Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 220: Lúng túng



Thái Lãnh Hàn lúng túng đến đờ hết cả người ra một lúc. Nếu là bình thường, Thái Lãnh Hàn chỉ việc lau khô người rồi bước ra ngoài lấy bộ đồ khác là xong. Nhưng lúc này, ngoài kia đang có người đứng. Đó là Triệu Uyển Nhu, tiên nữ trong sáng của lòng hắn. Mặc dù đã kết hôn với Triệu Uyển Nhu được mấy tháng, nhưng hành động thân mật nhất mà Thái Lãnh Hàn có thể thực hiện với Triệu Uyển Nhu chỉ là vài nụ hôn mà thôi. Hắn không dám tưởng tượng đến cảnh Triệu Uyển Nhu nhìn thấy bộ dáng tr*n tr** của hắn thì sẽ thế nào. Ngộ nhỡ cô cho rằng hắn đang có ý đồ xấu xa gì đó mà càng thêm chán ghét hắn thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng chắc gì Triệu Uyển Nhu vẫn còn đứng chờ ở ngoài kia?

Một suy nghĩ khác nhảy ra, khiến Thái Lãnh Hàn bớt phần nào lo lắng. Hắn cẩn thận nhớ lai, ban nãy hình như hắn đã bảo Triệu Uyển Nhu xuống ăn cơm trước rồi. Triệu Uyển Nhu vốn là người nhã nhặn, lịch sự, có lẽ cô sẽ không làm ra hành động đứng đợi hắn bên ngoài cửa phòng tắm như thế đâu. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu vẫn chưa quen sự thân mật với hắn, thậm chí, có lẽ bây giờ cô càng muốn thủ thân như ngọc vì một người nào khác,…

Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy chắc chắn rằng Triệu Uyển Nhu đã rời khỏi phòng rồi. Hắn lấy chiếc khăn tắm to quấn ngang hông, cẩn thận căng măng nhìn về phía cửa phòng tắm. Không thấy có bóng đen nào thấp thoáng ở ngoài kia, Thái Lãnh Hàn mới mở cửa, định bước nhanh ra ngoài mặc quần áo vào.

Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn đã đoán sai. Triệu Uyển Nhu không hề rời đi. Mặc dù cô cũng có chút ngượng ngùng khi phải thực hiện hành vi đứng chầu chực trước cửa nhà tắm như thế này, nhưng nét mặt tái nhợt và giọng nói dù đã cố gắng vẫn để lộ sự run rẩy của Thái Lãnh Hàn ban nãy khiến cô không thể nào yên tâm cho được. Hơn nữa, khi Thái Lãnh Hàn đã tắt vòi hoa sen và đứng ngẩn ra vì phát hiện vấn đề đáng ngại của hắn, thì Triệu Uyển Nhu ở bên ngoài lại càng thấp thỏm lo lắng. Sao bên trong phòng tắm bỗng nhiên im lìm như thế? Thái Lãnh Hàn không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Ban nãy, Phương Hiệp Hòa đã báo rằng Thái Lãnh Hàn không ăn uống đàng hoàng vào buổi trưa, buổi chiều lại làm việc rất mệt mỏi,… Triệu Uyển Nhu càng nghĩ càng sợ. Có khi nào tảng băng ngốc nhà cô đã ngất xỉu trong phòng tắm rồi không vậy?

Vậy là Triệu Uyển Nhu quyết định làm một việc mà sống cả hai kiếp người cô chưa từng làm bao giờ: tông cửa nhà tắm xông vào.

Bởi thế, khi Thái Lãnh Hàn căng mắt nhìn về phía ô kính mờ nơi cửa thì không thấy bóng dáng nào thấp thoáng. Vì lúc đó, Triệu Uyển Nhu đã lùi lại một quãng để lấy đà.

Kể ra thì dài dòng, nhưng mọi việc gần như xảy ra cùng lúc, nên diễn biến chỉ trong vài phút. Đúng lúc Thái Lãnh Hàn mở cửa phòng tắm ra, chân còn chưa kịp thò ra ngoài thì Triệu Uyển Nhu đã lấy đà từ xa chạy ào tới.

Kết quả là Triệu Uyển Nhu lao thẳng vào lòng của Thái Lãnh Hàn, gọn lỏn. Cái đầu nhỏ của cô đập mạnh vào một bên n.g.ự.c săn chắc của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn mất thăng bằng chới với ngã xuống. Thái Lãnh Hàn vội vòng tay ôm chặt lấy Triệu Uyển Nhu, vững vàng giữ cô trong lòng, mặc kệ bản thân ngã xuống đánh rầm. Có Thái Lãnh Hàn làm tấm đệm thịt, Triệu Uyển Nhu ngã một cú êm đềm. Còn Thái Lãnh Hàn thì đau ê ẩm cả n.g.ự.c lẫn lưng, trán lại còn bị va vào đâu không biết mà sưng đỏ lên một mảng.

Khi cả hai định thần lại thì mới nhận ra tình cảnh đáng xấu hổ. Thái Lãnh Hàn vốn đã lúng túng lại càng thêm lúng túng khi lúc này hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, toàn thân tr.ần trụi, còn Triệu Uyển Nhu thì nằm gọn trong lòng của hắn, như bé mèo con làm tổ. Gương mặt xinh đẹp của Triệu Uyển Nhu áp sát vào vòm n.g.ự.c rộng của Thái Lãnh Hàn, hơi thở nhè nhẹ của cô như có như không phả vào da thịt của hắn. Không chỉ vậy, nơi đầy đặn phía trước của cô còn bị đèp ép vào vùng cơ bụng của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn cảm nhận được độ đàn hồi đầy quyến rũ. Bàn tay trái của Thái Lãnh Hàn vòng qua chiếc eo thon thả của Triệu Uyển Nhu; bàn tay phải của hắn lại đang đặt ở nơi đầy đặn còn lại của cô, tiếp tục cảm nhận được sự đàn hồi mê người.

Thái Lãnh Hàn thở từng hơi nặng nề và kinh hoàng nhận ra: tại nơi nào đó của hắn đang có phản ứng, muốn mạnh mẽ trỗi dậy. Thái Lãnh Hàn cuống quýt đỡ Triệu Uyển Nhu dậy. Hắn muốn đẩy cô ra, nhưng bàn tay chỉ có thể đặt lên bờ vai của cô thì đã gần như không còn sức lực. Làm sao mà hắn lại có thể đẩy Triệu Uyển Nhu ra được kia chứ? Nhưng tiếp tục ôm cô vào lòng thì hắn không dám. Thú tính của hắn trước Triệu Uyển Nhu không phải là loại tầm thường. Thái Lãnh Hàn biết, lý trí của hắn lúc này không đủ để kìm chế bản năng. Hắn phải tách khỏi Triệu Uyển Nhu trước khi bản thân làm ra chuyện tồi tệ gì khiến cô bị tổn thương.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 221: Trong lòng của hắn vô cùng sợ hãi



Triệu Uyển Nhu cảm nhận được đôi tay của Thái Lãnh Hàn vừa đẩy nhẹ cô ra. Trong lòng Triệu Uyển Nhu thoáng hờn dỗi, nhưng rồi cô lại nhìn thấy vết sưng đỏ trên trán của Thái Lãnh Hàn. Nhớ lại chuyện ban nãy, nhớ đến việc tảng băng ngốc này đã dùng chính thân thể của hắn làm đệm thịt cho cô, trong lòng Triệu Uyển Nhu mềm ra như nước. Cô nhẹ giọng cất lời, đúng lúc Thái Lãnh Hàn cũng trầm giọng lên tiếng:

- Xin lỗi em!

- Xin lỗi anh!

Cả hai cùng khựng lại, nhìn nhau rồi tiếp tục đồng thanh:

- Em không cần phải xin lỗi!

- Tại sao anh lại phải xin lỗi?

Hai người lại tiếp tục im lặng nhìn nhau vài giây. Sau đó, Thái Lãnh Hàn ngậm chặt miệng, chờ Triệu Uyển Nhu nói trước. Quả nhiên, Triệu Uyển Nhu không nén được mà tiếp tục hỏi:

- Sao anh không trả lời em? Anh nói đi, tại sao anh lại phải xin lỗi?

Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, trong lòng phân vân không biết có nên nói ra hay không. Nhưng ánh mắt của Triệu Uyển Nhu quá long lanh, ánh nhìn của cô quá chăm chú, Thái Lãnh Hàn căn bản không có khả năng chống đỡ. Hắn phân vân khoảng bảy giây thì đã thật thà khai báo, à nhầm, thật thà trả lời:

- Tôi… tôi không cố ý… Tôi thật sự là không cố ý… Tôi không nghĩ là em lại đang ở… bên ngoài… Tôi không có ý để em phải nhìn thấy… Tôi… Tôi… Tôi xin lỗi…

Thái Lãnh Hàn ấp úng nói xong thì cúi gằm mặt xuống, cụp mắt không dám nhìn Triệu Uyển Nhu. Trong lòng của hắn vô cùng sợ hãi. Hắn sợ phải nhìn thấy một tia chán ghét lóe lên trong mắt của Triệu Uyển Nhu, sợ phải bắt gặp một nét khinh bỉ hiện lên trong nét mặt của cô.

Ngược lại, Triệu Uyển Nhu nhìn bộ dáng nơm nớp như trẻ mắc lỗi của Thái Lãnh Hàn thì trong lòng vừa thương lại vừa xót xa. Tuy nhiên, lời của Thái Lãnh Hàn đã nhắc nhở Triệu Uyển Nhu về tình trạng hiện tại của Thái Lãnh Hàn. Gương mặt xinh đẹp của Triệu Uyển Nhu đỏ ửng lên như quả đào chín. Cùng lúc đó, Thái Lãnh Hàn hắt hơi một cái. Cái hắt hơi khẽ thôi, nhưng cũng đủ khiến Triệu Uyển Nhu biết rằng Thái Lãnh Hàn đang bị lạnh. Cô vội vàng lùi lại vài bước, nhẹ giọng nói nhanh:

- Anh mau mặc đồ vào trước đi đã, đừng để bị bệnh.

Thái Lãnh Hàn gật đầu, im lặng bước từng bước khập khiễng đi về phía tủ quần áo. Triệu Uyển Nhu nhìn bóng lưng của Thái Lãnh Hàn mà không hiểu sao lại cảm nhận được một sự cô đơn, buồn tủi. Cô mím môi, dằn lòng đứng im, chờ Thái Lãnh Hàn lấy đồ đạc bước vào nhà tắm một lần nữa rồi mới thở ra một hơi dài. Tảng băng ngốc nhà cô chắc chắn là lại đang nghĩ ngợi linh tinh gì nữa rồi. Thói xấu này của hắn, không biết bao giờ mới có thể thay đổi được. Triệu Uyển Nhu vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại vừa đau lòng xót dạ không thôi. Bởi vì cô hiểu rằng, lý do khiến cho một người đàn ông cao to vạm vỡ như Thái Lãnh Hàn lại có tâm hồn mong manh, nhạy cảm và dễ bị tổn thương như thế thì chỉ có thể là vì trong quá khứ hắn đã phải chịu quá nhiều thương tổn mà thôi.

Trong đầu của Triệu Uyển Nhu vừa nhớ đến sự “cao to vạm vỡ” của Thái Lãnh Hàn thì một luồng nhiệt ấm nóng đã lan tràn trên gương mặt của cô, khiến rặng mây hồng trên má lại có dịp ửng lên tươi thắm. Thái Lãnh Hàn mặc xong bộ quần áo khô ráo sạch sẽ bước ra thì nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt mơ màng của Triệu Uyển Nhu. Trái tim của hắn như hẫng đi một nhịp rồi rộn rã đập nhanh hơn. Nhìn xem, vợ của hắn đẹp đến thế nào…

Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ra tại chỗ, say đắm ngắm vợ. Ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến Triệu Uyển Nhu bị nhìn đến nhột nhạt, vội tằng hắng, ngượng ngùng cất tiếng:

- Anh… Chúng ta xuống ăn cơm thôi…

Thái Lãnh Hàn gật đầu, nhưng hắn vẫn đứng yên. Hắn muốn chờ cho Triệu Uyển Nhu đi trước. Thái Lãnh Hàn không dám đi gần bên Triệu Uyển Nhu vào lúc này. Hắn vẫn chưa hoàn toàn dẹp yên được sự đòi hỏi trỗi dậy của bản năng sâu thẳm bên trong.

Triệu Uyển Nhu thấy Thái Lãnh Hàn đứng im như cây cột thì đoán ngay là hắn lại nghĩ ngợi linh tinh. Cô cau nhẹ đôi mày, trong lòng có phần tức giận. Xem ra cô chỉ nói bằng lời thì tảng băng ngốc này vẫn không chịu nói ra lời thật lòng và không chịu sửa đổi cái tính xấu hay nghĩ ngợi linh tinh rồi. Triệu Uyển Nhu không thèm nói nữa mà chuyển sang hành động. Cô hùng dũng bước tới, hiên ngang níu lấy cánh tay của Thái Lãnh Hàn, vòng tay của mình qua, tạo thành tư thế khoác tay kiểu tình nhân.

Đột ngột bị Triệu Uyển Nhu “tấn công”, Thái Lãnh Hàn càng thêm cứng đờ cả thân thể. Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa thương thương, cố ý ra vẻ hờn dỗi:

- Anh cứ chần chừ mãi, em đói bụng đến chân muốn nhũn ra luôn rồi đây này. Em không cần biết. Anh phải dìu em xuống mới được đó.

Nói xong mấy câu nũng na nũng nịu như thế, Triệu Uyên Nhu thoáng rùng mình, suýt nữa thì nổi hết cả da gà trên tay. Cô không quen với kiểu nũng nịu như thế này. Nhưng đây là biện pháp mạnh mà Triệu Uyển Nhu có thể nghĩ ra để đối phó và “trừng phạt” Thái Lãnh Hàn. Hừ, cô phải làm cho tảng băng ngốc này nổi hết da gà, sởn hết tóc gáy lên giống cô cho bõ ghét.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 222: Vâng, em nghe lời anh



Triệu Uyển Nhu không hề biết rằng bộ dáng cười đắc ý như mèo con ăn vụng được cá của cô trông vô cùng đáng yêu. Bộ dáng đó lọt vào mắt của Thái Lãnh Hàn càng tăng thêm phần quyến rũ. Hắn nuốt khan một cái, nghiến chặt răng, cố gắng kìm nén bản năng đang rạo rực bồn chồn. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được sự căng cứng từ bắp thịt của Thái Lãnh Hàn. Đôi môi mọng của cô bĩu ra, hờn dỗi. Hừ, mặc dù chính bản thân cô cũng cảm thấy không thoải mái trước dáng vẻ cố ý nũng na nũng nịu của mình, nhưng cô cũng đâu đáng sợ đến mức tảng băng ngốc này cảm thấy căng thẳng như thế kia chứ? Đúng là đồ ngốc mà!

Dù trong lòng ấm ức, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn níu c.h.ặ.t t.a.y của Thái Lãnh Hàn, không cho hắn có khả năng trốn tránh. Cứ như thế hai người tay trong tay đi xuống phòng bếp. Bữa ăn ngon lành đã được dọn sẵn. Thím Hai chào cậu chủ và cô chủ rồi ra về. Triệu Uyển Nhu cầm lấy chén, xới cơm cho Thái Lãnh Hàn trong khi hắn kéo ghế cho cô ngồi xuống.

Thái Lãnh Hàn chậm rãi ăn cơm, cũng tạm thời chậm rãi bình ổn được tâm trạng của mình. Thế nhưng, khi bữa cơm kết thúc, trong lúc dọn bát đũa bẩn, Triệu Uyển Nhu lại sực nhớ ra một việc và thông báo:

- À, đúng rồi, em vừa nghĩ ra được vài thứ có thể mang đến buổi đấu giá trong dạ tiệc của Hiệp hội các mạnh thường quân sắp tới.

Thái Lãnh Hàn ậm à ậm ừ, trong lòng của hắn lại bắt đầu gợn sóng. Trong buổi tiệc của Hiệp hôi mạnh thường quân ấy, chắc chắn Dương Thiên Vũ cũng sẽ đến. Nhớ đến chàng trai lịch lãm phong độ kia, ngọn lửa âm ỉ trong lòng của Thái Lãnh Hàn nghi ngút bốc lên. Triệu Uyển Nhu đang quay lưng lại với Thái Lãnh Hàn nên không nhìn thấy nét mặt của hắn. Thế nên cô vẫn vui vẻ bàn luận:

- Em nhớ là năm trước em có mua một bức tranh thư pháp, cũng khá có giá trị, đang trưng ở Hội Chung Tay Góp Sức. Ngoài ra, em còn có một cái hoa cài áo, là quà lưu niệm anh hai mua cho em từ nhiều năm trước rồi, nhưng nó có đính kim cương nên em ít khi dùng. Anh thấy chúng ta nên mang món nào đi thì hợp?

Thái Lãnh Hàn trầm giọng đáp khẽ:

- Em cứ tự quyết định đi. Anh nghe theo em.

Triệu Uyển Nhu ngừng tay rửa bát, ngoảnh lại nhìn Thái Lãnh Hàn, nghiêm nghị nói:

- Nhưng em muốn biết suy nghĩ của anh. Hay là… anh không muốn chia sẻ suy nghĩ với em?

Thái Lãnh Hàn vội lắc đầu:

- Không, không có. Anh không có ý đó.

Triệu Uyển Nhu thừa thế xông lên:

- Vậy anh mau nói đi, anh cảm thấy chúng ta nên mang thứ nào đến buổi đấu giá thì tốt? Tranh thư pháp hay là hoa cài áo?

Thái Lãnh Hàn suy nghĩ một lát rồi trả lời:

- Hoa cài áo… là do anh hai tặng; tranh thư pháp thì em thích mà lại còn đang trưng bày ở Hội của em, anh nghĩ… đều không nên mang đi.

Triệu Uyển Nhu mỉm cười, dịu ngoan đáp lại:

- Vâng, em nghe lời anh. Để em suy nghĩ tìm món khác.

Một câu “vâng, em nghe lời anh” của Triệu Uyển Nhu khiến cho ngọn lửa trong lòng của Thái Lãnh Hàn vừa ngún lên đã xèo xèo tắt ngấm, thay vào đó là trăm hoa đua nở. Thái Lãnh Hàn tằng hắng một tiếng, che giấu niềm vui đang rộn ràng, cất giọng nghiêm túc:

- Mấy năm nay, nhà họ Vạn dùng tiền của anh mua không ít đồ tốt. Hóa đơn đều dùng tài khoản của anh chi trả. Để anh nhờ người đến đó chọn một món là được.

Triệu Uyển Nhu ngoan ngoãn gật đầu. Vấn đề chọn đồ để mang đến buổi đấu giá cứ như thế mà quyết định xong. Triệu Uyển Nhu quay lại rửa cho xong mớ bát đũa bẩn rồi úp lên giá. Thái Lãnh Hàn mở tủ lạnh lấy trái cây ra gọt. Cầm lấy con d.a.o gọt trái cây, bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn nhớ đến vết sẹo trên tay của mình và cuộc gặp gỡ ban sáng với Dương Thiên Vũ. Hắn bất giác buột miệng gọi:

- Uyển Nhu!

- Vâng?

- Nếu như em…

Thái Lãnh Hàn nói được ba chữ thì nghẹn lại. Vốn là hắn định hỏi rất nhiều điều. Nếu như Triệu Uyển Nhu biết tin Dương Thiên Vũ đã về Việt Nam thì cô sẽ thế nào? Nếu như Triệu Uyển Nhu được tự do chọn lựa thì liệu cô có rời bỏ hắn hay không? Nếu như Triệu Uyển Nhu biết được về vết sẹo trên tay của hắn thì liệu cô có cho hắn một cơ hội được ở bên cạnh cô hay không?... Thế nhưng, rốt cuộc thì Thái Lãnh Hàn vẫn chưa đủ dũng cảm để nói hết ra những điều đang nghẹn đắng trong lòng hắn.

Triệu Uyển Nhu thấy Thái Lãnh Hàn ấp úng thì biết ngay tảng băng ngốc nhà mình lại nghĩ ngợi linh tinh nữa rồi. Cô lau khô tay, bước đến ngồi bên cạnh hắn, ghim lấy một miếng trái cây, ra vẻ tự nhiên vừa ăn vừa hỏi:

- Anh muốn hỏi em điều gì sao?

Thái Lãnh Hàn trầm mặc giả vờ chăm chú gọt trái cây. Triệu Uyển Nhu ăn xong miếng trái cây vẫn chưa thấy tảng băng chịu hé lời. Cô xụ mặt, cất giọng nghẹn ngào hỏi:

- Hôm nay anh sao thế? Có điều gì khiến anh không vui đúng không? Hay là… em đã làm gì khiến anh giận?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 223: Ai phải tin tưởng ai?



Thái Lãnh Hàn nghe Triệu Uyển Nhu hỏi mà hốt hoảng lắc đầu. Trong lòng hắn thầm kiểm điểm lại bản thân xem mình có làm gì không mà Triệu Uyển Nhu lại nghĩ là hắn đang giận cô. Dáng vẻ trầm tư của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu bỗng cảm thấy chạnh lòng. Cô khịt mũi, sụt sịt hỏi:

- Anh thật sự giận em hả? Em đã làm gì sai? Hay là đã có ai nói lung tung gì đó với anh?

Hỏi xong câu đó, trong đầu Triệu Uyển Nhu như có tia chớp lóe lên, sáng rực. Lẽ nào Thái Lãnh Hàn đã biết việc Dương Thiên Vũ về Việt Nam và nghe những tin đồn thất thiệt kia mà nghĩ linh tinh? Nghĩ ra được mấu chốt của vấn đề, Triệu Uyển Nhu quyết định thẳng thắn với Thái Lãnh Hàn:

- Thái Lãnh Hàn, anh có tin tưởng em không?

Thái Lãnh Hàn gật đầu ngay lập tức. Triệu Uyển Nhu lại hỏi tiếp:

- Vậy nếu anh có nghe được tin đồn gì đó về em thì sao?

Thái Lãnh Hàn khựng lại, trầm giọng hỏi:

- Có ai đó tung tin đồn gì về em sao? Là tin gì? Ai làm? Em có biết được manh mối nào không? Có cần báo công an giải quyết không? Hay là anh gọi Lê Thiên Chi chuẩn bị hồ sơ kiện chúng ra tòa?

Vừa hỏi, trong đầu của Thái Lãnh Hàn đã nhắm tới một vài “đối tượng tình nghi” và chuẩn bị nghĩ tiếp tới hướng giải quyết tin đồn lẫn kẻ nào dám tung tin về Triệu Uyển Nhu. Bộ dáng sẵn sàng ra mặt giùm cô và cách tuôn ra hàng loạt câu hỏi trái hẳn với tác phong bình thường của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vô cùng cảm động. Cô vội vàng trấn an gã “chó điên” nhà mình:

- Không, không phải như vậy. Đây là tin đồn cũ rồi, lâu lắm rồi. Nhưng mà em sợ anh nghe được sẽ không vui.

Thái Lãnh Hàn đã đoán được phần nào tin đồn đó là gì. Hắn ỉu xìu đáp lời:

- Không cần lo lắng. Anh vẫn luôn tin tưởng em.

Thái Lãnh Hàn không nói dối. Dù chuyện gì đi nữa, dù tin đồn thế nào đi nữa, thì hắn vẫn tuyệt đối tin tưởng Triệu Uyển Nhu. Đối tượng mà hắn không thể nào tin tưởng nổi chính là bản thân hắn chứ không phải là cô. Tâm trạng sa sút của Thái Lãnh Hàn không thể nào thoát kỏi sự quan sát chăm chú của Triệu Uyển Nhu. Thế nên, dù đã được Thái Lãnh Hàn khẳng định sự tin tưởng, dù trong lòng cô cũng biết rằng Thái Lãnh Hàn nói thật lòng, Triệu Uyển Nhu vẫn quyết định giải thích:

- Đúng vậy, anh phải tin tưởng em. Từ trước đến nay, em chưa từng có quan hệ tình cảm nào với bất cứ ai cho đến khi kết hôn với anh. Sau khi kết hôn, em càng tuyệt đối không có dây dưa gì với bất cứ ai. Cho nên anh có nghe tin đồn gì đó thì cũng đừng để trong lòng, được không?

Thái Lãnh Hàn gật đầu. Nhưng rồi hắn lại buột miệng lầu bầu:

- Nhưng còn tương lai thì sao?

- Hả? Tương lai thì sao?

Triệu Uyển Nhu không hiểu mà hỏi lại. Thái Lãnh Hàn thu gom can đảm nói ra:

- Nếu như trong tương lai mà em phát hiện có người nào đó tốt hơn, phù hợp với em hơn, khiến em có thể vui vẻ và hạnh phúc hơn… thì sao?

Triệu Uyển Nhu ngẩn ra. Sẽ còn người nào đó tốt hơn Thái Lãnh Hàn, phù hợp với cô hơn Thái Lãnh Hàn, có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc hơn so với Thái Lãnh Hàn sao? Đừng nói là Triệu Uyển Nhu không thể tin nổi là có một người nào như thế. Cho dù có một người như thế đi nữa, thì người kia liệu có yêu cô nhiều như Thái Lãnh Hàn hay không? Quan trọng nhất là, người kia chắc chắn sẽ không thể nào có được tình yêu của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì trong cả hai kiếp, tình yêu của Triệu Uyển Nhu đều đã dành trọn cho tảng băng ngốc nghếch nào đó rồi. Tuy nhiên, băn khoăn của Thái Lãnh Hàn đã tiết lộ cho Triệu Uyển Nhu thêm một vấn đề: tảng băng ngốc của nhà cô đang tự ti về chính bản thân mình. Điều này làm cho Triệu Uyển Nhu vừa tức giận vừa đau xót. Cô gằn giọng:

- Thái Lãnh Hàn, em nói cho anh biết: Anh tuyệt đối không bao giờ được nghĩ như thế. Trong lòng của em, sẽ không có bất cứ người nào tốt hơn anh; không có ai phù hợp với em hơn so với anh. Càng không có bất kỳ người nào có thể khiến em vui vẻ và hạnh phúc hơn anh. Anh không chỉ phải tin tưởng em, anh còn phải tin tưởng vào chính bản thân mình nữa. Có hiểu không?

Đến lượt Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Hắn như không thể tin nổi vào tai của mình. Hắn vừa nghe được những gì vậy? Đây có phải là giấc mơ không?

Thái Lãnh Hàn len lén đưa tay véo mạnh một cái vào đùi. Ối mẹ ơi, đau quá. Vậy là không phải hắn đang mơ rồi. Vậy là việc Triệu Uyển Nhu nói cô cảm thấy hắn là tốt nhất, phù hợp với cô nhất, và rằng hắn đã khiến cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc… đều là sự thật? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó tin. Thái Lãnh Hàn lại len lén đưa tay xuống đùi, định tự véo bản thân thêm một cái nữa để chứng thực.

Lần tự véo mình trước đó của Thái Lãnh Hàn quá nhanh và đột ngột, Triệu Uyển Nhu không kịp ngăn cản. Nhưng đến lần tiếp theo này, Triệu Uyển Nhu đã chuẩn bị tinh thần nên kịp thời chụp lấy bàn tay của Thái Lãnh Hàn trước khi hắn tự véo bản thân. Bàn tay cô mềm mại, mát rượi làm Thái Lãnh Hàn như chú ruồi ngốc rơi vào hũ mật, chới với và choáng váng.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 224: Uyển Nhu! Cho anh nhé?



Trong lúc “chú ruồi ngốc” nào đó còn đang choáng váng vì mật ngọt, thì “hũ mật ngọt” bên cạnh hắn cũng xúc động không kém. Bàn tay của Thái Lãnh Hàn thô ráp, chai sần gợi cho Triệu Uyển Nhu nhớ tới những ngày tháng tảng băng ngốc nhà cô phải sống cơ cực, vất vả. Không chỉ vậy, đó còn là những chuỗi ngày hắn phải sống cô đơn trong nỗi ray rứt tự trách vì tai nạn của mẹ ruột và sự chèn ép cả về thể xác lẫn tinh thần từ mẹ kế. Có lẽ chính vì vậy mà Thái Lãnh Hàn phải dùng bộ mặt lạnh ngắt của một tảng băng và sự hung hăng của một gã “chó điên” để che giấu đi sự nhạy cảm đầy ấm áp và mềm mại thật sự của bản thân. Có lẽ cũng chính vì vậy mà theo thời gian kéo dài, Thái Lãnh Hàn đã tạo thành thói quen tự ti ngầm sâu sắc khiến hắn luôn nghĩ ngợi và suy diễn linh tinh đến mức cảm thấy bản thân tệ hại, không xứng đáng.

Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng rối. Cô muốn tìm cách để Thái Lãnh Hàn đừng tự ti như thế nữa; cô rất nôn nóng, nhưng đồng thời, cô lại không biết phải làm thế nào. Nếu chỉ dùng lời lẽ thì không đủ để thay đổi thói xấu đã ăn sâu vào tâm hồn của Thái Lãnh Hàn. Điều này đã được chứng minh rành rành trước mắt. Thậm chí trong kiếp này, Triệu Uyển Nhu đã từng chủ động hôn Thái Lãnh Hàn, chủ động bày tỏ tình cảm của cô với Thái Lãnh Hàn, vậy mà tác dụng cũng không mấy khả quan. Tảng băng ngốc này vẫn vì những tin đồn trong quá khứ mà có những suy nghĩ không hề tích cực một chút nào.

Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đều đang chìm vào những suy nghĩ của riêng mình mà không hề chú ý rằng khoảng cách giữa cả hai đang dần thu hẹp lại. Mùi hương dịu ngọt và cảm giác mát rượi tỏa ra từ thân thể của Triệu Uyển Nhu chẳng khác gì lời mời gọi vô hình mà ngập tràn quyến rũ, khiến Thái Lãnh Hàn vô thức nhích càng lúc càng đến gần sát bên cạnh Triệu Uyển Nhu. Đến khi Thái Lãnh Hàn định thần lại thì gương mặt của hắn đã áp kề vào một bên gò má non mịn của Triệu Uyển Nhu. Rõ ràng ban nãy hắn chỉ ăn cơm và uống canh, không hề có một giọt rượu nào, thế nhưng lúc này, Thái Lãnh Hàn lại ngây ngất như đang có men say. Hắn không kềm chế nổi nữa, quét đôi môi qua, in lên gò má mịn màng của Triệu Uyển Nhu một nụ hôn.

Triệu Uyển Nhu giật sững người trước sự va chạm khẽ khàng ấy. Đôi môi của Thái Lãnh Hàn mềm mềm, âm ấm, in vào gò má của cô một cảm xúc kỳ lạ, ngọt ngào. Triệu Uyển Nhu cũng chếnh choáng rồi. Cô nghiêng đầu qua, in môi lên gò má của Thái Lãnh Hàn, đáp trả cho hắn một nụ hôn. Đầu óc đang nóng hừng hực của Thái Lãnh Hàn bị nụ hôn vụng về đó của Uyển Nhu làm cho “phựt” một cái, như ngựa đứt cương không thể dừng vó. Môi của hắn tiếp tục hôn nhẹ vào gò má của Uyển Nhu, liên tiếp, chậm rãi, tham lam lần xuống bên miệng.

Khi làn môi ấm nóng của Thái Lãnh Hàn áp vào đôi môi mọng của Triệu Uyển Nhu, cả hai đều có cảm giác tê dại lan truyền ra khắp mặt, rồi rần rật chạy tràn xuống khắp cơ thể. Triệu Uyển Nhu cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích. Thái Lãnh Hàn nhẹ nhàng m*t một cái vào vành môi màu hồng phấn của cô gái vẫn còn vương hương vị rượu nho ngọt ngào. Hành vi thăm dò của Thái Lãnh Hàn, một lần nữa, được đáp trả tương xứng. Triệu Uyển Nhu cũng bắt chước Thái Lãnh Hàn, m*t một cái vào môi hắn. Được đà lấn tới, Thái Lãnh Hàn ngậm lấy cánh môi đào, như cơn gió nhẹ nhàng m*n tr*n, lại như con ong ngây ngất mật hoa. Triệu Uyển Nhu cũng không thụ động, thỉnh thoảng cũng ngậm lấy môi anh, đùa nghịch.

Đôi môi của Triệu Uyển Nhu mềm mại, non mịn vẫn chưa đủ cho Thái Lãnh Hàn thỏa mãn. hắn chậm rãi mà cương quyết, dần dần chen lưỡi vào giữa hai hàm răng của Uyển Nhu. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt tìm lấy chiếc lưỡi nhỏ của Triệu Uyển Nhu, quyện lấy, quấn quýt. Lần này Triệu Uyển Nhu chịu thua, cởi giáp buông giáo, để mặc hắn dùng ba tấc thịt mềm dẫn dắt cô chìm vào những xúc cảm lạ kỳ. Ngưa ngứa, nhồn nhột mà êm ái, khoan khoái. Triệu Uyển Nhu khẽ rên lên một tiếng trong họng. Tiếng rên run rẩy kia hoàn toàn đánh sập bức tường trong lòng của Thái Lãnh Hàn. Lúc này hắn không còn nghĩ được gì nữa ngoài việc cảm nhận được rằng, người con gái mà hắn yêu say đắm đang nằm mềm mại trong vòng tay của hắn. Cô đón nhận và đáp trả nụ hôn của hắn. Cô để mặc cho hắn xâm chiếm vào khoang miệng. Cô lại còn rất hưởng thụ và không ngại bày tỏ kh*** c*m. Thái Lãnh Hàn ngẩng lên, rời khỏi đôi môi của Triệu Uyển Nhu và mê đắm nhìn sợi tơ trong suốt óng ánh vẫn còn đang như ngó tơ vương vấn gắn từ miệng cô đến miệng hắn.

Vừa như cầu xin vừa như mong mỏi, Thái Lãnh Hàn cất giọng khàn khàn:

- Uyển Nhu! Cho anh nhé?

Triệu Uyển Nhu vẫn còn chưa thoát khỏi xúc cảm kỳ lạ kia. Cô dồn dập th* d*c, cổ họng lại rỉ ra một tiếng “ừm” như rên lại như lời đồng ý. Được lời như cởi tấc lòng. Thái Lãnh Hàn bế Triệu Uyển Nhu vào giường. Đặt cô nằm ngay ngắn trên nệm, hắn nửa bò nửa quỳ bên cạnh cô, cẩn thận và trân trọng đặt xuống từng nụ hôn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 225: Chấp nhận tàn nhẫn với chính bản thân



Cánh môi của Thái Lãnh Hàn nhẹ nhàng in dấu khắp gương mặt của Triệu Uyển Nhu, lưu luyến m*t vào hai cánh đào sưng mọng rồi chầm chậm chuyển xuống cái cần cổ thon thon trắng ngần. Vùi mặt vào hõm cổ của Uyển Nhu, mũi của Thái Lãnh Hàn lại hít đầy một mùi hương trinh nữ. hắn lại chuyển lên bờ vai tròn tròn của cô, hôn xuống xương quai xanh quyến rũ. Triệu Uyển Nhu nhồn nhột, uốn éo co rút đôi vai rồi lại rướn người lên, đê mê khi vành môi ấm nóng của Thái Lãnh Hàn ngậm lấy vành tai no đủ của cô, dai dai cắn nhẹ. Điểm nhạy cảm đã được khám phá, Triệu Uyển Nhu lại không thể kềm được, rên lên một tiếng.

Bàn tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn v**t v* trên gương mặt đã ửng đỏ như vải chín của Triệu Uyển Nhu, mang đến cho cô một xúc cảm đặc biệt khác. Năm ngón tay thon dài của Thái Lãnh Hàn như năm chàng kỵ sĩ, theo hành trình cũ của đôi môi, men theo m*n tr*n chiếc cổ của Uyển Nhu, lần theo đó mà xuôi xuống hõm cổ của cô. Nhưng rồi năm chàng kỵ sĩ kia không thể rời đi nổi nữa. Bởi vì cách hõm cổ đó không xa, là hai ngọn núi sừng sững đang phập phồng mời gọi họ đến dạo chơi.

Thái Lãnh Hàn ma sát quanh cổ của Triệu Uyển Nhu, rụt rè lần mò cúc áo. hắn vẫn cố gắng giữ tia lí trí hiếm hoi còn sót lại, trầm giọng xin phép cô:

- Uyển Nhu! Cho anh sờ vào nhé?

Cảm giác ram ráp từ năm ngón tay của Thái Lãnh Hàn đã khiến cô thể của Triệu Uyển Nhu vô cùng ngứa ngáy, khó chịu. Cô muốn tự tay gãi, nhưng Thái Lãnh Hàn đã chặn lại. hắn khàn khàn nhắc cất giọng, không hẳn là cầu xin, mà gần như dụ hoặc:

- Uyển Nhu! Để anh làm, được không? Cho anh nhé, được không?

Thái Lãnh Hàn hỏi với giọng khắc chế, kềm nén đầy khổ sở. Triệu Uyển Nhu cũng khó chịu không kém. Cảm giác và cảm xúc này quá lạ lẫm, cô chưa từng nếm trải. Trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu cũng đã từng cùng Thái Lãnh Hàn ôm ấp, nhưng cô chưa từng được hưởng thụ cảm giác đê mê rạo rực đến như thế này. Kiếp trước, cả Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đều chưa thật sự hiểu rõ lòng dạ của nhau, nên những hành động thân mật của cả hai đều có phần cứng ngắc và gượng gạo.

Còn bây giờ, những lời kềm nén của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vừa hoang mang lại vừa cảm động. Tảng băng ngốc này vẫn đang cố gắng kềm nén để hỏi ý kiến của cô. Những ngón tay của hắn vẫn đang m*n tr*n nơi hõm cổ của cô, kiên nhẫn đợi chờ sự cho phép của cô mà không dám tiến xuống nữa. Nhưng hơi thở của hắn đang rất dồn dập. Triệu Uyển Nhu bỗng nhiên băn khoăn. Nếu bây giờ mà cô chấp nhận để Thái Lãnh Hàn thân mật trong hoàn cảnh Dương Thiên Vũ vừa về Việt Nam và tin đồn đang rộ lên như thế, liệu tảng băng ngốc nghếch này có suy diễn rằng cô đang biểu hiện “có tật giật mình” hay không? Tuy nhiên, nếu Triệu Uyển Nhu không đồng ý cho Thái Lãnh Hàn thân mật thì cô càng chắc chắn rằng tảng băng ngốc nhà mình sẽ càng suy nghĩ linh tinh và suy diễn lung tung.

Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu càng thêm lo lắng rằng, nếu cô không đồng ý thì liệu Thái Lãnh Hàn có bị ảnh hưởng gì về thân thể và sức khỏe hay không? Triệu Uyển Nhu đã từng nghe Vương Thiên Bích tuyên – truyền là: Đàn ông, một khi đã bộc phát bản năng và d*c v*ng của giống đực, thì nhất định phải tìm cách giải quyết, nếu không cho họ giải quyết thì sẽ có tổn hại rất lớn đến thân thể và sức khỏe sau này.

Trong lúc Triệu Uyển Nhu còn đang băn khoăn thì Thái Lãnh Hàn cũng nhận ra là cô đang lưỡng lự. Việc phát hiện này khiến hắn giật mình, tỉnh lại từ trong d*c v*ng. Hắn vẫn rất muốn cô, muốn tiến xa hơn với cô, muốn khám phá trọn vẹn và sâu thẳm nhất cả trong thân thể lẫn tâm hồn của cô. Cho nên, Thái Lãnh Hàn không muốn ép buộc Triệu Uyển Nhu. Những điều nói về bản năng và d*c v*ng giống đực của đàn ông có thể không sai, nhưng không hoàn toàn đúng. Ít ra thì, đàn ông có rất nhiều cách để tự giải quyết d*c v*ng và bản năng kia, nhưng dĩ nhiên là, buộc họ phải tự xử trong khi trước mặt và trong vòng tay đang là một thân thể phụ nữ mềm mại thơm ngát thì thật là quá sức tàn nhẫn. Nhưng so với việc khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy bị ép buộc, khiến cô đau lòng và oán hận hắn thì Thái Lãnh Hàn thà là chấp nhận tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Hôn nhẹ lên trán Uyển Nhu, len lén trút một hơi thở dài, Thái Lãnh Hàn rụt tay lại, chỏi người đứng dậy. Dù đã quyết định tàn nhẫn với bản thân, nhưng Thái Lãnh Hàn cũng không muốn phải tự xử trước mặt Triệu Uyển Nhu. Nhất là, hắn vô cùng lo sợ, nếu hắn vẫn nhìn thấy, thậm chí là hắn chỉ cần cảm nhận được bất cứ hơi thở hay mùi thơm của Triệu Uyển Nhu thì lý trí của hắn sẽ không thể vững vàng để chống đỡ và đẩy lùi thú tính. Bởi vì, trong tận đáy lòng hắn vẫn đang tồn tại một con ác quỷ đang giãy giụa kêu gào:

“Cô ấy là cô gái mà mình yêu thương! Cô ấy lại đã là vợ của mình, đã có giấy tờ hôn thú đúng luật pháp. Cô ấy cũng đã đ*ng t*nh. Chỉ cần mình khéo léo dẫn dắt thêm chút nữa, cô ấy nhất định sẽ ưng thuận ngay thôi! Dù sao thì cô ấy cũng không từ chối nụ hôn của mình, chứng tỏ cô ấy đã có cảm tình với mình. Hơn nữa, để Uyển Nhu thật sự trở thành vợ của mình thì cái gã Dương Thiên Vũ kia sẽ càng ít đi cơ hội kéo cô ấy ra khỏi cuộc đời của mình. Tới luôn đi, Thái Lãnh Hàn!”
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 226: Anh không muốn em nữa sao?



Thái Lãnh Hàn khựng lại động tác đang chuẩn bị xuống giường. Suýt chút nữa hắn đã bị suy nghĩ đáng sợ kia dẫn dắt mà bổ nhào vào Triệu Uyển Nhu. Nhưng cũng chính vì suy nghĩ “dù sao thì cô ấy cũng đã có cảm tình với mình rồi” đã giúp hắn tỉnh táo hơn. Đúng vậy, Triệu Uyển Nhu đã có cảm tình với hắn, điều này quá dễ để nhận thấy. Nhưng cảm tình ấy đã là tình yêu chưa? Và dù cô đã yêu hắn, thì việc hắn ép buộc và dụ dỗ cô quan hệ trong lúc không sẵn sàng thế này liệu có để lại bóng ma tâm lý nào cho cô hay không? Ngộ nhỡ sau này cô hối hận? Ngộ nhỡ sau này cô oán hận? Ngộ nhỡ sau này cô buồn khổ? Thì sao?

Trong thời điểm này, cả Triệu Uyển Nhu lẫn Thái Lãnh Hàn đều chưa nhận ra rằng: Họ đã yêu đối phương sâu đậm mất rồi. Tình yêu đó phải lớn và sâu và nặng đến mức nào để cả hai đều có thể suy nghĩ và lo lắng cho đối phương ngay cả khi thân thể đang chìm trong d*c v*ng muốn được thỏa mãn. Bởi vì, khi bản thân đang băn khoăn về việc có nên tiếp tục món ngon hay không và bị quá khứ quấy nhiễu thì Triệu Uyển Nhu vẫn lo lắng nếu dừng lại sẽ khiến Thái Lãnh Hàn bị ảnh hưởng cơ thể và sức khỏe. Và ngay khi trái ngọt đã nếm được miếng đầu tiên mà Thái Lãnh Hàn vẫn có thể ép bản thân dừng lại, không tiếp tục, không dám tiếp tục, không nỡ tiếp tục,... vì sợ Triệu Uyển Nhu đau lòng.

Và chính vì có cùng suy nghĩ cũng như mối quan tâm dành cho nhau, nên khi Thái Lãnh Hàn nhỏm dậy, thì Triệu Uyển Nhu cũng đồng thời nhỏm dậy.

Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, dùng khí lạnh lấp đầy buồng phổ để ép bản thân tỉnh táo. hắn lảo đảo đứng lên, loạng choạng đi như chạy về phía phòng tắm. Ngọn lửa trong cơ thể hắn có lẽ phải xả nước lạnh khá lâu mới có thể tạm thời dịu xuống được.

Nhưng trong lúc Thái Lãnh Hàn còn chưa đến được nơi – cứu – hỏa thì Triệu Uyển Nhu đã hừng hực thắp lên một ngọn lửa trong lòng. Ngọn lửa của sự cảm động, áy náy và yêu thương dào dạt. Sao cô lại có thể không nhận ra rằng Thái Lãnh Hàn đang cố gắng kìm nén d*c v*ng của bản thân? hắn đang trốn chạy khỏi bản năng của giống đực, muốn vào phòng tắm để ép buộc chính mình không thực hiện những hành động tiến xa hơn và sâu hơn đối với cô? Lý do của hắn là gì, Triệu Uyển Nhu không biết được toàn bộ, nhưng cô có thể chắc chắn rằng, trong đó có một lý do quan trọng là bởi vì cô. Bởi vì một chút lưỡng lự và băn khoăn của cô khi hắn hỏi.

Triệu Uyển Nhu mím môi, tự vấn bản thân và lương tâm của mình. Cô có muốn không? Cô có muốn Thái Lãnh Hàn không? Cô có muốn Thái Lãnh Hàn tiến tới và tiến sâu hơn bên trên và bên trong thân thể của cô không? Câu trả lời đều là có. Không chỉ đàn ông mới có bản năng và d*c v*ng, đàn bà cũng có. Thậm chí, nếu so với bản năng và d*c v*ng giống đực của đàn ông, thì bản năng và d*c v*ng giống cái của đàn bà càng thêm mãnh liệt và đầy khao khát hơn. Khao khát được v**t v*, khao khát được lấp đầy. Chẳng qua là, đàn bà thì giỏi ẩn nhẫn và nín nhịn hơn đàn ông, lại bị nhiều thứ ràng buộc vô hình hơn so với đàn ông, nên họ kềm nén và đè ép bản năng cùng d*c v*ng của bản thân rất tốt và rất lâu. Tốt và lâu đến mức có nhiều khi, đàn bà quên rằng bên trong thân thể của họ cũng có d*c v*ng và bản năng, quên đi khát khao mãnh liệt và cháy bỏng được lấp đầy kia.

Nhưng trong khoảnh khắc Thái Lãnh Hàn rời khỏi giường, xúc cảm của Triệu Uyển Nhu đã bị sự trống trải đột ngột khi nguồn hơi ấm bỗng nhiên rời đi đánh úp, khiến bản năng rạo rực trỗi dậy. Và hình ảnh bóng lưng thẳng tắp của hắn căng cứng đến nỗi bước đi lảo đảo vì phải cố kềm nén thì d*c v*ng của Triệu Uyển Nhu cũng được khơi gợi cháy bùng lên. Cô bất chấp tất cả, bổ nhào xuống giường, chồm tới ôm chầm lấy Thái Lãnh Hàn từ phía sau.

Cảm giác mềm mại thơm ngát mà bản thân đang cố gắng trốn tránh đột ngột đánh úp tới, khiến Thái Lãnh Hàn khựng lại. Đồng thời, cảm giác săn chắc rắn rỏi và ấm áp từ cơ thể hắn, khiến Triệu Uyển Nhu cũng sửng sốt. Cảm giác này... thật tốt quá!

Triệu Uyển Nhu gác cằm lên hõm vai của Thái Lãnh Hàn, bắt chước hắn, thì thầm bên tai hắn:

- Anh không muốn em nữa sao? Anh bảo em cho anh... Bây giờ em cho anh... anh không muốn nữa sao?

- Em... em có biết... mình đang làm gì không?...

- Em biết! Em muốn anh! Em muốn anh muốn em! Em muốn cho anh! Em cũng muốn anh cho em! Được không?

- Em... Em sẽ không... hối hận chứ?...

- Không hối hận! Việc này... đâu phải chỉ một mình anh được nhận? Em cũng được nhận mà... Em muốn...

Hơi thở của Triệu Uyển Nhu theo từng lời nói phả vào bên tai của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn nhộn nhạo. Hắn còn đang chao đảo thì Triệu Uyển Nhu đã thè chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng l.i.ế.m một cái vào vành tai của hắn. Thành trì của Thái Lãnh Hàn phải khó khăn lắm mới tái tạo lại được liền rạn nứt.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 227: Một chốn đào nguyên tiên cảnh



Thái Lãnh Hàn nhìn gương mặt ửng hồng của vợ mà thương, lại vừa thích thú. Hắn nắm lấy một bên đầu gối của Triệu Uyển Nhu, khàn khàn cất giọng:

- Ngoan! Em đã hứa sẽ cho anh rồi mà?

- Nhưng mà... Đừng làm thế... Em ngượng lắm!

- Chúng ta đã đến bước này rồi, em còn ngượng nữa sao?

Thái Lãnh Hàn buồn cười nhìn Triệu Uyển Nhu nhưng lại không nỡ cười. Hắn hiểu sự ái ngại của cô và càng trân trọng sự ái ngại này của cô. Nhưng chính vì hắn biết cô vẫn luôn ái ngại, nên hắn càng không thể không giúp cô cởi mở hơn, và nới rộng hơn. Nếu không, một khi hắn thật sự xuất quân chiếm đóng, cửa hang nhỏ hẹp này sẽ khiến Triệu Uyển Nhu vô cùng đau đớn mà hắn cũng chẳng dễ chịu gì. Nửa th*n d*** của Thái Lãnh Hàn thật ra đang c*ng tr**ng đến phát đau. Một con dã thú đói khát lâu ngày vừa thấy được món ngon đang kêu gào muốn được xông ra, nhưng Thái Lãnh Hàn sợ làm Triệu Uyển Nhu đau nên đang cố gắng hết sức để kìm nén. Nếu bây giờ Triệu Uyển Nhu vẫn khăng khăng không chịu, Thái Lãnh Hàn biết mình sẽ khó mà lâm trận rút lui được nữa, nhưng hắn lại xót xa nếu cô phải chịu đau đớn.

Thật ra thì Triệu Uyển Nhu cũng biết rõ là Thái Lãnh Hàn đang muốn giúp cô có thể dễ dàng và thoải mái hơn khi chuyển đến những hành động tiếp theo. Trong kiếp này Triệu Uyển Nhu vẫn là xử nữ, nhưng trong kiếp trước cô không phải là chưa từng nếm trải qua. Cô lại còn trải qua một thời gian rất dài được Vương Thiên Bích tôi – luyện – khắc – nghiệt bằng hàng trăm bộ ngôn tình với đủ dạng xôi chè thịt thà, từ đơn thuần đơn giản nắm tay kéo rèm là kết thúc, cho đến những câu chỉ miêu tả chi tiết tỉ mỉ từng bộ phận cơ thể, từng tiếng k** r*n, từng diễn biến của một cuộc g*** h**n. Thậm chí, ngay cả phim ảnh cũng đã được cô và Vương Thiên Bích nghiên – cứu không ít. Nói theo kiểu của dân ngôn tình là, dù cô chưa từng ăn thịt heo cũng đã trông thấy heo chạy, thậm chí là heo nằm, heo ngồi, heo quỳ, heo đứng, heo trong đủ thứ tư thế kỳ lạ và k*ch th*ch.

Thế nhưng, khi chính bản thân mình trải nghiệm qua, Triệu Uyển Nhu mới hiểu, giữa đọc và tưởng tượng với thực tế nếm trải có một sự cách biệt rất lớn. Và cô vẫn ngượng ngùng.

Tuy nhiên, dù ngượng ngùng, Triệu Uyển Nhu vẫn hiểu được, Thái Lãnh Hàn vốn là đang nghĩ cho cô. Không phải người đàn ông nào đang bộc phát bản năng và d*c v*ng cũng có thể đủ nghị lực và kiên nhẫn để tặng cho người phụ nữ đang bị hắn ta chế ngự được hưởng thụ một màn dạo đầu cẩn thận như thế. Cho nên, Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt đang rối rắm của Thái Lãnh Hàn mà nén chịu sự thẹn thùng, không trốn tránh nữa.

Khi đôi chân của Triệu Uyển Nhu e lệ tách ra, hé lộ cửa vào động hoa thần bí, Thái Lãnh Hàn vừa cảm thấy thanh thản nhẹ nhõm vừa cảm thấy áp lực nặng nề. Thanh thản nhẹ nhõm vì hắn sẽ không phải nín nhịn lâu nữa, cũng sẽ không làm cho Triệu Uyển Nhu đau. Nhưng áp lực của Thái Lãnh Hàn không hề nhỏ. Đôi chân kia mở ra, cửa động mở ra, cũng đồng nghĩa với việc Triệu Uyển Nhu đã mở lòng ra đón nhận hắn, tin tưởng hắn. Hắn không chỉ phải khiến cho cô đủ sung sướng trong thời điểm này, mà còn phải đảm bảo cho cô hạnh phúc trong cả những ngày sau đó của tương lai, của cả đời. Cái gánh này, quá nặng, như Thái Lãnh Hàn vui vẻ và mừng rỡ gánh lấy. Trước mắt thì, hắn sẽ cùng cô hưởng thụ thú vui của một cặp vợ chồng mới cưới.

Được sự cho phép của quản – lý – cửa – khẩu, chàng kỵ sĩ ngón tay của Thái Lãnh Hàn mạnh dạn tiến vào một thế giới bí mật. Ban đầu, chàng chỉ dám dò dẫm từng bước một, len vào giữa bốn bề v*ch th*t mềm mại, cứ được một đoạn, lại lùi ra.

Lúc này, chàng kỵ sĩ kia lại như một chú sâu khổng lồ, thích thú khám phá một chiếc kén ấm áp và êm ái. Chú sâu ngo ngoe chạm bên nọ, động bên kia, từng chút từng chút khai mở cửa động cho rộng thêm.

Thái Lãnh Hàn vốn là một người trọng tình trọng nghĩa, thế nên trong hoàn cảnh này, nhưng chú sâu trên bàn tay của Thái Lãnh Hàn cũng là những chú sâu có tinh thần đồng đội rất cao và vô cùng giàu tình nghĩa. Khi đã tìm được một chiếc kén đẹp đẽ, ấp áp và mềm mại đến vô cùng quyến rũ thế này, chú sâu đầu tiên này không muốn chỉ hưởng thụ một mình. Khi cửa động đã được khai mở rộng hơn, chú sâu kia rủ thêm một chú sâu nữa, vốn là hắn em thân thiết đứng cạnh mình suốt hai mươi mấy năm qua, cùng chui vào bên trong hang sâu. Quả thật ra rất ấm áp, rất mềm mại. Hai chú sâu thích chí cùng nhau nhảy múa “ăn mừng tân gia”.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 228: Triệu Uyển Nhu hoảng hốt



Hai ngón tay của Thái Lãnh Hàn, rồi đến ba ngón tay của Thái Lãnh Hàn,... cứng rắn, ram ráp, linh hoạt thi nhau cử động không ngừng, như một nhạc sĩ đang chơi đàn, tấu lên bản nhạc đầy xúc cảm bên trong cơ thể của Triệu Uyển Nhu, thắp lên từng đốm lửa rần rật theo m.á.u lan truyền đến toàn thân cùa cô. Sự va chạm ấy khuấy đảo hang sâu của Triệu Uyển Nhu không theo một quy luật nào cả, khiến cô không thể dự đoán, không thể chuẩn bị tinh thần tiếp đón, mà chỉ có thể đung đưa cơ thể, cảm nhận sự xâm nhập.

Bản nhạc dạo đầu êm ái khiến cơ thể của Triệu Uyển Nhu dần dần tiếp nhận một cái thoải mái. Cảm giác mỗi lúc một phúc tạp, xúc cảm mỗi lúc một tăng cao. Triệu Uyển Nhu lại không thể kềm chế được mà uốn éo cơ thể, r*n r*. Bộ dáng của Triệu Uyển Nhu khiến con dã thú trong lòng của Thái Lãnh Hàn và cả con dã thú đang nằm giữa chân của hắn lại chồm lên kêu gào đòi được phóng thích. Chưa được, Thái Lãnh Hàn nghiến răng nín nhịn. Vẫn chưa được. Thái Lãnh Hàn khuếch tán biên độ chuyển động của ba ngón tay, cũng tăng thêm lực đạo. hắn phải khai phá thành trì này, phải khai mở hang động, phải dọn đường để con dã thú của hắn không làm Triệu Uyển Nhu bị đau.

Sự gia tăng chuyển động và lực đạo ấy của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu lại được đẩy lên một cao trào mới. Hai chân của cô đạp xuống nệm giường, nâng phần hông ưỡn lên, run bần bật. Nước ngầm được khơi trúng mạch, không còn ri rỉ nữa mà ào ạt tuôn ra, chạy dọc xuống theo b*p đ** tr*ng n*n của Triệu Uyển Nhu, óng ánh, lấp lánh. Hai tai ù đi, cổ họng lại như tắc nghẽn, Triệu Uyển Nhu chất ngất trong cảm giác lạ kỳ. Cô như muốn mê đi, lịm đi nhưng vẫn có thể tỉnh táo cảm nhận được cơ thể đang phản ứng như thế nào.

Đồng thời với dòng nước lai láng tuôn ra từ hang động thần bí kia của Triệu Uyển Nhu, con dã thú của Thái Lãnh Hàn cũng vươn lên cao, hừng hực đòi hỏi.

Thái Lãnh Hàn nhẹ nhàng đỡ Triệu Uyển Nhu nằm xuống giường. Gương mặt của cô đỏ ửng như quả dâu chín mọng, đôi môi cũng thắm một màu quyến rũ. Hai mắt cô khép hờ, mê ly cảm nhận dư âm rạo rực trong cơ thể. Thái Lãnh Hàn cúi xuống hôn vào đôi môi của Triệu Uyển Nhu rồi cất giọng khàn đặc:

- Triệu Uyển Nhu! Bây giờ... tới lượt anh nhé...

Đây không phải là câu hỏi, nên Thái Lãnh Hàn cũng không cần đợi câu trả lời. Hắn chỉ thông báo để Triệu Uyển Nhu chuẩn bị nghênh đón một hành động xâm nhập mãnh liệt hơn. Nhưng hắn không kịp để giải thích cho Triệu Uyển Nhu hiểu một cách rõ ràng. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn cũng chịu không nổi nữa rồi. Nếu không mau chóng phóng thích cho con dã thú kia thỏa mãn hứng thú, thì hắn sẽ bị dày vò đến c.h.ế.t mất. Thái Lãnh Hàn rút ba ngón tay ra khỏi kén sâu ấm áp, hướng đến thắt lưng, thảo cũi sổ lồng cho con dã thú vươn ra.

Vừa được thoát ra khỏi trói buộc, con dã thú của Thái Lãnh Hàn đã vùng lên mạnh mẽ, hừng hực khí thế nhào tới bên cửa động đào nguyên. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được lại có dị vật đang ngấp nghé muốn chui vào hang động của cô, và cũng đồng thời cảm nhận được nguy hiểm, nên mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nhìn xuống h* th*n. Vừa nhìn một cái, Triệu Uyển Nhu hoảng hốt. So với ba chú sâu vừa đưa cô l*n đ*nh cao của xúc cảm, thì con dã thú kia trông đáng sợ hơn rất nhiều. Con dã thú kia dài như một chiếc đũa. Còn kích thước của nó thì to hơn đến gấp đôi cả ba ngón tay của Thái Lãnh Hàn gộp lại, không, có lẽ là, to hơn đến gấp ba lần. Chỉ phần đỉnh của nó thôi đã lấp đầy toàn bộ cửa hang mà ba chú sâu kia đã cố sức vẫy vùng mới có thể nới rộng ra đến mức đó. Triệu Uyển Nhu sợ hãi. v*t t* l*n đang nổi gân cuồn cuộn kia, nếu tấn công vào hang động nhỏ bé của cô, liệu nó có xé rách cô ra luôn hay không?

Nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu không còn đường để lui. Bởi lẽ, Thái Lãnh Hàn đã vì một màn dạo đầu cho cô và dọn đường cho dã thú này mà nín nhịn đến cực hạn rồi. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở dồn dập chỉ muốn nhanh chóng tiến quân chiếm đóng, muốn khai phá thành trì, muốn điên long đảo phượng,... hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cùng vợ của hắn âm dương hòa hợp, trăm ân ngàn ái, giong thuyền ra biển, l*n đ*nh Vu sơn... Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn cô! Hắn muốn đến sắp phát điên rồi. Nhưng một tia lý trí còn sót lại đã giúp Thái Lãnh Hàn nhận ra trong mắt và trên mặt của Triệu Uyển Nhu ngập tràn sự sợ hãi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 229: Thái Lãnh Hàn tự đập đầu mình



Thái Lãnh Hàn thật sự là muốn phun ra một câu chửi thề. Hắn đã cố gắng đến như thế để dạo đầu cho cô, đã vất vả đến như thế kềm hãm con dã thú, trăm cay ngày đắng đến mức độ này rồi mà cô vẫn sợ hay sao? Cô không phải là vô cùng dũng cảm rất mực mạnh mẽ hay sao? Thái Lãnh Hàn muốn bất chấp tất cả, trước mắt thỏa mãn cho con dã thú của bản thân rồi mới tính chuyện khác.

Thế nhưng, khi Thái Lãnh Hàn túm lấy chân của Triệu Uyển Nhu kéo lại, thì hắn cảm nhận được rất rõ ràng, Triệu Uyển Nhu co rúm lại trong vô thức. Và từ khóe mắt của cô, một giọt long lanh chầm chậm lăn xuống. Triệu Uyển Nhu khóc! Triệu Uyển Nhu khóc sao? Cô sợ hắn đến phát khóc sao? Thái Lãnh Hàn thở dồn dập từng hơi, hổn hển nói:

- Triệu Uyển Nhu... Hay là... em lấy cái gì... đập anh đi! Đập cho ngất!

Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Sao bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn lại muốn cô đập hắn ngất? Trên mặt lành lạnh, Triệu Uyển Nhu đưa tay vuốt lấy một cái, vuốt ra cả một bàn tay nhòe nhoẹt nước mắt. Cô lập tức hiểu ra, Thái Lãnh Hàn, chồng của cô, tảng băng ngốc của cô, bởi vì cho rằng cô khóc vì sợ hắn cho nên mới muốn cô đập cho hắn ngất đi, để hắn không có hành động xâm hại đến cô sao? Đồ ngốc! Triệu Uyển Nhu buồn cười định nói cho Thái Lãnh Hàn hiểu, đây chỉ là nước mắt sinh lý do cơ thể tự tiết ra khi cô lên đến cao trào vào ban nãy mà thôi. Cô có sợ hãi, cũng không đến mức phải khóc lóc vì chuyện này như thế. Cô cũng có kiến thức thường thức về chuyện “ấy ấy” này mà.

Nhưng Triệu Uyển Nhu không có thời gian để giải thích. Bởi vì động tác quẹt nước mắt của cô vừa rồi đã khiến Thái Lãnh Hàn rơi vào quẫn bách. Tên đã lắp vào cung, đạn đã lên nòng, hắn không thể chỉ đơn giản chạy vào phòng tắm xả nước lạnh là giải quyết được như ban nãy. Huống hồ chi, cơ thể mê người của Triệu Uyển Nhu đã hiển hiện trước mắt hắn, mật ngọt của cô vẫn còn đọng lại trong miệng hắn. Dù Thái Lãnh Hàn có vào được phòng tắm mà đóng cửa lại, thì hắn cũng không dám chắc mình còn giữ được lý trí hay không khi vẫn luôn cảm nhận được Triệu Uyển Nhu vẫn đang ở trên giường và hình dung lại dáng vẻ quyến rũ ban nãy của cô. Ngộ nhỡ hắn không kìm được, ngộ nhỡ hắn mất đi lý trí,... Thái Lãnh Hàn không dám tưởng tượng bản thân hắn sẽ làm ra những chuyện gì, nhưng chắc chắn rằng điều đó sẽ khiến Triệu Uyển Nhu chịu tổn thương cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Cho nên, Thái Lãnh Hàn mới muốn Triệu Uyển Nhu đập cho hắn ngất xỉu. Vì hắn ngất đi rồi thì sẽ không thể làm hại cô, cũng sẽ cho cô cơ hội chạy thoát. Nhưng cô không chịu đập hắn mà chỉ biết hoảng loạn lau nước mắt. Cô gái ngốc! Cô không biết rằng để lộ sự yếu đuối trước mặt một con dã thú đang đói khát là nguy hiểm đến thế nào hay sao?

Thái Lãnh Hàn không còn cách nào khác, đành phải tự xử lý chính mình. Nếu Triệu Uyển Nhu đã không muốn đập hắn, thì hắn chỉ còn cách tự đập bản thân mình. Nhưng nhìn quanh phòng, Thái Lãnh Hàn không tìm thấy được thứ gì đủ cứng để có thể đập ngất được một người. Hắn đành nhắm mắt đưa chân, lao đầu vào tường. Trong lòng Thái Lãnh Hàn thầm hy vọng rằng hắn sẽ không xui xẻo đến mức trở thành người đàn ông đầu tiên, và có lẽ là duy nhất, vì không được đáp ứng d*c v*ng mà đã đập đầu tự sát. Thái Lãnh Hàn chỉ muốn tự làm mình ngất đi thôi. Hắn vẫn chưa muốn c.h.ế.t đâu.

Nhưng trong lúc Thái Lãnh Hàn đã chuẩn bị một cơn đau đến choáng váng ngất đi, thì đầu của hắn lại đập vào một thứ gì đó mềm mại, thơm ngát. Thái Lãnh Hàn bàng hoàng mở mắt. Đập vào tầm nhìn của hắn là một quả đào tiên núng nính. Còn một quả đào tiên khác thì đang đỡ lấy cái trán của hắn. Triệu Uyển Nhu đã nhào tới, che phía trước bức tường, chắn cho Thái Lãnh Hàn khỏi một trận va đập. Thấy hắn ngơ ngác nhìn lên, cô nhăn mặt, nghiêm giọng gắt:

- Anh làm gì vậy? Sao tự nhiên lại muốn đập đầu? Người đã không được thông mình rồi, lại còn đập đầu như thế, nhỡ không may bị ngốc hẳn luôn rồi sao?

Thái Lãnh Hàn bĩu môi ai oán. Hắn phải tới nông nỗi tự đập đầu như thế là vì ai hả? Đừng nói là sẽ có nguy cơ bị ngốc, chỉ cần hắn ngất đi thì hậu quả cũng đã rất kinh khủng rồi. Con dã thú của hắn vẫn còn đang bừng bừng rần rật đây này. Nếu hắn không nhanh chóng và kịp thời giải quyết... Thái Lãnh Hàn cau mày, bật ra một tiếng chửi. Bây giờ hắn có muốn tự xử cũng không kịp nữa rồi. Một cú đập đầu vào quả đào tiên ki đã khiến lý trí của hắn hoàn toàn sụp đổ. Đến khi Thái Lãnh Hàn có thể lấy lại được một chút tỉnh táo thì hắn nhận ra, hắn đã đè ngửa Triệu Uyển Nhu xuống nệm rồi. Và con dã thú của hắn, đồ dã thú hoang dại, đồ bướng bỉnh bất kham kia đã không màng đến những điều mà Thái Lãnh Hàn lo nghĩ mà xông thẳng tới và chui được một phần vào cửa hang động của Triệu Uyển Nhu rồi.
 
Back
Top Bottom