Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 140: Chương 140


Khi Ôn Dao xuất hiện, trong giây lát bọn họ không kịp phản ứng, ba nòng s.ú.n.g đen ngòm lập tức chĩa vào trán cô.

Thẩm Dật Xuyên cũng hơi nheo mắt nhìn cô.

Chỉ là so với sự cảnh giác của anh ta, cô gái mặc đồ đen đối diện lại đặc biệt bình tĩnh ung dung, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài mềm mại của cô, bóng lá lờ mờ lướt qua khuôn mặt trắng nõn dịu dàng yên tĩnh đó...

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt này, đồng tử Thẩm Dật Xuyên co rút, cả người đều cứng đờ.

Thậm chí có một khoảnh khắc anh ta cho rằng, sương mù dày đặc trong rừng có tác dụng gây ảo giác, cho nên mới khiến anh ta nhìn thấy bóng dáng của Ôn Dao.

Cô ấy không phải đã lưu lạc đến Đông Châu rồi sao? Sao có thể ở đây được?

Không, nơi này là hòn đảo trên biển, cô ấy không thể ở đây được...

Thẩm Dật Xuyên không nói gì, ngược lại Phương Lam Âm bên cạnh là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng cất s.ú.n.g kinh ngạc nói: "Phó đội trưởng Ôn! Sao cô lại ở đây?!"

Mộc Sanh Sanh cũng theo đó hạ s.ú.n.g xuống, khác với sự kinh ngạc vui mừng của Phương Lam Âm, cô ta có vẻ mặt ngơ ngác, như thể chưa kịp phản ứng: "Phó… phó đội trưởng Ôn?"

Ôn Dao không nhìn người khác, chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Dật Xuyên.

Vừa rồi trước khi ra ngoài cô còn hơi lo lắng, không biết khi đối mặt với Thẩm Dật Xuyên sẽ là tâm trạng gì, thậm chí còn lo lắng, mình có nhớ lại những chuyện buồn đã qua hay không.

Nhưng cho đến lúc này, bây giờ.

Cô phát hiện tâm trạng của mình rất bình tĩnh, như một đầm sâu yên tĩnh, không hề gợn sóng.

Gặp lại Thẩm Dật Xuyên, giống như nhìn thấy một bông tuyết, một hòn đá, một giọt mưa, một chiếc lá rơi, không có gì khác biệt.

Cho dù, người đàn ông trước mặt có hơi khác so với trong ký ức, cho dù sau khi anh ta sững sờ liền nhanh chóng đỏ hoe mắt, cho dù anh ta hạ s.ú.n.g xuống và đưa tay về phía cô một cách dịu dàng...

Ôn Dao thản nhiên nhìn anh ta, như đang nhìn một người xa lạ vừa gặp mặt.

Trong khoảng thời gian không khí ngưng đọng, cô không nhịn được mà nhàm chán thử nghĩ, nếu thời gian quay ngược lại ngày hôm đó trên Tuyết nguyên Bắc Châu, nếu ánh sáng trong mắt cô gái đó chưa tắt hẳn, nếu nhìn thấy Thẩm Dật Xuyên như vậy, có lẽ... cô sẽ rất vui.

"..."

"Ôn Dao?"

Như thể không dám tin, sau khi cất súng, Thẩm Dật Xuyên lại thử gọi tên cô.

Khoảng thời gian hoàn toàn mất cô, anh ta đã dẫn người tìm kiếm khắp biển xác sống, gần như san bằng vùng tuyết nguyên đó, sau đó tình cờ biết được cô lưu lạc ở khu 14 Đông Châu, anh ta lại âm thầm phái người đến Cảng Kiều dò la, nhưng đều không có kết quả.

Nhiệm vụ ra khơi lần này vô cùng nguy hiểm, tất cả các đội trong căn cứ đều tránh né, chỉ có anh ta nhận lời, chính là vì muốn có cơ hội được điều đến dưới trướng Lãnh chúa.

Đến lúc đó anh ta có quyền lực cao hơn, có thể điều động dị năng giả Bắc Châu, tự nhiên có thể dẫn người san bằng khu 14 Đông Châu cứu cô ra.

Nào ngờ, lại gặp được ở đây...

Ôn Dao không trả lời, đôi mắt đó vẫn trong veo xinh đẹp, khi biểu cảm tự nhiên thì độ cong của đuôi mắt vừa phải, không hề yêu mị mạnh mẽ, cũng không mang chút mềm yếu nào, khiến cả người toát lên vẻ thanh tao như trúc như lan.

Như thể, cô chỉ cần yên lặng đứng đó, cũng đủ khiến vạn vật trong rừng đều lu mờ.

Bọn họ đang giằng co không nhúc nhích ở đây, thì ở một hướng khác cách đó không xa cũng có hai người đứng.

Vừa rồi sau khi nghe thấy tiếng súng, Quý Minh Trần và Thiệu Đình Lương liền chạy tới, đúng lúc đụng phải cảnh tượng này.

"Anh nói cô ấy đang nghĩ gì?" Quý Minh Trần cười hỏi người đàn ông bên cạnh.

Thiệu Đình Lương: "..." Câu hỏi c.h.ế.t người này anh ta nên trả lời thế nào đây.

Nhìn Ôn Dao bình tĩnh như vậy, Thẩm Dật Xuyên đau nhói ở tim, nỗi buồn vui lẫn lộn khiến anh ta phớt lờ những động tĩnh khác, chỉ đỏ hoe mắt, tiến lên một bước cầu xin một cách hèn mọn: "Đừng nhìn anh như vậy..."

Đừng dùng ánh mắt xa lạ đến đáng sợ này nhìn anh.

"Quay về đi, A Dao."

Trong ánh sáng lờ mờ, cây cối trong rừng xào xạc.

"Đội trưởng Thẩm..." Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh nhìn nhau, bọn họ nhìn bóng người mặc đồ trắng dần xuất hiện phía sau đối phương, vội vàng giơ s.ú.n.g lên lần nữa.

Ôn Dao nhìn người đàn ông trước mặt đi tới, cũng đang tập trung suy nghĩ.

Vì d.a.o găm đạn dược loại kim loại này, có thể bị dị năng giả hệ Kim khống chế...

Vậy, thủy nhận thì sao?

Cô cong ngón tay còn chưa kịp giơ lên, trên vai đã đặt một bàn tay ấm áp, hơi thở ấm áp quen thuộc phả vào sau gáy và bên tai: "Sao vậy bảo bối..."

Bước chân Thẩm Dật Xuyên khựng lại, ánh mắt chợt lóe lên.

Lại thấy người đàn ông mặc đồ trắng đối diện kia khẽ nâng đôi mắt phượng lên, như cố ý, ánh mắt mỉm cười nhìn anh ta không nói, còn nghiêng người ghé sát vào tai cô gái, hơi thở dịu dàng:

"Anh đã dạy em thế nào rồi, hửm?"

Nói xong liền nắm lấy tay Ôn Dao một cách thân mật, giúp cô giơ khẩu s.ú.n.g trong tay lên:

"Nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân."

"..."

Mộc Sanh Sanh và Phương Lam Âm ban đầu nhìn thấy Ôn Dao thì không có cảm giác gì, dù sao Ôn Dao trước đây là người của mình, tính tình ôn hòa lại cực kỳ hòa nhã với mọi người, đột nhiên gặp lại cô sẽ không cảm thấy có bất kỳ sự uy h.i.ế.p nào.

Nhưng cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Quý Minh Trần, cảnh giác của hai người bọn họ lập tức dâng lên, cũng đồng loạt giơ s.ú.n.g trong tay lên: "Dừng tay!"

Phương Lam Âm nói rất nhanh: "Nơi này không phải Đông Châu của các người, cũng không phải ở Bắc Châu của chúng tôi, chúng ta không cần thiết phải làm vậy!"

"Bây giờ đánh nhau sẽ không có lợi cho ai cả..."

Thiệu Đình Lương nhìn Quý Minh Trần, rồi lại nhìn hai cô gái cầm s.ú.n.g đối diện, dứt khoát cũng thuận thế giơ s.ú.n.g lên.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Thẩm Dật Xuyên không nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người bên kia, nhìn sự xảo quyệt và nụ cười trong mắt người đàn ông đó, nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ, anh ta đầy vẻ không thể tin được: "Ôn Dao!"

"Em thật sự... đầu quân cho Đông Châu, cấu kết với bọn cướp kia sao!?"

Phương Lam Âm thấy tình hình không ổn, vội vàng nói với Ôn Dao: "Phó đội trưởng Ôn, nể tình chúng ta cũng từng vào sinh ra tử, đừng khai chiến ở đây..."

"Chúng tôi đã lạc trong khu rừng này bốn ngày rồi, hôm nay nếu đội trưởng Thẩm chết, chúng tôi e rằng cũng không thể sống sót ra khỏi khu rừng sương mù này."

Mộc Sanh Sanh cũng vội vàng gật đầu khuyên nhủ: "Theo quy tắc của các châu các khu, không cần thiết thì không khai chiến, hiện tại chúng ta không có xung đột..."

Ôn Dao không nói gì.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 141: Chương 141


Nghĩ lại cũng đúng, nếu Thẩm Dật Xuyên c.h.ế.t hoặc bị thương, hai người bọn họ chắc chắn sẽ chết.

Cho dù muốn đ.â.m lại con d.a.o đó, hình như bây giờ cũng không phải lúc...

Quan trọng nhất là, với thực lực hiện tại của Thẩm Dật Xuyên, đạn không thể b.ắ.n trúng anh ta.

Không khí ngưng đọng vài giây, Quý Minh Trần phía sau không biết là đã đoán được suy nghĩ của cô, hay là có dự định khác, bỗng nhiên buông tay cười: "Vậy thì thật không khéo rồi..."

"Chúng tôi cũng lạc đường."

Thiệu Đình Lương đang giơ s.ú.n.g đến mức tay đã mỏi: "?"

Mộc Sanh Sanh có vẻ không dám tin, buột miệng nói: "... Các người cũng lạc đường?"

Quý Minh Trần cong môi cười khẽ: "Đúng vậy, chúng tôi cũng lạc đường..."

Làn da của anh trắng nõn như ngọc, lại có một đôi mắt phượng long lanh, khi cười lên trông rực rỡ chói mắt, cộng thêm giọng nói dịu dàng như ngọc, lại có chút mê hoặc lòng người:

"Các cô cũng lạc đường, chúng tôi cũng lạc đường, vì đều không ra được, chi bằng tạm thời giảng hòa, cùng nhau tìm đường ra, thế nào?"

"..." Lời nói thật quen thuộc.

Ôn Dao quay đầu nhìn Quý Minh Trần, khuôn mặt hoàn mỹ kia trông ôn hòa và thiện chí, lời nói cũng như thật.

Nếu cô chưa từng bị lừa một lần y như vậy, cô suýt nữa đã tin rồi.

Mộc Sanh Sanh rõ ràng không tin: "Không cần đâu, chúng tôi đi đường của chúng tôi..."

Nói xong còn muốn tiến lên kéo tay áo Thẩm Dật Xuyên, nhưng người đàn ông mặc đồ đen cau mày kia lại lạnh lùng, thân thể không hề nhúc nhích.

Phương Lam Âm nhìn hai bên, ghé sát vào tai Thẩm Dật Xuyên nói: "Tôi thấy phó đội trưởng Ôn cũng không muốn đi cùng chúng ta, dù sao cũng là tìm đường ra, nếu không thì cùng đi, nếu giữa chừng có hiểu lầm gì, cũng có cơ hội nói rõ?"

Thẩm Dật Xuyên hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy được: "Quý Minh Trần không đáng tin."

Người này quen giả vờ và diễn trò, trước mặt người khác là một bộ dạng, sau lưng người khác lại là một bộ dạng hoàn toàn khác, nếu hôm nay Ôn Dao không có mặt, nếu không phải Ôn Dao vừa rồi do dự một hai giây, anh đã ra tay với ba người bọn họ rồi.

Phương Lam Âm gật đầu: "Đội trưởng Thẩm, anh yên tâm, tôi sẽ đề phòng hai người kia."

Thẩm Dật Xuyên nhìn tay Ôn Dao đang bị nắm, rồi lại nhìn vào đôi mắt xảo quyệt và trêu ngươi của Quý Minh Trần: "Được, theo quy tắc của các châu..."

Anh ta kìm nén cảm xúc đau lòng, đồng ý: "Trong tình huống này quả thật nên tạm thời giảng hòa."

Ôn Dao, em vốn dĩ thiện lương, tuyệt đối không thể cấu kết với kẻ ác, nhất định là bị vẻ ngoài và sự giả nhân giả nghĩa của anh ta mê hoặc rồi.

Vậy thì, anh nhất định phải tìm cơ hội, để em nhìn rõ bộ mặt thật của Quý Minh Trần...

"..."

Trời tối hẳn, lửa trại trong rừng được nhóm lên.

Bọn họ từ quan hệ thù địch ban đầu chuyển thành quan hệ đồng minh tạm thời, sáu người ngồi quanh đống lửa, ngoại trừ Quý Minh Trần ra thì ai nấy đều mặt mày nghiêm trọng, bầu không khí trở nên kỳ quái.

Tuy Thiệu Đình Lương và Phương Lam Âm đã cất súng, nhưng tay đều đặt trên cán súng, không hề lơ là.

Thẩm Dật Xuyên cúi đầu chọc lửa, ánh mắt lạnh lùng như muốn g.i.ế.c người, nhưng không hề nhúc nhích.

Mộc Sanh Sanh vì sợ hãi, thân thể vô thức nép sát vào Thẩm Dật Xuyên và Phương Lam Âm...

Ôn Dao ngồi bên cạnh Quý Minh Trần, ánh mắt lướt qua mọi người, luôn cảm thấy sự hòa hợp này chỉ là bề ngoài, mỗi người đều có tâm tư riêng, dưới bầu không khí bình lặng, là sóng ngầm mãnh liệt không thể che giấu...

Chỉ có một người nào đó coi tất cả như không liên quan đến mình, đang thong thả nướng cá theo đủ kiểu.

Ôn Dao nghiêng đầu nhìn, ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt người đàn ông khiến bóng đổ trở nên rõ ràng, tay áo sơ mi trắng được xắn lên nhẹ nhàng, anh đang cầm một xiên cá nướng một cách chăm chú, thấy nhiệt độ lửa không đều, còn cố ý rút thêm chút lửa trải xuống đầu và đuôi cá.

Cá do Thiệu Đình Lương bắt ở con suối nhỏ bên cạnh, bột gia vị là do Quý Minh Trần tự chuẩn bị.

Không bao lâu, một con cá to vàng ruộm bên ngoài, thơm phức...

Thấy cá nướng gần xong, Quý Minh Trần dặn dò: "Đi lấy đồ tới đây."

Ôn Dao còn đang ngơ ngác, cho đến khi Thiệu Đình Lương vào trong lều đã dựng sẵn, lấy ra bàn thấp và bát đũa, đồ dùng đầy đủ như thể bọn họ không phải đang lạc đường, mà là đang cắm trại ở đây.

"..."

Sự phát triển của tình hình này, cô thật sự không ngờ tới...

Ôn Dao có vẻ mặt phức tạp: "... Anh còn biết cả cái này nữa?"

"Ừ." Quý Minh Trần dùng đũa gắp miếng thịt ngon nhất ở bụng cá đặt vào đĩa nhỏ, động tác thuần thục đưa cho người bên cạnh: "Đến nếm thử đi bảo bối..."

Ôn Dao đã quen với bất kỳ cách gọi thân mật nào của Quý Minh Trần dành cho cô, im lặng nhận lấy đĩa, nhưng Thẩm Dật Xuyên ngồi đối diện bên kia đống lửa lại giật mình, như thể cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, một ánh mắt lạnh lùng liếc sang: "Quý Minh Trần!"

Ôn Dao vừa mới cắn một miếng cá, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên một cách khó hiểu, Quý Minh Trần cũng thong thả cúi đầu nhìn sang đối diện.

Khói thuốc s.ú.n.g vô hình lan tỏa trong không khí.

Mộc Sanh Sanh và Phương Lam Âm lúc này cũng nhìn Thẩm Dật Xuyên, thực lực của bọn họ không mạnh bằng Thẩm Dật Xuyên, tình bạn hòa bình khó có được, hai người bọn họ vẫn không muốn dễ dàng phá vỡ: "Sao vậy đội trưởng Thẩm..."

Ôn Dao thấy dáng vẻ tức giận của Thẩm Dật Xuyên, cũng không lấy làm lạ.

Không chỉ bây giờ, cô nhớ lại trước đây khi gặp nhau trên chiến trường, Thẩm Dật Xuyên cũng rất không ưa giọng điệu dẻo miệng của Quý Minh Trần, cộng thêm mối thù g.i.ế.c em trai và lập trường trận doanh, hai người này luôn như nước với lửa.

Chỉ là lúc đó, bọn họ không vừa mắt nhau, có thể đánh nhau luôn, không giống như bây giờ còn phải nhẫn nhịn.

Vì vậy, Ôn Dao đặt con cá trong tay xuống, cụp mi nói: "Trong thời gian tạm thời giảng hòa, không nên vì thù oán cá nhân mà gây xung đột trong giờ nghỉ ngơi."

“Đội trưởng Thẩm, anh luôn là người vì đại cục, đúng chứ?”

Ngọn lửa bập bùng, đôi mắt đen láy của Thẩm Dật Xuyên phản chiếu ánh lửa, anh ta đột nhiên nhìn về phía Ôn Dao: “… Em gọi anh là gì?”

Trước đây, dù là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng Ôn Dao bình thường cũng không bao giờ gọi anh ta là đội trưởng Thẩm. Khi cô mới gia nhập, cô đã thân mật gọi anh ta là anh trai. Sau này, đội ngũ lớn mạnh, cô cũng không giống những thành viên khác, luôn gọi thẳng tên anh ta.

Chỉ khi đối mặt với chỉ huy căn cứ và lãnh chúa, cô mới cung kính gọi anh ta một tiếng đội trưởng Thẩm.

Nhưng bây giờ, câu “đội trưởng Thẩm” này, ý tứ xa cách không cần nói cũng hiểu.

Cảm xúc đau đớn như sóng lớn, trong khoảnh khắc này cuồn cuộn ập đến. Ánh mắt lãnh đạm và bốn chữ “vì đại cục” kia, giống như con d.a.o sắc bén, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim anh ta.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 142: Chương 142


Anh ta lại nhớ đến hình ảnh trong ngày tuyết rơi đầy trời hôm đó. Hàng mi xinh đẹp của cô gái nhuốm đầy sương tuyết, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ e dè tiến lên một bước, như một lời nguyền độc ác, thế nào cũng không xua đi được…

Bàn tay buông thõng bên người của Thẩm Dật Xuyên không ngừng nắm chặt thành quyền, rồi lại chậm rãi buông ra: “Em vẫn còn trách…”

“Không sao đâu, bảo bối.” Quý Minh Trần đột nhiên cười, cắt ngang lời anh ta còn chưa kịp nói: “Vị cựu đội trưởng Thẩm này của em trước giờ vẫn không thích anh, gặp anh mà tức giận cũng là lẽ thường tình…”

Nói xong, còn ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của Thẩm Dật Xuyên, cách đám lửa đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

Thiệu Đình Lương nhìn trái nhìn phải, phải nói là ban đầu anh ta không hiểu tại sao Minh trưởng quan lại quyết định tạm thời nghị hòa, cho đến khi nhìn thấy ngọn lửa giận dữ sắp không kìm nén được trong mắt người đàn ông đối diện.

Hay lắm…

Quả nhiên là Minh trưởng quan, không g.i.ế.c người cũng không thấy máu, nhưng lại công kích tâm lý.

Con cá Quý Minh Trần nướng rất to, đủ cho sáu người ăn. Anh bảo Thiệu Đình Lương cắt cá nướng thành từng phần, rồi phân phát cho mọi người.

Phương Lam Âm lúc đầu không nhận, nhưng vì bọn họ đã lạc đường bốn ngày, vật tư tiêu hao hết sạch, đã đói gần một ngày rồi, nên trước sự cám dỗ như vậy, cuối cùng cô ấy cũng đưa tay ra nhận.

Mộc Sanh Sanh lại tỏ ra có cốt cách hơn cô ấy, thấy Thẩm Dật Xuyên không để ý đến bọn họ, cô ta cũng làm như không thấy con cá được đưa tới bên cạnh.

Quý Minh Trần nhướng mày, cũng không biết nghĩ đến điều gì, liền tiện tay cầm lấy một đĩa cá đã được chia từ tay Thiệu Đình Lương, đưa tay sang một bên: “Không ăn no, ngày mai trời sáng, lấy đâu ra sức mà tìm đường ra?”

Anh cử chỉ tự nhiên, lời nói cũng ôn hòa dễ nghe. Mộc Sanh Sanh nghe vậy liền nhìn sang bên cạnh, ống tay áo sơ mi trắng đang đưa về phía cô ta, đưa cho cô ta một đĩa cá nướng vừa chín tới.

Nhìn lên trên, là gương mặt đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, đôi mắt hoa đào đuôi mắt hơi cong, nụ cười ấm áp.

“…”

Trong cơn đói, cuối cùng Mộc Sanh Sanh cũng nhận lấy đĩa cá, trong lòng cũng thầm nghĩ, vị Minh trưởng quan Quý Minh Trần khét tiếng tàn bạo của khu 14 Đông Châu này, dường như cũng không âm trầm tàn nhẫn như trong lời đồn…

Khác với sự quyết đoán trên chiến trường, anh ở riêng lại thực sự là một người ôn hòa và thân thiện. Không nói đến những điều khác, chỉ nói từ lúc gặp nhau đến giờ, dù Thẩm Dật Xuyên có nói những lời kích động nào vì phó đội trưởng Ôn, anh cũng không hề so đo hay tức giận.

Thẩm Dật Xuyên sắp bị hai kẻ gió chiều nào theo chiều ấy Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh làm cho tức chết, không phân biệt địch ta, cũng chẳng có chút nhãn lực nào, thật sự không nhìn ra bộ mặt thật của Quý Minh Trần sao?

Anh đâu phải đang cười lịch sự, tốt bụng đưa cá? Anh rõ ràng đang mỉa mai chế giễu, tuyên bố chủ quyền và thị uy trước mặt anh ta!

Nhưng tiếc là mọi lời đều bị đối phương chiếm mất tiên cơ, nếu anh ta còn ngăn cản gì nữa, ngược lại sẽ trở thành anh ta không biết điều, so đo tính toán.

Thẩm Dật Xuyên nhìn thấy gương mặt tươi cười của Quý Minh Trần, cảm thấy cả người như ăn phải ruồi vậy, buồn nôn nhưng lại không có cách nào.

Phải nhịn, anh ta còn phải nhịn…

Nửa đêm hôm đó trời bất ngờ đổ mưa, mà lều dựng sẵn chỉ có hai cái, để thuận tiện, ba nam ba nữ bọn họ chia theo giới tính.

Ôn Dao cùng Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh ở chung một lều để tránh mưa nghỉ ngơi.

Mộc Sanh Sanh có lẽ vì mệt nên ngủ trước, Ôn Dao thì ngồi ở cửa lều, ánh mắt từ trên người Mộc Sanh Sanh đang ngủ say chuyển đi, ngây người nhìn cơn mưa lạnh bên ngoài rơi xuống vũng nước.

Phương Lam Âm ngồi cách Ôn Dao không xa, thỉnh thoảng lại nói chuyện với cô, cứ như lúc trước khi còn ở chung một đội vậy.

Bầu không khí này giống như đã trải qua một kiếp, nhưng lại có chút thân thiết đã lâu…

Thực ra quan hệ của hai người cũng không thể nói là tốt, trước đây rất nhiều lúc, Phương Lam Âm đều không vừa mắt dáng vẻ Ôn Dao hết lòng đi theo Thẩm Dật Xuyên, cảm thấy cô vừa ngây thơ ngu ngốc vừa si tình. Còn Ôn Dao thì tính cách hướng nội, ít nói, rất không quen với sự thẳng thắn của Phương Lam Âm.

Nhưng ăn ý là, cả hai đều hiểu rõ đối phương là người như thế nào, đến lúc quan trọng, cũng đều nguyện ý tin tưởng và cứu rỗi lẫn nhau…

Ôn Dao nhớ đến chuyện trên núi băng tuyết hôm đó, bỗng nhiên nói: “Cảm ơn cô, Phương Lam Âm.”

Phương Lam Âm: “?”

Ôn Dao quay đầu lại: “Ngày hôm đó, cô là người đầu tiên dám đến gần quan tâm tôi, cũng là người đầu tiên bỏ phiếu cho tôi, lúc đó tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn với cô.”

Phương Lam Âm cười: “Chuyện đó qua lâu rồi, cô vậy mà vẫn còn nhớ…”

Ôn Dao gật đầu, giọng nói ôn hòa mà bình tĩnh: “Nhớ chứ.”

Con số 89:7 trên xe lửa, từng gương mặt với vẻ mặt khác nhau, và ánh mắt vừa kìm nén vừa lạnh lùng của Thẩm Dật Xuyên khi nhìn cô, cô đều nhớ rõ ràng.

Phương Lam Âm nhớ đến những ngày này Thẩm Dật Xuyên đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để tìm Ôn Dao, không nhịn được nói: “Thực ra… nếu đội trưởng Thẩm biết cô sẽ không biến dị, anh ấy nhất định sẽ không bỏ rơi cô.”

Thấy người kia không phản ứng gì với câu này, cô ấy lại bổ sung: “Tôi cũng không phải đang khuyên cô cái gì, cô biết tính tôi rồi đấy, tôi luôn nói thật. Trước đây tôi cũng không vừa mắt cái kiểu đội trưởng Thẩm vừa trọng dụng cô vừa không trân trọng cô, nhưng những ngày này, tôi cũng thực sự thấy anh ấy vì tìm cô…”

“Không, anh ta sẽ làm vậy.”

Ôn Dao cắt ngang lời cô: “Ngày hôm đó anh ta làm vậy, không phải vì tôi có khả năng biến dị hay không, hoặc là khả năng biến dị lớn đến đâu, anh ta chỉ muốn chứng minh với tai mắt của lãnh chúa rằng, anh ta là người có thể từ bỏ tất cả để bán mạng cho ông ta.”

“Mà trong cái tất cả này, bao gồm cả tôi.”

Thấy Phương Lam Âm vẻ mặt hoang mang, Ôn Dao thu tay đang hứng nước mưa ở bên ngoài lều lại, lau lau tay, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng của Mộc Sanh Sanh: “Cô vẫn chưa hiểu rõ anh ta, Thẩm Dật Xuyên. Người đó, là người sẽ bất chấp tất cả để leo lên cao, ngoài lợi ích cốt lõi của bản thân, những thứ khác đều không quan trọng.”

Ngay cả việc anh ta đối xử tốt với Mộc Sanh Sanh, cũng là vì anh ta đã sớm biết thân thế của Mộc Sanh Sanh. Mộc Sanh Sanh thì quả nhiên không hổ là nữ chính, xuất hiện với thân phận cô nhi lưu lạc, cuối cùng phát hiện ra cha mình là chỉ huy khu 1 Bắc Châu, anh trai ruột là một dị năng giả hệ Mộc siêu cấp.

Sự tốt đẹp của Thẩm Dật Xuyên dành cho cô ta, tình yêu của anh ta dành cho cô ta, ban đầu chỉ vì cô ta hữu dụng, sau này, cũng chỉ vì cô ta có vài phần giống cô trước đây…
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 143: Chương 143


Phương Lam Âm hỏi: “Vậy nên cô vẫn còn trách anh ấy đã lựa chọn từ bỏ cô vào ngày hôm đó?”

“Không.” Ôn Dao ôm gối nhìn đất bùn ẩm ướt dưới đất, lắc đầu, giọng nói rất nhẹ:

“Người sống trên đời đều có lựa chọn riêng, anh ta đã chọn lợi ích của mình, vậy thì bây giờ tôi cũng chọn thứ tôi muốn.”

Phương Lam Âm im lặng.

Còn gì có thể khó cứu vãn hơn việc hoàn toàn buông bỏ?

Ôn Dao biết mình không còn gì để nói nữa, vỗ vỗ quần áo rồi đứng dậy.

Gió rừng xào xạc, những hạt mưa nhỏ li ti lướt qua lá cây, rơi xuống vũng nước tạo thành âm thanh tí tách trong trẻo.

Phương Lam Âm gọi thêm vài tiếng phó đội trưởng Ôn, nhưng bóng đen đang đi trong bóng trăng loang lổ kia, vẫn không quay đầu lại.

“…”

Mưa tạnh vào lúc rạng sáng, không khí trong rừng trong lành dễ chịu. Ôn Dao đi trong khu rừng yên tĩnh này, trong đầu lại không ngừng nhớ lại giấc mơ trước đó.

Cấp bậc của dị năng giả có thể phân cao thấp, cô không nhìn ra cấp bậc của Thẩm Dật Xuyên, nên vừa rồi đã mượn cớ nói chuyện phiếm với Phương Lam Âm, cẩn thận cảm nhận cấp bậc dị năng của Mộc Sanh Sanh.

Cô ta thuộc hệ Mộc, cấp bậc dị năng là cấp 5, sở hữu hai năng lực là khống chế thực vật và trị liệu.

Dựa theo cốt truyện gốc trong giấc mơ, vậy có thể suy đoán ra, hiện tại cấp bậc dị năng của Thẩm Dật Xuyên là cấp 8 hoặc cấp 9…

Cấp bậc dị năng càng cao thì càng khó thăng cấp, cô đã trải qua muôn vàn khó khăn, g.i.ế.c vô số quái vật biển có lợi cho việc thăng cấp dị năng hệ Thủy, đến nay mới chỉ đạt đến cấp 6.

Nhưng Thẩm Dật Xuyên…

Đạn không b.ắ.n trúng anh ta, dựa vào dị năng thủy nhận để tấn công người khác, trước sự chênh lệch cấp bậc tuyệt đối, e là cũng không khả thi.

Tất cả những điều này, Ôn Dao không buồn là giả.

Cô đang thất thần, lại bước thêm một bước, không ngờ lại đụng phải một người.

Thẩm Dật Xuyên vẫn là bộ đồ đen đó, dáng người cao ngất, lúc này tóc mai ướt nhẹp, lông mày hơi nhíu lại, cả người trông có vẻ hơi chật vật.

Ôn Dao: “Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Dật Xuyên lại không trả lời câu hỏi này: “Lúc đó ở Bắc Châu, anh đã quay lại, anh đã lật tung biển xác, tìm khắp núi tuyết đó, chỉ là anh không tìm thấy em thôi. Anh ta, Quý Minh Trần, cũng chỉ là đến trước anh một bước mà thôi…”

“Ôn Dao, chẳng lẽ em thà tin Quý Minh Trần, thà làm bạn với đám giặc cỏ Đông Châu, cũng không muốn tin anh sao?”

“…”

Người đàn ông vừa phẫn nộ vừa không cam lòng nói, vẻ mặt vốn đã chật vật khi nói những lời này, lại càng trở nên thảm thương.

Ôn Dao chưa từng thấy Thẩm Dật Xuyên như vậy.

Ngây người một lúc lâu mới cụp mắt nói: “Anh đã từng cứu tôi, giúp tôi khi tôi yếu đuối, nhưng bao nhiêu năm qua tôi cũng đã đỡ vô số nhát d.a.o cho anh, cuối cùng còn bị anh bỏ rơi trên núi băng tuyết, tôi nghĩ chúng ta đã thanh toán xong rồi…”

“Lúc đó anh chỉ là vì!”

“Không quan trọng nữa, đội trưởng Thẩm.”

Ôn Dao hơi nhíu mày, đôi mắt ôn hòa bình tĩnh lúc này đã có chút chán ghét.

Thẩm Dật Xuyên sững người.

Ôn Dao như vậy, xa lạ đến mức khiến anh cảm thấy sợ hãi, dù anh ta có muốn nói ra tình cảm chưa từng thổ lộ kia, cũng khó mở lời…

Ôn Dao vốn không có ý định động thủ với anh ta, đã tình cờ gặp rồi, vậy thì thử xem sao…

Cô vừa suy nghĩ xong, cơ thể đã ở trạng thái cảnh giác tuyệt đối, cô định dùng tiếng s.ú.n.g và đạn để chuyển sự chú ý của người kia, sau đó dùng thủy nhận tấn công từ phía sau…

Thẩm Dật Xuyên không muốn bỏ lỡ cơ hội này, vẫn đang giải thích với cô: “Ôn Dao, em luôn thông minh, sẽ không không biết lãnh chúa đang điều tra sức mạnh của chúng ta, quy tắc của khu 13 Bắc Châu em cũng biết, chúng ta quá thân thiết là không được phép…”

Nhìn thấy người đàn ông bước tới gần, Ôn Dao nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nòng s.ú.n.g giấu trong tay áo bên trái lặng lẽ lộ ra, đồng thời lòng bàn tay phải lóe lên ánh sáng xanh lam.

Nhưng đúng lúc này…

“Đoàng——”

Tiếng s.ú.n.g vang lên.

Viên đạn b.ắ.n rơi vài cành cây, găm vào thân cây sau lưng Thẩm Dật Xuyên.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đồng tử của Thẩm Dật Xuyên co rút lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo trắng đang giơ s.ú.n.g sau lưng Ôn Dao, còn Ôn Dao không hề nổ s.ú.n.g cũng nhíu mày quay đầu lại.

Quý Minh Trần không biết đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, lúc này anh đã không còn vẻ mặt tươi cười như trước, đôi mắt hoa đào đen láy sâu thẳm, đôi môi mỏng xinh đẹp cũng mím thành một đường thẳng.

Ôn Dao: “…”

Rõ ràng không làm gì cả, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác tội lỗi như bị bắt gặp vụng trộm.

“Quý Minh Trần, sao anh lại…” Lời còn chưa dứt, cổ tay buông thõng bên hông đã bị bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm lấy, sau đó một lực kéo cô về phía sau, vai tựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc nào đó.

Ngẩng đầu lên, là đường quai hàm thanh tú và đôi môi mỏng hé mở của người đàn ông, cùng với lồng n.g.ự.c bên cạnh khẽ rung, giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên từ phía trên: “Đội trưởng Thẩm đúng là có nhã hứng, tôi còn đang nói nửa đêm không ngủ thì đi đâu, hóa ra là ở trong rừng này nghe gió ngắm trăng…”

Ôn Dao bị ôm bất ngờ, theo bản năng muốn vùng vẫy.

Không ngờ cô vừa động đậy, thân thể lại bị xoay ngược lại, đồng thời sau lưng có thêm một bàn tay, dùng cách thức sâu sắc và chặt chẽ hơn để giam cầm cô trong lòng…

Ôn Dao ngẩng đầu lặng lẽ nhìn sắc mặt của người đàn ông, rất nhanh liền từ bỏ giãy giụa.

Qua lại lâu như vậy, cô không phải là không hiểu Quý Minh Trần, anh luôn không có tính khí gì, phần lớn thời gian đều rất dễ nói chuyện, dù là muốn ôm cô hay làm gì, đều rất ôn hòa và kiên nhẫn.

Trạng thái hiện tại này, rõ ràng là đang tức giận…

“…”

Tối nay, bọn họ không ở bên nhau, cả đêm cũng không nói được mấy câu.

Lúc này đột nhiên thấy cô và Thẩm Dật Xuyên xuất hiện một mình ở khu rừng bên này, suy nghĩ nhiều cũng là điều khó tránh khỏi…

Ôn Dao nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, đang định giải thích gì đó, không ngờ Thẩm Dật Xuyên bên kia giật mình, lên tiếng quát lớn trước: “Quý Minh Trần, buông cô ấy ra!”

Quý Minh Trần cúi đầu khẽ cười, bàn tay thon dài như ngọc khẽ vuốt tóc bên vai Ôn Dao, mái tóc đen nhánh rơi xuống vài sợi, phần còn lại rơi vào giữa ngón trỏ xinh đẹp của anh…

Còn bàn tay kia của anh, cũng từ từ trượt xuống từ sau lưng Ôn Dao, dừng lại ở eo vài giây, sau đó ấn chặt cơ thể cô vào lòng mình hơn: “Sao vậy…”

“Tôi ôm ấp bạn đời của mình, đội trưởng Thẩm cũng có ý kiến?”

Tuy lời nói của Quý Minh Trần ôn hòa trêu chọc, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Dật Xuyên lại sắc bén ẩn chứa sát ý.

Thẩm Dật Xuyên nhìn hai người cử chỉ thân mật, nhìn Ôn Dao lúc này đang được một người đàn ông khác ôm trong lòng, trái tim anh ta đau nhói.

Bạn đời?
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 144: Chương 144


Sự trùng kích về mặt thị giác cộng với nỗi đau to lớn trong lòng khiến anh ta tạm thời mất đi lý trí, không khỏi giơ s.ú.n.g trong tay lên, gầm lên: “Sao cô ấy có thể trở thành bạn đời của loại người như anh?!”

Tiếng s.ú.n.g vang lên, Ôn Dao giật mình.

Nhưng viên đạn lại hóa thành làn khói tan biến bên cạnh Quý Minh Trần.

Như thể tức cười, anh đột nhiên buông người trong lòng ra, xoay người cô lại.

Lưng Ôn Dao vừa vặn dựa vào thân cây tuyết tùng to lớn, Quý Minh Trần dùng bàn tay xương khớp rõ ràng v**t v* khuôn mặt cô, sau đó dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên.

Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Quý Minh Trần, dường như muốn thông qua ánh mắt của anh để phán đoán tâm trạng của anh lúc này, đến nỗi hoàn toàn không để ý đến việc mình đang bị người đàn ông áp vào thân cây: “Anh đừng hiểu lầm…”

Mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc, cô còn chưa từng thấy anh tức giận như vậy.

Quý Minh Trần dùng đầu ngón tay khẽ v**t v* đôi môi mềm mại của cô, cong môi cười nhẹ: “Nếu vị cựu đội trưởng Thẩm này của em vẫn còn mơ hồ như vậy, vậy thì để anh ta biết quan hệ của chúng ta.”

Nói xong, anh cũng không cho người ta thời gian phản ứng, cứ thế ngang nhiên hôn xuống, không hề kiêng dè ai.

Khi đôi môi mềm mại lạnh lẽo chạm vào nhau, Ôn Dao chỉ cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ tung, tầm nhìn có một khoảnh khắc mơ hồ.

Hơi nóng lan ra từ giữa môi và răng, cô liếc nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Dật Xuyên đột nhiên xuất hiện vết nứt, và bóng dáng đang chạy tới.

Nhưng rất nhanh, một bức tường lửa khổng lồ bốc lên giữa bọn họ, chặn đường đi của anh ta…

Rừng sương mù tĩnh mịch không một bóng người trong đêm trăng, yết hầu xinh đẹp của Quý Minh Trần chuyển động dưới ánh lửa, anh không chỉ tùy ý c*n m*t, cướp đoạt đôi môi của cô mà còn nâng tay cô đặt lên thân cây phía trên đầu, sau đó chậm rãi tách ra từng chút một, cho đến khi lòng bàn tay chạm vào nhau rồi lại nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay nhỏ mềm mại của cô.

Bên cạnh là những đám lửa bốc cháy ngùn ngụt, thiêu đốt vô số cây cối phát ra tiếng kêu răng rắc, phía sau là thân cây tuyết tùng thô ráp lạnh lẽo, còn trước mặt là một người đàn ông hôn cô sâu đậm, hung hăng, chỉ hận không thể nuốt chửng cô vào bụng...

Lúc đầu, Ôn Dao cảm thấy như vậy rất không ổn, muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng sau khi bị hôn như vậy, cả người cô như con thỏ bị c.h.ế.t đuối, không còn chút sức lực nào để phản kháng, chỉ có thể để mặc đầu óc trống rỗng.

Cú sốc quá lớn, cô không thể suy nghĩ được gì nữa...

Âm thanh bên tai đột nhiên trở nên sắc bén, thời gian và không gian dường như đóng băng vào thời điểm này, mọi thứ dường như chậm lại.

Thẩm Dật Xuyên đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi, mấy lần muốn g.i.ế.c Quý Minh Trần, xé xác anh để trút giận, nhưng khi anh ta bước ra một bước, ngọn lửa lập tức bốc cao thêm một trượng, anh ta không phải là dị năng giả hệ Thủy mà là hệ Kim, cho dù cấp độ dị năng cao đến đâu cũng không thể vượt qua bức tường lửa dày đặc này.

Thiệu Đình Lương và Mộc Sanh Sanh vốn đang ngủ, cho đến khi bị tiếng s.ú.n.g không xa đánh thức, cả ba người họ lần lượt ra khỏi lều chạy đến, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì...

Đây rốt cuộc là tu la tràng gì vậy!

Chỉ thấy bên cạnh cây tuyết tùng đối diện bức tường lửa, hai bóng người chồng lên nhau, còn bên đội trưởng Thẩm bên này không thể nào lao qua kéo hai người họ ra.

Thiệu Đình Lương nuốt nước bọt, đứng ngoài xem náo nhiệt không dám hó hé, trong lòng thầm hô thật k*ch th*ch.

Phương Lam Âm trợn tròn mắt, cả người đều ngây ngẩn...

Mộc Sanh Sanh lại là người đầu tiên nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay Thẩm Dật Xuyên, vội vàng chạy tới: "Anh Dật Xuyên, anh Dật Xuyên, anh không sao chứ..."

Thẩm Dật Xuyên vốn chưa nhận ra, lúc này nghe Mộc Sanh Sanh nhắc nhở, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện quần áo trên cánh tay đã bị lửa thiêu rụi, lộ ra vài vết thương lớn nhỏ đỏ au, cháy đen.

Bên kia, Quý Minh Trần nhẹ nhàng buông người ra, những đám lửa cũng theo động tác buông tay của anh, lửa lập tức nhỏ lại cho đến khi tắt hẳn, chỉ còn lại một vệt đen cháy trên mặt đất trơ trụi.

Ôn Dao đỏ mặt, khi hoàn hồn đột nhiên chạm phải ánh mắt của mấy người bên kia, vẻ mặt càng thêm xấu hổ, theo bản năng quay mặt đi chỗ khác.

Quý Minh Trần cũng nhân cơ hội này, thuận thế ôm cô vào lòng: "Sợ cái gì."

Mục đích đã đạt được, khí thế lạnh lùng áp bức trước đó hoàn toàn biến mất, cả người lập tức khôi phục lại vẻ mặt như gió xuân trước đây.

Anh cong môi, nhìn mọi người: "Chỉ là trò chơi thú vị giữa những người yêu nhau thôi, không đến mức phải để nhiều người đến xem như vậy chứ?"

Ôn Dao nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Nhưng nghĩ lại vừa rồi là do mình không giải thích rõ ràng, cô cũng không thể trách hành vi trẻ con của người đàn ông trước mặt đêm nay...

"Quý Minh Trần, anh không cần phải như vậy."

Quý Minh Trần cúi đầu nhìn cô, Ôn Dao tiếp tục nhỏ giọng nói: "Vừa rồi em không phải, em chỉ là..."

Nhưng nghĩ đến Thẩm Dật Xuyên đang ở ngay gần đó, câu "muốn g.i.ế.c anh ta" đành phải tạm thời nuốt xuống.

Tuy nhiên, cuộc trò chuyện khe khẽ của họ bên này, trong mắt những người khác, lại hoàn toàn là một cảnh tượng khác.

Thẩm Dật Xuyên đỏ hoe mắt, nhìn chằm chằm Quý Minh Trần với vẻ muốn g.i.ế.c người, cho đến khi nhìn thấy Ôn Dao không những không tức giận vì sự vô lễ của Quý Minh Trần mà còn nói chuyện với anh bằng giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy...

Cơn giận ngập tràn trong lòng anh như bị dập tắt đột ngột.

Thẩm Dật Xuyên gặp Ôn Dao từ chiều hôm qua, cô đều mang vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ đó, không chỉ không còn chút nụ cười nào trước đây mà cũng không còn nửa câu nói dịu dàng nào trước đây.

Cho đến tận bây giờ...

Anh ta nhìn thấy cô sau khi được buông ra không hề tức giận, cũng không trách móc, chỉ có chút xấu hổ nép vào lòng người đàn ông kia...

Anh ta nhìn thấy cô khẽ cau mày, nhỏ nhẹ giải thích với người đàn ông kia, bảo anh đừng như vậy...

Anh ta trơ mắt nhìn thấy bộ dạng yếu đuối mà trước đây anh ta ghét nhất của cô, phô bày một cách triệt để và tùy ý trong vòng tay của một người đàn ông khác...

Lúc này anh ta mới hiểu ra, hóa ra không phải là không có, cũng không phải là cô đã thay đổi, chỉ là bộ dạng dịu dàng chu đáo đó của cô, đã không còn dành cho anh ta nữa.

Thẩm Dật Xuyên đứng sững tại chỗ, Mộc Sanh Sanh nói gì đó bên tai anh ta, anh ta không nghe rõ, cơn đau rát bỏng rát trên cánh tay anh ta dường như cũng không cảm nhận được.

Có sự mất mát lớn hơn, nỗi đau lớn hơn từ từ lan tỏa từ đáy lòng...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back