Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 155: Chương 155


Do Quý Minh Trần tiêu hao năng lượng linh nguyên và đêm qua làm việc quá sức, sau khi đốt xong những thứ này, anh liền đến phòng y tế ở tầng hai.

Lâm Trạch Nhân đã sớm quen với đủ loại hành vi điên cuồng của anh, lúc này vẫn bình tĩnh băng bó vết thương trên n.g.ự.c cho anh, đồng thời báo cáo với anh:

"Mấy ngày nay tôi cũng không nhàn rỗi, thuốc có nồng độ an toàn chính xác đã thử nghiệm xong rồi, cũng đã tiêm cho đội trưởng Lạc, nhưng hiệu quả tiếp theo, vẫn phải tiếp tục theo dõi."

"Ngoài ra tôi còn có một phát hiện mới, cho dù là zombie hay quái vật biển, dường như các chủng vi rút biến dị khác nhau, về bản chất đều là cùng một loại..."

Anh ta biết Minh trưởng quan tinh thông y học, vì vậy đã báo cáo tất cả các dữ liệu thí nghiệm và suy luận hữu ích, nhưng không ngờ nói luyên thuyên cả buổi, người đàn ông dựa vào ghế sô pha lại như không nghe thấy, chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào chiếc bình sứ trắng trước mặt.

Còn hơi cong khóe môi, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng ấm áp...

"..."

Lâm Trạch Nhân tháo găng tay ra, ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau mới ho một tiếng: "Minh trưởng quan."

Quý Minh Trần vừa mới băng bó xong vết thương ở ngực, vì vậy nửa người trên tr*n tr**, tất cả dấu vết đều hiện rõ mồn một.

Nhưng anh lại hoàn toàn không để ý, sau khi hoàn hồn liền đưa tay cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng bên cạnh, lông mày hơi nhướng lên: "Hửm?"

Lâm Trạch Nhân không nói nên lời, chỉ mỉm cười đáp lại: "Không có gì, chúc mừng Minh trưởng quan cuối cùng cũng đạt được ý nguyện."

Quý Minh Trần mặc áo sơ mi vào, động tác cài cúc áo chậm rãi, nghe vậy liền cúi đầu liếc nhìn: "Khiến bác sĩ Lâm chê cười rồi."

Lâm Trạch Nhân cười xòa: "Là bác sĩ, không có gì là tôi chưa từng thấy."

"..." Hai người lại khách sáo vài câu vô nghĩa.

Trước khi rời đi, Quý Minh Trần còn mặt dày hỏi Lâm Trạch Nhân xin một ít thuốc, còn Lâm Trạch Nhân thì ngoài mặt cười nhưng trong lòng thầm mắng chửi tiễn vị Phật này đi.

Không lâu sau Thiệu Đình Lương bận xong việc trở về, anh ta nhìn bóng lưng Quý Minh Trần bước vào cửa tiện thể hỏi: "Vết thương của Minh trưởng quan sao rồi? Không sao chứ..."

Lâm Trạch Nhân dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn trà, nói một cách bất lực: "Anh ta c.h.ế.t cũng phong lưu, làm sao có thể có chuyện gì chứ!"

...

Khi Quý Minh Trần trở lại phòng lần nữa, Ôn Dao đã ngủ rồi.

Trong phòng nhìn ra biển yên tĩnh như nước, tấm chăn trắng trên giường nhô lên một chút, có tiếng thở rất nhỏ đều đều.

Quý Minh Trần đi đến bên bàn học, dùng ngọn lửa trên đầu ngón tay nhẹ nhàng châm nến, sau đó vén chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống đầu giường.

Anh vén chăn cho Ôn Dao, ánh mắt cũng thuận thế rơi vào khuôn mặt nghiêng của cô.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cô gái có hàng mi dài như cánh quạt, mí mắt in bóng rõ nét, khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc, lúc này vẫn còn ửng hồng...

Trông có vẻ, còn thêm vài phần ngây thơ đáng yêu hơn ngày thường.

Quý Minh Trần không đánh thức cô, cứ như vậy nhìn cô ngẩn người, nhìn rất lâu.

Nếu không phải cơn đau ở n.g.ự.c khiến anh tỉnh táo, có lẽ anh sẽ hoài nghi, tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp...

Vài lần giao tranh trên Tuyết Nguyên Bắc Châu trước đây, bắt giữ cô trong hang động ở dãy núi Thương Bình, và đêm anh đưa cô về Đông Châu nghe cô nói mê sảng khi bị sốt.

Trời biết anh yêu cô đến nhường nào, lại bao nhiêu lần từng ti tiện ảo tưởng được có được cô.

Nhưng anh cũng biết rất rõ, bảo bối của anh không giống những cô gái yếu đuối nhu nhược khiến người ta thương xót, cô có tâm tính trong sáng, kiên định chân thành, giống như viên ngọc bích thuần khiết nhất trên thế gian...

Anh không nỡ, cũng không muốn dùng bất kỳ thủ đoạn vụng về nào để chiếm hữu cô.

Anh chỉ muốn, yêu cô thật tốt.

"..."

Quý Minh Trần cũng nằm xuống, nắm lấy bàn tay cô đặt bên má, nhẹ nhàng tách những ngón tay nhỏ bé của cô ra đan vào tay mình, rồi ôm cô từ phía sau.

Ôn Dao đang ngủ say khẽ run lông mi, ánh nến chiếu xiên lên người bọn họ, cả căn phòng yên tĩnh và ấm áp.

...

Vài ngày sau, con tàu đến gần vùng biển phía đông thành phố Cảng Kiều.

Chưa kịp cập bến, thủy thủ đứng gác trên tàu đã nhìn thấy khói lửa bốc lên ngùn ngụt từ xa, còn bức tường kính bao quanh vùng biển cũng chẳng chống chọi được bao lâu nữa, có mấy cái lỗ thủng lớn chảy đầy dung dịch màu đen kinh khủng...

Quan trọng nhất là, không biết nước biển dâng lên từ lúc nào, vô số quái vật biển đang theo thủy triều cuồn cuộn lao vào trong lỗ hổng đó.

Nếu không phải lá cờ khu 14 Đông Châu trên tòa nhà hải cảng quá rõ ràng, bọn họ còn tưởng con tàu này đã đi nhầm chỗ.

Thủy thủ cầm ống nhòm buông tay xuống, vội vàng chạy vào phòng thuyền trưởng, Lạc Toàn Tinh đang cố gắng liên lạc với sở chỉ huy căn cứ ngẩng đầu lên từ thiết bị: "Sao vậy?"

Thủy thủ nuốt nước bọt: "Hình như tình hình bên hải cảng bờ đông có gì đó không ổn..."

Lạc Toàn Tinh: "Tình hình gì?"

Thủy thủ đưa ống nhòm cho cô ấy, một lúc sau, boong tàu phía trước chật kín người.

Lạc Toàn t*nh d*ch ống nhòm sang trái, nhìn thấy một con quái vật biển màu đen đang chui vào lỗ hổng trên kính, dịch sang phải, nhìn thấy lá cờ khu 14 Đông Châu đã bị lật ngược...

Không chỉ vậy, ở xa xa còn có những tòa nhà cao tầng đang bốc cháy và khói trắng mù mịt tản ra khắp nơi, rõ ràng là một cảnh tượng hỗn loạn tan hoang.

Đối với điều này, các thủy thủ xì xào bàn tán: "Minh trưởng quan mới rời đi bao lâu, đã xảy ra nội chiến rồi sao?"

"Tường kính cũng vỡ rồi, quái vật biển đang không ngừng tấn công hải cảng, sao có thể chỉ đơn giản là nội chiến được?"

"Trời ơi cậu xem kìa! Dưới tòa nhà đó có zombie, mấy con lận..."

"Đùa gì vậy! Sao bên trong thành phố Cảng Kiều lại có thể xuất hiện zombie! Nếu nói bên tường thành phía tây nam thì cũng thôi đi, bên này là hải cảng bờ đông..."

Nhưng theo con tàu dần dần tiến lại gần, những hình ảnh kinh hoàng ở xa dần dần trở nên rõ ràng.

Đàn quái vật biển tấn công hải cảng, dưới các tòa nhà cao tầng gần hải cảng xuất hiện đủ loại zombie thể biến dị kỳ dị, còn những thành viên đội chiến đấu vốn nên đóng quân trên tàu ở hải cảng, đều đã biến thành zombie.

Lạc Toàn Tinh buông ống nhòm xuống, sắc mặt vốn đã tái nhợt càng thêm nghiêm trọng.

Mọi người cũng đều ngừng bàn tán, không ai lên tiếng nữa.

Họ đều là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm trong thời kỳ tận thế, không thể nào không biết tình hình này có ý nghĩa gì.

Ngay cả cảng biển phía đông xa tường thành Tây Nam nhất cũng đã như vậy, thì mức độ thảm khốc của các khu vực khác trong thành phố có thể tưởng tượng được!

Khu 14 Đông Châu, đây là hoàn toàn sụp đổ...
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 156: Chương 156


Tưởng chừng như không muốn đối mặt với sự thật, Thiệu Đình Lương vẫn còn chút may mắn nói: "Họ có thể bị quái vật biển cắn dẫn đến biến dị? Có lẽ... có lẽ tường thành Tây Nam chưa bị công phá, các khu vực khác vẫn ổn?"

Lạc Toàn Tinh cúi đầu: "Tôi cũng hy vọng như vậy, nhưng phần lớn quái vật biển chỉ nuốt chửng con người, không cắn người, lùi một vạn bước mà nói, cho dù là quái vật biển khiến con người biến dị, thì cũng có sự khác biệt so với zombie."

"Còn chúng, rõ ràng là thể biến dị zombie thực sự."

"..."

Mọi người trên tàu đều hoảng loạn, Thiệu Đình Lương vội vàng quay người lên lầu tìm Minh trưởng quan.

Lúc này, Ôn Dao đang đứng trên tầng thượng của con tàu cũng nheo mắt, khó hiểu và hoang mang hạ ống nhòm xuống.

Đây là tình huống gì?

Chẳng lẽ vào thời điểm này, khu 14 Đông Châu đã sụp đổ sao?!

Ôn Dao nhớ trong giấc mơ tiên tri đó, rõ ràng là Quý Minh Trần đã tiên phong tàn sát khu 13 Bắc Châu, sau đó kết cục là Thẩm Dật Xuyên tấn công vào Đông Châu, bao vây anh đang bị thương nặng, cho đến khi anh - người đứng đầu c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó, khu 14 Đông Châu mới bắt đầu sụp đổ tan rã...

Làm sao có thể là bây giờ! Dòng thời gian hoàn toàn không khớp, hơn nữa Thẩm Dật Xuyên hiện tại vẫn đang ở trên đảo đó...

"..."

Vì vậy, không chỉ thời gian thức tỉnh dị năng của Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sanh Sanh đã được đẩy lên sớm, mà tốc độ sụp đổ của các khu vực sinh tồn cũng tăng tốc, còn khu 14 Đông Châu đã trở thành khu vực sinh tồn lớn đầu tiên sụp đổ...

Hiệu ứng cánh bướm, cô - một biến số, đã khiến cho tất cả hướng đi trong tương lai đều đảo lộn.

Ôn Dao siết chặt ngón tay, xoay người đi xuống lầu, vừa khéo gặp Thiệu Đình Lương đang đi lên từ boong tàu.

Thiệu Đình Lương hỏi: "Minh trưởng quan đâu?"

Ôn Dao: "Nếu không có gì bất ngờ, thì đang ngủ trong phòng..."

Kể từ ngày đốt quái vật biển trở về, có lẽ anh bị hao tổn năng lượng linh nguyên nghiêm trọng, 24 tiếng mỗi ngày, có 18 tiếng đang ngủ, đã ngủ đủ ba đến năm ngày rồi.

Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên đập vào mắt là bóng dáng lười biếng và sang trọng trên ghế sofa.

Bị tiếng động mở cửa làm giật mình, người đàn ông buông tay đang chống trán xuống, nhấc mí mắt nhìn hai người ở cửa: "Chuyện gì vậy?"

Thiệu Đình Lương: "Minh trưởng quan, khu 14 Đông Châu của chúng ta xảy ra chuyện rồi..."

Ôn Dao cũng nghiêm túc nhìn người đàn ông trên ghế sofa.

Nhưng Quý Minh Trần nghe thấy lời này dường như không hề ngạc nhiên, chỉ dừng lại một chút, hỏi: "Còn chuyện gì khác nữa không?"

"Hết rồi..." Thiệu Đình Lương ngẩn người, rất khó hiểu: "Không phải, Minh trưởng quan, chuyện này chẳng lẽ còn chưa đủ lớn sao?"

Chỉ ra khơi một chuyến, nhà đã bị trộm! Đây là chuyện lớn cỡ nào, tại sao Minh trưởng quan lại có phản ứng này chứ!?

Con tàu tiếp tục tiến lại gần, bên ngoài cửa sổ sát đất đã có thể nhìn thấy lờ mờ khói lửa và một vài chấm đen lưa thưa, những chấm đen đó rõ ràng là quái vật biển.

Ánh mắt lờ đờ uể oải của Quý Minh Trần lướt qua Thiệu Đình Lương, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Coi như là chuyện lớn, nhưng bây giờ anh đến báo cáo tôi, ngoài việc để con tàu tiếp tục cập bến ra, tôi còn có thể đưa ra quyết định hoặc chỉ thị nào khác nữa chứ?"

Thiệu Đình Lương nghẹn lời: "..."

Quả nhiên cũng... có lý, bây giờ ngoài việc cập bến tàu để tìm hiểu sự thật ra, còn có thể làm gì khác chứ?

Sau khi Thiệu Đình Lương hậm hực rời đi, Ôn Dao đi đến ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, Quý Minh Trần nhặt một quả anh đào từ bàn trà nhỏ bên cạnh đưa cho Ôn Dao.

Ôn Dao thật sự khâm phục tố chất tâm lý của người này, đây chính là cái gọi là "núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà sắc mặt không đổi" sao?

"Sao lại thế này?" Thấy Quý Minh Trần bình tĩnh như vậy, trái tim đang đập thình thịch của cô cũng dần ổn định lại: "Hay là... anh đã biết gì rồi?"

Quý Minh Trần lắc đầu: "Anh không có dị năng tiên tri tương lai."

Sau đó, cúi đầu mỉm cười: "Chỉ là nhớ anh đã từng nói, không có anh, bọn họ đều phải chết, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy..."

Ôn Dao có vẻ mặt phức tạp, ngày thường không có việc gì, dáng vẻ cười nói vui vẻ của người đàn ông này cô cảm thấy khá dịu dàng dễ gần, nhưng bây giờ trong tình hình sống c.h.ế.t như vậy, thái độ của anh... lại có vẻ rất kỳ lạ?

Thật sự giống như phản diện thần kinh trong truyện, kiểu người hận không thể thế giới diệt vong...

Dường như nhận ra sự căng thẳng và sợ hãi của cô, Quý Minh Trần liền kéo cô vào lòng, cùng với hơi thở phả đến gần, anh vùi đầu cọ cọ vào cổ cô: "Những thứ anh còn không để tâm, em sợ cái gì?"

Ôn Dao cứng đờ người: "Em không sợ, em chỉ..."

Quý Minh Trần lại ấn đầu cô vào cổ mình, v**t v* mái tóc mềm mại của cô: "Ngủ thêm một lát với nữa anh, đợi cập bến rồi chúng ta ra xem náo nhiệt."

"..."

...

Con tàu nhanh chóng tìm thấy một nơi tương đối an toàn gần đó để cập bến, vừa dừng lại, quái vật biển và zombie xung quanh ngửi thấy mùi người sống, nhao nhao từ trạng thái lơ mơ chuyển sang trạng thái kích hoạt, cùng nhau lao về phía này.

Lạc Toàn Tinh và Thiệu Đình Lương cùng những người khác siết chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, Ôn Dao cũng bám sát bên cạnh Quý Minh Trần, nhưng trước khi đạn của họ b.ắ.n ra, trên mặt đất xung quanh đã dâng lên một biển lửa, nhanh chóng thiêu rụi chúng.

Quý Minh Trần buông tay đang bốc cháy xuống: "Có xe không?"

Thiệu Đình Lương vội vàng nhìn xung quanh, nhưng xung quanh đây không phải là xác người m.á.u me be bét, thì là xác zombie và quái vật biển, đừng nói là không nhìn thấy người sống, ngay cả một chiếc xe cũng không thấy.

Ôn Dao phân tích: "Ở đây chắc sẽ không có xe."

Số lượng người sống sót ở khu cảng biển phía đông của Cảng Kiều không ít, mà trong tình huống căn cứ bị sụp đổ, hỗn loạn xảy ra như vậy, mọi người không đánh lại được thể biến dị mạnh, đều sẽ cướp xe bỏ chạy...

Lạc Toàn Tinh nhìn cột điện đã đổ ở đằng kia: "Nguồn điện ở gần đây đều bị cắt đứt, đừng nói đến phòng thông tin."

Mọi người đang cau mày, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm rú của một con tàu khổng lồ, ngẩng đầu nhìn lên, một con tàu khổng lồ lớn gấp mấy lần tàu biển đập vào mắt.

Nhìn thấy vậy, mắt Thiệu Đình Lương sáng lên: "Là tàu Noah!"

Lạc Toàn Tinh cũng khá sốc: "Xem ra khu 14 Đông Châu của chúng ta bây giờ thật sự đã đến đường cùng, ngay cả tàu Noah cũng được khởi động..."

Những người trên tàu khổng lồ cầm s.ú.n.g máy b.ắ.n vào đám zombie đang tràn tới bên dưới và đàn quái vật biển liên tục tràn lên, đợi đến khi thấy lửa bùng lên xung quanh, họ mới nhìn thấy những người trên bờ biển đối diện qua đám xác chết.

Địch Đại Hổ lập tức rời mắt khỏi kính viễn vọng trên súng, kéo người phụ nữ bên cạnh với vẻ mặt sững sờ.

Melissa đang cáu kỉnh vì phải đối phó với những con quái vật biển liên tục xuất hiện, quay đầu lại tát một cái: "Có chuyện thì nói!"

Địch Đại Hổ che mặt: "Là lão đại, chúng ta mau cập bến!"
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 157: Chương 157


Nghe vậy, Melissa vội vàng cầm lấy chiếc ống nhòm bên cạnh nhìn, khi nhìn thấy vài người lác đác trên bờ, cô ta vội vàng quay đầu lại, nói với người phía sau: "Là Minh trưởng quan! Nhanh chóng thông báo cho phòng thuyền trưởng, cho tàu cập bến!"

"..."

Đợi đến khi tàu khổng lồ cập bến, Quý Minh Trần và những người khác lên tàu, rồi nghe Melissa kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, thì mặt trời đã ngả về tây, đã ba bốn giờ chiều.

Melissa dựa lưng vào cửa sổ cabin, thở ra một làn khói: "Lão đại rời khỏi đây cũng gần một tháng rồi, tình hình hiện tại cũng như lão đại đã đoán."

"Các khu vực của Bắc Châu lần lượt sụp đổ, tường thành Tây Nam thất thủ, cộng thêm mấy ngày trước lại mưa liên tục mười mấy ngày, xác c.h.ế.t chất thành núi không thể đốt hết, hàng ngàn hàng vạn thể biến dị các loại tràn vào Cảng Kiều..."

"Từ khu ngoại ô phía bắc thành phố bắt đầu sụp đổ, đến hai khu Tây Nam, rồi đến cảng biển phía đông này, chỉ mất vỏn vẹn bảy ngày."

Địch Đại Hổ hai tay quấn băng, ngồi bên cạnh ngây người xen vào cảm thán: "Sự sụp đổ của một khu vực sinh tồn này, tôi coi như đã được chứng kiến..."

Lạc Toàn Tinh liếc nhìn đội ngũ ít ỏi bên ngoài cửa, với tư cách là chỉ huy được coi trọng, cô ấy đều quen biết các đội trưởng của mỗi đội, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Hà Phong Diên: "Vậy những người khác trong căn cứ đâu?"

Melissa thở dài: "Các chỉ huy và thành viên đội trong căn cứ đều dày dạn kinh nghiệm, cũng miễn cưỡng có thể đối phó với vài đợt zombie xâm lược đầu tiên, một bộ phận trong số họ đã hoảng loạn lái xe chạy trốn đến các khu vực sinh tồn khác của Đông Châu, một bộ phận đi theo tôi đến cảng biển phía đông này, khởi động tàu Noah..."

"Còn những người sống sót khác trong thành phố..." Dường như không nỡ nói thêm, cô ta dừng lại một chút, mới nói: "Loài người như giun dế, trước thảm họa thực sự, thật sự không có chút thời gian phản ứng nào."

Lời nói hơi khàn của Melissa vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng họp của tàu khổng lồ đều im lặng.

Chỉ trong vòng bảy ngày, tại khu 14 Đông Châu, tất cả những người còn sống, hơn chín phần mười đã c.h.ế.t trong thảm họa kinh hoàng này...

Còn những chiến binh tinh nhuệ còn sót lại, cũng thương vong nghiêm trọng, chạy trốn khắp nơi như chuột chạy qua đường.

Ôn Dao ngồi bên cạnh Quý Minh Trần, sắc mặt hơi tái nhợt.

Vừa đi trên đường, khu chợ phố xá vốn ngay ngắn trật tự giờ đã hỗn loạn, nằm la liệt trên đất không phải là xác người sống bị moi r.u.ộ.t móc gan m.á.u me đầm đìa, thì là xác zombie thối rữa bốc mùi hôi thối, tất cả giống như địa ngục...

Cô không phải là không biết trong thời buổi này, sự phồn vinh và hòa bình trong khu vực sinh tồn chỉ là ảo ảnh, cũng không phải là không biết rằng các khu vực người sống sót ở bốn châu hiện tại đều đang lần lượt sụp đổ, thậm chí trước đây khi còn ở Bắc Châu, cô đã nghe nói rất nhiều...

Nhưng, khi cô thực sự đối mặt với ngày này, thực sự tận mắt chứng kiến, vẫn có sự lạnh lẽo không kiềm chế được từ lòng bàn chân lan lên.

Đây chính là khu 14 Đông Châu hùng mạnh, giàu có về tài nguyên...

Một đô thị lớn như Cảng Kiều, diện tích rộng lớn như vậy, rất nhiều cư dân và người dân sống sót trong thành phố, thậm chí cả trại huấn luyện có hệ thống cấp bậc hoàn thiện cùng với các huấn luyện viên...

Bảy năm dày công kinh doanh xây dựng, sụp đổ và hủy diệt, hóa ra chỉ trong chớp mắt.

Ôn Dao không khỏi quay đầu nhìn người bên cạnh.

Cô nhớ đến những gì Lạc Toàn Tinh đã kể trước đây, về những cống hiến của Quý Minh Trần cho khu 14 Đông Châu trong bảy năm qua, đột nhiên cảm thấy rất buồn...

Nhưng Quý Minh Trần lại không nhìn cô, khi mí mắt rũ xuống, anh đưa tay nắm lấy tay cô, đầu ngón tay ấm áp tách các ngón tay cô ra và nắm chặt, như đang an ủi cô đừng sợ.

Melissa dập tắt đầu lọc t.h.u.ố.c lá trong tay: "Nhưng cũng may là lão đại đã sớm phân phát thuốc thức tỉnh dị năng, một số kẻ vô dụng đã thức tỉnh dị năng trong thảm họa này, cũng miễn cưỡng giữ được mạng sống..."

Nhắc đến thuốc thức tỉnh dị năng, Quý Minh Trần hỏi: "Đã lấy được tài liệu nghiên cứu được lưu trữ ở tòa nhà nghiên cứu chưa?"

Melissa và Địch Đại Hổ nhìn nhau, không giấu được vẻ căng thẳng: "Xin lỗi lão đại, khu vực xung quanh tòa nhà nghiên cứu trống trải, chắc chắn là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề bởi làn sóng zombie, chúng tôi không đến đó..."

Địch Đại Hổ vội vàng gật đầu theo: "Lúc đó chúng tôi căn bản không có thời gian."

Thấy Quý Minh Trần im lặng không nói, Melissa lại lo lắng giải thích: "Vì thuốc thức tỉnh dị năng đã được phân phát hết, tôi nghĩ tài liệu nghiên cứu đó chắc chắn không quan trọng bằng tàu Noah được trang bị đầy đủ của chúng ta, cho nên..."

Thực ra Ôn Dao hoàn toàn hiểu lời Melissa nói, trong tình huống lúc đó, chạy trốn còn không kịp, làm sao có thể quan tâm đến những thứ khác, cô liền kéo tay Quý Minh Trần, nhẹ giọng nói: "Bây giờ quay lại, thời gian vẫn còn kịp."

Lạc Toàn Tinh vội vàng phụ họa: "Chưa nhìn thấy đội trưởng Hà, anh ấy chắc vẫn còn ở căn cứ nghiên cứu? Có anh ấy canh giữ, làn sóng zombie không thể vào tòa nhà căn cứ, có lẽ vẫn ổn?"

Lâm Trạch Nhân bên cạnh lại không quan tâm đến những thứ khác: "Biệt thự cổ còn khóa mẫu thuốc thử và dữ liệu thí nghiệm của tôi..."

Thiệu Đình Lương đã bị cảnh tượng như địa ngục lúc nãy làm cho sợ hãi, mấy lần nhịn không được nôn mửa mới miễn cưỡng vào phòng họp, lúc này nhìn các đại lão phát biểu, anh ta chỉ nuốt nước miếng, không dám lên tiếng.

Quý Minh Trần suy nghĩ một lát, cúi đầu đứng dậy khỏi ghế sofa: "Phải quay lại một chuyến."

Lạc Toàn Tinh: "Đến tòa nhà nghiên cứu?"

Melissa: "Hay là về khu biệt thự cổ?"

Quý Minh Trần dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn dài trước mặt: "Cả hai nơi này đều phải đến, chúng ta chia làm hai đường..."

"Bác sĩ Lâm đi cùng tôi về khu biệt thự cổ, đội trưởng Lạc, phó đội trưởng Thiệu và Địch Đại Hổ đến tòa nhà nghiên cứu cứu người và lấy tài liệu, còn Melissa và Ôn Dao... Trên tàu Noah không thể không có người của mình, hai người ở lại đây."

Ôn Dao cũng đứng dậy theo, giọng nói bình tĩnh: "Đội trưởng Lạc bị thương chưa lành, em thay cô ấy đi."

Mục đích Quý Minh Trần yêu cầu Melissa ở lại là vì Melissa là người của anh, cũng hiểu rõ tàu Noah, có thể trấn áp những người khác trên tàu.

Nhưng để cô ở lại...

Đơn thuần là ngoài việc tránh cho cô gặp nguy hiểm ra, không có tác dụng gì khác.

Trong bầu không khí nghiêm túc của cuộc họp này, mọi người đều căng thẳng, Lạc Toàn Tinh nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt của Quý Minh Trần, vội vàng kéo cô đứng sang một bên: "Tình hình bên ngoài hỗn loạn, quả thật không thích hợp để cô mạo hiểm, sự sắp xếp của Minh trưởng quan rất tốt..."

Ôn Dao không hiểu: "Nhưng vết thương của cô vẫn chưa lành..."

Lạc Toàn Tinh giải thích: "Đối phó với zombie là sở trường của tôi, khả năng b.ắ.n s.ú.n.g của tôi tốt hơn cô, cho dù bị thương tôi vẫn có thể ra trận."

Ôn Dao ấn tay cô ta xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Quý Minh Trần: "Vậy tôi cũng có thể đi cùng họ."

Chuyến đi này rất nguy hiểm, nhiều thêm cô thì vẫn tốt hơn là thiếu cô.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 158: Chương 158


Nói về tình trạng sức khỏe, cô không hề bị thương, nói về trạng thái năng lượng, trên đường trở về cô gần như không tiêu hao gì, lùi một vạn bước mà nói, ngay cả về thực lực, cô từng là phó đội của Bắc Châu, dày dạn kinh nghiệm, bây giờ là dị năng giả hệ Nước cấp sáu đã trải qua chín cái c.h.ế.t trên biển, dù sao cũng không kém hơn những người khác ở đây.

Ban đầu cô nghĩ Quý Minh Trần sẽ giống như trước đây, mọi thứ đều nghe theo cô, không ngờ người đàn ông chỉ liếc nhìn cô một cái rồi cụp mi xuống, giọng điệu bình tĩnh lại có vẻ nghiêm túc: "Đi cũng được."

"Hoặc là em đi theo anh, hoặc là em ở lại."

Tóm lại, không để cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Ôn Dao hít một hơi, rõ ràng là hơi tức giận: "Quý Minh Trần..."

Melissa và Thiệu Đình Lương liếc nhìn nhau, rất biết điều đẩy mọi người ra khỏi phòng họp: "Mọi người cứ bàn bạc trước đi, chúng tôi ra ngoài chuẩn bị xe."

"Ơ? Sao mọi người đều..." Địch Đại Hổ còn chưa nói xong, Melissa đã tát hắn ta một cái, thuận tay kéo hắn ta ra khỏi cửa: "Câm miệng!"

Cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Ôn Dao và Quý Minh Trần.

Thấy mọi người đều đã đi, Ôn Dao cũng không còn gì phải kiêng dè, nói một cách hòa nhã: "Về lý thuyết, mối quan hệ của chúng ta là người yêu, anh không phải là cấp trên của em..."

Quý Minh Trần: "Vậy anh sẽ lấy danh nghĩa người yêu, yêu cầu em ở lại."

Ôn Dao: "Lấy danh nghĩa người yêu không có lý do gì ra lệnh cho em..."

Quý Minh Trần dựa lưng vào bàn họp, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng, nhưng lần này lại hiếm khi không chiều chuộng cô vô điều kiện.

Hai bên giằng co một lúc, cuối cùng anh thỏa hiệp đưa tay về phía cô, kéo cô lại gần, rồi nâng mặt cô lên hôn lên trán cô, giọng nói mê hoặc: "Ngoan nào, bảo bối."

"Em là mạng sống của anh, làm sao anh có thể để em mạo hiểm chứ."

Ôn Dao chạm phải đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh sao kia, mím môi.

Lại muốn dùng mỹ nhân kế để khiến cô thỏa hiệp sao?

Trước đây vô số lần chìm đắm trong sắc đẹp của anh thì thôi đi, lần này cô không muốn nữa.

Cô không đợi đôi môi người đàn ông kia phủ xuống lần nữa, mà thuận thế đưa tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu áp sát môi mình vào môi anh, học theo dáng vẻ anh hôn cô ngày thường, chủ động dây dưa.

Ôn Dao vốn có tính cách hướng nội, trước đây luôn e thẹn, nhất là trong chuyện tình cảm, Quý Minh Trần chưa từng thấy cô chủ động như vậy, bàn tay đặt trên eo cô không khỏi siết chặt, hơi thở cũng nặng nề hơn.

Tai Ôn Dao ửng đỏ, sự xấu hổ chợt dâng lên, cô vùi mặt vào cổ Quý Minh Trần, giọng nói nhỏ nhẹ: "Quý Minh Trần, em muốn đi."

Ôm mỹ nhân trong lòng, yết hầu Quý Minh Trần khẽ động, bàn tay thon dài chống trên bàn nổi lên gân xanh.

"Trước đây ở Bắc Châu, em đã từng thấy anh g.i.ế.c zombie rồi, chỉ là một đợt sóng zombie nho nhỏ, chúng ta có nhiều người như vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu..."

"..."

"Tầng cao cất giữ tư liệu của tòa nhà nghiên cứu, ngoài đội trưởng Hà ra, anh chỉ dẫn em đi thôi, em quen thuộc đường đi hơn bọn họ..."

Tay Quý Minh Trần cuối cùng không nhịn được đặt lên lưng Ôn Dao.

Ôn Dao buông cổ anh ra, nhìn anh lần nữa: "Hơn nữa, là bạn gái của anh, em không muốn lúc nào cũng bị anh bảo vệ..."

"Em cũng muốn, làm hết sức mình, làm điều gì đó cho anh."

Lời vừa dứt, đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông đã nâng cằm cô lên, sau đó cọ xát môi cô, in xuống một nụ hôn sâu.

"..."

...

Mười lăm phút sau, tất cả mọi người tập hợp trên boong tàu.

Mọi thứ đều hành động theo mệnh lệnh trước đó của Quý Minh Trần, điểm khác biệt duy nhất là Ôn Dao đứng vào hàng ngũ của Lạc Toàn Tinh, đi theo bọn họ đến tòa nhà nghiên cứu để làm nhiệm vụ.

Đối với sự sắp xếp này, Lạc Toàn Tinh cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nói sơ qua về kế hoạch và phân công công việc với mọi người, sau đó quay đầu nói với Thiệu Đình Lương:

"Lúc về anh lái xe, nếu tình hình có biến, anh nhớ kịp thời b.ắ.n pháo hiệu báo cho Minh trưởng quan, biệt thự cổ gần tòa nhà nghiên cứu, bọn họ có thể đến kịp thời."

"...Vâng." Thiệu Đình Lương đứng ở một bên, tuy gật đầu nhưng trong lòng lại rất hoảng sợ.

Nghĩ đến trước đây khi còn là phó đội trưởng của Lạc Toàn Tinh, tiếp xúc với Âu Thanh Hằng lâu ngày, coi như cũng có thể gọi là anh em, nhưng chỉ vì không bảo vệ được Ôn tiểu thư khiến cô bị thương, phó đội trưởng Âu bị Minh trưởng quan b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ...

Cảnh tượng Âu Thanh Hằng chết, đến bây giờ anh ta vẫn nhớ rõ, mà hiện tại anh ta lại bị ép phải đi cùng Ôn tiểu thư, chẳng lẽ anh ta sẽ là Âu Thanh Hằng tiếp theo sao?

"..." Không dám nghĩ tiếp, cảm thấy hơi cần cứu mạng.

Địch Đại Hổ nhanh chóng lái một chiếc xe cải tiến đến, Ôn Dao chọn một con d.a.o vừa tay từ kho vũ khí trên phà để dự phòng, mấy người nhanh chóng lên xe rời đi.

Nhìn chiếc xe tải nhỏ đang lao đi ngoài cửa sổ, Lâm Trạch Nhân thu hồi tầm mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: "Minh trưởng quan thật sự yên tâm để Ôn tiểu thư đi cùng bọn họ sao?"

Quý Minh Trần nhíu mày cầm lấy một khẩu s.ú.n.g lục màu đen trên bàn, thành thạo lên đạn: "Không yên tâm."

Lâm Trạch Nhân: "?"

Quý Minh Trần giơ khẩu s.ú.n.g trong tay lên, ánh mắt rơi trên thân súng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi một chút bụi bẩn: "Nhưng tôi có thể làm gì đây?"

Lâm Trạch Nhân vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, chưa kịp hỏi thêm thì người đàn ông bên cạnh đã lướt qua anh ta: "Nhanh lên, chúng ta cố gắng lấy được tư liệu trước bọn họ."

...

Sau khi xe cải tiến lao ra khỏi phà, zombie nhanh chóng ùn ùn kéo đến.

Địch Đại Hổ phụ trách lái xe, Lạc Toàn Tinh ngồi ghế phụ cảnh giác nhìn tình hình bên ngoài, thỉnh thoảng dùng s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t một con: "Thiệu Đình Lương, hai người chú ý một chút, đừng chỉ lo hai bên, phía sau xe cũng có thể có zombie bám vào..."

Ôn Dao đặt d.a.o sang một bên, cầm s.ú.n.g bạc bình tĩnh nhìn cảnh tượng hỗn loạn di chuyển bên ngoài cửa sổ.

Thời mạt thế hiếm khi có ngày nắng đẹp, lúc này bầu trời bên ngoài cũng mây đen cuồn cuộn, không lâu sau liền mưa lất phất.

Nước mưa tưới lên khu vực đô thị vắng vẻ, rửa sạch những cây cối và cột điện đổ ngổn ngang, mặt đất vốn đã cũ nát nứt nẻ, những khe nứt như cành cây chảy ra m.á.u và d*ch nh*n bị nước mưa pha loãng...

Thành phố sau khi bị zombie xâm chiếm tràn ngập mùi ẩm ướt và tanh hôi, bầu không khí cũng nặng nề và bi thương, nhưng đối với sự tàn phá đẫm m.á.u như vậy, lại không ai có thể tưởng niệm.

"..."

Thiệu Đình Lương quay đầu lại nhìn, một nhóm zombie biến dị thể đang lang thang ở đó dường như bị kinh động, lần lượt quay đầu lại.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 159: Chương 159


Chúng trừng mắt đỏ ngầu, thè cái lưỡi dài hôi thối, phát ra tiếng gầm rú khàn khàn khiến người ta kinh hãi, sau đó liền lao về phía chiếc xe...

"Ôn, Ôn tiểu thư, cô ngồi yên đừng nhúc nhích..." Thiệu Đình Lương lắp bắp nói xong, thấy con zombie nhanh nhất đã vươn móng vuốt ra, anh ta vội vàng giơ s.ú.n.g lên.

"Đoàng—"

"Xoảng—"

Viên đạn này không trúng, móng vuốt sắc nhọn của zombie đ.â.m thủng cửa sổ sau.

Ngay khi mảnh kính vỡ vụn bay ra, Ôn Dao nhanh chóng cầm lấy con d.a.o bên cạnh, vung tay c.h.é.m xuống, trước khi móng vuốt chạm vào Thiệu Đình Lương đã bị cô c.h.é.m đứt.

Chiếc xe đột nhiên rẽ ngoặt, hất con zombie thể biến dị đó ra, Lạc Toàn Tinh vội vàng quay đầu lại: "Dao Dao, cô không sao chứ?!"

Nghe thấy tiếng cửa sổ kính vỡ, cô ấy không khỏi lo lắng...

Địch Đại Hổ đang bận lái xe, cũng tranh thủ quay đầu lại nhìn: "Ôn tiểu thư?"

Mà lúc này, Ôn Dao ngồi ghế sau chỉ bình tĩnh liếc nhìn cái chi bị đứt trên mặt đất, thấy móng vuốt của zombie vẫn đang co giật, cô lại cắm lưỡi d.a.o vào lòng bàn tay của móng vuốt đó.

Cho đến khi năm ngón tay của nó vỡ vụn, không còn động đậy nữa, cô mới đá nó sang một bên: "Tôi không sao."

Thiệu Đình Lương bên cạnh vẫn còn sợ hãi, nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc, hồi lâu sau mới ngậm miệng lại quay đầu nói với Lạc Toàn Tinh phía trước: "Chúng ta... không, không sao."

Được rồi... Là những gì đã trải qua trên tàu khiến anh ta có ấn tượng trước, suýt nữa quên mất Ôn tiểu thư này không chỉ là bạn gái xinh đẹp bên cạnh Minh trưởng quan, mà còn là cựu phó đội trưởng của Bắc Châu.

Tốc độ phản ứng nhanh nhẹn và kỹ năng dùng d.a.o của cô, e rằng ít người sánh bằng.

...

Bên này xe thuận lợi đến bên ngoài hàng rào của tòa nhà nghiên cứu, bên kia Quý Minh Trần và Lâm Trạch Nhân cũng xuống xe ở quảng trường biệt thự cổ.

Lâm Trạch Nhân vừa xuống xe đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, nhìn những cây cối đổ ngổn ngang và đèn đường kiểu Âu, cùng với m.á.u và d*ch nh*n b.ắ.n tung tóe trên tường đá, anh ta không khỏi rùng mình.

Đây, đây đâu còn là biệt thự cổ thanh tịnh, tao nhã, nguy nga tráng lệ ngày xưa nữa? Đây quả thực là địa ngục biệt thự cổ...

Anh ta nhíu mày, vẻ mặt đầy kinh hãi, sau khi xuống xe cẩn thận tránh những xác c.h.ế.t mơ hồ trên mặt đất, vô tình dẫm phải một bàn tay bị đứt lìa, sợ tới mức suýt nữa hét lên.

So với sự sợ hãi và bất an của anh ta, Quý Minh Trần bên cạnh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, anh tao nhã mở chiếc ô trong suốt, nhìn cơn mưa phùn, tiếc nuối cảm thán: "Chậc, mưa rồi..."

"Vừa rồi quên chuẩn bị ô cho em ấy rồi..."

Lâm Trạch Nhân liếc nhìn xác c.h.ế.t trên mặt đất, nghe vậy vẻ mặt phức tạp quay đầu lại.

Thành thật mà nói, mỗi lần nhìn thấy Minh trưởng quan như vậy, anh ta luôn có chút cảm khái và nghi ngờ từ tận đáy lòng, rốt cuộc người này là thật sự đầu óc có vấn đề, hay là từ tận đáy lòng lạnh lùng vô tình...

Đối mặt với cảnh tượng thê lương như vậy, cho dù là người có tâm trạng ổn định đến đâu, cũng nên có vẻ mặt nặng nề mới đúng chứ?

Nhưng biểu cảm của anh lại thản nhiên... dường như những người đã c.h.ế.t này không phải là thuộc hạ của anh, không phải là đồng đội của anh, cũng không phải là người hầu từng phục vụ anh, mà chỉ là những người xa lạ không liên quan và không đáng thương hại chút nào.

"..."

Quý Minh Trần cầm ô, cùng Lâm Trạch Nhân đi vào tòa nhà biệt thự cổ.

Bầu trời đã tối hẳn, do mạch điện trong thành phố bị hư hỏng hoàn toàn, bên trong biệt thự cổ cũng tối om, xác c.h.ế.t nằm la liệt trên mặt đất, còn tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc, không khí lạnh lẽo giống như một ngôi nhà ma.

May mắn là Quý Minh Trần có thói quen thắp nến, mỗi một đoạn trên mép cầu thang đều có một chân nến đặt sẵn.

Anh tao nhã đưa tay lên, đầu ngón tay bốc cháy, chậm rãi thắp sáng từng chân nến dọc đường, nếu có zombie bị kinh động lao tới cắn bọn họ, cũng sẽ nhanh chóng bị thiêu thành tro bụi.

Lâm Trạch Nhân lo lắng đi bên cạnh Quý Minh Trần, không lâu sau, hai người cuối cùng cũng đến phòng nghiên cứu y học trên tầng ba.

Sau khi đưa người đến nơi, Quý Minh Trần tiện thể dọn dẹp hết zombie trên tầng ba, còn chưa kịp quay trở lại thì đã nghe thấy động tĩnh truyền đến từ dưới lầu.

Ngoài tiếng mưa rơi tí tách và tiếng gầm rú của zombie, còn có tiếng người lẫn lộn, và tiếng giày da giẫm lên vũng nước.

Có giọng đàn ông, cũng có giọng phụ nữ...

Quý Minh Trần nhướng mày, đi về phía ban công gần nhất của tòa nhà.

Lúc này, trong con hẻm nhỏ bên dưới ban công, vài người đàn ông mặc đồng phục đội chiến đấu khu Đông Châu đang cầm s.ú.n.g đen, ép một cô gái tóc tai bù xù, toàn thân bê bết vào góc tường.

Ánh sáng đèn pin xuyên qua vô số hạt mưa, chiếu vào khuôn mặt đẫm lệ của cô gái, sắc mặt cô ta tái nhợt, vẻ kiêu ngạo ngày xưa không còn, đôi mắt xinh đẹp lúc này chỉ còn lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vô tận...

Người đàn ông cầm đầu thấy cô ta hoảng sợ như vậy, thản nhiên cầm s.ú.n.g đi tới: "Phí tiểu thư, trước đây cô không phải rất kiêu ngạo sao?"

"Cô không phải luôn dựa vào chức vụ của bố mình mà mắng nhiếc chúng tôi sao?"

"Sao hả, hôm nay cô cũng có ngày này à..."

Nhìn thấy bọn họ vây quanh như đang săn đuổi con mồi, Phí Khả Vi nắm chặt d.a.o găm trong tay, liên tục lùi về sau, cho đến khi lưng va vào bức tường đá lạnh lẽo: "Các người đừng, đừng qua đây..."

Nhưng ngay sau đó, có người nắm lấy cổ tay cô ta, có người túm tóc cô ta, có người bóp cổ cô ta.

Dao găm rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, quần áo bị xé rách trong tiếng hét: "A! Các người đừng qua đây!"

Một cái tát giáng xuống mặt cô gái, người đàn ông bóp cổ cô ta hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt khó giấu hưng phấn: "Cô kêu đi! Cô cứ kêu đi!"

"Mọi người xung quanh đây đều đã chết, ngày mai chúng ta cũng có thể sẽ chết, tôi muốn xem xem, ai sẽ đến cứu cô..."

Trong đêm tối, mưa tầm tã, mùi m.á.u tanh và mùi xác c.h.ế.t nồng nặc không chỉ khơi dậy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng người, mà còn vô cớ khơi dậy những h*m m**n sâu thẳm và xấu xa nhất trong lòng người...

Bọn họ điên cuồng, gào thét... cho đến khi một ngọn lửa chói mắt bùng lên trong màn mưa mịt mù, bỗng chốc lửa cháy ngút trời.

Chưa kịp để những người đàn ông phía trước kịp phản ứng, một ngọn lửa dữ dội lướt qua, ngay lập tức biến bọn họ thành tro bụi bay trong mưa.

Tia lửa còn lại đốt cháy vải vóc và cỏ trên mặt đất, và đang lan ra xung quanh...

Nhìn những người bỗng nhiên "bốc hơi" trước mắt, Phí Khả Vi cũng không quan tâm đến cánh tay bị bỏng của mình, vội vàng bò dậy quay đầu nhìn lên.

Trên bầu trời vừa lúc có một tia chớp lóe lên, cô ta nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trong ánh lửa mờ ảo.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back