Chương 13“Được chưa?”
Chưa đầy hai giây, Tống Ải đã sốt ruột hỏi.Cậu không biết rằng, ánh mắt Lục Đình Vân lúc này đang dừng lại ở vị trí mềm mại, đầy đặn nhất phía dưới lưng cậu.Nếu cậu biết, chắc chắn cả người sẽ đỏ ửng.Lục Đình Vân dỗ dành, “Đợi chút, lưng em dài như vậy mà.”
Xét cho cùng, cậu cũng cao đến 1 mét 8 rồi.Tống Ải nghĩ thầm, Lục Đình Vân còn cao hơn mình cả một cái đầu, vậy chẳng phải lưng hắn càng dài hơn sao?
Cậu ngượng ngùng cựa quậy, “Nhìn một cái là được rồi, cứ cọ qua cọ lại…”
Cậu thậm chí có thể cảm nhận được đầu ngón tay Lục Đình Vân, khiến vùng xương sống đó vừa ngứa vừa nóng.Lục Đình Vân ch//ết tiệt.
Tống Ải nghiến răng thầm rủa.May mà luồng điện đó không kéo dài quá lâu.Lục Đình Vân nhanh chóng rút tay về.Mấy số đo tiếp theo cũng được lấy rất nhanh.Vì cách lớp quần áo, Tống Ải chẳng cảm nhận được gì nhiều.Cuối cùng, việc đo đạc kết thúc bằng số đo chiều cao.Lục Đình Vân thong thả cuộn thước dây lại, tuyên bố nhiệm vụ tối nay đã hoàn thành, “Được rồi.
Em có thể đi làm việc khác.”
Tống Ải nhìn thước dây, tai bỗng chốc ửng đỏ, cứ như vừa nhìn thấy một dụng cụ đặc biệt không nên thấy.Cậu lập tức dời tầm mắt, đánh trống lảng, “Anh không cần ghi lại sao?”
Lục Đình Vân đáp, “Không cần.”
Tống Ải hỏi, “Vì sao?”
Lục Đình Vân cụp mắt, nhàn nhạt nói, “Tôi nhớ được.”
Vai rộng 45, eo 65, mông 90…Một dãy số đơn giản như vậy, với Lục Đình Vân mà nói, dễ như trở bàn tay.Được rồi.Học bá đúng là quá lợi hại.Tống Ải không nhiều lời, cất bước rời đi.Cậu chỉ mải chạy về phía cầu thang mà không chú ý tới phía sau, Lục Đình Vân đưa ngón tay từng chạm vào xương sống cậu lên chóp mũi, chậm rãi hít hà, như cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không thể ngăn lại.Cuối cùng, tham lam hít lấy một chút hương thơm.--Tống Ải mặc bộ vest được đặt may gấp, đi đi lại lại trước gương.Đây là lần đầu tiên cậu mặc một bộ vest vừa vặn và trang trọng đến thế.
Lần làm giấy đăng ký kết hôn với Lục Đình Vân cũng có mặc, nhưng là do mẹ Tống ép.Lúc đó mẹ Tống nói, “Hoặc là một bộ vest, hoặc là một cái quần lót.”
Thế nhưng bộ vest đó là mua tạm, Tống Ải vốn gầy, khung xương nhỏ hơn so với những người đàn ông có chiều cao tương đương, nên mặc vào không vừa vặn.
Thậm chí hơi buồn cười, giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn vậy.Tống Ải vốn chẳng thích kiểu vest cứng nhắc, vô vị, sau lần đó lại càng ghét hơn.Không ngờ rằng lần này đặt may gấp, mặc lên lại…
đẹp trai đến vậy.
Cả người toát lên vẻ bảnh bao, đứng đắn.Đúng là đồ đặt may có khác.Ngoài cửa, quản gia Ngô gõ cửa, “Tiểu tiên sinh, xe đã đợi dưới lầu, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi, xong rồi.”
Tống Ải giật mạnh cà vạt, vội vàng mở cửa bước ra.Quản gia Ngô sững sờ khi nhìn thấy cậu.“Tiểu tiên sinh, hôm nay cậu…”
Tống Ải đỏ mặt, cậu nghĩ quản gia Ngô thấy mình ăn mặc kỳ lạ, giống như một đứa trẻ thử quần áo mới, bèn lúng túng nói, “Sao vậy chú?
Trông có kỳ lắm không?”
“Không có.”
Quản gia Ngô mỉm cười, “Tôi định nói, hôm nay cậu trông rất tinh anh, vô cùng đẹp trai.”
Tinh anh?Tống Ải khẽ ngẩn người.Đây là lần đầu tiên có người nhận xét về cậu như vậy.Cậu nhớ hồi tiểu học, vì thường xuyên đến muộn và luộm thuộm, chú bảo vệ ở cổng trường rất thích gọi cậu là “nhóc luộm thuộm”.Không ngờ sau nhiều năm như vậy, lại có người nói cậu “trông rất tinh anh”.Tống Ải ngượng ngùng đảo mắt, suy nghĩ cách đáp lời, cuối cùng lễ phép nói, “…Cảm ơn.”
Hai người cùng đi xuống lầu.Lục Đình Vân đã đợi sẵn ở cửa.
Khác với bộ vest trắng của Tống Ải, bộ của hắn là màu đen, phong cách chững chạc, tổng thể trông trầm ổn, tao nhã nhưng đầy khí chất.Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tống Ải đã thầm nghĩ – lát nữa mình phải cố gắng đừng đứng gần Lục Đình Vân, nếu không sẽ tạo nên sự đối lập quá rõ ràng.“Có thể xuất phát rồi, tiên sinh.”
Quản gia Ngô nói.Lục Đình Vân không đáp lời, cũng không gật đầu, hắn chỉ chăm chú đánh giá Tống Ải từ trên xuống dưới một lúc, rồi bình thản nói, “Đợi chút.”
Lại đợi sao?Tống Ải nghĩ thầm, người này sao mà lề mề thế?
Hóa ra không phải hắn đính hôn nên hắn không vội đúng không.Nhưng cậu còn chưa kịp mắng xong, Lục Đình Vân đã tiến về phía cậu.Tống Ải: “???”
Cậu theo bản năng muốn lùi lại một bước lớn, nhưng cảm thấy làm vậy thì có vẻ mất mặt.
Lục Đình Vân đến thì cứ đến, lẽ nào hắn còn ám sát cậu sao?Đứng yên là biểu hiện của người can đảm.Giữ vững suy nghĩ này, Tống Ải không hề nhúc nhích.Lục Đình Vân quả nhiên không ám sát cậu, chỉ đưa tay rút cà vạt trước ngực cậu ra, nhẹ giọng nói, “Cà vạt của em buộc không đúng cách.”
Tống Ải ngây người chớp mắt.Cậu quả thực không biết buộc, chỉ tìm một video học lỏm.“Một phút dạy bạn cách thắt cà vạt đúng chuẩn, có thể tự mình làm được dễ dàng khi đứng trước gương.”
Nếu không phải Lục Đình Vân chỉ ra, cậu còn tưởng mình có thiên phú.“Xin lỗi, tiên sinh, tiểu tiên sinh.”
Quản gia Ngô lập tức đứng ra nhận trách nhiệm, “Tôi đã không phát hiện sớm hơn.”
“Không trách chú đâu.”
Lục Đình Vân cụp mi mắt, khi nói lời này, hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả lên mặt Tống Ải, khiến cơ mặt cậu cứng lại.Lục Đình Vân thao tác nhẹ nhàng nhưng lại nhanh gọn, thành thạo thắt lại cà vạt.
Sau khi thắt xong, hắn hài lòng vỗ vỗ.Cứ như đang trêu đùa… một đứa trẻ được mặc quần áo mới?“Xong rồi.”
Tống Ải nghe vậy cúi đầu nhìn, quả nhiên trông gọn gàng, đẹp mắt hơn hẳn.…Đỉnh thật.Xem ra Lục Đình Vân ngày nào cũng mặc vest, không phải là vô ích.Trời đã không còn sớm, chỉ còn hơn 40 phút nữa là đến giờ ghi trên thiệp mời, nhưng vẫn kịp.Khi hai người xuống xe vừa đúng 6 giờ, sóng vai đi về phía sảnh chính ở tầng một, vừa lúc gặp con gái nhà họ Thẩm đang khoác tay vị hôn phu đi về phía cửa.Lục Đình Vân bỗng nhiên nói, “Khoác tay tôi.”
Hả?
Từ “khoác” nào cơ?Tống Ải suýt nữa hiểu nhầm, cúi đầu nhìn thấy Lục Đình Vân đã sớm đưa tay ra, mới hậu tri hậu giác nhận ra là “khoác”.Cậu có chút xấu hổ, “Nhất định phải thế sao?”
“Ừ.”
Giọng Lục Đình Vân rất bình thản nhưng cũng không cho phép phản đối, “Như vậy sẽ khiến chúng ta trông thật ân ái.”
Tống Ải: “…Không phải cứ gia đình hòa thuận là được sao?
Sao còn phải thể hiện ân ái?”
Lục Đình Vân hiển nhiên: “Không ân ái thì làm sao hòa thuận?”
“Thế ... cũng không thấy đâu.”
Nói thì nói vậy, Tống Ải vẫn cam chịu đưa tay, luồn vào khuỷu tay của Lục Đình Vân.Hai người “thân mật khăng khít” bước vào.Con gái nhà họ Thẩm, Thẩm Nhân, và Lục Đình Vân từng là bạn học đại học, từng chung một câu lạc bộ.
Dù sau khi tốt nghiệp không còn liên lạc, nhưng cũng coi như quen mặt.Hai người đối diện nhau và gật đầu chào hỏi.
Lục Đình Vân đưa thiệp mời và quà, rồi dẫn Tống Ải đi vào.Dù chỉ là tiệc đính hôn, nhưng địa vị của nhà họ Thẩm ở thành phố J rất lớn.
Mặc dù gia thế của nhà trai không mấy nổi bật, nhưng tiệc đính hôn lần này vẫn có quy mô không nhỏ.
Điều này có thể thấy rõ qua tấm thảm đỏ trải dài từ sâu trong đại sảnh ra đến tận lối đi bộ bên ngoài.Cả khách sạn đều được nhà họ Thẩm bao trọn.
Vì vậy, ngoài những khách mời đến dự tiệc, không có bất kỳ khách hàng nào khác.Tống Ải lơ đãng khoác tay Lục Đình Vân, đánh giá một vòng bố cục sảnh khách sạn, cảm thán, “Nhà họ Thẩm này cũng chịu chơi thật, đính hôn thôi mà đã… làm lớn thế này, đến lúc kết hôn chẳng phải còn khoa trương hơn sao?”
Lục Đình Vân kiên nhẫn giải thích, “Ông Thẩm chỉ có một người con gái, lại là con gái lúc lớn tuổi mới có, đương nhiên sẽ vô cùng cưng chiều.”
Tống Ải đảo mắt, không nói gì thêm.Đi một lúc, vì bước chân không đều, khoảng cách giữa hai người dần có xu hướng giãn ra.Lục Đình Vân nhạy bén nhận ra, cố tình dừng lại một chút, khi bước tiếp, hắn đã giữ được tần suất đi song hành cùng Tống Ải, cánh tay hai người vì thế cũng dính vào nhau chặt chẽ hơn.Tống Ải lại không chú ý đến những điều này, chỉ chăm chăm tìm xem có người bạn nào quen mặt không.Lần này nhà họ Thẩm chắc chắn đã mời rất nhiều người, nếu không cũng sẽ không mời cả nhà họ Lục vốn không thân thiết.
Quả nhiên, không lâu sau, cậu đã nhìn thấy một người ở vị trí cách 50 mét phía trước bên trái –Vương Thụy Cảnh.Cậu ta cũng mặc vest giống Tống Ải, nhưng màu xám đậm, có chút tối, khiến cả người trông chững chạc hơn hẳn.Vì người đông, Tống Ải không đến chào hỏi.Khách mời còn chưa đến đông đủ, lúc này đúng là thời cơ tuyệt vời để giới kinh doanh giao tiếp.
Vừa vào chưa đến mười phút, đã có năm sáu người đến chạm ly với Lục Đình Vân.Tống Ải đứng bên cạnh lắng nghe bọn họ nói chuyện phiếm về thương mại, lười nhúc nhích...…
Cậu giống như một bình hoa im lặng nhưng tuyệt đẹp.Cũng may, những người này cũng chẳng thèm nhìn cậu.
Giới kinh doanh vốn nhỏ bé như vậy, dù nhà họ Tống có giải thích với bên ngoài như thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật dùng con trai đổi lấy đầu tư.
Bọn họ muốn kết giao với nhà họ Lục, nhưng không có nghĩa là bọn họ xem trọng nhà họ Tống.Tuy nhiên, Tống Ải cũng chẳng để tâm, vừa hay đỡ tốn nước bọt.Cậu chỉ thèm ly champagne trên khay của người phục vụ…Nếu ban đầu không chú ý đến thì không sao, đằng này mấy người phục vụ cứ cầm khay đi đi lại lại, thật sự rất khó làm lơ.Đến khi ly champagne thứ tám bay qua trước mắt, Tống Ải cuối cùng cũng không nhịn được nuốt nước miếng.“Muốn uống thì cứ uống.”
Giọng Lục Đình Vân bất ngờ vang lên bên tai.Tống Ải nghe vậy quay đầu, phát hiện mặt Lục Đình Vân gần đến mức chóp mũi hai người gần như chạm nhau.Người này đến gần từ lúc nào vậy?!Tống Ải sợ đến mức vội lùi lại một bước, như thể sợ người khác biết bọn họ là quan hệ vợ chồng.Lục Đình Vân nhíu mày, như là không hài lòng với sự xa cách của cậu, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản, đứng thẳng người rồi nhàn nhạt nói, “Uống say tôi sẽ đưa em về.”
Kết quả của hai lần uống say trước đó vẫn còn rõ mồn một.Tống Ải nhớ lại lần đầu tiên uống say đã trèo lên giường Lục Đình Vân, mặt không khỏi đỏ bừng…
Không được không được, loại sai lầm này tuyệt đối không thể để xảy ra lần thứ hai!Rượu này, cậu nói bỏ là bỏ!“…
Ai cần anh đưa.”
Để chứng minh quyết tâm của mình, Tống Ải dứt khoát quay đầu, tùy tiện gọi một người phục vụ, “Chào anh, phiền anh lấy cho tôi một ly nước ngọt, cảm ơn.”
Ở chung với người lịch thiệp lâu rồi, cậu cũng học được cách dùng từ lễ phép.Lục Đình Vân: “…”
Người phục vụ hơi ngây người.
Ngoài mấy đứa trẻ được người lớn dắt đến, thanh niên xinh đẹp trước mắt này là người lớn đầu tiên đưa ra yêu cầu như vậy.Theo thói quen nghề nghiệp, người phục vụ vẫn hỏi, “Cụ thể là loại nước ngọt nào thưa cậu?”
Tống Ải lắc đầu, “Không cần, chỉ cần không có cồn là được.”
Người phục vụ, “Được.”
Không lâu sau, người phục vụ quay lại, trên tay cầm một chai nước ngọt màu cam, là loại chai thủy tinh, trên đó thậm chí còn dán một miếng sticker hình mèo con đáng yêu.“Thưa cậu, đây là nước ngọt cậu muốn, Fant*a được chứ?”
Tống Ải vội vàng nhận lấy, “Được, được.”
Cậu vừa cắn ống hút trên chai, hút một hơi mạnh, thấm vào đầu lưỡi, vừa đắc ý nhìn về phía Lục Đình Vân, ánh mắt tràn ngập vẻ khiêu khích.…
Giống như một chú cún con.Lục Đình Vân nhìn chằm chằm gương mặt tràn đầy collagen của cậu, ý nghĩ theo bản năng là –Trông thật dễ ‘đánh úp’.
Muốn ‘đánh úp’ quá.“A, Lục tổng!
Lâu lắm không gặp, lâu lắm không gặp…”
Lại có người đến chào hỏi.Lục Đình Vân lúc này mới dời tầm mắt, bắt đầu xã giao.
Hai người trò chuyện qua lại, từ buổi tiệc đến công việc, rồi đến xu thế phát triển…
Có thể nói là trò chuyện rất ăn ý.Mặc dù cùng là con độc nhất, nhưng thân phận “người thừa kế duy nhất” của Lục Đình Vân có thể nói là danh xứng với thực, “hàm lượng vàng” cực cao.
Hắn có thể tùy thời tiến vào trạng thái làm việc, nghiêm túc, cụ thể chu đáo, tầm nhìn xa rộng, quan điểm độc đáo…
Tất cả những từ ngữ hình dung tinh anh đều có thể dùng để nói về hắn, hơn nữa hắn còn xuất sắc hơn cả những người tài bình thường.Tống Ải đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, răng nanh thỉnh thoảng cắn ống hút.Cậu không thể xen vào lời nào, chỉ có thể uống nước ngọt, cho đến khi chai thủy tinh dần cạn đáy, người kia mới rời đi.Tống Ải đang định xin thêm một ly, để khỏi phải cầm chai rỗng đi lung tung mất mặt, thì nghe thấy Lục Đình Vân nói, “Không cần lúc nào cũng ở cùng tôi, em có thể đi dạo một mình.”
Tống Ải ngạc nhiên nhìn hắn.“Không phải nói phải để lại ấn tượng gia đình hòa thuận cho ông Thẩm sao?”
Lục Đình Vân cụp mắt, nhìn vào cánh tay đang dính sát vào nhau của hai người, trong mắt xẹt qua một tia không nỡ, nhưng vẫn nói, “Thời gian dài như vậy, hẳn là cũng đủ để lại ấn tượng rồi.”
Nghe được lời này, Tống Ải không chút do dự, lập tức rút tay ra.
Cậu đã sớm muốn chuồn rồi, không đợi Lục Đình Vân dặn dò, thậm chí một câu “Lát nữa gặp” cũng không có, người đã đi xa 3 mét.Bước chân nhanh như lướt trên dầu vậy.Lục Đình Vân cứ vậy nhìn theo vợ mình đi xa, cuối cùng cậu biến thành một cái bóng mờ, biến mất ở chỗ rẽ của đại sảnh, hắn mới trầm tư thu hồi tầm mắt.Tống Ải trốn vào một hành lang, mở cửa sổ hít thở một chút, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau đó nhắn tin cho Vương Thụy Cảnh, gọi cậu ta ra nói chuyện phiếm.Không lâu sau, Vương Thụy Cảnh đã đến.Vừa mở miệng đã lộ bản tính độc mồm, “Không cần đi cùng chồng cậu xã giao sao?”
“…
Đừng nói nữa.”
Tống Ải oán hận nhấp một ngụm Fant*a, chuyển chủ đề, “Sao lần này cậu cũng tới?
Nhà họ Vương có qua lại với nhà họ Thẩm sao?”
Vương Thụy Cảnh đáp, “Không phải nhà họ Thẩm.
Chúng tôi là khách của nhà trai.”
Tống Ải, “Nhà trai?”
Nhắc đến vị hôn phu của con gái nhà họ Thẩm, Tống Ải chợt nhớ lại lúc vừa vào cửa cùng Lục Đình Vân, cậu thật sự đã vô tình liếc mắt nhìn người này một cái.Không thể nói là có gì sai, nhưng cảm giác ánh mắt của đối phương… kỳ lạ.“Ừ.”
Vương Thụy Cảnh gật đầu, “Vị hôn phu của con gái nhà họ Thẩm tên là Chung Thiếu Hiên, là con trai của một người chị họ của cha tôi, xem như em họ tôi đi.
Ba mẹ Chung Thiếu Hiên mất sớm, lại không có mấy người thân thiết, vừa hay cha tôi ở thành phố J nên đã mời cả nhà tôi đến để giữ thể diện…
Mẹ tôi không khỏe nên không đến.”
Tống Ải không có hứng thú tìm hiểu thêm, liền qua loa “À” một tiếng.“...đúng rồi.”
Vương Thụy Cảnh bỗng nhớ đến một người, “Hôm nay còn có người này cũng đến, không biết cậu có nhìn thấy không.”
Tống Ải có dự cảm không lành, nhíu mày hỏi, “Ai?”
“Chu Ký Bạch.”
Vương Thụy Cảnh vừa dứt lời, ở một đầu khác của hành lang liền xuất hiện một thân ảnh với mái tóc đỏ rực.