Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 240: Nỗi bất an mơ hồ



Thế nên, trong khi Phương Hiệp Hòa và Triệu Uyển Nhu đang sửng sốt vì lời thả thính vừa đột ngột lại vừa chân thành tha thiết của Thái Lãnh Hàn, thì “tổng tài” Thái Lãnh Hàn nào đó lại đang vừa tự trách vừa hối hận sâu sắc khi chỉ vài lời buột miệng đã khiến bản thân phải đối diện với nguy cơ bị xếp chung vào hàng ngũ của những kẻ là “tổng tài bá đạo” vừa đáng ghét vừa đáng sợ vừa đáng căm giận lại còn đáng bị khinh bỉ.

Cũng may là Triệu Uyển Nhu vẫn luôn để mắt quan sát “tổng tài” nào đó, nên cô nhanh chóng nhận ra, tảng băng ngốc vừa mới biết thả thính của mình lại sắp quay lại dáng vẻ lạnh lẽo u uất xưa cũ. Lần này đến lượt Triệu Uyển Nhu không kịp quản tâm trí và cái miệng của mình. Cô bước tới, túm lấy cánh tay đang buông thõng của Thái Lãnh Hàn. Sau đó, Triệu Uyển Nhu nhón chân lên, kề sát đôi môi mọng thắm vào tai của Thái Lãnh Hàn, thì thầm:

- Được rồi, em xinh đẹp thế nào cũng chỉ để cho một mình anh ngắm thôi, có được chưa?

Khi nói, Triệu Uyển Nhu phà làn hơi thơm mát từ cái miệng xinh thắm của cô vào gò má của Thái Lãnh Hàn khiến hắn cảm thấy nhột nhạt đến đê mê. Bộ phận nào đó của “tổng tài” lại có khuynh hướng rục rịch muốn trỗi dậy, chứng tỏ sự “bá đạo”. Thái Lãnh Hàn sợ đến suýt nữa thì nhảy dựng. Hắn vội nghiêm nghị nhìn Phương Hiệp Hòa, cố gắng phân tán sự chú ý của bản thân, lạnh giọng nói:

- Chúng ta mau đi thôi, đừng để trễ giờ!

Phương Hiệp Hòa có chút ấm ức khi bị sếp quẳng cho một bộ mặt lạnh. Nhưng lúc này, Triệu Uyển Nhu đã khép chặt chiếc áo khoác to sự đang trùm lên thân thể của cô, bắt đầu bước ra khỏi cửa. Thái Lãnh Hàn nơm nớp đuổi theo, ngập ngừng:

- Nếu… em không muốn mặc áo khoác thì…

Triệu Uyển Nhu liếc tảng băng đang lúng túng nào đó. Đôi môi của cô nhoẻn lên thành nụ cười:

- Em không muốn mặc áo khoác, nhưng áo này, em muốn mặc.

Thái Lãnh Hàn ngẩn ngơ hỏi:

- Tại sao?

Nụ cười của Triệu Uyển Nhu càng tươi hơn:

- Vì đây là áo của anh, áo này… có hơi ấm và hương vị của anh.

Đến lượt Thái Lãnh Hàn ngơ ngác. Còn Phương Hiệp Hòa thì có cảm giác bị nghẹn. Anh bị “sặc thính” rồi đây này. Cặp vợ chồng trước mặt Phương Hiệp Hòa vừa thả thính tung tóe, vừa thồn “cơm chó” khắp nơi thế này, thật đúng là làm cho người xung quanh vừa ngưỡng mộ vừa nghẹn họng thật mà.

Phương Hiệp Hòa ấm ức bước ra xe, ngồi vào ghế tài xế. Thím Hai cũng mang chiếc hộp đựng cái bình sẽ dùng làm vật đấu giá ra xe. Thái Lãnh Hàn nhìn sang Triệu Uyển Nhu, thấy cô cũng đang nhìn hắn. Hai ánh mắt chạm nhau, Triệu Uyển Nhu lại mỉm cười, khoác lấy cánh tay của Thái Lãnh Hàn, cùng hắn bước đi.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự, di chuyển ra đường lớn. Trên đường, Thái Lãnh Hàn cứ lâng lâng như đang ngồi trên mây. Triệu Uyển Nhu ngồi cạnh bên hắn, hơi ấm và hương thơm từ cơ thể của cô như phảng phất quanh chóp mũi của hắn. Trong ánh chiều vàng ươm như mật, gương mặt đã được trang điểm của Triệu Uyển Nhu càng trở nên diễm lệ chẳng khác gì một tiên nữ giáng trần khiến Thái Lãnh Hàn có cảm giác như hắn đang nằm mơ vậy.

Thật ra, lúc này Triệu Uyển Nhu cũng có cảm giác chẳng khác gì như Thái Lãnh Hàn. Cạnh bên cô, tảng băng nào đó cứ len lén liếc nhìn cô suốt buổi. Ánh mắt của hắn quá tha thiết, quá nóng bỏng, khiến Triệu Uyển Nhu lại nóng bừng cả gương mặt. Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn trong ráng chiều ngọt ngào càng tăng thêm vẻ đẹp trai và giảm đi phần nào góc cạnh khiến hắn gần như trùng khớp với hình tượng “bạch mã hoàng tử” trong lòng của Triệu Uyển Nhu, dù lúc này hắn không hề mặc áo trắng.

Cứ như thế, hai người ngồi bên nhau, im lặng nhưng lại toát ra một sự hòa hợp đến không ngờ. Phương Hiệp Hòa phải tập trung toàn bộ định lực và nhẫn nại gần nửa đời của mình mới có thể không ngoảnh lại ngắm nhìn hình ảnh tình tứ sau lưng mà lái xe đến nơi được an toàn. Không chỉ vậy, Phương Hiệp Hòa thậm chí còn phải thở nhẹ hơn, để giảm đến mức tối thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, tránh để gây ra ảnh hưởng đến khoảnh khắc ngọt ngào hiếm hoy của sếp kiêm bạn thân.

Tuy nhiên, cho dù Phương Hiệp Hòa có cố gắng tránh làm “bóng đèn” đến thế nào, thì cuối cùng anh vẫn phải xen vào sự im lặng tình tứ của Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, xe đã đến địa điểm tổ chức buổi dạ tiệc. Phương Hiệp Hòa tằng hắng mấy cái, nhẹ giọng thông báo:

- Anh Hàn, đã tới nơi rồi.

Thái Lãnh Hàn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Phía trước chiếc xe của bọn họ đang có vài chiếc xe khác đang đậu. Từ trên xe, những vị khách đến tham dự bữa tiệc đang lần lượt bước xuống. Bọn họ đều ăn mặc sang trọng, phong thái quý phái. Bất giác, Thái Lãnh Hàn quay sang nhìn Triệu Uyển Nhu một cái. Ngay cả bản thân Thái Lãnh Hàn cũng không thể hiểu được vì sao hắn lại nhìn Triệu Uyển Nhu, và nhìn cô như thế để làm gì. Triệu Uyển Nhu cũng không hiểu, nhưng cô cảm nhận được nỗi bất an mơ hồ của tảng băng ngốc nhà mình. Thế nên, đôi môi của Triệu Uyển Nhu lại nhoẻn lên thành một nụ cười.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 241: Vừa buồn cười vừa tự hào



Nụ cười tươi thắm của Triệu Uyển Nhu khiến Thái Lãnh Hàn vừa tăng thêm cảm giác không chân thực, vừa vui vui trong bụng. Vài phút sau, khi người trên những chiếc xe kia đã lần lượt bước xuống xong, tới lượt chiếc xe của Thái Lãnh Hàn viến vào. Phương Hiẹp Hòa thuần thục đưa xe đến dừng trước mép thảm đỏ đón khách. Nhân viên tiếp tân tiến tới, mở cửa xe, mời Triệu Uyển Nhu bước xuống.

Triệu Uyển Nhu vẫn chưa vội xuống xe mà chờ Thái Lãnh Hàn xuống trước. Sau đó, cô mới bước xuống bên cạnh hắn, khoác tay vào cánh tay của hắn, thân mật cùng bước trên thảm đỏ.

Vì buổi dạ tiệc này có ý nghĩa rất nhân văn, lại quy tụ khá nhiều những người trong giới nhà giàu và những người nổi tiếng ở nhiều lĩnh vực, đặc biệt là các ca sĩ, diễn viên. Thế nên con đường trải thảm đỏ khá rộng và khá dài, để các phóng viên và người hâm mộ có thể chụp ảnh, đưa tin, phỏng vấn hoặc giao lưu với khách mời. Đêm đó lại có nhiều gió mang theo khí lạnh, khiến đa số các khách mời, nhất là những vị khách nữ đang mặc những trang phục quyến rũ, để lộ không ít da thịt, bị gió thổi lạnh đến mức nổi hết cả da gà, mặt tái đi trông thấy. Chỉ có Triệu Uyển Nhu là được ủ ấm trong chiếc áo khoác dày cộm, to sụ vẫn còn vương hương vị của Thái Lãnh Hàn nên không cảm thấy lạnh một chút nào. Gương mặt của Triệu Uyển Nhu hồng hào như cánh hoa đào càng trở nên diễm lệ và nổi bật giữa đám đông khiến Thái Lãnh Hàn không nỡ rời mắt.

Ngược lại, ánh mắt của Triệu Uyển Nhu thì nhanh chóng bắt gặp bóng dáng thân quen của Vương Thiên Bích. Cô kéo nhẹ tay của Thái Lãnh Hàn, thấp giọng thông báo:

- Thiên Bích đang ở đằng kia. Chúng ta mau đến đó đi.

Nói rồi, Triệu Uyển Nhu bước nhanh hơn về phía cô bạn thân. Cánh tay của Triệu Uyển Nhu vẫn níu c.h.ặ.t t.a.y của Thái Lãnh Hàn. Vậy nên, khi cô bước đi, Thái Lãnh Hàn cũng phải sải bước dài hơn để theo kịp cô, không gây vướng víu.

Nhanh như một chú sóc, Triệu Uyển Nhu đã kéo Thái Lãnh Hàn đến trước mặt hai bố con Vương Thiên Bích. Khẽ cúi đầu chào, Triệu Uyển Nhu cất giọng nhẹ nhàng:

- Cháu chào chú ạ.

Ông Vương Thiên Long cũng gật đầu chào đáp lễ. Ánh mắt của ông thoáng nhìn lướt qua Thái Lãnh Hàn một cái, bộ dáng vừa khách sáo vừa xa cách. Thái Lãnh Hàn bất giác tự âm thầm kiểm tra lại bản thân xem có gì không ổn hay không. Hắn không muốn để xảy ra sơ sót gì, khiến Triệu Uyển Nhu bị ảnh hưởng.

Thật ra, Thái Lãnh Hàn đã quá nhạy cảm trước ánh nhìn của ông Vương Thiên Long. Cũng có thể vì hắn chưa biết về tính cách của ông ấy. Dáng vẻ của ông Vương Thiên Long lúc nào cũng lạnh nhạt và xa cách như vậy, với ai cũng vậy, trừ những lúc ở trong nhà riêng và bên cạnh vợ con thì ông ấy mới có một chút ấm áp mà thôi. Vậy nên, Triệu Uyển Nhu đã quen bị ông Vương Thiên Long xem như không khí mỗi khi gặp nhau ở bên ngoài biệt thự nhà họ Vương rồi. Cũng chính vì thế, cô chưa thể phát hiện ra sự căng thẳng nhất thời của Thái Lãnh Hàn. Một phần nữa là bởi vì, lúc này, Vương Thiên Bích đã nhanh nhẹn bước tới, khoác lấy bên cánh tay còn lại của Triệu Uyển Nhu, tạo thành một hàng bốn người cùng bước đi trên thảm đỏ.

Đi được vài bước, Vương Thiên Bích kề tai Triệu Uyển Nhu, hỏi nhỏ:

- Sao hôm nay cậu lại trùm kín mít như cái bánh chưng thế này?

Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa tự hào đáp:

- Có một người sợ tôi bị lạnh đấy mà.

- Oh, mình còn tưởng, hôm nay cậu sẽ không bị bố mẹ trùm kín mít nữa thì sẽ có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ quyến rũ của cậu rồi. Không ngờ, còn có người cũng sợ cậu bị lạnh chẳng kém gì bố mẹ của cậu, nhỉ?

Ánh mắt của Vương Thiên Bích liếc về phía Thái Lãnh Hàn, nửa như dò xét, nửa lại như trêu chọc. Thái Lãnh Hàn có chút chột dạ, mím môi trưng ra khuôn mặt lạnh quen thuộc. Dáng vẻ lạnh lùng của Thái Lãnh Hàn ngay lập tức xuất hiện, cộng thêm bộ dáng lạnh nhạt xa cách của ông Vương Thiên Long, lại còn kèm theo nhưng cơn gió cuối đông đang thổi không ngừng,… Tất cả hòa vào nhau, khiến Vương Thiên Bích có cảm giác mình đang ở bên trong một cái tủ lạnh đang hoạt động hết công suất vậy. Vương Thiên Bích rùng mình một cái, lầu bầu:

- Hừ, không có ai ép buộc mình mặc áo khoác hết, cho nên giờ mình lạnh quá đi. Sao đường vào sảnh lại dài đến như thế này? Bố, chúng ta đi nhanh một chút, vào trong cho đỡ lạnh đi ạ.

Vương Thiên Bích vừa càu nhàu vừa giục bố. Ông Vương Thiên Long có chút muốn trợn mắt lên trời. Công chúa của nhà ông nói thế là đang trách khéo ông, đúng không? Nhưng mà, với bản tính “nữ vương” kia, Vương Thiên Bích sẽ ngoan ngoãn chịu mặc áo khoác vào sao? Trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, ông Vương Thiên Long chiều theo ý của con gái, bước nhanh hơn. Vương Thiên Bích vẫy tay với Triệu Uyển Nhu vài cái rồi nhanh chóng đi vào bên trong hội trường để “tránh rét”.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 242: Áy náy tự trách



Triệu Uyển Nhu vẫy tay, ra hiệu cho Vương Thiên Bích rời đi trước. Một phần là bởi vì cô không thể đi nhanh được, do chiếc váy dạ hội vướng víu. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu có khoác chiếc áo to sụ, dày cộm bao bọc nên cô không hề cảm thấy lạnh. Nhưng lý do lớn hơn cả là bởi vì Triệu Uyển Nhu lo lắng, nếu cô bước nhanh theo Vương Thiên Bích thì không biết Thái Lãnh Hàn có lại nghĩ ngợi linh tinh gì hay không. Thế là Triệu Uyển Nhu vẫn cứ điềm nhiên bước chậm rãi từng bước bên cạnh Thái Lãnh Hàn.

Hai người cứ bình thản bước cạnh nhau như thế, khi sắp đến khu vực ký tên khách mời thì bỗng họ nghe có những âm thanh của một đám phụ nữ đang trò chuyện. Lẽ ra Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu không chú ý đến việc trò chuyện của nhựng người khác làm gì, nếu như trong cuộc trò chuyện kia không nhắc đến tên của Triệu Uyển Nhu. Mở đầu là một giọng nữ thì thào:

- Này, người đó có phải là Triệu Uyển Nhu không?

Một giọng khác, cũng là của phụ nữ, trong trẻo hơn, chắc nịch hơn:

- Đúng vậy, chính là cô ta.

- Sao cô ta lại ăn mặc kỳ quái như thế để đi dự dạ tiệc vậy?

Giọng nữ trong trẻo kia đáp lại, ngữ điệu có phần cao hơn, tỏ ra châm chọc:

- Cô không biết gì sao? Triệu Uyển Nhu vừa kết hôn với một gã trước kia làm nghề nhặt ve chai đấy. Có lẽ vì thế mà gu thẩm mỹ và ánh mắt của cô ta đã trở nên rác rưởi hơn.

Những tiếng cười rúc rích vang lên đầy giễu cợt. Thái Lãnh Hàn đứng sững lại. Gương mặt của hắn vẫn lạnh ngắt, nhưng đôi mắt đã ngập tràn lửa giận. Những người này sao lại dám nói năng như thế về Triệu Uyển Nhu? Tuy nhiên, khi nhìn lại xung quanh, Thái Lãnh Hàn cũng không thể nào chối bỏ được một sự thật rằng, giữa muôn hồng nghìn tía là những người phụ nữ mặc lễ phục khoét sâu, bó sát, mỏng manh,… thì Triệu Uyển Nhu bị trùm kín bởi chiếc áo khoác to sự của hắn đúng là có vẻ hơi lạc lõng. Hơn nữa, lý do để Triệu Uyển Nhu bị đám người kia khinh bỉ, chê bai vốn là bởi vì cô phải kết hôn với hắn, một kẻ đã từng phải đi nhặt ve chai để sống qua ngày. Đây là sự thật, không thể nào chối cãi được. Thái Lãnh Hàn có cảm giác giữa lồng n.g.ự.c có một tảng đá vừa to vừa nặng chặn ngang, khiến hắn uất nghẹn, muốn nuốt xuống cũng không được, mà muốn tống ra cũng không xong.

Triệu Uyển Nhu thì bình tĩnh hơn. Dù sao thì cô cũng là người đã từng sống qua hai đời. Trong kiếp trước, khi Triệu Uyển Nhu phải đi một mình đến buổi dạ hội, chịu cái lạnh như cắt da từ những cơn gió bên ngoài, còn phải nghe những lời châm chọc, chế giễu còn nặng nề, trịch thượng và trực tiếp hơn như thế gấp nhiều lần. Khi ấy, Triệu Uyển Nhu còn có thể dùng sự nhã nhặn và lịch thiệp của mình khiến cho đám người kia tự thấy kém duyên mà im miệng. Huống hồ chi lúc này Triệu Uyển Nhu đang hưởng thụ sự ấm áp do chiếc áo khoác mang lại, bên cạnh cô còn có Thái Lãnh Hàn đi cùng như một hiệp sĩ bảo vệ công chúa, đám người kia cũng không dám đến trước mặt cô nhảy nhót mà chỉ dám nấp trong góc khuất mà dùng lời lẽ châm chọc một cách hèn hạ như thế, Triệu Uyển Nhu chỉ xem như ruồi muỗi vo ve bên tai mà thôi. Những lời lẽ do ghen ăn tức ở như thế, đối với Triệu Uyển Nhu, căn bản còn không nhột, không ngứa như bọn ruồi muỗi có thể gây ra cho cô nữa là.

Vậy nên, Triệu Uyển Nhu không hề cảm thấy tức giận giống như Thái Lãnh Hàn. Tuy nhiên, sự bình thản của Triệu Uyển Nhu lại càng khiến cho Thái Lãnh Hàn cảm thấy áy náy và tự trách nhiều hơn. Xem ra, vì phải làm vợ của một kẻ chẳng ra gì như hắn mà Triệu Uyển Nhu đã thường xuyên phải chịu đựng những lời châm chọc, khinh bỉ, chế giễu như thế rất nhiều lần rồi. Cho nên cô mới có thể điềm nhiên như thế. Là bởi vì cô đã quen rồi, hay bởi vì không thèm tức giận? Dù thế nào đi nữa, Thái Lãnh Hàn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có lỗi với Triệu Uyển Nhu vô cùng. Nghẹn thêm một lúc nữa, Thái Lãnh Hàn mới thấp giọng nói khẽ:

- Xin lỗi em!

- Hả?

Đột nhiên nghe Thái Lãnh Hàn cất lời xin lỗi, Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Thái Lãnh Hàn khịt mũi, tiếp tục nhỏ giọng nói khẽ:

- Em… cởi áo khoác này ra đi!

Lúc này Triệu Uyển Nhu mới hiểu được lý do Thái Lãnh Hàn xin lỗi cô. Nhất định là tảng băng ngốc này đã nghe những ong tiếng ve kia mà suy nghĩ linh tinh nữa rồi. Cô mỉm cười, dịu dàng nói:

- Không cần đâu. Bọn họ đang ghen tị khi thấy em được ấm áp đó. Ngay cả Thiên Bích còn cảm thấy ghen tị khi em được anh chăm sóc chu đáo đến thế còn gì?

Thái Lãnh Hàn vẫn chưa yên dạ:

- Nhưng… bọn họ nói khó nghe như thế…

Triệu Uyển Nhu vẫn mỉm cười:

- Đúng vậy, bọn họ nói rất khó nghe, vậy thì chúng ta đừng thèm nghe bọn họ nói. Dù sao thì họ cũng không dám đến nói trước mặt em. Cứ mặc kệ bọn họ hứng gió lạnh mà mở miệng thối đi, để em kẻ nào sẽ bị đau bụng, bị cảm lạnh, bị đau họng.

Triệu Uyển Nhu vừa nói xong thì quả nhiên sau lưng cô vang lên tiếng ho lẫn tiếng sặc và tiếng hắt hơi. Ngọn lửa tức giận đang âm ỉ cháy trong lòng của Thái Lãnh Hàn cũng nhanh chóng tắt rụi. Ừ, thì cứ để đám ruồi nhặng thích vo ve lời thị phi kia tự nhận lãnh quả báo của chúng đi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 243: Tâm trạng mâu thuẫn và phức tạp



Sau khi bỏ những lời thị phi ở sau lưng, Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn điềm nhiên sóng bước bên nhau tiến về phía bàn ký tên. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn chưa bao giờ là người dễ bỏ qua như thế, đặc biệt là với những kẻ đã dám xúc phạm đến tiên nữ trong lòng của hắn. Thế nên, trước khi vào hội trường, Thái Lãnh Hàn vẫn ngoái nhìn và ghi nhớ đặc điểm của những người phụ nữ vừa châm chọc Triệu Uyển Nhu. Sau đó, khi đã vào bên trong Hội trường, Thái Lãnh Hàn tiếp tục chú ý quan sát để nhớ tên họ và chức danh, nơi làm việc hoặc quan hệ của từng người phụ nữ nhiều chuyện kia, Tiếp đến, Thái Lãnh Hàn lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lê Thiên Chi, luật sư kiêm “tình báo” của Tập đoàn Thắng Lợi:

“Điều tra về những người này giúp tôi.”

Khi thấy Lê Thiên Chi trả lời bằng hai ký tự OK, Thái Lãnh Hàn mới tạm hài lòng, cất điện thoại vào túi. Sau hôm nay, hắn nhất định sẽ dạy cho đám nhiều chuyện kia một bài học. Trong quá khứ, Thái Lãnh Hàn chỉ là một thằng nhặt ve chai, hắn đã có thể dựa vào m.á.u “chó điên” trong người mà không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến những người mà hắn yêu quý. Thì nay, khi Thái Lãnh Hàn đã là Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Thắng Lợi, hắn càng không cho phép bản thân bỏ qua khi những người mà hắn yêu thương bị kẻ khác làm tổn thương. Nhất là khi, đối tượng bị tấn công bằng bạo lực ngôn ngữ ấy lại là Triệu Uyển Nhu, và nguyên nhân sâu xa lại bởi vì có liên quan đến hắn.

Bên trong hội trường có điều hòa không khí, nên chẳng mấy chốc, hơi lạnh đã tan đi. Thái Lãnh Hàn bước lùi xuống một chút, đứng sau lưng của Triệu Uyển Nhu. Rời khỏi bàn tay mềm mại thơm thơm của Triệu Uyển Nhu, trong lòng của Thái Lãnh Hàn cũng trầm xuống. Nhưng hắn vẫn cố gắng cắn răng nhịn sự hụt hẫng, đưa tay cởi chiếc áo khoác to sụ trên người của Triệu Uyển Nhu xuống. Ngay lập tức, đã có một nhân viên phục vụ tiến tới, nhận lấy chiếc áo khoác ấy và mang đến máng vào giá áo trong góc khuất. Thái Lãnh Hàn gật nhẹ đầu, trong lòng thầm khen những người tổ chức bữa tiệc nào rất chu đáo và tỉ mỉ.

Sau khi được tháo chiếc áo khoác nặng nề, Triệu Uyển Nhu cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Bộ váy dạ hội của cô cũng phát huy tối đa công dụng của nó, thu hút không ít những ánh nhìn về phía Triệu Uyển Nhu, trong đó vừa có sự ngưỡng mộ, sự chiêm ngưỡng và cả sự ghen tị. Triệu Uyển Nhu không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh. Một phần là bởi vì tính cách của cô vốn đã rèn luyện được sự bình thản trước cái nhìn của kẻ khác; nhưng phần lớn hơn là bởi vì Triệu Uyển Nhu vừa nhìn thấy được những bóng dáng quen thuộc, những điều khiến cô quan tâm hơn.

Thế là Triệu Uyển Nhu hớn hở tiến về phía của những người thân quen đang đứng. Nhưng đi được vài bước, Triệu Uyển Nhu mới nhận ra, Thái Lãnh Hàn không đi theo. Triệu Uyển Nhu quay lại, nhanh chóng bắt gặp nét hụt hẫng thẫn thờ của Thái Lãnh Hàn. Trong lòng Triệu Uyển Nhu bỗng nhói lên một cái, xót xa. Lúc này cô mới nhớ ra, dường như đây là lần đầu tiên Thái Lãnh Hàn đến tham dự buổi dạ tiệc của Hiệp hội các Mạnh thường quân. Đa số những người đến làm khách ở đây đều không phải là chỗ quen biết với Thái Lãnh Hàn. Trong lúc này, Triệu Uyển Nhu lại còn bước đi trước một mình như thế. Không cần phải suy nghĩ nhiều, Triệu Uyển Nhu cũng có thể đoán được, trong lòng tảng băng ngốc nhà cô chắc chắn là lại đang suy diễn linh tinh nữa rồi.

Thái Lãnh Hàn đúng là đã suy diễn linh tinh. Việc Triệu Uyển Nhu tỏ ra nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng khi vừa được tháo chiếc áo khoác kia ra đã giáng một đòn khá mạnh vào tâm hồn đầy vết thương của hắn. Vừa rồi, Triệu Uyển Nhu còn bước đi về phía trước như thế, càng khiến Thái Lãnh Hàn có cảm giác cô đang muốn rời bỏ hắn. Lòng dạ của Thái Lãnh Hàn như miếng thịt dưới tay đầy bếp làm xíu mại, bị băm cho nát bét. Hắn vừa sợ hãi, muốn kéo Triệu Uyển Nhu lại. Hắn vừa lo lắng, muốn nối gót theo Triệu Uyển Nhu. Nhưng đồng thời, hắn lại vừa sợ vừa lo, không biết phải hành động như thế nào để Triệu Uyển Nhu đừng vứt bỏ hắn.

Tâm trạng của Thái Lãnh Hàn mâu thuẫn và phức tạp như thế, chính hắn cũng không thể hiểu nổi, không thể biết được rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì, đang muốn gì và cần phải làm gì. Thế nên, Tổng giám đốc của Tập đoàn Thắng Lợi vẫn giữ gương mặt lạnh ngắt, đứng sừng sững một cỗ như một cột băng to lớn, nhưng thật ra, trong lòng của hắn, và cả trong đầu của hắn vốn đã hỗn loạn và hỗn độn đến mất cả phương hướng luôn rồi.

Triệu Uyển Nhu nhè nhẹ thở ra một hơi. Cô đúng là đã hơi sơ ý, không chú tâm đến cảm nhận của một người có nội tâm nhạy cảm như Thái Lãnh Hàn. Nhưng không sao, biết sai mà sửa thì vẫn còn chưa muộn. Triệu Uyển Nhu vội dừng lại, trừng mắt nhìn Thái Lãnh Hàn một cái rồi phụng phịu đưa cánh tay thon thả của mình về phía hắn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 244: Tuyệt chiêu của thỏ con



Thái Lãnh Hàn đang ngẩn người thì bị Triệu Uyển Nhu trừng mắt một cái, giật thót hết cả tim. Lẽ nào hắn đã làm gì để cô tức giận rồi? Nếu bây giờ hắn rời khỏi chỗ này, không làm phiền đến cô, không khiến cô bị liên lụy chịu tiếng xấu chung, thì còn có thể kịp… cứu vãn được gì không? Trong đầu vừa nghĩ tới ý đó, chân của Thái Lãnh Hàn đã lùi về phía sau, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy. Thái Lãnh Hàn thà là chấp nhận nhục nhã trốn chạy khỏi chỗ này, còn hơn phải nhìn thấy sự chán ghét của Triệu Uyển Nhu.

Thế nhưng trước khi gã chó điên hèn nhát nào đó kịp bỏ chạy thì bé thỏ con của hắn đã nghẹn ngào kêu lên khe khẽ:

- Thái Lãnh Hàn, anh muốn bỏ rơi em sao?

Chân của Thái Lãnh Hàn như bị hóa đá. Sao hắn lại có thể bỏ rơi cô? Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi. Nhưng ngẫm lại, hình như hành động bỏ đi của hắn lúc này, quả thật dễ khiến Triệu Uyển Nhu lẫn mọi người chứng kiến đều nghĩ rằng hắn muốn bỏ mặc Triệu Uyển Nhu ở lại một mình.

Suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn lại xoay chuyển một lần nữa nhanh như chớp. Nếu so giữa việc hắn ở lại và bị Triệu Uyển Nhu chán ghét với việc hắn rời đi và khiến Triệu Uyển Nhu bị mọi người đàm tiếu, Thái Lãnh Hàn không thèm nghĩ gì nữa, chọn luôn việc trước.

Dù sao thì… chỉ cần Triệu Uyển Nhu vẫn còn phải dính líu với hắn trong cuộc hôn nhân này thì cho dù hắn có ở lại đây hay trốn chạy khỏi đây, Triệu Uyển Nhu đều sẽ bị liên lụy.

Nhưng nếu hắn ở lại đây, ít ra, hắn còn có thể giảm được một chút tai tiếng cho Triệu Uyển Nhu.

Bởi vì, nếu có mặt của hắn, những người ghét hắn sẽ chỉ chỉa mũi dùi vào hắn; còn những kẻ ghen tị với Triệu Uyển Nhu, trước mặt tảng băng như hắn, có lẽ cũng không dám làm gì hay nói gì quá đáng.

Hơn nữa, Thái Lãnh Hàn quyết định, bất cứ kẻ nào dám động đến bé thỏ con của hắn, thì hắn sẽ ghim kẻ đó vào danh sách đen thui của bản chất chó điên trong lòng, sau đó sẽ từ từ dạy cho bọn họ một bài học khiến họ sau này có nhìn thấy Triệu Uyển Nhu cũng chỉ dám đi đường vòng.

Sau khi đã nhanh chóng xoay chuyển mạch suy nghĩ sang một hướng trái ngược hoàn toàn với ý định ban nãy, Thái Lãnh Hàn rút chân trở về. Hắn sẽ không đi đâu nữa. Hắn tuyệt đối không để cho bất cứ ai có cơ hội nghĩ rằng hắn bỏ rơi Triệu Uyển Nhu, đặc biệt là không để cho thỏ con của hắn tủi thân, dù chỉ là một chút.

Triệu Uyển Nhu nhìn ánh mắt của Thái Lãnh Hàn thay đổi gần như liên tục mà vừa cảm động vừa khó hiểu. Tảng băng ngốc nhà cô chắc chắn là đã suy diễn linh tinh gì đó rồi. Vậy mà chỉ vì một câu hỏi của cô mà hắn đã ổn định và kiên định trở lại. Triệu Uyển Nhu âm thầm tự kiểm điểm và tự phê bình bản thân. Sau đó, cô nhanh chóng sửa chữa hành động sơ ý của mình khiến tảng băng nào đó nghĩ linh tinh.

Triệu Uyển Nhu quay hẳn người lại, bước nhanh về phía Thái Lãnh Hàn. Chiếc váy dạ hội vướng víu khiến cô loạng choạng suýt ngã. Gần như ngay lập tức, Thái Lãnh Hàn cũng bước tới, đưa tay đỡ lấy Triệu Uyển Nhu. Vòng tay vững vàng và ấm áp của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu muốn khóc. Cô khịt mũi, đưa tay vòng qua cánh tay của Thái Lãnh Hàn, vừa níu vừa ôm lấy hắn. Giọng của cô vừa như giận dỗi lại vừa như nũng nịu:

- Anh bị sao thế? Sao bỗng nhiên anh dừng lại? Anh lại còn không cho em nắm tay nữa. Ban nãy anh còn định bỏ mặc em một mình ở đây mà bỏ đi trước, đúng không?

Còn lâu Thái Lạnh Hàn mới dám trả lời câu hỏi cuối cùng của Triệu Uyển Nhu. Nhưng hắn cũng không muốn nói dối cô. Thế nên, tảng băng ngốc nghếch lại giở ngay tuyệt chiêu ngốc nghếch quen thuộc của mình: lạnh mặt làm thinh.

Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt lạnh của vị tổng tài nào đó mà vừa tức vừa buồn cười. Này, gã ngốc này thật sự không biết rằng, trước những câu hỏi, đặc biệt là câu hỏi của phụ nữ, mà hắn lại im lặng như thế thì đang cho người hỏi cơ hội suy diễn theo kiểu “im lặng tức là đồng ý” rồi đấy hả? Còn nữa, ánh mắt của hắn đã để lộ sự chột dạ rành rành như thế, người khác có thể không nhìn ra, nhưng Triệu Uyển Nhu lại có thể cảm nhận được rõ ràng. Thế nhưng, cô cũng hiểu tính cách của Thái Lãnh Hàn nên không truy vấn tới cùng. Tảng băng có tuyệt chiêu của tảng băng thì thỏ con cũng có tuyệt chiêu của thỏ con. Dù Triệu Uyển Nhu rất ít khi dùng đến cách này, nhưng một khi cô đã sử dụng đến thì luôn luôn đạt hiệu quả mỹ mãn. Tuyệt chiêu đó chính là: làm nũng.

Thế là Triệu Uyển Nhu phụng phịt, sụt sịt cất tiếng:

- Vậy bây giờ anh có muốn cùng em dự buổi tiệc này nữa không? Em không muốn vừa đến đã phải về ngay đâu. Nhưng nếu anh cảm thấy không thích ở lại, thì em sẽ theo anh về. Đừng bỏ rơi em ở đây một mình, được không anh?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 245: Khó hiểu



Tuyệt chiêu làm nũng của Triệu Uyển Nhu có thể làm cho một doanh nhân sát phạt trên thương trường như cha của cô còn phải mềm lòng, thậm chí có thể khiến cho những người đang không thích cô còn phải tự nhìn lại bản thân mà áy náy, thì một tảng băng ngốc nghếch đã dành toàn bộ tinh thần và tình cảm cho Triệu Uyển Nhu đến mức không ngại trở thành chó điên như Thái Lãnh Hàn làm sao có thể trụ nổi? Tảng băng tan chảy ngay lập tức. Hắn thấp giọng, dỗ dành bé thỏ nhà mình:

- Không đâu. Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi em. Trù khi em không cần anh nữa, nếu không, anh sẽ không bao giờ rời khỏi…

Thái Lãnh Hàn nói đến đó thì nghẹn giọng. Nếu có một ngày nào đó Triệu Uyển Nhu không cần hắn nữa, Thái Lãnh Hàn cũng không biết bản thân sẽ phải rời khỏi cô như thế nào, và sẽ phải sống như thế nào.

Triệu Uyển Nhu cảm nhận được tinh thần của tảng băng ngốc nhà mình lại bắt đầu sa sút. Thế nên cô đổi giọng làm vui, hớn hở nói:

- Vậy bây giờ chúng ta đến chào bố mẹ nhé?

Bố mẹ? Thái Lãnh Hàn lạnh mặt nhìn một vòng. Nếu bố của hắn và Liễu Hồng Hạnh có mặt ở đây, vậy thì hắn càng phải cẩn thận nhiều hơn. Tuy nhiên, suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn ngay sau đó như bị đóng băng cứng ngắc, bởi vì hắn không nhìn thấy cặp vợ chồng giả nhân giả nghĩa nhà họ Vạn mà lại nhìn thấy đôi vợ chồng mẫu mực, nhân ái nhà họ Triệu. Trong đầu của Thái Lãnh Hàn bỗng như có tia chớp lóe qua. Thì ra, ban nãy Triệu Uyển Nhu vội vã tiến về phía đó như thế không phải vì cô muốn rời khỏi hắn mà bởi vì cô nhìn thấy bố mẹ của mình sao? Và lúc nãy, Triệu Uyển Nhu còn muốn đưa hắn tới chào bố mẹ của cô? Không, không phải, ban nãy Triệu Uyển Nhu bảo hắn đến “chào bố mẹ”, không phân ra là bố mẹ của cô hay của hắn. Cảm giác được trở thành người một nhà của Triệu Uyển Nhu đến quá đột ngột và quá mãnh liệt khiến Thái Lãnh Hàn có chút cứng đờ hỏi lại:

- Như vậy có tiện không?

- Sao lại không tiện?

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên. Thái Lãnh Hàn tỉnh táo lại khá nhanh. Hắn trầm giọng nói nhỏ:

- Anh đến đó có lẽ sẽ… không tốt lắm.

Triệu Uyển Nhu xụ mặt:

- Có tốt hay không, không phải chỉ do một mình anh nói. Tóm lại là: anh có muốn đi cùng em đến chào bố mẹ hay không?

Thái Lãnh Hàn gật đầu. Sao hắn lại không muốn được cơ chứ? Từ khi còn bé, Thái Lãnh Hàn vẫn luôn khao khát có được mái ấm gia đình, có được tình thương của bố mẹ. Nhưng mẹ của hắn mất sớm trong một tai nạn thảm khốc khiến Thái Lãnh Hàn vẫn luôn phải đau lòng khi nhớ lại, cón bố của hắn thì,… thôi, đừng kể đến làm gì. Thế nên, trước tình cảm ấm áp và thân thiết của nhà họ Triệu, trong lòng Thái Lãnh Hàn vẫn luôn ngưỡng mộ và ước ao. Tuy nhiên, hắn chỉ dám đứng xa xa mà thèm, không dám đến gần, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình mà hắn yêu quý. Dù sau thì… Thái Lãnh Hàn thở dài, hắn vẫn luôn biết rõ bản thân có vấn đề rất lớn. Từ danh tiếng cho đến tính cách và cả phẩm chất của hắn đều không mang đến bất cứ thứ gì tốt đẹp cho mọi người xung quanh.

Tiếng thở dài của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vô cùng khó chịu. Cô không thích tảng băng ngốc nhà mình cứ hay nghĩ linh tinh và u uất nhu thế này. Nhưng bệnh tâm lý mà, muốn chữa cũng đâu tể gấp gáp được. Triệu Uyển Nhu chuyển bàn tay từ khủy tay của Thái Lãnh Hàn xuống nắm lấy bàn tay của hắn, siết nhẹ. Giọng của cô dịu dàng:

- Anh biết không, ban đầu bố mẹ không định đến tham dự buổi tiệc này đâu. Bố mẹ bảo, nhà họ Triệu chỉ cần có em đại diện là được rồi. Thế nhưng, khi nghe em bảo là anh cũng sẽ đến dự tiệc cùng em thì bố mẹ lại đến đây này. Anh nhìn xem, bố mẹ còn mặc trang phục rất trang trọng nữa. Anh có hiểu không vậy?

Thái Lãnh Hàn vẫn không hiểu cho lắm. Với tính cách lạnh ngắt và tối tăm quen thuộc, Thái Lãnh Hàn cho rằng bố mẹ vợ đến là để giám sát hắn, xem thử xem hắn có dám làm gì đó khiến Triệu Uyển Nhu bị tổn thương hay không. Mặt của Thái Lãnh Hàn thoáng tái mét. Vậy mà ban nãy, hắn suýt chút còn bỏ đi, khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy tủi thân. Liệu bố mẹ vợ có tức giận và căm ghét hắn nhiều hơn không vậy?

Triệu Uyển Nhu gián tiếp tiết lộ tấm lòng của bố mẹ đến như thế rồi mà vẫn không thấy nét mặt của Thái Lãnh Hàn tươi lên một chút nào. Thậm chí cô còn có cảm giác hắn cố gắng che giấu sự sợ hãi. Sao vậy nhỉ? Triệu Uyển Nhu mím môi ngẫm nghĩ. Cô không hiểu vì sao, rõ ràng bố mẹ của cô hiền lành như thế, cho dù họ không thích Thái Lãnh Hàn thì cũng đâu đáng sợ đến mức khiến Tổng giám đốc của Tập đoàn Thắng Lợi sợ hãi như vậy?

Bộ dáng im lặng của Triệu Uyển Nhu lọt vào mắt của Thái Lãnh Hàn lại trở thành dáng vẻ cô không vui khi hắn không chịu nhanh chóng đến chào bố mẹ của cô.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 246: Con rể của ông hình như cũng có chút… đáng yêu



Thái Lãnh Hàn vừa áy náy vừa lo lắng vừa chột dạ, mặt càng thêm lạnh, trong lòng cũng lạnh ngắt luôn rồi. Triệu Uyển Nhu nhìn tảng băng ngốc nhà mình đang vô cùng căng thẳng mà vừa thương vừa bực. Cô không thèm dùng lời nói nữa mà trực tiếp hành động, nắm lấy tay của Thái Lãnh Hàn, kéo hắn cùng đi với mình.

Những hành động của Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn lọt vào trong mắt của hai vợ chồng ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên đứng cách đó không xa thì lại trở thành một cảnh tượng đầy cảm xúc. Họ nhìn thấy Thái Lãnh Hàn vô cùng phong độ giúp Triệu Uyển Nhu cởi áo khoác ngay khi vừa bước vào hội trường. Họ lại thấy Thái Lãnh Hàn đứng ngơ ngác, dáng vẻ bơ vơ lạc lỏng khi Triệu Uyển Nhu nhấc chân đi trước. Rồi họ lại chứng kiến vị Tổng giám đốc mặt lạnh của tập đoàn Thắng Lợi ỉu xìu như bánh đa nhúng nước khi Triệu Uyển Nhu, con gái cưng của họ, nói gì đó. Tiếp đến, họ còn trông thấy con rể đáng ghét của mình lùi chân lại, muốn bỏ đi.

Khi Thái Lãnh Hàn vừa lùi lại một bước thì ông Triệu Chí Hải đã muốn xắn tay áo lên, xông tới dạy cho Thái Lãnh Hàn một bài học rồi. Nhưng ngay sau đó, ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên lại thấy Triệu Uyển Nhu nhỏ giọng nói gì đó, rồi Thái Lãnh Hàn dừng lại và cũng thấp giọng nói gì đó như dỗ dành cô vợ nhỏ. Bất giác, lòng dạ của hai vợ chồng ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên cũng mềm đi và cảm thấy ngọt ngào.

Kế đến, hai vợ chồng nhà họ Triệu lại chuyển sang căng thẳng khi ánh mắt lạnh lùng có mang theo “sát khí” của Thái Lãnh Hàn lia một vòng quanh hội trường và chạm phải ánh nhìn của họ. Sau giây phút giật mình, ông Triệu Chí Hải vừa mới ưỡn lưng lên, trừng đôi mắt, định “chiến đấu” với con rể thì Thái Lãnh Hàn đã cụp mắt xuống, trốn tránh ánh nhìn của ông. Ngay sau đó, ông Triệu Chí Hải còn ngỡ ngàng cảm thấy rằng, Thái Lãnh Hàn có chút gì đó giống như… tủi thân? Hắn… hắn có gì mà tủi thân chứ?

Ông Triệu Chí Hải quay sang nhìn vợ. Dường như bà Lâm Thanh Liên cũng có cảm nhận giống như vậy. Nên bà khẽ khàng phỏng đoán:

- Ông nó này, hình như hôm nay bố mẹ của Thái Lãnh Hàn không đến. Có phải vì vậy mà thằng bé không vui không? Tôi cảm thấy hình như nó đang… tủi thân thì phải?

Ông Triệu Chí Hải chớp mắt. Nếu chỉ là một mình ông cảm thấy như thế thì còn có thể nhầm lẫn. Nhưng nếu ngay cả vợ của ông cũng nhận thấy như vậy thì… chắc chắn là chính xác rồi. Nhưng ông Triệu Chí Hải vẫn không muốn chấp nhận, ông càng không thể chấp nhận khi vợ ông dùng ánh mắt thương cảm nhìn một gã đàn ông khác, cho dù có là con rể thì ông cũng không vui. Thế nên, ông Triệu Chí Hải lầm bầm:

- Hừ, đàn ông mà yếu đuối như thế thì đúng là vô dụng! Bà xem, Uyển Nhu nhà mình hôm trước cũng chuẩn bị tinh thần đi dự tiệc này một mình mà con bé có tủi thân gì đâu?

Bà Lâm Thanh Liên liếc chồng một cái:

- Ông so sánh thế mà cũng so. Uyển Nhu dù có đến đây một mình thì con bé cũng có bạn bè, có người quen. Còn Thái Lãnh Hàn dường như không quen biết và thân thiết với ai ở đây cả. Hơn nữa,…

Bà Lâm Thanh Liên bỏ dở câu nói, nhưng ông Triệu Chí Hải đã hiểu. Thái Lãnh Hàn không chỉ bơ vơ, lạc lõng ở nơi này, mà hắn còn phải chịu không ít điều tiếng, thị phi từ những người ở đây. Ban nãy, hai ông bà cũng đã nghe khá nhiều những lời bàn luận không hay về Thái Lãnh Hàn ở khắp mọi nơi: trên hành làng, trong góc Hội trường, thậm chí, ngay cả trong nhà vệ sinh.

Bỗng nhiên, ông Triệu Chí Hải nhận ra, trong hội trường này, chỉ có gia đình của ông mới có thể xem như là người thân của Thái Lãnh Hàn. Nếu như ngay cả gia đình của ông cũng bỏ mặc hắn thì Thái Lãnh Hàn đúng là có đủ lý do để tủi thân rồi. Hơn nữa, ông Triệu Chí Hải chợt có sự đồng cảm và thấu hiểu với hành động muốn rời đi của Thái Lãnh Hàn ban nãy. Đổi lại là ông, có lẽ ông cũng sẽ không muốn nán lại để nhận lấy những thị phi ác ý và còn khiến vợ mình cũng phải bị liên lụy theo. Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn vốn đang muốn bỏ đi, lại vì vài câu nói của Triệu Uyển Nhu mà ở lại. Không chỉ vậy, lúc này đây, hai vợ chồng nhà họ Triệu còn tận mắt nhìn thấy Tổng giám đốc của Tập đoàn Thắng Lợi lại đang ngoan ngoãn như một chú cún con được Triệu Uyển Nhu dắt đi về phía họ. Bất giác, ông Triệu Chí Hải cảm thấy, con rể của ông hình như cũng có chút… đáng yêu.

Trong lúc ông Triệu Chí Hải còn đang hoảng hốt vì sự thay đổi thiện cảm của bản thân dành cho Thái Lãnh Hàn thì Triệu Uyển Nhu đã dắt tay tảng băng ngốc nghếch nhà cô đến trước mặt bố mẹ. Bàn tay mềm mại của Triệu Uyển Nhu vẫn nắm chặt bàn tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn. Đôi môi tươi thắm của Triệu Uyển Nhu nhoẻn lên thành một nụ cười ngọt ngào:

- Bố, mẹ.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 247: Ai lo lắng cho ai?



Triệu Uyển Nhu gọi bố mẹ xong thì đưa tay sang ôm lấy lưng của bà Lâm Thanh Liên, dựa đầu vào vai của mẹ. Bà Lâm Thanh Liên mắng yêu:

- Con bé này, đã có chồng rồi mà còn nhõng nhẽo như trẻ con thế à?

Ông Triệu Chí Hải nhếch môi, bênh con gái cưng:

- Uển Nhu nhà ta vốn là công chua của gia đình. Con bé làm nũng một tí thì đã làm sao?

Thái Lãnh Hàn lúc này mới có thể trúc trắc xen vào:

- Vâng,… hôm nay, Uyển Nhu rất đẹp!

Bà Lâm Thanh Liên liếc xéo con rể một cái, bắt bẻ:

- Thế ý của anh là những ngày khác vợ của anh không đẹp à?

Thái Lãnh Hàn bị mẹ vợ mắng, ngẩn ra một chút. Nhưng sâu thẳm trong lòng của hắn thì đang mừng như điên. Bà Lâm Thanh Liên vừa nói ra ba chữ “vợ của anh” đây này. Điều đó có nghĩa là bà đã thừa nhận Triệu Uyển Nhu là vợ của hắn rồi, đúng không? Đúng không?

Ông Triệu Chí Hải nhìn gương mặt đang đờ ra của thằng con rể mà trong lòng vừa tức vừa bực. Thằng nhãi này, sao lại cứ đứng đực ra như thế? Sao lại không biết trả lời rằng “Vợ của con lúc nào cũng đẹp.” cơ chứ? Như thế thì vừa có thể làm đẹp dạ hai người phụ nữ, vừa hiên ngang gọi “vợ” rồi. Đúng là đồ khúc gỗ vừa cứng ngắc vừa ngu ngốc. Nhưng đồng thời, ông Triệu Chí Hải cũng có chút thả lỏng. Có thằng con rể cứng nhắc và ngờ nghệch như thế thì ông cũng không phải lo lắng rằng hắn sẽ đi thả thính lung tung và dính vận đào hoa linh tinh, không lo rằng con gái của ông sẽ bị chồng cắm sừng. Dù vậy, nhìn bộ dáng lạnh ngắt của con rể trước mặt hai người phụ nữ mà ông yêu quý nhất, trong lòng của ông cũng không thể nào vui cho nổi. Thế nên, ông Triệu Chí Hải tằng hắng một cái, định nhắc nhở con rể.

Đúng lúc đó, có một người ở góc bên kia của hội trường giơ ly rượu về phía ông Triệu Chí Hải như chào hỏi. Ông vội giơ ly rượu trong tay mình lên, chào đáp lễ. Sau đó, ông Triệu Chí Hải nhỏ giọng nói với Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang đứng tĩnh lặng một bên:

- Cầm ly rượu của anh, đi theo tôi.

Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Gần như là phản xạ trong vô thức, hắn đưa mắt sang nhìn Triệu Uyển Nhu như dò hỏi. Triệu Uyển Nhu mỉm cười, xoay sang cầm lấy ly rượu trên mâm của một phục vụ đi ngang qua, đặt vào tay của Thái Lãnh Hàn. Giọng của cô dịu dàng:

- Anh cứ đi cùng bố đi. Đừng uống rượu quá nhiều là được.

Thái Lãnh Hàn không hiểu lắm, vợ của hắn bảo hắn đừng uống nhiều rượu, nhưng lại đưa ly rượu cho hắn đi xã giao? Bố vợ của hắn còn muốn đưa hắn đi uống rượu với người ta? Bản thân của Thái Lãnh Hàn từ khi vào đời đến nay đã từng tham dự không ít tiệc rượu xã giao, cũng từng uống đến xuất huyết dạ dày, nhưng hoàn cảnh được bậc trưởng bồi dắt đi kính rượu như thế này là chưa từng trải qua. Thế nên, dù hắn có ngờ ngợ trong lòng nhưng cũng không dám chắc. Dù vậy, Thái Lãnh Hàn vẫn ngoan ngoãn cầm ly rượu, cun cút đi theo phía sau ông Triệu Chí Hải như một chú cún to. Triệu Uyển Nhu đưa mắt dõi theo bóng lưng cao to của tảng băng ngốc nhà mình một lúc vẫn chưa thể thu lại ánh nhìn. Bà Lâm Thanh Liên trêu con gái:

- Sao thế? Lo lắng cho hắn ta thế kia à?

Triệu Uyển Nhu hồi thần, lắc lắc cánh tay của mẹ, nũng nịu:

- Mẹ à! Con lo cho anh ấy thì có gì lạ đâu mà. Ngay cả bố và mẹ cũng lo lắng cho anh ấy nên mới đến đây còn gì?

Bà Lâm Thanh Liên hừ mũi, vẫn cứng giọng:

- Còn lâu nhé! Chúng tôi đến đây là bởi vì sợ rằng hắn sẽ ức h.i.ế.p con gái của chúng tôi thôi.

Triệu Uyển Nhu mỉm cười ngọt ngào. Cô không vạch trần lời nói của mẹ, nhưng trong lòng đã hiểu rất rõ, bố mẹ của cô đang dần quan tâm đến Thái Lãnh Hàn rồi. Ngay cả bà Lâm Thanh Liên nói xong cũng tự cảm thấy đuối lý mà im lặng.

Vốn là ban đầu hai vợ chồng bà không hề có ý định tham dự tiệc rượu thế này. Thậm chí khi Triệu Uyển Nhu có thể phải đến một mình, họ cũng chẳng lo lắng gì nhiều. Bởi vì bọn họ hoàn toàn tin tưởng con gái có thể ứng phó và xoay sở được. Triệu Uyển Nhu là công chúa của cả nhà, nhưng không phải hoa trong lồng kính. Nhà họ Triệu vẫn luôn tạo điều kiện để công chúa nhà mình được tự lập, vẫy vùng trong biển lớn. Thế nhưng, khi nghe Triệu Uyển Nhu bảo rằng Thái Lãnh Hãn cũng sẽ cùng đi dự tiệc với cô thì cả ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên đều bất giác cảm thấy lo lắng. Bọn họ tự tìm cái cớ là họ lo lắng vì sợ Thái Lãnh Hàn sẽ khiến Triệu Uyển Nhu tủi thân, tổn thương. Nhưng thật ra, sâu trong lòng của bọn họ đều hiểu rõ, đối tượng mà họ lo lắng sẽ bị tủi thân và tổn thương không chỉ là Triệu Uyển Nhu. Nếu không, họ đã chẳng đồng ý để Triệu Uyển Nhu đi dự tiệc một mình.

Ngay cả bà Lâm Thanh Liên cũng không thể giải thích được vì sao bà lại cảm thấy lo lắng như thế. Nhưng lòng dạ bà cứ bồn chồn không yên khi hình dung ra ánh mắt của thằng con rể đáng ghét mỗi khi bị bà mắng. Thế là bà chỉ cần ông Triệu Chí Hải mở lời một câu thì đã vội vã thay trang phục đẹp nhất, cùng chồng đến đây để “chống lưng cho con gái”.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 248: Tình địch lại xuất hiện



Cùng đồng dạng vừa khó hiểu vừa băn khoăn giống như bà Lâm Thanh Liên còn có ông Triệu Chí Hải. Rõ ràng là ông đã tuyên bố với vợ rằng đến đây để “bảo vệ con gái”, thế mà bây giờ ông lại đang dắt thằng con rể đáng ghét đi khắp nơi trong hội trường này để kính rượu mọi người. Đây có phải là hành đọng “chống lưng cho con gái” đâu? Đây rõ ràng là “chống lưng cho con rể” mà? Bởi vì, việc ông Triệu Chí Hải đưa Thái Lãnh Hàn đến giới thiệu với bạn bè, người quen, đối tác của ông, không chỉ là giúp hắn có thêm sự quen biết mà còn là sự ngầm công nhận: Thái Lãnh Hàn đã là người nhà của ông. Thế nhưng mà, ông Triệu Chí Hải ấm ức nghĩ, ông đã thừa nhận Thái Lãnh Hàn là người nhà của ông lúc nào đâu? Thằng nhãi này dám ép hôn con gái của ông, dùng tiền để làm nhục danh dự của ông, lại còn muốn viết sẵn đơn ly hôn để đá con gái của ông nữa kìa.

Tuy nhiên, khi nhìn bộ dáng dù cố tỏ ra lạnh nhạt nhưng vẫn không thể giấu được niềm vui vủa con rể, lòng dạ của ông Triệu Chí Hải không thể nén được mà mềm đi. Thái Lãnh Hàn chỉ trạc tuổi con trai lớn của ông Triệu Chí Hải, Triệu Chân Thành, nhưng so với Triệu Chân Thành thì Thái Lãnh Hàn tỏ ra trầm ổn hơn, cũng dè dặt hơn. Ngẫm ra cũng đúng, Triệu Chân Thành từ nhỏ đã được sống trong gia cảnh giàu có, được cha mẹ và em gái yêu thương, tôn trọng, thế nên anh có sự phóng khoáng, thoải mái và tươi sáng một cách tự nhiên. Nghĩ lại hoàn cảnh gia đình của Thái Lãnh Hàn, đôi mắt tinh tường của ông Triệu Chí Hải càng thấy rõ ràng sự giả tạo cố tỏ vẻ của Thái Lãnh Hàn. Bộ dáng trầm ổn, lạnh lùng của hắn chẳng khác gì những chiếc gai của con nhím tự bảo vệ bản thân. Bởi vì hắn không có cảm giác an toàn, hắn không được ai bảo vệ, cho nên hắn phải bày ra dáng vẻ mà hắn cho là đáng sợ để kẻ khác không dám làm hắn bị tổn thương. Đúng không?

Có thể nói ông Triệu Chí Hải đã hiểu được bản chất của vấn đề mà Thái Lãnh Hàn đã dày công tạo dựng trong mấy năm qua. Đó cũng là dấu hiệu để ông Triệu Chí Hải có thể xuyên qua dáng vẻ lạnh lùng của Thái Lãnh Hàn để hiểu rõ được bản chất thật sự của hắn. Nhưng đó là chuyện của sau này. Còn bây giờ, ông Triệu Chí Hải chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng khi Thái Lãnh Hàn từ chỗ dè dặt, cứng nhắc đã có thể thoải mái và tự nhiên hơn khi gọi ông bằng tiếng “bố” thân thuộc.

Thái Lãnh Hàn thì đang vui sướng đến mụ mị hết cả đầu óc. Hôm nay là ngày gì vậy? Khi ra khỏi nhà, hắn đã bước chân nào ra cửa trước vậy? Sao hôm nay hắn lại được vui vẻ, may mắn và hạnh phúc như thế này? Cuộc trò chuyện với Triệu Uyển Nhu ở biệt thự, thái độ của Triệu Uyển Nhu khi đến nơi này, ba chữ “vợ của anh” mà bà Lâm Thanh Liên thốt ra, hành động của ông Triệu Chí Hải dẫn hắn đi kính rượu mọi người, lời giới thiệu của ông Triệu Chí Hải về hắn và nụ cười của ông khi hắn gọi ông là “bố”,… chuyện nào cũng có thể khiến Thái Lãnh Hàn vui mừng và sung sướng đến tột cùng.

Tuy nhiên, thói xấu khó bỏ của Thái Lãnh Hàn vẫn không quên phát huy tác dụng của nó. Thái Lãnh Hàn vẫn có cảm giác không chân thực như đang nằm mơ, và hắn vẫn có chút sợ hãi. Bởi vì, trong cuộc đời của hắn, niềm vui luôn đi kèm với sự bất hạnh, như là đã bị nguyền rủa. Cứ mỗi lần hắn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, thì ngay sau đó, sẽ có một biến cố gì đó khiến hắn đau đớn, tổn thương.

Và trong nỗi niềm phức tạp của cảm xúc, Thái Lãnh Hàn đưa mắt tìm kiếm Triệu Uyển Nhu. Ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn suýt nữa thì văng ra một tiếng chửi thề. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn cảm nhận được, lời nguyền của số phận đen đủi lại ám xuống đời hắn nữa rồi. Bởi vì, không biết từ khi nào, bên cạnh Triệu Uyển Nhu đã xuất hiện thêm mấy người nữa. Trong số đó, có đến hai người đàn ông mà Thái Lãnh Hàn không thể nào vui nổi khi trông thấy họ. Người thứ nhất là anh chàng lái taxi tốt bụng, bạn mới của Triệu Uyển Nhu, tên là Dương Trác Văn. Còn người thứ hai chính là bạn thời thơ trẻ của Triệu Uyển, cũng là “tình địch” đáng gờm nhất mà Thái Lãnh Hàn luôn cảnh giác: Dương Thiên Vũ.

Mặc dù bên cạnh họ lúc này còn có Vương Thiên Bích và một người đàn ông lạ mặt khác nữa, nhưng chỉ hai chàng trai họ Dương kia thôi cũng đã đủ để Thái Lãnh Hàn chua đến tê tái tâm can rồi. Dương Trác Văn thì trẻ trung, vui tươi; Dương Thiên Vũ thì lịch lãm, phong độ, dù là ai trong số họ đứng cạnh Triệu Uyển Nhu thì cũng tạo ra một bức tranh hoàng tử và công chúa đẹp đến nao lòng. Đó là còn chưa kể, người đàn ông đứng cạnh Vương Thiên Bích cũng có vẻ ngoài vô cùn xuất sắc, vô cùng nam tính, mang đến cảm giác mạnh mẽ có thể dựa dẫm như một hiệp sĩ. Hai hoàng tử và một hiệp sĩ kia thậm chí chẳng cần nói gì hay làm gì cả, họ chỉ cần đứng bên cạnh Triệu Uyển Nhu thôi là đã có thể khiến gã chó điên từng lang bạt bụi đời cảm thấy đau đớn tột cùng vì tự thấy mình thua kém, thấp hèn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 249: Em trai của Dương Thiên Vũ?



Thật ra, Triệu Uyển Nhu cũng không nghĩ là sẽ có cuộc gặp gỡ như thế này. Mặc dù cô có biết Dương Thiên Vũ đã về nước và cũng đến dự buổi tiệc hôm nay. Vậy nên, để tránh những tin đồn không đáng có, để tránh cho gã chó điên nào đó lại nghĩ ngợi linh tinh, Triệu Uyển Nhu đã cố ý đến đứng cùng bố mẹ ngay khi vừa bước vào hội trường. Ấy thế mà, Vương Thiên Bích không chỉ đưa Dương Thiên Vũ đến tìm cô, mà còn kéo theo cả Dương Trác Văn và vệ sĩ riêng của Vương đại tiểu thư, Lý Đông Vân.

Nhìn thấy ba nam một nữ tiến về phía mình, nụ cười của Triệu Uyển Nhu có chút gượng gạo. Cô cũng theo bản năng đưa mắt tìm Thái Lãnh Hàn, nhưng lúc này hắn lại đang quay lưng về phía của cô vì phải kính rượu cho một người bạn của ông Triệu Chí Hải. Khi Triệu Uyển Nhu định thần lại thì Vương Thiên Bích đã đến bên cạnh cô, cùng với ba anh chàng cao to đẹp trai đầy phong độ. Triệu Uyển Nhu kéo Vương Thiên Bích ra một góc, nhếch môi nói nhỏ:

- Sao cậu lại đưa bọn họ tới chỗ tôi?

Vương Thiên Bích nhún vai:

- Không có à nha. Tôi chỉ bảo Lý Đông Vân theo tôi đến gặp cậu. Ai mà ngờ được, anh ấy lại là họ hàng với anh Thiên Vũ. Còn cái cậu kia, tôi không biết.

Ánh mắt của Vương Thiên Bích lia về phía Dương Trác Văn quá lộ liễu khiến ba chàng trai đều nhận ra. Dương Thiên Vũ nhạy bén nhận ra vấn đề, liền trầm giọng giới thiệu:

- Cậu ấy là Dương Trác Văn, em trai của tôi.

Em trai? Triệu Uyển Nhu và Vương Thiên Bích đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên. Dương Thiên Vũ có em trai từ khi nào? Chẳng phải mẹ của anh đã mất sớm, anh là con trai duy nhất trong nhà họ Dương hay sao? Thấy được sự ngạc nhiên của hai cô gái, Dương Trác Văn tươi cười giải thích:

- Nói cho rõ hơn là thế này. Mẹ của anh Thiên Vũ là vợ trước của bố tôi. Còn tôi là con của vợ sau của ông ấy.

Triệu Uyển Nhu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Vương Thiên Bích thì vẫn còn tò mò. Cô nảng nhoẻn miệng cười, hỏi thăm:

- Vậy bấy lâu nay cậu sống ở nước ngoài à? Năm nay cậu đã bao nhiêu tuổi rồi?

Dương Trác Văn xụ mặt:

- Hỏi tuổi người khác như thế hình như không được lịch sự đâu.

Vương Thiên Bích cũng xụ mặt. Đôi môi đỏ mọng của cô nàng bĩu ra. Đâu phải tự nhiên mà cô muốn hỏi tuổi người ta. Nhưng xét tới xét lui, mẹ ruột của Dương Thiên Vũ là dì ruột của Lý Đông Vân. Mặc dù Lý Đông Vân chỉ mới nhận lại họ hàng có vài tháng thôi, nhưng theo nguyên tắc yêu ai yêu cả đường đi, cộng thêm ấn tượng của Vương Thiên Bích khi còn bé xíu với người phụ nữ bạc mệnh kia là rất tốt, nên cô chỉ muốn điều tra thử một chút. Nếu cậu trai này mà từ hai mươi hai tuổi trở lên, thì có nghĩa là mẹ của Dương Thiên Vũ đã bị chồng phản bội khi bà đang đau ốm. Điều này là một trong những điều mà Vương Thiên Bích căm ghét nhất. Thế nên, thái độ của Dương Trác Văn khi được hỏi về tuổi tác càng khiến Vương Thiên Bích nghi ngờ thêm. Dương Thiên Vũ nhìn cô gái đang chuyển sang nét mặt khác mà có chút bất đắc dĩ, cười cười trả lời thay:

- Không cần nghi ngờ. Thằng bé năm nay mới hai mươi mốt tuổi. Mẹ tôi mất ba năm rồi, ông ấy mới kết hôn. Mẹ của thằng bé là người mà ông ấy yêu từ trước đến nay.

Lần này, cả Vương Thiên Bích và Triệu Uyển Nhu đều gật đầu, hiểu ra. Bố mẹ của Dương Thiên Vũ kết hôn vốn không phải vì tình yêu. Cả hai người đều giữ trong lòng một hình bóng khác. Thế nên, việc bố của Dương Thiên Vũ có thể đợi được đến ba năm mới kết hôn với người yêu thật sự thì cũng đã là có sự tôn trọng nhất định với vợ cũ rồi. Tuy nhiên, nhắc lại chuyện không vui, Dương Thiên Vũ cũng thoáng chạnh lòng. Triệu Uyển Nhu bèn kể lại chuyện tình cờ gặp gỡ với Dương Trác Văn hôm trước ra. Vương Thiên Bích lại tò mò:

- Này, cậu vốn là cậu ấm của nhà họ Dương, sao lại phải đi lái taxi thế?

Dương Trác Văn bĩu môi, kể sơ lược lại chuyện nhà mình. Thì ra, lý do mà ông Dương Trọng Nghĩa phải chia tay người yêu là vì người phụ nữ kia đã gặp tai nạn giao thông dẫn đến hôn mê, cần có tiền để điều trị. Ông Dương Trọng Nghĩa không còn cách nào khác làphải từ bỏ việc chống đối gia tộc, quay về kết hôn để đổi lấy cơ hội cho người yêu được chữa trị. Kể từ lúc đó, người phụ nữ kia vẫn luôn phải điều trị ở nước ngoài, không hề biết một chút tin tức gì về việc của nhà họ Dương. Đến khi bà tỉnh lại thì ông Dương Trọng Nghĩa mới tìm sang, cầu hôn bà. Việc đã từng kết hôn và có một đứa con trai, ông Dương Trọng Nghĩa giấu nhẹm đi mất. Mãi đến một năm trước, hai mẹ con Dương Trác Văn mới biết về sự tồn tại của Dương Thiên Vũ. Cảm thấy áy náy và tức giận, hai mẹ con Dương Trác Văn đã cùng nhau về Việt Nam, không muốn dùng tiền của nhà họ Dương nữa mà muốn tự kiém sống. Phải tới khi Dương Thiên Vũ phát hiện được, dùng hết lý lẽ và tình cảm thuyết phục thì người phụ nữ khảng khái kia mới chịu quay lại gọi ông Dương Trọng Nghĩa là chồng. Nhưng bà vẫn không chuyển về ở trong biệt thự nhà họ Dương, cũng không cho phép Dương Trác Văn vào công ty họ Dương làm việc.
 
Back
Top Bottom