Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 140: Chương 140



Văn Cửu Tắc đưa Tiết Linh xuất hiện, không ai để ý.

Mọi người từ lâu đã quen với việc hai người luôn kè kè bên nhau, cũng biết rõ họ không gây nguy hiểm gì, tất nhiên, lúc bình thường thì tốt nhất vẫn nên tránh xa một chút.

Vì an toàn của bản thân, cũng để tránh k*ch th*ch Tiết Linh.

Khi được Văn Cửu Tắc dắt ra ngoài, Tiết Linh chăm chú quan sát từng khuôn mặt, cố gắng tìm xem có ai quen không.

Đáng tiếc là, họ đều biết cô, nhưng cô lại chẳng nhớ nổi ai.

Văn Cửu Tắc đưa Tiết Linh tới một bãi biển yên tĩnh, cách xa đám đông, nơi có làn nước trong hơn.

“Gào gào gào gào gào!” Tiết Linh hướng về phía biển lúc hoàng hôn, gào lên để xả hết cơn ngột ngạt trong người.

Dòng thủy triều cuộn trào khiến người ta có cảm giác muốn “thả trôi theo dòng nước”. Tiết Linh hét lên rồi lao ra biển, chạy lảo đảo với những bước chân sâu cạn lẫn lộn.

Một con sóng lớn bất ngờ ập đến, quật cô ngã nhào xuống nước.

Văn Cửu Tắc không kịp ngăn lại, chỉ biết nhìn cô bị đánh úp: “…”

Anh vội vàng bước tới, vớt Tiết Linh lên khỏi mặt nước.

Cái còng tay anh vẫn luôn đeo, một đầu giờ lại được khóa lên cổ tay Tiết Linh.

Tiết Linh: “…”

Văn Cửu Tắc rút bảng điều khiển ra viết: “Phòng khi em bị sóng cuốn trôi. Nếu bị cuốn ra biển, tôi còn phải đi lấy thuyền tìm em nữa…”

Tiết Linh không đôi co với anh, làm ngơ với chiếc còng trên tay, trực tiếp nắm lấy tay anh, không để anh viết tiếp.

Rồi lại tiếp tục hét lên, lao vào những con sóng nhỏ.

Văn Cửu Tắc đứng vững như một cây cột trụ, bị cô kéo theo xuống nước. Sóng dập tới tận đầu gối, Tiết Linh chao đảo, nhưng không bao giờ ngã xuống.

Mỗi khi cô mất thăng bằng sắp ngã, anh đều kịp thời nhấc bổng cô lên.

Trên bờ, một nhóm binh sĩ đang nhóm lửa nướng hải sản tại chỗ. Khi Tiết Linh cuối cùng cũng chịu rút khỏi làn nước, cô bước lên bãi cát, nhặt một cành cây nhỏ rồi vẽ bậy lên mặt đất.

“Cứ như một giấc mơ vậy, chớp mắt, đã trôi qua một năm rồi.”

Văn Cửu Tắc gõ gõ trên bảng điều khiển, một câu lạnh nhạt hiện ra: “Đứng lên đi, đừng ngồi bệt trên bãi cát, trông em như một cái đùi gà chiên lăn qua lớp vụn bánh mì ấy.”

Tiết Linh: “…”

Em định nói mấy lời cảm xúc cho đỡ nghẹn lòng, anh nói cái gì vậy?

Cô đứng dậy, bực bội phủi cát trên người.

Rồi hỏi lại: “Một năm qua anh sống thế nào?”

Văn Cửu Tắc: “Rất bận. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng làm việc hai mươi bốn tiếng, không nghỉ lấy một ngày.”

Tiết Linh: “…” Với một zombie thì mức độ công việc này cũng quá sức rồi đấy.

Văn Cửu Tắc: “Em cũng dễ trông mà. Không đưa em ra ngoài thì em đập phá, còn dữ hơn mấy zombie khác. Dắt em đi làm nhiệm vụ thì em đòi cắn người, kéo không nổi.”

Tiết Linh: “…” Nghe quen ghê.

Văn Cửu Tắc: “Ở căn nhà trong khu nghiên cứu không cách âm, em lại hay gào rú ban đêm, hàng xóm xung quanh phàn nàn hoài. Nhưng sau khi thấy em, không ai dám đến chất vấn cả.”

Tiết Linh: “…”

Văn Cửu Tắc: “Lúc đi làm nhiệm vụ, không còng em lại là y như rằng em trốn vô giữa đám zombie, đi loạn cả lên. Anh phải phong tỏa nguyên con phố, lục tung mới tìm ra em.”

“Đủ rồi, đừng kể nữa.”

Tiết Linh giật lấy bảng điều khiển của anh, choáng váng vì tốc độ gõ chữ của anh.

Mặt anh gầy đi nhiều, nhưng tay thì nhanh hơn hẳn.

“Là lỗi của em, em xin lỗi, được chưa?”

“Xin lỗi anh, em gây phiền phức cho anh rồi.”

Văn Cửu Tắc nhặt cái que nhỏ cô vứt lại, vẽ lên cát: “Không phiền, chỉ là không có ai cãi nhau với anh, buồn c.h.ế.t đi được.”

Vì buồn nên anh chỉ biết cắm đầu làm nhiệm vụ.

“... Anh thật sự không thấy em phiền à?” Tiết Linh nghe kiểu nói chuyện của anh, biết ngay sự thật chắc chắn còn tệ hơn nhiều so với mấy lời nhẹ nhàng này.

Một năm mấy tháng trôi qua, với cô thì như một giấc mơ mơ hồ, nhưng với Văn Cửu Tắc thì là từng ngày thực sự sống qua, chắc chắn phải trải qua rất nhiều chuyện.

Chỉ nghĩ tới thôi, cô đã thấy nghẹt thở.

“Em chắc chắn đã gây nhiều phiền toái cho anh lắm…” Tiết Linh cúi đầu xuống.

Văn Cửu Tắc dùng ngón tay nâng cằm cô lên, rồi đưa ra bảng điều khiển: “Em gọi ba bữa ăn mỗi ngày là phiền toái?”

Tiết Linh: “…”

Đúng kiểu an ủi của Văn Cửu Tắc.

Mà thật ra nói cũng đúng, xảy ra thường xuyên vậy thì cô cũng không thấy có lỗi gì nhiều nữa.

“Vậy Văn Y thế nào rồi? Phòng thí nghiệm 8027 sao rồi? Còn vaccine kháng virus zombie tiến triển ra sao?” Cô hỏi.

Văn Cửu Tắc: “Chúng ta nói tiếp chuyện em gây phiền toái cho tôi đi.”

Tiết Linh: “Không phải anh vừa nói không thấy phiền sao!”

Văn Cửu Tắc: “Tôi khách sáo với em một câu, em tưởng thật hả? Nghe kỹ đây rồi cảm ơn tôi đàng hoàng.”

Tiết Linh: “Cảm ơn cái đầu anh ấy, giỏi thì vứt em vào thùng rác luôn đi!”

Văn Cửu Tắc đột nhiên im lặng, khiến Tiết Linh bắt đầu tự hỏi có phải mình quá lời không. Thật ra nói một tiếng cảm ơn cũng đâu có sao.

“Chính là kiểu cãi nhau như thế này, rất tốt.” Anh nói sau một hồi im lặng, giơ ngón cái lên, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Tiết Linh: “…” Đúng là có bệnh!

Trời tối rồi.

Tiết Linh bước ra khỏi phòng với ý định sẽ nói chuyện nghiêm túc với Văn Cửu Tắc, hiểu rõ tình hình hiện tại. Nhưng cuối cùng, chẳng có gì được nói, chỉ viết đầy những câu linh tinh lên bảng và trên cát.

“Đừng có lôi em đi lan man nữa!” Tiết Linh nhắc nhở.

“Trời tối rồi, viết gì nữa, tôi không thấy được.” Văn Cửu Tắc viết.

Rõ ràng là anh thấy được, chỉ là cố tình gây sự với cô! Tiết Linh quyết định không nói nữa, quay về tắm rửa.

Toàn thân cô ngâm nước biển rồi lại lăn lên cát, vừa ẩm vừa dính, cảm giác khó chịu cực kỳ.

Phòng nhỏ tạm trú của họ có nước, còn có một bồn tắm nhỏ.

Tiết Linh khóa cửa, ngồi trong bồn vừa kỳ cọ cơ thể, vừa lén đo lại các chỉ số của bản thân…
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 141: Chương 141



Cô đã tỉnh lại trong trạng thái kỳ lạ như thế, sau một năm bỗng nhiên khôi phục ý thức, nhưng Văn Cửu Tắc chẳng giải thích gì thêm.

Cửa phòng tắm bị khóa bất chợt vang lên tiếng “cạch”, bị người từ ngoài vặn mở. Văn Cửu Tắc bước vào hết sức tự nhiên, để một ít đồ xuống bên cạnh bồn tắm.

“Dùng sữa tắm và dầu gội này đi, mấy thứ ở đây hết hạn rồi. Đồ ngủ với dép cũng để đây nhé, cần khăn kỳ lưng không?”

Tiết Linh còn đang giữ nguyên tư thế đo cổ, chưa kịp buông thước dây, đã bị anh liếc một cái rồi gõ gõ lên bảng điện tử, một dòng chữ nghiêm túc xuất hiện:

“Đừng treo cổ trong phòng tắm.”

Ai treo cổ?! Anh bị mù à?!

Tiết Linh tức điên, vốc nước hắt về phía anh.

Văn Cửu Tắc đặt đồ xong thì ra ngoài, nhưng lúc đứng ở cửa lại quay đầu, ngón tay gõ nhẹ lên bảng, âm thanh máy móc vang lên:

“Đừng đo lén nữa, dữ liệu cơ thể em hàng tuần đều được lưu lại. Muốn xem thì dùng bảng của em mà tra.”

Nói xong, anh đóng cửa lại.

Tiết Linh: “…”

Cô trượt người nằm xuống bồn, nghẹn lời đến mức muốn hóa thành cá mập lăn lộn trong nước.

Lăn xong lại bò lên, vươn tay lấy chai sữa tắm mà Văn Cửu Tắc đưa tới.

Không ngờ lại là sản phẩm mới do căn cứ phía Bắc sản xuất năm nay, xem ra dây chuyền sản xuất hàng tiêu dùng đang dần hồi phục, thế giới bên ngoài cũng đang dần thay đổi.

Và không chỉ có vậy.

Ngày hôm sau họ rời khỏi nơi này, Tiết Linh mới phát hiện phương tiện quay lại căn cứ phía Bắc của họ… lại là tàu hỏa.

“Đừng ngạc nhiên thế, chỉ một phần rất nhỏ tuyến đường sắt được khôi phục thôi. Chủ yếu là để nối liền một vài căn cứ lớn và thành phố đặc biệt. Người thường không được đi, chỉ nhân sự đặc biệt làm nhiệm vụ mới được.” Văn Cửu Tắc vừa nói vừa đẩy cô lên sân ga.

Thậm chí còn có nhân viên soát vé. Người phụ nữ đeo găng tay, mỉm cười nhận hai chiếc thẻ từ tay Văn Cửu Tắc, quét qua một chiếc máy, rồi trả lại cho anh:

“Rất cảm ơn, nếu trên tàu có vấn đề gì, hai vị có thể tìm tiếp viên ở toa một. Chúc quý khách lên đường thuận lợi, thượng lộ bình an.”

Tàu chỉ có vài toa, toa của Tiết Linh, phần lớn ghế ngồi đều đã tháo bỏ, chỉ còn lại hai chỗ ở đầu toa, phía sau là khoang chở hàng.

Thực chất việc mở lại một phần đường sắt là để phục vụ vận chuyển hàng hóa, không phải chở người.

Mấy binh lính khác cũng lần lượt lên tàu, nhưng họ ở toa khác.

Toa của Văn Cửu Tắc và Tiết Linh là toa hàng riêng biệt, được mở một góc chỉ dành cho hai người, đây vốn là thói quen của anh.

Tiết Linh ngồi xuống, đưa tay về phía Văn Cửu Tắc: “Lúc nãy anh đưa cái gì đấy, cho em xem.”

“Căn cước mới.”

“Căn cước mới? Em cũng có à, đưa đây xem với.”

Trên thẻ có tên tuổi, ngày sinh, căn cứ hộ khẩu của cô.

Điều đặc biệt là phần ghi chú: "Đội viên tổ tác chiến đặc biệt căn cứ Bắc Chính", mã số S0.

Bên cạnh là ảnh chân dung, không phải khuôn mặt gầy gò của zombie, mà là hình ảnh thời còn là người, được cắt ra từ tấm ảnh chụp lấy liền mà cô còn nhớ rõ.

Thẻ của Văn Cửu Tắc cũng vậy, chỉ khác mỗi mã số là S9, ảnh cũng được cắt từ cùng một tấm chụp chung.

Tiết Linh nhìn hai tấm thẻ thật lâu, rồi đưa trả lại cho anh.

Văn Cửu Tắc: “Thẻ của em thì tự giữ.”

Tiết Linh lắc đầu, xếp chồng hai thẻ lại: “Anh giữ luôn đi.”

Tàu chạy một ngày một đêm. Dù vẫn chậm hơn nhiều so với thời trước tận thế, nhưng cũng nhanh hơn rất nhiều so với tự lái xe.

Trên đường tàu hầu như không dừng trạm, cũng không đi qua các nhà ga lớn.

Văn Cửu Tắc giải thích: “Mấy trạm lớn lũ zombie tụ nhiều quá, có cái còn nằm chắn ngang đường ray, không đủ người dọn dẹp từng trạm, nên tạm thời phải tránh hết.”

Tiết Linh gật đầu. Trước kia cô từng bị lạc, bò theo đường ray lên một ga tàu cao tốc, lục bản đồ tìm tuyến đường để xác định mình đang ở đâu.

“Tiến độ phục hồi vậy là nhanh lắm rồi. Biết đâu vài năm nữa mọi thứ sẽ khôi phục hoàn toàn.” Cô lạc quan nhận xét.

Văn Cửu Tắc không phản hồi, như thể không nghe thấy.

Xuống tàu rồi, họ vẫn phải lái xe thêm nửa ngày nữa mới về tới căn cứ Bắc Chính.

Khung cảnh trước cổng căn cứ bí mật vẫn như lần đầu cô đến - Tiết Linh ngồi bên ghế phụ, nhìn một hàng lính gác nghiêm nghị.

Chỉ khác là lần này, cô nhận ra được vài người trong số họ.

Thế là cô hạ kính, vẫy tay chào.

Đám lính đồng loạt trợn mắt, biểu cảm nghiêm túc gần như sụp đổ.

Khi xe chạy đi xa, không còn nhìn thấy, Tiết Linh mới rụt đầu vào lại.

Cô trông thấy Văn Y đang đứng dưới lầu nói chuyện với em gái Từ Chi Hoa, cả hai người đều không thay đổi gì nhiều so với một năm trước.

Văn Y ngoái đầu nhìn theo, bắt gặp Tiết Linh đang kéo tay Văn Cửu Tắc, vẫy tay không ngừng, liền bước đến.

Và cô ta ôm Tiết Linh một cái ngắn ngủi.

Sau đó lạnh nhạt nói: “Tốt quá, cô quản lý lại Văn Cửu Tắc giùm tôi. Anh ta đá hỏng bảy cái bàn họp, còn làm hỏng mấy thiết bị trong phòng thí nghiệm của tôi.”

Tiết Linh: “…”

Chưa gì đã bị ném cho một đơn tố cáo.

Căn cứ nghiên cứu không thay đổi nhiều so với hơn một năm trước: phòng thủ nghiêm ngặt, mọi người ai nấy đều bận rộn.

Cách âm của các phòng vẫn tệ như cũ. Tiết Linh vất vả lắm mới cản được Văn Cửu Tắc ngoài cửa, trốn vào phòng thí nghiệm cách âm tốt của Văn Y, định moi chút thông tin mà anh không chịu tiết lộ.

“Văn Y, một năm qua Văn Cửu Tắc có giấu giếm chuyện gì không, làm mấy chuyện gì sau lưng tôi, nói tôi nghe đi?”

Văn Y xưa nay không có khái niệm giữ bí mật giúp Văn Cửu Tắc, nên Tiết Linh vừa hỏi, cô ta lập tức bóc trần hết mọi thứ không giữ lại gì.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 142: Chương 142



“... Cách một hai ngày lại chặn tôi ngoài phòng thí nghiệm, hỏi tôi có điều chế ra loại thuốc nào mới có thể giúp cô tỉnh táo lại không... Rõ ràng đã nói là sẽ không gây chuyện, chính miệng nói ra mà như đánh rắm vậy.” Văn Y giữ vẻ lạnh nhạt, chẳng ngại văng tục.

“Sau đó còn chủ động bảo tôi lấy anh ta ra làm vật thí nghiệm. Ban đầu tôi từ chối, vì lúc đó tôi đang bận làm một dự án khác.”

“Rồi anh ta nổi điên, dọa tôi phải chiết xuất thuốc từ tế bào Thái Tuế trong người anh ta. Tôi nói có khả năng sẽ chết, anh ta cũng chẳng thèm nghe… Tôi nghĩ lúc đó anh ta đã điên thật rồi.”

Tiết Linh trầm mặc.

Cô không hề bất ngờ chút nào.

Tận thế đến rồi, cô mới thực sự hiểu rõ con người Văn Cửu Tắc là kiểu gì.

Anh là kiểu người, nếu thấy nhớ cô, cho dù cô có c.h.ế.t rồi, bị chôn rồi, anh cũng sẽ đào mộ lên chỉ để nhìn cô thêm lần nữa - một gã thần kinh chính hiệu.

Những gì anh để tâm thì rất ít, nhưng một khi đã để tâm thì lại cố chấp đến mức cực đoan.

“Thật ra, loại thuốc cô dùng lần này, tôi không chắc nó sẽ có tác dụng đâu. Cô tỉnh lại được là một chuyện ngoài dự đoán, có thể nói là may mắn ngoài ý muốn.” Văn Y nói: “Nhưng loại may mắn này không thể lặp lại đâu, cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý, Tiết Linh.”

Tiết Linh gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng để Văn Cửu Tắc chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, sau đó cô rời khỏi phòng thí nghiệm cách âm tốt của Văn Y, phát hiện Văn Cửu Tắc đang đứng bên ngoài nói chuyện với Hách đội trưởng.

Hèn chi nãy giờ không bị anh cắt ngang, thì ra là bị “câu” mất rồi.

“Bên thành phố Tế Châu tình hình ngày càng tệ, zombie biến dị ở đó nhìn chung dữ dằn hơn mấy nơi khác. Cuối năm ngoái đã phát hiện động vật nhiễm bệnh, năm nay tình hình lại càng nghiêm trọng...”

Tiết Linh đi đến gần, vừa hay nghe thấy vài câu, hình như đang nói đến một nhiệm vụ rất khó khăn.

Hách đội trưởng thấy cô, liền ngưng lại, dùng giọng dịu dàng tổng kết: “Tóm lại, tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc thêm về nhiệm vụ lần này.”

Sau đó ông quay sang nhìn Tiết Linh, nở nụ cười hiền lành: “Tiết Linh, rất vui vì cô đã hồi phục.”

Ông hỏi thăm sức khỏe cô, nói thêm vài câu động viên, mọi thứ đều theo đúng quy trình một vị lãnh đạo kỳ cựu.

Cuối cùng, ông nói: “Trong năm qua, chúng tôi đã xây dựng một bia công huân, ghi lại nhiều chiến công và đóng góp của các chiến sĩ. Cả hai người đều có tên trên đó, khi nào rảnh có thể qua xem.”

Bia công huân được dựng ở phía sau căn cứ nghiên cứu bí mật, bên cạnh còn có khu vực chôn cất liệt sĩ và bia tưởng niệm.

Trong đó có nhiều chiến sĩ đã hy sinh vì tương lai loài người sau tận thế. Nhưng cũng có rất nhiều ngôi mộ chỉ là áo quan tượng trưng, vì phần lớn t.h.i t.h.ể không thể đưa về.

Tiết Linh đi trên con đường lát gạch sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn thấy tên mình được khắc trên tấm bia cao lớn.

“Tiết Linh, Văn Cửu Tắc – tháng 8 năm 3037, hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ tại thành phố Hóa Hưng...”

“Tiết Linh, Văn Cửu Tắc – tháng 7 năm 3037, hoàn thành...”

“Tiết Linh, Văn Cửu Tắc...”

Cô nhìn thấy liền mấy dòng như vậy, không khỏi quay đầu nhìn Văn Cửu Tắc đầy nghi hoặc.

Chẳng phải khoảng thời gian đó cô vẫn đang mất trí sao? Sao vẫn được tính là làm nhiệm vụ, thậm chí còn đặt tên cô lên trước?

Theo những ghi chép khác, người được khắc tên đầu tiên thường là đội trưởng – người có công lớn nhất.

Văn Cửu Tắc nói: “Có gì lạ đâu, em đúng là đi làm nhiệm vụ với tôi mà.”

Tấm bia này đã được lên kế hoạch dựng từ vài tháng trước, khi đó còn đến hỏi ý kiến Văn Cửu Tắc. Nhưng anh xưa nay chẳng quan tâm danh tiếng, trả lời đội trưởng Thẩm Chương rằng: “Đừng khắc tên tôi, nếu cần khắc thì khắc tên Tiết Linh.”

Dù sao thì cô thích mấy thứ này hơn.

Về sau Thẩm Chương không hỏi thêm nữa, và giờ anh mới biết họ vẫn khắc tên hai người vào chung.

Tiết Linh cảm thấy mình đang mang lấy vinh quang không thuộc về mình. Cô liếc nhìn Văn Cửu Tắc, ánh mắt đầy băn khoăn. Anh lập tức hiểu cô đang nghĩ gì.

“Mấy nhiệm vụ đó, em là người có công lớn nhất.” Văn Cửu Tắc nói.

Chính vì em, tôi mới nhận hết mấy nhiệm vụ ấy.

Chỉ khi cống hiến đủ nhiều, Hách đội trưởng, viện trưởng Vinh Lan Gia... mới cho phép anh quấy rầy Văn Y, đồng ý cho Văn Y sử dụng những loại thuốc thử mới quý hiếm nhất lên người cô.

Anh xem đó là một sự trao đổi công bằng, nhưng anh biết, Tiết Linh sẽ cảm động, giống như việc cô sẽ thấy hạnh phúc khi thấy tên mình được khắc trên bia tưởng niệm.

Từ nhỏ đã sống trong môi trường được người khác tiếp nhận, Tiết Linh có cảm giác thuộc về, có trách nhiệm, khác với anh.

Văn Cửu Tắc hiểu rõ việc Hách đội trưởng để họ nhìn bia công huân là có ý gì – một cách khuyên nhủ uyển chuyển mà rõ ràng.

Anh tin Tiết Linh cũng nghe được lời mời nhận nhiệm vụ ở thành phố Tế Châu vừa nãy.

Anh đang chờ cô chủ động nhắc đến.

Nhưng không ngờ, cô hoàn toàn im lặng, như thể chưa từng nghe thấy.

“Em không hỏi nhiệm vụ ở Tế Châu à?” Văn Cửu Tắc chủ động lên tiếng.

Tiết Linh đang lục tìm dây lưng trong tủ quần áo. Giờ cô không cần giảm cân nữa, dây lưng phải cột thật chặt, mấy cái thắt lưng của binh lính trước kia cài hết cỡ cũng vẫn rộng.

Cô vùi đầu trong đống quần áo xấu xí chẳng có chút ký ức nào, vừa lục lọi vừa đáp lời: “Anh không muốn làm thì đừng làm.”

“Anh đã làm đủ nhiều rồi.”

Khi Hách đội trưởng đề cập, Văn Cửu Tắc không phản ứng gì, nghe giọng ông thì hình như đây chẳng phải lần đầu bị từ chối.

Nhiệm vụ ở thành phố Tế Châu, thật ra Văn Y cũng từng nhắc đến, dường như cũng muốn cô khuyên Văn Cửu Tắc.

Nhưng khi Tiết Linh nhìn thấy gương mặt gầy gò, những vết thương đỏ sậm trên da anh – thứ mà anh đã phải chịu đựng, cô không muốn khuyên nữa.

Không nên như vậy. Đó không phải là trách nhiệm của Văn Cửu Tắc. Không thể chỉ vì anh bị thương rồi không chết, mà mọi người liền mặc định giao hết những nhiệm vụ nguy hiểm nhất cho anh.

Anh cũng sẽ bị mài mòn như cô mà thôi.

Anh có quyền được từ chối.

“Họ nói tình hình Tế Châu rất nghiêm trọng, em nghe rồi, tôi cứ nghĩ em sẽ lo lắng thay họ ngay lập tức.” Văn Cửu Tắc hơi ngạc nhiên trước việc Tiết Linh đột nhiên biến mất tinh thần trách nhiệm.

Tiết Linh quay lưng về phía anh, như thể rất bận rộn với đống đồ trong tủ, một lúc sau, tiếng nói từ máy tính bảng truyền ra: “Em giờ chỉ lo cho anh thôi.”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 143: Chương 143



Nếu là dùng chính giọng của cô để nói ra, câu này chắc chắn sẽ nghe hơi buồn buồn. Nhưng giọng phát ra từ máy tính bảng lại khiến nó trở nên hơi lạnh.

Tiết Linh vì vậy bổ sung thêm một câu: “Anh nghỉ ngơi cho tốt trước đi.”

Mỗi lần cô thay Văn Cửu Tắc quyết định điều gì đó, kết quả đều không mấy tốt.

Ban đầu cô cũng chỉ hy vọng anh có thể sống nhẹ nhàng hơn ở căn cứ, có thể được người khác tiếp nhận, ngoài cô ra còn có thể kết nối với người khác.

Nhưng cuối cùng anh vẫn sống thành ra thế này.

Cẩn thận nghĩ lại, cũng không quá bất ngờ, ba năm đầu tận thế, khi anh vẫn còn là con người, anh cũng đã sống như vậy rồi.

“Em lục tủ quần áo mãi thế, đang xây tổ à?” Văn Cửu Tắc hỏi.

“Lại đây ngồi nói chuyện đi.” Anh vỗ vỗ mặt bàn.

Tiết Linh không đi, mà trực tiếp ngồi bệt lên đống quần áo xấu xí trong tủ, khoanh tay đối mặt với Văn Cửu Tắc.

Ngồi qua đó nói chuyện cái gì, nghe giọng cứ như ông cụ non.

Văn Cửu Tắc nhìn cô: "Không chịu qua? Được, vậy tôi qua chỗ em."

Anh kéo ghế đến trước tủ, chân đặt lên mép tủ, đối diện với Tiết Linh trong khoảng cách rất gần.

Chân anh gác lên tủ, cô thì đặt chân lên chân anh.

“Nhiệm vụ ở thành phố Tế Châu không phải không thể nhận, trước kia anh từ chối là vì lý do khác.” Văn Cửu Tắc đoán cô trong lòng có lẽ vẫn muốn giúp.

Trước kia anh không chịu làm nhiệm vụ đó, là bởi vì zombie ở Tế Châu đã biến dị, còn có cả động vật nhiễm virus zombie, tấn công vô tội vạ cả người lẫn zombie.

Tiết Linh khi ấy mất kiểm soát, không thể tự vệ, đến đó rất nguy hiểm, nên anh mới từ chối mấy lần.

Hơn nữa căn cứ bên đó không phải căn cứ chính thức của chính phủ, mà là nơi do một nhóm tài phiệt sở hữu tài nguyên và vũ lực “cắt đất xưng vương” nắm quyền.

Bọn họ không có quy củ gì cả, khác hẳn với căn cứ Bắc Chính được kiểm soát nghiêm ngặt. Một nơi hỗn loạn đến thế nguy hiểm cỡ nào, không ai hiểu rõ hơn Văn Cửu Tắc - người đã từng đơn độc đi qua hơn một trăm căn cứ lớn nhỏ trong tận thế.

Anh không muốn đưa Tiết Linh đến nơi như vậy, càng không muốn cô rời xa mình.

Dù cho bên phía Hách đội trưởng hay Viện trưởng Vinh Lan Gia nghĩ gì, anh đều không quan tâm. Nhưng anh không thể không quan tâm đến suy nghĩ của Tiết Linh.

Nếu cô thật sự muốn anh đi... anh cũng có thể đi.

Cô biết cách uy h.i.ế.p anh, làm nũng để anh gật đầu. Nhưng lần này cô lại không làm thế.

Văn Cửu Tắc chủ động nhắc đến nhiệm vụ ở Tế Châu, nhưng cô cũng không nói gì thêm.

Anh bắt đầu nghi ngờ có phải thuốc của Lâm Thư Dạng nghiên cứu khiến não Tiết Linh bị ảnh hưởng, khiến cô mất một vài chức năng nào đó không.

Anh đã sớm muốn nói rồi, cái gì mà nhà khoa học trẻ kiệt xuất - đến giờ vẫn chưa nghiên cứu ra thuốc trị virus zombie hoàn chỉnh, cũng không cứu được Tiết Linh, mà vẫn có thể giành giải thưởng trong hội nghị thường niên. Thật là nực cười.

Khi anh đang bụng dạ bất bình vì chuyện cá nhân mà bôi xấu Lâm Thư Dạng, Tiết Linh kéo lấy tay anh.

Văn Cửu Tắc hơi cúi về phía trước, nhìn cô chôn mặt trong tay anh, gương mặt giờ chỉ còn nhỏ bằng bàn tay, anh có thể bao trọn chỉ với một cái ôm.

Gò má hóp lại khiến đôi mắt càng trở nên to, to đến mức có chút đáng sợ.

Giống như một blogger trên mạng mà Tiết Linh từng cho anh xem, người bật hiệu ứng làm mặt nhỏ quá đà. Khi đó Văn Cửu Tắc nhận xét: “Từng đó fan chắc đều thích nhìn cậu ta giả làm người ngoài hành tinh.”

Anh từng nói mắt to như thế nhìn rất xấu, bây giờ nghĩ lại... hồi hai mươi tuổi đúng là phát ngôn quá ngông cuồng.

Tiết Linh bây giờ nhìn thế này lại thấy rất vừa mắt.

“Được rồi, nhiệm vụ này tôi đồng ý đi.” Văn Cửu Tắc coi việc cô vùi mặt như vậy là đang làm nũng.

Tiết Linh ngẩng cặp mắt to tròn như đèn led lên, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Giọng điệu kiểu “thật hết cách rồi” trong câu vừa rồi là sao? Cô đâu có bảo anh đồng ý đi đâu?

“Không đi! Ai bảo anh phải đi?” Tiết Linh giật tay anh ra, viết lên máy tính bảng phản bác.

“Vừa rồi em nhìn anh tội nghiệp như thế, không phải là muốn anh đồng ý à?”

“…” Đừng làm em cảm thấy bản thân mình đa lo nghĩ vì anh chứ.

Văn Cửu Tắc phản ứng lại: “Em thật sự không muốn tôi đi? À, tôi hiểu rồi, lại bắt đầu xót tôi đúng không?”

“…”

Tiết Linh cố gắng điều chỉnh hơi thở, làm như không nghe thấy tiếng chó sủa lẫn trong lời nói, viết: “Trong quãng thời gian hữu hạn này, em chỉ muốn ở bên anh, không muốn nghĩ đến chuyện khác nữa.”

Văn Cửu Tắc không tiếp tục nói mấy lời đùa cợt nữa, anh nhìn cô thật lâu, rồi gõ câu hỏi: “Thật không? Vậy rời khỏi đây cùng tôi nhé?”

Tiết Linh gật đầu.

Khuôn mặt cứng đờ của Văn Cửu Tắc giật giật, Tiết Linh cảm thấy đó có thể là một nụ cười, nhưng nhìn thế nào cũng giống như đang giễu cợt.

“Được.” Anh gõ vào máy tính bảng: “Vậy thì chúng ta đi.”

Anh định đi đâu? Ngôi nhà nhỏ ở vùng núi mà họ từng sống mùa đông năm đó? Hay một nơi khác?

Tiết Linh không đoán được. Văn Cửu Tắc nói sẽ đi vào ngày mai, cô quyết định hôm nay đi chào tạm biệt những người quen biết.

Lần trước cô mất kiểm soát quá đột ngột, đến tạm biệt cũng không kịp nói. Lần này nếu đi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Khi đến chào tạm biệt các thành viên trong đội từng quen, Tiết Linh không để Văn Cửu Tắc đi cùng. Cô một mình đến sân luyện tập quen thuộc.

Thời tiết đã lạnh, nhưng sân luyện tập vẫn đầy người, ai cũng mồ hôi đầm đìa, hơi thở nóng hổi làm bầu không khí nơi đó cũng ấm lên.

Khi Tiết Linh bước gần lại, cảm giác thèm khát đi cùng cô suốt dạo gần đây trở nên vô cùng rõ rệt.

Ban đầu cô chỉ định tìm đội trưởng và đồng đội cũ, nhưng cuối cùng lại không kìm được mà dán mắt vào một nhóm người gần cô nhất.

Nhóm đó đang ngồi nghỉ bên rìa sân, dựa vào hàng rào sắt, nói cười rôm rả.

Có khoảnh khắc nào đó, Tiết Linh như mất đi ý thức, bước nhanh về phía trước, rồi bị hàng rào bên ngoài sân tập ngăn lại.

Cô đột ngột tỉnh táo, giật mạnh tay khỏi hàng rào sắt.

Tiết Linh đã làm zombie nhiều năm, trong quá trình chống lại bản năng khát máu, cô luôn làm rất tốt, cô biết bản thân không thích tấn công con người.

Đây là lần đầu tiên khi tỉnh táo, cô đột nhiên mất kiểm soát.

Giống như lần trước bất ngờ tê liệt không thể điều khiển cơ thể, nhưng lần mất kiểm soát này khiến cô càng hoảng sợ hơn.

Không đi qua cánh cổng sắt bên cạnh, Tiết Linh lập tức quay người, vội vã quay về bên cạnh Văn Cửu Tắc.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 144: Chương 144



“Chào tạm biệt nhanh vậy sao?” Văn Cửu Tắc vẫn ngồi trên chiếc ghế Tiết Linh từng ngồi trước khi rời đi, tư thế chẳng thay đổi gì.

Tiết Linh bước tới, kéo áo khoác của anh ra, rồi chui đầu vào bên trong đó.

“Sao thế? Có ai nói xấu em à?”

“…”

“Không gặp được người quen? Hay nghe tin người quen hy sinh nên thấy buồn?”

“…”

Văn Cửu Tắc kéo cô ra, đưa cho cô chiếc máy tính bảng để cô trả lời.

Tiết Linh cầm lấy, lắc đầu. Một lúc sau, cô há miệng, để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, làm động tác như thể muốn nhổ chúng đi.

“... Muốn cắn người à?” Văn Cửu Tắc hỏi.

Tiết Linh lại chui đầu vào trong áo anh.

Anh bọc cô lại bằng áo khoác rồi đứng dậy, đi đến bên bàn, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp giữ nhiệt nhỏ, bên trong là những ống thuốc bảo quản lạnh.

Tiết Linh nghe tiếng bóc vỏ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trong hộp chỉ còn đúng hai liều, ngoài cái anh đang cầm, chỉ còn một ống thuốc cuối cùng.

Khi mới tỉnh lại trên đảo Gia Lan, cô từng nhìn thấy loại thuốc có bao bì tương tự trên bàn.

Văn Cửu Tắc giữ gáy cô, Tiết Linh không cảm thấy đau khi tiêm, chỉ thấy ở sau cổ dâng lên một luồng lạnh mơ hồ.

Ngay sau đó, cái lạnh ấy như mạng nhện lan tỏa khắp da đầu, giống như có bong bóng nước ngọt nổ lách tách trong não.

Cô ngẩn người ra một lúc, mới nghe thấy giọng Văn Cửu Tắc vang lên từ máy tính bảng: “Đừng sợ.”

“Không sao đâu, tôi đi với em. Muốn cắn người cũng không sao cả.”

Dù vậy, Tiết Linh vẫn kiên quyết đi chào tạm biệt những người quen biết. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Văn Cửu Tắc, cố nén cơn bốc đồng muốn cắn người, đi vòng quanh đám đông một vòng, đến lúc rời đi thì cảm thấy như vừa vắt kiệt sức lực.

Lúc đến chào tạm biệt Văn Y, vẻ mặt của cô ta có chút khó hiểu: “Cần thiết phải đặc biệt đến tạm biệt sao?”

Tiết Linh nói: “Tất nhiên là cần. Lần này đi, chưa chắc bọn tôi còn có thể quay lại. Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ và chăm sóc chúng tôi suốt thời gian qua.”

Văn Y lại càng tỏ ra kỳ lạ hơn: “Chưa chắc còn quay lại?”

Cô ta liếc nhìn Văn Cửu Tắc một cái, không nói thêm gì: “Thế thì chúc hai người lên đường thuận lợi.”

Ngày hôm sau, khi ngồi lên xe, Tiết Linh vẫn còn thấy lạ: “Văn Y không khuyên chúng ta ở lại, cũng chẳng ai ngăn cản cả.”

Họ dù gì cũng đã được đưa vào hệ thống quản lý của căn cứ, sao lại muốn đi là đi được vậy?

Nghi ngờ ấy nhanh chóng được giải đáp.

Bởi vì chưa ngồi xe được bao lâu, họ lại chuyển sang một chuyến tàu hỏa. Khi Tiết Linh nhìn thấy bảng tên nhà ga, điểm đến cuối cùng là thành phố Tế Châu.

Cô ngẩn người: “... Chúng ta đi đâu vậy?”

“Tế Châu.”

“Đi làm nhiệm vụ?”

“Ừ.”

“…”

Vậy mấy cái chuẩn bị tâm lý trước đó, những lời chia tay nghiêm túc ấy, rốt cuộc là gì?

Tiết Linh nhận ra mình lại bị Văn Cửu Tắc chơi khăm. Anh chưa từng có ý định đưa cô rời khỏi căn cứ, mà từ đầu đã định đến Tế Châu.

Văn Y chắc chắn cũng biết, nên mới có phản ứng kỳ lạ khi nghe lời chia tay.

Khi Văn Cửu Tắc từng nói câu “rời khỏi nơi này cũng được”, thì lúc đó anh đúng là đã do dự.

Mãi đến khi bị Tiết Linh xé rách áo khoác thành mấy dải vải vụn, anh mới mở miệng giải thích: “Lúc trước tôi không muốn đi, nhưng bên Tế Châu vừa gửi tới tin mới. Giờ chúng ta có lý do để qua đó rồi.”

Tế Châu là một nơi đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ, vào đầu thời kỳ tận thế, đó là thành phố duy nhất bị “vũ khí đặc biệt” xóa sổ. Khi ấy, toàn bộ Tế Châu biến mất khỏi bản đồ.

Hàng chục triệu zombie cùng cả thành phố bị chôn vùi.

Nhưng người ta chưa kịp vui mừng thì chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra.

Lũ zombie ở vùng ven Tế Châu bị nhiễm phóng xạ, bắt đầu biến dị.

Chúng trở nên dị dạng, khả năng lây nhiễm mạnh hơn, sức sống dẻo dai hơn, phản ứng với con người nhạy hơn, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn. Từng khiến hàng chục căn cứ lớn nhỏ quanh Tế Châu thất thủ hơn một nửa.

Buộc phần còn lại của các căn cứ phải tái tổ chức và rút lui dần, rời xa Tế Châu.

Nhưng đám zombie đột biến này không vì con người rút lui mà dừng lại. Chúng tỏa ra từ Tế Châu, lan rộng ra xung quanh.

Không chỉ thế, chúng bắt đầu lây nhiễm cho động vật, phá vỡ quan điểm trước đây cho rằng động vật không thể nhiễm virus zombie.

Vùng phụ cận Tế Châu xuất hiện không ít động vật nhiễm bệnh, thậm chí còn hung hãn hơn cả zombie, khó đối phó hơn gấp bội.

Do liên lạc vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn, các khu vực hoạt động riêng rẽ, thông tin không liên thông.

Căn cứ ở Tế Châu lại tự phong tỏa, chỉ có phía căn cứ Bắc Chính – nơi có nguồn tin rộng khắp – mới nắm được một số tình hình.

“Suốt mấy năm qua, căn cứ Tế Châu không hề liên lạc với Bắc Chính, cho đến năm nay tình hình quá tệ, căn cứ xung quanh sắp không trụ nổi, thậm chí căn cứ quan trọng nhất cũng thất thủ, họ mới tìm cách liên lạc với Bắc Chính, trình bày tình hình và cầu viện.”

“Bắc Chính từ lâu đã muốn khôi phục quyền kiểm soát các khu vực khác. Trước kia chưa có thời gian, giờ là cơ hội tốt. Những lời cầu viện từ Tế Châu trong năm nay, lần nào cũng gấp hơn lần trước, thái độ cũng dễ chịu hẳn.”

“Căn cứ Tế Châu được tái lập năm ngoái, nhưng gần đây lại bị zombie và động vật biến dị công phá, đang ở trạng thái nửa thất thủ. Trong liên minh tài phiệt kiểm soát căn cứ, đã có ba nhà gặp chuyện. Đây là lý do chính khiến họ phải tìm đến Bắc Chính cầu cứu.”

“Văn Y tiết lộ một số thông tin nội bộ. Trong liên minh tài phiệt ở Tế Châu, có một nhà là công ty sinh học trước tận thế, dưới trướng có phòng nghiên cứu nổi tiếng. Họ nắm giữ công nghệ đông lạnh cơ thể hàng đầu.”

“Thành tựu mới nhất của họ là: giải đông thành công một người bị nhiễm virus zombie từ đầu tận thế nhưng chưa kịp biến dị, rồi dùng loại vaccine mới của Bắc Chính tiêm vào, cứu sống người đó.”

“Người đó không biến thành zombie, ngoài việc thân thể hơi yếu, thì hoàn toàn bình thường.”

“Công nghệ đông lạnh này ban đầu chỉ dành cho những người giàu bị nhiễm virus, tự nguyện đóng băng bản thân. Tin tức này vừa lan ra, trong liên minh tài phiệt đã có thêm không ít người sẵn sàng tự nguyện đóng băng, chờ đến khi vaccine hoàn thiện hoặc đến khi zombie bị tiêu diệt thì giải đông.”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 145: Chương 145



“Bây giờ, họ đồng ý đổi công nghệ đông lạnh tuyệt mật lấy sự trợ giúp từ căn cứ phía Bắc.”

Đây chính là lý do Văn Cửu Tắc đồng ý đến thành phố Tế Châu.

Tình trạng hiện tại của Tiết Linh chưa có cách nào giải quyết, nhưng chỉ cần có đủ thời gian, biết đâu sẽ tìm ra phương án điều trị. Cô có thể được đưa vào trạng thái đông lạnh, đợi đến vài năm sau khi nghiên cứu ra loại thuốc phù hợp thì sẽ được giải đông, giống như trường hợp thành công ở Tế Châu.

Chỉ một tia hy vọng mỏng manh ấy, cũng đủ để khiến Văn Cửu Tắc thay đổi quyết định, chọn ở lại.

Với tư cách là một trong những người đầu tiên được căn cứ phía Bắc cử đến hỗ trợ, tên của Văn Cửu Tắc là do phía Tế Châu chỉ đích danh.

Đến khi đặt chân đến thành phố Tế Châu, anh mới hiểu vì sao họ sẵn sàng chia sẻ công nghệ đông lạnh tuyệt mật, vì phòng thí nghiệm của họ hiện đang nằm trong vùng bị chiếm đóng, căn bản là không thể tiếp cận được.

Muốn vào trong chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế, nhưng như vậy sẽ rất dễ phá hỏng thiết bị, vật liệu quý, và cả những đối tượng đang được đông lạnh. Vì thế, họ buộc phải chọn cách tiếp cận hòa hoãn nhất.

Văn Cửu Tắc - zombie đặc biệt không bị các zombie khác tấn công, đã có nhiều chiến tích vang danh tại căn cứ phía Bắc.

Các căn cứ giữ quan hệ tốt với căn cứ phía Bắc cũng từng mượn anh đến hỗ trợ. Anh là lựa chọn tiện lợi, nhanh chóng và an toàn nhất.

Cảnh tượng mà Tiết Linh từng tưởng tượng - hai zombie rời khỏi căn cứ, sống đời phiêu lưu tự do không ràng buộc, trong nháy mắt biến thành: hai người được cả đội quân tinh nhuệ hộ tống, khí thế như chuẩn bị tiếp quản cả thành phố Tế Châu.

Đám lính đi sau còn gọi họ là “cấp trên”.

Tiết Linh: “…”

“Ơ? Đội này… là chúng ta chỉ huy sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Văn Cửu Tắc đã có kinh nghiệm: “Làm theo tôi là được.”

Làm theo anh có nghĩa là... giữ một gương mặt lạnh tanh, không phản ứng với bất cứ điều gì.

Những việc còn lại, để các nhân viên ngoại giao trong đội lo.

Liên minh tài phiệt đang quản lý căn cứ Tế Châu hiện tại đã đến gặp họ.

Người đại diện là một doanh nhân trung niên tỏ ra rất nhã nhặn, ra dáng người biết trọng nhân tài. Đến mức Tiết Linh còn nghe ra ý đồ “lôi kéo nhân tài” trong lời nói của ông ta.

Chỉ là, bộ quần áo ông ta đang mặc lại hơi buồn cười, phồng lên trông lạ lạ. Được giới thiệu là “trang phục chống zombie” do căn cứ Tế Châu mới nghiên cứu.

Chi phí sản xuất cực cao, số lượng ít, zombie không thể cào rách hay cắn thủng… Thật à?

Tiết Linh giờ có móng vuốt và răng nanh sắc lẹm, đến da của Văn Cửu Tắc còn bị cô cào rách. Loại trang phục này mà được quảng cáo như thế, cô thật sự tò mò liệu mình có thể cào rách được không.

Trong lúc ông quản lý và nhân viên ngoại giao đang tranh luận, Tiết Linh cứ nhìn chằm chằm vào bộ đồ bảo hộ trên người ông ta.

Không chú ý đến họ đang nói gì, nhưng cảm giác không mấy vui vẻ.

Cuối cùng, ông quản lý còn muốn bắt tay với Văn Cửu Tắc và Tiết Linh.

Văn Cửu Tắc không chìa tay. Tiết Linh thì có.

Và ngay lập tức, móng tay nhọn hoắt của cô xé toạc tay áo “trang phục chống zombie” một cách dễ dàng.

Cô thấy rõ mặt ông ta biến sắc, giật tay lại, thần thái điềm nhiên hoàn toàn biến mất, lùi về sau hai bước, rồi bỏ đi với dáng vẻ bối rối.

Tiết Linh thì còn nghĩ: bộ đồ kia bị cào rách, mình có phải bồi thường không?

Nhân viên ngoại giao trong đội đột nhiên vỗ tay khen ngợi cô: “Vừa nãy chị ra tay đúng lúc, tạo được sức ép rất lớn!”

Tiết Linh: “…” Gì cơ, vừa nãy tính là “ra oai” sao?

Văn Cửu Tắc buông một câu: “Miệng thì nói không muốn làm nhiệm vụ, nhưng trong lòng vẫn muốn giúp đỡ đúng không, phối hợp tích cực thế cơ mà.”

Tiết Linh: “…”

Sau khi tiến vào vùng bị chiếm đóng, căn cứ Tế Châu cũ, Tiết Linh cuối cùng đã nhận ra sự khác biệt của bản thân.

Cô có “móng vuốt” sắc bén hơn tất cả các zombie khác.

Bọn họ đầu tiên chạm trán với hai con ch.ó lớn đã bị nhiễm virus zombie.

Đây là lần đầu tiên Tiết Linh thấy động vật bị nhiễm virus. Giống như người bị nhiễm, da thịt chúng khô và cứng lại.

Nhưng cũng có điểm khác biệt: hình thái trở nên quái dị, mắt ngầu xám.

Chúng tấn công bất cứ thứ gì chuyển động, bất kể sống hay chết.

Hai con ch.ó nhiễm bệnh mà họ gặp có hộp sọ méo mó, răng mọc dài lệch ra ngoài, da thịt bung ra từng mảng khi chạy, để lộ những bó cơ khô cứng bên dưới, trông đến mức không dám nhìn thẳng.

Chúng có thể từng là chó giữ nhà của mấy nhà giàu trong căn cứ, vì cổ vẫn còn đeo vòng và dây xích, xích đã mài đến mức da quanh cổ tróc hết, chỉ còn lớp thịt đỏ lộ ra.

Bị bất ngờ, Tiết Linh theo phản xạ giơ tay chắn đòn tấn công.

Cô cảm thấy đầu ngón tay mình lướt qua cổ con ch.ó như cắt đậu hũ.

Chớp mắt sau, con ch.ó đã bị c.h.é.m lìa đầu, đổ rầm xuống ngay trước mặt cô.

Con còn lại, Văn Cửu Tắc xử lý chậm hơn chút.

Anh dùng d.a.o c.h.é.m đứt gần hết cổ nó, rồi cắm s.ú.n.g vào phần cổ bị chẻ ra, b.ắ.n hai phát mới làm nó ngừng giãy giụa.

Chỉ nhìn lực đạo và tốc độ ra đòn của anh, Tiết Linh nghi ngờ con kia cổ có khi còn cứng hơn cả con cô vừa xử lý.

Cô tò mò đi lại, dùng đầu ngón tay đen sẫm của mình chọc thử vào cổ con ch.ó kia, dễ dàng xuyên vào.

Lại kéo tay Văn Cửu Tắc thử tương tự, ngón tay anh không chọc nổi, bị cản lại rõ rệt.

Cô lập tức tròn mắt, giơ bàn tay của mình lên cho anh xem, bày tỏ sự kinh ngạc.

Từ lúc nào mà cô lại tiến hóa như thế?!

Tưởng cái áo bảo hộ kia quá yếu, hóa ra là do cô đặc biệt!

“Ở phòng thí nghiệm ở hoang mạc, khi ấy Văn Y đã tiêm cho em một loại thuốc đặc biệt. Vô tình giúp em hoàn tất một lần lột xác. Từ lúc đó, em đã là ‘thể siêu zombie’ rồi.”

Văn Cửu Tắc giải thích.

Vì khi ấy Tiết Linh mất hết lý trí, anh đã cách ly cô với mọi người. Biết chuyện này chỉ có Văn Y.

Sát thương tăng mạnh là chuyện chẳng vui vẻ gì nếu nó xảy ra với một zombie không còn lý trí.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 146: Chương 146



Nhưng với tình hình hiện tại, đó lại là chuyện khiến Tiết Linh cảm thấy vui vẻ.

Cô không suy nghĩ gì nhiều mà bật thốt ra một câu: “Vậy chẳng phải đây là vũ khí thần binh lợi khí nhất sao? Nếu c.h.ặ.t t.a.y em xuống, khỏi cần mài, cũng là vũ khí siêu cấp rồi!”

Còn tốt hơn cả con d.a.o trong tay Văn Cửu Tắc!

Văn Cửu Tắc im lặng một lúc, bất ngờ kéo tay cô lên, giơ d.a.o định chém.

Tiết Linh bị dọa phát khiếp, la oai oái rút tay về. Văn Cửu Tắc không dùng sức, để mặc cô rút tay ra, d.a.o vung một nhát vào không khí.

“Muốn c.h.ặ.t t.a.y thật à? Còn nói bậy nữa không?”

“…”

Tiết Linh giấu tay ra sau lưng. Cô đâu có thật sự muốn c.h.ặ.t t.a.y làm vũ khí, chỉ thuận miệng nói chơi thôi mà, sao lại giận dữ vậy chứ.

Cô chắc chắn là Văn Cửu Tắc đang giận vì câu nói vừa rồi của cô.

Nhưng ngay sau đó anh lại thu d.a.o như không có chuyện gì, ra hiệu tiếp tục tiến lên, vẻ mặt chẳng có chút khó chịu nào.

Hiện tại hai người đang đơn độc thâm nhập vào khu vực đã sụp đổ của thành phố, nhiệm vụ là thăm dò trước khi đưa cả đội vào.

Bị anh dọa cho một trận, nhưng đang làm nhiệm vụ, Tiết Linh quyết định tạm thời không cãi nhau.

Văn Cửu Tắc quay lại, đưa tay ra với cô, nhưng Tiết Linh chỉ lướt qua, giấu tay ra sau lưng.

Sau đó, cô bấm vào chiếc đồng hồ đeo tay kiêm thiết bị liên lạc ngắn, “tích tích tắc tắc” nhập vào mấy câu.

Giọng nữ điện tử bình tĩnh vang lên: “Anh lùi về phía sau em.”

Văn Cửu Tắc: “…”

Chiếc đồng hồ đeo tay này có chức năng gần giống máy tính bảng, chỉ là thao tác nhập hơi phiền.

Tiết Linh tiếp tục bấm bấm: “Em tạm thời không thèm tính sổ với anh.”

Văn Cửu Tắc cũng gõ: “Tôi chỉ giúp em loại bỏ ý nghĩ nguy hiểm thôi.”

Tiết Linh: “Anh mới là người ý nghĩ nguy hiểm nhiều hơn em!”

Văn Cửu Tắc kéo cô lại một cái, nhắc nhở: “Cẩn thận, đừng dẫm phải zombie.”

Phía trước mặt họ là vài con zombie biến dị bản địa của thành phố Tế Châu - đặc sản nổi tiếng nơi này. Chúng là những xác sống bị nhiễm virus biến dị bởi các zombie nhiễm phóng xạ, có thể nói là zombie thế hệ thứ không biết bao nhiêu.

Chúng cũng không giống những zombie phổ thông mà Tiết Linh từng gặp – cơ thể đều có dị dạng khác nhau.

Con mà cô suýt dẫm phải là một zombie có đầu sưng phồng to bất thường, bên cạnh là một con bị gãy thắt lưng uốn cong 180 độ, còn có một con chân không đều nhau, thân thể bị đứt làm hai đoạn.

Con zombie bị đứt đôi đó, bình thường nó đi kiểu gì nhỉ?

Phần thân trên của nó vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, miệng vẫn mở ra đóng vào.

Tuy nhiên, bọn zombie này không tấn công Tiết Linh hay Văn Cửu Tắc.

Trong khu vực này, mối nguy hiểm đến từ những loài động vật bị nhiễm virus – chúng đe dọa cả người lẫn zombie.

Zombie – loài từng khiến loài người sợ hãi – trong vùng này cũng trở thành mục tiêu bị động vật nhiễm virus tấn công.

Có vẻ như một chuỗi sinh thái mới đang dần hình thành trong cái vòng lây nhiễm quái dị này.

“Cẩn thận, đừng để mấy thứ biến dị này cào hay cắn phải.” Văn Cửu Tắc nhắc: “Trong cơ thể em đã có đủ loại virus đánh nhau rồi, không cần thêm cái mới vào góp vui.”

Tiết Linh: “Anh cũng cẩn thận, không khéo bị cắn một cái biến dị thành người một tay dài một tay ngắn.”

Văn Cửu Tắc giơ tay gõ nhẹ lên sau đầu cô một cái.

Tiết Linh đang trong tình trạng bất ổn, rất có thể xấu đi bất cứ lúc nào, vậy mà anh vẫn dẫn cô vào khu nguy hiểm, nên có chút căng thẳng.

Tiết Linh quay lại, vỗ mạnh lên người anh, rồi lại gõ vài chữ: “Em có lợi thế, không sao.”

Từ “không sao” là câu Văn Cửu Tắc hay nói nhất, thi thoảng nó cũng trở thành câu Tiết Linh dùng để an ủi anh.

Nhưng zombie chó chưa phải thứ đáng sợ nhất – nơi này từng có quá nhiều người sinh sống, rác rưởi và xác c.h.ế.t tích tụ thành nguồn nuôi dưỡng cho đàn chuột.

Một bầy zombie chuột chen chúc bò ra từ miệng cống, đủ khiến bất cứ ai nổi da gà.

Chúng kéo theo những chiếc đuôi to dài bất thường, nhìn cứ như phía sau là một con rắn.

Văn Cửu Tắc lập tức túm Tiết Linh ném lên vai, chạy khỏi khu vực này.

Lũ chuột đông quá, xử lý rất phiền. Họ không đến đây để diệt chuột, không thể tốn thời gian vô ích.

Ngoài chuột, mèo cũng là loài quen thuộc trong thành phố.

Nhưng khác hẳn hình ảnh đáng yêu lanh lợi, zombie mèo ở đây cơ thể méo mó, lông xám bẩn thỉu.

Một con zombie mèo từ trong bóng tối lao ra, Văn Cửu Tắc phản ứng cực nhanh c.h.é.m một nhát.

Lưỡi d.a.o không cắt được cơ thể nó, đợt tấn công thứ hai của nó bị Tiết Linh đón lấy. Cô một tay xé toạc bụng con mèo.

Lần đầu chạm trán với loại zombie mèo như vậy, không có kinh nghiệm, suýt nữa cô bị thứ trong bụng nó văng đầy mặt.

Văn Cửu Tắc kịp che chắn cho cô, nửa người và cả tóc đều dính đầy mùi thối.

Tiết Linh: “... Lần sau em sẽ có kinh nghiệm, đảm bảo né được. Khoan, anh đừng nắm tay em.”

Văn Cửu Tắc vươn tay nắm chặt lấy cô.

Bàn tay đầy mùi hôi của Văn Cửu Tắc khiến Tiết Linh chỉ muốn trợn mắt.

Em hỏi thật, vậy lúc nãy anh chắn cho em để làm gì vậy?

Con zombie mèo bị xé bụng ra gần như thành hai nửa nhưng vẫn chưa mất khả năng hành động. Nó cứ duy trì trạng thái bụng toạc đôi, phơi ruột phơi gan mà chạy đi.

Tiết Linh nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy thần kinh mình bị công kích dữ dội.

Không lẽ, mọi con vật nhiễm virus đều biến thành thế này?

Rồi họ gặp zombie chim, cùng đủ loại động vật thành phố – quen thuộc hay không đều có.

Từ trước đến nay, Tiết Linh luôn tự do qua lại trong những thành phố zombie, nhưng đây là lần đầu cô chật vật đến thế.

Cuối cùng khi sắp tới được trung tâm kỹ thuật đông lạnh, họ còn gặp phải mấy con zombie ngựa.

Tiết Linh suýt nữa mắng chửi thành tiếng.

Lũ nhà giàu kia, sao lại dựng cái trường đua ngay cạnh trung tâm đông lạnh chứ?!

Những con zombie ngựa này kỳ dị đến độ khiến người ta sốc tinh thần.

Ngực và bụng chúng bị xé toạc, bên trong lòi ra đống lông chim, móng vuốt, cánh chim, da thú… loạn hết cả lên.

Tiết Linh không nhịn được mà tưởng tượng – có khi nào những con zombie ngựa đó đã nuốt mấy con vật khác, nhưng không tiêu hóa nổi, rồi chúng bị tống ra ngoài qua vết rách bụng?

Từ đó mới tạo ra cảnh tượng như bị tắc nghẽn khủng khiếp kia?
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 147: Chương 147



Vất vả lắm mới băng qua được khu chuồng ngựa, khi vừa bước vào trung tâm đông lạnh ấy, Tiết Linh lại một lần nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp.

Cô từng than thở rằng phòng thí nghiệm 8027 ở vùng hoang mạc chẳng hề giống một phòng thí nghiệm công nghệ cao thần bí như trong tưởng tượng. Nhưng giờ thì gặp rồi, đúng chuẩn là kiểu đó.

Không gian mang đậm phong cách tối giản lạnh lùng, chủ đạo là hai màu trắng và bạc, khắp nơi là máy móc, khoá mật mã nhận diện bằng võng mạc, từng lớp cửa an ninh nối tiếp nhau, và cả những phòng đông lạnh cực kỳ mang màu sắc viễn tưởng.

Những người sống đang bị đặt trong khoang đông lạnh kia, nhìn còn giống xác c.h.ế.t hơn cả hai con zombie biến dị trông kỳ dị bên ngoài.

Chưa hết, vừa quay đầu, lại thấy một cảnh tượng càng giống phim khoa học viễn tưởng hơn — các nhà nghiên cứu ở đây đặt đủ loại zombie và động vật đột biến trong phòng thí nghiệm làm tiêu bản.

Còn có mấy mẫu vật đang ngâm trong dung dịch lạ.

Tiết Linh lúc này đi tới đi lui nhìn ngó khắp nơi như kiểu lần đầu vào nhà giàu, trong khi Văn Cửu Tắc - người đã từng dọn dẹp vô số phòng thí nghiệm và viện nghiên cứu, hoàn toàn không bị tác động, bắt đầu kiểm kê và thu dọn những thứ quan trọng ở đây.

Anh cầm lên tài liệu kỹ thuật cốt lõi về công nghệ đông lạnh, bắt đầu đọc ngay tại chỗ.

Anh đến thành phố Tế Châu lần này, mục tiêu chính là vì thứ đó.

Chính nhờ công nghệ đông lạnh này, Tiết Linh mới có thể kéo dài sinh mạng của mình, chờ đến một ngày trong tương lai có cơ hội được cứu chữa.

Văn Y vẫn luôn nói rằng anh chỉ là một tên thô lỗ chẳng hiểu gì, ngoài biết uy h.i.ế.p người khác ra thì chẳng có năng lực gì nổi bật, nhưng suốt hơn một năm nay, Văn Cửu Tắc đã cố gắng học hỏi và tìm hiểu ngày càng nhiều.

Tất cả những loại thuốc mà Văn Y tiêm cho Tiết Linh, các thí nghiệm cô ta thực hiện, từng bản báo cáo được gửi đi - từng đêm không ngủ, anh đều âm thầm nghiên cứu tất cả, cố gắng hiểu rõ.

Dường như chỉ cần hiểu thấu, anh sẽ tìm được khả năng giúp Tiết Linh hồi phục.

Anh lật từng tài liệu, đọc những dữ liệu và ghi chép liên quan đến công nghệ đông lạnh, cố gắng phân tích, xác định xem liệu nó có thật sự đạt được hiệu quả mà anh mong đợi.

Nhưng đây lại là một lĩnh vực hoàn toàn mới với anh, đọc vào thì hiểu được chút ít, nhưng chưa thật sự thấu đáo. Điều duy nhất anh hiểu rõ là: công nghệ đông lạnh này, không hoàn toàn an toàn như anh tưởng.

Trong tay anh là một bản báo cáo thất bại về một ca đông lạnh - người bị đông lạnh không thể đánh thức được.

Anh luôn một mực muốn dùng công nghệ này để giữ Tiết Linh ở trạng thái hiện tại, dù chỉ là đánh cược vào một cơ hội rất nhỏ.

Tiết Linh đi lại, thấy anh đang chăm chú nghiên cứu tài liệu, hơi do dự một chút rồi hỏi:

“Anh đang học à? Ngay tại chỗ luôn?”

Cô nhớ rất rõ, hồi trước để anh đi lấy tài liệu ở phòng thí nghiệm, đến cả hướng dẫn sử dụng mà Văn Y viết cho cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn. Giờ thì tự giác học hỏi rồi?

Cảm giác như đang bị một học sinh giỏi đè điểm, Tiết Linh cũng vội vàng cầm lấy một bản báo cáo, bắt đầu xem theo.

Xem được vài trang đã thấy đầu óc quay cuồng, thậm chí còn cảm thấy đói hơn, may mà không có ai ở gần, cô cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Lúc ấy, Văn Cửu Tắc đột nhiên hỏi:

“Tôi muốn em dùng công nghệ đông lạnh này để giữ lại sự sống hiện tại, chờ đến một ngày nào đó có thể được đánh thức… Em có sợ không?”

Tiết Linh không trực tiếp trả lời có sợ hay không. Cô chậm rãi nhập từng từ:

“Trước đây em từng nghĩ, những quyết định mà em đưa ra cho anh, kết quả đều không tốt. Nhưng hiện tại em vẫn muốn lại một lần nữa quyết định thay anh.”

“Văn Cửu Tắc, anh cùng em, đi đông lạnh nhé?”

Căn cứ phía Bắc lần lượt cử ba đợt nhân lực đến thành phố Tế Châu, thậm chí còn dốc sức mở thêm một tuyến đường sắt nối liền tới Tế Châu. Cuối cùng, họ đã tiếp quản căn cứ Tân Tế Châu một cách khá hoà bình.

Còn chuyện tranh quyền đoạt lợi giữa hai bên, Tiết Linh không rõ, cô và Văn Cửu Tắc không tham gia, chỉ nghe nói là mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn dự đoán.

Có lẽ cũng nhờ “lời đe doạ” trước đó của cô.

Thời gian này, hai người họ đều bận bịu với công việc liên quan đến trung tâm đông lạnh.

Sau khi căn cứ phía Bắc xem qua toàn bộ dữ liệu được chuyển ra từ trung tâm, họ rất nhanh chóng quyết định phải dọn toàn bộ trung tâm đông lạnh này về căn cứ phía Bắc.

Đồng thời, không cho phép căn cứ Tế Châu tiếp tục đông lạnh người sống.

Bởi vì sau khi nhóm nghiên cứu của căn cứ phía Bắc - những chuyên gia hàng đầu nghiên cứu xong kỹ thuật lõi của trung tâm và hơn trăm báo cáo về việc đông lạnh người sống, họ kết luận rằng: chuyện đông lạnh người sống thành công chỉ là lời nói dối.

Cho dù là người khoẻ mạnh hay người bệnh tật, sau khi đông lạnh, tỷ lệ c.h.ế.t trong lúc đánh thức lại cực kỳ cao.

Đặc biệt là với những trường hợp đã bị đông lạnh hơn ba năm - gần như toàn bộ đều c.h.ế.t não.

Chủ nhân trung tâm vì muốn tiếp tục lôi kéo đầu tư từ các nhà giàu, đã làm giả các thiết bị theo dõi, tạo ra một ảo tượng rằng những người bị đông lạnh vẫn còn sống.

Nhưng thứ họ vô tình làm đúng, chính là: công nghệ đông lạnh này, thật sự có tác dụng đối với người nhiễm virus zombie.

Trong môi trường nhiệt độ cực thấp, virus zombie không những không tiếp tục phá hoại cơ thể, mà còn tạm thời giữ cho người nhiễm sống sót, virus co lại, trú ngụ trong vùng não bộ, ngừng hoạt động, đồng thời bảo vệ “tổ” của chúng.

Nguồn năng lượng mà virus zombie cung cấp liên tục, kết hợp với công nghệ đông lạnh này, thật sự có thể khiến thời gian của người nhiễm dừng lại.

Phát hiện này đủ để căn cứ phía Bắc coi trọng công nghệ đó gấp đôi.

Ở căn cứ phía Bắc, số chiến sĩ bị nhiễm virus zombie quá nhiều, mỗi giờ mỗi phút đều có người đang mạo hiểm thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm.

Virus zombie đối với họ, đến hiện tại vẫn là dấu chấm hết.

Giờ đây với công nghệ đông lạnh, họ có thêm một hy vọng sống sót.

Chỉ cần có thể kịp thời đưa người nhiễm vào trạng thái đông lạnh trước khi hoàn toàn bị zombie hoá, tương lai có thể sẽ đợi được một loại thuốc mới, giúp họ được cứu sống.

Trong thời gian căn cứ phía Bắc khẩn trương xây dựng trung tâm đông lạnh, Tiết Linh đã tiêm mũi thuốc thứ mười.

Văn Cửu Tắc cuối cùng cũng đồng ý, sẽ cùng cô tiến vào trạng thái đông lạnh.

“Ý hai người là… sẽ nắm tay nhau, cùng nằm vào khoang đông lạnh sao?”

Văn Y vừa kết thúc một cuộc họp nghiên cứu, đã bị cặp đôi trẻ chặn lại ngoài cửa, nghe họ trình bày kế hoạch "ngủ đông".

Sau đó, cô ta lặng người mất vài giây, rồi nói:

“Lần cuối tôi thấy cảnh tượng giống như kiểu muốn c.h.ế.t cùng nhau này… chắc là trong truyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, hai người hoá bướm ấy.”

Tiết Linh hơi lúng túng.

Văn Cửu Tắc thì đang nghịch chiếc tay nắm cửa vừa tháo từ phòng cô ta ra, hoàn toàn không phản ứng gì với lời châm chọc đó.

“Được thôi, nếu hai người đã quyết.” Văn Y bóp trán: “Mai tôi sẽ gửi đơn xin phê duyệt giúp.”

Tiết Linh lập tức rút ra tờ đơn đã chuẩn bị từ trước: “Mẫu đơn đã điền đúng hết rồi, nếu cần sửa gì thì bản điện tử tôi cũng có.”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 148: Chương 148



Viện sĩ Văn Y nhận lấy đồ vật, tiện tay cầm luôn tay nắm cửa mà Văn Cửu Tắc đưa, xoay người giật cửa vào phòng, móc chốt xích phía sau cánh cửa.

Trung tâm đông lạnh ở căn cứ phía Bắc đã hoàn tất xây dựng, đợt đầu tiên chỉ có đúng một trăm suất. Con số này quá nhỏ so với quy mô khổng lồ của căn cứ và số lượng người bị nhiễm ngày càng nhiều.

Khác với căn cứ ở thành phố Du từng đấu giá công khai quyền được đông lạnh, phía Bắc không dùng tiền bạc làm tiêu chí. Họ chỉ xét duyệt cho những chiến sĩ thực sự có công, từng đóng góp trực tiếp ngoài tiền tuyến.

Người được duyệt do chính Hách đổi trưởng ký tên phê chuẩn. Đợt đầu tiên, ông chỉ ký duyệt cho những chiến sĩ bị nhiễm trong lúc làm nhiệm vụ tuyến đầu, tuyệt đối không cho phép gian lận, luồn lách đưa người nhà vào.

Đơn xin đông lạnh đầu tiên mà ông nhận được, lại đến từ phía của viện sĩ Văn Y. Nhìn hai cái tên quen thuộc trên đơn, ông trầm mặc thở dài.

Nếu nói về cống hiến, Tiết Linh và Văn Cửu Tắc đúng là có công trạng rất lớn. Nhưng cũng chính vì vậy, Hách đội trưởng lại càng không nỡ để hai người họ bước vào trạng thái đông lạnh như thế.

Họ vẫn còn giá trị rất lớn với hiện tại. Chỉ cần có họ, những nhiệm vụ khó khăn nhất cũng sẽ giảm bớt thương vong.

Ông gọi Văn Y đến.

“Tiết Linh thì tôi hiểu. Cô ấy đã xuất hiện triệu chứng mất kiểm soát, rất có khả năng mất lý trí bất kỳ lúc nào. Muốn xin đông lạnh, tôi hoàn toàn đồng ý.”

“Nhưng Văn Cửu Tắc thì sao? Có thể hoãn lại được không? Tôi thấy cậu ấy hiện tại vẫn ổn. Cô có thể nói chuyện lại với cậu ấy, để xếp vào đợt sau?”

Văn Y đã chuẩn bị kỹ. Cô ta rút ra một xấp tài liệu bản cứng.

“Thưa đội trưởng, đây là toàn bộ báo cáo sức khỏe của Văn Cửu Tắc trong hơn một năm qua.”

“Anh ta từng tham gia thí nghiệm virus Re, cũng đã từng trải qua hai lần chiết tách virus. Mức độ tổn hao của anh ta thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả Tiết Linh.”

“Nửa năm trước, anh ta bắt đầu giảm sút phản xạ. Ba tháng trước, sức mạnh giảm, thị lực giảm, cảm giác cũng giảm rõ rệt… Đội trưởng chắc cũng biết, các nhiệm vụ gần đây, tỷ lệ hoàn thành của anh ta không còn là 100% như trước nữa. Sau đó còn xuất hiện rất nhiều sai sót.”

“Theo dự đoán của tôi, dù không bước vào đông lạnh bây giờ, anh ta cũng không thể tiếp tục hoàn thành các nhiệm vụ quan trọng được nữa. Anh ta sẽ nhanh chóng bước vào giai đoạn suy yếu cuối cùng và hoàn toàn mất năng lực.”

Văn Y nói rất bình thản, không chút cảm xúc.

Hách đội trưởng cầm lấy xấp tài liệu, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng hạ bút phê duyệt đơn xin đông lạnh, ký tên mình.

Bàn tay già nua, lấm tấm đồi mồi đặt bút xuống bàn, ông thở dài:

“Tôi sẽ trông đợi vào ngày họ quay trở lại, mong các chiến sĩ của chúng ta có thể trở về nhà trong tương lai.”

“Và hy vọng đến khi ấy, quê hương chúng ta đã không còn hoang tàn nữa.”

Nhận được giấy phê duyệt, Văn Cửu Tắc hơi bất ngờ: “Dễ vậy sao? Không cần tôi làm thêm gì nữa à?”

Anh vốn nghĩ sẽ phải nói chuyện, thương lượng, thậm chí là tranh luận một trận. Không ngờ lại được thông qua dễ dàng như vậy.

Tiết Linh kéo tay anh: “Em đã bảo là không sao rồi mà.”

Văn Cửu Tắc: “Thế ai là người nửa đêm giật mình ngồi dậy, còn xé rách cả chăn của tôi?”

Tiết Linh: “Thì sao chứ? Anh đâu cần chăn đắp đâu!”

Văn Cửu Tắc: “'Dù không lạnh nhưng em vẫn thấy cần một cái chăn’ - là chính miệng em nói đấy nhé.”

Tiết Linh: “Anh đừng có cái gì cũng nhớ kỹ thế được không?”

Văn Cửu Tắc: “Ghen tị với trí nhớ của tôi à?”

Tiết Linh không đáp lại nữa, cô cẩn thận nhìn kỹ hai tấm thẻ trong tay, lắc lắc tay Văn Cửu Tắc: “Chúng ta là 001 và 002 của trung tâm đông lạnh căn cứ phía Bắc đó. Là hai người đầu tiên được đông lạnh, có phải rất có ý nghĩa không?”

Văn Cửu Tắc: “Nếu lỡ thất bại, sau này có người khảo cổ đào ra được, bọn mình sẽ là xác khô 001 và xác khô 002.”

“Vớ vẩn.” Tiết Linh trừng anh: “Phải là xác khô 002 và mỹ nhân đông lạnh mới đúng!”

Văn Cửu Tắc: “…”

Chỉ còn chưa đến ba ngày nữa là đến lịch đông lạnh của họ.

Các chiến sĩ bị nhiễm khác đang trên đường quay về căn cứ. Họ đều là những người đã tiêm vắc-xin virus mới nhưng hiệu quả không cao, tình trạng đang chuyển biến xấu.

Có cả những người mới bị nhiễm, da bắt đầu chuyển màu tái xanh, khi được đưa tới trung tâm đông lạnh còn hào hứng cười nói: “Chỗ này đỉnh thật! Như trong phim luôn ấy. Tôi có thể nằm ở đây trăm năm không?”

Đó là một chiến sĩ trẻ. Những đồng đội đến tiễn cậu ta bắt đầu nhao nhao:

“Cậu mơ đẹp ghê! Muốn nghỉ cả trăm năm cơ á. Nhiều lắm cho cậu nằm một năm thôi, sang năm phải dậy về nhé!”

“Cái chỗ này quý lắm đấy! Cậu khỏi bệnh là phải nhường lại cho người khác ngay!”

“Yên tâm đi, hiệu quả của vắc-xin đang dần được cải thiện, chắc chắn sắp có loại khống chế hoàn toàn virus. Cậu nằm không bao lâu đâu.”

Mỗi người chuẩn bị bước vào đông lạnh, đều có người đến tiễn đưa.

Tiết Linh và Văn Cửu Tắc cũng vậy.

Tiết Linh lần lượt chụp ảnh lưu niệm với từng người tới tiễn cô. Còn phía Văn Cửu Tắc, mấy chiến sĩ tới tiễn anh chỉ đứng nhìn nhau, không ai nói gì, bầu không khí im lặng đến mức nặng nề.

Khác hẳn với sự ấm áp nơi khác, nơi anh đứng giống như nghi thức viếng liệt sĩ.

Văn Cửu Tắc hiếm khi là người chủ động bắt chuyện: “Hay là để tôi nằm xuống trước, mấy người xếp thành vòng tròn đứng quanh chiêm ngưỡng?”

Một chiến sĩ bị chọc cười, lại vội nén lại, nhưng từ giây phút đó, cái không khí nặng nề khó mà dựng lại được nữa.

Cuối cùng, đội trưởng Thẩm Chương lên tiếng trước: “Đến tiễn anh… Mong mọi việc suôn sẻ.”

Một người khác tiếp lời, giọng hơi khô khốc: “Lần làm nhiệm vụ trước, cậu cứu tôi. Khi đó cậu đi nhanh quá, tôi chưa kịp cảm ơn. Cảm ơn nhé.”

“Còn tôi… Cậu cứu tôi hai lần liền. Có điều chắc cậu không nhớ tên tôi đâu. Sau này tôi sẽ đều đặn tới thăm cậu.”

Văn Cửu Tắc: “Đừng mang hoa cúc đến, cảm ơn.”

Tiết Linh đang chụp ảnh, giữa chừng quay đầu lo lắng nhìn về phía Văn Cửu Tắc. Thấy anh bị cả nhóm người vây quanh, ai nấy đều bật cười, cô mới yên tâm hơn một chút.

Không còn nhiều thời gian để họ tạm biệt. Những người đến tiễn bước ra khỏi trung tâm. Họ lần lượt chuẩn bị bước vào giấc ngủ băng dài.

Hôm nay, người phụ trách trực tiếp quá trình đông lạnh của họ là Văn Y.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 149: Chương 149



Tiết Linh và Văn Cửu Tắc là cặp đôi muốn cùng nhau bước vào giấc ngủ dài, thể hiện sự quyết tâm sống c.h.ế.t có nhau, vậy mà ngay từ bước đầu tiên đã xảy ra mâu thuẫn.

“Vì sao em phải đi trước? Không được, anh đi trước đi!” Tiết Linh lên tiếng.

“Vì em là số 001, tôi là số 002, theo thứ tự mã mà làm. Có gì sai đâu?” Văn Cửu Tắc trả lời.

“Không theo thứ tự cũng được mà! Những người phía sau cũng đã bắt đầu đông lạnh rồi, anh đi trước đi! Nhỡ em đi trước, mất ý thức rồi anh lại hối hận, không chịu đóng băng nữa thì sao?”

“Em không tin tôi à? Tôi còn chẳng yên tâm về em nữa là. Nếu tôi đi trước mà em đổi ý thì sao?”

“Em nói được là làm được! Anh mới hay lừa người.”

“Tôi hay lừa người? Em kể xem tôi từng lừa em cái gì?”

“Ngày nào anh chẳng lừa em! Em nói bâng quơ câu gì là anh nhớ rõ mồn một, còn mấy chuyện anh làm thì chẳng nhớ nổi một mẩu!”

“Em mới là người cần phải để mắt, tình trạng của em nghiêm trọng hơn. Tôi phải nhìn thấy em vào buồng đông lạnh không có vấn đề gì thì mới yên tâm, hiểu chưa?”

“Anh là bác sĩ à? Chính anh cũng là bệnh nhân mà còn dám đi lo chuyện bác sĩ? Biết điều thì mau chui vào buồng đi, anh đã hứa với em rồi!”

“…”

Văn Y đứng bên cạnh, tay đút túi, nhìn hai người trao đổi với nhau, biểu cảm ngày càng thản nhiên.

Cặp này đúng là không có một chút tin tưởng cơ bản nào dành cho nhau.

Nếu không biết rõ hai người này yêu nhau đến mức c.h.ế.t cũng không rời, cô ta đã tưởng mình đang xem một vở bi kịch cổ đại về đôi tình nhân tự tử nhưng đến phút cuối lại đổi ý.

“Được rồi, hết giờ rồi, đưa bảng dữ liệu đây.” Văn Y lên tiếng.

“Tiêm thuốc trực tiếp, ép đầu họ vào buồng luôn đi.”

Lúc bảng dữ liệu bị lấy đi, tay Tiết Linh vô thức đưa về phía Văn Cửu Tắc.

Văn Cửu Tắc liền nắm lấy tay cô.

Nếu lúc đó anh có thể nói, Tiết Linh biết chắc anh sẽ nói: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Văn Y thở dài: “Tách ra. Mỗi người tự nằm vào khoang của mình. Đừng để tôi phải đóng vai bà mẹ trời, gọi người tới kéo hai người ra.”

Tiết Linh bối rối buông tay Văn Cửu Tắc, còn đẩy anh một cái, rồi quay lại nằm vào khoang đông lạnh của mình.

Sau khi nằm xuống, cô bất chợt ngẩng đầu, thấy Văn Cửu Tắc cũng đã yên vị trong khoang bên cạnh, lúc này cô mới yên tâm nằm trở lại.

Văn Y khởi động hệ thống cho khoang của Văn Cửu Tắc trước, sau đó đến khoang của Tiết Linh.

Cô ta nói: “Yên tâm đi.”

Tiết Linh hoàn toàn yên tâm, khẽ mấp máy môi nói lời “cảm ơn”, rồi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Âm thanh “vù vù” vang lên, các khoang đông lạnh lần lượt đóng lại.

Trong không gian yên tĩnh của khu đông lạnh, Văn Y thu dọn phần thuốc còn lại. Cuối cùng, cô ta liếc nhìn hai khoang đông lạnh mang mã số 001 và 002.

Trước đó không lâu, cả hai đều đã lần lượt tìm đến cô ta.

Văn Cửu Tắc nói, nếu Tiết Linh được đông lạnh trước, thì hãy đánh thức anh ngay. Anh muốn canh chừng, phòng khi có trục trặc thì kịp thời dừng lại, anh không yên tâm.

Tiết Linh thì nói, nếu Văn Cửu Tắc không bị đông lạnh, nhất định phải đánh thức cô.

Còn nếu cả hai cùng bị đông lạnh, thì vào thời điểm có thể giải đông trong tương lai, nhất định phải đánh thức cô trước. Nếu cô không tỉnh được, đừng đánh thức Văn Cửu Tắc nữa.

Khi đó, Văn Y đều gật đầu đồng ý.

Tất nhiên, cô ta sẽ không làm theo bất kỳ điều nào họ yêu cầu.

Tháng 11 năm 3037, căn cứ phía Bắc bắt đầu đợt đông lạnh đầu tiên với các cá nhân nhiễm virus.

Trong hơn mười năm sau đó, nhiều người nhiễm virus tiếp tục được đưa vào khoang lạnh hoặc được giải đông.

Những người thuộc nhóm đầu tiên, cũng dần dần được tỉnh dậy trong vòng hai mươi năm, có người sống sót thành công, cũng có người thất bại mà tử vong.

Chỉ trừ số 001 và 002.

Họ mãi mãi không được giải đông.

Cho đến năm 3357.

Năm 3357, đội khảo cổ khu Bắc Phong trong một lần thám hiểm khu hoang tàn đã phát hiện một nhóm khoang lạnh trong một tàn tích. Từ đó giải đông thành công hơn mười cá thể mang virus zombie.

Dưới sự điều trị hồi phục của Viện Nghiên cứu Số Một Bắc Phong, trong số đó có ba người sống sót sau giải đông.

Hai trong số đó mang mã số là A3223-02-068 và A3233-13-023, chữ cái đại diện khu vực, dãy số thể hiện thời gian, lô, và thứ tự đông lạnh.

Người còn lại mang mã 002.

Không có mã khu vực, không lô, không thời gian đông lạnh – chỉ là một mã số đơn giản nhưng lại mang ý nghĩa đặc biệt.

Công nghệ đông lạnh người mang virus zombie đã bắt đầu phát triển từ hơn 300 năm trước, đến nay đã rất hoàn thiện, các khoang lạnh đều đã được cập nhật và phân loại kỹ càng.

Sau trận đại họa do thú biến dị gây ra vào năm 3207, bảy khu cư trú được tái thiết, từ đó mọi khoang đông lạnh đều có mã phân lô và mã nhận dạng rõ ràng.

Giống như A3223-02-068 và A3233-13-023.

Trước thời điểm đó, các mã số rất lộn xộn, nhưng kiểu mã đơn giản như 002 lại chưa từng xuất hiện lần nào nữa.

Điều gây chấn động hơn nữa là mức độ hoạt động của virus trong cơ thể người mang mã số 002 – cao đến bất thường, nghi ngờ là người mang virus nguyên thủy.

Viện Nghiên cứu Số Một Bắc Phong đã rà soát toàn bộ hồ sơ lịch sử, đối chiếu dữ liệu, kết hợp với ký ức sau khi tỉnh dậy của 002, cuối cùng xác định: khoang lạnh mã số 002 là một phần trong đợt đông lạnh đầu tiên tại căn cứ Bắc Chính thời kỳ đầu tận thế.

002, tên thật là Văn Cửu Tắc, từng được Bắc Chính truy tặng quân hàm cấp hiệu trưởng vào năm 3060.

Năm 3085, toàn bộ dữ liệu thí nghiệm tuyệt mật về anh đều bị phong tỏa.

Viện trưởng viện nghiên cứu khi đó đã dùng quyền hạn cao nhất niêm phong khoang lạnh, cấm mọi nỗ lực giải đông hoặc nghiên cứu thêm.

Sau đó, căn cứ Bắc Chính tan rã, thảm họa thú biến dị lan rộng, toàn bộ hệ thống khoang lạnh – trong đó có khoang của 002 – bị thất lạc trong hỗn loạn.

Và rồi, đến năm 3357, người ta khai quật được khoang lạnh số 002, và kỳ tích xảy ra: “di tích sống” ba trăm năm tuổi được đánh thức.

Dù ngày nay chuyện giải đông người mang virus zombie không còn hiếm, từng có trường hợp ngủ suốt cả thế kỷ, nhưng sự tỉnh dậy của 002 vẫn được xem là kỳ tích lịch sử.

Để bảo vệ anh, dữ liệu liên quan đến 002 một lần nữa được xếp vào danh mục tuyệt mật.

Mười năm sau, thời điểm năm 3367, khu cư trú xếp hạng thấp nhất – khu Tĩnh Hải – trong lúc thám hiểm đống đổ nát, phát hiện một phòng thí nghiệm bí mật.

“Ở đây còn vài khoang lạnh đang hoạt động!”

“Xem số hiệu đi, G3289-24-099, cả dãy này đều có mã hợp lệ, mã bảo mật cũng khớp – đây là lô bị mất tích năm xưa!”
 
Back
Top Bottom