Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 190: Thái Lãnh Hàn trở lại “kiếp trước”?



Sau khi đã có quyết định, Triệu Uyển Nhu vội cất tiếng, trấn an Thái Lãnh Hàn:

- Anh đừng lo buồn nữa, em tin anh. Chẳng phải trên đời này có rất nhiều những chuyện thần kỳ mà khoa học vẫn chưa giải thích được đó sao? Em sẽ tìm hiểu chuyện này. Anh đừng nghĩ ngợi quá mà mệt mỏi, được không?

Sự quan tâm trong câu nói của Triệu Uyển Nhu làm lòng dạ của Thái Lãnh Hàn dịu hẳn lại. Hắn gật đầu, rồi im lặng khởi động xe, chạy về hướng biệt thự.

Chiếc xe lại lướt đi êm ru trên đường. Lẽ ra chỉ trong khoảng mười lăm phút nữa là cả hai đã có thể về nhà. Tuy nhiên, khi đến một ngã tư gần đó, Thái Lãnh Hàn lại không thể nhích xe lên dù chỉ một chút. Bởi vì trước đó xảy ra kẹt xe. Thái Lãnh Hàn nhìn hàng xe xếp dài dằng dặc ở trước mắt, lại nhìn gương mặt đang lộ nét mệt mỏi của Triệu Uyển Nhu mà trong lòng lo lắng. Trong đầu của hắn nhanh như chớp suy nghĩ và cũng nhanh như chớp quyết định. Thái Lãnh Hàn đánh xi nhan, quay đầu xe, rời khỏi con đường đang kẹt xe kia và rẽ vào một con đường khác. Con đường này vắng vẻ hơn, nhưng xa hơn vì ngoằn nghoèo đi vòng ra ngoại ô. Tuy nhiên, so giữa việc phải vượt qua quãng đường xa hơn với thời gian ngồi chờ mệt mỏi vì kẹt xe, Thái Lãnh Hàn chọn ngay cách thứ nhất.

Đoạn đường quanh co ngoằn nghoèo nhưng cảnh vật thơ mộng với những cánh đồng óng mượt, những hàng cây um tùm và những đóa hoa dại đủ màu. Không gian lại tĩnh lặng khiến Triệu Uyển Nhu lại bắt đầu buồn ngủ. Cô dựa đầu vào ghế, thiu thiu ngủ. Thái Lãnh Hàn giảm nhẹ tốc độ lại, đưa tay mở nhạc. Âm điệu du dương vang lên càng tăng thêm tác dụng ru ngủ. Triệu Uyển Nhu dần chìm vào giấc mộng.

Thái Lãnh Hàn lái xe được một đoạn nữa thì chợt thấy có vật gì đen đen đỏ đỏ nằm ở giữa đường. Giảm tốc thêm lần nữa, Thái Lãnh Hàn bẻ lái, định tránh “vật thể lạ” kia. Tuy nhiên, khi ngang qua “vật thể lạ” kia, Thái Lãnh Hàn liếc mắt qua và choáng váng đến mức đạp thắng lại ngay lập tức. “Vật thể” kia là một chú chó lông xù đang nằm bất động giữa một vũng m.áu đỏ tươi. Bộ lông màu nâu sẫm của chú đã bị bết lại, lốm đốm từng chỗ vì m.áu thấm vào. Đôi mắt của chú chó kia mở tròn, đục ngầu không còn sức sống. Thái Lãnh Hàn nhìn cảnh tượng ấy là như có tiếng sấm nổ ầm trong đầu, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hai tai của hắn ù đặc, đôi mắt mờ nhòe đi. Thái Lãnh Hàn run rẩy cố gắng đưa tay kịp thời tắt máy xe trước khi gục đầu xuống vô – lăng.

Trong cơn choáng váng kinh hoàng, Thái Lãnh Hàn như phiêu diêu lạc trong sương mù.

Một cơn gió mạnh thổi qua một cái, Thái Lãnh Hàn chao đảo dữ dội như đang ngồi trong máy bay vượt qua vùng khí hậu xấu nhất. Sau đó, khi hắn có thể mở mắt ra định thần lại thì đã nhận ra bản thân đang mặc một bộ đồ bệnh nhân. Nơi hắn đang đứng cũng là khuôn viên của một bệnh viện. Còn chưa kịp tìm hiểu được gì để giải tỏa thắc mắc, Thái Lãnh Hàn đã phải trải qua hàng loạt những cảnh tượng khiến hắn kinh hoàng tột độ, phẫn nộ tột cùng và sợ hãi đến khủng hoảng.

Nếu Triệu Uyển Nhu có thể ở bên cạnh Thái Lãnh Hàn lúc này, hẳn là cô có thể nhận ra, đó là những cảnh tượng đã diễn ra ở “kiếp trước”.

Tuy nhiên, lần này, những cảnh tượng ấy lại diễn ra theo hướng cảm nhận riêng của Thái Lãnh Hàn.

Đầu tiên, Thái Lãnh Hàn còn đang ngắm nghía bộ đồ bệnh nhân của mình mà đoán xem chuyện gì đã xảy ra thì tiếng chuông điện thoại của hắn đã vang lên réo rắt. Đây là tiếng chuông vô cùng đặc biệt chỉ có riêng Thái Lãnh Hàn mới có. Đó là âm thanh của Ha Ha vang lên theo giai điệu của bài hát “Chúc mừng sinh nhật” mà hắn đã tốn không ít công sức mới có thể khiến cho “con trai” nhà mình sủa theo đúng giai điệu như thế. Cho nên, tiếng nhạc chuông vừa reo lên là Thái Lãnh Hàn đã biết ngay đó là tín hiệu từ điện thoại của mình.

Thái Lãnh Hàn lấy điện thoại ra, kết nồi liên lạc. Bên kia đầu dây là giọng của một người phụ nữ:

- A lô, số điện thoại này là của chủ một con ch.ó tên Ha Ha đúng không?

Thái Lãnh Hàn cảnh giác hỏi lại:

- Đúng vậy. Bà là ai? Sao bà lại biết Ha Ha?

- Con chó tên Ha Ha của cậu hình như đã bị tai nạn,… Con chó bị xe tông trúng ngay trước cổng nhà tôi. Camera an ninh của nhà tôi đã quay được. Trên vòng đeo cổ của nó có ghi số điện thoại của cậu và hai chữ Ha Ha. Nên tôi đoán cậu là chủ của nó. Cậu mau tới đem xác con ch.ó của cậu về đi, đừng để nó nằm c.h.ế.t ở trước cửa nhà tôi như thế, chẳng may mắn chút nào.

Vừa nghe tới đó, Thái Lãnh Hàn đã quày quả quay lưng bước đi. Lúc đầu Thái Lãnh Hàn còn đi từng bước, sau đó, hắn hối hả chạy nhanh xuống các bậc cầu thang và xông thẳng ra cổng bệnh viện. Trên người của Thái Lãnh Hàn vẫn còn mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện. Hắn gấp gáp vẫy một chiếc xe taxi rồi giục tài xế lái nhanh đi. Trong lòng của hắn ngập tràn sự lo lắng sợ hãi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 191: Cảnh tượng đau lòng



Khi chiếc taxi dừng lại, Thái Lãnh Hàn loạng choạng bước tới một cách hối hả. Nhưng khi tầm mắt của hắn đã nhìn thấy thân thể bất động của con ch.ó nhỏ thì bước chân của hắn chậm hẳn lại. Cảnh tượng ấy… trông rất giống với cảnh tượng mà Thái Lãnh Han nhìn thấy trước khi ngất đi và bị chuyển vào thế giới này. Tuy nhiên, chú chó nhỏ nằm trong vũng m.áu kia, lúc này, lại càng trở nên quen thuộc với Thái Lãnh Hàn hơn bao giờ hết. Chú chó ấy… trông rất giống… Ha Ha.

Thái Lãnh Hàn khựng lại, không dám bước tới nữa, hoặc nói cho chính xác là hắn đã không còn sức để bước tiếp. Đến khi chỉ còn cách t.h.i t.h.ể của con ch.ó nhỏ một đoạn ngắn thì hắn đứng khựng lại hẳn.

Thái Lãnh Hàn cứ sững sờ nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể của con ch.ó một lúc rồi run rẩy đưa tay s* s**ng các túi, lấy ra một chiếc điện thoại di động và lập cập bấm số. Tiếng nhạc chờ vẫn là một tràng tiếng chó sủa theo giai điệu chúc mừng sinh nhật vang lên.

Khi tiếng nhạc chờ bị ngắt, giọng nói đầy mệt mỏi của Lê Thiên Chi vang lên:

- A lô? Có chuyện gì vậy Thái Lãnh Hàn? Tôi đang mệt muốn c.h.ế.t đi được đây này…

Thái Lãnh Hàn đang hít sâu mấy hơi và cất giọng khẽ khàng nói vào điện thoại:

- Lê Thiên Chi, cậu đang ở nhà, đúng không? Ha Ha… Ha Ha vẫn đang ở nhà cùng cậu, đúng không?

Khi hỏi những câu này, Thái Lãnh Hàn không dám tin rằng con ch.ó đang nằm bất động trước mặt chính là “con trai bé nhỏ” của mình. Thái Lãnh Hàn gọi cho Lê Thiên Chi và hỏi như thế, để xác định và khẳng định lại hy vọng của bản thân. Thế nhưng, bên kia điện thoại, Lê Thiên Chi thật thà trả lời Thái Lãnh Hàn:

- Không, tôi đã bị bố bắt về nhà lớn rồi, anh cũng biết mà, Thái Lãnh Hàn. Nhưng mà, Ha Ha chắc là vẫn đang ở nhà riêng của tôi. Tôi có để đầy đủ thức ăn cho nó, còn dặn anh Hiệp Hòa thỉnh thoảng ghé qua thăm chừng. Anh gọi hỏi anh Hiệp Hòa thử xem. À thôi, để tôi gọi hỏi anh ấy cho.

Lê Thiên Chi nói xong thì cúp máy ngay lập tức. Thái Lãnh Hàn vẫn đứng cứng ngắc một chỗ như bị trời trồng, không dám di chuyển tới gần “Ha Ha” dù chỉ là một bước.

Vài phút sau, điện thoại của Thái Lãnh Hàn vang lên tiếng sủa của con ch.ó theo điệu nhạc.

Trên màn hình đang nhấp nháy ba chữ “Lê Thiên Chi”. Thái Lãnh Hàn mở điện thoại, kết nối liên lạc, tiếng sủa theo nhạc kết thúc. Giọng nói hốt hoảng của Lê Thiên Chi vang lên:

- Thái Lãnh Hàn, anh đang ở đâu vậy? Có phải Ha Ha đang ở chỗ của anh không?

Thái Lãnh Hàn tái mặt, giọng thoáng run rẩy:

- Cậu… cậu nói vậy là sao? Ha Ha… Ha Ha không còn ở trong nhà của cậu hay sao?

Giọng của Lê Thiên Chi gấp gáp, xen lẫn giữa tiếng th* d*c, cứ như cậu ấy đang vừa chạy vừa nói vào điện thoại vậy:

- Anh Hiệp Hòa đã đến nhà tôi xem thử, Ha Ha không có ở đó. Kính cửa sổ còn bị đập vỡ, có dấu m.á.u nữa. Chắc có đứa bé nào ném đá làm cửa sổ bị vỡ. Chúng tôi đoán, có lẽ Ha Ha đã leo qua chỗ đập vỡ đó ra ngoài rồi. Rất có thể nó chạy đi tìm anh. Cho nên anh xuống trước cổng bệnh viện đi, xem Ha Ha có đến đó chưa. Anh Hiệp Hòa cũng đang lái xe đi tìm dọc theo con đường đến bệnh viện rồi.

Lê Thiên Chi vừa nói tới đó thì bàn tay của Thái Lãnh Hàn run lên. Chiếc điện thoại rơi đánh bộp xuống mặt đường, đau thương rạn nứt mấy lằn trên màn hình.

Nếu Thái Lãnh Hàn có thể nhìn thấy bản thân lúc này, chắc hẳn chính hắn cũng sẽ bị dọa cho giật mình. Bởi vì lúc này, trông Thái Lãnh Hàn rất… đáng sợ.

Gương mặt của Thái Lãnh Hàn tái nhợt, tái còn hơn tất cả những lúc hắn phải cấp cứu ở bệnh viện nữa. Quai hàm của Thái Lãnh Hàn bạnh ra, căng chặt, cả hai hàm răng của hắn đang nghiến vào nhau rất mạnh. Đôi mắt của Thái Lãnh Hàn đỏ ngầu, nhìn về phía t.h.i t.h.ể của con ch.ó nhỏ chằm chằm một lúc. Sau đó, những giọt nước trong veo lăn ra khỏi đôi mắt đỏ ngầu ấy và chảy dài xuống hai bên gò má nhợt nhạt của hắn.

Thái Lãnh Hàn vội vã đưa tay lau lung tung trên mặt, nhưng những giọt nước kia vẫn cứ rơi ra không ngừng. Thái Lãnh Hàn liên tục lau nước mắt đến mức gương mặt của hắn cũng đỏ bừng lên. Thái Lãnh Hàn hít sâu liên tục, cố gắng trấn tĩnh lại. Khi đến sát bên cạnh t.h.i t.h.ể của con ch.ó nhỏ thì Thái Lãnh Hàn vẫn không kìm được nước mắt, nhưng miệng của hắn đã có thể nhoẻn lên thành một nụ cười. Tuy nhiên, nụ cười của hắn trông còn khó coi hơn cả khi khóc.

Thái Lãnh Hàn quỳ xuống bên cạnh t.h.i t.h.ể đã lạnh ngắt của con ch.ó nhỏ, đưa cả hai tay xuống, run rẩy “bế” nó lên. Thái Lãnh Hàn cất giọng thì thào, vừa run rẩy vừa nghẹn ngào:

- Ha Ha! Cha tới rồi này, đừng ngủ nữa con trai. Mau thức dậy, theo cha về nhà. Nơi này nóng bức lắm, đừng ngủ ở đây, Ha Ha. Đừng ngủ nữa mà, Ha Ha! Đừng ngủ nữa! Mau thức dậy đi…
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 192: Anh bình tĩnh một chút đi!



Tiếng động cơ xe vang lên bên tai nhưng Thái Lãnh Hàn không thèm quan tâm. Từ chiếc xe ấy, hai người đàn ông trẻ đang bước xuống xe. Đó là Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa. Cả hai vội vã chạy đến sau lưng của Thái Lãnh Hàn. Còn chưa kịp ngừng chân lại, Lê Thiên Chi đã hào hển kêu lên:

- Thái Lãnh Hàn! Anh bình tĩnh một chút đi! Tôi và anh Hiệp Hòa đến rồi đây!

Thái Lãnh Hàn vẫn không quay lại. Hắn cứ lẩm bẩm bên tai con ch.ó nhỏ:

- Ha Ha, Lê Thiên Chi đến rồi kìa, con mà không mau thức dậy thì cậu ấy sẽ ăn hết xương có thịt của con đấy. Cậu ấy sẽ còn chế nhạo con là đứa ham ngủ, lười biếng nữa đấy. Mau thức dậy đi, Ha Ha.

Hai người bạn của Thái Lãnh Hàn nghe được những lời lẩm bẩm đó của cậu ấy thì sửng sốt. Cả hai đứng ngẩn ra, không nói nên lời.

Thái Lãnh Hàn vẫn tiếp tục lầm bầm lầu bầu:

- Ha Ha, Lê Thiên Chi nói với cha, cậu ấy đã mua rất nhiều đồ chơi đẹp cho con. Cha vẫn chưa kịp chơi cùng với con trò nào cả. Ha Ha, thức dậy, mang đồ chơi ra khoe với cha xem nào. Cha sẽ chơi với con mà, Ha Ha, đừng ngủ nữa. Chúng ta cùng chơi thật vui nào…

Lúc này, có lẽ người đàn ông tên Phương Hiệp Hòa đã hiểu ra gì đó. Cậu ấy vỗ nhẹ lên vai Thái Lãnh Hàn vài cái, khẽ khàng nói:

- Anh Lãnh Hàn, nén bi thương. Ha Ha cũng không muốn thấy anh đau lòng như vậy đâu!

Thái Lãnh Hàn bây giờ mới chịu ngước lên nhìn bạn bè. Nhưng dường như cậu ấy không nghe được lời của Phương Hiệp Hòa vừa nói, hoặc cũng có thể là, cậu ấy nghe mà không hiểu, hoặc là không muốn hiểu. Thái Lãnh Hàn nhìn Phương Hiệp Hòa chằm chằm, giọng thoáng vui mừng:

- Anh Hiệp Hòa, anh tới thì tốt quá. Lần trước anh đã có thể thuyết phục Ha Ha uống sữa, bây giờ anh giúp tôi, thuyết phục Ha Ha thức dậy có được không? Nhóc con cứ ngủ mãi, tôi gọi thế nào cũng không chịu thức dậy…

Phương Hiệp Hòa nghẹn ngào không nói được thành lời. Lê Thiên Chi cũng nghẹn ngào, nhưng lại kêu lên:

- Thái Lãnh Hàn, anh đừng như vậy! Anh bình tĩnh lại một chút…

Thái Lãnh Hàn ngạc nhiên nhìn Lê Thiên Chi:

- Tôi rất bình tĩnh mà. Tôi không cáu gắt, cũng không lạnh lùng, tôi gọi Ha Ha rất nhẹ nhàng. Nhưng mà… có lẽ nhóc con đang giận tôi lắm, nên thà là ngủ cũng không muốn chơi với tôi. Thiên Chi, cậu đến chơi với Ha Ha đi. Tôi sẽ nấp ở chỗ khác. Chỉ cần Ha Ha thức dậy chơi đùa với cậu là được rồi, tôi, tôi… tôi không ở bên cạnh cũng không sao…

Lê Thiên Chi gắt lên:

- Tôi làm sao có thể chơi với nó được nữa? Ha Ha c.h.ế.t rồi! Thái Lãnh Hàn! Ha Ha c.h.ế.t rồi, anh đừng như vậy nữa! Anh có oán trách tôi thì mắng thẳng mặt tôi này, đánh tôi cũng được, anh đừng như thế này, tôi sợ đó, Thái Lãnh Hàn!

Thái Lãnh Hàn trừng mắt nhìn Lê Thiên Chi, giọng lạnh ngắt:

- Cậu đừng có nói xui xẻo như thế, trù ẻo Ha Ha của tôi. Ha Ha chỉ đang ngủ thôi. Nhóc con đang tức giận tôi nên ngủ thôi. Cậu còn nói Ha Ha của tôi như thế thì đừng trách tôi!

Lê Thiên Chi hả miệng định nói gì đó, nhưng Phương Hiệp Hòa đã ngăn lại. Phương Hiệp Hòa nhìn Thái Lãnh Hàn, nói thật dịu dàng:

- Anh Lãnh Hàn, Ha Ha không trách anh đâu. Bây giờ Ha Ha đang thích ngủ, chúng ta mang nó về, làm một nơi yên tĩnh cho Ha Ha ngủ, có được không?

Phương Hiệp Hòa đúng là vừa thông minh lại vừa khéo léo. Lúc này Thái Lãnh Hàn cần được xoa dịu để bình tĩnh lại. Có lẽ việc chôn cất con ch.ó nhỏ, để t.h.i t.h.ể bầm dập của nó không còn xuất hiện trong tầm mắt của Thái Lãnh Hàn là cách hay nhất. Tuy vậy, Thái Lãnh Hàn lại lắc đầu. Hắn nói nhỏ nhưng rành rọt:

- Không đâu. Ha Ha đang giận tôi. Nhóc con giận tôi đã mang gởi nó đi nơi khác. Nhóc con giận tôi đã không thường xuyên đến thăm. Nhóc con giận tôi đã không thể chăm sóc và yêu thương nó như tôi đã từng hứa. Tôi lại còn để Ha Ha phải trèo cửa sổ ra ngoài, phải chạy trên đường nhựa lúc giữa trưa nóng như thế này để tìm tôi… Bây giờ nếu tôi lại để Ha Ha phải ở một mình, phải ngủ mà không có tôi bên cạnh nữa thì… nhóc con sẽ càng giận tôi thêm mất.

Không gian lại chìm vào im lặng. Phương Hiệp Hòa xúc động nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa. Còn Lê Thiên Chi, cũng nghẹn ngào nhưng lại gào lên:

- Đủ rồi! Thái Lãnh Hàn! Anh có muốn oán trách tôi thì cứ nói thẳng vào mặt tôi đây này! Là tại tôi không thể chăm sóc tốt cho Ha Ha! Là do tôi sơ suất, để Ha Ha trèo qua cửa sổ mà chạy ra ngoài! Là tại tôi! Là lỗi của tôi! Như vậy đã được chưa?

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lê Thiên Chi bằng đôi mắt đỏ ngầu. Ánh mắt đó làm Lê Thiên Chi giật mình lùi lại. Phương Hiệp Hòa cũng giật mình, bước lên vài bước, che chắn trước mặt Lê Thiên Chi.

Hành động của hai người bạn làm Thái Lãnh Hàn hoang mang. Nhưng sau đó, Thái Lãnh Hàn lại nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc. Thái Lãnh Hàn khàn khàn cất giọng nghèn nghẹn:

- Sao thế? Hai người sợ tôi sẽ làm gì sao?

Lê Thiên Chi ấp úng:

- Không, không có… Tôi… tôi làm gì phải sợ anh? Chẳng lẽ anh lại có thể vì một con ch.ó mà trở mặt với tôi hay sao?

Phương Hiệp Hòa gắt lên:

- Thiên Chi, im đi!
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 193: Cảm Xúc Tiêu Cực Bùng Phát



Lê Thiên Chi vội vã ngậm miệng. Phương Hiệp Hòa quay sang Thái Lãnh Hàn, ngập ngừng:

- Anh Lãnh Hàn, anh đừng chấp Thiên Chi! Cậu ấy vẫn luôn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy…

Phương Hiệp Hòa cố gắng trấn an và hòa giải, nhưng Thái Lãnh Hàn lại không thể trấn tĩnh lại được. Đôi mắt của hắn lại ửng đỏ, giọng nói trầm xuống. Thái Lãnh Hàn cất giọng nghẹn ngào mà nghiêm nghị:

- Ha Ha không phải chỉ là một con chó! Lê Thiên Chi, tôi nhớ tôi đã từng nói với cậu rồi. Đối với tôi, Ha Ha chính là người thân của tôi. Cậu còn dám nói Ha Ha như thế nữa, tôi sẽ trở mặt đấy!

Thái Lãnh Hàn thật sự tức giận. Lê Thiên Chi dường như không cam tâm, còn muốn nói thêm gì đó. Nhưng Phương Hiệp Hòa đã nhanh mắt lẹ tay, kéo Lê Thiên Chi rời đi.

Không còn người nào khác ở bên cạnh, Thái Lãnh Hàn lại nhanh chóng suy sụp. Hắn ngồi sụp xuống bên đường. Hai tay của Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang siết chặt lấy t.h.i t.h.ể đã lạnh cứng của con ch.ó nhỏ. Hắn thấp giọng, đứt quãng gọi như đang cầu xin:

- Ha Ha… thật sự không còn sống nữa sao? Ha Ha… không còn thương cha nữa sao? Ha Ha… nếu nhóc rời đi như vậy, không sợ cha sẽ đau lòng sao? Ha Ha… Tỉnh dậy đi mà! Đừng bỏ rơi cha, Ha Ha… Mở mắt ra đi! Ha Ha…

Gọi một lúc, thấy Ha Ha vẫn nằm im lìm không có chút phản ứng nào, Thái Lãnh Hàn chậm rãi đứng dậy, bế t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của con ch.ó nhỏ đi từng bước về phía bệnh viện. Sau đó, hắn cứ im lặng như vậy mà làm thủ tục xuất viện cho chính mình rồi quay về nhà. Sau đó nữa, Thái Lãnh Hàn mang t.h.i t.h.ể của con ch.ó nhỏ đi hỏa thiêu, rồi tiếp tục làm việc cứ như không có chuyện gì xảy ra nữa.

Trong mấy ngày liên tục sau đó, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn chìm sâu vào nỗi u uất và c.h.ế.t lặng. Hắn đang lâm vào nỗi tự trách tột cùng.

Hóa ra trong “kiếp này”, Thái Lãnh Hàn vừa mới kết hôn không lâu. Đối tượng mà Thái Lãnh Hàn kết hôn cũng có tên là Triệu Uyển Nhu. Và bởi vì Triệu Uyển Nhu không thích chó mèo nên Thái Lãnh Hàn mới nói dối rằng Ha Ha là thú cưng của Lê Thiên Chi và gửi nó sang nhà bạn nuôi tạm. Điều đó đã dẫn tới tai nạn thảm khốc của Ha Ha. Bởi vì cậu chàng ở lại chỗ của Lê Thiên Chi nhưng vẫn liên tục tìm cách quay về “nhà” của mình. Lần này cũng bởi vì Ha Ha muốn “về nhà thăm cha” mà mới bị một chiếc xe lạc tay lái đ.â.m phải mà mất đi tính mạng.

Trong quá khứ, Thái Lãnh Hàn đã từng tự trách đến mắc bệnh tâm lý vì cho rằng bản thân đã gián tiếp khiến mẹ bị xe tông trùng. Thì lúc này, căn bệnh tự trách của hắn lại càng trầm trọng hơn. Không chỉ vậy, trong “kiếp này”, Triệu Uyển Nhu cũng không giống với “kiếp kia”. Đừng nói là hôn hắn, tỏ tình với hắn, ngay cả việc nắm tay và cho hắn sắc mặt tốt, Triệu Uyển Nhu cũng chưa một lần cho phép.

Chưa dừng lại ở đó, chỉ vài ngày sau, anh trai của Triệu Uyển Nhu bị một nhóm tội phạm bắt giữ. Vấn đề là không hiểu vì sao mà Triệu Uyển Nhu lại cho rằng kẻ đã bắt cóc anh trai của mình lại là Thái Lãnh Hàn. Bọn chúng gọi điện cho Thái Lãnh Hàn đòi tiền chuộc. Thái Lãnh Hàn đã muốn cứu anh trai của Triệu Uyển Nhu nên cố gắng hết sức gom tiền và bó cảnh sát. Sau đó, hắn liều lĩnh bảo cảnh sát cho hắn một mình đến gặp lũ bắt cóc kia để đánh lạc hướng và tận dụng thời cơ cứu con tin. Tuy nhiên, đám tội phạm kia quá hung hăng và manh động. Bọn chúng còn có vũ khí. Thế nên kết quả là khi cảnh sát bắt được lũ tội phạm thì Thái Lãnh Hàn đã bị thương nơi cánh tay còn anh trai của Triệu Uyển Nhu thì bị b.ắ.n trúng ngực, hôn mê sâu. Lúc ấy, sự sợ hãi và kinh hoàng của Thái Lãnh Hàn đã dâng lên cao ngất. Sau đó, trong bệnh viện, khi bị Triệu Uyển Nhu chất vấn, trách móc, Thái Lãnh Hàn còn có thêm sự chua chát và cay đắng của rất nhiều cảm xúc tiêu cực trộn lẫn vào nhau.

Trước khi rơi vào hôn mê, anh trai của Triệu Uyển Nhu đã nói cho Thái Lãnh Hàn một bí mật và muốn hắn thay anh điều tra. Thế nên, trước sự tức giận, oán hận và nghi ngơ của Triệu Uyển Nhu, Thái Lãnh Hàn không biết phải giải thích như thế nào, hoặc là muốn trốn tránh, cho nên hắn đã nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Triệu Uyển Nhu không chịu bỏ qua, đuổi theo Thái Lãnh Hàn bén gót để tiếp tục chất vấn.

Khi Thái Lãnh Hàn nghe được tiếng phanh xe vang lên cùng với tiếng động lớn từ phía cổng bệnh viện thì một loạt những cảm xúc tiêu cực trầm trọng của hắn đã ào ào tuôn ra. Bởi vì ngay trước mặt hắn lại có một cảnh tượng đẫm m.á.u của một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Nạn nhân bị một chiếc xe tải tông trúng, bị thương rất nặng. Quan trọng nhất là, nạn nhân ấy lại chính là Triệu Uyển Nhu.

Cảm xúc tiêu cực của Thái Lãnh Hàn bùng phát như núi lở xuống biển sâu.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 194: Không Còn Nhà Nữa



Trong kiếp sống bấy giờ, Thái Lãnh Hàn đã không còn “người thân” là con ch.ó nhỏ tên Ha Ha, không được bố ruột thừa nhận, Triệu Uyển Nhu thì bị tai nạn hôn mê, cả gia đình họ Triệu cũng vô cùng căm ghét chàng rể. Căn nhà của Thái Lãnh Hàn đã không còn là nhà. Hắn túc trực trong bệnh viện và công ty, không hề quay về căn nhà đó một lần nào nữa.

Liên tục một tuần lễ như thế, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn bắt đầu lắng đọng lại. Những cảm xúc dần chai sạn, cứng ngắc. Tất cả sức mạnh để giữ cho Thái Lãnh Hàn có thể chống chọi được mà không gục ngã chính là niềm hy vọng mong manh một ngày nào đó hai anh em Triệu Uyển Nhu sẽ tỉnh lại. Chỉ cần hai anh em Triệu Uyển Nhu có thể tỉnh lại, những việc mà Thái Lãnh Hàn bị hiểu lầm sẽ nhanh chóng được giải thích, tháo gỡ.

Trong những ngày ấy, may mà bên cạnh Thái Lãnh Hàn vẫn còn hai người bạn. Dù Lê Thiên Chi vẫn còn giận và sợ nên không dám xuất hiện trực tiếp quanh Thái Lãnh Hàn, nhưng cậu vẫn thường xuyên gọi điện, nhắn tin và quan tâm vòng ngaoì, đỡ đần công việc cho Thái Lãnh Hàn bớt vất vả. Còn Phương Hiệp Hòa thì theo sát Thái Lãnh Hàn, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng sợ Thái Lãnh Hàn sẽ nghĩ quẩn.

Thế nhưng, chỉ vài ngày sau, ngay cả tình bạn hiếm hoi kia cũng rời bỏ Thái Lãnh Hàn.

Hôm ấy, Thái Lãnh Hàn đang ở trong công ty bận rộn túi bụi, hắn muốn dùng công việc để làm tê liệt những cảm xúc tiêu cực của bản thân. Thấy Thái Lãnh Hàn vất vả như thế, Phương Hiệp Hòa không chịu nổi, vội bảo trợ lý mua vài món bổ dưỡng mang đến cho Tổng giám đốc. Lúc Phương Hiệp Hòa vừa ra cổng để nhận “hàng” thì trong văn phòng, Thái Lãnh Hàn nhận được một cuộc điện thoại.

Nội dung cuộc điện thoại ấy có liên quan đến đứa con mới vừa bốn tháng tuổi của Phương Hiệp Hòa. Ngữ điệu của kẻ bên kia đầu dây, dù đã bị biến âm, nhưng vẫn tràn đầy sự đe dọa, uy h**p. Đối phương muốn Thái Lãnh Hàn một mình tìm đến công viên bỏ hoang ở gần đó.

Mặc dù lý trí cảm thấy đây rất có thể là một cái bẫy, nhưng Thái Lãnh Hàn vẫn không dám không đi. Hình ảnh Ha Ha, của Triệu Uyển Nhu và anh trai của cô nằm bất động trong vũng m.áu của những hôm trước vẫn không ngừng hiện lên trong đầu của Thái Lãnh Hàn khiến hắn không dám chần chừ một chút nào. Linh tính bất an, tâm trạng khủng hoảng, tâm trí rối loạn, Thái Lãnh Hàn không dám tự lái xe mà chạy vội ra cổng sau, vẫy một chiếc taxi đi đến công viên bỏ hoang kia.

Khi đến nơi, Thái Lãnh Hàn chẳng nhìn thấy ai cả, trong công viên vắng ngắt, chỉ có một chiếc nôi nằm lẻ loi bên cạnh chiếc xích đu trơ trọi. Thái Lãnh Hàn hốt hoảng chạy đến bên chiếc nôi kia. Trong nôi có một đứa bé trai rất xinh xắn đang nằm im lìm. Gương mặt của đứa bé trai này trông mười phần đã giống Phương Hiệp Hòa đến hết tám phần. Thái Lãnh Hàn run rẩy đưa bàn tay thô ráp của mình kề sát vào mũi của đứa bé.

Thái Lãnh Hàn cảm nhận được hơi thở của bé con thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, bên tai của hắn vang lên tiếng kêu đầy thảng thốt:

- Thái Lãnh Hàn, anh đang làm gì với con trai của tôi đấy?

Câu nói vừa cất lên vọng tới từ phía cổng của công viên là tiếng của Phương Hiệp Hòa. Nếu sự xuất hiện của Phương Hiệp Hòa khiến Thái Lãnh Hàn chỉ hơi kinh ngạc thì câu nói của anh khiến hắn hoàn toàn sửng sốt. Phương Hiệp Hòa cho rằng hắn đang muốn làm gì đứa bé ở trong nôi sao?

Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp phản ứng thì Phương Hiệp Hòa đã lao tới, đ.ấ.m một cái vào mặt của hắn.

Bốp.

Thái Lãnh Hàn sững sờ.

Phương Hiệp Hòa liên tục đ.ấ.m đá vào người của Thái Lãnh Hàn túi bụi. Thái Lãnh Hàn vẫn còn bàng hoàng không kịp phản ứng, chỉ im lặng, co người lại chịu đựng. Bởi vì tâm trạng và cảm xúc của Thái Lãnh Hàn lại vừa nảy sinh ra hàng loạt những cảm xúc tiêu cực mới.

Một chiếc xe taxi đỗ xịch lại trước cổng công viên. Lần này là Lê Thiên Chi chạy tới. Cậu ta níu lấy Phương Hiệp Hòa, tạm ngừng cuộc hành hung lại. Tuy nhiên, lời nói của Lê Thiên Chi lại khiến Thái Lãnh Hàn sụp đổ:

- Anh Hiệp Hòa, đừng để rơi vào bẫy! Chúng ta không có bằng chứng để buộc tội hắn làm hại bé con. Anh đánh hắn như thế, ngộ nhỡ hắn kiện anh ra tòa thì phải làm sao?

Thái Lãnh Hàn kêu lên, giọng khàn đặc:

- Anh Hiệp Hòa, Thiên Chi! Tôi không có! Tôi không làm hại bé con!

Lê Thiên Chi trừng mắt:

- Vậy anh đến nhà trẻ đón bé con ra đây một mình để làm gì? Nếu không phải bảo mẫu của nhà trẻ cảm thấy anh đáng nghi mà gọi điện báo cho chúng tôi thì anh đã làm gì thằng bé?

Phương Hiệp Hòa tiếp lời:

- Ban nãy tôi thấy anh ta đã đưa tay đến muốn bóp mũi con trai của tôi. Anh muốn làm hại con tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho anh!
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 195: Hoang mang và bất an



Trước sự buộc tội của người bạn thân kiêm cộng sự thân tín, Thái Lãnh Hàn vẫn cố gắng giải thích:

- Không phải! Không phải như vậy! Tôi không phải muốn làm hại con của anh. Tôi chỉ là…

- Anh im đi! – Phương Hiệp Hòa gắt lên ngắt lời. – Chúng tôi sẽ không nghe những lời ngụy biện của anh nữa. Anh làm như thế cũng chỉ vì ganh tị với chúng tôi đồng thời muốn trả thù Lê Thiên Chi, đúng không? Không cần chối cãi nữa, chúng tôi đều biết cả rồi.

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra:

- Tôi… tôi trả thù Thiên Chi việc gì? Tôi ghen tị với các anh điều gì? Anh nói vậy là có ý gì, anh Hiệp Hòa?

Câu hỏi lại của Thái Lãnh Hàn càng khiến cho hai người bạn nổi giận đùng đùng. Lê Thiên Chi gào lên:

- Anh muốn trả thù tôi! Vì anh cho rằng tôi đã làm hại con ch.ó của anh, khiến nó phải chết. Trong lòng của anh từ trước tới nay, chúng tôi đều không bằng con ch.ó đó, không phải sao?

Thái Lãnh Hàn lắc đầu, định giải thích thì Phương Hiệp Hòa đã gằn giọng chen lời:

- Còn nữa. Chúng tôi đều hạnh phúc hơn anh. Thiên Chi có cha mẹ thương yêu, có gia đình, họ hàng bảo bọc; tôi thì có vợ đẹp, con ngoan, gia đình đầm ấm. Còn anh? Anh là thằng không có cha thương, không có mẹ dạy. Anh dám nói là anh không ghen tị với chúng tôi không?

Những lời mắng mỏ của Phương Hiệp Hòa có lẽ gây ra nỗi đau chẳng khác gì những cú đ.ấ.m thẳng vào lòng khiến Thái Lãnh Hàn ngẩn ra, nghẹn ngào không nói nổi thành lời. Cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn lại cuồn cuộn tuôn ra. Đồng thời, lý trí mạnh mẽ và mẫn cảm của Thái Lãnh Hàn đã lờ mờ cảm nhận được có điều kỳ lạ. Tại sao một luật sư mồm mép như Lê Thiên Chi và một người từng trải có tính tình điềm tĩnh chính chắn như Phương Hiệp Hòa cũng bị trở nên suy nghĩ lệch lạc và nói năng cay nghiệt đến như thế? Bấy lâu nay Thái Lãnh Hàn đã phải hứng chịu rất nhiều những định kiến đầy ác cảm của mọi người, nhưng Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi vẫn luôn là ngoại lệ. Không chỉ thế, bọn họ đã từng không ít lần bảo vệ Thái Lãnh Hàn trước những lời đồn đoán thị phi. Tại sao bây giờ họ lại chỉ dựa vào những điều nhìn thấy bề ngoài mà không thèm nghe hắn giải thích, không thèm suy nghĩ như thế?

Thái Lãnh Hàn ngẫm nghĩ mãi mà vẫn không thể nào hiểu được. Hắn chỉ có thế bất lực và bàng hoàng thảng thốt trong đau lòng, nhìn Phương Hiệp Hòa bế đứa bé cùng Lê Thiên Chi lạnh lùng rời đi.

Thái Lãnh Hàn ngồi rũ rượi nơi công viên một lúc thì lại nhận được một cuộc điện thoại. Bệnh viện gọi điện báo là tình hình của anh trai Triệu Uyển Nhu đang chuyển biến xấu. Thái Lãnh Hàn vậy mà có thể tạm thời áp chế được cảm xúc tiêu cực, vội vã lái xe chạy ngược trở về bệnh viện.

Khi đến nơi, còn chưa vào đến cổng bệnh viện, Thái Lãnh Hàn đã nghe tiếng la hét ầm ĩ. Thì ra là chị dâu của Triệu Uyển Nhu đang gào thét, mắng Thái Lãnh Hàn không ngừng. Qua lời kể của y tá trực ban, Thái Lãnh Hàn mới biết hóa ra người phụ nữ này muốn đổi phương thức điều trị cho chồng. Thái Lãnh Hàn cùng các bác sĩ vội vàng ngăn cản. Không chỉ vậy, Thái Lãnh Hàn còn mạnh mẽ cưỡng chế đưa anh trai của Triệu Uyển Nhu ra khỏi bệnh viện. Chị dâu của Triệu Uyển Nhu đau khổ khóc lóc, cầu xin thế nào, hắn cũng không thèm quan tâm.

Những cảm xúc tiêu cực của Thái Lãnh Hàn tạm thời bị cơn tức giận lấn át. Người phụ nữ kia có phải bị ngốc hay không? Phương án điều trị cũ vốn là do Thái Lãnh Hàn mời rất nhiều chuyên gia đến mới có thể giữ mạng cho chồng của cô ta. Vốn là định chờ thêm vài ngày nữa, khi tình hình đã tạm ổn định, Thái Lãnh Hàn sẽ chuyển hai anh em Triệu Uyển Nhu ra nước ngoài điều trị. Vậy mà trong lúc này, chị dâu của Triệu Uyển Nhu lại muốn thay đổi phương thức điều trị. Suýt tí nữa là cô ta đã gián tiếp hại c.h.ế.t chồng của mình rồi. Ấy thế mà cô ta còn liên tục vừa khóc lóc vừa cầu xin vừa mắng chửi Thái Lãnh Hàn cứ như hắn đang muốn làm hại chồng của cô ta vậy?

Thêm vào đó, nỗi hoang mang và linh tính bất an của Thái Lãnh Hàn càng thêm dâng cao. Chị dâu của Triệu Uyển Nhu cư xử ngu ngốc và vô lý như vậy, thật ra có phần vô lý và kỳ lạ.

Dường như lúc này, những người xoay quanh Thái Lãnh Hàn đều sẽ có định kiến không tốt về hắn nhiều hơn và nặng nề hơn cả bình thường. Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn có cảm giác, có một thế lực vô hình tà ác nào đó đang ám ảnh lấy hắn, từng bước đẩy hắn về phía vực sâu tuyệt vọng.

Thế nhưng lúc này, Thái Lãnh Hàn không thể biết được thế lực đó là gì, càng không thể nào có cách chống đỡ. Hắn chỉ còn một cách duy nhất là chịu đựng, chịu đựng và cố gắng chịu đựng.

Thái Lãnh Hàn trơ như đá vững như đồng bí mật chuyển viện cho hai anh em của Triệu Uyển Nhu ra nước ngoài điều trị. Sau đó, Thái Lãnh Hàn lại lặng lẽ đưa Triệu Uyển Nhu về nước và đưa cô vào ở trong căn biệt thự của mình.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 196: Tỉnh Mộng



Đối phó với dư luận bên ngoài và người chị dâu đang điên dở của Triệu Uyển Nhu, lý do Thái Lãnh Hàn đưa ra là cả hai anh em nhà họ Triệu đã không thể qua khỏi. Lấy danh nghĩa là “chồng của Triệu Uyển Nhu”, Thái Lãnh Hàn danh chính ngôn thuận tiếp nhận công ty của nhà họ Triệu. Ngay sau đó, hắn sa thải một loạt những nhân viên kỳ cựu của công ty và tống Phó tổng giám đốc, cũng là bác trai của Triệu Uyển Nhu vào tù với tội danh tham ô và buôn lậu.

Thái Lãnh Hàn vừa đang tuôn trào không dứt những cảm xúc tiêu cực vừa hành động vô cùng lưu loát, dứt khoát làm ra một loạt những sự kiện chấn động như thế. Không chỉ những người xa lạ, mà ngay cả những người thân cận với hắn cũng cảm thấy sợ hãi. Đây đứng là tác phong lạnh lùng, tàn nhẫn của tổng giám đốc mặt lạnh của tập đoàn Thắng Lợi.

Trước những đánh giá và thái độ của mọi người xung quanh, Thái Lãnh Hàn không thèm quan tâm. Hắn c.h.ế.t lặng mà làm, không còn tâm tư đâu mà xem xét nhưng thị phi xoay quanh mình. Chỉ có mỗi khi ngồi nhìn Triệu Uyển Nhu đang thiêm thiếp trong cơn hôn mê, tâm hồn của Thái Lãnh Hàn mới có thể nhen nhóm lên vài cảm xúc tích cực.

Thế nhưng chỉ mấy ngày sau, Thái Lãnh Hàn đã không còn một chút cảm xúc tích cực nào nữa. Thậm chí hắn còn chẳng màng đến tính mạng của mình mà nhảy vào biển lửa.

Biển lửa đó là do chị dâu của Triệu Uyển Nhu lẻn vào biệt thự phòng hỏa để trả thù cho chồng và em chồng. Nhưng cô ta không hề biết, chồng của cô ta đang dần hồi phục ở nước ngoài. Còn Triệu Uyển Nhu đang được tịnh dưỡng và chăm sóc cẩn thận ở ngay bên trong căn biệt thự vừa bị cô ta phóng hỏa. Thái Lãnh Hàn vốn đã được cứu hộ đưa ra bên ngoài, lại phát hiện Triệu Uyển Nhu vẫn còn mê man trong phòng kín. Hắn đã liều lĩnh chạy ngược trở vào bên trong biệt thự, nơi ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Khi Thái Lãnh Hàn nâng được Triệu Uyển Nhu vào lòng thì cảm nhận được thân thể của cô khẽ cử động. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp mừng rỡ thì từ trên trần nhà có một mảng to tướng đầy lửa rơi thẳng xuống nơi cả hai đang đứng. Thái Lãnh Hàn chỉ kịp ôm choàng lấy Triệu Uyển Nhu, dùng chính thân thể của mình để che chắn cho cô. Cảm giác bỏng rát ập tới, đau đớn khủng khiếp tràn lan khiến Thái Lãnh Hàn choáng váng khụy xuống…

Trong cơn mơ hồ, Thái Lãnh Hàn nghe loáng thoáng tiếng ai gọi tên mình:

- Thái Lãnh Hàn! Thái Lãnh Hàn…

Tiếp đến, có ai đó lay nhẹ bờ vai của Thái Lãnh Hàn. Rồi lại có bàn tay mềm mại mát rượi sờ lên trán của hắn. Xúc cảm dịu mát ấy khiến Thái Lãnh Hàn dần hồi tỉnh. Hắn nhướng đôi mi nặng nề lên và mơ màng nhìn thấy dung nhan quen thuộc của Triệu Uyển Nhu. Hơi thở của Thái Lãnh Hàn dần dồn dập. Hắn cất giọng khàn khàn, hoang mang hỏi:

- Uyển Nhu?

Triệu Uyển Nhu nghẹn ngào đáp lại:

- Dạ. Anh cảm thấy trong người thế nào rồi?

Có trời mới biết, lúc Triệu Uyển Nhu tỉnh dậy sau giấc mộng, nhìn thấy Thái Lãnh Hàn gục đầu vào vô – lăng xe thì trái tim bé nhỏ của cô suýt nữa đã ngừng đập. Cô không dám chạm vào Thái Lãnh Hàn, sợ sẽ sơ cứu không đúng cách làm ảnh hưởng đến sức khỏe của hắn. Nước mắt của Triệu Uyển Nhu đã rịn ra trong mắt. Cô run rẩy lấy điện thoại ra, định gọi cấp cứu. May mà lúc Triệu Uyển Nhu vừa bấm số xong, còn chưa kịp gọi đi thì đã nghe Thái Lãnh Hàn rên lên một tiếng. Triệu Uyển Nhu vội lay nhẹ bờ vai của Thái Lãnh Hàn, lại dịu dàng lau những giọt mồ hôi trên trán của hắn. Đến khi cảm nhận được hơi thở của Thái Lãnh Hàn dồn dập, trái tim đang lơ lửng trong lo lắng của Triệu Uyển Nhu mới tạm an ổn lại. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi của Triệu Uyển Nhu vẫn còn hiện rõ trên nét mặt của Triệu Uyển Nhu, vương trong đôi mắt hoen lệ của cô và run rẩy trong những âm thanh cô đáp lời Thái Lãnh Hàn. Câu nói nghẹn ngào và đôi mắt đỏ hoe của Triệu Uyển Nhu khiến tinh thần vẫn còn đang choáng váng của Thái Lãnh Hàn càng trở nên choáng váng. Hắn lắc nhẹ đầu, cố gắng thoát khỏi ám ảnh của cơn ác mộng khủng khiếp kia, cất giọng khàn khàn trấn an Triệu Uyển Nhu:

- Em đừng sợ! Tôi… không sao… Không phải xảy ra tai nạn… Chỉ là tôi… bị choáng… một chút…

Triệu Uyển Nhu làm sao có thể không lo sợ cho được. So với việc xảy ra tai nạn, việc Thái Lãnh hàn đột ngột bị choáng cũng nghiêm trọng không kém. Việc bị choáng đột ngột như thế rất có thể là triệu chứng của nhiều loại bệnh lý khác nhau. Thế nên, Triệu Uyển Nhu hỏi dồn:

- Sao anh lại bị choáng? Bây giờ anh có còn cảm thấy choáng váng nữa không? Có đau đầu hay buồn nôn gì không? Anh hít thở sâu vào xem có ổn không, tim có bị đau không, tay chân có bị tê không? Anh có nghe và hiểu những gì em đang nói không?

Thái Lãnh Hàn bị hỏi dồn dập như thế, có chút dở khóc dở cười. Tuy nhiên, những câu hỏi dập dồn kia lại giúp hắn nhanh chóng trấn tỉnh sau cơn ác mộng. Thậm chí, những cảm xúc tiêu cục tích tụ trong lòng của Thái Lãnh Hàn từ cơn ác mộng kia cũng dần dần tan bớt.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 197: Ý đồ hôn trộm



Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, cố gắng dùng giọng nói bình thường nhất để đáp lời và trấn an Triệu Uyển Nhu:

- Tôi… không sao…

Triệu Uyển Nhu không ói nữa, chỉ đưa mắt nhìn Thái Lãnh Hàn chằm chằm. Ánh nhìn của cô khiến Thái Lãnh Hàn chột dạ. Hắn cụp mắt, tránh né ánh mắt của Triệu Uyển Nhu. Dù đã tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, nhưng tâm lý của Thái Lãnh Hàn vẫn chưa thể thoát khỏi những uất ức, bi thương trong “kiếp trước”. Ở “kiếp sống” đó, mỗi khi Triệu Uyển Nhu nhìn Thái Lãnh Hàn thì trong mắt cô chỉ toàn là sự căm ghét, oán hận. Thế nên, lúc này Thái Lãnh Hàn không dám nhìn lâu vào đôi mắt đẹp của Triệu Uyển Nhu, sợ sẽ lại bắt gặp những cảm xúc mà hắn không bao giờ muốn đối mặt lại một lần nữa.

Sự tránh né của Thái Lãnh Hàn, ngược lại, làm cho Triệu Uyển Nhu vừa tức giận vừa lo lắng. Rõ ràng là cô chỉ vừa chợp mắt có một lúc, thế quái nào mà gã cún to đáng yêu của cô đã trở lại thành cái tủ lạnh biết đi như trước nữa rồi vậy? Triệu Uyển Nhu mở miệng định hỏi tiếp, nhưng Thái Lãnh Hàn đã khởi động máy rồi ra vẻ tập trung lái xe lăn bánh trên đường. Vừa tức, vừa lo, vừa tủi thân, Triệu Uyển Nhu không thèm nhìn tới gương mặt lạnh ngắt của tảng băng đáng ghét nào đó nữa. Cô khoanh tay, nhắm mắt, giả vờ ngủ tiếp. Tuy nhiên, đôi tai của Triệu Uyển Nhu vẫn luôn căng lên, lắng nghe động tĩnh xung quanh, đề phòng trường hợp Thái Lãnh Hàn lại cảm thấy không khỏe.

Thế nhưng Triệu Uyển Nhu vốn đang rất mệt, vừa rồi lại còn khóc một trận khiến đôi mắt của cô vốn đã mỏi lại càng thêm mỏi. Vậy nên, khi xe chạy thêm một chút nữa thì Triệu Uyển Nhu đã thiu thiu ngủ thật. Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần để lái xe thật cẩn thận. Hắn cố gắng không nghĩ đến hình ảnh đầy m.áu me của Ha Ha, không nghĩ đến những bất hạnh trong cơn ác mộng “kiếp trước”, chỉ chăm chăm nhìn đường mà lái xe một cách an toàn nhất có thể.

Một lúc khá lâu sau, xe mới quay trở lại biệt thự quen thuộc. Từ trong sân nhà, Ha Ha nghe tiếng động cơ đã nhảy chồm lên sủa inh ỏi. Thái Lãnh Hàn nhìn Ha Ha đang nhảy nhót như được gắn lò xon dưới chân mà tinh thần bỗng nhiên bình tĩnh lại. Thật tốt. Ha Ha vẫn còn sống, còn khỏe mạnh. Thật tốt, Triệu Uyển Nhu cũng còn khỏe mạnh và lại còn đang ở bên cạnh của hắn. Thật tốt…

Thái Lãnh Hàn dừng xe, cởi dây an toàn trên người, rồi mới xoay sang định gọi Triệu Uyển Nhu thức dậy. Nhưng khi Thái Lãnh Hàn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Triệu Uyển Nhu đang hiện lên vẻ bình thản an yên trong cơn ngủ say, ánh mắt của hắn lại sâu hơn. Hắn dịch tới gần, dùng ánh mắt nặng nề để nhìn Triệu Uyển Nhu, giống như một gã sói xám to lớn đang nhìn chằm chằm chú thỏ trắng.

Đôi môi của Thái Lãnh Hàn lúc này khô khốc, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ cảm giác bờ môi mềm mại của Triệu Uyển Nhu trong buổi sáng hôm nay bên bờ hồ thơ mộng. Sau đó, Thái Lãnh Hàn ngất đi chỉ khoàng vài chục phút nhưng đã trải qua cơn ác mộng khủng khiếp kéo dài gần nửa đời người trong kiếp trước. Bây giờ nhìn bờ môi mọng nước của Triệu Uyển Nhu trong khoàng cách gần như thế, bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn trào dâng rất nhiều cảm xúc. Trong đó, cảm xúc mãnh liệt nhất chính là muốn nếm lại thử vị ngọt của đôi môi quyến rũ kia.

Suy nghĩ vừa mới hình thành, gương mặt của Thái Lãnh Hàn đã kề sát đến bên cạnh gương mặt của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng Thái Lãnh Hàn không ngừng tự cổ vũ và tự an ủi bản thân mình. Chỉ hôn nhẹ một cái thôi, hắn sẽ chỉ hôn nhẹ một cái thôi, để có thể tạm thời chữa lành cho tâm hồn đang xơ xác cằn cỗi của một tảng băng cô độc bị chán ghét, oán hận rất lâu rồi. Có lẽ Triệu Uyển Nhu sẽ không biết đâu. Dù có biết, có lẽ… cô cũng sẽ không oán trách hắn đâu…

Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang ngập ngừng tự tìm động lực cho bản thân thì Ha Ha từ trong sân đã tung tăng chạy ra cổng. Cậu chàng đã chờ một lúc rất lâu rồi mà vẫn không thấy “cha đẹp trai” và “mẹ đẹp gái” bước xuống xe. Vừa nôn nóng lại vừa tò mò, Ha Ha co cẳng chạy đến bên cạnh chiếc xe, chồm cả hai chân trước lên cửa kính của xe mà gâu gâu gâu sủa toáng lên.

Khi môi của Thái Lãnh Hàn chỉ còn cách đôi môi của Triệu Uyển Nhu chỉ còn vài centimet thì Ha Ha co cẳng đập đập vào cửa kính mấy cái. Cậu chàng đã nhìn thấy “cha đẹp trai” và “mẹ xinh đẹp” rồi. Cả hai người bọn họ lại như đang nô đùa gì đó với nhau trông rất vui. Ha Ha cũng muón tham gia. Thế là cậu chàng càng sủa hăng lên.

Tiếng sủa cùng tiếng “đập cửa” của Ha Ha khiến cho Triệu Uyển Nhu giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt đẹp của cô vừa mở ra thì đến lượt Thái Lãnh Hàn giật mình lùi lại. Triệu Uyển Nhu chớp chớp mắt, nhìn Thái Lãnh Hàn, ngơ ngác hỏi:

- Về đến nhà rồi à anh?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 198: Cắn răng nuốt giận



Thái Lãnh Hàn quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn “thằng con trai” ngốc nghếch đang hưng phấn kêu gâu gâu. Vốn là Thái Lãnh Hàn đang muốn tỏ thái độ tức giận với Ha Ha, thế nhưng nhìn thấy gương mặt hớn hở của “con trai”, ngọn lửa giận của hắn tắt lịm như bị xối nước. Thôi vậy, nhóc con vui vẻ, khỏe mạnh như vậy đã là may mắn rồi. Cho dù có bị “thằng nhóc” phá rối một chút thì Thái Lãnh Hàn cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu. Thế là ánh mắt của Thái Lãnh Hàn không hề có một chút lửa giận nào khiến Ha Ha không thèm sợ mà còn hưng phấn sủa hăng hơn nữa.

Thái Lãnh Hàn vừa bất lực vừa buồn cười. Hắn đành phải làm bộ mình đang tới giúp Triệu Uyển Nhu cởi dây an toàn, sau đó đứng dậy dựa vào ghế dựa. Triệu Uyển Nhu chớp chớp mắt nhìn gương mặt lạnh ngắt đến sượng ngắt của tảng băng trôi nào đó mà mím miệng nén cười.

- Gâu gâu gâu!!!

Ha Ha thấy bố mẹ cứ “mải chơi” mà không chịu xuống xe, chú lại kêu gâu gâu thúc giục.

Triệu Uyển Nhu tỉnh táo lại, cô nhìn về phía Thái Lãnh Hàn một cái rồi mỉm cười, hỏi nhỏ:

- Anh không muốn vào nhà sao?

- Ừm.

Thái Lãnh Hàn vẫn còn hơi chột dạ vì ý đồ hôn trôm ban nãy, chỉ hắng giọng đáp lại, không dám lên tiếng. Triệu Uyển Nhu khẽ cau mày. Cô vẫn còn nhớ tình trạng ngất xỉu đáng lo ngại của Thái Lãnh Hàn ban nãy. Thế nên, Triệu Uyển Nhu không chần chừ nữa mà mở cửa bước xuống xe. Triệu Uyển Nhu đoán, nếu cô đã xuống xe rồi thì Thái Lãnh Hàn sẽ không có lý do gì ngồi một mình trên xe ngay ở c63ng nhà như thế này nữa.

Khi Triệu Uyển Nhu đẩy cửa xe ra thì đã đón ngay lấy Ha Ha ang tung hăng chạy tới. Ôm cục bông xù xù trong tay, Triệu Uyển Nhu vui vẻ nói:

- Ha Ha thật là ngoan. Chúng ta mau vào nhà thôi, để “cha của con” còn nghỉ ngơi!

Thế là Triệu Uyển Nhu vừa đùa với Ha Ha, vừa nhanh chóng đi vào nhà. Đôi mắt của cô liếc nhanh về phía cửa kính, xem trộm tình hình của Thái Lãnh Hàn. Nhưng cửa xe vẫn còn đóng kin, Triệu Uyển Nhu không thể thấy rõ được.

Thái Lãnh Hàn ngồi ở trong xe, cho đến lúc không nghe được tiếng cười của Triệu Uyển Nhu nữa thì hắn mới gục đầu vào cánh tay trái, lại len lén dùng bàn tay phải che hai mắt mình. Vừa hít sâu để trấn tĩnh tinh thần, Thái Lãnh Hàn không ngừng tự cảnh cáo bản thân phải kiên nhẫn, phải rất kiên nhẫn. Hôm nay mối quan hệ giữa hắn và Triệu Uyển Nhu xem như đã có tiến bộ rất lớn rồi, Thái Lãnh Hàn biết, hắn không nên quá nóng lòng, quá nóng lòng sẽ hù dọa đến Triệu Uyển Nhu.

Một lúc sau, khi bản thân cuối cùng cũng có thể tỉnh táo lại, Thái Lãnh Hàn mới đẩy cửa xe ra để đi vào phòng khách. Chỉ là… Hắn không thấy bóng dáng bé thỏ con nhà mình dâu. Không chỉ vậy, ngay cả bóng dáng của Ha Ha cũng không thấy đâu nữa.

Không cần nghĩ ngợi quá lâu, Thái Lãnh Hàn đã có thể đoán được, nhóc con Ha Ha lại chạy đến phòng ngủ của vợ hắn nữa rồi!

Thái Lãnh Hàn tức giận nhìn về phía lầu hai. Cơn giận này hắn chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.

Trong phòng ngủ ở lầu hai.

Triệu Uyển Nhu ngồi quỳ bên trên thảm lông dê vừa mềm vừa nhung nhung, cô nhìn Ha Ha đang ngồi đối diện vui vẻ lè lười với mình, vừa cười vừa nói:

- Ha Ha, hôm nay mẹ rất vui vẻ đấy!

- Gâu!

Ha Ha thấy mẹ xinh đẹp nói chuyện với mình, chú lập tức vui vẻ đáp lại một tiếng. Triệu Uyển Nhu bật cười, tiếp tục “tâm sự” với “con trai”:

- Ngày hôm nay, mẹ và bố của con,… chúng ta đi dạo bên hồ đó,… là… là hẹn hò đó.

- Gâu!

- Cảnh vật rất đẹp nha, bố của con còn… hôn mẹ cữa đó.

Triệu Uyển Nhu c*̃ng mặc kệ Ha Ha có nghe hiểu hay không, dù sao lúc nó gâu một tiếng, Triệu Uyển Nhu liền nói tiếp một câu.

- Gâu! Gâu!

- Hì hì...

Triệu Uyển Nhu vui vẻ cười, ôm gối ôm vui vẻ nằm xuống đất.

Ha Ha nằm rạp trên mặt đất nhìn mẹ xinh đẹp nằm trên mặt đất cười ngây ngô. Thế nhưng đợi một hồi lâu, chú chỉ nhìn thấy rằng mẹ xinh đẹp chỉ cười ngây ngô chứ không hề chơi với mình, Ha Ha trừng mắt nhìn, chạy ra ngoài phòng ngủ. Chú ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới phòng của cha đẹp trai ở lầu một, ngày hôm nay chú còn chưa chơi với cha đẹp trai mà.

- Gâu! Gâu! Gâu!

Ha Ha đứng tại cửa phòng khách, vui vẻ kêu Thái Lãnh Hàn đang thay quần áo trong phòng.

- Nhóc con, chịu xuống rồi sao?

Gã chó điên nào đó lạnh lùng nhìn lướt qua con cẩu ngốc đang vui vẻ ngoắt ngoắt cái đuôi. Chó con vẫn không hề cảm thấy nguy hiểm, vẫy đuôi lia lịa, mời mọc, rủ rê:

- Gâu! Gâu! Gâu...

Thái Lãnh Hàn cười một tiếng, ôm lấy Ha Ha, đi qua phòng khách, trực tiếp nhốt Ha Ha vào ổ chó của nó.

Gâu???

Ha Ha đáng thương bị giam cầm rồi. Đây là hành động vi phạm “cẩu quyền” nghiêm trọng. Ha Ha ấm ức sủa nhặng xị lên, rồi lại tủi thân rên ư ử. Thái Lãnh Hàn hạ quyết tâm phải “trừng trị” con trai. Hắn nghiến chặt răng, mặc kể những “tiếng kêu than ai oán” của Ha Ha được hẳn… năm phút thì chịu thua. Thế là hai “cha con” lại cùng nhau ra sân vường, vui chơi với nhau. Cha ném bóng, con chạy đi nhặt.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 199: Lặng lẽ so đo



Thái Lãnh Hàn vừa chơi với Ha Ha vừa đưa mắt len lén nhìn lên phía cửa sổ, mong có thể nhìn thấy bóng dáng thon thả thân quen của Triệu Uyển Nhu. Tuy nhiên, sau khi Ha Ha chạy ra khỏi phòng, không còn ai lắng nghe “tâm sự” của Triệu Uyển Nhu nên cô đã đi vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi cơ thể được mát mẻ, thoải mái, Triệu Uyển Nhu nhanh chóng buồn ngủ. Cô ngả lưng xuống giường và nhanh chóng ngủ thiếp đi mất, không hề mở cửa sổ. Cho nên, Thái Lãnh Hàn cứ ngóng rồi lại ngóng, chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa sổ đóng im ỉm. Hắn ấm ức ném bóng cho Ha Ha thêm một lúc rồi mới trở về phòng.

Khi về đến phòng, Thái Lãnh Hàn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu đã ngủ say. Hắn không dám đánh thức cô, chỉ có thể nhẹ tay nhẹ chân đi tắm rồi rón rén nằm xuống bên cạnh cô. Cả ngày hôm nay, Thái Lãnh Hàn cũng thấm mết. Nhưng hắn không dám chợp mắt. Cơn ác mộng kinh hoàng kia vẫn còn khiến hắn bị ám ảnh khủng khiếp. Thái Lãnh Hàn nằm cứng đờ như khúc củi bên cạnh Triệu Uyển Nhu, trợn trừng trừng hai mắt nhìn lên trần nhà. Thế nhưng, trong không gian yên tĩnh của đêm khuya, chóp mũi của Thái Lãnh Hàn lại ngửi được hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ thân hình mát rượi của Triệu Uyển Nhu. Mùi hương cơ thể của Triệu Uyển Nhu hòa cùng hương sữa tắm lại có tác dụng chẳng kém gì hương an thầm, giúp cho tâm trí của Thái Lãnh Hàn dần dần thả lỏng. Chẳng mấy chốc, Thái Lãnh Hàn cũng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, những tia nắng chiếu xuyên qua kính cửa sổ, làm tấm rèm như ngời lên ánh hào quang. Thái Lãnh Hàn giật mình thức dậy trước. Hắn cẩn thận ngồi dậy, lặng lẽ làm vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới lầu. Còn Triệu Uyển Nhu, có lẽ là do cô hơi yếu sức hôn, cho nên hôm nay cô dậy muộn hơn thường ngày. Lúc Triệu Uyển Nhu đang vặn eo xoay cổ đi xuống, Thái Lãnh Hàn đã ngồi ở phòng khách cầm IPAD xem tin tức. Nhìn thấy Triệu Uyển Nhu, hai mắt của Thái Lãnh Hàn cũng như phát ra ánh sáng. Hắn khẽ khàng cất giọng nhẹ nhàng:

- Chào buổi sáng!

Một giọng nam trầm thấp gọi lí chí của Triệu Uyển Nhu trở về. Cái miệng đang ngáp được một nửa của Triệu Uyển Nhu lập tức dừng lại. Cô có chút xấu hổ đáp lời:

- Chào buổi sáng!

Bộ dáng lúng túng cùng đôi gò má đỏ ửng của Triệu Uyển Nhu khiến cô trông giống nhu một bé búp bê bằng vải vừa được lấy ra khỏi máy giặt vậy. Thật là đáng yêu! Thái Lãnh Hàn âm thầm hối hận, làm sao không thể trang bị một cái camera trong nhà chứ, nếu có nó thì hắn có thể chụp lại dáng vẻ khi đang ngáp của Triệu Uyển Nhu vừa rồi để giữ bên người mình. Dù vậy, ngoài mặt của tảng băng nào đó vẫn rất tỉnh, vô cùng phong độ mà đứng lên, bước vào phòng bếp dọn bữa sáng ra bàn. Triệu Uyển Nhu cũng nhanh chóng tiến vào bếp, cùng Thái Lãnh Hàn dọn bữa sáng. Không khí mát nhẹ mà ấm cúng khiến Thái ãnh Hàn có cảm giác hắn đã thật sự có được một gia đình của riêng mình.

Có lẽ là bởi vì việc ngày hôm qua, bầu không khí của bữa sáng ngày hôm nay thoải mái hơn rất nhiều, Thái Lãnh Hàn c*̃ng ăn nhiều hơn. Ăn xong, Thái Lãnh Hàn vừa lau miệng vừa ra vẻ lơ đãng hỏi vu vơ:

- E hèm... Ngày hôm nay em có sắp xếp gì không?

Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên lên tiếng hỏi khiến Triệu Uyển Nhu thoáng giật mình. Cô nuốt vội miếng cháo rồi trả lời:

- Hôm nay em có hẹn Vương Thiên Bích đi dạo phố. Có việc gì không anh?

Câu trả lời của Triệu Uyển Nhu làm Thái Lãnh Hàn nghẹn một hơi trong ngực. Không phải chứ? Trong nhà có Ha Ha, thì bên ngoài lại còn có Vương Thiên Bích nữa! Tình cảm của Triệu Uyển Nhu đã san sẻ đi nhiều như thế, liệu hắn có còn hưởng được chút nào nữa không?

Gã chó điên kiêm tảng băng nào đó hít sâu một hơi, cố gắng nuốt nỗi niềm chua xót và tủi thân đang dâng trào xuống bụng, cố gắng không để Triệu Uyển Nhu phát hiện ra hắn đang lặng lẽ so đo với “con trai” của mình và bạn thân của cô. Thế nhưng, Triệu Uyển Nhu vẫn nhanh nhạy nhận ra tảng băng ngốc nhà mình đang không vui. Cô nhịn không được mà hỏi:

- Anh sao thế? Có việc gì sao anh?

Thái Lãnh Hàn vội vàng xua tay, nói:

- Không có việc gì, nếu em thấy thích thứ gì thì cứ mua.

“Nếu em thích gì thì cứ mua.” Câu nói này nghe quen quá vậy? Triệu Uyển Nhu mỉm cười. Trong “kiếp trước”, hầu như lần nào Triệu Uyển Nhu gặp Thái Lãnh Hàn thì câu nói này đều được hắn thốt ra bằng giọng điệu hững hờ lạnh nhạt như thế. Trước kia, Triệu Uyển Nhu vẫn luôn cho rằng Thái Lãnh Hàn nói thế là cố tình muốn dùng tiên để làm nhục cô, để nhắc cho cô nhớ về cuộc hôn nhân bị trao đổi bởi tiền bạc. Thế nhưng bây giờ, Triệu Uyển Nhu đã hiểu, ẩn đằng sau câu nói lạnh nhạt ấy là sự quan tâm mà Thái Lãnh Hàn dành riêng cho cô. Dù sao thì tiền của hắn kiếm được cũng rất vất vả. Thế mà hắn vẫn luôn tạo cho Triệu Uyển Nhu cảm giác, chỉ cần cô thích thứ gì thì đều có thể thoải mái mua. Trong lòng vừa ngọt vừa chua, Triệu Uyển Nhu tủm tỉm trêu một câu:

- Anh bảo em thích gì thì cứ mua? Nhưng tiền đâu mà mua?
 
Back
Top Bottom