Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 50



"Bà lão đó trong khu phố rất hung dữ, vẫn thường nghe thấy bà ta mắng con dâu chỉ vì mấy xu." Dương lão thái thái vẫn thấy áy náy: "Nếu chúng tôi không nói nhiều thì cũng không gây ra phiên phức lớn như vậy cho bà chủ."

"Không phải chuyện gì quan trọng." Chuyện nào ra chuyện nấy, Diệp Cửu Cửu sẽ không trách những người không liên quan: "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ lúc nấy, muốn ăn gì tôi mời."

"Bà chủ, không cần không cần, chúng tôi chỉ nói sự thật thôi, không giúp được gì nhiều." Mẹ Lạc Lạc dừng lại một chút: "Thực ra hôm nay cũng là tình cờ, hôm nay con trai tôi vừa nhận được thông báo nghỉ hè, vừa ra khỏi trường mẫu giáo đã nói muốn đến đây ăn đồ, không ngờ lại gặp phải người như vậy."

Mẹ Lạc Lạc nói xong thì cúi đầu tìm con trai, kết quả tìm một vòng cũng không thấy: "Hả? Nhà tôi Lạc Lạc đâu rồi?"

"Vừa nãy còn ở đây." Dương lão thái thái quay người lại thì phát hiện cháu gái mình cũng không thấy đâu: "Nguyệt Nguyệt đâu rồi?"

Không thể để trẻ con xảy ra chuyện ở đây, Diệp Cửu Cửu định lấy điện thoại xem camera thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu hoảng sợ của cậu bé mập mạp từ trong bếp vọng ra.

Cô vội vàng chạy vào bếp, khoảnh khắc tiếp theo liên thấy trên đầu cậu bé mập mạp đội một con bạch tuộc lớn.

Con bạch tuộc tròn màu tím ngoe nguẩy tám cái vòi lớn, bám chặt trên đầu cậu bé mập mạp, nhìn từ xa giống như một sinh vật kỳ lạ mọc hai cái đầu.

Diệp Cửu Cửu kinh ngạc, vội vàng chạy đến giúp: 'Sao bạch tuộc lại bò lên đầu em?”

"Nó chạy ra, em đi bắt nó." Khuôn mặt mũm mĩm của Lạc Lạc bị vòi bạch tuộc bóp đến đau đớn và dữ tợn, vừa khóc vừa kêu: "Nhanh cứu em với, em sắp bị nó siết c.h.ế.t rồi."

"Con trai, mẹ cứu con ngay đây." Mẹ của Lạc Lạc là Chu Khiết vội vàng chạy đến, túm lấy cái đầu tròn của con bạch tuộc, dùng sức kéo lên, cô tưởng như vậy là có thể kéo ra, kết quả là những cái vòi to thô của con bạch tuộc bám chặt vào mặt Lạc Lạc, tiện thể kéo cả cậu bé lên.

Đột nhiên bị treo lơ lửng, Lạc Lạc ngẩn người, lắc lư đôi chân mũm mm: "Mẹ ơi, vui quá, mẹ kéo cao lên một chút nữa."

Diệp Cửu Cửu thấy cậu bé mập mạp không hề sợ hãi, bật cười: "Không sợ nữa à?”

"Vui lắm." Lạc Lạc vươn tay nắm lấy cái vòi bạch tuộc nhớp nháp, dùng sức kéo, còn thấy rất đàn hồi.

"Đừng có chơi, cẩn thận nó phun mực." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, con bạch tuộc liên phun một đống mực lên đầu Lạc Lạc, mực chảy dọc theo đầu, má Lạc Lạc xuống.

TBC

Lạc Lạc vẫn chưa nhận ra, chỉ thấy má ướt át: "Mẹ ơi, mặt con có nước?"

"Không có." Chu Khiết giơ tay tùy tiện lau mặt cho con trai, kết quả là lau đen cả mặt, cô nhìn khuôn mặt đen như than của con trai, bật cười ha ha.

Diệp Cửu Cửu thấy vậy, mím môi cười khẽ.

Lạc Lạc ngơ ngác: 'Mẹ cười gì vậy?”

"Không có gì." Chu Khiết quay đầu cầu cứu Diệp Cửu Cửu: "Bà chủ, cái này xử lý thế nào?"

"Để tôi." Diệp Cửu Cửu trực tiếp duỗi hai ngón tay, dùng sức ấn vào nhãn cầu của con bạch tuộc, nó khó chịu liền buông ra.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 51



Chu Khiết nhìn thấy con trai được giải thoát, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là bà chủ lợi hại."

Cậu bé mập mạp vừa được giải cứu ra lúc này phát hiện có nước nhỏ vào tay, cậu nghi hoặc nhìn mực đen trên mu bàn tay, lại giơ tay sờ lên má ướt át, phát hiện lòng bàn tay toàn là vết đen, cậu hoảng sợ hét lớn: "Mẹ ơi, con bị trúng độc rồi phải không?"

Chu Khiết tùy tiện ừ một tiếng, cố tình dọa cậu bé.

"Oa oa oa, con sắp c.h.ế.t rồi phải không?" Lạc Lạc xem phim hoạt hình thấy trúng độc là sẽ chết, cậu cũng sắp c.h.ế.t rồi sao?"Oa oa oa, bà nội mua kem cho con mà con chưa ăn, tiền tiêu vặt của con còn chưa dùng hết, con không muốn chất..."

Cậu vừa khóc vừa lau mặt, trực tiếp bôi mặt đen hơn: "Con còn chưa ăn bánh mì kẹp thịt, còn chưa ăn gà rán, còn chưa lấy vợ sinh con..."

Diệp Cửu Cửu sắp bị cậu bé mập mạp chọc c.h.ế.t rồi, vội vàng giải thích với cậu: "Chỉ là con bạch tuộc bị dọa nên phun mực thôi, rửa sạch là được, không bị trúng độc đâu..

Lạc Lạc bĩu môi, buồn bã hỏi: "Thật không?”

Diệp Cửu Cửu khẳng định: "Thật, rửa sạch là được."

Lạc Lạc lập tức thở phào nhẹ nhõm, một giây sau đã thu lại vẻ mặt buồn bã: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, con còn chưa lấy vợ, chưa thể c.h.ế.t được."

"..." Diệp Cửu Cửu không ngờ một đứa trẻ lại có thể diễn như vậy.

Chu Khiết cười ngượng ngùng, kéo Lạc Lạc đến bồn rửa tay rửa mặt, thật mất mặt.

Diệp Cửu Cửu quay người ném con bạch tuộc lớn vào thùng, lại bắt những con khác đã trốn thoát trở về.

Rửa sạch mặt, Lạc Lạc và Nguyệt Nguyệt lại tụ tập bên cạnh cái thùng, cẩn thận nhìn con bạch tuộc lớn đang không ngừng ngọ nguậy bên trong: 'Con này là con vừa nãy bò lên đầu tớ."

"Đồ xấu xa, bây giờ mày không bò ra được nữa rồi." Lạc Lạc khoanh tay trước ngực, mắng con bạch tuộc: "Mày có giỏi thì bò ra đây, bò lên đầu tao đi..."

"Đồ nhát gan, đồ xấu xí, mày không dám ra ngoài đâu." Lạc Lạc mắng xong vẫn thấy chưa hả giận, lại cẩn thận đưa ngón tay chọc vào đầu con bạch tuộc, chọc vào thấy nhớp nháp, còn thấy khá thú vị.

Diệp Cửu Cửu vừa đun nước xong quay lại nhắc nhở hai đứa trẻ: "Cẩn thận nó lại quấn lấy mấy đứa."

"Nó không dám đâu." Lạc Lạc vừa dứt lời, cái vòi to thô của con bạch tuộc lại vươn về phía cậu bé, dọa cậu bé hét lên một tiếng, sau đó quay người chạy ra ngoài: "Ối giời ơi, nó lại định cắn con."

Nguyệt Nguyệt cũng chạy theo ra ngoài, vừa chạy vừa hét, giọng nói ngọt ngào của cô bé lan khắp nhà hàng.

"Sao nó cứ nhắm vào con mà cắn vậy?" Lạc Lạc khóc lóc chạy vào lòng mẹ: "Có phải nó ghen tị vì con đẹp trai quá không?”

Mẹ Lạc Lạc bật cười, những người khác cũng cười theo, nước mắt cũng sắp Cười ra.

Diệp Cửu Cửu cũng cười không ngứớt, chút không vui trong lòng lập tức tan biến: "Mấy đứa, nó xấu thật nhưng ăn thì rất ngon, mấy đứa có muốn nếm thử không?”

"Có ạ." Lạc Lạc trả lời lớn: "Em muốn ăn con mực lớn bắt nạt em."

TBC

Diệp Cửu Cửu cười giải thích: "Nó phải gọi là bạch tuộc."

Dương lão thái thái ngạc nhiên hỏi: "Mực và bạch tuộc không phải là một sao?”

"Không giống nhau lắm." Diệp Cửu Cửu giải thích với mọi người: "Bạch tuộc chính là loại vừa nãy bò lên đầu bọn nhỏ, có một cái đầu tròn, mọi người thường gọi là bạch tuộc tám chân."

"Mực là loại mà mọi người vừa thấy có một đầu hình tam giác, toàn thân màu trắng." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Ngoài ra còn có một loại mực ống, vừa nãy ở dưới cùng trong thùng, mọi người thường gọi là mực nang, thân nó khá dày, trên lưng có một lớp vỏ cứng, có thể dùng làm thuốc."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 52



"Hóa ra lại chia ra như vậy, trước đây tôi gọi tất cả những thứ này là mực." Dương lão thái thái thấy mình được mở mang kiến thức, nếu không đến đây ăn cơm, bà cũng không biết.

"Tôi cũng không phân biệt được rõ lắm, những người không thường xuyên nghiên cứu về hải sản thì rất khó phân biệt." Mẹ Lạc Lạc dừng lại một chút: "Bà chủ, hôm nay có chế biến cả ba loại này không?”

"Đúng vậy, hôm nay chỉ có những loại hải sản này được giao đến." Diệp Cửu Cửu lấy thực đơn ra: "Đúng rồi, mọi người có ăn mực không? Một số người thấy giác hút của bạch tuộc đáng sợ, không dám ăn. Nếu mọi người không thích thì ngày mai hãy đến, có nguyên liệu tươi tôi sẽ mời các cô ăn."

TBC

"Tôi ăn." Cao Viễn dừng lại một chút: "Nhưng bà chủ không cần mời tôi ăn, tôi chỉ gọi món bình thường thôi. Tôi đã ăn hải sản ở đây rồi nên biết nó ngon, vì vậy tôi mới nói giúp bà chủ vài câu, nếu không đủ ngon, tôi chắc chắn sẽ không thiên vị ai.

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy, nếu không tươi ngon thì tôi cũng không nói nhiều, hơn nữa chỉ giúp nói vài câu thôi, không cần mời chúng tôi ăn." Chu Khiết vỗ vào m.ô.n.g mũm mĩm của con trai: "Lạc Lạc nhà tôi ăn được bao nhiêu thì bà chủ cũng biết, không thể để nó được lợi."

Lạc Lạc gật đầu: "Chị ơi, em có tiền, em muốn trả tiền."

"Trả tiên." Nguyệt Nguyệt cũng rất ủng hộ.

"Đúng vậy." Dương lão thái thái mặc dù cũng xót tiền nhưng không thể nào chiếm hời, nói cho cùng thì chuyện này là do bà và con dâu gây ra.

"Không sao đâu, hôm nay vốn dĩ hải sản không nhiều, cộng thêm tôi không có nhiều tự tin vào mấy món mực, bạch tuộc này, mọi người cứ giúp tôi thử món đi." Diệp Cửu Cửu trực tiếp quay vào bếp, định làm hết các món trong thực đơn.

Trong thực đơn có mực xào cay, mực ngũ sắc trộn giá, bạch tuộc nướng, mực chiên bơ tỏi, mì xào mực, mực rim, đều là những món ăn với cơm rất ngon.

Trong số các món ăn thì bạch tuộc nướng, mực chiên bơ tỏi là những món mới lạ hơn, còn mực xào cay, mực ngũ sắc trộn giá, mì xào mực, v. v. là những món ăn gia đình rất phổ biến.

Cách làm bạch tuộc nướng cũng không phức tạp, Diệp Cửu Cửu thành thạo xử lý sạch bạch tuộc, bỏ hết nội tạng, mực, mắt, răng, ống, vì rất tươi nên không cần lột da, chỉ cân cắt thành hình dạng mình muốn là được.

Sau đó lấy bột làm bánh xèo, nước sốt teriyaki, bắp cải, rong biển đã chuẩn bị sẵn ra, tiếp theo là làm nóng chảo điện làm bánh xèo chuyên dụng, phết dầu vào, cho bột vào các rãnh nhỏ bên trong.

Đợi bột định hình, nướng ra mùi thơm nhẹ của bột thì cho thịt bạch tuộc đã cắt nhỏ vào, sau đó dùng tăm tre xiên bột xoay một vòng, sau đó cho hành tây, bắp cải vào, chiên một lúc rồi lật lại, cho đến khi bột bọc hết bạch tuộc thành một viên tròn màu vàng là gần chín.

Diệp Cửu Cửu cho từng viên bạch tuộc nướng vào đĩa hình chữ nhật, rưới sốt mayonnaise, sốt teriyaki, ruốc, rong biển lên trên, sau đó có thể bưng ra bàn.

Bạch tuộc nướng cô làm có vị mặn, thơm, hơi ngọt, rất hợp với khẩu vị của trẻ em, vì vậy khi vừa bưng ra bàn, Lạc Lạc và Nguyệt Nguyệt đã vội vàng kẹp một viên, thổi phù phù hai cái rồi nhét vào miệng.

Nếm thử hương vị, Lạc Lạc mắt sáng lên: "Ngonl"

Nguyệt Nguyệt cũng gật đầu: "Ngon lắm, em còn có thể ăn thêm hai viên nữa.

"Thực sự rất ngon." Cao Viễn giơ ngón tay cái lên: "Bà chủ, đây là bánh bạch tuộc ngon nhất mà tôi từng ăn."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 53



"Bà chủ làm món nào mà không ngon chứ?" Chu Khiết phản bác: "Chỉ có những người vô lý mới không được ăn bánh bạch tuộc nướng ngon như vậy.'

Dương lão thái thái nhìn đứa cháu gái ăn ngon miệng, có chút thương cảm cho cô bé kia, nếu bà của cô bé không ngăn cản, cô bé có thể đến nhiều lần hơn, đến lúc đó chắc chắn sẽ hồi phục tốt như cháu gái bà.

"Siêu ngon, cháu thích món này." Lạc Lạc nắm tay Diệp Cửu Cửu: "Chị đẹp ơi, em có thể xin thêm một phần nữa không?”

"Lạc Lạc." Mẹ của cậu bé không đồng ý, hừ một tiếng: "Bà chủ đừng để ý đến nó."

Diệp Cửu Cửu nói không sao, cô đã chuẩn bị rất nhiều bột và gia vị: "Tôi còn có thể làm vị cà chua, vị cay, em muốn vị gì?"

"Cháu muốn vị này và vị cà chua." Lạc Lạc nhỏ giọng nói: "Cháu đã hứa sẽ dẫn Kiều Kiều và Hạo Hạo đến ăn cùng nhưng cháu quên mất, nếu không mang về thì chắc chắn chúng sẽ không để ý đến cháu."

Diệp Cửu Cửu còn nhớ hai đứa trẻ đáng yêu đó: "Được, em ăn trước đi, lúc về thì chắc chắn chị đã chuẩn bị xong rồi."

"Cảm ơn chị." Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, nếu Kiều Kiêu không để ý đến cậu bé, cậu bé sẽ đi đâu để tìm một người bạn cùng bàn xinh đẹp như vậy chứ.

Diệp Cửu Cửu quay lại bếp làm xong mực chiên bơ tỏi rồi bưng ra bàn, sau đó lại làm thêm vài phân bạch tuộc nướng cho Lạc Lạc và Nguyệt Nguyệt mang về nhà.

Đợi hai đứa trẻ rời đi, Diệp Cửu Cửu dọn dẹp bếp xong lại tự làm thêm hai phần bạch tuộc nướng, định mang đến tặng Lưu nãi nãi.

Cô vừa tháo tạp dề xuống thì nghe thấy tiếng Lưu nãi nãi ở ngoài cửa sau, cô vội vàng chạy ra mở cửa: "Lưu nãi nãi, cháu đang định đi tìm bà."

Lưu nãi nãi cũng đồng thời thốt lên: "Cửu Cửu, hôm nay có người đến cửa hàng của cháu gây chuyện sao? Sao cháu không nói với bà?”

"Lưu nãi nãi, bà biết từ lúc nào vậy?" Diệp Cửu Cửu nghĩ ngợi, tiếng động ở phía trước cũng không truyền đến ngõ phía sau: "Có phải những người hàng xóm khác nói với bà không?” Lưu nãi nãi vội vàng nói: "Không phải, là cháu trai bà thấy trên mạng."

Buổi sáng, cảnh bà cụ ngồi dưới đất tìm Diệp Cửu Cửu trả tiền đã bị người ta quay lại đăng lên mạng, người quay có chút tiếng tăm, cộng thêm nội dung bài viết rất có tính định hướng, đã khiến nhiều cư dân mạng phẫn nộ.

[1882 Tôi ăn một phân nghêu hấp trứng chưng ở Hải Thành chưa đến 30 đồng, sao chủ quán này dám bán đắt thế?]

[Một đĩa tảo biển trộn, rong biển sợi cũng phải 88 đồng? Ăn cướp à! Tôi còn chẳng muốn mua với giá năm đồng]

TBC

[Lộc Thành không gần biển, giá có đắt hơn cũng không nên đắt đến thế, quán này đúng là hắc đ**m, đã tố cáo rồi, không cần cảm ơnl]

[Đến người già cũng không tha, bà lão khóc thảm thiết như vậy mà không chịu trả lại tiên? Còn lạnh lùng nói rằng mình không phải làm từ thiện, càng xem càng tức, tức c.h.ế.t tôi mất! Làm người trước hết phải có đức, không có đức thì mở cửa hàng làm gì? Sớm muộn gì cũng đóng cửal]

[Các người đừng nói thế, rõ ràng cô ta có thể trực tiếp cướp tiền nhưng vẫn tặng bạn một phần nghêu hấp trứng chưng mài]]

[Đừng có bóng gió nữa, mấy người chưa từng đến nhà hàng sang trọng à? Chất lượng tốt, dịch vụ tốt, môi trường tốt thì giá cao hơn một chút cũng là bình thường. ]

[Niêm yết giá rõ ràng, thích ăn thì ăn, không thích ăn thì thôi, ăn rồi còn chạy đến làm ầm đòi trả tiền thì hơi quá đáng rồi, thế giới này không phải cứ làm âm lên là được đâu. ]
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 54



Video cắt ghép đầu voi đuôi chuột, quá nhiều người không biết sự thật đã xông vào lời lẽ đủ kiểu, Diệp Cửu Cửu lướt qua một lượt rồi tắt đi, sắc mặt có chút khó coi.

Người bạn thân nhất Giang Giang lúc này nhắn tin hỏi thăm, bà lão trong video mặc dù đeo khẩu trang nhưng người quen vẫn có thể nhận ra ngay: "Cửu Cửu, tớ thấy bà lão trong video hung dữ lắm, cậu không sao chứ?"

Diệp Cửu Cửu trả lời: "Tớ không sao."

TBC

Giang Giang: "Bọn họ đúng là có bệnh, niêm yết giá rõ ràng, không đủ tiền ăn thì đừng ăn, ăn rồi còn đến gây chuyện, đúng là không biết xấu hổ. Tớ thấy nhiều người không hài lòng với giá của cậu, nói sẽ đi tố cáo cậu, cậu cẩn thận một chút."

Diệp Cửu Cửu trả lời: "Được."

Giang Giang nói: "Sức công phá chủ yếu của bọn họ tập trung vào việc công kích giá thành của quán cậu, điển hình của tâm lý thù giàu ghét sang nhưng độ hot không cao nên ảnh hưởng không lớn, nhưng cứ để lên men thì không tốt, tớ sẽ giúp cậu điều hướng một chút."

Giang Giang hiểu những chuyện này, Diệp Cửu Cửu cũng không lo lắng nữa: "Cảm ơn cậu."

"Không sao chứ?" Lưu nãi nãi thấy Diệp Cửu Cửu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, tưởng cô buồn: "Cháu đừng để bụng, đồ ăn nhà cháu ngon, định giá cao hơn một chút cũng là bình thường, không liên quan đến họ."

"Không sao đâu, cháu không để ý đến họ là được." Diệp Cửu Cửu cất điện thoại đi: "Chuyện này vốn dĩ là do bà lão kia keo kiệt, đem mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu trút lên cháu, căn bản không có lý."

Lưu nãi nãi vẫn rất lo lắng: "Nhưng bà nghe cháu trai nói còn có người nói sẽ đi tố cáo cháu, thực sự không ảnh hưởng gì sao?"

"Chờ đến khi họ thực sự tố cáo rồi hãy nói." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Dù sao thì thủ tục của cháu đầy đủ, giá niêm yết rõ ràng, nói thế nào đi nữa thì cháu vẫn có lý."

Lưu nãi nãi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt." "Lưu nãi nãi đừng lo, không sao đâu.' Diệp Cửu Cửu đi vào bếp lấy bạch tuộc nướng vừa làm xong ra: "Lưu nãi nãi, cháu làm một ít bạch tuộc nướng, bà nếm thử”"

Lưu nãi nãi câm lấy một cái nếm thử, vỏ mỏng nhân nhiều, bạch tuộc bên trong đặc biệt dai giòn, còn có một chút vị ngọt của sốt mayonnaise: "Khá ngon.

"Bà tưởng bạch tuộc xấu xí sẽ không ngon, không ngờ lại ngon như vậy." Lưu nãi nãi lại câm một cái nếm thử: "Buổi tối cháu làm món này để bán à?”

"Nếu có khách thì cháu làm." Mỗi ngày Diệp Cửu Cửu tiếp không nhiều khách, hầu hết đều là khách quen giới thiệu đến, hôm nay xảy ra chuyện như vậy không biết còn có ai đến không.

"Ngon như vậy chắc chắn sẽ có khách." Lưu nãi nãi nghĩ đến giá cả mà các chủ quán khác ở ngõ Lê Hoa bàn luận, do dự nói: "Cửu Cửu này, cháu xem mỗi ngày cháu tiếp không nhiều khách, thực ra nếu giá rẻ hơn một chút thì chắc chắn mỗi ngày mọi người đều xếp hàng đến ăn."

Diệp Cửu Cửu biết Lưu nãi nãi tốt bụng, nhưng số lượng hải sản ít, hơn nữa ăn vào cũng tốt cho sức khỏe, cô không tăng giá đã là có lương tâm rồi: "Lưu nãi nãi, mỗi ngày số lượng hải sản không nhiều, khách đến đông quá cũng không đủ ăn."

"Không thể nhập thêm hàng sao?" Lưu nãi nãi thấy những loại hải sản này rất ngon, chuẩn bị nhiêu một chút chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.

Diệp Cửu Cửu lắc đầu: "Mỗi ngày tùy tâm trạng mà cung cấp hàng, cháu cũng không có cách nào.'

Lưu nãi nãi thở dài: "Chủ quán cung cấp hàng này cũng quá tùy hứng, cung cấp nhiều hơn một chút thì kiếm được nhiều tiên hơn không tốt sao?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 55



Diệp Cửu Cửu nhìn về phía tủ lạnh lớn, ai nói không phải chứ?

Lưu nãi nãi ăn hai phần bạch tuộc nướng rồi chuẩn bị vê nhà, Diệp Cửu Cửu lại đóng gói thêm hai hộp để bà mang về cho ba đứa cháu đang nghỉ hè ở đây ăn.

Tiễn Lưu nãi nãi đi rồi, Diệp Cửu Cửu đóng cửa cẩn thận rồi đi đến chợ đầu mối, mua rất nhiều gia vị, gạo và một số kem, mùa hè không thể thiếu kem, ngoài điều hòa ra thì đây là thứ cứu cánh nhất.

Mua sắm một vòng, Diệp Cửu Cửu về nhà trước, lát nữa người bán sẽ sắp xếp giao hàng đến.

Nắng nóng hầm hập, tiếng ve kêu inh ỏi.

Diệp Cửu Cửu che ô, đi dọc theo con hẻm lát đá xanh vào trong, con phố dài vài trăm mét, chỉ lác đác mở vài cửa hàng, rất vắng vẻ và lạnh lão.

Cô men theo chỗ râm mát đi vào, đến khi đi đến một quán mì gần nhà thì nghe thấy mấy người đang bàn tán chuyện sáng nay.

"Các anh không thấy đâu, bà lão đó vừa ăn vạ vừa lăn ra đất, người bình thường thực sự không chịu nổi, bị quấn lấy thực sự sẽ bị lột da."

"Nhưng tôi thấy cuối cùng bà ta lặng lẽ bỏ đi, cũng không làm gì Diệp Cửu Cửu?"

"Đứa trẻ đó tính tình giống hệt bà lão Diệp đã mất, rất độc, cô ta chỉ đứng đó nói báo cảnh sát, bà lão đó thấy không lay chuyển được nên bỏ đi, không tôn trọng người già chút nào."

Chủ quán quán mì rất thất vọng: "Nếu là tôi, tôi sẽ đợi bà ta báo cảnh sát, đồ ăn nhà cô ta bán đắt như vậy, đúng là đồ ăn cướp, cảnh sát đến chắc chắn sẽ bắt cô ta."

Những người khác cũng cười ừ một tiếng: "Cảnh sát chắc cũng không quản, phải tố cáo lên cục công thương, bà lão đó cũng ngốc, không nghĩ tới điều này.

"Tôi thấy trên mạng có rất nhiều cư dân mạng nói sẽ tố cáo, không biết có ai đi tố cáo không."

Chủ quán quán mì hả hê: "Nếu thực sự như vậy, sau này chắc chắn cô ta không mở cửa hàng được nữa."

"Cho dù không có chuyện này, giá cả đắt như vậy, sớm muộn gì cũng phá sản."

"Mọi người xem quán cô ta kìa, cả ngày không có mấy bàn khách, ế muốn chết, không mở được lâu đâu."

TBC

Diệp Cửu Cửu bước trên những viên gạch đá xanh đến trước quán mì, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Thực ra sinh ý nhà tôi khá tốt."

Mấy bà tám chuyện giật mình, ôm n.g.ự.c cười ngượng ngùng: "Ha ha, tốt là được.

"Chúng tôi cũng chỉ quan tâm đến cô thôi."

Diệp Cửu Cửu nhìn về phía ông chủ quán mì: "Quan tâm đến tôi còn muốn đi tố cáo tôi."

Mấy người vội vàng phủ nhận: "... Không có, chúng tôi nói mấy người nói bậy bạ trên mạng.

"Không có là tốt rồi." Diệp Cửu Cửu nhướng mày cười: "Nếu thực sự có người đến, chắc chắn cũng sẽ tiện thể xem bên mấy người."

Mấy người cười không nổi nữa, bọn họ không có giấy tờ gì, chỉ dựng một quầy nhỏ bán chân gà ngâm chua ngọt các thứ.

Diệp Cửu Cửu cười cười, sau đó quay về nhà, vê đến nhà thì sắp xếp đồ giao hàng, sau đó lại lên mạng xem thử.

Dưới video gốc, có người quảng cáo về mảng nấu ăn tại nhà, còn giới thiệu nhiêu nhà hàng bếp riêng, rất nhiều người sau khi xem giá của các nhà hàng khác đều im lặng, quả nhiên là do họ quá nghèo.

Rất nhanh, sự chú ý của hầu hết mọi người đã bị chuyển hướng, còn có người phát hiện ra chuyện bà mẹ chồng độc ác không cho con dâu tiêu tiền, mọi người đều mắng chửi, nhất thời những người quan tâm đến nhà hàng của Diệp Cửu Cửu chỉ còn lại một số người có ý xấu muốn đào sâu nội dung để kiếm chút nhiệt độ.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 56



Cô tưởng răng mọi chuyện đến đây là kết thúc, kết quả vừa đặt điện thoại xuống, Diệp Cửu Cửu đã phát hiện có ba người câm điện thoại ở ngoài cửa hàng chụp ảnh, còn không ngừng chỉ trỏ.

"Đây chính là nhà hàng trên mạng, một phần trứng chưng cũng phải 188 đồng."

"Tên nhà hàng là Cửu Cửu, nhìn từ bên ngoài thì phong cách cổ kính, đúng là rất có hương vị nhưng đây cũng không phải là lý do để một đĩa trứng chưng bán 188 đồng, chúng ta chụp ảnh thật đẹp, lát nữa phỏng vấn thêm một số người khác, biết đâu lại kiếm được chút nhiệt độ, chỉ cần nổi tiếng tăng được người theo đõi là chúng ta có thể kiếm tiền." Vài người sau khi xem video vào buổi trưa đã đi xe đến, sợ bỏ lỡ lúc đang hot.

Diệp Cửu Cửu trong nhà hàng nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài, thấy mấy người này bị bệnh não, cô đeo khẩu trang đi ra: "Con hẻm này khá hẹp, xin đừng dừng lại ở đây, đừng ảnh hưởng đến người khác đi qua."

TBC

Mấy người kiếm nhiệt độ quay video không chịu đi: "Con hẻm này là nhà cô sao? Tại sao chúng tôi không được đứng ở đây?"

"Đúng vậy, chúng tôi lại không chặn cửa nhà cô, tại sao không được đứng ở đây? Cô có phải quản hơi rộng không?”

Diệp Cửu Cửu hít sâu một hơi, hơi muốn đánh người: "Phạm vi hai mét bên ngoài nhà hàng thuộc phạm vi nhà hàng, xin lùi lại một chút, ngoài ra xin đừng quay đến nhà hàng cũng như khách hàng ra vào, cảm ơn."

"Tại sao chúng tôi không được quay? Cô có quyền gì ngăn cản chúng tôi?"

"Nơi đây của cô lại không có người, căn bản không bán được, chúng tôi quay thì sao?"

"Quên mất, ở đây cô bán giá trên trời, làm sao có người ăn được? Một buổi tối có lẽ cũng không bán được mấy bàn đâu nhỉ?"

"Loại chủ quán đen tối như cô cũng sợ bị quay chụp sao? Hôm nay chúng tôi sẽ thay trời hành đạo, vạch trần sự bất công của xã hội."

"... Diệp Cửu Cửu cảm thấy mình gặp phải mấy đứa trẻ trâu kỳ quái rồi: "Các anh rảnh rỗi lắm sao? Không có việc làm à?"

"Đừng tưởng rằng kéo quan hệ với chúng tôi là chúng tôi sẽ không vạch trân cô.' Một người trong số họ cầm điện thoại hướng về phía đường phố: "Bây giờ là bốn giờ rưỡi chiêu, xem tối nay có bao nhiêu đứa ngốc đến đây ăn."

Diệp Cửu Cửu nhìn vẻ mặt "cô làm gì được tôi." của đối phương, nhất thời không nói nên lời: ˆ...

Thật là hết nói nổi!

Bên ngoài quá nóng, Diệp Cửu Cửu không dây dưa với họ ở đây nữa, quay người trở về nhà hàng, đợi một lúc thì thấy họ vẫn chưa đi, đã làm tôi buồn nôn thì tôi cũng không khách sáo.

Diệp Cửu Cửu quay về bếp, lấy hết mực, cá đuối, bạch tuộc trong thùng đá ra xử lý sạch sẽ, sau đó thêm gia vị, muối, gia vị ướp vào.

Sau đó liên lạc với Lưu nãi nãi và mẹ Lạc Lạc: "Cháu dùng mực làm chút đồ ăn vặt, khoảng năm giờ rưỡi thì dẫn các cháu nhỏ trong nhà đến ăn."

Thông báo xong, Diệp Cửu Cửu từ cửa sau đi đến siêu thị mua một gói xiên tre, lại mua thêm một số dụng cụ, về đến nhà thì xiên hết mực đã ướp, sau đó lại xào một ít nước sốt cay nêm gia vị.

Chuẩn bị xong xuôi, Diệp Cửu Cửu bê giá làm teppanyaki trong nhà ra, rửa sạch rồi bê ra ngoài nhà hàng.

(teppanyaki: phong cách nấu nướng thức ăn bằng việc dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu, bắt nguồn từ thời Thế chiến II. Từ teppanyaki là kết hợp giữa teppan, một miếng sắt mà dùng để nấu các món, và yaki, nghĩa là nướng, xào và chiên)
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 57



Vài người định chụp tư liệu sửng sốt, đây là muốn làm gì?

Diệp Cửu Cửu không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, trực tiếp đốt lửa trước mặt mọi người, đợi teppanyaki nóng đến chín phần thì đổ một ít đầu vào, đầu nóng thì rắc một ít hành tây đã cắt nhỏ, xào thơm rồi cho mực đã xiên lên trên, lập tức nóng đến mức kêu xèo xèo.

Diệp Cửu Cửu trước đây thường đi nướng đồ xiên nên rất thành thạo lật mực, không ngừng phết dầu, lật mặt, thêm gia vị, v.v., một lúc sau, mực nướng trên teppanyaki tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Vài người ngửi thấy mùi thơm thì vô thức nuốt nước bọt, muốn ăn.

Diệp Cửu Cửu liếc nhìn mấy người thèm thuồng không chịu được, thấy vẫn chưa đủ, lại cầm quạt quạt gió, cố gắng để mùi thơm bay xa hơn một chút.

Mùi thơm bay mãi bay mãi, cả con hẻm đều ngửi thấy mùi thơm, khiến chủ của mấy cửa hàng gần đó cũng thò đầu ra: "Con bé nhà họ Diệp đang làm gì mà thơm thế?"

"Thơm quá." Cậu bé mập Lạc Lạc nhảy tưng tưng chạy đến trước mặt Diệp Cửu Cửu, phía sau còn có Kiêu Kiều và Hạo Hạo hai đứa trẻ đáng yêu: "Chị đẹp ơi, đây có phải con đã bò lên đầu em trưa nay không?”

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Có lẽ là vậy."

"Vậy em phải ăn nhiều xiên, trả thù chuyện trưa nay." Lạc Lạc nhìn chân bạch tuộc nướng thơm phức mà nói lời tàn nhẫn: "Ai bảo cho mày bò lên đầu tao."

TBC

"Lạc Lạc, nó bò lên đầu cậu à?” Kiều Kiều ở bên cạnh mêm mại kêu lên một tiếng: "Đáng sợ quá."

"Không đáng sợ chút nào." Lạc Lạc ưỡn thẳng lưng, ra vẻ rất lợi hại: "Tớ đánh nó đến mức m.ô.n.g nở hoa luôn."

Kiều Kiều nhìn Lạc Lạc với vẻ sùng bái: "Lạc Lạc, cậu giỏi quá."

Lạc Lạc ừ một tiếng, hoàn toàn quên mất buổi sáng mình bị dọa đến mức khóc âm ï: "Kiêu Kiều đừng sợ nhé, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Kiêu Kiều mềm mại gật đầu: "Được."

Hạo Hạo ở bên cạnh cũng tiến lại gần: "Kiều Kiều, tớ cũng bảo vệ cậu."

Diệp Cửu Cửu cười nhướng mày, ba đứa nhỏ này khá thân thiện, cô câm ba xiên mực không có nước sốt cay đưa cho ba đứa: "Nếm thử xem."

"Cảm ơn chị." Lạc Lạc nhận lấy xiên nướng, há miệng cắn một miếng chân mực, hung dữ nói: "Cắn c.h.ế.t mày."

"... Mẹ Lạc Lạc dời mắt đi, thật không nỡ nhìn.

"Chủ quán, sao cô đột nhiên nghĩ đến việc làm mực nướng trên vỉ vậy?"

Diệp Cửu Cửu cười đưa cho cô ấy một xiên mực: "Chỉ muốn cho mọi người ngửi thấy hải sản nhà tôi thơm như thế nào thôi."

Mẹ Lạc Lạc là người thông minh, chỉ một giây là hiểu ngay, cô ấy liếc nhìn người đi đường cầm điện thoại ở phía đối diện con hẻm và những người chủ quán thò đầu ra xung quanh, cười ăn một miếng mực: "Vừa cay vừa giòn vừa thơm, ngon quá.'

Lưu nãi nãi nếm thử rồi nói: "Cửu Cửu, bà thấy món này còn ngon hơn cả bánh bạch tuộc viên trưa nay, cay cay rất dễ chịu."

"Lưu nãi nãi thích ăn cay, nếu thấy chưa đủ thì có thể thêm." Diệp Cửu Cửu đưa bột ớt cho Lưu nãi nãi, sau đó tiếp tục làm mực nướng trên vỉ: "Mọi người ăn xong thì lấy tiếp, đừng ngại."

"Chủ quán, sao cô làm mực nướng trên vỉ mà không gọi tôi? Nếu không phải chị Chu nói với tôi thì tôi đã bỏ lỡ món mực nướng thơm ngon như vậy rồi. Cao Viễn và hai người bạn vội vàng chạy đến, ban đầu họ định đi ăn đồ nướng nhưng biết được chủ quán ở đây đang làm mực nướng trên vỉ thì lập tức chạy đến.

Diệp Cửu Cửu chỉ có số liên lạc của mẹ Lạc Lạc, là số liên lạc mà ngày hôm đó báo cảnh sát thông báo phụ huynh đến đón con để lại: "Mọi người có số liên lạc từ khi nào vậy?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 58



"Trưa nay." Cao Viễn cười hì hì trả lời, họ nghĩ rằng sau này chủ quán có đồ ăn ngon thì có thể thông báo cho nhau, không ngờ nhanh như vậy đã dùng đến: "May mà đã thêm, không thì đã bỏ lỡ rồi."

Cao Viễn thành thạo cầm lấy vài xiên mực: "Chủ quán, sao cô đột nhiên nghĩ đến việc làm mực nướng trên vỉ vậy?"

Người bạn đi cùng của hắn ta là Lý Lâm liếc nhìn những người đi đường vẫn đang nhìn chằm chằm không xa, chỉ cho hắn ta rồi nhỏ giọng nói: "Chủ quán, chắc chắn là bị tức vì video trên mạng rồi."

Cao Viễn cũng thấy nội dung liên quan trong bản tin địa phương: "Chủ quán, cô đừng để ý đến họ, sức khỏe là quan trọng!"

Người bạn đồng hành của hắn ta cũng phụ họa: "Đúng vậy, đừng để ý đến họ.”

"Hơn nữa, chủ quán ở đây niêm yết giá rõ ràng, không chấp nhận thì đừng ăn, ăn xong còn đến trả lại tiền thì đúng là có vấn đề!"

"Muốn ăn chực, không cho ăn thì lên mạng làm loạn, mấy anh hùng bàn phím trên mạng cũng chẳng có ai tốt đẹp, không biết gì cũng phát biểu, chỉ thấy kẻ yếu có lý, cũng không tìm hiểu nguyên nhân hậu quả."

TBC

"Những người nói chủ quán bán quá đắt căn bản chưa từng ăn món ở đây, có quyền lên tiếng gì chứ? Dựa vào cái lý ăn hàng quán ven đường còn thấy đắt à?" Cao Viễn càng nghĩ càng tức giận: "Trên đời này có nhiều món đắt lắm, có những nhà hàng một đĩa rau cũng có thể lên đến hàng trăm, sao họ không đi làm loạn?”

"Nói đến rau, món tảo biển ở đây của chủ quán có vị khác hẳn so với những món tôi từng ăn trước đây, vừa ngon vừa trị được mụn của tôi, 88 một đĩa thì đắt ở đâu? Cùng là rau, tại sao lại kỳ thị tảo biển? Tảo biển có làm gì họ?”

'Anh đừng nói những lời khiến người ta ghét như vậy." Người bạn đi cùng nhắc nhở Cao Viễn, gia cảnh Cao Viễn khá giả, rất thoải mái trong việc ăn mặc nhưng không phải gia đình nào cũng có điều kiện tốt, có những người có thể phải tính toán chỉ li khi mua thức ăn.

"Tôi chỉ mắng những người mắng chủ quán trên mạng thôi." Cao Viễn chỉ là quá tức giận, không có ý nhắm vào người khác: "Tức quá, cái gì cũng không biết mà cứ mắng người, không biết tại sao lại có nhiều ác ý như vậy."

"Chủ quán, cô đừng để ý đến họ, những người đã ăn ở đây đều thấy rất ngon, còn muốn tiếp tục ăn nữa." Không biết có phải là ảo giác không, mẹ Lạc Lạc thấy sau khi ăn vài lần, tình trạng táo bón của mình đã đỡ hơn nhiều: "Nhưng chỉ vì muốn thèm thuông mấy người đó, chủ quán lại lấy hết ra cho chúng tôi ăn, như vậy có phải quá lãng phí không?”

Diệp Cửu Cửu cười nói không sao, cô lấy ra một là cố tình làm cho đối phương thèm, hai là vì hôm nay toàn là mực ống mực nang, không dễ bán, để lâu chắc chắn sẽ không còn tươi, vì vậy lại mời mọi người ăn một lần nữa: "Mọi người đừng ngại, cứ ăn thoải mái."

"Chủ quán, nướng như vậy thật ngon, tôi lấy thêm vài xiên nữa." Cao Viễn cầm vài xiên đi đến bức tường bên kia con hẻm, đứng cạnh mấy người đang quay video, há miệng ăn những con mực giòn tan, vẻ mặt say sưa: "Thơm quá."

Vài người không kìm được nuốt nước bọt, tại sao lại thơm như vậy? Thèm quá!

Vài đứa trẻ như Lạc Lạc cũng cầm xiên mực đi đến bên cạnh Cao Viễn, học theo vẻ mặt say sưa của hắn ta ăn mực, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: Ngon quát"

"Ăn xong muốn ăn thêm một xiên nữa."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 59



"Tôi muốn ăn hai xiên."

Vài người nhìn chằm chằm vào những xiên mực nướng trên vỉ của Cao Viễn, vô thức l.i.ế.m môi: "Anh bạn, ngon thật sao?"

"Ngon." Cao Viễn cười với vài người: "Muốn ăn không?”

Vài người rất động lòng: "Muốn."

Cao Viễn há miệng ăn nốt xiên mực còn lại, chu môi đây đâu mỡ nói một cách đê tiện: 'Không cho các anh.

Vài người: ”...

'Không cho các anh." Lạc Lạc cũng học theo.

"Không cho." Kiều Kiều và Hạo Hạo cũng tức giận nói: "Thèm c.h.ế.t các anhl"

Mẹ Lạc Lạc hô: "Mau về đây, chị lại nướng xong một ít rồi."

"Chị đẹp đối xử với chúng ta tốt quá." Lạc Lạc cười hì hì với mấy người: 'Không cho các anh ăn đâu.'

Mấy người tức đến ói máu: "... Mấy đứa nhóc này thật đáng ghét, nói như thể ai thèm ăn lắm vậy."

TBC

Một người khác bụng kêu ùng ục, nước bọt cũng chảy ròng ròng: "Nhưng mà thơm quá,

"Chưa từng ngửi thấy mùi mực nướng nào thơm như vậy, chắc chắn là ngon lắm.”

"Biết đâu họ cho thêm thứ gì đó, khiến người ta nghiện mà muốn ăn, mọi người đừng ăn, lỡ ăn vào bị làm sao thì xong đời.'

"Trước khi nói xấu vô căn cứ, mấy người lau nước bọt trên miệng đi đã." Diệp Cửu Cửu khinh thường một tiếng, rồi tiếp tục làm mực nướng, mùi thơm bay phảng phất, khiến mấy người cứ nuốt nước bọt, rất muốn tiến lên mua một xiên để thử.

Nhưng Diệp Cửu Cửu không muốn bán cho họ.

Mấy người vừa thèm vừa tức, cuối cùng không chịu nổi nữa mới lủi thủi bỏ đi.

Hu hu hu, không muốn đến đây nữa. Sau khi họ đi, có mấy người đi ngang qua vây lại: "Chủ quán, mực nướng này của cô bán thế nào?”

"Không bán, chỉ đãi bạn bè thôi." Hôm nay Diệp Cửu Cửu cố tình bày mực nướng để chọc tức mấy người kia, không định bán: "Nếu muốn ăn thì hôm khác đến nhà hàng ăn."

Chỉ được nhìn chứ không được ăn, mọi người đều thèm thuồng, nghĩ bụng nhất định phải đến nếm thử khi có thời gian, bất kể giá cả đắt thế nào.

Mực, bạch tuộc, mực nang đều không nhiều, một lát sau đã ăn gần hết nhưng Cao Viễn và những người khác vẫn chưa thỏa mãn, tự bỏ tiền ra đi siêu thị ngoài ngõ mua đậu phụ rán, mì căn, xúc xích, thịt xiên cừu, v. v.

Diệp Cửu Cửu thành thạo mở đậu phụ rán ra, cho lên vỉ nướng mỡ màng, nhẹ nhàng phết thêm một lớp dầu, đợi đến khi bề mặt nổi bọt trắng thì có thể phết dầu ớt, dưới sức nóng của vỉ nướng, đậu phụ rán dần dần chuyển sang màu vàng nhạt ở hai mặt, tỏa ra mùi thơm nồng nàn, chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến nước bọt chảy ròng ròng.

Vài đứa trẻ như Lạc Lạc nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt tròn xoe thể hiện rõ hai chữ thèm ăn.

"Gần xong rồi." Diệp Cửu Cửu tùy ý cho vào củ cải chua giải ngấy đã thái nhỏ, hành lá, rau mùi, ngò gai, vụn mực còn lại, sau đó cuộn lại, bọc lại, một chiếc đậu phụ rán nướng mỡ màng nhưng vẫn giòn tan mêm dẻo đã hoàn thành.

Mọi người chia nhau ra ăn, đặc biệt thơm: "Bên ngoài hơi giòn nhưng ăn vào lại rất dai, củ cải chua bên trong hơi chua, vừa giải được độ ngấy của đậu phụ rán, khá ngon."

"Thịt xiên cừu, xúc xích cũng khá ngon nhưng so với mực vừa nãy thì vẫn kém xa." Mẹ Lạc Lạc bẹp bép miệng: “Trước đây không ăn ra nhưng bây giờ thấy khác biệt rất lớn."

"Đương nhiên rồi, hải sản ở đây của chủ quán đặc biệt tươi ngon." Cao Viễn càng thêm kiên định sau này sẽ đến đây ăn hải sản: "Chủ quán, ngày mai là hải sản gì? Tôi muốn đặt trước một bàn."

"Không biết, giao hàng ngẫu nhiên." Diệp Cửu Cửu cũng không biết ngày mai tủ lạnh sẽ giao gì.
 
Back
Top Bottom