Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 70: Chương 70



Hoắc Xuyên nói đúng. Vào buổi trưa, thư xin lỗi đã được gửi đi dưới danh nghĩa tập đoàn Hoắc Thị.

Thư xin lỗi chủ yếu là để làm rõ những tin đồn sai sự thật. Hơn nữa, Hoắc Xuyên đã đích thân xin lỗi Vân Thanh vì cuộc hôn nhân thất bại của họ.

Cư dân mạng vẫn đang bàn tán xôn xao về thân phận của Vân Thanh. Giờ đây, tập đoàn Hoắc Thị công bố thư xin lỗi, nó đã gây ra một làn sóng lớn.

“Xí, tôi cứ tưởng Hoắc Xuyên là thánh sống cơ đấy! Quả nhiên, đàn ông ai cũng như nhau!”

“Trời ơi, chuyện này thật quá kịch tính! Vân Thanh đúng là có một cuộc đời khổ cực. Hoắc gia chắc chắn đã ức h.i.ế.p cô ấy.”

“Sau chuyện này, tôi sẽ trở thành fan trung thành của Vân Thanh! Mau chôn con tiểu tam đó đi! Mặt dày thật!”

...

Dư luận trên mạng gần như một chiều. Không ai ngoại lệ, tất cả đều ủng hộ Vân Thanh.

Vân Thanh vừa kết thúc cuộc họp sáng và đang chính thức ra mắt trước hội đồng quản trị.

Gánh nặng này đột nhiên rơi xuống vai cô, khiến Vân Thanh có phần bối rối.

May mắn thay, có Vân Triết bên cạnh, cô có thể yên tâm phần nào.

Khi cô trở lại văn phòng, Chu Triển đột nhiên bước vào, nói với Vân Thanh:

“Giám đốc Vân, tập đoàn Hoắc Thị đã công bố thư xin lỗi.”

Vừa nói, anh vừa đưa iPad cho Vân Thanh.

Vân Thanh xem qua với vẻ thích thú rồi khẽ cười.

Đúng là thư xin lỗi do đội PR soạn, vài dòng làm rõ, một lời xin lỗi qua loa không chút cảm xúc.

Không ngoài dự đoán, đúng là tác phẩm của Hoắc Xuyên.

Vân Thanh đặt iPad xuống. Chu Triển lập tức hỏi:

“Chúng ta có cần phản hồi không?”

Vân Thanh lắc đầu: “Không cần đâu. Cậu đã điều tra vụ việc ở bãi đỗ xe chưa?”

Ngay khi vừa đến công ty từ bãi đỗ xe, Vân Thanh đã yêu cầu Chu Triển điều tra chiếc xe đã đ.â.m vào cô.

Team Hạt Tiêu

Sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ một lúc, Vân Thanh cũng cảm thấy giống như những gì Hoắc Xuyên nói, chiếc xe đó rõ ràng có ý đồ xấu.

“Tôi đã điều tra rồi.”

Quả không hổ danh là trợ lý do Vân Triết sắp xếp. Chỉ mất một buổi sáng, Chu Triển đã điều tra rõ ràng.

“Là ai?”

Một tia sắc bén lóe lên trong ánh mắt Vân Thanh.

“Bạch Đình.”

Nghe câu trả lời này, Vân Thanh khẽ cười lạnh.

Bạch Đình, ôi Bạch Đình. Cô ta thật biết cách giả vờ là đóa sen trắng thanh cao, nhưng lại căm hận cô đến tận xương tủy.

Cô ta thậm chí còn muốn cô c.h.ế.t đi.

“Giám đốc Vân, cô định làm gì?” Chu Triển thăm dò khi thấy Vân Thanh im lặng.

Vân Thanh lấy lại tinh thần rồi nói:

“Cứ để đó, giữ lấy bằng chứng. Sau này chắc chắn sẽ hữu dụng.”

Bây giờ chưa phải lúc để đối phó với Bạch Đình.

Sau khi giải quyết chuyện này, Vân Thanh lại tập trung vào hợp tác với tập đoàn Greenland.

Với sự tham gia của ba bên, Vân Thanh phải nắm quyền chủ động. Nếu không, lợi ích sẽ rơi vào tay Hoắc Xuyên.

Trong cuộc sống thường nhật, cô không muốn buông tha cho Hoắc Xuyên.

Trong giới kinh doanh cũng vậy.

Dự án dược phẩm...

Vân Thanh đột nhiên nhớ đến người anh thứ của mình, Vân Dạ.

Vân Dạ đang ở nước ngoài và nghiên cứu thuốc điều trị ung thư. Ngoài ra, anh còn là một nhà sinh vật học xuất sắc và hiện là giáo sư tại trường đại học hàng đầu thế giới.

Nếu anh có thể tham gia dự án này, chẳng phải Vân Thanh sẽ có nhiều lợi thế hơn sao?

Vân Thanh cảm thấy rất vui. Dù Vân Dạ trầm lặng, nhưng cô vẫn cảm nhận được tình thương mà anh trai dành cho cô.

Cô tin rằng Vân Dạ chắc chắn sẽ giúp mình.

Hai ngày sau tại sân bay.

Vân Thanh đi một mình đến phòng chờ VIP, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên ngoài quán cà phê.

Anh rất điển trai, nhưng tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.

Vân Dạ thu hút sự chú ý của nhiều người, kể cả vài cô gái đang lén nhìn trộm.

Vân Thanh mỉm cười, ba người anh của cô đúng là tuyệt vời.

Cô nhẹ nhàng chạy đến phía sau và che mắt anh lại.

“Vân Thanh.”

Giọng nói của Vân Dạ có chút bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.

Vân Thanh ôm lấy Vân Dạ, họ đã ba năm không gặp, cô thật sự rất nhớ anh.

“Chúng ta đều đã trưởng thành và kết hôn rồi, sao anh vẫn như hồi bé vậy?”

Vân Dạ xoa đầu cô, giống như ngày xưa.

“Anh đã chuẩn bị một món quà cho em. Xem như là quà cưới.”

Vân Dạ đã ở nước ngoài năm đến sáu năm, mải mê với công trình nghiên cứu khoa học. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, anh lại nghe Vân Kỳ nhắc đến chuyện kết hôn của Vân Thanh.

Vân Thanh chớp mắt: “Anh hai, em đã ly hôn rồi.”

Nghe vậy, Vân Dạ không tỏ ra bất ngờ, chỉ thản nhiên nói:

“Vậy thì coi như là quà ly hôn đi.”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 71: Chương 71



Vân Thanh đã quá quen với sự lạnh nhạt của Vân Dạ, cô đi theo anh ra bãi đậu xe.

“Anh, lần này anh sẽ ở lại trong nước bao lâu?”

Vân Thanh nghĩ đến dự án của mình nên hỏi.

“Hơn một tháng.”

Lần này là một kỳ nghỉ hiếm hoi, và nghiên cứu của anh đã đạt được một số kết quả giai đoạn đầu, nên Vân Dạ mới có thể trở về.

Mặc dù hơi tàn nhẫn khi nhờ Vân Dạ, người đang nghỉ phép hỗ trợ công việc… nhưng Vân Thanh vẫn mở miệng hỏi:

“Em đang thực hiện một dự án y tế hợp tác với tập đoàn Greenland. Anh là chuyên gia, có thể giúp em theo sát dự án này không?”

Vân Dạ gật đầu ngay không chút do dự:

“Được.”

Vân Thanh vui vẻ ôm lấy tay Vân Dạ và tựa đầu vào anh, nở nụ cười rạng rỡ:

“Cảm ơn anh! Tối nay em sẽ mời anh một bữa thịnh soạn!”

Cách đó không xa, Hoắc Xuyên và Lâm Vũ đã nhìn thấy Vân Thanh nổi bật giữa đám đông.

Cô mặc một chiếc váy trắng dài, trông thuần khiết và cuốn hút. Tuy nhiên, người đàn ông mà cô đang khoác tay cũng rất nổi bật.

Bên cạnh người đó, ánh mắt của Vân Thanh rạng rỡ, đầy vui vẻ.

Từ sau khi ly hôn, Vân Thanh chưa từng có biểu cảm như vậy trước mặt Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên vô thức đi theo, nghe được cuộc trò chuyện của họ.

“Em mới cưới mà, sao lại ly hôn rồi?” Vân Dạ hỏi.

Vân Thanh thản nhiên đáp: “Chết rồi, cỏ trên mộ cũng mọc cao lắm rồi.”

Nói xong, cô còn làm động tác mô tả.

Team Hạt Tiêu

Hoắc Xuyên khựng lại, sắc mặt trở nên khó coi.

Lâm Vũ đổ mồ hôi lạnh, chẳng phải “người đã chết” mà Vân Thanh nói là người đang đứng ngay bên cạnh hắn sao?

“Người đàn ông đi bên cạnh Vân Thanh trông quen quen...”

Ánh mắt của Lâm Vũ rơi vào người đàn ông đi cạnh Vân Thanh.

Hình như hắn ta đã từng thấy ở đâu đó.

“Nhớ rồi! Anh ta là thiên tài trong lĩnh vực y sinh học! Tên là… tên là Trình Dạ!”

Trình Dạ?

Hoắc Xuyên cau mày. Hắn đã từng nghe đến cái tên này.

Anh ta trẻ tuổi và tài năng. Chưa đến tuổi trưởng thành đã giành được giải thưởng lớn trong ngành sinh học trong nước. Sau đó đi du học và nổi tiếng trong suốt những năm qua.

Nhiều người đánh giá cao anh ta và xem như báu vật quốc gia trong giới chuyên môn.

Vậy mà Vân Thanh lại quen biết anh ta? Hơn nữa, còn vô cùng thân thiết?

“Chắc là Vân Thanh muốn anh ta tham gia vào dự án của cậu để đối phó với cậu đấy.” Lâm Vũ bổ sung.

Làm sao Hoắc Xuyên không hiểu được dụng ý của Vân Thanh?

Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn bóng lưng hai người họ rồi quay người rời đi.

Vân Thanh không biết rằng Hoắc Xuyên đã chứng kiến tất cả. Cô vui vẻ trở về biệt thự của Vân gia cùng Vân Dạ.

“Ba, tha cho con đi mà! Con thật sự không cố ý!”

“Thằng nhóc này! Lại đây cho tao!”

Còn chưa bước vào cửa, họ đã nghe thấy tiếng của Vân Khôn và Vân Kỳ vọng ra từ trong nhà.

Vân Dạ khựng lại, nhìn Vân Thanh:

“Tìm cho anh một nơi yên tĩnh đi. Tốt nhất là không có ai.”

Vân Thanh đáp:

“Yên tâm đi. Một lát nữa em sẽ đưa Vân Kỳ ra ngoài. Anh cứ ở nhà. Ba rất nhớ anh, dành thời gian với ba đi.”

Vân Kỳ là người ồn ào nhất trong nhà. Lần này anh trở về biệt thự cũ là vì buổi tụ họp gia đình.

Sau ba năm, cuối cùng nhà họ Vân cũng có thể sum họp.

Ngôi nhà vốn trầm lặng và rộng lớn này cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt.

Vừa đẩy cửa vào, Vân Kỳ đã nhào tới và trốn sau lưng Vân Thanh:

“Em gái tốt của anh, mau cứu anh!”

“Anh?! Anh cũng về rồi à! Tốt quá! Em có hai vị cứu tinh rồi!”

Vừa thấy Vân Dạ, Vân Kỳ lập tức phấn khởi. Nhưng Vân Dạ im lặng đẩy tay Vân Kỳ ra, ho nhẹ:

“Anh chỉ đứng về phía ba thôi.”

Vân Dạ biết em trai mình từ nhỏ đã nghịch ngợm.

Vân Khôn chắc chắn đang tức giận vì Vân Kỳ lại làm chuyện ngốc nghếch.

“Em... em vô tình làm vỡ cái tách mà ba thích nhất… em không cố ý mà…”

“Thằng trời đánh này! Mày rửa tách mà cũng làm vỡ! Nhà họ Vân sao lại có đứa con trai ngu ngốc như vậy hả?!”

Vân Khôn cầm theo chổi lông gà xông ra, vẫn đang mắng chửi không ngừng, nhưng sau khi nhìn thấy Vân Dạ và Vân Thanh, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Vân Dạ! Con cuối cùng cũng về rồi!”

Có Vân Dạ ở đây, Vân Khôn quên luôn chuyện dạy dỗ Vân Kỳ, lập tức bước tới ôm lấy con trai.

Vân Kỳ âm thầm thở phào, anh trai đúng là cứu tinh của mình!
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 72: Chương 72



Sau khi Vân Dạ trở về nghỉ ngơi vài ngày, Vân Thanh quyết định để anh tham gia vào nhóm dự án của tập đoàn Lục Địa.

Vân Thanh muốn đưa Tiểu Ngũ về thăm quê. Dù sao, đó cũng là quê nhà của nó.

"Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?"

Tiểu Ngũ dựa vào cửa sổ xe, tò mò nhìn mọi thứ bên ngoài rồi hỏi.

Vân Thanh v**t v* bộ lông mềm mại của nó và nói: "Mẹ đưa con đi gặp Tần Nhạc."

"Vâng ạ!" Tiểu Ngũ vui mừng vẫy đuôi.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cổng biệt thự của Vân gia. Vân Dạ đã đứng đợi ở đó từ lâu.

Sau khi lên xe, Vân Dạ ngạc nhiên khi thấy Tiểu Ngũ. "Chó của em à?"

"Wow! Lại thêm một chú đẹp trai nữa!"

Trước khi Vân Thanh kịp trả lời, Tiểu Ngũ đã sủa một tiếng về phía Vân Dạ.

Vẻ mặt Vân Dạ lập tức cứng đờ, một con ch.ó biết nói? Điều này hoàn toàn vượt quá hiểu biết của anh về sinh học.

"Đây là sản phẩm mới do tập đoàn Lục Địa phát triển. Là trí tuệ nhân tạo đó. Có phải rất giống thật không?" Vân Thanh âu yếm nhìn Tiểu Ngũ và giải thích cho Vân Dạ.

"Em là chó thật mà!" Tiểu Ngũ không cam lòng lên tiếng phản bác.

"Không ngờ công nghệ trí tuệ nhân tạo trong nước đã phát triển đến mức này rồi." Vân Dạ bế Tiểu Ngũ lên và cẩn thận quan sát.

Tiểu Ngũ rất thích Vân Dạ, cứ liên tục vẫy đuôi với anh, thậm chí còn muốn l.i.ế.m mặt anh.

Nhìn thấy cả hai hòa hợp như vậy, Vân Thanh không khỏi nhớ đến những lần "oan gia" giữa Tiểu Ngũ và Vân Kỳ.

"Tiểu Ngũ, đây là anh trai của mẹ. Có vẻ như con rất thích chú ấy nhỉ? Sao lại khác xa với Vân Kỳ thế?" Vân Thanh cười hỏi.

"Con thích người thông minh! Chú ấy nhìn thông minh hơn, còn anh trai kia của mẹ nhìn giống... đồ ngốc."

Tiểu Ngũ vừa dứt lời, Vân Thanh và Vân Dạ đã bật cười ha hả. Còn Vân Kỳ đang ở nhà riêng thì đột nhiên hắt xì một cái thật to.

Cả ba cùng đi đến tập đoàn Lục Địa, Tiểu Ngũ lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Đã lâu không gặp, Tần Nhạc rất nhớ nhung chú chó nhỏ này. Vừa thấy nó, cô đã lao tới ôm chầm lấy vào lòng. "Tên tiểu lưu manh, có nhớ chị không hả?"

Tiểu Ngũ, lúc nãy còn vui mừng, giờ lại làm bộ lạnh lùng, ngúng nguẩy và nói: "Chị là ai vậy?"

Tần Nhạc véo mặt nó, mắng yêu: "Đồ vong ân bội nghĩa, biết vậy ngày trước chị chẳng thèm cho đi!"

"Đúng rồi, Tần Nhạc, đây là Trình Dạ." Vân Thanh không quên giới thiệu anh trai của mình với mọi người.

Vân Dạ không muốn mang danh hào của nhà họ Vân nên đã dùng họ mẹ, lấy tên là Trình Dạ.

Nghe thấy cái tên Trình Dạ, Tần Nhạc sững sờ. "Trình Dạ? Là nhà sinh vật học thiên tài đó ư?"

"Chào cô." Vân Dạ lễ phép chào hỏi, trong lòng không khỏi tán thưởng cô gái trước mặt.

Cô gái này nhìn còn rất trẻ, vậy mà đã có thể tạo ra sản phẩm trí tuệ nhân tạo như Tiểu Ngũ.

"Cả hai đều rất xuất sắc trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học. Lúc sau có thể cùng nhau trao đổi thêm về dự án." Vân Thanh đã sớm muốn để Tần Nhạc tham gia vào dự án, làm đối tác trực tiếp.

Cô rất coi trọng tài năng của Tần Nhạc. Hơn nữa, giữa hai bên còn có sự kết nối tình cảm thông qua Tiểu Ngũ nên việc phối hợp sẽ thuận lợi hơn.

"Ừm."

Dù không cùng chuyên ngành, Tần Nhạc vẫn rất muốn học hỏi từ một tiền bối như Trình Dạ.

Hai người chưa kịp trò chuyện lâu thì Vương Phương đã đi tới.

"Giám đốc Vân, xin lỗi vì không ra đón... À, cô còn mang theo bảo bối của Tần Nhạc nữa sao?"

Vương Phương mỉm cười bước tới. Khi nhìn thấy Tiểu Ngũ, ông không kìm được mà bế nó lên.

"Đến giờ rồi, chúng ta cùng đi đến công trường. Còn nó thì cứ để lại đây chơi với Tần Nhạc đi."

Sau khi vỗ về Tiểu Ngũ, Vương Phương trả lại nó cho Tần Nhạc rồi nói với Vân Thanh.

Vân Dạ đi cùng Vân Thanh đến công trường với Vương Phương.

Team Hạt Tiêu

Trên đường đi, Vương Phương cứ liếc nhìn Vân Dạ mãi. Vân Thanh định giới thiệu, nhưng Vân Dã đã chủ động lên tiếng: "Xin chào, tôi là Trình Dạ. Tôi đến để hỗ trợ giám đốc Vân trong dự án lần này."

Vương Phương gật đầu: "Trình Dạ, cái tên này nghe quen lắm. Đã được giám đốc Vân đích thân đưa đến, chắc chắn không có vấn đề gì."

Xuống xe, Vân Thanh lập tức thấy một nhóm người do Hoắc Xuyên dẫn đầu đang tiến về phía họ.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 73: Chương 73



Hoắc Xuyên đang chăm chú nhìn cô. Vân Thanh không thể hiểu nổi cảm xúc trong ánh mắt hắn.

"Không ngờ tổng giám đốc Hoắc cũng đích thân đến. Thật là trùng hợp."

Vương Phương và Hoắc Xuyên có mối quan hệ khá tốt. Mỗi lần gặp mặt, Vân Thanh đều cảm nhận được những nỗ lực ghép đôi vụng về của Vương Phương.

Tuy nhiên, vì cần hợp tác làm việc, Vân Thanh cũng không vạch trần. Chỉ cần không quá mức, cô vẫn có thể chịu đựng được sự "nhiệt tình" đó.

"Đã đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi."

Vân Thanh sải bước vào bên trong, hoàn toàn phớt lờ Hoắc Xuyên.

Vân Dạ thờ ơ liếc nhìn Hoắc Xuyên rồi nhanh chóng bước theo Vân Thanh.

Hoắc Xuyên nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt đầy suy tư.

Thấy bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người, Vương Phương bước tới bên cạnh Hoắc Xuyên và thở dài: "Cậu vẫn còn tình cảm với giám đốc Vân sao? Nhưng cô ấy đã khác xưa rồi, địa vị cũng không còn như trước. Tất nhiên sẽ không quay đầu lại nữa đâu. Tốt nhất cậu nên sớm làm hòa đi."

Nghe vậy, Hoắc Xuyên lạnh lùng liếc Vương Phương, nói: "Đừng xen vào chuyện người khác."

Ánh mắt Hoắc Xuyên khiến Vương Phương sững người. Sau đó ông ta chỉ biết cười gượng: "Nếu không phải vì cô ấy, cậu tham gia vào dự án này làm gì?"

Hoắc Xuyên im lặng.

Hai người sóng vai bước đi trên con đường nhỏ. Một lúc lâu sau, Hoắc Xuyên mới lên tiếng: "Ông có biết người đi cùng Vân Thanh lúc nãy là ai không?"

"Trình Dạ, cậu ta vừa mới tự giới thiệu. Hình như là người mà Vân Thanh mời đến để hỗ trợ dự án." Vương Phương nhún vai. "Không biết cô ấy tìm đâu ra một chàng trai trẻ giỏi giang như vậy."

Hoắc Xuyên không đáp, Vương Phương đúng là người chỉ lo công việc, đến Trình Dạ mà cũng không biết.

Điều khiến Hoắc Xuyên bất ngờ hơn là Vân Thanh thực sự đã mời được một người như Trình Dạ.

Thật không thể ngờ tới!

Cô còn bao nhiêu điều khiến hắn bất ngờ nữa?

Có Trình Dạ dẫn dắt, rất có thể Vân Thanh sẽ chiếm ưu thế trong dự án lần này.

Khi đến phòng họp, Vân Thanh và Vân Dạ ngồi cạnh nhau, trông vô cùng thân thiết.

Sắc mặt Hoắc Xuyên càng lúc càng khó coi, giữa lông mày phủ một tầng u ám. Hắn bước nhanh đến ngồi đối diện Vân Thanh.

Vương Phương ngồi vào vị trí chủ tọa, liếc nhìn hai đối tác sắp biến không khí thành tòa lâu đài băng.

Ông lập tức điều chỉnh lại không khí, nói: "Thay mặt tập đoàn Lục Địa, tôi chính thức chào mừng hai đối tác. Về dự án này, bên tập đoàn Hoắc thị đã cử người theo sát. Giám đốc Vân, cô định cử ai đại diện?"

Vân Thanh nhẹ nhàng kéo tay áo Vân Dạ, mỉm cười nhìn anh.

"Trình Dạ, việc này giao cho anh."

Vân Dạ nắm nhẹ tay Vân Thanh, ra hiệu cô cứ yên tâm, rồi gật đầu đồng ý.

Những động tác thân mật nhỏ bé ấy rơi vào mắt Hoắc Xuyên, khiến hắn càng khó chịu.

"Được, vậy lát nữa để cậu ấy bàn giao với Tần Nhạc."

Vương Phương cũng không phản đối. Nhưng vừa dứt lời, Hoắc Xuyên đột nhiên lên tiếng: "Không phải ai cũng đủ tư cách tham gia vào dự án này."

Vân Thanh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Hoắc Xuyên: "Hoắc tổng định can thiệp vào quyết định nhân sự của tập đoàn Vân thị sao? Anh là tổng giám đốc tập đoàn Vân thị hay tập đoàn Hoắc thị ?"

Hai người lại đối đầu gay gắt, không khí trở nên ngột ngạt.

May thay, Hoắc Xuyên không tiếp tục gây sự. Cuộc họp nhanh chóng chuyển sang xác nhận đề án.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng. Khi kết thúc, ngoài trời đã lất phất mưa.

Mọi người nhanh chóng ra về trong cơn mưa.

Vân Thanh đi sau cùng, hơi cau mày khi nhìn mưa rơi bên ngoài.

Hoắc Xuyên đang định bước tới thì thấy Vân Dạ cởi áo khoác, trùm lên đầu Vân Thanh.

"Đi thôi."

Vân Dạ từ nhỏ đã quen chăm sóc em gái. Anh chỉ trùm áo khoác lên đầu cô, còn bản thân thì để mặc cho cơn mưa ướt đẫm.

"Anh sẽ bị ướt hết đấy." Vân Thanh ngẩng đầu nhìn Vân Dạ.

Vân Dạ lắc đầu: "Chỉ cần em không ướt, anh không sao cả."

Trái tim Vân Thanh ấm áp hẳn lên, dù bên ngoài luôn lạnh lùng, nhưng anh lại cực kỳ chu đáo với cô.

Những lời đối thoại đó lọt hết vào tai Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên biết rõ thân phận của Trình Dạ, nhưng việc một nhân vật như vậy lại hạ mình đối xử dịu dàng với Vân Thanh...

Giữa hai người họ, rốt cuộc có quan hệ gì? Sao lại thân thiết đến vậy?!
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 74: Chương 74



Trước khi rời đi, Vân Thanh không quên đón Tiểu Ngũ.

Cô cùng Vân Dạ tới phòng thí nghiệm của Tần Nhạc.

Tiểu Ngũ đang chơi rất vui trong phòng thí nghiệm. Vừa thấy Vân Thanh, nó lập tức chạy nhào tới.

"Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm!"

Có Tiểu Ngũ bên cạnh, Vân Thanh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.

Chỉ cần cô đi vắng một chút, nhóc con này lại bắt đầu làm nũng.

"Được rồi, mẹ sẽ đưa con về."

Team Hạt Tiêu

Vân Thanh mỉm cười xoa đầu Tiểu Ngũ.

Tần Nhạc đích thân tiễn Vân Thanh và Vân Dạ ra ngoài. Vân Thanh tiện miệng dặn dò: "Tần Nhạc, sau này Trình Dạ sẽ đại diện công ty chúng tôi hợp tác với cô. Lúc đó cô nhớ tiếp đón anh ấy tử tế nhé, chăm sóc anh ấy giúp tôi."

Tần Nhạc hơi sững người, ánh mắt liếc qua Vân Dạ, người vẫn luôn im lặng suốt từ nãy đến giờ.

Vân Thanh kéo nhẹ tay áo Vân Dạ, nhắc nhở: "Tần Nhạc là bạn tốt của em, anh cũng nên giữ thái độ lịch sự một chút, đừng coi cô ấy như sinh viên thực tập."

Vân Thanh vẫn còn chưa kịp cảm ơn việc Tần Nhạc đã đưa Tiểu Ngũ tới cho cô nên tự nhiên muốn Vân Dạ đối xử tốt với bạn mình.

"Anh biết rồi." Vân Dạ gật đầu đồng ý.

Trước khi rời đi, Tần Nhạc như chợt nhớ ra điều gì, nói: "À phải, tôi đã lập trình lại rồi. Từ giờ trở đi, Tiểu Ngũ sẽ không gọi Hoắc Xuyên là ba nữa, cũng không có chuyện nó còn mê mẩn anh ta như trước đâu."

Vân Thanh suýt chút nữa đã quên mất chuyện đó.

"Cảm ơn nhé." Vân Thanh cười nói.

Vân Dạ mở cửa xe cho Vân Thanh. Sau khi cô ngồi vào, anh vòng qua phía bên kia, sau đó lên xe.

Tần Nhạc đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng hai người khuất dần trong màn mưa mờ ảo.

Đột nhiên, một tiếng kêu thất thanh vang lên.

"Mẹ ơi!!!"

Tần Nhạc vội hoàn hồn, mới nhận ra Tiểu Ngũ, vốn đang nghịch nước ở bên kia vẫn chưa lên xe!

"Huhu, mẹ không cần con nữa rồi!"

Tiểu Ngũ khóc nức nở. Tần Nhạc nhanh chóng bế lấy nó, dỗ dành: "Ngoan nào, đợi chút, để chị gọi cho mẹ em quay lại đón."

Nghe vậy, Tiểu Ngũ mới từ từ nín khóc.

"À này, Tiểu Ngũ, chuyện em kể hồi nãy... Về việc Vân Kỳ đang sống cùng Vân Thanh có thật không?"

Trên đường quay lại phòng thí nghiệm, Tần Nhạc không nhịn được hỏi.

Khi nãy, lúc chơi cùng Tiểu Ngũ, cô nghe được khá nhiều chuyện về Vân Thanh.

Ví dụ như, cái tên Tiểu Ngũ cũng là Vân Thanh đặt cho.

Hoặc là, Vân Kỳ đang sống cùng Vân Thanh, ngày ngày chơi với Tiểu Ngũ.

"Đúng vậy, Vân Kỳ là anh trai của mẹ. Chị Nguyệt Nguyệt, chị thích anh Vân Kỳ hả?"

Tiểu Ngũ nhớ mang máng rằng Tần Nhạc hình như là fan cuồng của Vân Kỳ, nhưng bình thường lại cứ tỏ ra lạnh lùng, trông chẳng giống chút nào.

"Tôi... tôi không có!" Một tia bối rối lướt qua mắt Tần Nhạc: "Chị chỉ hỏi cho vui thôi."

Vừa dứt lời, Vương Phương và Hoắc Xuyên cùng nhau đi tới.

"Tiểu Nhạc, Vân Thanh đi rồi à?" Vương Phương hỏi: "Sao con ch.ó nhỏ này vẫn còn ở đây?"

"Cô ấy quên mang nó theo..." Tần Nhạc bất lực xoa đầu Tiểu Ngũ.

Vương Phương chậc chậc lưỡi, rồi hỏi: "Cô biết người đàn ông đi cùng Vân Thanh là ai không?"

Tần Nhạc ngẩn ra, chẳng lẽ Vương Phương không biết Trình Dạ?

Cô suy nghĩ một chút. Nếu Trình Dạ đã xuất hiện trong cuộc họp lúc nãy, nhưng Vương Phương vẫn không biết, vậy hẳn là Vân Thanh cố tình giấu chuyện này.

Tần Nhạc lanh trí đáp: "Tôi không biết."

Hoắc Xuyên nheo mắt lại. Không nhận ra cô nói dối, ánh mắt hắn dời xuống Tiểu Ngũ.

Lần trước gặp Tiểu Ngũ, nó còn gọi hắn là ba, gọi Vân Thanh là mẹ, khiến hắn vô cùng hài lòng.

Nhưng lần này...

"Con nhận ra chú chứ?"

Hoắc Xuyên cúi người, vươn tay muốn xoa đầu Tiểu Ngũ.

Nhưng Tiểu Ngũ né tránh bàn tay to ấy, la lên: "Phiền phức! Con muốn mẹ! Con muốn mẹ cơ!"

Phiền phức?

Cánh tay Hoắc Xuyên khựng lại giữa không trung, vẻ mặt cứng đờ.

Vương Phương thì trợn tròn mắt, lần trước Tiểu Ngũ còn bám lấy Hoắc Xuyên không rời, thậm chí còn nhiệt tình đòi bế bồng.

Sao lần này lại biến thành... "người phiền phức" rồi?
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 75: Chương 75



"Nhóc con, trước đây không phải nhóc còn gọi cậu ấy là ba sao? Sao giờ lại quên rồi?"

Vương Phương nhìn Tiểu Ngũ với ánh mắt khó tin.

Tiểu Ngũ bĩu môi, hừ lạnh, còn lườm Hoắc Xuyên một cái: "Hừ, chú không xứng!"

Không khí lập tức đông cứng lại.

Sao đứa nhỏ này bỗng nhiên thay đổi tính tình thế?

Chẳng lẽ là do Vân Thanh đã cố tình dạy nó?

Mọi người xung quanh đều có thể nghĩ rằng chỉ có thể như thế, mà nhân vật chính Hoắc Xuyên đương nhiên cũng cảm nhận được.

Sắc mặt hắn ngày càng khó coi. Không ai dám hé răng, sợ chọc giận Hoắc Xuyên.

May mà đúng lúc bầu không khí đang ngột ngạt đến cực điểm, chiếc xe vừa rời đi đã quay lại.

Hoắc Xuyên lạnh lùng nhìn chiếc xe dừng trước mặt. Người bước xuống chính là Vân Dạ.

"Tôi tới đón Tiểu Ngũ."

Vân Dạ lịch sự bước tới, bế bổng Tiểu Ngũ đang đứng dưới đất.

"Đẹp trai quá! Bạch mã hoàng tử đã tới đón con rồi! Mà mẹ đâu rồi ạ?"

Thái độ của Tiểu Ngũ đối với Vân Dạ hoàn toàn khác hẳn với Hoắc Xuyên. Nó sung sướng rúc vào lòng Vân Dã, còn tò mò nhìn ra ghế sau xe. Nhưng trong xe lại không thấy bóng dáng Vân Thanh đâu.

"Trình Dạ, cậu với Vân Thanh... là quan hệ gì vậy?"

Thấy Vân Thanh không có ở đây, Vương Phương liền to gan thay Hoắc Xuyên hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Vân Dạ ngẩng đầu, nhàn nhạt trả lời: "Là bí mật."

Bí mật?

Chỉ hai chữ đơn giản ấy thôi cũng đủ khiến Hoắc Xuyên tức đến mức sắp nổ phổi.

Nếu đã có quan hệ thì nói thẳng ra đi, cần gì phải giấu giếm?

Chẳng lẽ giữa họ có thứ quan hệ không thể công khai?

"Anh có biết người đứng bên cạnh anh là ai không?" Vương Phương chỉ vào Hoắc Xuyên, ngầm nhắc nhở Vân Dạ.

Ông ta nghĩ, Vân Dạ chỉ là một kẻ vô danh, không nên chống đối người như Hoắc Xuyên.

Nhưng Vân Dạ lại là ngoại lệ.

Anh thờ ơ liếc nhìn Hoắc Xuyên, lắc đầu.

"Tôi là người chồng cũ đã c.h.ế.t của cô ấy."

Giọng Hoắc Xuyên lạnh thấu xương.

Nghe vậy, không ít người xung quanh rùng mình một cái, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Vân Dạ.

Thế nhưng, Vân Dạ chỉ thản nhiên “Ồ” một tiếng, sau đó ôm Tiểu Ngũ lên xe, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của đám đông.

Mọi người đều sững sờ.

Không thể nào...

Lại có người dám coi thường Hoắc Xuyên như vậy sao?

Để phá tan bầu không khí xấu hổ, Vương Phương không nhịn được cười gượng: "Đúng là rất giống khí chất của tiểu thư Vân Thanh..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Xuyên trừng cho im bặt.

---

Cách đó không xa, Vân Thanh đang sốt ruột đứng chờ Tiểu Ngũ.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại trước mặt cô.

"Mẹ ơi!"

Vừa nhìn thấy Vân Thanh, Tiểu Ngũ đã nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cô.

Vân Thanh ôm Tiểu Ngũ, áy náy nói: "Bé cưng, xin lỗi con nhé, mẹ sơ suất quá, để con lại đó."

Tiểu Ngũ lắc đầu nguầy nguậy, dịu dàng dụi mặt vào Vân Thanh: "Không sao đâu mẹ ơi. Chỉ cần mẹ mua thêm cho con một cái khăn Hermes nữa là được! Cái cũ mềm mại thích lắm!"

Vân Thanh dở khóc dở cười.

Nhóc này đúng là y chang cô, rất giỏi mặc cả.

Chắc là học lỏm được sau mấy lần cô vòi vĩnh quà của Vân Kỳ rồi đây.

"Bây giờ con gặp cái tên phiền phức kia rồi nhé! Mẹ ơi, con còn mắng chú ấy giúp mẹ đó! Chú ấy giận tím mặt luôn!"

Tên phiền phức?

Vân Thanh thoáng sững lại.

À... chắc là Hoắc Xuyên đây mà.

Tần Nhạc đã giúp cô lập trình lại cho Tiểu Ngũ, đổi cách gọi ba thành kẻ phiền phức.

Thật tốt.

Team Hạt Tiêu

Vân Thanh thầm hài lòng.

"Lúc nãy chị Tần có nói muốn dẫn con ra ngoài chơi mấy ngày tới. Mẹ ơi, mẹ cho chú Vân Kỳ đi cùng với con nha? Con biết mẹ đang rất bận mà."

Tiểu Ngũ như chợt nhớ ra chuyện gì, mắt sáng rỡ nhìn Vân Thanh.

Không nghĩ ngợi nhiều, Vân Thanh gật đầu: "Được, đúng lúc hai ngày nữa mẹ cũng bận họp."

Được mẹ đồng ý, Tiểu Ngũ phấn khởi lắm.

Trong lòng nó đã âm thầm lên kế hoạch, tạo bất ngờ thật lớn cho chị Tần!
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 76: Chương 76



Ban đêm, quán bar Thịnh Ca ngập tràn ánh đèn mờ ảo, sắc màu hỗn loạn.

"Hoắc Xuyên à, thật không ngờ vợ cũ của cậu lại lợi hại như vậy, giấu kín thân phận suốt bao lâu!"

Team Hạt Tiêu

"Đúng đấy. Haizz, lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển. Nếu ngày đó cậu chịu tìm hiểu kỹ, chắc hai người đã hòa hợp lắm rồi."

Hoắc Xuyên nốc cạn ly bia, mặc kệ tiếng lải nhải của đám bạn, lòng đầy phiền muộn.

"Đừng nói nữa. Nếu biết Vân Thanh là thiên kim tiểu thư nhà họ Vân, trước đây tôi đã không dám đắc tội với cô ta."

Lâm Vũ là người hoảng loạn nhất trong nhóm.

Hắn ta nhớ rất rõ mình từng đối xử với Vân Thanh thế nào.

Bây giờ, Vân Thanh vừa có thế lực, lại nắm trong tay những tấm ảnh khỏa thân của hắn. Chỉ cần cô muốn trả thù, Lâm Vũ xác định đời mình toi thật.

Nghĩ đến đây, đầu Lâm Vũ như muốn nổ tung. Hắn nhìn sang Hoắc Xuyên, mặt mày rầu rĩ: "Hoắc Xuyên, cậu nói xem... Vân Thanh sẽ không đăng ảnh trả thù tôi chứ?"

Hoắc Xuyên trừng mắt lườm hắn: "Tôi còn mong cô ấy đăng đấy! Cho đáng đời cậu!"

Chính nhờ cú trừng mắt đó, Hoắc Xuyên mới vô tình bắt gặp Vân Thanh đang tụ tập cùng bạn bè cách đó không xa.

"Diệp Chí, cậu đúng là thiên vị! Vừa trở về nước đã tặng hoa cho Vân Thanh, không thèm để ý tụi tôi!"

Cố Chi trừng mắt oán trách Diệp Chí.

Diệp Chí thản nhiên nháy mắt với Vân Thanh, cười nói: "Tôi chỉ tặng hoa cho cậu ấy thôi. Ai bảo cậu ấy là bảo bối của tôi chứ?"

"Haiz, tiếc quá. Lúc Vân Thanh cho nhà họ Hoắc bẽ mặt, tôi còn đang ở nước ngoài, không kịp chứng kiến."

Vân Thanh không đáp, chỉ mỉm cười nâng ly cocktail, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.

"Vân Thanh, nghe nói nhị thiếu gia nhà cậu đã trở về rồi, có thật không vậy?"

Đột nhiên Ái Tư lên tiếng.

Cố Chi lập tức hứng thú, còn nháy mắt với Ái Tư: "Ái Tư à, đừng nói là cậu vẫn còn nhung nhớ nhị thiếu nhà họ Vân đấy nhé? Anh ta là mọt sách chính hiệu đấy."

"Anh trai tôi không phải là mọt sách, chỉ là không rành mấy chuyện bên ngoài thôi!"

Vân Thanh lập tức bênh vực.

"Người đẹp, cho phép tôi mời em một ly nhé?"

Khi cả nhóm đang nói cười vui vẻ, một anh chàng đẹp trai bất ngờ xuất hiện trước mặt Vân Thanh, tươi cười bắt chuyện.

Chưa kịp để Vân Thanh phản ứng, Diệp Chí đã khoác tay ôm lấy vai cô, trừng mắt với người kia: "Không thấy người ta có bạn ngồi cạnh à?"

Bình thường Diệp Chí rất hay cười, nhưng lúc nghiêm mặt vẫn tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến người khác sợ hãi. Người kia sợ tới mức vội vàng xin lỗi rồi chuồn mất.

Đúng lúc này, Diệp Chí cảm nhận được một ánh nhìn như lưỡi d.a.o sắc bén từ phía sau.

Anh và Vân Thanh cùng quay đầu lại, lập tức chạm ngay ánh mắt lạnh băng của Hoắc Xuyên.

Từ lúc trông thấy Vân Thanh, ánh mắt Hoắc Xuyên chưa từng rời khỏi cô.

Hôm nay, Vân Thanh mặc một chiếc váy ngắn hai dây màu đen, vóc dáng cân đối, trang điểm sắc sảo hơn hẳn trước kia, quyến rũ c.h.ế.t người.

Trong quán bar, cô thu hút vô số ánh nhìn của đàn ông.

Còn Hoắc Xuyên, hắn chưa từng thấy một Vân Thanh như thế này.

"Ơ, chẳng phải là Vân Thanh sao? Trùng hợp ghê... Hay là tôi sang xin lỗi cô ta nhỉ?"

Lần trước ở sân bay, Lâm Vũ đã định xin lỗi Vân Thanh nhưng lại không dám.

Bây giờ có men rượu trong người, gan hắn to ra hẳn.

Nghĩ là làm, Lâm Vũ lảo đảo đứng dậy, đi thẳng về phía Vân Thanh.

"Vân Thanh..."

Lâm Vũ gọi khẽ, hít sâu một hơi rồi nói: "Trước đây là tôi sai. Ly rượu này coi như xin lỗi cô."

Chưa đợi Vân Thanh phản ứng, hắn đã ngửa cổ nốc cạn một chai bia.

"Lâm thiếu gia đúng là tửu lượng tốt thật đấy. Nhưng mà... chỉ một ly thôi mà mong Vân Thanh nhà chúng tôi tha thứ à?"

Cố Chi cười nhạt, giọng đầy châm chọc.

Lâm Vũ lúng túng đỏ mặt, nhưng nghĩ tới những tấm ảnh nóng kia, hắn ta run rẩy vội vàng nói tiếp: "Vậy... vậy tôi bao hết rượu tối nay của mọi người!"

"Đúng là hào phóng!" Vân Thanh nhướng mày, khóe môi nhếch lên, nụ cười đầy ẩn ý: "Phục vụ!"

Nghe tiếng gọi, phục vụ lập tức chạy tới.

"Tiểu thư, cô muốn gọi gì ạ?"

"Mở cho tôi mười chai rượu ngon nhất ở đây."

Vân Thanh dứt khoát đáp.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 77: Chương 77



Người phục vụ sững sờ, tròn xoe mắt nhìn Vân Thanh. Ngay cả Lâm Vũ cũng không thể tin nổi cô lại gọi những mười chai rượu đắt nhất.

Phải biết rằng, quán bar Thịnh Ca là nơi sang trọng nhất thành phố. Ngay cả loại rượu bình thường ở đây cũng đã hơn ngàn tệ một chai, huống chi là loại đắt nhất.

"Tiểu thư, cô xác nhận rồi chứ? Mười chai rượu hạng nhất ở đây có thể lên tới một triệu tệ đó."

Một triệu?!

Lâm Vũ đứng đờ ra.

Hắn vốn chỉ theo Hoắc Xuyên đến đây uống vài ly giải sầu, không ngờ bỗng chốc bay luôn cả một gia tài nhỏ.

"Tất nhiên tôi xác nhận rồi." Vân Thanh thản nhiên trả lời, ánh mắt hứng thú nhìn Lâm Vũ: "Dù sao thì cũng có đại thiếu gia bao hết rồi mà. Nhỉ, Lâm thiếu gia?"

"Đúng... đúng vậy! Tôi trả!" Lâm Vũ cắn răng gật đầu, nghĩ tới những bức ảnh khỏa thân trong tay cô mà không dám từ chối.

Người phục vụ thì vui sướng như mở cờ trong bụng.

Hôm nay đúng là vớ được khách sộp!

Thanh toán xong, Lâm Vũ uể oải quay lại, giọng điệu thấp hẳn: "Đại tiểu thư, giờ cô có thể tha thứ cho tôi được rồi chứ?"

"Tha thứ? Tha thứ cái gì?" Vân Thanh giả vờ ngây thơ hỏi lại.

Lâm Vũ nghe vậy càng sốt ruột: "Ý tôi là... cô có thể... xóa mấy bức ảnh đó đi không?"

"Tôi đâu có nói sẽ xóa ảnh." Vân Thanh nhấp môi cười nhẹ: "Tôi chỉ nói... sẽ tạm thời tha thứ cho anh thôi, là tạm thời đấy, còn tương lai thì chưa chắc đâu nhé."

Nói rồi, cô nâng ly rượu lên cụng ly với hắn: "Dù sao cũng cảm ơn anh đã bao chúng tôi uống rượu ngon."

"!!!" Lâm Vũ tức đến mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại nhớ đến những bức ảnh trong tay cô, hắn chỉ biết xìu xuống như quả bóng xì hơi.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Xuyên vẫn đứng từ xa quan sát.

Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lâm Vũ, hắn không nhịn được nữa, đứng dậy bước tới.

Mùi rượu nồng nặc theo Hoắc Xuyên ập tới, khiến Vân Thanh hơi nhíu mày.

"Hoắc Xuyên, vợ cũ của cậu quá đáng lắm! Moi của tôi cả triệu tệ rồi còn không chịu xóa ảnh!"

Thấy Hoắc Xuyên tới, Lâm Vũ lập tức như vớ được cọc cứu mạng.

Nhưng Hoắc Xuyên chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái: "Đáng đời cậu thôi."

"Hoắc tổng à, hôm nay có sự kiện gì lớn à? Say đến mức này cơ mà."

Diệp Chí ngồi cạnh Vân Thanh, cố tình cười khẩy trêu tức.

Nhìn thấy Diệp Chí và Vân Thanh thân mật như thế, lửa giận trong lòng Hoắc Xuyên bùng lên.

"Cậu đừng có lôi tôi với Hoắc tổng vào chung nữa. Ghê tởm lắm."

Vân Thanh chẳng thèm ngước mắt lên, vừa đùa nghịch ly rượu trong tay, vừa lạnh nhạt đáp.

"Vân Thanh, anh..."

Hoắc Xuyên vừa định nhân lúc say để nói ra sự hối hận trong lòng, thì điện thoại trong túi lại vang lên, ngắt ngang lời hắn.

Hoắc Xuyên hít sâu một hơi, móc điện thoại ra nhìn, là Hoắc Tịnh gọi đến. Hắn vẫn bấm nghe máy.

"Anh ơi!! Lớn chuyện rồi!! Chị Bạch Đình bị tai nạn! Chảy m.á.u nhiều lắm, đang cấp cứu ở bệnh viện!"

Team Hạt Tiêu

Giọng Hoắc Tịnh đầy hoảng loạn vang lên.

Sắc mặt Hoắc Xuyên tối sầm lại, trong mắt thoáng hiện vẻ khó chịu: "Sao lại xảy ra tai nạn? Không phải mọi chuyện vẫn ổn à?"

"Đều là tại ả tiện nhân Vân Thanh đó!"

Trong điện thoại, tiếng chửi rủa phẫn nộ của Hoắc Tịnh truyền tới.

Hoắc Xuyên liếc mắt nhìn Vân Thanh, cô đang thảnh thơi uống rượu, ánh mắt hờ hững.

"Nhà họ Bạch nói vì Vân Thanh mà Bạch Đình đã áy náy, tự trách mình. Chị ấy còn nói... nếu chị ấy c.h.ế.t đi thì Vân Thanh mới có thể tha thứ cho nhà họ Hoắc... rồi mới lao ra đường..."

Tay cầm điện thoại của Hoắc Xuyên siết chặt, gân xanh nổi lên. Hắn ngắt lời: "Biết rồi, anh tới ngay."

Dù tiếng nhạc trong quán bar ồn ào, nhưng vì khoảng cách gần, Vân Thanh vẫn nghe thấy rõ tên mình và tên Bạch Đình.

Chỉ cần nhắc tới Bạch Đình, cô liền cảnh giác.

Quả nhiên, lại xảy ra chuyện nữa rồi.

Sau khi cúp máy, Hoắc Xuyên nhìn cô, giọng trầm thấp: "Cô ấy gặp tai nạn..."

"Liên quan gì đến tôi?"

Vân Thanh thản nhiên ngả người dựa vào sofa, mắt không buồn liếc hắn lấy một cái.

"Hoắc tổng, anh còn chưa hiểu sao? Cô Bạch nhà anh là ảnh hậu thiên hạ. Chuyện nhỏ xíu cũng làm như sắp c.h.ế.t đến nơi. Nói trắng ra, đến lúc anh tới, cô ta chắc chắn lại tỉnh bơ. Chỉ cần dán miếng băng keo cá nhân là xong, vậy mà cũng phải diễn thành bộ dạng hấp hối."

"Tôi cũng không biết ai mới là tiểu thư nhà giàu thực sự nữa đây! Mà thôi, hai người đúng là xứng đôi vừa lứa đấy."
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 78: Chương 78



“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Mong cô Bạch đừng tự gây chuyện khiến anh phải làm góa vợ sớm đấy.”

Lời của Vân Thanh thật sự cay nghiệt. Cô b.ắ.n liên thanh như s.ú.n.g máy, liếc nhìn Hoắc Xuyên đầy ẩn ý.

Bạn của cô không nhịn được mà bật cười. Diệp Chí tiếp lời: “Hoắc tổng đúng là may mắn thật. Anh sắp cưới được ảnh hậu hàng đầu thế giới. Sắp tới đừng lo cuộc sống nhàm chán.”

Nghe vậy, Vân Thanh bật cười, khiến Hoắc Xuyên đau đớn.

Tim Hoắc Xuyên như thắt lại.

“Hoắc Xuyên, đi thôi.”

Lâm Vũ nhận ra cảm xúc của Hoắc Xuyên nên nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Hoắc Xuyên nhìn Vân Thanh thật lâu, rồi quay người rời đi. Hắn gọi Lý Dịch đến bệnh viện.

“Anh, cuối cùng anh cũng tới rồi!”

Hoắc Tịnh đang khóc trước cửa phòng cấp cứu. Thấy Hoắc Xuyên liền vội vàng chạy tới.

“Bạch Đình thế nào rồi?”

Hoắc Xuyên đẩy cô ta ra rồi hỏi.

Team Hạt Tiêu

Hoắc Tịnh lau nước mắt, nói: “Chị Bạch… chị Bạch Đình chảy m.á.u rất nhiều. Hiện trường đáng sợ lắm...

“Anh! Chị Bạch Đình thành ra như vậy nhất định là do ả đàn bà đó!

“Tiện nhân Vân Thanh!”

Nghe vậy, Lâm Vũ có chút bất lực, không nhịn được mà nói nhỏ: “Không phải lỗi của cô ta đâu. Ai có đầu óc đều biết Vân Thanh chẳng liên quan gì đến chuyện này mà.”

Vân Thanh đang uống rượu trong quán bar, còn lừa hắn ta một triệu đô. Dù vậy, hắn vẫn phải đứng về phía cô lần này.

Bạch Đình luôn coi Vân Thanh là kẻ thù tưởng tượng, tự tìm đến cái chết, rồi lại đổ lỗi cho Vân Thanh?

Nực cười quá rồi!

Hoắc Tịnh phớt lờ lời thì thầm của Lâm Vũ, tiếp tục mắng chửi Vân Thanh.

Trong mắt cô ta, Vân Thanh đáng bị mắng!

Tại sao? Tại sao Vân Thanh lại đột nhiên hóa phượng hoàng?

Trước đây cô luôn coi thường Vân Thanh, nhưng bây giờ? Vân Thanh đã vượt mặt cô ta, trở thành tiểu thư giàu có nhất thế giới!

Ngay cả Hoắc lão gia cũng phớt lờ cô ta!

Tất cả là tại Vân Thanh!

“Im miệng!” Hoắc Xuyên vốn đã rối loạn, giờ Hoắc Tịnh còn làm ầm lên khiến hắn càng bực bội, liền quát lớn.

Hoắc Tịnh bị hắn dọa cho sững người, sau đó lại òa khóc lớn hơn: “Được thôi! Tất cả các người đều bênh ả tiện nhân Vân Thanh!”

Nói rồi, cô ta liền chạy đi.

Hoắc Xuyên bất lực nhìn theo bóng lưng em gái, lúc này Lý Dịch vừa đi hỏi thăm tình hình cũng đã quay lại.

“Thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói cô Bạch không sao. Chỉ bị trầy xước, không gãy xương gì cả.”

Lý Dịch quan sát nét mặt của Hoắc Xuyên, ngay cả anh ta cũng cảm thấy chuyện này quá nực cười.

Rõ ràng chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng trên điện thoại thì làm như sắp c.h.ế.t tới nơi.

Hoắc Xuyên nhíu mày. Lời của Vân Thanh khi nãy như vẫn vang vọng bên tai.

“Hoắc tổng, anh còn chưa hiểu sao? Cô Bạch nhà anh là ảnh hậu thiên hạ. Chuyện nhỏ xíu cũng làm như sắp c.h.ế.t đến nơi. Nói trắng ra, đến lúc anh tới, cô ta chắc chắn lại tỉnh bơ. Chỉ cần dán miếng băng keo cá nhân là xong, vậy mà cũng phải diễn thành bộ dạng hấp hối."

Nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên bước nhanh đến phòng bệnh.

Bạch Đình nằm trên giường bệnh, mặt mày tái nhợt. Thấy Hoắc Xuyên, ánh mắt cô ta sáng lên.

“Xuyên, anh đến rồi…”

Bạch Đình mở miệng, giọng yếu ớt như làn khói.

“Xin lỗi, tất cả là do em mà Vân Thanh làm khó anh… Giá như em c.h.ế.t đi cho rồi.

“Cô ta quá đáng thật! Sao có thể đối xử với anh như vậy? Sao có thể đối xử với nhà họ Hoắc như vậy… ngày trước…”

“Ngày trước? Cô còn dám nhắc tới ngày trước à? Cô có biết cô đã lấy bao nhiêu m.á.u của cô ấy không? Hơn nữa, cô đã từng cảm ơn cô ấy lần nào chưa hả?”

Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Xuyên ngắt lời Bạch Đình.

Bạch Đình sững người, hoảng loạn hiện lên trong mắt. “Xuyên, em… em không có ý đó. Dĩ nhiên là em biết ơn Vân Thanh. Em chỉ đang đứng về phía nhà họ Hoắc. Em…”

“Thôi đi.” Hoắc Xuyên càng lúc càng cảm thấy chán ghét Bạch Đình. “Lần này khi cô hồi phục, tôi sẽ đưa cô ra nước ngoài. Ở đó thích hợp để dưỡng bệnh. Còn nữa, tôi sẽ cắt trợ cấp sinh hoạt của cô. Cô không phải người tàn tật, có thể tự đi làm kiếm sống.”

Nghe những lời lạnh lùng của Hoắc Xuyên, Bạch Đình ngẩng đầu mở to mắt nhìn hắn, nước mắt đã sắp sửa rơi. “Xuyên, em…”

“Nói thêm một câu nữa chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét cô hơn thôi.”

Hoắc Xuyên đứng dậy, không để ý đến lời giải thích của Bạch Đình nữa, lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Tuy nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 79: Chương 79



Ngay khi Hoắc Xuyên rời khỏi bệnh viện, hắn. đã lập tức lên trang nhất các mặt báo kèm theo một bức ảnh.

Tiêu đề: Chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, đến thăm tình nhân giữa đêm tại bệnh viện!! Phải chăng tình nhân đã mang thai?!

Trong ảnh, Bạch Đình đang nằm trên giường bệnh, trông yếu ớt.

Hoắc Xuyên ngồi bên cạnh cô ta, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tin tức vừa được đăng lên, lập tức khiến cư dân mạng dậy sóng.

“Không thể nào, không thể nào! Tình nhân sắp lật kèo thật rồi?!”

“Tiểu tam cùng tên khốn, xứng đôi đấy chứ!”

“Hy vọng nữ thần Vân Thanh sẽ rực rỡ trong sự nghiệp. Loại đàn ông thối tha đó ai mà thèm chứ?!”



Sáng hôm sau, trước khi Vân Thanh kịp mở mắt, tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô.

Là Cố Chi gọi đến.

Giọng Vân Thanh lười biếng, mắt nhắm mắt mở nghe máy.

“Chị Cố à, để em ngủ thêm chút được không?”

“Ngủ cái gì mà ngủ! Hoắc Xuyên lên báo rồi kìa!” Cố Chi chỉ muốn chia sẻ tin giật gân với Vân Thanh, chẳng thèm quan tâm gì khác.

Nghe nói Hoắc Xuyên lên báo, Vân Thanh lập tức tỉnh táo, đầy hứng thú: “Vậy sao? Tin gì thế?”

“Cậu mở ra xem đi, scandal động trời đấy! Xem lần này Hoắc Xuyên xử lý như thế nào!”

Đã là scandal thì Vân Thanh không thể bỏ qua.

Cô cầm máy tính bảng, mở trang tin tức.

Quả nhiên, tin đầu tiên là về Hoắc Xuyên.

Vân Thanh khẽ cười khẩy, nói với Cố Chi qua điện thoại: “Tin này đúng là hay thật. Tai nạn xe lại thành mang thai? Đáng nể thật. Khoan đã, sao lại có tên tôi trong đó?!”

Vân Thanh nhìn kỹ, bất ngờ phát hiện tên mình cũng bị lôi vào bài báo, khiến cô cảm thấy ghê tởm.

“Yên tâm đi, mọi người đều gọi cậu là nữ thần. Việc cậu rời bỏ tên khốn đó là điều tốt mà.”

Cố Chi bật cười vui vẻ trong lòng.

Với Vân Thanh, việc bị đặt tên cạnh Bạch Đình và Hoắc Xuyên là điều không thể chịu nổi.

“Thôi, đừng nói nữa. Tôi phải chuẩn bị đi làm đây.”

Nói xong, Vân Thanh cúp máy và bắt đầu chuẩn bị tới công ty.

Ban đầu cô nghĩ chuyện này chẳng liên quan đến mình. Dù gì Hoắc Xuyên và ả tình nhân kia mới là nhân vật chính.

Nhưng Vân Thanh đã quên rằng giờ đây cô là một đề tài nóng hổi trong giới truyền thông.

Ngay khi cô vừa đến cổng tập đoàn Vân Thị đã thấy vô số phóng viên mai phục từ sớm.

“Vân Thanh tới rồi!”

Một phóng viên la lên đầy kích động. Ngay lập tức, đám phóng viên ùa tới, vây chặt trước cổng công ty.

“Vân tổng, cho hỏi có đúng cô Bạch đã mang thai không?”

“Vân tổng, được biết cô Bạch nhập viện vì tai nạn xe. Xin hỏi vụ tai nạn này có liên quan gì tới cô không?”

“Vân tổng, cô nghĩ thế nào về chuyện giữa Hoắc tổng và cô Bạch?”

Vân Thanh cảm thấy đau đầu.

Cô chỉ muốn nhanh chóng vượt qua đám đông để vào công ty, nhưng đám phóng viên không chịu buông tha, vây cô đến mức không lối thoát.

Vân Thanh suýt chút nữa ngã xuống dưới sức ép của đám đông.

Đúng lúc này, Vân Dạ bất ngờ xuất hiện. Một cánh tay rắn rỏi đỡ lấy eo cô.

“Anh…”

Trái tim Vân Thanh chợt ấm áp.

May mà Vân Dạ xuất hiện.

“Vân tổng, xin hỏi người này là ai?!”

“Có phải bạn trai mới của cô không?!”

Sự xuất hiện của Vân Dạ càng khiến đám phóng viên thêm phần phấn khích.

Có lẽ vì có Vân Dạ ở bên, Vân Thanh lấy lại được dũng khí. Sau khi đứng vững, cô lớn tiếng nói với các phóng viên:

“Tôi không phải người nổi tiếng. Tôi không rõ tại sao mọi người lại quan tâm đến đời tư của tôi đến vậy, tôi không hề quan tâm đến Hoắc tổng hay cô Bạch. Dù cô Bạch có mang thai hay bị tai nạn, tôi cũng chẳng hứng thú. Nếu thực sự muốn nói thì tôi cũng chỉ muốn chúc họ trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn!”

“Mà tôi cũng không hiểu vì sao mọi chuyện của cô Bạch đều bị mọi người gán cho tôi? Nếu cô ta ngã bệnh hay đột tử thì lẽ nào là do tôi cấu kết với thần c.h.ế.t hay sao?”

Lời của Vân Thanh vừa dứt, đám phóng viên không nhịn được mà bật cười.

“Được rồi, chuyện này kết thúc tại đây. Nếu ai còn tiếp tục vây quanh và làm phiền tôi nữa, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.”

Sau khi nói rõ ràng, Vân Thanh xoay người rời đi.

Lần này, đám phóng viên ngoan ngoãn nhường đường cho cô.
 
Back
Top Bottom