Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 30: Chương 30


Ban đầu cứ tưởng Minh trưởng quan cũng không có câu trả lời, Hà Phong Diên hỏi xong câu đó có chút chột dạ, không ngờ người đàn ông ngồi ghế sau lại thu tay về, chỉnh lại cổ áo, nói rất chắc chắn: "Khu thành phố phía Bắc, đến trại huấn luyện tìm."

"Hả?" Khu thành phố phía Bắc là khu vực hỗn loạn nhất, trại huấn luyện lại là nơi c.h.é.m g.i.ế.c sinh tử, một cô gái tay trói gà không chặt, ở đó chỉ có c.h.ế.t nhanh hơn thôi?

Thế mà Quý Minh Trần không những không giải thích mà còn bổ sung: "Doanh trại cấp F."

"Tốt nhất là nhờ đội trưởng doanh trại cấp F cho tôi xem danh sách tuyển dụng trong nửa tháng gần đây."

Hà Phong Diên vẫn không hiểu, cô gái đó xuất hiện ở trại huấn luyện đã là điều không thể, sao còn có thể xuất hiện ở doanh trại cấp F giống như địa ngục trần gian kia chứ? Chẳng khác nào ném thỏ trắng vào hang hổ sao?

Nghĩ đến đây, anh ta rùng mình, thầm nghĩ xong rồi.

Một cô gái tính tình ôn hòa, kín đáo, lại còn xinh đẹp như vậy, đi lạc trong thành phố đã rất nguy hiểm, huống chi lại rơi vào doanh trại cấp F...

Minh trưởng quan ban đầu đưa Dao tiểu thư này về, an bài ở tầng năm, mọi người đều biết đây là người anh thích.

Người anh thích giờ đã bị làm mất, còn rơi vào địa ngục trần gian - doanh trại cấp F...

Hà Phong Diên canh giữ căn cứ khu 14 Đông Châu nhiều năm như vậy, cũng tương đối hiểu Minh trưởng quan, người đàn ông này tuy bề ngoài có vẻ ôn hòa, dễ gần, hay làm việc thiện, nhưng bản chất không phải là người tốt.

Anh luôn ghi thù, cho dù tìm thấy người hay không, thì đêm nay cũng sẽ là một đêm đẫm máu.

Hà Phong Diên thấp thỏm trong lòng, dặn tài xế lái xe đến khu thành phố phía Bắc, rồi không nói gì nữa.

Còn Quý Minh Trần thì cúi đầu trầm tư.

Với mức độ nguy hiểm bên ngoài thành, Ôn Dao không thể tự mình lái xe quay về, vậy nên người vẫn còn ở Cảng Kiều, cô ấy kiên cường, nơi cô ấy sẽ đến, không nghi ngờ gì chính là trại huấn luyện.

Tuy không đến mức bị bắt nạt, nhưng những nơi c.h.é.m g.i.ế.c này, môi trường sống tồi tệ, thức ăn tồi tệ, ra khỏi thành còn dễ gặp nguy hiểm từ zombie và biến dị thể.

Không biết cô gái đáng thương kia bây giờ đang ở đâu, có bị thương không...

Quý Minh Trần suy nghĩ, trong lòng vừa lo lắng vừa khó chịu, đưa tay lên xoa thái dương.

...

Doanh trại cấp F được cải tạo từ mấy nhà máy bỏ hoang, trong này không có sân tập, chỉ có ký túc xá và nhà ăn, ký túc xá mười mấy người một phòng nhỏ, nhà ăn mỗi ngày chỉ có hai bữa sáng tối, thức ăn rất sơ sài.

Những người ở đây hoặc là sáng 7 giờ ra khỏi thành, 5 giờ chiều quay về, cả ngày phải đi nhặt rác bên ngoài, hoặc là đi theo đoàn xe buýt đến những nơi xa hơn, như vậy có khi phải ở ngoài mấy ngày.

Ôn Dao ban đầu là học viên dự bị chỉ huy xuất sắc nhất khu 13 Bắc Châu, giờ đến đây chẳng khác nào cao thủ max level quay về làng tân thủ, hoàn toàn ung dung tự tại.

Từ lúc đầu bị người ta dòm ngó đến lúc khiến mọi người đều kính sợ, cô chỉ mất nửa tháng.

Nửa tháng này, cô chiếm dụng một nhà để xe công nghiệp, bố trí cho mình một chỗ ở đơn sơ và an toàn trong doanh trại, đồng thời kết bạn với ba người, nói đúng hơn là ba người em út, bốn người họ lập thành một nhóm nhỏ tạm thời.

Chiều tối hôm nay, Ôn Dao và những người khác vì tìm xe ba bánh bị mất mà chậm trễ thời gian, dẫn đến việc cổng thành đóng cửa lúc trời tối mà họ vẫn chưa kịp quay về.

Bị ép phải ngủ qua đêm trong một căn nhà lùn bên đường.

Trong căn nhà nhỏ đầy bụi bặm, lửa trại bập bùng.

Thu Chí chỉ vào đống sắt vụn trên xe ba bánh ở cửa, hỏi Ôn Dao: "Dao đại tỷ, chị đoán xem đống đồ bỏ đi này có thể đổi được bao nhiêu đồng bạc?"

Ôn Dao ngồi bên cạnh đống lửa, dùng kẹp gắp củi: "Dù đổi được bao nhiêu, thì tôi bảy, các cậu ba."

Thu Chí: "Này, sao hôm nay chị còn keo kiệt hơn hôm qua nữa..."

Kim Y Văn bên cạnh kéo Thu Chí lại: "Anh Chí, anh đừng tranh với đại tỷ nữa, anh xem hôm nay gặp nhiều zombie như vậy, toàn là đại tỷ g.i.ế.c hết, chúng ta ngoài đứng canh gác ra thì còn biết làm gì?"

Một cô gái khác là Bối Hiểu Đóa cũng nhỏ nhẹ nói: "Nếu không có đại tỷ, chúng ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi, làm sao còn sống đến bây giờ..."

Thu Chí thấy ba cô gái cùng phe, đành bất lực gật đầu: "Được rồi, chờ đấy, lần sau tôi nhất định sẽ g.i.ế.c nhiều zombie cho các cô xem!"

Ôn Dao không để ý đến cuộc trò chuyện của họ, cô đặt kẹp gắp củi xuống, tự mình đếm số đồng bạc trong tay.

Đếm tới đếm lui, nửa tháng nay cũng chỉ tích cóp được từng này đồng bạc, một trăm đồng bạc mới đổi được một đồng vàng, muốn gom đủ mười đồng vàng thì phải mất bao lâu?

"..."

Xem ra lao động giá rẻ quả thực là rẻ mạt, quá không đáng tiền.

Ôn Dao đang buồn rầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động lạ ngoài bụi cỏ, cô cầm d.a.o sắt đi ra xem, phát hiện một con zombie què chân di chuyển chậm chạp.

Zombie ngửi thấy mùi, đi về phía cửa nhà, vì tốc độ di chuyển của con zombie này rất chậm, Ôn Dao gọi Bối Hiểu Đóa lại, đưa cây xẻng trên mặt đất cho cô ấy: "Con zombie này cô giải quyết đi, luyện tập."

Cây xẻng vốn là vũ khí của cô, nhưng sau khi cướp được cây d.a.o sắt thuận tay hơn, cô liền đưa xẻng cho Bối Hiểu Đóa.

Bối Hiểu Đóa nhìn hình dạng kinh khủng của zombie, tay cầm xẻng run lên: "Em... em vẫn... Vẫn không dám..."

Con zombie này chỉ là một con zombie què chân bình thường, là loại xuất hiện sớm nhất, chỉ có hình dạng kinh khủng, thực tế sức tấn công rất yếu, Ôn Dao không hiểu sao lại sợ hãi như vậy:

"Cô cứ dùng xẻng đập vào đầu nó, một cái là xong."

Thu Chí thấy vậy không nhịn được: "Hay là để tôi?"

Ôn Dao từ chối: "Không, để cô ấy làm."

Bối Hiểu Đóa vốn là đi theo bạn trai đến doanh trại cấp F, hai năm qua luôn sống dựa vào bạn trai, nhưng ba tháng trước, bạn trai cô ấy bất ngờ qua đời, thế là cô ấy trở thành đồ chơi chung của một băng nhóm, ngày nào cũng bị họ đánh đập, sỉ nhục.

Ôn Dao đánh bọn họ một trận, cứu Bối Hiểu Đóa ra, để cô ấy đi theo mình, cũng là muốn để cô ấy học cách trưởng thành.

Nhưng Bối Hiểu Đóa vẫn yếu đuối như cũ, mỗi lần nhìn thấy zombie chỉ biết trốn sau lưng người khác, chưa từng dũng cảm một lần.

Thấy con zombie sắp đến gần, Bối Hiểu Đóa sợ hãi đến mức làm rơi cả xẻng, cả người co rúm lại, nước mắt sắp rơi: "Xin... Xin lỗi, em thực sự không dám..."

Ôn Dao thở dài, ném d.a.o sắt, nhặt cây xẻng lên, nhưng cô không g.i.ế.c con zombie, mà nhanh nhẹn vòng ra sau lưng zombie, đưa tay bóp cổ zombie, kéo zombie vào nhà ném xuống đất, rồi giẫm chân lên gáy zombie.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 31: Chương 31


Zombie gào thét giãy giụa một cách thê lương, toàn thân chảy đầy mủ tanh hôi, tứ chi vặn vẹo, trông vô cùng dị dạng và đáng sợ.

Bối Hiểu Đóa sợ hãi hét lên liên tục, Kim Y Văn cũng đứng dậy, không hiểu Ôn Dao đang định làm gì.

Ôn Dao đạp lên con zombie, nói với Bối Hiểu Đóa: "Tôi sẽ không ở bên cạnh các cô quá lâu, nếu tôi giúp đỡ như thế này mà các cô vẫn không học được cách vượt qua nỗi sợ hãi, vậy thì các cô chỉ có thể quay lại làm món đồ chơi để bọn đàn ông tùy ý chà đạp thôi."

Nước mắt Bối Hiểu Đóa rơi xuống: "Không, em không muốn quay lại..."

Ôn Dao đưa xẻng cho cô, tiện thể đá con zombie về phía cô: "Vậy thì g.i.ế.c nó đi."

Con zombie lăn lộn, lao về phía Bối Hiểu Đóa định cắn xé, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Bối Hiểu Đóa hét lên một tiếng "A", nhắm mắt đập vào đầu con zombie.

Cho đến khi đầu con zombie bị đập nát bét, không còn động tĩnh, Bối Hiểu Đóa mới dựa vào tường, ngã xuống một cách yếu ớt, thở hổn hển...

Ôn Dao im lặng nhìn, đá con zombie sang một bên: "Khó lắm sao?"

Bối Hiểu Đóa lúc đầu gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Dao, trong mắt vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn hiểu được ý của đối phương: "...Cảm... Cảm ơn chị, e không còn sợ nữa."

Sau khi ngồi lại thành vòng tròn, vì không chắc chắn nơi này có an toàn hay không, nên họ không dám ngủ.

Thu Chí nhìn Ôn Dao, không biết nghĩ đến điều gì, hỏi: "Đại tỷ trước đây rốt cuộc là người thế nào? Thân thủ của chị e là không phải người tị nạn bình thường..."

"Không quan trọng." Ôn Dao ôm đầu gối ngồi, tay cầm một que gỗ vẽ vòng tròn trên mặt đất, cả người nhỏ nhắn, nếu không thấy được vẻ tàn nhẫn khi cô g.i.ế.c zombie, thì thật khó tưởng tượng cô thực sự là một chị đại.

Thu Chí nghẹn lời, lại nói: "Nói đến chuyện hôm đó, đại đội trưởng doanh trại D hình như để ý đến chị, người ta cao to đẹp trai, sao chị không đi theo người ta?"

"Nếu chị mà thân thiết với anh ta, muốn đi đến doanh trại D cũng chỉ cần anh ta nói một câu là được, hà tất phải vất vả tích góp đồng vàng như thế này?"

Kim Y Văn nghe đến đây cũng phụ họa: "Hình như không chỉ doanh trại D, đại đội trưởng doanh trại F của chúng ta và đại đội trưởng doanh trại C bên cạnh hình như cũng có ý với đại tỷ của chúng ta..."

Thu Chí xua tay: "Doanh trại F không được, người ta đã hơn ba mươi rồi, già quá, đại đội trưởng doanh trại C cũng không được, lăng nhăng quá, nghe nói ngủ với rất nhiều em gái, bọn họ đều không xứng với đại tỷ của chúng ta."

Lúc này Bối Hiểu Đóa đã bình tĩnh lại, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: "Vậy đội trưởng Hạ canh giữ cổng thành thì sao? Anh ta cũng trẻ tuổi tài cao..."

Thu Chí: "Để tôi nghĩ xem, nghe nói là chỉ huy của khu biệt thự cổ? Ôi, được đấy, chắc chắn có tiền có tài nguyên."

Vì Ôn Dao những ngày này đào hoa vô số, họ nhất trí cho rằng, cô trời sinh tuyệt sắc, nhất định là người có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, tuyệt đối sẽ không ở lâu dưới đáy doanh trại F để sống những ngày tháng khổ sở này.

Ôn Dao nhìn Thu Chí.

Thu Chí nói rất nghiêm túc: "Em nghiêm túc đấy, chị nói xem chị có khuôn mặt này, đúng là ông trời ban cho bát cơm, hà tất phải đến đây chịu khổ chứ?"

"Nếu e mà có khuôn mặt như chị, em sẽ dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, những anh hùng chiến sĩ này tùy ý chọn một người chung tình, là có thể nằm yên hưởng thụ ăn ngon mặc đẹp không lo nghĩ rồi..."

Ôn Dao không để ý đến cậu ta, cúi đầu tiếp tục viết vẽ trên mặt đất.

Nhưng ngay lúc này, que gỗ trên tay cô dừng lại, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc: "Mọi người nghe xem..."

Thu Chí ngẩng đầu nhìn: "Nghe gì?"

Bối Hiểu Đóa và Kim Y Văn nhìn nhau, cũng vẻ mặt mơ hồ.

Ôn Dao bẻ gãy que gỗ trên tay, đứng dậy cầm lấy đao sắt: "Sóng zombie đang đến, số lượng ít nhất là hàng trăm, nhiều thì hàng nghìn."

Lời này vừa nói ra, ba người đều sợ hãi.

Bối Hiểu Đóa và Kim Y Văn lộ vẻ kinh hãi.

Thu Chí không dám tin: "Cái gì??! Mẹ kiếp, đại tỷ đừng dọa em..."

Nhưng lúc này đã có thể nghe thấy động tĩnh ở phía xa, gió lạnh rít gào thổi qua cây cỏ, kèm theo tiếng que gỗ gãy, từ xa truyền đến tiếng gào thét của zombie và những âm thanh kỳ quái nhớp nháp.

Ôn Dao nhìn thanh đao sắt trong tay, có chút lo lắng.

Nếu có đao Ngân Nguyệt trong tay thì tốt rồi, đối phó với hàng trăm con zombie cô có thể xử lý được, nhưng chỉ với thanh đao sắt gỉ này, vừa cùn vừa nặng, một lúc chỉ có thể c.h.é.m c.h.ế.t một hai con, cho dù cô có thể tự bảo vệ mình, thì ba người bọn họ cũng tiêu đời.

Đây còn là dự tính lạc quan, nếu trong đám zombie có thể biến dị lợi hại, vậy thì cô cũng tiêu đời, dù sao thì vết thương trên người cô vẫn chưa lành hẳn...

Bối Hiểu Đóa sợ hãi vội vàng đóng cửa sổ lại: "Hay là chúng ta đóng chặt cửa sổ, chặn cửa lại, trốn trong này?"

Ôn Dao: "Vô dụng thôi, chúng rất khỏe, sẽ đập vỡ cửa vào được."

Chỉ là cửa sổ kính, một cái là vỡ ngay.

"Gào—" Từ xa truyền đến tiếng gầm rú kỳ quái đáng sợ của đám zombie, Bối Hiểu Đóa sợ hãi run rẩy, sắp khóc rồi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ôn Dao không có thời gian suy nghĩ, cô nhanh chóng mở cửa, nói với ba người họ: "Thu Chí, cậu đạp xe ba gác chở hai cô ấy chạy đi, chạy theo hướng ngược lại với sóng zombie."

Thu Chí nhanh chóng leo lên chiếc xe ba gác cũ kỹ ở cửa, Kim Y Văn cũng không quan tâm đến đống sắt vụn chất đống trên xe, vội vàng bò lên kéo Bối Hiểu Đóa.

Đợi ba người họ đi ngược hướng với sóng zombie, Ôn Dao mới cầm cây sắt đuổi theo.

Chỉ tiếc là hướng ngược lại với sóng zombie cũng không an toàn, cho dù không phải là sóng zombie, cũng có những con zombie lẻ tẻ.

Trên trời mây đen bao phủ một vầng trăng tròn, trên đồng cỏ vô tận như được rắc một lớp sương bạc, lẽ ra đây phải là cảnh đêm đồng quê tuyệt đẹp, nhưng những con zombie kỳ dị lần lượt thò đầu ra khỏi bụi cỏ, phá hỏng vẻ đẹp hoang sơ này bằng sự kinh khủng và ghê tởm.

Bối Hiểu Đóa sợ hãi hét lên khóc lóc không ngừng, Kim Y Văn ôm chặt Bối Hiểu Đóa, Thu Chí hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái xe ba gác, lo lắng lắc lư trái phải: "Đại... Đại tỷ cứu mạng!"

Ôn Dao đi theo bên cạnh xe ba gác, một đao c.h.é.m bay đầu một con zombie.

"Mẹ kiếp mẹ kiếp!! Bên này đại tỷ!!!" Thu Chí lộ vẻ kinh hãi, Ôn Dao lại vội vàng chạy đến bổ thêm một đao.

Cô g.i.ế.c hết đám zombie lẻ tẻ xung quanh, nhìn về phía sau: "Với tốc độ này của các cậu, không thể chạy thoát khỏi sóng zombie đâu."

Thu Chí: "Thật sự không phải tại tôi! Là hai cô ấy quá nặng!"

Kim Y Văn: "Hai chúng tôi có thể nặng bao nhiêu, là đống sắt vụn này nặng đấy được không?"

Bối Hiểu Đóa không biết nói gì, chỉ có thể ôm Kim Y Văn khóc nức nở.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 32: Chương 32


Thu Chí lại nói: "Mấy hôm trước trời mưa, đất toàn là bùn, bánh xe bị lún xuống rồi..."

Ôn Dao: "Bỏ xe lại đi, ba người chạy về phía trước, thấy zombie thì chạy là được."

Bối Hiểu Đóa ôm chặt Kim Y Văn: "Hu hu hu em không dám..."

Kim Y Văn tay cầm kìm sắt, tuy không hoảng loạn như Bối Hiểu Đóa, nhưng cũng sợ hãi không kém: "Trời tối như vậy, em... em cũng không dám."

Thu Chí nhìn hai người họ, lấy cây gậy sắt thường dùng từ trên xe ba gác xuống, ngập ngừng hỏi: "Có chạy không?"

Ôn Dao tay vẫn chưa ngừng lại một giây nào: "..."

Sao lại có đồng đội ngu ngốc như vậy chứ!!!

Trong lúc họ còn đang do dự, một con zombie mắt đỏ đột nhiên vồ lấy lưng Bối Hiểu Đóa, Ôn Dao theo bản năng đưa tay ra đỡ, ngay sau đó quần áo cô bị rách, da thịt bị móng vuốt sắc nhọn của zombie xé rách ra ngoài, mùi m.á.u tanh tỏa ra trong không khí.

Đau đến mức cô nhíu mày, nhưng vẫn dồn hết sức lực để giải quyết con zombie móng vuốt này.

Bối Hiểu Đóa càng khóc to hơn, trong mắt Thu Chí phản chiếu bóng dáng nhanh nhẹn của Ôn Dao, Kim Y Văn thì nhắm chặt mắt.

Sóng zombie dần dần ập đến, tiếng gào thét vang lên liên tiếp, tiếng bước chân của chúng chồng lên nhau nghe nặng nề mạnh mẽ, như thể một người khổng lồ đang đi tới, đến cả mặt đất cũng rung chuyển.

Trán Ôn Dao lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt long lanh có chút tức giận, tính tình vốn ôn hòa cũng không nhịn được nữa: "Không chạy thì các người cứ ở đây chờ c.h.ế.t đi, tôi mặc kệ các người đấy!"

Thu Chí cũng không biết phải làm sao, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên mắt sáng lên: "Đèn xe! Bên kia có đèn xe! Có người đến!!!"

Kim Y Văn nghe Ôn Dao nói mặc kệ họ, kéo Bối Hiểu Đóa xuống xe, lúc này nghe thấy lời của Thu Chí, hai cô gái vội vàng chạy về phía đèn xe.

Thu Chí vốn đã chạy được hai bước, quay đầu nhìn vết thương của Ôn Dao, lại quay lại đưa tay về phía cô: "Chị có chạy được không, hay là em đỡ chị?"

Chưa kịp đợi Ôn Dao trả lời, một con zombie khác gù lưng lao ra từ bụi cỏ, là con zombie lưỡi dài, chiếc lưỡi đỏ tanh hôi lao về phía Thu Chí, Ôn Dao nhanh tay vung đao sắt.

Nhưng vì đao sắt quá cùn, không chỉ không c.h.é.m đứt được chiếc lưỡi dài mà còn bị chiếc lưỡi quấn lấy, Ôn Dao vốn định vứt đao sắt, nhưng cổ chân lại bị thứ gì đó ướt át quấn lấy.

Cúi đầu nhìn, là một cái đầu zombie lưỡi dài nằm ngang trên mặt đất, tuy không có thân và tứ chi, nhưng cái đầu vẫn còn sống.

Trong lúc giằng co, Bối Hiểu Đóa đã chạy xa quay đầu lại nói với vẻ kinh hãi: "Đại tỷ hình như không chạy được rồi..."

Kim Y Văn không dừng bước: "Quan tâm đến chị ấy làm gì! Chị ấy lợi hại như vậy, chúng ta quay lại chỉ là tự tìm đường chết!"

Thu Chí tay cầm gậy sắt, vô cùng căng thẳng nhìn Ôn Dao đang vật lộn với con zombie lưỡi dài, cậu ta chạy cũng không được, không chạy cũng không xong: "Đại tỷ..."

Cho đến khi tiếng động cơ ập đến, ánh sáng trắng chói mắt chiếu tới, ngay sau đó tiếng s.ú.n.g vang lên liên tiếp, đám zombie ở phía xa ngã xuống từng mảng, con zombie lưỡi dài bên cạnh Ôn Dao cũng đột nhiên nổ tung chết.

Thu Chí lấy tay che ánh sáng, nheo mắt nhìn.

Lúc này hơn mười chiếc xe quân dụng bao vây lấy, tạo thành một vòng tròn lớn xung quanh vị trí của họ, những người đàn ông mặc quân phục màu đen lần lượt xuống xe, tay cầm súng, sau vài giây thì đứng thành hàng ngay ngắn, nhìn ra xa, đội hình hùng vĩ, khí thế bức người.

Thu Chí nhìn thấy biểu tượng trên xe, có chút sững sờ: "Mẹ kiếp, đội hình này... là người của bộ chỉ huy chiến đội khu 14?"

Kim Y Văn và Bối Hiểu Đóa cũng quay trở lại theo những chiếc xe quân dụng này, thấy cảnh tượng hoành tráng này, họ cũng đều sững sờ trong vài giây.

Bối Hiểu Đóa nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ... Bọn họ là người của chiến đội?"

Kim Y Văn lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thành viên chiến đội như vậy, ánh mắt không giấu được sự phấn khích: "Chắc chắn rồi, bọn họ đến cứu chúng ta, chúng ta được cứu rồi!"

Ôn Dao c.h.é.m một nhát kết liễu cái đầu zombie dưới đất, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nhìn cảnh tượng hoành tráng này, cô cũng sững sờ, không hiểu sao lại có cảm giác bọn họ là tội phạm bị truy nã, hơn nữa còn là loại tội phạm nghiêm trọng gây chấn động khắp bốn khu, nếu không thì sao có thể kinh động đến nhiều nhân vật lợi hại như vậy đến vây bắt chứ?

Đội hình màu đen cầm s.ú.n.g nhắm vào hướng Ôn Dao đứng lui lại thành hai hàng, con đường nhỏ được tạo thành ở giữa đám người hướng thẳng về phía một chiếc xe việt dã màu đen được cải tiến.

Hà Phong Diên cầm s.ú.n.g lục xuống xe trước, nhìn hai bóng người mặc quần áo rách rưới bên kia, anh ta cúi đầu báo cáo với vẻ mặt không chút cảm xúc: "Minh trưởng quan, đã tìm thấy người rồi."

Sau đó, một người đàn ông khác bước xuống xe, người đàn ông này có dung mạo tuyệt mỹ khuynh thành, lại quen mặc đồ trắng, nên trong đám người mặc đồ đen này đặc biệt nổi bật, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Thu Chí và những người khác ngày thường không tiếp xúc được với nhân vật cấp bậc này, nhất thời cũng không nhận ra đây là ai, chỉ có thể cảm nhận được vẻ ngoài cao quý và tao nhã không tì vết của người đàn ông đó, xuất hiện trên cánh đồng hoang vu này vào ban đêm, trông vô cùng lạc lõng, như thể một vị thần thanh lãnh tuấn mỹ đột nhiên giáng trần, trong phút chốc có cảm giác vô cùng không chân thực.

Trong thời buổi này, mọi người đều sống lay lắt, có thể giữ được sự sạch sẽ và gọn gàng như vậy, vừa nhìn là biết là nhân vật lớn.

Quý Minh Trần hơi nhíu mày, không nhìn ai, sải bước đi về phía cô gái mặc quần áo rách rưới, tay cầm đao sắt.

Ôn Dao nhìn thấy Quý Minh Trần xuống xe bước về phía mình, cũng sững sờ: "Sao lại là anh?"

"Không thì là ai?" Quý Minh Trần cụp mắt xuống, đưa tay gạt bỏ đám cỏ dại trên đầu cô, lại lau vết m.á.u trên mặt cô.

Nhìn thấy chất nhầy của zombie dính trên đầu ngón tay, người đàn ông vốn định lau lên người cô, kết quả không chỉ không lau sạch vết bẩn trên tay, mà còn dính đầy vết đen lên tay.

Thấy quần áo của mình làm bẩn cả bàn tay trắng nõn như ngọc của người ta, Ôn Dao không hiểu sao lại thấy hơi ngại: "Xin lỗi, tôi đào than cả ngày hôm qua, bộ quần áo này chưa giặt."

"..."

Quý Minh Trần bèn buông tay xuống, nhịn xuống sự bẩn thỉu này: "...Đi thôi."

Quý Minh Trần đi trước, Ôn Dao cầm đao sắt đi theo phía sau, hai người có phong cách hoàn toàn khác biệt đột nhiên xuất hiện cùng một khung hình, tạo nên một cảnh tượng kỳ quái.

Không chỉ Thu Chí và những người khác ngây người, mà ngay cả Hà Phong Diên bên cạnh cũng nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 33: Chương 33


Ban đầu anh ta cứ tưởng cô gái này chỉ vì quá xinh đẹp nên mới được Minh trưởng quan mang về để bầu bạn, không ngờ cô ấy hình như cũng không đơn giản.

Sau khi bị lạc ở Cảng Kiều, cô ấy lại tự mình đến doanh trại cấp F, bây giờ đã khuya rồi, cô ấy còn cầm đao sắt vật lộn với một con zombie lưỡi dài, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh kiên cường, không những không khóc, mà trên mặt còn không hề có chút sợ hãi nào.

Cô ấy thậm chí còn có thể dùng một thanh đao sắt gỉ đập nát đầu con zombie...

Cô gái nhỏ này, có bản lĩnh đấy.

Quý Minh Trần đi rất chậm, nhưng cho dù anh đã cố tình đi chậm như vậy, Ôn Dao vẫn không thể đuổi kịp.

Ôn Dao cũng thấy rất kỳ lạ, loại zombie lưỡi dài này thông thường là không có độc, sao cổ chân của cô lại mất cảm giác vậy? Bị quấn đến tê liệt rồi sao? Hay là zombie lưỡi dài ở Đông Châu của họ không cùng loại với zombie lưỡi dài ở Bắc Châu của cô?

Ôn Dao cầm đao sắt, nghi ngờ nhìn cổ chân của mình, cô cúi người đ.ấ.m đấm, lại bóp bóp, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Vết thương của cô vẫn đang chảy máu, dưới lớp áo rách, da thịt vẫn còn lòi ra ngoài, nhưng cô như không cảm thấy đau, chỉ quan tâm đến việc tại sao cổ chân của mình lại không có cảm giác.

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao phía sau như vậy, thần sắc khó hiểu, không nhịn được khẽ gọi tên cô: "Ôn Dao."

Anh ấy luôn thích trêu chọc cô, cách gọi cô thay đổi liên tục, nhưng chưa bao giờ gọi cả họ lẫn tên cô như vậy.

Ôn Dao hơi sững sờ, sau đó chống đao sắt nhảy lò cò đến: "Đến đây."

Không ngờ người đàn ông đi hai bước đến trước mặt cô, trực tiếp đưa tay giật lấy thanh đao sắt trong tay cô ném đi, sau đó cúi người bế cô lên, giọng điệu nhẹ nhàng, khàn khàn hỏi: "Em không cảm thấy đau sao?"

Ôn Dao hoàn toàn không kịp phòng bị, khi kịp phản ứng thì đã bị ôm vào một vòng tay rộng lớn, khác với sự bẩn thỉu của cô, trên người người đàn ông không chỉ ấm áp thoải mái, mà hơi thở còn thanh khiết sạch sẽ, còn mang theo mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây.

Cô theo bản năng đặt tay lên vai anh, khi buông ra thì hằn rõ một dấu năm ngón tay đen sì, vô cùng nổi bật trên nền vải trắng.

Quý Minh Trần cúi đầu nhìn dấu vết trên vai: "..."

Ôn Dao rụt tay lại: "Không... Không phải cố ý đâu."

Quý Minh Trần mỉm cười: "Đào than vui lắm à?"

Ôn Dao: "..."

Câu này hỏi...

Đào than cũng không phải là việc cô muốn làm, đội F phụ trách tìm kiếm các loại tài nguyên hữu ích bên ngoài. Ngày tận thế đã đến từ lâu, đồ ăn và các vật dụng sinh hoạt chắc chắn đã hết hạn sử dụng, vì vậy thứ họ cần tìm chính là than đá, quặng sắt và các tài nguyên khác. Việc đào than là điều không thể tránh khỏi.

"Do cuộc sống ép buộc, chứ tôi cũng không... thích nó lắm."

Quý Minh Trần không nói gì, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh bế cô lên xe.

Sau khi được nhẹ nhàng đặt xuống ghế, Ôn Dao vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thu Chí đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía chiếc xe của cô.

Kim Y Văn và Bối Hiểu Đóa lúc này cũng đi tới, Kim Y Văn hỏi Thu Chí: "Họ đưa đại tỷ đi rồi? Tại sao họ lại đưa đại tỷ đi?"

Thu Chí vẫn còn ngơ ngác: "Nói chính xác thì không phải đưa đi, mà là bế đi..."

"Hơn nữa, người đàn ông bế cô ấy đi... hình như là Minh trưởng quan của khu 14 Đông Châu chúng ta."

Vị trưởng quan thống lĩnh khu 14, danh tiếng vang xa khắp Đông Châu, thậm chí là cả bốn châu, như thần phật vậy.

Thu Chí cứng đờ cổ quay đầu lại, rồi thốt lên: "Bảo sao đại tỷ chẳng ưng ai! Thì ra cô ấy là cô vợ nhỏ bỏ trốn của Minh trưởng quan!"

"Là tôi có tầm nhìn hạn hẹp rồi, tôi đã sớm cảm thấy đại tỷ không phải người tầm thường, không ngờ cô ấy lại phi thường đến vậy..."

"Tuyệt vời, mẹ kiếp, thật là tuyệt vời, đại tỷ ngầu quá!"

Kim Y Văn lúc này mới nhận ra tất cả mọi người xung quanh đều đã lên xe, làn sóng zombie tuy đã bị s.ú.n.g b.ắ.n tan tác nhưng họ lại bị bỏ lại.

Vì vậy, cô vội vàng nói với Thu Chí: "Làm sao bây giờ, hình như họ không có ý định đưa chúng ta đi?"

Thu Chí cũng nhận ra vấn đề này, thì ra trận thế lớn như vậy chỉ là để Minh trưởng quan đến tìm cô vợ nhỏ, chẳng liên quan gì đến những người vô danh tiểu tốt như họ, thậm chí họ còn không đáng để được chú ý đến...

Thấy xe sắp khởi động, Thu Chí vội vàng vẫy tay về phía xe: "Này! Ê! Đại tỷ! Dao muội! Thu đại ca!"

Quý Minh Trần ra ngoài vội vàng nên không mang theo hộp thuốc, lúc này đang xé quần áo để băng bó tạm thời vết thương do zombie cào trên cánh tay phải của Ôn Dao. Nghe thấy tiếng gọi, anh khẽ động mi mắt, hỏi một cách tùy ý: "Tên tóc vàng hoe kia gọi em thân thiết như vậy, là người nào của em?"

Ôn Dao chống tay lên cửa kính, nhìn bọn họ bên ngoài: "Ba tên vô dụng."

Quý Minh Trần nhướng mày: "...?"

Ôn Dao quay đầu nhìn Quý Minh Trần: "Nếu được thì tiện đường đưa họ vào thành luôn đi."

Dù sao cũng là người đi cùng cô, chỉ có ba người bọn họ, không có cô thì chắc chắn sẽ chết.

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao, khuôn mặt tuy lem luốc nhưng đôi mắt lại trong veo, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Anh bèn nhìn sang Hà Phong Diên ở ghế phụ: "Đi đi."

"Vâng." Hà Phong Diên nói xong liền xuống xe, tùy tiện chỉ vào một chiếc xe: "Minh trưởng quan đã dặn dò, đưa ba người đó vào thành."

Nhìn Thu Chí và những người khác lên chiếc xe phía sau, Ôn Dao mới đưa mắt trở lại bàn tay mình. Vết thương trên cánh tay đã được băng bó sơ qua bằng vải trắng, nhưng vải vẫn bị m.á.u tươi thấm ướt.

Ôn Dao liếc nhìn vết thương trên tay mình, ngẩng đầu nhìn Quý Minh Trần đang ngồi bên cạnh.

Bộ đồ trắng trên người anh vì ôm cô mà trở nên bẩn thỉu, tay áo cũng bị xé mất một mảnh do không có gì để băng bó cho cô. Như thể cảm thấy khó chịu vì điều này, người đàn ông nhíu mày, xoa xoa thái dương với vẻ hơi đau đầu.

Người đàn ông này còn ưa sạch sẽ hơn cả phụ nữ, thích nhất là thay quần áo, không thể chịu đựng nhất là quần áo bị bẩn, nơi ở cũng phải sạch sẽ không tì vết, chứng sạch sẽ đến mức đáng sợ.

Vậy mà bây giờ, anh lại vì cô mà bẩn thỉu như vậy...

Ôn Dao không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.

Kể từ khi gặp anh tối nay, cô đã cảm thấy mọi thứ thật kỳ diệu, thậm chí đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn hồn.

Tại sao Quý Minh Trần lại đến tìm cô? Còn huy động nhiều người như vậy? Nhìn tình hình vừa rồi, e rằng đã điều động gần hết thành viên đội chiến đấu của căn cứ khu 14 rồi.

Cô chưa bao giờ coi mình là nhân vật quan trọng, trước đây khi làm nhiệm vụ một mình bên ngoài đã gặp rất nhiều nguy hiểm, đều là tự mình nghĩ cách giải quyết.

Ngay cả Thẩm Dật Xuyên, người quan tâm đến cô hơn một chút, cũng sẽ không liều lĩnh như vậy chỉ để tìm cô.

Ôn Dao nhìn bộ dạng bẩn thỉu của Quý Minh Trần, thật ra cô muốn giúp anh lau sạch, nhưng cúi đầu nhìn đôi bàn tay đen sì của mình, lại chỉ có thể thôi.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 34: Chương 34


Không biết có phải vì quần áo bị bẩn nên tâm trạng không tốt hay không, trên đường về thành Quý Minh Trần không nói lời nào. Ôn Dao có chút lo lắng, không chắc mình có gây thêm phiền phức cho người ta hay không.

Đợi đến khi đoàn xe đi vào hàng rào dây thép gai, Ôn Dao mới lên tiếng: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, cổng Nam của đội F ở gần đây, anh dừng xe ở đây là được rồi, tôi tự mình về trại huấn luyện."

Quý Minh Trần chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, tay chống cằm, nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn cô.

Thấy ánh mắt khó hiểu của đối phương, như thể đang nhìn kẻ ngốc, Ôn Dao có chút khó hiểu: "Sao... sao vậy?"

Quý Minh Trần cụp mi: "Tôi dẫn theo nhiều người như vậy tìm em cả ngày lẫn đêm, bây giờ em bảo tôi thả em đi, em thấy điều đó có hợp lý không?"

"..."

Hình như... là không hợp lý lắm.

Tốn bao nhiêu công sức mới tìm thấy cô, chắc chắn không phải để thả cô đi.

Ôn Dao đành bỏ cuộc, cô cho rằng mình không phải nhân vật quan trọng gì, do dự một hồi vẫn hỏi: "Vậy tại sao anh lại đến tìm tôi?"

Quý Minh Trần: "Hỏi gì kỳ vậy, bạn đời của em mất tích mà em không tìm sao?"

Ôn Dao lộ vẻ nghi hoặc, cô len lén liếc nhìn người ngồi phía trước, ghé sát tai người đàn ông hỏi nhỏ: "Không phải anh đã nói... chúng ta chỉ giả vờ làm bạn đời thôi sao?"

Quý Minh Trần vô thức nghiêng người sang một bên, giữ khoảng cách với cô: "Hửm?"

Thấy người ta ghét bỏ mình như vậy, Ôn Dao có chút xấu hổ, cô không dám đến gần nữa, tự mình nhớ lại: "Chính là ngày hôm đó, ngày anh đưa tôi về, anh nói cho tôi lựa chọn..."

Quý Minh Trần bèn nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương: "Nghĩ kỹ lại xem sao?"

Ôn Dao bèn cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại hôm đó:

"Vậy anh nói để tôi làm bạn đời của anh cũng là giả sao?"

"Là thật."

"Để Melissa lái xe đưa em về Bắc Châu."

"Tất nhiên, nếu em muốn ở lại thì thân phận của em chỉ có thể là bạn đời của tôi, hiểu không?"

Là thật, chỉ có thể là bạn đời của anh...

Từ đầu đến cuối... hình như không có câu nào nhắc đến việc giả vờ.

"Vậy chẳng lẽ không phải vì thân phận của tôi mà anh cố ý nói như vậy sao?" Ôn Dao nhỏ giọng hỏi.

Quý Minh Trần chưa kịp trả lời thì xe lúc này đã giảm tốc độ, người trên chiếc xe bên cạnh hỏi Hà Phong Diên: "Đội trưởng Hà, ba người này xử lý thế nào?"

Hà Phong Diên bèn đưa mắt nhìn Quý Minh Trần, Quý Minh Trần liếc nhìn Ôn Dao, vẻ mặt thờ ơ: "Đưa họ đến đội D đi."

Hà Phong Diên sững người một lúc, nhanh chóng gật đầu: "Vâng."

Trở lại biệt thự cổ, Quý Minh Trần bế cô lên tầng 5 rồi nhanh chóng rời đi. Không lâu sau, Chu quản gia dẫn theo mấy nữ hầu lên lầu, bác sĩ Lâm cũng vội vàng chạy tới.

Bác sĩ Lâm cung kính băng bó vết thương cho cô, Chu quản gia đứng trong phòng khách, chỉ huy mấy nữ hầu tất bật, người thì lấy khăn, người thì lấy thuốc, người thì lấy chậu nước.

Một tiếng sau, vết thương trên cánh tay phải của Ôn Dao đã được băng bó xong, vết bầm tím trên chân do bị lưỡi dài của zombie quấn lấy cũng được nữ hầu kiên nhẫn bôi thuốc.

Quý Minh Trần thay một bộ quần áo sạch sẽ trở về, có giọt nước trượt vào cổ áo, đuôi tóc ướt vẫn còn nhỏ giọt, không khó để đoán anh vừa đi tắm xong.

Người đàn ông lười biếng dựa lưng vào cửa phòng, mắt đào hoa khẽ nhếch, hỏi Lâm Trạch Nhân: "Vết thương xử lý xong chưa?"

Lâm Trạch Nhân gật đầu: "Vết cào trên cánh tay tuy nhìn nghiêm trọng nhưng chỉ là vết thương ngoài da, đã cầm m.á.u và băng bó xong."

"Còn mắt cá chân, đó là do zombie D quấn lưỡi gây ra, loại zombie này gần đây đã biến dị, chất nhờn trên lưỡi có độc tính nhẹ, bộ phận bị quấn sẽ mất cảm giác, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần bôi thuốc đúng giờ, ba đến năm ngày là có thể hồi phục."

Quý Minh Trần thẳng người, mỉm cười với Lâm Trạch Nhân: "Làm phiền anh rồi."

Lâm Trạch Nhân bị nụ cười đó làm cho sởn gai ốc, chỉ biết cười trừ đáp lại: "...Nên làm mà."

Quý Minh Trần dặn dò mấy nữ hầu: "Đi giúp cô ấy tắm rửa."

Nghe vậy, Ôn Dao vội vàng lắc đầu: "Tôi không cần người giúp, tôi có thể tự tắm được."

Quý Minh Trần: "Em bị thương rồi, tự tắm không tiện."

Nói xong anh còn nhìn sang Lâm Trạch Nhân sắp rời đi: "Bác sĩ Lâm, anh thấy sao?"

Lâm Trạch Nhân cạn lời: "..." Chuyện này liên quan gì đến anh ta?

Một lúc sau, anh ta chỉ có thể thuận theo lời người đàn ông: "Minh trưởng quan nói đúng, Ôn tiểu thư bị thương rồi, vẫn... vẫn cần người chăm sóc."

Thấy Ôn Dao vẫn còn vẻ mặt kháng cự, Quý Minh Trần khẽ nhếch môi: "Vậy nếu không thì mọi người ra ngoài hết đi..."

"Để tôi là được."

Ôn Dao: "!!?"

Anh đến làm gì, đến tắm cho cô? Thật sao?!

Thấy mấy nữ hầu sắp ra ngoài, Ôn Dao nắm chặt lấy quần áo trên người, vẻ mặt hoảng hốt, giọng nói cũng có chút gấp gáp: "Không cần phiền anh đâu, cứ để họ giúp tôi đi."

Dù sao cũng là con gái.

Quý Minh Trần bị dáng vẻ căng thẳng của Ôn Dao chọc cười, một lúc sau, anh mới rộng lượng gật đầu: "Đi đi, đừng để vết thương dính nước."

Anh cũng không định tắm cho cô thật, mà là biết cô quen tự lực cánh sinh, nếu để cô tự tắm lại làm vết thương nặng thêm, nên mới phải nói vậy để cô đồng ý.

Quý Minh Trần cùng Lâm Trạch Nhân ra ngoài, trên hành lang biệt thự, Quý Minh Trần mỉm cười hỏi Lâm Trạch Nhân: "À đúng rồi, vết thương của Vi tiểu thư thế nào rồi?"

Giọng điệu quan tâm như thể người nổ s.ú.n.g lúc nãy không phải là anh.

Lâm Trạch Nhân đã quen với bộ mặt giả tạo của người đàn ông này, lau mồ hôi trên trán, phụ họa theo: "Viên đạn xuyên qua đùi nhưng không làm tổn thương xương, đã làm phẫu thuật nhỏ, băng bó vết thương xong rồi, với kỹ thuật y học của chúng ta, hồi phục chỉ là vấn đề thời gian."

"Ngoài ra còn bị va đập nhẹ ở trán, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, bôi thuốc là không sao."

Quý Minh Trần vẫn giữ nụ cười thường trực: "Vậy thì tốt, thật là đáng lo lắng."

Lâm Trạch Nhân: "..."

Không thấy anh lo lắng ở đâu cả.

Quý Minh Trần vỗ vai Lâm Trạch Nhân, nụ cười dịu dàng: "Mấy ngày nay làm phiền bác sĩ Lâm rồi."

Lâm Trạch Nhân lại lau mồ hôi trên trán: "Nên... nên làm mà."

...

Trong phòng y tế ở tầng 3 của biệt thự, Phí Khả Vi ngồi ngây người trên giường bệnh.

Cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ bù xù, trên trán còn dán một miếng gạc.

Cô ta vẻ mặt ngẩn ngơ, hốc mắt đỏ hoe ngấn lệ, trông như một con búp bê sứ bị vỡ.

Bên phòng nghiên cứu bị phong tỏa tin tức, Phí Tiền Giang mãi đến chiều tối nay mới biết chuyện, vội vàng từ phòng nghiên cứu chạy về.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back