Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 150: Chương 150


Ánh chiều tà rực rỡ hoàn toàn biến mất, mặt trời lặn dần xuống biển xanh thẳm, giữa trời và đất, mọi thứ đều tối sầm lại...

Thẩm Dật Xuyên đỏ mắt, tiến lên một bước: "Ôn Dao, em trả lời anh—"

Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô gái đối diện, cố gắng tìm kiếm một chút tình cảm quen thuộc từ đôi mắt hạnh xinh đẹp đó.

Chỉ tiếc là, anh ta còn chưa kịp nói ra chữ "anh" thì đã cảm thấy một cơn đau dữ dội truyền đến từ lồng ngực, anh ta đỏ mắt cúi đầu nhìn xuống, một lưỡi d.a.o sắc bén ánh bạc trực tiếp đ.â.m xuyên qua tim anh ta.

Máu tươi chảy ra thấm ướt bộ đồ đen của anh ta, từng giọt rơi xuống bãi cát, tạo thành những quả cầu nhỏ màu đỏ sẫm...

Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh trợn tròn mắt, vội vàng chạy tới: "Đội trưởng Thẩm!"

"Anh Dật Xuyên!"

Thiệu Đình Lương vừa rồi còn hơi lo lắng, lúc này suýt chút nữa thì rớt cả cằm: "Chết tiệt!"

Quý Minh Trần cũng thu hồi ngọn lửa trên tay, có chút kinh ngạc nhướng mắt lên.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Ôn Dao dính vài giọt máu, trước khi những người khác chạy tới, cô dùng tay phải bẻ sang một bên, cứ như vậy bẻ gãy thanh đao Ngân Nguyệt trong tay.

Thẩm Dật Xuyên vì bị thương quá nặng mà quỳ xuống, Mộc Sanh Sanh và Phương Lam Anh vội vàng đỡ anh ta dậy: "... Ôn Dao!?"

Ôn Dao cụp mi xuống, giọng nói bình tĩnh dịu dàng vang lên: "Em trai anh c.h.ế.t là do Quý Minh Trần giết, Mộc Sanh Sanh bị thương cũng là do anh ấy làm, sao chuyện gì anh cũng đổ hết lên đầu anh ấy?"

"Có lẽ tôi chưa nhìn thấu anh ấy, nhưng ít nhất, tôi đã nhìn thấu anh."

Nói xong, cô ném nửa thanh đao gãy trong tay xuống, chuôi đao rơi xuống cát, tạo ra tiếng động giòn tan.

Thẩm Dật Xuyên quỳ trên mặt đất, m.á.u chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh đao gãy dính m.á.u bị ném trước mặt.

Thanh đao Ngân Nguyệt mảnh mai, xinh đẹp, hơi cong, cứ như vậy bị bẻ gãy.

Thanh đao Ngân Nguyệt mà anh ta từng chút từng chút dạy cô sử dụng, bây giờ lại đ.â.m vào tim anh ta, gãy trước mặt anh ta...

Một đao, hai đoạn...

Đột nhiên có ánh sáng trắng lóe lên ở phía xa, tiếng còi tàu vang lên.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con tàu khổng lồ đang từ từ tiến lại gần bãi biển, không lâu sau, một chiếc thang dây được thả xuống bãi cát nông.

Biểu tượng của căn cứ Đông Châu được in rõ ràng trên mũi tàu.

Ôn Dao quay đầu nhìn Quý Minh Trần, Quý Minh Trần không nói gì, chỉ đưa tay ra, dùng đầu ngón tay ấm áp lau đi những vết m.á.u còn sót lại trên mặt cô, sau đó vén tóc mai của cô ra sau tai, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành: "Đi thôi bảo bối, người của chúng ta đến rồi."

Thiệu Đình Lương nhặt balo dưới đất lên, vội vàng đuổi theo: "Minh trưởng quan, vậy bọn họ..."

Quý Minh Trần liếc nhìn Thẩm Dật Xuyên đang thoi thóp dưới đất bằng ánh mắt lạnh lùng khinh thường, khóe môi khẽ cong lên, lại nắm lấy tay Ôn Dao, dùng khăn sạch lau nhẹ: "Sao nào, anh thật sự coi bọn họ là đồng đội sao?"

Thiệu Đình Lương nhìn Ôn Dao: "Không phải, ý tôi là, không g.i.ế.c bọn họ sao?"

Minh trưởng quan muốn g.i.ế.c ai đó bằng ánh mắt, người khác có thể không nhìn ra, nhưng anh ta có thể cảm nhận sâu sắc.

Quý Minh Trần còn chưa kịp lên tiếng, Ôn Dao đã nắm lấy tay anh nói: "Nhát d.a.o anh ta đ.â.m anh, em đã trả lại rồi, ân oán đã xóa bỏ."

"Còn những chuyện khác... Em nghĩ kẻ thù thực sự của chúng ta không phải là con người."

Quý Minh Trần nhướng mày, khẽ gật đầu với Thiệu Đình Lương, Thiệu Đình Lương nhanh chóng hiểu ý, vội vàng ôm balo chạy về phía sau.

Bên kia Thẩm Dật Xuyên còn chưa kịp đứng dậy thì đã thấy một chiếc balo nặng nề bị ném trước mặt: "Phu nhân trưởng quan của chúng tôi nhân từ, để lại cho các người một ít đồ."

"Lửa và đồ ăn ba ngày, các người tự cầu phúc đi..."

Nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa, Thẩm Dật Xuyên lau đi vết m.á.u trên môi, cười khẩy một tiếng đầy chật vật.

Cho đến hôm nay, lúc này.

Anh ta mới thực sự tỉnh táo và sâu sắc nhận ra rằng, hóa ra từ ngày tuyết rơi dày đặc đó, anh ta đã đánh mất cô gái từng yêu mình say đắm.

Cô gái đó từ lần đầu gặp mặt đã luôn đi theo anh ta, tin tưởng anh ta, bảo vệ anh ta, cô gái đã đồng hành cùng anh ta suốt bảy năm, dù mạnh mẽ hay yếu đuối, dù lạnh lùng hay dịu dàng, đều coi anh ta là trụ cột, bây giờ, đã là của người khác rồi...

Mất đi là cảm giác gì?

Hối hận lại là cảm giác gì?

Cứ như thể nơi anh ta đang ngồi không phải là bãi biển sau hoàng hôn, mà là Tuyết nguyên Bắc Châu gió bắc gào thét, cái lạnh thấu xương từ lòng bàn chân xộc lên, tim như bị ai đó móc ra, đau thấu ruột gan...

Thẩm Dật Xuyên đột nhiên hất tay Mộc Sanh Sanh đang băng bó vết thương cho anh ta ra, bò về phía trước, moi thanh đao Ngân Nguyệt gãy từ trong cát ra, anh ta đỏ hoe đôi mắt, gân xanh trên trán nổi lên, siết chặt thanh đao sắc bén trong tay, m.á.u tươi không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay...

Con tàu rền vang tiếng còi, khuất dần, đất trời chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Nhưng dù thế nào, cô sẽ không quay lại nữa.

"..."

...

Lên tàu, Quý Minh Trần vẫn chưa hoàn hồn khỏi cảnh tượng vừa rồi, mãi đến khi Ôn Dao đưa khẩu s.ú.n.g bạc trong tay cho anh, anh mới cúi đầu hỏi cô: "Sao vậy?"

Ôn Dao kiên nhẫn lặp lại những lời vừa rồi: "Em đi xem đội trưởng Lạc sao rồi."

Quý Minh Trần cúi đầu nhìn khẩu s.ú.n.g bạc trong tay, cũng thành thạo cất giúp cô: "Đi đi."

Ôn Dao rời đi, Thiệu Đình Lương thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng cô: "Thực sự không nhìn ra..."

Quý Minh Trần nhìn về phía trăng tròn trên biển xa: "Không nhìn ra cái gì?"

Thiệu Đình Lương: "Không nhìn ra Ôn tiểu thư lại là người tàn nhẫn như vậy..."

Ngày thường tiếp xúc, cô hoàn toàn là một cô gái ít nói, cho dù nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dịu dàng.

Quý Minh Trần không trả lời, Thiệu Đình Lương tiếp tục nói: "Ôn Dao của khu 13 Bắc Châu, tôi cũng đã từng nghe nói đến, nghe nói thanh đao Ngân Nguyệt đó là do đội trưởng Thẩm tự tay rèn cho cô ấy, cũng là do anh ta tự tay dạy cô ấy, không ngờ bây giờ không chỉ cắt đứt quan hệ với anh ta, mà còn trực tiếp đ.â.m d.a.o vào tim anh ta..."

"Nếu đổi lại là người thường, ai có thể nhẫn tâm làm vậy chứ?"

Quý Minh Trần cụp mi xuống, chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười nhìn Thiệu Đình Lương: "Cho nên, anh biết rất nhiều? Hửm?"

Khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói dịu dàng và mê hoặc, thực sự khiến Thiệu Đình Lương giật mình, vội vàng xua tay nói: "... Không nhiều, haha, không nhiều."

Sai lầm rồi, ai có thể tàn nhẫn hơn Minh trưởng quan chứ, Ôn tiểu thư đây... Quả nhiên là gần mực thì đen.

Hai người đi qua hành lang bên trong con tàu, đến khi đến phòng thí nghiệm, Thiệu Đình Lương mới dám hỏi: "Vậy Minh trưởng quan, anh không lo lắng sao?"

Quý Minh Trần đang rất vui vẻ: "Tôi lo lắng cái gì."

Thiệu Đình Lương: "Chuyện khoang an toàn, Ôn tiểu thư không biết..."

Quý Minh Trần nheo mắt, quay đầu lại.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 151: Chương 151


Thiệu Đình Lương nuốt nước bọt, cân nhắc từ ngữ giải thích: "Lập trường, tam quan của một người rất khó thay đổi, Ôn tiểu thư chính nghĩa, lại hành động dứt khoát, nếu tôi nói là nếu, nếu như có một ngày, cô ấy cũng đối xử với anh như vậy..."

"..."

"Tôi nhiều chuyện rồi." Thiệu Đình Lương vội vàng lấy tay che miệng lại.

Quý Minh Trần giơ bàn tay thon dài lên, đầu ngón tay trắng nõn đặt trên nút bấm của một cánh cửa, dừng một chút mới lơ đãng nói: "Nếu thực sự có một ngày như vậy..."

Thiệu Đình Lương thấy người kia không tức giận, lại lặng lẽ bỏ tay xuống.

Anh ta cứ tưởng Minh trưởng quan sẽ nói chắc chắn rằng "không đâu", "không thể nào" hoặc những câu đại loại như vậy, nhưng không ngờ, khi cánh cửa kim loại đó mở ra, anh nói: "Tôi cũng cam tâm tình nguyện."

Ánh sáng lạnh lẽo trong phòng thí nghiệm tràn ra ngoài, chiếu lên người hai người đứng ở cửa, Quý Minh Trần bước vào trong, để mặc Thiệu Đình Lương đứng ngây người tại chỗ: "... Cái gì?"

Anh ta không nghe nhầm chứ...

Nếu có một ngày Ôn tiểu thư xảy ra xung đột với Minh trưởng quan, muốn ra tay với anh, anh nói gì, anh cam tâm tình nguyện?

"..."

Xem ra bác sĩ Lâm nói đúng, mạch não của Minh trưởng quan quả nhiên không thể suy luận theo logic tư duy của người thường...

...

Lạc Toàn Tinh không có ở phòng bệnh, Ôn Dao tìm thấy cô ấy thì mới phát hiện cô ấy đang ở buồng lái, ở cùng cô ấy trong buồng lái còn có vài nhân viên mặc đồng phục màu xanh lam đậm, nhìn bọn họ có vẻ là làm công việc sửa chữa.

Lạc Toàn Tinh vẫn mặc đồ bệnh nhân, nhưng lại đang nằm sấp bên cạnh một thiết bị nào đó, chuyên tâm điều chỉnh các nút bấm, điều chỉnh các số liệu trên đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy mới quay đầu lại, đôi mắt sáng lên đầy kinh ngạc: "Dao Dao, cuối cùng các cô cũng đã quay lại, hòn đảo này thế nào? Trông có thích hợp để con người sinh sống không?"

Ôn Dao: "Nước biển xung quanh rất trong, không có quái vật biển, cũng không có zombie, chỉ là..."

Lạc Toàn Tinh: "Chỉ là cái gì?"

Ôn Dao nói: “Ngoài mức độ ô nhiễm ra, thực sự không thể coi đây là một hòn đảo giàu tài nguyên. Nghe Thiếu tá Thiệu nói, đây không phải đảo Strowman, mà là Đảo Sương Mù. Hòn đảo này rất nhỏ, khu rừng bên trong đầy sương mù, rất dễ lạc đường.”

“Chúng tôi… vừa mới lạc đường quay trở lại.”

Thực ra theo suy nghĩ của người bình thường, ngay từ đầu họ không nên xông vào mà không có lý do. Nếu không phải Quý Minh Trần tò mò và thích sưu tập những món đồ nhỏ xinh, họ căn bản sẽ không lãng phí một hai ngày này.

Lạc Toàn Tinh nghe xong, kéo Ôn Dao lại gần: "Nói cho cô một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước?"

“…?”

Ôn Dao bị cô ấy kéo đi, trong lòng không khỏi khâm phục sự tận tâm của Lạc Toàn Tinh. Dù bị thương nặng nhưng cô ấy vẫn bận tâm đến những việc trong buồng lái.

Lạc Toàn Tinh nói: “Tin tốt là hệ thống định vị và hệ thống liên lạc của tàu đã được sửa chữa, cuối cùng con tàu này cũng có thể định vị được rồi…”

Ôn Dao hỏi: “Vậy còn tin xấu là gì?”

Lạc Toàn Tinh chống tay lên bàn điều khiển nghiêng, mí mắt rũ xuống: “Tin xấu là… dù hệ thống liên lạc đã được sửa chữa, chúng ta cũng không thể liên lạc được với khu 14 Đông Châu. Dù là cảng biển phía đông Cảng Kiều, hay trụ sở biệt thự cổ, tín hiệu điện tử gửi đi đều không có phản hồi.”

Chuyện này nghe có vẻ không ổn, Ôn Dao không khỏi sững sờ.

Lạc Toàn Tinh phân tích: “Có hai khả năng, hoặc là hệ thống liên lạc bên trụ sở gặp sự cố hoặc bị ai đó kiểm soát, hoặc là khu 14 Đông Châu đã xảy ra chuyện, nên phòng liên lạc mới không có người trả lời…”

Thấy Ôn Dao ngẩn người, Lạc Toàn Tinh vỗ vai cô: “Muộn rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi.”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, lát nữa tôi sẽ tìm Minh trưởng quan bàn bạc đối sách.”



Việc thăm dò Strowman không có kết quả, tình hình căn cứ khu 14 Đông Châu không rõ, tình hình hiện tại chỉ có thể quay trở về.

Nhưng trên đường về, chắc chắn sẽ phải trải qua vài trận ác chiến với quái vật biển. Ôn Dao biết lúc đến đã nguy hiểm như thế nào, vì vậy cô có chút lo lắng: “Xác định là quay về theo đường cũ sao? Em nhớ vùng biển Denteno có rất nhiều quái vật biển, không thích hợp cho tàu di chuyển…”

Lúc đó, họ có nhiều người như vậy, nhiều vũ khí nóng như vậy, ai nấy cũng là chiến binh có thân thủ phi phàm, nhưng cuối cùng con tàu vẫn lật úp. Bây giờ trên toàn bộ con tàu chỉ có vài người, e rằng hệ số nguy hiểm sẽ không thấp.

Thêm vào đó, dù là Lạc Toàn Tinh hay Quý Minh Trần đều đang bị thương, quả thực không nên đối đầu trực diện với lũ quái vật biển…

Nhưng Ôn Dao nhìn bản đồ trên bàn phân tích hồi lâu, Quý Minh Trần trên ghế sofa bên cạnh vẫn nằm dựa một cách lười biếng, ánh mắt dưới hàng mi dài không biết đang nhìn về đâu mà ngẩn người.

“…” Rõ ràng là không nghe lọt tai một chữ nào.

Ôn Dao đã quen rồi, cô dứt khoát buông bản đồ đi đến trước mặt anh: “Anh có nghe em nói không vậy?”

Quý Minh Trần khẽ mở mí mắt nhìn cô, đưa tay kéo cổ tay cô: “Lại đây.”

Giọng nói của anh, không hiểu sao lại có chút khàn.

“… Anh làm sao vậy?” Ôn Dao khó hiểu bước tới, không ngờ bị kéo nhẹ một cái, cả người đã ngồi lên đùi người đàn ông, tay cũng được đặt lên vai anh.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là sóng biển đen ngòm cuồn cuộn, gió biển mặn mòi thổi vào từ khe cửa sổ, cuốn theo một nửa tấm rèm và mái tóc mềm mại của cô gái.

Khoảng cách gần trong gang tấc, cùng với động tác người đàn ông dùng ngón tay thon dài v**t v* gò má cô, bầu không khí ái muội lặng lẽ trở nên nồng nàn.

Bị ôm chặt vào lòng như vậy, Ôn Dao bỗng đỏ mặt: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh…”

Chữ “anh” còn chưa kịp thốt ra, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông đã phả lên mặt cô, ngay sau đó có thứ gì đó mềm mại và mát lạnh phủ lên khóe môi cô.

Khác với nụ hôn mãnh liệt cuồng nhiệt trước đây, lần này là một nụ hôn rất nhẹ, như đang nâng niu bảo vật quý giá, đ** l*** **t *t nhẹ nhàng và chậm rãi lướt qua cánh môi mềm mại của cô: “Vậy nên, bảo bối đ.â.m Thẩm Dật Xuyên một nhát là vì anh, đúng không?”

Ôn Dao không khỏi sững sờ: “…” Đường hồi tưởng của người đàn ông này có phải là quá dài rồi không?

Quý Minh Trần áp môi vào môi cô, thì thầm bên tai cô, mỗi khi thốt ra một chữ, anh lại đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng âu yếm: “Nói đi.”

Lông mi Ôn Dao khẽ run, ánh mắt long lanh nhìn xuống, dừng lại ở cổ áo sơ mi trắng hơi nhăn nhúm của anh, và làn da thấp thoáng bên dưới.

k*ch th*ch thị giác và xúc giác kép…

Thật quyến rũ…

Quả nhiên là hồ ly tinh…

Thật sự, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể dụ dỗ cô sa ngã.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 152: Chương 152


Sự chú ý bị chuyển hướng như vậy, Ôn Dao quên hết mọi thứ, chỉ có thể cứng đờ cơ thể đã tê dại, khẽ “ừm” một tiếng từ trong mũi: “Vì anh.”

Giọng cô ngọt ngào, nói chuyện trong hoàn cảnh này lại càng thêm phần nũng nịu.

Nhận được câu trả lời khiến anh yên tâm, ánh mắt Quý Minh Trần dần sâu thẳm, anh lại nâng mặt cô lên hôn, đồng thời lặng lẽ đổi tư thế ngồi của cô, để cô chống hai đầu gối lên ghế sofa, đối diện với mình.

Còn bàn tay đang nắm lấy eo thon của cô từ từ trượt xuống phía sau, cho đến khi ấn vào eo cô, ép cô lại gần anh hơn.

Buộc cô cảm nhận, đồng thời cố gắng làm hài lòng cô…

Tư thế và khoảng cách thân mật như vậy, Ôn Dao đương nhiên cảm nhận được mọi sự thay đổi…

Ánh mắt cô long lanh, cơ thể theo bản năng run lên, nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ khiến hơi thở cô trở nên hỗn loạn: “Quý Minh Trần, anh…”

Nhưng người đàn ông trước mặt chỉ dựa vào ghế sofa, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hẹp dài phản chiếu ánh nến le lói, tình và dục trong đáy mắt tuôn trào mãnh liệt và thẳng thắn.

Còn bàn tay phải đang nắm lấy tay cô, anh cứ thế kéo cô cởi cúc áo sơ mi của mình, buộc cô phải chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, cơ bụng, rãnh bụng, rồi xuống dưới nữa…

Mục đích cố ý quyến rũ, không cần nói cũng biết.

Ôn Dao bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, theo bản năng rụt tay về, nhưng lại bị nắm chặt hơn: “Đừng sợ.”

Giọng nói trầm ấm quen thuộc của người đàn ông vang lên bên tai, nhưng lúc này lại thêm vài phần khàn khàn kiềm chế: “… Muốn anh không?”

“……”

Đầu ngón tay nóng bỏng của Ôn Dao căng cứng, hơi thở càng thêm hỗn loạn.

Cô chưa bao giờ gặp phải khoảnh khắc thử thách như vậy.

Thôi bỏ đi, cô nghĩ.

Căn bản không thể cưỡng lại được.

Dù sao… cũng là chuyện sớm muộn.

Nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp ướt át và yết hầu gợi cảm của người đàn ông, đầu óc trống rỗng và cứng đờ của cô từ bỏ suy nghĩ, dứt khoát đưa hai tay vòng qua cổ anh, ghé sát đầu vào anh, môi chạm môi, trao nhau nụ hôn dịu dàng đắm đuối.

Lọ sứ bên cạnh ghế sofa theo động tác của hai người lăn xuống đất, cành hoa hồng cắm trong đó rơi xuống thảm, tạo thành sự tương phản rõ rệt với bộ quần áo đen trắng chồng lên nhau bên cạnh…

Không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ thủy tinh đã đổ mưa như trút nước, nước mưa xối xả, gợn lên vô số vòng tròn trên mặt biển đen kịt…

Cơn mưa gió dữ dội khiến ngọn nến duy nhất trong phòng tắt ngúm.

Trong bóng tối, trận địa lại chuyển từ ghế sofa sang chiếc giường bên cạnh.

Lưng Ôn Dao lún vào lớp chăn mềm mại, cổ ngẩng lên tạo thành một đường cong xinh đẹp, cô nhíu mày, mặt đỏ bừng, tiếng thở gấp gáp phát ra từ kẽ răng cứ liên tục bị chặn lại nuốt chửng…

Một giọt mồ hôi nóng hổi rơi xuống cằm cô, cô nhìn trần nhà lắc lư, mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông: “Ôn Dao…”

Cổ được lòng bàn tay anh nâng lên, cô nghe thấy anh đè nén bên tai cô: “Yêu anh thêm một chút nữa…”

“Được không?”

Ở tận cùng thế giới này, trong khoảng thời gian hữu hạn…

Yêu anh thêm một chút nữa,

Được không.

“……”



Một ngày sau, bên ngoài phòng biển tầng ba của tàu, Thiệu Đình Lương nuốt nước bọt, giơ tay gõ cửa.

Ba tiếng “cốc cốc cốc” vang lên, không có bất kỳ tiếng trả lời nào.

Lâm Trạch Nhân đứng bên cạnh, hai tay đút túi áo blouse trắng: “Minh trưởng quan vào từ lúc nào vậy?”

Thiệu Đình Lương quay đầu lại: “Nếu tôi nhớ không nhầm, là tối hôm qua…”

Lâm Trạch Nhân nói: “Vậy là cả ngày rồi…”

Hai người đàn ông nhìn nhau, đều im lặng không nói.

Đối với dị năng giả cấp bậc như Minh trưởng quan, không cần ngủ nghỉ nhiều, huống chi là ngủ cả ngày.

Còn người cùng anh vào hôm đó là Ôn tiểu thư…

Ôn tiểu thư là bạn gái của anh, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cả ngày lẫn đêm không ra ngoài, đang làm gì thì không cần nói cũng biết.

Lâm Trạch Nhân mặt không cảm xúc, thực sự không muốn hỏi han chuyện riêng tư của họ, chỉ nói: “Tôi có kết quả nghiên cứu muốn báo cáo với Minh trưởng quan.”

Thiệu Đình Lương nhìn ánh hoàng hôn vàng rực trên mặt biển, xua tay ra hiệu cho anh ta tự đi: “Hôm nay tôi đã gõ cửa ba lần rồi, gõ nữa thì toi mạng.”

“…”

Lạc Toàn Tinh cầm một cuốn sổ ghi chép đi tới từ đầu kia hành lang: “Bác sĩ Lâm? Hai người đứng đây làm gì vậy?”

Thiệu Đình Lương chỉ vào cánh cửa đóng chặt, không nói gì.

Lạc Toàn Tinh hỏi: “Minh trưởng quan vẫn chưa ra ngoài sao?”

Tối hôm qua cô ấy nói muốn đến tìm Minh trưởng quan báo cáo việc mất tín hiệu với khu 14 Đông Châu, gõ cửa không ai trả lời, hôm nay định báo cáo dữ liệu theo thời gian thực của thiết bị dò quái vật biển, không ngờ hai người họ vẫn chưa xong?

Lâm Trạch Nhân xòe tay: “Hay là đội trưởng Lạc gõ cửa thử xem?”

Lạc Toàn Tinh trên mặt lộ vẻ khó lường, nghi ngờ hỏi: “Lần đầu tiên của đàn ông, thật sự lâu như vậy sao? Thật hay giả vậy…”

Lâm Trạch Nhân đang đợi đến mức muốn ngáp, nghe vậy không nhịn được ho khan một tiếng:

“Khụ!”

Thiệu Đình Lương đã quen với việc đội trưởng Lạc thẳng thắn dám nói bất cứ điều gì: “Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Minh trưởng quan, chúng ta đứng đây bàn tán có phải là không lịch sự lắm không?”

Lịch sự hay không thì dễ nói, chủ yếu là sợ Minh trưởng quan đột nhiên đi ra, thiêu sống tất cả bọn họ…

Lạc Toàn Tinh nhướng mày, ngược lại rất biết điều mà dặn dò: “Đội trưởng Thiệu, anh đi thông báo cho buồng lái, cố gắng tránh cuộc tấn công của lũ quái vật biển này, những con ít ỏi kia, anh tự điều người xử lý đi.”

“Vâng.”

“Còn bác sĩ Lâm, tình hình thế nào anh báo cáo với tôi trước đi…”

Lâm Trạch Nhân nhìn Lạc Toàn Tinh có chút do dự, nhưng nhanh chóng thu lại cảm xúc, đáp lại một cách bình tĩnh: “Được.”

“……”

Biển sau cơn mưa cũng là một bầu trời trong xanh, lúc chiều tà, ánh hoàng hôn màu vàng kim từng chút một nghiêng về phía mép giường, cho đến khi chiếu vào mắt người trên giường.

Lông mi Ôn Dao run lên, cô chịu đựng cơn đau nhức khó tả ở eo và chân, ngồi dậy. Khi tấm chăn mỏng màu trắng trượt xuống, cô nhìn thấy những dấu vết trên người mình…

Bầm tím lốm đốm, chi chít dấu hôn.

Nhìn quanh phòng…

Căn phòng mà Quý Minh Trần ở luôn ngăn nắp, nhưng lúc này lại giống như một bãi chiến trường.

Gối trên giường nằm ngổn ngang, chăn trên ghế sofa rơi xuống đất, lọ hoa trên đất bị đổ, cánh hoa hồng trong lọ vương vãi khắp nơi, thùng rác cũng bị lật úp, vài tờ giấy gói bị xé rách lộ ra ngoài…

“……”

Thật không nỡ nhìn.

Ánh mắt Ôn Dao cuối cùng dừng lại ở cửa sổ sát đất khổng lồ, có lẽ là do chênh lệch nhiệt độ trong nhà và ngoài trời, lúc này trên kính vẫn còn một lớp hơi nước, chồng lên lớp hơi nước đó là hai dấu tay mờ mờ.

Trong phút chốc, những ký ức hỗn loạn vụn vặt từ đêm qua lóe lên trong đầu…

Ôn Dao bỗng chốc đỏ mặt.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 153: Chương 153


Tối hôm qua từ ghế sofa đến giường, rồi lại từ giường đến thảm cạnh cửa sổ sát đất, lúc trên lúc dưới, hết lần này đến lần khác, vậy mà lại kéo dài đến tận khi trời sáng, tắm rửa xong ngủ thêm một giấc, trời đã sắp tối…

Xấu hổ đến mức không dám nhớ lại.

Ôn Dao vén chăn trùm đầu, dứt khoát tiếp tục nằm im…

Người đàn ông bên cạnh nghe thấy tiếng động sột soạt của cô, mí mắt khẽ động, đưa tay ra, vừa lật người vừa kéo người đang lăn sang phía bên kia chăn trở lại.

Lưng áp vào lồng n.g.ự.c tr*n tr** của người đàn ông, Ôn Dao hít sâu một hơi: “Quý Minh Trần…”

“Suỵt.” Quý Minh Trần ôm chặt eo cô, giọng khàn khàn: “Chạy cái gì? Không định chịu trách nhiệm sao?”

Ôn Dao chỉ là vì khó chịu, theo bản năng muốn lùi ra xa, nhưng lại cảm nhận được vết sẹo trên n.g.ự.c anh, nên đành phải từ bỏ giãy giụa: “Hình như em vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, anh có nghe thấy không?”

Cô cố gắng chuyển chủ đề để giảm bớt sự xấu hổ và khó chịu lúc này.

Nhưng không ngờ người phía sau lại hôn lên tóc cô, trả lời không liên quan gì đến câu hỏi của cô: “Anh bị em ăn sạch sẽ rồi, bây giờ là người của em rồi…”

“…” Sao nghe câu này càng lúc càng sai sai, đây là đang nói gì vậy?

“Rõ ràng tối hôm qua là anh…” Ôn Dao không nhịn được quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Quý Minh Trần, cô không nói nên lời…

Ánh hoàng hôn màu vàng kim chiếu lên khuôn mặt người đàn ông, dung nhan tuyệt mỹ được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, đường nét rõ ràng, đẹp như tranh sơn dầu của nghệ sĩ.

Tất nhiên, thứ nổi bật hơn không chỉ là khuôn mặt này, mà còn có yết hầu đang chuyển động chậm rãi của anh, cùng với những dấu hôn và vết răng trên chiếc cổ trắng nõn.

“……”

Thôi được rồi, anh nói đúng, không thể phản bác.

Quý Minh Trần dường như bị vẻ mặt ngơ ngác, ngây thơ và đặc biệt bất lực của Ôn Dao chọc cười, anh ôm cô cười khẽ rất lâu.

Đợi đến khi hai người lề mề bò dậy, mặc quần áo xong ra phòng tắm, đã là một tiếng sau…

Thấy Ôn Dao đi hơi loạng choạng, Quý Minh Trần liền vòng tay ra sau đỡ eo cô, đặt cô lên bồn rửa mặt bên cạnh.

“Anh… làm gì vậy?” Có bài học từ mấy lần tối qua, Ôn Dao sợ hãi, vội vàng giữ chặt vạt váy ngủ màu trắng của mình: “Anh đừng như vậy…”

Người đàn ông này có sở thích gì vậy, ngay cả phòng tắm cũng không tha cho cô sao?

Quý Minh Trần mặc áo sơ mi trắng không cài cúc, lỏng lẻo, giơ tay lấy một chiếc khăn tắm màu trắng từ giá bên cạnh: “Đừng như nào?”

Nói xong, anh vòng hai tay qua người cô, mở vòi nước từ phía sau cô, dòng nước làm ướt đôi tay đỏ ửng của anh, cũng làm ướt khăn tắm.

Cơ thể Ôn Dao căng cứng.

Phía sau là tiếng nước chảy ào ào, bên tai là giọng nói trong trẻo dễ nghe và ngữ điệu đáng ghét kia: “Là đừng như tối hôm qua, hay là…”

Nói rồi, cơ thể anh áp sát cô.

Cách một lớp vải, nhẹ nhàng, như có như không mà chạm vào: “Như này?”

Ôn Dao hít sâu một hơi, c*n v** c* anh đầy dấu hôn.

Quý Minh Trần không những không tức giận, ngược lại còn bật cười thành tiếng, hơi thở phả vào tai cô: “Cắn nhẹ thôi bảo bối, anh đau.”

“…” Người đàn ông này, thật sự là quá hư hỏng…

Ôn Dao muốn nhảy xuống bồn rửa mặt để tránh sự trêu chọc của anh, nhưng một chiếc khăn ấm đã được gấp gọn gàng áp lên mặt cô: “Ngồi yên.”

“…?”

Quý Minh Trần không nói gì nữa, chỉ cầm khăn mặt, chăm chú vuốt lại tóc rối bên thái dương cô, lau mặt cô một cách cẩn thận tỉ mỉ.

Ánh mắt chăm chú như đang đối xử với bảo vật hiếm có nào đó.

Từ trán, sống mũi đến chóp mũi, rồi đến má và sau tai, cuối cùng dùng hổ khẩu nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Còn đau không?”

Ôn Dao không khỏi sững sờ.

Hóa ra anh sợ cô đứng lâu bị mỏi chân, nên mới để cô ngồi rửa mặt sao?

Nói cũng lạ, tối hôm qua mãnh liệt như vậy mà cô vẫn không cảm thấy gì, lúc này yên tĩnh như vậy, trái tim cô lại đập nhanh một cách bất thường.

Không phải là cảm giác tim đập nhanh vì bị trêu chọc, cũng không phải là cảm giác mất kiểm soát đến mức đỏ mặt tía tai, mà là một loại hương vị ngọt ngào ấm áp pha lẫn chua chát...

Cô đột nhiên cảm thấy rất luyến tiếc...

Rất mê luyến cảm giác tuyệt vời này...

Ôn Dao mím môi, đôi mắt hạnh xinh đẹp long lanh nước: "Quý Minh Trần, anh có thể..."

"Hửm?"

Ôn Dao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt một lúc, đột nhiên đưa tay ôm chặt cổ anh: "Có thể luôn đối xử tốt với em như vậy, rồi ở bên cạnh em không?"

Giọng nói mềm mại vang vọng trong phòng tắm chật hẹp, cái mũi vùi vào lớp vải áo sơ mi khiến giọng nói có chút nghèn nghẹn, mang theo chút nũng nịu.

Quý Minh Trần có chút bất ngờ, sững người một lúc rồi thuận thế ôm lấy cô: "Sao vậy?"

Anh đợi một lúc, thấy người trong lòng mãi không lên tiếng, mới chậm rãi nhận ra điều gì đó, khẽ cười hôn l*n đ*nh đầu cô: "Ở bên cạnh thì có là gì, bảo bối muốn gì anh cũng chiều."

Hái sao vớt trăng, dù có là mạng sống của anh, cũng được.

...

Hai người quấn quýt nhau tắm rửa thay quần áo xong, thời gian lại trôi qua thêm một tiếng...

Mặt trời lặn về tây, trăng sáng mọc lên ở đằng đông, đêm nay quả là một đêm hiếm hoi trời quang mây tạnh, trăng lên trên biển, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ một mảnh yên bình.

Chỉ có điều, tiếng động ầm ầm do vật gì đó va chạm vào mạn thuyền đã phá vỡ vẻ đẹp tĩnh lặng và yên bình này.

Trải nghiệm bị quái vật biển tấn công và chìm thuyền lần trước vẫn còn rõ mồn một, Ôn Dao không thể không sợ hãi: "Tiếng gì ở ngoài vậy?"

Quý Minh Trần đang đưa tay nhặt những cành hoa hồng rơi trên mặt đất, những cánh hoa héo úa rơi rụng, anh đành phải cẩn thận nhặt chúng vào trong lọ thủy tinh: "Anh đi đốt."

Ánh mắt Ôn Dao rơi vào chiếc lọ thủy tinh xinh đẹp trên tay anh, một lần nữa cảm thấy vô cùng bội phục...

Sao anh lại có thể... cái gì cũng có vậy.

Quý Minh Trần ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa ngậm cười nhìn vào mắt cô: "Là quái vật biển, lát nữa anh đi đốt."

Ôn Dao: "?"

Ban đầu cô không hiểu câu này có ý gì, mười lăm phút sau, khi cô đứng bên lan can trắng trên đỉnh con tàu, nhìn ngọn lửa ngút trời trên mặt biển, cô mới hiểu...

Cô còn tưởng Mộc Sanh Sanh và Thẩm Dật Xuyên là hack game, giờ xem ra, ai có thể hack game bằng Quý Minh Trần chứ.

Lúc này trên con tàu khổng lồ hỗn loạn một mảnh, đương nhiên, không phải là hỗn loạn mất kiểm soát, mà là ồn ào bàn tán, ai nấy đều kinh ngạc bàn tán xôn xao.

Ngay tại thời khắc này, Quý Minh Trần đứng trên boong tàu tầng một, giơ tay áo bào tung bay trong nháy mắt, cả vùng biển xung quanh bốc cháy...

Ngọn lửa chói mắt lan ra xung quanh với tốc độ cực nhanh, xa đến tận chân trời, chiếu sáng toàn bộ con tàu từ boong tàu đến tầng thượng sáng như ban ngày.

Còn những con quái vật biển đang lao tới, giống như bùn lăn trong biển lửa, chỉ trong vài giây đã tan chảy thành m.á.u đen đỏ tanh tưởi...
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 154: Chương 154


Lửa cháy ngút trời trên biển, dung nham cuồn cuộn.

Tiêu diệt đám quái vật biển từng khiến họ chìm thuyền, Quý Minh Trần chỉ mất chưa đầy nửa tiếng, toàn bộ người trên thuyền đều bình an vô sự.

Ôn Dao không khỏi thu hồi tầm mắt, nhìn vào lòng bàn tay mình: "..."

Đột nhiên cảm thấy cấp độ dị năng mà mình vất vả lắm mới lên được, và khả năng dùng nước làm vũ khí vừa mới học được, chẳng còn gì hấp dẫn nữa.

Nước có mạnh hơn nữa, dai hơn nữa, hình như cũng không thể giống như dị năng hệ Hỏa, trong nháy mắt đã khiến hàng vạn sinh linh bỏ mạng...

Lạc Toàn Tinh bên cạnh cắn một miếng sô cô la, đặt khuỷu tay lên vai Ôn Dao, thoải mái nói: "Tôi đã nói rồi không cần lo lắng, có Minh trưởng quan ở đây, chúng ta nhất định sẽ không sao."

Ôn Dao nhìn quả cầu nước nhỏ trong lòng bàn tay, thở dài: "Sao tôi không phải hệ Hỏa..."

Lạc Toàn Tinh thấy vẻ mặt thất vọng của cô, cũng bắt chước đưa tay ra, một lúc sau trong lòng bàn tay mọc lên một mầm cây xanh: "Hệ Hỏa cũng vô dụng thôi."

Ôn Dao quay đầu nhìn cô ấy: "Cái gì?"

Lạc Toàn Tinh thu tay lại: "Cái lợi hại chưa bao giờ là thuộc tính nào, mà là cấp độ dị năng và khả năng điều khiển dị năng, tôi đã từng gặp hai người có dị năng hệ Hỏa, chỉ là ngọn lửa nhỏ xíu, đốt nến còn khó khăn, đừng nói là đốt cái gì khác."

Quả cầu nước trong lòng bàn tay Ôn Dao dần dần thu nhỏ thành một dòng nước mảnh mai, dòng nước xoay quanh ngón tay thon dài của cô: "Nhưng mà cô nghĩ xem, thuộc tính tự nhiên của lửa là có tính lan tỏa và sát thương, trong trường hợp không có ngoại lực tác động, nó có thể tự do cháy, nhưng nước thì khác, không có năng lượng không có nhiệt độ, nước chỉ là nước, là chất lỏng mềm yếu vô lực..."

Lạc Toàn Tinh nghe xong thì thấy cũng có lý, nhưng nghĩ kỹ lại, lại thấy câu này không đúng: "Không, không phải vậy."

"Tôi lấy ví dụ đơn giản nhé, người có dị năng hệ Thủy cấp một có thể dễ dàng ngưng tụ ra một quả cầu nước tồn tại trong thời gian dài, dù sức mạnh có lớn hay không, đều có thể dễ dàng làm được, đúng không?"

Ôn Dao nhớ lại một chút, gật đầu.

"Nhưng người có dị năng hệ Hỏa cấp một, ngưng tụ ra một ngọn lửa nhỏ cỡ hạt đậu nhiều nhất chỉ được vài giây, chỉ cần anh ta hơi lơ là, ngọn lửa nhỏ đó sẽ tắt ngay."

Ôn Dao: "Ý của cô là..."

Lạc Toàn Tinh: "Ý của tôi là năng lượng cùng cấp độ là cố định, lửa có nhiệt độ cao cũng có sức sát thương, nhưng tương tự, năng lượng tiêu hao để tạo ra lửa và khống chế ngọn lửa đó, cũng gấp mấy chục lần so với việc ngưng tụ ra quả cầu nước."

Ôn Dao như có điều suy nghĩ nhìn ra mặt biển.

Năng lượng tiêu hao để tạo ra ngọn lửa cùng kích thước và khả năng khống chế ngọn lửa đó, còn gấp mấy chục lần so với việc ngưng tụ ra quả cầu nước, vậy thì biển lửa này chẳng phải là...

"..."

Hiểu rồi, không phải thuộc tính Hỏa lợi hại, mà là Quý Minh Trần lợi hại, đại lão max cấp quả nhiên danh bất hư truyền.

"Vậy người có dị năng hệ Thủy max cấp thì sẽ như thế nào nhỉ?" Ôn Dao tự thấy trí tưởng tượng của mình hạn hẹp, thật sự không thể tưởng tượng ra được.

Lạc Toàn Tinh suy nghĩ một chút: "Gây ra lũ lụt nhấn chìm tất cả mọi người?"

Ôn Dao: "Nhưng như vậy cũng không thể thiêu c.h.ế.t đám quái vật biển không sợ nước chứ..."

Cô tự suy nghĩ mà không nói gì nữa, dù là trong giấc mơ tiên tri hay trong hiện thực, cô đều chưa từng thấy bất kỳ người nào có dị năng hệ Thủy lợi hại.

Lạc Toàn Tinh bên cạnh ăn xong sô cô la, không biết từ đâu lấy ra một chiếc máy ảnh, chĩa vào cảnh vật bên ngoài bấm một cái.

Ôn Dao tò mò lại gần xem, không ngờ lại bị cảnh sắc trên mặt biển thu hút...

Lúc này tất cả đám quái vật biển tấn công đều đã bị thiêu rụi, đứng ở trên cao nhìn xuống, dưới ánh trăng sáng, từng mảng dung nham màu vàng trôi nổi trên mặt biển xanh đen, giống như ánh sáng lấp lánh, vừa đẹp vừa hùng vĩ...

Ôn Dao nhìn cảnh đẹp trước mắt, không khỏi nhớ tới lời Quý Minh Trần nói với cô trước khi rời khỏi phòng: "Em lên boong tàu trên cùng đi."

"Sao vậy, sẽ có quái vật biển chui lên từ cống thoát nước sao?"

"Không phải, xem một màn kịch hay."

"?"

Lúc đó còn nghi ngờ, bây giờ xem ra, nếu bỏ qua mùi khét lẹt này, sự va chạm mãnh liệt của màu sắc này, quả thực là một màn kịch hay cực kỳ đẹp mắt và mang tính nghệ thuật...

Nhìn từ xa, đẹp đến mức khiến người ta chấn động tâm can.

Ôn Dao ngẩn người nhìn, mãi đến khi ngọn lửa cuối cùng tắt ngúm, cô mới hoàn hồn quay đầu lại.

Lạc Toàn Tinh cầm máy ảnh đến gần cô: "Cô xem tôi đã chụp lại rồi này, có phải rất đẹp không?"

Ôn Dao: "... Cô lấy đâu ra cái máy ảnh này vậy?"

Lạc Toàn Tinh: "Lấy ở biệt thự cổ trước đó, haizz, thứ này ở thời buổi này chẳng khác gì đồ bỏ đi, cũng chẳng ai thèm..."

"Cô thích không? Nếu thích thì tặng cô đấy!"

Chiếc máy ảnh được nhét vào tay Ôn Dao, Lạc Toàn Tinh kéo tay cô xuống lầu.

Mà lúc này trên boong tàu, Quý Minh Trần nhíu mày, cố nén cơn đau âm ỉ ở tim, đi xuống từ bậc thang phía trước boong tàu.

Thiệu Đình Lương thấy vậy vội vàng tiến lên: "Thế nào rồi?"

Quý Minh Trần: "Đốt hết rồi."

Thiệu Đình Lương khựng lại một chút: "Tôi không nói quái vật biển..."

Anh ta cân nhắc nên dùng từ gì một lúc, mới do dự chỉ tay.

Quý Minh Trần hơi nhướng mày, đưa ngón tay lên lau nhẹ bên môi, đầu ngón tay trắng nõn lập tức xuất hiện một vệt m.á.u đỏ tươi: "Còn nữa không?"

Thiệu Đình Lương: "Hết rồi..."

Người đàn ông khẽ nâng mí mắt nhìn Thiệu Đình Lương, Thiệu Đình Lương hiểu ý, vội vàng giơ tay lên trời thề: "Tôi không thấy gì cả, tôi đảm bảo!"

Quý Minh Trần cũng không nói gì thêm, chỉ tự cởi cúc áo, rồi ra lệnh: "Chuyện trên tàu anh sắp xếp đi, tôi đi gặp bác sĩ Lâm một lát."

Theo động tác của đối phương, ánh mắt Thiệu Đình Lương không tự chủ được mà rơi vào bàn tay có khớp xương rõ ràng kia, chỉ thấy bàn tay đó cởi hai cúc áo, theo cổ áo sơ mi trắng rộng mở, lộ ra vài dấu dâu tây rõ ràng, còn có một hàng dấu răng cực kỳ hoàn chỉnh.

"..."

Hèn gì hôm nay Minh trưởng quan lại vui vẻ giúp mọi người giải quyết tai họa như vậy, vừa rồi ngay cả mấy tên thủy thủ lơ là nhiệm vụ cũng không trách phạt, hóa ra là đêm qua mỹ nhân trong ngực, quả nhiên tận hứng đến...

Nhìn dấu hôn và dấu răng này xem, thật là mãnh liệt.

Thiệu Đình Lương nhìn vài lần rồi dời mắt đi, thành thật trả lời: "Vâng."

Quý Minh Trần nhìn thấy tia hóng hớt trong mắt đối phương, nhưng cũng không để tâm, chỉ khẽ cong khóe môi: "Lửa lớn vừa rồi thiêu đốt khiến tôi hơi nóng, khiến anh chê cười rồi."

Thiệu Đình Lương cũng thuận thế đáp lại bằng nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự: "Không chê cười, haha, không chê cười."

Người nào có dị năng hệ Hỏa siêu cấp mà lại sợ lửa sợ nóng chứ, thật là nói đùa.
 
Back
Top Bottom