Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 180: Tình Địch Đầu Tiên?



Thái Lãnh Hàn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu đã tỉnh táo thì cũng yên tâm hơn. Hắn đóng cửa xe lại rồi nói khẽ với cô:

- Em ở đây nghỉ ngơi, chờ một lát, tôi đi mua bó hoa rồi quay lại ngay.

Triệu Uyển Nhu lắc đầu:

- Không cần đâu. Anh giúp em mở cốp xe ra đi.

Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn mở cốp xe. Triệu Uyển Nhu nhanh nhẹn bước tới chỗ cốp xe đã mở rộng, cẩn thận lấy ra một giỏ trái cây, một bó hương nhỏ và một bó hoa cúc to. Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Triệu Uyển Nhu đã mua trái cây và hoa cúc từ lúc nào vậy? Chợt hắn nhớ ra việc sáng nay Triệu Uyển Nhu dậy rất sớm đến mức ban nãy cô cảm thấy mệt mỏi. Trong lòng xúc động, Thái Lãnh hàn hỏi nhỏ:

- Sáng nay em thức sớm… là để mua những thứ này sao?

Triệu Uyển Nhu thành thật gật đầu. Niềm vui của Thái Lãnh Hàn lại được nhen nhóm đến phát ra tia lửa. Hắn đỡ lấy giỏ trái cây và bó hương từ Triệu Uyển Nhu sang cầm trên tay mình rồi rảo bước đi trước dẫn đường.

Trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu chưa từng theo Thái Lãnh Hàn đi đến nơi này. Thế nên, hôm nay cũng xem như là lần đầu tiên cô đến viếng mộ mẹ chồng. Bước chân của Triệu Uyển Nhu nhanh nhẹn và cẩn thận đuổi theo Thái Lãnh Hàn, cùng hắn sóng đôi trên con đường mòn rải đầy nắng sớm. Một lúc sau, Thái Lãnh Hàn dừng lại ở một ngôi mộ nhỏ. Trên tấm bia mộ có gắn một tấm hình của một người phụ nữ xinh đẹp, phúc hậu. Đôi mắt và khóe miệng của Thái Lãnh Hàn trông giống người phụ nữ kia như đúc. Thái Lãnh Hàn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia một lúc rồi khẽ khàng cất tiếng như giới thiệu:

- Đây là… mẹ của tôi.

Triệu Uyển Nhu gật nhẹ đầu, vừa như đáp rằng đã nghe lời giới thiệu của Thái Lãnh Hàn, vừa như chào mẹ chồng. Thái Lãnh Hàn nói xong câu giới thiệu kia thì không biết nói gì nữa, lẳng lặng đặt giỏ trái cây xuống bệ trước mộ. Triệu Uyển Nhu cũng đặt bó hoa cúc vào cạnh đó. Thái Lãnh Hàn lục túi lấy bật lửa, thắp mấy cây hương rồi trao cho Triệu Uyển Nhu. Cả hai cầm lấy cây hương, nghiêm trang đứng trước ngôi mộ, khấn thầm một lúc rồi c*m v** bát hương, lại chắp tay xá thêm ba cái, thế là đã xong việc bái tế. Thái Lãnh Hàn ngồi xổm xuống bên cạnh ngôi mộ, đưa tay nhổ vài cọng cỏ dại đang len lỏi mọc chen lấn vào nền đá. Triệu Uyển Nhu cũng định ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn nhổ cỏ dại thì có một giọng nam trong trẻo vang lên đầy vui vẻ và ngạc nhiên:

- Này, cô gái, cô cũng đến đây tảo mộ à?

Triệu Uyển Nhu ngoái lại thì trông thấy một chàng trai trẻ đang đứng nhìn về phía cô. Gương mặt của chàng trai trông khá quen, nhưng Triệu Uyển Nhu lại chưa thể nhớ ra anh ta là ai. Cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của Triệu Uyển Nhu, chàng trai kia nở nụ cười, nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Hôm trước tôi có lái xe chở cô đến công ty đấy. Thế nào, trà gừng của tôi uống ngon chứ?

- À, thì ra là anh à. Hôm nay trông anh… hơi khác với hôm trước.

Triệu Uyển Nhu mỉm cười khi nhớ ra chàng trai này chính là tài xế lái taxi hôm trước, người đã trao cho cô bình nước trà gừng để cô mang cho Thái Lãnh Hàn uống. Cùng với đó, Triệu Uyển Nhu cũng nhớ ra, cô cũng từng muốn học hỏi công thức pha trà gừng của mẹ anh ta để cô có thể tự tay mình pha trà gừng cho Thái Lãnh Hàn uống. Nhưng sau khi có được số điện thoại của người mẹ của anh tài xế kia, Triệu Uyển Nhu vẫn chưa tìm được thời cơ và lý do thích hợp để liên lạc. Thế mà hôm nay cô lại có duyên gặp gỡ anh chàng kia tại nơi này, đó có thể xem là ông trời cũng muốn giúp cô rồi còn gì. Vậy là Triệu Uyển Nhu mừng rỡ vội bước tới bên cạnh chàng trai ấy, vừa dè dặt vừa dịu dàng hỏi nhỏ:

- Hôm trước tôi có xin công thức pha trà gừng kia nhưng vẫn chưa liên lạc được với mẹ anh. Hay là bây giờ anh cho tôi xin công thức pha trà gừng đó luôn được không?

Chàng trai gật đầu, vui vẻ đáp một tiếng rồi lấy điện thoại ra, mở tin nhắn của mẹ và chỉ cho Triệu Uyển Nhu xem phần nội dung bà hướng dẫn cách pha trà gừng. Triệu Uyển Nhu cũng lấy điện thoại ra, nhanh nhẹn chụp lại nội dung kia. Cô còn cẩn thận hỏi thêm về nhiệt độ, tỉ lệ nước và gừng,… Vừa trò chuyện, trong lòng Triệu Uyển Nhu vừa vui mừng không thôi vì cô đã có thể chủ động tạo ra được một trong những cách giúp Thái Lãnh Hàn cải thiện sức khỏe.

Tuy nhiên, cảnh tượng Triệu Uyển Nhu trò chuyện vui vẻ với một chàng trai trẻ như thế lọt vào mắt của Thái Lãnh Hàn khiến hắn lại vừa sợ hãi vừa chua xót vô cùng. Nhìn xem, Triệu Uyển Nhu cười tươi như thế, vui như thế khi trò chuyện với người kia. Nhìn xem, người kia dù chỉ mặc một bộ đồ đơn giản với quần tây và áo sơ mi nhưng lại toát lên khí chất của một thư sinh nho nhã. Nhìn xem, Triệu Uyển Nhu và người ta đứng cạnh nhau trông thật xứng lứa vừa đôi, đẹp mắt đến chói lóa…

Càng nhìn, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy nguy cơ dâng tràn. Lẽ nào, tình địch đầu tiên của hắn đã xuất hiện rồi?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 181: Em… Làm Gì Thế?



Nhìn lại bản thân mình, Thái Lãnh Hàn chỉ thấy sặc mùi tiền, và cả sự thô bỉ từ tận trong xương cốt. Hắn vốn không được học hành một cách đàng hoàng, thậm chí, còn phải học lại một năm. Trong thời gian ngồi trên ghế nhà trường, kể cả khi là sinh viên trong trường Đại học, những điều Thái Lãnh Hàn cố gắng và tập trung dung nạp vào đầu chỉ là những cách để kiếm tiền. Hắn không có tâm trí, không có sức lực và cả thời gian để ngâm thơ, đọc truyện. Ngay cả những thú vui giải trí như ca nhạc, phim ảnh,… Thái Lãnh Hàn cũng không có đủ tâm lực và trí lực để thực hiện. Vậy nên, cho đến khi gặp lại Triệu Uyển Nhu, cho đến khi Thái Lãnh Hàn nhận ra bản thân đã không thể tương xứng với cô cả về khí chất lẫn sở thích thì hắn đã trở thành loại hình mẫu mà Triệu Uyển Nhu không hề yêu thích: một kẻ thô bỉ, toàn thân chỉ sặc mùi tiền.

Chẳng những thế, Thái Lãnh Hàn còn biết bản thân rất khó ưa vì gương mặt lạnh ngắt, vì bản tính không quen bộc lộ cảm xúc,… Thái Lãnh Hàn hoàn toàn không thể nào hình dung được hắn sẽ có thể thoải mái tươi cười trò chuyện với Triệu Uyển Nhu như chàng trai kia. Thái Lãnh Hàn càng không dám hình dung rằng hắn sẽ được nhìn thấy dáng vẻ tươi cười vui vẻ và thoải mái của Triệu Uyển Nhu khi trò chuyện với hắn.

Thái Lãnh Hàn căng cứng cơ thể, căng cứng luôn cả lý trí để không chồm tới bên cạnh Triệu Uyển Nhu để tìm kiếm sự tồn tại và “dằn mặt tình địch”. Trong cái đầu đang ngập tràn những cơn sóng tiêu cực và tự ti của Thái Lãnh Hàn thì hắn còn chẳng có đủ tư cách để l.à.m t.ì.n.h địch với bất cứ chàng trai nào xuất hiện trong cuộc đời của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn vẫn chưa bao giờ dám quên, chính hắn đã ép buộc Triệu Uyển Nhu vào bước vào cuộc hôn nhân mà cô không hề tự nguyện một chút nào. Thái Lãnh Hàn cũng chưa bao giờ dám quên những lời cảnh cáo của ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên dành cho hắn. Hiện tại, những lời cảnh cáo ấy đã có vẻ trở thành hiện thực, khi bắt đầu có những chàng trai xuất hiện bên cạnh Triệu Uyển Nhu. Chẳng cần nói đâu xa, ngay với chàng trai đang đứng cười cười nói nói với Triệu Uyển Nhu trước mắt Thái Lãnh Hàn lúc này cũng đủ để cho hắn lại rơi vào hố sâu tiêu cực.

Thái Lãnh Hàn nhổ hết đám cỏ dại ít ỏi quanh mộ mẹ rồi thì chẳng biết phải làm gì nữa. Hắn không dám đứng dậy, sợ sẽ khiến cho Triệu Uyển Nhu giật mình, thậm chí, hắn còn sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ khiến cho cô cảm thấy khó xử và xấu hổ. Ngẫm nghĩ một lúc, Thái Lãnh Hàn quyết định đổi tư thế một chút. Hắn len lén chuyển từ tư thế ngồi xổm thành tư thế quỳ. Chuyển xong tư thế, Thái Lãnh Hàn thật sự nghiêm túc quỳ trước mộ của mẹ. Mặc dù năm nào hắn cũng đến đây quỳ một lúc rất lâu, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Thái Lãnh Hàn quỳ một cách ủ rũ và bi thương nhất.

Bóng lưng toát lên sự cô độc và u uất của Thái Lãnh Hàn hoàn toàn đối lập với cảnh thiên nhiên tươi đẹp xung quanh. Bóng lưng ấy cũng như chìm vào lặng lẽ, đối lập với sự vui vẻ của Triệu Uyển Nhu khi trò chuyện cùng chàng trai kia. Thế nên, khi Triệu Uyển Nhu đã tạm biệt người bạn mới và quay lại nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của Thái Lãnh Hàn thì trái tim của cô khẽ thắt lại một cái. Triệu Uyển Nhu vội cất điện thoại, bước nhanh đến bên cạnh Thái Lãnh Hàn và quỳ xuống cùng với hắn.

Thái Lãnh Hàn nghe tiếng động thì giật mình, tạm thời thoát ra khỏi dòng suy tưởng. Hắn còn chưa kịp định thần thì đã trông thấy Triệu Uyển Nhu quỳ xuống sát bên cạnh. Thái Lãnh Hàn vội cất tiếng:

- Em… làm gì thế?

Triệu Uyển Nhu nghiêm nghị đáp:

- Em muốn cùng anh chào mẹ một cách đàng hoàng.

Thái Lãnh Hàn vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy trong lòng ngập tràn những cảm xúc phức tạp. Hắn hé môi rồi lại ngậm miệng, không biết phải nói gì cho đúng. Triệu Uyển Nhu liếc nhìn Thái Lãnh Hàn rồi điềm tĩnh cất tiếng:

- Ban nãy em chỉ mới thắp hương thôi, vẫn chưa giới thiệu rõ ràng với mẹ về bản thân mình. Anh sẽ giới thiệu em với mẹ, hay là anh muốn để em tự giới thiệu với mẹ?

Thái Lãnh Hàn chớp mắt vài cái rồi hắng giọng, nói khẽ:

- Mẹ, cô ấy là Triệu Uyển Nhu.

Nói xong một câu ngắn gọn như thế, Thái Lãnh Hàn lại ngậm miệng. Triệu Uyển Nhu chờ thêm một lúc vẫn không nghe thêm được gì nữa thì vừa tức giận vừa buồn cười. Tảng băng ngốc nhà cô đúng là ngốc thật. Bảo hắn giới thiệu vợ với mẹ mà hắn chỉ nêu lên cái tên của cô thế là xong rồi à? Triệu Uyển Nhu khẽ bĩu môi rồi ngước lên, nhìn vào tấm ảnh người phụ nữ trên bia mộ, nghiêm trang tự giới thiệu:

- Thưa mẹ, con là Triệu Uyển Nhu, con là vợ của Thái Lãnh Hàn. Sau này con và anh ấy sẽ thường xuyên đến thăm mẹ nhiều hơn. Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng thay mẹ chăm sóc cho chồng của con, cũng sẽ cùng anh ấy vượt qua tất cả những khó khăn trong cuộc sống. Mong mẹ linh thiêng ở trên trời phù hộ cho chồng của con luôn mạnh khỏe và bình an,…
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 182: Sóng Bước Bên Nhau



Triệu Uyển Nhu thủ thà thủ thỉ “tâm sự” với mẹ chồng mà khiến Thái Lãnh Hàn cảm thấy như đang được nhận phép màu. Giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Uyển Nhu như những tia nắng sớm lung linh, sưởi ấm cho tâm hồn đang lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn; còn ngữ điệu dịu dàng của cô lại như cơn mưa rào mát mẻ, lấp đầy những hố sâu tuyệt vọng và tiêu cực của hắn. Nụ cười của Thái Lãnh Hàn lại không thể kìm nén được mà nở ra.

Triệu Uyển Nhu nhìn nụ cười của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng cũng vui vẻ. Triệu Uyển Nhu nhoẻn miệng cười tươi thắm khiến ánh nhìn của Thái Lãnh Hàn hướng về cô càng thêm lấp lánh. Bên tai của cả hai loáng thoáng nghe có âm thanh gì đó vang lên khe khẽ, nhưng trong mắt của họ lúc này chỉ còn nhìn thấy đối phương, không để tâm đến những điều khác. Đến khi Thái Lãnh Hàn dìu Triệu Uyển Nhu đứng dậy thì cô mới nhận ra, chàng trai lái taxi, người bạn mới quen của cô, đã rời đi từ lúc nào không biết.

Việc cúng bái đã xong, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn chưa muốn về ngay. Cảnh vật ở nơi này quả thật quá thơ mộng và hữu tình, khiến cô rất thích. Thái Lãnh Hàn phát hiện sự lưu luyến của Triệu Uyển Nhu trước cảnh thiên nhiên này nên vô cùng thấu hiểu lòng người mà mở miệng đề nghị:

- Chúng ta ở lại đây đi dạo một chút… được không?

Triệu Uyển Nhu gật đầu, nhưng vẫn còn chút băn khoăn:

- Vâng. Nhưng như vậy có làm mất thời gian của anh không?

Thái Lãnh Hàn mạnh mẽ lắc đầu ngay lập tức:

- Không, không, không. Năm nào anh cũng xin nghỉ phép cả ngày hôm nay.

Triệu Uyển Nhu gật nhẹ đầu, trong lòng thoáng xót xa. Với một kẻ cuồng công việc như Thái Lãnh Hàn mà lại phải xin nghỉ cả ngày như thế, chắc hẳn trong những năm trước đó, tâm trạng của tảng băng ngốc nhà cô đã sa sút và tệ hại đến mức không thể kiểm soát được. Tuy nhiên, năm nay đã khác rồi. Năm nay, bên cạnh Thái Lãnh Hàn còn có cô. Không cần phải nghĩ nhiều, Triệu Uyển Nhu đã quyết định sẽ mang đến niềm vui cho Thái Lãnh Hàn, đặc biệt là vào ngày hôm nay. Thế là Triệu Uyển Nhu lấy điện thoại ra, tìm kiếm những nơi có thể giúp thả lỏng tâm tình ở gần đây. Tra rồi mới biết, hóa ra ở cách nơi này không xa có một làng du lịch. Triệu Uyển Nhu bèn đưa địa chỉ của làng du lịch đó cho Thái Lãnh Hàn và đề nghị:

- Chúng ta đến đây xem, được không?

Thái Lãnh Hàn gật đầu đồng ý, nhanh nhẹn khởi động xe. Chiếc xe lăn bánh tiến về phía làng du lịch kia. Một lát sau, trước mắt bọn họ hiện ra một hồ nước trong veo in bóng mây trời. Quanh hồ là những hàng cổ thụ cao to xanh mướt. Con đường vòng quanh hồ được trồng xen kẽ rất nhiều loại hoa khoe đủ màu sắc và tỏa hương thoang thoảng. Dọc trên con đường, cứ cách một đoạn lại có một chiếc ghế đá nằm chễm chệ.

Nắng đã lên cao, lấp lóa trên mặt nước như đang rắc vàng rải bạc lên hồ. Triệu Uyển Nhu đứng bên bờ hồ, chờ Thái Lãnh Hàn gửi xe xong thì đề nghị hắn cùng đi dạo. Cả hai im lặng sóng bước bên nhau dọc theo con đường rực rỡ sắc hoa. Gió mơn man thổi mát rượi, ong bướm bay rập rờn, văng vẳng tiếng côn trùng kêu rỉ rả,… Thái Lãnh Hàn chậm bước đi cạnh Triệu Uyển Nhu mà trong lòng vô cùng thư thái và thanh thản. Từ trước đến nay, hắn chưa từng cảm nhận được sự thư thái và thanh thản một cách rõ rệt như thế này.

Đi được một đoạn khá dài, Triệu Uyển Nhu thấm mệt. Cô bèn ngồi xuống một ghế đá gần bờ hồ, nơi có một gốc cổ thụ cao to đang xòe rộng tán lá ra tỏa bóng mát. Thái Lãnh Hàn cũng dừng lại, đứng một bên ghế đá, trầm ngâm nhìn ra mặt nước. Triệu Uyển Nhu níu lấy bàn tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.

Thái Lãnh Hàn nương theo lực kéo nhẹ nhàng kia mà ngồi xuống bên cạnh nữ thần của lòng mình. Sự căng thẳng đã lâu không xuất hiện lại đột ngột trỗi dậy. Thái Lãnh Hàn ngồi cứng đờ một chỗ, mắt vẫn nhìn đăm đăm ra giữa hồ nhưng đã không còn tâm trí đâu mà ngắm cảnh nữa.

Nhìn bộ dáng căng thẳng của Thái Lãnh Hàn như thế, Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa thương thương. Cô nhìn quanh, tìm cách để gợi chuyện, giúp tảng băng ngốc nhà mình có thể thả lỏng hơn. Vừa lúc đó, có một đôi trai gái tiến đến, đứng gần nơi gốc cổ thụ để chụp hình. Cả hai người đều trông còn rất trẻ, có lẽ vẫn còn là sinh viên. Cô gái vui vẻ hào hứng tạo đủ kiểu dáng để chàng trai chụp hình, lưu giữ lại những khoảnh khắc tươi đẹp. Triệu Uyển Nhu hứng thú quan sát cặp đôi trẻ kia rồi quay sang Thái Lãnh Hàn, hỏi khẽ:

- Anh đoán thử xem hai người đó có quan hệ thế nào với nhau?

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra, nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:

- Bọn họ, có lẽ là đang… yêu nhau.

Triệu Uyển Nhu gật đầu vừa như đồng ý vừa như hài lòng. Tảng băng ngốc nhà cô cũng không đến mức quá lạnh lùng, ít ra hắn còn có thể nhìn ra được tình cảm của người khác đây này.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 183: Yêu Thầm?



Triệu Uyển Nhu tủm tỉm cười, nhìn Thái Lãnh Hàn, nói thêm cho hắn rõ:

- Không chỉ là yêu nhau đâu, hai người kia rõ ràng là đều yêu nhau nhưng vẫn chưa tỏ tình, họ đều chỉ đang yêu thầm lẫn nhau mà thôi.

Thái Lãnh Hàn thoáng ngẩn ra. Sao Triệu Uyển Nhu lại có thể biết rõ ràng như vậy nhỉ? Lẽ nào cô có quen biết với hai người kia sao?

Dĩ nhiên là Triệu Uyển Nhu không hề quen biết gì với hai người kia. Cô chỉ đoán mà thôi. Nhưng Triệu Uyển Nhu vốn là người sáng tác tiểu thuyết lâu năm, lại cùng là nữ giới, nên cô có thể nhìn ra được tình cảm thầm kín mà cô gái kia dành cho chàng trai thông qua những biểu hiện trên nét mặt và ánh nhìn của cô ấy vô tình bộc lộ ra. Còn tình cảm của chàng trai kia thì chủ yếu bị lộ thông qua ánh mắt, mà cái loại ánh mắt tự cho là lén lút nhưng tình cảm đã tràn đầy nồng cháy hừng hực như thế, đối với Triệu Uyển Nhu đã là vô cùng quen thuộc vì có nguyên mẫu của tảng băng ngốc nào đó đang ngồi cạnh cô đây rồi. Liếc ngang qua Thái Lãnh Hàn, trông thấy ánh mắt đầy sùng bái mà hắn dành cho mình, Triệu Uyển Nhu buồn cười hỏi:

- Thế còn anh? Từ trước đến nay anh có từng yêu thầm ai chưa?

Yêu thầm sao? Thái Lãnh Hàn ngẩn ngơ. Từ khi còn là một thằng nhóc, trong tâm trí của Thái Lãnh Hàn vốn chỉ tồn tại duy nhất dáng hình của một bé thỏ con bị chó hoang rượt đuổi đến mức đầu tóc xốc xếch nào đó thôi. Rồi sau đó cho đến nay, bé con xinh xắn kia cứ từng chút từng chút một trưởng thành trước mắt của hắn, cuối cùng trở thành một dáng hình xinh đẹp in sâu và chiếm trọn toàn bộ trái tim và tâm trí của hắn. Đó có phải là yêu thâm hay không, Thái Lãnh Hàn cũng không biết, vì hắn chưa từng có khả năng cảm nhận được tình yêu.

Thái Lãnh Hàn trầm ngâm suy ngẫm lại khiến Triệu Uyển Nhu nghĩ sang hướng khác. Cô vẫn còn chưa quên việc Thái Lãnh Hàn có thể có một “ánh trăng sáng” bí ẩn nào đó mà cô chưa từng biết mặt nhưng đã nghe nhắc tới không ít lần trong kiếp trước.

Mặc dù lúc này Triệu Uyển Nhu đã hoàn toàn thấu hiểu và tin tưởng vào tình yêu mà Thái Lãnh Hàn dành cho mình, nhưng “ánh trăng sáng” bí ẩn ngay từ trong kiếp trước của Thái Lãnh Hàn kia vẫn cứ như cái gai đ.â.m vào trong lòng của Triệu Uyển Nhu, khiến cô khó chịu. Triệu Uyển Nhu có một tật xấu, đó là không muốn chia sẻ tình yêu của chồng mình với bất kỳ người xa lạ nào. Vậy nên, sâu thẳm trong lòng của Triệu Uyển Nhu vẫn luôn vướng mắc về người phụ nữ chưa từng nghe tên, chưa hề gặp mặt nhưng lại mang đến cảm giác nguy cơ ngập tràn kia.

Huống hồ chi, hôm trước, Triệu Uyển Nhu còn vừa được Vương Thiên Bích nhắc nhở rằng có một cô gái xinh đẹp đang tìm hiểu thông tin về Thái Lãnh Hàn. Lại một hôm trước khác nữa, Triệu Uyển Nhu đã từng nghe trộm được Phương Hiệp Hòa lúng túng và lo lắng nhờ trợ lý đến nhà để tìm một tấm hình của cô gái nào đó mang đến cho Thái Lãnh Hàn. Thế nên, khi Triệu Uyển Nhu hỏi đến hai chữ “yêu thầm” lại nhận được sự im lặng của Thái Lãnh Hàn thì, dù muốn dù không, cô cũng phải liên tưởng đến “người tình bí mật” mà Thái Lãnh Hàn đã cố tình che giấu suốt từ kiếp trước tới kiếp này.

Càng nghĩ càng không vui, Triệu Uyển Nhu bĩu môi, nhỏm chân đứng dậy. Thái Lãnh Hàn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì thấy Triệu Uyển Nhu đứng dậy. Hắn cũng vội vã đứng lên theo. Triệu Uyển Nhu chưa vội bước đi mà khẽ liếc Thái Lãnh Hàn một cái, quyết định cho tảng băng ngốc nhà mình thêm một cơ hội nữa. Nếu bây giờ mà hắn còn không chịu mở miệng nói gì nữa thì cô nhất định sẽ giận hắn một trận ra trò cho mà xem. Cũng may là Thái Lãnh Hàn đã không phụ lòng mong đợi của Triệu Uyển Nhu mà lên tiếng. Tuy nhiên, lời của Thái Lãnh Hàn lại không phải là nội dung mà Triệu Uyển Nhu đang chờ nghe:

- Vậy còn em?

- Hả?

Triệu Uyển Nhu sửng sốt, bật ra một tiếng hỏi. Thái Lãnh Hàn đang muốn nói gì vậy? Dáng vẻ ngơ ngác của Triệu Uyển Nhu làm cho nụ cười của Thái Lãnh Hàn khẽ nhếch lên. Hắn nhắc lại câu hỏi một cách rõ ràng, đầy đủ ý hơn:

- Ý tôi là, còn em thì sao? Em đã từng yêu thầm ai chưa?

Triệu Uyển Nhu chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ. Cô đã từng yêu thầm ai chưa ấy hả? Hình như là chưa. Trong suốt một thời thanh xuân, Triệu Uyển Nhu chỉ lo chăm chỉ học tập và cùng bố mẹ đi làm thiện nguyện, không để tâm đến chuyện yêu đương. Còn khi đã trưởng thành, Triệu Uyển Nhu còn chưa kịp để mắt tới ai thì đã phải bước vào cuộc hôn nhân với Thái Lãnh Hàn rồi. Là một cô gái theo truyền thống, Triệu Uyển Nhu tuyệt đối sẽ không để ánh mắt và trái tim mình chạy lung tung khi đã là vợ của người khác.

Tuy nhiên, nếu xét đến việc yêu thầm thì… Triệu Uyển Nhu tủm tỉm liếc nhìn Thái Lãnh Hàn một cái nữa rồi e thẹn gật đầu. Hiện tại cô cũng xem như đang yêu thầm tảng băng ngốc nghếch trước mặt này rồi còn gì nữa. Tại sao Triệu Uyển Nhu lại gọi đấy là yêu thầm? Bởi vì cả hai vẫn chưa chính thức bày tỏ tình yêu của mình ra một cách trực tiếp cho đối phương biết còn gì?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 184: Người Đó… Là Ai?



Một cái gật đầu của Triệu Uyển Nhu làm Thái Lãnh Hàn như c.h.ế.t đứng. Thì ra Triệu Uyển Nhu đã có đối tượng để gửi gắm tình yêu rồi sao? Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn nhớ lại những lời bố vợ nói với hắn trong bệnh viện hôm trước mà choáng váng. Nếu như nhà họ Triệu biết được Triệu Uyển Nhu đã hoặc đang yêu thầm một chàng trai nào đó thì chắc chắn bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà “giải thoát” cho cô, để cô không còn liên quan gì đến hắn nữa, để cô có thể đến với tình yêu của mình.

Nhưng Thái Lãnh Hàn làm sao có thể cam tâm?

Mặc dù Thái Lãnh Hàn đã hứa với ông Triệu Chí Hải rẳng sau ba năm, nếu hắn vẫn không thể khiến cho Triệu Uyển Nhu yêu hắn thì sẽ chấp nhận ly hôn với cô. Nhưng trong lòng của Thái Lãnh Hàn vẫn luôn hy vọng và chờ đợi sẽ xảy ra kỳ tích. Biết đâu sau ba năm đó, Triệu Uyển Nhu có thể xiêu lòng với hắn thì sao. Nếu không thì ít ra, trong ba năm đó, hắn sẽ có thể tích lũy càng nhiều kỷ niệm với cô càng tốt. Nhưng bây giờ vẫn còn chưa đến nửa năm mà. Thái Lãnh Hàn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đến tranh giành Triệu Uyển Nhu với hắn. Cho dù là người nhà họ Triệu thì Thái Lãnh Hàn còn không đồng ý, đừng nói là một gã trai nào khác. Máu “chó điên” của hắn cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp thôi đâu.

Nghĩ tới nghĩ lui thật nhanh, Thái Lãnh Hàn bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Hắn sẽ “tiên hạ thủ vi cường”. Trước mắt, Thái Lãnh Hàn cần biết người đàn ông mà Triệu Uyển Nhu yêu thầm là ai. Sau đó, hắn sẽ âm thâm lặng lẽ “hạ thủ” anh ta, mang anh ta đến một chỗ nào đó thật xa để anh ta không thể xuất hiện trước mặt của Triệu Uyển Nhu trong ba năm tới. Trước khi Triệu Uyển Nhu đồng ý ly hôn với hắn thì Thái Lãnh Hàn sẽ cố gắng hết sức giấu gã đàn ông là “tình địch” kia thật kỹ.

Tuy nhiên, trong lòng của Thái Lãnh Hàn vẫn còn vướng một chút băn khoăn giữa việc lén lút điều tra và việc hỏi thẳng Triệu Uyển Nhu. Nếu hắn lén lút điều tra, có thể sẽ khiến Triệu Uyển Nhu đau lòng, tổn thương. Còn nếu hỏi thẳng Triệu Uyển Nhu, khả năng người phải chịu đau lòng và tổn thương sẽ là bản thân hắn.

Chớp mắt mấy cái, Thái Lãnh Hàn đã hạ xong quyết định. Hắn mặc kệ trái tim đang đau âm ỉ, trầm giọng hỏi:

- Người đó… là ai?

- Hả?

Triệu Uyển Nhu lại một lần nữa ngơ ngác. Cô buột miệng hỏi lại:

- Anh muốn biết người mà em “yêu thầm” thật hả?

Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, gật nhẹ đầu. Triệu Uyển Nhu mím môi nén cười. Tảng băng ngốc nhà cô đã có tiến bộ nữa rồi này. Hắn vậy mà có thể chủ động hỏi thăm cô về người đàn ông mà cô “yêu thầm” chứ không phải lén lút nghĩ linh tinh rồi lặng lẽ tủi thân một mình nữa. Vừa khéo, Triệu Uyển Nhu cũng muốn nói ra thật rõ ràng lòng mình cho Thái Lãnh Hàn biết. Thế là cô hắng giọng, chuẩn bị chất giọng ngọt ngào nhất, cất tiếng:

- Người đàn ông mà em yêu thầm là một người…

- À, hay là… thôi đi…

- Hả?

Thái Lãnh Hàn đột ngột ngắt lời khiến Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Nhìn nét mặt ngạc nhiên của cô, trong lòng Thái Lãnh Hàn lại càng thêm ảo não. Lúc này Thái Lãnh Hàn mới nhận ra, trước kia hắn đã quá tự tin vào khả năng chịu đựng của thân. Thế nhưng, khi Triệu Uyển Nhu dùng giọng nói ngọt ngào và nét mặt đầy âu yếm nói đến người đàn ông mà cô yêu thầm thì Thái Lãnh Hàn mới biết, hóa ra hắn cũng không thể chịu đựng giỏi như vậy. Hắn không thể chịu đựng nổi. Thái Lãnh Hàn biết, nếu Triệu Uyển Nhu nói ra một cái tên nào đó, dù là bất cứ ai, có lẽ, không, không phải có lẽ, mà chắc chắn là hắn sẽ không thể nào chịu nổi. Hắn sẽ phát điên mất.

Thế nên Thái Lãnh Hàn đổi ý. Hắn không muốn hỏi thẳng Triệu Uyển Nhu nữa. Hắn cũng sẽ không dám lén lút đi điều tra. Lúc này, Thái Lãnh Hàn thà làm kẻ hèn nhát, sống trốn tránh sự thật, bịt tai trộm chuông cũng đuọc, lừa mình dối người cũng được, hắn sẽ cố gắng giả vờ không nhớ đến, không hề biết rằng Triệu Uyển Nhu đã và đang yêu thầm một người đàn ông nào đó.

Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đâu để cho Thái Lãnh Hàn rúc trở lại vào tảng băng của lòng hắn như vậy nữa. Cô xụ mặt, chớp chớp mắt cho lệ rưng rưng, khịt mũi cho giọng nghẹn ngào rồi ra vẻ ấm ức nói:

- Rõ ràng chính anh bảo muốn nghe em nói người em yêu thầm là ai. Bây giờ khi em muốn nói, anh lại bảo thôi là thôi thế nào?

Thái Lãnh Hàn nghẹn giọng:

- Tôi… xin lỗi. Tôi… có thể không nghe được không?

Triệu Uyển Nhu hỏi vặn:

- Nếu anh đã không muốn nghe, sao ban nãy anh còn hỏi đến?

- Xin lỗi… tôi… tôi… sau này tôi không dám… tọc mạch vào chuyện của em nữa. Tôi…

Triệu Uyển Nhu vẫn không muốn bỏ qua:

- Anh thật sự không muốn biết người đàn ông mà em yêu thầm là ai sao? Nhưng bây giờ em lại đang rất muốn nói cho anh biết, vậy phải làm sao bây giờ?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 185: Có phải là em ép buộc anh đâu?



Triệu Uyển Nhu hỏi một câu quá khó trả lời, Thái Lãnh Hàn ngẩn người suy nghĩ. Nếu việc này đã là việc mà hắn không muốn nghe, nhưng Triệu Uyển Nhu lại rất muốn nói. Vậy thì phải làm sao? Thái Lãnh Hàn tự hỏi bản thân một câu tương tự thì bỗng cảm thấy không quá khó để trả lời nữa. So giữa mong muốn của bản thân hắn với mong muốn của Triệu Uyển Nhu thì cán cân trong lòng của Thái Lãnh Hàn không cần đong đếm gì nữa, hoàn toàn nghiêng hẳn về phía của cô luôn rồi. Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, khàn giọng đáp lời Triệu Uyển Nhu:

- Vậy… em cứ nói đi.

Triệu Uyển Nhu vẫn hỏi lại một lần nữa:

- Anh xác định là anh muốn nghe thật chứ? Em sẽ nói tên người đàn ông mà em yêu thầm ra cho anh biết tại đây nhé?

Khi hỏi câu này, Triệu Uyển Nhu đã lường trước khả năng là Thái Lãnh Hàn sẽ từ chối. Bởi vì Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt và biểu hiện của Thái Lãnh Hàn như đang chuẩn bị đối đầu với “kẻ địch” mà nhận ra rằng, từ nãy đến giờ nội dung lời nói của cô cũng khá mập mờ. Có lẽ tảng băng ngốc nghếch này đã lại nghĩ linh tinh đi đâu nữa rồi. Có lẽ hắn đang cho rằng cô yêu thầm một người đàn ông nào khác, có lẽ hắn đang rất đau lòng, như lại vì cô mà chấp nhận đón nghe cái tên của “tình địch” như thế. Triệu Uyển Nhu cảm động đến ê ẩm hết cả cõi lòng.

Ngược lại, Thái Lãnh Hàn nhìn nét mặt của Triệu Uyển Nhu thì lại cho rằng cô đang uất ức vì không thể nói ra được tình yêu thầm kín của bản thân. Có lẽ cô đã nén nhịn rất lâu và rất vất vả, thế nên khi có cơ hội trút ra tâm sự, cô sẽ rất vui mừng và nhẹ nhõm. Nếu niềm vui ấy bị chặn ngang giữa chừng, có lẽ Triệu Uyển Nhu sẽ càng thêm hụt hẫng, đau lòng và thất vọng. Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh giọng nói cho bình thường nhất, ra vẻ thản nhiên trả lời:

- Ừ, tôi sẽ nghe, em cứ nói ra đi!

Triệu Uyển Nhu khịt mũi. Tảng băng ngốc này, rõ ràng là trong lòng đang tủi thân muốn chết, vậy mà vẫn còn cố gắng chịu đựng vì cô. Trong suy nghĩ của Triệu Uyển Nhu lúc này, mấy chữ “ánh trăng sáng của Thái Lãnh Hàn” đã bị cô vứt ra sau đầu, bay đi đâu biệt tích. Bàn tay của Triệu Uyển Nhu không còn ngần ngại nữa mà vòng qua thân thể của Thái Lãnh Hàn, ôm chầm lấy hắn. Giọng của Triệu Uyển Nhu dịu dàng như nước:

- Thái Lãnh Hàn!

- Ừm.

Đột ngột được Triệu Uyển Nhu ôm vào lòng như thế, lại còn được cô dịu dàng gọi tên như thế, Thái Lãnh Hàn thoáng vui mừng. Nhưng rồi hắn chợt nhớ ra tình huống hiện tại là Triệu Uyển Nhu đang chuẩn bị cho hắn biết về người đàn ông mà cô yêu thầm… Niềm vui của Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp nhen nhóm thì đã ngay lập tức lụi tàn. Thế nên hắn chỉ ậm ừ kêu một tiếng trong cổ như hắng giọng, không dám nói ra câu dài, sợ để lộ sự nghẹn ngào. Triệu Uyển Nhu vẫn tiếp tục dịu dàng tha thiết gọi:

- Thái Lãnh Hàn!

- Ừ!

Thái Lãnh Hàn lại tiếp tục ậm à ậm ừ. Triệu Uyển Nhu ấm ức:

- Này, thái độ của anh như thế là sao vậy? Có phải là em ép buộc anh đâu?

- Ừ, em không ép buộc. Em cứ nói đi, tôi… vẫn đang nghe…

Thái Lãnh Hàn trầm giọng đáp lời. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được, trong vòng tay của cô, thân thể của tảng băng ngốc nghếch nào đó đang căng cứng vì căng thẳng. Triệu Uyển Nhu dụi đầu vào tấm lưng vững chãi của hắn, nghiêm túc gọi lên ba tiếng:

- Thái Lãnh Hàn!

Lần này, Thái Lãnh Hàn không ậm ừ nữa. Hắn nghiến chặt răng, chờ đợi khoảnh khắc Triệu Uyển Nhu sẽ tiết lộ tên của một người đàn ông nào đó, cũng là chờ đợi “án tử” cho tình cảm và hôn nhân của mình. Thế nhưng, Triệu Uyển Nhu gọi hắn xong lại ngừng một chút rồi tủi thân oán trách:

- Sao anh lại không có phản ứng gì cả thế?

- Hả?

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Hắn nên có phản ứng như thế nào mới được? Hay nói cách khác, Triệu Uyển Nhu muốn hắn phải phản ứng như thế nào? Thái Lãnh Hàn không dám đoán ý của Triệu Uyển Nhu, hắn càng không dám hỏi thẳng cô, chỉ có thể tiếp tục cứng đờ cả người trong khi tâm hồn lạnh ngắt.

Triệu Uyển Nhu chờ thêm một lúc, vẫn không thấy Thái Lãnh Hàn có phản ứng gì. Cô buông lỏng vòng tay, không ôm hắn nữa. Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang hụt hẫng thì Triệu Uyển Nhu đã chuyển sang đứng trước mặt của hắn. Đôi mắt đẹp của cô nhìn thẳng vào mặt của hắn. Giọng của cô nghiêm lại:

- Thái Lãnh Hàn! Rốt cuộc thì anh đang nghĩ gì vậy hả?

Thái Lãnh Hàn đang đờ đẫn lại tiếp tục thẫn thờ. Hắn có dám nghĩ gì đâu. Lúc này, đầu óc của hắn trống rỗng hết cả rồi, trống rỗng như linh hồn của hắn khi bị Triệu Uyển Nhu buông tay vậy. Triệu Uyển Nhu vừa tức vừa lo lắng. Cô gằn giọng, dằn dỗi:

- Rõ ràng là anh muốn nghe em nói tên của người đàn ông mà em yêu thầm cơ mà. Em đã nói ra rồi, anh lại còn lạnh lùng như vậy? Anh đúng là đáng ghét mà!
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 186: Chủ động hôn



Triệu Uyển Nhu tức giận rồi! Chuông cảnh báo trong lòng của Thái Lãnh Hàn réo lên inh ỏi. Thế nhưng trước khi miệng của hắn theo phản xạ thốt ra từ “xin lỗi” thì Triệu Uyển Nhu đã tiếp tục cất tiếng:

- Em nói cho anh biết, Thái Lãnh Hàn, hôm nay em đã nói ra cái tên của người đàn ông mà em yêu. Anh chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được, tình yêu của em thì sẽ do em quyết định.

Thái Lãnh Hàn đau xót gật đầu. Triệu Uyển Nhu nói không sai, tình cảm của Triệu Uyển Nhu, chẳng ai có tư cách để thay cô quyết định, nhất là hắn, kẻ không đủ tư cách nhất để liên quan đến tình cảm của cô. Nhất thời Thái Lãnh Hàn quên béng đi mất hắn vừa mới có ý định sẽ “thủ tiêu tình địch”, cũng là người đàn ông mà Triệu Uyển Nhu yêu thầm. Lúc này, trong đầu của Thái Lãnh Hàn chỉ nghĩ đến một điều: Triệu Uyển Nhu giận rồi! Hắn theo phản xạ, buộc miệng xin lỗi:

- Xin lỗi,… em đừng giận…

Triệu Uyển Nhu phụng phịu:

- Em có thể không giận được sao? Rõ ràng anh muốn nghe em nói tên của người đàn ông mà em yêu. Vậy mà khi em gọi tên xong, anh lại…

Triệu Uyển Nhu nghẹn ngào làm cho lòng dạ của Thái Lãnh Hàn thắt lại. Triệu Uyển Nhu không chỉ giận hắn mà cô còn bỏ luôn chữ “thầm”, chuyển “tên của người mà cô yêu thầm” thành “tên của người mà cô yêu” luôn rồi. Khoan đã… Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Triệu Uyển Nhu đã nói ra tên của người đàn ông nào khác đâu? Từ lúc đó đến bây giờ, cô chỉ gọi tên của hắn mà thôi. Nhịp tim đột ngột tăng nhanh, Thái Lãnh Hàn khàn khàn hỏi lại:

- Em nói… người đàn ông mà em yêu… tên gì?

Đến lượt Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Không phải là cô đã gọi tên của Thái Lãnh Hàn rất rõ ràng rồi hay sao? Cô còn gọi đến những hai lần. Tại sao bây giờ Thái Lãnh Hàn lại hỏi cô rằng người cô yêu tên gì? Chẳng lẽ, tảng băng ngốc này đã nghĩ rằng, người đàn ông mà cô yêu là một người khác? Gương mặt của Triệu Uyển Nhu thoáng ửng hồng vì vừa thẹn vừa tức. Màu hồng ửng đó ấy càng giúp Thái Lãnh Hàn khẳng định suy đoán của mình. Thế là, hai người đồng thanh tương ứng:

- Lẽ nào, em nói người mà em yêu là… anh sao?

- Lẽ nào, anh nghĩ người em yêu không phải là anh sao?

Cả hai cùng hỏi, rồi cùng nhìn nhau và cùng yên lặng. Thái Lãnh Hàn mím môi, trong lòng mừng như điên, mắt rực sáng lấp lánh như tỏa nắng. Đôi mắt của Triệu Uyển Nhu cũng long lanh, nhưng lại loang loáng ánh nước. Cô nghẹn ngào cất giọng:

- Thái Lãnh Hàn, anh cho rằng em yêu một người khác nhưng lại cố ý nói điều đó trước mặt anh hay sao? Trong lòng anh, em là kẻ độc ác, tàn nhẫn như vậy sao?

Thái Lãnh Hàn lúng túng, không dám gật đầu, cũng không thể lắc đầu. Bởi vì hắn thật sự đã từng nghĩ như thế. Thái Lãnh Hàn bỗng cảm thấy chân tay thừa thãi, không biết phải làm sao cho đúng, càng không có mặt mũi nào mà nói câu xin lỗi nữa. Lỗi lầm này của hắn đã quá lớn rồi, có muốn cầu xin cũng không thể mở lời. Bàn tay của Thái Lãnh Hàn lặng lẽ siết chặt. Trong đầu của hắn đang nghĩ ra hàng trăm cách để tự trừng phạt bản thân rồi.

Triệu Uyển Nhu cũng khó xử không kém. Cô nhìn dáng đứng thẳng tắp, cứng đờ và gương mặt tái nhợt của Thái Lãnh Hàn mà không biết có tiếp tục tỏ ra ấm ức, tức giận nữa hay không. Bởi vì, những câu nói của cô vốn mập mờ không rõ, trong lòng cô cũng đã đoán ra rằng Thái Lãnh Hàn có sự hiểu lầm. Nhưng khi thấy biểu hiện của Thái Lãnh Hàn, cô vẫn cảm thấy tủi thân và tức giận. Nhưng xét đến cùng thì cũng đâu thể trách Thái Lãnh Hàn được. Triệu Uyển Nhu nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân và nhận ra rằng, cô quả thật đã chưa từng có bất cứ biểu hiện gì để Thái Lãnh Hàn tin rằng cô yêu hắn. Trong cuộc hôn nhân này, cảm giác không an toàn và tự ti của Thái Lãnh Hàn không phải đều là vì biểu hiện không rõ ràng của cô hay sao? Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu cũng càng cảm thấy có lỗi. Nhưng Triệu Uyển không giống với Thái Lãnh Hàn, không âm thầm nghĩ cách tự trừng phạt bản thân mà cô chỉ nghĩ cách để bản thân có thể biểu hiện rõ hơn tình yêu của mình cho đối phương cảm nhận.

Trong lòng vừa động, cơ thể của Triệu Uyển Nhu đã hành động. Đến khi cô định thần lại thì mới nhận ra, cô đã kéo cổ của Thái Lãnh Hàn xuống và đặt môi của mình in lên môi của hắn.

Lần thứ hai được Triệu Uyển Nhu chủ động tặng nụ hôn, Thái Lãnh Hàn ngẩn ngơ đến không kịp phản ứng. Nhưng lần này, Thái Lãnh Hàn biết rõ, Triệu Uyển Nhu hoàn toàn tỉnh táo. Cô không hề say, cũng không mơ màng. Và cô đang chủ động hôn hắn. Cách bày tỏ tình cảm này quả thật là vô cùng trực tiếp, vô cùng rõ ràng. Thái Lãnh Hàn mà còn không dám đón nhận nữa thì hắn không thèm làm người nữa luôn.

Thế là, Thái Lãnh Hàn chậm rãi từng chút nhưng vô cùng nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của Triệu Uyển Nhu. Từ vị trí chủ động ban đầu, chẳng mấy chốc, Triệu Uyển Nhu chỉ có thể thuận theo từng đợt tấn công của tảng băng ngốc nhà mình.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 187: Người bạn mới



Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu hôn nhau đến quên hết cả trời đất. Mãi đến khi bụng nhỏ của Triệu Uyển Nhu kêu lên vài tiếng khiến cô xấu hổ thì Thái Lãnh Hàn mới chịu ngừng lại. Nhìn gương mặt ứng hồng và đôi môi mọng thắm có chút sưng đỏ của Triệu Uyển Nhu, nụ cười của Thái Lãnh Hàn không thể kìm nén được nữa, nở ra tươi rói. Hắn nhỏ giọng hỏi:

- Em đói bụng rồi sao?

Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng gật đầu. Cô không chỉ đói bụng mà còn hơi mỏi cổ nữa. Khi còn là sinh viên, Triệu Uyển Nhu cũng từng mơ mộng về “người đàn ông lý tưởng” của mình, trong đó, ngoài các tiêu chuẩn về tính cách, dung mạo, thì cô và Vương Thiên Bích còn đưa ra thêm một tiêu chuẩn về chiều cao cho “đối tượng”. Người đàn ông đó không cần phải quá cao, nhưng cũng không được thấp hơn cô gái, tốt nhất là khi hôn nhau, người đàn ông phải cúi xuống và cô gái phải hơn ngửa lên. Hiện tại thì Vương Thiên Bích đã chọn được người đàn ông cao hơn cô nàng một đoạn, nhưng vẫn chưa thể hôn được người ta. Còn Triệu Uyển Nhu thì đã hôn được Thái Lãnh Hàn, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô trải nghiệm được cảm giác phải ngửa cổ lên khi hôn như thế này.

Trong lúc Triệu Uyển Nhu còn đang ngượng ngùng xoa xoa cái cổ hơi mỏi thì Thái Lãnh Hàn đã đưa cô ra xe. Hắn dự định sẽ đưa cô đến một nhà hàng ở gần đó, gọi vài món đặc sản địa phương giới thiệu với cô. Nhưng Triệu Uyển Nhu lắc đầu:

- Chúng ta về nhà đi. Em thích được cùng ăn bữa cơm gia đình ở nhà.

Điều này lại càng hợp ý của Thái Lãnh Hàn nhiều hơn. Thế là hắn gật đầu ngay lập tức và lái xe rời khỏi nơi viếng mộ. Trên đường về, xe vẫn chạy êm như ru, nhưng trong lòng của Thái Lãnh Hàn xôn xao, náo động không ngừng vì dư âm của nụ hôn nồng nàn ban nãy. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn sợ rằng sẽ khiến Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng, xấu hổ, nên thấy cô im lặng, hắn cũng không dám nói gì thêm. Không khí cứ tĩnh lặng như thế, chỉ nghe tiếng động cơ và thỉnh thoảng có vài tiếng kèn xe vang lên điểm xuyết.

Xe chạy được một đoạn nữa thì Triệu Uyển Nhu chợt kêu lên:

- Anh Hàn, hình như là anh Trác Văn đang vẫy xe. Anh ngừng lại xem sao.

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Anh Trác Văn? Là anh Trác Văn nào vậy? Trong số tất cả bạn bè, người thân, người quen và cả kẻ thù của hắn,… hình như không có ai tên là Trác Văn cả. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời yêu cầu của Triệu Uyển Nhu mà dừng xe lại. Triệu Uyển Nhu vội hạ cửa kính xe xuống. Thái Lãnh Hàn đưa mắt nhìn qua, đúng lúc chàng trai đang đứng bên vệ đường đưa mắt nhìn vào xe. Nhìn rõ gương mặt tuất tú kia, Thái Lãnh Hàn bỗng chốc sa sầm cả mặt mũi lần cảm xúc. Người đó chính là chàng trai trẻ tuổi vừa mới cùng Triệu Uyển Nhu cười cười nói nói khiến hắn làm đổ bình dấm trong lòng, chua đến ê ẩm cả linh hồn ban nãy.

Triệu Uyển Nhu cũng đã xác định được chàng trai là người bạn mới quen, bèn vui vẻ hỏi thăm:

- Anh Trác Văn, sao anh lại đứng đây?

Chàng trai tên Trác Văn kia cũng mỉm cười ấm áp như gió xuân, đáp lời:

- Chào cô. Xe của tôi bất ngờ bị hỏng, nên tôi phải chờ đón xe về thành phố. Ha ha ha… tài xế lái taxi giờ lại phải đón taxi đây này.

Chàng trai nhún vai, pha trò khiến Triệu Uyển Nhu bật cười vui vẻ. Cô quay sang Thái Lãnh hàn, giới thiệu:

- Anh Hàn, đây là anh Dương Trác Văn, là người tài xế taxi tốt bụng hôm trước đã tặng chúng ta bình trà gừng đấy.

Thái Lãnh Hàn đang cau có khó chịu, bỗng nghe Triệu Uyển Nhu nhắc tới bình tra gừng kia, cơn ấm ức nhanh chóng vơi đi một nửa. Hương vị trà gừng thơm ngọt cay nồng gợi nhớ đến bàn tay của mẹ kia khiến Thái Lãnh Hàn như bị xui khiến mà cất tiếng:

- Anh ta có cần quá giang không?

Triệu Uyển Nhu vừa sửng sốt vừa vui mừng, nụ cười lại nở ra trên môi. Xem đi, tảng băng ngốc nhà cô rất tốt bụng nhé. Cô quay ra cửa, nhắc lại lời đề nghị của Thái Lãnh Hàn với Dương Trác Văn:

- Này, anh, chồng của em có thể cho anh quá giang vào thành phố. Anh có ngại không?

Dương Trác Văn cười đến vô cùng rạng rỡ:

- Dĩ nhiên là không ngại. Tôi chỉ sợ sẽ làm phiền đến vợ chồng của cô thôi.

Triệu Uyển Nhu lại quay sang nhìn Thái Lãnh Hàn. Đôi mắt của cô vừa long lanh lại vừa lấp lánh nửa như chờ đợi lại nửa như mong mỏi khiến Thái Lãnh Hàn có muốn đổi ý cũng không nỡ. Hắn chỉ có thể trầm giọng đáp:

- Chỉ phiền một chút thôi. Tôi có thể chịu được.

Triệu Uyển Nhu phụt một cái, suýt nữa là phì ra cười. Tảng băng ngốc nhà cô còn rất thật thà đây này. Thái Lãnh Hàn liếc thấy gương mặt vui vẻ của Triệu Uyển Nhu thì tâm trạng tốt hơn thêm một chút nữa. Hắn bước xuống, mở cửa sau của xe, chờ Dương Trác Văn ngồi yên vào chỗ rồi mới đóng cửa lại và trở về vị trí lái xe, khởi động máy.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 188: Đối Lập



Chiếc xe lại tiếp tục lướt đi êm như ru trên đường. Nhưng bên trong xe không còn im lìm tĩnh lặng như trước nữa. Bởi vì, anh chàng tên Dương Trác Văn trò chuyện không ngừng với Triệu Uyển Nhu. Vì lịch sự, cũng là vì thích thú với những cách khơi gợi chuyện của Dương Trác Văn, thái độ của Triệu Uyển Nhu cũng vô cùng vui vẻ và nồng nhiệt. Mặc dù Triệu Uyển Nhu ngồi ở ghế lại phụ phía trước, còn Dương Trác Văn thì ngồi ở băng ghế phía sau, nhưng cuộc trò chuyện giữa cả hai không hề có chút khoảng cách nào. Họ hỏi thăm, bàn luận với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất và nhận ra cả hai có cùng chung rất nhiều sở thích và cảm nhận về nhiều vấn đề, từ văn học, đến ẩm thực, cả phim ảnh và âm nhạc nữa.

Đối lập với sự sôi nổi và nồng nhiệt kia, phía của Thái Lãnh Hàn càng thêm thâm trầm, âm u. Cho dù Triệu Uyển Nhu nhiều lần cố gắng chuyển hướng câu chuyện sang cho Thái Lãnh Hàn thì hắn cũng không thể hưởng ứng hay tiếp lời. Nói về văn học, hắn chẳng đọc được tác phẩm nào, ăn uống thì hắn đã quen tùy tiện, âm nhạc và phim ảnh lại càng là xa xỉ và xa vời với một kẻ chỉ biết cắm đầu làm việc như hắn. Thế nên, trở tới trở lui, Thái Lãnh Hàn chỉ có thể ngậm ngùi làm một khán – thính giả câm lặng.

Trò chuyện rồi Triệu Uyển Nhu mới biết, hóa ra người bạn mới quen của cô không phải là kẻ tầm thường. Dương Trác Văn

Một lúc sau, xe đã tiến vào nội ô thành phố quen thuộc. Dương Trác Văn nêu địa chỉ, Thái Lãnh Hàn chậm rãi lái xe. Triệu Uyển Nhu ngồi tò mò quan sát cảnh vật xung quanh.

Lại thêm một lát nữa, chiếc xe dừng lại trước cổng một chung cư khá khang trang. Dương Trác Văn đưa tay mở cửa xe nhưng chưa vội bước xuống mà ngước lên hỏi:

- Hai người lên nhà tôi uống ly nước được không? Sẵn tiện để tôi giới thiệu với mẹ tôi về hai người bạn mới.

Triệu Uyển Nhu vốn cũng muốn trực tiếp hỏi về công thức pha trà gừng, cô đã định gật đầu. Nhưng không hiểu sao, như có linh tính, Triệu Uyển Nhu ngoái lại nhìn Thái Lãnh Hàn một cái. Gương mặt lạnh ngắt của tảng băng ngốc nhà cô vẫn không có biểu cảm gì rõ rệt, nhưng Triệu Uyển Nhu lại có cảm giác rất sâu đậm rằng hắn đang không vui. Ngẫm lại một chút về cái thói xấu hay nghĩ ngợi suy diễn linh tinh của tảng băng kiêm chó điên nào đó, Triệu Uyển Nhu suy đoán, có lẽ cách cư xử của cô với người bạn mới quen hôm nay đã khiến thói xấu của hắn bị tái phát nữa rồi. Thế là Triệu Uyển Nhu mỉm cười khách sáo, lời nói cũng khách sáo hẳn:

- Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu. Chúng tôi đang có việc rồi, hơn nữa, lúc này sắp tới giờ cơm trưa, cũng không tiện làm phiền bác gái.

Dương Trác Văn gật đầu:

- Vậy thôi hẹn dịp khác vậy! Tôi lên nhà đây.

Triệu Uyển Nhu gật nhẹ đầu thay lời chào. Dương Trác Văn quay lưng bước vào chung cư. Lúc này Thái Cẩn Ngôn vẫn còn đang im lìm trầm ngâm trước vô - lăng. Triệu Uye Nhu đóng cửa kính của xe lại rồi mới quay sang Thái Lãnh Hàn, nhẹ giọng hỏi:

- Anh… tức giận sao?

Thái Lãnh Hàn giật mình, ngơ ngác hỏi lại:

- Hả? Em nói gì?

Triệu Uyển Nhu nhắc lại:

- Em hỏi: Có phải anh đang tức giận không? Xin lỗi, em không cố ý đâu. Sau này em sẽ cẩn thận hơn khi giao tiếp với người khác phái.

Thái Lãnh Hàn nghe mà chẳng hiểu gì cả. Tại sao Triệu Uyển Nhu lại cho rằng hắn đang tức giận vậy? Hơn nữa, cô lại còn hứa sẽ cẩn thận hơn khi giao tiếp với người khác phái? Lẽ nào Triệu Uyển Nhu cho rằng hắn tức giận vì trông thấy cô tươi cười vui vẻ với người khác phái? Thái Lãnh Hàn chợt nhớt ra chàng trai trẻ vừa rời khỏi xe không lâu, hắn lại đưa mắt nhìn gương mặt lạnh ngắt của chính mình phản chiếu trong gương chiếu hậu. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn ê ẩm, không rõ cảm xúc là gì. Nhưng Thái Lãnh Hàn biết rõ, hắn tuyệt đối không bao giờ tức giận với Triệu Uyển Nhu. Nếu thật sự có tức giận thì Thái Lãnh Hàn chỉ dám tức giận với chính bản thân mình mà thôi.

Hít sâu một hơi, nén cảm xúc đang nghẹn ngang n.g.ự.c xuống, Thái Lãnh Hàn cất giọng khàn khàn:

- Không, tôi không có giận em. Em không cần vì tôi mà thay đổi bản thân hay là tạo khoảng cách với người khác.

Triệu Uyển Nhu vẫn quan sát Thái Lãnh Hàn chằm chằm, không bỏ sót một tia đau xót lóe lên trong mắt của hắn. Và cả cái cơ mặt căng cứng cùng giọng nói pha chút nghẹn ngào của hắn. Thế mà nói là không giận? Ai có thể tin được chứ? Triệu Uyển Nhu dè dặt đoán:

- Vậy… anh đang buồn sao?

Thái Lãnh Hàn lắc đầu. Trong lòng của hắn hiện tại chỉ có chút trống vắng và băn khoăn thôi, vẫn chưa đến mức được xem là buồn. Triệu Uyển Nhu lại dò hỏi:

- Chuyện gì đã làm anh không vui sao? Hay là… có ai…

Thái Lãnh Hàn vội vàng giải thích:

- Không có, tôi không giận, không buồn, cũng không phải là không vui. Tôi chỉ là đang… suy nghĩ một chút thôi.

Triệu Uyển Nhu thừa thế xông lên:

- Anh đang suy nghĩ gì vậy? Nói cho em biết với, được không?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 189: Chia sẻ tâm sự



Đề nghị của Triệu Uyển Nhu làm cho Thái Lãnh Hàn vừa mừng vừa lo. Triệu Uyển Nhu muốn nghe những suy nghĩ của hắn, điều đó chứng tỏ rằng cô đã nguyện ý muốn cùng hắn chia sẻ tâm sự, mở lòng để thấu hiểu nhau rồi, đúng không? Nhưng mà, Thái Lãnh Hàn vẫn chần chừ, không dám nói ra những nghĩ suy hiện tại của mình cho Triệu Uyển Nhu biết.

Những ý nghĩ ấy chỉ là phỏng đoán của hắn, không, Thái Lãnh Hàn biết rõ, những suy nghĩ ấy là vô cùng hoang đường, vô cùng ngốc nghếch, thậm chí là vô cùng đáng sợ. Hắn không dám chắc chắn khi Triệu Uyển Nhu nghe được những phỏng đoán kia của hắn thì cô có sợ hãi và nghĩ rằng đang bị điên hay không.

Trong lúc Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang trầm tư trong nỗi băn khoăn nên nói hay không nên nói thì Triệu Uyển Nhu đã nhìn ra được sự chần chừ của hắn. Trong lòng của cô lóe lên một câu khẳng định: tảng băng ngốc nào đó chắc chắn là lại đang suy diễn linh tinh nữa rồi. Vấn đề là, điều mà tảng băng kia đang suy diễn có thể không liên quan đến cô.

Đến lượt Triệu Uyển Nhu băn khoăn. Nếu việc đã không liên quan đến cô mà cô vẫn cứ bướng bỉnh muốn Thái Lãnh Hàn nói ra, vậy thì hình như không được tốt cho lắm. Triệu Uyển Nhu không muốn Thái Lãnh Hàn nghĩ cô là kẻ tò mò, tọc mạch, muốn xen vào chuyện của người khác. Nhưng mà… đối với Triệu Uyển Nhu thì Thái Lãnh Hàn đã không còn là “người khác” từ lâu rồi.

Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Uyển Nhu quyết định bắc một bậc thang cho chính mình và Thái Lãnh Hàn:

- Xin lỗi, em không phải muốn tò mò chuyện của anh. Nếu anh chưa muốn nói với em thì…

Thái Lãnh Hàn nghe Triệu Uyển Nhu thốt lên hai tiếng “xin lỗi” thì đã giật thót cả mình rồi. Cô lại còn cảm thấy hắn đang trách cô tò mò chuyện của hắn. Thế nên, lần thứ hai trong một buổi, Thái Lãnh Hàn lại ngắt lời Triệu Uyển Nhu, hối hả cất tiếng:

- Không phải tôi khong muốn nói! Mà là… tôi không biết phải… nói thế nào…

Trong cuộc sống, chắc hẳn bất cứ ai cũng sẽ gặp phải trường hợp không biết phải nói như thế nào. Ngay cả bản thân Triệu Uyển Nhu cũng thế. Cho nên, Triệu Uyển Nhu gật nhẹ đầu, thấu hiểu. Nếu Thái Lãnh Hàn đã không biết nói thế nào thì thôi vậy, không cần nói cũng được. Tuy nhiên, sự im lặng của Triệu Uyển Nhu lại khiến cho thói xấu thích suy diễn linh tinh của Thái Lãnh Hàn có dịp bùng lên mạnh mẽ. Hắn cố gắng sắp xếp ý tứ, nói ra suy nghĩ của mình:

- Tôi… tôi nói ra chuyện này, em đừng sợ nhé. Tôi… tôi đang nghĩ là…

Triệu Uyển Nhu nghe được sự ngập ngừng của Thái Lãnh Hàn mà thấy thương thương. Tên ngốc này, rõ ràng là thật sự không biết phải nói thế nào, không muốn phải nói, nhưng lại sẵn sàng tự làm khó bản thân chỉ vì muốn chia sẻ với cô. Trong lòng cảm động, đôi mắt đẹp của Triệu Uyển Nhu bỗng rưng rưng nước mắt. Những giọt long lanh đọng trong đôi mắt của Triệu Uyển Nhu làm cho hồn vía của Thái Lãnh Hàn như bay thẳng lên mấy. Hắn vội vàng nói ra luôn những ý nghĩ giấu kín trong lòng bấy lâu:

- Thật ra thì, tôi cho rằng, tôi… đoán rằng, tôi… tôi hy vọng rằng… người đã pha bình trà gừng hôm trước, có thể là… mẹ của tôi…

Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Mẹ của Thái Lãnh Hàn không phải đã qua đời từ rất lâu rồi hay sao? Thái Lãnh Hàn nói xong câu đó cũng tự cảm thấy bản thân rất hoang đường. Hắn cười cười, tự giễu:

- Tôi thật ngu ngốc, đúng không? Năm đó, chính tay tôi đã chôn cất cho mẹ, vậy mà bây giờ, chỉ vì một bình trà gừng mà lại nghĩ rằng một người nào đó có thể là mẹ của tôi. Ha, tôi đúng là vừa ngu lại còn vừa bất hiếu nữa, thế nên mẹ tôi mới…

Nụ cười của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Và cả cái miệng của cô cũng phát ngứa mà gắt ra lời:

- Không được nói bản thân như vậy!

Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng trong lòng của hắn vẫn không thể không nghĩ xấu về bản thân. Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy, việc hắn hy vọng người pha bình trà gừng kia là mẹ của mình quả thật là vừa bất hiếu vừa ngu muội. Thảo nào, mẹ của hắn lại ghét hắn đến như thế, mười mấy năm trời không hề hiện về trong giấc mơ để gặp hắn dù chỉ một lần. Hắn đúng là ngu đến không nói nổi mà, sao lại có thể cho rằng một ai đó bây giờ là mẹ của mình, người đã qua đời mười mấy năm rồi kia chứ?

Ngược lại với Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy việc này hoàn toàn có khả năng xảy ra. Bởi vì ngay chính bản thân cũng là một người được “sống lại”, thì việc mẹ của Thái Lãnh Hàn có thể “sống lại” hoặc linh hồn xuyên vào thân thể của ai khác cũng có gì lạ lùng nữa đâu? Nếu có thể chứng minh mẹ của Thái Lãnh Hàn “còn sống” thì không chỉ sẽ giúp chữa khỏi cho căn bệnh tâm lý vốn đã rất trầm trọng của hắn mà còn có thể giúp hắn có thể sống vui vẻ, hạnh phúc hơn. Triệu Uyển Nhu âm thầm quyết định, cho dù người pha bình trà gừng kia có phải là mẹ của Thái Lãnh Hàn hay không thì cô cũng sẽ tìm cách để điều đó trở thành sự thật.
 
Back
Top Bottom