Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 250: Chồng của em đến rồi kìa



Dương Trác Văn kể xong thì nhún vai đầy bất đắc dĩ:

- Thế đấy. Cho nên tôi đã tốt nghiệp Đại học ở nước ngoài rồi mà vẫn phải chạy taxi trong khi chờ xin được việc làm đấy.

Vương Thiên Bích tỏ vẻ ngưỡng mộ nhưng lời lẽ lại trêu chọc:

- Cậu mới hai mươi mốt tuổi đã tốt nghiệp Đại học nước ngoài mà vẫn không xin được việc làm á?

Lúc này Lý Đông Vân mới có dịp xen vào:

- Bởi vì cậu ta quá kén chọn. Việc này không chịu, việc kia cũng không chịu, cuối cùng chỉ chịu lái taxi thôi.

Vương Thiên Bích nghe “cựu vệ sĩ riêng” nhà mình nói chuyện thì phì cười. Dương Trác Văn cũng không vừa, đáp lại ngay:

- Anh thì hay lắm đấy! Bao nhiêu việc ở nhà sắp xếp cho anh, anh cũng có chịu đâu? Anh thà là chạy đi làm vệ sĩ cho người ta còn gì? Anh còn tệ hơn em nữa đấy! Dù sao thì em cũng không phải gọi ai là cô chủ.

Vương Thiên Bích tắt nụ cười. Này, nói động tới vệ sĩ riêng của cô là không được đâu nhé. Triệu Uyển Nhu vội choàng tay qua ôm lấy bạn, ngăn cản cô nàng “bạo động”. Dương Thiên Vũ cũng vô cùng phối hợp, đẩy em trai cùng cha khác mẹ ra phía sau, còn anh chen lên trước, cất giọng lễ phép hỏi han bà Lâm Thanh Liên đang đứng cách đó không xa:

- Cháu chào bác. Nghe nói hôm trước bác bị ốm mà cháu không thể đến thăm được.

Bà Lâm Thanh Liên gật đầu, khách sáo trả lời:

- Cảm ơn cháu. Bác đã khỏe nhiều rồi.

Sự xa cách của bà Lâm Thanh Liên khiến Dương Thiên Vũ thoáng buồn. Triệu Uyển Nhu đành phải chuyển hướng câu chuyện một lần nữa:

- Anh Thiên Vũ, anh về nước từ lúc nào?

Dương Thiên Vũ nhìn Triệu Uyển Nhu chằm chằm, giọng thấp hẳn:

- Anh về đã hơn một tháng rồi.

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên:

- Ủa, anh về đã lâu như vậy rồi à? Sao không ai báo cho em biết hết cả vậy?

Mặc dù Triệu Uyển Nhu có nghe Vương Thiên Bích kể lại, nhưng cô cứ tưởng là Dương Thiên Vũ chỉ mới về có mấy ngày thôi. Nhưng ngẫm lại, có lẽ Dương Thiên Vũ về nước rồi cũng không có thời gian rảnh rỗi. Anh vừa phải tiếp quản công ty của gia tộc, lại còn phải giải quyết chuyện hôn nhân tình cảm của bố và mẹ kế. Hơn nữa, xét cho đến cùng, giữa Triệu Uyển Nhu và Dương Thiên Vũ hình như cũng không có quan hệ mật thiết đủ để có thể biết rõ lịch trình của anh. Thế nên, Triệu Uyển Nhu không hỏi thêm nữa. Nhưng ngược lại, Dương Thiên Vũ lại cất tiếng. giọng của anh có chút u oán:

- Việc em kết hôn… cũng đâu có ai báo cho anh biết đâu.

Triệu Uyển Nhu có chút lúng túng. Quả thật, khi cô kết hôn đã quên mời rất nhiều người. Chủ yếu là vì quá gấp rút. Hơn nữa, khi ấu, cả Triệu Uyển Nhu lẫn cả nhà họ Triệu đều không mấy tha thiết mặn mà với hôn lễ ấy. Thế nên, bây giờ nhớ lại, Triệu Uyển Nhu mới nhận ra rằng, trong hôn lễ ở cả hai kiếp của cô, chỉ có một mình Thái Lãnh Hàn chạy ngược chạy xuôi lo trong lo ngoài để đảm bảo cho cô có một buổi lễ trang trọng. Thế mà… Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu cảm thấy có lỗi với Thái Lãnh Hàn quá sức. Cô khịt mũi, lấy giọng vui vẻ nói với Dương Thiên Vũ:

- Khi ấy có hơi bận rộn nên có sơ xuất. À, hôm nay chồng của em có đến đây. Lát nữa, em giới thiệu anh ấy với anh.

Ba chữ “chồng của em” được thốt ra từ cái miệng nhỏ xinh của Triệu Uyển Nhu lại khiến Dương Thiên Vũ có cảm giác như vừa bị ai đ.ấ.m cho một cái rất mạnh. Anh cười gượng gạo, gật đầu. Bà Lâm Thanh Liên đứng gần đó, nhìn thấy thế thì trong lòng âm thầm thở dài. Ít nhiều bà cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.

Dù thế nào đi nữa, Dương Thiên Vũ quả thật là con rể lý tưởng trong mong muốn của nhiều người. Đẹp trai, tài giỏi, lịch lãm, lễ độ, quý phái,… Dương Thiên Vũ có quá nhiều ưu điểm. Lúc trước, bà Lâm Thanh Liên quả thật cũng có lòng muốn gắn kết Dương Thiên Vũ với Triệu Uyển Nhu. Nhưng tình hình trước mắt, có vẻ như công chúa của nhà bà lại không hề có lòng với hoàng tử nhà bên mà lại dành tình cảm cho một gã lang thang từ nơi khác đến. Bà Lâm Thanh Liên nhè nhẹ thở ra. Thật ra, như thế cũng tốt. Nếu không, trong tình cảnh éo le như hiện tại, dù Triệu Uyển Nhu chỉ có một chút tình cảm với Dương Thiên Vũ thì cũng sẽ khiến cô bị khó xử lẫn khó chịu. Như thế cũng tốt. Như thế cũng còn may…

Bà Lâm Thanh Liên thở phào được hai hơi thì nghe tiếng của Triệu Uyển Nhu vang lên như reo:

- Chồng của em đến rồi kìa.

Từ đằng xa, Thái Lãnh Hàn đang cùng ông Triệu Chí Hải quay lại. Ánh mắt của Thái Lãnh Hàn có quá nhiều cảm xúc khiến Triệu Uyển Nhu thoáng cảnh giác. Tảng băng ngốc nghếch kia không phải lại nghĩ ngợi linh tinh gì nữa rồi chứ?

Thật ra thì Thái Lãnh Hàn đúng là đã nghĩ ngợi linh tinh. Lúc này trong lòng của hắn vô cùng mâu thuẫn và phức tạp. Hắn vừa muốn nhanh chóng tiến đến bên cạnh Triệu Uyển Nhu đổ “phô trương danh phận” là chồng hợp pháp của cô. Nhưng đồng thời, Thái Lãnh Hàn cũng vô cùng sợ hãi. Hắn sợ nhìn thấy tình cảm của Triệu Uyển Nhu dành cho Dương Thiên Vũ, càng sợ sẽ phải nhìn thấy sự căm ghét và oán giận mà cô dành cho hắn. Dù sao thì… danh phận của hắn, hôn lễ của hắn,… đều là ép buộc Triệu Uyển Nhu mà có.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 251: Phân rõ giới tuyến



Nhìn thấy ông Triệu Chí Hải, nụ cười lễ độ của Dương Thiên Vũ lại nở ra theo phản xạ. Anh cất giọng lễ phép chào hỏi:

- Cháu chào bác!

Ông Triệu Chí Hải vui vẻ vừa cười vừa đáp lời:

- Chào cháu! Nghe nói cháu về Việt Nam đã hơn một tuần rồi? Đã quen với nhịp sinh học chưa?

Dương Thiên Vũ vẫn tươi cười:

- Đã quen rồi ạ! Lẽ ra cháu nên đến thăm hỏi hai bác mới đúng.

Ông Triệu Chí Hải phất tay:

- Đừng khách sáo như thế! Một mình cháu phụ trách thị trường nước ngoài của công ty, bây giờ lại phải lo mở chi nhanh trong nước nữa, công việc bận rộn, vất vả như thế, sao có thời gian đi thăm hỏi?

Nói xong, ông Triệu Chí Hải chợt nhìn thấy bà Lâm Thanh Liên đang nháy mắt với ông. Liếc sang bên cạnh, ông Triệu Chí Hải lại trông thấy Triệu Uyển Nhu cũng đang chớp mắt, ra hiệu gì đó. Ông thoáng lúng túng một chút rồi nghĩ ra, có vẻ như ông vừa tỏ ra thân tình với Dương Thiên Vũ. Việc đó vốn chẳng có vấn đề gì, thậm chí có khi còn là việc tốt. Nhưng lúc này, sau lưng của ông còn có Thái Lãnh Hàn. Nhớ lại những lời kể và dặn dò của con gái về cái thói xấu hay nghĩ ngợi linh tinh của con rể, bỗng nhiên ông Triệu Chí Hải chột dạ. Ông cười hề hề, nói lời khách sáo:

- Cháu đúng là cánh tay đắc lực, là trụ cột của cả gia tộc đấy! Mọi… mọi người đều bảo thế mà!

Câu chữa cháy mang đầy tính khen ngợi và khẳng định kia khiến cho hai mẹ con bà Lâm Thanh Liên và Triệu Uyển Nhu có cảm giác bất lực muốn đỡ trán. Đồng thời, lời ngợi khen của ông Triệu Chí Hải dành cho Dương Thiên Vũ lọt vào tai của Thái Lãnh Hàn chẳng khác gì sấm sét đánh ngang mày. Quả nhiên là bố vợ vẫn hài lòng với Dương Thiên Vũ hơn. Quả nhiên là hắn vẫn kém hơn người ta. Chỉ cần một câu “mọi người đều bảo thế” cũng đã đủ đánh tan tác lòn tự tin vốn vô cùng ít ỏi của Thái Lãnh Hàn rồi. Mọi người nhắc đến Dương Thiên Vũ đều là những lời khen ngợi. Còn khi nói tới Thái Lãnh Hàn hắn thì… thôi bỏ đi.

Chân của Thái Lãnh Hàn vốn đang gấp gáp muốn chạy về phía Triệu Uyển Nhu để “khẳng định chủ quyền và danh phận” gần như khựng lại ngay lập tức. Đôi mắt của Thái Lãnh Hàn đang tràn đầy cảm xúc nhìn về phía Triệu Uyển Nhu cũng nhanh chóng cụp xuống, trốn tránh. Nếu như Triệu Uyển Nhu và người nhà họ Triệu biết rằng Dương Thiên Vũ quay về không chỉ với mục địch mở chi nhánh cho công ty mà còn muốn giúp Triệu Uyển Nhu thoát khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc thì sao? Nếu như Triệu Uyển Nhu và người nhà họ Triệu biết rằng Dương Thiên Vũ còn mang theo một số tiền lớn về, dự định giúp Triệu Uyển Nhu giành lấy “tự do” thì sẽ thế nào? Nguy cơ này quá lớn, Thái Lãnh Hàn nhất thời chưa tìm ra được cách giải quyết.

Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang nghĩ ngợi linh tinh thì Triệu Uyển Nhu đã nhanh chóng tiến về phía của hắn. Bàn tay mềm mại, thơm mát của cô níu lấy cánh tay đang cứng đờ của hắn. Đôi mắt đẹp của Triệu Uyển Nhu nhìn về phía ông Triệu Chí Hải, thoáng nheo lại. Giọng của Triệu Uyển Nhu vẫn nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị:

- Bố, chồng của con cũng rất giỏi đấy! Anh ấy cũng đang chuẩn bị mở chi nhánh của công ty sang nước ngoài đấy!

Ông Triệu Chí Hải ngẩn ra. Rồi ông gãi gãi đầu, cười hề hề:

- Đúng, đúng, đúng! Con rể của tôi cũng rất giỏi mà!

Bộ dáng của ông Triệu Chí Hải lúc này mang đầy tính khôi hài theo thói quen mỗi khi muốn chọc cười vợ con. Bà Lâm Thanh Liên bật cười, Triệu Uyển Nhu cũng phì cười. Nhưng Thái Lãnh Hàn thì xúc động đến không cười nổi. Hắn vừa được vợ và bố vợ khen là tài giỏi đây này? Tâm hồn của Thái Lãnh Hàn lâng lâng như đang bước trên mây. Chưa dừng lại ở đó, Triệu Uyển Nhu còn kéo hắn tiến tới vài bước, đứng trước mặt Dương Thiên Vũ. Dáng vẻ của Triệu Uyển Nhu vô cùng trang trọng:

- Anh Thiên Vũ, đây là chồng của em, Thái Lãnh Hàn. Chồng à, anh ấy là Dương Thiên Vũ, bạn hàng xóm cũ của gia đình em.

Hai câu giới thiệu đã phân rõ giới tuyến. Một bên là “chồng của em”, một bên là “bạn hàng xóm cũ của gia đình em”. Sắc mặt Dương Thiên Vũ tái hẳn đi. Còn Thái Lãnh Hành thì như được tiêm thêm m.á.u gà chọi, bừng bừng sức sống.

Một khi Thái Lãnh Hàn đã thoát khỏi vùng tối của tâm lý thì hắn trở nên vô cùng phong độ. Thái Lãnh Hàn chìa tay về phía Dương Thiên Vũ, vô cùng lịch sự và khách sáo:

- Chào anh. Hân hạnh được gặp mặt.

Dương Thiên Vũ đành phải bắt tay Thái Lãnh Hàn một cái, giọng không rõ cảm xúc:

- Hân hạnh!

Hai bàn tay của hai người đàn ông siết chặt, ngầm cạnh tranh sức mạnh. Hai cặp mắt của họ cũng nhìn nhau chằm chằm đến mức tóe lửa. Mặc dù cả hai đều đang mỉm cười, nhưng mọi người xung quanh đó đều có thể cảm nhận được “sát khí” tỏa ra lạnh ngắt bốn phương tám hướng.

May mà lúc đó tiếng nhạc trỗi lên du dương. Đã đến lúc khiêu vũ rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 252: Mời khiêu vũ



Tiếng nhạc vừa trỗi lên, ông Triệu Chí Hải có cảm giác như chiếc phao cứu hộ đang hiện ra trước mặt. Ông vội nắm lấy tay của bà Lâm Thanh Liên, kéo vợ ra khỏi cơn bão vô hình đang xẹt ra sấm sét giữa con rể nhà mình và con trai nhà hàng xóm. Giọng của ông Triệu Chí Hải ngọt như đường:

- Mình à, chúng ta cùng nhau khiêu vũ đi!

Đây đúng là một lời mời vô cùng hợp ý và hợp hoàn cảnh. Bà Lâm Thanh Liên nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng bước theo chồng ra phía trung tâm hội trường, nơi các cặp khiêu vũ đang bắt đầu dìu nhau theo tiếng nhạc. Triệu Uyển Nhu cũng vội vàng nháy mắt với Vương Thiên Bích, ra ám hiệu. Vương Thiên Bích gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô nàng ngay lập tức quay qua chàng trai đang đứng gần đó, mở lời mời:

- Này, chúng ta cũng ra đó khiêu vũ đi!

Nói rồi, không đợi chàng trai có phản ứng, Vương Thiên Bích vội nắm lấy bàn tay thô sần của anh, kéo anh đi về phía trung tâm hội trường. Triệu Uyển Nhu ngẩn người ra một lúc, đưa mắt nhìn theo bàn tay của Vương Thiên bích đang nắm lấy tay của Lý Đông Vân mà vừa ấm ức vừa buồn cười. Nữ vương nhà nào mà trọng sắc khinh bạn đến như thế này? Rõ ràng Vương Thiên Bích biết rõ, đối tượng cần phải “di dời” ra khỏi “tâm bão” lúc này là hai anh em nhà họ Dương kia mà. Ấy thế mà cô nàng lại kéo Lý Đông Vân, người chẳng mấy liên quan đến “tình hình chiến sự” ở đây rời đi như thế, vậy còn bãi “chiến trường” này, Triệu Uyển Nhu biết phải giải quyết như thế nào cho ổn đây?

Chưa dừng lại ở đó, hai anh em nhà họ Dương còn không sợ gây ra việc lớn hơn, cả hai đều đồng loạt chìa tay về phía Triệu Uyển Nhu thay cho lời mời khiêu vũ. Thái Lãnh Hàn trợn trừng mắt nhìn hai chàng trai đang tỏ thái độ “tuyên chiến” trước mặt của hắn. Này, hai người thật sự không nhớ rằng Triệu Uyển Nhu đã có chồng rồi đấy à? Hai người không nhìn thấy chồng của Triệu Uyển nhu đang đứng sừng sững như một cái tủ lạnh ở ngay bên cạnh đây à? Có phải bởi vì chồng của Triệu Uyển Nhu lại không dám đưa tay ra mời cô khiêu vũ nên bọn họ mới dám trắng trợn mời cô như thế không?

Thái Lãnh Hàn len lén thở dài. Hắn thật sự không dám mời Triệu Uyển Nhu ra khiêu vũ. Việc nhảy nhót của hắn chả ra làm sao cả. Khiến bản thân mất mặt là chuyện nhỏ, điều mà Thái Lãnh Hàn lo sợ chính là hắn sẽ giẫm vào chân của Triệu Uyển Nhu khiến cô bị đau. Những tiếng kêu thảm thiết của những người đã cùng hắn khiêu vũ vẫn còn âm vang khiến vị tổng giám đốc mặt lạnh nào đó càng thêm lạnh mặt. Hắn đã quên tạo ra “tai nạn” để đôi chân bị thương rồi. Vậy thì bây giờ hắn chỉ có thể hèn nhát đứng ở đây mà chứng kiến người đàn ông khác mời Triệu Uyển Nhu khiêu vũ thôi sao?

Chỉ mới hình dung đến cảnh tượng Triệu Uyển Nhu và một người đàn ông nào khác tay trong tay, đứng sát vào nhau và uyển chuyển di chuyển theo điệu nhạc mà trái tim của Thái Lãnh Hàn đã đau thắt lại khiến hắn không thở nổi. Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, nuốt cơn nghẹn đắng giữa n.g.ự.c xuống. Không được! Tuyệt đối không được! Nếu phải chứng kiến Triệu Uyển Nhu khiêu vũ với người khác trong khi bản thân chỉ có thể hèn nhát và bất lực đứng nhìn thế này, Thái Lãnh Hàn chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Nhưng mà… nếu hắn vì h*m m**n của cá nhân mà chẳng may khiến Triệu Uyển Nhu bị mất mặt, tệ hơn nữa là có thể khiến cô bị đau thì… Thái Lãnh Hàn càng không thể tha thứ cho bản thân.

Phải làm thế nào bây giờ?

Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang băn khoăn, hoang mang, trăn trở lộn xộng giữa hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn nhau thì Triệu Uyển Nhu đã chìa tay ra trước mặt của hắn. Đôi môi tươi thắm của cô nhoẻn ra thành một nụ cười kiêu sa. Giọng nói của cô vừa dịu dàng vừa trang trọng:

- Quý ngài đây, tôi có thể hân hạnh mời quý ngài cũng khiêu vũ với tôi được không?

Thái Lãnh Hàn đang bấn loạn tinh thần thì bị hành động và lời nói của Triệu Uyển Nhu làm cho CPU c.h.ế.t máy lâm thời. Hắn vừa nghe cái gì đấy nhỉ? Triệu Uyển Nhu đang làm gì vậy nhỉ?

Triệu Uyển Nhu nhìn tảng băng ngốc nhà mình đang đờ đẫn mà vừa thương vừa buồn cười quá đỗi. Cô xụ mặt, khịt mũi, nhỏ giọng nghẹn ngào nói:

- Anh không muốn khiêu vũ với em sao?

Thái Lãnh Hàn vội vã lắc đầu. Sao hắn lại không muốn cơ chứ. Hắn mong muốn được cùng cô khiêu vũ đến mức đã tập luyện rất chăm chỉ còn gì. Nhưng mà… khả năng của hắn thì…

Triệu Uyển Nhu lại khịt mũi thêm một cái nữa, giọng đã sũng nước rồi:

- Em… đã mặt dạn mày dày mời anh khiêu vũ thế này rồi, anh vẫn không cho em một chút mặt mũi thật sao?

Trái tim vừa mới đau thắt của Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp thả lỏng thì đã bị giọng nói nghẹn ngào vào đôi mắt long lanh ánh nước của Triệu Uyển Nhu làm cho lỡ mất một nhịp đập.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 253: Lần đầu tiên được khiêu vũ.



Thái Lãnh Hàn chậm rãi nhưng dứt khoát đưa tay ra, nắm lấy bàn tay mềm mại của Triệu Uyển Nhu. Hết cách rồi. Hắn vốn không có khả năng chống đỡ trước dáng vẻ này của Triệu Uyển Nhu. Hơn nữa, việc để cho Triệu Uyển Nhu là phái nữ lại phải chủ động chìa tay ra mời hắn khiêu vũ vốn đã khiến Thái Lãnh Hàn áy náy lắm rồi. Nếu bây giờ mà hắn còn không chấp nhận lời mời của Triệu Uyển Nhu nữa thì chắc chắn sẽ khiến cô bị cười chê. Thái Lãnh Hàn nghiên răng, trong lòng tự dặn bản thân nhất định phải tập trung, phải cố gắng bước theo điệu nhạc. Không được để Triệu Uyển Nhu mất mặt. Càng không được giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu.

Bàn tay đã nắm lấy bàn tay rồi, mà đầu óc của vị tổng giám đốc tảng băng nào đó còn đang bận tự nhắc nhở chính mình đến cứng đờ như khúc gỗ. Triệu Uyển Nhu lại ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn một cái. Thái Lãnh Hàn lúng túng hắng giọng, thật thà khai báo:

- Anh… anh nhảy không… không được tốt cho lắm…

Triệu Uyển Nhu mỉm cười. Thì ra là vậy. Cô siết nhẹ bàn tay đang lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn, dịu dàng trấn an hắn:

- Anh không cần quá lo lắng. Đây đâu phải là thi đấu hay tranh tài gì đâu. Nhảy tốt hay không cũng đâu có phần thưởng. Chỉ cần chúng ta vui vẻ là được.

Thái Lãnh Hàn có chút không đồng ý với Triệu Uyển Nhu. Đối với hắn mà nói, được cùng Triệu Uyển Nhu khiêu vũ chính là một phần thưởng rất quí giá rồi. Nếu không, hắn đã không nhẫn tâm giẫm suýt hỏng chân của nhiều người như vậy mà vẫn kiên trì luyện tập khiêu vũ. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn không phản bác lý lẽ của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, cô đã kéo hắn ra đế khu vực trung tâm của hội trường rồi.

Trong lúc Thái Lãnh Hàn nơm nớp lo sợ, trong lòng không ngừng tự dặn lòng thì Triệu Uyển Nhu vẫn mỉm cười tươi như hoa đào mùa xuân. Cô nghĩ rằng Thái Lãnh Hàn chỉ đang khiêm tố, hoặc là đang lo nghĩ cẩn thận thôi. Chứ trong vòng tròn xã giao này, việc khiêu vũ trong những buổi tiệc rượu vốn là chuyện thường xuyên. Cho dù có người thật sự khiêu vũ không giỏi đi nữa, thì trăm hay không bằng tay quen, dự tiệc mãi rồi thì cũng sẽ biết khiêu vũ ở mức bình thường, ổn định mà thôi. Cứ nhìn bố của Triệu Uyển Nhu thì biết. Lúc này ông cùng đang dìu vợ khiêu vũ vô cùng suôn sẻ còn gì.

Nhưng có một điều mà Triệu Uyển Nhu không biết, cũng không ngờ tới, là Thái Lãnh Hàn thật sự không biết khiêu vũ. Đơn giản chỉ vì gương mặt lạnh ngắt và bộ dáng nghiêm trang của hắn khiến chẳng có người phụ nữ nào nảy sinh hứng thú muốn khiêu vũ với hắn cả. Đó là còn chưa kể, tảng băng ngốc nào đó chưa bao giờ chìa tay ra mời bất cứ một người phụ nữ nào khiêu vũ. Mà những người phụ nữ đến dự những buổi tiệc xã giao thì đều ít nhiều nghe thấy tai tiếng thị phi của Thái Lãnh Hàn. Cho nên, từ khi chân ướt chân ráo bước vào vòng tròn xã giao này cho tới khi đã gầy dựng được Tập đoàn Thắng Lợi vững mạnh như bây giờ, Thái Lãnh Hàn chưa bao gờ khiêu vũ với một ai cả.

Hôm nay là lần đầu tiên Thái Lãnh Hàn được khiêu vũ. Người mời Thái Lãnh Hàn khiêu vũ lại là Triệu Uyển Nhu. Trong hoàn cảnh tự mình biết rõ khả năng khiêu vũ tệ hại của mình, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn vô cùng căng thẳng.

Thái Lãnh Hàn dồn tất cả sự tập trung của mình còn hơn là khi đi đấu thầu dự án lớn của công ty nữa. Hai tai của hắn không nghe những tiếng cười nói xôn xao xung quanh nữa mà chỉ để lắng nghe tiết tấu của giai điệu âm nhạc. Cặp mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào chân của mình, sợ rằng chỉ sơ suất một chút sẽ giẫm phải chân của Triệu Uyển Nhu. Đôi tay của hắn gồng lên cứng ngắc, sợ sẽ không khéo kéo Triệu Uyển Nhu ngã.

Ấy thế mà, Thái Lãnh Hàn càng tập trung, càng chăm chú thì cơ thể của hắn càng đơ ra như robot bị khô dầu nhớt. Chỉ mới bước được mấy bước, Thái Lãnh Hàn đã nghe Triệu Uyển Nhu kêu lên một tiếng:

- A!

Thái Lãnh Hàn trợn trừng mắt, nhìn bàn chân đáng ghét của chính mình đang giẫm lên bàn chân xinh xắn của Triệu Uyển Nhu. Tiếng kêu của Triệu Uyển Nhu dù chỉ khẽ thôi cũng đủ khiến Thái Lãnh Hàn kinh hồn táng đảm. Suýt chút nữa là hắn đã ngồi xổm xuống để xem xét “thương thế” của Triệu Uyển Nhu như thế nào. May là Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang đặt tay lên người của Thái Lãnh Hàn. Vừa cảm nhận được Thái Lãnh Hàn muốn khom xuống là Triệu Uyển Nhu đã vội giữ chặt lấy hắn, cất giọng nhắc nhở và trấn an:

- Đừng dừng lại.

Thái Lãnh Hàn không dừng lại, nhưng hắn cũng không dám di chuyển nữa, chỉ đứng đung đưa, lúc lắc người một cách cứng đờ. Triệu Uyển Nhu vừa thương vừa buồn cười, nhỏ giọng nói nhanh:

- Em không sao đâu. Mọi người đều đang di chuyển, nếu anh dừng lại thì sẽ bị người ta đụng trúng, sẽ làm nhiều người bị ngã.

Thái Lãnh Hàn ủ rũ gật đầu. Đôi mắt của hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào chân mình.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 254: Kiên nhẫn, dịu dàng, từng chút một,…



Tiếng nhạc vẫn trỗi lên réo rắt nhưng tâm lý của Thái Lãnh Hàn càng lúc càng căng thẳng. Nếu như trước đó hắn chỉ có thể xem như lo xa thôi, thì mới vừa rồi, hắn đã thật sự giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu rồi. Thế nên, Thái Lãnh Hàn càng thêm căng thẳng đến tột cùng.

Triệu Uyển Nhu nhìn tảng băng ngốc nhà mình đang gồng cứng cả cơ thể mà vừa buồn cười vừa thương thương. Xem ra, việc hắn không giỏi khiêu vũ không phải chỉ là lời khiêm tốn. Hít sâu một hơi, Triệu uyển Nhu nhẹ giọng nói nhỏ:

- Anh đừng nhìn dưới chân nữa. Anh nhìn em này.

Thái Lãnh Hàn vẫn không dám ngẩng lên. Triệu Uyển Nhu lại nói nhanh:

- Anh khiêu vũ với em mà không nhìn em thì nghĩa là anh đang xem thường em đó.

Nghe Triệu Uyển Nhu nói thế, Thái Lãnh Hàn vội ngước mắt lên nhìn cô. Điều hắn nhìn thấy không phải là sự tức giận hay chán ghét mà là nụ cười tươi thắm của Triệu Uyển Nhu và đôi mắt sáng long lanh của cô. Tiếp đó, Triệu Uyển Nhu nói khẽ:

- Anh thả lỏng một chút, làm theo hướng dẫn của em nhé.

Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Uyển Nhu đã đứng sát vào người của hắn thêm một chút. Gương mặt xinh đẹp của cô gần như đang áp má vào gương mặt của hắn. Giọng nói ngọt ngào của cô theo tiếng nhạc du dương vang lên bên tai của hắn. Kiên nhẫn, dịu dàng, từng chút một,… Triệu Uyển Nhu nhắc Thái Lãnh Hàn cần bước chân nào về hướng nào. Khi nào thì tiến, khi nào thì lùi, khi nào thì đi thành vòng…

Cứ như thế, Thái Lãnh Hàn có cảm giác xung quanh hắn như chẳng còn ai khác ngoài Triệu Uyển Nhu. Bên tai hắn không còn nghe được những âm thanh gì khác ngoài giọng nói của Triệu Uyển Nhu. Trong một lần tách ra theo động tác khiêu vũ, Triệu Uyển Nhu không kịp nhắc nhở Thái Lãnh Hàn phải bước chân nào, thế nhưng hắn đã có thể theo bản năng mà bước theo nhịp của cô, dìu cô theo điệu nhạc.

Triệu Uyển Nhu vừa ngạc nhiên vừa khâm phục lại vừa tự hào. Xem đi, tảng băng ngốc nhà cô đúng là có khiếu trong việc khiêu vũ quá đây này. Cô chỉ mới hướng dẫn có một chút mà hắn đã học được và khiêu vũ ổn rồi này.

Nếu Thái Lãnh Hàn mà biết được những suy nghĩ này của Triệu Uyển Nhu thì chắc là hắn sẽ cười đến ngoác cả miệng. Nhưng nếu những điều này mà để cho Phương Hiệp Hòa đang nồi lén lút xoa chân trong xe và các vị huấn luyện viên đang phải băng bó bàn chân bầm tím thì hẳn là sẽ có nhiều tiếng kêu gào phản đối.

Tuy nhiên, hiện tại thì chẳng ai có thể nghe được suy nghĩ của Triệu Uyển Nhu. Ngay cả bản thân Triệu Uyển Nhu cũng đã không còn khả năng nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn nữa rồi. Thế nên, trong tiếng nhạc du dương, Thái Lãnh Hàn đã dìu Triệu Uyển Nhu khiêu vũ trọn vẹn một bài.

Trong lòng của Thái Lãnh Hàn phơi phới niềm vui. Nhưng hắn vẫn không quên cái chân của Triệu Uyển Nhu vừa bị hắn giẫm phải. Thái Lãnh Hàn nắm chặt lấy tay của Triệu Uyển Nhu, đỡ cô rời khỏi sàn nhảy và tìm một chiếc ghế cho cô ngồi xuống. Còn bản thân hắn thì không màng đến thể diện, ngồi xổm xuống trước mặt của Triệu Uyển Nhu, đưa tay muốn nâng lấy cổ chân của cô nhưng rồi lại không dám chạm vào. Giọng tràn đầy áy náy, Thái Lãnh Hàn lo lắng hỏi:

- Chân của em… có đau lắm không?

Triệu Uyển Nhu lắc đầu, nhẹ giọng trả lời:

- Không sao đâu. Anh đừng quá lo lắng.

Triệu Uyển Nhu thật sự cảm thấy không có vấn đề gì. Mặc dù bàn chân vẫn có chút đau, nhưng không phải là quá mức. Hơn nữa, Thái Lãnh Hàn giẫm vào chân của cô cũng đã một lúc rồi, cô vẫn có thể di chuyển được bình thường, còn cùng hắn khiêu vũ thêm một bài nữa còn gì?

Thế nhưng Thái Lãnh Hàn thì không được bình tĩnh như thế. Hắn vẫn còn nhớ bản thân đã từng “hạ thủ” đến hỏng chân của mấy huấn luyện viên chuyên nghiệp rồi. Hơn nữa, tiếng kêu đau của Triệu Uyển Nhu ban nãy vẫn khiến Thái Lãnh Hàn cảm thấy bị ám ảnh đến sợ hãi. Nếu không tận mắt nhìn thấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu thật sự còn “nguyên vẹn” thì lòng dạ của Thái Lãnh Hàn không thề nào yên ổn cho được.

Nhưng mà, lúc này Triệu Uyển Nhu đang mặc một chiếc váy dài phủ kín hết cả chân. Nếu muốn xem xét “thương thế” của cô thì buộc phải vén mép váy lên. Điều đó khiến cho Thái Lãnh Hàn chùng tay. Ở nơi đông người như thế này, nếu hắn vén mép váy của Triệu Uyển Nhu lên thì… không ổn cho lắm.

Triệu Uyển Nhu vẫn luôn quan sát Thái Lãnh Hàn. Từ ánh mắt, nét mặt và cả những hành động ngần ngừ của hắn, không khó để cô đoán ra tảng băng ngốc nhà mình đang muốn làm gì. Cô thoáng xấu hổ, nhưng vẫn nhẹ giọng nói nhỏ:

- Nếu anh không yên tâm thì cứ xem một chút đi.

Nói rồi, Triệu Uyển Nhu chủ động vén mép vày lên một chút, để lộ bàn chân trắng nõn đang mang đôi giày cao gót đen huyền. Da của Triệu Uyển Nhu rất trắng, thế nên, “dấu vết” của việc bị bàn chân thô to của Thái Lãnh Hàn giẫm lên càng rõ ràng. Thái Lãnh Hàn nhìn vết đỏ hằn lên trên bàn chân nõn nà của vợ mà chỉ muốn tự đ.ấ.m cho bản thân một cái.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 255: Vạn Thiên Kim, cô tới đây làm gì?



Thái Lãnh Hàn nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên chân của Triệu Uyển Nhu. Tay của hắn vô thức đưa ra, muốn chạm vào vết đó ấy, v**t v*, xoa dịu đau đớn cho cô. Thế như tay của Thái Lãnh Hàn vẫn còn cách bàn chân của Triệu Uyển Nhu một chút thì cô đã buông gấu váy xuống, che phủ đi bàn chân của mình, đồng thời ngăn chặn động tác của Thái Lãnh Hàn.

Đột ngột bị một làn váy buông xuống che đi tầm mắt như thế, Thái Lãnh Hàn có chút sửng sốt. Hắn ngước lên nhìn Triệu Uyển Nhu như muốn thắc mắc. Nhưng đáp lại Thái Lãnh Hàn là cái trừng mắt của Triệu Uyển Nhu. Cả gương mặt của cô đã nóng bừng vì xấu hổ và thẹn thùng. Tảng băng ngốc nhà cô hôm nay sao lại… bạo dạn đến như thế này. Ngay ở nơi đông người như vậy mà hắn còn muốn… v**t v* chân của cô?

Trong kiếp trước, có không ít lần Thái Lãnh Hàn đã có động tác v**t v* bàn chân nõn nà của Triệu Uyển Nhu mỗi khi cùng cô làm chuyện vợ chồng. Mặc dù trong hoàn cảnh hiện tại, mặc dù Triệu Uyển Nhu không tin rằng Thái Lãnh Hàn đang có ý đồ gì khác, nhưng việc hắn muốn v**t v* bàn chân của cô cũng khiến cô phải liên tưởng đến những việc… đáng xấu hổ kia. Cho nên, Triệu Uyển Nhu dùng sự tức giận để che giấu đi sự thẹn thùng của mình.

Vấn đề là Thái Lãnh Hàn không biết rằng Triệu Uyển Nhu đang chữa thẹn. Hắn chỉ nhìn thấy Triệu Uyển Nhu trừng mắt với hắn đầy tức giận. Ngẫm lại hành động ban nãy của mình, trong lòng Thái Lãnh Hàn vừa chán nản lại vừa nghẹn đắng. Hắn đúng là đã làm ra những việc khiến Triệu Uyển Nhu chán ghét rồi.

Trong lúc Thái Lãnh Hàn đang ủ rũ và Triệu uyển Nhu đang chữa then, thì ở một góc hội trường cách đó không xa, Dương Thiên Vũ không vui một chút nào. Một màn khiêu vũ ban nãy đã đủ cho Dương Thiên Vũ ngứa mắt lắm rồi. Sau khi khiêu vũ, Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu lại còn vờn nhau, v**t v* nhau, mắt đi mày lại với nhau,… trái tim màu hồng phấn b.ắ.n ra bốn phía như thế. Đúng là khiến cho những kẻ đang độc thân cảm thấy chạnh lòng mà. Huống hồ chi, Dương Thiên Vũ lại còn đang có tình cảm không nhỏ dành cho Triệu Uyển Nhu nữa.

Thế là, khi Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đang nhìn nhau, thì ánh mắt của Dương Thiên Vũ cũng hướng về phía bọn họ không rời.

Đồng thời, còn có một đôi mắt khác cũng đã đăm đăm nhìn Dương Thiên Vũ một lúc rồi mà anh vẫn chưa nhận ra.

Chủ nhân của đôi mắt ấy là một cô gái cũng khá xinh đẹp. Cô ta hướng theo tầm mắt của Dương Thiên Vũ và nhìn thấy Thái Lãnh Hàn cùng Triệu Uyển Nhu. Đôi mày liễu khẽ cau lại, cô gái cầm theo ly rượu, tiến về phía Triệu Uyển Nhu đang ngồi.

Thái Lãnh Hàn nhìn thấy cô gái kia bước tới thì cũng cau chặt đôi mày. Hắn đứng ngay dậy, nhìn c6 gái, giọng lạnh ngắt:

- Vạn Thiên Kim, cô tới đây làm gì?

Triệu Uyển Nhu nghe cái tên Vạn Thiên Kim kia thì tò mò đưa mắt nhìn. Đây là cô em chồng mà suốt trong những năm tháng làm vợ của Thái Lãnh Hàn trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu chưa từng gặp mặt. Cô chỉ biết rằng, Vạn Thiên Kim là chị sinh đôi của Vạn Gia Bảo, nhưng từ nhỏ cô ta đã bị bệnh, phải ra nước ngoài điều trị. Mặc dù là con gái của Liễu Hồng Hạnh, chị ruột của Vạn Gia Bảo, nhưng Vạn Thiên Kim không đến mức quá đáng ghét. Ít ra, trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu chưa từng thấy Vạn Thiên Kim gây ra rắc rối gì cho Thái Lãnh Hàn, cũng không có bất cứ động thái gây thị phi nào cho ai. Vì vậy, Triệu Uyển Nhu không đến nỗi quá ghét cô em chồng vẫn luôn im hơi lặng tiếng này. Không chỉ thế, trong ngữ điệu của Thái Lãnh Hàn ban nãy, dù vẫn lạnh lùng như thế, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn nhận ra được có sự quan tâm lo lắng.

Quả đúng như Triệu Uyển Nhu cảm nhận, Thái Lãnh Hàn đúng là khá lo lắng. Hắn vẫn cau c.h.ặ.t c.h.â.n mày, nghiêm nghị cất tiếng:

- Mau để ly rượu xuống. Nhà họ Vạn hết người rồi hay sao mà để cô đến đây? Mau trở lại nước M cho tôi!

Triệu Uyển Nhu tròn mắt. Sao tảng băng nhà cô đột nhiên lại bốc hỏa như thế này? Nhưng sự tức giận của hắn rõ ràng là xuất phát từ sự quan tâm. Lần này, Triệu Uyển Nhu không phỏng đoán nữa mà có thể khẳng định luôn. Sự quan tâm của Thái Lãnh Hàn đã bộc lộ quá rõ rồi. Vạn Thiên Kim cũng cảm nhận được mà mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lời:

- Anh hai, em chỉ cầm ly cho đỡ trống tay thôi, em không uống rượu đâu. Anh đừng lo lắng.

Hai tiếng “anh hai” thốt ra vừa tự nhiên, vừa ngọt ngào khiến Thái Lãnh Hàn ngây hết cả người. Nhưng sắc mặt của hắn đã dịu đi một chút. Vạn Thiên Kim thừa thế xông lên:

- Anh hai, anh có thể cho em mượn chị dâu trò chuyện riêng một chút được không?

Thái Lãnh Hàn mím môi, đưa mắt nhìn Triệu Uyển Nhu xin “chỉ thị”. Hắn vẫn biết Triệu Uyển Nhu không ưa cả hắn lẫn gia đình nhà họ Vạn. Bây giờ đột nhiên để Triệu Uyển Nhu “nói chuyện riêng” với Vạn Thiên Kim thì liệu có vấn đề gì xảy ra không?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 256: Chị dâu trò chuyện với em chồng



Triệu Uyển Nhu hiểu được tấm lòng của Thái Lãnh Hàn. Nhưng cô cảm thấy không có vấn đề gì. Hơn nữ, cô em chồng này, xét về một mặt nào đó, thậm chí có thể xem như người thân của Thái Lãnh Hàn. Ít ra, khi Thái Lãnh Hàn gặp tai nạn trong kiếp trước, Vạn Thiên Kim là người duy nhất trong nhà họ Vạn đã hỗ trợ công tác tìm kiếm tung tích của hắn. Chỉ cần xét tới phần tình nghĩa trong kiếp trước thôi, Triệu Uyển Nhu đã muốn trò chuyện với Vạn Thiên Kim rồi. Huống hồ chi, thái độ của Thái Lãnh Hàn đối với Vạn Thiên Kim cũng không giấu được sự quan tâm. Vậy nên, Triện Uyển Nhu mỉm cười với Thái Lãnh Hàn:

- Không sao đâu anh! Em trò chuyện với cô ấy một chút. Anh đi tìm chút gì lót dạ đi. Từ nãy tới giờ em thấy anh chưa ăn được gì cả. Đừng để dạ dày bị ảnh hưởng.

Mấy lời quan tâm của Triệu Uyển Nhu làm cho Thái Lãnh Hàn không còn băn khoăn gì nữa. Hắn ngoan ngoãn đến chỗ bàn đặt thức ăn, vừa cười tủm tỉm vừa chọn món.

Thái Lãnh Hàn đã rời đi rồi, Triệu Uyển Nhu mới nhìn Vạn Thiên Kim, nhã nhặn hỏi:

- Cô muốn nói gì với tôi?

Vạn Thiên Kim mím môi một lúc rồi khẽ khàng cất tiếng:

- Chị dâu, em gọi chị là chị dâu được không?

Triệu Uyển Nhu gật đầu, giữ im lặng nhìn Vạn Thiên Kim chăm chú. Ánh nhìn của Triệu Uyển Nhu có thể làm cho tảng băng ngàn năm như Thái Lãnh Hàn tan chảy, Vạn Thiên Kim cũng khó lòng mà trụ vững được. Cô nàng ho khẽ một cái rồi ngập ngừng hỏi:

- Chị dâu, chị có thích anh trai của em không?

Triệu Uyển Nhu cau mày. Vạn Thiên Kim hỏi như thế là có ý đồ gì? Vẻ khó chịu và cảnh giác của Triệu Uyển Nhu hiện ra rõ ràng trên mặt không thèm che giấu khiến Vạn Thiên Kim có chút ngượng ngùng. Cô ta lại ho khẽ một tiếng rồi mới nói tiếp:

- Chị đừng nghĩ nhiều, em không có ý gì đâu. Em chỉ là… ngưỡng mộ tình cảm của hai anh chị mà thôi.

Triệu Uyển Nhu vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng. Cô cũng đã từng ngưỡng mộ tình cảm của bố mẹ, của anh trai và chị dâu, nhưng chẳng có ai ngưỡng mộ tình cảm của người khác mà lại hỏi theo kiểu “chị có thích anh trai của em không?” như thế cả. Vạn Thiên Kim bối rối đưa ly lên miệng định uống, nhưng rồi lại sực nhớ ra đây là rượu nên lúng túng hạ xuống. Bộ dáng của Vạn Thiên Kim rõ ràng là còn che giấu gì đó. Triệu Uyển Nhu không thèm đoán, hỏi thẳng luôn:

- Rốt cuộc thì cô muốn nói gì với tôi?

Vạn Thiên Kim nuốt khan một cái, ra vẻ thu hết can đảm hỏi:

- Vậy… chị có tình cảm với anh Vũ không? Em nghe nói, chị và anh ấy là bạn từ thuở bé. Anh ấy hình như… có tình cảm với chị.

Triệu Uyển Nhu vẫn cau mày. Anh Vũ? Là Dương Thiên Vũ sao? Tại sao Vạn Thiên Kim lại nhắc tới Dương Thiên Vũ? Là bởi vì cô ta cũng nghe những tin đồn kia và nghi ngờ tình cảm của cô dành cho Thái Lãnh Hàn? Hay còn bởi vì lý do gì khác?

Dù vì bất cứ lý do gì, Triệu Uyển Nhu cũng không cho phép bất cứ ai nghi ngờ tình cảm của cô dành Thái Lãnh Hàn nữa. Thêm vào đó, Triệu Uyển Nhu nghĩ, đây có lẽ cũng là cơ hội để thể hiện thái độ, lập trường và tình cảm của bản thân. Thế nên cô kiên nhẫn giải thích:

- Đó chỉ là tin đồn thất thiệt thôi. Tôi và anh Thiên Vũ đúng là bạn bè từ lúc còn nhỏ. Nhưng giữa chúng tôi chỉ có tình cảm bạn bè mà thôi. Tôi xem anh Thiên Vũ như là anh trai của mình, còn anh ấy… có lẽ cũng chỉ xem tôi là em gái mà thôi.

Vạn Thiên Kim cười nhẹ, khóe mắt liếc nhanh về phía chàng trai vẫn đang đứng thẫn thờ một mình nơi góc khuất của hội trường kia. Trong lòng của Vạn Thiên Kim vừa vui mừng vừa chua xót. Cô mừng vì nghe được lời khẳng định của Triệu Uyển Nhu về tình cảm dành cho Dương Thiên vũ chỉ là tình bạn. Nhưng đồng thời, trong lòng Vạn Thiên Kim cũng chua xót phản bác sự suy đoán của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì hơn ai hết, Vạn Thiên Kim biết rõ, tình cảm mà Dương Thiên Vũ đành cho Triệu Uyển Nhu không phải là tình bạn, càng không bao giờ là tình nghĩa anh em.

Bộ dáng của Vạn Thiên Kim, một lần nữa, làm cho Triệu Uyển Nhu cảnh giác. Nhưng lần này, sự cảnh giác của Triệu Uyển Nhu lại đi kèm với niềm vui nho nhỏ. Không phải cô em chồng này của cô đang có tình cảm với Dương Thiên Vũ đấy chứ? Triệu Uyển Nhu buột miệng nói nhỏ:

- Này, cô thích anh Thiên Vũ, đúng không?

Đây không phải là câu hỏi, mà gần như cau khẳng định. Vạn Thiên Kim giật mình, chột dạ ấp úng:

- Em… em biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao?

Triệu Uyển Nhu bật cười. Thì ra là thế. Cô em chồng này của cô xem ra không chỉ không đáng ghét mà còn khá đáng yêu và ngây thơ nữa. Bộ dáng yêu người ta mà chột dạ giấu giếm thế này cũng có phần nào đó giống với Vương Thiên Bích. Nghĩ đến bạn thân, Triệu Uyển Nhu bỗng muốn giúp cô em chồng của mình một chút. Cô bèn khích lệ:

- Nếu đã thích anh ấy, thì cô nên bày tỏ cho anh ấy biết.

Vạn Thiên Kim buột miệng hỏi ngược lại:

- Vậy chị đã bày tỏ với anh trai của em chưa?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 257: “Cơm chó” văng tung tóe



Một câu hỏi thốt ra, hai người phụ nữ giật mình. Triệu Uyển Nhu thì trầm tư tự kiểm điểm lại xem bản thân đã chính thức bày tỏ tình cảm với Thái Lãnh Hàn hay chưa. Còn Vạn Thiên Kim thì bối rối vì mình đã quá nhiều chuyện. Cô ta vừa mới hỏi rằng chị dâu có thích anh trai hay không, bây giờ lại còn vặn vẹo hỏi chị dâu đã bày tỏ tình cảm với anh trai hay chưa,… Chuyện này mà tới tai vị anh trai xem vợ còn quý hơn cả mạng sống kia thì chắc chắn cô sẽ không được yên ổn ở lại Việt Nam mà theo đuổi tình yêu của mình. Nhớ tới sự tức giận của anh trai cùng cha khác mẹ, Vạn Thiên Kim vô thức rùng mình một cái. Cô nàng vội vàng tìm cớ rút lui:

- Anh… anh trai của em từ nãy tới giờ đã ngoảnh lại đây nhìn cả chục lần rồi đấy. Có… có lẽ em nên trả chị dâu lại cho anh trai rồi. Em… em đi đây!

Lời nói còn chưa dứt thì Vạn Thiên Kim đã quay người bỏ đi, như một chú bướm nhỏ bay đến chỗ của Dương Thiên Vũ. Vừa thấy Vạn Thiên Kim rời đi, Thái Lãnh Hàn cũng ngay lập tức dời chân di chuyển đến bên cạnh Triệu Uyển Nhu ngay lập tức. Trên tay của Thái Lãnh Hàn còn rất cẩn thận nâng niu một đĩa bánh ga tô.

Thái Lãnh Hàn đã đến gần sát một bên rồi mà Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ. Thái Lãnh Hàn đành cất tiếng, giả vờ hỏi:

- Em… đã trò chuyện xong rồi à?

Giọng trầm ấm quen thuộc của Thái Lãnh Hàn giúp Triệu Uyển Nhu hồi thần. Cô quay sang nhìn hắn, nhoẻn miệng cười:

- Vâng.

Thái Lãnh Hàn chìa đĩa bánh ga tô cho Triệu Uyển Nhu, nhỏ giọng:

- Em… ăn đi.

Triệu Uyển Nhu cảm động cầm lấy đĩa bánh. Tảng băng ngốc này, cô bảo hắn đi tìm thứ gì lót dạ, hắn lại mang bánh đến cho cô. Đúng là ngốc đến mức đáng yêu mà. Thái Lãnh Hàn nhìn nụ cười tươi thắm của Triệu Uyển Nhu mà bỗng nhiên không biết nói gì nữa. Hắn im lặng đứng nhìn cô múc một muỗng nhỏ bảnh ga tô đưa lên miệng ăn. Triệu Uyển Nhu bị ánh nhìn nóng bỏng của tảng băng nào đó mà cả gương mặt của cô cũng nóng bừng lên. Cô múc thêm một muỗng bánh nữa và đưa đến trước môi của Thái Lãnh Hàn.

Cái muỗng đầy bánh đột nhiên hiện ra trước mặt làm Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Thấy hắn ngẩn ra, Triệu Uyển Nhu bĩu môi, ra vẻ ấm ức nói:

- Sao thế? Anh không muốn ăn cùng em à? Đâu phải em chưa từng đút cho anh ăn đâu? Hay là… anh chê cái muỗng này em vừa mới ăn? Vậy thì…

Triệu Uyển Nhu hỏi đến câu thứ ba thì cũng nhận ra bản thân sơ suất. Thế nên cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh để tìm một cái muỗng sạch mà đút bánh cho Thái Lãnh Hàn. Nhưng Triệu Uyển Nhu chỉ vừa chuyển ánh mắt thì Thái Lãnh Hàn đã cúi xuống, ngậm lấy cả cái muỗng đầy bánh kia vào miệng. Ừm, bánh rất ngọt, rất thơm, rất… ngon. Thái Lãnh Hàn nhai vài cái rồi nuốt. Sau đó, hắn lại đưa mắt nhìn Triệu Uyển Nhu. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu nhớ đến Ha Ha của nhà cô, mỗi khi muốn được cô cho ăn thì chú ta cũng thường nhìn cô như thế. Triệu Uyển Nhu vội múc thêm một muỗng bánh nữa thử xem. Quả nhiên, gã “chó điên” nào đó lại ngoan ngoãn cúi xuống ngậm cái muỗng vào miệng với vẻ đầy thỏa mãn. Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa thương thương, liên tục múc thêm bánh, đút cho gã “chó điên” đáng yêu của mình ăn.

Một màn đút thức ăn này cũng khiến cho những ai tình cờ chứng kiến bị thồn cho một đống “thức ăn cho chó”. Đặc biệt, với người đang có sự chú ý đến Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu ngay từ đầu thì lại càng như bị nghẹn. Dương Thiên Vũ sa sầm gương mặt, trừng mắt nhìn cảnh tượng bong bóng màu hồng bay khắp nơi và “cơm chó” văng tung tóe kia mà suýt nữa thì không thở nổi. Vạn Thiên Kim đã đến bên cạnh anh từ lúc nào, Dương Thiên Vũ cũng không hay biết. Vạn Thiên Kim đau lòng kéo tay Dương Thiên Vũ, dịu giọng nói nhỏ:

- Đừng nhìn nữa!

Thật ra Dương Thiên Vũ cũng không muốn nhìn cảnh tượng khiến bản thân khó chịu như vậy đâu, nhưng mắt của anh cứ không tự chủ phải nhìn về phía đó. Cũng may, chỉ vài giây sau khi Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn ăn xong đĩa bánh thì đã tới thời điểm diễn ra buổi bán đấu giá. Dương Thiên Vũ đã có đối tượng để di dời sự chú ý. Thái Lãnh Hàn và Triẹu Uyển Nhu cũng bắt đầu tham gia đấu giá, bớt “phát cơm chó” lại.

Buổi đấu giá diễn ra theo đúng quy trình và nhanh chóng. Cái bình mà Thái Lãnh Hàn mang đến cũng xem như có giá trị tầm trung, không quá lấn át ai, cũng không bị ai lấn át. Thái Lãnh Hàn cũng đấu giá được một sợi dây chuyền đá quý và một bức tranh chữ. Khi buổi đấu giá kết thúc, mọi người chụp hình lưu niệm rồi ra về.

Trên đường về, Thái Lãnh Hàn ngồi trên xe mà có vẻ tinh thần không yên. Hắn cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Triệu Uyển Nhu một cái. Triệu Uyển Nhu cũng nhận ra tảng băng ngốc nhà mình có điều gì đó bận tậm, nhưng cô không hỏi. Cô muốn Thái Lãnh Hàn phải có thói quen chủ động chia sẻ suy nghĩ và cảm nhận với cô.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 258: Cho anh xem một chút, được không?



Khi Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn về đến biệt thự thì trời cũng đã khuya. Ha Ha cũng đã bắt đầu buồn ngủ nên chỉ nằm dài trong ổ chó mà ngóc đầu lên, kêu ưu ử mấy tiếng thay lời chào hỏi. Triệu Uyển Nhu vẫn chưa vội thay trang phục. Triệu Uyển Nhu muốn chờ xem Thái Lãnh Hàn đang muốn nói gì với cô. Bởi vì lúc này cả hai đều rất mệt mỏi rồi. Nếu mà tắm rửa, thay đồ ra thoải mái thì Triệu Uyển Nhu biết chắc chắn cô sẽ ngủ ngay. Mà sau khi ngủ một đêm rồi, qua sáng hôm sau, tảng băng ngốc nhà cô chắc chắn sẽ lại nuốt tâm sự vào lòng mất thôi. Thế nên, Triệu Uyển Nhu chỉ cởi chiếc áo khoác to sự ra máng vào giá áo rồi chậm rãi bước tới cạnh ổ chó và cúi xuống xoa xoa đầu của Ha Ha để kéo dài thời gian.

Thái Lãnh Hàn nhìn Triệu Uyển Nhu bước từng bước chậm rãi mà trong lòng cứ thon thót giật mình. Hắn sa sầm mặt mũi, bước nhanh đến chỗ đựng hộp y tế, lạnh mặt cầm lấy cái hộp thiếc hình chữ nhật kia rồi lại sải chân đi về phía Triệu Uyển Nhu.

Lúc Triệu Uyển Nhu xoa đầu Ha Ha được mấy cái thì đã nghe giọng trầm thấp của Thái Lãnh Hàn vang lên:

- Cho anh xem một chút, được không?

Triệu Uyển Nhu vội tránh sang một bên. Cô cứ cho rằng Thái Lãnh Hàn cũng muốn xoa đầu Ha Ha trước khi “con trai” ngủ. Thế nhưng Thái Lãnh Hàn không hề nhìn đến Ha Ha mà chỉ đỡ lấy tấm lưng thon của Triệu Uyển Nhu và dìu cô ngồi xuống ghế sô – pha cạnh đó. Triệu Uyển Nhu đột ngột được ngồi xuống mà có phần sửng sốt. Cô ngước mắt nhìn Thái Lãnh Hàn, chỉ thấy cặp mắt đen của hắn đang chằm chằm nhìn về phía chân của cô. Trong lòng đã đoán được ít nhiều nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn muốn hỏi lại:

- Anh muốn xem cái gì cơ?

Thái Lãnh Hàn chớp chớp mắt, cất giọng khàn khàn:

- Chân của em.

Triệu Uyển Nhu cũng chớp chớp mắt, tinh nghịch hỏi:

- Anh muốn xem chân của em? Vì sao?

- Em bị thương. Ban nãy anh đã giẫm vào chân của em…

Thái Lãnh Hàn thấp giọng trả lời rồi ủ rũ cúi đầu như trẻ nhỏ mắc lỗi đầy ân hận. Triệu Uyển Nhu xúc động đến nóng bừng cả mắt lẫn mũi. Cô nhỏ giọng trấn an tảng băng ngốc nhà mình:

- Em không sao đâu! Không đau lắm đâu!

Thái Lãnh Hàn vẫn ủ dột. Không đau lắm thì cũng là có đau rồi còn gì. Hắn vốn không thể nào chấp nhận nổi việc Triệu Uyển Nhu bị đau, dù là đau nhiều hay đau ít. Huống hồ chi, kẻ làm cho cô bị đau lại còn là chính bản thân hắn.

Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng âm thầm thở dài. Cô biết, nếu cô không để Thái Lãnh Hàn xem cho tận mắt “vết thương” của cô thì tảng băng ngốc nào đó sẽ cứ băn khoăn và tự trách rất lâu. Thế nên, Triệu Uyển Nhu nhẹ nhàng nâng bàn chân trái lên. Thái Lãnh Hàn vội đưa tay nâng lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu như đang nâng niu một báu vật. Hắn vô cùng cẩn thận tháo chiếc giày cao gót ra khỏi bàn chân thon thả của cô.

Gan bàn chân vốn rất nhạy cảm. Khi bàn tay thô ráp mà ấm áp của Thái Lãnh Hàn bao phủ lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu thì cô vừa bị nhột, lại vừa có xúc cảm phức tạp nên những ngón chân bé xinh hơi co rụt lại. Thái Lãnh Hàn lại cho rằng Triệu Uyển Nhu bị đau. Hắn trầm giọng:

- Em cố gắng chịu một chút.

Thái Lãnh Hàn khụy xuống thành tư thế kị sĩ quỳ trước công chúa và đặt bàn chân của Triệu Uyển Nhu lên đầu gối của mình. Hắn mở hộp cứu thương, lấy dầu nóng để ra lòng bàn tay, xoa xoa vài cái rồi áp lên bàn chân nhỏ xinh của Triệu Uyển Nhu. Xúc cảm vừa nhột vừa ấm lại ập tới bàn chân của Triệu Uyển Nhu, khiến lòng dạ của cô cũng nóng bừng và xốn xang. Triệu Uyển Nhu khẽ cắn môi, đôi mày liễu của cô cũng nhíu lại. Thái Lãnh Hàn lo lắng hỏi:

- Em sao thế?

Triệu Uyển Nhu lắc đầu, muốn biểu hiện là bản thân không sao. Nhưng cử động như thế khiến cổ họng của cô bất giác kêu ra một tiếng. Tiếng kêu không rõ nghĩa, lại khe khẽ như tiếng mèo con, nhưng lại khiến gã “chó điên” nào đó có cảm giác như bị điện giật. Một luồng nóng rực bỗng giật khắp toàn thân của hắn và đánh thẳng xuống vị trí nhạy cảm phía dưới. Thái Lãnh Hàn như đang cầm một cục than hồng đỏ rực, hắn cuống cuồng buông tay ra, đứng bật dậy. Cảm giác căng thẳng vẫn không hề giảm bớt. Thái Lãnh Hàn lúng túng quay lưng, che giấu thứ “vũ khí” đang cộm lên dưới lớp vài. Hắn vất vả tìm cớ rời đi:

- Anh… đi tắm trước đã. Em cứ… cứ nghỉ ngơi đi.

Nói rồi, Thái Lãnh Hàn đi như chạy lên lầu. Triệu Uyển Nhu sững sờ nhìn theo bóng lưng cao lớn của Thái Lãnh Hàn nhanh chóng khuất dạng mà vô cùng khó hiểu. Bàn chân của cô buông thõng xuống, chạm vào thành ghế. Cảm giác ấm áp vừa rồi bỗng chốc đổi thành sự lạnh lẽo, khó chịu.

Hai người gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến Ha Ha đang thiu thiu ngủ giật mình sủa lên một tiếng. Lần này không phải do Ha Ha phá rối không khí của “cha mẹ” đâu nhé!
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 259: Tự ngược đãi bản thân



Thái Lãnh Hàn không nghe được tiếng sủa của Ha Ha, càng không nhìn thấy vẻ sững sờ của Triệu Uyển Nhu. Sau khi đã chạy lên lầu, Thái Lãnh Hàn đã đóng sầm cửa lại và lao ngay vào phòng tắm. Không kịp cởi trang phục ra, Thái Lãnh Hàn đã mở vòi hoa sen rồi đứng vào giữa những giọt nước lạnh ngắt. Trời đã về khuya, nước lạnh càng thêm lạnh, Thái Lãnh Hàn tái hết cả môi. Nhưng chỉ có dùng nước lạnh như thế hắn mới có thể tạm thời dập tắt ngọn lửa đang hừng hực trong thân thể.

Sau vài phút, khi cái lạnh đã hoàn toàn xâm chiếm cơ thể, khiến bộ phận đang vươn lên cao nào đó ấm ức chịu xìu xuống, Thái Lãnh Hàn mới có thể thả lỏng. Hắn tắt vòi hoa sen rồi tựa lưng vào vách tường lạnh ngắt, thở ra một hơi và dần dần trượt xuống, ngồi xổm run rẩy trong bồn tắm. Trong lòng của hắn lúc này cũng lạnh ngắt trong hai luồng suy nghĩ vừa tiếc vừa sợ. Ban nãy, suýt chút nữa thì hắn đã làm chuyện đó với Triệu Uyển Nhu rồi.

Thái Lãnh Hàn thấp giọng mắng một câu:

- Khốn kiếp!

Hắn tự cảm thấy bản thân đúng là là đồ khốn kiếp. Hắn chỉ mới cầm lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu mà đã muốn giở trò cầm thú với cô rồi. Thế nhưng mà, vừa mắng bản thân xong, Thái Lãnh Hàn lại không thể tự chủ mà nhớ lại bộ dáng của Triệu Uyển Nhu ban nãy. Bàn chân bé xinh trắng nõn của cô, đôi mày khẽ nhíu lại của cô, chiếc răng ngà cắn nhẹ vào bờ môi đỏ thắm căng mọng của cô, đôi mắt long lanh ngấn nước của cô,… Tất cả những thứ đó đều là những đòn tấn công trực diện mà Thái Lãnh Hàn không thể nào chống đỡ nổi. Chỉ nghĩ đến thôi, chỉ nhớ lại thôi, mà thân thể của Thái Lãnh Hàn đã bắt đầu có phản ứng nữa rồi. Thái Lãnh Hàn đành phải đưa tay mở lại vòi hoa sen và hứng nước lạnh thêm một lần nữa.

Trong lúc Thái Lãnh Hàn đang tự ngược đãi bản thân bằng cách tắm nước lạnh giữa đêm khuya, thì bên dưới phòng khác, Triệu Uyển Nhu cũng đang tự ngược đãi bản thân bằng những suy nghĩ linh tinh. Không hiểu sao, khi đưa mắt nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Thái Lãnh Hàn, khi đôi tai nghe được tiếng cửa phòng đóng sầm lại đanh gọn, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại bật ra nỗi băn khoăn và thắc mắc lẫn ấm ức khi làm vợ của Thái Lãnh Hàn ở cả hai kiếp: Thái Lãnh Hàn đã và đang và vẫn đang yêu thầm một người phụ nữ nào đó.

Triệu Uyển Nhu cẩn thận ngẫm nghĩ lại tất cả những manh mối mà cô có được trong cả hai kiếp và chua xót nhận ra: Cô vẫn không hề biết người phụ nữ đó là ai, cô càng không đủ cơ sở để “nhận vơ” rằng người phụ nữ mà Thái Lãnh Hàn yêu thầm có phải là cô hay không. Bởi vì, tảng băng lạnh ngắt nào đó giấu việc này rất kín kẽ. Thậm chí ngay cả khi đi dạo ở bờ hồ hôm trước, lúc Triệu Uyển Nhu đã thổ lộ cho Thái Lãnh Hàn biết rằng người đàn ông mà cô yêu là hắn, thì Thái Lãnh Hàn vẫn chưa từng hé lộ về việc hắn có yêu thầm người phụ nữ nào hay không. Nhưng có vẻ như, người phụ nữ mà Thái Lãnh Hàn vẫn luôn giấu trong tim không phải là cô? Nếu không, tại sao hắn lại không nói ra cho cô biết? Cộng thêm với bóng lưng rời đi vội vã ban nãy của Thái Lãnh Hàn, nghi ngờ của Triệu Uyển Nhu lại càng thêm lớn mạnh.

Triệu Uyển Nhu đứng bật dậy. Cô không muốn dồn nén nghi ngờ trong lòng nữa. Cô phải hỏi Thái Lãnh Hàn cho ra lẽ. Cô phải buộc Thái Lãnh Hàn nói rõ ràng xem hắn có yêu cô hay không, và hắn có đang yêu thầm người phụ nữ nào hay không. Triệu Uyển Nhu đã chịu quá đủ những ngày phải im lặng tự mình dò xét rồi. Cô muốn giải quyết dứt khoát chuyện này một lần cho xong, không để dây dưa thêm nữa.

Nghĩ là làm, Triệu Uyển Nhu liền tiến về phía cầu thang. Nhưng chiếc váy quá dài lại bắt đầu phủ xuống đôi chân trần của cô. Triệu Uyển Nhu nhớ ra, chân của cô vừa được thoa dầu nóng. Cảm giác ấm áp và thô ráp mà bàn tay của Thái Lãnh Hàn xoa bóp chân cho cô vẫn như còn đọng lại. Triệu Uyển Nhu không muốn lớp dầu nóng mang theo sự quan tâm chăm sóc của tảng băng ngốc nào đó bị lớp vải làm thấm mất. Cô đưa cả hai tay túm lấy vạt váy, kéo cao lên, để lộ bắp chân trắng nõn.

Cứ như thế, Triệu Uyển Nhu chậm rãi bước từng bước lên cầu thang như một nàng công chúa đi tìm hạnh phúc của chính mình. Thế nhưng, trang phục hiện tại quá rườm rà khiến “công chúa” khá vất vả mới có thể lên đến được trước cửa phòng. Triệu Uyển Nhu bước vào phòng thì thấy cánh cửa phòng tắm đang đóng, bên trong phòng tắm vẳng ra tiếng nước chảy. Cô đoán là Thái Lãnh Hàn còn đang tắm. Thế là, Triệu Uyển Nhu định tranh thủ thời gian, thay bộ lễ phục vướng víu này ra cho thoải mái để có thể nói chuyện được lâu dài và nghiêm túc với Thái Lãnh Hàn.

Tuy nhiên, khi Triệu Uyển Nhu với tay ra phía sau để cởi khóa chiếc váy thì mới nhớ ra, ngoài cái khóa cài, phía sau váy còn được thắt một sợi dây lụa làm duyên. Sợi dây được luồn khéo léo và chắc chắn, trước đó còn được thím Hai cẩn thận thắt thành một mối nơ nên không dễ tháo ra.
 
Back
Top Bottom