Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 130: Chương 130



Mỗi lần thấy cô làm được những việc và nhiệm vụ mà người khác không làm nổi, luôn có người không nhịn được mà cảm thấy ngưỡng mộ, khao khát.

Bọn họ hoặc thấy như thế thì làm nhiệm vụ sẽ thuận tiện hơn, hoặc nghĩ rằng như vậy sẽ không còn sợ zombie nữa, rất an toàn.

Tiết Linh rất hiểu cảm giác đó, bởi con người vốn là như thế, khi nhìn người khác, họ luôn chỉ thấy phần “tốt đẹp” của người ta, chẳng thấy được những khó khăn phía sau.

Thực ra bất cứ điều gì cũng có hai mặt, không thể chỉ toàn lợi ích.

Khi mang tin tức trong thành phố ra cho đội ở bên ngoài, nhiệm vụ của Tiết Linh xem như hoàn thành hoàn mỹ. Việc tiếp theo là chuyện của những người khác.

Là sẽ bố trí người vào dọn sạch zombie trong cổ trấn, cứu người ra, hay phải đóng quân ở đây một thời gian, tạm thời đều chưa cần đến cô, nên cô được sắp xếp đi nghỉ ngơi.

Cô tìm một chiếc xe có khoang sau mở rộng, ngồi xuống đối mặt với ánh mặt trời đang từ từ nhô lên.

Tiết Linh duỗi tay, so thử cổ tay gầy guộc của mình.

Gần đây dường như bị mài mòn hơi nhiều rồi.

Xa xa, tường thành cổ trấn dưới ánh nắng vàng óng ánh lên vẻ cổ kính như bước ra từ một giấc mộng của mấy trăm năm trước.

Ánh nắng sớm mai sưởi ấm rất dễ chịu, Tiết Linh đặt hai tay lên bụng, từ từ nhắm mắt, cảm nhận sự thỏa mãn và bình yên trong khoảnh khắc này.

Sau khi Tiết Linh trở về, đội ngũ nhanh chóng mở một cuộc họp ngắn, rồi có một nhóm người mang theo vũ khí, hộ tống hai bác sĩ đặc biệt đi vào cổ trấn Long An.

Nhiệm vụ của họ là toàn lực cứu chữa viện sĩ Kỷ Thời Bình, đảm bảo tính mạng của ông.

Văn Y cũng ngỏ ý muốn đi theo nhóm này, cô ta nóng lòng muốn gặp nhóm nghiên cứu của viện sĩ Kỷ, trao đổi những phát hiện mới về thiên thạch và virus zombie.

Có thể được xem tài liệu trước cũng tốt.

Thế nhưng yêu cầu theo nhóm bị tổng chỉ huy đội bác bỏ. Ông hoàn toàn hiểu được sự sốt ruột của cô ta, nhưng cho rằng bây giờ không phải thời điểm thích hợp.

Cổ trấn Long An hiện tại, thêm một người vào là thêm một phần nguy hiểm.

Một nghiên cứu viên khác cùng đội, họ Dương, tên là Dương Lạc, không thuộc phe của Văn Y, liền lên tiếng mỉa mai:

"Tiến sĩ Văn, nóng vội quá thì không tốt đâu. Cô chạy tới đó thì làm được gì? Chẳng lẽ viện sĩ Kỷ đang hấp hối lại có thể ngồi dậy trả lời câu hỏi của cô à?"

"Tôi đề nghị chúng ta quan sát thêm vài ngày. Đợi viện sĩ Kỷ ổn định, rời khỏi cổ trấn, đến một nơi an toàn hơn thì nghiên cứu mới hiệu quả, đúng không?"

Dương Lạc nói như chính nghĩa lẫm liệt.

Văn Y chẳng thèm liếc anh ta một cái, vẫn tiếp tục nói với tổng chỉ huy:

"Nếu chúng ta buộc phải ở lại cổ trấn Long An trong thời gian dài, vậy tôi yêu cầu chậm nhất là sau hai ngày nữa phải được vào cổ trấn."

Tổng chỉ huy cũng thấy đau đầu. Hai nghiên cứu viên đều thuộc hai nhóm riêng biệt, ông phải đối xử công bằng, tốt nhất là để họ cùng hành động.

Một bên muốn vào cổ trấn, một bên thì kiên quyết ở lại, ông cũng không tiện ưu tiên ai.

Vì vậy ông không trả lời chắc chắn, chỉ nói:

"Phải chờ nhóm nhỏ kia quay lại rồi mới xem tình hình cụ thể. Cả hai người đều là nghiên cứu viên cấp cao, tôi phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của các vị, không thể để các vị mạo hiểm được."

Văn Y từ lều tạm đi ra, thấy Tiết Linh đang đi dạo quanh đấy.

Cô ta bước lại gần, Tiết Linh đưa ra chiếc máy tính bảng, trên đó hiện dòng chữ:

"Văn Y, nếu chỉ mình cô thôi, hai ngày nữa chỉ cần cô muốn, tôi có thể đưa cô vào. Tôi thuộc đường hết rồi."

Chỉ cần một mình Văn Y, Tiết Linh có rất nhiều tự tin có thể đưa người an toàn vào cổ trấn.

Lều không cách âm, những gì họ nói bên trong, người đi dạo ngoài lều như cô nghe rõ mồn một.

Dù mới quen chưa lâu, Tiết Linh đã sớm hiểu rõ tính cách của Văn Y.

Một khi cô ta đã quyết định thì chẳng ai cản nổi, bản chất bên trong có sự điên cuồng y như Văn Cửu Tắc. Cô ta hoàn toàn có thể lái xe tự xông thẳng vào cổ trấn.

Tiết Linh thấy nên dỗ dành trước thì hơn. Quả nhiên, thấy dòng chữ của cô, vẻ mặt lạnh lùng như băng của Văn Y dịu đi một chút.

Nhưng tên Dương Lạc theo sau rất vô duyên, vừa nhìn máy tính bảng đã chỉ trỏ nói:

"Tiết Linh à, chuyện này tôi phải nhắc nhở cô, đừng tưởng có công lao rồi là muốn làm gì thì làm. Zombie cũng phải có kỷ luật..."

Tiết Linh đột nhiên làm mặt dữ tợn, nhe răng múa vuốt lao thẳng tới trước mặt Dương Lạc.

Dương Lạc hoảng loạn lùi mạnh về sau, hoảng hốt hét lên:

"Cô! Cô định làm gì? Muốn tấn công tôi à?! Cô mà dám tấn công tôi là phạm pháp, dù có Văn Y cũng không bảo vệ được cô đâu!"

Tiết Linh thấy anh ta tái mặt, liền rút tay về, gõ vào máy tính bảng, phát ra một câu:

"Tôi chỉ đùa với anh thôi mà, anh sợ cái gì? Hay là có ý kiến với tôi?"

Mặt Dương Lạc chuyển sang màu xanh.

Trước đây anh ta thấy Tiết Linh luôn hiền lành dễ bảo, làm việc rất chăm chỉ, bình thường thì im lặng, trông có vẻ vô hại, ai ngờ còn có mặt này.

Văn Y lúc này nhàn nhạt buông một câu:

"Nếu một ngày nào đó anh không cẩn thận bị zombie cắn, ai biết là zombie nào làm chứ? Xung quanh trại có nhiều zombie lắm. Dù sao thì chắc chắn không phải do Tiết Linh đâu, đúng không?"

Nghe rõ ý cảnh cáo trong lời nói của cô ta, lại nhìn quanh không có mấy người, Dương Lạc lập tức quay đầu bỏ đi, như chạy trốn khỏi hai người.

Tiết Linh nhìn bóng lưng anh ta vội vã rời đi, giơ máy tính bảng lên, đọc liền mười mấy tiếng “haha”.

Khóe môi Văn Y cũng khẽ nhếch:

"Đi thôi, lần sau thấy tên ngốc đó thì tránh xa ra, ngốc còn dễ lây hơn virus, mà đã lây thì không chữa được."

Nhóm nhỏ đi vào cổ trấn tối đó có một nửa quay về, mang theo tin tức mới nhất: tình trạng của viện sĩ Kỷ rất nghiêm trọng, tạm thời không thể di chuyển, càng không chịu nổi việc xóc nảy khi đi đường, hiện tại cần ở lại trong xe y tế để thiết bị theo dõi liên tục.

Ít nhất nửa tháng, họ đều phải ở lại cổ trấn Long An, còn sau đó có rời đi được không thì phải chờ xem tình hình.

Chỗ đóng quân tạm thời của họ không thể ở lại lâu, một khi như vậy, tổng chỉ huy bắt buộc phải tính đến chuyện đưa cả đội lớn vào cổ trấn Long An, phải sắp xếp người dọn sạch zombie quanh khu vực trước.

Văn Y đạt được như ý nguyện, còn Dương Lạc thì không cam lòng chút nào. Anh ta đi tìm tổng chỉ huy để đề xuất riêng, nhưng bị từ chối, đành miễn cưỡng cùng Văn Y tiến vào cổ trấn.

Cả đại đội bắt đầu di chuyển vào cổ trấn Long An.

Tiết Linh thì không tham gia hành động dọn zombie trong cổ trấn, cô ở lại điểm đóng quân tạm bên ngoài cùng vài chiến sĩ phụ trách hậu cần.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 131: Chương 131



Trước khi rời đi, Văn Y không quên dặn dò Tiết Linh phải mặc đúng bộ đồ chiến sĩ trên người, tuyệt đối đừng tự tiện đi lại trong cổ trấn Long An. Nhỡ đâu gặp phải đội quân đang dọn sạch zombie mà người ta không nhìn rõ, lỡ tay tưởng cô là zombie thật rồi xử lý luôn thì rắc rối to.

Tiết Linh: “…”

Cái giả định này đúng là… quá độc ác.

Nhưng cô vẫn rất nghe lời, không đi hóng chuyện. Ngoài nhiệm vụ, cô đặc biệt chú trọng việc nghỉ ngơi, thường xuyên tìm chỗ yên tĩnh để nằm.

Vì cô có thói quen nằm yên lặng trong doanh trại, nên hay bất cẩn dọa người khác giật mình. Sau cùng, cô đành phải chủ động tìm một nơi cách xa doanh trại một chút, cảnh sắc dễ chịu hơn để nghỉ ngơi.

Cứ nằm một ngày như vậy, cô lại cảm thấy như trở về khoảng thời gian ba năm cô đơn trước kia, không có việc gì để làm, cũng chẳng ai tìm đến cô, chỉ có thể buồn chán nhìn đàn kiến bò qua trên cành cây.

Sự yên tĩnh đó bị tiếng xe bất chợt phá vỡ.

Có người đến doanh trại, dù còn cách một đoạn nhưng Tiết Linh đã nghe thấy tiếng ồn ào bên đó.

Người đến không ít, cô ngồi dậy nhìn, vừa liếc mắt đã thấy một người bên cạnh chiếc xe.

Người đó đang đảo mắt tìm kiếm khắp doanh trại, như thể đang tìm ai đó.

Là Văn Cửu Tắc.

Theo lý thì giờ này anh còn đang làm nhiệm vụ ở thành phố Đông Hải mới đúng, sao lại đột ngột có mặt ở đây?

Văn Cửu Tắc cũng đã thấy cô, liền sải bước thẳng về phía cô.

Vì gương mặt anh không có biểu cảm gì, dáng vẻ im lặng áp sát lại cực nhanh khiến người ta có chút sợ hãi.

Tiết Linh cũng lập tức bước nhanh hơn, nhưng hướng đi lại lệch khỏi anh, cô chạy thẳng về chiếc xe mà mình từng nằm nghỉ ban nãy.

Văn Cửu Tắc: Là sao? Cô ấy đang chạy à?

Nếu không phải zombie không biết cười, chắc anh đã bật cười vì tức.

Anh đổi hướng, cũng bước nhanh về phía chiếc xe.

Khi còn chưa kịp nổi giận, thì Tiết Linh đã từ trên xe mang theo một vật đi xuống.

Là một bông hoa đỏ cài ngực. Cô cầm bông hoa ấy vẫy vẫy như đang khoe, rồi nghiêm túc cài lên n.g.ự.c áo của Văn Cửu Tắc.

Cả một bụng tức giận bị hành động kỳ quặc của cô làm nghẹn lại.

Anh nhìn chằm chằm bông hoa đỏ trên n.g.ự.c mình một lúc, lấy ra chiếc máy tính bảng đã lâu không dùng, gõ ra dòng chữ đầu tiên sau khi gặp lại:

“Hoa cài n.g.ự.c cho chú rể?”

“Em cài cho tôi cái này là có ý gì, định cưới à?”

Tiết Linh: “…”

“Đây là phần thưởng em nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ, biểu tượng cho vinh dự, không phải hoa cưới!” Cô gõ ra dòng giải thích với vẻ rất bất lực.

Ngay từ lúc nhìn thấy anh, cô đã biết chắc anh đang rất giận, nên lập tức nghĩ cách dỗ dành bằng thứ này.

Văn Cửu Tắc nghe xong có hơi thất vọng, sự hứng thú với bông hoa cũng giảm mạnh.

“Chỉ một bông hoa đỏ mà họ lừa em làm việc cực khổ à?” Anh nhíu mày hỏi.

Tiết Linh đáp lại: “Còn có phần thưởng nữa, gạo, mì, dầu ăn, kẹo, đồ hộp các kiểu.”

“Đồ đâu?”

Văn Cửu Tắc khoanh tay lại, vẻ mặt như không hài lòng vì cô bị “lừa”. Tiết Linh không dám nói là đã tặng hết cho Văn Y rồi.

“Còn anh thì sao? Nhiệm vụ ở thành phố Đông Hải sao rồi? Sao lại về sớm vậy?” Cô nhanh chóng đổi chủ đề.

Văn Cửu Tắc đưa ra dòng chữ trên máy tính bảng: “Nhiệm vụ quá đơn giản, làm xong rồi về.”

Đội trưởng Thẩm Chương vốn đang định tìm Văn Cửu Tắc để bàn công việc, vừa nghe xong câu đó thì dừng chân lại, vẻ mặt vô cùng khó tả.

Tiết Linh cũng thấy anh ta, liền vẫy tay chào. Trong lòng thầm nghĩ nhiệm vụ chắc không “đơn giản” như Văn Cửu Tắc nói. Nhìn Thẩm Chương bây giờ mà xem, như già đi mười tuổi so với trước.

Thẩm Chương nói:

“Chúng tôi sẽ nghỉ ngơi nửa ngày rồi tiến vào cổ trấn Long An. Anh định sao?”

Anh ta cũng biết rõ là Văn Cửu Tắc sẽ ở lại với Tiết Linh, nhưng hỏi vẫn phải hỏi cho có thủ tục.

Quả nhiên, Văn Cửu Tắc gõ một dòng gọn lỏn: “Ở lại.”

Thẩm Chương không hiểu vì sao rõ ràng nói được mà anh ta cứ dùng máy tính bảng, nhưng không tiện hỏi, chỉ gật đầu rồi rời đi.

Cả đội họ suốt dọc đường đi gần như không nghỉ, nếu không phải thể lực tốt, chắc đã gục từ lâu.

Ấy vậy mà Văn Cửu Tắc còn luôn chê bọn họ chậm chạp.

Tiết Linh lại gần Văn Cửu Tắc, hạ âm lượng máy tính bảng xuống, nhỏ giọng hỏi: “Anh nhận được huân chương chưa?”

Văn Cửu Tắc: “… Chưa.”

Anh thậm chí còn chẳng nhớ đến việc đó.

Nhưng khi nhìn Tiết Linh thêm một lúc, anh lập tức hiểu được ẩn ý của cô, nheo mắt lại hỏi: “Muốn dùng hoa cài ngực của em đổi lấy huân chương của tôi?”

Tiết Linh trợn tròn mắt: “Làm gì có!”

Nếu không phải hiểu quá rõ cô, Văn Cửu Tắc đã tin thật rồi.

Nhưng nhìn kỹ lại, anh phát hiện ánh mắt cô có chút chột dạ, từ mũi lướt đến tai, tránh né anh rõ ràng.

“Huân chương tạm thời chưa có, nhưng có cái này.” Văn Cửu Tắc lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ: “Mang từ Đông Hải về.”

Trong nhiệm vụ ở Đông Hải, thứ ngoài danh sách duy nhất anh mang về chính là cái này.

Tiết Linh không vội cầm lấy chiếc hộp.

Nó trông rất giống hộp nhẫn.

Nếu một chiếc hộp trông rất giống hộp nhẫn, thì tám, chín phần bên trong đúng là nhẫn.

Tiết Linh: “…”

Cô nhìn anh, rồi lại nhìn chiếc hộp nhỏ xíu trong tay anh, chậm rãi vươn tay.

Khi mở hộp ra, cô nghĩ lẽ nào anh sắp cầu hôn thật à?

Cô hơi hồi hộp mở nắp hộp, bên trong là một sợi dây chuyền gắn hồng ngọc.

Tiết Linh: “…”

Văn Cửu Tắc chờ một lúc, thấy cô nhìn chằm chằm vào dây chuyền không có phản ứng gì, bèn hỏi:

“Sao không nói gì, em không thích à?”

Tiết Linh: “Sao lại không thích được, đẹp quá trời, cảm ơn anh nhé.”

Âm thanh phát ra từ máy tính bảng trầm đều đến mức chưa từng thấy.

Văn Cửu Tắc hỏi tiếp: “Em tưởng là nhẫn à?”

Tiết Linh đột nhiên tức giận, đ.ấ.m anh một cái. Nghĩ thì nghĩ chứ ai lại nói toạc ra như vậy!

Văn Cửu Tắc chụp lấy tay cô: “Nhẫn bên đó không cái nào đẹp. Sợi dây chuyền này là thứ đắt nhất.”

Lúc đứng trước tủ nhẫn, anh đã ngắm nhìn thật lâu, nhưng trong đầu toàn nghĩ về đôi bàn tay ngày càng gầy guộc của Tiết Linh.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 132: Chương 132



Khi đeo nhẫn vào, có lẽ thứ dễ thấy hơn đó chính là vòng tròn nhỏ ấy đã trở nên lỏng lẻo trên ngón tay cô.

Vì vậy, anh chỉ đứng nhìn một lúc ở quầy nhẫn rồi rời đi, cuối cùng chọn lấy sợi dây chuyền này.

“Đưa đây, tôi giúp em đeo.”

Tiết Linh hơi do dự. Cô cảm thấy bây giờ mình trông không đẹp, đeo thứ này lên lại càng kỳ cục.

Nhưng cô cũng biết, nếu nói ra, Văn Cửu Tắc nhất định sẽ khịt mũi khinh thường rồi buộc cô phải đeo, kết cục vẫn thế.

Vậy nên cô dứt khoát bỏ qua giai đoạn tranh cãi giữa chừng, dùng hai ngón tay kẹp lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra.

Cô định hỏi, móc khóa sau dây chuyền này khá khó cài, tay của Văn Cửu Tắc có làm được không.

Bỗng nhiên cô chú ý đến tay anh.

Da thịt zombie sẽ dần trở nên rất cứng, cứng đến mức d.a.o nhỏ cũng không cắt nổi, vậy mà trên tay Văn Cửu Tắc lại đầy những vết thương.

Mu bàn tay và lòng bàn tay có vết xước, chỗ đầu ngón cái và ngón trỏ, lớp da bị mài tróc, lộ ra phần thịt đỏ thẫm bên trong, giống như vỏ cây bị bóc mất một mảnh.

Tiết Linh cầm tay anh lên xem kỹ, dùng đầu móng tay chạm chạm vào ngón tay anh, rồi ngẩng đầu lặng lẽ nhìn anh.

Tuy không nói gì, nhưng những điều muốn hỏi đều viết rõ ràng trong ánh mắt ấy.

Văn Cửu Tắc dùng một tay giữ chặt hai tay cô, tay còn lại gõ lên bảng điều khiển.

“Làm nhiệm vụ ở Đông Hải mà bị trầy, không đau cũng không ngứa.”

Anh làm nhiệm vụ ở Đông Hải rất nhanh, chẳng kiêng dè gì, thứ gì cần gỡ cứ trực tiếp dùng tay, dù có là người bằng sắt cũng phải rách vài lớp da.

Không chỉ tay anh bị thương, mà trong lúc dùng chất nổ, còn suýt bị chôn sống, nhiều lần bị đá vụn b.ắ.n trúng.

Nhưng làm zombie có cái tiện là, chỉ cần vết thương không lớn, sẽ nhanh khô lại, thậm chí không rỉ máu, quần áo che lên là chẳng ai biết.

Lúc đầu chính anh cũng không để ý là da tay mình bị mài đến rách, chỉ khi đi rửa tay dưới sông, lớp bụi bẩn bên ngoài bị rửa sạch, phần da sẫm màu ở đầu ngón tay mãi không sạch được, nhìn kỹ mới phát hiện ra là lớp da đã mất, lộ cả thịt bên dưới.

Đôi tay này, khi còn là con người đã đầy vết thương, giờ lại càng thô ráp hơn.

Tiết Linh nhìn mà xót, khẽ nghiêng người tựa vào n.g.ự.c anh.

Văn Cửu Tắc lắc bảng điều khiển giục: “Đưa dây chuyền đây trước.”

Tiết Linh dùng đầu cọ mạnh vào n.g.ự.c anh một cái.

Văn Cửu Tắc cậy lấy sợi dây chuyền từ tay cô, cúi người đeo lên cho cô.

Khóa móc phía sau quả thật nhỏ và rườm rà, Văn Cửu Tắc loay hoay mãi mới cài xong.

Suốt quá trình, Tiết Linh chỉ cúi đầu tựa vào n.g.ự.c anh, giống như đang đứng úp mặt vào tường sám hối.

Văn Cửu Tắc đẩy nhẹ cô: “Dậy đi, đừng ở đó xót cho tôi nữa, cũng nên xót chính em đi chứ.”

Gầy trơ cả xương rồi.

Văn Cửu Tắc phát hiện Tiết Linh gầy đi từ khi nào?

Là từ mùa đông năm ngoái.

Anh là người gần gũi cô nhất, họ gần như dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi, Văn Cửu Tắc thậm chí còn phát hiện ra sự thay đổi của cô sớm hơn chính cô.

Nhưng anh không hiểu, tại sao lại có sự thay đổi ấy.

Anh không biết phải làm gì, chỉ biết đứng nhìn.

Văn Cửu Tắc có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy mình lợi hại, bởi những điều anh thực sự muốn làm, đều thất bại.

“Em đã hứa, chuyện giấu tôi, đợi tôi về sẽ nói. Giờ thì kể đi.”

Tiết Linh cuối cùng cũng không cứng miệng như Văn Cửu Tắc, cô chậm rãi lôi bảng điều khiển ra, mở một file PPT, để anh tự xem.

PPT này cô làm dọc đường, đã sửa đi sửa lại nhiều lần, không chỉ giải thích tình trạng của bản thân, mà còn khuyên nhủ Văn Cửu Tắc đừng kích động, đặc biệt là không được thử cắn người để trở thành zombie giống cô.

Văn Cửu Tắc cúi đầu lật xem PPT, Tiết Linh tranh thủ ngó vào cửa kính xe, soi thử sợi dây chuyền trên cổ mình.

Thực ra đeo lên cũng không đến nỗi xấu, ít nhất sợi dây chuyền vẫn rất đẹp, viên đá quý trong suốt có cảm giác chân thực, mỗi khi lay động trông như dòng m.á.u chảy.

Lúc nãy thì thấy ngại, giờ đeo rồi lại có chút vui.

Văn Cửu Tắc xem xong, trông vẫn rất bình tĩnh, chẳng hề có dấu hiệu gì của việc mất kiểm soát.

Tiết Linh không nhìn cửa kính nữa, quay sang len lén quan sát anh.

Văn Cửu Tắc hỏi: “Bây giờ em còn muốn điều gì nữa không?”

Tiết Linh sửng sốt. Anh chấp nhận rồi sao? Còn bắt đầu kiểu… chăm sóc tinh thần trước lúc chết?

“Muốn huy chương công trạng à?”

Tiết Linh lắc đầu: “Cũng không hẳn là muốn huy chương, em chỉ là…”

Trên bảng điều khiển hiện lên chữ “chỉ là”, sau đó im bặt rất lâu vẫn chưa thấy phần tiếp theo.

Văn Cửu Tắc giúp cô gõ nốt: “Chỉ là muốn có nhiều người nhớ đến em?”

Tiết Linh nghĩ một lát, hình như đúng là vậy.

Lúc còn sống, cô chỉ muốn học cho tốt, sau đó thi nghiên cứu sinh, thi công chức, có một công việc ổn định, có thể sẽ lập gia đình.

Cô từng lên kế hoạch cho tương lai, từng tưởng tượng dáng vẻ mình khi về già.

Nhưng sau khi trở thành zombie, mọi thứ như ngừng lại, cô không còn nghĩ tới tương lai nữa, chỉ biết sống qua ngày.

Ba năm mạt thế sống một mình, không có ai trò chuyện, cô cảm giác như bị thế giới con người từng thân thuộc vứt bỏ.

Có lẽ điều đó khiến tâm trạng cô thay đổi: cô muốn được nhìn thấy, được chấp nhận, được nhớ đến.

Khi cô phát hiện cái gọi là “cái c.h.ế.t không giới hạn” hóa ra lại có giới hạn, cô không thể duy trì sự điềm tĩnh như trước, bắt đầu khao khát để lại dấu ấn gì đó.

Chỉ cần có thể đóng góp một phần sức lực, cô đã thấy hài lòng.

Nếu sau cùng cô c.h.ế.t với thân phận zombie, cô cũng không bị căm ghét, mà là có người từng quen biết thương nhớ đến cô.

Và cả Văn Cửu Tắc, sau khi họ hoàn thành nhiệm vụ, căn cứ sẽ công nhận họ, ưu đãi họ.

Có chỗ dung thân, không phải lang thang khắp nơi, không phải sống như cô từng sống, lẩn tránh loài người. Họ có thể đường hoàng xuất hiện giữa đám đông, được người khác kính trọng.

Cô muốn có huy chương công trạng, nhưng điều cô thực sự muốn không phải là danh hiệu ấy, mà là một thứ giấy thông hành an toàn.

“Cả huy chương công trạng, giấy chứng nhận danh dự, phần thưởng… em đều muốn.” Tiết Linh gõ.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 133: Chương 133



“Em cũng tham lam ghê.” Văn Cửu Tắc vòng tay ôm lấy cổ cô: “Đi thôi.”

“Đi đâu cơ?”

“Đi kiếm ‘bông hoa đỏ’ cho em.”

Họ tham gia vào hoạt động dọn dẹp zombie ở cổ trấn Long An.

Binh lính bắt đầu từ cổng thành cổ, còn họ thì đi từ hướng ngược lại.

Khi Văn Cửu Tắc lấy thuốc nổ ra, Tiết Linh kinh ngạc túm c.h.ặ.t t.a.y anh.

“Dùng thuốc nổ nhanh gọn tiện lợi.” Văn Cửu Tắc cho rằng gom hết zombie quanh đó vào một sân viện, ném thuốc nổ xuống là xong việc, tiết kiệm thời gian và sức lực.

Nhưng Tiết Linh lại không thấy thế.

Những công trình cổ ở cố trấn Long An đều là kiến trúc tồn tại hàng trăm năm, tinh xảo và đẹp đẽ, trước tận thế còn được bảo tồn rất tốt, cứ thế cho nổ thì quá đáng tiếc. Rõ ràng còn có cách khác.

Tiếc ư? Văn Cửu Tắc từng cho nổ cả mốc địa danh nổi tiếng và tòa cao ốc ở thành phố Đông Hải mà còn chẳng thấy tiếc, mấy thứ này liên quan gì đến anh.

Thế nhưng Tiết Linh không cho, anh vẫn cất lại thuốc nổ, dự định dùng s.ú.n.g xử lý từng con một.

Tiết Linh lại mở lời: “Đừng lãng phí đạn, đạn dược mọi người đều phải tiết kiệm, mình cũng nên tiết kiệm chút đi.”

Văn Cửu Tắc hỏi: “Vậy em tính làm sao?”

Cách của Tiết Linh thì thiếu gì.

Cô cũng là cao thủ tận dụng tại chỗ, nhưng khác với sự hoang phí của Văn Cửu Tắc, cô sống tằn tiện.

Trong cổ trấn có nhiều viện bảo tàng, được xây dựng từ các khu nhà cổ, bên trong trưng bày đủ loại hiện vật như ngân phiếu, sổ sách, bạc thời cổ, còn có các loại đao kiếm, vũ khí xưa.

Tiết Linh lôi ra một cái chiêng.

Loại chiêng có thể phát ra âm thanh rất lớn khi gõ bằng dùi.

Âm thanh “bang bang” vang vọng khắp cổ trấn, lập tức thu hút bầy zombie quanh đó.

Văn Cửu Tắc cầm một cuộn dây thừng to lấy từ trong tủ trưng bày, bắt đầu buộc zombie thành một chuỗi dài.

Tiết Linh đi trước gõ chiêng, Văn Cửu Tắc theo sau dắt dây, kéo cả chuỗi zombie đến một ngã tư trống trải.

Tiếp đó, dưới sự chỉ đạo của Tiết Linh, anh dùng một thanh đại đao lấy từ tủ trưng bày, ép từng con zombie lên khúc gỗ rồi chặt đầu.

Một màn “xử trảm giữa trưa” ra đời.

Văn Cửu Tắc cầm đao, nhìn cổ zombie rồi liếc sang Tiết Linh.

Gương mặt cô quá đỗi ngây thơ, chẳng có chút cảm giác sai trái nào với cảnh tượng trước mắt.

Cô như sực nhớ ra điều gì, làm dấu tạm dừng, moi từ túi ra một đôi găng tay dày dúi vào tay anh.

Như vậy sẽ không làm tay anh bị mài rách thêm.

Tiết Linh hài lòng tiếp tục đè zombie.

Thấy Văn Cửu Tắc cầm d.a.o mà không động thủ, cô khó hiểu gõ bảng hỏi: “Dao cù quá à? Cảm giác không c.h.é.m được?”

“Hay để em đi mài trước, mài bén chút?”

Văn Cửu Tắc nhíu mày, bắt đầu công việc đao phủ.

Chặt lâu thành quen, động tác cũng dần cơ giới hóa, đôi khi còn có cảm giác như đang chẻ củi.

Xử lý xong một đợt, Tiết Linh lại xách chiêng dắt theo Văn Cửu Tắc tiếp tục vòng quanh các con phố, ngẫu nhiên gom zombie để “xử trảm”.

Chỗ họ đi qua, bất cứ ngã tư nào rộng rãi một chút đều là cảnh đầu lăn lóc, xác ngổn ngang.

Một vài binh lính tò mò trong đội, đứng trên tường thành cao quan sát qua ống nhòm, bị cảnh tượng kia dọa đến á khẩu.

Zombie đang xử tử zombie!

Những binh lính quen biết Tiết Linh thở dài: “Cái anh Văn Cửu Tắc đó dữ quá, đến Tiết Linh đi theo cũng hóa đáng sợ.”

Binh lính từng theo đội trưởng Thẩm Chương, từng chứng kiến sự lạnh lùng và khó gần của Văn Cửu Tắc, cũng tặc lưỡi: “Người đó đúng là đáng sợ thật, nghĩ ra được cả cách xử lý zombie như thế, quá tàn nhẫn.”

So ra, trước kia anh chỉ là không thèm để ý đến bọn họ, vậy là hiền rồi.

“À mà này, Tiết Linh làm nhiệm vụ với các cậu thì thế nào, cũng kiểu lạnh lùng không nói chuyện à?”

“Sao thế được, Tiết Linh dễ thương lắm, làm nhiệm vụ còn hay mang quà cho tụi tôi, lần trước kiếm được cây giò đem về bồi dưỡng cho cả đội đấy!”

“Bếp chính trong đội, chú Tằng, than phiền nồi hư, cô ấy đi làm nhiệm vụ về còn tiện tay mang luôn cái nồi mới, bảo là hàng tốt lắm.”

Đám lính đội Thẩm Chương: “…”

Ngoại viện của mình và người ta, khác nhau dữ vậy luôn?

Chuyện Tiết Linh và Văn Cửu Tắc dắt zombie khắp cổ trấn Long An chặt đầu, nhanh chóng lan truyền khắp đội hơn mấy trăm người.

Ngày nào cũng có người lén quan sát bằng ống nhòm rồi trầm trồ.

Đến cả Văn Y – đang vùi đầu nghiên cứu – cũng nghe nói.

“Nhiêu đó đầu zombie cũng đủ chặt rồi, sao còn rảnh tới tìm tôi.” Cô ta liếc nhìn Văn Cửu Tắc chắn trước cửa, nhắc nhở: “Tránh ra chút, chắn mất ánh sáng rồi.”

Nhà cô ta chỉ có khuyết điểm là ánh sáng không đủ.

“Tình trạng của Tiết Linh, cô có cách nào không?” Giọng Văn Cửu Tắc khàn đặc.

Văn Y vẫn cắm đầu viết, tay không ngừng, miệng thì nói: “Các người lúc đầu sống c.h.ế.t không cho tôi nghiên cứu Tiết Linh, giờ lại bắt tôi cứu, tôi chẳng biết gì cả thì cứu kiểu gì, anh nghĩ tôi là thần chắc?”

Văn Cửu Tắc im lặng rất lâu, rồi mới nói: “Miễn là… không khiến cô ấy đau đớn, nghiên cứu gì cũng được.”

Văn Y mỉa mai: “Tôi còn tưởng anh định đi cắn người ta rồi bảo tôi nghiên cứu anh trước, rồi mới tới cô ấy.”

Văn Cửu Tắc: “Nếu cần thế thì... cũng được.”

Văn Y im lặng một lúc, viết thêm mấy dòng, cuối cùng lắc đầu: “Không, tư liệu nghiên cứu của viện sĩ Kỷ rất có giá trị, tôi tạm thời không có thời gian lo chuyện khác.”

Hơn nữa, cô ta sợ Văn Cửu Tắc nổi khùng. Mạng cô ta còn nhiều việc phải làm, không định c.h.ế.t vì cơn giận của anh.

Bất ngờ là Văn Cửu Tắc không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Ánh sáng lại rọi vào từ ngoài cửa, Văn Y cầm một bản ghi chép của viện sĩ Kỷ lên, trầm ngâm.

Nghiên cứu của viện sĩ Kỷ và người thầy của cô ta có bản chất rất khác nhau.

Ông từng phát hiện một loại vật chất đặc biệt trong một số thiên thạch, có khả năng ức chế sự sinh sôi của virus. Nhưng khả năng cao đây là một dạng sinh vật sống chưa được biết tới, có cấu trúc rất giống virus hiện tại.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 134: Chương 134



Viện sĩ Kỷ Thời Bình kỳ vọng sẽ giải quyết được vấn đề virus zombie thông qua mối quan hệ cạnh tranh giữa hai loại sinh thể.

Nhưng đây là một thử nghiệm táo bạo và đầy rủi ro. Không ai biết liệu điều này có vô tình mở ra một chiếc hộp Pandora khác hay không.

Suy nghĩ của Văn Y lại quay về tình trạng hiện tại của Tiết Linh.

Nếu tiêm loại dược chất đặc biệt này vào người cô, khiến virus zombie trong cơ thể cô rơi vào trạng thái bất hoạt, liệu tình trạng của cô sẽ được cải thiện hay trở nên tồi tệ hơn?

Sau vài ngày hôn mê, viện sĩ Kỷ Thời Bình cuối cùng cũng tỉnh lại.

Ngay khi vừa mở mắt, ông đã lẩm bẩm: “Dữ liệu thí nghiệm của tôi…”

Người học trò luôn túc trực bên ông là Lâm Thư Dạng vội vàng ghé sát: “Thầy đừng lo, tất cả tư liệu đều được mang ra an toàn, không bị thất lạc.”

Ông lão lại thì thầm một câu mơ hồ, hình như là “mấy người họ…” gì đó.

Lâm Thư Dạng hiểu ý, liền nói: “Mọi người đều ổn, cả Tiểu Lý cũng không sao.”

Viện sĩ Kỷ Thời Bình gật đầu yếu ớt, lẩm bẩm “tốt”, rồi lại thiếp đi lần nữa.

Phải đến nửa tháng sau ông mới hoàn toàn tỉnh táo.

Lúc tỉnh lại, ông phát hiện bên cạnh xuất hiện vài gương mặt lạ. Sau khi nghe nói họ liên lạc được với căn cứ phía Bắc và có người được cử đến, ông lập tức kích động, phải được bác sĩ an ủi một lúc mới có thể bình tĩnh lại, chậm rãi lên tiếng.

Sức khỏe ông vẫn yếu, nói năng cũng không mạch lạc, nhưng trong đầu vẫn chỉ nghĩ đến công việc nghiên cứu.

“Trong phòng thí nghiệm 8027… lúc bắt đầu thí nghiệm… còn rất nhiều mẫu vật, dữ liệu chưa kịp… mang đi… sau đó là ở Tấn An, Tích Lâm… tiếp tục… nhưng thiếu thiết bị…”

Lâm Thư Dạng không để ông nói lâu, vội trấn an: “Tình hình thầy nói, con đã báo lại với họ rồi. Thầy cứ yên tâm dưỡng bệnh trước ạ.”

Dù yếu ớt nhưng ông vẫn cố mở mắt nhìn hai người khách đang ngồi cạnh: Dương Lạc và Văn Y.

Dương Lạc nhanh nhảu lên tiếng: “Viện sĩ Kỷ, tôi là Dương Lạc, học trò của Kỳ Chấn Quang. Lần này chúng tôi đưa cả một đội nghiên cứu đến hỗ trợ. Xin thầy yên tâm, nhất định sẽ giúp thầy hoàn thành công trình nghiên cứu vaccine virus. Nhưng trước tiên, sức khỏe của thầy là quan trọng nhất!”

Thấy anh ta nói chuyện đầy khí thế, viện sĩ Kỷ chỉ cười nhạt rồi quay sang nhìn Văn Y, khó nhọc nói: “Giáo sư của cô… là Vinh Lan Gia đúng không… tôi biết cô… bà ấy từng nhắc đến cô…”

“Vâng, tôi là Văn Y.” Cô ta cúi xuống, giọng dịu dàng: “Ba năm nay, giáo sư vẫn luôn ở căn cứ Bắc Chính, cũng đã có một số tiến triển trong nghiên cứu virus. Tôi đã mang toàn bộ tài liệu đến đây. Phần nghiên cứu của thầy, cô Lâm cũng đã cho tôi xem sơ bộ, tôi thu được nhiều gợi ý quý giá và có vài ý tưởng mới. Mong được thầy chỉ dẫn thêm.”

“Được… được… mọi người cùng cố gắng… đồng lòng mới thành chuyện…” Viện sĩ Kỷ vui vẻ nói.

Thấy ông nở nụ cười hiền lành với Văn Y, Dương Lạc khẽ bĩu môi. Anh ta vốn đã nghe đồn viện sĩ Kỷ có mối quan hệ thân thiết với viện trưởng Vinh, nay lại càng thấy rõ sự thiên vị.

Sau khi sức khỏe khá lên đôi chút, viện sĩ Kỷ lập tức sốt sắng muốn tiếp tục công việc nghiên cứu.

Cổ trấn Long An vốn chỉ là nơi tạm lánh, hoàn toàn không có điều kiện nghiên cứu cần thiết.

Ông mong muốn được quay lại phòng thí nghiệm 8027 – nơi có đầy đủ thiết bị, dữ liệu gốc và gần khu vực rơi của các thiên thạch chứa mẫu vật.

Sau khi thảo luận kỹ lưỡng, chỉ huy của đội quyết định chia người làm hai đợt: một nhóm sẽ lên đường đến phòng thí nghiệm 8027 để dọn dẹp zombie, nhóm còn lại tạm thời đóng quân ở cố trấn Long An, chờ sức khỏe của viện sĩ Kỷ hoàn toàn hồi phục rồi sẽ hội quân sau.

Tiết Linh và Văn Cửu Tắc đều nằm trong nhóm xuất phát sớm đến 8027.

Phòng thí nghiệm 8027 là một cơ sở bí mật nằm giữa vùng hoang mạc, đã tồn tại hàng chục năm.

“Phía Tây Bắc vắng vẻ như thế, nghe nói xung quanh phòng 8027 chỉ toàn hoang mạc, nhân sự ít ỏi, sao lại bị zombie chiếm được?”

Trên đường đi, có người tò mò hỏi một binh sĩ từng bảo vệ viện sĩ Kỷ.

Người này chính là Lý Thạch Tịch – người đầu tiên phát hiện ra Tiết Linh trên mái nhà.

Anh ta cười khổ, giải thích: “Đúng là quanh phòng thí nghiệm không có thành phố, nhưng lại có một doanh trại quân đội đóng gần đó.”

“Thời điểm tận thế bắt đầu, doanh trại đang trong quá trình huấn luyện kín.”

Không ai biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết khi nhóm họ đến nơi thì toàn bộ doanh trại không còn ai sống sót, chỉ còn lũ zombie bị nhốt trong đó.

Khi họ tìm kiếm lương thực quanh khu vực đó, tình cờ phát hiện doanh trại và mừng rỡ vì tưởng có thể được giúp đỡ, nào ngờ lại vô tình thả lũ zombie ra, khiến phòng 8027 bị bao vây rồi thất thủ.

Vị trí của phòng 8027 quá hẻo lánh, nguồn tiếp tế khó khăn, sau tận thế lại càng không thể duy trì lương thực.

Nhân lực vốn đã ít ỏi, lại phải chia người ra tìm kiếm đồ ăn và bảo vệ viện sĩ Kỷ.

Đạn dược tiêu hao quá nhanh, sau cùng họ liều c.h.ế.t mới thoát ra được và bắt đầu hành trình chạy trốn.

Lý Thạch Tịch kể không quá rõ ràng, nhưng mọi người đều hiểu đó là một thảm cảnh cỡ nào, ai nấy đều im lặng.

Dù vậy, im lặng cũng không kéo dài được bao lâu. Những người sống sót sau ngần ấy thời gian đã sớm quen với mất mát.

Khi xe dừng lại để nghỉ ngơi, cả nhóm bưng những tô cơm nóng hổi thơm phức, từng người lại nở nụ cười.

Quá khứ không thể thay đổi, tương lai thì mịt mờ, nhưng có thể ngồi giữa hoang mạc ăn một bữa cơm nóng – đó chính là hạnh phúc.

Chỉ có hai người trong đoàn là không cần ăn, lúc này đang đi dạo bên lề đường.

Họ chuẩn bị nghỉ lại khu vực này qua đêm, gần đó có một nhà máy điện bỏ hoang. Thấy tháp giải nhiệt cao vút, Tiết Linh tò mò nhìn về phía ấy, Văn Cửu Tắc liền đề nghị đi xem thử.

Giờ họ giống hệt nhau, không cần ai ở lại trông, có thể hành động cùng nhau.

Trong nhà máy điện vẫn còn zombie, khi hai người lướt qua và phát ra tiếng động, bên trong lập tức vọng lại những tiếng gào rú đầy hung hãn, tiếng móng vuốt cào lên cánh cửa sắt.

Tiết Linh cũng đứng ngoài cất tiếng rống – nhưng rống rất vui vẻ, giống như đang nghêu ngao hát.

Nhà máy điện thực chất chẳng có gì đáng xem, cái tháp giải nhiệt trông hoành tráng từ xa mà lại chẳng có gì đặc biệt khi đến gần. Nhưng Tiết Linh vẫn hào hứng leo xuống chân tháp, tìm được lối vào rồi kéo Văn Cửu Tắc cùng vào khám phá.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 135: Chương 135



Văn Cửu Tắc cùng Tiết Linh đi vòng quanh một vòng, hai zombie ngẩng đầu nhìn bầu trời được khoanh lại trên đỉnh tháp làm mát.

Rời khỏi đó, họ lại trèo lên một tòa tháp quan sát khác.

Tay bám vào lan can hoen gỉ, sơn tróc lở loét, lên tới đỉnh tháp có thể nhìn thấy khu trại tạm phía xa – vài ngọn đèn sáng lên, vài bóng người qua lại giữa các xe.

Xa hơn nữa là đường chân trời dần mờ đi trong ánh chiều tà, sắc đỏ của mặt trời bị nuốt dần vào một dải mực xanh lam.

Văn Cửu Tắc ngồi trên sàn bê tông, lúc đầu Tiết Linh ngồi cạnh anh, sau đó nằm dài ra, gối đầu lên đùi anh để ngắm hoàng hôn thoải mái hơn.

Trời tối hẳn rồi, Văn Cửu Tắc không bảo đi, Tiết Linh cũng cứ thế nằm yên.

Trên cao gió lớn, nhưng ai quan tâm chứ, zombie thì đâu sợ cảm lạnh.

Một người ngồi, một người nằm, họ lặng lẽ ở lại đó suốt đêm, còn ngắm cả bình minh trước khi quay về, tiếp tục theo xe tiến về phía trước.

Phía trước chính là ranh giới đi vào khu vực không người.

Một con đường nhựa dài vắt ngang qua vùng đất vàng khô cằn, không một bóng xe, không một con zombie nào, chỉ có họ.

Văn Cửu Tắc rốt cuộc mới nhận ra một chuyện: Tiết Linh rất được lòng người trong đội.

Chuyện bắt đầu từ một viên đá đẹp mà anh nhặt được giữa vùng đất hoang, tiện tay đưa cho cô, Tiết Linh cứ cầm xoay xoay suốt.

Những người lính trong đội thấy cô thích, hễ thấy đá đẹp là nhặt cho cô.

Người lính đầu tiên mang đá tới tặng bị Văn Cửu Tắc nhìn chằm chằm một lúc lâu. Rồi đến người thứ hai, thứ ba… người thứ mười mấy, anh không nhìn họ nữa, quay sang nhìn Tiết Linh.

“Họ có ý gì thế?”

“Họ cảm ơn em.” Tiết Linh nói: “Vì trước đó em từng giúp họ mang về vài thứ cần thiết trong lúc làm nhiệm vụ, nên ai cũng đối xử tốt với em.”

Cô giúp họ, họ biết ơn.

“Còn anh chàng kia, là người của đội Thẩm Chương, em chưa từng giúp gì mà?”

“Hẳn là vì được anh giúp nên muốn cảm ơn gián tiếp qua em.”

Văn Cửu Tắc – người chưa từng giúp ai trong đội: “…”

Bên kia, người lính vừa thử đưa đá về tới, đồng đội vây lại hỏi: “Sao rồi? Văn Cửu Tắc có phản ứng không?”

“Anh ta nhìn chằm chằm tôi suốt đấy! Chắc nhớ mặt tôi rồi! Cách này hữu hiệu lắm!”

Một đám người thi nhau chạy đến tặng đá cho Tiết Linh. Cuối cùng, Văn Cửu Tắc dứt khoát nhấc bổng cô bằng cách kẹp nách kéo đi, y như vác một cái giá phơi đồ.

Tiết Linh bị ép giơ tay: “…”

Lố bịch thật sự, anh ghen à? Nhưng cô là zombie đấy! Ngoại hình sắp biến thành người ngoài hành tinh luôn rồi!

Anh như mấy anh bạn trai mặt mũi bình thường mà lại cứ lo người khác cướp mất bạn gái xinh đẹp vậy.

Mà Văn Cửu Tắc cũng chẳng ghen tới nơi tới chốn, mấy viên đá người ta tặng, anh còn lựa lựa, giữ lại mấy viên đẹp nhất.

Vùng đất hoang khô cằn trải dài, phòng thí nghiệm 8027 nằm giữa khu vực không người. Đến một đoạn đường cụt, ven đường có mấy tấm lưới rào tượng trưng ngăn lại.

Một người lính địa phương bảo: “Khu vực này trước kia đều bị phong tỏa, không cho ai vào. Nghe nói từng có người du lịch lái xe tới đây, đều bị chặn lại.”

Nhưng phòng thí nghiệm 8027 – nơi được che giấu bí mật như vậy – thật ra không hề hào nhoáng, càng không có cảm giác công nghệ cao như trong mấy phim khoa học viễn tưởng.

Rẽ vào đường nhỏ, trước mắt họ là một cụm công trình đơn giản, cao ba bốn tầng, màu vàng xỉn cũ kỹ, nhìn chẳng mấy đặc biệt.

Phía trước có một sân nhỏ đủ chơi bóng rổ, một nhà ăn, tòa nhà thí nghiệm, ký túc xá, còn có cả một trạm phát điện nhỏ.

Các binh lính mặc đồ bảo hộ dày, chia thành từng tổ nhỏ, hỗ trợ nhau quét sạch zombie quanh khu.

Tiết Linh và Văn Cửu Tắc vào trong các tòa nhà kiểm tra tình hình, tránh có zombie lẩn trong góc c.h.ế.t rồi bất ngờ tấn công – việc này giúp giảm đáng kể thương vong của đội dọn dẹp.

Mọi chuyện không quá phức tạp, mất khoảng một hai ngày là ổn, giờ chỉ cần chờ viện sĩ Kỷ Thời Bình và nhóm nghiên cứu đến nơi.

Trong thời gian chờ đợi, Tiết Linh và Văn Cửu Tắc còn cùng nhau tới khu vực va chạm của thiên thạch.

Mặt đất đầy hố sâu, một số hố có cắm biển đánh dấu – chắc là do nhóm viện sĩ Kỷ đánh dấu trong quá trình nghiên cứu.

Bọn họ đến nhanh hơn dự kiến, và vừa tới nơi là cả nhóm nghiên cứu lập tức đắm chìm vào công việc, ngày đêm miệt mài trong phòng thí nghiệm. Viện sĩ Kỷ ngồi xe lăn, truyền dịch liên tục nhưng vẫn cố chấp không chịu ra khỏi phòng.

Những người còn lại trong đội – người thì ra ngoài tìm lương thực, người thì đi lấy dầu duy trì trạm phát điện, người thì tuần tra xung quanh dọn dẹp zombie, người thì bảo vệ nhóm nghiên cứu ra khu vực thiên thạch lấy mẫu… ai cũng tất bật.

Không lâu sau, tin vui dồn dập báo về: họ đã có đột phá mới.

Loại virus mới do viện sĩ Kỷ đặt tên là Re, có thể khiến virus zombie mất hoạt tính. Zombie được tiêm thuốc này sẽ c.h.ế.t hoàn toàn trong vòng mười phút đến một tiếng.

Đáng tiếc là chất này rất khó chiết xuất, chỉ có trong một số thiên thạch nhất định, số lượng cực kỳ ít, hiện vẫn chưa thể tổng hợp nhân tạo. Nếu có thể làm được, đây sẽ là vũ khí thay thế s.ú.n.g đạn hữu hiệu nhất chống lại zombie.

Kết hợp với kết quả nghiên cứu của nhóm viện sĩ Vinh Lan Gia, họ phát triển được một loại thuốc giúp virus zombie mất khả năng lây nhiễm.

Zombie được tiêm thuốc sẽ không còn tấn công người, cũng không c.h.ế.t ngay, vẫn giữ được một mức độ hoạt động nhất định.

Nếu tiêm vào người nhiễm virus zombie nhưng chưa hoàn toàn biến đổi, họ sẽ chết, nhưng quá trình zombie hóa sẽ bị chặn lại. Trong quá trình này, tế bào trong cơ thể họ tăng tốc trao đổi chất gấp nhiều lần.

Cả nhóm nghiên cứu ai nấy đều vui mừng, đến cả gương mặt của Văn Y thường ngày lạnh nhạt cũng có chút rạng rỡ.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 136: Chương 136



Khi tất cả mọi người đều đang vui mừng, thì Văn Cửu Tắc lại chẳng thể nào vui nổi, vì tình trạng của Tiết Linh đã xấu đi.

Chuyện xảy ra vào một hôm, khi hai người họ cùng một tổ đội nhỏ đi tới một nông trại để tìm lương thực.

Với một đội ngũ gần ba trăm người, nhu cầu tiêu thụ lương thực mỗi ngày là một con số khổng lồ.

Nghe nói nông trại đó có kho lương trữ lúa gạo, chỉ cần bảo quản tốt thì lúa gạo, lúa mì... đều có thể để được vài năm mà vẫn ăn được. Vì thế bọn họ đã lái xe suốt một ngày để đến nơi.

Bọn họ quả thật đã tìm thấy kho lương thực, còn phát hiện bên trong có một lượng lớn ngũ cốc được bảo quản rất tốt. Khi mọi người vui vẻ bắt đầu chuyển đồ lên xe, thì Tiết Linh đột ngột ngã quỵ xuống.

Cô vừa mới còn đang vui vẻ đếm những loại thực phẩm khô có thể để lâu, bảo Văn Cửu Tắc cùng cô đi tìm thêm vài nơi nữa, cả người đều tràn ngập niềm hân hoan sau một mùa bội thu.

Nhưng chỉ giây sau, cô đã đổ rạp về phía trước.

Văn Cửu Tắc ban đầu tưởng là cô vô tình bị vấp phải thứ gì, còn cúi đầu nhìn vào máy tính bảng, định trêu chọc vài câu. Nhưng vừa bước được hai bước về phía cô, anh liền nhận ra: Tiết Linh nằm đó không hề nhúc nhích.

Một cảm giác bất an ập đến. Anh lập tức ném máy tính bảng sang bên, lao đến đỡ cô dậy.

Tiết Linh vẫn mở mắt, nhưng cơ thể không còn nhúc nhích nổi nữa.

Văn Cửu Tắc đỡ cô ngồi sang một bên, vừa xoa tay vừa bóp chân cho cô, miệng lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Tiết Linh chỉ có thể lo lắng đảo tròng mắt. Giọng anh khản đặc: “Không cử động được à?”

“Thử nhúc nhích… bên này… ngón tay…”

Khi phát hiện mình đột nhiên mất kiểm soát cơ thể, Tiết Linh cũng hoảng hốt không kém. Cô cố gắng làm theo lời anh, dồn sức để cử động ngón tay.

Nhưng điều khiển lại không nghe theo ý muốn, thay vào đó, cả cánh tay cô giật một cái.

Chuyện xảy ra quá đột ngột. Mãi một lúc sau, Tiết Linh mới dần dần lấy lại được cảm giác cơ thể, lảo đảo đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình trạng “mất kiểm soát”.

Và từ hôm đó trở đi, tình trạng này thi thoảng lại tái diễn.

Văn Y kiểm tra cho cô, kết luận vẫn là vấn đề cũ: vật chất đặc biệt lấy từ mẫu thái tuế đang chiến đấu với virus zombie trong cơ thể cô. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ bị hút cạn hoàn toàn.

“Loại thuốc mới mà mấy người nghiên cứu… không thể dùng cho cô ấy sao?” Văn Cửu Tắc hỏi: “Chẳng phải… virus Re có thể khống chế… virus zombie à?”

Nếu không vì nể mặt Tiết Linh, Văn Y còn chẳng buồn giải thích với anh.

“Không phải đơn giản là ai áp chế ai. Trường hợp của Tiết Linh là trường hợp cực kỳ hiếm - cô ấy không phải zombie bình thường. Nếu dùng thuốc, không ai dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Nếu là hậu quả xấu, anh chấp nhận nổi không?”

Văn Cửu Tắc không thể chấp nhận. Anh bế Tiết Linh rời đi.

May mà một ngày sau, Tiết Linh lại có thể đi lại được. Cô chủ động tìm tới Văn Y để kiểm tra.

“Cảm giác giống như đột quỵ, toàn thân tê liệt, chỉ có mắt là còn cử động được.” Tiết Linh mô tả trải nghiệm lần mất kiểm soát, rồi thở phào nhẹ nhõm: “May là chưa tới mức tiểu tiện không kiểm soát.”

Văn Y nhìn cô: “Tâm lý vững thật đấy.”

Tiết Linh cười: “… Cơ thể đã thế này rồi, nếu tâm lý cũng sụp thì tiêu.”

Văn Y nói: “Chứ Văn Cửu Tắc thì không được như cô đâu.”

Tiết Linh khẽ lắc đầu: “Không hẳn. Nếu chỉ có mình tôi, tôi chắc chắn sẽ rất sợ. Nhưng thấy anh ấy đau lòng, tôi lại không dám sợ nữa. Vì thế tự dưng cũng bình tĩnh hơn.”

Văn Y gật gù: “Hiểu rồi, cảm xúc kiểu cân bằng, hai người không thể cùng lúc suy sụp.”

Tiết Linh xoa xoa mặt cứng đờ, cố gắng dùng tay đẩy khoé miệng lên làm ra vẻ tươi tỉnh.

Văn Y lại hỏi về chuyện thuốc: “Loại thuốc đó, cô thấy thế nào, muốn thử không?”

“Nếu không còn cách nào khác… thì chỉ có thể thử thôi.” Tiết Linh nói: “Chết thì làm liều, chẳng còn gì để mất.”

Chưa nói hết câu, cô lại ngã sõng soài lên ghế sô pha.

Văn Y: “…”

Cô ta đứng dậy, nâng chân cô đặt lên ghế, để cô nằm ngay ngắn: “Chờ Văn Cửu Tắc tới đón đi.”

Khi Văn Cửu Tắc tới tìm, Tiết Linh đã có thể ngồi dậy.

Anh gõ lên máy tính bảng hỏi: “Sao ở đây lâu thế? Chơi trò gì vậy?”

Dù lần trước lúc cấp bách anh đã lỡ để lộ khả năng nói chuyện, nhưng ngày thường vẫn chỉ dùng máy tính bảng để giao tiếp.

Tiết Linh cũng không nhắc lại chuyện đó, chỉ khéo léo vận dụng kỹ năng nói dối đầy nghệ thuật: “Chơi trò một-hai-ba-dừng.”

Theo dự đoán của Văn Y, trong giai đoạn này, Tiết Linh sẽ bất ngờ rơi vào trạng thái “mất kiểm soát” trong thời gian ngắn.

Đến giai đoạn nghiêm trọng hơn, cô sẽ bắt đầu mất dần ý thức.

Zombie một khi mất ý thức thì sẽ hoàn toàn trở thành quái vật - giống như bạn trai cũ của Văn Y, Tằng Dật Đồng, người từng là vật thí nghiệm xui xẻo đó.

Tình trạng của anh ta khác Tiết Linh, vì bị Văn Y đem ra làm thí nghiệm quá nhiều, cơ thể bị tiêu hao nghiêm trọng nên mới rơi vào trạng thái không còn nhận thức.

Lần này họ đến vùng Tây Bắc vì nhiệm vụ quan trọng nên chỉ đem theo nhân lực tinh gọn, không mang theo Tằng Dật Đồng - vật thí nghiệm “đã qua thời”.

Nếu có anh ta ở đây, ít ra có thể thử thuốc trước.

Dù cảm xúc và các chỉ số sinh tồn của Tiết Linh vẫn “ổn định”, nhưng tình trạng thực tế vẫn tiếp tục xấu đi.

Cuối cùng, có một lần ngã xuống, cô hoàn toàn mất ý thức.

Văn Cửu Tắc bóp mặt, nắm tay cô, lay người cô, thậm chí lật mí mắt lên kiểm tra, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô nằm im lìm, da tái nhợt lạnh ngắt, không còn thở nữa.

Anh canh bên cô suốt một ngày một đêm, nhưng cô vẫn không tỉnh lại.

Từng giây từng phút trôi qua, anh đều nghĩ: chẳng lẽ cô đã c.h.ế.t thật rồi sao?

“Tiêm thuốc… cho cô ấy… dù hậu quả… ra sao… tôi cũng sẽ không gây rắc rối.” Văn Cửu Tắc nói.

Khoảng thời gian này, Văn Y cũng đang âm thầm điều chỉnh công thức thuốc mới dựa theo thể trạng của Tiết Linh.

Dù vậy, cô ta vẫn không dám đảm bảo điều gì.

Một mũi thuốc nhỏ xíu, tiêm chưa đến ba giây, nhưng thời gian chờ đợi sau đó giống như tra tấn.

Chắc sẽ ổn thôi, Văn Cửu Tắc tự nhủ, trước kia cô cũng từng nhờ chất thái tuế mà giữ lại được lý trí sau khi biến thành zombie, đúng không?

Anh nửa nằm cạnh Tiết Linh, một chân gác lên người cô, tự nhắc bản thân.

Văn Y đã nghiên cứu Tằng Dật Đồng nhiều năm, cô ta có kinh nghiệm. Tiết Linh chắc chắn sẽ tỉnh lại, thậm chí sẽ khoẻ hơn.

Cô không xui như anh. Tiết Linh vẫn luôn may mắn, hồi trước còn từng rút thăm trúng đồ điện trong siêu thị, trong khi người khác toàn nhận giấy vệ sinh.

Khoảng một tiếng sau khi tiêm thuốc, cơ thể Tiết Linh bắt đầu có biến hóa.

Móng tay cô rụng hết, rồi mọc ra những chiếc mới, sắc bén, cứng như thép.

Văn Cửu Tắc nâng tay cô lên xem, đoán rằng đây là dấu hiệu tích cực.

Ngay sau đó, dưới làn da xanh xám của cô xuất hiện những đường chỉ màu đỏ sẫm, chằng chịt như mạng nhện, tựa như hệ mạch m.á.u bị ép trồi lên tận bề mặt da…
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 137: Chương 137



Văn Y đến kiểm tra. Cô ta im lặng trong chốc lát, rồi như một bác sĩ lạnh lùng nhất, nói ra tin dữ:

“Đây là một biến đổi không mấy tốt. Anh nên chuẩn bị tinh thần.”

Chuẩn bị cái gì?

“Giải thích đơn giản thì là, virus Re sau khi xâm nhập vào cơ thể cô ấy không hề chống lại virus zombie vốn có, mà ngược lại còn tăng cường nó. Cả hai đang cùng nhau chống lại Thái Tuế... Đây là tình huống mà tôi không lường trước được.”

Vậy cô sẽ biến thành dạng gì?

Văn Y không trả lời câu hỏi đó, nhưng đề nghị anh hãy trói chặt Tiết Linh lại.

Văn Cửu Tắc không làm theo.

Anh không nhìn đồng hồ, nhưng cảm giác như đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng thấy Tiết Linh có động tĩnh.

Văn Cửu Tắc lập tức đứng bật dậy, cúi người xuống sát bên đầu cô.

“Tiết Linh.”

Cô mở mắt ra, lộ ra đôi mắt đỏ rực. Đôi mắt đỏ sẫm ban đầu giờ đã trở nên sáng hơn, ánh lên một màu như đá ruby, rất giống với sợi dây chuyền hồng ngọc nơi cổ cô.

Cô nhìn anh chậm chạp, như thể không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Văn Cửu Tắc thấy cô ngoan ngoãn như thế, liền đưa tay vuốt nhẹ mặt cô, rồi cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh đưa cho cô.

Tiết Linh không đón lấy.

Cô đột nhiên quay ngoắt đầu về phía cửa, và đúng lúc cánh cửa bị đẩy ra, cô bật lên tiếng gầm gừ tấn công, âm thanh đặc trưng của zombie khi gặp người.

Người bước vào chính là Văn Y. Cô ta đứng ngay cửa, trông thấy rõ ràng thân hình cao lớn của Văn Cửu Tắc bị Tiết Linh đẩy mạnh văng ra.

Anh đập vào tường bên cạnh, lập tức hoàn hồn lại, lao tới kéo cô về, ghì chặt trong vòng tay.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng gào rú chẳng khác gì những zombie khác của Tiết Linh. Cô không nhận ra Văn Cửu Tắc, chỉ biết tấn công bất cứ ai còn là con người.

“Thất bại rồi, cô ấy đã hoàn toàn biến thành zombie.” Văn Y buông tay khỏi tay nắm cửa, lạnh nhạt nói.

Văn Cửu Tắc bịt miệng cô lại.

Hàm răng cũ trong miệng cô vừa va chạm là rụng ngay, thay vào đó là hai hàng răng mới sắc nhọn như của cá mập.

Chỉ cần vô tình sượt qua tay anh cũng đủ để cào xước ra mấy vết rạch dài.

Với dáng vẻ dữ tợn điên cuồng khi tấn công người, cô lúc này trở nên hoàn toàn xa lạ, chẳng còn chút nào giống Tiết Linh nhỏ bé vô hại khi xưa.

“Ra ngoài đi.” Văn Cửu Tắc nói.

Sau khi Văn Y rời đi, Tiết Linh không còn phát điên như lúc trước nữa, nhưng vẫn bứt rứt, phản ứng theo bản năng với hơi người quanh mình.

Có quá nhiều người ở gần đây, khiến cô trở nên kích động.

Văn Cửu Tắc siết chặt lấy cô, quan sát ánh mắt và từng hành vi của cô, rồi hỏi khẽ:

“Em có phải... lại đang cố tình dọa tôi không?”

Tiết Linh không hề đáp lại anh.

----

“Tôi nghe nói con nhỏ Tiết Linh nhà các người mất hết lý trí rồi, hoàn toàn biến thành zombie hả?”

Ở khu ăn uống, Dương Lạc bưng khay cơm đến gần Văn Y, giả vờ cảm khái:

“Thật không ngờ, loại thuốc mới mà cô xin cấp riêng lại tạo ra kết quả như vậy.”

“Không phải tôi nhiều lời đâu, tuy trước kia cô ta cũng lập được không ít công lao, nhưng giờ cũng chỉ là một zombie nguy hiểm thôi. Nếu cứ giữ lại, chẳng phải là mối đe dọa cho tất cả chúng ta à?”

“Zombie có hại thì nên xử lý sớm, trước kia chính cô ta cũng làm như thế, g.i.ế.c zombie nhanh nhẹn còn gì. Bây giờ đến lượt mình, chẳng lẽ lại không làm gương...”

Dương Lạc đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên bị ai đó đ.â.m mạnh từ phía sau, cả người lẫn khay cơm đổ nhào ra đất.

Anh ta lồm cồm bò dậy, phát hiện người vừa húc mình là một binh sĩ.

“Va trúng thôi.” Người lính đó nói tỉnh bơ, không có chút xin lỗi nào, ánh mắt thậm chí còn tràn đầy khinh thường và chán ghét, rõ ràng là cố ý.

Dương Lạc định mở miệng mắng, nhưng lại thấy vài binh sĩ xung quanh đều mang vẻ mặt y chang nhau, có người còn trừng mắt nhìn anh ta đầy căm phẫn.

Toàn bộ khu ăn uống trở nên yên lặng, gần như mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía này. Trong vô số ánh mắt bất mãn đó, Dương Lạc cuối cùng cũng nhận ra, mình đã đụng phải công chúng đang giận dữ.

Anh ta nuốt cục tức vào, chưa kịp nói gì thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay chống xuống đất đau nhói, là Văn Y, cô ta bưng khay cơm bước ngang qua, dẫm thẳng lên tay anh ta mà không thèm liếc mắt lấy một cái.

Dương Lạc chỉ đành xấu hổ rút tay về, lặng lẽ rời khỏi nhà ăn.

...

“Có cách nào... cứu lại không?” Văn Cửu Tắc một mình tìm đến gặp Văn Y.

“Thử dùng Thái Tuế xem.” Văn Y nói.

“Trích xuất từ tôi.”

Văn Y liếc nhìn anh: “Anh muốn c.h.ế.t chung với cô ấy thì cứ nói thẳng.”

“Từng có một người tên là Tằng Dật Đồng.” Văn Cửu Tắc chỉ nói một cái tên.

Văn Y lập tức hiểu: “Tằng Dật Đồng đang ở căn cứ Bắc Chính. Nhưng Tiết Linh bây giờ như thế, chậm một ngày, khả năng cứu được sẽ càng giảm. Có thể lúc anh quay về đến nơi, đã không kịp nữa rồi.”

Văn Cửu Tắc nhìn cô ta không chớp mắt.

Văn Y rút giấy bút ra viết gì đó, rồi gấp lại đưa cho anh: “Đưa lá thư này cho em gái tôi, Từ Chi Hoa. Cô ấy biết cách trích xuất Thái Tuế. Anh đưa Tiết Linh về đi.”

Nghe tin Văn Cửu Tắc sắp đưa Tiết Linh trở lại căn cứ Bắc Chính, rất nhiều binh lính trong đội lập tức tình nguyện xin hộ tống hai người.

Tất cả đều bị anh từ chối.

Anh bọc kín Tiết Linh, không để bất cứ ai trong đội nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô. Cô nhất định sẽ không muốn người khác trông thấy mình như vậy.

Nếu những người cô từng giúp lại tỏ ra sợ hãi cô, cô mà biết chắc sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.

Hôm đó, Văn Cửu Tắc lên đường, chỉ mang theo một mình Tiết Linh.

Rời khỏi khu vực đông người, Tiết Linh không còn quá kích động nữa. Cô bắt đầu trở nên yên lặng, thậm chí còn yên lặng hơn cả lúc vẫn còn lý trí.

Cô không ngoảnh đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không cầm máy tính bảng gõ gõ chạm chạm, cũng không vì buồn chán mà hết sờ cái này đến ngó cái kia, càng không thường xuyên liếc sang chỗ ghế lái xem Văn Cửu Tắc đang làm gì.

Giờ đây, cô dễ dàng bị một sợi dây an toàn giữ chặt lại.

Văn Cửu Tắc nghiêng đầu nhìn cô, có cảm giác như quay về khoảnh khắc ban đầu khi mới gặp lại Tiết Linh.

Khi đó anh còn chưa biết cô có lý trí, cũng là như thế này, anh lái xe chở cô đi khắp nơi.

Đôi lúc ngẩn người, Văn Cửu Tắc lại tự hỏi: tất cả những chuyện này… thật sự đã từng xảy ra sao?

Một năm qua kể từ ngày gặp lại nhau, zombie có lý trí tên Tiết Linh kia, có khi nào chỉ là một ảo tưởng của anh?

Liệu có thể nào, từ đầu đến cuối, chỉ là anh đưa một con zombie thực sự chạy vòng quanh khắp nơi?

Văn Cửu Tắc lấy ra những bức ảnh chụp lấy liền giữa mình và Tiết Linh, cả bức cô cầm tấm bảng “đừng tức giận” chụp lúc trước, dán từng tấm lên cửa sổ xe.

Ký ức cuối cùng của Tiết Linh trước khi mất đi ý thức… là bàn tay anh chìa ra.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 138: Chương 138



Lúc đó, cô đang thu dọn đồ đạc trong phòng. Thật ra cũng chẳng có gì đáng để dọn, cô chỉ muốn tìm việc gì đó làm.

Ngay khi cảm giác cơ thể mất kiểm soát xuất hiện, Tiết Linh đã biết, mình lại mất khống chế rồi.

Giống như một bức tượng, cô đổ thẳng về phía trước.

Thời gian này, tình trạng mất kiểm soát xảy ra thường xuyên hơn. Văn Cửu Tắc gần như đã hình thành phản xạ có điều kiện, như thể sau đầu cũng mọc thêm mắt, lúc nào cũng để ý để kịp đỡ lấy cô.

Tiết Linh nhìn thấy bàn tay anh vụt đến ngay trước mắt mình.

Nếu cô nói được, chắc chắn sẽ trêu một câu: tốc độ của anh còn nhanh hơn chín mươi chín phần trăm zombie trong nước.

Nhưng ngay sau đó, trước mắt cô tối sầm lại.

Bàn tay của Văn Cửu Tắc là hình ảnh cuối cùng in lại trên võng mạc cô.

...

Khi cô có lại ý thức, cảm giác như vừa ngủ trưa quá lâu, ngủ đến mức đầu đau như búa bổ, không phân biệt được ngày đêm, mà cả người thì chẳng còn sức để ngồi dậy.

Cô ngơ ngác mở mắt nhìn trần nhà. Ánh hoàng hôn chiếu qua ô cửa kính, nhuộm căn phòng bằng sắc vàng mờ tối, loáng thoáng ánh sáng phản chiếu từ kính in lên trần.

Một khuôn mặt lọt vào tầm mắt cô.

Là Văn Cửu Tắc. Nhưng anh gầy sọp đi hẳn, cằm sắc như d.a.o gọt, gò má cũng hiện rõ.

Tiết Linh trợn mắt nhìn khuôn mặt "xấu đi" của anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phản xạ đầu tiên là đưa tay chạm vào.

Nhưng cô không kiểm soát tốt lực tay và động tác, ngón tay vụng về chọc thẳng vào mặt anh, móng sắc nhọn đ.â.m một cái ngay dưới mắt.

Tiết Linh: “…”

Khoan đã, tay tôi sao cứng vậy? Móng tay sao dài và nhọn hoắt thế này?!

Tôi… tiến hóa thành zombie cao cấp rồi à?

“Gruu!” Cô nhìn tay mình rồi lại nhìn mặt Văn Cửu Tắc, phát ra một tiếng kêu hoảng hốt.

Zombie đến một mức độ nhất định sẽ không còn chảy m.á.u nữa, bị đ.â.m như vậy, dưới mắt anh chỉ còn một dấu đỏ như kim châm, thoạt nhìn còn tưởng là mọc thêm nốt ruồi.

Tiết Linh nhận ra Văn Cửu Tắc chỉ nhìn cô, không nói gì, ánh mắt còn đang đánh giá xung quanh. Họ đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Đây lại là đâu? Không phải họ đang ở vùng hoang mạc, trong phòng thí nghiệm 8027 sao?

Nhưng vì Văn Cửu Tắc vẫn ở đây, dù diện mạo có thay đổi, cô cũng không thấy sợ hãi, chỉ thấy đầy nghi hoặc.

Thấy anh vẫn chỉ chăm chú nhìn mình mà không phản ứng gì, Tiết Linh nắm tay lại giấu đi móng tay sắc nhọn, rồi dùng nắm đ.ấ.m đập một cái lên vai anh.

Làm gì đấy? Có chuyện gì đã xảy ra?

Giống như bị cô đập cho tỉnh, Văn Cửu Tắc cầm lấy chiếc máy tính bảng bên cạnh, nhập dòng chữ: “Tôi là ai, em còn nhận ra không?”

“Văn Cửu Tắc, em đâu có ngốc.”

Cô đưa màn hình cho anh xem, không cần thêm lời nào.

Văn Cửu Tắc đọc từng chữ, như thể mất khả năng nhận mặt chữ, nhìn hồi lâu rồi bất ngờ ôm chặt lấy cô.

Anh ôm rất chặt, Tiết Linh không thể vùng ra được.

Sao lại xúc động vậy chứ?

Đừng nói là cô đã hôn mê suốt mười ngày nửa tháng?

Anh đưa cô đi nơi khác tìm cách chữa trị, vì lo cho cô mà thành ra tiều tụy thế này?

Khi cô sắp bị anh ôm đến cong lưng như màn hình gập, có người gõ cửa, ló đầu vào: “Anh Văn, bên đội Thẩm làm xong rồi, nhiệm vụ kết thúc, lần này có về ngay không ạ?”

Người đó là một chiến sĩ da ngăm đen, khi ánh mắt chạm phải Tiết Linh, ngẩn ra một lúc rồi nói: “À, lần này chị Tiết Linh yên tĩnh ghê, thấy người cũng không tấn công. Hay là thuốc mới có hiệu quả rồi?”

Tiết Linh: “?”

Văn Cửu Tắc thuần thục kẹp cô dưới cánh tay, đi đến đá cửa đóng lại, tiện tay nhốt luôn người kia bên ngoài.

Rồi anh lại gõ gõ viết viết lên máy tính bảng.

Tiết Linh gỡ tay anh ra, ghé mắt nhìn thử, thấy dòng chữ hiện lên:

“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em ngốc suốt hơn một năm.”

Tiết Linh chấn động mạnh: Không thể nào, thời gian trôi nhanh vậy sao? Cô chỉ cảm giác mình mới chợp mắt một giấc mà thôi.

“Nói xạo! Anh đừng hòng lừa em!” Cô giật lấy máy tính bảng viết lại.

Nhưng ngay sau đó, cô thấy thời gian hiển thị mặc định trên máy tính bảng: năm 3037.

Mà lần họ vào hoang mạc là vào năm 3036.

Chẳng lẽ anh còn rảnh đến mức chỉnh thời gian để gạt cô?

Văn Cửu Tắc không giải thích gì thêm. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt khiến cô thấy hơi rờn rợn.

Cô đứng dậy, lảo đảo bước tới cửa sổ, đẩy tấm kính mờ ra nhìn bên ngoài.

Bên ngoài là một vùng biển xanh ngắt.

Từ hoang mạc đến ven biển xa như thế, dù Văn Cửu Tắc có gạt cô, thì ít nhất cũng phải trôi qua vài tháng rồi.

Cô thấy anh đeo một thiết bị giống đồng hồ cơ, trên đó cũng hiển thị thời gian: tháng 10 năm 3037.

Trên bàn có một ống tiêm đã mở, bao bì ghi ngày sản xuất cũng là tháng 10 năm 3037.

Tiết Linh cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật: cô mất ý thức hơn một năm.

Cô ôm máy tính bảng quen thuộc, rụt rè gõ:

“Chừng đó thời gian, em hôn mê hay cũng giống mấy zombie khác…?”

Văn Cửu Tắc đáp:

“Mỗi ngày em đều rượt người ta để cắn, giống như một con ch.ó phốc sóc.”

Tiết Linh: “…”

Sao anh lại có thể một câu dập hết nỗi bất an trong lòng cô, khiến cô chỉ còn lại tức giận chứ.

Văn Cửu Tắc nói: “Chính là biểu cảm này, trông dữ lắm.”

Tiết Linh đưa tay sờ mặt mình, cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang bản thân.

Sao trên cánh tay cô lại xuất hiện những đường gân m.á.u đỏ xen lẫn xanh lục, đan chéo như mạch điện thế này?

Còn nữa, thứ đeo trước n.g.ự.c cô là cái gì vậy?

Hai huân chương công trạng, cùng hơn chục huy hiệu và huy chương đủ kiểu dáng!

Bảo sao lúc nãy đi lại thấy nặng nề, thì ra là mấy cái huy chương này đè nặng trên người, mỗi bước đi đều kêu leng keng.

“Cái này là anh lấy được à?” Tiết Linh càng thêm không thể tin nổi.

Văn Cửu Tắc đang ngồi đối diện cô, hai chân mở rộng vòng lấy cô trong không gian giữa, ánh mắt không rời khỏi người cô, chỉ nghiêng đầu nhẹ một cái để trả lời.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 139: Chương 139



Dĩ nhiên rồi, còn không phải thì là gì?

Tiết Linh: “... Anh âm thầm hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy khi em không biết à?”

Văn Cửu Tắc nghiêng người lại gần, tiếp tục dùng chiếc máy tính bảng của cô để gõ: “Đúng là âm thầm... cùng em đi làm nhiệm vụ.”

Hai chữ “âm thầm” rõ ràng không cùng một nghĩa.

Tiết Linh ngẫm một chút mới hiểu ra.

Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô đưa tay định gãi đầu.

Nhưng lại bị Văn Cửu Tắc ngăn lại.

“Hiện tại móng tay em rất sắc, đừng cào lên đầu, coi chừng lột cả da đầu ra đấy.”

Anh vừa nói, ánh mắt cô lại không nhịn được mà nhìn xuống cái chấm đỏ nhỏ dưới mắt anh - vết cô mới chọc lúc nãy.

Ban nãy không để ý thì không thấy, giờ Tiết Linh nhìn kỹ lại, da thịt trắng xanh lộ ra bên ngoài của Văn Cửu Tắc có rất nhiều vết xước. Chẳng lẽ đều là do cô gây ra?

Cô nhìn mấy đầu ngón tay của mình, đưa ra so sánh thử.

Văn Cửu Tắc kéo tay cô xuống: “Nhiều vết là do làm nhiệm vụ mà có.”

Ánh mắt Tiết Linh rơi xuống cổ tay còn lại không đeo đồng hồ của anh, trên đó khóa một chiếc còng tay bằng bạc. Đầu còn lại của chiếc còng lủng lẳng, không khóa vào đâu, lắc lư theo chuyển động của anh.

Không lẽ... đây là thứ dùng để còng cô lại?

Chính là cái đó! Trên cổ tay cô vẫn còn vết hằn đây này.

Cô ngồi đối diện Văn Cửu Tắc, hai tay đặt lên đùi anh, có hơi lúng túng không biết nên mở miệng thế nào.

Thông tin đổ vào đầu quá nhiều, cô vẫn chưa tiêu hóa nổi. Mà Văn Cửu Tắc lại im lặng đến mức đáng sợ.

Ngoài mấy câu giải thích, anh chỉ chăm chăm nhìn cô, không còn những câu vô nghĩa hay cố ý trêu chọc như trước nữa.

Một lúc sau, Tiết Linh định mở miệng nói gì đó.

Văn Cửu Tắc đã gõ chữ trước: “Đang vắt óc nghĩ xem nên an ủi tôi thế nào à? Tha cho cái đầu bé nhỏ của em đi, đừng nghĩ nữa.”

“Hôm nay, tôi đã rất vui rồi.”

Hơn một năm trước, Văn Y nói Tiết Linh đã hoàn toàn biến thành zombie, nhưng Văn Cửu Tắc không tin, lập tức đưa cô quay về căn cứ Bắc Chính.

Viện sĩ Vinh Lan Gia và học trò của bà là Từ Chi Hoa đã hỗ trợ lấy mẫu thuốc thái tuế từ cơ thể của Tằng Dật Đồng.

Nhưng không rõ là do lượng thái tuế còn lại trong cơ thể Tằng Dật Đồng quá ít, hay vì nguyên nhân nào khác, mà Tiết Linh vẫn không thể hồi phục.

Tình trạng của cô lúc tốt lúc xấu. Khi tệ, cô trở thành một zombie hoàn toàn mất lý trí, chỉ biết đuổi theo con người.

Khi tốt, cô lại ngồi im lặng, thậm chí có thể nhận lấy máy tính bảng từ tay Văn Cửu Tắc.

Lúc ấy anh từng vui mừng đến phát điên, tưởng rằng cô đã khôi phục lý trí, nhưng cô lại không viết gì, cũng không thể giao tiếp với anh.

Tình trạng của cô kéo dài không chuyển biến, Văn Cửu Tắc bắt đầu nghe được vài lời bàn tán sau lưng: có người muốn “xử lý” cô, hoặc yêu cầu đưa cô rời khỏi khu nghiên cứu.

Dù Hách đội trưởng bảo đảm rằng đó chỉ là ý kiến số ít, nhưng Văn Cửu Tắc vẫn không yên tâm.

Anh mang cô theo bên mình suốt, bất kể đi làm nhiệm vụ gì, đặc biệt là khi có người ngoài, tuyệt đối không để cô rời khỏi tầm mắt.

Có những nhiệm vụ, mang theo một zombie mất lý trí quả thật rất phiền phức. Người bên căn cứ khuyên anh không ít lần, cam đoan Tiết Linh ở lại sẽ được bảo vệ an toàn, không ai làm hại cô.

Nhưng Văn Cửu Tắc chưa từng đồng ý. Anh chỉ nói một câu: “Nếu không thể mang cô ấy theo, tôi sẽ không làm nhiệm vụ nữa.”

Những huân chương đeo trên người Tiết Linh, Văn Cửu Tắc từng khinh thường danh hiệu vinh quang, nhưng giờ anh lại cẩn thận đeo tất cả lên cho cô.

Anh chỉ mong rằng nếu một ngày họ vô tình thất lạc nhau, người khác nhìn thấy cô mang nhiều huân chương như thế, sẽ nể tình đó mà không làm hại cô.

Hơn một năm qua, không chỉ căn cứ Bắc Chính, mà những căn cứ khác cũng dần biết đến cái tên Văn Cửu Tắc và muốn được anh hỗ trợ.

Anh không từ chối ai, miễn là có thể giúp được, anh đều nhận nhiệm vụ. Hiệu suất hoàn thành của anh cao đến mức khiến ai biết đến cũng phải nảy sinh kính sợ, như thể không có gì anh không thể làm.

Chỉ có Văn Y biết anh sắp phát điên rồi.

Mấy tháng trước, Văn Y từ phòng thí nghiệm vùng hoang mạc quay lại căn cứ Bắc Chính, Văn Cửu Tắc hỏi cô ta: “Tiết Linh còn có thể tỉnh lại không?”

“Khả năng rất thấp.” Văn Y trả lời.

“Nếu lấy thêm thuốc thái tuế từ cơ thể tôi thì sao?”

“Là anh sẽ c.h.ế.t đấy. Chết trước cả cô ấy.”

“... Tôi nhớ cô ấy quá.” Văn Cửu Tắc siết tay Tiết Linh, nói: “Tôi chỉ muốn nghe cô ấy nói chuyện... một câu thôi cũng được.”

Văn Y bắt đầu kiểm tra thể trạng của anh, thực hiện vài thí nghiệm.

Cuối cùng, họ tiến hành lấy thái tuế từ người Văn Cửu Tắc, kết hợp với nghiên cứu mới nhất về virus Re, chế tạo ra một loại thuốc mới.

“Mười ống thuốc. Cứ mỗi tuần tiêm một ống, nếu may mắn, cô ấy có thể dần tỉnh lại. Nhưng nếu sau mười ống vẫn không có gì thay đổi, thì tức là não cô ấy đã c.h.ế.t hoàn toàn, không thể thức tỉnh nữa.”

“Thuốc này rất k*ch th*ch, tác dụng phụ lớn. Anh phải hiểu, cho dù cô ấy có tỉnh lại, cũng sẽ không duy trì được lâu.”

“Hơn nữa, sau khi dùng hết lượng thái tuế trong người, cô ấy sẽ thực sự chết.”

Mũi tiêm đầu tiên - không có phản ứng.

Mũi thứ hai - Tiết Linh gào lên với một nhà nghiên cứu đi ngang, dọa người ta sợ suýt ngã.

Mũi thứ ba - cô phát điên, để lại đầy vết cào trên người anh.

Mũi thứ tư - cô tháo ghế trong xe rồi đ.ấ.m vỡ kính chắn gió.

Mũi thứ năm...

...

Đến mũi thứ tám - cô vươn tay về phía anh, chẳng may đ.â.m vào mặt anh một lỗ nhỏ, tự mình bị dọa kêu lên một tiếng.

“Tôi là ai?”

“Văn Cửu Tắc.” Cô trả lời.

Cô luôn có thể xuất hiện đúng lúc, giẫm lên ranh giới tuyệt vọng của anh, rồi bất ngờ quay về.

Lần này, nhiệm vụ là ở đảo Gia Lan, một hòn đảo ngoài biển.

Tiết Linh tỉnh lại đúng lúc, ngay khi nhiệm vụ đã hoàn thành, mọi người đều thảnh thơi.

Một nhóm người tạm thời rảnh rỗi xách theo xô và lưới rách đi dọc bãi đá và bờ biển tìm đồ ăn.

Trải qua thời kỳ thiếu thốn tài nguyên vì tận thế, con người trở nên vô cùng hào hứng với mọi thứ có thể ăn được.
 
Back
Top Bottom