Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 20: Chương 20


Quý Minh Trần vẫn luôn mỉm cười: "Căng thẳng cái gì, phòng nghiên cứu có hệ thống bảo vệ, chủ nhiệm Phí không đến mức cái này cũng không biết."

Hà Phong Diên không nói gì thêm, cùng anh bước vào tòa nhà, cả tòa nhà được xây dựng rất khoa học kỹ thuật, mặt đất màu xanh lam sáng bóng như gương, mỗi khi đi qua một cánh cửa cơ khí đều cần phải nhận dạng vân tay và khuôn mặt.

Bước vào thang máy, Hà Phong Diên ấn nút "-18". Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, một âm thanh chói tai "ầm ầm" đã vang vọng từ xa, kèm theo đó là những tiếng gầm rú kỳ dị, cùng với tiếng động như thể thực vật đang phá đất chui lên.

Hà Phong Diên lộ vẻ lo lắng, muốn bước nhanh hơn, nhưng Quý Minh Trần bên cạnh lại thong thả, thỉnh thoảng còn dừng lại quan sát tình hình trong các đĩa nuôi cấy bên cạnh.

Bên trái hành lang dài là hàng loạt lồng kim loại, bên trong giam giữ con người. Họ đều mặc đồng phục tù nhân, dựa vào lan can thoi thóp, người thì nhắm mắt cúi đầu, người thì đờ đẫn, sợ hãi và hoang mang nhìn ra hành lang bên ngoài.

Còn bên phải hành lang là những đĩa nuôi cấy to bằng lồng, bên trong chứa đầy chất lỏng màu lam lục, thứ đang ngủ say trong đó cũng là "con người".

Có người mọc đuôi cá, có người mọc cánh, có người mọc sừng hươu, có người da nứt nẻ bong tróc, có người mắt đỏ ngầu, khóe miệng chảy dãi hôi tanh... Họ đều là những sản phẩm thất bại, là những mẫu vật biến dị đã mất đi trí tuệ.

Trong phòng thí nghiệm cuối hành lang, vài nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng lộ vẻ kinh hoàng: "Làm sao bây giờ!? Cửa khoang nghiên cứu hình như không ngăn được thể biến dị đó..."

Lưới điện ở cửa khoang nghiên cứu phát ra tiếng xèo xèo, bên trong giam giữ một con quái vật hình người cao hai mét, mắt đỏ ngầu, da xanh lét. Bàn tay con quái vật giống móng vuốt, có móng vuốt sắc nhọn, các ngón tay có thể biến thành dây leo tự do co duỗi.

Nhìn thấy dây leo thò ra từ khe hở, các nhà nghiên cứu lại hét lên: "Dây leo, dây leo chui ra từ khe hở lưới điện rồi!!"

"Chủ nhiệm Phí!!!"

"Nhanh ấn nút đỏ!!"

Phí Tiền Giang sợ hãi ngồi im tại chỗ, con ngươi đen sau cặp kính phản chiếu dây leo gai nhọn đang lao tới. Đúng lúc này, một ngọn lửa bùng lên, thiêu cháy một nửa dây leo, khiến nó lập tức co lại.

Các nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đồng loạt quay đầu, mắt sáng lên: "Minh trưởng quan, đội trưởng Hà."

Phí Tiền Giang quay đầu nhìn lại, vẻ kinh hoàng trong mắt vẫn chưa tan, ông ta vịn vào bàn thí nghiệm đứng dậy, chỉnh lại cặp kính vỡ, thở phào nhẹ nhõm nói:

"Minh trưởng quan, ngài cuối cùng cũng đến rồi. Con thể biến dị đó vừa tỉnh dậy đã như vậy, đánh chúng tôi bất ngờ..."

Quý Minh Trần: "Đã là sản phẩm thất bại, sao không xử lý?"

Phí Tiền Giang: "Vì tôi phát hiện ra nó có chút đặc biệt..."

Quý Minh Trần: "Đặc biệt?"

Một nhà nghiên cứu phụ họa: "Đúng vậy, nó hình như còn biết nói, không hoàn toàn là sản phẩm thất bại, nên chủ nhiệm Phí không nỡ kích hoạt hệ thống tiêu diệt."

Nghe vậy, Quý Minh Trần lại nhìn con quái vật giữa lưới điện, bước đến gần nó. Con quái vật này dường như vẫn còn sợ hãi, lúc này đang nhìn ngón tay bị cháy của mình, lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn: "Đau, đau, đau."

Khi nhận ra có người đến gần, nó thậm chí còn lùi lại, đôi mắt đỏ ngầu run rẩy với tốc độ nhanh, cảnh giác nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng bên ngoài lưới điện.

Quý Minh Trần mỉm cười: "Chào."

Chào hỏi một con quái vật một cách thân thiện, khiến nụ cười dịu dàng và ấm áp của anh có chút âm u và quỷ dị.

Con quái vật không nhúc nhích, dường như vẫn còn sợ hãi, nhưng lại nhe răng gầm gừ thị uy, miệng lẩm bẩm: "Giết, giết, g.i.ế.c người."

Quý Minh Trần phân tích: "Quả thật có chút khác biệt, nó biết sợ hãi."

"Nhưng mà, những thứ nguy hiểm như thế này, lần sau có thể trực tiếp tiêu diệt, nếu không để nó chạy thoát thì sẽ không ổn..."

Dứt lời, ngọn lửa trên đầu ngón tay anh bay ra, khi rơi xuống người con quái vật lập tức biến thành lưới lửa bao trùm lấy nó. Sau một tiếng kêu thảm thiết, con quái vật hóa thành tro bụi tan biến.

Phí Tiền Giang cau mày: "Nhưng, nhưng mà..."

Vì thành quả nghiên cứu này, ông ta đã vui mừng rất lâu, dù sao nghiên cứu thuốc thức tỉnh dị năng hệ Mộc cuối cùng cũng có chút tiến triển, ông ta vốn còn muốn nhốt nó lại nghiên cứu thêm, rồi lợi dụng m.á.u của con quái vật này làm mẫu phân tích thêm vài lần.

Không ngờ, cứ thế bị thiêu rụi.

Quý Minh Trần quay đầu lại, cong môi nhìn vào mắt Phí Tiền Giang: "Nghe rõ chưa? Chủ nhiệm Phí."

Phí Tiền Giang lau mồ hôi trên trán, nào dám nói thêm gì: "Rõ rồi."

Quý Minh Trần đi dọc theo hàng màn hình hiển thị, xem qua các dữ liệu trên đó: "Nửa năm rồi, không có chút tiến triển nào sao?"

Câu hỏi này khiến Phí Tiền Giang có chút xấu hổ, cúi đầu giải thích: "Thứ nhất, số lượng mẫu thể biến dị không đủ, thứ hai, tinh thể nguyên tố chỉ nhỏ bằng phân tử, thuộc loại chất dễ bay hơi, rất khó tinh chế..."

"Cho dù tinh chế ra được, điều chế thành nồng độ nhất định để hoàn thành thí nghiệm cũng là việc cực kỳ khó khăn, chưa nói đến việc thí nghiệm thành công hay thất bại."

Quý Minh Trần gật đầu, mỉm cười vỗ vai Phí Tiền Giang: "Chuyện mẫu vật không cần ngài phải lo lắng, chủ nhiệm Phí cứ chuyên tâm nghiên cứu thứ tôi muốn là được."

Phí Tiền Giang vô cớ run lên, vội vàng gật đầu lia lịa: "Tôi rõ, tôi rõ rồi."

Trên đường trở về, Quý Minh Trần vẫn đi cùng Hà Phong Diên.

Khác với lúc đến, lần này khi đi ngang qua một cái lồng, đột nhiên một người phụ nữ tóc tai bù xù lao tới, gào thét về phía Quý Minh Trần: "Quý Minh Trần! Mày sẽ c.h.ế.t không yên lành!!!"

.

Đêm tĩnh lặng.

Trong căn hộ riêng tư trên tầng 5 của biệt thự cổ.

Phòng tắm cổ kính rộng lớn được bao quanh bởi một vòng nến, ánh nến le lói, điên cuồng lay động theo tiếng nước lạnh xối xả và tiếng động tắm rửa.

Lưng người đàn ông vạm vỡ áp sát vào bức tường gạch men lạnh lẽo, những giọt nước lẫn mồ hôi lăn dài từ đuôi lông mày. Anh ngẩng đầu lên, yết hầu trắng nõn gợi cảm di chuyển lên xuống một cách chậm rãi.

Cuối cùng, một tiếng thở dài khó chịu bật ra khỏi cổ họng, trầm thấp khàn khàn, kéo dài.

Anh tắt vòi hoa sen, hàng mi ướt dài run rẩy, đôi mắt đào hoa mở ra, sau một hồi lâu mới hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cây nến bên cạnh.

Vì bị nước b.ắ.n vào, cây nến này đã bị nước lạnh dập tắt, sau một tiếng "xèo" nhỏ, ngọn lửa yếu ớt lóe lên vài cái rồi tắt hẳn, chỉ còn lại một nửa tim đen và một làn khói mỏng manh.

"Vậy mà đã tắt rồi, sao ngươi lại vô dụng như vậy..." Khóe môi người đàn ông cong lên, đuôi mắt hơi đỏ, ánh nến chiếu lên khuôn mặt anh, khiến đường nét anh tuấn trở nên b*nh h**n và điên cuồng.

Anh từ từ giơ tay lên một cách uể oải, khi ngọn lửa trên đầu ngón tay bùng lên, cây nến đã tắt được thắp sáng trở lại.

...

Ngày hôm sau.

Trên tầng 4 của biệt thự cổ, trong một căn hộ được trang trí ấm áp, cô gái ngồi trước bàn trang điểm, vừa nghe người hầu gái báo cáo, vừa đeo bông tai ngọc trai cho mình.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 21: Chương 21


Cô có mái tóc nâu xoăn tự nhiên, khuôn mặt trái xoan với cằm hơi nhọn, ngũ quan cũng vô cùng xinh đẹp, đôi mắt cáo xếch, sống mũi nhỏ nhắn, đôi môi căng mọng, là gương mặt mà ai nhìn thấy cũng phải khen một câu xinh đẹp.

Bộ váy ngắn màu hồng nhạt cũng rất hợp với khí chất của cô, trông cô hệt như một tiểu thư khuê các của gia đình danh giá.

Nếu nói có điểm nào chưa hoàn hảo, thì có lẽ là sắc mặt cô quá kém.

Người hầu gái nhìn sắc mặt của Vi tiểu thư, nói năng dè dặt: "Nghe theo lời của đội trưởng Melissa, cô gái mà Minh trưởng quan mang về hình như là bạn đời của Minh trưởng quan..."

"Tối qua Minh trưởng quan vừa về đã đến chỗ bác sĩ Lâm lấy bao cao su, sau đó trực tiếp đưa người lên phòng riêng trên tầng 5, lúc ra ngoài, cô gái đó mặt đỏ bừng, Minh trưởng quan cũng ăn mặc xộc xệch, cúc áo còn rơi mất hai cái..."

Phí Khả Vi thấy đeo mãi không vào, tức giận ném đôi bông tai ngọc trai xuống đất, "choang" một tiếng, ngọc trai vỡ vụn, một người hầu gái khác thấy vậy vội vàng cúi xuống nhặt.

Người hầu gái đang nói chuyện cũng lập tức im bặt.

Phí Khả Vi đứng dậy, quay lại nhìn người hầu gái đang cúi đầu, lạnh lùng nói: "Sau đó thì sao? Sao không nói tiếp?"

Người hầu gái sợ hãi vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói: "Vi... Vi tiểu thư."

Phí Khả Vi cúi người, chậm rãi đỡ người hầu gái dậy, cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện hơn một chút: "Đừng sợ, chuyện này không liên quan đến cô, cô cứ nói những gì mình nghe được cho tôi biết là được..."

Người hầu gái lại sợ sệt liếc nhìn Phí tiểu thư, không dám cãi lời: "Minh trưởng quan sau khi ra khỏi phòng, có việc bận nên bị đội trưởng Hà gọi đi, lúc quay về... à đúng rồi, là đội trưởng Melissa đã đưa cô gái kia đến tầng năm... Minh trưởng quan sau khi quay lại đã đi thẳng đến phòng cô ta, không biết là đã hành hạ người ta đến sốt cao hay là đã làm người ta bị thương, dù sao thì đội trưởng Melissa còn đích thân xuống lấy hộp dụng cụ y tế lên..."

"..."

Phí Khả Vi cảm thấy rất khó chịu, cô ta không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.

Người kia vốn dĩ là mặt trăng mà cô ta ngưỡng mộ, trong trẻo, sáng ngời, tỏa sáng rực rỡ, chưa từng bị vấy bẩn bởi bất kỳ bụi trần nào.

Vậy mà bây giờ, anh lại mang về một cô gái khác, thậm chí còn tùy tiện lên giường với cô ta như vậy...

"Trước đây Minh trưởng quan có phải là người gần nữ sắc không?" Phí Khả Vi ngồi xuống lại, hỏi họ.

Người hầu gái: "Minh... Minh trưởng quan trước đây tuy không mang phụ nữ khác về, nhưng... nhưng đàn ông trên đời này, chắc là không ai không gần nữ sắc."

Dì Dung bưng khay đồ ăn đi vào, nhìn thấy sắc mặt khó coi của tiểu thư, bà tốt bụng khuyên nhủ: "Vi tiểu thư, từ chiều hôm qua đến giờ, cô đã gần một ngày chưa ăn gì rồi, ăn chút gì đi..."

"Không ăn, mang xuống đi."

Hai người hầu gái đứng sang một bên, dì Dung đặt khay đồ ăn xuống, bước tới khuyên nhủ: "Vi tiểu thư, cô nghe lời cha cô đi."

"Nếu một người đàn ông thích cô, anh ta sẽ chủ động bày tỏ thiện chí với cô, nếu không, dù anh ta cho cô quyền lực lớn đến đâu, cho cô bao nhiêu sự nuông chiều, thì cũng không thể đại diện cho điều gì."

"Minh trưởng quan đối xử đặc biệt với Vi tiểu thư, tôi nghĩ đó hoàn toàn là vì..."

"Đủ rồi!"

Phí Khả Vi vốn đã bực bội, câu nói này càng đổ thêm dầu vào lửa, cô ta vỗ tay xuống bàn trang điểm, khiến dì Dung đứng bên cạnh giật mình.

"Con lại nổi giận cái gì nữa..." Giọng nói thở dài bất lực của một người đàn ông trung niên vang lên từ ngoài cửa.

Phí Tiền Giang bước vào, phẩy tay ra hiệu cho dì Dung và những người khác.

Đợi đám người hầu lui xuống, ông ta mới tiện tay đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn: "Chuyện này ba đã nhắc nhở con rồi, đừng kỳ vọng quá nhiều vào người đàn ông đó."

"Anh ta không đơn giản như vẻ bề ngoài, cũng tuyệt đối không phải là người mà con có thể khống chế và kiểm soát được."

Phí Khả Vi nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, hốc mắt dần đỏ hoe.

"Không nói đến việc con chỉ là một cô gái nhỏ, bao nhiêu năm nay, ngay cả ba cũng chưa từng nhìn thấu anh ta..."

Phí Tiền Giang nói với giọng đầy ẩn ý: "Căn cứ của chúng ta có rất nhiều đội chiến đấu, mỗi đội lại có biết bao nhiêu thanh niên dũng cảm, người thích con, ngưỡng mộ con cũng không ít, con muốn chọn ai mà chẳng được, sao con cứ cố chấp như vậy, cứ phải treo cổ trên một cái cây..."

Phí Khả Vi không phục, những ngón tay đặt trên bàn trang điểm siết chặt: "Nhưng con chỉ muốn người tốt nhất."

"Từ nhỏ đến lớn, cái gì của con mà không phải là tốt nhất, tại sao đến lúc chọn đàn ông con lại phải hạ mình xuống mà thỏa hiệp..."

Phí Tiền Giang còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Phí Khả Vi đã không muốn nghe ông ta lải nhải nữa, cô ta kiên quyết đứng dậy, quay về phòng đóng sầm cửa lại.

Nghe thấy tiếng "ầm" vang lên, Phí Tiền Giang lắc đầu, lại thở dài một hơi.

...

Khi Ôn Dao tỉnh dậy, cô không biết đã mấy giờ rồi, cơn sốt đã lui, cổ họng khô khốc, cơ thể mệt mỏi, ngay cả tứ chi cũng trở nên bủn rủn vô lực.

Cô chỉ nhớ mang máng rằng sau khi bị sốt mê man đêm qua, cô mơ màng thấy Melissa đang chăm sóc mình, cô nói lời cảm ơn với cô ấy, rồi sau đó liền mất đi ý thức, chìm vào một giấc ngủ dài đầy mộng mị, ngủ mê man đến mức không biết mình đã ngủ bao lâu.

Khi Ôn Dao lật người mở mắt ra, bên cạnh vang lên một giọng nói trầm ấm, êm dịu: "Tỉnh rồi?"

Ôn Dao ngước mắt nhìn lên, thấy Quý Minh Trần đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh giường.

Người đàn ông ngồi với tư thế tao nhã, cử chỉ cao quý, những ngón tay thon dài trắng trẻo đang cầm một chiếc cốc cà phê bằng sứ màu trắng, đầu gối gác lên nhau, trên đó còn có một cuốn sách cổ bằng da cừu đang mở.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng kết hợp với áo vest và quần tây màu xám lạnh, có lẽ để phù hợp với bộ trang phục này, sống mũi cao thẳng còn đeo thêm một cặp kính gọng kim loại màu bạc, càng làm tôn lên khí chất lạnh lùng, cấm dục, vừa nho nhã vừa ph*ng đ*ng của anh.

Nhìn thấy vậy, Ôn Dao: "..."

Cô thực sự có chút nghi ngờ, quần áo của anh có nhiều hơn cả phụ nữ hay không...

Quý Minh Trần đặt cốc cà phê xuống, cũng gập cuốn sách lại để sang một bên, nhìn cô với vẻ lười biếng: "Đã quyết định rồi sao? Từ nay về sau, sẽ không quay lại Bắc Châu nữa?"

Ôn Dao gật đầu: "Ừ."

"Đêm qua không phải Melissa chăm sóc tôi sao? Sao anh lại ở đây..."

Quý Minh Trần đưa tay lấy ấm nước trên bàn trà nhỏ bên cạnh, rót một cốc nước ấm vào cốc thủy tinh, rồi đưa cốc nước cho cô: "Tôi về lúc chín giờ tối qua."

Ôn Dao sững người, vội vàng ngồi dậy, chậm nửa nhịp nhận lấy cốc nước.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 22: Chương 22


Quý Minh Trần: "Sau khi Melissa rời đi, tôi đã tự mình tiêm thuốc hạ sốt cho em, sau đó tôi đi tắm và thay quần áo."

Ôn Dao khát khô cả cổ, vừa uống nước vừa ngước mắt nhìn anh, không biết anh muốn nói gì.

"Sau đó, để theo dõi tình trạng của em, tôi đã ngồi ở đây cho đến bây giờ, bây giờ là sáu giờ rưỡi chiều, trời sắp tối rồi."

"..."

Mặc dù biết người này nói những lời này là cố ý khoe khoang, nhưng Ôn Dao vẫn có chút cảm động.

Trước đây ở khu 13 Bắc Châu, đừng nói là bị ốm sốt được người ta chăm sóc chu đáo như vậy, ngay cả việc cô được nghỉ ngơi hai ngày cũng là điều xa xỉ.

Cô cần phải nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Dật Xuyên, hoàn thành đủ loại nhiệm vụ lớn nhỏ, cần phải chăm sóc các đồng đội, quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của họ...

Ngay cả khi bị thương rất nặng, không thể cử động được, cô cũng chỉ có thể ở một mình trong ký túc xá của căn cứ để tự mình vượt qua.

Thẩm Dật Xuyên thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô, nhưng phần lớn thời gian là không.

Bởi vì anh ta cho rằng sự đồng hành là vô dụng, theo cách nói của anh ta, cho dù anh ta có ở đó cũng không thể giúp cô chữa lành vết thương nhanh hơn, chi bằng dành thời gian đó để làm những việc có giá trị hơn.

Trong mắt anh ta, quyền lực cao hơn, giá trị thực tế luôn cao hơn tất cả.

Ôn Dao cầm cốc nước, nhớ lại giấc mơ đêm qua, tâm trạng không hiểu sao lại chùng xuống.

Hình như đêm qua cô lại mơ thấy Thẩm Dật Xuyên...

Cho dù khi tỉnh táo cô đã tự nhủ với bản thân rằng sẽ không nghĩ đến anh ta nữa, sẽ không quay đầu lại, nhưng giấc mơ là thứ không thể kiểm soát, luôn khiến bóng hình anh ta hiện lên.

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao đang ốm yếu, lại đưa tay sờ lên trán cô, xác nhận cô không còn sốt nữa, anh mới thong thả đứng dậy: "Mặt trời đã lặn, em có thể dậy rồi, cô nàng lười biếng."

"..."

"Quần áo mới ở trong tủ, tự thay đi." Nói xong câu đó, Quý Minh Trần lịch sự đi ra ngoài.

Ôn Dao nhìn bóng lưng người đàn ông, chậm rãi xuống giường, cô ngờ vực mở tủ quần áo ra, không ngờ chiếc tủ hôm qua còn trống rỗng, bây giờ lại treo đầy hai hàng quần áo, chủ yếu là màu trắng hoặc màu lam phớt hồng.

Vươn tay lật xem, có váy cưới màu trắng tinh khôi, có sườn xám ngắn kiểu sứ Thanh Hoa nền trắng hoa lam, có váy hoa nhí đồng quê màu cam, còn có váy công chúa tay phồng màu tím nhạt đính kim cương...

Tóm lại đều là những chiếc váy công chúa xinh đẹp và lộng lẫy, rất có phong cách thiếu nữ.

Nhìn đến mức Ôn Dao có chút sững sờ, đây vẫn là thời kỳ mạt thế sao?

Trong thời buổi sinh tồn còn khó khăn như vậy, ăn mặc như thế này chỉ e là quá phô trương rồi, hơn nữa những chiếc váy cầu kỳ, xinh đẹp này, thực sự thích hợp để g.i.ế.c zombie và đánh quái vật sao?

Trước đây Ôn Dao đều mặc đồng phục màu đen của căn cứ, ngay cả khi thỉnh thoảng mặc đồ khác, cũng chỉ giới hạn ở trang phục thể thao bình thường.

Cũng không phải là cô không thích quần áo đẹp, mà là không có dịp và điều kiện phù hợp để mặc, khiến bây giờ khi nhìn thấy những bộ quần áo này, phản ứng đầu tiên của cô là không quen.

Cô cau mày lục lọi, cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy liền thân màu xanh da trời kiểu dáng đơn giản hơn một chút.

Ôn Dao sau khi sửa soạn xong liền bước ra khỏi phòng, Quý Minh Trần đang ngồi trên sofa ở phòng khách ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn từ mắt cá chân cô gái lên trên, màu xanh da trời làm nổi bật gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn như ngọc của cô.

Điểm trừ duy nhất là thiếu một chút phụ kiện, và dây thắt lưng buộc eo còn đang buông thõng hai bên, chiếc váy công chúa bị cô mặc như một chiếc váy ngủ rộng thùng thình.

Quý Minh Trần không nhịn được nói: "Lại đây."

Ôn Dao đi tới: "Sao vậy?"

"Quay lưng lại." Quý Minh Trần vừa nói vừa nâng tay cô lên, sau đó vòng qua eo cô kéo hai dải dây thắt lưng ra sau...

Ôn Dao khó hiểu quay đầu lại: "Anh làm gì vậy?"

Quý Minh Trần thắt hai dải dây thành một chiếc nơ bướm hoàn hảo ở eo cô, sau đó ngước mắt nhìn vào mắt cô, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch lên: "Sao em ngay cả váy cũng không biết mặc vậy."

"Anh mới..." Ôn Dao nhìn chiếc nơ bướm sau lưng qua tấm gương trong phòng khách, nhìn hai dải dây thắt nơ dài bằng nhau, cô cũng thấy bội phục: "Tôi đâu có bị OCD."

...

Bảy giờ rưỡi tối, đã qua giờ ăn tối.

Quý Minh Trần dẫn Ôn Dao đến nhà ăn ở tầng hai, Ôn Dao nhìn thực đơn bên cạnh bàn ăn, lại một lần nữa rất ngạc nhiên: "Còn có thể gọi món nữa sao?"

Cô đã ở trong trại huấn luyện Bắc Châu bảy năm, ba bữa một ngày hầu như đều là bổ sung chất dinh dưỡng cố định, đừng nói là không có món ăn để cô lựa chọn, ngay cả thức ăn bình thường cũng gần như không có, chủ yếu là dung dịch dinh dưỡng, thanh protein hoặc thực phẩm nén.

Quý Minh Trần hỏi cô: "Muốn ăn gì?"

Nhiều năm sau ngày tận thế, Ôn Dao đã lâu rồi không nhìn thấy thứ gọi là thực đơn, bây giờ nhìn tờ giấy thực đơn đầy màu sắc, cô có cảm giác như đang mơ: "... Gọi đại?"

Quý Minh Trần khẽ cong môi, gật đầu: "Đã qua giờ ăn rồi, món nào cũng phải làm mới, em cứ gọi thoải mái."

"..." Đãi ngộ tốt như vậy sao?

Sau khi Ôn Dao gọi món xong, Quý Minh Trần bổ sung thêm vài món nữa, khi bít tết được mang lên, thấy Ôn Dao định cầm dao, anh đã nhanh tay hơn cô một bước cầm lấy con d.a.o nhỏ cắt bít tết.

Ôn Dao đành phải rụt tay về, cầm thìa nhỏ xúc bánh kem.

Quý Minh Trần vừa cắt bít tết vừa dặn dò: "Tôi đã cất đao Ngân Nguyệt của em rồi, sau này không được dùng nữa."

Ôn Dao khựng lại, rất nhanh đã hiểu ý anh: "Hiểu rồi."

Chỉ huy căn cứ khu 13 Bắc Châu có hơn ba trăm người, cô với tư cách là phó chỉ huy của một tiểu đội cũng không nổi tiếng gì, nhưng thời buổi này người dùng vũ khí lạnh thực sự quá ít, cộng thêm việc cô dùng đao rất giỏi, nên đao Ngân Nguyệt có chút tiếng tăm ở bốn khu vực.

Cầm đao Ngân Nguyệt một cách công khai chẳng khác nào dán danh tính chỉ huy Bắc Châu lên mặt.

Ôn Dao uống một ngụm nước, kem trên bánh kem dính vào miệng cốc, Quý Minh Trần thấy vậy, nhắc nhở: "Mặt... còn có cốc nữa."

Nghe vậy, Ôn Dao nhìn Quý Minh Trần, trước mặt anh chỉ có một đĩa bít tết, người đàn ông có vóc dáng cực kỳ đẹp, động tác cầm d.a.o nĩa tao nhã, cao quý.

Ngược lại, đĩa và d.a.o nĩa trước mặt cô bày bừa bộn, cách ăn cũng rất tùy tiện, giống như một con ch.ó nhà quê mới lên thành phố.

"..."

Con người là sản phẩm của môi trường, lúc trước khi cô sống ở Bắc Châu, không c.h.ế.t đói đã là may mắn lắm rồi, trong điều kiện khó khăn như vậy, ai mà quan tâm đến cách ăn có xấu hay không.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 23: Chương 23


Ôn Dao âm thầm kiềm chế lại một chút, đưa tay lau mặt, rồi phát hiện tay áo cũng dính kem, cô muốn lau tay áo, kết quả là ngón tay cũng dính.

Động tác cắt bít tết của Quý Minh Trần đối diện không khỏi khựng lại: "..."

Ôn Dao càng xấu hổ hơn, vội vàng lấy khăn giấy lau: "... Xin lỗi."

Quý Minh Trần không nói gì, chủ động sắp xếp lại d.a.o nĩa lộn xộn trước mặt cô: "Tôi cần phải rời khỏi Cảng Kiều một thời gian."

Nghe vậy, Ôn Dao lập tức đặt khăn giấy xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Cần tôi làm gì không?"

Hoàn toàn là dáng vẻ sẵn sàng làm việc sau khi được nhận vào làm.

Cơm chắc chắn là không thể ăn không được, trong thời buổi này, tài nguyên gì cũng khan hiếm, không có căn cứ nào nuôi người rảnh rỗi, huống chi là khu vực Đông Châu nổi tiếng về thế lực.

Quý Minh Trần vốn chỉ muốn thông báo lịch trình, hoàn toàn không ngờ cô lại phản ứng như vậy, anh nhướng mày: "Em có thể làm gì cho tôi?"

Ôn Dao: "Tôi đều có thể làm, miễn là tôi làm được."

"Thể chất của tôi rất tốt, vết thương ngoài da này chỉ cần hai ngày là khỏi, bệnh đêm qua cũng gần như khỏi hẳn rồi."

"Nhưng, anh phải đưa cho tôi một vũ khí lạnh khác, d.a.o hoặc kiếm đều được, tôi không giỏi dùng s.ú.n.g lắm."

"..."

Quý Minh Trần thấy buồn cười, ngước mắt nhìn Ôn Dao.

Cô gái có dung mạo tuyệt sắc, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt hạnh trong veo, linh động, cộng thêm việc lúc này đã thay một bộ váy sạch sẽ, cả người toát lên vẻ thánh thiện và xinh đẹp, trông thực sự giống như một tiểu thư khuê các chưa từng trải sự đời.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ liều mình vì Thẩm Dật Xuyên trước đây.

"Đừng nhìn tôi như cún con." Quý Minh Trần đổi đĩa bít tết đã cắt xong sang trước mặt Ôn Dao: "Tôi đã nói rồi, tôi không phải Thẩm Dật Xuyên, không cần em phải làm gì cho tôi."

"Tôi cần phải rời đi khoảng một tháng, trong một tháng này em chỉ có một nhiệm vụ."

"..." Anh mới là cún con.

Ôn Dao tự động bỏ qua câu nói trước của người đàn ông, đồng thời tự nhủ với bản thân rằng, bây giờ bọn họ không còn là quan hệ thù địch nữa, mà là quan hệ cấp trên cấp dưới, cô phải thay đổi thái độ khó chịu với anh ta trước đây.

Cho dù không ưa sếp, vì miếng cơm manh áo, cũng phải nhẫn nhịn mà sống đúng không?

Vì vậy, Ôn Dao ôn hòa hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

Quý Minh Trần: "Nghỉ ngơi cho tốt."

Ôn Dao không hiểu: "Ý anh là tôi không cần phải làm gì sao?"

Quý Minh Trần lười biếng dựa ra sau, đôi mắt hoa đào ánh lên nụ cười: "Đúng vậy, em không cần phải làm gì cả."

"Tôi đã dặn dò Chu quản gia của căn biệt thự này rồi, nếu em cần gì, cứ việc dặn dò ông ấy."

Ôn Dao cau mày sâu hơn: "... Tôi không cần gì cả."

Quý Minh Trần: "Ngoài ra, hai ngày nữa bác sĩ Lâm sẽ đến cắt chỉ cho em."

Mặc dù không hiểu, nhưng thái độ của Ôn Dao đã thay đổi, vẫn ngoan ngoãn đáp: "Được."

Quý Minh Trần nhận ra điều này, mỉm cười hỏi cô: "Trước đây em cũng vậy sao?"

"Hửm?"

"Thẩm Dật Xuyên nói gì em cũng nghe?"

Ôn Dao không biết điều này có gì đáng để tranh luận: "... Anh ta là đội trưởng, tôi là phó đội trưởng, chức vụ của anh ta cao hơn tôi, tôi đương nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của anh ta."

"Được." Quý Minh Trần dùng ngón tay day day thái dương, cười đầy ẩn ý: "Vậy thì từ nay về sau, em chỉ cần nghe lời tôi là được."

Ôn Dao: "..."

Không biết tại sao, cô luôn có cảm giác như mình đã lên một con thuyền không có đường quay lại.

...

Những ngày Ôn Dao sống ở căn biệt thự cổ kính trôi qua yên bình và tĩnh lặng, cùng là thời kỳ mạt thế, nếu nói trước đây ở Bắc Châu là chế độ sinh tồn gian khổ, thì bây giờ là chế độ nghỉ dưỡng, từ hard chuyển sang easy.

Phòng cô ở là một căn phòng suite sang trọng, các thiết bị bên trong xa hoa đến mức, ngay cả trước khi ngày tận thế ập đến cũng là cấp độ của khách sạn năm sao.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là một số thiết bị thông minh không thể sử dụng được, TV có thể bật, nhưng sau khi bật lên thì màn hình bị nhiễu, âm thanh cũng rè rè, rõ ràng là không có tín hiệu.

Ngày tận thế ập đến, các trạm phát sóng nhận tín hiệu đều bị hỏng, mọi người bận rộn sinh tồn, tự nhiên sẽ không tốn công sức và tài nguyên để sửa chữa những thứ vô dụng này.

Mấy ngày trôi qua, ngoài việc không quen, Ôn Dao không có gì khó chịu khác.

Trong khoảng thời gian này, có hai cô gái giống người hầu đến, họ tự xưng là do Quý Minh Trần sai đến, có thể đến chăm sóc cô, nhưng Ôn Dao đã từ chối vì không cần.

Trước đây ở Bắc Châu khu 13, với tư cách là phó chỉ huy, cô không chỉ phải tự mình làm mọi việc, mà còn phải quản lý các công việc vặt vãnh trong cuộc sống của cả đội, đừng nói là được người khác chăm sóc, người khác không để cô phải lo lắng cô đã thấy may mắn lắm rồi.

Cô không cần người khác cung cấp bất kỳ kỹ năng sống nào.

Bấy nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tự do sống là như thế nào, không cần phải căng thẳng, không cần phải chịu đói, cũng không cần phải luôn cảnh giác...

Cảm giác này, giống như ngồi tù bảy năm rồi được thả ra, thật thoải mái.

Chiều hôm đó, Ôn Dao bê ghế ra ban công, vừa ngắm cảnh vừa suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Cô nhớ trong giấc mơ đó, Đông Châu là nơi đầu tiên nghiên cứu ra thuốc thức tỉnh dị năng, nghe nói có loại thuốc đặc hiệu này, cộng thêm việc luyện tập, thì dù tư chất có bình thường đến đâu cũng có thể thức tỉnh dị năng.

Mà bây giờ cô phải làm, chính là ở lại Đông Châu, nơi có công nghệ khoa học kỹ thuật phát triển nhất, tài nguyên vật chất cũng phong phú nhất, chờ đợi loại thuốc đặc hiệu này được nghiên cứu ra, đồng thời xem có cách nào để có được loại thuốc có hiệu quả mạnh nhất hay không.

Sức mạnh thể xác của con người có hạn, cho dù có luyện tập thêm mười năm nữa thì có lẽ cũng không có nhiều tiến bộ, muốn đột phá thì chỉ có... thay đổi gen để thức tỉnh dị năng là con đường duy nhất.

Ôn Dao không giỏi giao tiếp với người khác, trong khoảng thời gian sống ở biệt thự cổ, ngoài Melissa và Chu quản gia, cô chưa từng nói chuyện với bất kỳ ai.

Mà những người khác có lẽ cũng kiêng dè Quý Minh Trần, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thêm vài lần, không ai chủ động đến bắt chuyện với cô.

Nhưng mấy ngày nay, mỗi lần đến nhà ăn ở tầng hai dùng bữa, Ôn Dao đều cảm thấy có một cô gái đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt sắc bén mang theo sự dò xét, lại có vẻ khinh thường, tóm lại... đầy địch ý.

Ôn Dao không cảm thấy mình mới đến đã có thể đắc tội với ai, nhưng thông qua việc chắp vá những cuộc trò chuyện của những người còn lại trong nhà ăn, có thể rút ra được thông tin:

Cô gái đó tên là Phí Khả Vi, cha cô ta là Phí Tiền Giang, giáo sư sinh học nổi tiếng ở khu 14 Đông Châu, đồng thời cũng là nhà nghiên cứu quan trọng nhất dưới trướng Quý Minh Trần.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 24: Chương 24


Vì vậy, cả gia đình giáo sư Phí đều là khách quý của biệt thự cổ khổng lồ này, cho dù là cô con gái rượu của ông ta, hay cậu con trai bất tài, đều có tư cách sống ở đây.

Miễn phải chịu cảnh lang thang khổ sở của ngày tận thế, cho dù thế đạo này sinh tồn khó khăn, họ vẫn được hưởng thụ cuộc sống vật chất cao cấp nhất.

Phải biết rằng trong thời đại khan hiếm tài nguyên, cuộc sống như vậy tuyệt đối không phải người bình thường có thể đạt tới, đừng nói là những người sống sót hay người tị nạn, ngay cả những vị chỉ huy có chiến công hiển hách cũng không có tư cách sống an nhàn như vậy, thế mà gia đình của vị giáo sư Phí này lại có thể, có thể thấy địa vị của họ...

Thông tin lướt qua trong đầu, Ôn Dao đưa ra kết luận: Bất kể đối phương vì lý do gì mà thù địch với mình, cô cũng không thể đắc tội.

Vì vậy, cô tìm đến Chu quản gia, bảo ông ấy đưa cơm lên cho mình ba bữa một ngày, cô lười xuống lầu rồi.

May mắn thay, Chu quản gia rất nhiệt tình đồng ý, thậm chí còn quan tâm hỏi han xem cô có chỗ nào không thoải mái hay không.

Nhưng chuyện này rõ ràng vẫn chưa kết thúc, một hôm, người hầu gái của lâu đài đưa cơm lên, Ôn Dao nhìn đĩa thức ăn trên bàn ăn, chìm vào suy tư.

Món ăn không có vấn đề gì, nhưng cơm lại bị rắc thuốc mê.

Thủ đoạn này có lẽ thật sự có thể qua mắt được người bình thường, nhưng lại không thể qua mắt được cô.

Là một trong những học viên chỉ huy xuất sắc nhất của căn cứ khu 13 Bắc Châu, năm giác quan của cô cũng đã được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, thậm chí cô còn không cần ngửi, chỉ cần dùng đầu ngón tay sờ thử là có thể cảm nhận được cảm giác sần sùi của những hạt thuốc cực kỳ nhỏ bé kia.

Chỉ ra cơm có vấn đề rõ ràng sẽ để lộ ra cô không phải người thường, Quý Minh Trần hiện giờ không ở Cảng Kiều, càng không ở căn cứ, để phòng hờ, cô vẫn không thể để lộ thân phận.

Ôn Dao nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ ăn vài miếng thức ăn, kiếm cớ nói mình không đói.

Nhưng buổi tối lại được đưa tới một đĩa mì Ý, mà đĩa mì này rõ ràng cũng có vấn đề.

Ôn Dao: "..."

Bị thần kinh à! Rốt cuộc là thù oán gì chứ?

...

Cùng lúc đó, trong căn phòng ở tầng bốn.

Phí Khả Vi ngẩng đầu: "Cô nói gì? Cô ta không ăn cơm trưa à?"

Người hầu gái run rẩy gật đầu.

Phí Khả Vi suy tư: "Chẳng lẽ cô ta phát hiện ra gì rồi?"

Người hầu gái lắc đầu: "Bột thuốc đó không màu không mùi, không thể nào bị phát hiện."

Phí Khả Vi: "Vậy thì cứ đợi đi, tôi không tin cô ta cũng không ăn cơm tối..."

Nói xong, cô ta nhìn về phía một nữ chỉ huy khác: "Đội trưởng Lục, nếu bên tôi thành công, cô chắc chắn có thể đưa người đi thuận lợi chứ?"

Lục Lệ gật đầu: "Ngoại ô phía tây Cảng Kiều đột nhiên xuất hiện một làn sóng zombie, trong đó có lẫn hàng trăm con zombie thể biến dị, rất khó đối phó, mấy ngày nay mọi người đều dẫn người ra ngoài ứng chiến, chỉ còn tôi và Lạc Toàn Tinh phụ trách ở lại."

"Lạc Toàn Tinh dẫn người canh giữ cổng chính phía đông nam của biệt thự, tôi canh giữ cổng phụ phía tây bắc, đến lúc đó chúng ta sẽ đi ra ngoài từ cổng phụ phía tây bắc, bên đó đều là người của tôi."

Nói xong, cô ta hỏi: "Nhưng mà, cô gái đó là người do Minh trưởng quan mang về, Minh trưởng quan hiện giờ không có ở căn cứ, cô chắc chắn muốn làm vậy sao?"

Phí Khả Vi gật đầu: "Chỉ cần cô không nói..."

Lục Lệ nhanh chóng đáp: "Minh trưởng quan là người như thế nào, tôi không nói thì ngài ấy cũng có thể điều tra ra."

Phí Khả Vi suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, nói rất chắc chắn: "Minh trưởng quan chưa bao giờ trách phạt tôi."

Lục Lệ cũng đã sống ở biệt thự cổ nhiều năm, điều này cô ta biết, lúc Vi tiểu thư mới đến biệt thự cùng giáo sư Phí vẫn còn là một cô bé, tính tình kiêu ngạo, lại không hiểu chuyện, đúng là lúc tuổi dậy thì nổi loạn.

Cô ta đã từng làm vỡ bức tranh treo tường mà Minh trưởng quan yêu thích, lén lấy tài liệu quan trọng trong văn phòng của ngài ấy, mỗi dịp lễ tết hoặc sinh nhật, thậm chí còn không kiêng nể gì mà đòi quà của ngài ấy.

Lần quá đáng nhất, còn tự ý thả một tù nhân nào đó, nói rằng người đó là bạn học tiểu học của cô ta, kết quả gián tiếp hại c.h.ế.t hai nhà nghiên cứu...

Nhưng cho dù là tội lớn đến mức đáng bị xử b.ắ.n như vậy, giáo sư Phí chỉ cần dẫn cô ta đi nhận lỗi một chút là xong chuyện, không những không bị phạt một chút nào, mà những sự việc này bản thân nó lại trở thành vốn liếng để cô ta vênh váo tự đắc.

Đương nhiên, đây cũng là lý do khiến cô ta dám ngang ngược ở biệt thự cổ, dù sao thì sự bao dung nuông chiều của Minh trưởng quan, cũng chỉ dành riêng cho mình cô ta mà thôi.

Một người hầu gái khác đứng bên cạnh, cô ta liếc nhìn ba người đang bình tĩnh kia, cẩn thận nhắc nhở: "Nhưng mà, Chu... Chu quản gia đã dặn dò phải chăm sóc cô ta thật tốt, đây là do Minh trưởng quan tự mình dặn dò trước khi đi, có lẽ cô gái này chúng ta không thể động vào lung tung..."

Nghe vậy, Lục Lệ lại không cho là đúng: "Thời buổi này, phụ nữ yếu đuối như cây tầm gửi nhiều lắm, bị đàn ông chơi đùa rồi vứt bỏ cũng nhiều lắm."

"Cô gái đó tuy xinh đẹp, nhưng Minh trưởng quan vừa mang về đã tùy tiện ngủ cùng, sau đó mấy ngày nay không quan tâm đến, thì có thể quan trọng đến mức nào chứ?"

Dù có quan trọng đến đâu, chắc chắn cũng không thể sánh bằng Vi tiểu thư, càng không thể sánh bằng giáo sư Phí.

Dù sao thì so với tài nguyên sinh tồn thực tế, một cô gái xinh đẹp thì có là gì chứ? Đối với đàn ông mà nói, chẳng qua chỉ là món tráng miệng sau bữa ăn mà thôi.

Lục Lệ không tán thành ý kiến tồi của Phí Khả Vi, nhưng cũng lười phản đối, đơn thuần là mang tâm lý xem náo nhiệt, dỗ dành cô chủ nhỏ, hoàn toàn không quan tâm.

Dù sao kết quả của chuyện này cũng có thể đoán trước được, chẳng qua là Vi tiểu thư cười duyên làm nũng một cái là xong chuyện, tệ nhất cũng chỉ là giáo sư Phí dẫn cô ta đến xin lỗi.

Không có gì to tát cả.

Phí Khả Vi nghe lời Lục Lệ nói, vừa nghĩ đến việc cô gái đó đã làm ô uế vị thần trong lòng mình, liền tức giận đến mức không thở nổi, càng thêm kiên định với ý nghĩ phải đuổi cô ta đi: "Hai người lên xem thử đi, xem cô ta có ngất xỉu chưa."

Lúc này, trong phòng khách nhỏ ở tầng năm, Ôn Dao ngồi trước bàn ăn, tay chống cằm, đang nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề.

Giả vờ ngất xỉu, hay là không giả vờ ngất xỉu?

Đĩa mì Ý đó cô đã nghĩ cách đổ vào nhà vệ sinh, và giả vờ như mình đã ăn hết.

Nếu bây giờ cô không ngất xỉu, rất nhanh sẽ bị lộ, như vậy sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, thậm chí không thể tránh khỏi việc phải đối đầu trực tiếp với bọn họ.

Mà cô chỉ có một mình, ở Đông Châu này không bà con thân thích, lấy gì để đối đầu trực tiếp với người ta? Chẳng lẽ dựa vào chút tình cảm nông cạn với Quý Minh Trần sao?

Ôn Dao không cảm thấy mình có sức nặng như vậy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back