[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,069
- 0
- 0
Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp
Chương 59
Chương 59
Chương 59Năng lực chấp hành của người nào đó mạnh đến đáng sợ.Hai người vừa từ thủy cung trở về, Lục Đình Vân tắm rửa thay quần áo xong liền muốn ra khỏi nhà ngay lập tức.Tống Ải chậm hơn hắn một chút, khi từ phòng tắm bước ra, trên người vẫn quấn khăn tắm.Cậu không quen để trần, nên là loại quấn toàn thân.Nhưng mặc dù che kín không sót một khe hở, khi Lục Đình Vân thấy cậu, yết hầu vẫn trượt một cái"Anh đi luôn à?"
Tống Ải hỏi.Người đàn ông "Ừm" một tiếng với giọng khàn khàn."...
À," Tống Ải rũ mi, không nói gì thêm, quay người đi về phòng ngủ.Tống Ải tùy tiện dùng khăn lau khô mái tóc ướt sũng, vừa cầm máy sấy lên định sấy khô, đã bị người khác giật lấy."
Anh giúp bảo bối sấy."
Lục Đình Vân không biết từ lúc nào đã lặng lẽ theo vào, đứng sau lưng cậu, suýt chút nữa làm Tống Ải giật mình.Nhưng có người hầu hạ đương nhiên là tốt.Tống Ải lười từ chối.Người đàn ông giơ máy sấy lên, ngón tay nhẹ nhàng khảy nhẹ giữa mái tóc cậu, động tác vừa ôn nhu lại vừa thuần thục.Tống Ải cảm nhận một lúc, không nhịn được hỏi: "Lục Đình Vân, anh sẽ không ngay cả cách sấy tóc cũng học chứ?"
Sấy tóc thoải mái quá chừng...Sảng khoái đến mức cậu thấy rã rời.Tuy nhiên tiếng gió quá lớn, Lục Đình Vân không nghe rõ cậu nói gì, đành phải tắt máy sấy, cúi người ghé sát hỏi: "Em vừa nói gì?
Anh không nghe rõ."
Hơi nóng luồn vào tai Tống Ải, ngứa đến mức cậu theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt Lục Đình Vân.Ánh mắt càng thêm sâu thẳm.Sự bối rối trong đáy mắt hắn, vì sự quay đầu đột ngột của cậu, chớp mắt đã biến thành sóng tình.Giữa người yêu, đôi khi chỉ cần một ánh mắt, là có thể khơi dậy “lửa”.Tống Ải còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị hôn đến sưng đỏ.Cậu đặt hai tay lên ngực người đàn ông, vừa tức vừa xấu hổ, chất vấn: "Anh không phải muốn ra ngoài sao?"
"Chậm một chút cũng không sao."
Đáp lại xong, Lục Đình Vân cắn cằm cậu, từ trên xuống dưới, liếm sạch những vùng da trần trụi.-Muốn chuyển nhượng cổ phần tập đoàn, Lục Đình Vân cần phải xoay sở với các cổ đông.
Hơn nữa, gần một nửa số cổ phần thực tế vẫn nằm trong tay Lục Hải Xuyên, muốn lấy lại được phần thuộc về mẹ Lục Đình Vân là vô cùng khó khăn.May mắn là, mấy năm nay mọi công việc lớn nhỏ của tập đoàn đều do Lục Đình Vân quản lý, hơn nữa hắn có thói quen để ý chi tiết nhỏ, nên không phải hoàn toàn không có cách.Loại trừ được những cổ đông nhỏ không liên quan đến Lục gia, hắn đã lấy lại được gần 20%.
Phần còn lại cần phải bắt đầu từ những người trong Lục gia.Trong đó, người có cơ hội thuyết phục nhất chính là cô út và bác của Lục Đình Vân.Lục Đình Vân không muốn giấu giếm, tìm thời gian hẹn hai người về nhà, trực tiếp nói ra những chuyện trong quá khứ.Cô út trước kia rất thân với mẹ Lục Đình Vân, sau khi biết sự thật, bà tức giận rất lâu.Bà biết Lục gia thực sự có lỗi với mẹ hắn.
Nhưng khi Lục Đình Vân đưa ra yêu cầu của mình, bà vẫn không đồng ý, cho rằng làm như vậy, hậu quả thật sự là cả hai bên đều thiệt hại."
Chuyện đã qua lâu như vậy, dù con có lấy hết số tiền đó ra khỏi Lục thị, mẹ con... bà ấy cũng không sống lại được, hà tất phải kéo toàn bộ Lục gia xuống nước?"
"Cha con có sai, nhưng mấy năm nay ông ấy một mình nuôi con lớn, ít nhiều cũng nên đền bù một chút."
Lục Đình Vân lại trầm giọng hỏi bà: "Cô nghĩ, tại sao mấy năm nay ông ấy luôn tự mình dạy dỗ con?"
"Đương nhiên là..."
Cô út nhìn chằm chằm gương mặt lạnh nhạt của hắn, bỗng nhiên không nói nên lời.Đúng vậy.Lục Hải Xuyên không phải người trọng tình nghĩa.
Tự mình nuôi dưỡng, dạy bảo, đơn giản là muốn bồi dưỡng đứa con này thành một công cụ đủ khả năng thừa kế Lục thị mà thôi.Lục Đình Vân hiện tại nhìn qua tuy ôn hòa khiêm tốn, nhưng bất kể là phong cách giải quyết vấn đề hay bản tính nhân phẩm, quả thực không hề có chút nhân tình nào đáng nói.Ai lại dạy con mình thành ra như vậy?Dù bà có nghiêm khắc với Trình Siêu, nhưng cũng không nỡ để Trình Siêu chịu quá nhiều khổ sở, tự nhiên biết người thực sự yêu con cái sẽ như thế nào.Cô út không khỏi trầm mặc.Bác của hắn lại chủ động nhường cổ phần trước một bước."
Số cổ phần không đáng kể của bác, vốn dĩ là ông nội con cho bác, con muốn lấy đi thì cứ lấy đi!"
Chú nói: "Thật không dám giấu giếm, lúc trước, ông nội con kỳ thực cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Bác tuy là anh họ của cha con, nhưng trước nay chỉ nhận ông nội con.
Ông ấy mất sớm hơn mẹ con, không biết những chuyện thối nát này.
Nếu ông ấy biết...
Thôi, bác cũng muốn ra nước ngoài.
Trước khi đi, coi như tích một chút đức cho ông ấy."
Lục Đình Vân khẽ cúi người cung kính chào ông."
Cảm ơn bác, sau đó con sẽ cho người soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng, các thủ tục liên quan cũng sẽ nhanh chóng hoàn tất.
Hợp đồng có hiệu lực, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của bác trước tiên."
Bác hắn khoát tay, "Đừng nói những thứ đó nữa."
Thấy vậy, cô út cắn chặt răng, không còn do dự.Số cổ phần Lục thị bà nắm giữ vốn dĩ không nhiều, dù có giao hết cho Lục Đình Vân, dựa vào sự nghiệp của chồng, cuộc sống gia đình bà cũng không bị ảnh hưởng quá lớn."
Chị ấy luôn đối xử tốt với cô, nếu đã như vậy, cổ phần của cô con cũng mang đi hết đi."
Người phụ nữ vỗ vai hắn, thở dài nói: "Nếu Lục thị thật sự có một ngày suy sụp, con, tiền đồ của con e rằng cũng sẽ rơi vào u ám.
Cô vẫn hy vọng con suy nghĩ kỹ."
"Con biết cô tốt với con."
Lục Đình Vân khẽ nâng mắt, ánh mắt kiên định: "Nhưng con không muốn mang cái ch//ết của mẹ, để tiến lên cái gọi là tiền đồ như gấm này."
Hắn khẽ cười, bổ sung: "Huống hồ, cô cũng biết năng lực của con.
Dù không có Lục thị, con cũng có thể nuôi sống bản thân thật tốt, cô không cần lo lắng cho con."
Nghe vậy, người phụ nữ không khuyên hắn nữa: "Được rồi, vậy con... tự lo liệu cho tốt."
Hai vị trưởng bối rất nhanh rời đi.Không lâu sau, Tống Ải từ trên lầu đi xuống.Lục Đình Vân nghe thấy tiếng bước chân của cậu, quay đầu lại nói: "Nghe lén anh nói chuyện à?"
"Bảo em nghe em còn lười," Tống Ải cười nhạt, "Ở trên lầu thấy hai chiếc xe kia đi rồi, liền biết nói chuyện xong.
Thế nào?
Thuyết phục được họ chưa?"
"Ừm," Lục Đình Vân rót cho cậu một ly nước ấm, "Bản lĩnh của anh, em còn không biết sao?"
"..."
Tống Ải lườm hắn.Cậu phát hiện người này đôi khi thật sự lả lơi đến không giới hạn.Nhưng bĩu môi thì bĩu môi, ly nước Lục Đình Vân đưa cậu vẫn nhận lấy.Uống ực ực hai ngụm xong, cậu lại hỏi: "Vậy tiếp theo anh tính làm gì?"
Ánh mắt Lục Đình Vân dừng lại ở khóe miệng cậu vài giây, mới đáp: "Người muốn cổ phần Lục thị không ít.
Số cổ phần anh thu thập được hiện tại, đã gần bằng với tỷ lệ tài sản mà ông ta đoạt được từ mẹ anh năm đó.
Anh sẽ bán hết số cổ phần này, số tiền thu được, một phần dùng làm quỹ bảo vệ quyền lợi phụ nữ, một phần quyên góp cho tổ chức từ thiện trẻ em.
Coi như là làm việc thiện tích phúc cho mẹ anh, và cả đứa em gái chưa kịp nhìn thế giới này."
Người đàn ông khi nghiêm túc đẹp trai đến mức Tống Ải phải sững sờ.
Cậu nhịn không được hôn hắn một cái, "Được, em ủng hộ anh."
Ai ngờ còn chưa kịp lùi lại, đã bị người này hôn trả lại."
Quyến rũ anh?"
"Ai mẹ nó quyến rũ anh!"
"Còn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, hay chúng ta quay lại ngủ tiếp một lát nhé?"
"Không ngủ!
Buông em ra!
Anh..cẩu nam nhân nhà anh—"-Mọi thủ tục kết thúc, đã là một tháng sau.Lục Đình Vân vừa liên hệ xong với tổ chức từ thiện, Lục Hải Xuyên liền tự mình đến nhà.Sắc mặt người đàn ông trung niên chưa bao giờ tối sầm đến thế.
Quầng thâm dưới mắt chứng tỏ ông đã lâu không ngủ ngon, cả người trông tiều tụy đi vài phần.Quản gia Ngô không ngăn được, Lục Đình Vân đứng ở phòng khách, ra hiệu cho Quản gia Ngô lùi xuống trước."
Thời tiết nóng bức, con trai mời cha đi uống ly trà, hạ hỏa đi?"
Không chờ đáp lại, Lục Đình Vân lập tức quay đầu, đi về phía phòng trà bên trong.Lục Hải Xuyên hơi chần chừ, nhưng vẫn theo sau.Tầng một, ngoài phòng khách và phòng ăn, phía sau còn có một phòng trà.Đây là chi tiết Lục Hải Xuyên yêu cầu thêm vào khi thiết kế nhà năm đó, nói rằng thương nhân thích uống trà, có phòng trà sẽ tiện nói chuyện làm ăn hơn.Tuy nhiên Lục Đình Vân rất ít khi dùng, đặc biệt từ khi Tống Ải dọn vào, cánh cửa này cơ bản không mở ra.May mắn là mỗi ngày đều có người dọn dẹp, bên trong vẫn sạch sẽ.Lục Đình Vân thành thạo lấy ra loại trà Long Tỉnh ông thích uống nhất, bắt đầu nấu nước.Hắn không nói một lời, chỉ chăm chú pha trà.Lục Hải Xuyên mấy lần định mở lời, nhưng đều không nói nên lời.Mãi đến khi Lục Đình Vân pha xong một ly trà đưa cho ông, ông nhận lấy nhấp một ngụm, cuối cùng mới lên tiếng: "Con cho rằng làm như vậy, là có thể lấy lòng cha sao?"
Lục Đình Vân cúi đầu nhìn chén trà, cười nói: "Cha thấy con đang lấy lòng sao?"
"Con..."
Ngọn lửa giận của Lục Hải Xuyên vừa bị trà nóng làm dịu xuống lại bùng lên ngay lập tức, "Con đừng tưởng cha không biết con đang làm cái gì.
Con muốn thu thập số cổ phần đó, bán tháo đi à? cha nói cho con biết, chỉ cần cha còn ở đây một ngày, tuyệt đối sẽ không để con..."
Lời ông còn chưa nói dứt, đã bị Lục Đình Vân lạnh lùng cắt ngang."
Tin tức của cha có chút quá muộn."
"Trước khi ngài đến, số cổ phần đó, đã được bán sạch."
Giọng Lục Đình Vân rất nhẹ, rất nhạt, như đang nói về một chuyện vặt vãnh không liên quan đến mình.Lục Hải Xuyên sốc đến mức không nói nên lời."mày, mày..."
Ông giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu, lớn tiếng mắng "Mày cái đồ bất hiếu!! mày, mày dám bán cổ phần Lục thị của tao, thật cho rằng tao sẽ không làm gì được mày sao?!
Cha dạy dỗ con, thiên kinh địa nghĩa!
Hôm nay tao phải đánh ch//ết mày..."
Ông giơ một bàn tay lên, nhìn thấy như sắp giáng xuống.Lục Đình Vân lại bất động, chỉ khẽ nâng mí mắt mỏng, "Năm đó, ông cũng từng đánh mẹ tôi, vợ của ông, như vậy đúng không?"
Ký ức mãnh liệt ùa về, cắt đứt cơn phẫn nộ của Lục Hải Xuyên.Bàn tay kia, cuối cùng không hạ xuống.Lục Hải Xuyên biết nói nhiều cũng vô ích.
Ông không ngờ cổ phần đã bị bán tháo.
Vô luận cái tát này có đánh hay không, đều sẽ không còn đường lui nữa.Ông luôn giỏi tính toán.Thay vì làm cho mối quan hệ càng thêm căng thẳng, chi bằng giữ lại chút tình cảm, nói không chừng sau này ông còn phải dựa vào đứa con trai này để dưỡng lão...Nghĩ vậy, Lục Hải Xuyên giận dữ đứng dậy, ném chén trà xuống bàn, buông lại một câu "Tự lo liệu cho tốt" rồi giận đùng đùng bỏ đi.Nước trà nóng bỏng bắn tung tóe lên mu bàn tay Lục Đình Vân.Rất đau.Nhưng trong lòng còn đau hơn.Phòng trà nằm ở vị trí khuất sáng, sau khi ông rời đi, cửa được đóng lại lần nữa, không gian chật hẹp dần trở nên tối hơn.Người đàn ông luôn rũ mắt, tâm trạng không vui sướng như tưởng tượng.
Ngược lại giống như bị thứ gì đó nghẹn lại.Hắn suy nghĩ nguyên nhân, càng nghĩ đầu óc càng đau.Cho đến khi, cửa phòng trà lần nữa bị đẩy ra.Một chùm ánh sáng trắng chiếu rọi xuống sàn, làm sáng bừng toàn bộ không gian.Hắn nghe thấy giọng Tống Ải —Giống như thiên sứ, kéo hắn ra khỏi nỗi thống khổ."
Lục Đình Vân, chúc mừng anh, anh cũng tự do rồi!"———Hoàn chính văn———*Ngày mai tui sẽ edit tiếp các phiên ngoại ạ ~~