Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 100



"Chuyện này không chắc, nhưng hải sản có giá trị dinh dưỡng cao, ăn nhiều chắc chắn tốt cho cơ thể." Diệp Cửu Cửu không nói chắc chắn, lỡ đứa trẻ này ăn mà không có tác dụng thì sao?

Diệp Cửu Cửu tưởng chỉ có hai bàn khách này đến để điều dưỡng cơ thể, kết quả một lúc sau, Lưu nãi nãi cũng dẫn theo mấy ông bà lão lớn tuổi vào, vừa vào đã vui mừng nắm tay Diệp Cửu Cửu: “Cửu Cửu, còn món rau cải xoong lần trước cháu cho không?”

Diệp Cửu Cửu thấy bà nói hơi gấp, tưởng là ăn phải vấn đề gì: "Sao vậy Lưu nãi nãi?'

"Sáng nay bà không đến bệnh viện kiểm tra sao? Kiểm tra huyết áp và đường huyết, tất cả đều giảm, tháng trước đến kiểm tra là 150, lân này không uống thuốc mà đến kiểm tra chỉ còn 120." Lưu nãi nãi vui mừng không khép miệng: "Trước đây cháu nói ăn nhiều rau cải xoong sẽ hạ huyết áp, bà ăn thử xem, không ngờ hiệu quả tốt như vậy."

"Thảo nào mấy hôm trước bà ăn xong thấy dễ chịu hẳn, đầu không còn choáng, người cũng khỏe hơn, nhảy múa cũng có sức hơn." Lưu nãi nãi chỉ vào mấy bà lão phía sau: "Vài bà già này đều là những người thường tập thể dục cùng bà vào buổi sáng, vừa rồi ở trong vườn nghe nói hải sản ở đây có thể hạ huyết áp, đều nói muốn đến thử xem."

Các bà lão cũng hỏi theo: "Cô bé, còn món rau cải xoong đó không? Chúng tôi cũng muốn ăn."

"Hôm nay không có rau cải xoong." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Hải sản nhà cháu mỗi ngày đều khác nhau, hôm nay có một món sứa trộn, có tác dụng thanh nhiệt giải độc."

"Tôi biết sứa, hình như có tác dụng với gan nhiễm mỡ, huyết áp cao." Một ông lão nói: "Tôi ở lại ăn món sứa này."

"Thật sao? Vậy chúng tôi cũng thử xem." Các bà lão khác cũng phụ họa theo: "Chủ quán, tìm cho chúng tôi một cái bàn."

Diệp Cửu Cửu do dự nhìn Lưu nãi nãi, nhỏ giọng hỏi: "Lưu nãi nãi, giá nhà cháu đắt, bọn họ có không vui không ạ?”

"Bà đã nói với họ rồi." Lưu nãi nãi nhẹ nhàng vỗ vào cổ tay Diệp Cửu Cửu, ra hiệu cô không cần lo lắng: "Tiền lương hưu của họ nhiều, không tiếc tiên đâu."

"Vậy thì tốt." Diệp Cửu Cửu cầm thực đơn: "Lưu nãi nãi, bà ở đây hay về nhà?”

TBC

Lưu nãi nãi gật đầu: "Cháu trai bà vẫn ở nhà, bà về nhà trước."

"Vậy bà đợi một chút, cháu lấy cho bà một phần cơm hải sản." Diệp Cửu Cửu định mời nhóm ông bà lão này ngồi vào chỗ: "Ông bà, ông bà xem muốn ăn gì?

Lưu nãi nãi nhìn Diệp Cửu Cửu, sau đó đi đến góc, vẻ mặt từ ái nhìn tiểu nhân ngư đang mải mê ăn cơm hải sản: "Tiểu Ngư, đang ăn gì vậy? Ăn ngon thế?"

Tiểu nhân ngư đưa tay lấy hạt cơm trên má nhét vào miệng, sau đó mềm mại đáp một tiếng: "Cơm, ngon lắm."

Lưu nãi nãi lại hỏi: "Ai làm vậy?”

Diệp Tiểu Ngư trả lời bằng giọng trẻ con: "Cửu Cửu."

"Tiểu Ngư phải gọi là chị mới đúng." Lưu nãi nãi ngồi xuống cạnh, lấy khăn giấy lau dầu mỡ trên miệng đứa trẻ: "Tiểu Ngư thật ngoan, biết tự ăn cơm”"

Diệp Tiểu Ngư lại múc một thìa cơm hải sản tươi ngon cho vào miệng, ngây ngô ừm ừ một tiếng: "Ngon."

Lưu nãi nãi bị cô bé làm cho ngọt ngào đến không chịu được, đột nhiên thấy lượng đường trong m.á.u tăng cao, bà nhẹ nhàng xoa đầu tiểu nhân ngư: "Thật ngoan.'

Diệp Tiểu Ngư nghiêm trang ngẩng đầu lên, cô bé ngoan.

Lưu nãi nãi càng nhìn càng thích, giá như nhà mình cũng có một đứa cháu gái ngoan ngoãn như vậy.

Đợi Diệp Cửu Cửu viết xong thực đơn quay lại, thấy Lưu nãi nãi ân cần đút nước cho tiểu nhân ngư: "Lưu nãi nãi, bà không cần quan tâm đến cô bé, cô bé †ự ăn được."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 101



"Cốc nặng quá, bà sợ con bé cầm không chắc." Lưu nãi nãi đặt cốc xuống rồi theo Diệp Cửu Cửu đi vào bếp: "Tiểu Ngư ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn bà nghĩ, sao mấy người thân khác trong nhà con bé lại không muốn nuôi con bé chứ?"

Diệp Cửu Cửu cười trừ: "Có lẽ cuộc sống gia đình cũng không tốt."

"Cháu cũng không dễ dàng gì.' Lưu nãi nãi dừng lại một chút: "Trước đây bà của cháu hình như cũng không qua lại với những người họ hàng xa đó, bây giờ họ lại đưa đến."

Diệp Cửu Cửu biết Lưu nãi nãi lo một mình cô không lo hết được, cũng không có ý xấu gì khác: "Tiểu Ngư rất ngoan."

"Cũng đúng." Lưu nãi nãi cũng rất thích Diệp Tiểu Ngử xinh đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện: "Giá như nhà bà có một đứa cháu gái như vậy."

Diệp Cửu Cửu không nghi ngờ gì về sức hấp dẫn của tiểu nhân ngư, vừa xinh đẹp vừa thông minh lại đáng yêu, không ai không thích cô bé: "Có thể bảo các chú cố gắng thêm nữa."

Lưu nãi nãi có chút động lòng.

Diệp Cửu Cửu cười cười, sau đó lấy một đĩa hoa văn màu xanh trong tủ khử trùng ra, đựng một đĩa cơm hải sản, ngoài ra còn trộn thêm một đĩa sứa đơn giản: "Lưu nãi nãi, cho bà."

Lưu nãi nãi muốn trả tiên: "Bà trả tiền cho cháu."

"Không cần đâu, hôm nay làm nhiều." Diệp Cửu Cửu còn nợ Lưu nãi nãi không ít tiên, một chút cơm hải sản và sứa thì sao có thể lấy tiền: "Lưu nãi nãi, bà nhanh về đi, cơm hải sản nguội thì không ngon."

"Cảm ơn Cửu Cửu." Lưu nãi nãi cũng không khách sáo, cười nhận lấy cơm hải sản rồi vê nhà, vê đến nhà, bà câm điện thoại gọi cho hai bà thông gia, mấy bà lão quen biết, họ hàng, kể lại tình hình huyết áp đường huyết của mình đã giảm, giới thiệu mọi người cũng đến thử xem.

Diệp Cửu Cửu còn chưa biết Lưu nãi nãi lại giúp mình kéo khách, lúc này cô đang khó khăn bắt một con tôm hùm lớn hơn cả cánh tay, cầm một chiếc đũa tre giúp tôm hùm đi tiểu.

Sau khi làm sạch thì cắt bỏ đuôi tôm, sau đó bẻ đôi đầu tôm hùm, lấy mang, dạ dày, tủy não, v. v. bên trong ra.

Sau khi xử lý sạch sẽ, cắt thịt đuôi tôm to bằng nắm tay thành từng miếng nhỏ, cho vào chảo bơ xào một chút, thêm hạt tiêu đen, sau đó cho vào vỏ tôm đã bày sẵn trên đĩa, sau đó rắc một lớp phô mai dày lên trên, cho vào lò nướng đã làm nóng trước và nướng trong mười phút, đợi đến khi bê mặt phô mai chuyển sang màu vàng nâu là được.

TBC

Cô làm một lúc hai con, một phần mang cho nhóm các bà mẹ đang cầu sữa, một phần cho nhóm trẻ em khác, các bà lão không ăn được đồ quá ngọt, đều không gọi tôm hùm.

Diệp Tiểu Ngư đi theo sau, mắt nhìn chằm chằm tôm hùm: "Của em đâu?”

"Một lát nữa chị làm cho." Diệp Cửu Cửu còn phải làm các món khác, đợi bận xong sẽ làm riêng một phần.

Diệp Tiểu Ngư hơi thất vọng: "Nhưng em muốn ăn ngay bây giờ."

"Vậy phải làm sao? Bây giờ chị không có thời gian." Diệp Cửu Cửu quay lại bếp tiếp tục hấp cá ngựa và nghêu hấp trứng.

"Em giận." Diệp Tiểu Ngư hừ hừ hai tiếng: "Chỉ cần chị cho em ăn một que kem là em không giận nữa.'

Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực nhìn cô bé: "Muốn ăn kem thì cứ nói.

Diệp Tiểu Ngư liếc trộm cô, sau khi xác nhận cô không giận thì mới hỏi một cách ngây thơ: "Em lấy nhé?"

"Chỉ được lấy một que." Trưa đúng là rất nóng, Diệp Cửu Cửu đồng ý cho cô bé ăn một que.

"Được." Diệp Tiểu Ngư chạy một mạch đến bên tủ lạnh, thành thạo lấy một que kem từ dưới tủ lạnh ra, sau đó ngồi xuống ghế ăn ngon lành.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 102



Diệp Cửu Cửu liếc cô bé một cái, sau đó tiếp tục làm đồ ăn, đợi làm xong mang ra thì thấy khách trong nhà hàng đã quen thân với nhau.

"Tôi cũng nghe bạn bè nói rằng ăn hải sản ở đây có thể có sữa ngay nên mới hẹn nhau đến đây.'

"Chúng tôi nghe người quen nói, con nhà họ bị ốm nên ăn uống rất kém, đến đây ăn vài lần thì khỏi, hôm nay vừa đúng ngày nghỉ, tôi liên đưa con đến thử xem.

"Hải sản có giá trị dinh dưỡng cao, ăn nhiều vài lần thì cơ thể sẽ tốt hơn rất nhiều."

Người đàn ông đầu hơi hói nghe mọi người nói chuyện, cứ thấy như mình lạc vào một tổ chức không đàng hoàng: "Hải sản ở đây đúng là rất ngon, nhưng có thực sự có ích như vậy sao? Nghe có vẻ phi khoa học quá?"

Một bà mẹ lập tức nói: “Có tác dụng, bạn tôi hôm qua ăn xong là có sữa ngay, suýt thì ướt cả áo."

TBC

Một bà lão nói: "Lưu nãi nãi thường ăn hải sản ở đây, lần khám sức khỏe này thì huyết áp và đường huyết đều trở lại bình thường, chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy báo cáo."

Người đàn ông đầu hói do dự hỏi: "Có phải do trời quá nóng không? Hoặc máy kiểm tra sức khỏe bị hỏng?”

"Anh chàng, anh đừng có không tin, có những chuyện vốn rất kỳ diệu." Một bà lão rất chắc chắn những loại hải sản này có thể giúp bà hạ huyết áp, vừa nói vừa kẹp gỏi sứa vào miệng, ăn nhiều một chút chắc chắn sẽ có hiệu quả.

Người đàn ông đầu hói thấy mọi người đều tin tưởng chắc chắn, nửa tin nửa ngờ sờ sờ mái tóc thưa thớt của mình: "Thế có trị rụng tóc không nhỉ?"

Người bạn đi cùng cẩn thận gãi gãi chân: "Có trị hôi chân không?”

Diệp Cửu Cửu đang bưng đồ ăn: '...

"Khụ khụ, mọi người đừng quá khoa trương về hải sản ở đây, chỉ là tươi hơn, ngon hơn một chút thôi.

"Thực sự rất tươi, cũng rất ngon, rất hữu dụng." Một bà mẹ kéo kéo quần áo, bà đã thấy áo lót hơi ẩm ướt. "Chủ quán đừng khiêm tốn nữa, cô xem con nhà tôi, bình thường ăn cơm phải đuổi theo đút mới chịu ăn, hôm nay ăn kèm với cơm hải sản, trứng hấp, mực ăn rất nhanh, đã ăn hết hai bát to rồi." Một bà mẹ khác cũng có con nói.

Diệp Cửu Cửu cười cười, miệng đáp một câu: "Cảm ơn mọi người đã thích tay nghề của tôi." Hải sản do tủ lạnh tặng thực sự quá tốt, cô phải khiêm tốn một chút.

Nhưng khách hàng thì không khiêm tốn, ăn xong là chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, bạn bè quen biết sẽ hỏi vài câu, ngày càng nhiều người quan tâm đến quán riêng Cửu Cửu.

Một giờ hơn, bốn bàn khách ra về trong sự hài lòng.

Diệp Cửu Cửu tiễn mọi người rời đi, đóng cửa lại, vừa quay người đã thấy tiểu nhân ngư đứng sau mình: "Sao vậy?"

Diệp Tiểu Ngư chớp đôi mắt to xanh biếc, đây mong đợi nhìn cô: "Bây giờ đến lượt em ăn tôm hùm rồi phải không?”

"Vẫn còn nhớ à?" Diệp Cửu Cửu nhìn cái bụng tròn vo của cô bé: "Em còn ăn được nữa không?”

Diệp Tiểu Ngư hít bụng vào, giọng nói ngây thơ: "Em thấy em vẫn có thể ăn một con tôm hùm..

Cô bé vừa nãy nhìn thấy người khác ăn đã muốn ăn rồi: "Chị đừng có lừa em.

Diệp Cửu Cửu cười hỏi: "Lừa cá được không?"

Tiểu nhân ngư sửng sốt, vừa định gật đầu thì đột nhiên nghĩ đến mình cũng là cá, lập tức lắc đầu nói không được: "Cũng không lừa cá."

"Cũng khá thông minh." Diệp Cửu Cửu cười đưa tay ra với cô bé: "Được rồi, chúng ta đi làm tôm hùm ngay bây giờ.'

Tiểu nhân ngư rất tự nhiên đặt tay nhỏ vào tay cô, sau đó kéo cô chạy vào bếp, có thể thấy cô bé sốt ruột thế nào.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 103



"Nhanh nhanh nhanh." Tiểu nhân ngư vừa nhảy vừa chạy vào bếp, vừa nấy cô bé nhìn thấy người khác ăn đã nuốt nước bọt.

"Chậm một chút, cẩn thận ngã." Diệp Cửu Cửu theo tiểu nhân ngư vào bếp, lấy một con tôm hùm trông béo nhất trong bốn con tôm hùm còn lại: "Chúng ta ăn con này nhiều thịt nhất."

Mắt Diệp Tiểu Ngư sáng lên, vui vẻ ừm một tiếng: "Nhiều thịt mới ngon."

"Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu thành thạo xử lý tôm hùm, theo quy trình buổi trưa làm lại một lần nữa, bày ra đĩa rồi cho một lớp phô mai màu vàng nhạt dày lên trên, tự mình ăn thì cho nhiều hơn một chút, bày xong thì cho vào lò nướng: 'Mười phút nữa là ăn được.”

Vừa nãy Diệp Cửu Cửu làm tôm hùm phô mai nướng, Diệp Tiểu Ngư vẫn luôn ở bên ngoài nên không biết cụ thể bao lâu: "Mười phút?"

"Chỉ cân nghe thấy tiếng ting' là có thể ăn được." Diệp Cửu Cửu ấn tiểu nhân ngư ngồi xuống ghế ở góc: "Em ngồi đây canh, đừng chạy lung tung, nghe thấy tiếng thì gọi chị."

Cô bé biết điều này.

Diệp Tiểu Ngư ngoan ngoãn gật đầu: "Em canh."

Diệp Cửu Cửu giao cho tiểu nhân ngư một việc, như vậy cô bé sẽ không chạy lung tung, cô câm cái khay đựng đồ ăn ra nhà hàng phía trước dọn dẹp đồ ăn và lau bàn, mười phút là có thể lau sạch bốn cái bàn.

Ở lại bếp, Diệp Tiểu Ngư chăm chú nhìn lò nướng đang sáng đèn, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái là con tôm hùm ngon lành sẽ biến mất.

Vài phút sau, mùi thơm nồng nàn của sữa bay ra từ lò nướng, thơm thơm, ngọt ngọt, đối với tiểu nhân ngư thích ăn đồ ngọt thì đây là mùi thơm ngon nhất.

Cô bé không kìm được đứng dậy đi về phía lò nướng thần kỳ, vừa đi được vài bước thì nhớ đến lời dặn của Diệp Cửu Cửu vừa nãy, cô bé quay đầu nhìn vê phía bên ngoài nhà hàng, sau đó nhẹ nhàng đi đến cửa, khom lưng cong mông, lén lút nhìn Diệp Cửu Cửu đang dọn dẹp nhà hàng.

Xác nhận cô vẫn chưa dọn xong, Diệp Tiểu Ngư quay người chạy đến trước lò nướng, cách cửa kính nhìn con tôm hùm bên trong, lớp vỏ đỏ au bọc một đống thứ màu vàng ươm, theo nhiệt độ cao trong lò nướng sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào nồng nàn, khiến cô bé không ngừng nuốt nước bọt.

Diệp Tiểu Ngư thèm đến mức l.i.ế.m môi, muốn ăn quá.

Nhưng Cửu Cửu nói phải đợi tiếng ting' mới được ăn.

Bao giờ mới có tiếng ting? Diệp Tiểu Ngư chớp đôi mắt xanh biếc, nghiêm túc nhìn trái nhìn phải, sau đó chu môi, thổi một hơi vào lò nướng: "Phù phù phù-'

Diệp Cửu Cửu đi vào, thấy tiểu nhân ngư đang kiêng chân thổi vào lò nướng: "Em làm gì vậy?"

"Em thổi nó, nó sẽ chín." Diệp Tiểu Ngư giải thích bằng giọng ngây thơ.

"Thổi cũng vô dụng, phải đến giờ mới được.' Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút, khẽ cau mày: "Chị không bảo em ngồi trên ghế sao? Sao lại chạy đến đây?"

Tiểu nhân ngư ngây người, ôi chao, bị bắt rồi.

TBC

Cô bé đảo mắt, sau đó quay người chạy về ghế, ngồi phịch xuống ghế, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Hả?”

"... Em đúng là biết bịt mắt trộm chuông." Diệp Cửu Cửu sắp cười c.h.ế.t rồi, cô mím môi, cố gắng kìm nén tiếng cười, những thiết bị điện này quá nguy hiểm, cô phải nghiêm khắc cảnh cáo cô bé: "Cái lò nướng này rất nóng, nếu chạm vào tay em sẽ chín, biến thành cá nướng nhỏ."

Tiểu nhân ngư mới đến đây ngơ ngác chớp mắt: "Cá nướng nhỏ là gì?"

Diệp Cửu Cửu nói: "Là nướng chín, có thể ăn trực tiếp."

Tiểu nhân ngư thuận theo lời cô hỏi: "Ngon không?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 104



"... Ngon." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, thấy đôi mắt xanh biếc của tiểu nhân ngư sáng lên: "Muốn ăn à?"

Tiểu nhân ngư gật đầu lia lịa.

Diệp Cửu Cửu nắm tay cô bé nhét vào miệng cô bé: "Tự cắn đi."

"22?" Tiểu nhân ngư lập tức ôm tay trốn đi: "Đau."

"Biết đau sao?" Diệp Cửu Cửu cười chỉ vào lò nướng: "Cái đó còn lợi hại hơn răng em, nếu em sờ lung tung thì tay và đuôi em sẽ bùm' một cái biến mất, em nghĩ xem, nếu em không có đuôi và tay thì phải làm sao?"

Tiểu nhân ngư thích làm đẹp sợ đến mức run rẩy: "Không chạm, sẽ xấu xí."

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Đúng vậy, chúng ta tránh xa một chút, nghe thấy tiếng ting' thì gọi chị ra lấy."

Tiểu nhân ngư gật đầu đồng ý, đồng thời học theo cô nói: "Để nó bùm chị."

Diệp Cửu Cửu: ”...

Tay cô hơi ngứa, muốn đánh cá là sao?

Ngoài cửa sổ nắng đẹp, gió nhẹ, trong thời tiết đẹp như vậy mà tức giận thì không đáng, Diệp Cửu Cửu hít một hơi thật sâu, cong ngón tay nhẹ nhàng búng vào trán tiểu nhân ngư: "Chị sẽ không bị bùm, nó chỉ bùm' những đứa trẻ to như em thôi."

"Tại sao vậy?" Tiểu nhân ngư cảm thấy điều này quá bắt nạt trẻ con.

"Không có tại sao, tóm lại em nhớ đừng chạm vào nồi, lò nướng, lò hấp, ổ cắm, nước..." Diệp Cửu Cửu nói xong chữ nước thì thấy không ổn, cá sẽ không bị c.h.ế.t đuối, cô vội vàng sửa miệng: "Tóm lại em muốn xinh đẹp thì đừng chạm vào mấy thứ này trong nhà, cũng đừng chạy ra ngoài, bên ngoài cũng có kẻ xấu bắt em."

Tiểu nhân ngư nhìn những thứ mà Diệp Cửu Cửu chỉ, do dự gật đầu: "Không chạm, không được bùm hỏng đuôi của em."

"Biết là tốt rồi." Diệp Cửu Cửu dỗ dành đứa trẻ xong, quay người lấy nước ra lau mặt bàn và dọn rác.

Lần này, tiểu nhân ngư không dám sờ lung tung nữa, lỡ bùm hỏng đuôi của mình thì xong đời, cô bé thích làm đẹp thận trọng chạy ra ngoài tường ở cửa, lén lút nhìn lò nướng, trong lúc đó ngửi thấy mùi sữa thơm nồng không ngừng nuốt nước bọt nhưng cũng không sờ vào nữa.

TBC

Đợi mãi đợi mãi.

Đợi đến khi tiểu nhân ngư buồn ngủ mới nghe thấy tiếng ting'.

Cô bé lập tức tỉnh táo, phấn khích chạy đến lò nướng, vừa định đưa tay ra chạm vào thì đột nhiên nhớ đến lời Diệp Cửu Cửu vừa nói, sau đó vút' một cái rụt tay lại, rồi quay người chạy về phía nhà hàng, phấn khích hét lớn vê phía Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, nó kêu rồi."

"Xong rồi à? Chị đến ngay đây." Diệp Cửu Cửu lau sạch chiếc bàn cuối cùng, nhanh chóng đặt bình hoa lên rồi quay về bếp, sau đó cầm găng tay cách nhiệt đến trước lò nướng.

"Cẩn thận bùm chị đấy." Tiểu nhân ngư trốn thật xa, giọng ngây thơ nhắc nhở.

"... Đừng nói nữa, không may mắn." Diệp Cửu Cửu mở lò nướng, cẩn thận lấy con tôm hùm phô mai nướng đã nướng xong ra, cẩn thận đặt lên chiếc bàn nhỏ gần bếp bên nhà hàng.

"Thơm quá." Tiểu nhân ngư ngây ngốc nhìn con tôm hùm phô mai nướng đỏ au vàng ươm, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy cách làm này, trông ngon quá, cô bé nuốt nước bọt: "Có thể ăn chưa?”

"Bây giờ còn nóng lắm, đợi một lát nữa rồi ăn." Diệp Cửu Cửu lại quay về bếp trộn một đĩa sứa cay, sau đó múc một ít cơm hải sản.

Khi cô bé đi ra, tiểu nhân ngư đã không kìm được mà lén đưa tay ra sờ tôm hùm: "Cẩn thận bỏng, lấy thìa ra đây."

"Vâng." Tiểu nhân ngư cầm thìa nhỏ đi múc lớp vỏ vàng ươm hấp dẫn trên bê mặt, lớp vỏ phát ra tiếng giòn tan.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 105



Tiểu nhân ngư dùng sức múc xuống, múc được rồi thì kéo lên, lớp phô mai dày lập tức kéo thành sợi, cô bé kinh ngạc há hốc mồm: "Nó kéo em?”

"Phô mai nhiều quá." Diệp Cửu Cửu cầm đũa gắp cho cô bé một miếng thịt tôm phủ đầy phô mai vào bát: "Thổi nguội rồi ăn, không thì sẽ làm bỏng lưỡi..."

Cô chưa nói hết câu, tiểu nhân ngư đã tiếp lời: "Bỏng mất à?”

".." Diệp Cửu Cửu phì cười, giơ tay đang đặt trên bàn lên che mặt, đứa trẻ này sao lại buôn cười thế này?"Em có sợ không?"

"Sợ." Tiểu nhân ngư thè lưỡi: "Không có lưỡi thì em không ăn được đồ ngon nữa.

"Thật thông minh." Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng: "Tự thổi đi."

"Phù phù.' Tiểu nhân ngư thổi phù phù vào thịt tôm phô mai mười mấy lần, sau đó mới cẩn thận đưa vào miệng, vừa vào miệng là thịt tôm tươi ngon dai giòn và vị phô mai đậm đà, ngon đến mức mắt cô bé sáng lên.

Tiểu nhân ngư cắn thịt tôm, nói không rõ: "Không lừa chị, ngon lắm."

Mặc dù tôm hùm sống rất tươi nhưng không thể nào đa dạng về hương vị như sau khi tẩm ướp, tiểu nhân ngư thích cũng là chuyện bình thường, hơn nữa còn rất ngọt, hoàn toàn là hương vị mà trẻ con thích.

Diệp Cửu Cửu cười kẹp một miếng tôm hùm phô mai đầy ắp calo vào miệng, hương vị sữa đậm đà lập tức thấm vào từng tế bào trong miệng, rất thơm, hơi ngấy nhưng khi cô cắn vào thịt tôm dai giòn, vị mặn ngọt lập tức bùng nổ, ngay lập tức át đi vị ngọt ngấy của phô mai.

Nhai kỹ, phát hiện thịt tôm rất tươi, dù bọc trong phô mai vẫn có thể cảm nhận rõ độ béo của nó, khiến người ta muốn ăn thêm một miếng nữa.

Cô lại kẹp một miếng thịt tôm, lần này có thể cảm nhận rõ hơn sự kết hợp hoàn hảo giữa thịt tôm tươi ngon và phô mai sữa thơm ngậy, chúng thấm vào nhau, lại vừa có hương vị riêng.

TBC

Điểm trừ duy nhất là cho quá nhiều phô mai, nếu cho ít hơn một chút thì miếng đầu tiên ăn vào sẽ không cảm thấy ngấy, lần sau vẫn nên làm theo định lượng cho khách.

Diệp Cửu Cửu ăn vài miếng thì không ăn nữa, tiểu nhân ngư thì ăn rất vui vẻ, ăn liên tục không ngừng, cuối cùng cả vỏ tôm nướng giòn cũng cắn rốp rốp ăn hết.

Diệp Cửu Cửu ăn sứa trộn cay giòn, ăn kèm với cơm hải sản, ăn hết một bát đầy, ăn xong cô bắt đầu dọn dẹp bếp, đồng thời dặn tiểu nhân ngư một câu: "Em có nóng không, muốn tắm thì tự đi tắm, không muốn thì về phòng ngủ."

"Tắm một lát." Tiểu nhân ngư quay người chạy ra ngoài, cô bé chạy đến phòng xem tivi trước, trèo lên ghế đẩu rồi kiêng chân lấy một cây kẹo m*t trên tủ, sau đó nhanh chóng chạy đến căn phòng để chậu nước lớn.

Diệp Cửu Cửu không phát hiện ra hành động nhỏ của cô bé, chỉ nghe thấy tiếng nước nên cho rằng cô bé đã đi tắm.

Đợi cô dọn dẹp bếp xong đi xem thì thấy cô bé ngậm kẹo m*t dựa vào thành chậu nước, giống như một bà trùm: "Em biết hưởng thụ đấy."

Tiểu nhân ngư nhẹ nhàng vẫy đuôi, giây tiếp theo đã bơi đến trước mặt cô, đưa kẹo m*t cho cô: 'Ăn không?"

"Không ăn." Diệp Cửu Cửu vuốt tóc cho cô bé, tiện tay buộc cho cô bé một búi tóc nhỏ, tránh để tóc bị ướt.

Tiểu nhân ngư lập tức nhét kẹo vào miệng: "Vậy em cất đi."

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng, sau đó đi sang phòng vệ sinh bên cạnh tắm rửa, sau đó cầm khăn tắm đi qua bế tiểu nhân ngư lên, lau sạch rồi đợi chân cô bé trở lại bình thường thì đặt cô bé lên giường ngủ trưa.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 106



Tiểu nhân ngư trèo lên giường, chỉ vào điện thoại trên bàn: "Xem cái đó."

"Không xem." Diệp Cửu Cửu còn nhớ cảm giác chua xót ngày hôm qua, hôm nay nói thế nào cũng không muốn xem: "Mau ngủ đi."

Tiểu nhân ngư thất vọng "Ồ." một tiếng: "Chị không muốn xem sao?"

"Không muốn." Diệp Cửu Cửu võ võ vào chỗ bên cạnh ra hiệu cho cô bé nằm xuống: "Mau ngủ đi."

Tiểu nhân ngư nằm xuống bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của Diệp Cửu Cửu, nhỏ giọng nói: "Hay lắm”"

".. Diệp Cửu Cửu đưa tay che mắt cô bé: "Không được nhìn lung tung, không được nói chuyện.

Trước mắt tối đen, tiểu nhân ngư đưa tay nắm lấy tay Diệp Cửu Cửu, giọng nói mềm mại hỏi: "Tại sao vậy?"

TBC

Diệp Cửu Cửu nói lời tàn nhẫn: "Không ngủ trưa thì tối không làm tôm tre xào tỏi thơm cho em."

Tiểu nhân ngư nghe vậy liên ngoan ngoãn không nhúc nhích: "Vậy ngủ thôi.

"Ngủ đi." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo, cô vội vàng đứng dậy cầm điện thoại.

Tiểu nhân ngư cũng lật người ngôi dậy, bò đến mép giường: "Xem sao?"

Giọng nói ngọt ngào pha chút phấn khích.

"Không phải." Diệp Cửu Cửu nghe điện thoại, hỏi thăm mới biết là nhân viên giao hàng đến tận cửa.

"Em ngủ tiếp đi, chị ra ngoài xem." Diệp Cửu Cửu đóng cửa, ra khỏi nhà hàng, mở cửa trước.

Nhân viên giao hàng mang tủ lạnh đứng, bể nước, máy bào đá, v. v. mà cô mua đến một lần.

Họ khiêng tủ lạnh đến chỗ trống bên cạnh lối ra vào bếp, còn bể nước thì đặt ở chỗ vào bếp của nhà hàng, chỗ đó rộng chưa đến hai mét, vừa đủ để đặt ngang hai bể, trên còn có thể thêm một tầng, như vậy có thể đặt bốn bể nước.

Bể nước này hơi đắt, nhưng ưu điểm là có thể di chuyển, sau này Diệp Cửu Cửu có thể tùy thời chuyển vào nhà hàng để trưng bày.

Nhân viên giao hàng và thợ lắp đặt mất nửa tiếng để lắp đặt, sau đó hướng dẫn Diệp Cửu Cửu cách sử dụng: "Sau này chỉ cần pha nước biển nhân tạo rồi đổ vào là dùng được."

"Được, cảm ơn." Diệp Cửu Cửu đưa cho nhân viên giao hàng và thợ lắp đặt mỗi người một chai nước khoáng đông lạnh, tiễn họ đi rồi đổ riêng nước biển đã đổ vào chậu nước sáng nay vào hai bể nước.

Nước biển nông ngập đáy bể nước, Diệp Cửu Cửu thả ba con tôm hùm lớn và mực còn lại vào một bể, số tôm tre còn lại thả vào bể khác, như vậy chúng không phải đánh nhau trong tủ lạnh nữa.

Diệp Cửu Cửu không sục oxy, chỉ quan sát qua bể nước một lúc, thấy chúng sống rất tốt trong nước biển, không hề có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào.

Xác nhận không có vấn đề gì, Diệp Cửu Cửu rửa tay rồi ra khỏi bếp, đi qua sân nhỏ oi bức đến căn phòng đối diện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một luồng khí mát lập tức ập vào mặt.

Vẫn là trong nhà mát mẻ hơn.

Diệp Cửu Cửu đóng cửa, đi đến bên giường, nhìn tiểu nhân ngư ngủ quay vào trong, trong lòng cô nhẹ nhàng thở phào, nhẹ nhàng nằm xuống giường, sau đó cầm điện thoại tắt tiếng xem video.

Cô xem một lúc thì thấy có luồng khí nóng thổi bên tai, cô từ từ quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt xanh biếc to tròn của tiểu nhân ngư, cô sợ đến mức tim đập thót một cái.

Tiểu nhân ngư không hề nhận ra mình đã làm người khác sợ, cô bé chu môi ra hiệu cho Diệp Cửu Cửu: "Chị tiếp tục lướt."

Diệp Cửu Cửu gào lên một cách điên cuồng: "... Sao em vẫn chưa ngủ?"

Tiểu nhân ngư trả lời một cách lý lẽ hùng hồn: "Đợi chị mà."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 107



Một tiếng đợi chị mềm mại.

Khiến người ta không thể nổi giận.

Sự bực bội trong lòng Diệp Cửu Cửu trong nháy mắt được xoa dịu, cô bất lực cười cười, ôm tiểu nhân ngư thơm thơm mềm mềm vào lòng: "Vậy xem thêm hai video rồi ngủ?”

Tiểu nhân ngư trong lòng Diệp Cửu Cửu cọ cọ thân mật: "Xem cá."

"Được, chúng ta xem cá nhỏ." Diệp Cửu Cửu mở video lặn biển bắt hải sản đã xem hôm qua, xem chuyên gia lặn biển ngoài trời lặn xuống đáy biển, một lúc bắt được tôm hùm lớn, một lúc lại bắt được hải sâm, quay đầu lại đi bẻ bào ngư bắt cá hồng.

Tiểu nhân ngư vui vẻ chỉ vào những con cá bơi qua bơi lại: "Nhiều cá."

Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé: "Em có phải cá không?”

"Phải ạ." Tiểu nhân ngư vỗ vào người mình, giọng nói mềm mại ừ một tiếng: "Em là cá lớn, em muốn ăn cá lớn nhà bọn chúng."

TBC

Diệp Cửu Cửu nhìn cá lớn nhỏ bé, cười nói: "Em biết làm thế nào để nhanh chóng trở thành cá lớn không?”

Tiểu nhân ngư chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ: "Không biết ạ."

Diệp Cửu Cửu rất nghiêm túc nói với cô bé: "Đến giờ ngủ thì ngủ, ăn no, ít ăn đồ ngọt, như vậy sẽ nhanh chóng trở thành cá lớn."

Tiểu nhân ngư nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

"Thật, hồi nhỏ chị cũng vậy, em xem bây giờ chị cao bao nhiêu." Diệp Cửu Cửu cao một mét bảy hai, từ nhỏ trong đám con gái, cô luôn thuộc loại cao.

Tiểu nhân ngư dùng tay và chân đo thử, phát hiện bây giờ mình thực sự rất thấp, cô bé lặng lẽ đẩy điện thoại ra, giọng nói mềm mại nói với Diệp Cửu Cửu: "Chị cất nó đi, đừng chơi nữa."

"Ngủ đi, không ngủ thì không cao được."

Này, còn biết đổ lỗi ngược.

Diệp Cửu Cửu cất điện thoại đi, nhẹ nhàng võ vai cô bé: "Ngủ đi."

Tiểu nhân ngư ừ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.

Diệp Cửu Cửu nhìn cái bụng tròn vo của cô bé, lặng lẽ kéo chăn đắp cho cô bé để tránh bị lạnh, đắp xong cô đột nhiên thở dài, đột nhiên cảm thấy nuôi con có nhiều chuyện cần lo lắng, người nhà của tiểu nhân ngư vẫn nên nhanh chóng tìm đến thì hơn.

Sau giấc ngủ trưa.

Bầu trời hơi âm u, gió mát hiu hiu, trông như sắp mưa.

Diệp Cửu Cửu trước tiên cất quần áo phơi ngoài trời vào phòng, sau đó mới vào bếp, trước tiên cắm điện tủ lạnh, sau đó đi xem bể cá trong tủ lạnh, đều sống rất tốt.

Cô cắt thêm một ít rau, đợi đến năm giờ rưỡi, sáu giờ có bàn khách đầu tiên đến, là khách quen do mẹ Lạc Lạc giới thiệu trước đó.

Tiếp theo, Cao Viễn lại cùng bạn đến: "Chủ quán, chúng tôi lại đến rồi."

Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực: "Cậu còn không sợ sao?"

"Tôi không sợ, tôi còn muốn ngày nào cũng đến đây nữa là." Cao Viễn chỉ vào má: "Chủ quán xem, mụn trên mặt tôi đã hết sạch rồi, cảm giác sắp hết hẳn rồi."

Diệp Cửu Cửu nhìn mặt hắn, mấy lần trước nhìn không rõ lắm, hôm nay đơn giản như đổi một lớp da, trước đây mụn đỏ đầy mặt đều đã xẹp xuống, mặc dù vẫn còn đỏ nhưng nhìn đã đẹp hơn nhiều: "À..."

Cao Viễn như biết cô định nói gì, liền nói trước: "Không uống thuốc, không dùng thuốc, cũng không đi khám bác sĩ."

Vài người bạn của hắn ở bên cạnh phụ họa: "Chúng tôi làm chứng."

"Chúng tôi ngồi lâu bị táo bón, những bệnh vặt này cũng đỡ nhiều rồi."

"Viêm da của tôi cũng đỡ hơn một chút."

"... Chúc mừng." Diệp Cửu Cửu sắc mặt như thường nói: "Chào mừng."

Tiểu nhân ngư cũng thấu lại, giọng nói mềm mại chào hỏi: "Chào mừng-”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 108



Cao Viễn cười trêu cô bé: "Diệp Tiểu Ngư, bọn anh lại đến ăn cơm rồi."

Tiểu nhân ngư đưa tay nhỏ ra: "Phải trả tiên."

Kiếm tiền, mua kẹol

"Chắc chắn phải trả, nhất định phải trả.' Cao Viễn không ngờ rằng những nốt mụn đã hành hạ mình hơn mười năm lại nhanh chóng như vậy, trước đây hắn thậm chí không dám nghĩ đến, đợi sau khi khỏi hẳn hắn nhất định sẽ tặng chủ quán một lá cờ, trên đó viết — — Bếp ăn hồi xuân!

Diệp Cửu Cửu còn không biết suy nghĩ của Cao Viễn, dẫn hắn và mấy người bạn của hắn đến bàn dài tám người: "Xem hôm nay muốn ăn gì."

Cao Viễn nhìn thực đơn, phất tay một cái: "Đều muốn."

Hôm nay tổng giá thực đơn là 9004. Diệp Cửu Cửu nhắc nhở hắn ta: "Ngày nào cũng như vậy được sao?”

Trước đó hình như cô nghe Cao Viễn và mấy người nói giá cả quá đắt, chắc họ không có nhiều tiên?

"Chủ quán cứ yên tâm, tôi sẽ không quyt tiền đâu." Cao Viễn và mấy người bạn hiện tại lương không cao lắm nhưng thật ra gia đình không thiếu tiền, lúc đầu thấy rong biển bình thường bán 88, cứ tưởng đây là hắc đ**m. Nhưng sau khi nếm thử thì thấy đáng, nên mới không tiếc động dùng tiền tiết kiệm để nhiều lân đến ăn.

"Các cậu biết là được." Diệp Cửu Cửu nhắc nhở xong thì đi làm đồ ăn.

"Chủ quán thật là tốt bụng, nếu đổi lại là chủ quán khác thì chắc chắn sẽ chặt c.h.é.m chúng tôi." Cao Viễn nói.

Lý Lâm uống một ngụm trà thơm ngon, vị ngọt thanh: "... Cũng có thể là sợ mấy người làm âm ï đòi trả tiền."

"... Ngày đầu tiên gọi món đúng là có hơi muốn làm ầm T, nhưng sau khi ăn xong thì tôi quỳ luôn." Cao Viễn sờ khuôn mặt béo tròn đã sạch sẽ hơn nhiều của mình, thật ra theo lời bác sĩ thì bị mụn không được ăn hải sản, nhưng hắn chữa mãi không khỏi nên đành mặc kệ.

Cũng may là mình mặc kệ, cái gì cũng ăn nên mới tình cờ dần dần khỏi: "Vận may của chúng ta cũng khá tốt." Mọi người đang nói chuyện phiếm, Diệp Cửu Cửu đã làm xong món tôm càng rang muối cuối cùng, một con tôm càng khoảng hai cân, to gân bằng cánh tay của tiểu nhân ngư, những đường vân ngang màu xanh nâu kéo dài từng đoạn lên trên, trông hơi đáng sợ.

Tôm càng rẻ hơn tôm hùm rất nhiều, cô trực tiếp bắt ba con, sau khi xử lý sạch sẽ thì chần qua nước, thời gian cho vào nước rất ngắn, chỉ là nhân nó không để ý cho vào rồi vớt ra nhanh như vậy.

Đầu tiên phủ một lớp bột sống lên tôm càng đã chần qua nước, sau đó cho vào chảo chiên, đợi đến khi vỏ ngoài chuyển sang màu đỏ thì có thể vớt ra, sau đó trộn một loại gia vị giống như tôm rang muối, sau đó đổ vào chảo đảo đều.

Tôm càng rang muối xào theo cách này có lớp vỏ ngoài khô giòn, bên trong tươi mềm, trắng hồng, vị rất ngon.

Làm xong, Diệp Cửu Cửu để riêng một con cho tiểu nhân ngư, hai con còn lại cắt khúc rồi bày ra đĩa, cùng với tôm hùm phô mai nướng đưa đến nhà hàng, các món ăn trên bàn của Cao Viễn đã đầy đủ. Cô quay người đi về thì thấy tiểu nhân ngư cầm tôm càng chạy ra cửa.

Nhìn theo bóng lưng của cô bé, cô thấy mấy vị khách quen, là bà Dương dắt cháu gái đến, bên cạnh bà còn có con dâu Lý Quyên, con trai và một ông già, hẳn là chồng của bà Dương.

Tiểu nhân ngư cầm con tôm càng to bằng cánh tay mình vẫy vẫy với mọi người: Chào mừng.'

TBC

Bà Dương sửng sốt: "Chủ quán, đây là con của cô sao?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 109



Trông không được đẹp lắm nhưng hương vị lại giống tôm hùm, giá lại rẻ hơn nhiều, tôm quạt hôm nay cũng tạm được, một con gần một cân, một phần tôm tỳ bà nướng phô mai là hai con, đủ cho vài khách ăn.

Sau khi cho cá và tôm vào lò nướng, Diệp Cửu Cửu không ngừng nghỉ lại bắt đầu làm các món ăn khác, đồng thời cũng không quên nhắc nhở tiểu nhân ngư ở cửa: "Đừng đụng vào nước, cẩn thận làm ướt chân."

"Biết rồi." Tiểu nhân ngư đứng dưới mái hiên đáp một tiếng, sau đó lại lén đưa tay ra hứng nước mái hiên, nước nhỏ tí tách rơi vào lòng bàn tay, chơi cũng khá vui.

Cô bé lại lén chơi một lúc, nước b.ắ.n lên mu bàn chân, âm một cái xuất hiện những đường vân vảy cá to bằng lòng bàn tay, cô bé sợ hãi vội vàng lùi lại: 'Ôi, đáng sợ quát"

"Có gì đáng sợ?" Diệp Cửu Cửu đang luộc rong biển quay lại nhìn cô bé.

"Chân." Tiểu nhân ngư giơ bàn chân trắng nõn của mình lên, đưa chỗ lộ vảy cá cho cô xem.

"Bảo em đừng nghịch nước mà.' Diệp Cửu Cửu chỉ vào giấy bếp trên bệ cửa sổ cạnh đó: "Tự lấy giấy lau đi."

"Vâng." Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn đi đến bên bệ cửa sổ, kiêng chân lấy giấy, sau đó từ từ rút ra, chậm chạp không biết đang làm gì.

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em chậm một chút nữa là nước trên mu bàn chân khô hết rồi."

Tiểu nhân ngư cúi đầu nhìn, phát hiện vảy cá trên mu bàn chân thực sự đã biến mất, cô bé kinh ngạc mở to mắt: "Sao chị biết?"

Diệp Cửu Cửu nhìn chân cô bé: "... Đoán thôi."

Tiểu nhân ngư phấn khích nhảy lên vỗ tay: "Giỏi quá."

Lúc nghĩ cách ăn chực thì rất thông minh, sao bây giờ lại ngốc nghếch thế này? Diệp Cửu Cửu cười lắc đầu, quay người tiếp tục nấu ăn, bây giờ cô đang làm rong biển.

Rong biển cho vào nước sạch đun sôi hai phút rồi vớt ra cho vào nước đá lạnh để đông lạnh một chút, làm nguội nhanh, vẫn giữ được độ giòn và ngon, màu sắc cũng sẽ xanh tươi hơn, giống như lúc mới vớt ra vậy.

Nước đá là nước đun sôi trước đó, sau đó cho vào tủ lạnh đông thành đá, không cần lo là nước sống có vi khuẩn.

Trong lúc luộc rong biển, Diệp Cửu Cửu luộc chung các loại ốc biển nhỏ và tôm, sau khi luộc chín thì bày thành một đĩa hải sản thập cẩm đẹp mắt, ở giữa cho thêm nước sốt chế biến bí mật, hương vị chắc chắn rất ngon.

Lúc rảnh rỗi, Diệp Cửu Cửu làm sạch cá hồng, cá đổng, cá bống cát, sau khi làm sạch thì ướp trước, đợi ngấm gia vị rôi mới bắt đầu làm cá hồng sốt tương, cá đổng chiên giòn và cá bống cát nấu nước ma lạt.

Sau khi làm xong tất cả thì cùng với rong biển trộn, đĩa hải sản thập cẩm, cá tiên nữ hấp, tôm tỳ bà nướng phô mai mang lên bàn, sau đó lại quay lại làm chả cá canh trong và bào ngư hầm đặc biệt cùng canh ốc ngô tuý.

Chu Chu và những người khác nhìn theo hướng Diệp Cửu Cửu rời đi rôi cầm đũa, mỗi người gắp món ăn trước mặt mình: "Chu Chu, tôi phải xem xem có ngon như lời cô nói không.'

Mấy người thường xuyên đến những nơi cao cấp, tiêu chuẩn về đồ ăn rất cao, nếu là đồ ăn vỉa hè thì chắc chắn họ sẽ không mua.

Vừa dứt lời, khoảnh khắc sau đã đắm chìm trong hương vị tươi ngon của hải sản: "Ngon quá."

TBC

"Còn ngon hơn cả cá mới câu được."

"Cá tiên nữ rất mềm, rất thích hợp cho trẻ em ăn."

"Rong biển này cũng không tệ, giòn và ngon miệng, rất đưa cơm."

"Cá đổng chiên giòn này thực sự rất ngon, màu vàng óng, bên ngoài giòn bên trong mêm." Những người khác cũng thấy ngon: "Nói chung là sau khi chiên thì không còn tươi ngon nữa nhưng món ăn của chủ quán vẫn có thể cảm nhận được độ tươi ngon của thịt cá, vừa giòn vừa mềm vừa tươi, rất lạ nhưng lại rất ngon."
 
Back
Top Bottom