Chương 22Mưa xuân bất chợt.Trong màn đêm mờ ảo, một chiếc xe đen lẳng lặng tiến vào trang viên.Quản gia Ngô đã nhận được điện thoại từ sớm, liền vội vàng cầm ô, đứng chờ ở cửa.Lục Đình Vân từ một bên cửa xe khác bước xuống, đi đến bên này, mở cửa rồi khom lưng.Hắn định đỡ Tống Ải ra khỏi xe, nhưng Tống Ải mềm oặt, cả người như không xương, không có chút sức lực hay phản ứng nào.Quản gia Ngô đứng phía sau nhìn sốt ruột, đang do dự có nên chủ động giúp đỡ không, thì thấy Tống Ải bỗng nhiên kêu lên một tiếng, được Lục Đình Vân bế ngang ra ngoài.Quản gia Ngô chưa kịp kinh ngạc, vội vàng giương cao chiếc ô.Xe dừng ở vị trí đối diện cửa biệt thự, đi vào chỉ mất vài bước.
Nhưng Lục Đình Vân bế Tống Ải vào trong rồi, lại không có ý định buông cậu xuống, mà tiếp tục đi về phía cầu thang.Lên được vài bậc, Lục Đình Vân bỗng dừng lại.
Giọng hắn không nghe ra chút cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh nói: “Chú nấu chút canh giải rượu mang lên đây nhé.”
Quản gia Ngô lập tức vâng lời: “Được.”
Quản gia Ngô quay người đi xuống bếp, hai người kia tiếp tục lên lầu.Sau khi được hít thở không khí trong lành, trạng thái choáng váng của Tống Ải dường như tốt hơn một chút.Cậu mơ màng mở mắt, thấy mình đang lơ lửng, vẫn còn bay lượn trong không trung.
Cậu theo bản năng ôm chặt lấy “cọc gỗ” đang đỡ mình để không bị ngã xuống.
Chỉ là, hoa văn của “cọc gỗ” này dường như không ngừng “phát triển”, thậm chí còn “nổi gân xanh” đầy kích động.Có được chỗ dựa vững chắc, cậu cảm thấy an tâm hơn.
Cậu vùi đầu vào “thổ nhưỡng” rắn chắc và ấm áp bên cạnh cọc gỗ, giống như một con sóc trốn trong hốc cây, cảnh giác quan sát xung quanh.“Đây là đâu?”
Cậu hỏi.“Cọc gỗ” đáp lời cậu: “Trong nhà.”
“Nhà?”
Cậu cười một tiếng, đầy mâu thuẫn: “Nhà nào?
Lục gia sao?
Tôi mới không cần về.”
Cậu lẩm bẩm vài câu, rồi bắt đầu phản kháng, hai chân kịch liệt đá lung tung lên xuống, trái phải: “Buông tôi ra, không đúng… cái gì quấn lấy chân tôi?
Là rắn sao?
Mau cút ra!”
“Không phải rắn.”
“Cọc gỗ” nhẫn nại trả lời: “Là tay tôi, đừng cựa quậy, sắp đến nơi rồi.”
“Tay ai?”
Thanh niên bị dọa sợ: “Sao lại có tay!
Chắc chắn là rắn!
Hơn nữa là một con mãng xà rất lớn, nó quấn chặt lấy tôi…
Có phải nó muốn cắn ch//ết tôi không?
Nó muốn ăn thịt tôi!
Mau buông tôi ra!!”
Người trong lòng phản kháng dữ dội lạ thường, nhưng cách phòng ngủ chính chỉ còn vài bước, Lục Đình Vân suy nghĩ một lát, vẫn không buông cậu xuống.
Nếu buông ra, tối nay cậu chắc chắn sẽ ngủ thẳng cẳng trên sàn nhà.“Chờ một chút.”
“Chờ cái…”
Tống Ải còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm thấy mình được đặt nhẹ nhàng lên một nơi rất mềm mại, giống như một chiếc mạng nhện, hoa văn lồi lõm hơi cộm, nhưng mùi hương lại rất quen thuộc.Ngay sau đó, “con rắn” rời đi, “cọc gỗ” cũng rời đi, thậm chí cả “thổ nhưỡng” ấm áp cũng đi rồi.Khí lạnh từ cổ áo rộng tràn vào, Tống Ải rùng mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.Sao mọi thứ đều đi hết rồi?Không ai quản cậu sao?Cậu cố gắng nắm lấy cái gì đó, vươn tay ra, nhưng chỉ chạm phải một miếng vải trơn tuột, hơi nóng và hơi cứng.Là cái gì?Vẫn còn người ở bên cạnh đúng không?Cậu cực kỳ tò mò, dồn hết sức lực đuổi theo miếng vải đó, nhưng mãi không đuổi kịp.
Ngược lại, một cành dây leo thô cứng siết chặt lấy cổ tay cậu.
Cành dây leo này sao cũng nóng thế?Giọng của “cọc gỗ” lại vang lên, lần này mang theo một chút khàn khàn và ám muội.
Hắn hỏi: “Tống Ải, em có phải lại muốn rồi không?”
Muốn cái gì?Muốn thứ vừa rồi sao?Tống Ải nghĩ thầm, cậu đúng là tò mò thật.
Thứ gì mà lại cứng và nóng đến vậy?
Quả thực còn khoa trương hơn cả máy uốn tóc.
Cậu rất muốn biết, vì thế nghe theo nội tâm, đáp lại một tiếng “Muốn.”
Ai ngờ, lực đạo của dây leo sau khi nhận được câu trả lời của cậu bỗng nhiên tăng thêm vài phần, ma sát cổ tay Tống Ải đến đau nhói, khiến cậu không nhịn được rên một tiếng.“Cọc gỗ” nói: “Được.
Vậy lát nữa tôi sẽ cho em.”
Vẫn phải chờ lát nữa ư?Làm gì mà thần bí vậy.Tống Ải nhíu mày, định hỏi, thì dây leo bỗng nhiên buông lỏng, hơi ấm bao quanh người cậu cũng tiêu tan bớt.
Cậu nhận ra “cọc gỗ” đã rời đi.Quản gia Ngô mang canh giải rượu đến.“Tiên sinh, có cần tôi giúp không?”
Tuy đã chăm sóc tiểu tiên sinh hơn nửa năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy cậu say đến mức không đứng vững thế này.
Việc bón canh có lẽ sẽ rất vất vả.Lục Đình Vân từ chối ý tốt của ông, vẻ mặt vẫn lạnh lùng cầm lấy chén, dặn dò: “Không cần, chú xuống nghỉ ngơi đi, tối nay không cần lên đây.”
“...
Không có sự cho phép của tôi, những người khác cũng không được lên.”
Nghe vậy, quản gia Ngô lập tức thức thời cúi người, vừa nói vừa lùi lại: “Được.
Chúc tiên sinh và tiểu tiên sinh ngủ ngon.”
Quản gia Ngô đi ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng, xuống lầu thì nhanh chóng giải tán những người giúp việc theo lời dặn.Cả biệt thự trên dưới, yên lặng như một ngôi chùa cổ.Canh giải rượu có tác dụng bổ sung nước, chống nôn và bảo vệ niêm mạc dạ dày.
Vì sức khỏe của cậu, canh này vẫn phải cho Tống Ải uống bằng được.Lục Đình Vân một tay ôm Tống Ải ngồi dậy khỏi giường, tựa lưng vào đầu giường, tay kia bưng chén, chậm rãi và dịu dàng đưa đến bên môi Tống Ải.Dòng nước canh màu nâu sẫm chảy sát thành chén, hướng về đôi môi của Tống Ải.
Nhưng đôi môi cậu mím chặt, giây tiếp theo, nước canh lại chảy dọc xuống cằm, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.Lục Đình Vân kiên nhẫn khuyên nhủ: “Tống Ải, há miệng.”
Không có phản ứng.Giống hệt lần trước.Lục Đình Vân không còn tay nào trống để cạy miệng cậu.
Trong giây phút đó, hắn thậm chí còn hối hận vì đã không để quản gia Ngô ở lại giúp đỡ.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của hắn bị đôi môi ướt át của cậu hấp dẫn.Mềm mại và căng mọng.
Mới cách đây vài ngày, Lục Đình Vân vẫn nhớ rõ cảm giác mềm mại, ẩm ướt của bộ phận này.Trong cổ họng hắn dâng lên một cảm giác ngứa ngáy, như có một ngọn lửa từ bụng dưới bùng lên.Lục Đình Vân cầm chén ra xa một chút, rồi quay đầu cúi xuống nhìn chằm chằm gương mặt và đôi môi mềm mại của Tống Ải.
Những ý nghĩ trong đầu không ngừng xuất hiện, lại bị hắn lần lượt kìm nén, lặp đi lặp lại.Mãi đến khi cậu rên lên một tiếng khe khẽ, lý trí của hắn cuối cùng cũng như một chuỗi ngọc vỡ tan, hoàn toàn bùng nổ.
Hắn ngửa đầu uống một ngụm canh giải rượu, ngậm chặt trong khoang miệng, đột ngột phủ môi lên môi Tống Ải.Chất lỏng có vị đắng theo khe hở chảy vào miệng Tống Ải.
Cậu nấc lên một tiếng, theo bản năng nuốt xuống.
Chưa kịp phản ứng đó là cái gì, một thứ mềm mại, ẩm ướt, dính dính đã bất ngờ chui vào, cưỡng chế cạy mở hàm răng cậu.Thứ đó vô cùng linh hoạt, giống như một con rắn nhỏ mập mạp, liếm láp qua lại trong khoang miệng cậu, còn tham lam mút mát nước bọt của cậu, trêu chọc đầu lưỡi cậu.Rắn!Thật đáng ghét.Cậu đã nói là có rắn mà!!Tống Ải không tự chủ nắm chặt ga trải giường, cơ thể theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cậu không có chút sức lực nào, chỉ có thể vặn vẹo eo, giơ tay lên, định đẩy vật thể khổng lồ đang đè lên người mình ra.Không nhúc nhích.Cổ tay cậu bị khóa chặt ra sau lưng vì hành động đó, ngay cả eo cũng bị siết chặt.
Môi bị ngậm kín không một kẽ hở.
Nước bọt không ngừng tiết ra, bị “con rắn nhỏ” khuấy động, cho đến khi tràn ra ngoài.Khoảnh khắc gần như nghẹt thở, “con rắn nhỏ” rút ra một chút không gian để cả hai hít thở.
Một lát sau, “cọc gỗ” lại trầm thấp hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
Đầu óc Tống Ải đã trống rỗng.
Mặc dù tiềm thức cảm thấy câu này có chút quen thuộc, nhưng cậu vẫn không hiểu được thâm ý ẩn chứa trong đó, chỉ mờ mịt truy vấn: “Cái…”
Nhưng không đợi cậu hỏi ra lời, “con rắn nhỏ” đã phát động một đợt tấn công mãnh liệt hơn, chui thẳng vào, bá đạo lấp đầy toàn bộ khoang miệng cậu, không để lại chút không gian nào để thở— dường như là không cho phép cậu nói ra bất cứ câu trả lời nào ngoài “chấp nhận”.“Cạch” một tiếng trầm đục, có thứ gì đó rơi xuống tấm thảm.Nhưng Tống Ải không còn sức lực để nhìn.
Mắt cậu hoàn toàn không mở được, cơ thể cũng dần trở nên mềm hơn, và có xu hướng nóng lên.Không biết từ đâu xuất hiện thêm một “cành dây leo”, len lỏi vào sâu trong đùi cậu.
Hơi thở nóng bỏng lan tỏa, thứ đang phủ trên môi cậu dần dịch chuyển, nhưng chỉ dịch chuyển vị trí mà thôi, từ cằm một đường liếm xuống cổ.Bỗng nhiên bị cắn mạnh một cái làm Tống Ải “tê” một tiếng.. thật đau.Hành động của “cành dây leo” khựng lại một chút.
“Cọc gỗ” nói: “Đau sao?
Vậy tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Sau đó lại tiếp tục tìm kiếm.Nhẹ nhàng hơn?Cái gì nhẹ hơn?Nó muốn làm gì?Tống Ải muốn hỏi, nhưng vừa mở miệng, âm thanh phát ra lại biến thành tiếng rên rỉ ái muội triền miên.Cậu bị đẩy ngã trên giường, một ngọn núi sừng sững đè lên, ép cậu đến khó thở.
Không, nói đúng hơn, đây là một ngọn núi lửa, dính sát vào bụng cậu, nóng đến mức cả người cậu rùng mình……Hôm sau.Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng máy cắt cỏ ầm ĩ, ồn ào không dứt.Tống Ải nhíu mày, từ từ mở mắt.Tầm nhìn từ một màn sương trắng dần chuyển thành những vật cụ thể.Trần nhà, trần nhà của phòng cậu.Ngày nào cũng tỉnh dậy thấy cái này đầu tiên, Tống Ải đã quen.
Cậu vươn tay định tìm điện thoại, thì gáy bỗng nhiên đau nhói.“A.”
Tống Ải đau đến mức ôm đầu nhe răng nhếch mép.
Định suy nghĩ xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, thì một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi.
Lẫn với mùi mồ hôi và mùi thuốc bắc, khó ngửi, nhưng cũng rất quen thuộc.Giống như…Một tia sáng trắng lóe lên trong đầu, Tống Ải đột ngột mở trừng hai mắt.Ôi mẹ ơi.Giống hệt cái đêm sau khi làm chuyện đó với Lục Đình Vân, sáng hôm sau tỉnh dậy trong phòng tràn ngập cái mùi này!Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên, Tống Ải sợ đến mức bật dậy.
Cậu nuốt nước bọt, vội vàng quét mắt khắp các góc giường, không thấy bất kỳ chiếc bao cao su nào.May quá, may quá, chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu.Cậu nhẹ nhõm thở phào, xoay người xuống giường.Kết quả, vừa chạm đất đã suýt quỵ gối.???Sao chân lại mềm nhũn thế này??Cả mông cũng…Tống Ải vội vàng bám vào mép giường bò trở lại, thái dương đập thình thịch.Không thể nào, không thể nào, không thể nào.Hôm qua cậu lại cưỡng ép Lục Đình Vân làm chuyện đó nữa sao??Cậu sẽ không bao giờ uống cái thứ rượu ấy nữa!Tống Ải nằm ở mép giường vừa mắng vừa cố gắng nhớ lại.
Đáng tiếc, lần này cậu thực sự đã uống quá nhiều, một chút ký ức cũng không còn rõ ràng.
Cậu chỉ nhớ mơ hồ rằng người cuối cùng mình nhìn thấy trước khi mất ý thức là Lục Đình Vân.
Não cậu trống rỗng như bị mất trí nhớ.Cậu tìm điện thoại, lướt xem lịch sử trò chuyện.
Nhóm ba người bạn không có động tĩnh gì, chắc là vẫn chưa tỉnh.Tin nhắn cuối cùng cậu nhận được là câu "Cậu muốn đi sao?" của "anh Khuôn Mẫu", ngoài ra không còn bất kỳ thông tin hữu ích nào khác.Suy nghĩ lo lắng suốt nửa ngày, không tìm được bất kỳ câu trả lời đáng tin cậy nào, ngược lại cơ thể đã hồi phục được một chút sức lực.
Tống Ải dứt khoát không lục lọi nữa, miễn cưỡng chống giường bò dậy.Dù thế nào, trước tiên cứ xuống lầu xem tình hình đã.Tiếng máy cắt cỏ ồn ào như vậy, cũng không thể ngủ được nữa.Nghĩ vậy, Tống Ải tìm một bộ quần áo để mặc vào, vì vừa rồi trên người cậu chỉ còn mỗi chiếc quần lót!Nhưng vừa thắt xong dây quần, chuẩn bị ra ngoài, đi ngang qua chiếc gương đứng, cậu lập tức khựng lại.Cậu đang mặc quần áo chỉnh tề, nên có thể nhìn rõ.
Trong gương, trên làn da trắng nõn của cậu chi chít những vết hôn, đặc biệt là ở xương quai xanh và chân, dày đặc, quả thực không thể nhìn nổi!Điên rồi.Lục Đình Vân hôm qua chắc chắn đã điên rồi!Hắn là chó à?
Cắn nhiều thế??Tống Ải có chút sụp đổ, quay người thay một bộ quần áo dài tay, cẩn thận đến mức cúc áo cao nhất ở cổ cũng cài lại.
Trước khi ra cửa, cậu còn soi gương một lần, xác nhận không còn lộ một vết hôn nào, mới miễn cưỡng hài lòng rời khỏi phòng.Cậu ba bước thành hai xuống lầu, quả nhiên thấy Lục Đình Vân không đi làm, đang ở phòng khách.Tống Ải vốn dĩ hùng hổ đi xuống để đòi một lời giải thích.
Nhưng khi đến trước mặt người đàn ông, khí thế của cậu bỗng nhiên tan biến.Lục Đình Vân lúc này đang đọc báo.
Đây là thói quen buổi sáng của hắn.
Mặc dù dùng điện thoại để tìm tin tức rất tiện lợi, nhưng đọc báo giấy có thể rèn luyện tính kiên nhẫn.Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, hắn ngẩng đầu lên, thấy vợ mình mặt đỏ bừng đi về phía hắn, như muốn chất vấn điều gì đó.Hắn vờ như không hiểu, chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Tống Ải bị lời chào này làm cho ngây người, miệng há cả nửa ngày cũng không thốt ra được nửa chữ.Mẹ nó… hỏi kiểu gì đây?!Hai người cứ thế mặt đối mặt giằng co một lúc lâu.Lục Đình Vân dường như có thừa kiên nhẫn.
Mặc dù tư thế ngẩng đầu không thoải mái cho cổ, hắn vẫn đối diện với cậu, trong mắt còn sót lại vẻ mặt chưa thỏa mãn.Trước khi ngọn lửa lại bùng lên, người đàn ông chủ động lên tiếng: “Em muốn hỏi chuyện hôm qua?”
Tống Ải mặt vô cảm gật đầu: “Ừm.”
Người đàn ông đặt tờ báo xuống, nghiêm túc chậm rãi nói: “Hôm qua em uống quá nhiều.”
“Tôi biết, rồi sao nữa?”
“Sau đó… em nói em muốn lên giường với tôi.”……Tống Ải mặt đỏ bừng bỏ đi.Cậu lái xe ra ngoài lang thang không mục đích một vòng, cuối cùng quyết định rủ bạn đi ăn cơm.Người đầu tiên cậu rủ là Lý Thượng.Lý Thượng lúc này vừa mới tỉnh, vừa tỉnh dậy đã nhận được cuộc gọi đầy kích động và phẫn uất của “đại ca” khiến cậu ta ngơ ngác.
Sau khi xác nhận một lần nữa đối phương rủ mình đi ăn cơm, chứ không phải đi ra ngoài “quyết chiến” với ai, lúc này cậu ta mới yên tâm đồng ý.Hai người tùy tiện tìm một quán ăn Tây.Đang đúng bữa trưa, đồ ăn được mang lên rất nhanh.
Chưa kịp động đũa, Tống Ải đã giáng hơn mười nhát dao vào miếng bò bít tết chín vừa.
Cảnh tượng máu me đầy bàn, khiến Lý Thượng run rẩy.“có...có phải ai chọc cậu không?”
Nhìn tư thế này, hơn nửa là thù máu.Tống Ải không hề nhận ra hành động kỳ lạ của mình, vô tội buông tay: “Hả?
Không, không có ai chọc tôi cả.”
Lý Thượng dùng dĩa chỉ vào miếng bít tết đã biến dạng hoàn toàn và lòng bàn tay ửng đỏ của cậu: “Cậu sắp biến miếng bít tết này thành xác ch//ết rồi đấy…
Đại ca, có phải xảy ra chuyện gì không?
Nói cho tôi nghe đi, tôi đảm bảo không nói ra ngoài đâu!”
Tống Ải nhìn khuôn mặt thành khẩn của Lý Thượng.Hiện tại cậu thực sự rất cần một người để tâm sự.Lên giường với Lục Đình Vân, chuyện này không có gì.Nhưng nhiều lần tìm Lục Đình Vân để lên giường, chuyện này thì có vấn đề lớn rồi.Tống Ải luôn là một người vô dục vô cầu.
Từ tuổi dậy thì đến giờ, dù có những phản ứng sinh lý, nhưng rất ít khi cậu… khao khát như thế này.Mặc dù Lục Đình Vân trông không tệ, "sống" cũng không tồi, nhưng cậu không phải là người "dục cầu bất mãn", sao lại hết lần này đến lần khác tìm Lục Đình Vân để làm chuyện này??Chắc chắn có điều mờ ám ở đây.Hoặc là rượu có vấn đề, hoặc là chính cậu có vấn đề.Hai lần xảy ra chuyện đều uống rượu ở những nơi khác nhau, vậy khả năng không phải do rượu, mà là do… chính bản thân cậu!Nếu là tật xấu của bản thân, phải giải quyết thế nào đây?Nhìn chung không thể lần nào cũng cưỡng bức Lục Đình Vân chứ!Một loạt những vấn đề rối loạn ùa đến, Tống Ải cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung.Trước mắt, Lý Thượng vẫn đang nhìn cậu với ánh mắt đầy mong đợi.Do dự một lát, Tống Ải cuối cùng chỉ thốt ra một câu:“Thôi, không có gì.”
Đối mặt với bạn bè, cậu thực sự không thể nói ra.
Huống hồ Lý Thượng còn là một người trong trắng, kinh nghiệm yêu đương và lên giường đều bằng 0.
Có lẽ hôm nào đi bệnh viện hỏi bác sĩ sẽ đáng tin cậy hơn.Ánh sáng trong mắt Lý Thượng vụt tắt, cậu ta không hứng thú nhún vai, vùi đầu ăn hai miếng rồi lại hỏi: “À này, hôm qua cậu về nhà bằng cách nào vậy?”
Tống Ải do dự một lát, lắc đầu.Hôm qua cậu uống đến mất ý thức, chẳng nhớ gì cả, chỉ mơ hồ có ấn tượng người cuối cùng mình nhìn thấy trước khi mất trí nhớ là Lục Đình Vân.“Cậu không biết?
Ôi, vãi…”
Lý Thượng lầm bầm: “Cậu biết ai đón tôi về không?”
Tống Ải vẫn lắc đầu.“Mẹ tôi!”
Lý Thượng nói: “Cuối cùng là tên nào lắm mồm gọi phụ huynh vậy?
Mẹ tôi hôm qua suýt nữa vặn đứt tai tôi!
Hại tai tôi bây giờ vẫn còn đau, tức ch//ết đi được…
Chắc chắn là Lão Vương gọi rồi, hôm nay tôi nhắn tin cho cậu ấy mà cậu ấy cũng không trả lời…”
Những câu sau đó Tống Ải không nghe lọt tai.Bởi vì cậu cảm thấy kẻ chủ mưu không phải Vương Thụy Cảnh, mà là Lục Đình Vân.
Rốt cuộc người này có vẻ mặt chuyên đi mách lẻo...Hai người ăn cơm xong định đi xem xe.
Gần đó có một cửa hàng 4S cách vài trăm mét.
Đi được nửa đường, Vương Thụy Cảnh gọi điện thoại đến, hỏi họ đang ở đâu.Tống Ải nói tên, không lâu sau, ba người hội hợp.Vương Thụy Cảnh cầm ba chai nước uống từ trên xe xuống, ném cho mỗi người một chai.
Mắt cậu ta quét một lượt: “Cậu muốn mua xe?”
Lý Thượng cười: “Xem thử đã.”
Vương Thụy Cảnh hiểu ý, không nói thêm gì.
Đổi xe với Lý Thượng không phải là chuyện lớn.
Cha mẹ cậu ta đồng lòng hợp sức, doanh nghiệp gia đình phát triển như diều gặp gió.
Gia thế của cậu ta cũng đang dần lớn mạnh trong số bạn bè.Nhà họ Vương, nhờ có ông cụ Vương từng là quan chức cấp cao trấn giữ, vẫn luôn có địa vị vững chắc ở thành phố J.
Còn nhà họ Tống…Vương Thụy Cảnh nhìn Tống Ải, không suy nghĩ thêm nữa.Dù nhà họ Tống có thế nào, vị trí của Tống Ải trong lòng họ vẫn luôn không thể thay thế.Lý Thượng ưng một chiếc SUV, chuẩn bị lái thử.Tống Ải ngại mệt nên không đi, tùy tiện ngồi xuống sô pha chơi Anipop.
Vương Thụy Cảnh liền ngồi xuống cạnh cậu.Chú ý đến bộ quần áo không hợp với thời tiết của Tống Ải, Vương Thụy Cảnh hỏi: “Hôm nay trời lạnh lắm sao?”
Tống Ải cúi đầu chăm chú vào màn hình trò chơi, không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Cũng tạm.”
“Vậy sao cậu mặc dày thế?
Không sợ nổi rôm sảy hả?”
Ngón tay Tống Ải đang lướt lên lướt xuống bỗng khựng lại.
Vì chột dạ nên cậu không dám ngẩng đầu, nuốt nước bọt, giải thích: “Hôm qua đắp chăn không kỹ, bị cảm lạnh.”
Vương Thụy Cảnh ngoài miệng không mấy quan tâm “ờ” một tiếng, còn dặn cậu uống nhiều nước ấm, nhưng ánh mắt lại không ngừng lướt qua người Tống Ải.Đáng tiếc cậu che kín mít, không nhìn ra được gì.Chơi Anipop được nửa chừng, bỗng có tin nhắn WeChat báo hiệu, hiển thị giọng nói của “mẹ Tống”.
Tống Ải nhìn qua, không mở ra nghe.Một lát sau, Lý Thượng lái thử xong quay lại, mặt mày khổ sở than phiền: “Không có tình nghĩa!
Thế mà không ai đi lái thử cùng tôi, thời tiết 25 độ mà lòng người 0 độ!”
Tống Ải lười biếng đến mức mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, thuận miệng lái sang chuyện khác: “Lái thử thấy thế nào?”
Lý Thượng quả nhiên chuyển trọng tâm, hăng say phân tích: “Cảm giác lái ổn, hệ thống treo khá tốt, chạy rất êm.
Chỉ có lốp xe là bình thường thôi…”
Cậu ta nói một tràng dài, Tống Ải nghe mà không chữ nào lọt tai, ngược lại còn chơi qua được hai màn Anipop.
Sau đó, cậu ném điện thoại sang một bên, hỏi ngắn gọn: “Vậy cậu mua không?”
Lý Thượng dứt khoát lắc đầu: “Thôi, xem thêm đã.”
Tống Ải: “…”
Cậu biết ngay là nãy giờ cậu ta nói toàn là chuyện thừa.Vương Thụy Cảnh thấy vui vẻ, “Không thích sao cậu còn nói nhiều thế?”
Lý Thượng không cho là đúng: “Tôi vất vả lắm mới dụ được cha tôi chịu chi tiền đổi xe mới.
Cơ hội hiếm có, đương nhiên phải so sánh kỹ lưỡng…
Ai, nói đi nói lại thì tôi vẫn thích chiếc của đại ca nhất.
Vừa quyến rũ vừa hiệu suất tốt, tiếc là phiên bản giới hạn!
Có tiền cũng chẳng mua được!”
Tống Ải cười một tiếng, không mấy hứng thú tiếp tục chủ đề này.
Cậu cầm chiếc điện thoại trên sofa, định chơi thêm một ván, thì lại có cuộc gọi đến.— “mẹ Tống”.Cậu do dự một chút, cầm điện thoại đứng dậy, đi ra ngoài rồi ấn nghe, khẽ gọi: “Mẹ.”
Tiếng xưng hô này không làm thức tỉnh tình mẫu tử của mẹ Tống.
Giọng bà nghe có vẻ rất bực tức: “Không nhắn lại, điện thoại cũng không nghe.
Tống Ải, có phải con nghĩ mình lớn rồi thì không cần để ý đến mẹ nữa không??”
Tống Ải im lặng.Một là rõ ràng lúc này mở lời chỉ thêm đổ dầu vào lửa, hai là cậu thực sự chột dạ.
Dù sao thì giao diện trò chuyện của cậu với mẹ Tống toàn là bong bóng tin nhắn màu trắng, không có lấy một tin màu xanh nào.Một lát sau, mẹ Tống bình tĩnh lại, khôi phục giọng điệu bình thường: “Thôi, mẹ vừa đi công tác về, mấy ngày nay làm việc liên tục mệt ch//ết đi được, giờ không còn sức để cằn nhằn với con nữa…
Ngày mai con có rảnh không?”
Tống Ải rũ mắt, giọng điệu bình thản: “Không.”
“Được, vậy ngày mai đi ăn cơm với mẹ.
Còn có vấn đề gì nữa không?”
Tống Hoài Uyển làm tổng giám đốc đã quen, trong việc ra lệnh và sắp xếp công việc thì luôn thuận tay.
Tống Ải từ nhỏ sống dưới sự uy hiếp của bà, tự nhiên cũng đã quen.Vấn đề thì không có gì, Tống Ải chỉ tò mò: “Mẹ…
đi công tác từ khi nào?”
Tống Hoài Uyển: “…”
Hai mẹ con trong khoản chọc tức nhau thì không ai kém ai.
Đương nhiên, mấy năm gần đây thì cậu con trai ngày càng giỏi hơn.Tiếng “tút” báo hiệu cuộc gọi kết thúc vang lên.Tống Ải nhếch môi, lại đi vào chơi game tiếp.Ba người lang thang đến tối, đến hơn 8 giờ, Lý Thượng nhận được điện thoại giục về nhà của mẹ nên mạnh ai nấy về.Vương Thụy Cảnh vốn dĩ muốn ở lại chơi với Tống Ải thêm một lát, thì nhận được một cuộc điện thoại.
Vừa nói được vài câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Tống Ải hỏi cậu ta có chuyện gì, cậu ta chỉ lấy cớ có việc rồi cũng đi luôn.Tống Ải lái xe dạo quanh vành đai ngoại ô vài vòng, một mình thật sự rất buồn chán, cuối cùng vẫn quay trở về cổng nhà họ Lục.Trước khi vào, cậu nhìn đồng hồ, 9:05.Giờ này không biết Lục Đình Vân đã về chưa.
Tống Ải không rõ lịch trình của đối phương.
Trước kia, một người đi sớm về muộn, một người đi muộn về càng muộn, cơ bản không có lúc nào chạm mặt.
Nhưng dạo gần đây, số lần gặp mặt nhiều hơn hẳn, có thể sánh với cả nửa năm trước.Dằn vặt một hồi, Tống Ải vẫn quyết định “mặc kệ”.Cứ vào trong rồi tính!Vì nghĩ mai có thể trời mưa, Tống Ải lái xe vào gara.
Vừa xuống xe, cậu đã thấy bên cạnh đậu một chiếc Cayenne màu đen — là chiếc xe Lục Đình Vân thường đi.Đã về rồi?Tống Ải vừa đoán vừa đi vào thang máy.Thang máy dừng lại ở phòng khách, ngoài cửa kính một màu đen kịt.
Không khí rùng rợn đúng chỗ.
Tống Ải mở cửa đi ra, thấy một “con quỷ lùn” mặc bộ đồ ngủ màu đen bay tới bay lui trong phòng ăn.Cậu nghĩ nghĩ, đè màn hình điện thoại, lặng lẽ đi đến sau lưng “con quỷ lùn”.
Đợi khi đối phương nhận ra có gì đó không đúng, quay đầu lại, cậu lập tức ấn nút khởi động điện thoại, đặt chiếc điện thoại gần cằm, khẽ “hùuu…” một tiếng.“Á!!”
Trình Siêu quả nhiên bị dọa sợ, suýt nữa ngã sấp mặt.
Khi nhìn rõ khuôn mặt “con quỷ” được phóng đại vô hạn, cậu ta mới nhận ra đó là trò đùa của Tống Ải!“Anh, anh…”
“anh cái gì mà anh?”
Tống Ải gạt tay cậu ta ra, đi trước một bước chất vấn: “Thành thật khai đi, nửa đêm không ngủ được, lén lút làm gì trong phòng ăn?”
Giọng cậu không lớn, nhưng phòng ăn và phòng khách thông nhau.
Khi không có ai, không gian trống trải, giọng nói dù nhỏ cũng khó tránh khỏi bị khuếch đại.Trình Siêu chột dạ, vội vàng giơ một ngón tay lên: “Suỵt!
Nói nhỏ thôi, đừng để anh tôi nghe thấy.”
Tống Ải lúc này mới thoáng thấy nửa chiếc bánh bao còn sót lại trong tay cậu ta.
Cậu lập tức hiểu ra, không cho là đúng: “Có gì mà phải cẩn thận?
Anh cậu không phải là tên bạo chúa không cho ăn cơm đêm đâu, huống hồ giờ cũng không muộn lắm.
Yên tâm mà ăn đi.”
Đó là sự thật.
Tống Ải thường xuyên về muộn, có khi hứng chí nửa đêm xông vào bếp nấu nướng cũng không ai phản ứng.Trong những chi tiết vụn vặt này, Lục Đình Vân thực ra rất rộng lượng.Trình Siêu nửa tin nửa ngờ nhìn xung quanh: “Thật hả?
Đây là lần đầu tiên tôi ở nhà anh tôi, còn tưởng anh ấy cũng giống mẹ tôi…”
“Giống mẹ cậu cái gì?”
Tống Ải thấy hứng thú, từ tủ lạnh lấy ra một lon Coca, một tay mở nắp, thong thả nhìn cậu ta.Đương nhiên không phải là lời hay ý đẹp gì.Trình Siêu nuốt nước bọt, nuốt lời vào trong, sửa lại: “…
Không có gì.
Sao bây giờ anh mới về?”
Tống Ải lười giải thích, qua loa nói: “Chuyện người lớn… trẻ con không cần biết.”
“Tiểu quỷ” Trình Siêu: “…”
Mặc dù bị nghẹn họng, nhưng Trình Siêu không cam tâm yếu thế, bắt lấy trọng điểm phản kích: “Nói đến chuyện người lớn…
Tối qua hai người làm gì mà ồn ào thế?
Sao mà leng keng leng keng, sao ồn vậy?
Hại tôi vất vả lắm mới có chút buồn ngủ mà suýt không ngủ được.”
Nghe câu này, Tống Ải suýt sặc Coca, đè cổ họng ho vài tiếng, nước mắt cũng trào ra.“Cậu, cậu nghe thấy gì?”
Trình Siêu thực ra cũng không nghe thấy gì cả.
Lúc đó cậu ta đã ngủ say, mơ mơ màng màng bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
Định bò dậy xem, nhưng lại không thể rời khỏi ổ chăn.
Hơn nữa căn nhà này cách âm cực tốt, cuối cùng chẳng nghe rõ gì, lại thiếp đi.Dựa trên tiếng động, cậu ta hợp lý suy đoán: “Cũng không có gì, chỉ là vài tiếng bước chân hỗn loạn, còn nghe thấy một tiếng ‘bùm’ trầm đục.
Hai người…
đánh nhau à?”
Tống Ải: “…”
Cậu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, thì ra là không nghe thấy gì cả.
Cậu dứt khoát dùng sự im lặng để đánh lừa đối phương.Trình Siêu quả nhiên đi theo hướng sai lầm ngày càng xa, vẻ mặt kinh ngạc: “Trời ạ, anh thật sự đánh nhau với anh tôi sao??”
Tống Ải hắng giọng, thuận miệng “ừ” một tiếng: “Không có cách nào, tôi tính tình tệ quá, hơi khó chịu là sẽ ra tay.
Lần trước cậu cũng thấy tôi đánh nhau máu chiến thế nào rồi, đánh anh cậu chẳng phải nhẹ nhàng sao?”
Nói xong, cậu nheo mắt nhiệt tình mời mọc: “Nếu cậu không tin, có thể thử xem.”
“…”
Trình Siêu ngây thơ chớp chớp mắt.
Nhớ lại hình ảnh “xuất sắc” tối hôm đó, vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành sợ hãi.
Lập tức không nói thêm lời nào.“À, cái đó, bài tập sau giờ học của tôi còn chưa làm xong, tôi đi thư phòng đây!
Tạm biệt!”
Tống Ải nhìn bóng dáng cậu ta chạy như bay, thấy vui vẻ một chút.Trêu chọc tên ngốc này cũng hay ho phết.Vui vẻ rồi nhưng lại không cười nổi.Ch//ết tiệt, Lục Đình Vân có khi nào cũng nhìn cậu như vậy không??Mặc dù đã hoàn toàn không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ dựa vào hồi ức lần đầu tiên cưỡng ép Lục Đình Vân, cũng có thể đoán được hôm qua cậu đã mất mặt đến mức nào!Tống Ải suy đoán miên man một lúc, chưa đầy hai phút, vành tai đã đỏ bừng.
Cuối cùng thực sự không còn mặt mũi để nghĩ tiếp, cậu uống hết ngụm Coca còn lại, quay người chạy lên lầu.Hành lang lầu hai dài, rải rác vài cánh cửa phòng, bao gồm phòng ngủ của cậu và Lục Đình Vân, phòng sách, phòng thay đồ, v.v., và hai phòng khách trống.
Tầng 3 cũng có vài phòng, chuyên dành cho những vị khách như Trình Siêu.Nhưng Tống Ải ở nhà họ Lục hơn nửa năm, vẫn chưa thấy bất kỳ vị khách nào thực sự sử dụng những phòng đó.Phòng ngủ của Tống Ải nằm kẹp ở giữa, thế nên chắc chắn phải đi qua phòng của Lục Đình Vân.Thông thường, Tống Ải sẽ không bao giờ nhìn về phía cánh cửa đó, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười.
Nhưng lần này, không biết là vì chột dạ hay vì lý do gì, cậu không chỉ nhìn, mà còn nhìn vài lần.Cửa phòng Lục Đình Vân không đóng hẳn, để lại một khe hở nhỏ, lộ ra ánh sáng mờ ảo bên trong.
Ánh sáng này rất kỳ lạ, dường như tự mang vẻ thần bí, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn vào.…Cũng không biết hắn đang làm việc hay đã ngủ rồi.Tống Ải rũ mắt nghĩ, đột nhiên giật mình vì những suy nghĩ đó.
Gặp quỷ, Lục Đình Vân ngủ hay chưa thì liên quan gì đến cậu chứ!Vội vàng lắc đầu, dịch chuyển tức thời vào phòng ngủ.Cậu nhanh chóng tắm rửa, thay bộ đồ ngủ thoải mái in hình cá mập con.
Vừa tắt đèn, định nằm trên giường chơi điện thoại một lát thì cửa phòng bỗng nhiên bị gõ.Muộn thế này, ai gõ cửa?Tống Ải ban đầu nghĩ là quản gia Ngô nên không phòng bị mà mở rộng cửa.
Kết quả, cậu nhìn thấy một bức tường thịt rắn chắc.Cậu chỉ mất 0 giây để nhận ra đó là ai.Sau đó dùng 0,1 giây để đóng cửa lại, chỉ còn một khe hở.Lục Đình Vân mặc đồ ngủ thoải mái, dưới ánh đèn hành lang, vẻ mặt có chút tối tăm, nhưng sắc mặt vẫn bình thản như thường.Tống Ải không rõ lý do, chống cửa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Đình Vân gật đầu, ánh mắt lướt qua cổ áo rộng thùng thình của vợ một lát, rồi nhanh chóng giải thích lý do: “Trong khoảng thời gian này, e rằng chúng ta phải ngủ cùng một phòng.”
Giọng hắn quá đỗi bình tĩnh, khiến Tống Ải mất một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.“…Anh có biết anh đang nói gì không??”
So với Tống Ải hơi kích động, cảm xúc của Lục Đình Vân bình thản hơn nhiều, thậm chí còn có chút hiển nhiên: “Trình Siêu đang ở đây.”
“Rồi sao?”
“Nếu để nó thấy chúng ta ngủ riêng phòng, e là sẽ nghĩ nhiều.
Trước đây em bị thương ở eo, không ngủ cùng tôi còn có thể giải thích được, nhưng giờ em đã khỏi rồi.”
“…”
Tống Ải không hiểu lắm: “Cậu ấy nghĩ nhiều thì sẽ thế nào?”
Lục Đình Vân rũ mắt phân tích: “Không chắc chắn, nhưng hậu quả tệ nhất có thể là sẽ vô tình tiết lộ cho mẹ Trình Siêu, tức là cô của tôi, một người rất thích buôn chuyện.
Cô ấy là người không bao giờ giữ được bí mật.
Đến lúc đó, một đồn mười, mười đồn trăm, chuyện chúng ta kết hôn theo hợp đồng…”
Lục Đình Vân không nói tiếp, nhưng Tống Ải cũng đại khái hiểu.Trước đây, người ngoài chỉ biết nhà họ Tống đã “leo” lên nhà họ Lục, nhưng không biết Tống Ải và Lục Đình Vân đã ký hợp đồng bí mật, càng không biết cái gọi là “thời hạn ba năm”.Chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không hề nhỏ.Mặc dù thủ đoạn liên hôn của nhà họ Tống không quang minh, nhưng mối quan hệ với nhà họ Lục là thật.
Người ngoài dù có khinh thường cũng sẽ nể mặt nhà họ Lục và những lợi ích liên quan mà nể mặt nhà họ Tống.Nhưng nếu bên ngoài biết cuộc hôn nhân này không bền vững, thì rất có thể mọi chuyện sẽ xoay chiều.Nhưng những người trong nhà họ Lục cũng phải giấu sao?Tống Ải hơi khó hiểu: “Trình Siêu vẫn luôn không biết chúng ta kết hôn theo hợp đồng?”
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, Lục Đình Vân gật đầu, rồi giải thích một cách mập mờ: “Đây là ý của bà nội và cha tôi.
Nhà họ Lục… không đồng lòng như vẻ bề ngoài.”
Nhà hào môn luôn biến động, mỗi người một tâm tư.
Quan hệ gia đình của Tống Ải đơn giản, tuy không trải qua sóng gió, nhưng sống trong đó ít nhiều cũng có thể hiểu được một vài điều.Cậu chợt nhận ra, thầm nghĩ hóa ra Trình Siêu vẫn luôn nghĩ Lục Đình Vân hoàn toàn thua trong tay cậu, thảo nào trước đây lại có ác ý lớn như vậy.Nhưng biết rõ những điều này, không có nghĩa là cậu sẽ tùy tiện cho Lục Đình Vân vào.“Không phải chỉ có cách đó.”
Mắt Tống Ải đảo tròn, lập tức nghĩ ra một cách: “Ví dụ như, anh có thể nói với cậu ấy… anh sức khỏe không tốt, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng, nên trong khoảng thời gian này đều phải ngủ một mình.”
Lục Đình Vân hỏi: “Nếu Trình Siêu hỏi tôi bị bệnh gì?”
Chuyện này cũng phải để cậu nghĩ sao?Tống Ải “chậc” một tiếng: “Bệnh nặng bệnh nhẹ có cả đống, anh cứ nói đại một cái chẳng phải xong rồi sao?”
Lục Đình Vân khẽ cười: “Tôi nghĩ em đã lạc trọng tâm rồi.
Chuyện này không phải qua loa là giải quyết được.
Chỉ cần Trình Siêu nhận ra chúng ta ngủ riêng phòng, thì có thể tiết lộ cho người khác, và tồn tại những rủi ro không thể lường trước.”
Tống Ải: “…”
Cậu cảm thấy Lục Đình Vân đang dọa mình, nhưng không có bằng chứng.Mặc dù vậy, đầu gối chống vào cánh cửa vẫn không có dấu hiệu giảm lực.“Tôi nghĩ thêm đã.”
Cậu nói.Lục Đình Vân dường như rất kiên nhẫn: “Cần nghĩ bao lâu?”
Tống Ải thấy phiền, nói qua loa: “Anh đừng quan tâm, tôi có nhịp điệu của riêng mình.”
Lục Đình Vân lại cười đầy ẩn ý: “Em có thể suy nghĩ, nhưng e là không còn nhiều thời gian.
Nếu như…”
Nói được nửa chừng, hắn dường như nghe thấy tiếng động gì đó, nụ cười cứng lại.Vẻ suy tư chuyển thành cười khổ, Lục Đình Vân nói khẽ: “Trình Siêu hình như ra khỏi thư phòng rồi.”
Tống Ải rõ ràng không ý thức được mức độ nghiêm trọng: “Ra thì ra đi.”
Lục Đình Vân nhìn chằm chằm đôi mắt của cậu, nói: “Em quên vị trí thư phòng rồi sao?
Trình Siêu ra ngoài, dù muốn xuống lầu hay về phòng, đều sẽ đi qua đây đầu tiên.”
Nghĩa là, Trình Siêu chắc chắn sẽ thấy cảnh này.Tống Ải: “…”
Tên Trình Siêu này, sớm không ra muộn không ra, cố tình lúc này ra làm gì?!Tống Ải tức đến nghiến răng, không kịp suy nghĩ kỹ tính hợp lý của chuyện này, đã nghe Lục Đình Vân nói thêm một câu: “Trình Siêu hình như đang đi tới.”
Tống Ải mở to mắt, dứt khoát vươn tay.“Xoạt—!!”
“Rầm—!!”
Trong nháy mắt, cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Trời đất quay cuồng, bụi bay lên rồi lại lắng xuống.
Lục Đình Vân vừa nãy còn bị chặn ngoài cửa, giây tiếp theo đã bị “bắt” vào trong.Ánh mắt hắn từ những ngón tay thon dài đang nắm chặt cổ áo hắn, từ từ di chuyển lên gương mặt thanh tú của cậu.
Nhiệt độ cơ thể dường như lại không thể kiểm soát mà tăng vọt.Tống Ải đang ghé vào sau cánh cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.Quả thật có tiếng bước chân, lẫn với sự lanh lợi độc đáo của thiếu niên.
Trong căn biệt thự này không có thiếu niên nào khác ngoài Trình Siêu, cậu ta đích thực đang đi qua đây.Lục Đình Vân không nói dối, hẳn cũng không cố ý trêu chọc cậu.Tống Ải không vui bĩu môi, tai áp sát vào ván cửa, theo bản năng quay đầu lại.
Trong bóng tối mờ ảo, cậu cảm nhận được một ánh mắt nóng rực.Lúc nãy cậu đã tắt đèn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng hắt vào qua cửa sổ để nhìn rõ hình dáng Lục Đình Vân.Không biết có phải vì không gian càng tối, không khí càng đặc quánh không, mà lúc này, Lục Đình Vân dường như có một sức hút bí ẩn khó tả.Thật kỳ lạ.Sau một khoảnh khắc giằng co, Lục Đình Vân phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Em định giữ tôi như thế này đến bao giờ?”
Giọng hắn không có chút trách cứ nào, ngược lại ẩn chứa một chút… vui sướng khó hiểu.Tống Ải chớp mắt, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang nắm chặt cổ áo Lục Đình Vân.“…”
Cậu không nói gì, buông tay.
Gương mặt ửng hồng vì bối rối.Tất cả là do tình huống khẩn cấp vừa rồi!Trên mặt Lục Đình Vân không có chút tức giận nào vì cổ áo bị nắm nhăn nhúm.
Ngược lại, hắn ung dung hỏi: “Tôi ngủ ở đâu?”
“…”
Mặt Tống Ải càng đỏ hơn.Cậu vốn định nói là tùy tiện, nhưng sau đó mới chợt nhận ra có gì đó không đúng…
Khoan đã.Trình Siêu đi qua thì đi qua đi, dù có nhìn thấy Lục Đình Vân bị Tống Ải chặn ngoài cửa không cho vào, thì cũng có thể giải thích là hai người giận dỗi nhau.
Vợ chồng son cãi nhau thì bình thường thôi mà, sao có thể khiến Trình Siêu nghi ngờ họ ngủ riêng phòng chứ?Đầu óc Tống Ải luôn nhanh nhạy.
Chỉ trong vài giây, cậu đã sắp xếp lại suy nghĩ, ngẩng đầu chất vấn: “Anh lừa tôi?”
Đáy mắt Lục Đình Vân hiện lên vẻ vô tội: “Không có.”
“Sao lại không có?”
Tống Ải cố gắng lý luận: “Vừa rồi không phải anh cố ý nói với tôi, Trình Siêu sắp ra khỏi phòng sách, làm tôi trong lúc cấp bách mới thả anh vào à?”
“Sửa lại một chút,” Lục Đình Vân mím môi, từ tốn nói: “Không phải thả tôi vào, mà là, bắt tôi vào.”
Nói cách khác, hắn bị bắt vào.“…”
Tống Ải lập tức đuối lý, sửa lời: “Được rồi, coi như tôi hiểu nhầm.
Nếu hiểu lầm đã được giải quyết, tôi vẫn chưa suy nghĩ xong, anh có thể đi ra ngoài lại được không?”
Lần này Lục Đình Vân không nói gì, cúi đầu nhìn xuống.Tống Ải tuy không nhìn rõ mặt hắn, nhưng đôi mắt trong suốt như pha lê của hắn dưới ánh trăng, dường như ẩn chứa một sự long lanh, mờ ảo, tạo cho người ta ảo giác như hắn đang bị ấm ức, như đang âm thầm lên án: “Nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?”
Một giây, hai giây, ba giây…Chưa đầy nửa phút, Tống Ải chịu thua: “Được được được, dù sao đây là nhà anh, anh muốn ngủ đâu thì ngủ đó đi.”
Nói xong, cậu quay người “cạch” một cái, bật đèn lên.Toàn cảnh căn phòng hiện ra rõ mồn một.Lục Đình Vân liếc mắt một vòng, cuối cùng dừng lại vài giây trên chiếc giường chiếm diện tích lớn nhất.Tống Ải hẳn không có thói quen dọn giường.
Ga trải giường vẫn còn lưu lại dấu vết của đêm qua, ngay cả nếp nhăn cũng được giữ nguyên vẹn.Tống Ải nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức trở nên lúng túng.Nhưng sự lúng túng này chủ yếu đến từ sự chột dạ.Ai bảo cậu uống quá nhiều mà chèn ép người ta đến hai lần.“Khụ.”
Để chuyển hướng sự chú ý, Tống Ải chỉ vào chiếc sofa góc phòng, cảnh cáo: “Đó là chỗ ngủ của anh.
Tối đừng có làm bậy, tôi bị đánh thức sẽ đánh người đấy.”
Lục Đình Vân không có ý kiến gì: “Được.
Có chăn không?”
“Không có.”
Tống Ải nói.
Tủ quần áo của cậu đã bị đủ loại quần áo nhét đầy, chăn cũng không thể cất vừa.
Mấy tháng trước cậu đã nhờ người giúp việc chuyển sang phòng khác.“Vậy không phải có một tấm thảm kia sao?
Đủ cho anh dùng.”
Lục Đình Vân gật đầu, quả thực ngoan ngoãn đến bất ngờ, thậm chí còn nhấc chân đi về phía chiếc sofa đó.Tống Ải rõ ràng vẫn chưa quen với thái độ tuân thủ của hắn.
Cậu đứng ch//ết trân tại chỗ như đang tập quân sự nửa ngày, mới lấy lại được quyền kiểm soát chân tay.
Vốn dĩ cậu đã định đi ngủ, các bước vệ sinh cá nhân đã hoàn thành xong xuôi.
Giờ không còn việc gì khác, cậu dứt khoát tắt đèn, trèo lên giường.Vì đã từng có kinh nghiệm "cùng chung một mái nhà, mỗi người một nẻo" với Lục Đình Vân, lần này cậu cũng thích nghi khá tốt, chuyên tâm chơi điện thoại.Lục Đình Vân nằm trên sofa sột soạt vài phút, cũng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.Hai người ăn ý không nói gì, dần dần chìm vào giấc ngủ.Trong không gian hẹp và tối, chỉ còn lại hơi thở của nhau.Cho đến rạng sáng.Tống Ải trở mình, trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy như có một vật gì đó cứng cộm vào mình.Cậu hiếm khi ngủ quá sâu, đặc biệt là khi tiềm thức vẫn còn nhớ trong phòng có “người lạ”.
Vì thế, mí mắt cậu giãy dụa không mấy chốc, liền mở ra —Trong tầm nhìn mờ ảo, cậu nhìn thấy gương mặt của Lục Đình Vân.