Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOvf65qOhrgCjdpRrbVpCmRYnvhD0qSkLZLpYMsdhgAA6RBjM_saPiaXFQeDygIOp049wC91s5GmjtQ3mv0_OtZ3Qf7DvEZ0evSsIx2ygBjejXEhLdZajN9PUymJZi1P0McQnUJwzVQ1iMq0GFuE6oF=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Tác giả: Ngọc Tỉnh Liên
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Hài Hước, Ngược, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên khác: Thâm Tình Lặng Lẽ

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, Trọng Sinh, Hiện Đại, Hài Hước, Ngược, Sủng, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành, Đọc Tâm, Tổng Tài, Ngọt

Tác giả: Ngọc Tỉnh Liên - Ancoco

Giới thiệu

Kiếp trước, Thái Lãnh Hàn sống một cuộc đời cô độc trong sự đổ vỡ niềm tin vào tình yêu, tình người và nỗi căm ghét tột cùng mà Triệu Uyển Nhu dành cho hắn.

Sau đó, Triệu Uyển Nhu sống lại.

Bỗng nhiên, Triệu Uyển Nhu nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn.

Sau đó của sau đó, Triệu Uyển Nhu không thể nào ghét Thái Lãnh Hàn cho được nữa.​
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 1: Sống Lại?



Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.

Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có thể soi được toàn bộ thân người. Mà lúc này đây, Triệu Uyển Nhu đang đứng trước tấm kính ấy. Cô nhìn thấy chính mình trong gương. Hình ảnh phản chiếu kia vẫn là Triệu Uyển Nhu vô cùng quen thuộc nhưng lại tươi trẻ hơn. Quan trọng nhất là Triệu Uyển Nhu lúc này lại còn đang mặc một bộ lễ phục trắng muốt như áng mây. Trên cổ áo phẳng phiu của bộ lễ phục ấy còn được đính một chiếc nơ màu đỏ thắm với điểm nhấn ở giữa là một viên kim cương to như trứng chim sẻ nằm chễm chệ. Chiếc nơ gắn cổ ấy quá phô trương ấy đã từng khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và phản cảm nên cũng khiến cô khắc sâu hình ảnh ấy vào ký ức của mình.

Một tia chớp lóe lên, rạch ngang trời như một con lươn điện đang giãy giụa. Rồi một tiếng sấm khác lại rền lên. Triệu Uyển Nhu co rúm lại một chút. Cô vốn rất sợ sấm sét. Đầu óc vẫn còn mơ hồ sau cơn choáng váng, Triệu Uyển Nhu còn bị sấm sét dọa cho một trận, nhất thời càng thêm mờ mịt.

Trong lúc Triệu Uyển Nhu còn đang bàng hoàng chưa xác định được tình huống hiện tại là gì thì bên tai cô vang lên một giọng nói càng vô cùng quen thuộc:

- Bên ngoài đang đổ mưa rất lớn, nên có lẽ buổi tiệc phải dời lại một chút. Em... cố gắng chờ thêm một chút nữa.

Triệu Uyển Nhu sửng sốt quay người lại. Cách đó không xa là một người đàn ông lịch lãm mặc lễ phục sang trọng đang đứng nhìn về phía cô. Vóc dáng cao ráo ấy, gương mặt điển trai mà lạnh lùng ấy, giọng nói trầm thấp ấy... đối với Triệu Uyển Nhu vô cùng quen thuộc, lại vô cùng khó tin. Triệu Uyển Nhu ngơ ngác gọi:

- Thái Lãnh Hàn?

- Ừ.

- Anh là Thái Lãnh Hàn thật sao?

Triệu Uyển Nhu vẫn chưa thể tin nổi, hỏi lại một cách ngớ ngẩn. Người đàn ông kia đúng là Thái Lãnh Hàn. Trước câu hỏi của Triệu Uyển Nhu, hắn nghiêm nghị gật đầu:

- Ừ.

- Anh... anh không sao chứ?

Nhìn thấy Thái Lãnh Hàn, trong đầu Triệu Uyển Nhu bất giác nhớ đến kiếp sống mà cô đã từng trải qua.

Kiếp trước của Triệu Uyển Nhu kết thúc trong một nỗi bi thương, à không, trong nhiều nỗi bi thương đau đớn. Khi linh hồn đã rời khỏi thân thể, lơ lửng trong suốt trên không trung, Triệu Uyển Nhu tổng kết lại cuộc đời mình chỉ thấy toàn là đau thương, buồn tủi.

Tất cả những bi thương của Triệu Uyển Nhu đã bắt đầu khi cô kết hôn với Thái Lãnh Hàn, một người đàn ông không hề yêu cô. Không sai, hôn nhân của Triệu Uyển Nhu vốn là một cuộc hôn nhân thương mại. Dù thế nào đi nữa, Triệu Uyển Nhu không bao giờ có thể ngờ được cô lại có lúc trở thành nhân vật trong câu chuyện cẩu huyết “hôn nhân trao đổi” mà tiểu thuyết vẫn thường viết.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 2: Kiếp Trước Bi Thảm



Thế nhưng kiếp trước của Triệu Uyển Nhu vẫn chưa dừng lại ở đó mà còn bi thảm hơn nhiều. Hoàn cảnh đẩy đưa, số phận run rủi, Triệu Uyển Nhu lại lọt vào tầm mắt của Thái Lãnh Hàn, đối thủ một mất một còn trên thương trường của bố cô. Triệu Uyển Nhu vẫn luôn kính trọng và yêu thương bố mẹ. Khi thấy công ty mà bố mẹ đổ bao tâm huyết và công sức gầy dựng đang trên bờ vực phá sản, mà Thái Lãnh Hàn lại cứ không ngừng lấn tới, Triệu Uyển Nhu vừa lo lắng vừa căm tức nhưng chẳng biết phải làm thế nào.

Trong một dịp ngẫu nhiên, Triệu Uyển Nhu biết được cô có vẻ ngoài rất giống với “ánh trăng sáng” của Thái Lãnh Hàn, người mà anh ta vẫn luôn yêu thầm nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ. Thế là Triệu Uyển Nhu đã chủ động đến tìm Thái Lãnh Hàn, muốn thuyết phục và cầu xin anh ta cho gia đình họ Triệu một cơ hội trở mình, nhằm cứu lấy cơ nghiệp của bố. Ấy vậy mà trước khi cô tìm đến tập đoàn Thắng Lợi thì Thái Lãnh Hàn đã đi trước một bước, tìm đến tận nhà riêng của gia đình cô. Không chỉ vậy, hắn lại còn dám đưa ra điều kiện là Triệu Uyển Nhu phải dùng hôn nhân của chính mình để làm một cuộc trao đổi.

Triệu Uyển Nhu chứng kiến sự vất vả, gắng gượng của bố mà không còn cách nào khác phải gật đầu đồng ý với yêu cầu quá quắt của Thái Lãnh Hàn. Hôn nhân hợp đồng đầy tính toán của Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Thái đã khiến toàn bộ giới thượng lưu của thành phố V xôn xao rất lâu. Dù vậy, khi ấy Triệu Uyển Nhu cũng còn cảm thấy có đôi chút an ủi vì nghĩ rằng ít ra cô cũng có một chút giá trị, có thể dùng hôn nhân và hạnh phúc của mình để cứu vãn sản nghiệp của gia đình. Thế nhưng đến khi đã kết thúc cuộc đời rồi Triệu Uyển Nhu mới biết bản thân đã quá ngây thơ. Thì ra tất cả chỉ là một kế hoạch thâm sâu hiểm độc của Thái Lãnh Hàn. Từ việc dồn ép công ty của nhà họ Triệu cho đến cuộc hôn nhân lạnh lẽo với Triệu Uyển Nhu đều là bẫy rập để từng bước đẩy Triệu Chí Hải vào ngõ cụt nhằm thâu tóm công ty và gia sản của nhà họ Triệu.

Trước khi Triệu Uyển Nhu xảy ra tai nạn, cô đang điều tra nguyên nhân công ty nhà họ Triệu bị nghi ngờ buôn lậu hàng kém chất lượng và cả việc Triệu Chí Hải bị buộc tội hối lộ cơ quan điều tra. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu chỉ mới tra ra được rằng Thái Lãnh Hàn có liên quan đến việc này thì tin tức bị gián đoạn. cô còn chưa kịp có hành động gì thì Triệu Chí Hải đã bị lửa giận làm mờ lý trí mà bắt cóc Thái Lãnh Hàn lên một vùng núi hoang sơ hẻo lánh.

Khi Triệu Uyển Nhu chạy tới nơi đó thì biết tin cảnh sát đã giải cứu được con tin và b.ắ.n hạ tội phạm. Nhìn vũng m.á.u đỏ chói trên nền đá sỏi, Triệu Uyển Nhu choáng váng nhận thêm một cuộc điện thoại từ mẹ, báo rằng bố của cô đã hôn mê sâu trong bệnh viện, khả năng sẽ phải trở thành người thực vật. Triệu Uyển Nhu hoảng loạn chạy vào bệnh viện thăm bố. Đến khuya, sau khi tiễn mẹ về nhà nghỉ ngơi, Triệu Uyển Nhu đi ngang vườn hoa của bệnh viện thì tình cờ nghe được giọng nói của Thái Lãnh Hàn vang lên sau một thân cổ thụ:

- Triệu Chí Hải bị hôn mê như thế là đáng đời. Bởi vì ông ta quá ngu ngốc. Nhưng tôi thì không.

Những lời ấy như những mũi tên bằng băng, ghim thẳng vào trái tim của Triệu Uyển Nhu khiến toàn thân cô lạnh buốt. Triệu Uyển Nhu vội vã đuổi theo bóng lưng đang rời đi của Thái Lãnh Hàn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 3: “Chồng Trước” Độc Ác Và Biến Thái



Khi ra đến đường lớn, Triệu Uyển Nhu chỉ kịp kêu tên của Thái Lãnh Hàn thì một luồng ánh sáng chói lóa đã khiến tầm mắt của cô không thể nhìn rõ gì nữa. Sau đó, một cơn đau khủng khiếp ập tới. Tiếp đến, Triệu Uyển Nhu cảm nhận được bản thân đã trở thành linh hồn, trong suốt và nhẹ hẫng, lửng lơ bồng bềnh trên không trung. Bên tai của Triệu Uyển Nhu còn nghe được văng vẳng tiếng gào thét thất thanh của mẹ:

- Thái Lãnh Hàn, mày hại c.h.ế.t Uyển Nhu của tao rồi! Mày là kẻ sát nhân! Mày đã hãm hại chồng tao thảm như thế, bây giờ còn hại luôn cả Uyển Nhu, mày không phải là con người mà!

Triệu Uyển Nhu nghiến răng ken két. Quả nhiên Thái Lãnh Hàn là hung thủ đã hãm hại hai bố con cô đến mức người hôn mê, kẻ mất mạng. Chưa dừng lại ở đó, Triệu Uyển Nhu sau khi trở thành linh hồn đã có thể dễ dàng bám theo Thái Lãnh Hàn mà không bị phát hiện. Cô tận mắt chứng kiến người chồng mà cô vẫn luôn âm thầm đem lòng yêu lột bỏ mặt nạ lạnh lùng vô cảm và trở thành một kẻ tàn nhẫn độc ác đến b**n th**.

Sự độc ác và b**n th** của Thái Lãnh Hàn thể hiện ra đầu tiên trong một buổi trưa oi bức. Khi ấy linh hồn của Triệu Uyển Nhu đang bị choáng váng vì ánh mặt trời thiêu đốt nên không kịp bám theo Thái Lãnh Hàn. Đến khi cô có thể bay đến sau lưng của Thái Lãnh Hàn thì mới bàng hoàng nhận ra rằng hắn ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t con ch.ó cưng của bạn thân, chỉ vì anh ta đã dám quan tâm đến con ch.ó kia mà đến trễ một cuộc hẹn. Dù Triệu Chí Hải không tận mắt nhìn thấy thảm cảnh của chú cún kia xảy ra như thế nào, tuy nhiên, hình ảnh Thái Lãnh Hàn siết chặt t.h.i t.h.ể đẫm m.á.u của con vật đáng thương mà cười đến run người cũng đủ khiến trong lòng cô rét lạnh từng cơn.

Tiếp đến, Thái Lãnh Hàn còn có ý định muốn làm hại con trai của một người bạn khác. Khi ấy, linh hồn của Triệu Uyển Nhu đang rối loạn vì tình trạng của Triệu Chí Hải ở bệnh viện đột ngột chuyển biến nguy kịch. Thế nên khi Triệu Uyển Nhu bay đến được nơi mà Thái Lãnh Hàn đang đứng thì chỉ kịp nhìn thấy hắn ta đang chồm xuống chiếc nôi của đứa bé. Bàn tay thô thiển của Thái Lãnh Hàn đã áp sát chiếc mũi xinh xắn của bé con đang hồn nhiên ngủ say.

Triệu Uyển Nhu sợ đến điếng cả hồn muốn xông tới ngăn cản, nhưng cô không thể chạm được vào Thái Lãnh Hàn hay bất cứ thứ gì. May mà hai vợ chồng người bạn kia đúng lúc quay trở lại, kịp thời túm lấy Thái Lãnh Hàn kéo ra. Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt lạnh lùng của Thái Lãnh Hàn mà cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô chính tai nghe Thái Lãnh Hàn thừa nhận với hai người bạn thân đã từng đồng cam cộng khổ về những hành vi độc ác của hắn, nguyên nhân chỉ vì cảm thấy ghen tị khi bạn bè lại hạnh phúc hơn mình.

Trong cơn thất vọng tột cùng, Triệu Uyển Nhu còn tiếp tục chứng kiến Thái Lãnh Hàn thâu tóm toàn bộ công ty của nhà họ Triệu chỉ trong vài tháng. Thái Lãnh Hàn còn tự tay đưa phó tổng giám đốc của công ty vào tù. Đó không chỉ là cánh tay đắc lực trong công việc của ông Triệu Chí Hải mà còn là người bác trai vẫn luôn che chở cho anh em Triệu Uyển Nhu từ khi họ còn bé xíu. Không chỉ vậy, Thái Lãnh Hàn còn cưỡng chế đưa ông Triệu Chí Hải đang hôn mê ra khỏi bệnh viện, mặc cho mẹ của Triệu Uyển Nhu vừa gào khóc van xin vừa điên cuồng mắng chửi đuổi theo.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 4: Giọng Nói Kỳ Lạ



Triệu Uyển Nhu càng chứng kiến những tội ác mà Thái Lãnh Hàn đã gây ra cho gia đình của mình thì linh hồn của cô càng thêm mờ nhạt. Cho đến một ngày nọ, khi Triệu Uyển Nhu nhìn thấy mẹ của cô điên cuồng đột nhập vào biệt thự của Thái Lãnh Hàn và phóng hỏa thì linh hồn của cô bắt đầu tan biến. Trong khói lửa mịt mù, tầm mắt và thần trí của Triệu Uyển Nhu cũng mơ hồ hẳn đi. Triệu Uyển Nhu chỉ loáng thoáng nghe tiếng Thái Lãnh Hàn hốt hoảng gào lên đầy căm giận và lờ mờ trông thấy ai đó xông thẳng vào biển lửa.

Sau đó, Triệu Uyển Nhu chìm vào bóng đen vô tận. Cô vẫn cảm nhận được bản thân đang trôi nổi bồng bềnh như chiếc lá giữa dòng nước chảy xiết. Xung quanh Triệu Uyển Nhu là khoảng không vô tận khiến cô hốt hoảng. Cô đã phải xuống địa ngục rồi sao? Triệu Uyển Nhu cảm thấy không cam tâm. Cô lo lắng cho mẹ, người thân còn lại duy nhất của mình, sẽ phải chịu đòn thù của Thái Lãnh Hàn sau trận hỏa hoạn kia. Cô còn chưa tận mắt nhìn thấy Thái Lãnh Hàn phải chịu quả báo thế nào. Triệu Uyển Nhu ấm ức bật khóc. Lẽ nào cô cứ phải lặng lẽ biến mất như vậy trong khi chưa trả được bất cứ mối thù nào của chính mình và người thân hay sao?

Giọt nước mắt của Triệu Uyển Nhu rơi xuống, không gian đặc quánh xung quanh cô bỗng trở nên xao động. Rồi một giọng nói cứng ngắc không mang theo bất cứ cảm xúc nào vang lên bên tai cô:

- Hận lắm sao? Có muốn trả thù không?

Triệu Uyển Nhu cố gắng hết sức thốt lên một chữ “có”. Giọng nói kia lại vang lên, khàn đặc:

- Vậy thì hãy mau tỉnh dậy đi. Tôi chờ cô tỉnh dậy để báo thù. Cô hãy tự tay mình trừng trị kẻ thù thì việc trả thù mới có ý nghĩa. Mau tỉnh dậy đi.

Giọng nói nhỏ dần rồi biến mất.

Giọng của Triệu Uyển Nhu khẽ run. Cô vẫn còn nhớ như in hình ảnh Thái Lãnh Hàn lao vào ngọn lửa đỏ rực, cô vẫn như nghe văng vẳng bên tai tiếng gào thét đầy bi thương trong cơn hỏa hoạn, cô càng không thể quên giọng nói lạnh lùng không cảm xúc cho cô một động lực để tỉnh lại... Nhớ lại những việc đó, Triệu Uyển Nhu bỗng nhiên lại muốn khóc. Cô khịt mũi, chớp chớp đôi mắt hoe đỏ, trông thật đáng thương.

Nhưng dáng vẻ đó của Triệu Uyển Nhu lọt vào mắt Thái Lãnh Hàn thì lại khiến hắn rất phiền lòng. Hôm nay là ngày đặc biệt, cũng là ngày trọng đại, vậy mà “vợ” của hắn lại tủi thân ngồi khóc thút thít trong phòng, khiến Thái Lãnh Hàn đau lòng muốn chết. Hắn lại càng ân hận và áy náy đến vô cùng. Gương mặt của Thái Lãnh Hàn sa sầm xuống, lạnh lùng khiến cho Triệu Uyển Nhu giật mình, vừa lo lắng lại vừa cảnh giác. Gã “chồng mới cưới” này của cô sẽ không nảy sinh ra ý đồ thâm độc và tàn ác nào nữa chứ?

Triệu Uyển Nhu còn đang băn khoăn chưa biết phải ứng phó như thế nào thì Thái Lãnh Hàn đã lựng khựng bước tới bên cạnh cô. Động tác của Thái Lãnh Hàn ngập ngừng một chút rồi hắn đưa bàn tay thô ráp sần sùi lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang rịn ra trên khóe mi của Triệu Uyển Nhu. Gần như ngay lập tức, Triệu Uyển Nhu có cảm giác toàn thân tê dại như bị một dòng điện chạy ngang qua thân thể. Liền đó, bên tai của cô vang lên giọng nói trầm thấp đầy tức giận của Thái Lãnh Hàn:

[Đáng ghét thật! Sao Uyển Nhu lại khóc đau lòng đến như thế này?]

Triệu Uyển Nhu ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt lạnh ngắt như tảng băng trôi của Thái Lãnh Hàn. Đôi môi mỏng của hắn rõ ràng vẫn còn đang mím lại thành một đường. Vậy thì tại sao Triệu Uyển Nhu lại có thể nghe được lời nói của Thái Lãnh Hàn? Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một một suy luận hoang đường khác, Triệu Uyển Nhu căng thẳng toàn thân, tập trung tinh thần quan sát Thái Lãnh Hàn không dám chớp mắt.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 5: Nghe Được Tiếng Lòng?



Và rồi bên tai của Triệu Uyển Nhu lại vang lên giọng nói quen thuộc của Thái Lãnh Hàn:

[Sao Uyển Nhu lại trừng mắt nhìn mình như thế? Em ấy đang tức giận sao? Hay là em ấy đang rất căm ghét mình? Cũng đúng, cứ nghĩ mà xem, Thái Lãnh Hàn, nếu đổi lại là mày, thì mày có căm tức và oán hận cái thằng khốn kiếp dám ép hôn mày, còn dùng chính sự nghiệp tâm huyết của gia đình để ép buộc mày làm vợ, còn bày ra trò kết hôn hợp đồng đầy toan tính như thế này để phô trương cho nhiều người cùng biết thế này hay không? Uyển Nhu chỉ trừng mắt với mày như thế chứng tỏ em ấy đã rất lương thiện và hiền lành rồi, mày lại còn dám thắc mắc gì nữa hả?]

Triệu Uyển Nhu trợn tròn mắt nhìn gương mặt không cảm xúc của Thái Lãnh Hàn vẫn không có bất cứ cử động nào. Trong lòng của cô vui mừng như điên. Quả nhiên là cô có thể “nghe” được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn rồi.

Triệu Uyển Nhu không vui sao được khi bây giờ cô đã có một khả năng đặc biệt đến như thế? Nếu Triệu Uyển Nhu thật sự có thể nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn thì cô có thể dễ dàng biết được những suy tính sâu xa và hiểm độc của hắn để kịp thời nghĩ cách ứng phó. Điều đó cũng có nghĩa là Triệu Uyển Nhu có thể giúp những người lương thiện vô tội không bị Thái Lãnh Hàn hãm hại, đồng thời cũng sẽ giúp cô dễ dàng trả được thù hận của kiếp trước. Nhưng mà, những suy nghĩ sâu xa trong lòng của Thái Lãnh Hàn lúc này sao lại khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy ngộ nghĩnh, đáng yêu thế nhỉ?

Trong lúc cái đầu nho nhỏ của Triệu Uyển Nhu đang nghĩ ngợi lung tung thì bên tai cô tiếp tục vang lên giọng nói đầy ai oán của Thái Lãnh Hàn:

[Uyển Nhu vẫn cứ trừng mắt với mình này. Mình đau lòng quá. Hơn nữa, Uyển Nhu cứ trừng mắt mãi như thế, liệu em ấy có bị mỏi mắt hay không? Rốt cuộc thì tại sao mình lại nghe lời xúi giục của thằng bạn xấu xa Lê Thiên Chi để làm ra cái việc khiến Uyển Nhu bị tổn thương như thế này? Thái Lãnh Hàn, mày đúng là thứ ngu ngốc lại còn xấu xa. Hay là… mình hủy bỏ hôn lễ này nhỉ? Như thế thì có lẽ Uyển Nhu sẽ bớt ghét mình hơn.]

Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Thái Lãnh Hàn đang có ý định muốn hủy bỏ hôn lễ này sao?

Tiếp đến, Triệu Uyển Nhu mừng thầm. Cô cố nén nụ cười, kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần Thái Lãnh Hàn mở miệng nói ra một câu có ý muốn hủy hôn, Triệu Uyển Nhu sẽ ngay lập tức bỏ chạy.

Thế nhưng tiếp đến, Thái Lãnh Hàn không hề thốt ra một lời nào, cũng không có hành động gì. Hắn chỉ nhìn Triệu Uyển Nhu chằm chằm một lúc rồi đưa mắt về phía cửa sổ. Gương mặt của Thái Lãnh Hàn vẫn lạnh như tiền. Nếu là trước kia, chắc chắn Triệu Uyển Nhu đã cho rằng Thái Lãnh Hàn đang muốn dùng thái độ lạnh nhạt này để cảnh cáo cô, để thị uy với cô. Nhưng vào lúc này, Triệu Uyển Nhu lại biết rõ ràng rằng, Thái Lãnh Hàn lạnh mặt như thế chỉ vì hắn đang phải suy nghĩ mà thôi. Bởi vì bên tai của Triệu Uyển Nhu vẫn vang lên giọng nói từ tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn:

[Không được. Nếu hủy hôn như thế này thì mình thật sự không thể nào cam tâm. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan tới danh dự của Uyển Nhu và gia đình họ Triệu. Đám cưới này vốn đã gây ra rất nhiều dư luận rồi. Nếu bây giờ mình tuyên bố hủy hôn, nhất định đám người luôn rất thích thị phi ngoài kia sẽ có cớ để chê cười, bêu xấu và khinh thường Uyển Nhu cùng gia đình họ Triệu. Việc này còn đáng sợ hơn nhiều so với việc mình bị Uyển Nhu oán hận. Thái Lãnh Hàn, xem như đây là quả báo của mày! Mày đã vì h*m m**n xấu xa đê tiện của bản thân mà ép buộc Uyển Nhu như thế, mày đáng bị em ấy oán hận và căm ghét. Hừ, đau lòng cái gì mà đau lòng. Không được ra vẻ đáng thương trước mặt Uyển Nhu. Không được để em ấy khó xử! Mày phải làm ra vẻ lạnh lùng đáng ghét nhất. Đáng đời mày bị Uyển Nhu căm ghét! Đáng đời!]

Thái Lãnh Hàn suy nghĩ nhanh như chớp, nhưng từng chữ từ tiếng lòng của hắn vẫn vang lên rành rọt trong tai của Triệu Uyển Nhu.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 6: Hôm Nay... Là Hôn Lễ Của Chúng Ta Sao?



Một lát sau, dường như đã nghĩ tới nghĩ lui mãi mà không thể tìm ra được cách nào khác tốt hơn, Thái Lãnh Hàn đành nghiến răng, cố gắng dùng giọng lạnh lùng nhất, tỏ vẻ cảnh cáo Triệu Uyển Nhu:

- Em đừng quên, hôn lễ này là do chính miệng em đồng ý. Nếu không muốn bố mẹ của em mất mặt thì mau lau nước mắt đi.

Thái Lãnh Hàn nói rồi thì ngay lập tức dời tầm mắt. Triệu Uyển Nhu ngẩng lên nhìn vào chiếc gương to trong phòng và cẩn thận ngắm lại cách ăn mặc của mình hiện tại. Cô lại quay sang nhìn Thái Lãnh Hàn lúc này đang mặc bộ âu phục màu xanh lam. Bỗng nhiên trong đầu Triệu Uyển Nhu lóe lên một suy nghĩ hoang đường. Cô ngập ngừng hỏi:

- Hôm nay... là hôn lễ của chúng ta sao?

- Đúng vậy! Hôm nay là hôn lễ của chúng ta! Dù cho ông trời có đổ mưa để ngăn cản, dù cho bất cứ ai ngăn cản, thì hôn lễ này chắc chắn, nhất định, cũng sẽ diễn ra.

Thái Lãnh Hàn nói một câu hơi dài, ảo não mím môi bước tới khép cửa sổ lại. Triệu Uyển Nhu chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng cứng đờ của Thái Lãnh Hàn mà trong đầu suy nghĩ rất nhanh. Câu nói kia của Thái Lãnh Hàn, Triệu Uyển Nhu đã từng nghe qua, trong một khung cảnh và thời gian giống hệt thế này. Câu nói lủng củng về mặt ngữ pháp nghe vừa buồn cười vừa khó chịu đến khiến Triệu Uyển Nhu nhớ rõ từng chữ. Nhưng tại sao lại có sự trùng hợp và trùng lặp kỳ kạ như thế? Triệu Uyển Nhu suy đoán, có lẽ là cô đang mơ, hoặc hôn mê, và nhìn thấy những việc đã trải qua trong quá khứ. Hoặc cũng có thể là, nghĩ theo hướng táo bạo hơn, rất có thể, cô đã được “sống lại” rồi.

Triệu Uyển Nhu giật mình vì suy nghĩ kỳ quái kia đột ngột hiện lên trong đầu. Nhưng không hiểu sao, suy nghĩ ấy cứ lởn vởn mãi trong tâm trí của cô, và Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy tin tưởng. Bởi vì, khi nhìn thấy di vật của Thái Lãnh Hàn dưới vách núi kia, lòng Triệu Uyển Nhu tràn ngập sự hối tiếc. Khi ấy, Triệu Uyển Nhu vẫn chưa biết rõ là Thái Lãnh Hàn còn sống hay đã chết, nhưng chắc chắn là anh đang lành ít dữ nhiều. Triệu Uyển Nhu vẫn còn nhiều điều chưa hiểu, nhiều câu chưa hỏi Thái Lãnh Hàn, nhiều vấn đề còn thắc mắc. Cho nên, khi ý nghĩ về việc bản thân được “sống lại” đột ngột nảy ra, Triệu Uyển Nhu như người sắp đuối vớ được phao, bám lấy không nỡ buông ra.

Nếu có thể được “sống lại” thì quả thật rất tốt, Triệu Uyển Nhu thở ra nhè nhẹ. Nếu có thể “sống lại”, cô sẽ có cơ hội để tìm hiểu hết những việc còn vướng mắc trong lòng, đặc biệt là tìm hiểu về người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này. Triệu Uyển Nhu đưa mắt nhìn chằm chằm Thái Lãnh Hàn, ánh nhìn ấy quá nóng bỏng khiến Thái Lãnh Hàn nhột nhạt, không dám quay đầu lại. Bộ dáng “có tật giật mình” kia của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy rất thú vị.

Trong “kiếp trước”, cứ tạm gọi như thế đi, sau khi Thái Lãnh Hàn nói ra câu nói kia, Triệu Uyển Nhu cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức vì bị xoáy vào niềm đau chôn giấu về cuộc hôn nhân bị ép buộc. Cho nên cô không thèm nhìn Thái Lãnh Hàn mà nhắm mắt giả vờ ngủ trong khi chờ mưa tạnh. Vì thế, cô không nhìn thấy được biểu hiện của Thái Lãnh Hàn. Nhưng lúc này thì khác, Triệu Uyển Nhu không chỉ nhìn được sự cứng nhắc đầy lúng túng của vị Tổng giám đốc nổi danh là lạnh lùng kia, mà cô còn thấy được vành tai của hắn đang đỏ ửng lên, trông thật ngộ nghĩnh.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 7: Cầu Vồng Sau Mưa



Triệu Uyển Nhu nhoẻn miệng tủm tỉm cười, bỗng nhiên cô không muốn để Thái Lãnh Hàn được yên tĩnh, trả đũa cho câu nói đã từng khiến cô đau lòng ban nãy. Thế nên cô hắng giọng, ra vẻ mệt mỏi kêu lên:

- Đừng đóng cửa, ngột ngạt lắm.

[Nhưng em sợ sấm sét mà?]

Thái Lãnh Hàn nói thầm trong lòng một câu, Triệu Uyển Nhu nghe được mà vô cùng ngạc nhiên. Việc Triệu Uyển Nhu sợ sấm sét chỉ có bố mẹ cô và Vương Thiên Bích biết mà thôi, tại sao Thái Lãnh Hàn cũng biết chuyện này? Xem ra, người chồng cũ, à nhầm, chồng mới cưới này của cô cũng đã tìm hiểu về cô không ít.

Trong lúc Triệu Uyển Nhu đang ngẫm nghĩ, thì Thái Lãnh Hàn đã vội vã kéo rèm cửa sổ lại, tiếp tục ra vẻ lạnh lùng, nói lạnh nhạt:

- Tôi phải ra ngoài xem tiếp đãi khách. Em cứ ngồi ở đây, khi nào hết mưa thì hãy ra.

Triệu Uyển Nhu gật đầu. Tiệc cưới này được đãi ngoài trời, nên cơn mưa to này đã gây ra rắc rối không ít. Tuy nhiên, theo như kinh nghiệm từ “kiếp trước”, Triệu Uyển Nhu biết rằng, chẳng mấy chốc trời sẽ tạnh mưa mà thôi. Dù vậy, lúc này Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang chưa thể bình tĩnh được sau sự việc quá đột ngột, hơn nữa cô cũng không muốn bản thân làm ra chuyện thất thố gì để khiến mọi người và Thái Lãnh Hàn nghi ngờ, cho nên, cô vẫn nán lại trong phòng, cư xử giống như “kiếp trước”.

Thái Lãnh Hàn nhìn Triệu Uyển Nhu một lúc rồi rời đi. Trước khi đi khuất hắn còn cẩn thận khép cửa lại giúp cô. Tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn lại vang lên bên tai của Triệu Uyển Nhu:

[Uyển Nhu đúng là đang không vui, mình không thể trong phòng lúc này được. Những lúc Uyển Nhu không vui, em ấy không thích bị ai nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của bản thân. Thái Lãnh Hàn à Thái Lãnh Hàn, thế mà mày lại là người khiến cho em ấy không vui nhiều nhất. Khốn kiếp thật!]

Triệu Uyển Nhu ngồi yên trên ghế, nhìn Thái Lãnh Hàn rời đi, nhìn Thái Lãnh Hàn chu đáo khép cửa, nghe được tiếng lòng chán nản và hơi thở dài khe khẽ của hắn. Bỗng nhiên cô càng thêm tin tưởng vào khả năng bản thân đã được “sống lại”. Vốn tính tình mạnh mẽ và hào sảng, Triệu Uyển Nhu nhanh chóng chấp nhận thực tế hoang đường đến mức khó tin này. Không chỉ vậy, cô còn xem đây là một cơ hội hiếm có. Ít ra thì, lúc này cô sẽ không dễ dàng để Thái Lãnh Hàn ném lá đơn ly hôn vào mặt cô như trước nữa. Nếu muốn ly hôn, thì cũng phải do cô là người chủ động. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu còn muốn tìm hiểu xem, cô gái mà Thái Lãnh Hàn yêu thầm là ai, cũng như mục đích thật sự mà Thái Lãnh Hàn muốn ép cô kết hôn với hắn là gì, và âm mưu muốn nuốt trọn gia sản của họ Triệu cùng với việc hãm hại ông Triệu Chí Hải trong kiếp trước đã được xây dựng như thế nào,…

Tiếng mưa rơi đã nhỏ dần rồi ngớt hẳn. Mây đen dần tan đi, để lộ bầu trời trong xanh. Vài tia nắng vàng óng ả đã bắt đầu rọi xuống, mừng rỡ nhảy nhót trên tấm rèm cửa. Triệu Uyển Nhu bước đến vén rèm, ngước mắt nhìn lên trời cao. Cô nhớ hôm ấy, sau khi tạnh mưa đã có một chiếc cầu vồng rất to, hiện lên rất rõ ràng, rất đẹp.

Quả nhiên, khi Triệu Uyển Nhu vừa nhìn lên thì thấy ngay một chiếc cầu vồng bảy sắc vừa to vừa rõ bắc ngang qua nền trời trong vắt. Đẹp quá! Tươi sáng và rực rỡ biết bao! Triệu Uyển Nhu không khỏi kêu lên một tiếng đầy cảm thán và nở nụ cười vui vẻ.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 8: Tâm Trạng Hoang Mang



Cầu vồng hiện lên sau cơn mưa, cứ như là lời chúc phúc mà ông trời dành tặng con người. Triệu Uyển Nhu cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng, sàng khoái hẳn ra, nụ cười càng rạng rỡ nở trên môi.

[Đẹp quá!]

Bỗng nhiên, bên tai của Triệu Uyển Nhu vang lên giọng nói trầm ấm tràn đầy cảm thán của Thái Lãnh Hàn. Sau phút giật mình, Triệu Uyển Nhu lia ánh mắt xuống sân vườn, nơi bữa tiệc ngoài trời đang được chuẩn bị bắt đầu. Cô nhìn thấy Thái Lãnh Hàn đang đứng cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình như đang đọc tin nhắn. “Kiếp trước” cũng vậy, sau khi Triệu Uyển Nhu nhìn thấy cầu vồng thì tầm mắt đã chạm phải gương mặt khó đăm đăm của Thái Lãnh Hàn mà vô cùng mất hứng. Thế nên suốt buổi tiệc hôm đó cô không hề cười thêm cái nào thật lòng nữa.

Nhưng hôm nay, Triệu Uyển Nhu lại không cảm thấy khó chịu nhiều như trước nữa. Có lẽ vì mấy năm chung sống với Thái Lãnh Hàn đã giúp cô hiểu rõ, ông chồng này của cô luôn giữ gương mặt lạnh ngắt như tảng băng trong đa số trường hợp với đa số mọi người, không phải vì hắn không trân trọng buổi hôn lễ hay cuộc hôn nhân này. Nhìn mãi thành quen, Triệu Uyển Nhu cảm thấy gương mặt tảng băng của Thái Lãnh Hàn cũng không tới mức quá đáng ghét. cô buông rèm xuống, đi đến bên chiếc kính, chỉnh sửa lại trang phục một chút rồi bước xuống sân vườn.

Buổi hôn lễ diễn ra vẫn giống hệt như những gì Triệu Uyển Nhu đã nhớ. Khách khứa đến rất đông, nhưng chủ yếu là những người làm ăn đến để kéo quan hệ với Tập Đoàn Thắng Lợi của chú rể và Công ty Hải Hà của bố cô dâu mà thôi. Thế nên, Triệu Uyển Nhu không biết được mấy người. Trong suốt buổi tiệc, cô chỉ mỉm cười xã giao, gật đầu lấy lệ, biểu hiện hoàn toàn giống hệt dáng vẻ miễn cưỡng của kiếp trước.

Tuy nhiên, lúc này Triệu Uyển Nhu nhận ra, Thái Lãnh Hàn đã luôn rất khéo léo chắn rượu cho cô. Tất cả rượu mời của khách khứa đưa đến, Triệu Uyển Nhu chỉ vừa nhấp môi đã được Thái Lãnh Hàn ra vẻ hững hờ cầm lấy. Tiếp đó, hắn vừa cười nói vừa uống cạn, không để Triệu Uyển Nhu uống thêm một giọt rượu nào.

Triệu Uyển Nhu nhìn Thái Lãnh Hàn cứ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác mà trong lòng lại bắt đầu hoang mang. Hành động này của Thái Lãnh Hàn, ở kiếp trước, trong lòng Triệu Uyển Nhu, là có lý do vì hắn muốn tạo dựng mối quan hệ với những ông chủ của các công ty, tập đoàn kia. Nhưng qua ba năm chung sống, Triệu Uyển Nhu ít nhiều cũng hiểu được con người của Thái Lãnh Hàn. Hắn vốn không thích và không quen lấy lòng bất cứ một ai. Thế nên, khi tỉnh táo nhìn nhận hành động “giành” uống rượu mời này của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy Thái Lãnh Hàn đang rất quan tâm và săn sóc cho cô.

Mang theo nỗi thắc mắc và sự hoang mang, Triệu Uyển Nhu trải qua buổi hôn lễ lúc nào không biết. Khi cô đã phần nào định thần lại thì nhận ra bản thân đang ngồi trên chiếc giường trong phòng tân hôn rồi. Cạnh bên giường, trước mặt cô, là Thái Lãnh Hàn đang đứng trầm mặc. Triệu Uyển Nhu đưa mắt nhìn Thái Lãnh Hàn, trong lòng thầm lo lắng. Hắn uống nhiều rượu như thế, có phải đang cảm thấy rất khó chịu hay không. Không đúng, Triệu Uyển Nhu âm thầm lắc đầu. Cô không phải là đang lo lắng cho Thái Lãnh Hàn đâu. Cô chỉ đang lo lắng rằng khi Thái Lãnh Hàn say rượu và khó chịu thì hắn sẽ làm ra những hành vi quá đáng với cô mà thôi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 9: Thái Lãnh Hàn Tự Vả



Triệu Uyển Nhu tự nhủ với bản thân như thế mà trong lòng cũng không có mấy phần chắc chắn. Bởi vì trong kiếp trước của cô, sau buổi tiệc, Thái Lãnh Hàn cũng uống khá nhiều rượu, nhưng sau đó hắn không hề có hành vi gì quá đáng với Triệu Uyển Nhu mà chỉ bỏ sang phòng làm việc và ở suốt đêm trong đó.

Đã nhớ đến chuyện cũ thì ký ức của Triệu Uyển Nhu lại ồ ạt ùa về. Cô vẫn còn nhớ, kiếp trước, khi cô gặp gỡ với Thái Lãnh Hàn thì hắn đã bị đau dạ dày khá nặng, đã từng bị xuất huyết dạ dày đến phải nhập viện. Mà trong suốt buổi tiệc, Thái Lãnh Hàn chỉ toàn uống rượu mời, không ăn uống được thêm món gì khác. Xuất phát từ tấm lòng lương thiện, Triệu Uyển Nhu lại tự nhủ rằng cô chỉ đang thương hại cho Thái Lãnh Hàn mà thôi. Vì muốn lôi kéo các mối quan hệ làm ăn mà hắn sẵn sàng hy sinh luôn sức khỏe của bản thân.

Nghĩ đến đó, Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy Thái Lãnh Hàn đúng là đáng sợ. Hắn đối với chính mình mà còn tàn nhẫn và bất chấp như thế, thảo nào khi đối xử với người khác, hắn lại độc ác và không từ thủ đoạn đến mức b**n th**. Triệu Uyển Nhu thoáng rùng mình. Người chồng mới cưới này của cô không chỉ có gương mặt lạnh mà đến lòng dạ cũng lạnh lùng và tàn nhẫn đến vậy. Cô không dám chắc rằng bản thân có thể trả thù được hắn hay không nữa.

Ánh mắt ngập tràn quá nhiều cảm xúc của Triệu Uyển Nhu chiếu thẳng vào mặt Thái Lãnh Hàn khiến hắn lại cảm thấy nhột nhạt.

Không hiểu sao, Thái Lãnh Hàn lại cảm thấy đó là ánh mắt biểu thị nỗi lo sợ và đề phòng mà cô dành cho hắn. Ngẫm lại thấy cũng hợp lý, Thái Lãnh Hàn nghiến răng nén tiếng thở dài. Dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng là do hắn ép buộc cô. Bây giờ lại còn phải ở cùng hắn trong một căn phòng như thế này, một cô trai trẻ như Triệu Uyển Nhu sao lại có thể không sợ hãi và đề phòng. Có lẽ cô còn cảm thấy chán ghét và phản cảm nữa kìa. Khẽ hít sâu một hơi, Thái Lãnh Hàn cất giọng lạnh nhạt nói:

- Không cần lo lắng. Tôi kết hôn với em chỉ trên danh nghĩa thôi. Tôi sẽ không ép buộc em làm điều mà em không thích.

Thái Lãnh Hàn nói đến đấy thì nghẹn lời. Câu tuyên bố của hắn cứ như đang tự vả vào mặt của mình vậy. Triệu Uyển Nhu mím môi, buồn cười nhìn gương mặt lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn trong khi bên tai của cô lại vang lên giọng nói ão não của hắn:

[Mày nói mà không thấy ngượng mồm sao Thái Lãnh Hàn? Mày mà không ép buộc Uyển Nhu làm điều mà em ấy không thích sao? Mày vốn đã và đang ép buộc em ấy phải kết hôn với mày còn gì? Thật khốn kiếp mà!]

Thái Lãnh Hàn thở hắt ra, ủ rũ nói:

- Tôi... sẽ ngủ ở phòng riêng. Em cứ an tâm nghỉ ngơi đi.

Thái Lãnh Hàn nói xong thì vội vã rời khỏi phòng tân hôn. Bóng dáng cao to của Thái Lãnh Hàn đã khuất khỏi cánh cửa rồi mà tiếng lòng của hắn vẫn còn vang vọng bên tai của Triệu Uyển Nhu:

[Mau bước đi đi. Không được nhìn lại. Không được nấn ná. Mày có muốn cũng không được ở lại chung phòng với Uyển Nhu, không được để em ấy khó chịu nữa.]

[Nhưng mà… mình muốn ở lại bên cạnh em ấy… ]

[Không được, không được làm bừa. Mày đừng để Uyển Nhu ghét mày thêm nữa. Hu hu hu…]

Triệu Uyển Nhu phì cười. Hóa ra Tổng giám đốc mặt lạnh của tập đoàn nhà họ Thái lại có một mặt nội tâm thật… thú vị đến như vậy.
 
Back
Top Bottom