Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 570



"Thực sự rất tốt." Người con trai chỉ lo không biết có phải hồi quang phản chiếu gì không, hắn nghe nói người già bị lú lẫn trước khi c.h.ế.t thường đột nhiên tỉnh táo.

Bà lão không để ý đến nỗi lo lắng của con trai, một lòng chỉ nhớ đến hải sản ở đây, bà ấy nhìn thực đơn: "Chủ quán, tôi muốn ăn canh cá nóc, trước đây khi ở Hải Thành tôi thường uống."

"Vậy chúng ta gọi một phần." Con trai bà lão nhìn thực đơn: "Hôm nay chúng ta chỉ có ba người, gọi ít thôi, gọi một phần tảo quân đới chua cay, trứng chưng cá bạc, cá đuối kho, ngoài ra còn canh đó."

"Được." Diệp Cửu Cửu nhìn nhà hàng đã chật kín, vì vậy cô treo biển hết chỗ ở cửa, treo xong thì quay lại bếp tiếp tục nấu ăn.

Người con trai lo lắng nhìn bà lão giống như hồi quang phản chiếu, nhìn mãi rồi không kìm được đỏ hoe mắt: "Mẹ, mẹ còn muốn làm gì không?”

Bà lão sửng sốt: "Còn muốn làm gì? Muốn làm thì nhiều lắm."

Người con trai: "Mẹ nói đi, con có thể đáp ứng thì sẽ cố gắng đáp ứng."

"22?" Bà lão nhìn vẻ mặt như muốn tiễn mình đi của con trai, không khỏi cau mày: "Con làm sao vậy? Mẹ vẫn chưa c.h.ế.t đâu."

TBC

"Không, không phải ý đó.' Người con trai không dám nói ra lời trong lòng, sợ lỡ lời tiễn mẹ ruột đi thật.

Bà lão đã sống hơn bảy mươi tuổi, đây lại là con trai ruột của mình, bà đoán ngay ra suy nghĩ của hắn: "Mẹ thấy mẹ còn sống đến ngày con bế cháu."

Người con trai muốn nói lại thôi, hắn chưa từng thấy bà lão nào bị lú lẫn mà còn có thể hồi phục.

Lúc này, cặp vợ chồng bị viêm cột sống ở bàn bên cạnh phấn khích nói: "Anh nghe mọi người đều nói có chuyển biến tốt, chúng ta thực sự đến đúng nơi rồi."

"Nên cảm ơn thây, nếu thầy không giới thiệu nơi này, có lẽ anh còn phải điều trị rất lâu." Vợ hắn rất phấn khích: "Chúng ta mời thây đến ăn cơm vào ngày mai nhé."

Người chồng gật đầu đồng ý. Vài bàn khách khác cũng đang nói với những người bạn có vấn đề tương tự, đồng thời nhắc nhở rằng nếu muốn đến thì phải đến sớm, nếu không sẽ không xếp hàng được.

Bà lão bị lú lẫn và con trai cũng nghe thấy những người khác nói chuyện, đột nhiên nhận ra điều gì đó, bọn họ hỏi cặp vợ chồng cầu con thành công ngồi sau: "Các anh nói là hải sản ở đây có thể điều hòa cơ thể sao?”

"Đúng vậy." Người vợ không phủ nhận, nhỏ giọng nhưng rõ ràng nói với đối phương: "Chúng tôi được bạn bè giới thiệu đến đây."

Người con trai ngây người.

Vậy là chứng lú lẫn của mẹ mình bắt đầu thuyên giảm là do ăn hải sản ở đây?

Thật quá kỳ diệu.

"Lúc đầu chúng tôi cũng không muốn tin, nhưng sự thật chứng minh là thực sự có hiệu quả." Người phụ nữ mang thai nhẹ nhàng v**t v* bụng bầu nhô cao: "Chỉ cần tin tưởng, chỉ cần kiên trì, sẽ có phép màu."

Người con trai nhìn người mẹ tinh thân minh mẫn, thực sự có phép màu.

"Chúng ta may mắn quá, nếu không phải mẹ vô tình đi lạc đến đây, chúng ta sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đến đây."

Một bàn khách khác nói: "Các bạn thực sự rất may mắn, chúng tôi đều phải nghe ngóng khắp nơi mới nghe được tin tức vỉa hè rồi mới đến đây."

"Mấy người chúng tôi ở đây hầu như đều phải mất rất lâu mới tìm được." Người phụ nữ mang thai nhìn bà lão với vẻ ghen tị: 'May mắn thật."

"Thực ra chúng tôi cũng rất may mắn, ít nhất chúng tôi đã nghe tin tức và tìm đến đây." Vợ của bệnh nhân viêm cột sống cảm thán một câu: "Nhiều người vẫn đang phải chịu khổ chịu nạn ở những nơi khác."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 571



Mọi người nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng may mắn.

Họ đang trò chuyện ở đây, nhiều vị khách khác cũng đang trò chuyện ở nhà, Tiểu Trân bị bệnh thận giai đoạn cuối hôm nay đã có thể ra ngoài mua thức ăn bình thường.

Người đàn ông bị tai nạn giao thông bị liệt nửa người dưới nhẹ nhàng bóp đùi mình, đã có một chút cảm giác đau nhẹ: "Vợ ơi, khi nào em nghỉ thì chúng ta đến đây một lần nữa."

"Được." Vợ hắn kích động gật đầu liên tục: "Tuân sau em lĩnh lương là đi ngay.ˆ

Mọi người đang thảo luận về tình hình chuyển biến tốt, Nguyễn Thanh nằm trong bệnh viện cũng phát hiện ra mình tỉnh táo hơn một chút, ngoài ra còn có cảm giác thèm ăn, trước đây cô ấy không uống được một chút nước súp gà nào, hôm nay đã uống hết hai bát: "Mẹ ơi, súp gà mẹ nấu ngon quá, chỉ là không chuẩn bị gia vị cay, nếu có thì chắc chắn sẽ ngon hơn."

Mẹ của Nguyễn Thanh nhìn thấy con gái hôm nay tinh thân hơn rất nhiều, trong lòng lo lắng, không biết có phải là hồi quang phản chiếu không?

Bà ấy cố nén nước mắt gật đầu: "Ngày mai mẹ làm cho con một lọ nước sốt cay.

"Cảm ơn mẹ." Nguyễn Thanh ăn no, cảm thấy cả người có sức lực, vì vậy cô đứng dậy ởi lại trong phòng.

Một bệnh nhân khác cùng phòng cũng là bệnh nhân ung thư, bây giờ yếu đến mức sắp chết, chỉ có thể duy trì sự sống bằng cách truyền dịch dinh dưỡng.

Người nhà ở giường bên cạnh: "Hôm nay Tiểu Thanh trông rất tỉnh táo."

"Đúng vậy." Mẹ của Nguyễn Thanh nhìn cô con gái đi ra ngoài, lo lắng thở dài: "Hôm qua đột nhiên chạy ra ngoài, lúc về vẫn còn rất yếu nhưng hôm nay lại tỉnh táo hơn rất nhiều, không biết có phải là..."

'Không nên như vậy chứ, trước đây bác sĩ không nói là còn một tháng nữa sao?" Người nhà ở giường bên cạnh nhìn lại thấy không ổn: "Hay là bà nhanh chóng đi hỏi bác sĩ?"

"Ừ, tôi đi hỏi." Mẹ của Nguyễn Thanh cất hộp cơm, sau đó chạy đến phòng trực ban, tìm bác sĩ vẫn chưa đi để hỏi tình hình của con gái.

"Tôi thấy cô ấy rất tỉnh táo, không giống như tình trạng mà bà nói." Bác sĩ đang kiểm tra báo cáo buổi chiều của Nguyễn Thanh, cô ấy nhìn mãi rồi cau mày.

Mẹ của Nguyễn Thanh sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu: "Bác sĩ làm sao vậy? Có phải bệnh tình trở nặng nhanh hơn không?”

"Không phải." Bác sĩ nhìn vào dữ liệu trên báo cáo: "Dữ liệu không đúng lắm, có thể là máy móc bị lỗi, tôi sẽ viết đơn kiểm tra, ngày mai cho Nguyễn Thanh đi kiểm tra lại một lân nữa."

Mẹ của Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ: Không có gì.

TBC

Lúc này Nguyễn Thanh đang ngồi trên xích đu trong vườn bệnh viện, cô ấy nhẹ nhàng lắc lư đôi chân, đón gió chiêu, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trên bầu trời, tâm trạng cảm thấy đặc biệt thoải mái, không còn tuyệt vọng như hôm qua.

Tất nhiên trong lòng cũng không có hy vọng hay mong đợi phép màu xuất hiện, chỉ là đối mặt với cái c.h.ế.t một cách bình thản hơn.

Cô ấy bình thản chỉ cảm thấy là do tâm trạng thoải mái hơn, không để ý đến việc hôm qua cô ấy còn đi lại khó khăn, hôm nay lại nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Bên phía Diệp Cửu Cửu sau khi tiếp chín bàn khách thì đóng cửa, sau đó dùng một ít nước dùng cá nóc còn lại để làm một nồi lẩu nhỏ thanh đạm, đồ nhúng đương nhiên là những lát cá đuối, lát cá mú, tôm caridea và tôm mũ ni còn lại, ngoài ra còn thái một ít tảo quần đới, súp lơ xanh, nấm nhỏ, măng tây nhỏ.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 572



Ăn lẩu dùng đũa sẽ tiện hơn một chút, vì vậy Tiểu Ngư cũng khó khăn cầm đũa nhưng luôn kẹp không chặt: "Ối giời, lại rơi rồi."

Tiểu Ngư khó khăn cầm đũa: " Cửu Cửu làm sao bây giờ? Em mãi không học được."

"Học từ từ thôi, hôi nhỏ chị cũng học rất lâu." Diệp Cửu Cửu gắp cho cô bé một ít thịt cá và thịt tôm đã luộc chín, ngoài ra còn gắp cho cô bé một ít rau: "Em thử từ từ xem, nếu không được thì dùng thìa."

TBC

"Được rồi." Tiểu Ngư lại thử thêm vài lần, vẫn không kẹp được, cô bé chu môi thất vọng, sao mình lại không học được chứ?

Lăng Dư thấy cô bé lại kẹp rơi ra ngoài bát: "Ngốc quá."

"Cua còn học nhanh hơn em.”

"2??" Tiểu Ngư không vui trừng mắt nhìn anh trai, sau đó quay người chạy vào bếp.

Diệp Cửu Cửu đang gắp thức ăn cho Tiểu Ngư, nhìn Tiểu Ngư tức giận bỏ đi: Em đi đâu vậy?”

Tiểu Ngư vừa đi vừa nói: "Giận rồi."

"Giận anh đấy." Diệp Cửu Cửu nhìn thủ phạm Lăng Dư: "Tay trẻ con rất nhỏ, không biết dùng đũa là chuyện bình thường, anh mau đi dỗ dành em ấy đi."

"Không cần đâu, cô bé sẽ ra ngay thôi." Lăng Dư vừa dứt lời, Diệp Cửu Cửu đã thấy Tiểu Ngư chạy ra, đúng lúc cô đang bối rối thì thấy Tiểu Ngư đặt cua Nhất Nhất lên bàn.

Tiếp theo, Tiểu Ngư nhét một đôi đũa vào càng lớn của con cua,

"Mi kẹp thức ăn."

Con cua đột nhiên bị nhét một đôi đũa: "222"

"Mi mau kẹp thức ăn đi." Tiểu Ngư đẩy bát về phía con cua.

Con cua động đậy càng, càng vừa buông ra, đũa đã rơi xuống, Tiểu Ngư lại nhét vào: "Mi ngốc quá, mau kẹp thức ăn đi."

Con cua trợn mắt, vứt đũa, quay đầu định bỏ trốn khỏi nơi thị phi này.

Tiểu Ngư thấy thế, con cua căn bản không biết, cô bé đắc ý ngẩng đầu lên: “Anh trai lừa em, nó còn không biết dùng đũa hơn cả eml"

Lăng Dư: '...

Diệp Cửu Cửu phì cười một tiếng, đúng là một đứa trẻ thông minhl

Tiểu Ngư cầm con cua đang giơ càng về phía Lăng Dư: "Anh trai, anh xem, em thông minh hơn cả cuaf"

Lăng Dư cau mày nhìn Tiểu Ngư đang hỏi những câu hỏi ngu ngốc, đúng là ngốc c.h.ế.t đi được.

Diệp Cửu Cửu thì cười đến nỗi suýt trượt xuống gầm bàn, thực sự không ngờ Tiểu Ngư lại đi so sánh với cua, quan trọng nhất là cô bé còn lý lẽ đanh thép, nói cô bé ngốc thì trông cô bé lại rất thông minh.

Tranh luận xong với anh trai, Tiểu Ngư chống nạnh hỏi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, chị cười gì vậy?"

Diệp Cửu Cửu nhịn cười, sợ cô bé giận nên khen: "Thấy em đáng yêu."

Tiểu Ngư lý lẽ đanh thép "Ừ”" một tiếng: "Em rất đáng yêu."

"Đúng vậy, em rất đáng yêu." Diệp Cửu Cửu cười, bảo Tiểu Ngư thả con cua ra: "Nhớ rửa tay rồi mới ăn cơm."

"Em biết rồi.' Tiểu Ngư cầm con cua chạy vào bếp, định ném vào bể cá.

Con cua kêu âm ï: Dùng xong là vứt, trân trọng cảm ơn luôn!

Tiểu Ngư rửa sạch tay, sau đó quay lại vị trí cũ, cô bé liếc nhìn anh trai đang ngồi bên trong, tức giận đẩy bát của mình sang phía Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, em muốn ngôi cạnh chị."

"Không ngồi với anh trai nữa sao?" Diệp Cửu Cửu đứng dậy nhường chỗ cho Tiểu Ngư ngồi vào trong.

“Anh trai nói em, em không ngôi với anh trai nữa, em rất hay ghi thù.' Tiểu Ngư hừ hai tiếng trèo lên ghế, nhanh chóng tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, cầm thìa múc miếng cá đuối mềm mại cho vào miệng.

"Ừ, em rất hay ghi thù." Diệp Cửu Cửu cười, tiếp tục đút cho cô bé, thực ra cô bé không hề hay ghi thù, hơn nữa còn rất sùng bái anh trai, nhiêu nhất là giận dỗi một tiếng, cô bé lại chạy đến bên Lăng Dư gọi anh trai dài anh trai ngắn.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 573



Tiểu Ngư ừ ừ hai tiếng: "Em không ghi thù Cửu Cửu."

Diệp Cửu Cửu dừng tay gắp thức ăn: "Chị không nói em ngốc hơn cua."

"Chị cười em." Tiểu Ngư múc một thìa tôm tươi ngon cho vào miệng: "Nhưng em thích Cửu Cửu, em không giận chị."

"... Chị cười vì em quá đáng yêu." Diệp Cửu Cửu cười, lại gắp cho cô bé một ít rau: "Ăn nhiều rau vào, ăn nhiều mới đáng yêu hơn."

Tiểu Ngư thích ăn thịt không thể từ chối lý do này, há miệng ngậm một đoạn lá rau diếp xanh mướt, giống như một chú thỏ vừa nuốt vừa nhai, sột soạt——

Diệp Cửu Cửu nhân cơ hội dụ cô bé ăn thêm một ít rau, đến khi ăn xong, Tiểu Ngư ợ một cái đầy mùi rau, sau đó nhìn cô đầy oán trách: "Cửu Cửu, em sắp thành cá cỏ rồi."

"Ha ha ha." Diệp Cửu Cửu sắp cười chết: "Em còn biết cá cỏ sao?"

"Biết, em còn biết cá trắm cỏ, cá lóc Trung Quốc..." Tiểu Ngư kể cho Diệp Cửu Cửu nghe những con cá mà cô bé thấy trong video: "Em nhớ rất nhiều, em có thông minh không?”

Lăng Dư nhắc nhở một cách u ám: "Thông minh như vậy sao lại không học được cách dùng đũa?”

"... Tiểu Ngư đang phấn khích đột nhiên như bị dội một gáo nước lạnh, cô bé quay lưng lại với Lăng Dư ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt đất, vừa vẽ vừa lẩm bẩm: "Vẽ một vòng tròn để nhốt anh trai vào, sau đó treo lên.'

Diệp Cửu Cửu vừa dọn bát đũa vừa hỏi Tiểu Ngư: "Treo lên rồi thì sao?"

Tiểu Ngư trả lời nhỏ: "Em ở dưới ăn hết, không cho anh ấy ăn."

Lăng Dư đầy vạch đen, đi tới túm lấy Tiểu Ngư đang ngồi xổm.

Tiểu Ngư đột nhiên bị nhấc bổng lên trời sợ đến mức kêu ầm ï: "Cửu Cửu cứu em, em bị anh trai treo lên rồi."

Diệp Cửu Cửu cũng bất lực: "Tự chịu trách nhiệm."

Tiểu Ngư ư ử giả vờ khóc: "Rau cải trắng ơi, đất vàng ơi, Cửu Cửu không thương em nữa rồi..." Diệp Cửu Cửu sửng sốt: "Học trên video sao? Không cho em chơi điện thoại nữa.'

Tiểu Ngư lúc này sắp khóc thật: 'Ư ử, đừng mà, cuộc sống không còn niềm vui nữa-”

"Ha ha ha." Diệp Cửu Cửu sắp bị cô bé chọc c.h.ế.t rồi, thật là quá đáng yêu.

Ăn xong một bữa, nụ cười trên mặt Diệp Cửu Cửu không ngừng, cơ thể mệt mỏi cũng hồi phục không ít, cô cười dọn dẹp bàn ghế, bát đũa.

Đợi dọn dẹp xong đóng hết cửa sổ, cửa ra vào,

Tiểu Ngư đã bị sửa một trận, mặc váy ngủ đứng dưới mái hiên, ngoan ngoãn đợi cô về phòng: "Cửu Cửu, em thấy tủ lạnh chuyển đến đây rồi."

"Đúng vậy, sau này có hải sản thì thả vào bể nước này, không còn lo làm bẩn bếp nữa." Diệp Cửu Cửu nhìn chiếc tủ lạnh lớn đối diện với bể nước: "Hy vọng ngày mai tủ lạnh sẽ mang đến cho họ nhiều hải sản lớn."

"Phải là vỏ sò siêu to." Tiểu Ngư dang rộng hai tay, ra hiệu một chiếc vỏ sò lớn hơn cả cô bé: "Em muốn giường vỏ sò."

"Vậy chị hy vọng có một con cua hoàng đế năm mươi cân, ngày mai có thể bán đấu giá." Diệp Cửu Cửu nói xong thì nhìn Lăng Dư: "Anh muốn gì?"

Lăng Dư nhìn tủ lạnh: "Muốn một con đường có thể quay về."

Diệp Cửu Cửu vỗ vào tủ lạnh lớn: "Vậy hy vọng điều ước của chúng ta thành hiện thực..

Ngày hôm sau.

Ba điều ước đã thực hiện được một.

TBC

Sáng sớm vừa mới sáng.

Sáu giờ hơn, thủy triều lên đúng hẹn.

Diệp Cửu Cửu nằm trên giường có thể nghe rõ tiếng nước biển chảy và tiếng hải sản rơi xuống đất, hơn nữa động tĩnh rất lớn, dựa vào tiếng vỗ đuôi, cô cảm thấy không phải là cá nhỏ.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 574



Diệp Cửu Cửu lập tức không ngủ được, lật người ngồi dậy, thay quần áo rồi đi ra ngoài, đồng thời không quên bế theo Tiểu Ngư kẻ ăn bám' đã tỉnh dậy trước, hai người đi đến cửa kho, cẩn thận đẩy cửa ra.

Đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh bên trong, cả hai đều trợn tròn mắt, đồng thanh phát ra tiếng: "Oal"

"Oa! To quá!" Tiểu Ngư phấn khích nhảy dựng lên.

"Thực sự rất to." Diệp Cửu Cửu nhìn vào bể nước đầy nước biển, cảm thấy cái bể này của mình đào quá nhỏ, cô không ngờ tủ lạnh thực sự có thể đưa tới một thứ lớn như vậy: "Phát tài rồi!"

"Phát tài rồi!" Tiểu Ngư vui vẻ vặn vẹo trái phải, vặn xong thì nắm c.h.ặ.t t.a.y làm tư thế siêu nhân xuất phát: "Đi bắt cá lớn!"

"Đi thôi." Diệp Cửu Cửu vào bếp lấy mấy cái thùng nước lớn sạch sẽ, vì sợ ướt giày nên họ đều đi ủng.

Thay xong, hai người nắm tay nhau đi vào, Diệp Cửu Cửu bắt đầu nhìn vào bể nước, một con cá lớn không ngừng vỗ nước biển, đây là một con cá ngừ vây xanh dài hơn một mét.

Cá ngừ vây xanh là loài cá ngừ có kích thước lớn nhất, nặng nhất và đắt nhất trong tất cả các loài cá ngừ, con này dài gân một mét rưỡi, nặng khoảng một tạ rưỡi, so với con dài ba bốn mét thì con này thuộc loại kích thước phổ biến.

Nhưng ở chỗ Diệp Cửu Cửu, đây đã là con cá biển dài nhất và lớn nhất mà cô từng nhận được.

Tiểu Ngư đưa tay ra hiệu, phát hiện nó còn dài hơn cả tay mình: "To quá."

"Thực sự rất lớn." Diệp Cửu Cửu đẩy con cá ngừ vây xanh này về phía trước, sau đó cầm lưới đi vớt các loại hải sản khác bên trong, rất nhanh đã vớt được hai mươi ba con cá kẽm lang, mỗi con nặng khoảng ba cân.

Cá kẽm lang còn được gọi là cá mú vàng, cá mú ba chân, cá mú ba sọc, v. v. , giống như cá kim tơ hôm qua, chúng cũng phát ra tiếng kêu nhưng vì không phải cùng loại cá nên tiếng kêu cũng khác nhau, cá kẽm lang phát ra tiếng kêu giống như tiếng lợn kêu ụt ịt.

Thịt cá kẽm lang trắng hông, mềm mại, ngọt thanh và có độ đàn hồi, cũng là nguyên liệu làm sashimi, nhưng so với cá ngừ vây xanh bên cạnh thì chúng nhạt nhòa hơn nhiều.

Diệp Cửu Cửu cho cá vào thùng đựng nước biển, sau đó tiếp tục vớt những con cá bên dưới, bên dưới lại vớt được một số con có thân màu cam, màu ở lưng đậm hơn, bụng màu đỏ nhạt hơn, ngoài ra từ mắt đến đuôi có một đường màu vàng. Đây là cá hồng vây vàng, gần giống với cá chép nước ngọt mà mọi người thường ăn.

Diệp Cửu Cửu vớt hết ra, tổng cộng hai mươi lăm con, mỗi con nặng khoảng ba cân, không lớn không nhỏ, vừa đủ để dùng.

TBC

Thực ra cô rất thích loại cá có kích thước này, quá lớn chỉ có thể làm riêng từng miếng, quá nhỏ thì chưa đủ, lớn như vậy là vừa.

Ngoài những loại cá này, Diệp Cửu Cửu còn vớt được hai loại tôm trong nước, một loại là tôm bọ ngựa, trông giống như tôm càng xanh nhưng màu sắc cơ thể rất đẹp.

Loại tôm bọ ngựa này còn được gọi là tôm bọ ngựa răng XX, là loài có giá trị dinh dưỡng cao trong họ tôm bọ ngựa, phần đầu của chúng có màu hồng nhạt, phần đuôi dần chuyển sang màu xanh nhạt, phần bụng vẫn có màu vàng nhạt, đây đều là tôm bọ ngựa cái, nhìn vào cơ thể chúng còn to hơn cánh tay cô, biết bên trong có bao nhiêu gạch.

"Chúng trông thật đẹp." Tiểu Ngư cầm con tôm bọ ngựa to gấp đôi cổ tay mình ôm vào lòng, ch** n**c miếng nhìn chúng: "Nhìn bọn mi ngon quá."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 575



Diệp Cửu Cửu đếm số lượng, tổng cộng có hai mươi hai con: "Muốn ăn không?”

Tiểu Ngư húp một ngụm nước bọt: "Muốn."

"Cầm đi." Diệp Cửu Cửu nhìn Tiểu Ngư ôm con tôm bọ ngựa nặng khoảng sáu bảy cân: "Ăn không hết thì chia cho anh trai."

"Được." Tiểu Ngư ôm con tôm bọ ngựa đang nhảy tanh tách, quay người đi ra ngoài, đến cửa cô bé liếc nhìn anh trai vẫn còn trong nhà, sau đó há miệng cắn mạnh một miếng vào đuôi tôm.

Tôm vừa mới vớt từ biển lên rất thơm, ngọt đến mức cô bé không muốn đi nữa, thế là cô bé ngôi luôn ở cửa ăn.

Lăng Dư đi đến thì thấy cô bé đang say sưa gặm thịt tôm.

“Anh ơi, cho anh, chúng ta cùng ăn." Tiểu Ngư đưa miếng thịt tôm đã gặm nham nhở cho Lăng Dư.

Lăng Dư nhìn con tôm đầy vết lõm chõm: "... Em tự ăn đi."

Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn con tôm đã bị Tiểu Ngư gặm nham nhở, chỉ vào một rổ tôm bọ ngựa đang nhảy tanh tách sau lưng: "Hôm nay số lượng rất nhiều, anh muốn ăn thì tự lấy."

"Để bán." Lăng Dư liếc nhìn con cá ngừ vây xanh trong bể nước: "Cá hôm nay rất lớn."

"Đúng vậy, là con lớn nhất từ trước đến nay." Diệp Cửu Cửu lại tiếp tục vớt rong biển bên dưới, khi vớt lên thì phát hiện rong biển còn quấn một số con tôm đuôi xanh có kích thước bình thường.

TBC

Chúng trông giống như tôm sú thông thường, kích thước cũng không lớn, chỉ dài khoảng mười lăm cm, mấy chân tôm phía trước và đuôi đều có màu xanh da trời, khi xòe đuôi ra trông giống như một con bướm xanh đẹp mắt.

Những con tôm đuôi xanh này có kích thước nhỏ, số lượng lại nhiều, cuối cùng vớt được một rổ lớn, ước chừng có hơn một nghìn con.

Vớt xong tôm đuôi xanh, Diệp Cửu Cửu phát hiện dưới đáy bể còn một số con sò nhưng đều ở dưới góc, cá ngừ vây xanh lại đang bơi qua bơi lại trong bể, cô tạm thời không thể vớt được. Vì vậy, Diệp Cửu Cửu đi kiểm kê tủ lạnh trước, trong tủ lạnh còn một số tôm đuôi xanh, cô lấy tôm ra trước, sau đó lại chuyển một con vật lớn mắc kẹt trong tủ lạnh ra.

Con vật lớn này là một con sò điệp rất lớn, vừa vặn mắc kẹt ở giữa, ước chừng đường kính ít nhất một mét hai, không lên không xuống, vừa vặn mắc kẹt ở vị trí chéo góc.

Cô cố sức lấy con sò điệp ra, ôm ra ngoài thì thấy nó còn lớn hơn một chút: "Tiểu Ngư mau xem, con sò điệp rất lớn."

"Oa”" Tiểu Ngư kinh ngạc há to miệng, thịt tôm trong miệng rơi thẳng xuống, rơi vào váy.

Cô bé vội vàng nhặt lên nhét lại vào miệng: "Cửu Cửu, lớn quá."

"Ít nhất cũng mười cân." Diệp Cửu Cửu cầm trên tay cân nhắc vài lần, tính cả vỏ bên ngoài thì chắc phải mười mấy cân, bỏ vỏ bỏ nội tạng, thịt sò điệp bên trong ước chừng năm sáu cân: "Đây là con sò điệp lớn nhất mà chị từng thấy."

Tiểu Ngư chạy đến với cái bụng căng phồng, ôm chầm lấy con sò điệp lớn hơn cả mình: "Cửu Cửu, ước mơ của chúng ta thành hiện thực rồi!!!"

"Là ước mơ của em thành hiện thực." Ước mơ của Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư đều chưa thành hiện thực: "Em không muốn ngủ trên giường vỏ sò sao? Chốc nữa dọn ra làm cho em."

"Được." Tiểu Ngư nhìn chiếc vỏ sò trắng lớn, thấy nó rất giống với chiếc giường vỏ sò của mình, cô bé ước chừng một chút: "Giường của em còn lớn hơn cái này.'

Sò điệp tương đối tròn và lớn, không giống như cá ngừ vây xanh chỉ cần chui đầu vào là được, phải nhét cả vỏ sò điệp vào mới được, Diệp Cửu Cửu lại một lân nữa tiếc nuối vì tủ lạnh quá nhỏ, nếu không có thể vận chuyển cả giường của Tiểu Ngư đến đây.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 576



Diệp Cửu Cửu đặt con sò điệp khổng lồ lên giá, sau đó nhặt hải sản trong ngăn kéo, bên trong có mười lăm con hải sâm đen thui, còn có mười mấy con bào ngư đen vàng, kích thước đều rất lớn.

Ngoài những thứ này ra, bên dưới còn có một con cá dưa xám, không biết là bị vỏ sò điệp cắt mất nửa đầu hay gặp phải thợ săn khác, lúc này đã hấp hối, hoàn toàn không thấy dáng vẻ hung dữ.

Diệp Cửu Cửu lấy con cá dưa xám ra, dài khoảng hơn một mét, thân hình rất to, xách lên chắc phải nặng hai mươi cân.

Cô trực tiếp ném con cá dưa xám vào thùng bên cạnh, lấy nước pha m.á.u cá dưa xám trong tủ lạnh ra đổ đi, lau sạch rồi lại cho vào tủ lạnh, sau đó cắm điện, một lát nữa dùng để bảo quản cá ngừ vây xanh.

Dọn dẹp sạch sẽ xong, Diệp Cửu Cửu nhìn con cá ngừ vây xanh bị nhốt trong nước, nặng hơn một nghìn cân, cô không thể nào bê ra được, hơn nữa nó còn liên tục xoay trong nước, phải kéo ra mới có thể xử lý được.

Cô khó xử nhìn Lăng Dư: "Ăn sáng xong chúng ta bê con cá ngừ vây xanh này ra nhé?”

TBC

Lăng Dư gật đầu: "Có giữ lại da không?”

Lúc này Diệp Cửu Cửu vẫn chưa hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, đến khi bê cá ngừ vây xanh ra cô mới hiểu.

Lăng Dư gầy gò đứng ngay bên bể nước, một tay nắm lấy đuôi cá ngừ vây xanh, giống như Tiểu Ngư bắt cua Alaska vậy, kéo mạnh ra ngoài, thô bạo và trực tiếp.

Diệp Cửu Cửu nhìn con cá ngừ vây xanh không ngừng giãy giụa, đầu đập mạnh xuống đất, theo cách kéo lê này thì da cá ngừ vây xanh chắc chắn không giữ được.

Đợi Lăng Dư kéo cá ngừ vây xanh ra ngoài sân sau bếp, ngoại hình của cá ngừ vây xanh đã đây thương tích, Diệp Cửu Cửu cẩn thận kiểm tra một chút, may mà thịt bên trong không bị hỏng, nếu không cô thực sự muốn khóc.

Diệp Cửu Cửu lấy một tấm ván nhựa ra trải trên mặt đất, sau đó cùng Lăng Dư đặt cá lên ván.

Quấy đạp vài cái bên ngoài nước biển, cá ngừ vây xanh cơ bản đã hết hơi, Diệp Cửu Cửu nhanh chóng kết liễu cá ngừ vây xanh.

Đợi m.á.u chảy hết, Diệp Cửu Cửu cầm nước rửa sạch cá ngừ vây xanh, sau đó cầm con d.a.o sắc bén lóc bỏ lớp da đầu tiên trên bề mặt cá ngừ vây xanh.

Lột bỏ xong, cô bắt đầu xử lý phần đầu cá, cả đầu cá nặng khoảng hai mươi cân, sau khi cắt bỏ mang, sau đó cắt làm đôi, rửa sạch rồi cho vào tủ lạnh bảo quản.

Sau đó mổ bụng, lấy trứng cá, nội tạng bên trong ra, ngoài trứng cá, bong bóng cá thì những thứ khác đều không cần.

Lấy ra xong, Diệp Cửu Cửu cắt từng miếng thân cá, cá ngừ vây xanh tươi có màu sắc rất tươi, phần bụng đắt nhất và béo nhất có màu hồng trắng xen kế, phần thịt đỏ ở lững có màu đỏ tươi sáng, nhìn rất ngon miệng.

Diệp Cửu Cửu cắt thịt cá ngừ vây xanh ra, cắt thành từng miếng, sau khi cắt xong thì dùng màng bọc thực phẩm bọc lại rồi cho vào hộp: "Đây là món ăn đắt nhất hôm nay."

Tiểu Ngư ngồi xổm bên cạnh, đưa tay chọc vào phần thịt còn dính vào da cá: "Cửu Cửu, những miếng da này không cần sao?”

"Cần chứ." Diệp Cửu Cửu cắt da cá ra cho vào một cái chậu khác: "Trưa nay chúng ta có thể làm để ăn."

Tiểu Ngư cười khúc khích: "Em cũng nghĩ vậy."

"Vậy là chúng ta nghĩ giống nhau rồi." Diệp Cửu Cửu tiếp tục xử lý phần cá ngừ vây xanh còn lại, sau khi xử lý xong, cô lấy phần xương cá ngừ vây xanh còn lại ra, bộ xương cá ngừ vây xanh dài một mét rưỡi rất lớn, trên mỗi chiếc xương đều còn rất nhiều thịt.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 577



Diệp Cửu Cửu trực tiếp cắt nhỏ cả xương và đầu rồi ướp, ngoài ra còn để riêng phần xương sống giữa ra, giá của xương sống và xương sườn không giống nhau.

Đến chín giờ, toàn bộ con cá đã được xử lý xong, Diệp Cửu Cửu hoạt động một chút phần eo bị đau nhức, dọn sạch vết m.á.u trên mặt đất, xả xuống cống rồi quay lại bếp xử lý cá dưa xám.

Sau khi xử lý sạch nội tạng cá dưa xám, rửa sạch chất nhờn trên bề mặt, sau đó chặt nhỏ, chần qua nước sôi rồi đổ vào nồi nước dùng lớn, sau đó cho thêm đương quy, hoàng kỳ, gừng và nước, đun sôi trên lửa lớn rồi chuyển sang lửa nhỏ đun lu riu một tiếng rưỡi.

Trong lúc đun nước dùng bổ dưỡng, Diệp Cửu Cửu còn tiếp tục chuẩn bị và cắt rau, dọn dẹp gần xong thì bắt đầu làm rong biển cần thiết để làm sushi vào buổi trưa.

Rong biển mua bên ngoài có mùi tanh, trước đây mỗi lần làm sushi Diệp Cửu Cửu đều không cho rong biển vào, lần này vì trước đó còn thừa rất nhiều rong biển nên Diệp Cửu Cửu định thử một lần, nhưng cô không có máy ép nên chỉ có thể làm rong biển vụn.

Lấy rong biển đã phơi khô ra, xé vụn thành những mảnh nhỏ, cho dầu, muối, vừng vào, trộn đều rôi cho vào khay nướng, cho vào lò nướng ở nhiệt độ thấp nướng một lúc, nướng giòn là được.

Diệp Cửu Cửu thử nghiệm vài lần, cuối cùng nướng được rong biển vụn rất giòn, cô nếm thử, vị mặn thơm, cảm thấy cũng không tệ.

Học chữ với Lăng Dư một lúc, Tiểu Ngư ngửi thấy mùi thơm chạy đến: "Cửu Cửu, chị đang ăn gì vậy?"

"Rong biển vụn." Diệp Cửu Cửu cầm một miếng đút cho Tiểu Ngư: "Nếm thử xem có thích ăn không?”

Tiểu Ngư nếm thử, lập tức lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Thích."

"Vậy chị cho em một ít." Diệp Cửu Cửu lấy đĩa nhỏ cho cô bé một ít, ngoài ra còn cắt thêm một ít cá ngừ vây xanh còn dính da, cô dùng miếng cá cuốn một ít rong biển vụn đút cho Tiểu Ngư: "Nếm thử xem kết hợp như vậy có thích không?” Tiểu Ngư há miệng cắn miếng thịt cá ngừ vây xanh màu đỏ sẫm, sau khi nếm thử, đôi mắt xanh biếc lập tức sáng lên: "Thích!"

"Em cái gì cũng thích." Diệp Cửu Cửu đưa đĩa cho Tiểu Ngư: "Mang đi ăn từ từ nhé, chị phải tiếp tục chuẩn bị các món ăn khác."

TBC

Tiểu Ngư ừm ừ hai tiếng: "Chị làm xong thì phải cho em ăn đấy."

"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ cho em ăn." Sau khi Tiểu Ngư ra ngoài, Diệp Cửu Cửu lại nướng một ít rong biển giống như vậy, nướng ra có mùi vị cũng không tệ.

Nướng xong rong biển, Diệp Cửu Cửu tiếp tục nấu ăn, cô định làm một món hoàng kim phúc đại, nguyên liệu sử dụng là bào ngư và hải sâm.

Hôm nay là cuối tuân chắc chắn sẽ có rất nhiều người, nhưng bào ngư và hải sâm không có nhiều, bán lẻ không có lợi, vì vậy Diệp Cửu Cửu định làm một món hoàng kim phúc đại rất ý nghĩa.

Đầu tiên lấy mỗi loại bào ngư và hải sâm năm cân, rửa sạch rồi cắt nhỏ, ngoài ra còn cắt hai cân nấm hương, hai cân thịt ba chỉ.

Cho thịt ba chỉ vào nồi xào lấy mỹ, thịt ba chỉ mà chủ quán tặng là thu mua từ trên núi, mùi vị khác với thịt ba chỉ nuôi, xào ra mỡ rất thơm.

Diệp Cửu Cửu hít một hơi thật mạnh rồi cho bào ngư, hải sâm và nấm hương vào, xào đều rồi cho các loại gia vị vào, xào xong thì bắt đầu làm phúc túi.

Diệp Cửu Cửu không có vỏ bánh riêng, chỉ lấy vỏ bánh của chủ quán tiệm bánh bao đã làm sẵn, vỏ bánh làm to hơn vỏ há cảo bình thường một chút và theo yêu cầu của cô, chủ quán đã cho thêm nước bí ngô, làm ra vỏ bánh màu vàng cam.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 578



Diệp Cửu Cửu lấy vỏ bánh rồi cho một thìa lớn nhân vào, sau đó gói vỏ bánh lại như gói bánh bao nhưng không cần gói kín, chỉ gấp thành hình cánh hoa, sau đó dùng một sợi mì dài mỏng buộc miệng lại.

Mỗi phần mười cái, tổng cộng gói được mười bàn, sau đó trực tiếp đặt vào xửng hấp để nguội, đợi khách gọi món thì trực tiếp cho vào nồi, hấp mười phút là được.

Gói xong hết đã là khoảng mười một giờ, Diệp Cửu Cửu lấy một xửng hấp cho vào nồi hấp để thử xem mùi vị thế nào, khi hấp cô lại chuẩn bị một số việc vặt khác.

Thấy thời gian hấp gần xong, Diệp Cửu Cửu bưng xửng hấp ra đặt lên bàn dưới gốc cây lê, cô gọi Tiểu Ngư một tiếng rồi cầm một cái hoàng kim phúc đại, bên ngoài túi phúc là lớp vỏ vàng ươm vốn dùng để làm há cảo nên sau khi hấp vẫn trong suốt, có thể nhìn thấy lờ mờ phần nhân phong phú bên trong.

Cô cắn một miếng, cắn vào là mùi thơm của thịt ba chỉ nồng nàn, lúc đó cô hơi lo không biết có quá ngấy không. nhưng ngay sau đó cô lại nếm được vị tươi ngon của bào ngư và hải sâm, vị tươi ngon bên trong lập tức phá tan sự ràng buộc, át đi mùi vị của thịt ba chỉ.

Nhưng cuối cùng cũng không át đi hoàn toàn, mà là trung hòa lẫn nhau, trong cảm giác mềm mại lại có chút thanh ngọt, mùi vị rất đặc biệt.

Nhai kỹ, mùi vị của vỏ bánh cũng hòa quyện vào, mang theo hương thơm thanh mát đặc trưng của bí ngô, hương vị rất phong phú đặc biệt.

Nói chung là ngon.

Diệp Cửu Cửu hài lòng gật đầu.

Tiểu Ngư đến muộn một bước, tủi thân nhìn Diệp Cửu Cửu: "Sao chị không đợi em?”

Diệp Cửu Cửu giải thích một câu: "Chị thử xem có ngon không trước, đồ không ngon thì không thể cho tiểu đáng yêu ăn."

Tiểu đáng yêu lập tức cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: "Cửu Cửu làm gì cũng ngon."

"Ồ, miệng ngọt thật." Diệp Cửu Cửu nhướng mày nhìn Tiểu Ngư: "Em có phải lén ăn kẹo không?” "Không có lén ăn." Tiểu Ngư nhìn anh trai bên cạnh: "Chị không tin thì có thể hỏi anh."

"Chị tin em." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ngư, đúng là một tiểu bảo bối đáng yêu: "Nếm thử xem mùi vị này thế nào, bên trong có bào ngư và hải sâm.”

Tiểu Ngư nếm thử, mắt sáng lên: "Ngon quái"

"Thấy ngon thì ăn nhiều vào, ở đây còn nhiều lắm." Diệp Cửu Cửu gắp một cái đưa cho Lăng Dư: "Nếm thử xem thế nào?”

TBC

Lăng Dư nhận lấy hoàng kim phúc đại nếm thử, bên trong có mùi vị của bào ngư, hải sâm, nấm hương, thịt ba chỉ, bí ngô, rất thơm rất tươi, hương vị rất phong phú. Anh đang định khen thì trước cửa nhà hàng truyền đến tiếng động: "Có người cãi nhau ở cửa."

Diệp Cửu Cửu cũng nghe thấy, cô vội vàng buông đũa, lau miệng rồi đứng dậy: “Em ra xem.

Cô nhanh chóng đi đến cửa nhà hàng, thấy bên ngoài xếp hàng dài, theo đường đi uốn lượn đến tận vị trí cửa hàng bên cạnh.

Nhiều người như vậy sao?

Diệp Cửu Cửu giật mình, sau đó nhìn vào giữa hàng người, một bà lão hung dữ đang nổi giận với Vương Vân và Chu San: "Sao các cô chen ngang thế? Không có chút ý thức nào.'

Chu San đứng trước giải thích: "Bà ơi, bọn cháu là một nhà."

"Một nhà với cô? Cô có bằng chứng gì?" Bà lão nhìn người đàn ông gầy gò bên cạnh Vương Vân, thấy chồng Chu San chắc chắn đang nói dối: "Các người đừng thấy tôi là bà già mà bắt nạt."

Bà lão vừa la hét, những người phía sau cũng nhìn lại, nghe nói là chen ngang, ai cũng rất không vui: "Mọi người đều đến để ăn cơm, tại sao các người lại chen ngang? Không có ý thức gì cả."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 579



Chu San thực sự không nói nên lời: ' Chúng tôi là một nhà mà."

Bà lão trợn mắt: "Tôi còn nói mình là một nhà với người phía trước kia kìa, cô mau xếp hàng đi."

Con trai bà ta phụ họa: "Đúng vậy, có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì xếp hàng ở phía sau."

'... Ăn cơm còn phải mang theo giấy chứng nhận kết hôn sao?" Chồng Chu San thấy tức giận: "Bà già này thật là vô lý."

"Nói ai đấy? Các người mau xếp hàng ở phía sau đi, không thấy ở đây đã xếp hàng dài rồi sao? Các người đừng chen ngang." Con trai bà lão đẩy bà lão về phía trước vài bước, trực tiếp đẩy Chu San lùi lại mấy bước.

Chồng cô vội vàng đỡ cô: "Không sao chứ?"

"Không sao." Chu San chỉ tức không chịu được, trực tiếp đẩy bụng bầu về phía trước: "Ông đẩy, nếu tôi có chuyện gì, cẩn thận để các người tán gia bại sản."

Con trai bà lão nhất thời không dám động thủ: "Cô là phụ nữ có thai, xen vào làm gì?”

"Các người bắt nạt một phụ nữ có thai còn có lý sao?" Chu San nói xong rồi nắm tay Vương Vân: "Không đúng, là hai phụ nữ có thai!"...

TBC

Diệp Cửu Cửu mở cửa nhìn hàng người ồn ào: "Cãi nhau cái gì thế?"

Những người xếp hàng lập tức im lặng, chỉ có bà lão vẫn đang lải nhải: "Họ chen ngang."

Chu San sắc mặt không vui: "Chúng tôi không có, chúng tôi là một nhà."

Bà lão: 'Một nhà cũng không được."

"Tại sao không được? Đây không phải là xếp hàng kiểm tra sức khỏe, anh ta xếp hàng chiếm một bàn, chúng tôi cùng nhau cũng là một bàn, không chiếm hai bàn." Chu San thấy bà lão này thật sự ngu ngốc không nói nên lời.

Bà lão còn muốn cãi, Diệp Cửu Cửu nhẹ ho một tiếng: "Bà ơi, hay là bà ra ngoài hàng đợi giải quyết rõ ràng rồi nói? Khách hàng khác của chúng tôi muốn vào rồi."

Cô vừa dứt lời, bà lão lập tức không nói gì nữa, ở đây xếp hàng mấy chục người, ra ngoài rồi vào lại còn ăn được cơm sao?

Diệp Cửu Cửu thấy bà ta không nói gì nữa, cong môi, sau đó cho gia đình Cao Viễn vẫn xếp hàng đầu tiên vào.

Cùng với họ còn có gia đình Lý Lâm, ngoài ra còn có ba đứa cháu trai của Lý Lâm, cha mẹ họ hôm qua chiều đã bay công tác ngoại tỉnh, vì vậy nhiệm vụ chăm sóc ba đứa cháu trai đã đổ lên vai Lý Lâm.

Tổng cộng mười hai người.

Diệp Cửu Cửu sắp xếp họ ngồi ở vị trí trong cùng sát cửa sổ.

Mọi người ngồi sát vào nhau, Cao Viễn thấy gây đi rất nhiều, không ngờ thực sự ngồi không vừa: "Chủ quán, khi nào sân bên cạnh sẽ xây xong?”

"Khoảng một tháng nữa." Sáng nay Diệp Cửu Cửu đã đi xem, những cửa sổ, bức tường cần đập đã đập gần xong, công việc sau này tương đối tinh tế, có thể phải mất một tháng mới làm xong.

"Vậy thì sinh nhật tôi vừa hay có thể mời thêm một số người đến." Cao Viễn còn một tháng rưỡi nữa là đến sinh nhật.

"Kế hoạch của anh thật dài." Diệp Cửu Cửu rót trà cho mọi người, đưa thực đơn cho mọi người: Đây là thực đơn hôm nay..

Thực đơn hôm nay:

Tảo bẹ bào chua ngọt/88

Thịt sò điệp ngâm dâu/388

Nghêu nhồi tôm mực/488

Tôm đuôi xanh luộc/688

Súp cá dưa xám đương quy/1588

Cá phèn kho/1888

Cá kẽm lang hấp/2588

Tôm bọ ngựa nướng muối/6888

Hoàng kim phúc đại/8888

Sushi trứng cá ngừ vây xanh/15888

Đầu cá ngừ vây xanh om nồi đất/18888

Xương cá ngừ vây xanh nướng than/18888

Sashimi cá ngừ vây xanh/48888

Tủy xương cá ngừ vây xanh nướng/49988

Cao Viễn nhìn thực đơn, hỏi ý kiến cha mẹ: "Chúng ta mười hai người, hay là gọi mỗi món một phần?”
 
Back
Top Bottom