Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 60



Nếu được thì đừng giao mực hay bạch tuộc nữa.

Từ sáng mở tủ lạnh ra thấy tủ lạnh lộn xộn, cô đã bắt đầu một ngày xui xẻo, hy vọng ngày mai sẽ có cua hoàng đế, tôm càng xanh.

Tối dọn dẹp bếp xong, Diệp Cửu Cửu cũng cầu nguyện với tủ lạnh: "Tủ lạnh trưởng thành hiểu chuyện nên tặng một số hải sản đặc biệt hoặc cá lớn."

"Nếu tặng thêm mực nữa, ta sẽ đập nát mủ!"

Tủ lạnh: "..."

Lừa cũng không được thảm như nói

Diệp Cửu Cửu dặn dò xong thì đi ra khỏi bếp, gió lớn bên ngoài thổi khiến cành cây rung chuyển, sắp mưa rồi.

Cô vội chạy về phòng, rửa mặt xong thì bên ngoài đã bắt đầu chớp nhoáng, mưa như trút nước, bầu trời như bị khoét một lỗ lớn.

Mưa lớn suốt một đêm, đến sáng Diệp Cửu Cửu dậy mới tạnh, lá cây lê rụng đầy đất, cô quay người vào bếp lấy chổi định quét nhà, vừa đi đến bếp thì nghe thấy tiếng đập thình thịch trong tủ lạnh, giống như tiếng đuôi cá đập vào tủ lạnh.

"Có cá lớn?" Diệp Cửu Cửu vui mừng chạy đến tủ lạnh, nghĩ rằng hôm nay tủ lạnh hiểu chuyện vậy? Nhưng khi cô mở tủ lạnh ra thì ngây người, sao bên trong lại có một đứa trẻ?

Diệp Cửu Cửu ngây người nhìn đứa trẻ nhỏ bên trong, trên người quấn đầy rong biển xanh biếc, trên đầu cũng treo vài miếng rong biển lớn, trên khuôn mặt được rong biển che nửa kín nửa hở lộ ra đôi mắt to xanh thẳm sâu thẳm như biển cả.

TBC

Đứa trẻ nhỏ cũng bị Diệp Cửu Cửu làm cho sợ, đôi mắt to của cô bé lộ ra một tia hoảng sợ, cô bé mím chặt đôi môi đỏ hồng, vừa khóc vừa nhìn cô.

"Đừng khóc, chị bế em ra ngoài." Diệp Cửu Cửu vừa nói vừa đưa tay ra bế đứa trẻ, vừa mới đến gần thì đứa trẻ đã kháng cự lùi lại phía sau nhưng tủ lạnh chỉ nhỏ như vậy, cô bé không thể trốn thoát.

Đứa trẻ nhỏ trực tiếp sợ đến mức hai tay loạn đập, phần th*n d*** giấu dưới rong biển cũng theo đó mà run rẩy dữ dội, phát ra tiếng đập bôm bốp, giống như tiếng đuôi cá đập vào tủ lạnh.

Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn xuống dưới rong biển, khoảnh khắc tiếp theo cô nhìn thấy một chiếc đuôi cá màu hồng nhạt lộ ra.

Đuôi cá?

Ánh mắt của Diệp Cửu Cửu dọc theo đuôi cá di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt sợ hãi của đứa trẻ nhỏ, trong lòng cô lập tức dâng lên sóng to gió lớn, người cá?

Trời ơi!

Là người cá trong truyên thuyết của cô sao?

Tủ lạnh tặng cô một người cá?

Diệp Cửu Cửu kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, tối qua cô chỉ bảo nó tặng một ít cá như cá mú, cá hồng thôi, chứ không bảo tặng một nàng tiên cá quý hiếm như vậy.

Phải làm sao bây giờ?

Diệp Cửu Cửu luống cuống không thôi, tủ lạnh, mi có thể đưa cô bé về không?

Tủ lạnh không phản ứng, chỉ có tiểu nhân ngư hoảng loạn đập vào tủ lạnh, tủ lạnh bị đập đến mức kêu âm âm, cảm giác như khoảnh khắc tiếp theo sẽ hỏng mất.

"Em đừng đập nữa, đập nữa là tủ lạnh hỏng mất, lát nữa rò điện nướng em thành cá cháy khét thì khổ." Diệp Cửu Cửu vội vàng rút phích cắm, tránh xảy ra tai nạn.

Diệp Cửu Cửu lại nhìn vào tủ lạnh, hôm qua lúc vệ sinh mực ống đã lấy hết các ngăn ra, sau đó quên lắp lại, bên trong chỉ còn ngăn lõm ở dưới cùng, lúc này đã chứa đầy nước biển và tiểu nhân ngư: "Bên trong toàn là nước, ướt nhẹp dính vào người khó chịu lắm, chúng ta ra ngoài trước được không?”

Tiểu nhân ngư cảnh giác nhìn Diệp Cửu Cửu, rõ ràng coi cô là người xấu.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 61



"Ở trong nước biển lâu sẽ biến thành cá muối, em ra ngoài trước không tốt sao?" Diệp Cửu Cửu nhẹ giọng nói: "Chị sẽ không làm hại em, chị đảm bảo."

Tiểu nhân ngư rất sợ hãi, đôi mắt to xanh thẳm như nước biển ngấn nước, hơi há miệng, như thể giây tiếp theo sẽ khóc òa lên.

"Đừng khóc." Diệp Cửu Cửu sợ nhất là trẻ con khóc, trong lòng hoảng hốt, cô đau đầu nhìn quanh bếp, nhìn một vòng cũng không thấy trong bếp có thứ gì để dỗ trẻ con.

Cô bất lực thu hồi tâm mắt, ánh mắt lướt qua chiếc tạp đề treo ở góc, đột nhiên nhớ đến hôm qua cậu bé mập mạp đã tặng cô một chiếc kẹo m*t, cô vội vàng lấy chiếc kẹo m*t ra, xé giấy gói rồi trực tiếp nhét vào miệng tiểu nhân ngư.

Miệng đột nhiên có thêm một chiếc kẹo m*t, tiểu nhân ngư ngơ ngác chớp đôi mắt to xanh thẳm, dường như không hiểu đó là thứ gì, khoảnh khắc tiếp theo nếm được vị ngọt ngào, giống như một loại rong biển ngọt ngào mà cô bé thích ăn nhất, khiến cô bé trở nên rất vui vẻ.

Diệp Cửu Cửu nhìn biểu cảm thoải mái vui vẻ của cô bé, cũng thở phào nhẹ nhõm, không khóc là được nhưng chưa kịp thở phào thì cô nghe thấy trong miệng tiểu nhân ngư truyền đến một tiếng kêu răng rắc.

"222" Diệp Cửu Cửu căng thẳng nhìn miệng tiểu nhân ngư, lỡ như mắc vào cổ họng thì phải làm sao?"Em cắn nát luôn rồi sao? Há miệng ra cho chị xem nào?”

Tiểu nhân ngư chớp chớp đôi mắt xanh thẳm như có sóng nước lăn tăn, dường như không hiểu ý cô.

"Há miệng ra." Diệp Cửu Cửu há miệng phát ra âm “A', dạy cô bé há miệng.

Tiểu nhân ngư học theo cô há miệng, phát ra âm thanh nhỏ như tiếng sữa: "A2?"

Diệp Cửu Cửu nhân cơ hội lấy que kẹo m*t ra, phần kẹo ở đầu que bên kia đã bị tiểu nhân ngư cắn nát, que cũng bị cắn cong, răng miệng tốt nhỉ?

Tiểu nhân ngư nuốt phần kẹo vụn trong miệng vào bụng, sau đó há miệng, kêu “A a'" hai tiếng.

Diệp Cửu Cửu đoán ý cô bé: "Còn muốn ăn nữa sao?” Tiểu nhân ngư chớp mắt, phát ra âm "A." ngọng nghịu.

"Muốn ăn thì được, em ra ngoài trước được không?" Ngâm trong nước mãi cũng không phải chuyện, Diệp Cửu Cửu đưa tay về phía tiểu nhân ngư: "Chị bế em ra ngoài được không?”

Tiểu nhân ngư l.i.ế.m môi, do dự nhìn rong biển trên người, lại nhìn Diệp Cửu Cửu, sau khi do dự hồi lâu, cô bé giơ bàn tay nhỏ trắng nõn, nhẹ nhàng đặt vào tay Diệp Cửu Cửu.

TBC

Diệp Cửu Cửu khẽ nhướng mày, đây là một tiểu nhân ngư thích ăn đồ ngọt.

Nhưng mà cũng quá dễ lừa rồi, lỡ gặp phải kẻ buôn người thì xong đời.

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng gỡ bỏ rong biển xanh phủ kín toàn thân tiểu nhân ngư, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của tiểu nhân ngư, mềm mại như một cục bồng.

Diệp Cửu Cửu lấy khăn tắm cẩn thận bọc tiểu nhân ngư lại rôi nhẹ nhàng bế lên, tiểu nhân ngư nhẹ nhàng nằm trên vai cô, mêm mại, nhỏ nhắn, một tay có thể ôm được.

Cô lại gân ngửi ngửi, không có mùi tanh của cá, ngược lại có một mùi mặn của biển, rất nhạt rất nhạt, chủ yếu là mùi sữa, có lẽ đây là một tiểu nhân ngư đang thời kỳ b.ú sữa.

"Trên người em có nhiều hạt muối, chị rửa cho em trước." Diệp Cửu Cửu bế tiểu nhân ngư đến phòng vệ sinh, đặt vào chậu nước lớn dùng để giặt quần áo.

Sau khi rửa sạch đơn giản, mái tóc đen xoăn ướt sũng áp vào đôi má trắng nõn, khiến tiểu nhân ngư trở nên xinh đẹp hơn, cô bé có đôi mắt to xanh thẳm, đôi mắt trong veo, như có nước biển chảy qua.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 62



Đôi má rất nhỏ, mũi và miệng cũng rất nhỏ nhắn, tỉnh xảo như một con búp bê, hơn nữa làn da trắng nõn, trăng đến phát sáng, ngay cả Diệp Cửu Cửu từ nhỏ đến lớn đều là da trắng lạnh cũng phải ghen tị.

Dọc theo khuôn mặt xinh đẹp tỉnh xảo của tiểu nhân ngư, Diệp Cửu Cửu nhìn thấy từ bụng trở xuống của cô bé toàn là đuôi cá, tiểu nhân ngư thoải mái vẫy đuôi cá màu hồng trong nước, vây cá trong suốt dưới ánh nắng rực rỡ buổi sáng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đẹp đến mê hồn, chói mắt.

Cũng đẹp quá rồi.

Diệp Cửu Cửu kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, đồng thời thế giới quan cũng một lần nữa được đổi mới, rốt cuộc đầu bên kia tủ lạnh thông với nơi nào? Sao lại có thể đưa tiểu nhân ngư đến đây? Nhìn tiểu nhân ngư trông nhiều nhất chỉ hai ba tuổi, không thấy người nhà cô bé sẽ lo lắng sao?

Diệp Cửu Cửu muốn giúp nhưng không biết bắt đầu từ đâu, tủ lạnh có thể giao hàng ngược không? Tối thử xem sao? Nghĩ đến việc phải thức đêm canh tủ lạnh, cô không khỏi thở dài, sau đó cúi đầu nhìn đuôi cá xinh đẹp của tiểu nhân ngư, không hiểu sao trong đầu cô đột nhiên chuyển hướng: Đuôi cá đẹp như vậy thì kho tiêu hay hấp sẽ ngon hơn?

Tiểu nhân ngư có lẽ nhận ra một chút ác ý của cô, sợ hãi vỗ mạnh xuống mặt nước, nước b.ắ.n tung tóe, b.ắ.n thẳng vào người Diệp Cửu Cửu.

"Đừng sợ đừng sợ, chị sẽ không làm gì em đâu." Diệp Cửu Cửu vội vàng thu lại suy nghĩ buồn cười: "Em đừng võ nữa, chậu nước sắp bị em vỗ hỏng rồi."

Tiểu nhân ngư tủi thân.

"Đừng tủi thân, lát nữa chị cho em ăn kẹo." Diệp Cửu Cửu cầm khăn tắm bế tiểu nhân ngư về phòng, nhà không có quần áo trẻ em, cô chỉ có thể tạm thời lấy chiếc áo phông trắng cỡ S của mình mặc cho cô bé.

TBC

Tiểu nhân ngư thấy hơi khó chịu, bắt đầu kéo quần áo.

"Đừng kéo, không mặc quần áo là xấu lắm." Diệp Cửu Cửu giữ chặt bàn tay nhỏ của tiểu nhân ngư: "Đừng nghịch."

Tiểu nhân ngư nhìn quần áo, lại nhìn Diệp Cửu Cửu, cuối cùng vẫn nhịn xuống, cô bé nghiêng đầu đưa bàn tay trắng nõn về phía Diệp Cửu Cửu, muốn ăn kẹo như lúc nãy. "Nhà không có kẹo m*t, phải ra ngoài mua." Diệp Cửu Cửu cầm điện thoại xem, siêu thị ngoài ngõ chắc đã mở cửa: "Em ở đây đợi, chị ra ngoài mua."

Diệp Cửu Cửu nói xong thì quay người đi ra ngoài, vừa quay người đã phát hiện quần áo bị kéo, cô quay lại nhìn, thấy tiểu nhân ngư đang kéo góc áo cô: Em kéo chị làm gì?"

Tiểu nhân ngư chớp đôi mắt xanh thẳm, nhẹ nhàng lắc chiếc đuôi nhỏ màu hồng, muốn đi theo ăn kẹo.

"Em muốn đi theo sao?" Diệp Cửu Cửu cúi đầu nhìn chiếc đuôi nhỏ mũm mĩm của cô bé: "Em không thể ra ngoài, ra ngoài như vậy sẽ dọa người khác."

Tiểu nhân ngư chớp chớp mắt, không chịu buông tay.

"Không được, em ra ngoài như vậy sẽ bị bắt đi giải phẫu đấy.' Diệp Cửu Cửu rất gan dạ, đối với tủ lạnh và tiểu nhân ngư đều chấp nhận tốt nhưng những người khác thì không biết: "Em ngoan ngoãn ở trong nhà, lát nữa chị về ngay."

Tiểu nhân ngư không biết là bám cô hay sợ cô bỏ đi, mặc Diệp Cửu Cửu nói thế nào cũng không chịu buông tay, nhất quyết phải đi theo.

Diệp Cửu Cửu hơi đau đầu, lúc này ngoài cửa sau truyền đến tiếng gõ cửa thình thịch, là Lưu nãi nãi đang gọi cô.

Tiểu nhân ngư nghe thấy động tĩnh thì sợ hãi rụt tay lại, không còn vẻ không đi không về như lúc kéo Diệp Cửu Cửu nữa.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 63



"Em ở trong nhà đợi một lát, chị về ngay." Diệp Cửu Cửu vội vàng chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, tránh dọa Lưu nãi nãi.

Cô vội vàng chạy ra mở cửa, vừa mở cửa đã bị Lưu nãi nãi nhét cho một giỏ đồ ăn, gôm có đào, mận, ngô, miền, bún, v.v., đều là đồ nhà họ mới mang về từ quê.

"Lưu nãi nãi, nhiều quá rồi." Diệp Cửu Cửu ngại không nhận.

TBC

Lưu nãi nãi cười nói không sao: "Hôm qua ăn chùa của cháu nhiều mực ống như vậy, tặng cháu ít đồ cũng không sao, hơn nữa những thứ này cũng không đáng giá, cũng không bằng hải sản bổ dưỡng nhà cháu, ưu điểm duy nhất là không phun thuốc trừ sâu."

Diệp Cửu Cửu cười nói rất tốt: "Hải sản chỉ tươi hơn bình thường một chút thôi ạ"

Lưu nãi nãi vẻ mặt bà đều biết: "Không chỉ tươi hơn một chút đâu, bà thấy đặc biệt tốt, mấy ngày nay ăn hải sản nhà cháu, dạ dày bà tốt hơn nhiều, sáng dậy đo huyết áp cũng không cao như vậy nữa."

Diệp Cửu Cửu dở khóc dở cười, sao lại nói vậy: "Hải sản nhà cháu chỉ là hải sản bình thường thôi, đâu có như bà nói thân thánh như vậy."

"Bà cảm nhận được." Lưu nãi nãi dừng lại một chút: “Cửu Cửu, hải sản nhà cháu mua ở đâu vậy? Có thể bán cho bà một ít không, bà muốn tặng cho thông gia một ít, họ cũng bị bệnh cao huyết áp, tiểu đường."

"Mỗi lần cung cấp đều rất tùy ý, nhiều hay ít cháu cũng không nắm chắc, hôm nào nếu tặng nhiều cháu có thể chia một ít cho Lưu nãi nãi." Diệp Cửu Cửu không dám trực tiếp nhận lời.

Lưu nãi nãi gật đầu: "Thực sự không có thì bà mời họ đến nhà hàng của cháu ăn."

"Cũng được." Diệp Cửu Cửu đang nói thì đột nhiên nghe thấy trong phòng truyên đến một tiếng động, cô giọt thót tim, tiểu nhân ngư không bị ngã chứ?

Lưu nãi nãi thò đầu nhìn vào sân: "Có tiếng gì vậy?"

"Có thể là cá nhảy ra ngoài, Lưu nãi nãi cháu không tiễn bà nữa, cháu về phòng xem trước đã." Diệp Cửu Cửu cười đáp lại một câu, sau đó đóng cửa sau lại vội vàng chạy về, đến cửa thì phát hiện cửa phòng đã mở, tiểu nhân ngư đang năm trên ngưỡng cửa cao.

"Em nhảy xuống sao?" Đuôi sẽ bị gãy mất? Diệp Cửu Cửu vội vàng đặt giỏ xuống, bế tiểu nhân ngư lên, đang cúi đầu định xem đuôi cô bé thì phát hiện thứ lắc lư bên dưới không phải đuôi mà là hai chân trắng nốn.

"Em có chân à?" Diệp Cửu Cửu kinh ngạc đến mức há hốc mồm, hôm nay chuyện này đến chuyện khác thật kỳ diệu.

Tiểu nhân ngư lắc lư đôi chân, giọng nói non nớt á một tiếng, như đang cáo buộc Diệp Cửu Cửu làm cô bé đau.

Diệp Cửu Cửu vội vàng buông tiểu nhân ngư xuống, để cô bé ngồi trên ngưỡng cửa, còn mình thì ngồi xổm xuống tò mò ngắm đôi bàn chân trắng nõn của tiểu nhân ngư: "Thật kỳ quái, gặp nước là biến thành người cá sao? Để lấy nước dội thử xem?”

Tiểu nhân ngư lắc lư đôi chân: 'A?"

'A gì chứ? Em không nói được sao?" Diệp Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bằng bàn tay của tiểu nhân ngư: "Em nói được không?"

Tiểu nhân ngư gật đầu, nói không rõ ràng một câu: "Tí tí."

Diệp Cửu Cửu cẩn thận phân biệt ý của cô bé: "Ăn kẹo à? Muốn ăn kẹo que ngọt ngọt lúc nãy à?

Tiểu nhân ngư chớp đôi mắt to xanh biếc gật đầu, muốn ăn kẹo.

"Được, chị dẫn em đi mua." Diệp Cửu Cửu kéo kéo chiếc áo phông trắng, bọc lấy bàn chân của tiểu nhân ngư: "Không có giày đi, lát nữa chị mua cho em đôi giày.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 64



Trước khi ra khỏi cửa, Diệp Cửu Cửu nghĩ đến hôm nay tủ lạnh không có hải sản nên vội vàng thông báo cho chủ cửa hàng rau là hôm nay không cần sắp xếp giao rau, ngoài ra cũng nói với mẹ Lạc Lạc một tiếng, hôm nay không có hải sản nên tạm nghỉ.

Thông báo xong, Diệp Cửu Cửu lấy hết rong biển trong tủ lạnh ra, lau sạch tủ lạnh rồi mới dẫn tiểu nhân ngư ra ngoài: "Ra ngoài đừng để lộ đuôi ra đấy."

Ngồi trong chiếc túi đựng rau lớn, tiểu nhân ngư nắm chặt hai tay vào mép túi, vừa căng thẳng vừa tò mò nhìn xung quanh, khám phá thế giới mới lạ này.

Diệp Cửu Cửu không kìm được nở nụ cười của bà dì, trong lòng cũng gào thét: Thực sự rất đáng yêu!

"Sao em đáng yêu thế?"

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn cô, chớp chớp mắt khó hiểu: "Đáng yêu?"

"Đúng, em rất đáng yêu." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen xoăn ngang vai của tiểu nhân ngư, tóc cô bé và tóc cô dài ngang nhau, cũng xoăn như vậy, khá có kiểu: "Em có phải ăn nhiều kẹo đáng yêu không?"

TBC

Tiểu nhân ngư chỉ nhớ đến việc ăn kẹo: "Ân?"

Diệp Cửu Cửu dạy cô bé: "Là ăn, không phải ân.”

Tiểu nhân ngư vẫn không nói rõ được: "Ân ân ân."

"Ấn"

'Ân."...

Một người một cá líu lo đi đến siêu thị ở ngã tư ngoài ngõ Lê Hoa, siêu thị không lớn lắm nhưng đồ đạc khá nhiều, đủ loại đủ màu.

Vào trong, Diệp Cửu Cửu dẫn cô bé đến quầy bày đồ ăn vặt, lấy một chiếc kẹo que từ đế trên giá xuống đưa cho tiểu nhân ngư: "Này."

Thấy chiếc kẹo que, đôi mắt xanh biếc của tiểu nhân ngư sáng lên ngay, vội vàng kéo tay Diệp Cửu Cửu đòi ăn: "Ăn."

"Ngay đây." Diệp Cửu Cửu bóc kẹo que đưa cho tiểu nhân ngư, nhỏ giọng nhắc nhở cô bé: "Đừng lại cắn vỡ."

Lần này tiểu nhân ngư đã có kinh nghiệm, không cắn vỡ luôn mà cẩn thận l.i.ế.m l**m, khi nếm được vị ngọt, cô bé vui đến nỗi đuôi sắp lộ ra ngoài.

Thấy cô bé vui vẻ, Diệp Cửu Cửu xách cô bé quay người định đi, chưa đi được hai bước thì bị kéo quần lại, cô quay lại nhìn tiểu nhân ngư: "Sao thế?"

Tiểu nhân ngư chỉ vào giá kẹo que nhét đầy ắp, ý là vẫn chưa lấy xong.

Diệp Cửu Cửu nhìn những chiếc kẹo que đủ màu sắc trên giá: "Còn muốn nữa à?”

Tiểu nhân ngư gật đầu.

"Vậy chị lấy cho em thêm mấy cái." Diệp Cửu Cửu cầm đế cắm đầy kẹo que, ngồi xổm xuống nói với cô bé: "Ăn nhiều sẽ sâu răng, không được lấy nhiều."

Tiểu nhân ngư ngơ ngác nhìn Diệp Cửu Cửu, sau đó ôm chặt đế cắm đầy kẹo que, vui vẻ há miệng cười, để lộ hàm răng sữa trắng đều tăm tắp.

'... Lấy vài cái là đủ rồi, đừng có lấy hết đi." Diệp Cửu Cửu đưa tay ra lấy: "Không được ăn nhiều kẹo, ăn nhiều sẽ sâu răng, đừng có ăn vạ nhé."

Tiểu nhân ngư ôm chặt kẹo que, rồi nhìn trái nhìn phải, chị đang nói gì vậy, em không hiểu đâu.

Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực, cô lại gặp phải một nàng tiên cá biết ăn vạ rồi: "Thôi được rồi, vì em đáng yêu như vậy nên chị sẽ mua cho em."

Thấy cô không lấy kẹo que nữa, tiểu nhân ngư cười toe toét: "He he."

"Đưa chị, chị đi trả tiền." Diệp Cửu Cửu sợ đè lên tiểu nhân ngư, nhận lấy kẹo que, rồi xách cô bé quay người rời đi, vừa đi được vài bước thì thấy bên cạnh bày đồ dùng nhà bếp giá rẻ, cô dừng lại chọn một số đồ dùng cân thiết.

Khi cô đang nghiêm túc lựa chọn, không để ý đến tiểu nhân ngư phía sau lại lấy thêm hai quả cầu cắm đầy kẹo que, cô bé một tay ôm một quả, sức lực lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 65



Diệp Cửu Cửu vẫn chưa biết cô bé lại lấy thêm kẹo que, chỉ thấy túi lại nặng thêm một chút, cô chọn xong đồ dùng nhà bếp thì đi tính tiên, cô đặt những chiếc kẹo que trên tay lên quây tính tiền, rồi đặt đô dùng nhà bếp lên: "Bao nhiêu tiền?"

Chủ quán nhìn rồi nói: "155 đồng."

"Sao lại đắt thế?" Diệp Cửu Cửu chỉ vào những thứ trên quây tính tiền: "Những chiếc kẹo que này cộng lại chỉ 50 đồng, đồ dùng nhà bếp chỉ 5 đồng."

"Còn có nhiêu đầu." Chủ quán chỉ vào chiếc túi vải Diệp Cửu Cửu đang xách: "Này, ở đó còn hai cái nữa."

Diệp Cửu Cửu quay lại mới phát hiện tiểu nhân ngư hai tay mỗi tay ôm một đống kẹo que: "Sao em lại lấy thêm nữa? Chúng ta không phải đã lấy nhiều thế này rồi sao?"

TBC

Tiểu nhân ngư vỗ vỗ vào những chiếc kẹo que trên tay, rồi chỉ vào những chiếc kẹo que trên quây tính tiên: "Giống nhau."

Diệp Cửu Cửu bật cười: "... Chị biết là giống nhau nhưng em không được ăn nhiều kẹo."

'Ân." Nàng tiên cá nhét kẹo que vào túi, rồi dùng chân chặn lại: 'Không lấy được.

Diệp Cửu Cửu: "... Em đúng là thông minh."

Cô định nói chuyện với tiểu nhân ngư thêm một chút nhưng lúc này lại có người vào mua đồ, Diệp Cửu Cửu và cô bé lại đứng chắn ở cửa, vì vậy cô đành phải trả tiên rồi rời đi.

Xác định Diệp Cửu Cửu sẽ không lấy kẹo que, tiểu nhân ngư vui vẻ cười khúc khích, cô bé có nhiều kẹo ngọt như vậy.

"Em không được ăn hết tất cả đâu." Nếu không thì cô bé sẽ trở thành nàng tiên cá duy nhất dưới đại dương bị sâu răng, Diệp Cửu Cửu tưởng tượng đến hàm răng đen xì của tiểu nhân ngư, không khỏi bật cười.

Tiểu nhân ngư ôm chặt kẹo que cũng cười hắc hắc, thật nhiều.

"Đợi đến khi em bị sâu răng đây miệng xem em còn cười được không." Diệp Cửu Cửu xách túi vải đi đến cửa hàng bên ngoài mua giày cho tiểu nhân ngư. Mùa hè trời sáng sớm, dọc phố đã có rất nhiều cửa hàng bắt đầu mở cửa, Diệp Cửu Cửu tùy tiện chọn một cửa hàng quần áo trẻ em trông có vẻ đẹp mắt rồi đi vào, cô xem kỹ những bộ quần áo bên trong, kiểu dáng và chất lượng đều khá ổn.

Bà chủ nhìn tiểu nhân ngư đang ngôi trong túi l.i.ế.m kẹo que, mái tóc xoăn rất bông bềnh, khuôn mặt xinh xắn, hàng mi dài, đẹp đến mức không thể tả, cô đã sống 34 năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ đẹp như vậy: "Con gái cô đẹp quá, đôi mắt xanh biếc, có phải con lai không?”

"Tóc giống cô, mắt giống bố à? Lai nước nào thế?" Bà chủ nói không ngừng: "Cháu bé mấy tuổi rồi?"

Đây không phải con gái cô.

Nhưng cũng không giải thích rõ được, Diệp Cửu Cửu chỉ có thể cười trừ: "Có quần áo nào phù hợp với độ tuổi của bé không?"

"Có.' Bà chủ nhìn vóc dáng của tiểu nhân ngư, đoán chừng tuổi tác và cân nặng của cô bé, sau đó lập tức lấy một chiếc váy hồng bồng bềnh trên giá: 'Cái này được không?”

Diệp Cửu Cửu nhìn chiếc nơ to quá mức trên đó: "Quá to không?”

Bà chủ: "To sao? Trẻ con đều thích kiểu này."

Diệp Cửu Cửu không chắc lắm, hỏi tiểu nhân ngư: "Em thích chiếc váy này không?”

Tiểu nhân ngư nhìn chiếc váy, không nói gì nhưng đôi môi hơi mím lại thể hiện sự không thích.

Diệp Cửu Cửu trực tiếp bảo bà chủ đổi một bộ khác.

"Chắc chắn thích cái này." Bà chủ lại lấy một chiếc váy kim sa lấp lánh ra cho tiểu nhân ngư xem.

Tiểu nhân ngư nhìn thấy những mảnh kim sa trên váy phản chiếu ánh sáng ngũ sắc, đôi mắt sáng lên ngay.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 66



Diệp Cửu Cửu hiểu rồi, tiểu nhân ngư thích quần áo lấp lánh: "Vậy lấy một bộ, ngoài ra lấy thêm một bộ đơn giản nữa."

"Được." Bà chủ lại chọn một bộ áo phông vàng và quần đùi ngắn đơn giản.

Chọn xong, Diệp Cửu Cửu chọn cho cô bé hai chiếc q**n l*t, rôi chọn cho cô bé một đôi dép xỏ ngón thoải mái, mặc dù tiểu nhân ngư chỉ ở lại một ngày nhưng những thứ cần thiết đều phải mua.

Mua xong, mặt trời lên cao, hơi nóng lại bao trùm, bên tai toàn là tiếng ve sâu kêu inh ỏi.

Diệp Cửu Cửu xách tiểu nhân ngư vội vã về nhà, về đến nhà liền giặt sạch quần áo mới mua rồi phơi lên, một lát nữa là mặc được.

Đợi cô phơi xong quay lại, thấy tiểu nhân ngư mặc áo phông trắng và dép xỏ ngón của cô ngồi dưới bóng râm của mái hiên, bên chân cô bé đã vứt hơn chục que kẹo que.

"Em ăn một lúc nhiều thế này sao?" Diệp Cửu Cửu vội vàng cất những chiếc kẹo que còn lại: "Năm mươi mấy chiếc kẹo que mà em ăn gần hết một nửa rồi."

Tiểu nhân ngư thấy những chiếc kẹo que yêu thích bị lấy mất, vội vàng lao về phía Diệp Cửu Cửu: "Ân!"

"Em không được ăn nữa, nếu ăn nữa em sẽ là nàng tiên cá duy nhất ở đại dương bị sâu răng." Diệp Cửu Cửu vội vàng ôm lấy tiểu nhân ngư, đang định khuyên răng cô bé thì đột nhiên nghe thấy bụng tiểu nhân ngư kêu ùng ục.

TBC

Diệp Cửu Cửu sờ bụng lép kẹp của tiểu nhân ngư: "Đói rồi à? Vì vậy mới ăn kẹo que?”

Tiểu nhân ngư gật đầu, giọng nói ngọng nghịu đáp: "Đói."

"Chị sẽ nấu đồ ăn cho em." Diệp Cửu Cửu không có kinh nghiệm chăm trẻ, trước giờ cô chỉ cần đói là nấu đại một ít đồ ăn, hoàn toàn quên mất tiểu nhân ngư là một đứa trẻ, cô dắt tiểu nhân ngư vào bếp, sắp xếp cho cô bé ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh tủ lạnh: "Ngoan ngoãn ngồi đây, chị nấu cho em."

Diệp Cửu Cửu mở tủ lạnh, lấy ra một ít hoành thánh thịt heo nhỏ đã làm trước đó, định làm cho tiểu nhân ngư một bát hoành thánh tôm khô. Cô đun sôi một nồi nước trước, sau đó cắt một ít tảo biển tươi, tôm khô cho vào để tăng vị, đợi nước sôi thì cho hoành thánh vào, đợi hoành thánh nổi lên thì vớt ra bát, cuối cùng rắc thêm vài hạt hành lá.

Hai người ngồi vào bàn ăn, trước mặt mỗi người đều có một bát hoành thánh tôm khô tảo biển, Diệp Cửu Cửu nhét chiếc thìa sứ trắng vào tay tiểu nhân ngư: "Biết dùng cái này không?”

Tiểu nhân ngư có lẽ chưa từng dùng, ngơ ngác nhìn Diệp Cửu Cửu.

"Chị dạy em." Diệp Cửu Cửu nắm tay cô bé, dạy cô bé cách múc hoành thánh, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi, để nguội một chút rồi đút vào miệng.

Tiểu nhân ngư há miệng cắn một miếng hoành thánh, một miếng toàn là thịt, nhân thịt thấm đẫm nước dùng, cắn vào còn ch** n**c, khiến tiểu nhân ngư lần đầu ăn hoành thánh phải ngây người: "Nó xì nước."

"Vì hoành thánh thấm nước dùng.' Diệp Cửu Cửu cũng ăn một miếng, thịt bên trong nạc mỡ xen kẽ, vừa phải không hề ngán, lại thêm sợi tảo biển tươi, ăn vào thấy thơm ngon, mát miệng, đặc biệt tươi ngon.

"Ngon." Diệp Cửu Cửu cảm thấy buổi sáng ăn một bát hoành thánh nóng hổi tươi ngon thật là quá hạnh phúc, dạ dày ấm áp, đặc biệt thoải mái, khuyết điểm duy nhất là ăn vào mùa hè hơi đổ mồ hôi: "Em thấy ngon không?”

Tiểu nhân ngư lần đầu ăn hoành thánh gật đầu, đôi mắt xanh biếc sáng lên, cô bé thấy ngon.

"Ăn nhanh đi." Diệp Cửu Cửu cũng cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, theo dõi tin tức trên mạng.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 67



Tiểu nhân ngư không có người giúp đỡ, dùng thìa không được thuận lợi, cô bé suy nghĩ một chút rồi bỏ thìa, duỗi móng vuốt nhỏ ra để lấy hoành thánh nhưng giây tiếp theo đã bị bỏng rụt tay lại: "Xì~~”"

Tiểu nhân ngư bị bỏng đến nỗi mím chặt miệng muốn khóc nhưng phát hiện Diệp Cửu Cửu ngôi đối diện không để ý đến mình, cô bé hít một hơi rồi lặng lẽ lắc tay, lại lặng lẽ câm lấy thìa, vô cùng vụng về khó khăn múc hoành thánh ăn chậm rãi.

Thực ra Diệp Cửu Cửu để ý thấy tiểu nhân ngư bị bỏng nhưng cô không biết dỗ trẻ con hay khóc như thế nào nên giả vờ không nhìn thấy, may mà tiểu nhân ngư khá rộng lượng.

Ăn xong hoành thánh, tiểu nhân ngư bắt đầu buồn ngủ, đầu nhỏ gật gù, suýt nữa đập vào bàn.

Diệp Cửu Cửu vội vàng bế cô bé về phòng, để cô bé ngủ một lát, đợi cô bé ngủ dậy rồi hỏi cô bé về nhà như thế nào?

nhân lúc còn sớm, cô dọn dẹp bát đũa trong bếp, lại đem tảo biển mà tiểu nhân ngư mang đến phơi từng miếng một trong sân, đợi phơi khô rồi cất đi để hâm vịt già.

Sau khi phơi xong, Diệp Cửu Cửu dọn đẹp lại nhà hàng phía trước và sân sau, sau đó nhổ sạch cỏ dại trong luống hành, rau mùi ở chân sân, sau đó tưới nước.

TBC

Sau khi dọn dẹp xong, Diệp Cửu Cửu bê ghế nằm ra ngồi dưới bóng mát của cây lê, cô nheo mắt, ngân nga giai điệu, phe phẩy quạt trông rất nhàn nhã.

Lúc này, có mấy người đến trước nhà hàng, trên tay cầm một số thiết bị quay phim, họ đi vòng quanh nhà hàng một vòng, sau đó chạy đến cửa hàng đang mở gân đó hỏi: "Bà chủ, quán cơm gia đình kia hôm nay không mở cửa sao?"

"Không biết." Chủ quán quán mì nhìn mấy người: "Các anh làm nghề gì?"

"Chúng tôi là những người chuyên đánh giá ẩm thực, nghe nói hải sản ở đó rất ngon nên cố ý đến thử." Người đánh giá giải thích: "Các anh biết cô ấy mở cửa lúc nào không?”

"Không rõ." Chủ quán thò đầu nhìn vào nhà hàng ở cuối ngõ, nghĩ đến cảnh bị phản bác hôm qua, cố tình nói: "Bình thường không có ai đến ăn, chắc là không mở cửa nữa rồi."

"Đã đóng cửa rồi sao?" Người đánh giá đến đây là để chê bai giá cao, bây giờ nghe ông chủ nói vậy thì trực tiếp thở dài hả hê: "Chúng tôi còn định đến thử xem sao."

Chủ quán quán mì không để ý nói một câu ai mà biết được, sau đó vẫy tay chào mọi người: "Nếu muốn thử thì đến quán chúng tôi đi, quán chúng tôi có nhiều loại mì, cũng có hoành thánh tôm khô hải sản, hương vị rất tuyệt."

Người đánh giá không hứng thú với việc ăn mì, trực tiếp dẫn mọi người rời đi. Sau đó lại có một hoặc hai nhóm người đến, cũng lấy danh nghĩa đánh giá ẩm thực để câu view nhưng khi biết không mở cửa thì bỏ đi.

Chủ quán quán mì không nhịn được mà ngôi tám chuyện với ông chủ của mấy cửa hàng bên cạnh: "Đã trưa rồi mà vẫn chưa mở cửa, các anh nói xem có phải đóng cửa rồi không?”

"Mọi người cũng không phải ngốc, giá cả đắt như vậy thì ai muốn đến? Đóng cửa mới là bình thường."

"Mấy ngày trước không phải có mấy bàn khách sao?"

"Chắc chắn là thuê người đóng giả, nếu không thì ai muốn đến ăn món đắt như vậy?”

"Đúng vậy, tôi có tiền cũng không muốn ăn món mấy trăm đồng."

"Đóng cửa cũng đáng đời, ai bảo cô ta cố tình hù dọa chúng ta hôm qua.'...

Diệp Cửu Cửu vẫn chưa biết mình bị đồn là đóng cửa, cô đang tính doanh thu của nhà hàng, mở cửa được năm sáu ngày, lãi ròng vài chục triệu, theo tốc độ này, chỉ cần mở thêm nửa tháng nữa là có thể trả hết số tiên nợ.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 68



Nếu tủ lạnh tiếp tục cho thêm một chút, Diệp Cửu Cửu còn có thể cải tạo lại tầng hai và sân sau của nhà hàng, đến lúc đó chuẩn bị một vài phòng riêng để thuận tiện cho khách hàng bàn chuyện.

Diệp Cửu Cửu đang vui vẻ, vì vậy tiện tay vẽ một bản phác thảo trang trí, đến khi vẽ xong thì đã đến giờ ăn trưa, cô trở về phòng nhìn tiểu nhân ngư, cô bé không hề lạ lãm, ôm gối của cô vẫn ngủ ngon lành, bụng phập phồng theo nhịp thở, mũm mĩm đặc biệt đáng yêu.

"Ngủ ngon quá." Diệp Cửu Cửu không khỏi cảm thán, nếu cô là người xấu thì tiểu nhân ngư xong đời rồi.

Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa trưa, vì có thêm tiểu nhân ngư nên cô chuẩn bị thêm một vài món, gồm có thịt lợn xào ớt, gà rán giòn, cá tím xào chua ngọt, rong biển trộn.

TBC

Món cuối cùng Diệp Cửu Cửu làm là thịt lợn xào ớt, khi cô đang đảo đều tay thì đột nhiên một bóng hình nhỏ bé chạy đến ôm chặt lấy chân cô.

Cô cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy tiểu nhân ngư vừa ngủ dậy, đầu tóc rối bù nhìn cô, giọng nói ngọng nghịu: "Thơm thơm."

Tiểu nhân ngư vừa dứt lời, bụng đã kêu ùng ục, cô bé xấu hổ vỗ vỗ bụng: 'Kêu ùng ục.'

Diệp Cửu Cửu ngồi xổm xuống nhìn cái bụng nhỏ xíu của cô bé: "Có phải đói rồi không?”

Tiểu nhân ngư đưa tay ra: "Kẹo kẹo."

Diệp Cửu Cửu để kẹo ở trên cao, chỉ có cô mới lấy được, tiểu nhân ngư không lấy được chỉ có thể tìm cô, cô nắm lấy tay nhỏ của tiểu nhân ngư: "Chị đã làm những món khác rồi, sắp ăn được rồi, đợi chúng ta ăn no rồi chị sẽ cho em ăn kẹo nhé?"

Tiểu nhân ngư quay đầu nhìn về phía cái nồi thơm phức, gật đầu: 'Ân, phải cho."

"Nhất định sẽ cho em." Diệp Cửu Cửu thấy tiểu nhân ngư thực sự rất thông minh, còn biết phòng ngừa cô nói không giữ lời, cô nhẹ nhàng vỗ vai tiểu nhân ngư: "Em ra ngoài ngồi trước đi, sắp ăn được rồi."

Tiểu nhân ngư gật đầu, quay người chạy ra nhà hàng, dưới chiếc áo phông trắng rộng thùng thình có thể lờ mờ nhìn thấy m.ô.n.g cô bé lắc lư, trông rất đáng yêu.

Diệp Cửu Cửu cười cười, nhanh tay đảo thức ăn rôi bưng ra bàn.

Tiểu nhân ngư đã trèo lên ghế ngồi ngoan ngoãn, cô bé vui vẻ vỗ bàn, miệng nói không rõ: "Ân ân ân!"

"Sắp ăn được rồi." Diệp Cửu Cửu bày thức ăn ra, sau đó đưa cho cô bé một bát cơm, ngoài ra còn gắp cho cô bé những miếng gà rán giòn và cá tím xào chua ngọt không cay: 'Ăn đi."

Tiểu nhân ngư cầm thìa đi múc miếng gà nhưng miếng gà rất to, múc mấy lân đều rơi, cô bé do dự vài giây rồi thử đưa tay ra, khi sắp chạm vào miếng gà thì lại đột ngột rụt tay lại, cô bé sợ bị bỏng.

Diệp Cửu Cửu thấy cô bé thử mấy lần mà không dám chạm vào, cười nhắc nhở: "Không bỏng đâu, chị làm xong lâu rồi."

Tiểu nhân ngư nửa tin nửa ngờ đưa tay ra sờ thử, phát hiện thực sự không hê bỏng, cô bé lập tức vui mừng, câm miếng gà nhét vào miệng, cắn rôm rốp: "Ân!"

Diệp Cửu Cửu sửa lại cách phát âm của cô bé: "Là ăn chứ không phải ân."

Tiểu nhân ngư lại ăn thêm một miếng gà, nói không rõ: 'Ân."

"Em còn chưa nói rõ được." Diệp Cửu Cửu cố ý dụ dỗ tiểu nhân ngư: "Em có biết mình tên gì không, có biết mình ở đâu không?"

"Em biết." Tiểu nhân ngư nuốt miếng gà rồi mới nói: "Dưới nước."

Nói như không nói.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 69



Diệp Cửu Cửu hỏi lại: Phường nào, quận nào, đường nào, khu nào?”

Tiểu nhân ngư vẻ mặt ngơ ngác, cô bé chỉ là một chú cá nhỏ chưa đầy ba tuổi, làm sao biết được những điều này?

Diệp Cửu Cửu thở dài, quả nhiên không nên trông chờ vào trẻ con: "Em có biết cách liên lạc với gia đình em không?"

Tiểu nhân ngư lắc đầu, giọng nói ngọng nghịu: "Không biết."

Diệp Cửu Cửu đau đầu nhìn cô bé: "Em còn nhớ mình đến đây bằng cách nào không?”

"Cứ, cứ, thế này mà đến." Tiểu nhân ngư cầm hai tay đầy miếng gà, khoa trương ra hiệu.

Diệp Cửu Cửu nhìn động tác của cô bé, có vẻ như là rơi vào một nơi nào đó rồi bị hút vào: "Bị hút vào sao?”

Tiểu nhân ngư vừa ăn miếng gà vừa nói không rõ: "Đúng vậy."

Diệp Cửu Cửu lại hỏi: "Biết cách về không?”

"Không biết." Tiểu nhân ngư nói xong thì cúi đầu tiếp tục ăn miếng gà, miếng gà vừa giòn vừa thơm, cô bé ăn một miếng tiếp một miếng, chớp mắt đã hết một đĩa gà rán giòn: “Còn ăn nữa."

Diệp Cửu Cửu: "Hết rồi."

Tiểu nhân ngư thất vọng cúi vai, tủi thân nhìn Diệp Cửu Cửu: “Hết rồi sao?"

"Đúng vậy, hết rồi." Diệp Cửu Cửu chỉ vào món cá tím xào chua ngọt bên cạnh: "Em cầm thìa múc thử món này xem, món này cũng ngon."

Tiểu nhân ngư nhìn món ăn màu rất đậm, trông không đẹp mắt, lắc đầu phản đối: "Xấu, không ngon."

"Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, món này rất đưa cơm." Diệp Cửu Cửu múc một thìa đút cho tiểu nhân ngư: "A”

'A?" Tiểu nhân ngư nửa tin nửa ngờ há miệng.

Diệp Cửu Cửu trực tiếp nhét vào miệng tiểu nhân ngư: "Thế nào?”

Tiểu nhân ngư cứng đờ ở đó hai giây, nhẹ nhàng thè lưỡi l.i.ế.m l**m, mềm mềm thơm thơm, hình như cũng được? Cô bé lại nếm thử cẩn thận, sau khi nếm được hương vị thì mắt cô bé lập tức mở to: "Ngon."

Diệp Cửu Cửu cười ừ một tiếng: "Không lừa em chứ."

"Ngon." Tiểu nhân ngư tự câm thìa múc lên, ăn cùng với cơm, một lúc sau đã ăn hết một bát cơm, sau đó lại thêm một bát.

Diệp Cửu Cửu chống cằm nhìn tiểu nhân ngư ăn rất ngon miệng, gia đình tiểu nhân ngư hẳn là rất giàu có, nếu không thì không nuôi nổi đứa trẻ ăn khỏe như vậy.

Nhưng hỏi thế nào cũng không hỏi ra được manh mối, lại không thể báo cảnh sát.

TBC

Chỉ có thể nhét cô bé từ tủ lạnh trở về.

Còn sớm mới đến giờ giao tủ lạnh, Diệp Cửu Cửu chỉ có thể tạm thời tận chức tận trách làm một bảo mẫu, đợi cô bé ăn xong thì lau miệng cho cô bé.

Tiểu nhân ngư ăn no chạy vào nhà, chỉ vào cái tủ cao: "Kẹo."

"Chiều nay chúng ta ăn một cái." Diệp Cửu Cửu lấy một cái kẹo m*t đưa cho cô bé: "Còn lại để mai ăn."

Tiểu nhân ngư cũng không biết có hiểu không, cầm kẹo m*t ngồi ở ngưỡng cửa l.i.ế.m kẹo m*t, ánh nắng buổi chiều xiên xiên chiếu xuống, rọi vào người Diệp Cửu Cửu và tiểu nhân ngư, da của hai người đều trắng sáng.

Diệp Cửu Cửu quạt quạt: “Có nóng không?”

Tiểu nhân ngư trả lời ngọng nghịu: "Nóng."

"Em có bị mất nước không?" Diệp Cửu Cửu nhìn kỹ đôi chân của tiểu nhân ngư, quả thực hơi khô: "Có muốn ngâm nước một lúc không?”

Tiểu nhân ngư gật đầu.

"Đưa em đi ngâm nước." Diệp Cửu Cửu bế tiểu nhân ngư vào phòng giặt, đặt cô bé vào chậu nước lớn đựng đầy nước sạch, ngay khi đặt vào, đôi chân của tiểu nhân ngư lập tức biến thành đuôi cá màu hồng, những vảy cá trên đó lấp lánh ánh sáng ngũ sắc.

Đẹp thật.

Tiếc là không ăn được.

Diệp Cửu Cửu cảm thán trong lòng.
 
Back
Top Bottom