Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 145: Chương 145


Anh ta luôn nhớ, Ôn Dao trước đây không phải như vậy, Ôn Dao trước đây dù đối ngoại có quyết đoán đến đâu, có lý trí tỉnh táo đến đâu, cũng chỉ bộc lộ vẻ tiểu thư này với anh ta.

Cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lại không nhịn được cúi đầu trước anh, đôi mắt trong veo đó luôn nhìn anh ta chằm chằm, nếu anh ta đáp lại, cô sẽ vui vẻ, nếu anh ta không đáp lại, cô sẽ buồn bã một mình...

Nhưng bây giờ, ánh mắt cô nhìn anh ta, chỉ còn lại sự bình tĩnh như nhìn người xa lạ, thậm chí không có chút oán hận trách móc nào.

"..."

Quý Minh Trần thu hồi ánh mắt, nhìn người trước mặt: "Chỉ là gì?"

Ôn Dao còn chưa kịp trả lời câu hỏi này thì Thẩm Dật Xuyên đột nhiên phun ra một ngụm máu, quỳ một gối xuống đất.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó, Mộc Sanh Sanh cúi người đỡ anh ta: "Anh Dật Xuyên!"

Phương Lam Âm cũng vội vàng chạy tới: "Đội trưởng Thẩm?!"

Thẩm Dật Xuyên đỏ hoe mắt, giơ tay lau vết m.á.u trên khóe môi, khó khăn nói: "Trước đây tôi cứ nghĩ cảm xúc chỉ là sự quấy nhiễu, tình cảm đều là gánh nặng, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là trò cười."

Mộc Sanh Sanh không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng nhìn thấy không chỉ cánh tay anh ta đầy vết bỏng mà lúc này còn phun ra máu, cô ta không khỏi có chút bất bình, đứng dậy chất vấn Quý Minh Trần: "Không phải nói tạm thời nghị hòa sao? Vậy hai người đang làm gì thế này?!"

Ôn Dao nhìn Thẩm Dật Xuyên như vậy, cũng có chút nghi ngờ nhìn Quý Minh Trần.

Quý Minh Trần vừa rồi đi dạo trong rừng về thì tình cờ gặp hai người họ, nhớ tới những lời Thẩm Dật Xuyên ở Bắc Châu nói hôm đó, nhất thời tức giận nên mới có hành động vừa rồi, nhưng tình hình hiện tại dường như là...

Thẩm Dật Xuyên giả vờ phun máu, diễn khổ nhục kế?

"..."

Quý Minh Trần cũng không ngờ lại phát triển thành ra thế này, anh nheo mắt, giải thích: "Không phải tôi làm."

Ôn Dao cau mày chặt hơn: "Anh không cần giải thích đâu."

Có thể làm Thẩm Dật Xuyên bị thương thì càng tốt, nhưng vừa rồi Quý Minh Trần chỉ khống chế lửa thôi mà? Tại sao Thẩm Dật Xuyên lại phun ra máu?

Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự là mười tám món võ nghệ đều tinh thông, còn biết cả ám khí?

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao, đồng thời quay đầu cô lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi lại nghiêm túc giải thích một lần nữa: "Thật sự không phải anh làm."

"..."

Sao anh càng giải thích càng đen.

Ôn Dao đã sớm quen với sự xảo quyệt của Quý Minh Trần, cũng không nói gì thêm, cúi đầu mím môi, vì có chút ngại ngùng nên cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra rồi nhìn về phía Thẩm Dật Xuyên.

Quý Minh Trần lại nắm lấy tay cô, mỉm cười giải thích trước cô một bước: "Làm đội trưởng Thẩm chê cười rồi."

"Vừa rồi chỉ là không muốn để người khác làm phiền hứng thú của chúng tôi nên mới thả lửa, không ngờ lại làm đội trưởng Thẩm bị thương, thật xin lỗi."

"..."

Thiệu Đình Lương bên cạnh từ người đứng ngoài xem náo nhiệt biến thành người ăn dưa: "?"

Minh trưởng quan quả nhiên là Minh trưởng quan, lời nói lật ngược trắng đen là một bộ một bộ...

Anh nào phải là không muốn để người khác quấy rầy mới thả lửa, bây giờ đã là đêm khuya rồi, trời còn chưa sáng, ngọn lửa của anh rõ ràng là sợ người khác không biết hai người họ đang thân mật ở đây.

Ôn Dao cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm chặt của mình một lần nữa, ngẩng đầu nhìn Quý Minh Trần, cuối cùng suy đi tính lại vẫn thôi, dù sao anh trẻ con cũng không phải ngày một ngày hai.

Mộc Sanh Sanh bên kia dưới uy áp của kẻ thù, dù có ấm ức không cam lòng cũng đành phải nuốt lời đòi công đạo xuống.

Cô ta cúi đầu, lặng lẽ đặt tay lên cánh tay bị thương của Thẩm Dật Xuyên, kèm theo ánh sáng xanh lục nhàn nhạt trên lòng bàn tay sáng lên, những khối thịt đỏ hồng dần dần chuyển sang màu trắng, vết thương do bỏng cũng dần dần lành lại...

Ôn Dao nhìn thấy cảnh này, hơi sững sờ.

So với những câu chuyện mơ hồ trong giấc mơ, mọi thứ trước mắt lại là thật.

Xem ra dị năng giả hệ Trị Liệu này quả thật rất mạnh...

Quý Minh Trần cũng nhìn theo ánh mắt của Ôn Dao, nhìn ánh sáng xanh lục tắt ngấm và vết thương đã lành lặn hoàn toàn, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, anh khẽ cụp mi trầm tư.

...

Đợi đến khi mấy người trở lại lều thì trời đã sáng hẳn.

Phương Lam Âm luôn cảm thấy ba người này ở cùng nhau, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn sống chết, suy đi tính lại vẫn là nên sớm nghĩ cách ra khỏi khu rừng sương mù này thì hơn, vì vậy cô ấy chuyển chủ đề:

"Nếu dị năng của Minh trưởng quan là lửa, vậy có thể thử thiêu hủy khu rừng sương mù này không?"

"Tôi nhớ hòn đảo này không lớn lắm, khu rừng này nằm ở trung tâm hòn đảo, lại càng không chiếm diện tích bao nhiêu, có thể đốt cháy hết được không?"

Thẩm Dật Xuyên im lặng hồi lâu, lúc này tâm trạng đã bình tĩnh lại, và cũng đại khái đoán được tính toán của Quý Minh Trần.

Anh ta biết rõ lúc này không phải lúc so đo những thứ khác, trầm giọng nói: "Tôi đã quan sát rồi, những cây này có thể bị thiêu hủy."

Bức tường lửa trước đó đã thiêu rụi ba bốn cây rồi.

Anh ta nói xong, nhìn Quý Minh Trần.

Quý Minh Trần lại cong mày cười, cũng quay đầu nhìn anh ta: "Có thể thì đương nhiên là có thể, nhưng tại sao tôi phải nghe lời các người chứ?"

Ôn Dao: "..."

Giọng điệu thật đáng ghét.

Mùi thuốc s.ú.n.g trong không khí nhất thời lại nồng nặc, Thiệu Đình Lương thấy vậy vội vàng nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay.

Mặc dù hai người này bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự cuồn cuộn bên dưới, luôn cảm thấy chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể đánh nhau...

Phương Lam Âm thấy không trông cậy được vào ai, liền kéo tay áo Mộc Sanh Sanh: "Không phải cô có thể khống chế thực vật sao? Vậy cô có thể thử khống chế những cây này mở ra một con đường không?"

Mộc Sanh Sanh nghe vậy cau mày lắc đầu: "Đừng đùa nữa, với cấp độ dị năng hiện tại của tôi, làm sao có bản lĩnh đó..."

Những đám mây dày trên trời lại bị gió thổi tụ lại, hôm nay đúng lúc là trời âm u, trong rừng cây vốn đã không sáng lắm lại càng bị bao phủ bởi một lớp sương mù, mặc dù đã gần bảy tám giờ rồi, nhưng nhìn thì lại tối tăm không phân biệt được sáng tối.

Quý Minh Trần hái một chiếc lá từ bụi cây thấp bên cạnh, trên lá vừa khéo có một giọt nước mưa rơi xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn sắc trời, giọng điệu thong thả nói: "Gấp cái gì, vị trí chúng ta đang ở, nửa tiếng là có thể đi ra ngoài."

Ôn Dao nghe vậy nghi ngờ nhìn anh: "Anh biết đường?"

Cũng đúng, Quý Minh Trần luôn có khả năng định hướng tốt, lại giỏi nắm bắt chi tiết, lẽ ra sẽ không dễ dàng bị lạc đường, dãy núi Thương Bình ở Bắc Châu lúc trước, khắp nơi đều là tuyết trắng xóa không có bất kỳ vật đánh dấu nào, anh vẫn có thể tìm được đường ra.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 146: Chương 146


Thẩm Dật Xuyên lập tức nhìn người đàn ông mặc áo trắng bên cạnh cây: "Vậy bây giờ tại sao không xuất phát?"

Quý Minh Trần cúi đầu nhìn giọt nước mưa trên lá: "Sắp mưa rồi..."

Phương Lam Âm không hiểu: "Mưa thì sao? Ảnh hưởng đến sương mù trong rừng này à?"

Mọi người đều nhìn Quý Minh Trần, vốn tưởng anh có thể nói ra thông tin hữu ích gì đó, ai ngờ anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Dật Xuyên mỉm cười dịu dàng: "Tôi không muốn bị ướt mưa, hay là đợi mưa tạnh rồi hãy đi."

"..."

Thẩm Dật Xuyên nói với giọng không tốt: "Bây giờ đã là lúc nào rồi, chẳng lẽ anh không thể chịu ướt một chút sao?"

Những người còn sống trong thế giới này, ai mà không phải bò ra từ núi thây biển máu, đừng nói là ướt mưa, cho dù có mưa đá thì đã sao, anh là đàn ông con trai sao lại có thể làm ra vẻ như vậy?

Ôn Dao lại hoàn toàn quen với lối sống tinh tế và cầu kỳ của Quý Minh Trần, cũng quan tâm đến vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn, cô coi như không nghe thấy lời nói của Thẩm Dật Xuyên, chỉ gật đầu ngoan ngoãn nói: "Được, vậy đợi cơn mưa này tạnh rồi hãy đi."

Quý Minh Trần phủi giọt nước mưa trên lá cây, đưa chiếc lá hoàn chỉnh xinh đẹp này cho Ôn Dao: "Đi thôi, về lều."

Lúc đi ngang qua nhau, Thẩm Dật Xuyên và Quý Minh Trần bốn mắt nhìn nhau, chạm phải nụ cười xảo quyệt dưới lớp vỏ bọc dịu dàng của người đàn ông kia, anh ta nắm chặt tay, các khớp ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc.

Mộc Sanh Sanh thấy vậy, rất biết điều kéo tay áo anh ta, ra hiệu cho anh ta đừng kích động, đồng thời nhỏ giọng nói bên tai anh ta: "Em thấy sắc trời này, đúng là sắp mưa to rồi, nhiều nhất là kéo dài hai tiếng, chúng ta nghỉ ngơi một chút cũng tốt."

"..."

Sau khi vào lều, bên ngoài quả nhiên mưa như trút nước.

Ôn Dao cả đêm không ngủ, cộng thêm vết thương ngoài da lúc trước bị thương trên biển vẫn chưa lành hẳn, năng lượng tiêu hao cũng chưa được nghỉ ngơi hồi phục, lúc này ngồi trên chiếc giường gỗ nhỏ trong lều, cả người có chút buồn ngủ.

Quý Minh Trần nửa quỳ bên cạnh bàn thấp, đang dùng ngón tay châm lửa vào chân nến, ánh mắt liếc thấy vẻ mệt mỏi của người trên giường, anh khẽ nói: "Mệt thì nghỉ ngơi đi."

Ôn Dao trước đó không có cơ hội hỏi, lúc này nhìn thiết kế bên trong lều, tò mò hỏi: "Những thứ này đều là anh sắp xếp sao?"

Sinh tồn ngoài trời bình thường, dựng một cái lều đơn giản là được rồi, nhưng Quý Minh Trần luôn đặc biệt khác người, ngoài lều ra, còn có thêm một đống đồ nội thất...

Có giường gỗ nhỏ, có bàn ghế, trên mặt đất thậm chí còn trải một tấm thảm len màu nâu, lúc này anh lại thắp một ngọn nến, nhìn chung vừa ấm áp vừa đẹp mắt, có cảm giác như một ngôi nhà gỗ trong rừng cổ tích.

Quý Minh Trần nhỏ vài giọt sáp nến, dùng phương pháp rất nguyên thủy để cố định cây nến trên bàn gỗ: "Sao vậy?"

Ôn Dao lắc đầu: "Không có gì, chỉ là có chút tò mò, trong không gian của anh đều chứa những gì vậy?"

Sao giống như cái túi thần kỳ vậy, bột gia vị nướng cá anh có, ngay cả những thứ vô dụng như bàn ghế gỗ và nến trắng này, anh cũng có.

"Không cần tò mò." Quý Minh Trần thu tay về, lông mi rũ xuống: "Những gì anh có thể mang theo đều đã mang theo, cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của em."

Ôn Dao: "?"

Cô cần những thứ này sao? Sao cô không biết...

Quý Minh Trần không nói thêm nữa, đứng dậy với hai tay buông thõng.

Thấy người này sắp quay người rời đi, Ôn Dao đưa tay nắm lấy tay anh.

Nhiệt độ truyền qua đầu ngón tay của nhau, khi Quý Minh Trần quay đầu lại, Ôn Dao hỏi: "Hôm nay anh tức giận đúng không?"

Quý Minh Trần: "Hửm?"

Ôn Dao suy nghĩ một chút, vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Chính là lúc em nói chuyện với Thẩm Dật Xuyên, lúc anh đến, anh có tức giận không?"

Quý Minh Trần hơi sững sờ, nhướng mày hỏi: "Nếu... anh nói có thì sao?"

"..."

Người này thật sự không hề che giấu.

Ôn Dao nhìn anh một cách nghiêm túc, như đang xác nhận lời nói của anh là đúng hay sai: "Vậy em sẽ giải thích rõ ràng với anh..."

"Anh không cần lo lắng sự xuất hiện của Thẩm Dật Xuyên sẽ khiến em nhớ lại quá khứ, càng không cần lo lắng em sẽ thân thiết với anh ta."

"Không liên quan đến bất kỳ lập trường nào, đối với em bây giờ, anh mới là người quan trọng nhất."

Bên ngoài mưa rơi ào ào, dưới ánh nến mờ ảo, không khí ẩm ướt xen lẫn mùi hương thoang thoảng của cỏ cây, sau khi giọng nói dịu dàng đó vang lên, bên trong lều có một khoảnh khắc yên tĩnh.

Dường như không ngờ Ôn Dao lại nói ra những lời này, Quý Minh Trần hơi nheo mắt, một lúc sau mới khẽ cười thành tiếng.

Ôn Dao: "... Anh cười cái gì?"

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Quý Minh Trần phản chiếu vẻ mặt nghi ngờ của Ôn Dao, giọng nói trầm ấm dịu dàng: "Không có gì."

Anh đang cười, thứ anh nhặt được quả nhiên là bảo bối vô giá.

Ánh mắt của người đàn ông kia mơ hồ, như thể có thể kéo ra thành sợi tơ, khiến da đầu Ôn Dao tê dại. Cô chợt hối hận vì đã nói ra những lời vừa rồi.

Cô định rút tay về, nhưng không ngờ mu bàn tay lại bị nắm lấy. Người đàn ông trước mặt cúi xuống, hương thơm quen thuộc phả vào mặt cô, làn da trắng như ngọc ở cổ áo anh cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt cô.

Ngay sau đó, tay cô bị nâng lên, làn da trắng nõn ở cổ tay được hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, rồi một nụ hôn vô cùng dịu dàng rơi xuống, ngay trên cổ tay.

Không biết có phải do bầu không khí trong lều với ánh nến quá mờ ám, hay là do da ở cổ tay quá nhạy cảm, Ôn Dao không khỏi rùng mình. Mãi đến khi Quý Minh Trần buông tay rời đi, cô vẫn chưa hoàn hồn...

Người đàn ông này thật sự mang trong mình thuộc tính của một con hồ ly tinh, rõ ràng chỉ là hôn lên cổ tay, nhưng lại giống như đã làm điều gì đó rất d*m đ*ng.

"..."

...

Có lẽ là lo lắng Quý Minh Trần và Thẩm Dật Xuyên sẽ thật sự đánh nhau, Thiệu Đình Lương rất biết điều mà dựng thêm một cái lều khác.

Bên ngoài mưa như trút nước, Quý Minh Trần tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, tay xoa xoa thái dương, không biết đang suy nghĩ gì.

Mãi đến nửa tiếng sau, khi mưa dần nhỏ, anh mới cầm một chiếc ô trong suốt ra khỏi lều, bước vào một cái lều khác.

Thẩm Dật Xuyên và hai người kia không hoàn toàn tin tưởng Quý Minh Trần. Trong lúc Quý Minh Trần và Ôn Dao đang trú mưa nghỉ ngơi, Thẩm Dật Xuyên đã bảo Mộc Sanh Sanh và Phương Lam Âm đợi trong lều, còn anh ta, nghĩ rằng chỉ mất nửa tiếng đi đường, liền mạo hiểm đi tìm đường ra.

Vì vậy, khi Quý Minh Trần vén rèm bước vào, trong lều chỉ có Mộc Sanh Sanh và Phương Lam Âm.

Đối mặt với Quý Minh Trần một mình, Phương Lam Âm nhanh chóng cảnh giác đứng dậy.

Quý Minh Trần liếc nhìn bàn tay cô đặt trên báng súng, khóe môi khẽ cong lên: "Căng thẳng như vậy làm gì? Nếu tôi muốn g.i.ế.c các cô, cô nghĩ các cô có thời gian phản ứng sao?"

"..."
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 147: Chương 147


Cũng đúng, cấp bậc dị năng của anh không ai có thể biết được, ngay cả đội trưởng Thẩm khi đối đầu trực tiếp với anh cũng không có cơ hội chiến thắng, huống chi là hai người bọn họ.

Phương Lam Âm không nói gì, Mộc Sanh Sanh bên cạnh cũng đứng dậy theo, cô ta không quá cảnh giác và thù địch, chỉ hỏi: "Vậy Minh trưởng quan đến tìm chúng tôi có việc gì?"

Quý Minh Trần thuận thế nhìn về phía cô ta, giọng nói trong trẻo như ngọc: "Cũng không có gì, chỉ là cần Mộc tiểu thư giúp một việc."

Mộc Sanh Sanh có một khoảnh khắc bị dung mạo của người đàn ông trước mặt làm choáng ngợp, trong lòng không khỏi âm thầm hiểu ra, tại sao một người lạnh lùng như phó đội trưởng Ôn lại có thể yêu anh...

"Việc... việc gì?"

"Dị năng hệ Mộc cấp 5, hệ trị liệu, tuy không thể chữa lành vết thương bên trong nghiêm trọng và virus zombie, nhưng lại có hiệu quả kỳ diệu trong việc chữa lành vết thương ngoài nhanh chóng."

Giọng nói của Quý Minh Trần trong trẻo, nụ cười lịch sự và dịu dàng: "Vì vậy, trước khi xuất phát, tôi hy vọng Mộc tiểu thư có thể nể tình phó đội trưởng Ôn của các cô trước đây đã chăm sóc cô nhiều, hãy chữa lành vết thương ngoài cho cô ấy."

"..."

Không ngờ lại là vì lý do này, Phương Lam Âm có chút ngạc nhiên nhìn Quý Minh Trần.

Nghe vậy, Mộc Sanh Sanh nhìn dáng vẻ thân thiện và dịu dàng của đối phương, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, nhưng lại không nói rõ được cảm giác này đến từ đâu.

Cô ta nhíu mày, từ chối yêu cầu này: "Chúng tôi chỉ tạm thời đình chiến thôi, chứ không nói là sẽ liên minh với các anh."

Quý Minh Trần khẽ nhướng mày.

Mộc Sanh Sanh tiếp tục nói: "Phó đội trưởng Ôn đã gia nhập Đông Châu, vậy chính là kẻ phản bội khu 13 Bắc Châu của chúng tôi, tôi không có lý do gì để chữa thương cho cô ấy."

"..."

"Là kẻ phản bội à..." Quý Minh Trần vẫn giữ nụ cười không thay đổi nhiều: "Ồ, tôi nhớ ra rồi, cô ấy đã đỡ vết cào cho cô, cả đám các cô bỏ rơi cô ấy, rồi... cô ấy trở thành kẻ phản bội."

Như nghe được chuyện cười gì đó thú vị, anh khẽ cười, rồi nâng mí mắt lên: "Vậy ý của Mộc tiểu thư là... không muốn giúp?"

Sợ Minh trưởng quan có gì dặn dò, Thiệu Đình Lương lúc này cũng đi theo vào, vừa vén rèm bước vào, đã bắt gặp cảnh tượng này.

Những người khác không hiểu rõ Quý Minh Trần có lẽ sẽ bị nụ cười lúc này của anh mê hoặc, nhưng anh ta lại biết rất rõ, biểu cảm của Minh trưởng quan lúc này, nào có chút nào là dịu dàng thân thiện dễ nói chuyện!

Anh tra khảo phạm nhân, g.i.ế.c người, hầu như đều cười như vậy...

Thiệu Đình Lương xuất phát từ lòng tốt, nháy mắt với Phương Lam Âm.

Phương Lam Âm đang hiểu ý nghĩa ánh mắt của đối phương, còn chưa kịp phản ứng, Mộc Sanh Sanh đã kiên định nói: "Dị năng của tôi, chỉ phục vụ người của Bắc Châu chúng tôi."

Quý Minh Trần không nói gì, chỉ cúi mí mắt, thong thả bước về phía trước vài bước. Phương Lam Âm có ý đề phòng muốn kéo Mộc Sanh Sanh ra, nào ngờ Mộc Sanh Sanh bị một lực vô hình đẩy về phía trước.

Ngay sau đó, cổ áo sau lưng cô ta bị người đàn ông túm lấy, cơ thể bị nhanh chóng xoay ngược lại, rồi khoeo chân bị đá mạnh một cái.

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, khi mọi người kịp phản ứng, Mộc Sanh Sanh đã hét lên một tiếng, đau đớn quỳ xuống.

Con ngươi Phương Lam Âm mở to, vội vàng lấy s.ú.n.g ra khỏi thắt lưng: "Minh trưởng quan, anh đang làm gì vậy?!"

Mộc Sanh Sanh căn bản không kịp phản ứng, lại chưa từng chịu uất ức như vậy, nước mắt lập tức tuôn rơi. Cô ta cố gắng đứng dậy, nhưng kẻ gây chuyện rõ ràng không muốn buông tha cô ta, giày da trực tiếp giẫm lên cổ chân cô ta.

Nào có chút nào là thương hoa tiếc ngọc, nào có chút nào là nhân từ với kẻ yếu, ở Quý Minh Trần dường như không hề tồn tại. Anh vẫn giữ nụ cười mê hoặc lòng người đó, chỉ là lúc này đáy mắt lạnh lùng và vô cảm, khiến cả người anh toát lên vẻ điên cuồng nguy hiểm...

Ngoài lều, tiếng mưa tí tách, giọng nói trong trẻo và dịu dàng đến mức quỷ dị của người đàn ông lại vang lên: "Mộc tiểu thư, tôi hỏi lại lần nữa..."

"Cô có đồng ý chữa trị cho cô ấy không?"

Trong tay anh không biết từ lúc nào đã có thêm một lưỡi d.a.o sắc bén, vừa nói vừa khẽ cúi người, lực giẫm lên chân càng lúc càng mạnh, đồng thời lưỡi d.a.o mỏng cũng c*m v** vai cô gái.

Một giọt m.á.u chảy xuống theo bộ quần áo màu đen, rơi xuống đất ẩm ướt...

Phương Lam Âm sợ hãi, theo bản năng định chạy ra khỏi lều gọi người, nào ngờ bị Thiệu Đình Lương dùng s.ú.n.g chĩa vào đầu.

Còn Mộc Sanh Sanh thì trán ướt đẫm mồ hôi, nước mắt giàn giụa, lưỡi d.a.o mỏng c*m v** da thịt chạm đến xương, đau đến mức cô ta hoàn toàn mất hết sức lực để giãy giụa và nói chuyện...

Trong cơn sợ hãi, cô ta bất đắc dĩ gật đầu.

"Có rất nhiều cách để g.i.ế.c một người, nếu cô dám giở trò gì..." Quý Minh Trần khẽ cười, chậm rãi rút lưỡi d.a.o ra, cúi người xuống, lời nói bên tai cô ta như tiếng thì thầm của ác quỷ: "Tôi cũng không ngại để Mộc tiểu thư thử xem."

Ngoài lều vang lên tiếng động sột soạt, rèm cửa bị vén lên, khi Thẩm Dật Xuyên bước vào, Quý Minh Trần vừa buông Mộc Sanh Sanh ra.

Anh ta nhìn lưỡi d.a.o trong tay người đàn ông kia, nhìn Mộc Sanh Sanh đã quỳ trên mặt đất còn chưa được Phương Lam Âm đỡ dậy, ánh mắt nheo lại, giọng điệu không tốt: "Anh đang làm gì vậy?!"

Quý Minh Trần vỗ vỗ tay, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, như thể người vừa làm chuyện ác không phải là anh: "Không có gì, chỉ là nhờ Mộc tiểu thư giúp một việc nhỏ thôi."

"Anh Dật Xuyên..." Mộc Sanh Sanh nắm chặt cánh tay Phương Lam Âm, vẻ mặt đáng thương nhìn Thẩm Dật Xuyên, đôi mắt ngấn lệ tràn đầy cầu cứu.

"Đương nhiên, giúp hay không, hoàn toàn tùy ý Mộc tiểu thư." Quý Minh Trần cúi đầu nói, đầu ngón tay trắng nõn lướt qua lưỡi d.a.o dính máu: "Tôi là người không bao giờ ép buộc người khác..."

Thiệu Đình Lương đứng bên cạnh nhìn trái nhìn phải: "..." Thật là nói dối không chớp mắt.

Thẩm Dật Xuyên bước tới xem xét vết thương của Mộc Sanh Sanh, nghiến răng nghiến lợi: "Quý Minh Trần, anh đừng có quá đáng! Ức h.i.ế.p phụ nữ thì anh là cái thá gì!"

Nếu không phải vì người này biết đường ra khỏi khu rừng sương mù này, anh ta thật sự không ngại động thủ với anh ở đây.

Nhưng Quý Minh Trần chỉ mỉm cười: "Khen quá lời rồi."

"..."

Trước khi rời đi, anh liếc nhìn Mộc Sanh Sanh, thấy cô mắt đỏ hoe, khóc không ngừng, anh thờ ơ dời mắt: "Thật sự không hiểu nổi."

Thiệu Đình Lương đi theo sau cũng quay đầu nhìn lại: "Cái gì..."

Quý Minh Trần nhìn khu rừng sau cơn mưa ngoài lều, nụ cười trên mặt nhạt đi, đáy mắt toàn là sự chế giễu và lạnh lùng.

Cứ tưởng là thứ gì tốt đẹp, hóa ra chỉ là một thứ phế vật không chịu nổi chút đau đớn nào, động một tí là khóc, Thẩm Dật Xuyên ngu ngốc đó lúc trước vậy mà lại chọn cứu cô ta giữa cô ta và Ôn Dao...

Quả nhiên là mù mắt.

...
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 148: Chương 148


Sau khi Quý Minh Trần rời đi, Phương Lam Âm và Thẩm Dật Xuyên kiểm tra vết thương của Mộc Sanh Sanh.

Phương Lam Âm vẫn chưa hoàn hồn sau tình huống nguy hiểm vừa rồi: "Là tôi sơ suất, Quý Minh Trần quả nhiên không đơn giản như vẻ bề ngoài..."

Mộc Sanh Sanh nhíu mày, cố nén đau, cả người vẫn còn sợ hãi.

Cô ta đã từng nghĩ Minh trưởng quan là người hòa nhã tỉ mỉ, dịu dàng thân thiện, bây giờ xem ra, anh nào có chút nào là thân thiện, anh quả thực là ác quỷ trong số các ác quỷ...

Thẩm Dật Xuyên thấy cổ chân Mộc Sanh Sanh không chỉ bầm tím, mà vết thương ở vai cũng sâu đến tận xương, liền không nhịn được mà cầm s.ú.n.g đứng dậy: "Anh ta cố ý!"

Phương Lam Âm đang lấy thuốc trị thương ra khỏi ba lô, thấy vậy ngẩng đầu nhìn Thẩm Dật Xuyên: "Đội trưởng Thẩm định đi đâu?"

Thẩm Dật Xuyên quay đầu lại: "Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?"

Phương Lam Âm: "Dù sao hôm nay cũng có thể ra ngoài, hay là đợi mưa tạnh rồi tính tiếp?"

Suy nghĩ một lúc, cô ấy lại nói: "Quý Minh Trần không phải là người lương thiện, phó đội trưởng Ôn bản tính thuần lương, tôi không tin cô ấy sẽ đi theo một người như vậy, nhất định là cô ấy bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa gạt và mê hoặc..."

Thẩm Dật Xuyên nheo mắt: "... Ý cô là?"

Phương Lam Âm chỉ vào vết thương trên người Mộc Sanh Sanh: "Đã có vết thương, có bằng chứng, vậy thì chi bằng đợi ra ngoài rồi vạch trần hành vi xấu xa của anh ta..."

...

Khi Ôn Dao tỉnh dậy, mưa bên ngoài lều đã tạnh hẳn, ngọn nến trong lều cũng đã cháy được một nửa.

Còn Quý Minh Trần không biết từ lúc nào đã quay lại, lúc này đang ngồi trên ghế bên cạnh bàn gỗ nhỏ, khuỷu tay chống lên bàn, tay chống cằm, tư thế vẫn như thường lệ, lười biếng và ung dung.

Hình như cũng vừa chợp mắt một lúc, cô dậy anh cũng theo đó mà mở mắt: "Nghỉ ngơi xong rồi à?"

Ôn Dao gật đầu: "Bây giờ là mấy giờ rồi..."

Quý Minh Trần tùy ý cầm chiếc đồng hồ trên bàn lên xem: "Gần 4 giờ chiều rồi."

"..."

Cô đã ngủ lâu như vậy sao?!

Biết mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường, thầm nghĩ cũng may bây giờ đang đi theo Quý Minh Trần, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ bị mắng: "Sao anh không gọi em dậy?"

"Hửm?" Quý Minh Trần nhướng mày, quay đầu nắm lấy tay Ôn Dao: "Em muốn ngủ thì cứ ngủ."

"Nhỡ em ngủ quên..."

"Vậy thì ngủ quên." Quý Minh Trần đổi tư thế nắm tay Ôn Dao từ lòng bàn tay áp vào nhau thành đan mười ngón tay vào nhau.

Không khí sau cơn mưa ẩm ướt và lạnh lẽo, cảm giác khi lòng bàn tay chạm vào nhau, mười ngón tay đan xen lại càng rõ ràng hơn, bầu không khí ấm áp và gợi cảm.

Ôn Dao cúi đầu nhìn tay áo sơ mi trắng của người đàn ông, đột nhiên không nói gì nữa.

Cũng đúng, bên cạnh một người dễ tính và tùy hứng như Quý Minh Trần, cô làm gì cũng được phép.

Trước khi ra khỏi lều, Ôn Dao kéo tay áo Quý Minh Trần: "Lần này anh ra ngoài đã mang theo mọi thứ, vậy anh có mang theo thanh đao Ngân Nguyệt của em không?"

Cô chỉ hỏi bâng quơ, nào ngờ Quý Minh Trần lại nhướng mày, ngược lại hỏi cô: "Lấy cái này làm gì?"

Ôn Dao: "..."

Nghe vậy thì chắc là có mang theo rồi, không ngờ anh ngay cả cái này cũng mang theo, vậy còn gì là không mang theo nữa?

Chẳng lẽ... anh đã chuyển hết đồ trong biệt thự cổ ra đây?

Ôn Dao cũng không hỏi nhiều, chỉ vén rèm lều lên, nhẹ giọng giải thích: "Nói cho cùng thì thanh đao đó cũng không phải đồ của em, em muốn trả lại cho anh ta khi chia tay."

...

Khi hai người chậm rãi bước ra, Thẩm Dật Xuyên và những người khác đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Mộc Sanh Sanh sợ sệt liếc nhìn Quý Minh Trần, khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng và vô cảm của người đàn ông, vẻ mặt cô không giấu nổi sự kinh hãi, do dự rồi chủ động tiến lên nói với Ôn Dao: "Phó... phó đội trưởng Ôn..."

Ôn Dao vốn nhạy bén, nhận ra ánh mắt sợ hãi và cảnh giác của Mộc Sanh Sanh, cũng hơi nghi ngờ quay đầu lại.

Nhưng khi cô nhìn sang, Quý Minh Trần đã thu lại mọi biểu cảm, đang cúi đầu nghịch một chiếc lá có hình dạng kỳ lạ, thậm chí còn nhận ra ánh mắt của Ôn Dao, anh còn ngây thơ vô tội hỏi cô một cách dịu dàng: "Sao vậy?"

"..."

Là ảo giác sao? Quý Minh Trần có gì đáng sợ chứ?

Trước đây Ôn Dao không có nhiều giao thiệp với Mộc Sanh Sanh, ấn tượng ít ỏi của cô là, cô ta tính tình hoạt bát cởi mở, có vẻ được yêu thích hơn so với cô - người không giỏi ăn nói.

Nhưng cô đối với người này, không đến mức thích, cũng không đến mức ghét.

Vì vậy, lúc này thấy đối phương chủ động lại gần, ấp a ấp úng, cô liền hỏi thẳng: "Có chuyện gì vậy?"

Mộc Sanh Sanh lại liếc nhìn Quý Minh Trần, lúc này Quý Minh Trần không có biểu cảm gì, chỉ chậm rãi xé chiếc lá trong tay thành hai nửa.

"..."

"Cũng không có gì, chỉ là nghe Minh trưởng quan vừa nói, cô bị thương nhẹ, tôi nghĩ chúng ta đã cùng đường rồi, tôi có thể tiện tay chữa trị cho cô..."

Mộc Sanh Sanh vô cùng căng thẳng nói, cuối cùng còn tự tìm cho mình một lý do: "Dù sao... lúc đó đội trưởng Thẩm cũng là vì cứu tôi, cô mới bị thương."

"Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi chỉ bị thương ngoài da..." Ôn Dao định nói mình không sao, không cần, nhưng chưa kịp nói xong, người đàn ông đứng bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô.

Ôn Dao hơi giãy giụa: "Em..."

Quý Minh Trần đưa tay cô cho Mộc Sanh Sanh: "Ngoan nào, bảo bối."

"..."

Trong bầu không khí gần như kỳ quái này, Ôn Dao đã trải nghiệm cảm giác được dị năng hệ Mộc chữa trị.

Cũng khá thần kỳ, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, sau đó tất cả các vết thương lớn nhỏ trên người đều nhanh chóng lành lại với tốc độ cực nhanh, cho đến khi vảy bong ra, vết thương không để lại chút dấu vết nào.

Về chuyện này, Ôn Dao: "... Cảm ơn."

Vì Quý Minh Trần đã gây rối và lãng phí thời gian vài lần, nên khi mấy người bọn họ ra khỏi khu rừng sương mù này, trời đã gần tối.

Bầu trời bên ngoài lúc này một nửa bị mây mù che phủ, một nửa cuồn cuộn mây đỏ rực của hoàng hôn, còn nước biển lớp lớp sóng vỗ, từng đợt từng đợt vỗ vào bãi cát ven đảo...

Chỉ là, hai chiếc tàu ban đầu đậu ở đó, đều đã biến mất, cả chiếc tàu của Lạc Toàn Tinh, lẫn chiếc tàu nhỏ của Bắc Châu.

Thấy vậy, sắc mặt Phương Lam Âm khó coi: "Không phải đã nói là ít nhất sẽ đợi chúng ta 7 ngày sao? Sao giờ bọn họ lại đi rồi?"

Thiệu Đình Lương nhìn bãi biển trống trơn bên kia, chỉ tỏ vẻ nghi ngờ: "Nhưng tàu của chúng ta, lẽ nào lại không đợi chúng ta?"

Nếu nói ba người Thẩm Dật Xuyên chỉ là lính quèn, đội lớn không đợi bọn họ cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng Minh trưởng quan là người đứng đầu một khu, không có chỉ thị mệnh lệnh của anh, ngay cả đội trưởng Lạc cũng không có quyền tự ý lái tàu đi.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 149: Chương 149


Gió biển mặn mòi thổi tung những sợi tóc mềm mại của Ôn Dao, cô cũng nhìn Quý Minh Trần hỏi: "Vậy tàu của chúng ta đâu?"

Khác với vẻ mặt ngưng trọng hoặc nghi hoặc trên khuôn mặt của những người khác, Quý Minh Trần vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, không hề hoảng hốt: "... Không rõ lắm."

Ôn Dao: "..."

Thôi, cô đã quen rồi.

Nói người này đáng tin cậy thì anh lúc nào cũng trả lời ba phải, nói anh không đáng tin cậy thì anh lúc nào cũng toát ra vẻ thong dong, ổn định, ở đâu cũng như đang đi nghỉ dưỡng, bất kể nguy hiểm nào cũng không hề sợ hãi.

Mấy người đi dạo ra bờ biển, Quý Minh Trần liếc nhìn mặt trời lặn đang dần khuất bóng, nhặt một viên đá dưới đất lên rồi lười biếng phân tích: "Hình như phương hướng không đúng lắm..."

Phương Lam Âm: "Phương hướng nào không đúng?"

Thẩm Dật Xuyên cũng nghiêm túc nhìn về phía đó.

Quý Minh Trần chậm rãi đưa tay ra, lòng bàn tay từ từ lật xuống, ném viên đá trong tay xuống bãi cát nông trước mặt, viên đá rơi xuống nước, tạo ra một tiếng động nhỏ giòn tan: "Không nhìn ra sao? Đây là mặt bên kia của đảo, chúng ta đi nhầm hướng rồi."

Mọi người: "..."

Nghe vậy, Phương Lam Âm vội vàng quay đầu nhìn lại rừng rậm sương mù phía sau.

Cấu trúc của hòn đảo nhỏ này rất đặc biệt, những ngọn đồi và rừng cây gần như chia cắt toàn bộ hòn đảo thành hai nửa, nếu muốn đi sang bên kia, nếu không đi vòng qua biển thì phải quay trở lại theo đường cũ.

Nhưng trong rừng cây rậm rạp lại đầy sương mù, cho dù may mắn không bị lạc đường quay trở lại, đi tới đi lui như vậy cũng phải mất vài ngày.

Đến lúc đó bọn họ đến nơi, thuyền của Bắc Châu làm sao còn đợi bọn họ ở chỗ cũ?

Thiệu Đình Lương hỏi Quý Minh Trần: "Vậy có cần quay lại không?"

Quý Minh Trần: "Không cần."

Ánh hoàng hôn màu vàng sẫm bao phủ lên gương mặt nghiêng của anh, anh đưa tay ra sau, nắm lấy cổ tay Ôn Dao: "Cảnh đẹp như vậy, chúng ta dựng lều nghỉ ngơi ngắm cảnh ở đây là được rồi..."

"Đội trưởng Lạc hiểu biết về vùng biển và thông minh như vậy, chắc chắn sẽ chỉ huy thuyền đến tìm chúng ta."

"Vâng, Minh trưởng quan." Thiệu Đình Lương nói xong, nhanh chóng cởi balo trên lưng xuống, dọc đường đi đều là anh ta dựng lều, anh ta đã rất thành thạo rồi.

Thẩm Dật Xuyên thấy Quý Minh Trần hoàn toàn không hề nao núng, không khỏi nắm chặt tay, rút s.ú.n.g ra: "Quý Minh Trần, anh cố ý đùa giỡn chúng tôi đúng không?!"

Thấy vậy, Ôn Dao cũng không chút do dự giơ s.ú.n.g trong tay lên: "Dừng tay!"

Họng s.ú.n.g của Thẩm Dật Xuyên chĩa vào thái dương bên trái của Quý Minh Trần, phía sau anh ta, Ôn Dao cũng nhanh chóng chĩa s.ú.n.g vào gáy anh ta.

Cô có thân thủ tốt, bình tĩnh, luôn hành động rất nhanh, bây giờ cũng vậy, vẫn luôn theo sát anh ya, phản ứng nhanh nhất...

Chỉ là lần này, cô không còn bảo vệ anh ta nữa, mà là vì một người đàn ông khác.

Trán Thẩm Dật Xuyên giật giật, nghiến răng nghiến lợi: "Ôn Dao, em có ý gì?"

Ôn Dao bình tĩnh nhìn, không nói gì.

Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh thấy vậy, muốn cầm s.ú.n.g tiến lên, nhưng bị Thiệu Đình Lương ngăn lại: "Muốn c.h.ế.t hả? Minh trưởng quan mà ra tay thật thì một trăm người các cô cũng không phải đối thủ của anh ấy đâu."

"..."

Ánh chiều tà rực rỡ chiếu vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Quý Minh Trần, anh khẽ cụp mi xuống, mỉm cười dịu dàng: "Thẩm Dật Xuyên, tôi nên nói anh thế nào đây..."

"Các người đều là đồ vô dụng, bị mắc kẹt trong rừng rậm sương mù không ra được, bây giờ tôi khó khăn lắm mới đưa các người ra ngoài, anh thì hay rồi, đổ lỗi cho tôi?"

"Sao nào, là tôi cầu xin các người đi theo tôi sao?"

Giọng nói kéo dài cố ý, ngữ điệu mỉa mai và giễu cợt, cho dù Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh cảm thấy bị lừa, cũng khó có thể phản bác được.

Còn Thẩm Dật Xuyên thì dồn hết sự chú ý vào Ôn Dao, trong khóe mắt anh ta, cô vẫn là dáng vẻ quen thuộc đó.

Giống như vô số lần trước đây, ánh mắt anh ta nhìn về đâu, lưỡi d.a.o của cô sẽ chĩa về đó.

Trước đây cô luôn đứng sau lưng anh ta, coi anh ta là tín ngưỡng, nghe theo mệnh lệnh của anh ta, cô thậm chí có thể không màng đến bản thân mình vì anh ta.

Nhưng bây giờ, cô đang cầm một khẩu s.ú.n.g bạc xa lạ trong tay, họng s.ú.n.g đen ngòm phản chiếu ánh hoàng hôn đang chĩa vào gáy anh ta.

Còn là vì, một người đàn ông khác.

"..."

Cơn đau đớn lớn lao đó lại ập đến, lan ra khắp tứ chi, khiến tim anh ta đau như thể phát s.ú.n.g đó đã được b.ắ.n ra rồi.

Anh ta không còn tâm trí để ý đến Quý Minh Trần đang nói móc bên kia nữa, chỉ nhắm mắt lại lần nữa, trầm giọng nói: "Ôn Dao, em bỏ s.ú.n.g xuống."

"Chỉ vì tên ác ma b**n th** g.i.ế.c người không chớp mắt này mà em muốn g.i.ế.c anh sao?!"

Nói xong, anh ta dứt khoát xoay người lại, đối mặt trực tiếp với họng súng.

Quý Minh Trần cũng nhìn theo ánh mắt của Thẩm Dật Xuyên, chạm phải ánh mắt hơi nhíu mày của Ôn Dao, anh hơi sững sờ, cuối cùng cụp mắt xuống có chút chán nản...

Cho dù đến bây giờ, cô vẫn không thể xuống tay với Thẩm Dật Xuyên sao?

Không phải anh không thể g.i.ế.c Thẩm Dật Xuyên, nếu chỉ có một mình anh, thậm chí anh có thể khiến tất cả bọn họ trong nháy mắt tan thành mây khói.

Nhưng chỉ cần Ôn Dao do dự, có một chút không muốn hoặc nể tình cũ, thì người trực tiếp ra tay không thể là anh...

Thẩm Dật Xuyên nhìn Ôn Dao, chỉ tay vào Quý Minh Trần: "Em biết anh ta là loại người gì không? Em thực sự hiểu rõ anh ta, nhìn thấu anh ta rồi sao?!"

Ôn Dao biết đối phương không sợ s.ú.n.g đạn, vẫn bình tĩnh không động đậy.

Thẩm Dật Xuyên lại nói với những người bên kia: "Phương Lam Âm, cô cho cô ấy xem!"

Phương Lam Âm hiểu ý, vội vàng đẩy Thiệu Đình Lương ra, kéo Mộc Sanh Sanh tiến lên một bước, kéo cổ áo cô ta xuống, để lộ vết thương đã được băng bó trên vai, một lúc sau cô ấy lại cúi người xắn ống quần của Mộc Sanh Sanh lên, để lộ vết thương tím bầm rõ rệt trên mắt cá chân: "Phó đội trưởng Ôn, cô xem..."

"Lúc đó đội trưởng Thẩm tuy rằng đã tạm thời bỏ rơi cô, nhưng Quý Minh Trần cũng không phải người lương thiện gì."

Thẩm Dật Xuyên cau mày, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự đau lòng và khó tin: "Ngoài cái mã này ra, anh ta còn gì đáng để em cam tâm tình nguyện như vậy chứ?!"

Thiệu Đình Lương thấy vậy, cũng có chút lo lắng liếc nhìn Ôn Dao.

Ôn tiểu thư ngày thường ít nói, không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nói thật anh ta cũng không nhìn thấu, nhưng có thể chắc chắn rằng, cô lương thiện và dễ mềm lòng.

Nếu cô biết hành vi tàn nhẫn, không từ thủ đoạn của Minh trưởng quan, thì việc đứng về phía nào hình như rất khó nói...

Thiệu Đình Lương lại nhìn sang Minh trưởng quan bên cạnh, khác với cảm xúc dâng trào của những người khác, anh vẫn không có nhiều cảm xúc, hàng mi dài cụp xuống, ngón tay thon dài khẽ nhấc lên, dường như đang lơ đãng nghịch ngọn lửa trên lòng bàn tay.

Ngọn lửa dưới sự điều khiển của ý niệm anh, lúc to lúc nhỏ, lúc sáng lúc tắt...

"..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back