Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 60: Chương 60



Sáng hôm sau, Vân Thanh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Cô dụi mắt, bực bội bắt máy.

“Vân phó tổng, có chuyện lớn rồi!”

Đầu dây bên kia là giọng lo lắng của Chu Triển.

“Chuyện gì vậy?”

Cảm nhận được Chu Triển đang hoảng loạn, Vân Thanh lập tức tỉnh táo, lo lắng có chuyện xấu xảy ra ở công ty.

Chu Triển vội vàng giải thích: “Trên mạng bỗng nhiên xuất hiện một loạt tin đồn về cô, tất cả đều là bịa đặt. Đã lên hot search rồi, tôi không thể kiểm soát được nữa!”

Team Hạt Tiêu

Vân Thanh sững sờ. “Tôi sẽ kiểm tra ngay.”

Cô cúp máy và truy cập mạng để xem.

Quả nhiên, tên cô lại một lần nữa đứng đầu hot search.

Với độ nổi tiếng thế này, tiếc là cô không bước vào giới giải trí.

Những tin đồn này chủ yếu bắt nguồn từ sự suy đoán của một blogger. Họ nghi ngờ sự xuất hiện đột ngột của cô tại tập đoàn Vân thị, nghi ngờ lý lịch của cô, thậm chí còn bàn tán về những vụ bê bối, nghi ngờ cô có người chống lưng.

Vân Thanh cạn lời.

Không phải cô chưa từng đối mặt với những lời buộc tội như vậy, nhưng trước giờ cô luôn tìm được người giúp dập tắt kịp thời.

Lần này, đối phương rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước.

Nhìn những bức ảnh chụp cô, Vân Triết, Vân Kỳ và Diệp Chí đang lan truyền điên cuồng trên mạng, còn phải chứng kiến tên mình bị lăng mạ, sắc mặt Vân Thanh trở nên u ám.

Cô mở bảng giá chứng khoán ra xem. Quả nhiên, tập đoàn Vân Thị cũng bị ảnh hưởng.

Nếu chỉ nhắm vào mình cô thì thôi, nhưng cô không muốn công ty bị liên lụy.

Với đà giảm giá cổ phiếu như hiện tại, Tập đoàn Vân thị ước tính đã mất hơn một tỷ tệ.

Khi cô đang nghĩ cách đối phó thì Vân Triết gọi tới.

“Tiểu Thanh, em không sao chứ? Hôm nay đừng đến công ty, nên tránh mặt một thời gian.”

Giọng Vân Triết vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.

Vân Thanh khẽ thở dài. “Em không sao, em sẽ nhờ Lưu Đào giúp dập tin.”

“Vô ích thôi, anh đã tìm anh ta rồi, nhưng anh ta cũng không khống chế nổi. Lần này có người rất quyền lực đang đứng sau.”

Sao Vân Thanh lại không biết điều đó? Cô thậm chí còn đoán được ai là người đứng sau chuyện này.

“Có phải là Hoắc Xuyên không?”

Cô vẫn còn nhớ rõ tiếng khóc nức nở của Bạch Đình ngày hôm qua.

Lẽ nào Hoắc Xuyên thực sự vì Bạch Đình mà làm vậy?

Vân Triết cong môi cười: “Đúng là liên quan đến nhà họ Hoắc, nhưng không phải là Hoắc Xuyên. Là Hoắc lão gia đích thân ra lệnh.”

Hoắc lão gia?

Vân Thanh nhớ tới chiếc nhẫn ngọc, xem ra ông già đó cuối cùng cũng ra tay rồi.

Hoắc lão gia từng là bá chủ giới thương nghiệp, kiểm soát toàn bộ huyết mạch kinh tế của thành phố. Đến nay vẫn còn rất nhiều ảnh hưởng.

Tuy nhiên, tập đoàn Vân thị đã vươn lên ngang hàng với tập đoàn Hoắc thị.

“Anh, bây giờ em nên làm gì?” Ánh mắt Vân Thanh lạnh đi, tay siết chặt điện thoại.

Giọng của Vân Triết đầy phẫn nộ: “Em đừng lo, cứ nghỉ ngơi ở nhà trước đi. Ba đã biết chuyện rồi, ông ấy đang trên đường trở về, dự định sẽ công bố thân phận thật của em trong lễ kỷ niệm thành lập công ty, đến lúc đó, xem ai mới là kẻ bị vả mặt.”

Vì có kẻ cứ không ngừng hãm hại cô, thân phận của Vân Thanh chỉ có thể được công bố sớm.

“Vâng.”

Vân Thanh đồng ý. Cô bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ rồi kéo rèm ra.

Phía dưới, đám phóng viên đã vây kín cả căn nhà cô.

Hừ, đúng là không để cô yên một giây.

Tại tập đoàn Hoắc thị, gương mặt của Hoắc Xuyên u ám, từng chữ như được nghiến ra từ kẽ răng: “Cậu nói là do ông nội tôi yêu cầu?”

Lý Dịch không dám thở mạnh, trả lời với vẻ lo lắng: “Vâng, tôi đã xác nhận rồi.”

Hoắc Xuyên hít sâu một hơi.

Tại sao, tại sao ai cũng nhắm vào Vân Thanh?

Hoắc Xuyên đã sớm biết mình đã đối xử tệ với Vân Thanh trong suốt ba năm qua, sau khi ly hôn, Vân Thanh không hề đòi lấy một đồng nào từ nhà họ Hoắc, vậy mà giờ đây, chính Hoắc gia lại không chịu buông tha cho cô. Họ còn dùng thủ đoạn bỉ ổi đến vậy để đẩy Vân Thanh xuống vực thẳm không lối thoát.

Đến cả Lý Dịch cũng không hiểu Hoắc lão gia định đối xử với Vân Thanh thế nào.

Sau khi ly hôn, chẳng phải nên đường ai nấy đi hay sao? Sao còn phải tuyệt tình đến mức này?

Tuy nhiên, Lý Dịch chỉ là một trợ lý nhỏ bé, không dám nói gì thêm.

Bỗng nhiên, một tiếng rầm vang lên.

Hoắc Xuyên đ.ấ.m mạnh xuống bàn, khiến Lý Dịch giật b.ắ.n mình.

Hắn nhấc điện thoại lên và gọi đến số của ông nội.

Chỉ vài giây sau, giọng nói lạnh lùng của ông ta vang lên: “Có chuyện gì? Con không phải đang định cầu xin vì con đàn bà đó đấy chứ?”

“Ông nội, cháu và Vân Thanh đã ly hôn rồi, ông không cần phải…”

“Không cần cái gì hả? Đến bây giờ con vẫn còn nghĩ đến con đàn bà đó! Nó lấy bảo vật gia truyền của nhà ta, làm nhục danh dự nhà họ Hoắc! Con có thể chịu đựng được sao?!”

Trước khi Hoắc Xuyên kịp lên tiếng, Hoắc lão gia đã tức giận ngắt lời.

“Ta đã cho nó cơ hội, ta tưởng con sẽ xử lý ổn thỏa, nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng, chẳng phải nó vẫn nổi như cồn à? Nó tưởng bám được đại gia là có thể hóa phượng hoàng sao? Nằm mơ! Ta nhất định sẽ khiến nó phải trả giá.”

Nghe những lời của Hoắc lão gia, Hoắc Xuyên biết ông đang rất tức giận.

“Nhưng ông có cần phải dùng chiêu trò bẩn thỉu như vậy không?” Hoắc Xuyên nhíu mày.

Thật lòng mà nói, hắn ghét kiểu thủ đoạn ti tiện đó.

Hoắc lão gia chẳng thèm để tâm đến lời Hoắc Xuyên, lạnh giọng nói: “Hoắc Xuyên, tốt nhất con nên lo chuyện của mình đi! Ly hôn với nó là đúng! Loại đàn bà như thế không thể giữ được!”

Nói xong, Hoắc lão gia cúp máy.

Ông ngồi phịch xuống sofa, hừ lạnh một tiếng rồi ném điện thoại qua một bên.

Ông phải cho con đàn bà đó một bài học. Nếu không, chẳng phải nó đang vả vào mặt ông sao?

Đã đến lúc phải hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của Vân Thanh.

Đừng nói là Vân gia, đến cả bản thân Vân Thanh cũng đừng hòng đặt chân vào giới thượng lưu một lần nào nữa!

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng Vân Thanh vẫn không có động tĩnh gì.

Hoắc lão gia tưởng rằng Vân Thanh hay tập đoàn Vân thị sẽ ra mặt xử lý khủng hoảng, nhưng bọn họ hoàn toàn im lặng, để mặc tin đồn lan truyền.

Thấy tin tức vẫn đang nằm trên đầu trang, Hoắc lão gia cảm thấy hài lòng.

Xem ra nhà họ Vân cũng đã bỏ rơi con bé đó rồi, từ giờ trở đi, ông muốn xem ai còn dám giúp nó nữa!

Tuy nhiên, ba ngày trôi qua, tập đoàn Vân thị vẫn không có động tĩnh gì, Vân Thanh cũng không hề xuất hiện.

Lần này, Hoắc lão gia bắt đầu thấy bất an.

Ông cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể đoán ra được là gì.

Ông gọi quản gia tới, ra lệnh: “Gọi cho Vân Thanh. Tôi muốn biết con nhỏ đó đang làm gì!”

Quản gia ngẩn người.

Ông già này sao thế? Lúc thì khinh thường người ta, giờ lại muốn liên lạc?

Nhưng ông không dám nói gì, chỉ lặng lẽ gọi cho Vân Thanh.

Lúc này, Vân Thanh đang chơi đùa vui vẻ với Tiểu Ngũ trong căn biệt thự lớn.

“Tiểu Ngũ, lại với mẹ nào!”

“Đừng qua đó, lại với chú nào!”

Một bên là Vân Thanh, bên kia là Vân Kỳ. Tiểu Ngũ cứ chạy qua chạy lại giữa hai người, cười khanh khách.

“Chú mua cho con khăn quàng Hermes nhé!”

Vân Kỳ vừa dụ dỗ vừa dọa nạt, dùng tiền để đổi lấy sự yêu thích.

Nghe vậy, Vân Thanh không tranh cãi mà phối hợp rất ăn ý: “Vậy thì tốt quá! Tiểu Ngũ, con nghe chưa? Chú nói sẽ mua khăn Hermes cho con đấy!”

Vân Kỳ câm nín.

“Em thật sự coi anh là cây ATM sao?”

Vân Kỳ r*n r*, nhưng vẫn cưng chiều em gái hết mức. Nhìn cô và Tiểu Ngũ chạm tay nhau cười rạng rỡ, anh chỉ biết thở dài.

Thôi vậy, lại bị lừa nữa rồi.

Xem ra màn kịch vừa rồi là do Vân Thanh và Tiểu Ngũ diễn quá đạt!

Ngay lúc ba người đang vui vẻ, điện thoại của Vân Thanh đổ chuông.

Cô liếc nhìn màn hình, chân mày cau lại.

Hoắc lão gia? Ông ta gọi làm gì? Chế nhạo cô à?

Vân Thanh nhanh chóng tắt máy rồi bật TV lên, quyết định xem phim với Vân Kỳ và Tiểu Ngũ, nhưng vừa ngồi xuống, điện thoại lại reo.

Vân Kỳ thấy sắc mặt em gái không tốt, hỏi: “Chẳng lẽ là tên khốn Hoắc Xuyên?”

“Không, là ông nội của anh ta.”

“Vậy thì chắc chắn là lão già khốn kiếp đó.”

Vân Kỳ chẳng ngán gì Hoắc lão gia. Ai bắt nạt em gái anh đều không phải người tốt!

Vân Thanh bị lời nói của anh trai chọc cười. Cô chẳng buồn bận tâm đến Hoắc lão gia, dứt khoát tắt luôn điện thoại.

“Ông chủ… số điện thoại của cô Vân không còn liên lạc được nữa rồi.”

Quản gia gọi ba cuộc liên tiếp, cuối cùng nhận được thông báo ngoài vùng phủ sóng.

“Con nhỏ đó thật to gan! Dám coi thường tôi?!” Mắt Hoắc lão gia trợn tròn: “Xem ra lần này chưa dạy cho nó bài học thích đáng!”

Con tiện nhân này, dám phớt lờ tôi?!

Hoắc lão gia tức giận ra lệnh cho quản gia: “Gọi tiếp! Phải liên lạc được với nó cho bằng được!”

Ông ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh Vân Thanh thân bại danh liệt mới cam lòng!
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 61: Chương 61



Vân Thanh gạt hết những lo lắng ra sau đầu. Sau khi xem phim với Vân Kỳ và Tiểu Ngũ, cô tiện tay mở điện thoại lên.

Cô giật mình khi hàng loạt thông báo hiện lên.

Chỉ trong hai tiếng vừa rồi, Hoắc lão gia đã gọi cho cô đến sáu lần.

Vân Thanh cười nhạt. Đúng là lão già không chịu an phận.

Cô đang định đặt điện thoại xuống thì cuộc gọi lại đến lần nữa. Đã nhớ cô đến mức này, vậy cô cũng nên để ông ta toại nguyện.

Vân Thanh thản nhiên bắt máy.

“Alo?”

Chỉ một từ thôi cũng đủ khiến quản gia ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm. Ông ta hớn hở đưa điện thoại cho Hoắc lão gia: “Thưa ông chủ, cô ấy nghe máy rồi!”

Hoắc lão gia trừng mắt nhìn quản gia, cầm lấy điện thoại, lạnh giọng: “Vân Thanh, cô đã học được bài học của mình chưa?”

Học được bài học?

Vân Thanh suýt bật cười. “Hoắc lão gia, tôi có thể hỏi tôi đã sai ở đâu không?”

“Cô biết rõ còn hỏi!” Lão Hạo tức giận mắng: “Mấy ngày nay cô sống thế nào? Nghe nói cô không đến công ty. Bị nhà họ Vân đuổi ra rồi đúng chứ? Tôi đã nói rồi, đừng mơ tưởng trèo cao. Người phụ nữ như cô sớm muộn cũng để lộ bản chất, cô nghĩ ai cũng tốt bụng như Tiểu Xuyên chắc?”

Tốt bụng?

Vân Thanh khẽ cười.

“Hoắc lão gia, tôi không ngờ ông lại quan tâm đến cháu dâu cũ như vậy. Ngay cả chuyện tôi có đi làm hay không cũng theo dõi kỹ thế. Haizz, mấy ngày nay tôi sống thoải mái lắm. Không phải đi làm mà vẫn có tiền tiêu. Ông nói xem, nếu tương lai cứ như vậy thì tốt biết bao.”

Thái độ ung dung của Vân Thanh khiến Hoắc lão gia càng thêm tức giận.

Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì ông ta không tin lời cô.

Ông không tin là Vân Thanh thực sự sống thoải mái như vậy.

“Hừ, đừng có mà lừa tôi.”

“Còn gì nữa không, Hoắc lão gia? Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây. Tôi còn phải chơi với cún cưng của tôi.”

Vân Thanh vừa nói, vừa xoa đầu Tiểu Ngũ, chuẩn bị cúp máy.

“Khoan đã! Vân Thanh, cô từng là người nhà họ Hoắc. Chỉ cần trả lại chiếc nhẫn cho tôi, chúng ta coi như không nợ gì nhau. Không những thế, tôi sẵn sàng cho cô làm việc ở công ty con của tập đoàn Hoắc thị. Sau này nhà họ Vân chắc chắn sẽ mặc kệ cô, nể tình cũ, tôi cho cô miếng cơm.”

Lời nói của Hoắc lão gia khiến người ta không nhịn được cười.

Tình cũ? Ông ta còn mặt mũi nhắc đến tình nghĩa?

Ba năm qua, Vân Thanh chưa từng cảm nhận được một chút tình nghĩa nào từ gia đình họ Hoắc.

“Hoắc lão gia, tôi không dám ăn cơm nhà ông đâu. Dù sao thì chó nhà ông đang vẫy đuôi chờ ăn đấy, ông nên để nó ăn thì hơn.”

Chó nhà ông, chẳng phải là Bạch Đình sao?

Mặt Hoắc lão gia tái xanh rồi đỏ bừng. “Vân Thanh, cô sẽ phải hối hận!”

“Tôi sẽ không hối hận. Hoắc lão gia, chỉ e chính ông sẽ hối hận.”

Dứt lời, Vân Thanh dứt khoát cúp máy.

“Sao em lại nghe máy của ông ta?”

Vừa rồi Vân Kỳ định giật điện thoại để mắng cho Hoắc lão gia một trận ra trò.

Vân Thanh nhún vai. “Bây giờ ông ta càng kiêu ngạo bao nhiêu thì mặt sẽ càng đau bấy nhiêu.”

Vân Kỳ nghĩ kỹ.

Ừm, nghe cũng hợp lý đấy chứ!

“Chuyến bay của ba chắc hạ cánh vào ngày mai nhỉ?” Vân Thanh ôm Tiểu Ngũ, bình tĩnh nói.

Vân Kỳ gật đầu. “Ừ, anh hai nói sẽ đến vào chiều mai. Anh hai và anh sẽ ra sân bay đón ba.”

“Em cũng sẽ đi.” Ánh mắt Vân Thanh kiên định.

Đã có người nghĩ rằng thời điểm này cô nên lánh mặt thì cô lại càng phải xuất hiện.

Vân Khôn là ba cô, nhà họ Vân là nhà cô. Cô phải đường đường chính chính.

“Nhưng anh lo đám phóng viên sẽ không để yên. Nếu đông người… anh sợ…”

Vân Kỳ ít nhiều vẫn lo Vân Thanh bị tổn thương.

Anh không ra ngoài mấy hôm nay cũng là để tránh điều đó.

Anh đã theo dõi tin tức ba ngày nay, Vân Thanh bị chửi rủa thậm tệ, khiến anh cũng thấy đau lòng thay, huống chi là cô.

Là người nổi tiếng, anh hiểu những lời lẽ cay nghiệt đó như những nhát dao. Có người còn đem cảm xúc trên mạng ra ngoài đời, biến thành d.a.o thật.

“Anh đừng lo mà, sắp xếp thêm vài vệ sĩ là được. Em không sợ.” Vân Thanh không hề e ngại. Bắt đầu từ ngày mai, đã đến lúc cô phản công.

Em gái đã quyết rồi, Vân Kỳ cũng không phản đối nữa. “Được, tối nay anh sẽ bàn với anh hai.”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 62: Chương 62



Chiều hôm sau, Vân Thanh – người đã ẩn mình suốt bốn ngày – cuối cùng cũng có thể ra ngoài.

Để giúp cô đánh lạc hướng đám phóng viên, Vân Kỳ đã phải hy sinh bản thân mà ra ngoài trước. Quả nhiên, anh nhanh chóng bị đám phóng viên vây quanh.

Những câu hỏi mà anh bị hỏi đến dĩ nhiên đều xoay quanh tin đồn anh có quan hệ mờ ám với Vân Thanh.

Vân Kỳ và Vân Thanh sống cùng nhau, tin tức này còn gây sốc hơn cả scandal trước đó của Vân Thanh.

Không phóng viên nào muốn bỏ qua quả b.o.m tin tức này.

Trong lúc Vân Kỳ bị bao vây, Vân Thanh đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, lặng lẽ chuồn ra bằng cửa phụ.

Vân Triết đã cử Chu Triển đến đón cô. Vừa lên xe, Vân Thanh lập tức tháo kính và mũ, bắt đầu trang điểm lại.

“Vân phó tổng, mấy hôm nay không thấy cô, tôi lo muốn chết.”

Chu Triển thấy Vân Thanh vẫn bình thản thì thở phào nhẹ nhõm.

Vân Thanh mỉm cười, trong lòng có chút cảm động.

Chu Triển là trợ lý mà Vân Triết phân cho cô. Phải thừa nhận rằng, anh ta là một trợ lý không tồi. Dù chưa làm việc với nhau lâu nhưng giữa họ đã có sự tin tưởng.

“Chu Triển, ngày kỷ niệm thành lập công ty sắp đến rồi. Anh đã hỏi ý kiến nhân viên chưa? Có ai muốn nhận quà gì không?”

Ngày kỷ niệm công ty đến gần, Vân Thanh đương nhiên muốn có chút hồi đáp cho nhân viên.

Chu Triển nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tôi chưa nghe thấy ai nói gì. Nếu phó tổng muốn tặng quà, cứ tự quyết định là được.”

“Anh chú ý tìm hiểu thêm, phải tặng thứ mà mọi người thực sự muốn chứ.”

Team Hạt Tiêu

Vân Thanh luôn đặt nhân viên lên hàng đầu, tặng quà cũng phải dựa trên mong muốn của nhân viên.

Xe chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã đến sân bay.

Cô và Vân Triết đứng đợi ở lối vào hành lang VIP, chờ đợi Vân Khôn. Vân Kỳ thì vẫn đang bị đám phóng viên vây kín, chưa biết bao giờ thoát được.

“Tiểu Thanh!”

Một giọng nói vang lên.

Vân Thanh ngẩng đầu, thấy Vân Khôn trong trang phục giản dị đang sải bước đến, trên mặt tràn đầy niềm vui.

Nhưng chẳng bao lâu, nụ cười ông biến mất.

“Sao con gầy thế này?!” Vân Khôn nhìn con gái từ đầu đến chân, ánh mắt đầy đau lòng.

Vân Thanh không muốn ba quá lo lắng nên nở nụ cười: “Gần đây con đang giảm cân mà.”

“Giảm cân cái gì?! Con đã gầy sẵn rồi!”

Vân Khôn đau lòng khi thấy con gái chịu khổ. Nghĩ đến chuyện nhà họ Hoắc đã làm, sắc mặt ông liền sầm xuống. “Lũ súc sinh nhà họ Hoắc, nhất định phải khiến họ trả giá!”

Có cha làm hậu thuẫn, Vân Thanh không còn gì phải sợ.

Vân Triết cầm hành lý của Vân Khôn, vừa cầm điện thoại đọc tin tức, chân mày nhíu lại.

“Bên ngoài sân bay đã có rất nhiều phóng viên, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Vân Khôn từng là người dày dạn nơi thương trường, không hề sợ mấy cảnh tượng này. Có điều, con gái ông…

“Cứ để họ đến, bây giờ họ càng làm ầm ĩ, sau này càng thảm, ai sợ ai chứ!” Vân Thanh hừ lạnh.

“Tốt lắm! Con gái ta phải như vậy chứ!” Vân Khôn bật cười, khoác vai Vân Thanh, ngẩng cao đầu bước ra.

Vân Triết cũng đi sát bên, bảo vệ Vân Thanh, đề phòng phóng viên gây rối.

“Giám đốc Vân, anh dẫn Vân Thanh đi đón bố, có phải sắp cưới rồi không?”

“Giám đốc Vân, anh biết về scandal của Vân Thanh chứ? Cho hỏi anh có thấy phiền không?”

“Vân Thanh, xung quanh cô nhiều đàn ông vậy, có thật lòng với giám đốc Vân không?”



Một loạt câu hỏi dồn dập, kèm theo không ít lời sỉ nhục khó nghe.

Vân Khôn tức giận đến đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Ông dẫn Vân Thanh và Vân Triết chen ra khỏi vòng vây trong im lặng.

Đợi đến khi sự thật được phơi bày mọi người sẽ hiểu ra, những lời đồn đại hôm nay nực cười đến mức nào.

“Vân Thanh, con đ**m!”

“Đồ đàn bà thối tha!”

“Đồ dơ bẩn!”



Một đám gây chuyện từ đâu lao ra, chửi bới thậm tệ. Không một lời tử tế.

Chưa hết, một chai nước suối bị ném về phía Vân Thanh.

Vân Triết phản ứng nhanh, chắn cho cô.

“Bộp!” Chai nước đập vào vai Vân Triết, phát ra tiếng nặng nề.

Vệ sĩ lập tức tóm gọn đám gây chuyện, áp giải chúng ra bãi đỗ xe.

Quãng đường đi không dài, nhưng với Vân Thanh, nó dài như cả thế kỷ.

Chỉ khi ngồi vào trong xe, Vân Thanh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

“Anh, anh không sao chứ?”

Vân Thanh lo lắng nhìn Vân Triết.

Nếu lúc nãy không có anh đỡ chai nước, e rằng cô đã bị đập trúng đầu rồi.

Vân Triết xoa vai, lắc đầu: “Anh không sao. Em không bị thương là tốt rồi.”

“Nhà họ Hoắc thật quá đáng! Hừ, đã đối xử với con gái tôi như vậy thì đừng trách tôi không nể mặt!”

Sau chuyện hôm nay, Vân Khôn đích thân trải nghiệm cảm giác uất ức mà Vân Thanh phải chịu, lửa giận trong lòng ông bùng lên dữ dội.

“Ba à, ba không biết Tiểu Thanh đã khổ sở thế nào trong suốt thời gian qua đâu!”

Vân Triết từ lâu đã muốn ra tay, nhưng vẫn nghe lời Vân Thanh, chờ đợi thời cơ thích hợp.

Bây giờ thời cơ ấy đã đến.

“Ba, anh hai, đừng giận nữa. Không đáng để vì bọn họ mà tức giận.”

Vân Thanh nhẹ nhàng an ủi, nhưng khóe mắt lại rơm rớm.

Nếu không vì lấy Hoắc Xuyên, có lẽ cô vẫn là cô tiểu thư vô lo vô nghĩ.

Tình yêu của gia đình dành cho cô còn ấm áp gấp ngàn lần tình cảm mà Hoắc Xuyên từng trao!

Trên đường về, tin tức trên mạng thay đổi chóng mặt.

Mới một giây trước còn là: “Siêu sao Vân Kỳ sống chung với người phụ nữ vừa ly hôn Vân Thanh”.

Một giây sau đã thành: “Vân Thanh và đại thiếu gia Vân Triết có khả năng kết hôn! Cùng nhau đưa Vân lão gia trở về nước!”

Đúng là truyền thông không từ một cơ hội nào để đuổi theo thị phi.

Vân Thanh nhìn dòng tin tức trên điện thoại mà không nhịn được bật cười khinh bỉ. Mấy người này đúng là tưởng tượng quá đà.

Người trên tin tức toàn mang họ Vân. Vậy mà không ai nhận ra điểm bất thường sao?

Đang đọc tin tức say mê thì điện thoại rung lên, là một số lạ.

Vân Thanh hơi sững người, nhưng vẫn bắt máy.

Từ đầu dây bên kia vang lên giọng của Lâm Vũ.

“Có chuyện gì?”

Sắc mặt Vân Thanh lập tức tối sầm khi nghe giọng Lâm Vũ gọi tên cô.

Lâm Vũ im lặng một lúc rồi ấp úng: “Vân Thanh, đừng… đừng đẩy tôi ra gánh chịu chuyện này…”

Nếu Lâm Vũ không nhắc, có lẽ cô đã quên mất hắn ta.

Cô cười khẽ: “Sao thế? Bây giờ mới biết sợ à?”

“Tôi đã tự kiểm điểm rồi… Hôm đó là lỗi của tôi, tôi không nên ăn nói cay nghiệt như vậy với cô…”

Giọng Lâm Vũ lộ rõ vẻ hoảng loạn.

Đây là lần đầu tiên Vân Thanh thấy Lâm Vũ hạ mình như thế.

Xem ra, có lúc phải nắm được điểm yếu của đối phương thì mới khiến họ sợ hãi.

“Để tôi suy nghĩ đã.” Vân Thanh nhàn nhạt đáp: “Đừng gọi cho tôi nữa, nghe giọng anh là tôi thấy phiền.”

Cô định tắt máy thì một giọng nói khác vang lên: “Đợi đã!”

Vân Thanh hơi ngập ngừng, rồi giọng của Hoắc Xuyên vang lên: “Vân Thanh, là anh đây.”

Ngón tay Vân Thanh khẽ run. Trong thoáng chốc, cô ngẩn người, sau đó bật cười.

“Anh không bận công việc à? Cũng muốn gọi tới cảnh cáo tôi sao?”

Hoắc Xuyên khựng lại. “Ông nội đã tìm em sao?”

“Không phải cái bẫy này là do Hoắc lão gia dựng lên à? Ông ta không khoe khoang trước mặt tôi mới lạ đấy.”

Vân Thanh thấy nực cười. Ông cháu nhà họ Hoắc đúng là thú vị thật.

Cùng một gia đình, vậy mà Hoắc Xuyên còn tỏ vẻ như chẳng biết gì?

“Vân Thanh, tất cả là vì chiếc nhẫn ngọc. Hay là em trả lại cho ông nội đi? Anh sẽ lo liệu mọi chuyện trên mạng. Như vậy sẽ tốt cho cả hai bên.”

Vân Thanh bật cười, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại chua xót.

Đến giờ phút này, Hoắc Xuyên vẫn muốn cô nhượng bộ? Tại sao chứ? Cô đã phải chịu bao tủi nhục suốt ba năm làm dâu nhà họ Hoắc! Ai sẽ bù đắp cho ba năm thanh xuân ấy?

“Hoắc Xuyên, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Cả nhà anh xem tôi như con ngốc! Các người đổ hết vết nhơ lên tôi, mắng tôi bằng những lời ác độc nhất. Chưa bao giờ nghĩ rằng những lời đó sẽ khiến tôi đau thế nào. Giờ các người muốn đóng vai người hùng đến cứu giúp tôi? Muốn tôi cảm ơn các người à? Anh không cảm thấy ghê tởm sao? Không thấy mình thấp hèn sao?”

Bầu không khí trong xe chợt trầm xuống.

Ngực Hoắc Xuyên như bị tảng đá đè nặng.

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, Vân Thanh cố gắng nuốt nước mắt vào trong, không để mình rơi lệ.

Không đáng để cô khóc vì Hoắc Xuyên. Cô sẽ không bao giờ khóc vì hắn nữa.

Sau khi ly hôn, cô nhìn rõ bộ mặt thật của Hoắc Xuyên và cả nhà họ Hoắc.

Hắn tưởng như đang nghĩ cho cô, nhưng thực chất cũng giống như tất cả người nhà họ Hoắc, chỉ đang chờ cô cúi đầu cảm ơn, từ đầu đến cuối, hắn luôn cho rằng cô phải luôn là người phục tùng.

Đáng tiếc là… cô sẽ không bao giờ cúi đầu nữa.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 63: Chương 63



Từng lời Vân Thanh nói như d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào tim Hoắc Xuyên, khiến hắn đau đớn đến nghẹt thở.

Làm sao hắn không biết cô đã chịu khổ ra sao?

Hắn cũng từng cố gắng xoay chuyển tình thế, nhưng lần này, Hoắc lão gia đã ra tay quá tàn nhẫn. Ông dùng hết tất cả các mối quan hệ để đẩy sự việc lên cao trào, khiến công ty của Hoắc Xuyên cũng gặp nhiều vấn đề khó giải quyết. Hắn buộc phải tự thân xử lý, đến mức không còn thời gian lo liệu chuyện khác.

Ngay cả bản thân còn không bảo vệ được, thì làm sao chống lại Hoắc lão gia?

Để Vân Thanh cúi đầu trước ông là cách duy nhất. Chỉ khi Hoắc lão gia nguôi giận, hắn mới có thể dùng truyền thông để gột rửa thanh danh cho Vân Thanh. Như vậy mới là đôi bên cùng có lợi.

“Vân Thanh, đây là cách duy nhất để giải quyết chuyện này…”

“Không cần anh lo cho tôi. Chẳng phải anh cũng chỉ vì nhà họ Hoắc thôi sao? Hoắc tổng, tôi không còn cảm xúc gì nữa. Dù sao, tôi cũng đã bị làm nhục ở nhà họ Hoắc như thế này không biết bao nhiêu lần. Tôi chỉ trách bản thân mình đã mù quáng yêu anh suốt ba năm vô ích. Nếu có thể quay lại, tôi thà chưa từng gặp anh.”

“…À đúng rồi, chiếc nhẫn ngọc ấy, nói với Hoắc lão gia đừng mơ tưởng nữa.”

Sau một tràng xỉ vả, Vân Thanh dứt khoát cúp máy, nhưng đôi mắt cô đã mờ đi vì nước mắt.

Sắc mặt Hoắc Xuyên u ám đến cực độ, khiến Lâm Vũ đứng cạnh cũng không dám thở mạnh.

Hắn ta mơ hồ nghe được hình như Vân Thanh vừa mắng Hoắc Xuyên, chỉ có Vân Thanh mới dám làm vậy.

“Tôi đã nói rồi, vì một người phụ nữ như vậy không đáng đâu. Đúng là vung ngọc cho heo ăn.”

Lâm Vũ còn định nói tiếp, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Xuyên khiến hắn im bặt.

“Đừng lo. Ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn Vân thị sắp đến. Năm nay họ tổ chức rất lớn, mời rất nhiều người trong giới, còn có truyền thông trong và ngoài nước. Có thể họ định lấy dịp này để tung hô chuyện của Vân Thanh.”

“Tùy!” Hoắc Xuyên lạnh lùng đáp.

Thái độ cố chấp của Vân Thanh khiến lòng hắn rối bời.

Hắn không hiểu tại sao cô lại cố chấp như vậy. Nhà họ Vân có thể giúp được gì cho cô sao? Giờ thì, ai dám động đến cô chứ?!

Vân Thanh lúc này chẳng còn tâm trí quan tâm đến những thị phi trên mạng. Điều quan trọng nhất hiện tại là tổ chức thành công lễ kỷ niệm của tập đoàn Vân thị.

Trợ lý Chu Triển đã giúp Vân Thanh tìm hiểu xem nhân viên thích món quà gì. Không chút do dự, cô bỏ ra một khoản tiền lớn để mua hàng hiệu đúng ý họ.

Vân Triết chịu trách nhiệm sắp xếp địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm.

Tiệc thường niên của tập đoàn Vân thị chưa bao giờ là một sự kiện nhỏ. Vân Triết chọn sảnh tiệc ở trung tâm thành phố, một khu tổ hợp sang trọng rộng hàng trăm mét vuông, với cửa kính sát đất nhìn ra toàn bộ cảnh đêm rực rỡ của thành phố.

Khu trung tâm là một tòa nhà mang tính biểu tượng, xung quanh toàn là cao ốc hiện đại. Tập đoàn Vân thị thậm chí còn thuê luôn cả các bảng quảng cáo điện tử để trình chiếu hình ảnh sự kiện.

Đây là lần đầu tiên một buổi lễ kỷ niệm của một công ty lại hoành tráng đến vậy.

Khách mời đều không tiếc lời khen ngợi, đồng thời ngạc nhiên trước tầm ảnh hưởng mà tập đoàn Vân thị thể hiện.

Sáng sớm hôm đó, Vân Thanh đã có mặt tại phòng chuẩn bị.

Đây là sự kiện công khai lớn, nên Ái Tư đã đặc biệt thiết kế cho cô một chiếc váy dạ hội riêng.

Chiếc váy có hiệu ứng chuyển màu tinh tế, đính những viên kim cương nhỏ lấp lánh như sao trời.

Khoác lên người bộ váy ấy, Vân Thanh tựa như nữ thần giáng trần.

Thêm vào đó là lớp trang điểm hoàn hảo, chắc chắn cô sẽ trở thành tâm điểm sáng rực của cả khán phòng.

Khi Vân Thanh vừa trang điểm xong, Vân Khôn sững sờ đến mức không thể rời mắt.

Cô con gái nhỏ mà ông từng luôn lo lắng, giờ đã trưởng thành như một thiên nga kiêu hãnh.

Ba năm sống trong nhà họ Hoắc đã dập tắt ánh lửa thanh xuân trong mắt cô. Điều đó khiến ông đau lòng, nhưng cũng thấy rõ sự trưởng thành và kiên cường của con gái.

“Ba thấy con có đẹp không?”

Vân Thanh xoay một vòng quanh Vân Khôn như lúc còn bé.

Vân Khôn giật mình tỉnh lại, gật đầu liên tục: “Đẹp lắm! À đúng rồi, lần này ba có mang quà cho con.”

“Nhanh, lấy bộ trang sức tôi mang từ châu Âu qua đây.”

Ông quay sang dặn trợ lý.

Trợ lý không dám chậm trễ, lập tức mang đến một bộ hộp nhung màu tím.

Chỉ nhìn vẻ ngoài cũng đủ biết giá trị không hề nhỏ.

“Đây là bộ trang sức cổ ba đấu giá được tại một nhà đấu giá lớn ở châu Âu. Nghe nói trước đây từng được một công chúa đeo, là đồ hoàng gia đó.”

Vân Khôn cẩn thận mở hộp, bên trong là một bộ trang sức sapphire lộng lẫy.

Vòng cổ, vương miện, hoa tai, nhẫn…

Team Hạt Tiêu

Tất cả đều chói lóa dưới ánh đèn.

Vân Thanh không ngờ ba lại vì mình mà chịu chi đến vậy. Cô cầm không nỡ rời tay: “Đẹp quá!”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 64: Chương 64



“Ba lo là con không thích nên đã chuẩn bị thêm mấy bộ nữa, nhưng ba thấy bộ sapphire này là hợp với trang phục của con hôm nay nhất.”

Vân Khôn nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây chuyền và cẩn thận đeo lên cổ cho Vân Thanh.

Chiếc cổ trắng ngần, thon dài như cổ thiên nga, khi kết hợp cùng dây chuyền sapphire lấp lánh khiến Vân Thanh càng thêm cao quý, tao nhã.

Tối nay, cô thực sự giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Được bao người nâng niu, sủng ái.

Cô không còn là “người hầu” từng chịu đủ mọi uất ức trong nhà họ Hoắc nữa.

“Vân Vân!”

Hai tiếng gõ cửa vang lên. Cố Chi và Ái Tư đẩy cửa bước vào.

“Woa! Cậu đẹp quá trời đẹp luôn!”

Mắt Cố Chi mở to sửng sốt ngay khi nhìn thấy Vân Thanh.

Cô đã từng trầm trồ trước nhan sắc của Vân Thanh trong buổi biểu diễn hôm trước.

Nhưng không ngờ rằng, chỉ trong vài ngày, Vân Thanh lại càng lộng lẫy hơn nữa.

“Quả nhiên là phải mặc bộ này.”

Ái Tư ngắm nghía thiết kế của mình đầy hài lòng.

“Chào chú Vân!” Hai người mải khen mà suýt nữa quên chào hỏi, giờ mới vội vã lên tiếng. Sau đó, Cố Chi nói thêm: “Tụi con thấy nhà họ Hoắc đến rồi. Còn dắt theo cả Bạch Đình, cái con rắn độc đó nữa!”

Sắc mặt Vân Khôn lập tức trở nên khó coi. “Ha, nhà họ Hoắc đúng là không biết xấu hổ. Đến đúng lúc lắm. Để ta ra tiếp đón họ một phen.”

Nói xong, ông nhấc chân rời khỏi phòng hóa trang đầy khí thế.

Trong phòng giờ chỉ còn lại ba cô gái.

“Họ đưa Bạch Đình đến đây là muốn sỉ nhục cậu thêm một lần nữa đây mà. Nhưng mà giờ cô ta đến rồi thì hay lắm, có kịch hay để xem rồi.”

Cố Chi đầy mong đợi chờ cảnh “vả mặt” sắp diễn ra.

“Tớ còn sợ cô ta không đến. Muốn xem sắc mặt cô ta lúc ấy sẽ khó coi thế nào, chắc còn tệ hơn nuốt phải ruồi.”

Ái Tư bĩu môi, nghĩ tới bộ mặt giả tạo của Bạch Đình sau buổi biểu diễn là lại thấy ghê tởm.

“À đúng rồi, Diệp Chí đã đi dò hỏi giúp cậu. Lão già nhà họ Hoắc đã sắp xếp truyền thông, đang chờ cậu xuất hiện tối nay đấy. Tiêu đề bài báo còn soạn sẵn rồi: Vân Thanh không thể gả vào hào môn, bị khinh rẻ.”

“Tớ biết rồi.” Nghe lời Cố Chi nói, Vân Thanh mỉm cười.

Diệp Chí đã nói chuyện đó với cô từ sớm. Cô thật sự không ngờ Hoắc lão gia lại nhỏ nhen đến mức ấy, suốt ngày chỉ lo chen vào chuyện riêng tư của phụ nữ trẻ.

Đã ích kỷ lại còn tự xưng là xuất thân danh giá. Đúng là nực cười.

“Cố Chi, cậu đã giúp tớ gửi thiệp mời cho người đó chưa?”

Vân Thanh bỗng nhớ ra, liền hỏi.

Cố Chi gật đầu, cười rạng rỡ: “Tất nhiên là đưa rồi! Ông ta với ba tớ là bạn từ nhỏ. Tớ đích thân đến mời. Dù ông ta bình thường chẳng bao giờ thích dự mấy buổi tiệc tùng kiểu này, nhưng lần này thì không thể từ chối được. Tớ vừa mới đón tiếp ông ta xong, còn trò chuyện một chút nữa.”

Xem ra ông ta đã đến rồi.

Vân Thanh hoàn toàn yên tâm.

“Ai vậy? Ai vậy?” Ái Tư tò mò hỏi.

Cố Chi làm động tác im lặng, chớp chớp mắt: “Cứ đợi lát nữa xem kịch vui. Có khi lão già họ Hoắc tức đến ngất xỉu cũng nên.”

“Thôi, hai người ra ngoài chơi trước đi. Tớ vào nhà vệ sinh một chút. Gặp lại ở lễ khai mạc nhé.”

Giờ lễ khai mạc đã cận kề, cảm xúc trong lòng Vân Thanh cũng dâng trào.

Cố Chi và Ái Tư gật đầu rồi rời khỏi phòng thay đồ.

Vân Thanh chỉnh trang lại một chút rồi bước vào phòng vệ sinh.

Khi cô đang ở trong buồng thì vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Hình như không thấy Vân Thanh đâu.”

Là giọng của Bạch Đình.

“Em cũng không thấy, nhưng loại tiện nhân đó thì xứng đáng gì mà xuất hiện ở nơi này chứ?” Hoắc Tịnh châm chọc: “Chắc giờ nhà họ Vân cũng muốn cắt đứt với chị ta rồi.”

Bạch Đình nghĩ tới chuỗi rắc rối mà Vân Thanh đã trải qua gần đây, khóe môi khẽ nhếch lên đắc ý.

“Chị không ngờ em lại đưa chị đến đây. Thật sự vẫn chưa quen cho lắm…”

Bạch Đình bắt đầu diễn kịch.

Vân Thanh cười khẩy.

“Chị tốt hơn cái ả Vân Thanh kia nhiều! Chị ta chỉ biết trèo cao, muốn làm phượng hoàng, nhưng gà thì mãi là gà thôi! Chị Bạch Đình, chị là bạn gái của anh em tối nay đó. Nếu chị ta mà thấy chị chắc tức c.h.ế.t mất!”

“Với lại, ông nội nói buổi tiệc này nhà họ Vân làm lớn như vậy cũng là để dứt tình với nó. Dù trước đó có kiêu ngạo ra sao thì hôm nay cũng sẽ rơi thê thảm! Chỉ cần chờ xem kịch hay thôi.”

Hoắc Tịnh cười ngạo nghễ. Cô ta đã tưởng tượng ra cảnh tượng hạ bệ đầy hả hê đang đến gần.

“Rầm!”

Cánh cửa buồng vệ sinh bị đẩy mạnh khiến Hoắc Tịnh và Bạch Đình giật nảy mình.

Cả hai đồng loạt quay đầu lại nhìn, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.

Vân Thanh chậm rãi bước ra, tay vẫn cầm váy dạ hội lấp lánh như dải ngân hà. Đôi môi đỏ quyến rũ cong lên nhẹ nhàng. Cô tiến tới bồn rửa như thể chưa có gì xảy ra, bình thản rửa tay.

“Trông các cô phấn khích khi thấy tôi quá nhỉ? Nhìn chằm chằm đến nỗi không chớp mắt luôn kìa.”

Vân Thanh ung dung soi mình trong gương. So với cô lúc này, cả Hoắc Tịnh và Bạch Đình trông thật nhợt nhạt và kém cỏi.

“Cô, sao cô lại ở đây?”

Bạch Đình cứ tưởng Vân Thanh sẽ không đến buổi tiệc tối nay, không ngờ lại đụng mặt ngay tại đây.

Hoắc Tịnh rõ ràng cũng không ngờ tới, nhưng nhanh chóng phản ứng. Cô ta hừ lạnh: “Ha, Vân Thanh, chịbđừng vội vui mừng. Chị tưởng nhà họ Vân sẽ giúp chị sao? Đừng có vùng vẫy nữa. Chị chỉ là món đồ cũ rách nát mà thôi!”

Nếu không vì sợ làm bẩn chiếc vòng tay sapphire đang đeo, Vân Thanh thật sự muốn cho Hoắc Tịnh một bạt tai.

Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hoắc mà miệng lưỡi lại độc ác, khó nghe đến vậy.

Vân Thanh chỉ lắc nhẹ tay, vẩy khô nước, không nói thêm lời nào. Cô chỉ liếc hai người một cái đầy ẩn ý rồi bước đi.

Hoắc Tịnh nghiến răng nhìn bóng lưng của Vân Thanh.

Cô ta có thể nhìn ra được giá trị của bộ trang sức và chiếc váy mà Vân Thanh đang mặc.

Tại sao? Tại sao một ả tiện nhân lại có thể mặc đồ đẹp hơn cả cô ta?!

Nhưng, ngày tháng tốt đẹp của Vân Thanh sắp kết thúc rồi. Cứ xem như đây là lần kiêu ngạo cuối cùng của chị ta đi!

---

Trong sảnh tiệc, các thương gia đang trò chuyện, xã giao, cố gắng thiết lập mối quan hệ trong một dịp trọng đại thế này.

Tôn Lan đang bàn luận về bộ sưu tập trang sức mới của một thương hiệu cao cấp với vài quý bà thì Hoắc Tịnh vội chạy đến kéo bà sang một bên.

Team Hạt Tiêu

“Có chuyện gì vậy? Trông con như gặp ma vậy?” Tôn Lan cau mày khi thấy vẻ mặt thất thần của Hoắc Tịnh.

Hoắc Tịnh thì thầm: “Con với chị Bạch Đình vừa gặp Vân Thanh trong nhà vệ sinh đó!”

“Vân Thanh?!” Tôn Lan suýt nữa hét lên. “Sao nó lại ở đây?!”

“Con không biết. Con tưởng chị ta sẽ không đến chứ.” Hoắc Tịnh cũng thấy khó hiểu.

Tôn Lan suy nghĩ một lát rồi hừ lạnh: “Chắc con tiện nhân đó lại muốn nhân cơ hội gây chuyện với nhà họ Vân, đòi được gả vào nhà họ.”

“Lúc nãy ông nội con còn đang nói chuyện với giám đốc Vân. Lúc nhắc tới con nhỏ đó, sắc mặt ông Vân khó coi lắm!”

Tôn Lan đã đứng cạnh Hoắc lão gia lúc đó, bà ta đã tận mắt thấy vẻ mặt u ám của Vân Khôn.

Điều đó càng khiến bà ta tin chắc rằng Vân Thanh đến đây không được mời, và còn có ý định gây chuyện.

Nghe vậy, Hoắc Tịnh thấy rất hợp lý.

Một người như Vân Thanh, chắc chắn sẽ làm chuyện như vậy.

Nghĩ thế, cô ta thấy nhẹ lòng hơn.

Buổi tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng ánh mắt của các thành viên nhà họ Hoắc chưa lúc nào ngừng đảo quanh, tất cả đều đang tìm kiếm bóng dáng Vân Thanh.



“Xuyên, ăn trái cây đi.”

Bạch Đình thấy Hoắc Xuyên đang đảo mắt tìm kiếm liền đoán rằng hắn đang tìm Vân Thanh.

Cô ta nghiến răng, bước đến với một đĩa trái cây nhỏ. Cô ta cầm lấy một miếng táo và đưa cho Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên cúi mắt nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.

Sau đó, hắn ngẩng đầu, hoàn toàn phớt lờ cô ta.

Bàn tay cầm miếng táo của Bạch Đình khựng lại giữa không trung, bầu không khí trở nên ngượng ngùng đến mức khiến người ta khó thở.

Kể từ khi cô ta về nước, Hoắc Xuyên luôn lạnh lùng với cô ta, không còn như xưa.

Hiếm lắm mới có dịp gặp lại hắn, muốn gần gũi một chút thì hắn lại từ chối thẳng thừng.

Tất cả đều là lỗi của Vân Thanh!

Bạch Đình căm hận Vân Thanh đến tận xương tủy, nhưng rồi nghĩ cô sắp rơi khỏi ngai vàng rồi.

Cô ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh Vân Thanh bị khinh thường, bị đuổi khỏi nơi sang trọng này, bị đá khỏi nhà họ Vân!

Đúng lúc đó, ánh đèn chợt tắt bớt, nhạc nền cũng đột ngột dừng lại.

Dưới ánh đèn sân khấu rọi xuống, Vân Khôn bước lên bục chính với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Ai cũng biết, giây phút quan trọng nhất trong buổi tiệc sắp đến. Truyền thông đồng loạt chuẩn bị máy quay, chờ Vân Khôn phát biểu.

“Chào mừng quý vị đến với lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Vân thị. Không có sự ủng hộ của mọi người, Vân thị đã không thể phát triển như ngày hôm nay. Tại đây, tôi xin nâng ly chúc sức khỏe tất cả quý vị.”

Vân Khôn nâng ly rượu, phong thái đĩnh đạc, khí thế đầy uy quyền.

Những lời này chỉ là khách sáo, nhưng ai cũng biết, gia tộc họ Vân có nền tảng sâu rộng, là gia tộc quyền thế mà không ai dám khinh thường.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 65: Chương 65



Rượu trong ly được uống cạn trong một hơi. Vân Triết đích thân rót thêm rượu cho Vân Khôn rồi trở lại vị trí ban đầu.

Vân Khôn mỉm cười với Vân Triết, sau đó nhìn xuống toàn thể khách mời dưới khán đài.

“Tôi tin rằng gần đây mọi người đều đã nghe không ít tin đồn về tập đoàn Vân thị. Đồng thời, chắc mọi người đang rất tò mò về một cô gái tên Vân Thanh, người có quan hệ thân thiết với tập đoàn chúng tôi và con trai tôi, Vân Triết.”

Cả hội trường im lặng đến ngột ngạt. Mọi ánh mắt đều hướng lên sân khấu, chờ đợi lời nói tiếp theo của Vân Khôn.

Ánh mắt ông quét qua đám đông. Chỉ liếc sơ qua đã thấy Hoắc lão gia đang nhìn mình đầy mong đợi, thậm chí còn lộ vẻ tự đắc trong ánh mắt.

Đây chính là khoảnh khắc kịch tính mà ông ta mong chờ nhất.

Làm sao Vân Khôn có thể coi trọng ả tiện nhân Vân Thanh được chứ?

Sắp rồi, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại!

Hoắc Tịnh và Tôn Lan liếc nhau cười đắc ý. Họ đã chờ khoảnh khắc này rất lâu.

“Nhân dịp này, tôi muốn đính chính và trân trọng giới thiệu với mọi người, Vân Thanh.”



Tình huống diễn ra hoàn toàn ngược với dự đoán của họ. Trên khuôn mặt Vân Khôn tràn đầy ý cười, rõ ràng vô cùng hài lòng với Vân Thanh.

Hoắc lão gia nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.

Ngay cả Hoắc Xuyên cũng cảm thấy nghi hoặc, trong lòng bỗng trở nên nặng nề.

Vân Khôn quay người nhìn về lối đi bên hông sân khấu, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Lên đây đi con.”

Một luồng ánh sáng mờ nhạt pha ánh vàng chiếu rọi xuống một góc, nơi Vân Thanh đang đứng.

Dưới ánh đèn, Vân Thanh như khoác lên mình dải ngân hà, chậm rãi bước lên sân khấu chính.

Dáng người uyển chuyển, khí chất cao quý, tà váy nhẹ nhàng lay động như sao rơi xuống biển cả, trang sức lấp lánh tỏa sáng. Cô đẹp đến nghẹt thở.

Tinh tế, rạng rỡ và đầy tự tin, Vân Thanh lúc này xứng đáng với mọi ánh nhìn. Cô hoàn toàn khác xa hình ảnh người phụ nữ lăng nhăng mà dân mạng từng đồn thổi.

Ngay khi Vân Thanh xuất hiện, máy ảnh lia liên tục, sợ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.

Đôi môi đỏ của cô khẽ cong lên, ánh mắt sắc bén nhưng đầy quyến rũ.

Từ khóe mắt, cô có thể thấy các chị em thân thiết đang mỉm cười rạng rỡ vì mình. Cũng thấy rõ những ánh mắt ngỡ ngàng, nghi hoặc, trong đó có cả Hoắc Xuyên.

Tốt lắm. Đây chính là hiệu quả cô muốn.

Và đây, chỉ mới là bắt đầu.

Ánh mắt Vân Khôn không rời khỏi Vân Thanh, ánh mắt ông đầy tự hào, con gái ông xứng đáng rực rỡ như một nàng công chúa.

Vân Thanh ngoan ngoãn bước đến bên cạnh ông. Bàn tay rộng lớn của Vân Khôn nắm chặt lấy tay cô. Ông nhìn xuống những gương mặt đang sốc bên dưới và mỉm cười, giọng nói vang vọng khắp hội trường.

“Tôi nghĩ khi mọi người bàn tán về chuyện này đã quên mất một điều. Đó là Vân Thanh, họ của con bé cũng chính là họ Vân.”

“Họ Vân của tập đoàn Vân thị, Vân Khôn này! Con bé là viên ngọc quý của nhà họ Vân. Là con gái tôi! Là em ruột của Vân Triết!”

Ngay sau khi Vân Khôn nói xong, cả hội trường rơi vào tĩnh lặng.

Bạch Đình sốc đến mức loạng choạng. Cái nĩa trong tay cô ta rơi xuống đất, tạo nên tiếng vang giòn tan.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô ta.

Hoắc Xuyên không quan tâm đến sự xấu hổ của Bạch Đình. Ánh mắt hắn đầy chấn động, không rời khỏi hình bóng rực rỡ trên sân khấu, Vân Thanh.

Cùng lúc đó, các màn hình điện tử khắp thành phố đang phát sóng trực tiếp.

Vân Khôn muốn dùng cách này để nói cho cả thế giới biết thân phận thật sự của Vân Thanh.

Cô không phải là vợ cũ bị nhà họ Hoắc ruồng bỏ, cũng không phải là người phụ nữ lẳng lơ mà mạng xã hội tung tin thất thiệt.

Cô là Vân Thanh, con gái cưng của nhà họ Vân!



Rất lâu sau đó, mọi người trong hội trường vẫn chưa hoàn hồn.

Đặc biệt là Hoắc lão gia, sắc mặt ông ta khó coi đến mức như thể vừa nuốt phải ruồi.

Trong khi đó, Hoắc Tịnh và Tôn Lan run rẩy, không thể tin nổi những gì đang diễn ra.

Không thể nào!

Tôn Lan không chịu nổi cú tát vào mặt này. Bà ta mất kiểm soát, giọng sắc nhọn vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng: “Không thể nào! Nó rõ ràng là trẻ mồ côi, không có quyền thế gì cả! Giám đốc Vân, ông đừng để nó lừa gạt!”

“Câm miệng!”

Sắc mặt Hoắc lão gia đen như than, giận dữ quát lớn, ngăn bà ta lại.

Vân Khôn đã đích thân tuyên bố. Hơn nữa, Hoắc lão gia cũng nhìn ra, mục đích của buổi tiệc tối nay chính là để vả vào mặt tất cả những kẻ từng xem thường Vân Thanh.

Có thể làm được đến mức này, chứng tỏ Vân Khôn thực sự yêu thương con gái mình.

Vân Khôn không hề để ý đến sự vô lễ của nhà họ Hoắc. Ông tiếp tục ném thêm một quả b.o.m xuống đám đông: “Ngoài ra, tôi còn một thông báo quan trọng. Tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần đứng tên mình tại tập đoàn Vân thị sang cho Vân Thanh. Từ giờ trở đi, Vân Thanh sẽ là người sở hữu thực sự của tập đoàn Vân thị, và cũng là người kế thừa của tôi.”

Vừa dứt lời, cả hội trường nổ tung trong chấn động.

Thân phận của Vân Thanh đã thay đổi một cách ngoạn mục.

Từ giờ phút này, cô chính là người phụ nữ quyền lực nhất trong giới thương trường!

Trước khi mọi người kịp tiêu hóa tin chấn động ấy, Vân Triết cũng đứng dậy, nói tiếp: “Tôi cũng sẽ chuyển 20% cổ phần của mình cho em gái. Từ nay trở đi, em ấy sẽ là chủ tịch của tập đoàn Vân thị, nắm giữ 70% cổ phần.”

Team Hạt Tiêu

Cái gì?!

Chủ tịch của tập đoàn Vân thị lại thay đổi đột ngột như vậy?

Lại còn trao cho người phụ nữ từng bị mọi người khinh thường chỉ cách đây hai ngày?!

Ngay cả Vân Thanh cũng hơi sững sờ. Vân Triết chưa từng bàn bạc chuyện này với cô. Sao gánh nặng cả tập đoàn lại bất ngờ rơi xuống vai cô thế này?

Nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh, mỉm cười nhìn xuống khán đài.

Thật là hả hê.

Sắc mặt người nhà họ Hoắc đều cực kỳ khó coi.

Sau một khoảng lặng, cả khán phòng vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.

Sau tràng pháo tay, một phóng viên không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi cô Vân Thanh, cô có ý kiến gì về những tin đồn trên mạng? Và sự thật đằng sau cuộc ly hôn với tổng giám đốc Hoắc là gì? Đó có phải là cuộc hôn nhân thương mại không?”

Vân Thanh đã sớm đoán sẽ có người hỏi điều này. Trong khi đó, đồng tử của Hoắc Xuyên khẽ run lên. Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chăm chú vào người phụ nữ rực rỡ kia.

Tâm Vân Thanh đã bình thản từ lâu, nên không có gì phải giấu giếm. Cô thẳng thắn nói:

“Trước hết, xin cho tôi nói về cuộc hôn nhân với anh Hoắc. Đó không phải là hôn nhân thương mại, cũng không hề có sự sắp đặt nào từ phía nhà họ Vân. Khi ấy, đơn giản chỉ là tôi yêu một cách bồng bột, còn trẻ và thiếu suy nghĩ. Tôi chấp nhận sự thất bại trong hôn nhân này. Chính sự thất bại ấy đã giúp tôi nhìn rõ mọi người và hiểu rõ chính mình hơn.

“Về những tin đồn trên mạng, mọi người bây giờ đều đã thấy rõ sự thật. Tôi cũng xin nhân cơ hội này để đính chính. Đồng thời, tôi cảm ơn gia đình đã luôn ủng hộ tôi. Nếu là người bình thường, danh tiếng của họ có lẽ đã bị hủy hoại từ lâu rồi.

“Tôi hy vọng từ nay về sau, mọi người có thể cư xử văn minh hơn và đừng dùng những tin đồn vô căn cứ để tổn thương người khác. Xin hãy giữ mồm giữ miệng.”

Nói xong, Vân Thanh mỉm cười, không nói thêm lời nào.

Lời ít nhưng đủ khiến tất cả im lặng.

Hoắc lão gia toàn thân run rẩy. Người phụ nữ mà nhà họ Hoắc từng coi thường vì nghĩ là trẻ mồ côi, giờ đây lại trở thành người kế thừa của tập đoàn Vân thị.

Lúc này, ông ta mới cảm thấy hối hận.

Lúc đó, ông ta lẽ ra nên nhận ra những điểm nghi ngờ.

Nếu thực sự là trẻ mồ côi thì sao ông ta lại không tra được bất kỳ thông tin nào về Vân Thanh?

Trong đầu Hoắc Xuyên lúc này toàn là hình ảnh của Vân Thanh trong quá khứ.

Cô gái từng liều mình chỉ vì yêu hắn.

Ánh mắt từng ngập tràn yêu thương đó, giờ đây như ngọn nến đã lụi tắt.

Sự thất bại này đã giúp cô nhìn rõ mọi người, bao gồm cả hắn?

“Xin hỏi cô Vân, lý do cô ly hôn là gì? Do tính cách không hợp? Hay vì có người thứ ba xen vào?” Một phóng viên khác hỏi tiếp.

Bạch Đình đang đứng cạnh Hạo Xuyên chợt sững người.

Cô ta cảm nhận rõ ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình.

Cô ta rất muốn bỏ chạy nhưng không thể.

Ban đầu cô ta đến đây để chứng kiến Vân Thanh bị bẽ mặt, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Vân Thanh nhìn Hoắc Xuyên và Bạch Đình đang đứng cạnh nhau, rồi nói: “Anh Hoắc và cô Bạch Đình thật là xứng đôi. Tôi chỉ có thể làm như bao người khác, chân thành chúc phúc cho họ. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão.”

Một câu nói chua cay và đầy mỉa mai.

Ánh mắt cả hội trường lập tức đổ dồn vào nhà họ Hoắc.

Hoắc lão gia cảm thấy toàn thân khó chịu, như đang ngồi trên đống kim châm.

Hoắc Tịnh chỉ muốn trốn đi. Những ánh mắt khinh bỉ và giễu cợt như đang l*t tr*n cô ta giữa đám đông.

Hôn nhân kết thúc, chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Trước đây, ai cũng cho rằng Vân Thanh là người phụ nữ vô ơn, rằng cô được vinh hạnh gả vào hào môn rồi lại bị đuổi đi.

Nhưng bây giờ, tất cả chỉ thấy nhà họ Hoắc là những kẻ ngu ngốc.

Họ đã cưới phải một vị tiểu thư mà không hề hay biết, con gái ruột của Vân Khôn!
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 66: Chương 66



“À đúng rồi, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với mọi người.”

Vân Thanh nhìn Hoắc lão gia, mỉm cười.

“Năm xưa, đại tiểu thư Hoắc gia đã dùng chiếc nhẫn ngọc để trả nợ. Bây giờ, tôi quyết định…”

“Khoan đã!”

Hoắc lão gia thấy Vân Thanh chuẩn bị hành động với chiếc nhẫn ngọc thì nóng ruột. Ông không còn màng đến thể diện, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Chiếc nhẫn ngọc là vật gia truyền của nhà họ Hoắc. Ông không thể để nó rơi vào tay người khác!

“Vân Thanh, chiếc nhẫn ngọc là bảo vật gia truyền của nhà họ Hoắc. Tôi sẽ trả cô gấp mười lần khoản nợ mà nhà họ Hoắc đã thiếu!”

Hoắc lão gia vô cùng lo lắng. Bị nhà họ Vân sỉ nhục trước mặt mọi người thì cũng đành chịu, nhưng ông không thể để mất chiếc nhẫn ngọc.

Giờ đây, ánh mắt ông một lần nữa tập trung vào Vân Thanh.

Dù sao thì những màn xung đột công khai giữa các gia tộc giàu có luôn rất thu hút. Ai ai cũng thích xem kịch hay.

Vân Thanh vẫn điềm tĩnh và ung dung. Cô đứng trên sân khấu chính, nhìn xuống Hoắc lão gia.

Lúc trước người nhà họ Hoắc cũng từng nhìn cô như thế.

Tất cả những uất ức mà cô từng chịu đựng, cô sẽ đòi lại hết.

“Hoắc lão gia, ông nghĩ tôi cần số tiền đó sao? Hơn nữa, Hoắc Tịnh đã dùng nó để trả nợ cờ bạc. Chính nhà họ Hoắc tự nguyện giao nó cho tôi.

“Đã là báu vật quý giá như vậy, tôi không định bán nó. Tôi định hiến tặng báu vật vô giá này cho Bảo Tàng Quốc Gia. Hôm nay, tôi đặc biệt mời giám đốc của Đại Sảnh Bảo Vật đến chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này.”

Vân Thanh từ tốn nói, rồi quay sang mỉm cười nhìn về phía sân khấu bên cạnh. Giám đốc của Đại Sảnh Bảo Vật bước lên.

Vân Khôn mỉm cười khi nhìn thấy Vân Thanh giễu cợt nhà họ Hoắc. Ông nói vài câu khách sáo nữa và để mọi người tự do giao lưu.

Dù đã cho nhà họ Hoắc một bài học, Vân Khôn vẫn chưa định buông tha họ dễ dàng như vậy.

Giờ thì chuyện đã đến nước này, nếu Hoắc lão gia còn tiếp tục làm ầm lên thì sự sụp đổ của họ sẽ càng thêm thê thảm.

Toàn thân ông run lên, siết chặt nắm tay. Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc nhẫn ngọc rơi vào tay Đại Sảnh Bảo Vật.

Không bao giờ ông có thể lấy lại nó nữa.

Dù nhà họ Hoắc có quyền thế đến đâu, họ cũng không dám chống lại chính quyền để đòi lại bảo vật.

Hoắc lão gia tức đến mức râu tóc dựng ngược, trợn mắt. Ông không muốn ở lại thêm giây nào nữa. Ông vung tay, quay đầu lại, giận dữ hét với người nhà: “Đi thôi!”

“Hoắc lão gia, xin dừng bước.”

Làm sao Vân Khôn có thể để nhà họ Hoắc rút lui dễ dàng như vậy?

Hoắc lão gia quay lại, trừng mắt nhìn Vân Khôn. “Chủ tịch Vân, chẳng lẽ ông vẫn chưa làm nhục tôi đủ sao? Còn gì nữa không?”

Hoắc lão gia cuối cùng cũng hiểu ra. Buổi lễ kỷ niệm lần này của nhà họ Vân chính là để sỉ nhục ông và người nhà của ông.

Vân Khôn liếc nhìn Hoắc Xuyên đang đứng phía sau Hoắc lão gia, trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Chút nhục nhã này có là gì so với những gì nhà họ Hoắc các người đã làm với con gái tôi? Hoắc lão gia, ông lấy tư cách gì mà tức giận? Con gái tôi gả vào nhà họ Hoắc nhưng lại sống không bằng người hầu trong nhà. Sau khi ly hôn, các người còn muốn bôi nhọ đời tư của nó. Tôi không đáng nhận được một lời giải thích sao?”

Sắc mặt người nhà họ Hoắc thay đổi.

Điều này nghĩa là nhà họ Vân muốn tính sổ với họ.

Vân Thanh bước lên bên cạnh Vân Khôn. Cô đang chán nản nhìn chuỗi vòng cổ sapphire trong tay, đến cả liếc nhìn người của Hoắc gia cũng lười.

“Vân Thanh chưa từng nói cho chúng tôi biết thân phận thật sự của cô ta. Làm sao chúng tôi biết cô ta là con gái của nhà họ Vân?”

Sắc mặt Hoắc lão gia càng thêm u ám khi phản bác lại.

Vân Khôn thật sự không ngờ Hoắc lão gia lại có thể vô sỉ đến mức này.

Nếu là trước đây, ông vẫn còn giữ chút kính trọng với một trưởng bối thương trường như Hoắc lão gia. Ít nhất, người của gia tộc danh giá như nhà họ Hoắc phải có chút khí chất, biết giữ thể diện.

Nhưng bây giờ thì khác. Hoắc lão gia thậm chí còn không buồn giả vờ là người biết điều nữa.

“Ha, lúc đầu tôi còn không đồng ý cho nó kết hôn, nhưng Vân Thanh lại yêu say đắm cậu ta. Tôi cũng nghĩ các người là gia tộc lớn, chắc sẽ đối xử tốt với con dâu. Tôi thật quá sai lầm!”

Team Hạt Tiêu

Vừa dứt lời, Tôn Lan đã hoảng hốt lên tiếng: “Khi nó ở nhà họ Hoắc, chúng tôi không hề ngược đãi nó. Hơn nữa, là nó đã nói dối chúng tôi, chúng tôi tức giận là đúng!”

Không ngược đãi sao?

Nghe đến đây, ngay cả thần tiên cũng muốn giáng sét đánh Tôn Lan c.h.ế.t tươi cho rồi.

Làm sao bà ta có thể trơ mặt nói ra những lời dối trá trắng trợn đến thế mà không biết xấu hổ như thế?

Sắc mặt Vân Khôn vô cùng u ám. Ông vừa định khiển trách thì Vân Thanh kéo tay áo ông, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Không ngược đãi sao? Chẳng lẽ trong nhà họ Hoắc, hút m.á.u người khác không phải là hành vi ngược đãi? Được thôi, cứ cho là tôi đáng bị vậy. Tôi đã gả vào nhà họ Hoắc một cách khiêm nhường nên bị đối xử như một ngân hàng m.á.u di động là đúng rồi. Tôi từng nghĩ sự chân thành của mình sẽ chạm được đến trái tim các người. Thật mù quáng, đúng là tôi nhìn nhầm người rồi. Nếu đến mức đó mà còn muốn bắt bẻ thì đừng trách tôi không khách khí. Những gì nhà họ Hoắc đã làm với tôi, tôi sẽ trả lại từng chút một.”

Vân Thanh mỉm cười, ánh mắt đầy chán ghét.

Gia đình này chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm!

Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm Vân Thanh, bị ánh mắt căm hận của cô làm cho sững sờ.

Trước kia, Vân Thanh luôn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy yêu thương.

Khi đó, cô yêu hắn một cách vô điều kiện, dù hắn luôn lạnh nhạt với cô.

Chuyện xảy ra hôm nay đã đủ chấn động rồi. Hoắc Xuyên vẫn chưa thể hoàn hồn.

Người khác kinh ngạc vì Vân Thanh là đại tiểu thư nhà họ Vân.

Nhưng hắn thì kinh ngạc vì cô chính là con gái cưng của nhà họ Vân, người từng sẵn sàng giấu thân phận để gả vào nhà họ Hoắc vì hắn. Cô đã chịu khổ suốt ba năm.

Hoắc lão gia trừng mắt nhìn Tôn Lan. Tôn Lan sợ đến mức không dám thở mạnh.

Lúc này, Bạch Đình, người từ nãy đến giờ không dám hé lời bỗng bước ra. Dáng vẻ yếu đuối mong manh khiến người khác dễ mủi lòng.

Nước mắt lưng tròng, cô ta nói:

“Vân Thanh, xin lỗi về những chuyện trước đây. Tôi biết tôi đã dùng m.á.u của cô, cô hận tôi cũng đúng, nhưng mong cô đừng trách người nhà Hoắc gia. Tất cả là lỗi của tôi. Nếu họ biết cô là tiểu thư nhà họ Vân, Xuyên và ông nội sẽ không đối xử với cô như vậy đâu. Hãy nể tình cũ mà bỏ qua mọi chuyện, mong cô tha thứ cho họ.”

Vân Thanh liếc Bạch Đình bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, cô cười khẩy.

Đúng là nữ hoàng diễn xuất!

“Ba à, sao trong lễ kỷ niệm của nhà họ Vân lại có thứ rác rưởi lẻn vào vậy?”

Vân Thanh quay sang nhìn Vân Khôn, làm nũng hỏi.

Nếu Bạch Đình biết diễn thì cô cũng biết.

Bạch Đình không ngờ Vân Thanh lại nói thẳng như thế. Cô ta nhìn Hoắc Xuyên cầu cứu, nhưng ánh mắt Hoắc Xuyên vẫn chỉ dừng lại ở Vân Thanh. Hắn chưa từng nhìn cô ta lấy một lần.

Bạch Đình siết chặt nắm tay, cố chịu đựng sự im lặng đầy tra tấn.

Vân Khôn nhìn thấy kẻ tiểu tam này còn dám lên tiếng, cơn giận càng bốc lên cao. Ông lập tức gọi hai nhân viên an ninh, chỉ vào Bạch Đình đầy bất mãn:

“Mời cô gái này ra ngoài đi.”

“Rõ!”

Hai người liền bước đến bên Bạch Đình. “Tiểu thư, mời cô rời đi.”

“Cô ta mà cũng dám xuất hiện ở đây. Đúng là làm mất mặt nhà họ Vân mà, làm không khí ô nhiễm hết cả rồi!”

Lời của Vân Khôn cũng cay độc không kém. “Xem ra nhà họ Hoắc các người cũng phải thế nào mới chịu đựng được loại người như cô ta.”

Lời sỉ nhục ấy khiến mặt Bạch Đình lúc xanh lúc trắng.

Cô ta kéo tay áo Hoắc Xuyên, lắp bắp: “A… A Xuyên…”

Hoắc Xuyên nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô ta:

“Tài xế đang đợi ngoài kia, cô bảo ông ấy chở về đi.”

Ánh mắt Vân Thanh lóe lên sự ngạc nhiên.

Hoắc Xuyên mà cũng nỡ đối xử với Bạch Đình như vậy sao? Chẳng lẽ không sợ cô ta khóc lóc, la hét, rồi đòi tự sát sao?

Ha, nhưng giờ thì đã muộn rồi. Lẽ ra hắn nên dứt khoát từ lâu mới phải.

“Cút!”

Vân Khôn trừng mắt quát. Bạch Đình sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cô ta nhìn quanh, nhưng chẳng ai đứng về phía mình. Đành phải nghiến răng rời đi để tránh mất mặt hơn.

“Chủ tịch Vân, hôn sự cũng đã chấm dứt. Cần gì phải làm mọi chuyện đến mức khó coi thế?”

Sau khi Bạch Đình rời đi, Hoắc lão gia lên tiếng, sắc mặt u ám nhìn Vân Khôn.

Vân Khôn mỉm cười:

“Hoắc lão gia, hình như chính nhà họ Hoắc các người gây chuyện trước mà? Nếu Hoắc lão gia thật lòng không muốn làm lớn chuyện, vậy lẽ ra ông nên ra mặt đính chính những tin đồn về Vân Thanh mới phải?

“Nếu ông cảm thấy không cần thiết thì tôi xem như nhà họ Hoắc không có thành ý. Nhà họ Vân sẽ chấm dứt hợp tác với nhà họ Hoắc, tôi nghĩ ông hiểu rõ hậu quả.”

Hoắc gia dĩ nhiên có thế lực, không sợ Vân gia, nhưng nếu Vân gia thực sự rút khỏi dự án hợp tác thì Hoắc gia sẽ phải bồi thường.

Đây không phải là món hời gì cho Hoắc gia cả.

Hoắc lão gia từng lăn lộn trên thương trường nên ông đương nhiên hiểu rõ hậu quả khôn lường.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 67: Chương 67



Hoắc lão gia hít sâu một hơi, nghiến răng nói:“Tôi sẽ cân nhắc.”

“Vậy thì hãy cân nhắc cho kỹ.”

Lời của Vân Khôn đầy châm chọc.

Hoắc lão gia không đáp lại, xoay người rời đi trong tức giận.

Nhìn bóng lưng ông ta, Vân Thanh cảm thấy vô cùng hả hê.

Lần này, cô đã chiến thắng hoàn toàn.

Sau này cô sẽ cho họ nếm mùi thua cuộc nhiều hơn.

Cô định kéo tay Vân Khôn rời đi, nhưng bỗng nhìn thấy Hoắc Xuyên vẫn đứng đó bất động.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn cô, mang theo cảm xúc phức tạp.

“Chủ tịch Hoắc, cậu còn đứng đó làm gì?” Vân Khôn nhướng mày hỏi.

Nếu như Hoắc Xuyên không từng làm tổn thương Vân Thanh, có lẽ Vân Khôn sẽ có cái nhìn tốt về hắn.

Sau một biến cố lớn như vậy mà Hoắc Xuyên vẫn giữ được bình tĩnh, rõ ràng là người có bản lĩnh leo l*n đ*nh cao.

Đáng tiếc, người như vậy lại mù quáng và vô tâm.

“Chủ tịch Vân, tôi muốn nói chuyện với Vân Thanh. Xin ngài cho phép.”

Hoắc Xuyên cung kính nói với Vân Khôn.

Vân Khôn nhìn sang Vân Thanh. Hoắc Xuyên muốn nói chuyện, đương nhiên phải được cô đồng ý.

Vân Thanh cười nhạt:

“Được thôi, tôi dành chút thời gian cho anh vậy.”

“Vậy ba đi dạo một vòng.” Vân Khôn buông tay con gái, liếc Hoắc Xuyên một cái thật sâu rồi rời đi.

Vân Thanh và Hoắc Xuyên đứng đối mặt nhau.

Lần gần đây nhất họ như thế này là khi Hoắc Xuyên yêu cầu cô trả lại nhẫn ngọc cho ông nội.

Lúc đó, hắn vẫn nghĩ mình ở vị trí cao hơn, đang ban cơ hội cho Vân Thanh.

Hắn vẫn luôn coi thường cô.

Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra mình đã sai, hoàn toàn sai.

Vân Thanh luôn ở cùng đẳng cấp với hắn, thậm chí giờ cô còn có vị thế cao hơn hắn.

Lúc nhìn lại cô, Hoắc Xuyên nhận ra người phụ nữ từng nhún nhường, yêu thương hắn vô điều kiện đó có lẽ không phải là con người thật của cô.

Cô từng sẵn sàng hạ thấp bản thân vì hắn.

Giờ đây, cổ họng Hoắc Xuyên như bị bóp nghẹt, khó thở vô cùng.

“Chủ tịch Hoắc, anh gọi tôi lại mà không nói gì là có ý gì đây?”

Ánh mắt Vân Thanh kiên định, thậm chí còn có chút chế giễu.

Giọng Hoắc Xuyên trầm thấp như thường lệ:

“Vân Thanh, sao em lại giấu thân phận rồi gả cho anh?”

Vân Thanh sững người.

Cô không ngờ anh lại hỏi điều đó.

Nhưng hỏi còn có ích gì? Chuyện đã qua lâu rồi, trái tim cô cũng đã c.h.ế.t hẳn.

“Thì ra là chuyện đó.”

Vân Thanh khẽ cười, không rõ là tự giễu hay cười nhạo Hoắc Xuyên.

“Em có thể nói cho anh biết lý do không?”

Ánh mắt Hoắc Xuyên thẳng thắn, trong lòng nặng trĩu.

Vân Thanh nhấc ly rượu vang, uống cạn một hơi rồi đáp:

“Gia đình tôi vốn không thích anh, không muốn tôi gả cho anh. Nhưng tôi mù quáng, cứ khăng khăng làm theo ý mình.

“Bây giờ nghĩ lại, nhờ anh mà tôi nhận được bài học nhớ đời. Mắt tôi sáng ra rồi. Sau này sẽ không mắc sai lầm nữa. Tôi thực sự phải cảm ơn anh đấy, Hoắc Xuyên.”

Nói xong, Vân Thanh quay người rời đi, không đợi câu trả lời.

Phải, cảm ơn hắn.

Cảm ơn vì đã cho cô biết có những thứ dù cố gắng đến mấy, cũng không thể có được chỉ vì mình muốn.

Trước kia, Vân Thanh giống như một cô công chúa sống trong Vân gia. Có ba và các anh trai luôn yêu chiều, bao bọc khiến cô cảm thấy mình như sống trên thiên đường.

Hoắc Xuyên là bức tường sắt đầu tiên cô chạm phải.

Cũng là sự cố chấp lớn nhất của cô.

Nhưng Vân Thanh không phải kẻ ngu ngốc. Cô không phải người mãi chỉ đi về một hướng.

Không xuyên thủng được bức tường ấy thì cô sẽ quay đầu, dứt khoát bước đi.

So với quá khứ, Vân Thanh giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều, tất cả là nhờ Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên nhìn bóng lưng kiêu hãnh của cô, ánh mắt dần trở nên cay xè.

Hắn đã phụ cô.

Cô Vân Thanh từng yêu hắn, từng đặt cả trái tim vào hắn… Cuối cùng, sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Rời khỏi bữa tiệc, Hoắc Xuyên lái xe vòng quanh đường vành đai nhiều lần.

Như thể đang tìm cách quay ngược quá khứ, để sửa chữa những sai lầm đã gây ra.

Khi chạy xe vô định trong màn đêm, từng ký ức cũ hiện lên rõ ràng trước mắt Hoắc Xuyên.

Ngày họ đi đăng ký kết hôn, Vân Thanh vui vẻ như một thiếu nữ đang yêu.

Giờ nghĩ lại, Hoắc Xuyên mới nhận ra, khoảnh khắc hắn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ngày hôm đó… trái tim lạnh lẽo của hắn đã bắt đầu tan chảy từ khi nào.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 68: Chương 68



Đối với Hoắc Xuyên, trước và sau khi kết hôn cũng chẳng có gì khác biệt. Hắn bận rộn công việc suốt ngày, hiếm khi về nhà.

Mỗi lần về đến, hắn đều thấy Vân Thanh ngồi chờ ở bàn ăn.

Cô đã đợi đến mức ngủ gật, đồ ăn đã nguội lạnh. Nhưng chỉ cần Hoắc Xuyên về, cô lập tức tỉnh dậy, ăn cùng hắn.

Khi đó, Hoắc Xuyên chẳng bao giờ đáp lại những lời nói không ngừng của Vân Thanh. Bây giờ hắn lại ước được quay về khoảng thời gian đó.

Hắn muốn trò chuyện với cô, muốn hiểu cô hơn.

Chuyện tối nay, cùng những ký ức cũ cứ đan xen trong đầu, khiến lòng Hoắc Xuyên rối bời không yên.

Khi trở về Hoắc gia đã là nửa đêm.

Ngôi biệt thự vẫn sáng đèn, hỗn loạn một mảnh.

Vừa đứng ở cửa, Hoắc Xuyên đã nghe thấy tiếng Hoắc lão gia quát tháo.

Chuyện xảy ra tối nay đã lên trang nhất tin tức. Nhìn những bình luận, Hoắc lão gia chỉ có thể nghĩ rằng ngày mai cổ phiếu tập đoàn Hoắc thị sẽ rớt thê thảm thế nào.

“Hoắc Xuyên còn chưa về sao?! Chuyện lớn như vậy rồi mà vẫn còn lang thang ngoài đường?!”

Vừa dứt lời, cửa mở ra, Hoắc Xuyên bước vào với khuôn mặt lạnh lẽo.

“Anh, cuối cùng anh cũng về rồi.”

Hoắc Tịnh nhìn thấy hắn như gặp được cứu tinh.

Cô ta vừa bị Hoắc lão gia mắng cho một trận, chỉ mong Hoắc Xuyên về để hòa giải giúp.

Hoắc Xuyên chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, không nói gì.

Hoắc lão gia thấy hắn, giọng đầy châm biếm:

“Xem ra con vẫn chưa quên cái nhà này nhỉ?”

“Có chuyện gì sao?” Giọng Hoắc Xuyên lạnh như băng, như thể mọi chuyện xảy ra tối nay chẳng liên quan gì đến hắn.

“Còn hỏi có chuyện gì? Hoắc Xuyên, con đã kết hôn với Vân Thanh ba năm, sao lại không biết gì về cô ta cả?! Không thấy điều gì bất thường sao? Còn nữa, tại sao lại ly hôn?!”

Hoắc lão gia quăng ra ba câu hỏi, tức giận đến run người.

Không khí trong phòng lập tức lạnh băng.

Tim Hoắc Xuyên cũng lạnh theo.

Phải rồi… Hắn thật sự không biết gì về Vân Thanh cả, chứ đừng nói là chuyện thân phận, đến những thứ cô thích hay ghét, hắn cũng không rõ.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.

“Con không biết.” Một lúc sau, Hoắc Xuyên ngẩng đầu lên nhìn những người trong gia đình, bình tĩnh nói: “Còn về chuyện ly hôn… chẳng phải là điều mọi người muốn sao? Không phải chính mọi người đã ép cô ấy đến mức phải ly hôn à?”

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Tôn Lan và Hoắc Tịnh.

Hai người đó lập tức tránh né ánh nhìn, mặt tái nhợt.

“Xuyên, con không thể nói chuyện với ông như thế được! Mau xin lỗi ông đi!” Tôn Lan vội vàng nói: “Vân Thanh cũng có lỗi! Nó đã lừa dối cả nhà chúng ta! Cụ thể như thế nào, chờ ba con về nước rồi bàn tiếp.”

Vân Thanh có lỗi?

Hoắc Xuyên thật sự rất biết ơn Vân Thanh, nhờ cô mà hắn mới biết được ông nội, mẹ và em gái mình là những người như thế nào.

“Đợi ông ấy về, cổ phiếu Hoắc thị chắc cũng rớt sàn luôn rồi.” Giọng Hỏa Xuyên lạnh lùng: “Ngày mai mọi người nhanh chóng gửi lời xin lỗi đến Vân Thanh đi.”

“Xin lỗi?! Nếu chúng ta xin lỗi, chẳng phải tự thừa nhận đã bắt nạt và vu khống nó sao? Cổ phiếu càng thảm hơn đấy!” Hoắc lão gia phản đối quyết liệt.

“Đúng đó anh! Đây là chuyện trong nhà, tự giải quyết là được. Cần gì phải ầm ĩ! Chị ra chỉ là con gái của Vân Khôn mà thôi. Vân gia Hoắc gia đều ngang hàng, sao phải để chị ta lấn lướt chứ?”

Hoắc Tịnh vội phụ họa, bảo cô ta xin lỗi Vân Thanh ư? Không đời nào!

Cô ta vẫn còn tức giận vì cái tát hôm nay!

“Không phải các người đã bắt nạt và vu khống cô ấy sao?”

Lời phản bác cùng ánh nhìn sắc lạnh của Hoắc Xuyên khiến Hoắc Tịnh co rúm người, im bặt.

“Nếu không công khai xin lỗi thì cùng nhau đến xin lỗi đi.”

Hoắc Xuyên biết rõ người nhà Vân gia yêu thương Vân Thanh như thế nào. Nếu không xin lỗi, Hoắc gia nhất định sẽ bị nhà họ Vân nhắm đến. Lúc đó, giới thương trường sẽ dậy sóng, và người chịu thiệt chỉ có thể là Hoắc gia.

“Không đời nào!”

“Tại sao phải xin lỗi nó?!”

Team Hạt Tiêu

Hoắc Tịnh và Tôn Lan lập tức phản đối.

Thật quá mất mặt!

Ai biết Vân Thanh sẽ sỉ nhục họ thế nào nếu họ cúi đầu trước cô ta chứ?
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 69: Chương 69



“Đủ rồi!”

Hoắc lão gia tức giận quát lớn, cắt ngang lời hai người.

“Tùy con vậy.” Ông nhắm mắt thở dài.

Hoắc Xuyên nói đúng. Những chuyện đó là sự thật.

Giờ ông chỉ có thể tin tưởng vào năng lực của cháu trai mình.

“Hoắc Tịnh, cháu biết ông mất chiếc nhẫn ngọc thế nào. Nếu ông phát hiện cháu lại đi đánh bạc, hoặc còn gây chuyện trước mặt Vân Thanh nữa thì đừng mong có tiền tiêu vặt. Ông sẽ cắt hết thẻ ngân hàng của cháu, về sau cháu tự lo thân mình đi.”

Xử lý xong chuyện của ông nội, Hoắc Xuyên quay sang nhìn Hoắc Tịnh bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Team Hạt Tiêu

Hắn cảm thấy xấu hổ thay cho em gái mình.

“Anh… Em…”

Hoắc Tịnh sợ Hoắc Xuyên, liền quay người níu tay Tôn Lan, ánh mắt cầu cứu hướng về mẹ.

“Mẹ…”

“Mẹ, mẹ là người ảnh hưởng đến Hoắc Tịnh. Đừng chiều nó nữa, nếu không, con sẽ không nhẹ tay đâu.”

Tôn Lan cũng sợ con trai, hơn nữa bà cũng đã làm nhiều chuyện sai lầm, giờ có hối hận cũng đã muộn. Trước lời cảnh cáo của Hoắc Xuyên, bà không dám thở mạnh.

Sau khi nói xong, Hoắc Xuyên cuối cùng cũng có thể thở phào.

“Hoắc Xuyên.” Khi hắn định quay người về phòng, Hoắc lão gia gọi hắn lại: “Đừng trách ông không nhắc nhở. Con có thể thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng Bạch Đình thì tuyệt đối không. Tuy ông không biết quan hệ giữa hai đứa ra sao, nhưng người nhà Vân gia đang nổi giận. Cô ta là cái gai trong mắt nhà họ Vân, đừng vì cô ta mà làm hỏng quan hệ giữa hai nhà.”

Hoắc lão gia vẫn biết nhìn xa trông rộng. Ông hiểu rằng quan hệ giữa Hoắc gia và Vân gia không thể rạn nứt.

Nhà họ Vân vẫn cho họ cơ hội, nghĩa là vẫn còn khả năng hàn gắn.

Hoắc Xuyên không trả lời, chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục bước đi.

Khi về đến thư phòng, Hoắc Xuyên lập tức gọi cho Lý Dịch, bắt đầu chuẩn bị văn bản xin lỗi, đăng vào ngày mai.

Sáng hôm sau, Vân Thanh lái xe đến tập đoàn Vân thị với tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Giờ thì khác rồi.

Trước đây, trong công ty vẫn có người bàn tán sau lưng cô, nhưng giờ thì không ai dám trêu chọc cô nữa.

Vân Thanh vừa xuống khỏi chiếc Bentley vừa ngân nga một giai điệu, bước về phía thang máy.

Bỗng nhiên, một chiếc xe bật đèn pha rẽ gấp và lao thẳng về phía Vân Thanh.

Đèn sáng chói khiến mắt Vân Thanh đau nhói. Trước khi kịp phản ứng, một bóng người cao lớn lao tới ôm lấy cô.

Trong vòng tay người đàn ông kia, Vân Thanh lăn vài vòng rồi đè lên người hắn.

Vân Thanh vẫn còn bàng hoàng. Khi bình tĩnh lại, cô phát hiện người dưới thân mình chính là Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên vẫn đang ôm cô. Cánh tay hắn vô cùng ấm áp.

Đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh giờ lại thoáng hiện sự lo lắng và hoảng hốt hiếm thấy. Trong mắt hắn, Vân Thanh còn thấy được hình bóng của chính mình.

“Em có bị thương không?”

Hoắc Xuyên hỏi với giọng trầm khàn.

Lúc này Vân Thanh mới hoàn hồn, nhanh chóng giấu đi cảm xúc trong lòng, vùng khỏi vòng tay Hoắc Xuyên, đứng dậy, nói: “Tôi không sao, cảm ơn.”

Hoắc Xuyên cũng đứng dậy, phủi bụi trên bộ vest. Hắn nhìn về phía chiếc xe vừa lao tới, cau mày.

“Sao anh lại ở đây?” Vân Thanh hơi khó hiểu, vì sao Hoắc Xuyên lại đến tập đoàn Vân thị từ sớm như vậy chứ?

Hoắc Xuyên quay lại nhìn cô, nói: “Anh đến để xin lỗi em.”

“Anh thay mặt nhà họ Hoắc xin lỗi em. Ngoài ra, anh đã cho người chuẩn bị thư xin lỗi, sẽ sớm công bố.”

Vân Thanh sững người. Hoắc gia thực sự chịu nhún nhường lần này sao?

“Là dưới danh nghĩa tập đoàn Hoắc thị, không phải cá nhân anh.”

Hoắc Xuyên bổ sung, như muốn giúp Vân Thanh an tâm hơn.

“Không ngờ Hoắc lão gia cũng chịu xin lỗi.” Vân Thanh cười khẩy: “Thôi, tôi còn phải đi làm rồi. Anh cũng nên về công ty đi, không tiễn.”

Nói rồi, Vân Thanh quay người bỏ đi.

“Vân Thanh!”

Hoắc Xuyên vội gọi cô lại.

Vân Thanh dừng bước, nhưng không quay đầu.

“Chiếc xe lúc nãy có vấn đề. Em phải cẩn thận.”

Hoắc Xuyên đã nhìn thấy toàn bộ sự việc ngay khi hắn vừa bước xuống xe. Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Nếu lúc đó hắn không có mặt, rất có thể Vân Thanh đã bị xe tông trúng.

Vân Thanh sững người, nhưng chỉ nói: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết.”
 
Back
Top Bottom