Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 170: Toàn văn hoàn



Tiết Linh cảm thấy ánh mắt xung quanh trong khoảnh khắc trở nên nóng rực.

Văn Cửu Tắc thì lục lọi trong hộp vũ khí, lấy ra vũ khí để đeo, ném cho Tiết Linh một thứ gì đó giống như súng.

“Hôm nay nhiệm vụ đầu tiên, sẽ dẫn em cảm nhận một chút không khí. Lại đây, anh dạy em cách dùng.”

Tiết Linh từ chối: “Em có thể tìm người khác trong đội dạy em không? Em sợ anh dạy dở dang rồi trêu em.”

Đông Dương đứng bên cạnh xem náo nhiệt giơ tay: “Chị Linh, em cũng có thể dạy chị, em biết mà!”

Ngay giây tiếp theo, cậu ta bị Văn Cửu Tắc ném một băng đạn trúng mặt, kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống ghế.

“Lần nào đến lượt cậu gọi chị Linh hả?” Anh liếc cậu ta một cái.

Đông Dương bò dậy, tròn xoe mắt, nhận ra vấn đề: “Ơ, không phải anh cũng gọi là chị Linh à, anh?”

Tiết Linh không nỡ nhìn thẳng, vội ngăn tay Văn Cửu Tắc lại: “Anh dạy, để anh dạy.”

Đừng đánh thằng bé nữa, nhìn mặt đã thấy không thông minh lắm rồi.

Đông Dương xoa mũi, nhìn anh và Tiết Linh đầu chạm đầu nói chuyện, cười hề hề hai tiếng.

Như vậy thật tốt, trước đây mỗi khi họ đi làm nhiệm vụ, không khí đâu có thoải mái như thế này. Văn Cửu Tắc thường không nói một lời, giờ trông như sống lại vậy.

“Lần đầu tiên tôi biết, hóa ra Văn Cửu Tắc có thể nói nhiều lời đến thế.” Một thành viên trong đội thì thầm.

Đông Dương gật đầu rất đồng tình.

“Bây giờ nên nói một câu, ‘Lâu lắm rồi chưa thấy anh Văn cười vui đến thế.’”

“Ơ, phó đội, câu này tôi từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết trước đây!”

Tiết Linh: “…” Tôi nghe hết rồi đấy.

“Họ trước đây luôn như vậy à?”

“Không biết, anh không để ý.”

“Vậy trước đây các anh giao tiếp thế nào?”

“Giao tiếp? Cứ như thế này.”

Văn Cửu Tắc giúp hai người đeo xong trang bị, đứng dậy: “Tôi lên trước, xử lý đợt đầu, các cô cậu theo sau.”

Anh kéo Tiết Linh đứng lên một chiếc phi cơ đơn nhân co lại, mở cửa khoang phi cơ, điều khiển phi cơ đơn nhân b.ắ.n ra khỏi khoang, lao thẳng xuống không trung.

Trời đất quay cuồng, Tiết Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, bị luồng không khí mạnh đập vào người, dính chặt vào lòng Văn Cửu Tắc.

Họ đã đến trên không của địa điểm nhiệm vụ, phi cơ của họ rơi vào đàn chim biến dị đen kịt đang xoáy tròn.

“Em điều khiển hướng, anh sẽ chỉ cách dùng vũ khí để g.i.ế.c chim biến dị.”

“Em điều khiển hướng? Anh còn chưa dạy em cách mở phi cơ đơn nhân!”

Đồ khốn kiếp này, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm chặt lao vào đàn chim.

Văn Cửu Tắc dường như đang cười, Tiết Linh cảm thấy lồng n.g.ự.c sau lưng anh rung lên không ngừng.

Cô chỉ đành vội vàng làm quen, cảm nhận tay anh vòng quanh mình, vũ khí trong tay anh phun ra những quả b.o.m lửa như sao băng, xuyên thủng mấy lỗ hổng trong đàn chim đen kịt.

Xung quanh lần lượt xuất hiện những phi cơ đơn nhân khác.

Phi cơ của phó đội tiến lại gần: “Tiết Linh, cảm giác thế nào, ổn không?”

Tiết Linh căng thẳng điều khiển phi cơ: “Cũng ổn, chỉ là tôi chưa quen mở phi cơ!”

Phó đội dường như im lặng một lúc, sau đó giọng Đông Dương ngạc nhiên vang lên: “Ơ, phi cơ này không phải đang ở chế độ bay tự động sao, không cần điều khiển mà.”

Tiết Linh: “…”

Cô buông tay khỏi cần điều khiển phi cơ, nắm chặt nắm đấm.

Đợi lát nữa hạ cánh, cô không g.i.ế.c động vật biến dị, trước tiên sẽ g.i.ế.c Văn Cửu Tắc.

Giọng Văn Cửu Tắc vang lên bên tai: “Tiểu Đông, kết nối với phi cơ của tôi, chúng ta hạ cánh trước để xử lý bướm biến dị bên dưới.”

Anh đạp mạnh vào bàn đạp của phi cơ, ôm Tiết Linh nhảy xuống từ trên không.

Tiết Linh cảm thấy gió rít qua má, vài con chim biến dị thoát lưới bay vụt qua bên cạnh.

Thế giới đảo lộn hỗn loạn, có một con ch.ó đang cười, cô không nhịn được mà hét lên.

“Anh cứ nhảy xuống như vậy! Chúng ta! Cách mặt đất! Còn! Cao! Như! Thế! Này! Văn Cửu Tắc ơi là Văn Cửu Tắc.”

-Toàn văn hoàn-
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 171: Ngoại truyện: Zombie Văn Cửu Tắc x Con người Tiết Linh



Ngày 17 tháng 10 năm 3034, gần thành phố Du có một trận mưa thu, nhiệt độ giảm mạnh.

Tiết Linh ngồi trong một chiếc xe tải cỡ trung, dùng một hòn đá mài để mài lưỡi d.a.o của mình đã bị sứt mẻ.

Gần đây cô cảm thấy cổ của zombie ngày càng cứng, thường chỉ c.h.é.m vài nhát là lưỡi d.a.o đã gãy, cần phải mài lại liên tục.

Chiếc xe tải này đã được cải tạo, ngoài ghế lái và ghế phụ, các ghế phía sau đều bị tháo bỏ để chất đồ.

Vì vậy, Tiết Linh ngồi trên một chiếc ghế nhỏ không thoải mái, xung quanh là đủ loại công cụ và vật dụng lộn xộn.

Không gian nhỏ hẹp chứa đầy đồ, lại còn có vài người ngồi, cửa sổ xe đóng kín, trong xe bốc lên một mùi không mấy dễ chịu.

Xe chạy trên đường, đột nhiên bên trái cán phải thứ gì đó, xe xóc nảy lên rồi dừng lại.

“Sao vậy?” Mẹ ngồi ghế phụ hỏi.

“Bên trái lốp xe hình như bị thủng, xuống xem thử.” Cha dượng ở ghế lái nói.

Tiết Linh mở cửa sổ, một luồng gió lạnh mang theo mùi hôi thối xộc vào trong xe.

Mùi này cho thấy có người hoặc zombie đã thối rữa gần đó.

Thấy xe của chú phía sau cũng dừng lại theo, Tiết Linh cầm d.a.o của mình, đẩy cửa xuống xe.

Cha dượng gọi con trai đang lim dim ngủ: “Cao Bân, xuống xe với em gái xem tình hình.”

“Xung quanh đây đâu có nghe nói có cướp đường, cũng không thấy zombie, có chuyện gì được chứ.” Cao Bân miệng lẩm bẩm, nhưng bị cha nhìn chằm chằm, đành xuống xe.

Tiết Linh đã đi đến bánh sau xem xét, nói với cha dượng: “Chú Cao, bánh sau bên này bị hai cái đinh dài đ.â.m vào.”

Cha dượng cũng xuống xe: “Cao Bân, giúp ta một tay, thay lốp xe.”

“Bây giờ mấy người này tâm lý b**n th**, không thể thấy người khác khá hơn mình.” Anh trai cùng cha khác mẹ Cao Bân lẩm bẩm chửi bới, đi lên xe lấy lốp dự phòng.

“Em gái, sao vậy?”

“Lại bị đ.â.m thủng lốp, thay xong là đi tiếp.”

Đã hai năm kể từ ngày tận thế, các căn cứ ở khắp nơi cơ bản đã đi vào quỹ đạo. Những người khá hơn thì có thể tìm việc làm trong căn cứ, những người gan dạ thì lái xe ra ngoài nhặt nhạnh, còn một số người thì chọn cách cướp bóc và g.i.ế.c người.

Họ thường đặt chướng ngại vật trên đường, hoặc giấu những tấm ván có đinh, chờ xe đi qua rồi dừng lại thì lao ra cướp bóc.

Nhưng cũng có một số người, thuần túy là xấu, cố ý đặt đinh trên đường để đ.â.m thủng lốp xe của người khác.

Như nhóm của họ, những người thường xuyên ra ngoài nhặt nhạnh, hầu như lần nào cũng gặp phải chuyện này.

Họ có hai xe, sáu người, đi nhặt nhạnh cũng không dám đi quá xa, chỉ quanh quẩn trong các thành phố lân cận để tìm kiếm những vật phẩm còn sót lại. Tuy thu hoạch không nhiều, nhưng vẫn còn an toàn.

Tiết Linh ở bên cạnh xe nhìn cha dượng và anh trai cùng cha khác mẹ Cao Bân thay lốp, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang dõi theo.

Cô quay đầu nhìn về phía lề đường, chỉ thấy hai ngôi nhà cũ đã bị người ta tháo dỡ chỉ còn lại khung, ngoài ra không có gì khác.

“Xong rồi, tất cả lên xe đi, Linh Linh, con cũng nhanh lên xe đi.”

“Dạ, con đến ngay.” Tiết Linh cầm d.a.o của mình lên xe, hai chiếc xe một trước một sau nhanh chóng tiếp tục hành trình.

Lần nhặt nhạnh này, điểm đến của họ là thành phố Tân Nghiễn, còn phải đi thêm hai tiếng nữa.

Sau khi xe rời đi, phía sau một bức tường của ngôi nhà cũ, một bóng người bước ra.

Người đó rất cao, trong mùa mà hầu như ai cũng mặc áo khoác, anh lại chỉ mặc một chiếc áo phông tay ngắn, cánh tay lộ ra mang màu xanh trắng c.h.ế.t chóc.

Anh đứng bên đường, ở đúng vị trí mà Tiết Linh vừa đứng, nhìn theo hướng hai chiếc xe biến mất, rồi cúi đầu nhìn mấy cọng cỏ và thân cỏ trên mặt đất – đó là những gì Tiết Linh vừa vô tình nhổ xuống để nghịch khi ngồi không.

Anh cúi người nhặt lên một vòng tròn được cuộn từ một cọng cỏ.

Tiết Linh khác xa so với ấn tượng của anh, nhưng anh vẫn dễ dàng nhận ra cô.

Lần cuối gặp nhau là cách đây hai năm, khi đó Tiết Linh còn để tóc dài qua vai, nhưng bây giờ, tóc cô ngắn đến mức có thể thấy cả da đầu.

Da trắng trước đây giờ đã đen sạm vì nắng, mặc bộ quần áo xám xịt, thoạt nhìn giống như một cô bé gầy gò.

Cô và gia đình cô ở cùng nhau, hẳn là cuộc sống không quá tệ, nhưng sao anh lại cảm thấy cô gầy đi nhiều như vậy.

...

Tiết Linh cầm chiếc nĩa chống bạo loạn đã được cải tiến, đè một con zombie đang lao tới lên tường, anh trai cùng cha khác mẹ Cao Bân vung d.a.o chop, phối hợp c.h.é.m đứt đầu con zombie.

Lần thứ nhất, thứ hai không c.h.é.m đứt, đến lần thứ ba, cái đầu mới lăn ra một bên.

Con zombie đó giãy giụa quá mạnh, sức cũng lớn, Tiết Linh phải dồn hết sức mới gần như không bị nó thoát ra.

Trán Cao Bân đầy mồ hôi, có chút không hài lòng nói: “Em không đè chặt sao, suýt nữa nó tóm được anh.”

Họ không phải lần đầu ra ngoài nhặt nhạnh, cũng không phải lần đầu đối phó với zombie, nhưng mỗi lần nhìn thấy những con zombie với vẻ mặt dữ tợn và điên cuồng, đối mặt với chúng, họ vẫn cảm thấy căng thẳng.

Tiết Linh buông nĩa chống bạo loạn, lắc lắc bàn tay hơi mất sức, nói: “Lần sau anh đè, để em g.i.ế.c được không.”

Cao Bân bĩu môi, lẩm bẩm vài câu, rồi quay đi ngồi một bên nghỉ ngơi.

Trời tối dần, họ tìm một sân nhà đã được người khác dọn dẹp trước đó để qua đêm. Sau một buổi chiều g.i.ế.c zombie và tìm đồ, ai cũng mệt, chỉ ngồi xuống ăn vội vài món ăn liền.

Đội nhặt nhạnh nhỏ này của họ dựa trên gia đình, không dám đánh nhau quyết liệt như những đội toàn thanh niên trai tráng, nên mỗi lần tìm được đồ cũng không nhiều. Vì vậy, họ thường rất tiết kiệm trong ăn uống.

Bây giờ Tiết Linh đang ăn một loại mì khô do căn cứ sản xuất, có thể bẻ nhỏ ăn trực tiếp, hoặc ngâm nước nóng. Ăn khô thì rất nghẹn, ngâm thì lại không ngon.

Mệt quá mức, Tiết Linh hơi mất cảm giác thèm ăn, chỉ ăn nửa gói, rồi cầm túi gói đơn sơ ngồi đó nghỉ ngơi.

Mẹ bưng một cốc nước nóng đến: “Linh Linh, uống chút nước nóng đi.”

Tiết Linh nhường chỗ cho mẹ, nhận cốc giữ nhiệt uống một ngụm, có vị ngọt và chút mùi sữa.

Cô nhìn mẹ, bị mẹ xoa đầu: “Uống nhanh đi.”

Bây giờ cả đại gia đình họ sống chung, cha dượng có một trai một gái, cả hai đã lập gia đình và sinh con.

Anh trai cùng cha khác mẹ và chị dâu có hai đứa con, chị dâu sức khỏe yếu, chỉ nằm ở nhà, chị gái cùng cha khác mẹ thì chồng đã chết, còn một cô con gái rất nhỏ. Đường và sữa bột trong nhà đều dành cho trẻ con và chị dâu yếu.

Đã lâu Tiết Linh không nếm được vị đường, không biết mẹ đã tiết kiệm từ đâu để lén cho cô uống.

“Tháng này kinh nguyệt của con chưa đến à?” Mẹ đột nhiên hỏi nhỏ, vẻ mặt lo lắng.

“Dạ, không đến cũng tốt, đến thì phiền, g.i.ế.c zombie cũng bất tiện.” Tiết Linh trả lời.

Mẹ đột nhiên đưa tay ôm lấy cô, giọng nghẹn ngào: “Con gái mẹ khổ quá, sao con lại kiên cường như vậy, phải đi nhặt nhạnh, g.i.ế.c zombie vất vả thế này. Mẹ thật sự sợ một ngày nào đó con không cẩn thận sẽ…”

Tiết Linh đoán ra mẹ muốn nói gì, không đáp lại.

Quả nhiên, mẹ tự mình buồn bã một lúc rồi tiếp: “Linh Linh, mẹ đã nghĩ kỹ, con không thể sống như vậy nữa. Như chị họ con ấy, tìm một người phù hợp mà gả đi, ở trong căn cứ chăm sóc con cái, không cần ra ngoài mạo hiểm. Con nhìn chị họ con, cả chị con và chị dâu, ai mà khổ như con chứ.”

“Lần trước có người mẹ thấy cũng không tệ, nhà có ba anh em, không cần con ra ngoài g.i.ế.c zombie, người ta cũng đã để ý con. Nếu con đồng ý, lần này về cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng cạo tóc nữa, người ta nhìn con giống con trai quá…”

Tiết Linh nghe mẹ lải nhải, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ.

Đây không phải lần đầu mẹ nói với cô những điều này.

Cô biết mẹ là vì muốn tốt cho cô, chỉ là cái “tốt” trong mắt mẹ không phải điều Tiết Linh muốn.

So với việc như chị họ, tùy tiện gả cho một người lạ có thể nuôi mình, cô thà ra ngoài g.i.ế.c zombie.

Vì thiếu dinh dưỡng mà không có kinh nguyệt, cô cũng không thấy có gì đáng lo. Ít nhất cô còn ăn no, đã may mắn hơn nhiều cô gái khác.

“Mẹ, con đi vệ sinh.” Tiết Linh không muốn nghe nữa, tìm cớ tránh khỏi lời khuyên không dứt của mẹ.

“Con cứ ra phía sau nhà đó mà đi, đừng đi xa quá, mang theo đèn pin, cẩn thận. Không thì mẹ đi cùng con nhé?”

“Mẹ, không cần đâu, con cẩn thận được, mẹ nghỉ ngơi đi.”

Tiết Linh quen thuộc mang theo nĩa chống bạo loạn và dao, đi ra phía sau nhà.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 172: Chương 172



Cô không thực sự muốn đi vệ sinh, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở một mình.

Squatting tại gốc tường không người, Tiết Linh chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt không tập trung nhìn vào góc tường tối om.

Kết hôn ư?

Khi còn rất nhỏ, cô đã chứng kiến cha mẹ cãi nhau đến mức mặt mũi bầm dập, cuộc hôn nhân tan vỡ để lại ấn tượng sâu sắc.

Sau khi hiểu chuyện, cô nghĩ rằng lớn lên không muốn kết hôn, sống một mình cũng tốt, như vậy sẽ tránh được tranh cãi và tổn thương.

Nhưng sau này, cô từng nghĩ đến việc kết hôn với một người. Với Văn Cửu Tắc.

Ý nghĩ đó xuất hiện vào một buổi tối rất bình thường, khi cô đang chuẩn bị cho một kỳ thi quan trọng nhưng không tự tin, tinh thần căng thẳng mấy ngày liền.

Dưới lầu, một đám trẻ con đang hét ầm ĩ, làm cô không thể học tiếp.

Văn Cửu Tắc không biết đang làm gì, gây ra không ít tiếng động trong phòng khách, Tiết Linh không nhịn được mà quát: “Đừng ồn nữa được không!”

Cô không nghe thấy anh trả lời, chỉ nghe thấy tiếng anh đóng cửa và ra ngoài.

Tiết Linh vừa quát xong liền cảm thấy hơi hoảng và không thoải mái, lo rằng Văn Cửu Tắc có thể đã giận. Nhưng không lâu sau, cô nghe thấy giọng anh vang lên từ dưới lầu.

Anh đã đuổi đám trẻ con ồn ào dưới lầu đi. Sau đó, anh lên lầu, tay cầm một túi nhỏ, hỏi cô: “Súp đậu xanh lạnh, uống không?”

Tiết Linh mặc áo ngủ, nhấp ngụm súp đậu xanh, do dự nói: “Vừa nãy em không nên quát lớn như vậy.”

Văn Cửu Tắc nói: “Em không quát lớn, đám trẻ dưới lầu làm sao nghe thấy.”

Anh nghĩ ngợi một lúc, rồi lại nói: “Ồ, hóa ra vừa nãy em đang nói anh à?”

Nhưng anh không hề có ý thức bị người khác quát, còn trêu chọc: “Giọng em còn nhỏ hơn tiếng chim kêu chút xíu, nếu không phải anh nghe tốt thì gần như không nghe thấy.”

Tiết Linh: “…”

Khi ở cùng người khác, Tiết Linh thường là người ổn định hơn về mặt cảm xúc, nhưng khi ở bên Văn Cửu Tắc, anh lại là người ổn định nhất.

Có phải càng thân thiết thì càng dễ làm tổn thương đối phương không?

Ở bên mẹ và chú, Tiết Linh nhận ra cảm xúc không ổn định đáng sợ đến mức nào, thầm thề với bản thân rằng tuyệt đối không được giống họ.

Nhưng ở bên Văn Cửu Tắc, cô phát hiện ra cuối cùng mình cũng trở thành kiểu người mình ghét, sẽ trút giận lên người thân thiết nhất.

“Đến đây hôn anh một cái, nhanh lên.” Văn Cửu Tắc lười biếng mỉm cười, chỉ vào má mình, như một quả bóng không bao giờ xẹp.

Nếu ở bên anh, chắc hai người sẽ không giống cha mẹ cô, Tiết Linh nghĩ.

Quả thật cũng không giống cha mẹ cô, họ còn chưa kịp bước vào hôn nhân đã chia tay.

Sao đã lâu như vậy rồi, nghĩ đến kết hôn, cô vẫn nghĩ đến người bạn trai cũ khốn kiếp này.

Tiết Linh đang ngẩn người, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Cô tưởng mẹ lo cô ra ngoài quá lâu nên đến, vừa chống tay vào đầu gối đứng dậy, nhưng phát hiện bóng người tiến lại rất cao.

Cha dượng, anh trai cùng cha khác mẹ và chú đều không cao đến vậy, hơn nữa hình dáng và đường nét của người này trong bóng tối dường như quen thuộc một cách kỳ lạ.

Tiết Linh bật đèn pin lên.

Ánh sáng lướt qua một gương mặt quen thuộc, chiếu lên làn da xanh trắng cứng đờ của anh, cùng đôi mắt đỏ sẫm.

“Rầm.” Đèn pin rơi xuống đất, chiếu lên trần nhà.

“… Văn Cửu Tắc.” Khi nhận ra anh, cô cũng chợt nhận ra, đây là một con zombie.

Bạn trai cũ đã biến thành zombie.

Người bạn trai cũ khốn kiếp này thực sự đã chết.

Tiết Linh cứng đờ tại chỗ hai giây, đột nhiên túm lấy nĩa chống bạo loạn dựa vào tường. Có lẽ vì hôm nay đã dùng sức quá nhiều, tay cô nắm chặt cán nĩa, không ngừng run rẩy.

Không biết tại sao bạn trai cũ lại xuất hiện ở đây, với vẻ ngoài đáng sợ của một con zombie, sau một khoảnh khắc tĩnh lặng, đột nhiên anh giơ tay ra, làm động tác tấn công về phía cô.

Tim Tiết Linh đập thình thịch, cô nâng nĩa chống bạo loạn lên, động tác thuần thục đ.â.m vào cổ anh, quật ngã gã cao lớn này xuống đất.

Tiết Linh đã là một thợ săn zombie lành nghề. Dựa trên kinh nghiệm của cô, sức mạnh của zombie liên quan đến thể chất khi còn sống, nhưng sau khi biến thành zombie, chúng thường bộc phát sức mạnh mạnh hơn so với lúc sinh thời.

Mỗi lần cô phải đè được một con zombie, đều cần dốc hết sức.

Nhưng người bạn trai cũ từng rất mạnh mẽ này, lại bị cô dễ dàng đ.â.m một nhát, quật ngã xuống đất, thậm chí không giãy giụa nhiều, cũng không kêu một tiếng.

Có bình thường không?

Phản ứng đầu tiên của Tiết Linh là: Anh đang giả vờ?

Anh vốn dĩ không biến thành zombie, giờ đang cố tình dọa cô. Cô vẫn còn sống tốt như vậy, sao Văn Cửu Tắc có thể biến thành zombie được chứ?

Đầu óc Tiết Linh rối bời, tay cầm nĩa lơi ra, Văn Cửu Tắc bị cô đ.â.m trúng bắt đầu động đậy, như một cỗ máy hỏng.

Dù động tác chậm chạp, nhưng khiến Tiết Linh căng thẳng.

Nhìn anh lại đứng dậy, lảo đảo tiến lại như một hồn ma đòi mạng, Tiết Linh lại đ.â.m một nhát, quật anh ngồi xuống một chiếc sofa gỗ dày bên cạnh, nhanh chóng và im lặng trói anh vào đó.

Khi trói, Tiết Linh cảm thấy anh chỉ giả vờ giãy giụa một chút, động tác đầy vẻ qua loa.

Anh thật sự... chắc chắn là đang giả vờ, đúng không?

Với sự nghi ngờ chắc chắn, Tiết Linh nhặt đèn pin lên, chiếu thẳng vào mặt Văn Cửu Tắc.

Đôi mắt đỏ của anh không có phản ứng khép lại như người bình thường khi bị ánh sáng chiếu vào.

Tiết Linh: Anh vì lừa mình mà còn đeo cả kính áp tròng màu đỏ!

Tiết Linh lấy từ túi ra một chiếc khăn nhỏ, tiến lại gần, cọ mạnh vài cái lên khuôn mặt xanh trắng của Văn Cửu Tắc.

Không cọ được màu sơn nào như cô tưởng, Tiết Linh lại chuyển sang tay anh, cọ lên mu bàn tay, không cam lòng cọ thêm vài chỗ, thậm chí còn sờ mạch và n.g.ự.c anh.

Cuối cùng, Tiết Linh buộc phải tin rằng Văn Cửu Tắc thực sự là một con zombie, không phải cố tình trang điểm để dọa cô.

Những giọt nước mắt ấm nóng bất ngờ rơi xuống tay xanh đen của Văn Cửu Tắc.

Tiết Linh đột nhiên ngồi xuống tại chỗ, ôm đầu mình: “Khóc cái gì, mình khóc cái gì chứ?!”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 173: Chương 173



Cô thì thầm tự nói với mình, giọng rất nhỏ, không ngừng dùng trán đập vào đầu gối.

Bị ánh sáng chiếu sáng, gương mặt Văn Cửu Tắc với những đường nét rõ ràng cúi đầu, nhìn cái gáy tròn trịa của cô, cùng đôi vai run rẩy vì cố nén tiếng nức nở.

Lúc chia tay, họ đã gây gổ dữ dội, anh còn tưởng cô biết anh c.h.ế.t rồi, sẽ ngửa mặt lên trời cười lớn mắng anh đáng đời, rồi dứt khoát cho anh một nhát dao, nhưng không ngờ cô lại khóc.

Đã tận thế rồi, sao tính tình cô vẫn tốt đến mức đáng ghét như vậy? Như thế này chẳng phải sẽ bị người khác bắt nạt sao?

Đôi tay lớn xanh xao bị trói trên sofa gỗ động đậy, có ý định thoát dây để xoa đầu cô.

Nhưng nếu thật sự làm vậy, chắc cô sẽ hoảng loạn mà chạy mất.

Văn Cửu Tắc động đậy một chút, rồi lại tựa lưng về phía sau.

Tiết Linh nhanh chóng đè nén nỗi buồn đột ngột trào dâng, mắt đỏ hoe ngẩng đầu, lấy con d.a.o luôn mang theo bên mình.

Lý trí nói với cô rằng, nếu xung quanh có zombie, phải xử lý ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Mọi người đều làm như vậy, người thân, bạn bè, một khi trở thành zombie, nghĩa là họ thực sự đã chết, không còn là người trước đây nữa. Giết họ chính là giúp họ giải thoát.

Tiết Linh đưa d.a.o lại gần cổ Văn Cửu Tắc.

Anh chỉ ngồi bất động, nhìn cô. Rõ ràng là một con zombie, nhưng khoảnh khắc này lại như vẫn còn giữ được lý trí của con người, biết cô định làm gì, ánh mắt đầy sự thấu hiểu và bình tĩnh.

Ánh mắt đó quen thuộc đến mức khiến Tiết Linh không nhịn được nhớ đến rất nhiều khoảnh khắc trong quá khứ.

Đồ này khi còn là người đã là một kẻ kỳ lạ, giờ thành zombie cũng là một con zombie kỳ lạ.

Sao anh không giãy giụa vậy?

Văn Cửu Tắc thả lỏng, dựa vào chiếc sofa gỗ dày cũ kỹ, không quan tâm đến con d.a.o của Tiết Linh càng lúc càng tiến gần, chỉ nhìn khuôn mặt cô, chuẩn bị ngắm nhìn thêm vài lần trước khi chết.

Dù anh có thể dễ dàng tháo dây trói và rời đi, nhưng anh cảm thấy c.h.ế.t ở đây cũng được.

Người thân và kẻ thù đều đã chết, giờ Văn Cửu Tắc không còn vướng bận gì, cũng không có việc gì muốn làm.

Biến thành như thế này là một tai nạn, lý do anh đi từ An Khê đến thành phố Du, chỉ vì không yên tâm về Tiết Linh, muốn đến nhìn cô một lần.

Bây giờ thấy cô ở cùng gia đình, có người chăm sóc, anh cũng không còn gì phải lo lắng.

Nói thật, Tiết Linh có thể ra tay với anh, Văn Cửu Tắc còn cảm thấy hơi an ủi.

Không ngờ nhé, bạn gái giờ quyết đoán như vậy, có tiến bộ.

Nếu có thể nói, chắc anh sẽ huýt sáo trêu chọc, cười và giơ ngón tay cái với cô, bảo cô cố lên.

Em dám g.i.ế.c cả anh thì không được tha cho những con zombie khác đâu nhé.

Tiết Linh giơ d.a.o lên, rồi lại hạ xuống.

Cô không để ý đến bụi bẩn trên sofa, ngồi phịch xuống cạnh Văn Cửu Tắc, cách anh một khoảng bằng một người, dùng sức nắm chặt cánh tay đang run rẩy của mình.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên phát hiện có zombie, cách đúng đắn là lập tức kêu lên, để cha dượng và những người khác đến, cùng xử lý con zombie nguy hiểm này.

Không phải như cô, sợ bị phát hiện, im lặng không một tiếng động. Thậm chí đến giờ, cô vẫn vô thức cố gắng không gây ra tiếng ồn lớn.

Nghi ngờ anh đang giả làm zombie, lau mặt anh, lại gần như vậy, tất cả đều là những hành động hoàn toàn sai lầm, không cẩn thận… nhưng cô vẫn làm.

Cô không muốn g.i.ế.c anh. Nghĩ đến việc tự tay c.h.é.m đầu Văn Cửu Tắc, giống như đang c.h.é.m đứt những ngày tháng vui vẻ và yên bình trước đây.

Văn Cửu Tắc nhìn loạt hành động của cô, đột nhiên muốn cười, lại cũng muốn thở dài.

Cô đúng là quá nặng về đạo đức, ngay cả việc g.i.ế.c một người bạn trai cũ đã lâu không gặp nay thành zombie cũng phải giằng xé như vậy.

Anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tiết Linh ngẩng mặt lên trần nhà, đang hít thở sâu.

Văn Cửu Tắc biết, cô đang điều chỉnh cảm xúc. Trước đây, mỗi khi căng thẳng, cô thích ngồi yên lặng hít thở sâu như vậy.

Lúc đầu bị anh chọc tức cũng sẽ hít thở sâu, sau này thì không, trực tiếp giơ nắm đ.ấ.m lên đánh.

“Linh Linh, sao con đi lâu vậy, không sao chứ?”

Giọng mẹ vang lên từ bên ngoài, Tiết Linh giật mình, vội lau mắt đứng dậy, căng thẳng liếc nhìn Văn Cửu Tắc, miệng nói: “Lát nữa là xong, con không sao đâu mẹ.”

Đứng trước mặt Văn Cửu Tắc, Tiết Linh nắm chặt cán dao, cuối cùng không cho anh một nhát, nhưng giơ tay tát mạnh một cái vào mặt anh.

Tát xong, cô không nhìn anh nữa, cầm đèn, d.a.o và nĩa chống bạo loạn rời đi.

Sau khi cô đi, trong căn phòng mờ tối, Văn Cửu Tắc tháo tay ra khỏi dây, lười biếng tựa vào sofa, sờ má mình vừa bị đánh.

Tiết Linh đúng là gan lớn thật, không đeo găng tay, cứ thế đánh anh, cũng không sợ răng anh lộ ra làm xước tay cô.

Không tôn trọng bạn trai cũ, cũng nên tôn trọng thân phận zombie của anh chứ, sẽ lây nhiễm đấy.

Nhưng lực tay của cô hình như mạnh hơn trước rồi.

Tiếng bước chân trở lại, Văn Cửu Tắc chỉ kịp quấn dây quanh tay, giả vờ vẫn bị trói.

May mà ánh sáng yếu ớt, Tiết Linh cũng đang rối ren tâm trí, không nhận ra.

Cô quay lại vì nhớ ra còn một việc chưa làm.

Tiết Linh nhét một nắm vải trong tay vào miệng Văn Cửu Tắc.

“Đừng kêu, nếu bị phát hiện, bị giết, tôi cũng không quản đâu đấy.”

Tiết Linh nghĩ anh không giống những con zombie khác hay gào thét, có lẽ vì khi còn sống nói chuyện khó nghe quá nên bị “độc” câm, nên thành zombie cũng không kêu.

Nhưng để phòng hờ, cô vẫn bịt miệng anh trước.

Tiết Linh lại vội vã rời đi. Văn Cửu Tắc giơ tay lấy nắm vải trong miệng ra, mở ra thấy đó là một mảnh vải của chiếc áo cũ.

Rõ ràng là của Tiết Linh, anh ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ, hóa ra cô còn đặc biệt lấy một cái sạch để nhét, thật khách sáo.

Cả đêm đó Tiết Linh không ngủ ngon, cứ nghĩ đến Văn Cửu Tắc bị trói trong căn phòng sau sân.

Nếu anh thoát ra, chạy ra làm hại người thì sao?

Nếu anh đột nhiên gây tiếng động lớn, bị cha dượng, chú và những người khác phát hiện thì sao?

Cô trằn trọc không ngủ, căng tai nghe ngóng động tĩnh, mẹ bên cạnh hỏi: “Sao vậy Linh Linh?”

Tiết Linh ấp úng: “Không có gì, chỉ là bụng hơi đau… Con ra ngoài đi vệ sinh thêm lần nữa.”

Cô đứng dậy, lén lút chạy đến phòng giam giữ Văn Cửu Tắc, liếc nhìn, thấy cái bóng đen mờ mờ vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa không động đậy, cô hơi yên tâm, rồi quay về nghỉ ngơi.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 174: Chương 174



Nhưng lần vất vả này vẫn khiến cô hơi thiếu sức sống vào ban ngày. Lần này, Tiết Linh đi cùng cha dượng, anh trai cùng cha khác mẹ, mẹ và chú cùng dì. Họ ở ngoại ô thành phố Tân Nghiễn để nhặt nhạnh những thứ còn sót lại.

Ở những nơi có zombie di chuyển xung quanh, họ thường không ở lại cùng một chỗ quá hai ngày, vì nếu ở lâu, mùi người sẽ dễ thu hút zombie tụ tập.

Ngày thứ hai, họ chuyển đến tạm trú trong một tòa nhà nhỏ gần đó. Trước khi trời tối, Tiết Linh lén lút đến phòng giam giữ Văn Cửu Tắc.

Dưới ánh sáng tự nhiên ban ngày, vẻ ngoài của anh có thể nhìn rõ hơn.

Tiết Linh cũng không làm gì, chỉ ôm vũ khí g.i.ế.c zombie của mình, ngồi trên ngưỡng cửa nhìn anh một lúc.

Văn Cửu Tắc rất muốn hỏi cô: Hôm nay không định g.i.ế.c tôi sao?

Nhưng anh lại muốn hỏi hơn: Mồ hôi đầy đầu, hôm nay mệt lắm phải không?

Khi Tiết Linh ở ngoài cùng gia đình g.i.ế.c zombie và chuyển đồ, Văn Cửu Tắc không ở yên trong phòng, mà đi quan sát xung quanh.

Anh squat trên mái nhà, nhìn Tiết Linh g.i.ế.c zombie. Dù sức không lớn, nhưng động tác c.h.é.m cổ zombie của cô vẫn dứt khoát và thuần thục, không hề do dự như khi c.h.é.m anh.

Cũng không giống anh trai cùng cha khác mẹ của cô, người luôn kéo chân sau. Sức anh ta lớn hơn một chút, nhưng mỗi lần tiếp cận zombie lại hoảng loạn, mỗi nhát d.a.o đều không chính xác, phải c.h.é.m mấy lần mới được, còn lẩm bẩm chửi bới, trách Tiết Linh phối hợp không tốt, vô dụng.

Họ ở quanh thành phố Tân Nghiễn hai đêm, chiều hôm đó phải trở về căn cứ, chuyển đồ lên xe và rời đi.

Văn Cửu Tắc lại ngồi trên mái nhà, đột nhiên thấy Tiết Linh xuống xe, chạy về phía khu sân đó.

Anh đút tay vào túi, đi xuống từ cầu thang, kịp thời ngồi lại vị trí cũ trước khi Tiết Linh đến, không quên cắn lại nắm vải trong túi vào miệng.

Tiết Linh thở hổn hển đẩy cửa, đầu tiên dùng nĩa chống bạo loạn đ.â.m anh một nhát, sau đó trói tay anh, kéo lê anh từ phòng trống ra, đẩy vào một phòng kín đáo hơn.

Văn Cửu Tắc cảm thấy dây trên tay bị cô tháo ra, sau lưng bị cô đẩy một cái. Tiếp đó, cửa "rầm" một tiếng đóng lại và bị khóa bên ngoài.

Tiết Linh không nói một lời, nhanh chóng rời đi.

Đây là ý gì? Giam anh vào phòng tối sao?

Tiết Linh trở lại xe, đóng cửa, xe khởi động.

Mẹ hỏi cô: “Vừa nãy chạy gấp gáp thế, có thứ gì để quên trong sân ở trước đây mà còn phải quay lại lấy à?”

Tiết Linh ậm ừ cho qua.

Xe chạy một lúc, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ phía sau vài lần.

Cô không nỡ xuống tay g.i.ế.c Văn Cửu Tắc, cũng không muốn để một con zombie tàn tật chạy lung tung ngoài kia, nhưng giam anh trong phòng kín đáo bí mật vẫn khiến cô không yên tâm.

Có lẽ vì quá lo lắng, Tiết Linh ngủ gật trên xe và mơ một giấc mơ, mơ về những chuyện xảy ra khi họ còn sống chung trước đây.

Có lần cô quên chìa khóa trong phòng, không mở cửa được, mà số điện thoại của thợ mở khóa thì không liên lạc được.

Văn Cửu Tắc bảo để anh xử lý, leo lên và trực tiếp giật luôn ổ khóa xuống. Lúc đó cô kinh ngạc hỏi: “Sao anh giật được vậy!”

Anh nói: “Chỉ cần có tay là được chứ.”

Phần sau của giấc mơ chuyển thành, cô giam bạn trai zombie cũ trong phòng, anh phá cửa ra, cầm ổ khóa bị bung ra nói với cô: “Em còn muốn khóa anh sao? Phá nó chỉ cần có tay là được.”

Rồi anh như một con ch.ó hoang thoát xích, lao vào đám đông.

Tiết Linh tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đầy mặt.

Mẹ lo lắng nhìn cô một cái: “Linh Linh, mấy ngày nay con nghỉ ngơi không tốt à, vừa nãy con còn nói mớ đấy.”

“Ơ? Con nói gì?” Tiết Linh còn chưa hoàn hồn.

“Con cứ gọi gì mà ‘Văn’, ‘Văn Cửu Tắc’ gì đó.”

“...” Tiết Linh bình tĩnh nói: “Là một tiệm lẩu con hay ăn trước đây, con mơ thèm lẩu.”

“Con còn nói ‘Trở về, nhanh trở về’.”

“… Vì chủ tiệm phá sản, tiệm lẩu đóng cửa, không còn ăn được lẩu ngon như vậy nữa, nên con bảo anh ta trở về.”

Tiết Linh vừa đi trước, Văn Cửu Tắc ngay sau đó đã đẩy cửa sổ của căn phòng đó ra, một chân bước lên bậu cửa và rời đi.

Tiết Linh định về căn cứ Tú An, đương nhiên Văn Cửu Tắc cũng không ở lại đây ngoan ngoãn bị giam cầm.

Đi qua một con hẻm nhỏ có zombie lang thang, anh lấy chiếc mô tô trước đó để ở đó ra.

Mặc áo khoác, đội mũ bảo hiểm kín và đeo găng tay mô tô, trên đường nhìn anh, không ai nghĩ anh là một con zombie.

Anh đã ngang nhiên đi từ An Khê đến đây như vậy.

Thực ra, Văn Cửu Tắc đã đến căn cứ Tú An hơn một tuần. Trước khi tìm thấy Tiết Linh, anh đã quay về thành phố Du một lần.

Nơi đó đã hoàn toàn rơi vào tay zombie, nghe nói cư dân của thành phố Du phần lớn đã phân tán đến vài căn cứ lân cận, nên anh mới từ từ tìm đến đây.

Một tuần trước, anh thấy Tiết Linh một lần ở cổng căn cứ Tú An. Sau đó, mấy ngày liền anh phục kích quanh khu vực cổng căn cứ, cuối cùng đợi được cơ hội cô ra ngoài, để có thể tiếp cận cô gần hơn.

Một khi Tiết Linh trở về căn cứ, Văn Cửu Tắc chỉ có thể chờ bên ngoài, vì những điểm bất thường trên người anh nếu lại gần sẽ bị phát hiện, không thể trà trộn vào căn cứ kiểm tra nghiêm ngặt.

Mà Tiết Linh không phải ngày nào cũng rời căn cứ, thường họ chỉ ra ngoài một lần mỗi tuần, còn lại thời gian ở trong căn cứ làm vài công việc lặt vặt.

Như thường lệ, anh dừng xe ở một nơi bí mật và hẻo lánh, leo lên một ngọn đồi gần căn cứ, quen đường quen lối tìm một cái chòi ngồi xuống, lấy ống nhòm ra quan sát cổng căn cứ.

Loại chòi trên ngọn đồi này được xây bằng ngói màu gan lợn, ở đây gọi là "chòi mộ", ý nghĩa là xây trên mộ. Phong tục ở đây thích xây một cái chòi trên mộ tổ tiên.

Khu vực này trước đây là đồi mộ, sau tận thế, cũng có không ít người chôn cất người thân đã mất xung quanh, nên dù ban ngày, đồi mộ này cũng mang vẻ âm u đáng sợ.

Nhưng Văn Cửu Tắc lại cảm thấy nơi này không tệ, ít người, yên tĩnh, địa thế cao, có thể quan sát cổng căn cứ, hơn nữa, với tư cách là một "xác chết" biết di chuyển, anh cũng khá hợp với việc ở cùng những "xác chết" khác.

Quan sát qua ống nhòm, thấy xe của Tiết Linh và nhóm cô xếp hàng kiểm tra, cuối cùng chậm rãi vào căn cứ, Văn Cửu Tắc bỏ ống nhòm xuống, nằm dài trên ghế đá xi măng, hai chân dài gác lên lan can.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 175: Chương 175



Từ An Khê đến thành phố Du, rồi đến đây, ban đầu anh chỉ muốn xem Tiết Linh giờ ra sao, cũng không có ý định làm gì.

Giờ anh thành ra như vậy, ngay cả người bình thường cũng không dám lại gần, vậy mà Tiết Linh dám tiến đến tát anh một cái, coi như là vì lúc chia tay cô quá tức giận, nỗi sợ hãi với zombie đã bị át đi.

Trước đây, anh nằm đây chờ Tiết Linh xuất hiện, tự nhủ chỉ nhìn một cái rồi đi, đừng gây phiền hà cho cô. Bạn gái cũ sống một cuộc đời bình thường đã không dễ, đừng khiến cô khó khăn hơn.

Nhưng khi thực sự gặp cô, anh lại không nhịn được mà bắt đầu soi mói.

Cô không phải đang sống cùng gia đình sao? Sao cô lại gầy đi? Sao trông cô không vui?

Gia đình cô sao trông không quan tâm cô lắm? Họ có đối xử không tốt với cô không?

Họ có chăm sóc cô không? Cảm giác như Tiết Linh sống một mình còn tốt hơn sống với họ…

… Dường như anh đang tìm chứng cứ rằng Tiết Linh hiện tại sống không tốt, để cô rời bỏ người thân, quay lại với anh – một người bạn trai đã chết.

...

Tiết Linh theo cha dượng và những người khác trở về căn cứ, khi đến điểm đổi đồ, cô nhìn thấy Trần gia lão đại – Trần Tân, chính là người mà mẹ cô từng nói là "khá ổn", gia đình có ba anh em.

Anh ta 29 tuổi, người trông thật thà chất phác, nhưng rất biết cách ứng xử. Vì gia đình có chút quan hệ, anh ta làm việc ở điểm đổi đồ, thấy xe của họ, lập tức cười tươi chào chú, chào dì, còn ưu tiên xử lý thủ tục đổi đồ cho họ.

Tiết Linh nhận ra ánh mắt anh ta liên tục quét về phía mình, nói với mẹ một câu, rồi viện cớ không nghỉ ngơi tốt, nhảy xuống xe, về nhà trước.

Trong căn cứ, chỗ ở rất chật chội, họ là nhóm đến sau, được phân nhà rất nhỏ.

Tiết Linh, chị gái cùng cha khác mẹ và con gái của chị ấy sống chung một phòng. Phòng chưa đầy 6m², chỉ đủ đặt một giường tầng và một tủ nhỏ ở cuối giường, chỉ còn chỗ để xoay người.

Anh trai cùng cha khác mẹ và vợ, cùng hai đứa con ở phòng bên cạnh hơi lớn hơn, nhưng tường không cách âm tốt. Có khi họ nói chuyện lớn tiếng, Tiết Linh ở đây cũng nghe rõ mồn một.

Mẹ, cha dượng, chú và dì ở hai phòng nhỏ được ngăn ra từ phòng khách, bếp và nhà vệ sinh cũng chật hẹp.

Nhưng so với người khác, họ vẫn còn khá hơn. Hiện tại, trong căn cứ, nhiều gia đình mười mấy người chen chúc trong căn phòng vài chục mét vuông, trong nhà không có toilet, phải đi đến nhà vệ sinh công cộng xa xa.

Có nhà ở đã tốt hơn nhiều so với chỉ có thể sống trong lều.

Nghe nói căn cứ Tú An sắp mở rộng, không biết khi nào mới xong.

Tiết Linh nằm trên giường tầng nhỏ của mình, nghĩ ngợi lung tung một lúc, thần sắc hơi đờ đẫn, nghĩ rồi ngủ thiếp đi.

Chưa ngủ bao lâu, cô bị tiếng khóc đánh thức.

Cửa phòng mở, chị gái cùng cha khác mẹ về, ôm con gái ngồi dưới giường dỗ dành.

Nghe nói đứa bé bị anh họ bắt nạt. Con trai của anh trai cùng cha khác mẹ, 7 tuổi, đang ở tuổi nghịch ngợm, tính tình lại bá đạo, thích cướp đồ của người khác.

Vài đứa trẻ trong nhà, hoặc cãi nhau hoặc đánh nhau, mỗi ngày đều nghe tiếng khóc của chúng.

Buổi tối, cả gia đình quây quần trong phòng khách nhỏ ăn cơm.

Sau một chuyến nhặt nhạnh, đồ ăn trên bàn sẽ phong phú hơn một chút. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, nhắc đến tin đồn nghe được ở điểm đổi đồ, chủ đề không ngoài dự đoán lại xoay quanh Trần Tân.

“Dì thấy chàng trai nhà họ Trần thật sự không tệ, Linh Linh à, cháu nhìn xem hôm nay người ta nhiệt tình với chúng ta thế nào, cháu cũng nên thử tiếp xúc với người ta. Con bé này từ nhỏ đã nội tâm, không thúc đẩy thì không biết động đậy.” Dì nói.

Vì Tiết Linh từ nhỏ sống ở nhà chú khá lâu, dì nhắc nhở cô giống như nhắc nhở chị họ, kèm theo sự thân thiết là mong muốn kiểm soát tất yếu của người lớn.

Dù thấy Tiết Linh không vui, dì vẫn tiếp tục nói thêm vài câu, gần như muốn quyết định thay cô.

Ngược lại, mẹ ruột, vì từ nhỏ ít gặp gỡ, mang theo chút áy náy, chỉ khuyên vài câu. Nếu cô thực sự không muốn, mẹ cũng thôi.

Lúc này, thấy con gái có vẻ kháng cự, mẹ cười, chen vào ngắt lời dì: “Không vội, không vội, bây giờ cuộc sống của ai cũng khó khăn, nhìn thêm một chút cũng tốt.”

“Không vội sao được, thấy người tốt không nhanh chóng nắm lấy, lỡ mất là hối tiếc! Ôi, lúc trước chị con chúng ta đã không chọn đúng…”

“Con no rồi.” Tiết Linh cầm bát đũa đứng dậy, tránh khỏi những lời thúc ép và quan tâm ngột ngạt ấy.

Thực ra, cuộc sống luôn như vậy. Giai đoạn đầu tận thế còn khó khăn hơn, áp lực và mối đe dọa sinh tử luôn bám riết, so với những điều đó, những phiền toái nhỏ nhặt trong cuộc sống đều trở nên có thể chịu đựng.

Tiết Linh bước ra khỏi căn nhà chật chội.

Đột nhiên gặp lại Văn Cửu Tắc, dường như đánh thức một loại cảm giác từng tồn tại trong cô, khiến những nỗi đau trước đây có thể chịu đựng được giờ đột nhiên trở nên rõ rệt.

Vừa nãy, cô ngồi bên mẹ, tai nghe họ bàn tán chuyện gia đình, nhưng một góc trong lòng đột nhiên nhớ đến Văn Cửu Tắc đã chết.

Cảm giác đó rất kỳ lạ, cô đang yên ổn ngồi ăn cơm, đột nhiên nhận ra người từng yêu thương, từng thân thiết với cô, đã chết.

Mới đây thôi, cô vội vã nhốt xác anh trong một căn phòng trống.

Bên tai, dì vẫn khuyên cô miễn cưỡng kết hôn với một người đàn ông xa lạ.

Tiết Linh đứng dưới căn nhà của họ rất lâu.

Ngày thứ ba trở về căn cứ, Tiết Linh ở cổng căn cứ nghe được một đội nhặt nhạnh trò chuyện.

Họ cũng đến thành phố Tân Nghiễn, một người vẫn còn sợ hãi kể về một con zombie gặp ở đó.

“Rất cao, rất khỏe, đột nhiên lao ra làm tôi giật mình, sức mạnh cũng lớn. May mà Lão Dương đi cùng, kéo tôi một cái, cả ba người chúng tôi mới hợp sức g.i.ế.c được con zombie đó.”

Tiết Linh không nhịn được dừng bước, hỏi mấy người lạ: “Con zombie cao lớn khỏe mạnh mà các anh nói, g.i.ế.c ở đâu vậy?”

“Giết ở đâu ư? Gần hồ nhân tạo, trước cổng khu dân cư Cẩm Hồ cũ.”

Tiết Linh thở phào, cô nhốt Văn Cửu Tắc ở khu vực trung tâm cũ, mấy người này nói chắc không phải anh.

Nhưng cô lại nghĩ, nhỡ đâu là Văn Cửu Tắc chạy ra, chạy đến khu vực hồ nhân tạo thì sao.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 176: Chương 176



Cô không ngừng nghĩ đến khả năng này, khi về nhà giúp mẹ nấu ăn, vì phân tâm mà làm phỏng tay.

“Nhanh lên, lại đây xả nước lạnh, sao lại bất cẩn vậy chứ.” Mẹ kéo tay cô xả nước.

“Linh Linh, dạo này con có vẻ mệt mỏi đúng không? Mẹ không muốn ép con lấy chồng, chỉ hy vọng con có thể sống tốt hơn một chút. Nếu con thực sự không muốn, thì thôi, cứ ở bên chúng ta.”

Mẹ dừng một chút rồi nói tiếp: “Đừng để ý đến những lời khó nghe của anh trai và chị gái, cứ coi như không nghe thấy.”

Tiết Linh không biết làm sao nói với mẹ về ý nghĩ ngày càng mãnh liệt trong lòng mình.

Cuối cùng cô nói: “Con không sao, con ổn mà.”

Giống như mỗi lần nói chuyện điện thoại với mẹ khi còn nhỏ.

Mẹ không biết có tin lời cô không, đưa tay sờ lên mu bàn tay đỏ rát và thô ráp của cô.

“Bây giờ thời thế này, cái gì cũng khó nói trước. Mẹ chỉ hy vọng con gái mẹ có thể vui vẻ một chút.”

Tiết Linh đột nhiên buột miệng: “Mẹ, con muốn ra ngoài một mình một chuyến.”

Lời vừa nói ra, Tiết Linh cảm thấy một sự nhẹ nhõm và háo hức khó tả.

Cô thấy ánh mắt ngạc nhiên của mẹ, cùng sự lo lắng muốn nói lại thôi, rồi lặp lại: “Con muốn ra ngoài một chuyến. Đừng lo, mẹ ạ.”

Ngoài mẹ, cô không nói với ai, thu dọn một balo nhỏ, mang theo vũ khí của mình, rồi đến cổng thành thuê xe.

Gần tiệm cho thuê xe có một nhóm thanh niên đang trò chuyện, họ ở đây chờ việc làm.

Thấy Tiết Linh, một chàng trai trẻ trạc tuổi cô tiến lại gần.

“Chị dâu, sao chị lại một mình đến thuê xe vậy?”

Tiết Linh nhận ra anh ta, là em út của Trần Tân.

“Tôi không phải chị dâu của cậu, và tôi cũng không có ý định lấy anh trai cậu.” Tiết Linh vừa dứt lời, cậu ta giơ tay chặn trước mặt cô.

“Chị có gì không hài lòng với anh em, nói đi?” Cậu ta hạ giọng, tự cho là phong độ: “Lấy vào nhà em có gì không tốt? Sau này không chỉ anh em thương chị, em cũng sẽ thương chị.”

Tiết Linh hiểu ý cậu ta, cảm thấy muốn ói.

Giận dữ hay giải thích với loại người này đều vô ích, họ chỉ xem sự từ chối như một cuộc mặc cả, luôn đặt mình vào vị trí của kẻ đi mua dâm khi đối mặt với phụ nữ.

Tiết Linh bấm một nút trong tay, ngay lập tức góc này vang lên tiếng còi báo động chói tai.

Tất cả mọi người xung quanh, cùng nhân viên an ninh đứng gác đều vô thức nhìn về phía này.

Cậu ta cứng đờ tại chỗ, chửi thề một câu.

Tiết Linh nói: “Nhường đường.”

Cô còn việc phải làm.

Tiết Linh học lái xe sau tận thế, cơ hội cô lái xe không nhiều, thỉnh thoảng chỉ thay cho cha dượng để ông ta nghỉ ngơi.

Nhưng cô lái rất ổn, từ thành phố Tân Nghiễn tiến lên.

Con đường vài ngày trước mới đi qua, cô còn nhớ rõ.

Lần đầu tiên rời khỏi căn cứ an toàn một mình, Tiết Linh không hề căng thẳng, ngược lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm như cuối cùng có thể tự do thở.

Cô đi đến căn nhà giam giữ Văn Cửu Tắc, đẩy cửa, nhưng không thấy anh – người lẽ ra phải ở trong phòng.

Cô không biết rằng, khi cô lái xe đến thành phố Tân Nghiễn, Văn Cửu Tắc đã cưỡi xe máy đuổi theo phía sau một cách điên cuồng.

Văn Cửu Tắc không ngờ cô đột nhiên một mình chạy ra khỏi căn cứ để tìm anh.

Mới đây, qua ống nhòm anh thấy cô rời đi, anh lập tức đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước.

“Văn Cửu Tắc?” Anh nghe thấy tiếng gọi căng thẳng của Tiết Linh từ sân trước.

Văn Cửu Tắc tháo mũ bảo hiểm ném sang một bên, tiện tay ném xe máy vào bụi cỏ, bước lớn về phía Tiết Linh.

Bây giờ không thể giả vờ như chưa từng rời đi, anh trực tiếp tìm một chỗ nằm xuống, chờ Tiết Linh ra và phát hiện.

Tiết Linh không thấy Văn Cửu Tắc trong phòng, cũng không tìm thấy anh trong sân, hoảng loạn chạy ra ngoài, nhìn quanh.

Đột nhiên cô chú ý đến một "xác chết" bất động bên đường.

Zombie không động đậy khi có người đến gần, chỉ có một khả năng: nó đã c.h.ế.t hẳn.

“Văn Cửu Tắc?”

Tiết Linh tiến lại gần, chạm vào cánh tay lạnh cứng của anh. Vài giây sau, cô áp mặt vào n.g.ự.c anh. Cô cố gắng chớp mắt để xua đi cảm giác cay xè, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được.

“Ư… Văn Cửu Tắc.”

Mới khóc được một tiếng, "xác chết" đột nhiên đưa tay ôm lấy cô.

Tiết Linh: “…”

Tiết Linh: “A!”

Quả nhiên bị dọa đến nhảy dựng lên ngay tại chỗ.

Xác c.h.ế.t ôm cô – nó sống lại rồi!

Tiết Linh bật ra xa, kinh hồn bạt vía nhìn Văn Cửu Tắc ngồi dậy.

Cô thề cô thấy tên khốn này kéo khóe miệng, tuy có chút cứng nhắc và méo mó, nhưng đó rõ ràng là một nụ cười.

Zombie cũng biết cười sao? Hay là cô hoa mắt?

Tiết Linh phản ứng hai giây, nhìn kỹ lại, Văn Cửu Tắc lại trở về vẻ mặt vô cảm của zombie.

Trong lòng cô lần nữa nảy sinh nghi ngờ, nhưng kinh nghiệm g.i.ế.c zombie hơn hai năm khiến cô cảm thấy nghi ngờ của mình chỉ là tưởng tượng viển vông.

Lúc này, Văn Cửu Tắc đứng dậy, như một con ruồi không đầu bắt đầu lảo đảo, đi khập khiễng, dường như không tìm được hướng, bước về phía khác.

“Đợi đã!” Tiết Linh không kịp nghĩ nhiều, nhặt công cụ vừa để sang một bên đuổi theo.

Con zombie bạn trai cũ kỳ lạ này không dừng lại vì tiếng gọi của cô, ngược lại còn thong dong bước đi xa như đi dạo.

Tiết Linh cầm nĩa chống bạo loạn, không chút khách sáo đ.â.m anh ngã xuống đất: “Tôi bảo anh đợi mà!”

Lần này Tiết Linh chuẩn bị đầy đủ, cô trói tay anh, đeo găng tay, kiểm tra kỹ lưỡng da, mắt, nhịp tim và mạch của anh, cuối cùng bóp mặt anh để quan sát răng.

Sau khi biến thành zombie, răng không thể giả mạo, vì răng mới mọc ra sẽ rất sắc nhọn.

Tiết Linh vốn còn chuẩn bị kìm, nhưng thấy Văn Cửu Tắc ngoan ngoãn như vậy, do dự một chút, cuối cùng dùng tay đeo găng trực tiếp bẻ răng anh ra xem.

Là thật, răng của zombie, không phải răng giả.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 177: Chương 177



Tiết Linh im lặng một lúc, đặt tay lên vai Văn Cửu Tắc, hỏi: “Sao anh không tấn công tôi? Anh còn lý trí đúng không? Anh còn nhớ tôi đúng không?”

Zombie không trả lời cô, chỉ nhìn cô.

“Nói đi, vừa nãy anh có cười không?”

“Văn Cửu Tắc… sao anh lại như vậy chứ.”

Sao anh không tấn công cô như một con zombie bình thường, sao lại cho cô hy vọng không thể nào, rồi lại khiến cô thất vọng?

“Tôi thật sự, thật sự hận anh c.h.ế.t đi được, sao lại đột nhiên xuất hiện như vậy.” Cô khóc rất thảm, chân không ngừng đạp mạnh vào Văn Cửu Tắc.

Rồi cô nhanh chóng lấy dây trói chân anh, mắt đỏ hoe kéo xuống một chiếc xe đẩy nhỏ từ xe, hung hăng nhét anh lên xe đẩy, nhồi vào cốp sau đã được cải tạo.

Văn Cửu Tắc bị cô xốc xáo, thầm nghĩ: Làm vậy tốn sức thế làm gì?

Hôm nay cô đến đây rốt cuộc là để làm gì?

Tiết Linh định đưa Văn Cửu Tắc đi, đến một nơi có nhiều zombie hơn.

Thành phố Tân Nghiễn còn vài khu vực có rất nhiều zombie, thường thì các đội nhặt nhạnh không đến đó, zombie ở đó sẽ ít bị g.i.ế.c hơn.

Cô không muốn g.i.ế.c Văn Cửu Tắc, cũng không muốn để người khác g.i.ế.c anh.

Vì tâm trạng không ổn định, Tiết Linh lái xe không còn vững như lúc đến. Đoạn đường này cũng khó đi, Văn Cửu Tắc bị xóc lắc, đập vào thành xe.

Anh vô thức đưa tay đỡ, cúi đầu phát hiện dây trói mà Tiết Linh buộc đã bị anh làm đứt.

Dây chất lượng kém như vậy, cô bình thường cũng dùng cái này trói zombie sao? Nguy hiểm quá.

Cô còn sợ zombie đau sao, không biết buộc thêm vài vòng, buộc chặt hơn một chút.

Văn Cửu Tắc đạp một chân vào cửa xe để cố định cơ thể, cầm đoạn dây đã đứt, nghĩ cách tự buộc lại sao cho Tiết Linh không nhận ra nó từng bị đứt.

Xe chạy trên đường chưa được bao lâu, đột nhiên xóc nảy một cái.

Lốp xe bị tấm ván có đinh ẩn trên đường đ.â.m thủng.

Loại ván đinh này đ.â.m vào lốp, xe không thể tiếp tục chạy, Tiết Linh đành mang d.a.o xuống xe kiểm tra.

Xuống xe, cô phát hiện đoạn đường này bị rải đầy đinh.

“Một mình ra khỏi căn cứ, là muốn tìm chút vui vẻ à?”

Giọng em út nhà Trần Tân (gọi là Trần Tam ha) khiến Tiết Linh giật mình quay lại, hai tay nắm chặt dao, đối diện hướng phát ra tiếng nói.

Từ sau vài chiếc xe bỏ hoang bên đường bước ra, không chỉ có Trần Tam, mà còn có vài người bạn thường chơi chung của cậu ta, đều là thanh niên hai mươi tuổi.

“Tiết Linh, tôi hỏi cô lần nữa, cô có đồng ý gả vào nhà tôi không?” Trần Tam cầm một cây gậy dài, đi lại một cách lấc cấc.

Tiết Linh thấy mấy người đàn ông này, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, đoán được ý định của họ.

Cô cố gắng bình tĩnh nói: “Việc này tôi sẽ tự nói với anh trai cậu, nhưng nếu hôm nay cậu định làm gì, lan ra ngoài, anh trai và anh hai anh ở căn cứ cũng không còn mặt mũi nào.”

Trần Tam cười lớn, nháy mắt với mấy người bên cạnh: “Nghe thấy không, còn dọa tôi nữa.”

Mấy gã đàn ông cầm gậy, cầm d.a.o bên cạnh cậu ta cũng cười lớn, ánh mắt nhìn Tiết Linh càng thêm ác ý.

“Cô hiểu cho rõ, anh tôi không nhất thiết phải lấy cô. Cô ở đó làm giá, làm tôi khó chịu. Gọi cô một tiếng chị dâu là nể mặt cô, cô không biết điều, đừng trách tôi không khách sáo.”

Trần Tam đầy ác ý nhìn cô: “Ai bảo cô một mình chạy ra đây. Hôm nay cô có c.h.ế.t ở đây cũng không ai biết. Anh tôi tìm người khác là được, trong căn cứ không thiếu phụ nữ trẻ như cô.”

Tiết Linh nhận ra chuyện này khó mà êm xuôi, cô không nói thêm, hai bước dựa vào cửa xe trở lại ghế lái, lên xe định khởi động.

Trần Tam cầm gậy chạy lên: “Cản cô ta! Ai không ra tay thì lát xếp cuối!”

Hành động của cậu ta khá nhanh, không để ý Tiết Linh trong xe có bị thương hay không, vung gậy đập mạnh vào cửa sổ xe.

Tiết Linh cũng liều mạng, dù cửa sổ bên tai bị đập vỡ tan, cô không né, đánh một cú lái hướng thẳng về phía đám người.

Tiếng nổ lớn bên tai khiến cô vô thức nhắm mắt lại, nhưng mảnh kính vỡ b.ắ.n ra không như dự đoán cắt vào mặt và đầu cô.

Một bàn tay lớn từ phía sau vươn ra, gần như bao trùm nửa đầu cô, Tiết Linh cảm thấy cổ sau bị siết chặt, cả người bị kéo mạnh từ cổ áo sau xuống hàng ghế sau.

Tiết Linh nằm ngửa trong xe, bốn chân hướng lên: “…?!?”

Gương mặt xanh trắng của Văn Cửu Tắc lướt qua trước mặt cô, anh đẩy cửa xe xuống.

Tiết Linh lao đến cửa xe, vừa hay thấy anh một tay bóp cổ Trần Tam, đập mạnh đầu cậu ta xuống nắp xe.

Lực của anh không hề nhẹ nhàng như lúc nắm đầu cô, trực tiếp đập đầu Trần Tam lún sâu vào nắp xe.

“Thằng nào vậy? Trong xe cô ta còn có thằng đàn ông à?”

“Không đúng, là zombie!”

Mấy gã đi cùng Trần Tam không phải lần đầu làm chuyện này, họ đông người và có chuẩn bị, trên mặt không hề có chút căng thẳng, chỉ cười nham nhở, cầm vũ khí vây quanh xe, muốn từ từ thưởng thức sự giãy giụa và tuyệt vọng của con mồi.

Nhưng không ai ngờ trong xe Tiết Linh còn có một con zombie to lớn như vậy. Và con zombie này hoàn toàn không giống zombie.

Anh không há miệng cắn người, mà giật lấy cây gậy dài trong tay Trần Tam, đập một cú vào đầu hai gã đàn ông gần nhất.

Chỉ một nhát, gậy gãy đôi, đầu hai gã đàn ông chưa kịp phản ứng cũng lõm vào, m.á.u lập tức phun ra từ mũi, mắt và miệng họ.

Tổng cộng năm gã thanh niên, chớp mắt đã có ba gã ngã xuống, hai gã còn lại mặt trắng bệch, không hề có ý định báo thù cho đồng bọn, quay đầu chạy trốn.

Dưới mối đe dọa của cái chết, họ bộc phát tốc độ chưa từng có, nhưng Văn Cửu Tắc còn nhanh hơn.

Anh đuổi kịp một người, đá một cú khiến người đó đ.â.m sầm vào người kia. Hai người ngã nhào, lăn hai vòng, một gã choáng váng bò dậy, cố nhặt con d.a.o rơi trên đất.

Văn Cửu Tắc bước tới, nắm tay gã, bẻ ngược một cái, dùng tay và d.a.o của gã, đ.â.m c.h.ế.t gã còn lại đang mềm nhũn không đứng dậy nổi.

Sau đó, trong tiếng kêu thảm thiết, anh túm tóc ngắn của gã, bẻ cổ gã ra sau, tiếng kêu đột ngột dừng lại.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 178: Chương 178



Văn Cửu Tắc buông tay, ném thân thể mềm nhũn sang một bên.

Tiết Linh vừa bước xuống xe chưa được vài bước đã tận mắt chứng kiến anh hạ gục vài người. Động tác của anh thô bạo mà dứt khoát, hoàn toàn khác với dáng vẻ khập khiễng, chậm chạp trước đây khi ở trước mặt cô, như thể hai con zombie khác nhau.

Liếc nhìn Trần Tam trượt từ nắp capo xe xuống, Tiết Linh không nỡ nhìn thẳng, vội dời mắt khỏi cái đầu biến dạng của cậu ta.

“… Văn Cửu Tắc?” Cô khẽ gọi, giọng thăm dò.

Con zombie cao lớn quay đầu lại, thần sắc dữ tợn, bất ngờ gầm lên một tiếng đáng sợ, lao về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tiết Linh đã bị zombie đuổi đến mức hình thành phản xạ, lập tức áp dụng kỹ thuật luồn lách né tránh zombie trước đây.

Cô hét lớn: “Anh làm gì thế hả Văn Cửu Tắc! Aaaa đừng đuổi tôi!”

Anh vừa mới hạ sát người, sát khí bùng lên nên định tiện thể xử luôn cô sao?!

Rốt cuộc anh còn lý trí không vậy, sao lúc thì giống người, lúc lại chẳng khác gì thú!

Tiết Linh chạy vòng quanh xe hai vòng, cảm nhận tiếng bước chân của Văn Cửu Tắc luôn bám sát phía sau, không xa không gần. Cô bất ngờ dừng lại.

Nếu Văn Cửu Tắc thực sự muốn đuổi theo để ra tay, với tốc độ chớp nhoáng lúc anh đuổi hai người kia, cô hẳn đã bị tóm ngay vòng đầu tiên. Anh chỉ đang dọa cô thôi, đúng không?

Tiết Linh nghiến răng quay lại, biểu cảm trên mặt còn dữ tợn hơn cả zombie, rồi đ.â.m sầm vào một “bức tường”.

Mũi nhói lên, nước mắt trào ra – lần này không phải vì buồn, mà vì mặt bị đ.â.m đau.

Gã đàn ông c.h.ế.t tiệt này giờ cứng như đá.

Con zombie đang hăng m.á.u bỗng bế xốc cô lên, ôm vào lòng, còn nhấc lên nhấc xuống vài cái.

Thấy nước mắt chậm rãi chảy trên má Tiết Linh, Văn Cửu Tắc khựng lại, túm lấy áo thun bên trong của cô, kéo một góc áo lên lau mặt cho cô.

Tiết Linh bất ngờ bị kéo áo, để lộ áo lót và bụng, ngẩn người: “…”

Cô nghiến răng kéo áo xuống, giọng không kìm được mà to hơn: “Vừa nãy anh đuổi tôi làm gì? Dọa tôi vui lắm hả?!”

Cũng không hẳn, chỉ là thấy cô căng thẳng khi nhìn xác chết, Văn Cửu Tắc muốn cô thả lỏng một chút.

Vận động quả nhiên giúp người ta thư giãn, giờ cô đã bớt căng thẳng rồi đấy thôi.

“Trước giờ anh toàn giả bộ đúng không? Sao anh phải giả bộ? Rốt cuộc anh có phải zombie không, sao lại thành ra thế này? Anh chẳng phải về quê rồi sao, sao lại ở đây? Lâu thế rồi anh quay lại làm gì…”

“Anh đến tìm tôi thật à, hay chỉ tình cờ đi ngang qua? Sao anh không nói gì, anh thật sự không nói được hay lại giả vờ…”

Tiết Linh tuôn một tràng, lúc này chẳng cần câu trả lời, chỉ muốn trút hết cảm xúc.

Vừa nãy tưởng mình sắp chết, quay đi thì đám người định làm chuyện xấu đã chết, nhìn lại thì bạn trai cũ đã c.h.ế.t lại sống. Đời đúng là bể dâu.

Văn Cửu Tắc đưa tay vỗ nhẹ lưng Tiết Linh, cô tựa vào vai anh, cũng đưa tay ôm lấy anh.

“Huhu anh c.h.ế.t đâu mất mà không quay lại xin lỗi tôi.”

Nếu có thể nói, Văn Cửu Tắc giờ chắc chắn sẽ buông vài câu để xoa dịu nỗi buồn của Tiết Linh.

Chết bên vệ đường rồi, nhớ ra phải xin lỗi em, nên c.h.ế.t rồi vẫn bò dậy.

Nhưng giờ anh chỉ có thể đưa tay xoa đầu cô.

Tóc cô cạo ngắn hơn cả anh, lởm chởm như quả kiwi, sờ lên đúng là thích tay.

Nhân lúc Tiết Linh còn đang buồn, Văn Cửu Tắc tranh thủ sờ thêm vài cái.

Sau khi cảm xúc lên xuống như tàu lượn, Tiết Linh ngồi trên tảng đá bên đường, thần sắc đờ đẫn, kéo chặt áo khoác mỏng, nhìn Văn Cửu Tắc xử lý mấy cái xác.

Chiếc xe đẩy vừa chở Văn Cửu Tắc giờ chở mấy gã đàn ông mới chết. Văn Cửu Tắc như đổ rác, kéo họ đến chỗ có zombie.

Zombie chẳng kén chọn xác tươi, lao vào gặm ngay.

Xác mới c.h.ế.t biến thành zombie nhanh hơn người sống nhiều, chẳng mấy chốc mấy gã này gào rú bò dậy, rồi bị Văn Cửu Tắc lần lượt chặt đầu.

Tiết Linh lặng lẽ nhìn, đợi anh vứt d.a.o quay lại, ngẩng lên hỏi: “Anh muốn tạo hiện trường giả, làm như họ nội chiến, vô tình biến thành zombie rồi bị ai đó g.i.ế.c à?”

Không phải, chỉ là nhìn mấy thứ này ngứa mắt, muốn g.i.ế.c thêm lần nữa.

NhưngTiết Linh đã tìm lý do cho anh, Văn Cửu Tắc chẳng khách sáo, gật đầu theo ý cô.

Tiết Linh thoáng lo lắng, ngón tay xoa xoa tay áo sờn.

Em lại lo gì nữa?

Văn Cửu Tắc ngồi xổm trước mặt cô, muốn đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng thấy móng tay đen xì, bèn bẻ một cọng cỏ khô trên mặt đất, dùng cọng cỏ cọ cọ cằm Tiết Linh.

Tiết Linh đang mải nghĩ, bị anh quấy rầy, lườm anh một cái, giật cọng cỏ trong tay anh, bẻ gãy vứt đi.

Văn Cửu Tắc lại bẻ một cọng khác, dưới ánh mắt hằm hằm của Tiết Linh, viết lên đất: “Lo gì?”

Phản ứng đầu tiên của Tiết Linh là: “Anh thật sự không nói được nữa à?”

Văn Cửu Tắc viết chữ “Có”, Tiết Linh vừa định hỏi sao không nói, đã thấy anh viết tiếp chữ “Gào”.

Không nói được, nhưng gào được.

“Đừng gào!” Tiết Linh cảnh cáo.

Rồi thần sắc cô trở nên nghiêm trọng, ngập ngừng mở miệng: “Sao anh lại thành ra thế này? Chẳng lẽ… anh bị bắt đi làm thí nghiệm kinh khủng gì à?”

Cô dường như nghĩ đến những thí nghiệm tàn nhẫn và những nạn nhân đáng thương trong phim, ánh mắt đã lộ vẻ lo lắng và quan tâm.

Văn Cửu Tắc lắc một ngón tay.

“Chẳng lẽ là trận mưa sao băng hồi đó, anh bị bức xạ từ thiên thạch!” Tiết Linh khẳng định chắc nịch.

Tuy không phải, nhưng nếu Tiết Linh thích lý do này, thì cứ thế đi.

Văn Cửu Tắc gật đầu, giơ ngón cái với cô.

Tiết Linh ngẩn ra: “Cái gì? Tôi đoán đúng thật à?”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 179: Chương 179



Tìm được lý do hợp lý cho tình trạng kỳ lạ của bạn trai cũ, Tiết Linh vẫn giữ vẻ mặt nặng nề.

Cô hỏi: “Giờ anh có nơi nào để đi không?”

Chắc là không có chỗ nào đâu, với bộ dạng này, anh làm sao dám ở giữa đám đông, chắc hẳn chỉ lang thang khắp nơi. Nếu thực sự có nơi để đi, sao lại đến tìm cô, một người bạn gái cũ.

Anh cố ý đến tìm cô, đúng không? Hay chỉ vô tình đi ngang qua?

Tiết Linh nghĩ ngợi, rồi thấy Văn Cửu Tắc viết trên đất một chữ: “Có.”

Đè xuống chút thất vọng chẳng hiểu từ đâu, Tiết Linh làm mặt lạnh: “Vậy à, anh định đi đâu?”

Văn Cửu Tắc viết: “Đi chết.”

Tiết Linh: “…” Lời ngắn gọn mà sao khiến người ta nổi điên thế.

“Đi chết? Đi c.h.ế.t đi! Đi ngay bây giờ luôn đi!” Tiết Linh không kìm được, đ.ấ.m anh mấy cái.

“Anh nói chuyện tử tế được không? Còn giao tiếp được nữa không hả!”

Tiết Linh giật cọng cỏ trong tay Văn Cửu Tắc, quất anh hai cái rồi nhét lại vào tay anh: “Viết!”

Văn Cửu Tắc ra vẻ chẳng đau chẳng ngứa, cào cào trên đất, viết: “Lo cho em, muốn xem em sống tốt không.”

Tiết Linh bỗng thấy mũi cay, cô nói: “Chúng ta chia tay rồi…”

Chưa kịp nói hết, cô thấy Văn Cửu Tắc viết nguệch ngoạc trên đất: “Đừng chấp nhặt với người chết.”

Mặt cô lập tức tối sầm, vừa muốn tức, vừa buồn, vừa bị chọc cười mà méo cả mặt.

Tiết Linh hít sâu một hơi: “Vậy anh định làm gì tiếp theo?”

Văn Cửu Tắc viết: “Định đi du lịch.”

Tiết Linh: “…”

Văn Cửu Tắc viết tiếp: “Thực hiện ước nguyện dang dở của bạn gái cũ, thay cô ấy đi ngắm cảnh.”

Tiết Linh giật cọng cỏ anh cầm viết chữ, vứt đi. Cứ để anh viết nữa, cô thật sự sẽ chạy đi lấy d.a.o trong xe mất.

Văn Cửu Tắc lại bẻ một cọng cỏ khác: “Em thế nào, sống vui không?”

Tiết Linh mặt không cảm xúc: “Vui lắm, gia đình kêu đi xem mắt, chuẩn bị cưới luôn.”

Văn Cửu Tắc bẻ gãy cọng cỏ cái “rắc”.

Tiết Linh thầm nghĩ, sao, không phải anh mồm mép lắm à? Giờ còn cứng miệng không?

Một người một zombie lặng lẽ đối diện nhau, gió thu lạnh lẽo thổi qua cánh đồng hoang, bụi cỏ bên cạnh cũng đung đưa theo.

Văn Cửu Tắc giậm chân xóa dấu vết trên đất, lại viết: “Em cần anh không?”

Dấu hỏi chưa viết xong, anh nghe Tiết Linh khẽ nói: “Tôi không cần anh.”

Cọng cỏ dừng lại ngay đầu dấu hỏi. Anh bất ngờ buông tay, cố ra vẻ vô tư.

Đã đoán trước rồi, Tiết Linh có gia đình bên cạnh, sao cần đến anh.

Nếu cô thấy anh lảng vảng quanh căn cứ là phiền, vài ngày nữa anh sẽ đi.

“Tôi không phải vì cần anh mà muốn ở bên anh.” Tiết Linh nói.

Điều Văn Cửu Tắc nghe được: Muốn ở bên anh.

Cô nói tiếp: “Anh nghĩ lúc trước chia tay, tôi giận vì gì?”

Vì anh nói chia tay mà không giải thích? Văn Cửu Tắc nghĩ về mớ hỗn loạn nhà mình, không biết giải thích thế nào cho đơn giản, vừa nhặt cọng cỏ lên, đã bị Tiết Linh giậm chân đè lại.

“Vì tôi thật lòng thích anh.” Tiết Linh không nhìn gã đàn ông c.h.ế.t tiệt trước mặt, “Nhưng anh khiến tôi không biết anh có tình cảm với tôi hay không. Tôi hiểu anh có những chuyện bất đắc dĩ, nhưng không hiểu sao anh lại trốn tránh mối quan hệ của chúng ta.”

“Văn Cửu Tắc, lúc đó anh khiến tôi cảm thấy anh không phải sợ kết thúc với tôi, mà là sợ bắt đầu.”

“Giờ anh có thể nói anh nghĩ gì không?”

Văn Cửu Tắc: “…”

Anh đưa tay muốn ôm cô, nhưng bị Tiết Linh nhanh chân chặn lại cách nửa mét: “Anh viết là được.”

Văn Cửu Tắc viết: “Anh sai rồi.”

Ba chữ này rõ ràng, nhưng ba chữ tiếp theo hơi nguệch ngoạc, cũng may Tiết Linh quen nét chữ anh, nhận ra đó là “Anh yêu em”.

Viết xong ba chữ đó nhanh như chớp, tốc độ anh trở lại bình thường, chữ cũng dễ đọc hơn: “Giờ anh có thể lấy tim ra phơi khô làm tiêu bản tặng em, em có muốn…”

Tiết Linh giật mình: “Anh im ngay, không, dừng tay!”

Cô giậm chân xóa dòng chữ: “Tôi không cần! Đừng có mơ!”

“Anh bị điên à, tôi lấy cái đó làm gì!”

Lời tỏ tình tử tế, suýt nữa bị anh biến thành đồ kinh dị.

“Vậy em muốn gì?”

Tiết Linh thầm nghĩ: Muốn anh bình thường chút, đừng có điên nữa.

“Anh biết rồi.” Văn Cửu Tắc viết.

“Anh biết cái gì, đừng làm bậy!” Tiết Linh nắm vai anh, nhớ lại mấy món quà anh từng tặng.

Có lần, Văn Cửu Tắc tặng cô một bộ quần áo, từ tóc giả, váy, giày đến túi xách, đầy đủ cả. Nghe thì ổn, đúng không?

Nhưng anh mua luôn cả ma nơ canh, mặc tóc giả, quần áo vào, đặt lên giường, còn đắp chăn.

Tối đó Tiết Linh về nhà, bật đèn, thấy trên giường “nằm” một người tóc dài, sợ đến mức hét toáng.

Hỏi anh sau đó, anh lại bảo muốn tạo bất ngờ cho cô.

“Lần này không phải anh chọn quần áo, anh nhờ người chọn hộ, người ta còn bảo đặt lên giường, em phát hiện ra sẽ vui lắm.”

Tiết Linh: Nhưng chắc người ta không bảo anh mua luôn ma nơ canh đâu.

Lần khác là sinh nhật Tiết Linh, rơi vào kỳ nghỉ đông, hôm đó cô ở nhà cậu.

Nửa đêm, cô đang xem phim kinh dị với chị họ, bỗng có tiếng gõ cửa.

Tiết Linh mở cửa, thấy một cái hộp mở sẵn ngoài cửa, bên trong là con búp bê với nụ cười nhìn cô chằm chằm.

Chính là con búp bê bị ma ám trong phim kinh dị nổi tiếng, Tiết Linh hít vào một hơi, cứng người tại chỗ.

Con búp bê bất ngờ động đậy, phát ra giọng cười: “Chúc mừng sinh nhật.”

Tiếng đó suýt khiến Tiết Linh đi gặp tổ tiên, đang bám khung cửa chân tay bủn rủn, hành lang tối om lại vang lên một câu: “Em thích không?”
 
Back
Top Bottom