Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 90



Lạc Lạc vui không tả xiết, cậu bé có em gái rồi.

Diệp Cửu Cửu giật mình, cậu bé mập mạp này sao lại không từ bỏ ý định? Lại muốn dụ dỗ tiểu nhân ngư, hơn nữa tiểu nhân ngư khi đối mặt với đồ ăn thì không có chút cảnh giác nào, cô nhắc nhở cô bé: "Em không được ăn linh tinh, ăn nhiều quá sẽ đau bụng."

"Không ăn nhiều." Tiểu nhân ngư nhỏ giọng nói với Diệp Cửu Cửu: "Đi lấy hết, ăn từ từ, thế là không phải tốn tiên."

Lạc Lạc ngây người: "222"

Tôi coi em là em gái, em lại chỉ muốn lấy hết đồ ăn vặt của tôi?

Diệp Cửu Cửu mặt đầy ngượng ngùng, hóa ra cô bé có ý định vơ vét đồ ăn vặt nhà cậu bé mập: "Không được, đó là đồ của anh trai, chúng ta không thể đến nhà cậu ấy lấy."

Tiểu nhân ngư không hiểu lắm: "Tại sao?"

"Em không có tiền."

Diệp Cửu Cửu ngây người, em còn khá là lo cho chị đấy.

"Vì đó là mẹ cậu ấy kiếm tiền mua cho cậu ấy, chúng ta không thể lấy, như vậy là rất không lễ phép, chúng ta muốn ăn gì thì có thể tự mua." Diệp Cửu Cửu cố gắng nói chậm lại, nói rõ ràng hơn để tiểu nhân ngư hiểu.

Tiểu nhân ngư chớp chớp mắt: "Là cậu ấy bảo em tới."

Diệp Cửu Cửu hỏi cô bé: "Cậu ấy bảo em làm em gái cậu ấy, em đồng ý không?”

"Không phải chỉ lấy thôi sao?" Tiểu nhân ngư tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, cô bé chỉ lo đi lấy đồ ăn ngon, cô bé kéo cổ tay Diệp Cửu Cửu thúc giục nhanh lên: "Đi nhanh lên, muộn quá là không về được."

"Không sao, về không được thì ở nhà cô chơi." Mẹ Lạc Lạc không thấy tiểu nhân ngư như vậy là không lễ phép, ngược lại còn thấy cô bé ngây thơ đáng yêu, vì vậy cười mời tiểu nhân ngư đến chơi.

TBC

Tiểu nhân ngư lắc đầu, cô bé nhớ kỹ lời Diệp Cửu Cửu, không để người khác phát hiện ra mình là tiểu nhân ngư, nếu không sẽ bị bắt đi, vì vậy chỉ có thể đi rồi vê ngay: "Chỉ đi một lát thôi, lấy xong là về." "Trời đã tối rồi, em đi chắc chắn không về được." Em gái Tiểu Ngư bây giờ muốn vơ vét hết hộp đồ ăn vặt của mình, nếu ở lại chắc chắn sẽ ăn hết đồ ăn vặt sau này của cậu bé, nghĩ đến sau này không còn đồ ăn vặt nữa, Lạc Lạc đột nhiên không muốn có em gái nữa: "Em gái Tiểu Ngư ở lại đây đi, ngày mai chúng ta sẽ đến thăm em."

Lạc Lạc cảm thấy mình thực sự quá thông minh, đến lúc đó cậu bé chỉ mang vài viên sô cô la đến, như vậy không cần lo cô bé lấy hết, nói xong cậu bé trực tiếp kéo mẹ mình ra ngoài: "Mẹ, chúng ta vẫn về trước đi, ông bà chắc nhớ chúng ta lắm."

Tiểu nhân ngư nhìn bóng lưng Lạc Lạc đi ra ngoài, vội vàng kéo Diệp Cửu Cửu đuổi theo: "Nhanh lên, cậu ấy chạy mất rồi."

Lạc Lạc nghe thấy lời này, chạy nhanh hơn, giọng nói lẫn trong gió: "Em gái Tiểu Ngư đừng đuổi nữa, ngày mai chúng ta sẽ đến thăm em."

Tiểu nhân ngư nhìn bóng lưng Lạc Lạc chạy rất nhanh, thất vọng dậm chân: "Ôi, cậu ấy chạy mất rồi."

Diệp Cửu Cửu cười ừ một tiếng: "Đúng vậy, đuổi không kịp thì phải làm sao?"

Tiểu nhân ngư không cam lòng để đại gia đồ ăn vặt này đi mất: "Chị biết cậu ấy ở đâu không?"

"Không biết." Diệp Cửu Cửu kéo tiểu nhân ngư đang định đuổi theo đến tận cửa nhà: "Những thứ cậu ấy nói đều không ngon, không ngon bằng đồ ăn ở nhà, em không cần phải hâm mộ cậu ấy."

Tiểu nhân ngư tin vào miệng mình, hung dữ cáo buộc Diệp Cửu Cửu: "Chị lừa em, cái kẹo đó, cái bình sữa đó đều ngon."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 91



"Chỉ có hai thứ đó là ngon, những thứ khác đều không ngon." Diệp Cửu Cửu kiên quyết không để tiểu nhân ngư biết thêm nhiều loại đồ ăn vặt khác, nếu không sau này chắc chắn sẽ quấn lấy cô để mua: "Ngày mai buổi sáng có thời gian thì chị sẽ đưa em đi mua sô cô la và sữa."

Tiểu nhân ngư không đợi được đến ngày mai, cô bé chỉ vào hướng con hẻm sáng đèn: 'Đi bây giờ không?”

Diệp Cửu Cửu dọa cô bé: "Buổi tối bên ngoài nguy hiểm lắm, chúng ta sẽ bị kẻ xấu ăn mất, ngày mai ban ngày hãy đi."

Con hẻm Lê Hoa ngoài phố chính có chợ đêm vào buổi tối, cô sợ tiểu nhân ngư nhìn thấy sẽ không đi nổi.

Tiểu nhân ngư mới đến đã bị lừa, sợ hãi trốn sau lưng Diệp Cửu Cửu, giọng nói trẻ con cáo buộc: "Ở đây cũng có cá lớn xấu xa ăn cá nhỏ sao?"

"Đúng vậy, có loại chuyên ăn những nàng tiên cá nhỏ như em." Diệp Cửu Cửu dắt tiểu nhân ngư về nhà hàng: "Chúng ta nhanh về thôi."

TBC

"Về, trốn kỹ" Tiểu nhân ngư quay đầu chạy về phía sân sau, cái m.ô.n.g mũm mĩm lắc lư, trông rất đáng yêu.

Diệp Cửu Cửu nhịn cười: Đáng yêu quái

Vừa mới cười chưa được bao lâu, Diệp Cửu Cửu đã hối hận.

Tiểu nhân ngư sau khi bị dọa không dám ở một mình, lúc cô lau bàn lau nhà, cô bé đều bám theo sau cô, kéo góc áo cô không chịu buông.

Mỗi lần cô quay người đều dễ va vào tiểu nhân ngư: "Em có thể không đi theo chị không? Lỡ va vào em thì phải làm sao?"

Tiểu nhân ngư đang uống sữa lắc đầu: "Không được."

Diệp Cửu Cửu thấy hơi buồn cười: "Tại sao?"

"Vì, vì, em, muốn, đi theo chị." Tiểu nhân ngư sợ hãi nhìn ra bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, nói lắp bắp.

Diệp Cửu Cửu vạch trần cô bé: "Không phải vì em sợ sao?"

"Chỉ một chút thôi." Tiểu nhân ngư trong lòng sợ hãi nhưng lại có chút sĩ diện, vì vậy lại nắm chặt lấy quân áo của Diệp Cửu Cửu, giọng nói mềm mại: "Chị có sợ không? Em bảo vệ chị, không để chúng bắt chị đi." "... Được rồi." Diệp Cửu Cửu không nỡ vạch trần cô bé, cười ừ một tiếng: "Em đi theo chị, bảo vệ chị thật tốt nhé."

"Được." Tiểu nhân ngư lại dán chặt hơn một chút, giống như một cái đuôi nhỏ bám chặt sau lưng Diệp Cửu Cửu, làm thế nào cũng không gỡ ra được.

Diệp Cửu Cửu nhìn tiểu nhân ngư sắp dán vào m.ô.n.g mình, bất đắc dĩ cười cười, sớm biết vậy đã không dọa cô bé rồi.

Đợi Diệp Cửu Cửu sắp xếp lại bàn ghế xong, mới dắt tiểu nhân ngư về bếp: "Có buồn ngủ không?”

Buổi chiều ngủ rất lâu, tiểu nhân ngư vẫn chưa quá buồn ngủ, chỉ hơi đói, cô bé vỗ vỗ cái bụng mềm mại: "Đói."

"Sắp làm đồ ăn cho em ngay đây." Diệp Cửu Cửu kiểm kê số hải sản còn lại, ngao ngà voi quá đắt, còn lại hai con, ngoài ra còn hai miếng cá thu và một bát ốc biển nhỏ được để riêng.

Diệp Cửu Cửu đơn giản làm một món ngao ngà voi xào cay, ốc biển nhỏ luộc và canh cá thu nấu rong biển, mười lăm phút là xong tất cả.

Hai người ngồi dưới ánh đèn màu cam bắt đầu ăn tối, cô cầm tăm xỉa răng lấy thịt ốc cay, từng miếng từng miếng bóc ra cho vào bát, chấm với nước sốt ớt cay từ từ ăn.

Thực ra ăn trực tiếp cũng rất tươi nhưng Diệp Cửu Cửu thích ăn cay, vì vậy đã pha riêng một loại, vừa thơm vừa cay đặc biệt k*ch th*ch vị giác.

Tiểu nhân ngư thấy cô ăn ngon, nhân cô không chú ý đã lén chấm một ít nước sốt cay, vừa cho vào miệng đã bị sặc ho sù sụ.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 92



Diệp Cửu Cửu vội vàng rót nước lọc cho cô bé: "Cái này rất cay, em không ăn được đâu."

Tiểu nhân ngư ôm bát uống ừng ực mấy ngụm nước, sau đó nhăn mặt: 'Phụt phụt, không ngon."

Diệp Cửu Cửu lại rót thêm nước cho cô bé: "Ngon mà, chỉ là em không ăn được cay thôi.

Tiểu nhân ngư nhìn nước sốt ớt, ghi nhớ thật kỹ mùi vị đó: "Cay không ngon."

"Nhớ kỹ mùi vị này, sau này ngàn vạn đừng đụng vào." Diệp Cửu Cửu lại gắp cho cô bé ngao ngà voi không cay: 'Em ăn cái này này.'

TBC

Tiểu nhân ngư múc một miếng ngao ngà voi màu nước tương cho vào miệng: 'Cái này ngọt, ngon.

Diệp Cửu Cửu cho thêm một chút đường trắng để tăng vị ngọt, rất hợp với khẩu vị của trẻ em: "Vậy ăn nhiêu một chút, béo lên một chút."

Thôi bỏ đi, đừng béo lên nữa, béo lên rồi càng không về được.

Đợi tiểu nhân ngư ăn no, cô bé bắt đầu buồn ngủ, cái đầu nhỏ cứ gật gù, mơ màng sắp ngã vào bát.

Diệp Cửu Cửu nhanh tay đỡ lấy trán cô bé, sau đó nhẹ nhàng bế tiểu nhân ngư về phòng đã bật điều hòa, lấy khăn ướt lau mặt và tay cho cô bé, trong lúc đó không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh táo nào.

"Khá là ngoan." Diệp Cửu Cửu kéo chăn cho cô bé, sau đó quay lại nhà hàng, lặng lẽ ăn xong bữa tối, sau đó rửa bát dọn dẹp bếp.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì tắt đèn về phòng ngủ, ánh trăng trong vắt chiếu vào bếp, gió mát hiu hiu, trong tủ lạnh tiếng nước chảy róc rách, lại là một đêm bội thu.

Ngày hôm sau, Diệp Cửu Cửu đựng đầy ba chậu hải sản.

Bên trong có những con tôm tre to bằng cánh tay trẻ con hai ba tuổi, trọng lượng tịnh khoảng hai cân, vừa béo vừa tươi, còn có hơn mười con hải sâm đầy gai đen, kích thước to bằng lòng bàn tay, chỉ cân không chú ý một chút là bị gai đâm. Ngoài ra còn có sáu con tôm hùm rất to, ít nhất cũng nặng ba bốn cân, đang giơ càng lớn uy h**p. Ngoài những loại hàng ngon này, còn có hơn mười con cá mặt ngựa kích thước khá, một con sứa biển và một số tôm nhỏ, ngao nhỏ, ốc biển nhỏ, mực nhỏ, v. v.

"Thậm chí còn có hải sâm và tôm hùm, sắp đến Tết rồi sao?" Diệp Cửu Cửu cười đến nỗi không khép được miệng, hải sản hôm nay rất hợp ý cô. 3868

"Thích cái này." Tiểu nhân ngư túm lấy một con tôm hùm lớn đang giương nanh múa vuốt, không để ý đến càng lớn của nó mà nhét vào miệng, Diệp Cửu Cửu nhanh tay kéo cô bé lại: "Không sợ bị kẹp nát miệng à?”

Tiểu nhân ngư giấy khỏi tay Diệp Cửu Cửu, quay lưng cầm con tôm hùm lớn tiếp tục nhét vào miệng: "Không được cướp, của em ăn của em."

"... Không cướp với em." Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực: 'Ăn sống không ngon, em đưa cái này cho chị, trưa chị làm cho em món tôm hùm nướng phô mai thơm ngọt, ngon hơn cả sô cô la và kẹo que."

"Á?" Tiểu nhân ngư có chút hứng thú: "Thật không?"

"Chị khi nào lừa em?" Diệp Cửu Cửu thả tôm hùm vào chậu lớn, tổng cộng có sáu con, lát nữa để lại một con để làm tôm hùm nướng cho tiểu nhân ngư: "Chị không biết trước đây em ăn hải sản như thế nào nhưng ở đây chúng ta đều ăn chín, ăn chín mới không bị đau bụng, hiểu không?”

Tiểu nhân ngư hoàn toàn không nghe lọt những lời sau, chỉ nhớ Diệp Cửu Cửu nói sẽ không lừa cô bé, cô bé luyến tiếc nhìn con tôm hùm lớn, nuốt nước miếng gật đầu: "Trưa chị làm cho em."

Con tôm hùm sợ đến run rẩy.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 93



"Em ra ngoài ngồi một lát, chị làm đá cho chúng trước:" Diệp Cửu Cửu cho những con cá mặt ngựa, tôm, v.v. sắp c.h.ế.t khi ra khỏi nước vào tủ lạnh cùng với đá, không biết có phải do kết nối với biển hay không mà hiệu quả bảo quản của tủ lạnh rất tốt, ngay cả những con cá mặt ngựa c.h.ế.t ngay khi ra khỏi nước cũng có thể giữ được một hơi thở.

Nhưng nó quá nhỏ, để hải sản vào thì không thể để những thứ khác, dễ bị lẫn mùi, Diệp Cửu Cửu tính mua thêm một cái tủ lạnh, ngoài ra còn mua thêm vài bể nước chuyên để tôm hùm, sò, v.v.

Diệp Cửu Cửu lấy điện thoại ra trực tiếp chọn trên mạng, gần đây kiếm được một khoảng tiền, trong tay cũng rủng rỉnh hơn, không do dự nhiều đã chọn xong, sau đó hẹn chiều giao hàng.

Tiểu nhân ngư ở bên cạnh thấy Diệp Cửu Cửu cứ nhìn điện thoại, vì vậy tiến lại ôm lấy đôi chân dài thẳng của cô: "Ngon không?"

"Không thấy đồ ăn ngon." Diệp Cửu Cửu cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư chỉ nghĩ đến chuyện ăn: "Đói rồi à?"

Tiểu nhân ngư hai mắt sáng lên: "Ăn bánh bao?"

"Muốn ăn bánh bao như hôm qua không?" Diệp Cửu Cửu nhìn thời gian, sáng bảy tám giờ là lúc tiệm bánh bao đông khách nhất, chắc chắn ông chủ không có thời gian mang đến: "Đi, chúng ta đi ăn bánh bao, quẩy."

Tiểu nhân ngư vui vẻ cười toe toét, để lộ hàm răng sữa trắng trẻo đều tăm tắp: 'Ăn bánh bao, rồi mua cái kẹo đó."

"Được, còn mua sữa cho em nữa." Hôm qua sữa mẹ Lạc Lạc mang đến đã bị Lạc Lạc và tiểu nhân ngư uống hết rồi, lát nữa lại đi mua thêm mấy thùng.

Tiểu nhân ngư giọng mềm mại nói: "Em tự cầm."

"Được." Diệp Cửu Cửu đóng cửa, nắm tay tiểu nhân ngư đi theo con hẻm nhỏ phía sau ra ngoài hẻm Lê Hoa, ánh nắng buổi sáng chiếu xiên vào con hẻm vắng vẻ, chiếu lên người hai người, kéo dài bóng lưng.

Tiểu nhân ngư có chút phấn khích, vừa đi vừa nhảy tưng tưng, ra khỏi hẻm rồi rẽ thêm hai khúc cua là đến tiệm bánh bao, trước cửa tiệm chật kín người mua bánh bao.

Họ chen vào tiệm, tìm một chỗ ở góc, sau khi ngồi xuống thì gọi mấy cái bánh bao hấp, bánh lá, ngoài ra còn gọi thêm quẩy và sữa đậu nành.

Bánh bao được mang lên bàn, tiểu nhân ngư không kìm được cầm bánh lá cắn một miếng, mềm mại mịn màng, thơm ngọt mêm mại, ngon đến nỗi nhún chân.

Ăn hết một cái, cô bé lại cầm một cái bánh bao hấp, học theo Diệp Cửu Cửu cẩn thận mím môi húp nước súp bên trong, vỏ mỏng nhân nhiều nước súp đậm đà, đây miệng hương thịt, cô bé chớp chớp đôi mắt xanh biếc, mơ hồ khen: "Cái này ngon lắm."

"Thích thì ăn nhiều vào." Diệp Cửu Cửu lại gắp cho cô bé một cái.

Tiểu nhân ngư ừm ừm hai tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao hấp, miệng húp từng ngụm, giống như một chú chuột túi nhỏ đáng yêu.

Diệp Cửu Cửu cong môi, đáy mắt mỉm cười nhìn cô bé húp từng ngụm bánh bao hấp, má phúng phính tròn như bánh bao, mềm mại đáng yêu đến phát nổ, sao lại có thể có một nàng tiên cá xinh đẹp đáng yêu như vậy?

Khách hàng bên cạnh cũng chú ý đến tiểu nhân ngư có khuôn mặt tinh xảo giống như con lai, thỉnh thoảng lại nhìn vài lần, một khách hàng tự nhiên chào hỏi: "Là bạn nhỏ nước ngoài sao? Bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì?"

"Mắt cô bé đẹp thật, to và sáng."

TBC

"Ăn cũng rất ngon."

"Đúng vậy, tôi thấy cô bé ăn liên tục không ngừng, hoàn toàn không cần người lớn lo lắng." Một bà mẹ bên cạnh nhìn tiểu nhân ngư ăn ngon lành từng cái một, thấy cô bé ăn ngon như vậy, không khỏi ngưỡng mộ nhìn Diệp Cửu Cửu: "Cô dạy thế nào vậy?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 94



Diệp Cửu Cửu liếc nhìn tiểu nhân ngư mới đến thế giới này, đối với mọi thứ đều rất mới mẻ: "... Không dạy gì cả, chỉ là bẩm sinh thôi."

"Thật tốt." Bà mẹ này rất ngưỡng mộ: "Con nhà chúng tôi dỗ thế nào cũng không chịu ăn, rất kén ăn, buồn c.h.ế.t mất."

Diệp Cửu Cửu do dự một chút, mặt không đỏ, tim không đập nói: "Cô có thể đến nhà hàng riêng ở cuối hẻm Lê Hoa để thử xem, nghe nói rất hợp khẩu vị của trẻ con."

"Thật sao? Có thời gian sẽ đến thử." Hẻm Lê Hoa cách đây phải đi bộ mất vài phút, bên trong cũng không có gì lạ, bình thường mọi người rất ít khi đến.

Diệp Cửu Cửu không quảng cáo quá mức, chỉ nhắc đến một chút rồi không nói thêm nữa, đợi tiểu nhân ngư ăn xong thì đưa cô bé đi mua sô cô la và bình sữa mà cô bé mong muốn: "Tự đi lấy."

TBC

Lần thứ hai đến đây, tiểu nhân ngư đã có kinh nghiệm, đi thẳng đến khu đồ ăn vặt đã mua kẹo hôm kia, ôm một đống kẹo m*t: "Mua cái này."

"Còn cái này, cái này nữa." Tiểu nhân ngư đã ăn qua bảy tám loại đồ ăn vặt theo Diệp Cửu Cửu, thành thạo câm các loại đồ ăn vặt như hạt dẻ, bò khô, trái cây sấy khô, v. v. , cho hết vào giỏ: "Đầu ngon, đều muốn."

Diệp Cửu Cửu: ”...

Tiếc là đã không đưa cô bé đi ăn đồ ăn vặt.

Tiểu nhân ngư lại nhìn sang đồ ăn vặt cay, bánh mì, v. v. bên cạnh, mặc dù chưa ăn qua nhưng để chung với nhau thì chắc cũng ăn được: "Cái này có thể ăn không, đúng không?”

Không đợi Diệp Cửu Cửu trả lời, tiểu nhân ngư lắc lắc cái đầu thông minh của mình, cho đồ ăn vặt cay vào giỏ hàng: "Để chung với nhau, chắc chắn có thể ăn!"

Diệp Cửu Cửu lặng lẽ thở dài, tiểu nhân ngư quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, cô kéo nhẹ cổ áo của cô bé vê phía sau: "Lấy ít thôi, ăn nhiều sẽ đau bụng."

"Em không đau." Tiểu nhân ngư lại kiễng chân đi lấy những thứ trông có vẻ ăn được. "Còn béo nữa." Diệp Cửu Cửu nhắc nhở, đồng thời trong đầu lập tức tưởng tượng ra một nàng tiên cá mũm mĩm, khó khăn mắc kẹt trong tủ lạnh, không vào được cũng không ra được, nghĩ đến cũng buồn cười.

"Phiên quá, đừng cản em." Tiểu nhân ngư còn nhỏ, không có khái niệm về béo, chỉ biết phải lấy thêm một chút: "Chị đã nói để em tự lấy mà."

"... Được, được, được, em cứ từ từ lấy." Diệp Cửu Cửu không ngăn được, chỉ có thể đi theo sau, lặng lẽ bỏ lại một số đồ ăn vặt không thích hợp cho trẻ em, những thứ này có quá nhiều chất bảo quản, ăn nhiều không tốt cho cơ thể.

Sau khi cô bé chọn xong, Diệp Cửu Cửu lại mua bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm, cốc nước nhỏ, v. v. cho tiểu nhân ngư tạm thời không thể về nhà, ngoài ra còn mua riêng một chiếc chậu nhựa gấp lớn để tắm.

Mua xong đồ dùng sinh hoạt, lại đến cửa hàng quần áo trẻ em mua cho tiểu nhân ngư vài bộ quần áo nhưng cửa hàng không mở cửa, chỉ có thể đổi ngày khác đến trung tâm thương mại lớn trong phố mua: "Về thôi."

Hai người xách đồ đạc về nhà, vừa đến cửa nhà thì tình cờ gặp Lưu nãi nãi đi khám bệnh ở bệnh viện, Diệp Cửu Cửu vô thức muốn che tiểu nhân ngư lại.

Nhưng không kịp rồi.

Lưu nãi nãi đã nhìn thấy, bà ngạc nhiên nhìn tiểu nhân ngư xinh đẹp tinh xảo: "Cửu Cửu, đây là con của nhà ai?"

Diệp Cửu Cửu đau đầu nhìn tiểu nhân ngư không có hộ khẩu, phải giải thích thế nào đây?

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn bà lão này, giọng mềm mại ồ lên một tiếng: "Cháu là Diệp Tiểu Ngư”"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 95



"Diệp Tiểu Ngư?" Lưu nãi nãi sửng sốt, họ Diệp sao?

"Cửu Cửu, đây là con của người thân của cháu sao?"

TBC

Diệp Cửu Cửu không ngờ tiểu nhân ngư lại nhớ kỹ lời cô dặn dò, còn học được cách tự giới thiệu, vốn định giấu tiểu nhân ngư đi nhưng bây giờ không được rồi, cô cân nhắc rồi nói: "Cô bé là con của một người họ hàng xa của cháu, nhà không còn ai, tạm thời gửi đến đây."

"Không còn ai?" Lưu nãi nãi lập tức tưởng tượng ra một thân thế còn thảm hơn cả Diệp Cửu Cửu, đại khái là sinh con với người nước ngoài, kết quả người nước ngoài bỏ đi, để lại hai mẹ con nương tựa vào nhau, bây giờ xảy ra chuyện nên buộc phải gửi đến chỗ Diệp Cửu Cửu.

Bà thương cảm nhìn tiểu nhân ngư vẻ mặt ngơ ngác, thấy cô bé thật đáng thương, bà lục túi quần áo, lấy ra một gói bánh quy nhỏ đưa cho tiểu nhân ngư: "Tiểu Ngư ăn bánh quy."

Tiểu nhân ngư nhận lấy bánh quy, mềm mại nói một tiếng cảm ơn.

"Thật ngoan." Lưu nãi nãi thở dài, nhỏ tuổi như vậy mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy: "Sau này cô bé sẽ ở cùng cháu sao?"

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Tạm thời là vậy, xem người nhà khác của cô bé có đến tìm không."

"Cũng được, có thể làm bạn với cháu, nhà cửa cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút." Lưu nãi nãi nói xong lại thấy không ổn: "Nhưng cháu là một cô gái chưa kết hôn, biết chăm sóc trẻ con không? Nếu lỡ truyền ra ngoài thì có vẻ không hay."

"Lưu nãi nãi yên tâm, Tiểu Ngư rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất bớt lo." Còn truyền tin đồn gì thì Diệp Cửu Cửu cũng không quan tâm lắm.

Hơn nữa, sân nhà cô ở cuối ngõ, các cửa hàng bên cạnh và đối diện đều đã đóng cửa, bình thường không có ai ra vào, mấy ông chủ cửa hàng vẫn còn mở cửa ở phía trước rất lắm mồm, bình thường cũng ít qua lại, mấy nhà hàng xóm ở ngõ sau cũng phần lớn đi qua cửa chính bên kia, chỉ cân không cố tình đến tận cửa thì rất khó phát hiện nhà cô có thêm một đứa trẻ, cho dù phát hiện thì cũng không sao, nhà nào chẳng có vài người họ hàng xa?

Tiểu nhân ngư hoàn toàn không hiểu nỗi lo lắng của bà lão này, giống như một chú chuột đồng, cô bé sột soạt ăn bánh quy, chỉ là ăn vào thấy hơi khô cổ, cô bé quay đầu nhìn chai sữa trong tay Diệp Cửu Cửu: "Muốn uống cái này."

"Vào nhà rồi uống." Diệp Cửu Cửu mở cửa vào sân trước, sau đó mở một chai đưa cho cô bé, tiểu nhân ngư nhận lấy sữa rồi ngồi xuống ghế dài dưới mái hiên, an tính mà uống.

"Thực sự rất bớt lo." Lưu nãi nãi nhìn tiểu nhân ngư không khóc không ầm ï, thấy cũng khá tốt: "Có gì không hiểu có thể hỏi bà, bà đã chăm sóc rất nhiều trẻ con, cái gì cũng biết."

Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng được nhưng không dám thực sự nhờ Lưu nãi nãi giúp đỡ, lỡ để lộ đuôi cá làm bà ấy sợ thì phải làm sao?

Lưu nãi nãi còn có việc, trò chuyện vài câu rồi rời đi, sau khi bà ấy đi, tiểu nhân ngư liên gãi hai chân, khó chịu dậm chân: "Khó chịu."

"Khó chịu?" Diệp Cửu Cửu đặt điện thoại xuống, quay người nhìn đôi chân trắng nõn của cô bé, da hơi khô, sau trưa hôm qua tiểu nhân ngư đã không ngâm nước, khiến đôi chân khô khốc, có dấu hiệu mất nước nhẹ.

"Sẽ ngâm nước cho em ngay." Diệp Cửu Cửu vội vàng mở chậu tắm nhựa gấp gọn mua từ siêu thị, rửa sạch rồi bắt đầu đổ nước, chậu nhựa rất lớn, dài hai mét rộng một mét, đủ để tiểu nhân ngư thỏa thích bơi lội.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 96



Tiểu nhân ngư chui thẳng vào nước, chiếc đuôi cá xinh đẹp khẽ đung đưa, chớp mắt đã từ đầu này bơi sang đầu kia, bơi qua bơi lại chưa đến hai giây.

Diệp Cửu Cửu chỉ thấy hoa mắt, tiểu nhân ngư đã chui ra khỏi mặt nước trước mặt, tóc ướt đẫm dính vào mặt, nước nhỏ tí tách: "Em bơi nhanh thật."

Tiểu nhân ngư vịn vào chậu, giọng nói ngây thơ đáng yêu: "Anh trai mới là người bơi nhanh nhất."

"Sao em dễ thương thế?" Diệp Cửu Cửu không kìm được lấy điện thoại chụp một bức ảnh: "Người cá đều đẹp như em sao?"

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn ống kính, tự luyến ngẩng đầu lên: "Em đẹp."

"Thực sự rất đẹp." Diệp Cửu Cửu giơ tay nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của cô bé: "Một cô bé xinh đẹp như vậy mà bị lạc, người nhà không lo lắng sao?"

Tiểu nhân ngư nhẹ nhàng vặn vẹo đuôi cá, nhắc nhở Diệp Cửu Cửu nhanh đi làm tôm hùm phô mai nướng: "Ăn tôm hùm."

Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực: "Ước chừng người nhà đều lo sốt vó rồi, kết quả em lại chỉ biết nhớ đến ăn."

Tiểu nhân ngư gật đầu nghiêm trang: "Ngon."

TBC

"Hy vọng người nhà em nhanh chóng tìm đến." Nếu ở lại lâu dài thì Diệp Cửu Cửu còn phải làm hộ khẩu cho cô bé, đưa đi học, nghĩ đến sau này còn phải đưa cô bé làm bài tập, học thêm, cô đau cả đầu.

Tiểu nhân ngư không có những nỗi lo này, cô bé vặn vẹo đuôi cá, quay người chui vào nước, tiếp tục khoe chiếc đuôi cá xinh đẹp phản chiếu ánh sáng màu hồng dưới ánh nắng.

Diệp Cửu Cửu thấy tiểu nhân ngư chơi vui vẻ, cũng không vội bế cô bé ra, cô tự đi vào bếp chuẩn bị thức ăn, hôm nay hải sản nhiều và đủ, cô định làm một nồi cơm hải sản lớn.

Làm cơm hải sản cần có ngao, tôm, mực, ngoài ra còn phải chuẩn bị đùi gà, hành tây, cà chua, ớt chuông, hạt ngô, nấm, hương thảo, bơ, bột nghệ, v. v.

Cơm hải sản cần phải om trước, vì vậy mười giờ rưỡi cô bắt đầu làm, trước tiên cắt một ít bơ cho vào nồi, đun chảy rồi cho hành tây băm nhỏ vào, xào thơm rồi đổ hải sản đã chuẩn bị vào, xào đến năm phần chín thì có thể ra nồi.

Nếu là hải sản thông thường thì có thể cho một ít rượu vang trắng, khử tanh và tăng thêm hương vị nhưng hải sản tủ lạnh tặng đều rất tươi ngon, Diệp Cửu Cửu trực tiếp bỏ qua bước này.

Sau đó xào gạo thơm đã ngâm, đợi ngấm bơ chuyển sang màu trong suốt thì cho đùi gà, ớt chuông, nấm, hải sản vào xào, sau đó cho một ít bột nghệ vào, như vậy cơm sẽ có màu đẹp vàng ươm trông rất ngon miệng.

Ngoài ra còn cho thêm gia vị và nước dùng gà đã chuẩn bị trước, đun nhỏ lửa om đến khi chín là được.

Một nồi này của cô đủ cho mười hai mười ba bàn khách gọi món, thời gian om sẽ hơi lâu, cô cẩn thận canh lửa, tránh om khét.

Mùi bơ rất nồng, từ từ bay ra ngoài.

Tiểu nhân ngư đang chơi trong chậu nhựa ngửi thấy mùi thơm thì không chịu ở yên nữa, cô bé bám vào tay vịn, cố sức trèo ra ngoài, dùng đuôi cá bật ra ngoài, phát ra tiếng bốp bốp, đau đến mức cô bé phải bặm môi: "Đau quá."

Nghe thấy tiếng động, Diệp Cửu Cửu vội vàng chạy ra, thấy cô bé dùng đuôi cá đứng một cách khó khăn, vừa khóc vừa bám vào khung cửa: "Sao em lại nhảy ra ngoài?"

"Thơm." Tiểu nhân ngư tủi thân nhìn về phía bếp.

"Sao em lại ham ăn thế?" Diệp Cửu Cửu bế tiểu nhân ngư ướt sũng lên, nhìn đuôi của tiểu nhân ngư, xác nhận không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm: -Đuôi có đau không?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 97



"Đau đau." Tiểu nhân ngư lắc đuôi, vô cùng tủi thân.

"Còn biết đau à?" Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng lau đuôi cho cô bé: "Muốn ra ngoài thì cứ gọi chị, làm đuôi bị thương thì em khóc đấy."

Tiểu nhân ngư chớp mắt, giọng nói ngây thơ: "Em không khóc."

Nói xong, cô bé nắm chặt tay, tự động viên mình: "Không được khóc, phải dũng cảm."

Diệp Cửu Cửu cũng phát hiện ra rằng tiểu nhân ngư đến đây chưa bao giờ khóc, có lẽ là vì ở nhà không được phép khóc? Cô nhẹ nhàng võ lưng tiểu nhân ngư: "Không sao, trẻ con muốn khóc thì cứ khóc, không cần phải nhịn."

"Không được khóc." Tiểu nhân ngư nằm trên vai cô, nhẹ nhàng cọ vào Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, em không khóc."

Diệp Cửu Cửu không để ý đến lời cô bé nói, chỉ nghe thấy cô bé gọi mình: "Phải gọi là chị."

Tiểu nhân ngư lại nhẹ nhàng cọ cọ, mềm mại gọi một tiếng: "Cửu Cửu?”

Giọng nói vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, vừa như gọi chị vừa như gọi Cửu Cửu.

"Thôi được, em muốn gọi thế nào cũng được." Diệp Cửu Cửu cúi xuống mặc váy cho tiểu nhân ngư, bế cô bé ngôi lên ghế đẩu, sau đó múc cho cô bé một bát cơm hải sản thơm ngon: 'Ăn đi."

"Cảm ơn chị-" Tiểu nhân ngư bưng bát cơm hải sản, hít mũi thật mạnh: “Thích cái này, thơm quá thơm quá."

"Biết là em thích mà." Diệp Cửu Cửu đặt thìa vào bát: "Ăn từ từ nhé."

"Vâng." Tiểu nhân ngư bưng bát cơm hải sản thơm phức, ăn ngấu nghiến, cả khuôn mặt như chôn vào bát.

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng nhắc nhở: 'Ăn từ từ thôi, trong nồi còn nhiều lắm."

"Vâng ạ.' Tiểu nhân ngư ngẩng mặt lên, đây mặt là hạt cơm, vui vẻ cười tít mắt.

"Nhìn em kìa." Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực, sao lại ăn thành mèo hoa thế này? Tiểu nhân ngư chớp mắt, ngây thơ y nha một tiếng, rồi tiếp tục ăn cơm hải sản.

Cô bé may mắn được ăn hải sản thơm phức, còn những người đi ngang qua thì không may mắn như vậy, họ ngửi thấy mùi thơm thì đều nuốt nước bọt: "Mùi gì thế, thơm quá."

"Hình như là mùi bơ, có người làm bánh ngọt phải không?”

"Đây không phải tiệm bánh ngọt, là nhà hàng hải sản." Người đi đường từng bị mực nướng hành hạ hít một hơi: "Ước chừng là làm hải sản bơ gì đó."

-Thèm quát”

"Hay là chúng ta đừng ăn mì nữa, đi thử hải sản đó xem?”

"Quá đắt."

"Một tháng ăn một lần vẫn được." Người đi đường đã bị mùi bơ thơm nồng này làm cho thèm thuồng, hôm nay không ăn chắc chắn sẽ không ngủ được: "Đi thôi, đi thử xem."

"Được, thỉnh thoảng xa xỉ một chút cũng được."

Chủ quán quán mì nghe vậy lập tức xị mặt, nặng nề ném cái rổ vớt mì xuống: "Vừa đắt vừa khó ăn, nhất quyết muốn làm kẻ ngu, đúng là có bệnh."

"Mấy ngày nay có không ít người đến đó, cứ thế này thì sớm muộn gì cô ta cũng cướp hết khách của chúng ta." Vợ ông chủ quán cũng rất không hài lòng, nếu ba vị khách kia không đi, họ có thể bán được hơn ba mươi đồng.

Chủ quán quán mì không vui nhìn về phía cuối ngõ thêm vài lần, sau đó quay sang hỏi vợ: "Hôm kia mấy người đó để lại số điện thoại còn không?”

Vợ ông ta chỉ về phía sân sau: "Hình như ở trên sổ ghi chép, anh muốn làm gì?

"Em đừng hỏi nhiều." Chủ quán quán mì quay người đi tìm sổ ghi chép của quán mì.

Mười một giờ rưỡi.

TBC

Diệp Cửu Cửu đúng giờ mở cửa hàng.

Cô vừa mở cửa, ba người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ô lập tức đi vào: "Chủ quán, ông mở cửa rồi à, chúng tôi đợi lâu lắm rồi."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 98



Diệp Cửu Cửu chỉ vào tấm biển treo trên bức tường màu xanh xám bên cạnh, trên đó ghi giờ mở cửa vào buổi trưa và buổi tối: 'Chúng tôi đều mở cửa lúc mười một giờ rưỡi.'

Những người đàn ông không để ý, họ tò mò quan sát cửa hàng: "Chủ quán, ông làm món gì mà thơm thế, cách xa cũng ngửi thấy mùi thơm, ban đầu định đi ăn mì nhưng không kìm được lại quay lại đây.'

"Là cơm hải sản." Diệp Cửu Cửu cười mời mọi người ngồi xuống, đồng thời lấy thực đơn đã chuẩn bị sẵn: "Đây là thực đơn."

Một trong những người đàn ông tóc hơi hói nhận lấy thực đơn xem, mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn không khỏi hít một hơi.

Nộm sứa /88

Nghêu trứng chưng /188

Cơm hải sản /388

Mực cay /388

Cá mặt ngựa sốt hành /488

Đậu phụ đá hải sâm /688

Tôm trúc rang muối /1888

Tôm hùm nướng phô mai /4888

"Chủ quán, chúng tôi xem trước." Người đàn ông hơi hói liếc nhìn Diệp Cửu Cửu đang đi ra, nhỏ giọng bàn bạc với người đi cùng: "Tôm trúc và tôm hùm đều đắt, ăn vào là mất nửa tháng lương, hay là gọi nộm sứa, nghêu trứng chưng và cơm hải sản?”

TBC

Một người đàn ông khác: "Đã đến đây rồi, gọi thêm mực nữa đi."

Một người đàn ông đeo kính nho nhã bên cạnh: "Thực ra tôi hơi muốn ăn tôm hùm, chúng ta gọi một con, vê nhà cố gắng viết thêm nửa tháng nữa?"

"Đắt quá." Người đàn ông hơi hói dừng lại: "Hay là gọi thêm một con cá mặt ngựa?”

Không biết là trùng hợp hay sao, dạo gân đây thính giác của Diệp Cửu Cửu càng ngày càng nhạy bén, cô nghe được hết cuộc đối thoại của mấy người, trong lòng thầm nghĩ: Thực ra giá của mình cũng tương đương với một số khách sạn nhà hàng, theo phản hồi của khách hàng thì giá trị dinh dưỡng rất cao, giá cao hơn một chút cũng là bình thường thôi? Hơn nữa một con tôm hùm đủ ba cân rưỡi.

Đang lẩm bẩm trong lòng thì người đàn ông đeo kính quay sang hỏi Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, cá mặt ngựa là gì vậy?”

'Cá mặt ngựa chính là cá nóc vây xanh, còn gọi là cá lột da, cá bánh mì. Diệp Cửu Cửu dừng lại: "Đúng rồi, còn gọi là cá hao, chính là loại cá nửa con thường thấy khi ăn lẩu."

"Thì ra là nó." Người đàn ông đeo kính nghĩ đến việc mua ở siêu thị rất rẻ, thế là trực tiếp bỏ qua món này: "Cá hao ăn thường xuyên rồi, chúng tôi gọi đậu phụ đá hải sâm vậy."

Hai người còn lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vì nghĩ đến ví tiên nên cũng không có ý kiến gì khác.

Sau khi gọi món xong, Diệp Cửu Cửu quay về bếp chuẩn bị, hấp nghêu trứng chưng trước, sau đó bắt đầu làm đậu phụ đá hải sâm.

Cô đeo găng tay vào, cẩn thận cắt con hải sâm béo ngậy, múc hết phần gạch hải sâm tươi ngon bên trong ra, được một bát lớn, gấp mười mấy lần hải sâm thông thường.

Sau khi múc ra, Diệp Cửu Cửu cho một ít thịt ba chỉ vào nồi đá, rán ra một ít mỡ, cho tôm khô vào xào thơm, sau đó cho một thìa gạch hải sâm vào để tăng thêm hương vị, sau đó lần lượt cho nước dùng gà đã hầm riêng để làm cơm hải sản và đậu phụ đá vào.

ÐĐun nhỏ lửa, đợi đến khi mùi thơm của đậu phụ và hải sâm dần tỏa ra thì cho phần gạch hải sâm còn lại vào, xếp cao trên mặt, sau đó rắc thêm vài hạt hành lá, một đĩa đậu phụ đá hải sâm trông rất đẹp mắt đã hoàn thành.

Diệp Cửu Cửu lau tay, bưng trứng chưng, đậu phụ đá hải sâm, cơm hải sản đã làm xong lên, sau đó quay lại xào một đĩa mực cay, cùng với nộm sứa đã trộn sẵn bưng lên: "Mời các vị dùng."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 99



"Cảm ơn chủ quán." Người đàn ông hơi hói say sưa ăn đậu phụ đá hải sâm: "Chủ quán, đậu phụ đá hải sâm này thực sự rất tươi, đậu phụ hòa quyện với vị ngọt của hải sâm, hải sâm lại hòa quyền với vị thanh của đậu phụ, thịt ba chỉ bên trong cũng thấm đẫm nước dùng, ăn vào không hề ngấy, ngược lại còn rất tươi.

"Tôi cũng rất thích đậu phụ đá hải sâm này, đột nhiên khiến tôi nhớ nhà." Quê của người đàn ông đeo kính có một món ăn nổi tiếng là đậu phụ hải sâm, nhà nào cũng biết làm, mỗi lần hắn về nhà, mẹ hắn đều làm cho hắn ăn.

Một người đàn ông khác sau khi ăn xong chỉ thấy tâm trạng rất bình yên, vị mặn ngọt như có một cơn gió biển thổi qua, bên tai cũng có tiếng sóng biển rì rào, hắn buột miệng thốt lên: "Tôi cảm thấy như mình đang ở bên bờ biển."

"Thực sự có cảm giác như vậy." Người đàn ông hơi hói phụ họa: "Chủ quán, tay nghề của cô thật tốt, hải sản cũng rất tươi ngọt, chất lượng còn tốt hơn những loại đã ăn trước đây.'

Diệp Cửu Cửu đã nghe câu này không ít lần, cô thành thạo trả lời: "Chất lượng hải sản của chúng tôi là hàng đầu, chỉ cần ăn là có thể phân biệt rõ ràng.

"Đúng đúng đúng, sự khác biệt rất rõ ràng." Sau khi nếm thử, mọi người đều chấp nhận mức giá này một cách hợp lý, vì nó xứng đáng.

"Các vị cứ tiếp tục ăn, có gì gọi tôi." Diệp Cửu Cửu quay người đi vê phía cửa nhà hàng, lại có khách vào, mấy vị khách đều toát lên vẻ dịu dàng của người mẹ, trên người tỏa ra mùi sữa, rõ ràng là những bà mẹ mới sinh con: "Chào mừng quý khách."

Tiểu nhân ngư trên khóe miệng còn dính hạt cơm cũng chạy theo, chu cái miệng bóng nhãấy: "Chào mừng, quý khách."

TBC

"Thật đáng yêu." Vị khách vừa nhìn thấy tiểu nhân ngư đã thích ngay: "Chào cháu bé, cháu đang ăn gì vậy?"

"Ăn cơm." Tiểu nhân ngư phát âm ngày càng rõ ràng: "Ngon lắm, các cô có ăn không?”

Ai chịu được sức tấn công dễ thương của một tiểu nhân ngư đáng yêu như vậy, lập tức gật đầu nói muốn: "Cháu thật đáng yêu." Tiểu nhân ngư tự tin ừm một tiếng, cô bé đẹp.

Diệp Cửu Cửu liếc nhìn cô bé đang tự luyến, dẫn khách vào chỗ ngồi: "Mọi người ngồi ở góc được không?”

"Được." Vị khách nhìn ba người đàn ông bên kia, rồi hạ giọng hỏi: "Đúng rồi chủ quán, nghe nói ăn hải sản ở đây có thể có sữa? Thường thì mấy giờ thì có?”

Diệp Cửu Cửu cười ngượng ngùng, cô biết sao được?

"... Không rõ lắm, các cô có thể thử xem."

Vị khách cũng không còn cách nào khác: "Được thôi, gọi hết các món trong thực đơn cho chúng tôi, khẩu phần của con trai tôi trông cậy vào chủ quán."

Diệp Cửu Cửu: ”..."

Tiếp theo lại có mấy bà mẹ dắt theo con vào: "Chủ quán, tôi nghe mẹ Nguyệt Nguyệt nói đồ ăn ở đây có thể chữa chứng biếng ăn của trẻ em?"

Nguyệt Nguyệt chính là đứa nhỏ trước đó bị ốm biếng ăn, Diệp Cửu Cửu cười với đối phương: "Có thể vì hợp khẩu vị của trẻ em."

Đứa trẻ đi theo nhìn chằm chằm vào tiểu nhân ngư đang ngồi lại góc ăn cơm hải sản một cách ngon lành: "Mẹ ơi, cái đó thơm quá, con muốn ăn cái đó.

"Mẹ ơi, con cũng muốn."

"Con cũng muốn."

Mấy bà mẹ đi cùng nhìn vào bát cơm của tiểu nhân ngư: "Chủ quán, đó là gì vậy? Chúng tôi muốn gọi món đó."

Diệp Cửu Cửu trả lời: "Đó là cơm hải sản."

"Chúng tôi muốn gọi món đó, gọi thêm vài món khác nữa." Vị khách dừng lại một chút: "Ăn món này thì con trai tôi sẽ ăn ngon miệng hơn chứ?"
 
Back
Top Bottom