải đánh bắt ở sông nhỉ." Vợ giáo sự ăn có vị hải sản.

Ông Chương giải thích: "Loại cá này có thể sống ở cả sông và biển nhưng loại này chắc là sống hoàn toàn ở biển, thịt cũng có vị mặn tươi nhàn nhạt."

"Thì ra là vậy." Vợ giáo sư nói đến giá cả: "Có phải hơi đắt không?"

Ông Chương chỉ vào cá cháy: "Cá nuôi bên ngoài một cân phải bán mấy trăm đồng một con, chủ quán ở đây có thể điều hòa cơ thể, tính ra vẫn là hợp lý.

"Ông nói đúng." Vị giáo sư cũng thấy rất hợp lý, rất nhiều nhà hàng riêng không có tác dụng gì, chỉ là nguồn gốc tốt hơn, một món ăn có thể lên đến hàng chục nghìn, con cá này còn chưa đến năm nghìn, có thể coi là rẻ.

Mấy người vừa trò chuyện về cá cháy, người phụ nữ xinh đẹp bên kia lại cẩn thận nếm thử tôm sakura, tôm sakura ở đây to hơn nhiều so với những con cô từng thấy, đảo của cô ta có nhiều sản vật nhưng cũng không có con nào to như vậy.

Cô ta kẹp một miếng tôm sakura trong suốt, không chấm gì cả mà trực tiếp cho vào miệng, sau khi cắn một miếng, một mùi hương biển nồng nàn ập đến, không phải mùi tanh mặn mà là cảm giác như gió biển thổi qua, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái và yên tĩnh.

Tất nhiên đó chỉ là cảm giác trong nháy mắt, sau khi răng cắn xuống, cô ta phát hiện thịt tôm rất tươi ngọt, lại giòn dai, ăn vào giống như thực sự có một cánh hoa anh đào rơi vào miệng.

Người phụ nữ vốn không để ý nhưng bây giờ không thể không nghiêm túc, cô ta lại nếm thử phân bụng lớn ngon nhất của cá ngừ vây xanh, thịt mềm mịn, không có nhiều cơ, có cảm giác tan chảy ngay khi chạm vào. Trong lúc ăn, vị ngọt của thịt cá vẫn tỏa ra, hoàn toàn khác so với những gì cô ta từng ăn.

Cô ta lại thử bánh bao nhân súp gạch cua bên cạnh, sau khi nếm thử vị tươi ngon của nó, cô ta có thể hiểu tại sao lại có nhiều khách đến đây như vậy.

TBC

Người phụ nữ nếm thử hải sản một cách tỉ mỉ, cố gắng tìm ra lý do tại sao lại ngon như vậy nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu, cô ta phát hiện ra rằng không có dấu vết của việc chế biến nhân tạo, tôm sakura và cá ngừ vây xanh ở vùng nào mới có thể ngon như vậy?

Diệp Cửu Cửu làm xong đồ ăn đi ra, thấy cô ta nhai chậm rãi, có vẻ như không vội nhưng nghĩ lại hôm nay là cuối tuần, không vội cũng là bình thường.

Cô kéo cơ thể mệt mỏi đến cửa, phát hiện trước cửa vẫn còn hơn mười người ngồi: "Các người vẫn chưa đi sao?"

"Chủ quán, chúng tôi từ nơi khác đến, cô có thêm món không?" Người nói là một người phụ nữ có vẻ mặt rất tiều tụy, hẳn là đã lâu không ngủ ngon, cô ấy bế một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi, đứa trẻ đội mũ, vẻ mặt ốm yếu, cũng không có sức sống.

"Chủ quán, tối cô còn mở cửa không?" Vài người bên cạnh là bệnh nhân của Tiểu Trân, đều là bệnh nhân suy thận, vô tình phát hiện ra Tiểu Trân đang hồi phục, sau nhiều lần truy hỏi mới biết từ miệng Tiểu Trân rằng hải sản ở đây thực sự có thể điều hòa và phục hồi cơ thể.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 606



Sau khi biết được, bọn họ lập tức đến đây, không ngờ lại đến muộn, bọn họ quá khao khát được trở lại cuộc sống bình thường nên không muốn rời đi, cứ thế chờ đến bây giờ, nếu như buổi tối còn mở cửa, họ sẽ tiếp tục chờ ở đây.

"Buổi tối không mở cửa." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, mười mấy người ở lại cố gắng chờ đợi cơ hội đều buông thống vai, vẻ mặt tuyệt vọng: "Chúng tôi nên đến sớm hơn."

Người phụ nữ bế đứa trẻ còn khóc nức nở: "Tối qua tôi nên đến sớm hơn, không nên tiết kiệm tiền nhà trọ."

Đứa nhỏ trong lòng cô ấy giơ tay lau nước mắt cho mẹ, an ủi mẹ một cách yếu ớt: "Mẹ đừng khóc, con không đau."

Diệp Cửu Cửu nhìn đứa trẻ chu đáo, lại nghĩ đến Tiểu Ngư cũng chu đáo như vậy, nhất thời không đành lòng.

Cô nghĩ số hải sản còn lại có thể bán đủ cho hai bàn, suy nghĩ một lúc rồi gọi những người chuẩn bị rời đi: "Còn một ít đồ ăn, hầu hết đều khá đắt, nếu các người không chê đắt thì đợi một chút, đợi những vị khách khác rời đi rồi vào.'

Tin tức này giống như niêm vui bất ngờ, những người này xúc động đến mức nước mắt lưng tròng: "Cảm ơn chủ quán."

Diệp Cửu Cửu đưa khăn giấy cho mọi người: "Không cần cảm ơn, mọi người ngồi thêm một lát nữa đi."

Lăng Dư nghe thấy cô nói chuyện với những người bên ngoài, khế cau mày: "Em đã rất mệt rồi."

"Em nghỉ một lát là được." Diệp Cửu Cửu nhận lấy cốc nước anh đưa, uống một ngụm rồi nhỏ giọng nói: "Họ đều bị bệnh, đặc biệt là đứa trẻ kia, không lớn hơn Tiểu Ngư bao nhiêu."

Lăng Dư nhắc nhở: "Em không thể giúp được tất cả mọi người."

"Em biết." Diệp Cửu Cửu khế thở dài, khi bà nội bị bệnh, cô đã từng hy vọng có một loại thuốc thần có thể chữa khỏi bệnh cho bà, những người bên ngoài này hẳn cũng hy vọng như vậy.

Người mẹ bế con bên ngoài tên là Tạ Mẫn, cô ấy thực sự cầu nguyện không ngừng mỗi ngày để có thuốc thân hoặc phép màu xảy ra. Con gái cô ấy là Đậu Đậu năm nay bốn tuổi, hơn một tháng trước đột nhiên bắt đầu chảy m.á.u cam, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện là bệnh bạch cầu cấp tính, để chữa bệnh cho con, cô ấy và chồng đã bán căn nhà mới sửa xong vừa mới dọn vào ở chưa được bao lâu.

Mặc dù họ tích cực phối hợp với bác sĩ để điều trị nhưng hiện tại hiệu quả không rõ ràng, Tạ Mẫn tuyệt vọng vô tình nghe một người bạn nói rằng gần đây cô ấy mỗi tuần đều đến Lộc Thành ăn ở một nhà hàng hải sản, nghe nói hải sản có thể điều hòa cơ thể, rất nhiêu bệnh nhân cao huyết áp, bệnh thận đều có chuyển biến tốt.

Người bạn cười nhạo lời nói này nhưng Tạ Mẫn giống như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc, bất chấp đưa con gái từ bệnh viện đến đây.

TBC

Đột ngột đưa con gái đang bị bệnh ra ngoài là hành động rất nguy hiểm, chồng cô ấy đã gọi điện liên tục, cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc tắt điện thoại, hôm nay cô ấy nhất định phải để con gái ăn một lần.

Ban đầu cô ấy nghĩ rằng chỉ có thể thất vọng ra vê, không ngờ chủ quán lại cung cấp thêm một số hải sản, cô ấy ôm con gái, nhỏ giọng nói với con: "Bảo bối của mẹ, sắp được ăn hải sản con thích rồi."

Những vị khách bên trong ăn rất chậm, phải đợi thêm hơn nửa tiếng nữa mới có ba bàn khách rời đi, Diệp Cửu Cửu dọn dẹp xong mới gọi họ vào, vì giá cả đắt nên một số khách hàng chọn ghép bàn, vì vậy cuối cùng ba bàn đủ cho mọi người ngôi.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 607



Tạ Mẫn nhìn vào tên một số món ăn còn lại, cuối cùng gọi rong biển chua ngọt, mực nang xào thái sợi sốt Thái, canh cá lá cà chua, bánh bao nhân súp gạch cua.

Lý do gọi bánh bao nhân súp gạch cua đắt tiền là vì trước khi con gái bị bệnh rất thích ăn bánh bao hấp, cô ấy muốn con gái vui vẻ hơn một chút, vì vậy dù đắt đến đâu cũng phải gọi một phần.

Một bàn khác có ba người gọi rong biển chua ngọt, mực nang xào thái sợi sốt Thái, rau củ sấy khô hầm cá hổ, cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen.

Còn một bàn ghép nữa, tổng cộng bảy người, họ gọi tất cả các món từ rong biển chua ngọt đến bánh bao nhân súp gạch cua.

Sau khi ba bàn khách gọi món, các món ăn trước đó đều hết sạch, chỉ còn một lồng bánh bao nhân súp gạch cua, một ít thịt cua, vài con tôm hùm và một ít cá ngừ vây xanh.

Tiểu Ngư nhìn vào những món hải sản còn lại trong bể cá, có chút buồn nhìn vào bể cá trống rỗng: "Cửu Cửu, chúng ta chỉ còn chút xíu này thôi sao?"

"Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng nói với đứa trẻ: "Chúng ta ăn hết những thứ này vào buổi trưa, tối ra ngoài ăn thịt nướng nhé?"

Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Vậy thì tốt quá."

TBC

"Em học câu này của ai vậy?" Diệp Cửu Cửu cười tiếp tục làm đồ ăn: "Ít xem máy tính bảng và điện thoại của chị đi."

"Chỉ xem một chút thôi." Tiểu Ngư nói xong quay người chạy mất, sợ chạy chậm sẽ bị bắt lại phạt.

Diệp Cửu Cửu nhìn bóng dáng cô bé nhanh nhẹn nhảy xuống bậc thang, thực sự không biết một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi, động tác sao lại nhanh nhẹn như một đứa trẻ bốn tuổi.

Cô cười lắc đầu, sau đó thu hồi tâm mắt tiếp tục làm đồ ăn, khi làm xong mấy món cuối cùng và mang ra ngoài thì đã là hai giờ rưỡi chiều.

Những vị khách trước đó đã lần lượt rời đi, chỉ còn người phụ nữ đeo kính râm ngồi ở đó, cô ấy gọi một phần sashimi cá ngừ vây xanh, vừa uống rượu vừa thưởng thức đồ sống, trông rất nhàn nhã. Người phụ nữ thấy Diệp Cửu Cửu lại vào dọn bàn ăn, vì vậy cô ấy nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, sau khi thu hút được sự chú ý của cô thì nói: "Chủ quán ngồi xuống đi."

"Có chuyện gì sao?" Diệp Cửu Cửu ngồi xuống bên kia bàn ăn, nhìn người phụ nữ ngôi lâu như vậy mới gọi đồ ăn.

Người phụ nữ ngửi thấy mùi dâu mỡ trên tạp dề của Diệp Cửu Cửu, cô ấy giơ tay quạt quạt, hơi nhíu mày cho thấy dường như cô ấy không thích: "Tôi thấy cô lúc nào cũng bận rộn, sao không thuê thêm một vài người phục vụ và đầu bếp? Có người giúp đỡ, cô sẽ nhàn hơn nhiều."

Diệp Cửu Cửu lịch sự cười với cô ấy: "Quen rồi."

"Phụ nữ chúng ta ngày nào cũng phải lo cơm nước, da dẻ dễ xấu, hay là nên buông tay ra ngoài đi." Người phụ nữ với vẻ của một người chị gái tâm lý nói với Diệp Cửu Cửu: "Tôi không muốn dọa cô, mà là thời gian đối với phụ nữ chúng ta quá tàn nhẫn."

Diệp Cửu Cửu mệt mỏi cười một tiếng, cô liếc nhìn bàn ăn chưa dọn xong, thật mệt mỏi, ở đây chậm trễ một chút thì lại phải muộn mười phút nữa mới ăn được bữa trưa.

Nghĩ đến Tiểu Ngư và Lăng Dư đang đói bụng chờ mình, cô cười với người phụ nữ, thẳng thắn hỏi: "Cô muốn nói gì?"

Người phụ nữ uống một ngụm trà Long Tỉnh đã nguội: "Thực ra tôi cũng mở nhà hàng riêng, hôm nay tình cờ đi ngang qua đây nên muốn vào thử, sau khi nếm thử thì thấy hương vị rất ngon nhưng cách kinh doanh của cô thực sự không có lợi cho sự phát triển lâu dài."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 608



Nếu Diệp Cửu Cửu không thấy người phụ nữ dùng tiền đổi chỗ thì có lẽ cô ấy đã tin lời người phụ nữ nói, ban đầu cô ấy còn thấy kỳ lạ, bây giờ xem ra là cố ý đến đây rồi.

"Xin lỗi, có lẽ tôi bị bệnh nghề nghiệp, gọi món ở đây thấy hương vị rất ngon nên thấy có thể phát triển tốt." Người phụ nữ dừng lại một chút: "Tay nghề của cô rất tốt, nguyên liệu cũng tươi, có thể phát triển thành câu lạc bộ nhà hàng riêng, chuyên làm cho khách hàng cao cấp, những khách hàng sẵn sàng chi tiên rất nhiều..."

Người phụ nữ là chị Thanh, chủ nhà hàng Thanh Anh, tối qua cô ta hỏi thăm một vòng thì biết được hơn mười khách hàng VỊP ra tay rất hào phóng lại đến một nơi tên là Bếp Riêng Cửu Cửư, cô ta tưởng có thế lực lớn nào đó, sau khi hỏi thăm một vòng thì phát hiện chỉ là một nhà hàng nhỏ thậm chí không được đánh dấu trên bản đồ.

Cô ta rất tò mò tại sao nhà hàng riêng nhỏ này lại có thể cướp mất khách hàng của mình, vì vậy hôm nay cố ý đến xem, định cho cô một bài học, nhưng sau khi nghe những người khác nói chuyện phiếm và nếm thử hương vị thì cô ta đã thay đổi ý định.

TBC

Kể từ khi Diệp Cửu Cửu kinh doanh đến nay, cô đã nghe rất nhiều lời nói tương tự, có người rất chân thành, có người vì lợi ích, cô nhìn người phụ nữ lần đầu gặp mặt này, cô xếp người phụ nữ vào loại sau: "Làm thành câu lạc bộ cao cấp có quá nhiều quy củ, tôi thấy bây giờ như vậy là tốt rồi, muốn mở cửa thì mở cửa, muốn đóng cửa thì đóng cửa, không có quá nhiều ràng buộc."

Chị Thanh không biết rằng sân bên cạnh Diệp Cửu Cửu đang sửa sang, thấy Diệp Cửu Cửu không có tâm nhìn xa trông rộng, nhưng cô ta lại thích những chủ quán nhỏ không có tâm nhìn xa trông rộng như vậy, dễ kiểm soát hơn một chút: "Thực ra cô chỉ cần làm chủ quán đứng sau, không cần quản những chuyện bên ngoài cũng rất tự do tự tại."

Diệp Cửu Cửu xòe tay: "Nơi nhỏ bé này của tôi chỉ có thể tự mình làm thôi."

"Nơi này của cô thực sự quá nhỏ." Chị Thanh chuyển hướng câu chuyện: "Nhưng cũng không phải là không có cách."

"Nếu cô đồng ý, tôi có thể đầu tư cho cô, giúp cô tìm thêm nhiều địa điểm hơn. "Ngoài ra tôi còn có thể dạy cô cách kinh doanh, giúp cô thu hút thêm nhiều khách hàng cao cấp, cô cũng không cần phải vì những người này mà mệt mỏi như vậy.'

Diệp Cửu Cửu nghe xong lời này thì trong lòng không vui, cô cũng là một trong những người bình thường này: "Cảm ơn ý tốt của cô nhưng thôi vậy, tay nghề nấu ăn của tôi thực ra không thể nói là tốt lắm, chỉ có thể làm những việc nhỏ thôi."

Chị Thanh thấy Diệp Cửu Cửu không chịu nhả lời, cũng không thấy bất ngờ, cô ta hơi mím môi, rất nhiêu chủ nhà hàng riêng đều cho rằng mình có thể tự mình làm chủ, nhưng rất nhiều người đều phải nhận kết cục thảm hại.

Cô ta cúi đầu nhìn phần sashimi cá ngừ vây xanh còn thừa trên bàn, hương vị rất ngon, đáng tiếc là chủ quán không hợp tác, không hợp tác thì không sao, cô ta lấy được nguồn hàng là được.

"Cô suy nghĩ thêm đi, nghĩ xong rồi có thể liên lạc với tôi." Để phòng trường hợp không lấy được nguồn hàng, chị Thanh vẫn lấy một tấm danh thiếp đặt trên bàn, sau đó đeo lại kính râm, ra vẻ ta đây có tiên không thèm ai: "Tính tiên."

Sau khi cô ta rời đi, Diệp Cửu Cửu không vui thu hồi tầm mắt: "Cô ta không có ý tốt."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 609



Lăng Dư thầm nói bên cạnh: "Ném xuống biển đi."

Diệp Cửu Cửu không khỏi cảm thán: "Tiếc là ở đây không có biển."

Lăng Dư: “Có sông.'

"." Diệp Cửu Cửu nhìn Lăng Dư, dường như chỉ cần cô gật đầu thì anh sẽ làm ngay, cô vỗ vai Lăng Dư: "Đọc theo em: Tuân thủ pháp luật, bắt đầu từ bản thân.'

Tiểu Ngư đang gặm lê ở bên cạnh nhắc nhở Lăng Dư: "Anh đừng làm chuyện xấu, sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm đấy."

Diệp Cửu Cửu chu môi: "Nhìn xem, trẻ con còn hiểu chuyện hơn anh."

Lăng Dư cong môi: "Nhưng em không vui.'

Diệp Cửu Cửu nhìn số tiền 114 ngàn vừa được chuyển đến: "Nhìn thấy số tiền này là tâm trạng tốt rồi, cô ta không lấy được nguồn hải sản của em, chỉ có thể nhìn em kiếm tiên." Cô không có gì phải sợ, nhưng hơi lo lắng về chuyện nguồn hàng, tuy nhiên cô đã chuẩn bị sẵn sàng, tra cũng không tra ra được gì.

"Được rồi, chúng ta dọn bàn trước." Diệp Cửu Cửu quay người đi dọn bàn, khi dọn đồ ăn thì nghe thấy người phụ nữ dẫn theo con gái đang kích động nhìn con gái: "Đậu Đậu, con thực sự thấy món này ngon sao?”

Cô bé yếu ớt gật đầu: "Con thích bánh bao nhân súp gạch cua."

"Thích thì ăn nhiều một chút, ở đây còn mấy cái, cho Đậu Đậu ăn hết." Tạ Mẫn nhìn thấy con gái không có khẩu vị gì mà cuối cùng cũng chịu ăn cơm, kích động đến nỗi hốc mắt đỏ hoe: "Ăn xong mà vẫn muốn ăn thì mẹ gọi thêm một phần nữa."

Cô bé nhẹ nhàng ừ một tiếng, cầm bánh bao nhân súp gạch cua tiếp tục ăn từng miếng nhỏ.

TBC

Tạ Mẫn nhìn thấy con gái có khẩu vị, cẩn thận hỏi: "Đậu Đậu, con có muốn ăn một chút rau không?”

Cô bé nhìn mẹ gắp rong biển đưa tới, định từ chối thì đột nhiên ngửi thấy một mùi ngọt ngào, trẻ con đều thích ăn đồ ngọt, vì vậy cô bé chớp chớp đôi mắt đen láy: "Ăn."

"Ngoan quá.' Tạ Mẫn vội vàng đút rong biển cho con gái, nhìn con gái ăn ngon lành, cô ấy lập tức cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá.

Hai mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, ăn xong vẫn còn thòm thèm: "Chủ quán, tôi có thể gọi thêm vài món mang vê không?”

Diệp Cửu Cửu: "Xin lỗi, không được."

Tạ Mẫn hơi thất vọng nhưng cũng không quá bận tâm, quyết định lần sau sẽ đến đây ăn tiếp: "Cảm ơn chủ quán, đồ ăn ở đây rất ngon."

"Cảm ơn." Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé ăn no rồi tinh thân cũng khá hơn: "Có cơ hội thì đến đây ăn tiếp."

"Sẽ đến tiếp." Nếu tình trạng bệnh của con gái không xấu đi thì Tạ Mẫn sẽ đến đây ăn tiếp.

Tạ Mẫn trả tiên rồi đưa con gái đi bắt xe, lên xe cô ấy mở điện thoại, vừa mở ra thì điện thoại của chồng đã gọi đến.

Cô ấy vui vẻ nghe điện thoại, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng chất vấn của chồng: "Em tắt máy làm gì? Em đưa Đậu Đậu đi đâu rồi? Bác sĩ đã nói là không được đưa con bé ra ngoài, em có muốn hại c.h.ế.t con bé không?”

Tạ Mẫn hít một hơi: "Em không phải đã nói với anh rồi sao? Em đưa con bé đến Lộc Thành thử một nhà hàng..."

Cô ấy còn chưa nói hết câu thì đã bị chồng cắt ngang: "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin vào những câu chuyện cổ tích không thực tế như vậy? Bác sĩ đã nói là sẽ sắp xếp ghép tủy cho Đậu Đậu ngay, em cứ phải đi làm mấy chuyện không đâu vào đâu như vậy để làm gì?"

Tạ Mẫn lau nước mắt, sau đó hít một hơi thật mạnh: "Em cũng chỉ muốn Đậu Đậu không phải chịu những đau khổ đó."
 
Back
Top Bottom