Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNCsBZGShPVpSGvcaW6ds0vmeVq8oRX9_uMYdZlkgbU5LU2AqVx5adzLilPKzobZJOmNG7kuFnP30A-JWwXEHd6cJ1PsNHG2GSZdiabvpYsJNi0tXpLHQRaCZaSCWlKzXSCRDh-vH7ciyrnuwKOo6yo=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta từng nằm mộng, mộng thấy phu quân sau khi xuất chinh trở về, trong tay ôm một đứa nhỏ, giao cho ta nuôi dưỡng.



Vốn thành thân đã nhiều năm, chẳng có con nối dõi, ta bèn xem hài tử ấy như cốt nhục của mình, tận tâm chăm sóc, hết lòng yêu thương.



Thế nhưng đến khi đứa trẻ ấy công thành danh toại, hắn lại ban cho ta một chén thuốc độc, đoạn tuyệt sinh mệnh.



Hắn nói:



“Nếu ngươi không chết, thì mẫu thân của ta vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất lưu lạc bên ngoài.”



Ta giật mình tỉnh giấc, may thay chỉ là một giấc mộng.



Nào ngờ phu quân vừa hồi kinh thật sự ôm về một đứa trẻ, thản nhiên giao đứa trẻ cho ta toàn lực nuôi nấng.



Được thôi.



Hài tử này, ta sẽ nuôi dưỡng.



Nó không thích đọc sách? Vậy thì thôi, nam nhi không có tài cũng là một loại đức.



Nó chỉ thích ăn thịt cá? Vậy thì cứ ăn, trở thành một kẻ mập mạp cũng chẳng sao.



Ngược lại ta muốn xem thử, nếu không nghiêm khắc giáo dưỡng như trong mộng, liệu nó có thể trở thành trọng thần tay nắm quyền lớn trong triều nữa hay không?​
 
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Chương 1: Chương 1



Ta từng nằm mộng, mộng thấy phu quân sau khi xuất chinh trở về, trong tay ôm một đứa nhỏ, giao cho ta nuôi dưỡng.

Vốn thành thân đã nhiều năm, chẳng có con nối dõi, ta bèn xem hài tử ấy như cốt nhục của mình, tận tâm chăm sóc, hết lòng yêu thương.

Thế nhưng đến khi đứa trẻ ấy công thành danh toại, hắn lại ban cho ta một chén thuốc độc, đoạn tuyệt sinh mệnh.

Hắn nói:

“Nếu ngươi không chết, thì mẫu thân của ta vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất lưu lạc bên ngoài.”

Ta giật mình tỉnh giấc, may thay chỉ là một giấc mộng.

Nào ngờ phu quân vừa hồi kinh thật sự ôm về một đứa trẻ, thản nhiên giao đứa trẻ cho ta toàn lực nuôi nấng.

Được thôi.

Hài tử này, ta sẽ nuôi dưỡng.

Nó không thích đọc sách? Vậy thì thôi, nam nhi không có tài cũng là một loại đức.

Nó chỉ thích ăn thịt cá? Vậy thì cứ ăn, trở thành một kẻ mập mạp cũng chẳng sao.

Ngược lại ta muốn xem thử, nếu không nghiêm khắc giáo dưỡng như trong mộng, liệu nó có thể trở thành trọng thần tay nắm quyền lớn trong triều nữa hay không?

Chương 1:

Phu quân ta – Lục Chính Đình – xuất chinh bảy năm, cuối cùng cũng trở về.

Bảy năm không gặp, hắn vẫn tuấn tú như xưa, khiến lòng ta không khỏi rung động.

Nhưng hắn không hề chạy ngay đến bên ta, mà lại từ trong xe ngựa bế ra một đứa bé.

Hắn nói:

“Uyển Uyển, đứa trẻ này vừa sinh ra thì mẹ đã mất.

Phụ thân nó là người đã vì ta mà đỡ một nhát kiếm trên chiến trường, trước khi c.h.ế.t còn nhờ ta chăm sóc cho đứa con duy nhất này.”

“Uyển Uyển, chúng ta hãy coi đứa bé này như con ruột mà nuôi nấng. Ta đã đặt tên cho nó là Lục An Kiệt.”

Nếu như không phải vì một tháng trước ta đã mơ thấy cơn ác mộng kia, ta nhất định sẽ tin từng lời hắn nói.

Trong mộng, ta nuôi Lục An Kiệt như con ruột, dốc hết tâm huyết bồi dưỡng hắn thành trọng thần trong triều.

Thế mà sau khi hắn thành danh, lại nhốt ta vào một hầm tối ẩm thấp.

Hắn sai người chặt đứt gân tay gân chân của ta, ngày ngày đánh đập, cho ăn cơm thiu, hành hạ ta đến nỗi người chẳng ra người, ma chẳng ra ma.

Cuối cùng còn bắt ta uống một chén thuốc độc.

Hắn lạnh lùng nói:

“Nếu ngươi không chết, mẫu thân ta vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất không thể thấy ánh mặt trời.”

“Chỉ khi ngươi c.h.ế.t đi, bà ấy mới có thể đường đường chính chính trở thành một Cáo Mệnh phu nhân tôn quý vô song.”

Lúc ấy, Lục Chính Đình và Tần Kiều Kiều cùng xuất hiện trước mặt ta—mười ngón tay họ siết chặt lấy nhau, mà trên người nàng ta lại khoác nghiêm trang triều phục Cáo Mệnh rực rỡ.

Ta giận đến nghẹn lời, ánh mắt đau đớn nhìn hắn, chất vấn:

“Lục Chính Đình, vì sao ngươi phản bội ta?”

Hắn thản nhiên đáp:

“Khương Uyển, ta chưa từng yêu nàng, thì sao gọi là phản bội? Người ta yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có Kiều Kiều.”

“Nếu không phải năm xưa Hầu phủ sa sút, nếu ngươi không phải là cháu gái yêu quý nhất của Trường Công chúa, ta đâu cần dàn dựng một màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ để ngươi nhất quyết phải gả cho ta?”

Tần Kiều Kiều đá mạnh vào người ta, mắng:

“Khương Uyển, là ngươi khiến mẫu tử ta xa cách bao năm, ngươi đáng c.h.ế.t từ lâu rồi!”

Ta quá mức phẫn nộ, phun ra một ngụm m.á.u đen, cố dùng chút sức tàn hét lên:

“Ta – Khương Uyển – nguyền rủa các ngươi, cả nhà không được c.h.ế.t tử tế!”

Lúc mở mắt ra lần nữa, ta mới biết đó chỉ là một giấc mộng.

Nhưng ta không ngờ rằng – những chuyện trong mộng lại lần lượt trở thành sự thật.

Lục Chính Đình quả nhiên mang về một đứa trẻ, nói y như trong mộng, không sai một chữ.

Nhìn gương mặt non nớt của Lục An Kiệt trước mắt, ta lại nhớ đến gương mặt độc ác của hắn trong mộng, trong lòng dâng lên hận ý ngút trời.

Một mình ta c.h.ế.t chưa đủ, mà cả nhà ta cũng bị hắn hại chết.

Lúc ta bị hắn giam cầm, phụ thân và ca ca ta bị vu oan thông đồng b*n n**c, cả nhà bị xử trảm không chừa một ai.

Vậy mà trước đó, để Lục An Kiệt có được địa vị, chính nhà mẹ đẻ ta đã bỏ tiền bỏ sức, trải sẵn con đường cho hắn tiến thân nơi quan trường.

Hắn lại dùng cách đó để báo đáp chúng ta. Ta hận đến thấu xương.

Được, nếu Lục Chính Đình đã quyết để ta nuôi con ruột của hắn, vậy thì ta sẽ nuôi.

Nhưng lần này, ta sẽ không giống như trong mộng – yêu thương hắn như con ruột, hết lòng hết dạ.

Ta muốn xem thử, không có sự hy sinh của ta, không có sự giúp đỡ của nhà họ Khương, hắn còn có thể trở thành trọng thần tay nắm quyền lực khuynh đảo triều đình nữa hay không?

Ta muốn cả nhà bọn họ – kẻ yêu, người hận, cùng nhau xuống địa ngục.

“Uyển Uyển, sao nàng cứ mãi nhìn An Kiệt như vậy? Chẳng lẽ nàng không thích đứa trẻ này sao?”

Lục Chính Đình sợ ta không bằng lòng, bèn dịu giọng khuyên nhủ:

“Nhưng phụ thân đứa nhỏ vì ta mà bỏ mạng, nếu không nuôi dưỡng nó nên người, lòng ta chẳng thể yên ổn. Uyển Uyển, nàng vốn luôn hiền lương độ lượng…”

Ta mỉm cười, nhẹ đáp:

“Phu quân hiểu lầm rồi. Thiếp rất thích đứa nhỏ này. Huống chi nó lại là con của ân nhân phu quân, chúng ta lại càng phải hết lòng nuôi dạy. Tuyệt đối không thể để phụ thân nó c.h.ế.t không nhắm mắt.”

Chữ “chết” ta cố tình nhấn rất mạnh, khiến sắc mặt Lục Chính Đình lộ rõ vẻ lúng túng.
 
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Chương 2: Chương 2



Ta liền chuyển đề tài:

“Phu quân mau theo thiếp đi gặp mẫu thân. Mấy năm nay mẫu thân ngày ngày mong ngóng, nước mắt chẳng lúc nào ngưng.”

Sau bao năm biệt ly, mẫu tử họ ôm nhau khóc đến ruột gan đứt đoạn.

Ngay lúc ấy, tiểu nha hoàn bên cạnh ta – Tiểu Đào tiến vào, khẽ thưa:

“Bẩm lão phu nhân, Đại thiếu gia đến thỉnh an.”

“Đại thiếu gia nào?”

Lục Chính Đình thoáng ngẩn người, mặt mày hoang mang.

Lão phu nhân còn chưa kịp đáp lời, thì Lục An Hành đã bước vào.

“Hài nhi bái kiến tổ mẫu, tổ mẫu cát tường.”

“Kính thỉnh phụ thân an khang, đa tạ phụ thân mấy năm nay đã lao tâm khổ tứ ngoài sa trường.”

Không hổ là nhi tử do chính tay ta dạy dỗ.

Chỉ trong ít ngày ngắn ngủi, đã học được quy củ lễ nghi đâu ra đó, chẳng để ai bắt bẻ nửa lời.

Nửa tháng trước, hắn chỉ là một tiểu ăn mày.

Ta cùng mẹ chồng lên núi cầu phúc, bị ác cẩu xông tới.

Chính hắn là người đã liều mình dụ con ch.ó đó chạy đi, mới khiến ta và mẹ chồng bình an vô sự.

Khi ta định ban cho hắn ít bạc để tạ ơn, bỗng nhớ tới hình ảnh cuối cùng trong giấc mộng kia:

Sau khi ta bị hạ độc mà chết, Lục An Kiệt đem xác ta ném vào bãi tha ma.

Chính tiểu ăn mày này là người đã nhặt xác ta về, chôn cất đàng hoàng, chỉ vì ta từng cho hắn bạc, giúp hắn sống sót qua mùa đông.

Nếu số mệnh đã định ta không con, vậy cớ gì không chọn lấy một đứa trẻ hiểu lòng người, biết nhớ ân mà nuôi nấng? Còn hơn dốc ruột dốc gan vì một kẻ chỉ biết lấy oán báo ân.

Ta biết mẹ chồng tất sẽ không thuận theo, nên cố ý tung lời đồn khắp nơi.

Nói rằng mẹ chồng ta vì cảm kích tiểu ăn mày cứu mạng, nên muốn nhận hắn làm dưỡng tử, ghi danh vào gia tộc dưới danh nghĩa của ta.

Lời đồn lan xa, người người đều khen mẹ chồng ta có ân tất báo, từ bi như Bồ Tát.

Ngay cả Thái hậu cũng kinh động, đặc biệt truyền bà tiến cung ban thưởng.

Mẹ chồng ta đã được người người ngợi ca, nếu lúc này chối bỏ thì chẳng khác nào trở thành kẻ thất tín vong ân, khiến toàn bộ Hầu phủ mất mặt.

Mẹ chồng ta gánh không nổi hậu quả ấy.

Và cứ thế, Lục An Hành đường đường chính chính trở thành nhi tử của ta.

Hắn hiểu chuyện, vâng lời hơn Lục An Kiệt trong mộng nhiều lắm.

“Khương Uyển, tên nghiệt chủng này rốt cuộc từ đâu chui ra? Chẳng lẽ là nhân lúc ta vắng nhà, nàng lén lút với kẻ khác…”

Ta biết hắn định buông lời sỉ nhục, nên ra tay trước, tát thẳng vào mặt hắn một cái.

Trong lúc hắn còn ngẩn người, ta lập tức rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Phu quân định nói ta tư thông với người khác sinh ra đứa con này sao?”

“Trong mắt chàng, Khương Uyển ta là hạng nữ tử không giữ khuôn phép, không biết liêm sỉ ư?”

“Chàng và ta thành thân được một ngày thì chàng đã ra chiến trường, đi liền bảy năm trời. Bảy năm ấy, ta giữ tròn đạo làm vợ, một lòng quản lý Hầu phủ, hầu hạ mẹ chồng, chưa từng than vãn nửa lời.”

“Vậy mà chàng trở về lại dùng lời nhục mạ ta thế này, ta còn mặt mũi nào sống trên đời nữa?”

“Mẫu thân, xin đừng cản con, con muốn nhảy sông chứng minh bản thân mình trong sạch!”

“Uyển Uyển, con chớ làm điều dại dột!”

Mẹ chồng ta vội nắm chặt lấy ta, mặt trắng bệch.

Bà ta sợ hãi thật rồi.

Nếu hôm nay ta thực sự nhảy sông, danh tiếng của Lục Chính Đình và cả Hầu phủ đều tiêu tan, quan trọng hơn là – cháu ruột của bà sẽ không thể danh chính ngôn thuận làm trưởng tử nữa.

Mẹ chồng vội vàng lên tiếng:

“Chính Đình, con hiểu lầm Uyển Uyển rồi. Việc nhận An Hành làm con nuôi, ghi tên vào tộc phả là do ta quyết định.”

“Nhưng mẫu thân, An Kiệt mới là…”

Lục Chính Đình liếc ta một cái, không dám nói tiếp.

Ta hiểu rồi.

Hắn và mẹ chồng đã sớm tính toán kỹ lưỡng:

Ghi tên Lục An Kiệt vào danh nghĩa con ta, biến hắn thành con trưởng đích xuất của Hầu phủ.

Còn ta chỉ là công cụ nuôi dưỡng và hy sinh không điều kiện mà thôi.

Cả nhà hắn thật sự đã dắt mũi ta xoay như chong chóng.

Sau khi mẹ chồng giải thích nguồn gốc của Lục An Hành, Lục Chính Đình cau mày, sắc mặt khó coi nhưng cũng đành chấp nhận sự đã rồi.

Giờ trong mắt họ, Lục An Hành chính là cái gai lớn nhất.

Vốn dĩ vị trí đích trưởng tử của Hầu phủ thuộc về An Kiệt, nay lại bị một kẻ “không liên quan” chiếm mất, làm sao họ nuốt nổi cục tức này.

“Uyển Uyển, là ta sai rồi.”

Lục Chính Đình cúi đầu nhận lỗi.

“Mấy năm nay nàng vất vả, sau này ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng.”

Ta lau nước mắt làm bộ dịu giọng:

“Phu quân rửa sạch oan khuất cho thiếp, vậy là thiếp không còn gì để oán than nữa.”

Mẹ chồng thấy ta và hắn làm lành, lập tức chen lời:

“Uyển Uyển à, mẫu thân thấy hay là… cho An Kiệt về ở cùng viện với An Hành, cả hai đứa đều do con nuôi dạy.”

“Nuôi một đứa là nuôi, nuôi hai đứa lại thêm phần phúc đức.”

“Sau này con nhất định sẽ có mệnh hưởng phúc giống ta.”

Hưởng phúc?
 
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Chương 3: Chương 3



Ta chỉ muốn bật cười thành tiếng.

Những cảnh trong mộng bị Lục An Kiệt hành hạ giày vò lặp đi lặp lại, không ngừng nhắc nhở ta—

Lục An Kiệt chính là thứ sói mắt trắng, nuôi nấng thế nào cũng chẳng thuần được, dốc bao tâm huyết cũng chỉ chuốc lấy họa vào thân.

“Thưa mẫu thân, con dâu cũng có ý đó. An Kiệt là con của ân nhân phu quân, còn An Hành là người từng cứu mạng con và người. Hai đứa trẻ đều đáng quý như nhau, con dâu nhất định sẽ đối đãi công bằng, không thiên vị bất kỳ ai.”

Nhưng ta biết rõ, bọn họ muốn ta thiên vị, muốn ta dốc hết lòng nuôi dưỡng An Kiệt, dâng cho hắn mọi thứ tốt nhất.

Mẹ chồng lại nói tiếp:

“Chính Đình bảo An Kiệt sinh vào tháng Giêng, còn An Hành thì không rõ sinh thần. Chi bằng lấy ngày chúng ta gặp được An Hành làm ngày sinh cho nó, để An Kiệt làm huynh trưởng, con thấy thế nào?”

Ta mỉm cười đáp:

“Mẫu thân chu đáo lắm. Vậy cứ làm như thế.”

Nghe ta thuận theo, mẹ chồng lập tức cười rạng rỡ:

“Thế là quyết rồi nhé. Từ nay trưởng tôn đích xuất của Hầu phủ ta chính là An Kiệt, còn An Hành là nhị thiếu gia.”

Bà ta cùng Lục Chính Đình nhìn nhau cười đầy đắc ý – vui mừng vì đã bảo toàn vị trí trưởng tử cho An Kiệt.

Cứ như thế, hai đứa trẻ cùng sống trong viện của ta.

Ăn gì, mặc gì, dùng gì, ta đều đối xử công bằng – ai nhìn vào cũng thấy ta thương chúng đến mức nào.

Vì muốn hai đứa có tiền đồ, ta đích thân trở về nhà mẹ đẻ, khẩn cầu tổ mẫu – người mang thân phận Trường Công chúa cao quý – ra mặt xin cho bọn trẻ hai suất nhập học tại Thư viện Trung Ni.

Chốn ấy là nơi tụ hội nhân tài, triều đình có không ít đại thần từng xuất thân từ đây, cũng là nơi đào tạo ra vô số Trạng nguyên.

Tổ mẫu hỏi ta:

“Cháu có thiên vị đứa nào hơn không?”

Ta đáp:

“Con người dù thành hay bại, ắt dựa vào chính sự nỗ lực của bản thân, con không cần, cũng không nên phân biệt đối xử.”

Sau khi bà mẹ chồng và Lục Chính Đình hay tin Lục An Kiệt có thể nhập học Thư viện Trung Ni, thì vui mừng không xiết, cứ ngỡ tương lai của Trạng nguyên lang đã định sẵn là hắn.

Mà trong mộng kia, Lục An Kiệt quả thật từng là Trạng nguyên.

Tuổi vừa tròn đôi mươi, đã đỗ đầu khoa thi lớn, vẻ vang không ai sánh bằng.

Mà tất cả những vinh quang ấy, không thể không kể đến công sức của ta – người đã dốc hết ruột gan vì hắn.

Vì việc học của hắn, ta đêm đêm chong đèn kèm hắn đọc sách.

Dùng của hồi môn của ta để kết giao bằng hữu cho hắn.

Dựa vào thân phận của tổ mẫu để mở đường làm quan cho hắn.

Thế nhưng khi ta bị nhốt vào hầm tối, câu đầu tiên hắn nói là:

“Lẽ ra ta phải có một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc.”

“Là ngươi – ả đàn bà độc ác này – ép ta học, ép ta viết chữ. Viết không tốt thì đánh vào tay, thi không lọt vào bảng Giáp thì bắt ta nhịn đói cả buổi sáng.”

“Ngươi có biết ta khổ sở thế nào không? Tuổi thơ bất hạnh của ta đều do ngươi mà ra. Giờ ta sẽ trả lại toàn bộ những đau khổ đó lên người ngươi.”

Càng nói, ánh mắt hắn nhìn ta càng đầy căm hận.

Nhưng ta tự hỏi – nếu ta không nghiêm khắc kèm cặp, hắn làm sao có thể đỗ Trạng nguyên ở độ tuổi trẻ như thế?

Một kẻ vô ơn như vậy, ta còn lý do gì để tiếp tục hy sinh vì hắn?

Phu tử ở Thư viện Trung Ni phần lớn đều nghiêm khắc, ngoài giờ giảng bài trên lớp thì sau giờ học cũng sẽ giao bài tập về nhà.

Mỗi lần hai đứa nhỏ đi học về, ta luôn yêu cầu chúng phải làm xong bài tập rồi mới được ăn cơm.

Lục An Kiệt từ nhỏ đã được Tần Kiều Kiều nuông chiều, chưa từng chịu khổ chịu đói bao giờ.

Vì muốn ăn sớm, nó viết bài qua loa cho xong, kết quả bị ta phạt.

Nó liền chạy đến méc tổ mẫu – mẹ chồng ta.

Mẹ chồng thương cháu ruột, lập tức mắng ta mấy câu:

“Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, sao phải nghiêm khắc như thế? Ăn xong rồi học cũng được mà.”

Trong mộng, bà ta cũng từng nói câu y hệt.

Lúc đó, ta còn cố chấp đáp:

“Cổ nhân có câu: ‘Trời muốn giao trọng trách cho ai, ắt khiến người ấy chịu khổ trước’. Cơm no rượu say rồi thì dễ buồn ngủ, lại càng viết chữ không xong.”

“Phu tử giao bài cũng không nhiều, chỉ cần thời gian hai nén hương là làm xong. Nhịn đói một chút cũng không sao cả.”

Khi ấy, ta cứng rắn lôi Lục An Kiệt về viện của mình, bắt nó chép lại cả quyển sách.

Bề ngoài nó vâng lời, tỏ vẻ hối lỗi. Nhưng trong lòng, nó đã bắt đầu căm ghét ta.

Nó lan truyền ra ngoài rằng ta hành hạ nó, khiến mẹ chồng ngày càng bất mãn với ta.

Còn ta lại ngốc nghếch tin rằng:

Chỉ cần mình thật lòng yêu thương và nghiêm khắc dạy dỗ, sớm muộn gì cũng được họ thấu hiểu.

Nhưng giờ đây, sau khi đã tỉnh khỏi cơn ác mộng, ta biết mình cần thay đổi.

Ta nhất định phải thuận theo ý mẹ chồng.

“Lời mẫu thân nói rất phải.”

“Nhưng con dâu nghĩ chi bằng cứ để hai đứa tự chọn – muốn ăn trước hay làm bài trước đều được, miễn là không bỏ bê bài vở là được rồi.”
 
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Chương 4: Chương 4



Mẹ chồng nghe vậy thì sắc mặt dịu hẳn, lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Từ đó về sau, mỗi khi Lục An Kiệt tan học về, mẹ chồng đều sai người đưa nó về viện của bà, dọn sẵn cá thịt thịnh soạn cho nó ăn tùy thích.

Còn Lục An Hành thì vẫn làm theo lời dạy của ta – học xong rồi mới ăn.

Nó luôn cẩn thận viết từng chữ, viết xong còn đem tới để ta kiểm tra.

Nếu ta phát hiện sai chữ nào, sẽ phạt nó viết lại 50 lần.

Nếu chữ xấu, lại phạt viết thêm 50 lần nữa.

Ta từng hỏi nó:

“Hành nhi, con có cảm thấy ta thiên vị, nuông chiều An Kiệt, còn với con thì quá nghiêm khắc không?”

Nó lắc đầu:

“Phu tử từng nói: nghiêm khắc là vì đặt nhiều kỳ vọng. Là để chúng con đỡ phải đi đường vòng. Hiện giờ, ngày nào con cũng có cơm ăn, có áo mặc, được đi học – tất cả đều là ân huệ của mẫu thân. Con không thấy khổ, chỉ thấy biết ơn.”

Ta mỉm cười hài lòng.

Đứa trẻ này biết chịu khổ, lại biết nhớ ơn người đã giúp đỡ mình, sau này nhất định có tiền đồ.

Ta dịu giọng dặn:

“Đọc sách tiếp đi, nhưng đừng thức khuya quá. Nếu ngã bệnh thì lấy gì báo đáp ta?”

“Vâng, thưa mẫu thân.”

Lúc này, Tiểu Đào – nha hoàn thân cận của ta – ghé tai thì thầm:

“Phu nhân, Hầu gia lại dẫn Đại thiếu gia ra khỏi phủ bằng cửa sau.”

Ta gật đầu – chẳng hề bất ngờ.

Lục Chính Đình đã giấu Tần Kiều Kiều trong một căn nhà ở phố Đông.

Hai cha con họ thường xuyên lén ra ngoài để đến đó thăm nàng ta.

Tất cả, ta đều biết.

Ta còn biết, mỗi lần gặp nhau, Tần Kiều Kiều sẽ ôm Lục An Kiệt khóc lóc rồi mắng ta, nói ta hành hạ con nàng ra sao.

Còn Lục An Kiệt sẽ ôm nàng ta, nhỏ giọng dỗ dành:

“Mẫu thân, trong lòng con vĩnh viễn chỉ có người. Người đàn bà xấu xa kia mãi mãi không thể so được với người.”

Lục Chính Đình thì hứa hẹn:

“Kiều Kiều, ta nhất định sẽ đón nàng vào phủ, để nàng danh chính ngôn thuận làm chủ mẫu.”

Thoắt cái, ba năm đã trôi qua.

Lục An Kiệt càng ngày càng mập, chỉ ham ăn hưởng lạc, ngày càng chán ghét việc học.

Nó thường xuyên bảo thư đồng viết bài hộ, bài tập thì làm qua loa cho có lệ.

Không chịu nổi chút khổ nào trong chuyện học hành, nó thường giả bệnh để trốn học.

Mẹ chồng ta lại luôn mềm lòng, cứ thấy cháu than đau là lập tức giúp xin nghỉ ở Thư viện Trung Ni.

Không chỉ vậy, bà còn thường đưa nó lên núi thắp hương bái Phật, luôn miệng nói rằng có chuỗi Phật châu phù hộ, nhất định sẽ giúp nó thi đậu Trạng nguyên sau này.

Nhưng đời vốn thích vả mặt người.

Kết quả kỳ thi cuối năm ở thư viện vừa công bố:

Lục An Hành đứng nhất, còn Lục An Kiệt thì… đội sổ.

Mẹ chồng và Lục Chính Đình không dám tin, bởi năm ngoái hai đứa còn học ngang nhau, sao năm nay lại một đứa nhất bảng, một đứa bét bảng?

Nếu kết quả đảo ngược, chắc chắn hai mẹ con kia đã cười đến không khép miệng được, không ngớt lời khen Lục An Kiệt “có tiền đồ, có tương lai.”

“Cháu đích tôn nhà ta thông minh như thế, sao có thể thi bét được? Chắc chắn là mấy ông phu tử kia có gì sai sót rồi!”

Ta liền đem phần nhận xét của các phu tử về Lục An Kiệt ra cho họ xem.

Toàn bộ đều chê nó không tập trung trong lớp, vô kỷ luật, buồn ngủ là lăn ra ngủ, thái độ học hành vô cùng tệ hại.

“Phu tử này chấm sai thì còn hiểu được. Chẳng lẽ tất cả phu tử đều sai hết sao?”

Mẹ chồng nghẹn lời, chỉ tay vào Lục An Hành:

“Thế thì nó dựa vào đâu mà thi được điểm cao như thế hả?”

Trong lòng bà ta luôn tin rằng m.á.u mủ nhà mình là ưu tú nhất, còn Lục An Hành chỉ là đứa con nuôi, sao có thể hơn được cháu ruột của bà.

Bà trừng mắt nhìn ta:

“Uyển Uyển, chẳng phải con nói sẽ đối xử công bằng với cả hai sao? Hay là con lén lút dạy riêng cho nó, giúp nó học vượt hẳn lên?”

Ta lạnh mặt, đáp:

“Lời này của mẫu thân thật không công bằng.”

“Con dâu rõ ràng đối xử với hai đứa y như nhau, người trong phủ đều có thể làm chứng.”

“Ngược lại, chính mẫu thân mới là người nuông chiều An Kiệt quá mức.”

“Ngày nào nó cũng vừa tan học là được người của mẫu thân dẫn thẳng về viện, cơm ngon canh ngọt sẵn sàng.”

“Con muốn tự mình giám sát nó học bài, thì chính là mẫu thân bảo không cần, còn cam đoan rằng sẽ để mắt trông chừng, đảm bảo nó hoàn thành bài tập.”

“Người còn thường xuyên thay An Kiệt xin nghỉ học, dẫn nó lên núi bái Phật, thế rồi kết quả là nó thi đội sổ – lỗi này cũng là do con dâu sao?”

Ta vừa dứt lời, mẹ chồng lập tức cứng họng, không biết đáp lại thế nào.

Lục Chính Đình thấy mẹ mình bị yếu thế thì xót ruột, trừng mắt nhìn ta:

“Uyển Uyển, nàng quá đáng rồi đấy. Sao có thể nói với mẫu thân bằng cái giọng ấy?”

Ta cười lạnh:

“Thế chàng muốn ta nói sao? Ngược lại, ta muốn hỏi chàng và mẫu thân: Tại sao lúc nào cũng thiên vị An Kiệt?”

“Rõ ràng từng nói sẽ đối xử công bằng, nhưng mỗi tháng mẫu thân đều cho An Kiệt nhiều hơn mười lượng bạc để tiêu vặt.”

“Ăn uống thì dọn riêng cá thịt tẩm bổ thêm.”

“An Hành muốn ăn, bếp lại bảo hết rồi.”
 
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Chương 5: Chương 5



“Phu quân, chàng chỉ dẫn An Kiệt ra ngoài dạo chơi, chưa từng một lần nắm tay An Hành.”

“Lẽ nào ngoài việc là con của ân nhân phu quân, An Kiệt còn có thân phận gì khác nữa chẳng? Cho nên mẫu thân và phu quân mới quý trọng nó đến mức này?”

Lời ta vừa nói ra, sắc mặt hai mẹ con họ lập tức biến đổi – rõ ràng là đang lo lắng bị ta đoán trúng bí mật gì đó.

“Uyển Uyển, nàng nói linh tinh gì vậy?”

Lục Chính Đình hoảng hốt, mặt mày tái mét, vội vã giải thích:

“An Kiệt không có thân phận gì đặc biệt hết, chẳng qua…Chẳng qua nó giống hệt người bằng hữu đã hy sinh của ta.”

“Nhìn thấy nó là ta lại nhớ đến người ấy, cảm thấy áy náy và thương xót, nên mới vô thức thiên vị nó một chút. Còn mẫu thân… cũng chỉ là thương con mà thương luôn cháu, chứ không phải cố tình phân biệt đối xử.”

“Uyển Uyển, là lỗi của ta, ta nhận. Nàng đừng giận ta nữa.”

“An Kiệt là đứa thông minh, chỉ cần nàng nghiêm túc dạy dỗ, chắc chắn nó sẽ tiến bộ.”

Lúc này, mẹ chồng cuối cùng cũng nhận ra – nuông chiều Lục An Kiệt chỉ đang hại chính đứa cháu mà bà thương nhất.

Bà chủ động xin lỗi ta, còn liên tục cam đoan rằng sau này sẽ không can thiệp vào chuyện ta dạy dỗ An Kiệt nữa.

Lục An Kiệt bị ta cưỡng ép đưa trở lại viện của ta.

Nghe Tiểu Đào kể lại, trước khi đến đây, nó đã khóc lóc ầm ĩ với mẹ chồng ta:

“Tổ mẫu ơi, mẫu thân con nói bà ấy là người đàn bà xấu xa, sẽ chẳng bao giờ yêu thương con như con ruột đâu. Con không muốn về chỗ bà ta, bà ta sẽ bỏ đói con đến c.h.ế.t mất!”

Mẹ chồng tức thì mắng:

“Nói bậy! Con là đích tôn duy nhất của Hầu phủ ta, nếu Khương Uyển dám để con nhịn đói một bữa, ta sẽ đích thân tính sổ với nó!”

“Chỉ cần con học hành cho giỏi, sau này kế thừa toàn bộ Hầu phủ, muốn xử lý Khương Uyển thế nào cũng được.”

Tối hôm đó, Lục An Kiệt đứng trước mặt ta, nước mắt còn lưng tròng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập căm ghét.

Ta bắt nó vừa quỳ vừa viết chữ.

Nó dám trốn, ta liền sai người giữ c.h.ặ.t t.a.y chân, đánh vào lòng bàn tay, mặc nó khóc la inh ỏi, ta vẫn cho đánh tiếp.

Nó gào lên:

“Ngươi cố ý hành hạ ta!”

Đúng vậy.

Ta chính là cố tình đó.

Ta đâu phải mẹ ruột của nó.

Hành hạ nó, ta chẳng mảy may đau lòng – thậm chí còn cảm thấy thỏa mãn.

Không chỉ thế, mỗi ngày trời còn chưa sáng rõ, ta đã sai người kéo nó dậy khỏi chăn, bắt nó ra sân quỳ tấn – vừa quỳ vừa đọc bài.

Sai một chữ – đánh một cái vào lòng bàn tay.

Mà nó thì cứ đọc sai suốt, nên bị đánh suốt.

Liên tiếp mấy ngày, cả viện ta đều vang vọng tiếng nó gào khóc thảm thiết như ma kêu quỷ hú, nhưng chẳng ai dám lên tiếng can thiệp.

Tần Kiều Kiều vì thương con, nóng ruột muốn gặp.

Nhưng Lục Chính Đình không dám để nàng ta công khai vào phủ, đành đợi lúc ta không có nhà, vội vã đưa Lục An Kiệt đến phố Đông gặp mẹ ruột.

Hai mẹ con gặp nhau, chỉ biết ôm nhau khóc rấm rứt, rồi thay nhau mắng ta bằng những lời lẽ cay độc nhất.

Tất cả, ta đều biết.

Nhưng ta không cản.

Ta cố tình để Lục An Kiệt bị ta dày vò đến mức càng nhớ thương cái gọi là dịu dàng, yêu thương của Tần Kiều Kiều.

Cuối cùng, Lục An Kiệt cũng không nhịn nổi nữa, lật tung cả bàn bút mực giấy nghiên.

“Họ Lục ta đây không học nữa! Ai thích học thì tự đi mà học!”

Chửi xong, nó quay đầu bỏ chạy.

Ta lạnh lùng cười một tiếng, không vội vàng, từ tốn bước theo, đuổi đến tận cổng lớn.

Lúc này ngoài cổng đang có rất nhiều dân chúng qua lại.

Đã đến lúc màn diễn thật sự bắt đầu.

“An Kiệt, sao con lại không hiểu lòng mẫu thân vậy?”

“Con là người có thành tích thấp nhất thư viện, mẫu thân đánh con, mắng con… chẳng phải đều là vì muốn tốt cho con sao?”

“Con ngoan, theo mẫu thân về đi…”

“Cái đồ đàn bà ác độc kia! Đừng giả vờ giả vịt nữa!”

“Rõ ràng bà muốn hành hạ ta tới chết!”

“Chờ đấy, một ngày nào đó ta sẽ kế thừa toàn bộ Hầu phủ, lúc đó ta sẽ khiến bà c.h.ế.t không toàn thây!”

“An Kiệt… con vừa nói gì cơ?”

“Buông ra! Bà không phải mẫu thân ta!

“Ta có mẫu thân của mình! Cút đi!”

Nó hất tay ta ra, còn hét lớn giữa chốn đông người.

Tức đến mức ta ngất xỉu ngay tại chỗ.

Khi tỉnh lại, Tiểu Đào liền kể cho ta biết:

Giờ thì khắp đầu đường cuối ngõ, tửu lâu trà quán… ai ai cũng đang bàn tán chuyện Lục An Kiệt bất kính với nghĩa mẫu, còn to tiếng mắng chửi, doạ giết, khiến nghĩa mẫu tức đến ngất xỉu.

Tin tức này đã lan ra khắp toàn thành.

Người ta bàn tán ra vào:

“Lục An Kiệt cũng chỉ là đứa con nuôi, Hầu phủ có lòng tốt thu nhận nuôi dưỡng, không biết ơn thì thôi, còn dám vọng tưởng chiếm cả Hầu phủ, đúng là đồ sói mắt trắng, nuôi chỉ thêm hại!”

Ta rất hài lòng.

Hài lòng vì tin tức được lan truyền nhanh như vậy, rộng như vậy – không uổng công ta đã chi tiền loan tin đồn

Danh tiếng của Lục An Kiệt giờ đã thối rữa tận đáy.

Ở đất nước này, hiếu thuận là trên hết.

Dù sau này hắn có tài giỏi thế nào, cũng không ai muốn kết giao với kẻ vô ơn bất hiếu.

Hoàng đế cũng sẽ không bao giờ trọng dụng một người như vậy làm quan phụ mẫu.

Con đường làm quan của hắn – coi như chấm dứt từ đây.
 
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Chương 6: Chương 6



Tiểu Đào còn nói:

Mẹ chồng ta nghe được lời bàn tán ngoài kia, tức đến mức ngất đi.

Lục Chính Đình thì nổi trận lôi đình, cầm gậy đánh cho Lục An Kiệt sắp c.h.ế.t mới thôi, thân thể đầy thương tích, suýt nữa mất mạng.

Ta cười lạnh – chỉ là diễn trò thôi.

Họ tưởng ta sẽ tin à?

Nhưng… người ngoài không biết thì sẽ tin.

Thế là đủ rồi.

Ta còn cố ý để lộ tin tức này cho Tần Kiều Kiều, chắc chắn nàng ta sẽ lo cho con trai, rồi lập tức chạy tới Hầu phủ tìm Lục Chính Đình.

Tần Kiều Kiều à…

Ta thực sự rất muốn gặp ngươi đấy.

Chuyện ta bị con nuôi làm tức đến ngất xỉu, bên nhà mẹ đẻ ta vừa nghe được liền vô cùng phẫn nộ.

Tổ mẫu ta – Trưởng Công chúa – đích thân dẫn theo không ít người đến Hầu phủ thăm ta.

Mẹ chồng ta biết tin, hoảng hốt vội vàng chạy đến viện ta nghênh đón.

“Tham kiến Trưởng Công chúa điện hạ, Trưởng Công chúa cát tường.”

Tổ mẫu lạnh lùng liếc bà ta, giọng sắc như dao:

“Cháu gái ta bị một thằng con hoang bắt nạt đến mức ngất xỉu, mà ngươi bảo ta ‘cát tường’? Ta phải cát tường thế nào đây?”

Mẹ chồng luống cuống giải thích:

“Trưởng Công chúa bớt giận… An Kiệt chỉ là một đứa trẻ, nó còn nhỏ, lỡ lời bốc đồng, chẳng hiểu chuyện…”

“Lỡ lời? Không hiểu chuyện?”

Tổ mẫu hừ lạnh một tiếng:

“Cũng là do Uyển nhi nuôi dạy, sao An Hành lại hiểu chuyện, biết lễ nghĩa, chưa từng nói nửa lời hỗn xược với nghĩa mẫu?”

“Theo ta thấy, loại sói con vô ơn như Lục An Kiệt không cần phải nuôi nữa.”

“Đưa vào Từ An Đường đi – mỗi tháng phát cho ít bạc đủ sống, đừng để nó c.h.ế.t đói là được!”

Mẹ chồng vừa nghe vậy liền sợ đến muốn khóc, vì đó là cháu ruột bà ta.

Tổ mẫu lại tiếp:

“Ta đến Hầu phủ lâu như vậy rồi, thế mà không thấy Lục Chính Đình đâu cả. Hắn nghĩ thắng được một trận đánh thì có thể khinh thường một Trưởng Công chúa như ta sao?”

Lời nói của tổ mẫu không cần cao giọng nhưng vẫn mang áp lực cực lớn, khiến mẹ chồng luống cuống tay chân, chẳng biết làm sao.

Bà ta lo tổ mẫu sẽ nổi giận với Lục Chính Đình, mà bây giờ Hầu phủ vừa mới có chút chỗ đứng trong triều, nếu lại đắc tội với Trưởng Công chúa, bị ghẻ lạnh lần nữa, thì bà c.h.ế.t cũng không thể nhắm mắt, làm sao còn mặt mũi đối diện với tổ tiên nhà họ Lục.

“Trưởng Công chúa… con trai thần phụ tuyệt đối không có chút bất kính nào với người, chỉ là… hiện giờ… hiện giờ nó…”

Mẹ chồng cố tìm cách đỡ lời cho Lục Chính Đình, nhưng ấp úng mãi vẫn không biết nói hắn đang ở đâu làm gì.

Ta liền mỉm cười, nhẹ giọng nói:

“Xin tổ mẫu đừng giận. Tiểu Đào nói với con, phu quân hiện đang ở trong bếp… nấu cháo cho con.”

“Mọi người đều nói quân tử nên tránh xa nhà bếp, nhưng phu quân con sẵn lòng xuống bếp vì con, tổ mẫu à, người đừng mắng chàng nữa nhé.”

Mẹ chồng lập tức bắt lấy câu chuyện, cười tươi như hoa:

“Đúng vậy, đúng vậy, Chính Đình đang nấu cháo.”

“Nó một lòng một dạ với Uyển Uyển, thần phụ cũng luôn xem Uyển Uyển như con gái ruột.”

“Chuyện của An Kiệt thì đã bị xử lý nghiêm khắc rồi, thần phụ đảm bảo từ nay về sau, trong Hầu phủ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện con nuôi vô lễ với nghĩa mẫu nữa!”

Nhưng tổ mẫu vẫn không tin:

“Lục Chính Đình thật sự nấu cháo cho Uyển Uyển? Vậy thì ta phải đích thân đi xem thử, xem hắn có thật lòng hay không.”

“Vậy con đi với tổ mẫu.”

Ta mỉm cười đáp.

“Con cũng muốn tận mắt nhìn thấy phu quân xuống bếp là dáng vẻ thế nào. Mẫu thân cũng cùng đi luôn nhé.”

Ta đã sắp đặt xong một vở kịch tuyệt diệu.

Nếu mẹ chồng không có mặt, vở diễn này sao có thể trọn vẹn?

Trên đường đến nhà bếp, chúng ta đi ngang qua phòng chất củi.

Bên trong truyền ra hai giọng nói đang đối thoại:

“Chính Đình ca, xin chàng hãy để thiếp gặp An Kiệt một chút…Thiếp là mẹ ruột của nó, chàng đánh nó đến mức thương tích đầy mình, chàng có biết tim thiếp đau đến thế nào không?”

Chỉ một câu “Thiếp là mẹ ruột của nó” đã khiến tất cả những người đứng ngoài phòng củi đều sững sờ.

Bí mật lớn nhất của Hầu phủ… cứ thế bị phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật.

Mẹ chồng ta mặt mày tái mét, lập tức định xông vào ngăn cản hai người kia nói tiếp.

Nhưng tổ mẫu ta chỉ lạnh lùng liếc một cái – hai vị ma ma đứng hầu bên cạnh lập tức hiểu ý, tiến lên bịt chặt miệng mẹ chồng, không để bà ta lên tiếng.

Trong phòng củi, hai người bên trong vẫn không hề hay biết có người đang lắng nghe họ nói bên ngoài.

“Kiều Kiều, nàng đừng hoảng.”

“An Kiệt là con ruột của chúng ta, sao ta có thể thật sự đánh c.h.ế.t nó được?”

“Chẳng qua chỉ là dàn cảnh đánh nhẹ vài roi để Khương Uyển tin rằng nó thực sự hối lỗi, chịu sửa đổi.”

“Có như vậy nàng ta mới tiếp tục bỏ tâm huyết nuôi nấng con trai chúng ta.”

“Vậy… con mình thật sự không sao chứ?”

“Thật mà. Kiều Kiều, nàng là người ta yêu thương nhất đời này, sao ta có thể lừa nàng được?”

Ta đứng bên ngoài, cố ý diễn vai người vợ bị tổn thương sâu sắc – mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài không dứt.

Tổ mẫu ta nổi giận đùng đùng, ra lệnh phá cửa phòng củi.
 
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Chương 7: Chương 7



Cửa vừa bật mở, mọi người liền chứng kiến cảnh Lục Chính Đình và một người phụ nữ đang ôm chặt lấy nhau.

Cả hai lập tức cứng đờ, mặt cắt không còn giọt m.á.u khi thấy có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ta che mặt, khóc nức nở như thể tim gan đều tan nát:

“Phu quân… chàng… các người…”

“Không, không phải đâu Uyển Uyển! Hãy nghe ta giải thích! Kiều Kiều nàng ấy…”

Tổ mẫu ta nổi giận lôi đình, không nói nhiều, tát thẳng vào mặt mỗi người một cái.

“Đồ gian phu dâm phụ! Giỏi cho nhà họ Lục các ngươi!”

“Nuôi nhân tình bên ngoài chưa đủ, còn bắt cháu gái ta phải thay các ngươi nuôi con riêng của tiện phụ, các ngươi còn coi hoàng tộc ra gì nữa không?”

Nói xong, tổ mẫu lại tát mạnh thêm một cái vào mặt Lục Chính Đình.

Rồi quay sang tát thêm một cái giòn tan lên má Tần Kiều Kiều.

Lúc này, Lục An Kiệt đột ngột xuất hiện.

Nó không phải vô tình tới, mà là ta cố ý sai người nhắn với nó rằng mẹ ruột của nó đã tới.

Vừa bị ăn đòn xong, tâm trí nó lúc này chỉ nghĩ đến Tần Kiều Kiều.

Nó vừa thấy Tần Kiều Kiều là lập tức xông đến, lại cố tình đ.â.m sầm vào người tổ mẫu ta.

May mà ta nhanh tay đỡ lấy tổ mẫu, nếu không thì bà đã bị xô ngã.

Tổ mẫu ta đến đây là để chống lưng cho ta, chứ không phải để chịu nhục.

Ta lập tức nắm chặt Lục An Kiệt, tát cho nó hai cái thật mạnh.

“Quả nhiên là con của tiện phụ, một chút quy củ cũng không biết giữ!”

Trên mặt Lục An Kiệt lập tức hằn lên hai dấu tay đỏ bừng, đau đến mức nó òa lên khóc nức nở, nhào vào lòng Tần Kiều Kiều:

“Mẫu thân, người mau đưa con đi đi… người đàn bà xấu xa kia ngày nào cũng hành hạ con… con sợ lắm…”

Hai mẹ con ôm nhau khóc ròng.

Tần Kiều Kiều cũng gào lên:

“Chính Đình ca, chàng thật sự mặc kệ cho Khương Uyển hành hạ con trai của chúng ta như vậy sao?”

Lục Chính Đình quay sang chỉ tay vào ta, giận dữ nói:

“Uyển Uyển, An Kiệt vẫn chỉ là một đứa trẻ! Trước kia nàng luôn hiền lành rộng lượng, sao giờ lại trở nên tàn nhẫn như vậy?”

Ta lạnh mặt:

“Nó cố tình lao vào tổ mẫu ta, suýt chút nữa khiến người ngã nhào.”

“Ngươi bảo ta phải rộng lượng kiểu gì?”

“Ta…”

Ta nhìn thẳng vào hắn, giọng căm phẫn:

“Lục Chính Đình, ngươi còn nhớ lúc xưa khi ngươi xin cưới ta đã nói những gì không?”

“Ngươi nói đời này chỉ yêu mình ta, tuyệt đối không phụ ta – thề rằng nếu phản bội thì trời tru đất diệt.”

“Ta và ngươi thành thân đã mười năm. Lục An Kiệt năm nay mười tuổi – vậy điều đó có nghĩa là gì?”

“Rõ ràng là trước khi cưới ta, ngươi đã lén lút tư thông với người phụ nữ này! Lục Chính Đình, ta muốn hòa ly.

“Tổ mẫu, con muốn về nhà.”

Tổ mẫu ta ôm lấy ta, đau lòng nói:

“Được, Uyển Uyển ngoan, tổ mẫu sẽ đưa con về nhà.”

“Không, Uyển Uyển, đừng đi!”

Lục Chính Đình vội kéo tay ta giữ lại, vẻ mặt hoảng hốt:

“Người ta yêu chỉ có mình nàng!”

“Tần Kiều Kiều chỉ là một sai lầm… Nếu nàng không thích mẹ con họ, ta có thể đưa họ đi, ta xin nàng, đừng bỏ ta…”

Hắn chẳng phải thật lòng không nỡ rời xa ta, hắn chỉ không cam tâm khi chưa tận dụng hết giá trị của ta mà thôi.

Hắn sợ ta đi rồi, thì mọi lợi ích, hậu thuẫn đều tan thành mây khói.

Nhìn hắn vẫn còn mặt dày nắm tay ta, ta thấy buồn nôn đến tột cùng.

Ta mạnh tay hất hắn ra, rồi tát cho hắn thêm hai cái nảy lửa.

“Lục Chính Đình, ngươi khiến ta ghê tởm đến tận xương tủy!”

Nói xong, ta xoay người, theo tổ mẫu rời đi.

Lục Chính Đình còn định đuổi theo, nhưng bị Tần Kiều Kiều kéo chặt lại từ phía sau.

Ta nghe thấy tiếng nàng ta gào lên giận dữ:

“Lục Chính Đình, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi muốn đuổi mẹ con ta đi?”

“Ta theo ngươi bao nhiêu năm không danh không phận, giờ ngươi dám bỏ rơi mẹ con ta sao? Nếu ngươi dám, ta sẽ nói cho Khương Uyển biết, năm đó cái màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ của ngươi chỉ là một màn diễn do ngươi sắp đặt mà thôi!”

Lục Chính Đình vội vã bịt miệng nàng ta, sợ nàng ta nói ra sự thật năm xưa – rằng toàn bộ việc xin cưới ta là do hắn cố ý dàn dựng.

Hắn biết, nếu ta biết chuyện đó, thì đừng mong ta quay đầu lại nữa.

Trở về nhà mẹ đẻ, nhìn từng gương mặt thân quen, từng ánh mắt ấm áp, ta không kìm được nữa.

Nghĩ đến trong giấc mộng, cả nhà đều bị hại chết, ta liền ôm chầm lấy họ mà khóc nức nở.

Mọi người trong nhà ai cũng tưởng ta bị Hầu phủ bắt nạt thê thảm, nay uất ức quá mới bật khóc như vậy.

Khi tổ mẫu kể lại những gì đã tận mắt chứng kiến trong Hầu phủ, cả nhà ta phẫn nộ tột cùng, không ai phản đối chuyện ta hòa ly nữa.

Phụ thân và ca ca ta thề rằng nhất định sẽ không tha cho Lục Chính Đình.

Hầu phủ vốn dĩ đã bị bàn dân thiên hạ chỉ trích sau chuyện Lục An Kiệt bất kính với ta.

Giờ lại thêm phụ thân và ca ca ta cố ý gây khó dễ trên triều, khiến Lục Chính Đình liên tiếp mắc lỗi trong công việc, khiến Thánh thượng cũng bắt đầu nổi giận.
 
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Chương 8: Chương 8



Ở nhà, mẹ chồng ta ngày nào cũng sống trong sợ hãi, miệng thì mắng Tần Kiều Kiều là sao chổi, chuyên rước họa về nhà, nhưng lòng thì vẫn thương Lục An Kiệt như cũ.

Còn Lục Chính Đình, từ khi sự nghiệp bị ảnh hưởng, thì tình cảm dành cho Tần Kiều Kiều cũng nhạt dần từng chút.

Tần Kiều Kiều ngày nào cũng ôm con khóc ròng.

Nàng ta từng nghĩ, chỉ cần ta rời khỏi, nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Hầu phủ.

Không ngờ, Lục Chính Đình căn bản không hề có ý định hòa ly.

Vì tiền đồ, ngày nào hắn cũng đến nhà xin được gặp ta, hắn muốn cầu xin ta quay về Hầu phủ.

Hắn thật sự chịu hạ mình – mỗi chiều tan triều đều quỳ trước cửa nhà ta, bất kể nắng mưa, ngày nào cũng đến.

Người qua đường đông như mắc cửi, không ít người bị bộ dáng si tình của hắn làm cảm động.

Họ nói:

“Lục Hầu gia đã biết sai rồi, Khương tiểu thư cũng đừng cố chấp quá…”

“Đúng vậy đấy, đàn ông như thế giờ hiếm lắm, chịu nhận sai, chịu quỳ gối xin lỗi, còn đòi gì nữa?”

“Khương tiểu thư nên rộng lượng một chút…”

Hắn thì xây dựng được hình tượng “tình thâm nghĩa trọng”.

Còn ta lại bị đẩy lên giàn hỏa đạo đức.

Thủ đoạn thật cao tay.

Nhưng ta cố tình không tha thứ.

Không gặp. Không mềm lòng.

Lục Chính Đình thấy ta mãi không động lòng, liền nghĩ ra chiêu mới – dắt theo cả Lục An Hành đến quỳ cùng.

Hắn biết, ta thương An Hành, nhất định sẽ cho đứa trẻ ấy vào nhà.

Đúng vậy, ta đã cho An Hành vào.

“Con nói đi, phụ thân hứa hẹn gì để con thuyết phục ta quay về?”

“Phụ thân nói… nếu con có thể khiến mẫu thân quay lại Hầu phủ, ông ấy sẽ phong con làm Thế tử.”

Ta cười lạnh trong bụng – vẽ bánh trên giấy à?

Giả như Lục Chính Đình thật sự để An Hành làm Thế tử, vậy nó có thể giữ được vị trí đó bao lâu?

Một khi hắn muốn An Hành chết, hắn có trăm ngàn cách khiến An Hành “bạo bệnh mà qua đời”.

Ta hỏi:

“Con có muốn mẫu thân quay về không?”

Ta cứ nghĩ nó sẽ nói “muốn”, nhưng nó lắc đầu.

“Con chỉ mong mẫu thân được vui vẻ. Nếu ở nhà mẹ đẻ, người cảm thấy hạnh phúc hơn, vậy cần gì phải quay về Hầu phủ?”

Ta lặng người.

Ta nói tiếp:

“Nhưng nếu ta không quay về, con có lẽ sẽ mất đi thân phận Nhị thiếu gia của Hầu phủ, có thể lại trở về làm kẻ ăn mày, con nỡ sao?”

Nó đáp:

“Con giờ đã được đọc sách, biết chữ, hiểu nhiều đạo lý. Dù có rời khỏi Hầu phủ, con vẫn có thể tự nuôi sống mình bằng chính đôi tay. Con không còn là tên ăn mày ngốc nghếch năm nào nữa.”

Ta xoa đầu nó, mỉm cười đầy vui mừng.

Con ta không bị lóa mắt bởi vinh hoa quyền quý, không bị cám dỗ mà đánh mất bản thân – vậy là đủ.

“Ta sẽ quay về. Và ta sẽ khiến con ngồi vững vàng trên ngôi vị Thế tử.”

Ta giả vờ tha thứ cho Lục Chính Đình, đồng ý theo hắn trở lại Hầu phủ.

Hắn mừng rỡ ra mặt, cứ tưởng lòng chân tình của mình đã làm cảm động được ta.

Hắn còn ngây thơ nghĩ rằng sau khi ta quay về, nhà mẹ đẻ của ta sẽ tiếp tục ủng hộ hắn, trợ lực cho hắn thăng tiến trên con đường làm quan.

Hừ… để hắn vui thêm vài ngày cũng chẳng sao.

Nhưng sau khi trở về Hầu phủ, ta không thấy bóng dáng của Tần Kiều Kiều và Lục An Kiệt.

Mẹ chồng vội lên tiếng giải thích:

“Uyển Uyển à, ta đã cho người đưa mẹ con họ đi rồi, đi rất xa, bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa.”

Nhưng người của ta đã âm thầm báo lại:

Hai mẹ con kia vẫn còn ở trong kinh thành, chỉ là chuyển đến nơi khác ở thôi.

Dù bên ngoài tỏ ra cứng rắn, nhưng ta biết Lục An Kiệt là đứa con ruột duy nhất mà Lục Chính Đình có được lúc này.

Mẹ chồng ta tuyệt đối sẽ không để m.á.u mủ nhà họ Lục gặp bất cứ rủi ro nào.

“An Kiệt là huyết mạch của Hầu phủ. Nếu để mẹ con họ lưu lạc bên ngoài, thiên hạ sẽ chê cười Hầu phủ chúng ta bạc tình bạc nghĩa.”

Nghe ta nói vậy, cả mẹ chồng và Lục Chính Đình đều giật mình sửng sốt, không giấu được vẻ hoang mang.

Sau đó dè dặt hỏi ta:

“Vậy… Uyển Uyển, con định sắp xếp cho mẹ con họ như thế nào?”

Ta cười nhẹ:

“Dĩ nhiên là đưa họ trở về Hầu phủ. Nạp Tần thị làm thiếp, để nàng ta hầu hạ phu quân, Mong rằng sang năm có thể sinh thêm một đứa nữa.”

“Không! Uyển Uyển! Trong lòng ta chỉ có mình nàng! Ta tuyệt đối không thể nạp thiếp!”

Lục Chính Đình vẫn còn cố gắng giữ hình tượng người chồng si tình.

“An Kiệt chỉ là một sai lầm nhất thời, ta sẽ chu cấp bạc cho mẹ con họ mỗi năm, nhưng nhất định không thể để họ quay lại phá vỡ hạnh phúc của chúng ta.”

Ta dịu dàng đáp, giọng đầy đạo lý:

“Phu quân một lòng một dạ với thiếp, thiếp cảm động lắm.”

“Nhưng… thiếp là chủ mẫu của Hầu phủ, lẽ ra nên vì tương lai của Hầu phủ mà suy nghĩ.”

“Nếu thiếp cứ giữ riêng phu quân cho mình, chẳng phải là ích kỷ, là trái với đạo lý làm vợ sao?”

“Hầu phủ hiện tại có hai đứa trẻ, nhưng An Hành dù sao cũng không phải huyết thống của Hầu phủ, sao có thể kế thừa tước vị?”

“Con cháu Hầu phủ đang dần ít đi, càng nên sớm sinh thêm, mở rộng dòng dõi, làm rạng rỡ gia môn.”
 
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Chương 9: Chương 9



Lời ta vừa nói ra, đúng là gãi trúng chỗ ngứa trong lòng hai mẹ con họ.

Cả mẹ chồng lẫn Lục Chính Đình đều vui đến không khép miệng nổi, liên tục khen ta hiền thục, độ lượng, xứng đáng là chủ mẫu của một gia tộc lớn.

Cứ như vậy, Tần Kiều Kiều được đưa vào Hầu phủ bằng một chiếc kiệu nhỏ đi từ cửa bên, lặng lẽ tiến vào.

Nàng ta mặc một bộ y phục màu hồng phấn, quỳ xuống trước mặt ta.

Trên mặt là nụ cười nhún nhường, nhưng ta biết rõ – trong lòng nàng ta hận ta đến tận xương tủy, làm sao cam tâm chỉ làm một thiếp thất thấp hèn?

“Tỷ tỷ… mời tỷ dùng trà.”

Ta không nhận chén trà, chỉ nhàn nhạt nói:

“Chờ một chút nữa đi, còn hai muội muội nữa chưa đến.”

Vừa dứt lời, Tiểu Đào đã dẫn hai thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều bước vào.

Một người là Tiểu Xuân, một người là Tiểu Thu, cả hai đều vừa mới đến tuổi cập kê, răng trắng môi đỏ, mặt xinh như hoa đào.

Khi họ quỳ xuống bên cạnh Tần Kiều Kiều, liền khiến nàng ta trở nên giống một mụ đàn bà đã tàn phai nhan sắc, đến mức không ai buồn liếc thêm lần hai.

“Uyển Uyển, nàng… nàng làm vậy là sao?”

Lục Chính Đình và mẹ chồng đều ngây người.

Ta mỉm cười đáp:

“Mẫu thân, đã nạp thiếp thì một người cũng là nạp, chi bằng nạp luôn ba người một lượt.”

“Người xem Xuân di nương và Thu di nương, dáng dấp thế kia, nhất định có thể sinh con trai.”

“Sang năm, Hầu phủ chúng ta có khi lại thêm hai, ba đứa trẻ nữa – náo nhiệt biết bao.”

Mẹ chồng nghe vậy cực kỳ hài lòng, khen ta biết điều, hiền hậu.

Còn Lục Chính Đình – ánh mắt hắn vừa nhìn thấy Tiểu Xuân và Tiểu Thu đã tràn đầy d.ục v.ọng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đứng đắn:

“Uyển Uyển, ta đã nạp Tần thị là vì bất đắc dĩ… sao có thể nhận thêm hai nha đầu này nữa…”

Nghe đến chữ “bất đắc dĩ”, sắc mặt Tần Kiều Kiều tái nhợt, trái tim tan nát.

Khoảnh khắc này, nàng ta hẳn đã hoàn toàn hận người đàn ông phụ bạc ấy đến tận đáy lòng.

Ta làm ra vẻ cảm động, dịu dàng nói:

“Phu quân, con nối dõi là chuyện lớn, thiếp biết chàng một lòng với thiếp, nhưng thiếp là chủ mẫu, phải lấy gia tộc làm trọng.”

“Hầu phủ tuy có hai đứa trẻ, nhưng An Hành dẫu sao cũng không phải huyết mạch chân chính của Lục gia.”

“Nếu muốn hưng thịnh, phải sớm khai chi tán diệp, rạng danh tổ tiên.”

Nói xong, ta bình thản nhận trà từ cả ba người thiếp, uống cạn.

Lục Chính Đình cau mày, miễn cưỡng chấp nhận ba người thiếp – Xuân di nương, Thu di nương, và Tần Kiều Kiều.

Hắn tiếp tục diễn vai người chồng si tình, ở mãi trong viện của ta mấy ngày, không hề bước chân vào viện bất kỳ ai.

Đến khi ta ba lần bốn lượt nhắc nhở rằng:

“Đã nạp thiếp thì phải để họ sớm sinh con cho Hầu phủ.”

Hắn mới chịu bước vào viện của các thiếp thất.

Hắn đến viện Tần Kiều Kiều trước, nhưng chỉ sau một lúc, cả hai cãi nhau kịch liệt, hắn tức giận bỏ đi, rồi chuyển sang viện Xuân di nương.

Ngày hôm sau, trời đã nắng gắt, hắn vẫn luyến tiếc chẳng muốn rời giường, đủ thấy hắn mê mẩn nàng ta đến mức nào.

Suốt mười ngày liên tiếp, hắn hết qua đêm với Xuân di nương lại đến Thu di nương, khiến Tần Kiều Kiều tức đến méo cả mặt.

Ta chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, lòng tràn đầy mãn nguyện.

Bởi vì Xuân di nương và Thu di nương – là hai quân cờ ta đã bỏ số tiền lớn mua về.

Chẳng bao lâu sau, Xuân di nương và Thu di nương đều mang thai.

Đại phu chẩn mạch xong xác nhận rõ ràng: cả hai đều là con trai.

Mẹ chồng và Lục Chính Đình mừng rỡ vô cùng, kéo ta cùng đến từ đường dâng hương, cảm tạ tổ tiên nhà họ Lục đã phù hộ.

Ta nhẹ giọng nói:

“Mẫu thân, phu quân, con muốn từ hai đứa con của Xuân di nương và Thu di nương chọn ra một người làm Thế tử tương lai của Hầu phủ chúng ta.”

Ánh mắt mẹ chồng và Lục Chính Đình rõ ràng là rất tán thành, nhưng Lục Chính Đình lại cố ý nói:

“An Hành rất xuất sắc, các phu tử đều khen thằng bé sau này sẽ có tiền đồ. Nó có năng lực để làm Thế tử.”

Phải rồi, đứa trẻ do chính ta dạy dỗ, sao có thể không giỏi.

Mới mười tuổi mà Lục An Hành đã đỗ Tú tài.

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp lời:

“Nhưng An Hành dù có tốt đến đâu, thì vẫn không phải huyết mạch của Hầu phủ.”

Ta lại nói tiếp:

“Còn An Kiệt tuy là trưởng tử, nhưng phu quân cũng thấy rồi đấy – nó vốn không có thiên phú học hành, lại quá phụ thuộc vào Tần di nương, sau này khó nên nghiệp lớn.”

“Chờ đến khi An Kiệt trưởng thành, hãy cưới vợ cho nó, rồi đưa nó về quê sống, tránh để nó ở kinh thành gây họa, đến lúc đó Hầu phủ lại phải vất vả dọn dẹp hậu quả cho nó.”

“Chờ con của Xuân di nương và Thu di nương chào đời, chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý bồi dưỡng, nhất định có thể đào tạo ra một người đủ tài làm Thế tử.”

Hai mẹ con họ liếc nhìn nhau một cái, xem như ngầm đồng ý với kế hoạch của ta.

“Uyển Uyển, nàng nói đúng.”

Lục Chính Đình nắm lấy tay ta.

“Về sau chuyện dạy dỗ bọn trẻ vẫn phải nhờ nàng vất vả nhiều, thật khổ cho nàng rồi.”

“Không khổ. Đây là trách nhiệm của một đương gia chủ mẫu nên làm mà.”
 
Back
Top Bottom