Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 60: Thái Lãnh Hàn Muốn Thảo Đơn Ly Hôn



Trước sự cố gắng thuyết phục và tấm lòng của hai người bạn, Thái Lãnh Hàn đành nhận lấy chiếc khăn choàng, nhưng rồi hắn lại nhét chiếc khăn ấy vào đáy va li chứ không choàng lên cổ nữa. Bởi vì Thái Lãnh Hàn hiểu rõ hơn ai hết, dù có cố gắng đến đâu thì chiếc khăn này cũng không thể so được với chiếc khăn cũ trong lòng của hắn, cũng giống như hắn, dù có cố gắng đến đâu thì cũng không thể xứng với Triệu Uyển Nhu.

Mạch suy nghĩ của Tổng giám đốc công ty Thắng Lợi đã rẽ ngang sang một hướng mà người bình thường không thể nào ngờ tới. Cho nên, sau khi chuyến công tác kết thúc, Thái Lãnh Hàn đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, toàn bộ những xúc cảm dư thừa đều bị hắn thanh lý sạch sẽ.

Bước xuống máy bay, Thái Lãnh Hàn không cho Phương Hiệp Hòa lái xe nữa mà đuổi bạn thân về với vợ con. Lê Thiên Chi cũng đã lên xe riêng, vội vã rời đi. Thái Lãnh Hàn ngồi sau vô – lăng một lúc vẫn chưa khởi động xe. Bỗng nhiên hắn cảm thấy sợ về nhà. Hắn sợ Triệu Uyển Nhu sẽ hỏi chiếc khăn quàng cổ đâu, như thế thì hắn không biết phải trả lời thế nào. Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn lại càng sợ hơn chính là Triệu Uyển Nhu không hỏi gì về chiếc khăn ấy cả.

Mấy ngày nay Thái Lãnh Hàn suy nghĩ rất nhiều. Hắn chợt nhận ra rằng, sự ấm áp và dịu dàng của Triệu Uyển Nhu trong buổi sáng hôm ấy có thể chỉ là do hắn ảo tưởng mà thôi, còn cô thì chỉ tiện tay làm một việc việc tốt, không chỉ vậy, việc tốt kia cũng có thể không hề hướng về hắn mà rất có thể, Triệu Uyển Nhu chỉ nghĩ rằng giúp thím Hai mang đồ ra cho hắn, để thím đỡ phải chạy tới chạy lui mà thôi. Và nếu như thế, nếu như Triệu Uyển Nhu vốn chỉ là tiện tay giúp thím Hai mà hắn lại vui mừng và sung sướng như vậy, đó chẳng phải là một trò cười hay sao?

Thái Lãnh Hàn tự cười bản thân mình. Những lời mà bố mẹ vợ nói trong bệnh viện hôm ấy lại vang lên trong đầu hắn. Thái Lãnh Hàn lấy điện thoại ra, gọi cho Lê Thiên Chi:

- Cậu giúp tôi thảo một tờ đơn ly hôn, người đứng đơn là Triệu Uyển Nhu, thời gian là ba năm sau, lý do cậu cứ tùy tiện đưa ra, kể xấu về tôi một chút. Sáng mai mang đơn đó đến văn phòng của tôi.

Thái Lãnh Hàn không cho Lê Thiên Chi cơ hội phản ứng, nói xong một hơi liền tắt máy. Lê Thiên Chi suýt nữa thì ném luôn cả điện thoại. Anh ta vào công ty Thắng Lợi là để làm cố vấn pháp luật cho việc kinh doanh cơ mà. Tại sao bây giờ anh ta lại phải thảo đơn ly hôn cho Tổng giám đốc thế hả? Đó là còn chưa kể, Lê Thiên Chi biết rõ, nếu nhìn thấy tờ đơn ly hôn kia, Thái Lãnh Hàn sẽ đau lòng muốn chết. Còn anh ta, thì sẽ tiếc nuối muốn chết. Thằng bạn ngốc nghếch của anh ta, khó khăn lắm mới cướp được cô gái mà bản thân yêu thầm nhiều năm như vậy, vừa mới kết hôn được mấy ngày đã muốn thảo đơn ly hôn, lại còn để cho vợ đứng tên ly hôn hắn nữa. Lê Thiên Chi vừa lo lại vừa tức.

Ngược lại với cảm xúc dâng trào của Lê Thiên Chi, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn được che giấu khá tốt. Khi hắn về đến nhà, nhìn thấy Triệu Uyển Nhu, mặc dù có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã có thể trở lại dáng vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt gật đầu với vợ xem như chào hỏi rồi im lặng.

Triệu Uyển Nhu cảm nhận được bộ dáng của Thái Lãnh Hàn đã trở lại quen thuộc như ba năm trong kiếp trước, trong lòng liền nổi lên cảnh giác. Chẳng lẽ trong chuyến công tác một tuần kia đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không, vì sao Thái Lãnh Hàn lại trở về bộ dáng của tảng băng đáng ghét như kiếp trước rồi? Cô khó khăn lắm mới làm tan chảy được một phần nhỏ của tảng băng, mới xa cách có một tuần mà kết quả đã đổ sông đổ biển hết rồi ư.

Trong lúc Triệu Uyển Nhu đang âm thầm tiếc nuối và nghi ngại, thì Thái Lãnh Hàn căng thẳng quan sát cô. Hắn đang chờ, chờ xem cô có hỏi về chiếc khăn quàng cổ kia không. Thế nhưng lần này hắn đã đoán đúng. Triệu Uyển Nhu vốn không đặt nặng chiếc khăn quàng cổ trong lòng, vì trong tâm trí của cô, thái độ và cảm xúc của Thái Lãnh Hàn mới là điều đáng để quan tâm, chiếc khăn kia chỉ là phương tiện để cô tiếp cận tảng băng mà thôi. Nếu không có chiếc khăn thì sẽ có chiếc áo, chiếc nón,... Triệu Uyển Nhu trước nay làm việc không kể quá trình, chỉ xem kết quả. Cho nên, cô vốn không hề để ý rằng Thái Lãnh Hàn không còn đeo chiếc khăn quàng cổ mà cô tự tay choàng lên cho hắn trong buổi sáng của một tuần trước.

Điều này khiến Thái Lãnh Hàn ảo não không thôi. Thế nhưng lần này, cảm xúc đã lấn át lý trí, khiến Thái Lãnh Hàn không còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi linh tinh. Đầu óc của Thái Lãnh Hàn lúc này không nghĩ được gì nữa cả, chỉ có một nỗi buồn bã bi thương sâu đậm cứ từng chút từng chút lan tràn và nhấn chìm hắn vào trong vũng lầy của sự tự ti và chán nản.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 61: Điều Tra



Thái Lãnh Hàn càng ão não, cơ mặt lại càng đông cứng khiến Triệu Uyển Nhu vừa lo lại vừa tức, còn có cả tò mò. Rốt cuộc là trong chuyến công tác đó Thái Lãnh Hàn đã gặp phải chuyện gì vậy?

Trong lòng không yên, Triệu Uyển Nhu vốn muốn tìm ai đó để hỏi thăm. Nhưng vấn đề là, cô không có cách nào để liên lạc với Lê Thiên Chi hay Phương Hiệp Hòa. Ở kiếp trước, trong ba năm hôn nhân của mình, Triệu Uyển Nhu không hề có giao tiếp gì với bạn bè của Thái Lãnh Hàn. Ở kiếp này, từ sau khi kết hôn, Triệu Uyển Nhu chỉ mới gặp Phương Hiệp Hòa có hai lần, mà lần nào cũng chỉ gật đầu chào nhau rồi thôi. Ngẫm lại, Triệu Uyển Nhu cũng có chút áy náy, cuộc hôn nhân của cô thất bại, có lẽ lỗi không phải chỉ ở phía Thái Lãnh Hàn. Bởi vì so với Thái Lãnh Hàn lạnh nhạt hờ hững thì cô cũng vô tâm và hững hờ không kém.

Tuy nhiên, nếu ông Trời đã cho cô cơ hội để sửa đổi, Triệu Uyển Nhu sẽ cố gắng hết sức. Nếu bản thân của cô không thể tìm được cách liên lạc với bạn của Thái Lãnh Hàn, thì còn có “nữ Vương” của cô, người luôn tự hào là có mạng lưới thông tin rộng khắp trải dài trong thành phố V. Nghĩ xong, Triệu Uyển Nhu bèn lấy điện thoại gọi cho Vương Thiên Bích. Liên lạc nhanh chóng được kết nối, giọng của Vương Thiên Bích vang lên đầy lo lắng:

- Uyển Nhu? Có chuyện gì sao?

Không thể trách Vương Thiên Bích lo lắng như thế. Bởi vì trước nay Triệu Uyển Nhu rất ít khi chủ động liên lạc với bạn bè. Triệu Uyển Nhu vội vàng giải thích và trấn an bạn:

- Không có chuyện gì. Mình chỉ muốn nhờ cậu tìm giúp mình cách để liên lạc riêng với Lê Thiên Chi hoặc Phương Hiệp Hòa.

- Ai cơ?

- Bạn của Thái Lãnh Hàn.

- Sao cậu không hỏi thẳng anh ta? Hoặc là, đến hỏi công ty cũng được.

Vương Thiên Bích đề nghị không sai. Nhưng Triệu Uyển Nhu không muốn Thái Lãnh Hàn biết được việc cô tìm bạn của anh để điều tra. Nếu như thật sự có chuyện gì thì không nói, nhưng nếu không có chuyện gì thì cô không muốn Thái Lãnh Hàn cho rằng cô nghi thần nghi quỷ. Cuộc hôn nhân này và quan hệ tình cảm giữa cô với Thái Lãnh Hàn vốn đang rất tệ rồi, Triệu Uyển Nhu không muốn tình hình lại càng tệ hơn.

Triệu Uyển Nhu nói vắn tắt sự việc và ý muốn của mình cho Vương Thiên Bích nghe. Bên kia điện thoại lâm vào yên lặng trong giây lát. Rồi giọng của Vương Thiên Bích vang lên đầy hào hứng:

- Cậu đang muốn điều tra chuyến đi công tác của anh ta, đúng không? Được, mình nhất định sẽ dốc hết sức giúp cậu!

Điện thoại đã ngắt liên lạc mà Triệu Uyển Nhu vẫn chưa hiểu Vương Thiên Bích phấn khích vì điều gì. Lát sau, điện thoại lại reo lên, Vương Thiên Bích gọi đến, dè dặt hỏi:

- Uyển Nhu. Nếu như... ý mình là, nếu như, điều tra ra anh ta thật sự có vấn đề. Tệ nhất là anh ta có tình nhân bên ngoài, thì cậu phải làm sao?

- Vẫn chưa điều tra ra được gì mà. Cậu khoan hãy phán xét vội!

- Nhưng nếu điều đó là đúng thì sao? Cậu sẽ ly hôn với anh ta chứ?

- Để đến đó rồi tính.

Trước những yêu cầu mang tính giả thiết của Vương Thiên Bích, không hiểu sao Triệu Uyển Nhu lại trả lời nước đôi với bạn. Mặc dù những điều mà Thái Lãnh Hàn đã làm cho cô và nhà họ Triệu trong kiếp trước, cũng như cuộc sống của Thái Lãnh Hàn trong kiếp trước đã thể hiện rằng người mà anh yêu chính là cô, không có cậu trai hay cô gái nào khác. Tuy nhiên, Vương Thiên Bích ở kiếp này lại không hề biết điều đó.

Triệu Uyển Nhu không muốn tốn công thuyết phục bạn bằng lời nói. Triệu Uyển Nhu muốn dùng sự thật, dùng sự việc và hành động thực tế để chứng minh, không chỉ với Vương Thiên Bích mà còn với bố mẹ của cô, và với chính bản thân cô nữa. Bởi vì, đối tượng mà chồng cô yêu thầm kia vẫn còn là một bí ẩn. Kiếp này, Triệu Uyển Nhu cũng không dễ dàng tin lời đồn đãi và thị phi ở kiếp trước như vậy. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu không có cơ sở để xác định việc Thái Lãnh Hàn yêu cô từ trước, vốn dĩ cô và hắn không hề quen biết trước khi kết hôn cơ mà. Ngộ nhỡ trước khi yêu cô, Thái Lãnh Hàn thật sự đã có mối tình khắc cốt ghi tâm nào đó thì sao. Cô muốn tự mình xem xét và kết luận chuyện này.

Không nghe được lời cam đoan của Triệu Uyển Nhu, Vương Thiên Bích đành để lại một câu hứa hẹn sẽ cố gắng hết sức rồi cúp máy. Triệu Uyển Nhu cất điện thoại vào túi, ngẫm nghĩ một lát rồi xuống bếp, pha một ly sữa ấm mang đến phòng của Thái Lãnh Hàn, gõ cửa.

Thái Lãnh Hàn đang ngồi xem xét lại số văn kiện trên máy tính, nghe tiếng gõ cửa, sửng sốt ngẩn ra. Trong nhà này, hắn đã quy ước với thím Hai, khi hắn đang làm việc thì thím không được làm phiền. Thông thường, khi Thái Lãnh Hàn vào phòng làm việc thì hắn sẽ tự ra ngoài khi xong việc, thím Hai không hề dám bén mảng tới. Như thế, tiếng gõ cửa này, chắc chắn là do Triệu Uyển Nhu tạo ra.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 62: Có Sữa Uống



Mặc dù trong lòng vô cùng bối rối, Thái Lãnh Hàn vẫn thấp giọng nói nhanh:

- Vào đi!

Triệu Uyển Nhu bước vào, trên tay cầm ly sữa. Thái Lãnh Hàn giả vờ nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng dư quang nơi khóe mắt đã dính chặt vào hình dáng xinh đẹp kia. Triệu Uyển Nhu đặt ly sữa lên bàn, nhẹ giọng nói:

- Anh uống sữa đi. Chuyến công tác vất vả lắm đúng không? Trông anh gầy đi và hơi xanh xao đấy!

Thái Lãnh Hàn chớp mắt, trong lòng vui mừng như điên. Tiếng lòng của hắn lại bắt đầu phục hồi sinh lực, ríu ra ríu rít:

[Uyển Nhu chú ý đến vẻ ngoài của mình, cho nên em ấy mới phát hiện ra mình gầy đi và xanh xao, đúng không. Như thế cũng có nghĩa là em ấy cũng không đến mức chướng mắt gương mặt lạnh lẽo khó ưa của mình, đúng không. Quan trọng hơn nữa, Uyển Nhu lại còn pha sữa mang đến cho mình đây này.]

Thái Lãnh Hàn nuốt khan một cái. Dư vị chua ngọt của ly mật ong chanh hôm trước như vẫn còn trong khoang miệng, Thái Lãnh Hàn hình dung, hương vị của ly sữa hôm nay chắc chắn sẽ còn ngọt hơn nhiều.

Thái Lãnh Hàn cố gắng dùng phong thái tự nhiên và điềm tĩnh nhất bước đến cầm ly sữa, nếm thử một ngụm. Đúng là rất ngọt, cũng rất thơm. Tổng giám đốc từ khi còn bé đến giờ chưa từng được uống sữa, đến lúc lớn lên cũng không thích sữa, chỉ quen uống cà phê và rượu. Nhưng trong buổi sáng hôm đó, Thái Lãnh Hàn quyết định, sau này hắn sẽ chuyển sang uống sữa.

Triệu Uyển Nhu nghe được quyết định chuyển đổi thức uống của Thái Lãnh Hàn, lại quan sát nét mặt của Thái Lãnh Hàn giãn ra khi uống sữa mà trong lòng vừa buồn cười vừa thương thương. Cô tận dụng thời cơ, thăm dò:

- Chuyến công tác có vấn đề gì không?

- ...

Thái Lãnh Hàn đang ngậm ngụm sữa thứ hai trong miệng, nghe Triệu Uyển Nhu hỏi, vội lúng túng nuốt xuống. Tuy nhiên, hắn lại chưa trả lời Triệu Uyển Nhu mà còn băn khoăn.

[Vì sao Uyển Nhu lại hỏi mình về chuyến công tác như thế? Em ấy đã biết gì rồi sao? Nếu Uyển Nhu biết chiếc khăn choàng em ấy tự tay quàng lên cổ mình đã bị vứt vào một bãi rác nào đó nơi nước ngoài xa xôi, liệu em ấy có tức giận không, em ấy… có lấy lại ly sữa này không?]

Thái Lãnh Hàn khẽ cau mày. Không được. Ly sữa này Triệu Uyển Nhu đã cho hắn, hắn sẽ không để bị đánh mất vật cô đã trao cho hắn lần nào nữa đâu. Nghĩ quanh quyết gọn, Thái Lãnh Hàn ngửa cổ uống ừng ực một hơi hết cả ly sữa nóng.

Triệu Uyển Nhu còn đang hoang mang khi nghe được tình hình của chiếc khăn quàng cổ thì đã giật mình khi thấy Thái Lãnh Hàn uống sữa nóng như kẻ sắp c.h.ế.t khát như thế, cô vội kêu lên:

- Còn nóng đấy! Anh uống từ từ thôi!

Thái Lãnh Hàn hút vào một hơi không khí, lén lút giải nhiệt cho vòm miệng và cái lưỡi đang nóng bỏng đến ran rát, trong lòng thầm sung sướng và đắc ý.

[Ha ha ha… Mình đã uống hết sữa mà Uyển Nhu đưa cho rồi, em ấy sẽ không thể đòi lại được. Hơn nữa, mình còn có thể nghe được giọng nói đầy quan tâm của Uyển Nhu nữa. Cho dù có bị bỏng cũng đáng giá.]

Tia đắc ý trong mắt Thái Lãnh Hàn lóe lên rất nhanh, nhưng vẫn bị Triệu Uyển Nhu đang chằm chằm nhìn hắn phát hiện được. Tiếng lòng đầy thỏa mãn của hắn vẫn còn vang lên bên tai của cô đây này. Triệu Uyển Nhu bĩu môi, vừa buồn cười vừa ấm ức. Tảng băng ngốc này đắc ý cái gì chứ? Vì hắn đã uống sạch ly sữa, hay vì không phải trả lời câu hỏi của cô? Đừng nhìn Triệu Uyển Nhu có vẻ ngoài dịu ngoan mềm mại mà lầm, thật ra sự cố chấp của cô cũng rất cao. Đổi một giọng buồn buồn, Triệu Uyển Nhu thở dài nói:

- Xin lỗi! Tôi không nên hỏi về công việc của anh! Là do tôi nhiều chuyện!

- Không phải như vậy!

Thái Lãnh Hàn nghe Triệu Uyển Nhu thở dài thì giật mình, vội vàng muốn giải thích. Nhưng trước mặt vợ, phương diện ngôn ngữ của Tổng giám đốc vẫn luôn lùi về số âm. Thế nên, hắn giải thích mà cũng như không. Triệu Uyển Nhu cố ý bắt bẻ:

- Không phải như vậy là không phải cái gì?

- Em không phải nhiều chuyện. Cũng không phải không được hỏi đến công việc của tôi.

- Vậy tại sao khi em hỏi, anh lại không trả lời?

- Vì không có vấn đề gì hết. Hơn nữa, tôi tưởng là em không thích việc kinh doanh?

Thái Lãnh Hàn hỏi lại, trong giọng điệu và cả trên nét mặt đều không thể che giấu được sự ngạc nhiên. Triệu Uyển Nhu chớp mắt. cô đúng là không thích kinh doanh, cho nên mới không thể giúp gì được cho bố khi công ty Hải Hà gặp sự cố. Ngay cả quán cà phê thú cưng, cô cũng chỉ hỗ trợ pha thức uống và chăm sóc các bé mèo bé chó, còn việc quản lý kinh doanh này nọ đều do Vương Thiên Bích đảm nhiệm cả. Vậy mà hôm nay cô lại chủ động hỏi thăm chuyến công tác của Thái Lãnh Hàn. Trong lòng Triệu Uyển Nhu giật thót một cái. Tảng băng ngốc này sẽ không nghĩ ngợi suy diễn linh tinh chứ.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 63: Không Còn Nghe Được Tiếng Lòng



Thật ra thì, Thái Lãnh Hàn đúng là đang suy diễn linh tinh. Khi hắn kết hôn với Triệu Uyển Nhu, tin đồn đã bay đầy trời. Không chỉ là việc hắn yêu thầm một cô gái nào đó và dùng tiền để ép Triệu Uyển Nhu về làm vợ - bình – phong; mà dư luận còn cay nghiệt đồn đoán rằng, hắn đang muốn dựa vào cuộc hôn nhân này để chen chân vào công ty Hải Hà, âm thầm bồi dưỡng thế lực để thâu tóm tài sản của nhà vợ, hòng cướp luôn công ty của bố vợ.

Từ trước tới nay Thái Lãnh Hàn vốn không hề để dư luận ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, nếu không, chỉ với tin đồn hắn là con riêng, là con rơi vốn do mẹ con nhà kia cố ý thả ra đã khiến hắn sống không bằng c.h.ế.t rồi. Thế nên, trước những thông tin truyền miệng đầy định kiến kia, bấy lâu Thái Lãnh Hàn luôn mặc kệ. Từ khi mẹ ruột của Thái Lãnh Hàn qua đời, hắn đã không còn thói quen giải thích về mình với bất cứ ai nữa. Thái Lãnh Hàn quan niệm rằng, việc mình làm, bản thân mình biết là được rồi. Nếu người ta đã tin tưởng hắn, thì cho dù hắn không cần giải thích, họ vẫn sẽ tin tưởng hắn. Còn nếu trong lòng người ta đã không tin, thì mắt của họ đã mờ, tai của họ cũng đã ù, lòng của họ chắc chắn đã nghiêng lệch, dù hắn có giải thích cả trăm ngàn lần thì cũng chỉ đổi lại sự nghi ngờ và xuyên tạc, thậm chí chụp mũ thêm cho hắn những ý đồ đen tối gì khác nữa.

Vì vậy, tin đồn rằng Thái Lãnh Hàn muốn dùng cuộc hôn nhân với Triệu Uyển Nhu để âm thầm thôn tính và chiếm đoạt tài sản của nhà vợ không khiến Thái Lãnh Hàn nao núng. Hắn không thèm đính chính hay giải thích. Mà thật ra thì, Thái Lãnh Hàn có muốn đính chính hay giải thích cũng chẳng biết phải nói với ai. Tất cả những tin đồn kia chỉ là thị phi dư luận mà thôi. Nếu bảo Thái Lãnh Hàn chạy đến nói với Triệu Uyển Nhu và bố, mẹ của cô rằng hắn không hề có ý định đó thì chẳng khác gì đang có tật giật mình. Hơn nữa, Thái Lãnh Hàn cũng không có can đảm chạy tới trước mặt bất cứ ai trong gia đình của Triệu Uyển Nhu để bàn luận chuyện thị phi. Cho nên, bấy lâu nay hắn vẫn phớt lờ những tin đồn kia.

Nhưng hôm nay, Triệu Uyển Nhu lại tỏ vẻ quan tâm đến việc công tác của hắn. Có phải cô cũng đã nghe tin đồn kia và nghi ngờ hắn có ý đồ với công ty của bố vợ hay không? Thái Lãnh Hàn trong lòng cuống lên, tay của hắn khẽ run. Ly sữa trống không trong tay Thái Lãnh Hàn không được nắm vững nữa, vuột ra, rơi xuống đất đánh choang một tiếng rồi vỡ tan tành. Một mảnh vỡ đã sượt ngang qua ngón chân của Triệu Uyển Nhu, khiến m.á.u ứa ra, đỏ thắm. Triệu Uyển Nhu bị cơn đau không quá mạnh mẽ nhưng đột ngột ấy làm giật mình. Thái Lãnh Hàn càng giật mình hốt hoảng nhiều hơn khi thấy màu m.á.u tứa ra trên ngón chân trắng trẻo của Triệu Uyển Nhu. Âm thầm nghiến chặt hai hàm răng để đè nén cảm xúc, Thái Lãnh Hàn nhanh như chớp khom người lau đi vết m.á.u trên ngón chân của Triệu Uyển Nhu và hối hả chạy đi lấy hộp cứu thương.

Một lát sau, Thái Lãnh Hàn quay lại, đặt hộp cứu thương vào tay của Triệu Uyển Nhu rồi đứng lùi lại. Triệu Uyển Nhu ngẩn ra trong bàng hoàng và hụt hẫng. Bởi vì cô đã nhận ra, bản thân không còn nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn nữa rồi. Nhìn vào nét mặt cố ý lạnh lùng và ánh mắt lảng tránh của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu hiểu rõ, tảng băng ngốc nghếch kia nhất định lại đang nghĩ linh tinh gì nữa rồi. Nhưng vấn đề là lúc này bên tai Triệu Uyển Nhu chỉ là một sự im lặng đến tịch mịch. Triệu Uyển Nhu có thể nghe được tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng gió thổi xào xạc ngoài vường, nhưng thanh âm trầm thấp quen thuộc nào đó lại không hề vang lên một lần nào, dù chỉ là một hơi thở dài.

Sự sững sờ đến lặng người của Triệu Uyển Nhu lại bị Thái Lãnh Hàn suy diễn theo một hướng khác. Hắn cố gắng giữ cho dáng vẻ ngoài mặt vẫn lạnh lùng và cất giọng lãnh đạm:

- Xin lỗi! Nếu em muốn, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho em một vị trí trong công ty để giám sát. Em thích làm ở vị trí nào?

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên. Sao chủ đề lại nhảy tới chuyện sắp xếp công việc cho cô rồi? Tuy nhiên, Triệu Uyển Nhu cảm thấy đây là một cơ hội tốt để có thể thâm nhập vào cuộc sống của Thái Lãnh Hàn. Dù sao thì tảng băng ngốc nhà cô dành thời gian ở công ty còn nhiều hơn ở nhà còn gì. Hơn nữa, hai người bạn thân của Thái Lãnh Hàn cũng đang làm ở công ty Thắng Lợi. Nếu Triệu Uyển Nhu cũng đến làm đồng nghiệp với họ, việc cô muốn tìm hiểu về Thái Lãnh Hàn sẽ có nhiều khả năng hơn và chính xác hơn. Triệu Uyển Nhu không muốn chỉ dựa vào việc nghe lén được tiếng lòng mới có thể thấu hiểu được Thái Lãnh Hàn. Cô muốn bản thân có thể thật sự đồng cảm và hiểu rõ hắn bằng chính tấm lòng và tình cảm của mình. Việc vào làm cùng một công ty với Thái Lãnh Hàn có lẽ chính là bước đầu để Triệu Uyển Nhu có thể dễ dàng tìm hiểu về tảng băng ngốc nghếch của nhà mình.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 64: Giá Của Ly Sữa



Mặc dù đã quyết định sẽ chọn cách vào làm cùng công ty với Thái Lãnh Hàn nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn còn băn khoăn một việc:

- Nhưng mà... tôi không biết gì về việc kinh doanh cả.

Thái Lãnh Hàn sững ra, hỏi lại:

- Em muốn đến công ty làm thật sao?

- Ừ.

- Vậy, em có thể làm công việc sắp xếp giấy tờ, được chứ?

- Được.

Triệu Uyển Nhu gật đầu. Thái Lãnh Hàn nhếch môi cười mà trong lòng đắng nghét. Vị ngọt của ly sữa đã phai nhạt đi không ít. Hóa ra, ly sữa kia cũng có cái giá của nó. Hóa ra, hắn đúng là không có tư cách để được hưởng sự ngọt ngào miễn phí.

Triệu Uyển Nhu nhìn nụ cười sượng ngắt của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng của cô vô cùng khó chịu. Nụ cười ấy không hề có một chút vui vẻ nào, thậm chí, Triệu Uyển Nhu không hiểu sao mình lại có thể cảm thấy trong nụ cười của Thái Lãnh Hàn lại ngập tràn một nỗi bi thương chua xót. Cảm giác ấy quá mãnh liệt, khiến cho Triệu Uyển Nhu cũng thấy cay cay sống mũi. Cô khịt mũi một cái, nhỏ giọng nói:

- Thật ra thì… em chỉ là muốn…

- Không sao, tôi hiểu mà. Tôi sẽ sắp xếp để em làm thư ký riêng của Tổng giám đốc. Tất cả mọi việc kinh doanh của công ty Thắng Lợi, em đều có quyền được biết và được nêu ý kiến. Bây giờ tôi phải tới công ty một chuyến. Em ở nhà cứ ngủ trước đi, không cần chờ tôi.

Thái Lãnh Hàn thấp giọng nói nhanh rồi bỏ đi như chạy ra khỏi phòng. Triệu Uyển Nhu ngẩn ra. Thái Lãnh Hàn đang muốn chạy trốn khỏi cô hay sao? Cô cau chặt đôi mày, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ và băn khoăn. Thái Lãnh Hàn đúng là đang có chuyện gì đó giấu giếm cô. Không chỉ vậy, Triệu Uyển Nhu còn đoán ra được, Thái Lãnh Hàn đang có tâm sự. Tâm trạng của anh đang rất tệ. Ấy vậy mà bây giờ anh lại còn vội vã chạy ra ngoài như thế. Mà trời thì vẫn còn chưa sáng hẳn, sương vẫn còn phủ mờ trước sân. Triệu Uyển Nhu nhìn nền trời âm u mà lo lắng. Hình như Thái Lãnh Hàn còn chưa ăn sáng.

Trong nỗi lo lắng cho sức khỏe của Thái Lãnh Hàn cùng với niềm thôi thúc muốn giải đáp thắc mắc về việc mà Thái Lãnh Hàn đang che giấu hoặc đang nghĩ linh tinh, Triệu Uyển Nhu quyết định sẽ đến công ty Thắng Lợi một chuyến. Đây vừa là việc công, là sự chuẩn bị bước đầu để mai này cô vào làm nhân viên của công ty Thắng Lợi; vừa là việc tư, thể hiện sự quan tâm của một người vợ dành cho chồng của mình. Nghĩ đến đấy, Triệu Uyển Nhu nóng bừng hết cả mặt, vừa tủm tìm cười vừa đi vào bếp bắt tay vào làm bữa sáng. Vì trong lòng nôn nóng, cộng với thời gian không có nhiều, không muốn Thái Lãnh Hàn phải chịu đói lâu, nên Triệu Uyển Nhu làm món nhanh gọn, đơn giản nhất mà cô biết: bánh mì và trứng ốp - la.

Từ khi còn là sinh viên, Triệu Uyển Nhu đã học nấu ăn. Thật ra, Triệu Chí Hải và Lâm Thanh Liên không quá quan trọng việc con gái cưng có thể nấu ăn được hay không. Thậm chí hai anh chị còn cảm thấy khá xót xa khi chứng kiến mấy lần Triệu Uyển Nhu nấu ăn bị bỏng tay hoặc bị d.a.o cắt trúng nên đã từng tỏ ý không cần Triệu Uyển Nhu phải biết nấu nướng gì cả. Nhưng mỗi lần Triệu Uyển Nhu tự tay nấu cơm cho bố và mẹ, cô đều cảm nhận được sự vui vẻ và cảm động của họ, đồng thời cô cũng cảm thấy hạnh phúc khi có thể tự tay làm điều gì đó để chăm sóc cho người thân của mình.

Bây giờ cũng vậy, Triệu Uyển Nhu hy vọng rằng việc cô tự làm thức ăn cho Thái Lãnh Hàn cũng có thể giúp cho anh cảm thấy vui vẻ, cảm động và hạnh phúc khi cảm nhận được rằng có người vẫn rất quan tâm đến anh, muốn chăm sóc cho anh. Không chỉ vậy, Triệu Uyển Nhu còn quyết định sau này sẽ thường xuyên nấu cơm cho Thái Lãnh Hàn ăn, vừa để cải thiện sức khỏe cho anh, vừa hâm nóng tình cảm, để tàng băng ngốc kia không còn suy nghĩ linh tinh và giấu giếm cô bất cứ việc gì nữa. Chẳng phải người ta vẫn thường nói rằng, con đường ngắn nhất đi tới trái tim của người đàn ông chính là đi qua dạ dày hay sao? Kiếp trước Triệu Uyển Nhu đã không chú ý đến điều này, cho nên cô đã hững hờ, để mặc cho dạ dày của Thái Lãnh Hàn bị đau, bị loét, suýt nữa là phải cắt bỏ một phần. Có lẽ chính vì thế mà con đường dẫn đến trái tim của Thái Lãnh Hàn cũng trở nên gập ghềnh khó đi, còn cuộc hôn nhân của cả hai lâm vào bế tắc đến mức ly hôn rồi cuối cùng còn phải chịu cảnh sinh ly tử biệt.

Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng cảm thấy, việc đầu tiên cô cần phải làm chính là lo liệu chu toàn cho bữa ăn của Thái Lãnh Hàn. Mà bước khởi đầu của việc này chính là bữa sáng của ngày hôm nay. Quyết tâm đã hạ, Triệu Uyển Nhu tập trung chăm chút vào việc nấu nướng, cô muốn bữa sáng này dù cho món ăn vô cùng đơn giản nhưng phải thể hiện được sự quan tâm và trân trọng của người nấu.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 65: Có Biến Rồi!



Chiên xong hai quả trứng và nướng giòn bốn miếng bánh mì, Triệu Uyển Nhu cắt dưa leo và cà chua ra thành từng miếng, xếp riêng hai loại thực vật vào hai hộp khác nhau. Cô lấy thêm hai hộp sữa tươi và đặt tất cả chúng vào hộp giữ nhiệt. Nhưng ngẫm nghĩ một lát, Triệu Uyển Nhu lại cất hai hộp sữa vào tủ lạnh. Cô nhớ đã từng đọc một bài báo nào đó nói rằng sau khi ăn trứng không nên uống sữa, cũng không nên dùng thực phẩm có chất đường vì sẽ gây khó tiêu, không hấp thu được dinh dưỡng, rất bất lợi cho sức khỏe. Hơn nữa, lúc nãy sau khi Thái Lãnh Hàn uống sữa xong thì có thái độ rất kỳ lạ, đang vui vẻ đắc ý bỗng trở nên u uất, tủi thân rồi còn bỏ chạy luôn ra khỏi nhà, quên luôn cả việc ăn sáng. Triệu Uyển Nhu lo lắng, ngộ nhỡ Thái Lãnh Hàn nhìn thấy hộp sữa lại đột ngột bị đóng băng cảm xúc nữa thì không hay cho lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Uyển Nhu quyết định lấy hai chai nước lọc mang theo.

Chuẩn bị xong xuôi bữa sáng chỉ trong vòng ba mươi phút, Triệu Uyển Nhu thay bộ đồ đang mặc ở nhà bằng một bộ trang phục công sở màu lam đơn giản. Cô cột mái tóc lên thành một túm nhỏ ở sau đầu, nhanh chóng bước ra ngoài, lấy chiếc xe máy chạy đến công ty Thắng Lợi.

Đường đến công ty Thắng Lợi vẫn không khác mấy so với trong trí nhớ của Triệu Uyển Nhu. Nhưng ở kiếp trước, Triệu Uyển Nhu rất ít khi tìm đến đó, nên cô không dám chạy xe quá nhanh mà chỉ giữ tốc độ trung bình. Nắng đầu ngày đã hửng lên vàng ươm, rưới xuống mặt đường như rót mật. Mặt trời của buổi bình minh e ấp nấp sau đám mây bông trắng xốp, trông chẳng khác gì món trứng chiên mà Triệu Uyển Nhu đang đặt trong hộp giữ nhiệt. Liên tưởng thú vị ấy làm Triệu Uyển Nhu bất giác bật cười. Trong lòng cô cũng ấm áp như được ngập tràn nắng mới. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu cảm thấy tràn đầy tin tưởng vào tương lai tươi sáng phía trước. Nụ cười của cô cứ nở chúm chím trên môi suốt dọc đường đi.

Ngược lại với tâm trạng phơi phới niềm vui của Triệu Uyển Nhu, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn khi bước vào công ty lại u ám chẳng khác gì bầu trời khi đang chuyển giông nổi bão. Nhân viên trong công ty Thắng Lợi nhìn mặt Tổng giám đốc mà sống lưng đều lạnh toát. Ai nấy đều rối rít len lén nhắn tin cho thư ký toàn năng Phương Hiệp Hòa, kêu gào cứu mạng.

Phương Hiệp Hòa nhận được chuông báo tin nhắn vang lên liên tục khi đang đứng trước một tiệm bán điểm tâm sáng. Anh đang bận cầm ví để trả tiền nên vẫn chưa đọc tin nhắn ngay. Sau khi đưa tiền cho chủ quán xong, trong lúc đợi lấy lại tiền thừa, Phương Hiệp Hòa mới lấy điện thoại ra xem thử. Vừa mở màn hình ra, Phương Hiệp hòa đã kinh hoảng đến suýt nữa ném luôn cả ví khi nhìn thấy một loạt tin nhắn kêu gào cứu mạng của các đồng nghiệp.

Đây là tin nhắn của đồng nghiệp A: “Anh Hòa, sao anh còn chưa tới công ty nữa? Có biến rồi! Anh mau tới cứu các anh em!”

Đây là tin nhắn của đồng nghiệp B: “Anh Hòa, cứu mạng. Hôm nay tổng giám đốc rất bất ổn. Anh mau tới công ty ngay đi!”

Đây là tin nhắn của đồng nghiệp C: “Thư ký Hòa, anh sắp được thăng chức hay sắp bị tổng giám đốc đuổi việc vậy?”

Đây là tin nhắn của đồng nghiệp D: “Anh Hiệp Hòa, tổng giám đốc xảy ra chuyện gì à? Hôm nay em phải hẹn người yêu đi xem phim, không muốn tăng ca nữa đâu.”

Các tin nhắn quanh đi quẩn lại với những nội dung tương tự nhau, kêu gào Phương Hiệp Hòa mau tới công ty cứu các anh em, rồi lại cứu mạng xem ra rất đáng sợ, nhưng nguyên nhân thì chỉ vì tổng giám đốc đang rất kỳ quái cho nên Phương Hiệp Hòa dần bình tĩnh lại.

Việc Thái Lãnh Hàn bị “sang chấn tâm lý” sau khi bị mất chiếc khăn quàng cổ vốn là điều đã nằm trong dự tính của anh. Thế nên hôm đó, khi vừa xuống sân bay là Phương Hiệp Hòa đã nghĩ ra được cách để tạm thời giải tỏa tâm lý đang bị sang chấn của Thái Lãnh Hàn rồi. Vì vậy, lời kêu gào cứu mạng của các đồng nghiệp không khiến cho Phương Hiệp Hòa hoảng hốt nữa mà chuyển sang lo lắng. Bởi vì, mỗi khi Thái Lãnh Hàn bị “sang chấn tâm lý” vì lý do có liên quan đến Triệu Uyển Nhu thì kẻ luôn luôn bị ngược đãi thê thảm nhất lại chính là bản thân của Thái Lãnh Hàn chứ không phải bất cứ ai khác. Có một người bạn thích tự ngược lại còn luôn che giấu tâm trạng như Thái Lãnh Hàn, nỗi lo lắng của Phương Hiệp Hòa dường như chẳng mấy khi được vơi bớt. Phương Hiệp Hòa thở dài, vuốt tóc suy nghĩ mà vô cùng sầu não. Cứ thế này thì chẳng mấy chốc anh sẽ hói hết nửa đầu mất thôi.

Phương Hiệp Hòa nhận lại tiền thừa mà chủ quán đưa cho, nhưng anh chưa vội rời đi mà lấy điện thoại gọi cho đồng nghiệp C, người vừa quan tâm đến công việc của anh. Đó là tin nhắn có nội dung lạ nhất trong số các tin nhắn kêu cứu thảm thiết kia. Không phải là Phương Hiệp Hòa đa nghi hay lo sợ bị đuổi việc, mà anh sợ đồng nghiệp trong công ty nghe được những tin đồn không hay về Thái Lãnh Hàn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 66: Cảnh Giác Cao Độ



Trước kia, chuyện Thái Lãnh Hàn bị những lời đồn đãi ác ý khiến danh dự của hắn bị bôi nhọ, ảnh hưởng tới uy tín của công ty đã từng xảy ra khá nhiều lần. Đặc biệt có không ít lần những tin đồn không rõ nguồn gốc ấy lại cố ý nhắm vào Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi, mục đích là để ly gián tình nghĩa bạn bè giữa hai người bọn họ và Thái Lãnh Hàn. Mặc dù sau đó những tin đồn kia đều bị truy ra là tin giả, là vu khống, nhưng đã có rất nhiều người nghe và tin theo, cho rằng Thái Lãnh Hàn là một kẻ m.á.u lạnh, bạc tình bạc nghĩa, vô ơn, tham lam và độc ác.

Thật ra, đối với những tin đồn kia, Thái Lãnh Hàn vốn không thèm để tâm. Nhưng từ sau khi biết được rằng gia đình của Triệu Uyển Nhu cũng đã nghe những đồn đãi kia, và đáng sợ là họ lại tin những lời nói không có căn đó thì Thái Lãnh Hàn đã vô cùng khổ sở. Mặc dù Thái Lãnh Hàn che giấu rất tốt, nhưng tâm trạng sa sút của hắn không thể qua được mắt của hai người bạn thân. Thế nên lần này, khi Phương Hiệp Hòa đọc tin nhắn về chuyện Thái Lãnh Hàn muốn đuổi việc mình thì trong lòng anh liền nổi lên cảnh giác ngay lập tức. Phương Hiệp Hòa không muốn đến hỏi chuyện tại công ty, sợ sẽ làm cho tin đồn lan truyền nhanh hơn, cho nên anh đành chọn cách giải quyết qua điện thoại, hy vọng dập tắt tin đồn một cách nhanh chóng nhất và lặng lẽ nhất. Thế nên Phương Hiệp Hòa khá nôn nóng khi bấm nút gọi đi. Tiếng chuông nhạc chờ cất lên réo rắt rồi liên lạc nhanh chóng được kết nối. Phương Hiệp Hòa cất giọng nghiêm nghị:

- Này, anh nhắn tin cho tôi như vậy là có ý gì? Anh lại nghe tin đồn linh tinh gì ở đâu nữa rồi phải không?

Người đồng nghiệp kia vội vàng giải thích:

- Không đâu, tôi không có nghe tin đồn bậy bạ gì đâu.

- Vậy tại sao anh lại dám nói là tổng giám đốc muốn đuổi việc tôi? Anh dám đơm đặt trong công ty như thế à? Chuyện này mà để Lê Thiên Chi biết được là anh xong đời!

Phương Hiệp Hòa không ngại lấy Lê Thiên Chi ra làm vũ khí đe dọa đồng nghiệp. Đối với việc Thái Lãnh Hàn bị vu khống bôi nhọ, Lê Thiên Chi vô cùng căm tức. Cậu đã từng muốn xé ra cho lớn chuyện để đưa kẻ tung tin kia ra tòa. Mặc dù sau đó Thái Lãnh Hàn đã ngăn cản, nhưng Lê Thiên Chi vẫn còn rất ấm ức. Lê Thiên Chi đã đứng giữa công ty lớn tiếng khẳng định, dùng danh dự và uy tín trong nghề luật sư của bản thân mà cam đoan, sau này còn bất cứ ai dám tung tin đồn thất thiệt về Thái Lãnh Hàn nữa thì cô ta nhất định sẽ lôi kẻ đó ra tòa, cho dù có lưỡng bại câu thương thì cũng không ngại.

Cách làm việc ngang tàng không sợ trời không sợ đất càng không sợ chính bản thân bị liên lụy của Lê Thiên Chi cộng với tài lực và thế lực của gia tộc họ Lê đã dọa được không ít người. Từ sau khi Lê Thiên Chi khẳng định chắc nịch như đinh đóng cột rằng cô ta sẽ liều mạng với kẻ nào dám tung tin đồn bậy bạ về Thái Lãnh Hàn hôm đó thì những búa rìu dư luận bổ xuống công ty Thắng Lợi đã giảm bớt hẳn đi. Vậy mà bây giờ lại có nhân viên trong công ty tung tin đồn rằng Thái Lãnh Hàn muốn đuổi việc Phương Hiệp Hòa.

Thật ra thì trong tin nhắn kia đưa ra đến hai ý hỏi, một là hỏi Phương Hiệp Hòa có phải sắp được thăng chức hay không, hai mới là lo lắng việc Phương Hiệp Hòa có phải sắp bị đuổi việc hay không. Nhưng sở dĩ Phương Hiệp Hòa không nghĩ tới ý hỏi thứ nhất kia mà chỉ cảnh giác với ý hỏi thứ hai là bởi vì Thái Lãnh Hàn chưa hề nói gì với anh về việc thăng chức, hơn nữa, cách thức tung tin đồn của các lần trước cũng từng đưa ra hai ý lẫn lộn như thế, để cho người nghe suy luận càng nhiều càng tốt, càng suy luận sẽ càng khơi chuyện ra xa hơn, lan truyền nhanh hơn.

Thế nên, bằng tinh thần cảnh giác cao độ của một thư ký toàn năng, Phương Hiệp Hòa quyết định tiêu trừ vấn đề ngay từ trong trứng nước. Quả nhiên, cái danh của Lê Thiên Chi đã khiến vị đồng nghiệp kia sợ đến mức vội vã giải thích lần thứ hai:

- Anh Hòa, không phải như vậy đâu! Tôi không phải đơm đặt, tung tin đồn thất thiệt đâu, tôi có cơ sở để căn cứ đàng hoàng mà.

- Cơ sở gì? - Phương Hiệp Hòa ngạc nhiên.

- Thứ nhất, sáng nay tổng giám đốc đến công ty một mình, không cần anh rước. Thứ hai, nét mặt của tổng giám đốc không hề vui vẻ một chút nào. Thứ ba, cái này mới là căn cứ quan trọng nhất nè.

- Anh nói ngay vào trọng tâm có được không hả?

Phương Hiệp Hòa đang gấp gáp và lo lắng nên nóng nảy. Trong lòng anh vô cùng bực bội cái gã Lê Thiên Chi mồm mép tép nhảy đã lây lan cái thói nhiều chuyện và cái kiểu ăn nói lòng vòng cho nhân viên trong công ty Thắng Lợi. Xem đi, kiểu cách nói chuyện cố tình gây chú ý mà không hề rõ trọng tâm kia chính là phong cách của Lê Thiên Chi còn gì.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 67: Thái Lãnh Hàn Mà Ngoại Tình Sao?



Phương Hiệp Hòa vừa quyết định sẽ tìm Lê Thiên Chi mắng cho một trận thì người đồng nghiệp kia đã nói mấy câu khiến anh quên ngay luôn chuyện ngoài lề này. Bởi vì, đó đúng là cơ sở căn cứ khá vững chắc để có thể kết luận rằng Thái Lãnh Hàn không muốn để anh làm công việc thư ký cho tổng giám đốc nữa. Cộng thêm với giọng nói thì thào cố ý ra vẻ thần bí của vị đồng nghiệp kia khiến Phương Hiệp Hòa cảm thấy nguy cơ càng thêm rõ nét:

- Sáng nay tổng giám đốc vừa bảo tôi nhờ người mang vào phòng làm việc của anh ấy một bộ bàn ghế và máy tính mới đặt vào vị trí gần cửa sổ, còn bộ bàn ghế và máy tính của anh thì mang ra đặt ở gần cửa ra vào. Không phải anh đã từng nói với tôi là vị trí gần cửa sổ là dành cho thư ký của tổng giám đốc sao? Theo phong thủy gì đấy?

Phương Hiệp Hòa gật đầu, dù biết là người đồng nghiệp đang nghe điện thoại sẽ không nhìn thấy được. Trong đầu của anh đang bận suy nghĩ. Không sai, việc đặt vị trí ngồi cho thư ký của Tổng giám đốc là do chính Phương Hiệp Hòa đề nghị Thái Lãnh Hàn, dưới sự tư vấn tận tình của bố vợ anh, vốn là một thầy phong thủy nghiệp dư. Thư ký của tổng giám đốc chẳng khác gì cánh tay đắc lực, hỗ trợ tổng giám đốc trong rất nhiều việc. Vị trí của thư ký tổng giám đốc là bức tường vững chắc để nâng bước tiến lên cho tổng giám đốc và cho cả công ty. Thế nên vị trí này cần phải được đặt ở nơi thoáng mát, hứng được ánh nắng và lưu chuyển khí trời. Chính vì thế Phương Hiệp Hòa đã chọn vị trí cho thư ký của tổng giám đốc là ở ngay cạnh cửa sổ.

Thái Lãnh Hàn cũng ủng hộ việc sắp xếp theo phong thủy của Phương Hiệp Hòa, vì mẹ ruột của hắn khi còn sống cũng rất tin vào phong thủy. Mẹ của Thái Lãnh Hàn vẫn luôn hối hận vì năm xưa không làm đúng theo phong thủy nên đã bị xui xẻo, dẫn đến hôn nhân tan vỡ, sau đó bà ấy còn c.h.ế.t sớm như vậy. Thế nên trong lúc hấp hối bà ấy đã căn dặn Thái Lãnh Hàn rất nhiều thứ lung tung, trong đó có một việc là phải nhớ xem kỹ phong thủy và làm theo. Thái Lãnh Hàn vì lời dặn của mẹ ruột, cũng vì sự tin tưởng dành cho Phương Hiệp Hòa nên đã hứa sẽ không di chuyển vị trí của thư ký tổng giám đốc trừ khi phong thủy lại luân chuyển yêu cầu phải đổi.

Vậy thì tại sao bây giờ Thái Lãnh Hàn lại thay bộ bàn ghế đã được chọn lựa rất kỹ theo phong thủy bằng bộ bàn ghế khác, lại còn đặt bộ bàn ghế cũ ra gần cửa ra vào mà không thèm hỏi ý kiến của Phương Hiệp Hòa một câu nào? Chẳng trách sao đồng nghiệp trong công ty lại cho rằng Thái Lãnh Hàn không muốn cho Phương Hiệp Hòa làm thư ký của hắn nữa. Dĩ nhiên là Phương Hiệp Hòa không tin Thái Lãnh Hàn sẽ đuổi việc mình một cách vô cớ và đột ngột như thế. Nhưng anh lại không nghĩ ra được lý do tại sao Thái Lãnh Hàn lại làm vậy. Và vị đồng nghiệp đã học hỏi được đặc tính nhiều chuyện của Lê Thiên Chi đã tiết lộ một tin tức khiến Phương Hiệp Hòa chấn động tinh thần:

- Thật ra tôi biết lý do đấy! Tổng giám đốc sắp đưa một người khác vào công ty làm trợ lý riêng cho Tổng giám đốc.

Những lời tiết lộ của vị đồng nghiệp chẳng khác gì một tia sét đánh ngang qua chân mày của Phương Hiệp Hòa. Thôi toi rồi! Lẽ nào Tổng giám đốc của anh lại bị sang chấn tâm lý nữa rồi sao? Phương Hiệp Hòa sẽ chẳng bao giờ tin rằng Thái Lãnh Hàn dám thay lòng đổi dạ với Triệu Uyển Nhu. Bởi vì lòng dạ của Thái Lãnh Hàn đối với Triệu Uyển Nhu là sâu nặng cỡ nào, cố chấp cỡ nào, điên khùng cỡ nào, Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi hiểu rõ hơn ai hết.

Đã từng có thời gian Thái Lãnh Hàn cũng muốn quen biết với chàng trai hoặc cô gái khác để quên đi Triệu Uyển Nhu. Thế nhưng những chàng trai cô gái kia chỉ lướt ngang qua cuộc đời của Thái Lãnh Hàn để hắn càng thêm khẳng định rằng, trên đời này không có bất cứ người nào tốt hơn Triệu Uyển Nhu cả. Dĩ nhiên là Phương Hiệp Hòa không thể đồng ý. Đối với anh, người tốt nhất trên đời chính là vợ của anh mới đúng. Nhưng Phương Hiệp Hòa chả dại mà phản bác Tổng giám đốc. Nhất ra sau khi mỗi lần bị một chàng trai hay một cô gái nào đó đá văng đi, Thái Lãnh Hàn lại có triệu chứng sang chấn tâm lý đến đáng sợ và đáng thương vô cùng.

Thế nhưng đó là khi Thái Lãnh Hàn còn chưa lọt được vào tầm mắt của Triệu Uyển Nhu mà thôi. Bây giờ Thái Lãnh Hàn đã cưới được Triệu Uyển Nhu làm vợ rồi, lẽ nào hắn lại còn dám tuyển một người nào khác vào làm thư ký thay thế cho vị “thư ký toàn năng vô cùng an toàn” là Phương Hiệp Hòa hay sao? Đừng nói là Phương Hiệp Hòa không tin, ngay cả Lê Thiên Chi cũng không thể tin, dù rằng cậu chàng chính là người luôn trông mong điều đó nhất. Bằng chứng là khi Phương Hiệp Hòa gọi điện cho Lê Thiên Chi để báo “hung tin” thì cậu chàng đã gào lên giữa đường:

- Không thể nào! Thái Lãnh Hàn mà ngoại tình sao? Không đâu, Thái Lãnh Hàn sẽ không bao giờ ngoại tình đâu!
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 68: Nảy Sinh Rất Nhiều Nghi Vấn



Phương Hiệp Hòa suýt nữa thì đập vỡ điện thoại. Anh cũng gầm lên giữa đường:

- Cậu im miệng cho tôi! Ai nói với cậu là anh Hàn ngoại tình hả? Cẩn thận chuyện này tới tai chị dâu thì cậu tới công chuyện với sếp đấy!

Lê Thiên Chi ngay lập tức hạ tông giọng xuống, thì thào:

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?

Phương Hiệp Hòa thở dài. Anh cũng không biết phải làm sao. Đành phải tùy cơ ứng biến vậy. Thư ký toàn năng phát huy tất cả tế bào thần kinh để nghĩ cách. Cuối cùng, anh tạm tìm ra được hướng giải quyết:

- Bây giờ cậu phải tìm cách để điều tra xem người đó là ai, muốn vào công ty Thắng Lợi có mục đích gì hay không. Nếu cậu có thể ngăn cản được người đó đến công ty thì tốt. Nếu cậu không làm được thì báo với tôi ngay, tôi có cách để người kia tự biết khó mà lui.

- Cách gì vậy?

Lê Thiên Chi nhiều chuyện nghe thế bèn hỏi ngay. Phương Hiệp Hòa hừ mũi đầy khinh bỉ. Cách này vốn là cách mà anh đã âm thầm chuẩn bị từ khá lâu rồi, ngay từ khi Thái Lãnh Hàn vừa kết hôn xong cơ. Nhưng bởi vì liên tục xảy ra quá nhiều chuyện, phải đi công tác không ngớt nên Phương hiệp Hòa còn chưa kịp tung ra “át chủ bài” để ổn định tâm lý của Tổng giám đốc mỗi khi đến kỳ “sang chấn”. Bây giờ thì tốt rồi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Đã đủ điều kiện để Phương Hiệp Hòa thử nghiệm phương pháp “sơ cứu tâm lý tạm thời” cho tổng giám đốc mặt lạnh mà lòng nóng của công ty. Tuy nhiên, Phương Hiệp Hòa sẽ không nói với Lê Thiên Chi về việc này trước khi có được thành công bước đầu. Anh không muốn chẳng may kế hoạch thất bại thì vừa bị Thái Lãnh Hàn mang ra làm thớt c.h.é.m đến khóc không ra nước mắt lại còn bị thằng nhãi Lê Thiên Chi cười nhạo.

Nghĩ xong, Phương Hiệp Hòa tắt điện thoại ngay, không thèm quan tâm đến Lê Thiên Chi đang kêu gào thảm thiết muốn được thỏa mãn cơn nhiều chuyện. Anh lên xe, chạy xe với tốc độ gấp đôi bình thường, muốn nhanh chóng đến công ty trong thời gian sớm nhất. Khi Phương Hiệp Hòa hớt hải chạy ngang qua quầy lễ tân của công ty thì Triệu Uyển Nhu cũng vừa dừng lại trước quầy để đăng ký lên gặp Tổng giám đốc.

Phương Hiệp Hòa vốn đang gấp gáp nên không chú ý cho lắm đến khu vực lễ tân. Dù có cảm thấy bóng lưng của vị khách đang đứng trước quầy có vẻ quen quen, nhưng Phương Hiệp Hòa không thể nào hình dung được người đó chính là Triệu Uyển Nhu. Bởi vì anh đã từng tìm hiểu qua, Triệu Uyển Nhu không có hứng thú, càng không có năng khiếu trong việc kinh doanh hay làm nhân viên trong một công sở nào đó. Năng khiếu và sở thích của Triệu Uyển Nhu nghiêng về nghệ thuật sáng tác, làm thơ viết văn này nọ mà thôi. Thế nên, ngay khi nghe thông tin về việc Thái Lãnh Hàn muốn tuyển một người nào đó vào vị trí thư ký tổng giám đốc, đối tượng đầu tiên bị Phương Hiệp Hòa loại ra khỏi “danh sách tình nghi” chính là Triệu Uyển Nhu. Và cũng chính vì thế mà Phương Hiệp Hòa đang lo đến sốt vó.

Ngược lại, Triệu Uyển Nhu thì nhận ra Phương Hiệp Hòa ngay khi anh vừa chạy ngang qua. Nhưng chân của Phương Hiệp Hòa khá dài, anh lại chạy khá nhanh, còn Triệu Uyển Nhu thì phải làm một số thủ tục nữa mới có thể qua được quầy lễ tân. Vì thế, khi Triệu Uyển Nhu bước đến khu vực thang máy thì Phương Hiệp Hòa đã khuất khỏi tầm mắt của cô.

Triệu Uyển Nhu bước vào thang máy, bấm số tầng mà cô bé nhân viên ở quầy lễ tân đã thông báo để đến phòng của Tổng giám đốc. Thế nhưng, khi Triệu Uyển Nhu bước ra khỏi thang máy thì lại ngỡ ngàng trước một hành lang dài vắng ngắt. Đây có phải là đường đến phòng của Tổng giám đốc công ty không đấy? Sao lại vắng vẻ đến thế này?

Trong hình dung của Triệu Uyển Nhu, ở một công ty đang phát triển rực rỡ như công ty Thắng Lợi, hẳn là khắp mọi nơi đều tất bật rộn rã vô cùng. Còn bầu không khí im lìm vắng ngắt như thế này có vẻ phù hợp với một người cần không gian yên tĩnh riêng tư để sáng tác, như Triệu Uyển Nhu chẳng hạn. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu lẩn thẩn nghĩ, có khi nào Thái Lãnh Hàn cố ý sắp đặt như thế để tạo điều kiện thuận lợi cho cô vào công ty làm việc hay không? Bởi vì bản tính của Triệu Uyển Nhu không thích những nơi quá ồn ào?

Thế nhưng ngay sau đó, Triệu Uyển Nhu lại không suy nghĩ như thế nữa. Thật ra là vì Triệu Uyển Nhu không có tâm trí để suy nghĩ về vấn đề lẩn thẩn đó nữa. Bởi vì cô nhìn thấy bóng lưng của Phương Hiệp Hòa đang đứng nép bên ngoài một căn phòng.

Phương Hiệp Hòa đứng quay lưng về phía Triệu Uyển Nhu, anh không phát hiện ra cô vì còn đang bận len lén nhìn qua khe cửa quan sát bên trong căn phòng kia. Bộ dáng này nhìn thế nào cũng ngập tràn vẻ lén lút, có ý đồ không trong sáng. Bằng đầu óc chứa đầy những “thuyết âm mưu” của một tác giả bán chuyên nghiệp, Triệu Uyển Nhu bỗng nảy sinh rất nhiều nghi vấn trong lòng. Phương Hiệp Hòa đang muốn làm gì vậy? Anh ta muốn ám sát, à nhầm, quan sát ai trong căn phòng đó? Ở công ty này, vị trí của Phương Hiệp Hòa cũng không phải tầm thường. Đối tượng để anh ta có thể lộ ra dáng vẻ lén lút như thế chắc chắn chẳng có bao nhiêu người. Lẽ nào, người trong phòng kia chính là Thái Lãnh Hàn?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 69: Thái Lãnh Hàn Đang Có Tâm Sự



Triệu Uyển Nhu vừa nghĩ đến ba chữ Thái Lãnh Hàn thì cánh cửa phòng kia bật mở. Và người từ trong phòng đó bước ra đúng thật là Thái Lãnh Hàn. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu. Cô vội vàng lùi lại, nhanh chóng nấp vào phía sau bức tường. Người càng chột dạ hơn Triệu Uyển Nhu chính là Phương Hiệp Hòa. Anh vừa mới đưa mắt nhìn qua khe cửa lần thứ tư thì bị Thái Lãnh Hàn bước ra, suýt nữa thì đập cả cánh cửa vào mặt của anh luôn rồi. Thái Lãnh Hàn nhìn thấy Phương Hiệp Hòa đang đứng lóng ngóng trước cửa thì cau mày, nói nhanh:

- Anh đến thì tốt rồi. Anh vào trong sắp xếp lại bàn làm việc cho ổn thỏa đi. Tôi ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay. Mọi chuyện đợi tôi quay về rồi giải thích với anh sau.

Thái Lãnh Hàn nói xong thì quày quả đi ngay. Trong lòng của hắn đang rất thấp thỏm lo lắng. Không biết vì sao mà Triệu Chí Hải đã nghe được tin tức rằng Thái Lãnh Hàn muốt “bắp ép” con gái cưng của anh đến công ty làm việc cho hắn. Thế là anh nổi trận lôi đình, gọi điện thoại đến mắng Thái Lãnh Hàn té tát, còn ra lệnh cho hắn phải ngay lập tức đến nhà giải thích ngay với anh, không chấp nhận cho hắn nói qua điện thoại. Lâm Thanh Liên còn dùng căn bệnh cao huyết áp của Triệu Chí Hải và bệnh tim chưa hoàn toàn khỏi hẳn của chị để làm áp lực với Thái Lãnh Hàn, không cho phép hắn thoái thác. Đối diện với bố và mẹ của Triệu Uyển Nhu cùng với bệnh tình của họ, từ trước đến nay Thái Lãnh Hàn đều không có cách nào khác là chấp nhận cúi đầu. Cho nên Thái Lãnh Hàn phải vội vã đi ngay, không kịp nói năng gì nhiều với Phương Hiệp Hòa.

Bước ra khu vực hành lang, Thái Lãnh Hàn lấy điện thoại định gọi cho Triệu Uyển Nhu để nhờ cô cùng đi giải thích cho bố và mẹ giúp hắn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thái Lãnh Hàn lại chần chừ. Việc Triệu Uyển Nhu muốn đến công ty của hắn làm việc đã khiến Triệu Chí Hải tức giận như thế, chắc chắn là cô đã không nói trước với bố. Như thế có nghĩa là, Triệu Uyển Nhu chỉ muốn tự bản thân giám sát hắn, điều tra hắn chứ không muốn bố phải bận lòng. Nếu hắn gọi Triệu Uyển Nhu đi cùng, Thái Lãnh Hàn lo ngại rằng sẽ khiến cô cảm thấy khó xử. So giữa việc bản thân bị bố vợ đánh mắng với việc vợ có khả năng bị khó xử, Thái Lãnh Hàn không cần nghĩ nhiều, dứt khoát cất điện thoại vào sâu trong túi. Chép miệng một cái, thở hắt ra một hơi, Thái Lãnh Hàn chuẩn bị tinh thần bước vào giữa cơn bão tức giận của bố và mẹ vợ.

Triệu Uyển Nhu đứng nấp sau bức tường, nghe được tiếng thở hắt ra đầy u uất của Thái Lãnh Hàn, nhìn thấy bóng lưng cô độc của hắn mà chạnh lòng vô cùng. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được Thái Lãnh Hàn đang có tâm sự. Nhưng cô cũng cảm nhận được, Thái Lãnh Hàn quả thật đang muốn che giấu tâm sự với cô. Thế nên Triệu Uyển Nhu đứng yên, không gọi Thái Lãnh Hàn, cũng không đuổi theo hắn. Cô không muốn bứt dây động rừng, khiến cho tảng băng ngu ngốc kia lại càng khép kín bản thân chặt chẽ hơn. Triệu Uyển Nhu muốn tự mình điều tra, tìm hiểu tâm sự của Thái Lãnh Hàn. Và cơ hội điều tra của cô đang mở ra vô cùng rộng, bởi vì ngay khi Thái Lãnh Hàn vừa đi vào thang máy, Phương Hiệp Hòa ngay lập tức lấy điện thoại ra, bấm nút gọi và thì thà thì thào nói:

- Tổng giám đốc đã đi rồi. Cậu mau mang “hàng” đến lầu chín cho tôi ngay.

Một chữ “hàng” thì thào thốt ra từ miệng của Phương Hiệp Hòa, giữa không gian vắng lặng của cả tầng lầu lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Triệu Uyển Nhu nghe được mà sửng sốt. Hàng? Hàng gì? Hàng cấm sao? Lẽ nào… Phương Hiệp Hòa buôn lậu? Triệu Uyển Nhu nghĩ ra khả năng đó liều lắc đầu, tự phủ nhận suy luận của chính mình. Tình bạn giữa Thái Lãnh Hàn với Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi sâu nặng, chân thành và trung thành đến mức nào, ở kiếp trước, Triệu Uyển Nhu đã hiểu khá rõ.

Kiếp trước, sau khi Triệu Uyển Nhu kết hôn với Thái Lãnh Hàn thì ban đầu cô vốn không có ấn tượng gì mấy với Phương Hiệp Hòa. Không giống với Lê Thiên Chi luôn tỏ vẻ hằn học, căm ghét Triệu Uyển Nhu ra mặt, Phương Hiệp Hòa đối với Triệu Uyển Nhu chỉ có thể dùng mấy chữ “lạnh nhạt xa cách” để hình dung. Cho nên, suốt mấy năm làm vợ của Thái Lãnh Hàn, Triệu Uyển Nhu vẫn luôn giữ thái độ “kính nhi viễn chi” đối với hai người bạn thân nhất của chồng. Hai người kia cũng luôn tìm cách tránh mặt cô, hạn chế tiếp xúc trực tiếp để tránh xảy ra mâu thuẫn hoặc tranh cãi, bực tức không đáng có.

Cho đến một lần Thái Lãnh Hàn gặp tai nạn hôn mê mấy ngày thì Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi mới chủ động đến tìm Triệu Uyển Nhu để tuyên bố di chúc của Thái Lãnh Hàn và bàn giao tất cả những di vật của Thái Lãnh Hàn lại cho cô.
 
Back
Top Bottom