Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Một Ngụm Sữa Bò Quên Con – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Một Ngụm Sữa Bò Quên Con – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 70



"Hư quá." Chung Tức nói.

Hoắc Tiểu Bão chìa bàn tay ra, chạm vào mặt Chung Tức, Chung Tức cắn nhẹ nhóc một cái, nhóc cũng không giận.

"Có phải ba dạy vậy không?"

Hoắc Tiểu Bão cười hì hì, vùi mặt vào ngực Chung Tức, không ngừng làm nũng: "Ba nói tối nay ba ở nhà gỗ."

Chung Tức ngẩng đầu nhìn về phía nhà gỗ. Lớp vỏ màu vàng khiến căn nhà trông như một khung cảnh chỉ có trong truyện cổ tích, như thể giây phút tiếp theo sẽ có một bà mẹ sóc đeo tạp dề bước ra từ bên trong vậy.

Đèn ở cửa nhà đang sáng. Chung Tức bước tới, dành một tay để kéo cửa ra.

Hoắc Tư Thừa đang thong dong nằm trên giường xem tài liệu, vì giường không đủ rộng nên hắn phải hơi còng lưng cúi đầu, vừa thấy Chung Tức bước vào, hắn lập tức thu lại vẻ mặt thảnh thơi, đứng dậy đón hai mẹ con.

Đôi khi Chung Tức nghĩ Hoắc Tư Thừa nên đi làm diễn viên mới hợp, rõ ràng một giây trước còn nhíu mày xem công văn, như thể chỉ cần một cử động thôi là có thể quyết định được tương lai phát triển của một căn cứ, vậy mà giây tiếp theo đã lộ ra vẻ mặt nịnh nọt kia, dè dặt đưa tay ra, làm bộ hỏi: "Tức Tức à, sao em lại đến đây?"

Chung Tức liếc hắn từ trên xuống dưới, rồi nhét Hoắc Tiểu Bão vào lòng đối phương, "Con trai anh muốn ngủ với anh đấy."

Hoắc Tiểu Bão được quấn trong chăn như một gói đồ, bị Chung Tức chuyển sang lòng Hoắc Tư Thừa.

Vòng tay của ba rõ ràng không mềm bằng mẹ. Hoắc Tiểu Bão đạp đạp chân trong chăn, c* cậu và Hoắc Tư Thừa nhìn nhau một cái, rồi cùng nhìn về phía Chung Tức.

"..." Chung Tức thực sự không muốn để ý đến hai cha con nhà này nữa.

"Hai người ngủ đi, tôi đi đây." Anh xoay người định rời đi.

Dù Hoắc Tư Thừa đang bị thương nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn, ba bước làm hai mà chạy đến trước mặt Chung Tức, đóng cửa "cạch" một tiếng, làm Hoắc Tiểu Bão trong lòng lắc lư đến nỗi nửa người bị lộ ra ngoài chăn, nhóc phải duỗi tay, nắm chặt vào đồ ngủ của Hoắc Tư Thừa.

"Aaaa—" Hoắc Tiểu Bão tỏ vẻ không hài lòng. Hoắc Tư Thừa đặt c* cậu xuống, Hoắc Tiểu Bão lăn một vòng trên giường, rồi ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn Chung Tức.

Chung Tức ngẩng mắt lên, Hoắc Tư Thừa dỗ: "Tối nay ở lại đây đi, anh đã chuẩn bị trà lê và đồ ăn khuya rồi."

Chung Tức nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thì thấy được cái bình thủy tinh, bên trong là những lát lê, sung khô và táo đỏ đang sôi sùng sục, hương thơm của trái cây thoang thoảng bay ra. Đồ ăn khuya là một phần xíu mại lạp xưởng. Hắn đã chuẩn bị từ trước, và cũng tin chắc Chung Tức sẽ đến.

Chung Tức nhìn thấy lớp băng gạc trong bộ đồ ngủ của hắn, cúc áo mở một nút, trông hơi thảm, này là cố tình để cho Chung Tức thấy.

Đến thì cũng đến rồi, giả vờ lạnh nhạt cũng không thể thay đổi được sự thật là anh và Hoắc Tư Thừa mãi dây dưa không dứt, giống như Chu Phỉ nói là "nghiệp duyên". Chung Tức thở dài đầy nặng nề trong lòng.

Một lần nữa tự trách bản thân mềm lòng.

"Hoắc Tiểu Bão, con có đói không?"

Chung Tức tìm cớ để hạ giọng, anh ngồi xuống, xắn tay áo ngủ của Hoắc Tiểu Bão lên. Răng của Hoắc Tiểu Bão vừa mới mọc đủ, trắng bóc nhỏ xinh, khi cười toe là trông đáng yêu nhất, c* cậu kêu lên: "Đói!"

"Nhưng ăn xong thì không đánh lại răng được."

Hoắc Tư Thừa lập tức nói: "Ở đây có, anh mang theo rồi."

Hoắc Tiểu Bão đột nhiên lao vào lòng Chung Tức, năn nỉ: "Mẹ ơi, chỉ ăn một chút thôi."

Chung Tức đã không phân biệt nổi thằng nhóc này là thực sự thèm ăn, hay là đang phối hợp ăn ý với Hoắc Tư Thừa nữa. Dù sao không lâu sau đó, anh đã ngồi cạnh Hoắc Tiểu Bão bên mép giường, chờ Hoắc Tư Thừa rót trà, đưa khay đồ ăn tới.

Xíu mại lạp xưởng là do Hoắc Tư Thừa tự tay làm, bên trong lớp vỏ chứa đầy gạo nếp, lạp xưởng và bắp, Hoắc Tiểu Bão ăn đến mỡ dính quanh miệng, mãn nguyện mà đung đưa chân.

Chung Tức bóp bụng của nó, Hoắc Tiểu Bão liền kêu lên: "Tiểu Bão không mập đâu, Tiểu Bão ăn thêm một cái nữa."

Hoắc Tư Thừa lại gắp thêm hai cái cho Chung Tức.

Chung Tức ăn xong trong nháy mắt, Hoắc Tư Thừa hỏi: "Vị được không? Gạo nếp ở đây không ngon bằng ở nhà."

Chung Tức gật đầu, lại uống một ngụm trà trái cây. Anh đưa cốc đến bên miệng Hoắc Tiểu Bão, Hoắc Tiểu Bão nương theo tay Chung Tức, uống một ngụm lớn.

Hoắc Tư Thừa chỉ ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ bên giường nhìn họ.

Sau khi ăn uống no nê, Chung Tức nằm trên giường, Hoắc Tiểu Bão cuộn trong lòng anh, thỉnh thoảng c* cậu lại ngoái đầu nhìn về phía Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa cũng quan sát biểu cảm của Chung Tức, thấy Chung Tức không có phản ứng gì, chỉ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, hắn liền nắm lấy cơ hội, leo lên giường.

Lúc đầu khi Chung Tức mua giường đã không nghĩ đến việc cả nhà ba người ngủ trên đó, nên đã mua một chiếc giường rộng một mét rưỡi, hai người ngủ mùa hè còn được, đến mùa đông lại thêm một Hoắc Tiểu Bão nhét vào giữa, độ rộng rõ ràng là không đủ dùng.

Hoắc Tư Thừa chỉ có thể nằm nghiêng ở mép giường, lắc lư như muốn ngã, nhưng hắn hoàn toàn không chê chật, sau nửa năm trời, lại một lần nữa được ngủ bên cạnh Chung Tức và con trai, trái tim hắn lập tức tràn đầy như trà trái cây đang sôi sục, cảm giác hạnh phúc tự nhiên dâng lên.

Hắn nghịch bàn tay của Hoắc Tiểu Bão.

Hoắc Tiểu Bão xòe năm ngón tay ra, như móng vuốt của mèo con. Hoắc Tư Thừa bóp bóp ngón tay của c* cậu, chỉ vào ngón áp út, hỏi: "Đây là gì?"

"Đây là ngón tay của Tiểu Bão." Hoắc Tiểu Bão trả lời.

"Ngón tay gì nào?"

Hoắc Tiểu Bão đầy bối rối, nhóc không hiểu Hoắc Tư Thừa đang nói gì, Hoắc Tư Thừa kiên nhẫn chỉ dẫn: "Cô giáo không dạy cho con à? Đây là ngón cái, đây là ngón út, còn đây là gì?"

Hoắc Tiểu Bão suy nghĩ một lúc: "Ngón cái nhỏ."

Hoắc Tư Thừa bật cười, ghé lại gần cắn c* cậu một cái, trêu: "Đây là móng vuốt của Tiểu Bão ngốc."

Hoắc Tiểu Bão tức giận cắn lại, nhưng vì sức lực chênh lệch, liên tục thất thế, cả hai chân đều giẫm lên chân Hoắc Tư Thừa cũng không ăn thua, Hoắc Tư Thừa dùng cái cằm lún phún râu cọ vào khuôn mặt mềm mại của Hoắc Tiểu Bão, Hoắc Tiểu Bão "A" một tiếng, lập tức cầu cứu Chung Tức, Hoắc Tư Thừa đuổi theo qua, Hoắc Tiểu Bão ra sức chui vào lòng Chung Tức, Chung Tức bị ép đến nỗi chỉ có thể bám vào khung cửa sổ.

"Nhà sắp sập rồi!"

Chung Tức chỉ nói một câu, một lớn một nhỏ bên cạnh lập tức im lặng, Hoắc Tư Thừa bế Hoắc Tiểu Bão về phía mình, nhường chỗ cho Chung Tức.

Hoắc Tiểu Bão như con rùa nhỏ nằm sấp trên ngực Hoắc Tư Thừa, nhóc ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa "suỵt" một tiếng với nó, bảo nó đừng phát ra tiếng động.

"Đừng làm mẹ giận." Hoắc Tư Thừa dặn. Chung Tức cuối cùng cũng có được chỗ trống, tiện tay cầm lấy công văn Hoắc Tư Thừa vừa đọc, lặng lẽ xem qua.

Hoắc Tư Thừa đang thị sát ở căn cứ Thanh Nguyên, hệ thống tưới tiêu của khu Thanh Nguyên cần nâng cấp toàn diện, đây là một công trình vì dân sinh mà Hoắc Tư Thừa tập trung thực hiện sau khi nhậm chức. Thiết bị máy móc do nhà máy căn cứ Ocher cung cấp, Hoắc Tư Thừa cũng nhân cơ hội này thể hiện với Liên minh việc bản thân đối xử công bằng với cả ba căn cứ. Hắn rất quan tâm đến công việc này, chỉ riêng báo cáo khảo sát đã dày bằng cả một cuốn sách.

Thực ra công việc của Hoắc Tư Thừa rất bận rộn và vất vả. Chung Tức nhìn công văn, Hoắc Tư Thừa nhìn anh, thỉnh thoảng nói với anh về kế hoạch công việc tiếp theo. Hoắc Tiểu Bão thấy chán, cựa quậy trong lòng Hoắc Tư Thừa, lại bị Hoắc Tư Thừa ấn mông xuống.

Hoắc Tiểu Bão rất không vui, c* cậu nhíu mày, lăn một cái đã trượt khỏi ngực Hoắc Tư Thừa, lăn lông lốc đến giữa Hoắc Tư Thừa và Chung Tức, cậu nhóc trèo đèo lội suối leo lên người Chung Tức, Chung Tức liền buông văn kiện xuống, ôm lấy nó.

c* cậu đắc ý nhìn về phía Hoắc Tư Thừa.

"Xí, Tiểu Bão không làm mẹ giận đâu."

Nhóc còn vùi mặt vào hõm cổ Chung Tức cọ cọ, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tư Thừa, chu môi lên cao.

"Không giống ba."

Hoắc Tư Thừa: "..."

Chung Tức ôm Hoắc Tiểu Bão, cậu nhóc lập tức nhe răng cười, ghé lại gần hôn mặt Chung Tức hết lần này đến lần khác, người mẹ luôn thơm phức, thích hơn nhiều so với ba có râu đâm người lại còn cứng ơi là cứng.

Hoắc Tư Thừa rất không hài lòng, nhìn con trai: "Tiểu Bão à, xíu mại tối nay là ba làm đấy nhé."

Hoắc Tiểu Bão xoay mặt sang bên kia, phủ nhận: "Tiểu Bão không ăn, bụng Tiểu Bão gầy."

Chung Tức không nhịn được cong khóe miệng lên. Hoắc Tư Thừa đưa tay sang sờ bụng Hoắc Tiểu Bão, nhưng hắn có ý đồ khác, thực ra là vòng qua eo Chung Tức, hắn kéo Chung Tức và Hoắc Tiểu Bão vào lòng, nghiêng người ôm lấy hai mẹ con.

Hắn thở phào một hơi, như trút bỏ gánh nặng toàn thân, hắn ngửi thấy mùi oải hương nhạt và mùi sữa.

Đều ngọt ngào, đều là mùi hương trong ký ức.

Cảm giác ôm Chung Tức và Hoắc Tiểu Bão trong lòng không thể dùng lời nói để diễn tả, cảm giác hạnh phúc của giây phút này vượt qua tất cả. Con đảo trên biển vào tháng năm, gió nhẹ thổi qua, xa xa đều đặn có tiếng thủy triều dâng, trên trời trăng sao treo cao, còn trong căn nhà gỗ như truyện cổ tích, cả nhà ba người ôm chặt lấy nhau, bên cạnh có ấm trà đang sôi ùng ục, hương thơm ngọt ngào tỏa ra tràn ngập khắp không gian.

Hoắc Tư Thừa nhắm mắt lại, trán tựa vào tóc Chung Tức, "Xin lỗi, Tức Tức, nửa năm nay để em và con khổ rồi."

Chung Tức ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Thực ra nửa năm trước họ thường xuyên nằm cùng nhau như thế này, khi đó Hoắc Tư Thừa và Hoắc Tiểu Bão còn náo nhiệt hơn bây giờ.

Thật là thế sự vô thường.

"Ngủ đi." Chung Tức nói.

Chung Tức lật người, đặt Hoắc Tiểu Bão ở bên trái anh, Hoắc Tiểu Bão mặc bộ đồ ngủ cotton màu vàng nhạt, trông vẫn còn rất tỉnh táo, không có ý định ngủ. Hoắc Tư Thừa lấy chiếc chăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn, đắp lên người Hoắc Tiểu Bão, Chung Tức giúp nhóc ghém góc chăn.

Hoắc Tiểu Bão ngẩng đầu nhìn Chung Tức, Chung Tức cúi đầu hôn c* cậu, nói: "Ngủ ngon, Tiểu Bão."

Hoắc Tiểu Bão nghiêng đầu nói: "Mẹ ơi, Tiểu Bão vui."

Chung Tức sững người, "Vì sao Tiểu Bão vui?"

Hoắc Tiểu Bão nói: "Lâu rồi ba mẹ không ngủ cùng với con."

Chung Tức ngoái đầu nhìn Hoắc Tư Thừa một cái, Hoắc Tư Thừa từ phía sau ôm lấy Chung Tức, vươn người hôn lên mặt Hoắc Tiểu Bão một cái, Hoắc Tiểu Bão nghiêng đầu cười ngốc nghếch.

Hoắc Tư Thừa không biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn, muốn nhân lúc giây phút ấm áp hiếm có này, đeo vào cho Chung Tức.

Là nhẫn cưới của họ. Chiếc nhẫn cưới làm từ kim loại hiếm dành riêng cho Chung Tức.

Chung Tức không phối hợp với hắn, co ngón tay lại, từ chối chiếc nhẫn, nhưng anh không làm mất mặt Hoắc Tư Thừa, không đẩy ra, mà cầm lấy chiếc nhẫn, giơ lên trước mắt nhìn nhìn, rồi đeo vào ngón tay nhỏ ngắn của Hoắc Tiểu Bão.

Tay Hoắc Tiểu Bão quá nhỏ, hoàn toàn không đeo vừa. Nhưng nhóc biết đây là thứ rất quan trọng, vội nắm lấy, giữ chặt trong tay.

Nhóc hỏi Hoắc Tư Thừa: "Ba ơi, đây là gì?"

"Là tình yêu của ba dành cho mẹ."

Chung Tức sắp không chịu nổi vì quá ngọt ngào, không nhịn được xoay xoay vai, muốn Hoắc Tư Thừa rời xa anh một chút. Hoắc Tiểu Bão mở to mắt, lập tức nắm chặt chiếc nhẫn, hai bàn tay nhỏ áp vào nhau, sợ chiếc nhẫn bị rơi mất.

Nhóc nói: "Tiểu Bão sẽ bảo vệ tình yêu ba dành cho mẹ."

Nghe lời con trai nói, trái tim Hoắc Tư Thừa và Chung Tức đều gợn sóng, đặc biệt là Hoắc Tư Thừa. Đôi khi hắn cảm thấy, trong chuyện yêu thương, hắn còn thua xa Hoắc Tiểu Bão.

Hoắc Tiểu Bão nói: "Tiểu Bão hạnh phúc nhất thế giới!"

Chung Tức nói: "Phải, Tiểu Bão mãi mãi hạnh phúc."

Hoắc Tư Thừa bóp bóp bàn tay nhỏ mũm mĩm của Hoắc Tiểu Bão, hỏi: "Tiểu Bão, mai con muốn ăn gì?"

Vừa nhắc đến ăn, Hoắc Tiểu Bão lập tức có hứng thú, nhóc đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra lựa chọn khó khăn: "Ăn cá viên!"

"Được, ngày mai ba sẽ làm cá viên cho Tiểu Bão."

Hoắc Tiểu Bão vui vẻ giơ cả chân lên trời.

Cả nhà ba người lầm rầm nói chuyện, cho đến tận đêm khuya, Hoắc Tiểu Bão cuối cùng cũng buồn ngủ, mí mắt bắt đầu díu lại. Hoắc Tư Thừa phát hiện trước, chạm vào vai Chung Tức, rồi xoay người đi tắt đèn.

Căn phòng chìm vào tối tăm. Chỉ còn một chiếc đèn ngủ nhỏ bên đầu giường, chiếu sáng mép giường, phản chiếu một vầng sáng màu cam nhạt. Hoắc Tiểu Bão há miệng ngáp một cái thật to, khóe mắt bắt đầu ch** n**c mắt, đây là dấu hiệu nhóc sắp ngủ.

Hoắc Tư Thừa và Chung Tức cũng không nói chuyện nữa, Hoắc Tư Thừa lấy chiếc nhẫn từ tay Hoắc Tiểu Bão, đặt vào hộp ở đầu giường.

Chung Tức đắp chăn cho Hoắc Tiểu Bão, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bão ngủ ngon, tối nay mơ giấc mơ đẹp có cá viên nhé."

Hoắc Tiểu Bão đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn mở mắt ra, dùng má cọ cọ cánh tay Chung Tức.

Nhóc nói: "Mẹ ơi, tối nay mơ giấc mơ đẹp có Tiểu Bão nhé."
 
Một Ngụm Sữa Bò Quên Con – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 71



Hoắc Tiểu Bão là người thức dậy đầu tiên.

Trời vừa hửng sáng, nhóc đã bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức. Thực ra ban đầu cậu nhóc chưa tỉnh hẳn, nhưng trong cơn mơ màng, nhóc cảm thấy có một lực đè nặng đang từ từ ép về phía mình, suýt nữa thì biến nhóc thành một chiếc bánh thịt.

Khi mở mắt ra, cậu nhóc thấy cánh tay rắn chắc của Hoắc Tư Thừa đang vắt qua người nhóc để đặt lên người Chung Tức. Hoắc Tư Thừa đã quên mất sự tồn tại của Hoắc Tiểu Bão, ngay cả trong giấc ngủ cũng muốn ôm Chung Tức.

Hoắc Tiểu Bão khẽ kêu lên một tiếng, nhưng không ai để ý đến nó cả. c* cậu nắm nhẹ tay áo của Hoắc Tư Thừa, nhưng điều này chỉ khiến Hoắc Tư Thừa ôm càng chặt hơn. Lúc này Hoắc Tiểu Bão thực sự sắp biến thành chiếc bánh thịt rồi. Hoắc Tiểu Bão chu môi. Nhóc biết ngay mà, nhóc ghét nhất là ngủ chung với ba mẹ, lần nào cũng thế này.

Cậu nhóc lật người, cố gắng ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay của Hoắc Tư Thừa rồi bò lên chân hắn. Hoắc Tư Thừa cảm thấy trong lòng trống trải, liền thuần thục ôm lấy eo Chung Tức, cả người áp sát vào, ngực dính chặt vào lưng Chung Tức, ôm khít không một kẽ hở.

Hắn vùi mặt vào mái tóc của Chung Tức. Cả chuỗi động tác diễn ra trơn tru, như thể đã chuẩn bị sẵn trong mơ, chỉ đợi Hoắc Tiểu Bão rời đi.

Hoắc Tiểu Bão ngoái đầu nhìn Hoắc Tư Thừa, rồi lại nhìn Chung Tức, thực sự không tìm được chỗ để ngủ, nhóc đành phải nằm trên chân Hoắc Tư Thừa, chán nản ngắm nhìn cảnh ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có một con chim nhỏ. Nó đậu trên bậu cửa, đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ cánh. Hoắc Tiểu Bão mở to mắt, muốn chào bạn chim. Nhóc đứng dậy, rón rén bước đến bên cửa sổ, khẽ gõ gõ vào kính cửa sổ, nhưng chưa kịp chào thì bạn chim đã bay mất, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt đang cố làm thân của Hoắc Tiểu Bão.

Hoắc Tiểu Bão rất thất vọng, ngồi phịch xuống.

*

Chung Tức cảm thấy có một sinh vật nhỏ đang cựa quậy trong lòng mình, lúc đầu tưởng là tay của Hoắc Tư Thừa, đến khi tỉnh táo hơn một chút mới nhận ra đó là Hoắc Tiểu Bão.

Chung Tức cúi đầu nhìn xuống, Hoắc Tiểu Bão đang nằm ngang trong lòng anh, dùng hai chân đạp tay Hoắc Tư Thừa, cố gắng đẩy tay Hoắc Tư Thừa ra khỏi eo Chung Tức. Nhưng Hoắc Tư Thừa chỉ cần khẽ xoay cổ tay, Hoắc Tiểu Bão đã ngã nghiêng sang một bên, lại một lần nữa thất bại trong cuộc tấn công.

Cảm thấy Chung Tức đã thức, Hoắc Tiểu Bão lập tức nhào tới. Chung Tức vén chăn quấn nhóc vào lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Bão ngoan quá."

Hoắc Tiểu Bão ghen tị ghê gớm, ôm lấy cổ Chung Tức nói: "Mẹ ơi, mẹ yêu con nhất phải không?"

Chung Tức khẽ cười, "Đúng vậy."

Hoắc Tiểu Bão lúc này mới hài lòng, tỏ ra tủi thân, thu mình trong lòng Chung Tức. Chung Tức bóp nhẹ mông nó.

Hoắc Tư Thừa vẫn chưa tỉnh, nhưng hắn nghe thấy tiếng thì thầm bên cạnh, nhẹ nhàng êm ái, không hề ồn ào, ngược lại còn khiến hắn càng buồn ngủ hơn, tận hưởng buổi sáng thư thái. Hắn kéo Chung Tức vào lòng, khuôn mặt từ mái tóc chuyển xuống vai Chung Tức.

Sợ râu của ba xấu cào phải mẹ, Hoắc Tiểu Bão đặt tay lên vai Chung Tức, chen giữa Chung Tức và Hoắc Tư Thừa. Chung Tức hôn lên trán Hoắc Tiểu Bão, "Cảm ơn Tiểu Bão."

Hoắc Tiểu Bão nhe răng cười, nói: "Con yêu mẹ nhất!"

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngay cả Hoắc Tiểu Bão cũng không muốn nằm lì trên giường nữa thì Hoắc Tư Thừa mới chậm rãi tỉnh dậy, duỗi người, nửa thân trên đè lên người Chung Tức.

Hoắc Tiểu Bão liền cắn một phát vào cánh tay Hoắc Tư Thừa. Hoắc Tư Thừa nhắm mắt, kéo Hoắc Tiểu Bão vào lòng, Hoắc Tiểu Bão sợ hãi kêu ầm lên, hai người đùa giỡn với nhau.

Chung Tức ngồi dậy.

Hoắc Tư Thừa nhìn dáng lưng mảnh khảnh của anh, không kìm được đưa tay luồn vào vạt áo ngủ của Chung Tức, từ eo thon của anh, sờ lên tới tận xương bả vai.

Chung Tức đột nhiên lên tiếng: "Hoắc Tư Thừa, còn mười ngày nữa là kỳ thi tuyển của Viện nghiên cứu Thiên văn."

"Tức Tức nhất định làm được mà."

"Nếu đậu được, em sẽ quay về Liên minh."

Hoắc Tư Thừa ngây người.

Quay về Liên minh... có phải là ý nghĩa như hắn đang nghĩ không?

"Sau khi vào Viện nghiên cứu Thiên văn, em cũng sẽ không dừng những hoạt động xã hội hiện tại, đài phát thanh của em vẫn sẽ tiếp tục hoạt động, em cũng sẽ thường xuyên bôn ba vì những đứa trẻ tự kỷ, em sẽ không vì gia đình mà từ bỏ bất cứ điều gì nữa, cho nên—"

Chung Tức dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nếu điều anh muốn là một con chim hoàng yến, sau khi anh làm việc mệt mỏi về nhà có thể ôm ấp hôn hít để xoa dịu mệt nhọc, thì chúng ta không cần thiết phải tái hôn đâu."

Đêm qua Chung Tức đã suy nghĩ rất lâu. Khi Hoắc Tư Thừa và Hoắc Tiểu Bão đều đã ngủ, anh mở mắt, nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh. Trong lòng anh hoang mang, có một cảm giác mơ hồ khó tả.

"Đương nhiên không phải vậy."

Hoắc Tư Thừa cũng ngồi dậy, nắm lấy tay Chung Tức, khẽ đan ngón tay vào nhau, hắn nói: "Anh yêu em, nhưng em là tự do."

"Tức Tức, nếu anh không thể cho em tự do, thì anh cũng không có tư cách tái hôn với em."

Chung Tức ngẩng mắt nhìn hắn.

Hoắc Tư Thừa nói với Hoắc Tiểu Bão: "Tiểu Bão nhắm mắt lại nào."

Hoắc Tiểu Bão không cần đoán cũng biết ba xấu của mình muốn làm gì, quay đầu đi, ngã vào chăn bên cạnh.

Úp mặt xuống, nhếch mông lên, để tỏ ý không hài lòng.

Hoắc Tư Thừa và Chung Tức nhìn nhau cười.

Hoắc Tư Thừa nghiêng người qua, in một nụ hôn lên môi Chung Tức, lúc này ánh nắng vừa đẹp, gió thổi làm những tán cây lay động.

*

Giải thích với Chu Phỉ là một việc khó khăn. Ban đầu, Chung Tức muốn tự mình đối mặt, nhưng Hoắc Tư Thừa đề nghị: "Chúng ta cùng nhau gặp mẹ nhé, Tức Tức, việc này anh phải cùng gánh vác với em."

Cuối cùng lại là Chu Phỉ nhượng bộ trước.

Bà nhìn Chung Tức và Hoắc Tư Thừa, muốn nói lại thôi, rồi thở dài đầy nặng nề, bất đắc dĩ nói: "Mẹ còn có thể nói gì nữa đây? Làm người xấu ép buộc chia rẽ hai đứa sao? Hai đứa cũng không còn là trẻ con nữa, Tiểu Tức cũng không còn là Tiểu Tức mười chín tuổi nữa, mẹ tin hai đứa có khả năng tư duy độc lập, nếu hai đứa đã hứa sau này sẽ bảo ban nhau, thì mẹ cũng không nói nhiều nữa."

Chung Tức nắm lấy tay Chu Phỉ.

"Đôi khi nghĩ lại, có lẽ là ba mẹ quản nhiều quá rồi, lúc nhỏ sợ con gặp người xấu, lớn lên cũng muốn quản, sợ con không hạnh phúc, thực ra hạnh phúc hay không đâu phải do ba mẹ quyết định mà được." Chu Phỉ vuốt đầu Chung Tức, cảm thán: "Con chỉ cần biết, bất kể lúc nào, ba mẹ vẫn luôn là điểm tựa và bến đỗ của con, không có gì phải sợ cả."

Chung Tức rơm rớm nước mắt. Anh gục xuống đầu gối Chu Phỉ, khẽ nấc lên.

Hoắc Tư Thừa nói: "Thưa mẹ, con sẽ không phạm sai lầm nữa."

Đầu tháng 6, kết quả tuyển dụng vòng một của Viện nghiên cứu Thiên văn được công bố, Chung Tức xếp thứ ba, sau một vòng phỏng vấn, cuối cùng anh cũng vào được Viện thiên văn mà mình hằng mơ ước.

Bây giờ anh là một nghiên cứu viên thiên văn học. Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nhờ Hoắc Tư Thừa giúp đỡ điều gì, chỉ duy nhất lúc cấp mã số nghiên cứu viên, anh đã nhờ Hoắc Tư Thừa giúp một việc nhỏ, xin một mã số đặc biệt.

BR2786.

Phó viện trưởng phụ trách nhân sự hỏi anh mã số này có ý nghĩa đặc biệt gì không, Chung Tức cười nói: "Dạ có, em từng nhìn thấy ngôi sao này, chỉ mình em nhìn thấy thôi ạ."

Gia đình Chung Tức chào tạm biệt hàng xóm bên cạnh, mang theo một túi hạt giống hoa Thanh cúc, trước khi chia tay anh đã để lại một cuốn sách cho Lê Phi Minh, chúc anh ấy sau này có cơ hội rời khỏi đảo Đông Thăng, đến khu vực trung tâm Liên minh để phát triển sự nghiệp.

Lê Phi Minh nhận lấy sách, cười nói: "Anh mới nhận ra, em còn trẻ như vậy, vướng víu với Thống đốc Liên minh mấy năm, kết hôn có con, bây giờ sự nghiệp bắt đầu phát triển, khi trở về em mới chỉ hai mươi bảy tuổi."

Chung Tức nhướn mày, "Phải ha."

"Cảm ơn em, sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi đảo Đông Thăng, hi vọng lúc đó anh vẫn còn trẻ."

Gia đình Chung Tức dưới sự hộ tống của đội cảnh vệ của Hoắc Tư Thừa, rời khỏi đảo Đông Thăng, Chu Phỉ và Chung Nghị Đức từ chối lời mời của Hoắc Tư Thừa, họ trở về khu Vịnh Thiên Nga nơi họ đã sống nửa đời người, trở về với những người láng giềng quen thuộc.

Lần này không ai dám đem chuyện hôn nhân của Chung Tức ra đùa giỡn nữa, bởi vì Thống đốc đã công khai tuyên bố, Chung Tức là tình yêu trọn đời của hắn.

Chung Tức chuyển hành lý vào phủ Thống đốc, nhưng cũng không ở thường xuyên, thỉnh thoảng anh sẽ ngủ lại ở ký túc xá nhân viên của Viện nghiên cứu. Khi bận rộn cũng thường xuyên đi công tác.

Anh tiếp quản Mạng lưới tự kỷ vốn đầy tai tiếng vì vụ việc của Cơ sở phục hồi Ái Khang, trở thành ủy viên đại diện do dân bầu ra. Ngày Chung Tức phát biểu khi nhậm chức, khí thế không kém gì ngày Hoắc Tư Thừa nhậm chức Thống đốc Liên minh. Hoắc Tư Thừa vỗ tay ở dưới khán đài, trong mắt tràn đầy sự tự hào.

Đài phát thanh trên những vì sao của anh đón nhận vài người dẫn chương trình tình nguyện, mỗi tối các cuộc gọi đều sôi nổi, ngoài những bệnh nhân tự kỷ, còn có nhiều người trẻ mắc bệnh tâm lý cũng tìm đến đây để được giúp đỡ, có người cảm thấy cô độc, có người đau khổ vì áp lực học tập, cũng có người đau đớn tột cùng sau chia tay, thậm chí còn có người vừa ly hôn đã hối hận.

Khi vị thỉnh giả đó gọi đến, đúng lúc Chung Tức đang dẫn chương trình. Nữ thính giả hỏi: "Tôi không có can đảm cắt đứt hoàn toàn, tôi luôn nhớ về anh ấy, tôi không muốn để người khác biết cuộc hôn nhân của mình tệ như vậy, người ta sẽ nghĩ tôi là người không ra gì."

Chung Tức nghe xong im lặng hồi lâu, anh nói: "Đường hoàng kết thúc một mối quan hệ khiến bản thân không vui, có lẽ là một bài học bắt buộc trong cuộc đời chúng ta, tôi cũng không làm được tốt, sau những dày vò đau đớn kéo dài, tôi dần tìm ra một cách để cân nhắc xem mối tình này có đáng để tiếp tục hay không..."

Khi Hoắc Tư Thừa trở về, Chung Tức vừa kết thúc cuộc gọi này, Hoắc Tư Thừa chỉ nghe thấy một câu "Nếu vẫn còn yêu".

Hắn bước tới, từ phía sau ôm lấy Chung Tức.

"Vẫn còn yêu gì?"

Chung Tức không trả lời. Cuộc gọi tối nay đã kết thúc, anh tắt các thiết bị, đặt micro và tai nghe xuống, Hoắc Tư Thừa bế anh đặt lên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, từ từ đè xuống.

Hắn lại hỏi lần nữa: "Vẫn còn yêu gì?"

Chung Tức không trả lời.

Hôm nay một người bạn đại học của anh là Lưu Hưởng đã gửi cho anh một tin nhắn: [Chung Tức à, cậu thay đổi nhiều thật đó.]

Lúc mới kết hôn Lưu Hưởng cũng từng nói những lời tương tự, nhưng cùng một lời khen lại chứa đựng những ý nghĩa khác nhau.

Hoắc Tư Thừa kéo rèm cửa, cởi cúc áo của Chung Tức. Kể từ khi được một lần đê mê trong căn nhà gỗ, Chung Tức đã không kìm được mà thích chiếm thế chủ động vào những lúc như thế này.

Anh dùng một tay chống lên ngực Hoắc Tư Thừa, nhướn mày nói: "Hôm nay anh không được dùng tay."

Anh nhìn chiếc cà vạt tối màu của Hoắc Tư Thừa. Cởi ra, trói lại. Chung Tức cười rất đáng yêu. Hoắc Tư Thừa chẳng biết làm gì với em ấy, người trước mặt này, hắn yêu đến phát điên lên được.

*

Họ quyết định sẽ tái hôn vào ngày mùng chín tháng chín, bởi vì bốn năm trước họ cũng kết hôn vào ngày mùng chín tháng chín. Hoắc Tư Thừa chuẩn bị mọi thứ từ sớm, tiệc mời khách, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, cả căn phòng với đầy các món quà tặng. Nhưng chiều hôm trước, quản gia trong nhà vội vàng đến nói với Hoắc Tư Thừa: "Thống đốc ơi, không thấy anh Chung đâu cả."

Hoắc Tư Thừa đột ngột đứng dậy, mặt tái nhợt. Quản gia đưa lên một mảnh giấy, "Đây là giấy anh Chung để lại."

Hoắc Tư Thừa cầm lấy.

Trên đó viết: [Không được điều tra tung tích của em, anh hẳn có thể đoán được em đang ở đâu.]

Hoắc Tư Thừa đột nhiên như được khai sáng, khóe môi cong lên. Hắn nói với trợ lý Văn: "Hoãn lịch trình hai ngày tới cho tôi, tôi phải đi núi tuyết Caanan một chuyến."
 
Một Ngụm Sữa Bò Quên Con – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 72: Hoàn chính văn



Sau khi phát hiện mang thai, Hoắc Tư Thừa đã đưa Chung Tức đến núi tuyết Caanan. Nghe nói ở đó có một cái cây thần, Hoắc Tư Thừa bảo rằng muốn cầu phúc cho con yêu của hắn được khỏe mạnh bình an, mọi sự thuận lợi.

Điều mà Hoắc Tư Thừa không biết là, lúc đó trong lòng Chung Tức lại mong ước nguyện ấy được chuyển sang cho người khác. Hoắc Tư Thừa mới là người xứng đáng được cầu chúc bình an nhất.

Thực ra việc mang thai là một sự cố bất ngờ.

Một ngày nọ, Chung Tức bị buộc phải tham dự một bữa tiệc không thể từ chối được. Trong lúc nghỉ giải lao, anh trốn đến một nơi vắng vẻ, để mặc Hoắc Tư Thừa một mình ở trung tâm bữa tiệc chạm ly, tiếp khách. Khi ấy, anh vô tình nghe được có hai người đang bàn tán về anh và Hoắc Tư Thừa.

Người bàn tán về anh và Hoắc Tư Thừa thì nhiều lắm, Chung Tức đã chai sạn với chuyện này, anh đã nghe đủ kiểu lời đánh giá, nên giờ gần như đã bị tê liệt.

Lần này lại có chút mới lạ, người kia kể rằng Hoắc Tư Thừa từng chia sẻ về hình mẫu lý tưởng của mình, nói rằng sau này muốn tìm một người dịu dàng, lại ngoan ngoãn nghe lời.

Người còn lại nghe xong, ngạc nhiên nói: "Nhưng tôi thấy cái anh Chung này đâu có giống kiểu dịu dàng ngoan ngoãn cho lắm đâu."

Người kia giọng điệu rất nhiều chuyện, bắt đầu kể: "Để tôi kể cho mà nghe, thực ra giám đốc tìm beta này chỉ là để phản đối cuộc hôn nhân do ba ảnh sắp đặt thôi. Omega mà ba ảnh muốn giới thiệu là cháu trai của lão tướng quân Lâm ấy, đúng kiểu tính cách dịu dàng, gia thế học vấn lẫn phong thái đều không phải thứ mà beta này có thể so được. Người đó cũng phải lòng giám đốc, nhưng vì giận cha mà giám đốc nhất quyết không chịu đó."

Người kia cảm thán: "Ồ ra là vậy."

Người nọ quả quyết: "Tôi dám đánh cuộc, bọn họ không thể bền lâu được đâu. Đợi khi giám đốc chán rồi, cái anh Chung này còn gì mà để chảnh được nữa. Alpha cấp mười làm sao có thể phí phạm cho một beta chứ?"

Chung Tức nghe người ta nói xấu mình, trong lòng buồn bực. Dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, những từ này chẳng liên quan gì đến Chung Tức cả, bởi bạn học đều đánh giá Chung Tức là lầm lì ít nói, kỳ quặc.

Anh ta giận cha, nên nhất quyết không chịu mối hôn nhân kia. Chứ bộ tôi muốn hả? Rõ ràng là anh ta quấy rối tôi trước, lúc đến kỳ mẫn cảm thì như một kẻ đáng thương phát điên, tôi cũng chẳng thèm đâu.

Chung Tức lấy một ly rượu từ khay của phục vụ, cũng chẳng quan tâm đó là rượu gì, cúi đầu uống cạn một hơi. Rồi lại uống thêm một ly nữa. Sau đó thì Chung Tức bị say mất.

Trở về nhà, Chung Tức nổi cơn tam bành trong lòng Hoắc Tư Thừa, túm cổ áo hắn, ép hỏi: "Em có dịu dàng không?"

Hoắc Tư Thừa không hiểu mô tê gì cả, ôm Chung Tức đi về phía phòng tắm, nghe Chung Tức hỏi vậy, suy nghĩ trước sau rồi chọn một câu trả lời tưởng như chuẩn sách giáo khoa: "Bé yêu, dù em có dịu dàng hay không thì anh cũng đều yêu em nhất."

Câu này rõ ràng chẳng có gì sai, nhưng Chung Tức vẫn không vui, thậm chí còn càng lúc càng khó chịu, ngồi vào bồn tắm vẫn tiếp tục truy hỏi: "Hoắc Tư Thừa, trước đây anh thực sự chưa từng thích ai sao? Anh rốt cuộc có thích em thật không đó?"

Hoắc Tư Thừa chưa kịp nói gì, đã bị Chung Tức say mèm nhào vào lòng, phòng tắm đầy hơi nước mù mịt, Hoắc Tư Thừa chợt sững người, Chung Tức chưa bao giờ chủ động như vậy.

"Ghét anh quá."

"Em cũng không thích người như anh đâu."

Chung Tức nói ghét không biết bao nhiêu lần, Hoắc Tư Thừa lần nào cũng nghĩ đó chỉ là cách nói thích theo kiểu gắt gỏng thôi. Chung Tức đáng yêu chết đi được, người khác không biết được đâu.

Hoắc Tư Thừa bế ngang Chung Tức lên, tạm dừng kế hoạch tắm rửa, hắn đè con người say bí tỉ này xuống giường, cúi người hôn, khi tình cảm dâng trào, hắn vươn tay lấy đồ ở đầu giường, nhưng bị Chung Tức vòng tay ôm lấy cổ, hắn khàn giọng nói: "Ngoan nào, đợi anh một chút."

Chung Tức không hiểu sao lại nổi cáu. Anh cắn môi Hoắc Tư Thừa, cắn cằm hắn, cắn vai hắn, nhất định không cho Hoắc Tư Thừa lấy bao. Hoắc Tư Thừa bị mê hoặc đến nỗi cả trái tim đều rung động. Hắn cố gắng giữ tỉnh táo, cầm hộp nhỏ ở đầu giường lên, vừa định mở ra, đã bị Chung Tức giật lấy ném vào góc tường.

Hoắc Tư Thừa sững người, nhưng Chung Tức vừa khóc vừa quậy "Hoắc Tư Thừa, em ghét anh chết đi được", vì khóc lóc nháo nhào, cúc áo Chung Tức bị cọ xát đến gần như bung hết, để lộ một mảng da trắng nõn mịn màng, Hoắc Tư Thừa nghẹn họng.

Beta rất khó mang thai, túi thai không phát triển đầy đủ, Hoắc Tư Thừa lần đầu tiên mất lý trí, đánh cược một chút.

Rồi... dính luôn.

Hoắc Tư Thừa áy náy vô cùng, hắn hoàn toàn không muốn để Chung Tức còn nhỏ tuổi phải ở nhà chăm sóc con cái, hắn còn chưa tận hưởng đủ thế giới của hai người mà, thêm nữa hắn cũng không thích trẻ con lắm.

Chung Tức lại khá bình thản, Hoắc Tư Thừa bảo anh uống thuốc. Anh suy nghĩ một lúc rồi không uống. Không biết có phải do hormone thay đổi dẫn đến cảm xúc thay đổi không, người vốn không thích trẻ con như anh lại có chút mong đợi.

Hoắc Tư Thừa hỏi anh tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chung Tức đỏ mặt, chỉ nói: "Em say quá."

Thực ra anh nhớ được đại khái. Anh nhớ Hoắc Tư Thừa vừa hôn vừa nói yêu anh. Lúc đó anh đã say mèm, nói chuyện cũng lộn xộn, nhưng Hoắc Tư Thừa vẫn đáp lại từng câu, liên tục nói yêu anh.

Chung Tức nghĩ: Đây hẳn là yêu rồi. Tình yêu của Hoắc Tư Thừa từ đó đã được định đoạt.

Trên chuyến bay đến núi tuyết Caanan, anh xoa nhẹ bụng mình, đột nhiên cảm thấy rất mong đợi sinh linh nhỏ này chào đời. Lúc đó cả anh và Hoắc Tư Thừa đều không thích trẻ con, cũng không biết qua tám tháng nữa, sinh linh nhỏ bé ấy sẽ ra đời một cách ồn ào và mạnh mẽ, chiếm giữ một nửa cuộc sống của họ.

Bốn năm sau, lại một lần nữa đến núi Caanan.

Trợ lý Văn hộ tống Hoắc Tư Thừa lên máy bay. Phong cảnh ngoài cửa sổ từ thành phố phồn hoa và rừng rậm xanh tươi dần dần trở nên lạnh lẽo, phủ một màu trắng xóa, biến thành ngọn núi mênh mông tuyết trắng.

Hoắc Tư Thừa khoác áo choàng, xuống máy bay. Đội cảnh vệ đã dọn đường từ trước, từ chân núi tuyết đến cây thần phải di chuyển thêm hơn hai tiếng, đội cảnh vệ đã chuẩn bị xe, Hoắc Tư Thừa hỏi: "Anh Chung tự đi bộ lên phải không?"

"Vâng."

"Vậy tôi cũng đi bộ lên."

Núi tuyết tháng chín đã bắt đầu có dấu hiệu phủ trắng, càng lên cao, đá đen trơ trụi càng ít đi, con đường cũng dần khó di chuyển, nhưng hắn đã nhìn thấy một dãy những dấu chân đơn độc.

Có lẽ là của Chung Tức.

Đi được hai tiếng rưỡi, nhiệt độ thấp đến mức hơi thở cũng thành khói trắng, cảnh vệ lấy ra một chiếc áo lông vũ dài, Hoắc Tư Thừa nhận lấy nhưng không mặc, nhiệt độ này đối với hắn không là gì.

Cây thần đã ở ngay trước mắt, dưới gốc cây hắn nhìn thấy Chung Tức. Chung Tức thoáng chốc đã lớn rồi, đã trưởng thành thật rồi, đuôi mắt hướng lên, giữa chân mày lộ ra vẻ tự tin. Em ấy mặc một chiếc áo khoác đen, cả người trông càng thêm mảnh khảnh cao ráo, toát thêm vài phần quý phái.

Hoắc Tư Thừa vẫn còn nhớ tấm ảnh chụp trên núi tuyết ngày xưa, khi ấy Chung Tức mặc một bộ đồ trượt tuyết màu trắng, quần áo rộng thùng thình, kính bảo hộ che nửa mặt, được hắn ôm trong lòng, trông như một đứa trẻ.

Chung Tức vừa quay người lại đã cười với hắn, đợi hắn đến gần, lại không cười nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa khoác áo lông vũ lên người Chung Tức.

Nhóm cảnh vệ đều lùi về phía sau, Hoắc Tư Thừa nâng mặt Chung Tức, dịu dàng nói: "Đã tìm thấy em rồi."

"Không tìm thấy em thì anh xong đời."

"Anh cũng nghĩ vậy, nếu không tìm thấy Tức Tức, vậy anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?"

Chung Tức liếc nhìn hắn, quay người nhìn về phía cây thần. Cây này mọc ở độ cao hơn bốn nghìn mét trên núi tuyết Caanan, trong phạm vi trăm mét chỉ có một cây này, nó cô độc đứng sừng sững, từ xuân đến đông, trải qua trăm năm vẫn sinh sôi không ngừng.

Phía sau là dãy núi tuyết hùng vĩ.

Hoắc Tư Thừa từ phía sau ôm eo Chung Tức, hỏi: "Em đã ước điều gì thế?"

Chung Tức lắc đầu: "Không ước, hôm nay em đến để trả lễ cho lần ước nguyện năm xưa."

Chung Tức nhắm mắt chắp tay, im lặng hồi lâu.

Hoắc Tư Thừa không biết anh đã trả lễ ước nguyện gì, nhưng cũng bắt chước động tác của Chung Tức, hơi cúi đầu xuống, hắn nghĩ: Xin phù hộ kiếp sau con vẫn có thể gặp được Chung Tức, kiếp sau con nhất định sẽ bước vào cuộc đời em ấy bằng cách tốt đẹp hơn, không để em ấy rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng hắn nghe thấy Chung Tức nói: "Đừng xin chuyện kiếp sau."

"Tại sao?" Hoắc Tư Thừa hơi tủi thân, ôm chặt lấy Chung Tức, dựa vào vai anh, hỏi: "Kiếp sau Tức Tức không muốn ở bên anh sao?"

Chung Tức cười nhìn hắn: "Không muốn."

Vừa dứt lời, Hoắc Tư Thừa vội vàng bịt miệng đối phương lại.

"Không được nói."

Trước mặt cây thần, Hoắc Tư Thừa không chịu nổi những lời này. Sắc mặt Chung Tức thật thong dong. Hoắc Tư Thừa cúi người chạm mũi anh, "Sao Tức Tức lại nói những lời tàn nhẫn thế, anh sắp buồn chết mất rồi."

Thực ra Chung Tức chưa bao giờ nghĩ Hoắc Tư Thừa sẽ trở thành kẻ yếu thế trong chuyện tình cảm, nhưng hắn thực sự thích tỏ ra mình rất yếu thế.

Giả đáng thương, lấy lòng thương cảm, rồi được voi đòi tiên là chiêu quen thuộc của Hoắc Tư Thừa. Chung Tức gạt tay Hoắc Tư Thừa ra, liền bị hắn ôm lên xoay một vòng, hai người cùng ngã xuống đất, vẫn như lần trước, hắn ngã xuống trước, làm đệm thịt cho Chung Tức.

Chung Tức lật người, nằm bên cạnh hắn. Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu rọi, phủ lên ngọn núi một màu nắng vàng.

"Tức Tức à, kiếp sau cũng ở bên anh nhé." Hoắc Tư Thừa quay đầu nhìn Chung Tức.

Chung Tức đẩy đầu hắn ra.

"Bớt nói mấy lời tình tứ đi, Thống đốc Hoắc à, miệng lưỡi trơn tru quá rồi đấy."

Rõ ràng là giọng điệu chê bai, nhưng trong mắt Chung Tức tràn đầy ý cười, Hoắc Tư Thừa không nhịn được ghé lại gần, hôn nhẹ lên má Chung Tức, Chung Tức hỏi: "Tiểu Bão đâu?"

"Ở nhà ba mẹ."

"Nó có khóc không?"

"Không."

"Anh nói gì với nó?"

"Anh nói, ba phải đi đến một nơi rất xa để đón mẹ về nhà, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi công viên giải trí."

Chung Tức cong khóe môi. Nghĩ đến Hoắc Tiểu Bão, cả hai đều có chút mềm lòng.

Thực ra cách cây thần chưa đầy hai cây số có một thung lũng Tuẫn Tình, theo truyền thuyết thì cách đây trăm năm có một đôi uyên ương khổ mệnh không thể bên nhau, họ đã hẹn đến thung lũng sâu không thể đo này, cùng nhảy vực tuẫn tình. Bốn năm trước Hoắc Tư Thừa nắm tay Chung Tức đến đó, lúc đó Hoắc Tư Thừa còn nói: "Nếu Tức Tức nhảy xuống, anh sẽ không do dự, tuyệt không sống một mình, nếu Tức Tức không ở bên cạnh anh, những thứ gọi là quyền và danh kia, sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa."

Lúc đó Chung Tức chỉ cười, "Em sẽ không nhảy đâu, ai muốn tuẫn tình với anh chứ? Nghĩ hay nhỉ."

Bây giờ hai người càng không muốn nhảy nữa, bởi vì họ có Hoắc Tiểu Bão rồi. Có con rồi, cả hai càng nhận thức được sinh mệnh thật quý giá, chỉ muốn ước gì sống thêm được trăm năm nữa.

"Trước kia là giám đốc của căn cứ Blue Rock, ba căn cứ có xung đột lợi ích, anh cũng trẻ người non dạ, luôn nghĩ trong vài năm phải thắng được hai căn cứ kia, mãi mãi phải chiếm thượng phong, gặp xung đột biên giới, hận không thể tự mình chỉ huy chiến đấu, thậm chí còn nảy sinh ý định, trong nhiệm kỳ thu nạp căn cứ Ocher vào tay. Bây giờ làm Thống đốc Liên minh rồi, mới nhận ra sự nực cười của mình lúc đó. Anh quá ích kỷ, lại hiếu thắng, ở địa vị cao mà chỉ nghĩ đến việc thắng thua, tạo ra nhiều kẻ thù như vậy, cuối cùng hại người hại mình, còn liên lụy đến người bên cạnh."

Hoắc Tư Thừa thổ lộ dưới gốc cây: "Bây giờ mới hiểu câu nói năm đó của mẹ anh, bà nói, thỉnh thoảng thua một chút cũng không sao."

Hắn nhìn về phía Chung Tức, "Giống như trước mặt em, dù luôn thua, thì có đáng là gì. Anh cam tâm tình nguyện."

"Anh thực sự nghĩ vậy sao?"

"Ừm."

Chung Tức đặt tay lên ngực Hoắc Tư Thừa, lại hỏi thêm lần nữa: "Anh thật sự nghĩ vậy sao?"

"Phải, anh sẽ không bao giờ làm ra chuyện khiến em lo lắng nữa."

Hoắc Tư Thừa nhìn vào mắt Chung Tức, ánh mắt giao nhau, Chung Tức thấy được sự kiên định trong mắt Hoắc Tư Thừa, như thuở nào, đối phương vẫn là Hoắc Tư Thừa phóng khoáng tự tin, không sợ hãi xông qua làn mưa đạn, nhưng Chung Tức hiểu, họ đều đã trưởng thành.

Những ngày sau này chỉ có thể tốt đẹp hơn.

"Được rồi," Chung Tức rút tay về, anh nói: "Em tha thứ cho anh."

Tha thứ cho sự xông vào của anh, tha thứ cho sự bốc đồng của anh, tha thứ cho những tổn thương anh mang đến khi mất trí nhớ.

Tha thứ cho bảy năm hấp tấp của em và anh.

Tất cả đều tha thứ.

Tất cả bắt đầu lại từ đầu.

Gió thổi lên, có hạt tuyết rơi xuống, Chung Tức đưa tay đón lấy. Hoắc Tư Thừa nắm lấy cơ hội đưa chiếc nhẫn qua. Kim loại quý tỏa ra ánh sáng màu xanh bạc dưới ánh mặt trời, chữ cái tên họ bên trong vòng nhẫn vẫn còn rõ ràng.

Lần này Chung Tức không từ chối. Vòng nhẫn từ từ đeo vào ngón áp út, Hoắc Tư Thừa nghiêng người ôm anh, động tác rất nhẹ, nhưng cái ôm lại rất mạnh mẽ.

Bởi Chung Tức là món quà mất đi rồi lại tìm được của hắn.

"Ngày đó..." Chung Tức đột nhiên lên tiếng.

Hoắc Tư Thừa nín thở lắng nghe, Chung Tức nói: "Ngày đó có một thính giả, cô ấy vừa mới ly hôn, không thể buông bỏ được cũng không thể quay lại, hỏi em làm thế nào để điều chỉnh tâm trạng, lúc đầu em không biết nên trả lời thế nào."

"Thực ra đôi khi em sẽ nghĩ, tại sao phải không nỡ chứ, người đã mất mình thì mãi mãi mất rồi, trên thế giới có nhiều người như vậy, đâu phải chỉ có mình đối phương, chia tay thì chia tay, có gì ghê gớm đâu."

"Nhưng em nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói với cô ấy."

Chung Tức lật người nằm sấp trên người Hoắc Tư Thừa, vùi mặt vào hõm cổ hắn, Hoắc Tư Thừa kéo áo khoác của hắn lên, đắp cho Chung Tức kín mít.

Hoắc Tư Thừa xoa nhẹ lưng Chung Tức qua lớp áo khoác, vết sẹo trên lưng Chung Tức đã dần mờ đi, nhưng vẫn không thể phục hồi như cũ, vết sẹo đó gần như đốt cháy trái tim Hoắc Tư Thừa. Chung Tức càng không để tâm, hắn càng đau lòng.

Hắn hỏi: "Em đã nói gì với cô ấy thế?"

Chung Tức nói: "Em nói với cô ấy rằng làm sao để phán đoán tình yêu? Tình yêu là một sự thỏa hiệp, là sự phụ thuộc là xót xa, là sau khi cân nhắc thiệt hơn vẫn muốn bước vào canh bạc hôn nhân này."

Chung Tức đặt nụ hôn lên yết hầu của Hoắc Tư Thừa. Anh khẽ nói: "Là tỉnh táo mà ngốc nghếch, là em sợ kiếp sau không thể gặp được anh nữa, nên kiếp này, dù chịu chút tổn thương cũng có thể chịu đựng, vẫn muốn ở tiếp bên anh."

Vòng ôm chợt siết chặt lại.

Giây tiếp theo, nụ hôn nồng nhiệt ập đến, hơi thở của Chung Tức đều bị đoạt lấy, môi lưỡi bị công phá, một giọt lệ từ má anh trượt xuống, rơi trên mặt Hoắc Tư Thừa.

Chung Tức nói: "Chồng ơi, ngày mai mình đi tái hôn nhé."

Nụ hôn gần như nuốt chửng Chung Tức.

Hành trình bay từ núi Caanan về Liên minh mất ba tiếng, Hoắc Tư Thừa nấu trà gừng cho Chung Tức, sợ anh bị cảm lạnh, Chung Tức nhắm mắt ngủ gật, anh cảm nhận được Hoắc Tư Thừa nắm lấy tay anh.

Trái tim cũng càng thêm an định.

Xuống máy bay, họ không về Liên minh, mà thẳng tiến đến khu Vịnh Thiên Nga của căn cứ Blue Rock, đi đón Hoắc Tiểu Bão đang nhớ ba mẹ đến nỗi không ăn nổi cơm tối.

Hoắc Tiểu Bão cứ bám vào cửa sổ nhìn xuống dưới, nó đợi rất lâu, cuối cùng cũng thấy chiếc xe Limousine đen quen thuộc chạy vào khu dân cư, dừng lại dưới nhà bà ngoại.

Nó nhanh chóng chạy ra ban công, nói với Chu Phỉ: "Bà ngoại bà ngoại, ba mẹ con đến rồi!"

Chu Phỉ mặc áo khoác và giày cho cậu nhóc.

Cậu nhóc vung vẩy đôi chân ngắn, nhanh chóng chạy xuống lầu, dọa Chu Phỉ và Chung Nghị Đức sợ chết khiếp, "Ôi trời ôi trời" chạy theo sau.

Xuống đến dưới lầu, Hoắc Tư Thừa và Chung Tức vừa ra khỏi xe. Hoắc Tiểu Bão cười đến nỗi mắt híp thành vầng trăng nhỏ.

Cậu nhóc gọi: "Mẹ ơi!"

Cậu nhóc mặc bộ đồ phi hành gia trẻ em Du Khả Ngọc mới mua cho, tay áo và ống quần đều màu bạc, lúc đầu nhóc còn muốn tỏ ra ngầu lòi, nhưng Chung Tức vừa vẫy tay với nó, nó liền lộ nguyên hình là đứa bé đáng yêu, chạy bay vào lòng Chung Tức, uất ức nói: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá."

Rõ ràng mới chia tay có một ngày. Chung Tức bế thốc c* cậu lên, Hoắc Tư Thừa cúi người hôn lên mặt nhóc một cái, Hoắc Tiểu Bão nhe răng cười. Ánh nắng ấm áp rọi trên mặt Hoắc Tiểu Bão, chiếu lên lúm đồng tiền nông nông của nó, và lớp lông tơ nhỏ trên má.

"Về nhà thôi." Chung Tức nói.

Hoắc Tiểu Bão giơ nắm đấm nhỏ, tạo dáng phi hành gia, nói với Chu Phỉ: "Bà ngoại ơi, Tiểu Bão phải về hành tinh Tiểu Bão rồi!"

Chung Tức hỏi: "Hành tinh Tiểu Bão ở đâu?"

Hoắc Tiểu Bão nói: "Ở bên cạnh nhà mẹ, Tiểu Bão làm bạn với mẹ."

·

·

"You risk tears if you let yourself be tamed." (*) - Phim điện ảnh "Hoàng tử bé"

Chúng ta có thể rơi nước mắt, nhưng phải là những giọt nước mắt xứng đáng.

(*) Muốn gắn kết với ai đó thì phải chấp nhận mạo hiểm rơi nước mắt. Bởi vì: "Con người ta có nguy cơ rơi lệ nếu để cho ai đó "thuần hóa" lòng mình."

Cre: Yên Mơ Hoàng (linkedin)

Hoàn chính văn
 
Back
Top Bottom