Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 75: Chương 75


Lời khuyên chân thành của huấn luyện viên Trần, cô ta lại coi là người ta cố ý nhắm vào mình, ngay cả lời nhắc nhở thiện ý của cô hôm đó, cuối cùng cũng bị cô ta hiểu thành: Đều là dựa vào đàn ông, tại sao lại coi thường cô ta? Thậm chí còn bịa đặt đủ thứ sau lưng cô.

"..."

Tối hôm đó, Thu Chí và người đồng đội trung niên thay phiên nhau canh gác, Ôn Dao thì lật tìm được một chiếc chiếu trúc phủ đầy bụi trong căn nhà xiêu vẹo, sau đó dùng dị năng hệ Nước rửa sạch sẽ.

Không còn cách nào khác, dị năng của cô hiện tại cũng chỉ có tác dụng cỏn con như vậy thôi.

Sau khi dọn dẹp xong chỗ ngủ, cô cứ như vậy nghe tiếng côn trùng kêu, chim hót trên núi, gối đầu lên ánh sao trăng mà ngủ.

Khả năng sinh tồn ngoài trời của Ôn Dao rất tốt, khả năng cảnh giác với nguy hiểm cũng cực kỳ cao, chỉ cần bên cạnh có một con dao, đừng nói ngủ trong sân nhà nông thôn tương đối an toàn này, dù là trong đống xác chết, cô cũng có thể điều chỉnh trạng thái để bản thân nghỉ ngơi thật tốt.

Trước khi ngủ, cô nhắm mắt lại tập trung tinh thần cảm nhận linh nguyên, đợi đến khi quả cầu nhỏ màu xanh lam ngưng tụ xong, cô nhìn thấy rõ ràng quả cầu ánh sáng nhỏ đã thay đổi...

Trước đây chỉ là quả cầu ánh sáng nhỏ trong suốt, bây giờ ở đáy quả cầu có một lớp chất lỏng màu xanh lam đang gợn sóng nhẹ.

Hôm nay gặp phải zombie lác đác không nhiều lắm, cộng thêm việc b.ắ.n s.ú.n.g g.i.ế.c zombie không hiệu quả, cô chỉ g.i.ế.c được mười mấy con...

Mười mấy con zombie tương ứng với lượng năng lượng ít ỏi như vậy, nếu ngày nào đó g.i.ế.c được hàng trăm hàng nghìn con, vậy thì quả cầu nhỏ này sẽ đầy, mà sau khi đầy thì khả năng cao là sẽ thăng cấp...

Nghĩ đến đây, tất cả những điều khó chịu của Ôn Dao đều tan biến hết, cô hài lòng chìm vào giấc ngủ.

...

Cùng lúc đó, tại phòng thẩm vấn tầng -18 của căn cứ nghiên cứu sinh học Cảng Kiều.

Trong không gian xanh lam băng giá mờ ảo, hai người đàn ông bị đánh đến thương tích đầy mình đang dựa vào tường thoi thóp, eo của bọn họ bị trói, tay chân cũng bị còng kim loại cố định vào tường kim loại, hoàn toàn không thể cử động, ngoài việc chịu đựng sự tra tấn tàn bạo ra thì không còn cách nào khác.

Còn ở phía đối diện cách đó không xa, một người đàn ông xinh đẹp như ác quỷ đang ngồi uể oải trên chiếc ghế sofa đơn màu đen, anh đang nghịch một đồng xu vàng trong tay, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng nhìn hai tù binh đáng thương.

Người dùng roi da đánh người đã mệt, cau mày đi tới báo cáo: "Hai người này có chút cứng cỏi, hình như không sợ roi da, không hỏi được gì cả..."

Quý Minh Trần giơ tay lên, người đàn ông cầm roi da liền lùi sang một bên, mồ hôi nhễ nhại.

Người đàn ông trên ghế sofa tùy ý đặt đồng xu vàng lên lòng bàn tay, sau đó chậm rãi đeo găng tay cao su màu trắng, đứng dậy cầm lấy một con d.a.o nhỏ sắc bén, chậm rãi bước tới.

Khi đến trước mặt một trong hai tù binh, anh mỉm cười cúi đầu, dùng ngón cái và ngón trỏ véo lấy cằm đối phương, lưỡi d.a.o sắc bén kề vào bên đầu người đàn ông, giọng nói trầm thấp dễ nghe mà lại êm ái đến kỳ dị vang vọng trong phòng thẩm vấn kín mít: "Xem ra ngài đây rất có cốt khí..."

Nói xong, anh khẽ cười, như thể đây là một trò đùa rất thú vị: "Vậy thì để tôi tự mình thử xem, xương của ngài rốt cuộc cứng đến mức nào."

Cảm nhận được lưỡi d.a.o sắc bén từ từ đ.â.m vào da thịt mình, người đàn ông siết chặt nắm đấm, ánh mắt kinh hoàng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.

Quý Minh Trần nhẹ nhàng v**t v* da mặt người đàn ông bằng ngón tay, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành: "Nói hay không nói đây, nếu không nói thì tôi thật sự sẽ xé ra đấy..."

Người đàn ông nhắm chặt hai mắt, nghiến răng nghiến lợi, vẫn giữ vẻ không muốn khai báo.

Quý Minh Trần thấy vậy cũng không bất ngờ, đôi mắt đen của anh đột nhiên trở nên hung ác, tiếp tục động tác trên tay.

Chỉ nghe thấy tiếng da thịt bị lột ra dính nhớp cùng với tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vang lên đồng thời.

"A————"

Lớp biểu bì nối liền với kinh mạch, kinh mạch nối liền với m.á.u thịt, cứ như vậy bị lột ra sống sượng, m.á.u từ lớp thịt màu hồng từ từ thấm ra, làm mờ một khuôn mặt vốn dĩ lành lặn.

Ngón tay trắng dính m.á.u nâng cằm người đàn ông lên, Quý Minh Trần khẽ rũ mi, khóe môi cong lên, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ: "Hửm?"

"Vậy thì tôi tiếp tục xé nhé, để ngài từ từ cảm nhận niềm vui sướng khi bị lột da rút gân khắp người..."

Lính canh đứng gác bên cạnh thấy cảnh tượng đẫm m.á.u này, cũng không nhịn được lấy tay che miệng, mặt mày tái mét suýt chút nữa nôn ra.

Lớp da rơi xuống đất, rơi vào vũng m.á.u dính nhớp, người đàn ông bị bắt làm tù binh lập tức kinh hồn bạt vía, hai tay bị trói siết chặt đến mức hằn sâu vết m.á.u trên còng sắt, hắn ta đau đớn đến mức ngũ quan méo mó, rất nhanh đã vội vàng nói: "Nói! Tôi nói!"

Ánh mắt hắn ta tuyệt vọng, giọng nói cũng run rẩy: "Tôi sẽ nói hết, cho tôi một cái c.h.ế.t thống khoái, xin anh..."

Quý Minh Trần nghe vậy, cười rạng rỡ, găng tay màu trắng v**t v* khuôn mặt đầy m.á.u của người đàn ông, như đang v**t v*: "Ngoan lắm."

"..."

...

Nửa tiếng sau, Quý Minh Trần bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Anh dựa lưng vào bồn rửa tay, lười biếng tháo găng tay. Bên cạnh, Hà Phong Diên vừa từ phòng thí nghiệm đi tới, thấy vậy liền hỏi: "Thế nào rồi?"

Quý Minh Trần quên mất trong lòng bàn tay đang nắm một đồng xu vàng, cứ thế tháo găng tay, khiến đồng xu rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi cuối cùng rơi vào một vũng m.á.u nhỏ.

Hà Phong Diên thấy vậy, cũng chẳng màng bẩn hay không, vội vàng cúi xuống nhặt lên, cung kính đưa cho Quý Minh Trần: "Minh trưởng quan, đồ của ngài đây ạ."

"Cảm ơn."

Quý Minh Trần mỉm cười nhận lấy, tiếc nuối nhìn vết m.á.u dính trên đồng xu, rồi quay người mở vòi nước. Dưới dòng nước chảy, anh kiên nhẫn và tỉ mỉ rửa sạch vết m.á.u dính trên đó, cuối cùng dùng tay áo sơ mi lau từng giọt nước.

Sau khi cuối cùng cũng làm sạch đồng xu, anh mới chậm rãi quay người, trả lời câu hỏi của Hà Phong Diên: "Bọn họ rất ngoan, khai hết rồi..."

Hà Phong Diên không hiểu tại sao hai ngày nay Minh trưởng quan lại yêu thích một đồng xu vàng bình thường như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: "Xem ra việc thẩm vấn vẫn phải để Minh trưởng quan làm mới được."

"Bên này đã xong rồi, Minh trưởng quan sang chỗ giáo sư Phí một chuyến đi. Thuốc thức tỉnh dị năng hệ Mộc đã được nghiên cứu thành công, hơn nữa giáo sư Phí còn phát hiện ra tinh thể nguyên tố khi bị đóng băng sẽ ở trạng thái rắn chứ không phải dạng lỏng, hình như sẽ dễ dàng chiết xuất hơn..."

Nghe vậy, Quý Minh Trần khẽ nhướn mày. Anh cất đồng xu vào túi áo sơ mi, rồi cong môi cười: "Vậy xem ra mấy con thể biến dị này nên đưa đến Bắc Châu mới thích hợp. Tôi rất thích đến Bắc Châu chơi."

"..."
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 76: Chương 76


Hai người đi qua vài hành lang kim loại kín mít, đến phòng thí nghiệm chính của Phí Tiền Giang.

Ngoài các nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng, trước cửa phòng thí nghiệm còn có thêm vài thành viên đội chiến đấu. Người dẫn đầu là một cô gái cao ráo, xinh đẹp, mặc áo sơ mi đồng phục màu cam nhạt, quần tây trắng thẳng thớm, tay cầm s.ú.n.g đen, trông vô cùng oai phong.

Không ngờ cô ấy lại ở đây. Sau khi Quý Minh Trần đi vào trước, Hà Phong Diên cau mày nhìn cô: "Đội trưởng Lạc? Sao cô lại ở đây..."

Cô gái xinh đẹp, kiêu kỳ nháy mắt với anh ta: "Anh đoán xem."

Hà Phong Diên nghiêm nghị nói: "Đây là khu vực nghiên cứu trọng yếu, không phải nơi cô có thể tùy tiện xông vào, đừng có làm bừa."

Lạc Toàn Tinh tự chuốc lấy thất bại, bèn thôi cười: "Phải, đây là khu vực nghiên cứu trọng yếu, vậy ai được phép tùy tiện vào đây? Tôi có thể xuất hiện ở đây, chắc chắn là đã nhận được chỉ thị từ cấp trên."

Nói xong, cô ta cũng lười để ý đến Hà Phong Diên nữa, tự mình bước vào phòng thí nghiệm.

Hà Phong Diên muốn kéo tay áo cô ta lại, nhưng không kéo được, trơ mắt nhìn cô ta đã thu hút sự chú ý của Minh trưởng quan, anh ta chỉ có thể bỏ cuộc, cũng đi theo vào trong.

Lạc Toàn Tinh báo cáo với Phí Tiền Giang và Quý Minh Trần: "Tôi đã thống kê xong số người rồi, bao gồm cả tôi, tổng cộng có ba mươi sáu thành viên đội chiến đấu đều thuộc hệ Mộc, và tự nguyện trở thành nhóm người đầu tiên thử nghiệm sản phẩm mới này."

Quý Minh Trần hơi bất ngờ, nhướng mày nhìn cô ta: "Đội trưởng Lạc cũng muốn trở thành người thử nghiệm?"

Chương 77: Cái giá của việc sàm sỡ là bị chặt tay

Mấy nhà nghiên cứu nhìn nhau, Phí Tiền Giang cũng đẩy gọng kính, giải thích: "Nguy cơ thất bại của thuốc thức tỉnh dị năng mới khoảng 3 đến 5 phần trăm, tỷ lệ này vẫn rất lớn. Cái gọi là người thử nghiệm cũng là để sàng lọc nguyên nhân thất bại khi thức tỉnh, xác định chính xác tỷ lệ thành công. Đội trưởng Lạc nên cân nhắc kỹ."

Người có thể làm chỉ huy cấp S đều không đơn giản, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy. Nếu trở thành vật hi sinh thì đó cũng là tổn thất của căn cứ khu 14 Đông Châu.

Lạc Toàn Tinh lại không cho là vậy: "Sàng lọc nguyên nhân chắc phải mất thêm một hai tháng nữa, tôi không muốn đợi thêm. Hơn nữa, người thử nghiệm tự nguyện sẽ được thưởng một khoản tiền vàng lớn, người ta có thể c.h.ế.t vì tiền, chim có thể c.h.ế.t vì thức ăn mà."

Nghe vậy, Hà Phong Diên nghiêm mặt, khóe miệng giật giật: "Cô thiếu tiền lắm à?"

Lạc Toàn Tinh cười, trả lời dứt khoát: "Không thiếu, nhưng ai lại chê tiền nhiều chứ."

Phí Tiền Giang nhìn sắc mặt Minh trưởng quan. Lúc này, Quý Minh Trần đang dựa vào bàn thí nghiệm, lông mi dài khẽ rũ xuống, bàn tay trắng nõn thon dài luồn vào túi áo sơ mi, lấy ra một đồng xu vàng nghịch ngợm, trông như đang thảnh thơi, chẳng màng đến chuyện gì.

Thấy anh không nói gì, Phí Tiền Giang cũng không nói thêm nữa, quay sang nói với các nhà nghiên cứu: "Vậy bắt đầu thôi."

Ông ta dặn dò xong, quay sang lịch sự nhắc nhở Lạc Toàn Tinh: "Nhưng mà sau khi tiêm thuốc thức tỉnh dị năng, người thử nghiệm phải tạm thời bị nhốt trong khoang nghiên cứu bên này để chúng tôi quan sát nghiên cứu, e là phải làm phiền đội trưởng Lạc rồi."

Cô gái đang tò mò quan sát các loại thuốc thử trên giá, nghe vậy quay đầu lại cười rạng rỡ với Phí Tiền Giang, lộ ra hàm răng trắng đều: "Chuyện nhỏ, trước đây tôi cũng bị giam không ít lần rồi."

Hà Phong Diên cau mày, vì có nhiều người ở đây nên cuối cùng anh ta cũng không nói gì.

...

Trăng non trắng bệch lặn xuống phía Tây, mặt trời ló dạng từ phía Đông, vẽ nên một đường cong màu cam đỏ. Hôm nay thật hiếm hoi là một ngày nắng đẹp.

Sáng sớm tinh mơ, khi trời còn tờ mờ sáng, trong sân nhỏ trên núi đột nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó là tiếng vật gì đó rơi xuống đất.

Thu Chí vừa canh gác ở cửa, đang ngủ gật đến sắp ngã, nghe thấy tiếng động liền lập tức cầm vũ khí xông vào sân: "Đại tỷ!?"

Kim Y Văn ngủ ở góc nhà xi măng cũng bị đánh thức bởi tiếng động, vội vàng chạy ra: "Có chuyện gì vậy?"

Nhưng khi mọi người chạy đến sân, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc: "Huấn luyện viên Phạm!?"

"Thu Dao, chị đang làm gì vậy..."

"Tay anh ta sao lại bị đứt thế kia!?"

Lúc này, Ôn Dao tay cầm con d.a.o dính máu, giày da giẫm lên n.g.ự.c Phạm Kỳ Dã, còn cánh tay của Phạm Kỳ Dã đã bị chặt đứt, hắn ta đang ôm lấy vết thương đầm đìa máu, mặt mày méo xệch, mồ hôi túa ra như tắm, miệng há hốc gào thét đau đớn: "Tao... đ.ị.t mẹ mày..."

Chưa kịp chửi hết câu, cô gái đã giáng xuống một nhát d.a.o như đang chặt thịt.

Lưỡi d.a.o thô ráp hất tay người đàn ông ra, c.h.é.m vào vết thương đang chảy m.á.u trên cánh tay bị đứt, khiến hắn ta đau đến mức mặt mày trắng bệch, không thể thốt ra thêm lời nào nữa.

Ôn Dao buông chân ra, ghê tởm đá người đàn ông sang một bên như đá xác chết: "Sao vậy?"

"Còn sao nữa, tôi đang ngủ ngon lành thì anh ta lén lút lảng vảng bên cạnh tôi, còn muốn đưa tay s* s**ng tôi."

Phạm Kỳ Dã là người có tiếng ở trại huấn luyện, là một tên d* x*m khét tiếng. Hắn ta ỷ vào việc có họ hàng ở tổng bộ căn cứ khu 14, cộng thêm bản thân có chút tài b.ắ.n súng, liền được phong làm huấn luyện viên rồi tác oai tác quái, giở trò đồi bại với không ít cô gái.

Lần này tự mình dẫn đội ra ngoài khảo thí, ánh mắt hắn ta nhìn người ta lúc nào cũng d*m đ*ng, kinh tởm. Cả quãng đường lên núi hắn ta liên tục khoe khoang tài b.ắ.n s.ú.n.g khiến Ôn Dao thấy buồn nôn.

Ban đầu, đối với cô, loại người này chỉ như con ruồi, bay tới bay lui làm người ta khó chịu, chứ chưa đến mức là kẻ thù thực sự, cũng chưa đến mức cô phải chủ động ra tay giải quyết...

Nhưng giờ hắn ta dám đưa bàn tay bẩn thỉu lên người cô, cô cũng không ngại chặt đứt nó.

Thu Chí nhìn người đàn ông đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, rồi lại nhìn cô gái xinh đẹp đang hơi cau mày, không khỏi nuốt nước bọt, rùng mình một cái.

Mẹ ơi, cái giá của việc sàm sỡ là bị chặt tay!

Cậu ta không khỏi thầm may mắn, lúc trước khi gặp đại tỷ, cậu ta có trêu chọc cô ấy, lúc đó cô ấy cầm cái xẻng chứ không phải dao, nếu không thì lúc đó cậu ta đã không chỉ bị què chân, mà là bị c.h.ặ.t c.h.â.n rồi!

Kim Y Văn nhìn thấy cảnh này, sợ hãi lấy tay che miệng, cả người run rẩy, thậm chí còn không đứng vững...

Người duy nhất bình tĩnh là người đàn ông trung niên không rõ tên tuổi trong đội. Ông ta dậy sớm, lúc này đang ngồi trong sân dùng d.a.o gọt tre, nghe thấy tiếng động thì chỉ dừng tay lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trên mặt đất bằng đôi mắt đục ngầu, rồi không nói gì, tiếp tục gọt tre như không có chuyện gì xảy ra.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 77: Chương 77


Phạm Kỳ Dã sau khi hết đau đớn, nhìn cánh tay bị đứt của mình, tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Hắn ta ngẩng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Ôn Dao, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày biết tao là ai không!? Mày dám c.h.ặ.t t.a.y tao, mày cứ chờ đấy..."

Ôn Dao đưa d.a.o cho Thu Chí: "Rửa sạch đi."

Thu Chí không dám nói nhiều, vội vàng gật đầu rồi bỏ đi.

Kim Y Văn vịn tường xi măng, vì quá sợ hãi và hèn nhát nên sắc mặt cô ta hơi tái nhợt, không khỏi lắp bắp nói: "Anh... anh ta là huấn luyện viên, chúng ta là học viên... hình như không có tư cách ra tay với huấn luyện viên..."

Chương 78: Tôi đã cho cô ta rất nhiều cơ hội rồi

Gió núi buổi sớm mai mát mẻ, Ôn Dao đưa tay vuốt lại tóc mai bị gió thổi rối, rồi cúi xuống nhặt khẩu s.ú.n.g bạc của mình lên, chĩa thẳng vào đầu Phạm Kỳ Dã.

Chỉ một hành động này đã khiến Kim Y Văn giật mình, người đàn ông trên mặt đất cũng lùi lại, cánh tay đứt lìa ma sát với mặt đất, kéo lê một vệt m.á.u đỏ tươi...

Lúc này, ánh mắt hắn ta nhìn Ôn Dao không còn sự thèm muốn và d*m đ*ng của đàn ông khi nhìn phụ nữ nữa, mà chỉ còn lại sự sợ hãi, hơn nữa còn là nỗi sợ hãi xuất phát từ nội tâm đối với kẻ thù mạnh, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Đừng... đừng g.i.ế.c tôi..."

Ôn Dao nhẹ nhàng lặp lại lời của Phạm Kỳ Dã: "Ở Đông Châu của tôi, kẻ mạnh làm vua, ai mạnh người đó có lý, không phải sao?"

"Ngay cả tốc độ ra đao của tôi mà anh cũng không nhìn thấy, huấn luyện viên Phạm, năng lực của anh cũng chỉ đến thế thôi."

Nói xong, cô hạ thấp nòng súng, chĩa vào hạ bộ người đàn ông rồi "bùm" một tiếng.

"Á á á————"

Tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết lại vang lên, khiến chim chóc trong rừng giật mình bay tán loạn.

Kim Y Văn nghe thấy tiếng s.ú.n.g và tiếng hét, sợ đến mức chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất. Cô ta không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ biết lấy tay che miệng, cố gắng kiểm soát cảm xúc sợ hãi của mình.

Ôn Dao không g.i.ế.c Phạm Kỳ Dã, vì cô biết hắn ta bị đứt tay phải chắc chắn sẽ không sống nổi, mà mùi m.á.u tươi của người sống chẳng mấy chốc sẽ thu hút zombie đến gặm nhấm, lúc đó xuống núi lại thêm một phen náo loạn.

Thu Chí rửa d.a.o xong quay lại, cung kính giúp cô đeo d.a.o vào lưng, hệt như một tên đàn em đi theo đại tỷ.

Người đàn ông trung niên gọt tre bên cạnh cho tre đã gọt xong vào gùi, cũng cung kính đứng dậy.

Ôn Dao xách túi lên, cầm súng: "Đi thôi."

Kim Y Văn vẫn chưa hết bàng hoàng, cô ta liếc nhìn người đàn ông đã ngất xỉu trên mặt đất vì đau đớn, thấy Ôn Dao từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn mình lấy một cái, cô ta đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng đuổi theo...

Nào ngờ chưa đi được hai bước, họng s.ú.n.g bạc xinh đẹp đã chĩa vào trán cô ta.

Ôn Dao vẫn thản nhiên như không, gương mặt tuyệt sắc vốn dĩ ôn hòa giờ đây lại thêm phần lạnh lùng và thờ ơ: "Kim Y Văn, nể tình chúng ta từng là đồng đội, tôi sẽ không g.i.ế.c cô..."

"Nếu cô thực sự có bản lĩnh thì tự mình sống sót trở về, đừng bám theo tôi."

Kim Y Văn rơi nước mắt, vẻ mặt tủi thân và đáng thương: "Nhưng chúng ta là đồng đội..."

"Tôi không cần một đứa ngu ngốc như cô làm đồng đội."

Ôn Dao nhớ ra điều gì đó, khẽ cười, nhìn Kim Y Văn nói: "À, không phải cô đã nói sau lưng tôi là 'cũng chẳng qua là dựa vào đàn ông, có gì mà phải tỏ vẻ thanh cao' sao?"

"Vậy thì bây giờ, người đàn ông mà cô dựa dẫm, tôi có thể chặt đứt trong hai nhát dao, còn người mà tôi dựa dẫm, cô có thể không?"

Lúc trước chỉ có Thu Chí, Bối Hiểu Đóa và Kim Y Văn là ba người nhìn thấy đoàn xe của tổng bộ khu 14 Đông Châu. Mà mấy ngày nay Thu Chí bận rộn chuẩn bị huấn luyện trước khi khảo thí, Bối Hiểu Đóa thì nhút nhát, không thích gây chuyện thị phi, loại trừ một chút là biết ai là người rảnh rỗi đi nói xấu sau lưng người khác rồi.

Nghe câu hỏi này, sắc mặt Kim Y Văn lập tức tái nhợt, chỉ có thể miễn cưỡng biện minh cho mình: "Những lời đó không phải em nói, chị hiểu lầm rồi..."

Ôn Dao không thèm để ý đến cô ta nữa, tự mình thu dọn đồ đạc rồi dẫn hai người trong đội lên núi.

Kim Y Văn biết Phạm Kỳ Dã không còn đường sống, con đường duy nhất chính là Thu Dao, nên lại lê bước chân, vừa khóc vừa đuổi theo họ một đoạn đường núi...

Thấy không ai để ý đến mình, cô ta đáng thương nắm lấy tay áo Thu Chí, giọng nói mềm mại cầu xin: "Anh Chí, xem như nể tình trước kia chúng ta từng là đồng đội, dẫn em đi cùng được không?"

"Đừng bỏ rơi em một mình..."

"Em xin anh đấy, đừng bỏ rơi em một mình, em sợ..."

Kim Y Văn dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn, đuôi mắt hơi cụp xuống, cũng có chút khí chất, lúc khóc lóc trông đáng thương vô cùng, quả thực rất dễ khiến người ta mềm lòng.

Thu Chí tất nhiên cũng mềm lòng, nhưng cậu ta biết trong đội này không có quyền lên tiếng, chỉ có thể im lặng hất tay cô ta ra.

Người đàn ông trung niên cầm cung tên cũng không để ý đến cô ta, tự mình đi trước mở đường.

Ôn Dao rút d.a.o sau lưng Thu Chí, đi hai bước xuống, giơ d.a.o ngang cổ Kim Y Văn. Khoảnh khắc kim loại lạnh lẽo chạm vào da cô ta, cô gái hét lên kinh hãi, vừa khóc vừa rụt cổ lại.

Ôn Dao bèn thu d.a.o lại: "Cút."

"..."

Lên núi lần nữa, Kim Y Văn không đi theo. Nửa đoạn đường đầu, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng và bất lực của cô ta, sau đó dần dần không còn nghe thấy nữa.

Thu Chí dùng d.a.o chặt cành cây chắn đường, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ không g.i.ế.c cô ta, nhưng cô ta một mình cũng không sống nổi đâu nhỉ?"

Người đàn ông trung niên đi trước nghe vậy, hiếm khi dừng bước, ông ta thở dài, lắc đầu nói: "Cô gái này không có dũng khí đối mặt với khó khăn, chỉ muốn luồn lách, là người cơ hội, cho dù cứu được nhất thời, cũng không cứu được cả đời..."

Ôn Dao cụp mi xuống, cũng gật đầu: "Tôi đã cho cô ta rất nhiều cơ hội rồi."

Ở doanh trại cấp F một lần, doanh trại cấp D một lần, rồi đến lần khảo thí này, ban đầu cô cũng không loại cô ta ra, nhưng cô ta không chỉ lôi kéo tên Phạm Kỳ Dã kinh tởm kia đến làm cô thấy ghê tởm, mà còn không làm gì cả...

Ôn Dao hiểu nỗi tuyệt vọng và cô độc khi bị đồng đội bỏ rơi, cũng biết rõ bên ngoài khu vực an toàn, không có người đồng hành thì khó mà sống sót.

Vì vậy, nếu không phải bất đắc dĩ, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ bất kỳ đồng đội nào đi theo mình, cho dù người đó không mạnh, cho dù người đó không đủ dũng cảm, thậm chí cho dù người đó hèn nhát, nhưng chỉ cần người đó ngay thẳng, chỉ cần người đó muốn cố gắng sống có phẩm giá, cô sẽ cố gắng hết sức để cho người đó một cơ hội sống...

Nhưng Kim Y Văn vừa không có lòng tự trọng, vừa không tự biết mình là ai, rõ ràng không xứng đáng.

...
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 78: Chương 78


Lên đến đỉnh núi, ba người tìm kiếm khắp nơi. Thu Chí nhìn thấy một lá cờ đỏ hình tam giác bên cạnh một cột điện bị đổ, lá cờ được buộc vào một thanh thép bị gãy, một nửa bị chôn vùi trong cát bụi.

Mắt cậu ta sáng lên, vội vàng kéo nó ra khỏi đất, rồi vẫy tay với Ôn Dao đang ở cách đó không xa: "Tìm thấy rồi, đại tỷ, em tìm thấy rồi!"

Đợi mọi người đến gần, Thu Chí vội vàng đưa lá cờ trong tay cho cô, nịnh nọt: "Nhiều núi như vậy, đại tỷ sao biết trên núi này có cờ?"

"..."

Ôn Dao: "Tôi không biết."

Mục đích chính của cô không phải là tìm cờ, lúc đó cũng chỉ là thấy ngọn núi này không có ai đến, nên chọn đại thôi, ai ngờ lại may mắn như vậy.

Thu Chí tiếp tục nịnh nọt: "Vậy đại tỷ đúng là con cưng của trời, vận may tuyệt đỉnh. Đã tìm thấy cờ rồi, chúng ta mau quay về thôi?"

"Haizz, không ngờ thời gian khảo thí mười lăm ngày, chúng ta hai ngày đã hoàn thành rồi, đại tỷ giỏi quá..."

"Xe buýt ở ngay ven đường, hai người nếu không biết lái xe thìem lái, chúng ta có thể về báo cáo rồi!"

Cậu ta thao thao bất tuyệt hồi lâu với vẻ mặt hớn hở, không ngờ cô gái với biểu cảm thản nhiên kia lại cụp mi mắt xuống: "Hai người các cậu về trước đi."

Nụ cười của Thu Chí cứng đờ trên mặt: "... Nhiệm vụ sát hạch lần này không phải là lấy cờ thưởng sao? Chẳng lẽ đại tỷ còn có việc khác?"

Ôn Dao rút d.a.o từ sau lưng Thu Chí: "Đó là nhiệm vụ của các cậu, không phải nhiệm vụ của tôi."

Mười lăm ngày sát hạch, cô định g.i.ế.c zombie mười bốn ngày, còn cờ thưởng, đến lúc đó tùy tiện nhặt một cái về nộp là được rồi.

Thu Chí nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể kéo người đàn ông đang giương cung rút kiếm kia: "Đại hiệp, vậy hay là hai chúng ta về trước nhé?"

Vì đối phương ăn mặc rách rưới, vẻ ngoài phong trần, vũ khí lại là cung tên, lại không nói tên cho người khác biết, rất có phong thái của một đại hiệp giang hồ, Thu Chí bèn gọi thẳng ông ta là đại hiệp.

Nhưng người đàn ông kia cũng lắc đầu: "Tôi cũng không về."

Thu Chí: "..."

Cả hai đại lão đều không định về, vậy cậu ta còn lựa chọn nào sao?!

Cậu ta lập tức giống như quả cà bị sương giá, ủ rũ hỏi: "... Còn mười ba ngày nữa, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Ôn Dao: "Giết zombie."

Người đàn ông kia: "Lấy cờ thưởng."

Hai người gần như đồng thời lên tiếng, Thu Chí nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt hoang mang.

Ôn Dao cũng nghi hoặc nhìn người đàn ông kia, ông ta trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng tóc mai đã điểm bạc, trên mặt cũng ẩn hiện nếp nhăn, quần áo rách rưới không nói, trên tay còn cầm một cây cung tên thô kệch nặng trịch, cả người trông giống như kẻ lang thang bẩn thỉu.

Là đồng đội của họ, người đàn ông kia ít nói, hai ngày nay cũng không có chút cảm giác tồn tại nào, hoàn toàn giống như phông nền của mấy người trẻ tuổi bọn họ.

Đối với những lần bắt chuyện nhiệt tình thỉnh thoảng nổi lên của Thu Chí, người đàn ông kia cơ bản không để ý, từ sáng hôm qua đến giờ, tổng cộng cũng chỉ chủ động nói hai lần.

Một lần là lúc bỏ lại Kim Y Văn, một lần là bây giờ.

Người đàn ông kia khàn giọng chậm rãi nói: "Số lượng người và tình hình sát hạch của doanh trại cấp D mỗi kỳ đều không giống nhau, quy tắc sát hạch cũng do huấn luyện viên của các nhóm lần lượt đặt ra, lần này đến lượt huấn luyện viên Phạm, nhưng người này không phải người hiền lành, thích g.i.ế.c chóc, tiêu chuẩn thiết kế cũng thật sự không hợp lý."

"Cô bé, nếu cô có bản lĩnh này, có thể tiện tay lấy hết những lá cờ thưởng khác, sau đó phân phối hợp lý cho họ..."

Thu Chí vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao?!?"

Nhưng Ôn Dao lại nhanh chóng hiểu ý trong lời nói của người đàn ông kia.

Còn có thể vì sao, tự nhiên là vì muốn đảm bảo tỷ lệ sống sót của họ.

Lòng người vốn dĩ khó nói, lòng người trong thời mạt thế càng đen tối đến mức không thể lường được, cộng thêm lời nói của tên cặn bã huấn luyện viên Phạm lần này lại quá mức gây hiểu lầm, đợi bọn họ tranh giành xong, cuối cùng sống sót trở về, ước chừng không còn lại bao nhiêu người.

Đông Châu đúng là cường giả vi tôn không sai, nhưng cũng không phải cường giả vi tôn mà tên tiểu nhân huấn luyện viên Phạm kia nói, hơn nữa ở thế giới này, kẻ thù của loài người không phải là loài người, nếu chủ trương tự g.i.ế.c lẫn nhau, loài người sớm muộn gì cũng tiêu đời.

Thu Chí cất cờ thưởng xuống núi, cậu ta cũng không biết mình nên vui hay nên buồn.

Vui là, cậu ta được chung đội với hai đại lão, buồn là, cậu ta được chung đội với hai đại lão...

Sao bọn họ lại xuất sắc như vậy chứ? Quả thực xuất sắc đến mức có phần thái quá, vậy mà lại muốn lấy hết tất cả cờ thưởng!

Khi ba người trở lại căn nhà nông nhỏ trước đó để nghỉ chân, Phạm Kỳ Dã đã biến thành zombie cụt tay, Kim Y Văn cũng biến thành một con zombie da xám bình thường, bị mùi m.á.u tanh thu hút, zombie lũ lượt kéo đến lảng vảng trong sân.

Ôn Dao tay cầm đao sắt, khi chúng gào thét lao đến, cô không chút biểu cảm c.h.é.m g.i.ế.c tất cả.

Sau khi thu hoạch được đợt năng lượng này, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nắm chặt chuôi d.a.o nói với Thu Chí đang đi theo sau: "Zombie không cần cậu giải quyết, nhưng cậu có một nhiệm vụ rất quan trọng..."

Thu Chí lập tức vểnh tai lắng nghe: "Nhiệm vụ gì?"

Ôn Dao nói: "Bảo vệ tôi đừng để tôi bị thương, nếu có nguy hiểm, cậu phải nhắc nhở tôi, khi cần thiết còn phải đỡ đòn cho tôi."

Dùng s.ú.n.g cả ngày, kết quả phát hiện ra cô dùng d.a.o thuận tay hơn dùng s.ú.n.g không biết bao nhiêu lần, vậy nên cô cũng lười không muốn luyện s.ú.n.g nữa, mà nếu chọn dùng d.a.o cận chiến với zombie, chắc chắn sẽ dễ bị cào trúng hơn.

Ban đầu Thu Chí không muốn đồng ý lắm, dù sao ai lại muốn chịu đau thay người khác chứ? Nhưng đội trưởng là một siêu đại lão, còn có ân cứu mạng với mình...

"Được, bao nhiêu thương tích em cũng đỡ." Thu Chí nói xong lại có chút khó hiểu: "Nhưng mà đội trưởng, trước đây chị không phải không sợ đau, cũng không sợ mấy con zombie đó cắn sao, tại sao bây giờ lại..."

Ôn Dao vẻ mặt vô cảm nhìn cậu ta, dọa Thu Chí vội vàng ôm đao đứng sang một bên, căng thẳng nói: "Em không có ý gì khác, em chỉ đơn thuần tò mò thôi, hỏi thăm một chút..."

Trước đây ở doanh trại cấp F, mọi người cùng nhau lăn lộn, đội trưởng không hề sợ hãi các loại zombie, cũng không ít lần bị thương ngoài da, mà từ hôm qua đến hôm nay, cô dường như đang cố tình tránh bị thương, ngay cả cành cây gai góc xung quanh có thể làm xước cánh tay cũng dặn dò cậu ta dọn dẹp sạch sẽ cho cô.

"Tôi đương nhiên không sợ, nhưng mà..." Ôn Dao thuận miệng trả lời, còn chưa nói xong, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 79: Chương 79


Thực ra trước khi thảm họa này ập đến, cô đừng nói bị quái vật cắn bị thương, đó là ngay cả tiêm một mũi cũng không muốn chảy một giọt m.á.u nào, đầu gối có thêm một chút bầm tím cũng sẽ bị cả nhà ôm vào lòng xót xa.

Nhưng trong bảy năm qua, để cầu sinh, để hoàn thành các loại nhiệm vụ gian khổ, cô đã hết lần này đến lần khác phá vỡ mức độ nhạy cảm với cơn đau của mình, cô đã sớm quen với việc mang thương tích chạy trốn, cũng chưa từng có ai quan tâm đến những vết thương ngoài da mà cô phải chịu.

Đến nỗi khi Quý Minh Trần hạ lệnh này cho cô lúc đó, cô thực sự không có cảm giác gì nhiều, cô cảm thấy người này luôn có mạch não khác thường, có thể chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Vì ra ngoài bị thương là điều không thể tránh khỏi, cho nên anh mới ra cho cô một "bài toán khó" như vậy, để tìm lý do phạt cô trêu chọc cô.

Mà giờ phút này, bị Thu Chí vô tình hỏi như vậy, cô dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó...

Gió mát trong rừng thổi lá cây xào xạc, ánh nắng xuyên qua màn sương mỏng manh rơi xuống dưới tán cây, đá vụn cỏ cây trên mặt đất loang lổ, mọi thứ đều rất yên tĩnh.

Trong khu rừng cách thành phố Cảng Kiều hơn mười cây số, Ôn Dao đột nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh, cô xoa ngón tay trên chuôi dao, không nhịn được cụp mi mắt xuống: "Bởi vì... có người không muốn tôi bị thương."

Chiến loạn nhiều năm như vậy, những người bề ngoài đối xử tốt với cô, hoặc là kiêng dè thực lực của cô, hoặc là thèm muốn sắc đẹp của cô, hoặc là vì cô có ích...

Không có ai sẽ cho cô lợi ích một cách vô tư, không vụ lợi cả.

Người duy nhất làm được điều này chỉ có Quý Minh Trần, mặc dù anh phóng túng không phải người lương thiện, đầu óc còn có chút vấn đề, nhưng thái độ của anh đối với cô, quả thực khác với tất cả mọi người...

Mấy ngày tiếp theo, Ôn Dao cất s.ú.n.g đi, đổi sang chỉ dùng dao.

Dùng vũ khí lạnh nhiều năm như vậy, cho dù cây đao sắt này không thuận tay bằng Ngân Nguyệt Đao trước đây, cũng coi như là sử dụng thành thạo.

Thể chất cô vốn đã rất tốt, sau khi dị năng thức tỉnh cộng thêm vết thương lành lại, càng thêm tràn đầy năng lượng, rất nhanh đã dẫn hai đồng đội lên mấy ngọn núi khác, lục tục tìm thấy những lá cờ thưởng khác...

Đối với những người khác mà ngay cả zombie cũng hơi e ngại không dám chém, đội ba người của cô hoàn toàn là một cú đả kích hạ gục.

Thỉnh thoảng Ôn Dao cũng gặp phải huấn luyện viên của những đội khác, đa số những người đó đều quen biết cô, cho dù không quen biết, cũng đã từng nghe nói đến nhân vật tên Thu Dao trong nhóm của Trần Khả Lâm...

Ban đầu bọn họ tưởng rằng cô gái nhỏ này chỉ có tố chất cơ thể tốt, hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện tốt thôi, thật sự ra chiến trường gặp phải đủ loại zombie cũng chưa chắc đã lợi hại hơn bọn họ.

Kết quả đến hiện trường thực chiến, bọn họ mới phát hiện ra đây mới là đại lão, lợi hại hơn huấn luyện viên gấp nhiều lần, đại lão thực sự...

Khả năng sinh tồn trong tự nhiên siêu cường không nói, đao pháp càng tuyệt luân đến cực điểm, c.h.é.m đầu zombie giống như bổ dưa hấu vậy, vung tay lên, một nhát một con, chưa từng thất thủ.

Cô gái có làn da trắng nõn như ngọc, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, chỉ cần nhìn vẻ ngoài dù thế nào cũng thấy là một cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp, nhưng một khi đặt cô vào chiến trường thuộc về mình, cô như biến thành một chiến sĩ thực thụ.

Bộ đồ công nhân màu đen bình thường mặc trên người cô, kết hợp với thân thủ nhanh nhẹn dứt khoát kia, khiến người ta nhìn ra khí thế của một vị chỉ huy đội.

Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, chín lá cờ thưởng đều rơi vào tay cô, có cái là do đội của cô tìm được, có cái là do cô thấy bọn họ tranh giành lẫn nhau, tự g.i.ế.c lẫn nhau, cứng rắn tịch thu của bọn họ.

Đội của cô cũng từ ba người ban đầu, mở rộng thành hai mươi người, ba mươi người, sáu mươi người...

Ai cũng có chút tự biết mình, không ai dám đối đầu với đại lão này để tranh cờ thưởng, mà đánh không lại thì gia nhập, bọn họ bèn từ chỗ c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau lúc đầu, đều biến thành nằm im hưởng thụ để cô dẫn dắt, dù sao cũng không phải là một đội không có cờ thưởng, mà là cả đám đều không có.

Ngay cả Thu Chí suýt chút nữa mệt chết, cũng nhờ Ôn Dao một người đắc đạo gà chó lên trời, trở thành đối tượng được mọi người vây quanh nịnh nọt.

Có người đàn ông vỗ vai cậu ta, đưa t.h.u.ố.c lá dò hỏi: "Anh bạn, đội trưởng của các anh lấy nhiều cờ thưởng như vậy để làm gì?"

"Đúng vậy, để vào doanh trại cấp C, một đội lấy một cái là được rồi, cô ấy lấy nhiều như vậy cũng vô dụng mà?"

Thu Chí được tâng bốc đến mức đặc biệt tự mãn, cười hì hì nói: "Muốn biết sao?"

Mấy người đàn ông ánh mắt sáng lên, đồng thanh nói: "Muốn!"

Thu Chí khoanh tay: "Thực ra tôi cũng không biết."

Mấy người đàn ông chậc một tiếng, lắc đầu giải tán...

Trong thời gian nghỉ ngơi dọc đường, Thu Chí chạy đến bên cạnh Ôn Dao lấy lòng, thăm dò hỏi: "Đội trưởng, cô lấy nhiều cờ thưởng như vậy để làm gì, đến lúc đó quay về doanh trại đổi lấy tiền vàng sao?"

Nhiệm vụ sát hạch có thiết lập phần thưởng, một lá cờ thưởng tương ứng với mười đồng tiền vàng, cho nên lấy cờ thưởng ngoài việc có thể vào doanh trại cấp C, còn tương đương với kiếm tiền vàng, lấy nhiều được nhiều.

Nhưng Ôn Dao lại lắc đầu, cô nhìn người đàn ông đang lau chùi cung tên bên hồ: "Tiền bối, hiện tại có bảy mươi tư người còn sống sót, cho dù có lấy được lá cờ thưởng cuối cùng cũng chỉ có mười lá, chúng ta nên phân phối như thế nào?"

Người đàn ông kia dừng động tác trên tay, cười nói: "Cô gái trẻ tuổi tài cao như vậy, đừng gọi tôi là tiền bối nữa, tôi thật sự hổ thẹn không dám nhận..."

Ôn Dao lại nói: "Lúc tôi ra ngoài căn bản không nghĩ nhiều như vậy, là ông đã thức tỉnh tôi."

Lúc đó trong đầu cô chỉ toàn g.i.ế.c zombie thăng cấp, căn bản không quan tâm đến số phận của những người này, là một câu nói của người đàn ông kia, khiến cô như bừng tỉnh ngộ.

Đó chính là dù cô ở nơi nào, dù là thân phận gì, cô đều có thể kiên trì con đường của riêng mình.

Lần này, cô không còn khổ sở đi theo con đường của người khác nữa, mà là kiên trì con đường của riêng mình.

Cho nên cô có thể phá vỡ quy tắc sát hạch bất hợp lý, đồng thời thiết lập quy tắc hoàn toàn mới...

Trên trời mây đen cuồn cuộn, mưa phùn lất phất làm ướt lông mày lông mi của cô gái, cô nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ không khỏi nhớ đến câu hỏi mà Quý Minh Trần đã hỏi cô trên sân thượng của lâu đài hôm đó.

Anh hỏi cô sống vì điều gì, cô ngây ngô trả lời "Niềm tin."

Cô muốn nói, cho dù là bây giờ, cô vẫn sống vì niềm tin của mình.

Chỉ là niềm tin của cô, không còn là Bắc Châu nữa, không còn là căn cứ khu 13 Bắc Châu nữa, cũng không còn là bất kỳ ai nữa, mà là chính cô...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back