Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 40: Chương 40



Khi Vân Thanh tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến cô suýt buồn nôn.

Ngay sau đó, một màu tóc đỏ chói đập vào mắt cô.

"Ôi trời, Vân Thanh à! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"

Diệp Chí đã ngồi bên giường rất lâu. Khi thấy Vân Thanh chậm rãi mở mắt, anh ta kích động nắm lấy tay cô, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Vân Thanh thoáng nhìn thấy khóe mắt Diệp Chí hơi ươn ướt.

Tên nhóc này...chẳng lẽ lại rơi nước mắt vì cô sao?

"Cho tôi à?" Vân Thanh liếc nhìn bó hoa hồng đỏ bên cạnh.

"Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ cậu không thích sao? Hay là...có tình địch nào của tôi cũng tặng cậu hoa hả?"

Thấy Vân Thanh không sao, Diệp Chí lập tức trở lại bộ dạng lắm lời như mọi khi.

Vân Thanh bất đắc dĩ cười khẽ.

Nhưng khi nghĩ đến vụ tai nạn đột ngột kia, trong lòng cô bỗng dấy lên cảm giác bất an.

Team Hạt Tiêu

"Cậu cảm thấy thế nào? Có muốn tôi gọi bác sĩ không?"

"May mà chỉ bị chấn động nhẹ. Nếu không, tôi đã chặt kẻ lái xe tải đó ra trăm mảnh rồi!"

Diệp Chí căm phẫn. Ban đầu anh định hẹn Vân Thanh đi chơi, vậy mà lại nhận được tin cô bị tai nạn.

Vân Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt sắc bén:

"Đã bắt được tài xế chưa? Tôi nghĩ vụ tai nạn này...có thể không phải là tai nạn."

"Đừng lo, tôi đã cho người điều tra rồi, nhưng…vẫn chưa tìm được manh mối gì."

Diệp Chí tất nhiên không dám lơ là sau khi Vân Thanh gặp chuyện.

Vân Thanh gật đầu trầm ngâm, không hỏi thêm gì nữa.

---

Ngay lúc đó, bên ngoài phòng bệnh, một đôi giày da đen bóng khẽ dừng lại.

Một bàn tay thon dài vừa đặt lên tay nắm cửa...lại lặng lẽ buông xuống.

Hoắc Xuyên có thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa Vân Thanh và Diệp Chí bên trong.

Hắn nhìn qua ô cửa nhỏ trên cánh cửa, thấy hai người họ nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.

Khoảnh khắc đó, một nhát d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim Hoắc Xuyên.

Nghe tin Vân Thanh bị tai nạn, Hoắc Xuyên lập tức bỏ dở công việc, vội vã chạy đến bệnh viện.

Nhưng cảnh tượng trước mắt…khiến tim hắn đau nhói.

---

"Tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Cậu về trước đi."

Vân Thanh cảm thấy hơi mệt, muốn một mình yên tĩnh một lát.

Diệp Chí nhìn ra ý muốn đuổi khéo của cô.

Mặc dù không nỡ rời đi, nhưng… người bị thương vẫn là ưu tiên lớn nhất.

Diệp Chí làm theo lời Vân Thanh.

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ quay lại thăm cậu sau và mang theo chút đồ ăn."

Dù có chút miễn cưỡng, nhưng Diệp Chí vẫn phải tạm biệt Vân Thanh.

Khi bước ra khỏi phòng bệnh, anh ta lập tức nhìn thấy Hoắc Xuyên đang đứng bên ngoài với vẻ mặt u ám.

"Đến đây làm gì?" Diệp Chí nhướn mày, ánh mắt đầy chán ghét.

Hoắc Xuyên mím chặt môi, giọng khàn khàn: "Cô ấy...có ổn không?"

"Ổn hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh."

Nếu không phải đang ở bệnh viện, Diệp Chí đã đ.ấ.m thẳng vào mặt Hoắc Xuyên rồi.

Những lời của Hoắc Tịnh vẫn còn vang vọng trong đầu anh ta.

Nếu không phải Hoắc Tịnh hoảng loạn mà lỡ miệng, Diệp Chí sẽ không bao giờ biết rằng Vân Thanh đã hiến m.á.u cho người phụ nữ tên Bạch Đình suốt ba năm trời.

Người con gái mà anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị nhà họ Hoắc đối xử như thế này!

Tất cả đều là lỗi của Hoắc Xuyên!

"Sao lại không liên quan đến tôi? Cô ấy...từng là vợ tôi!"

Khi nói đến chữ "từng", trái tim Hoắc Xuyên bỗng nhói lên.

Thì ra, hắn đã từng có cô ấy.

Dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

"Ồ, ít nhất anh cũng biết rằng Vân Thanh từng là vợ anh. Đã là 'từng' rồi, thì đừng có quấn lấy cô ấy nữa!"

"Anh có biết nhà họ Hoắc đã làm gì với cô ấy không?"

"Anh để cô ấy hiến m.á.u cho Bạch Đình - người mà anh đã ngoại tình - suốt ba năm trời! Anh còn có chút liêm sỉ nào không?!"

Diệp Chí tức giận gầm lên.

Hoắc Xuyên trầm mặc. Hắn biết mình đã nợ Vân Thanh quá nhiều trong ba năm qua.

"Hoắc Xuyên, tôi nói cho anh biết, nếu vụ tai nạn này có liên quan đến nhà họ Hoắc…"

"Tôi nhất định sẽ không tha cho anh!"

Diệp Chí nghiến răng, con người đầy vẻ hung ác.

Vừa dứt lời, anh ta đẩy mạnh Hoắc Xuyên sang một bên rồi sải bước rời đi.

Hoắc Xuyên siết chặt nắm đấm, đầu óc ong ong.

Vụ tai nạn này có liên quan đến nhà họ Hoắc?

Có ý gì chứ?!

Chẳng lẽ…tai nạn của Vân Thanh không phải là tai nạn sao?

Một tia u ám lóe lên trong mắt Hoắc Xuyên.

Nhìn qua cửa kính, thấy Vân Thanh đang say ngủ, Hoắc Xuyên xoay người rời khỏi bệnh viện.

Hắn lấy điện thoại ra, bấm số trợ lý:

"Điều tra cho tôi…chuyện này rốt cuộc là sao."
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 41: Chương 41



May mắn thay, Vân Thanh không bị thương quá nặng.

Sau khi nằm viện ba ngày, cô đã gần như hồi phục hoàn toàn và có thể đi làm lại.

Vân Triết dù đang ở nước ngoài, khi nghe tin em gái gặp chuyện liền suýt nữa bay về ngay lập tức.

May mà Vân Thanh kịp thời ngăn lại.

Cô không muốn vì mình mà Diệp Chí phải gác lại công việc.

Hiện tại, Vân Triết không có mặt ở công ty, nên Vân Thanh – với tư cách phó tổng giám đốc – trở thành trụ cột của tập đoàn Vân thị.

Vừa xuất viện, cô liền vội vã đến công ty.

Dự án hợp tác với Tập đoàn Greenland về cơ bản đã hoàn tất, chỉ còn một số chi tiết liên quan đến lợi ích cốt lõi của tập đoàn Vân thị.

Tuy nhiên, không ít người trong công ty bất mãn với Vân Thanh.

Họ cho rằng cô chỉ là "bình hoa di động", dựa hơi Vân Triết mới có được quyền lực.

Ba ngày cô nằm viện, dự án không có bất kỳ tiến triển nào.

Thậm chí, các phòng ban còn đùn đẩy trách nhiệm, xem dự án mà Vân Thanh phụ trách như một củ khoai nóng.

Sau khi biết được tình hình, Vân Thanh cười lạnh rồi lập tức bảo Chu Triển sắp xếp một cuộc họp.

Cuộc họp bắt đầu.

Vừa bước vào phòng họp, Vân Thanh cảm nhận rõ ràng bầu không khí lười nhác, uể oải.

Rõ ràng, những người này không xem cô ra gì, nhưng Vân Thanh không quan tâm.

Cô bình thản lắng nghe, mỉm cười châm chọc từng ý kiến mà họ đưa ra.

Lưu Minh – người hiếm khi tham gia các cuộc họp như thế này – hôm nay lại có mặt, nhưng ông ta không nói một lời nào.

Vân Thanh hiểu rõ Lưu Minh muốn chứng kiến cô mất mặt.

"Mặc dù phó tổng Vân đã giành được dự án Greenland, nhưng công ty ta chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Việc có thể kiếm lời hay không vẫn còn là ẩn số."

"Chúng tôi đương nhiên không dám mạo hiểm. Phó tổng Vân, cô nên suy nghĩ thấu đáo hơn một chút…"

Lưu Minh giả bộ làm người trung lập, vờ như đang hòa giải.

"Suy nghĩ thấu đáo?"

Vân Thanh nhướng mày, nhìn thẳng vào Lưu Minh.

"Chủ tịch Lưu, ý ông là chúng ta nên hủy hợp đồng với Greenland sao?"

Sắc mặt của Lưu Minh thay đổi, nếu ông ta tự ý hủy hợp đồng thì coi như mất luôn chỗ đứng trong công ty.

"Không không không, tôi không có ý đó."

"Ý tôi là chúng ta nên chờ tổng giám đốc Vân trở về rồi mới quyết định."

Rõ ràng, ông ta chỉ đang câu giờ.

Vân Thanh nhếch môi cười nhạt.

Nếu cứ kéo dài như thế, tập đoàn Vân thị chỉ có nước xuống dốc.

"Vậy nên, nếu tổng giám đốc Vân không trở về, các người cũng không làm được gì sao?"

"Tôi tin rằng những người có thể vào làm ở tập đoàn Vân thị đều là nhân tài xuất sắc."

"Nhưng bây giờ, các người đang lười biếng, để công ty chịu tổn thất. Vậy ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"

"Nếu tổng giám đốc Vân biết các người như thế này, ông ấy còn muốn giữ lại các người không?"

Giọng của Vân Thanh sắc bén, cô quét mắt nhìn từng người trong phòng họp.

Bọn họ muốn nhân lúc Vân Triết vắng mặt để chèn ép cô? Họ vẫn chưa biết ai mới thực sự là người ra đòn!

Từ trước đến nay, Vân Thanh chưa từng nổi giận trước mặt nhiều người như vậy.

Lần này, khi cô thật sự tức giận, bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng.

Rất nhiều người đột nhiên im bặt, không dám lên tiếng.

"Vân phó tổng…"

Lưu Minh muốn nói gì đó, nhưng Vân Thanh lập tức cắt ngang.

"Tôi tin rằng mọi người cũng đã nhận được thông báo rằng tổng giám đốc Vân không có mặt."

Team Hạt Tiêu

"Toàn bộ công ty hiện nay do tôi quản lý, đặc biệt là dự án này. Chính tôi là người đàm phán và giành được hợp đồng."

"Nếu ai không muốn làm, lập tức viết đơn từ chức. Tôi sẽ tìm người thay thế."

"Tôi cũng sẽ báo cáo tình hình cụ thể này với tổng giám đốc Vân."

Sắc mặt Vân Thanh u ám, mang theo một sự nguy hiểm rõ ràng.

Những quản lý cấp cao trong công ty đều là cáo già, nghe xong lời này, họ lập tức hiểu rằng Vân Thanh không phải người dễ đối phó.

Cho dù cô có phải người được "thả dù" hay không, có năng lực hay không thì họ cũng không dám đối đầu với cô.

Chỉ riêng việc cô được tổng giám đốc Vân ủng hộ, cũng đủ để họ e dè.

Nhóm người bắt đầu d.a.o động, hối hận vì đã nghe theo Lưu Minh.

Sau đó, một loạt lời nịnh nọt bắt đầu vang lên.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 42: Chương 42



Vân Thanh sững sờ. Sau đó, cô chợt nhớ tới chiếc nhẫn ngọc mà mình đã lấy đi.

Xem ra Hoắc lão gia đến để đòi nợ rồi.

Cô cúi đầu cười nhạt, rồi bước tới cửa văn phòng, đẩy cửa ra.

Vừa ngẩng lên, cô liền thấy không chỉ có Hoắc lão gia, mà còn có cả Hoắc Tịnh.

Họ đến để chất vấn cô sao?

"Không biết gõ cửa à?"

Hoắc lão gia ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Thanh.

Lại thêm một màn thị uy nữa sao?

Hôm nay là "Ngày thị uy quốc tế" à?

Vân Thanh bất lực, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản, hờ hững đáp lại:

"Ông Hoắc, đây là văn phòng của tôi. Nếu muốn gõ cửa, cứ tự nhiên."

Nói xong, cô bước đến bàn làm việc, bật máy tính, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.

Thái độ này khiến Hoắc lão gia tức đến mức râu tóc dựng ngược.

Team Hạt Tiêu

Hồi còn ở nhà họ Hoắc, Vân Thanh nào dám tỏ thái độ này với ông?!

"Cô cũng giỏi thật đấy."

"Mới ly hôn cái là lập tức biến hình, nhảy vọt lên làm phó tổng giám đốc tập đoàn Vân thị."

"Có phải đã tìm được chỗ dựa mới rồi không?"

Giọng điệu của Hoắc lão gia gay gắt, ánh mắt chằm chằm vào Vân Thanh đầy căm tức.

Ngồi bên cạnh, Hoắc Tịnh người đã nhiều lần bị Vân Thanh chơi xỏ, lần này lại không dám hó hé gì.

"Hoắc lão gia, chẳng phải ngày nào ông cũng nói tôi không xứng với nhà họ Hoắc sao?"

"Giờ tôi và Hoắc Xuyên đã ly hôn, lẽ ra nhà họ Hoắc phải mở tiệc ăn mừng mới đúng chứ? Sao ngày nào cũng tới tìm tôi, còn chủ động gây sự vậy?"

Vân Thanh không quên những lời sỉ nhục mà Hoắc lão gia, Tôn Lan và Hoắc Tịnh đã trút lên cô.

Ba người bọn họ hùa vào nhau xem thường cô, chưa bao giờ coi cô là con dâu nhà họ Hoắc.

Trong mắt họ, cô thậm chí còn không bằng một kẻ hầu người hạ.

"Vân Thanh! Sao chị dám nói chuyện với ông nội như thế?! Ông nội là trưởng bối của chị đấy!"

Hoắc Tịnh không chịu nổi nữa, liền lớn tiếng quát lên.

Cô ta thật sự không ngờ Vân Thanh lại không coi Hoắc lão gia ra gì!

Vân Thanh cười khẩy.

"Thứ nhất, đây là công ty của tập đoàn Vân thị nhà tôi."

"Tôi là phó tổng giám đốc, còn các người chỉ là khách không mời. Muốn tôi tôn trọng? Các người cũng nên tôn trọng tôi trước."

"Thứ hai, tôi đã không còn là con dâu nhà họ Hoắc nữa."

"Các người đến đây mà không báo trước, tôi còn chịu tiếp chuyện thế này đã là khách sáo lắm rồi."

"Nếu không còn gì để nói, tôi sẽ bảo thư ký tiễn khách."

Thấy Vân Thanh muốn đuổi người, Hoắc lão gia cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói thẳng mục đích của mình.

"Được rồi, tôi nói thẳng. Tôi đến để lấy lại chiếc nhẫn ngọc."

Trong sòng bạc có rất nhiều ánh mắt dõi theo.

Chuyện Hoắc Tịnh thua mất nhẫn gia truyền của nhà họ Hoắc vào tay Vân Thanh đã sớm lan truyền khắp giới thượng lưu, đương nhiên cũng lọt vào tai Hoắc lão gia.

"Chiếc nhẫn đó là vật quan trọng nhất của ta! Không ngờ lại bị con nhóc này dùng để khoe khoang, rồi rơi vào tay cô!"

Nói đến đây, Hoắc lão gia liếc Hoắc Tịnh đầy tức giận, rồi trầm giọng:

"Cô ra giá đi."

Vân Thanh đã sớm đoán trước tình huống này.

Cô lười biếng tựa người vào ghế, nhàn nhạt đáp:

"Hóa ra là vậy. Nhưng...tôi không có ý định bán nó đâu."

Hoắc lão gia trợn trừng mắt - không định bán? Ý cô ta là gì?!

"Vân Thanh, cô muốn bao nhiêu cũng được, cứ nói ra!"

Ông cụ nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kiềm chế cơn giận.

Vân Thanh cười hờ hững, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc:

"Hoắc lão gia, chẳng phải trước đây ông luôn nói tôi là kẻ hám tiền sao?"

"Nếu bây giờ tôi nhận tiền của ông, chẳng phải tôi tự rơi vào bẫy của ông à?"

"Ông còn có thể tùy ý sỉ nhục tôi nữa."

Nhà họ Hoắc bao năm qua luôn xem cô là kẻ đào mỏ, không ngày nào không sỉ nhục cô.

Hôm nay, đến lượt bọn họ phải nếm mùi ê chề rồi.

Hoắc lão gia tức đến mức th* d*c, liên tục vỗ ngực.

Nhìn thấy vậy, Hoắc Tịnh chỉ vào mặt Vân Thanh, quát lớn:

"Vân Thanh! Chị cố ý muốn nhà tôi khó xử đúng không?!"

"Chị dụ tôi vào bẫy, lừa lấy nhẫn, rồi nhất quyết không chịu trả lại cho ông nội!"

Vân Thanh chẳng buồn phản bác, chỉ hờ hững nhún vai:

"Đúng vậy."

Sắc mặt Hoắc lão gia và Hoắc Tịnh lập tức tái mét.

Bọn họ khó chịu như vừa nuốt phải ruồi, còn Vân Thanh thì thản nhiên vỗ tay đầy khoái chí.

Cô chỉ muốn cho bọn họ thấy rằng…cô, Vân Thanh, không phải là người dễ bị bắt nạt.

Ba năm ấm ức, cô sẽ từng chút từng chút một đòi lại cả vốn lẫn lời.

"Vân Thanh, ba năm qua chúng tôi đã sai với cô. Chúng tôi sẵn sàng xin lỗi cô. Từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng, được không?"

Giọng điệu của Hoắc lão gia đã dịu đi, có ý muốn dùng tình cảm để lay động cô.

"Tôi cũng đã trừng phạt Tiểu Tịnh và mẹ nó rồi. Lần này tôi đến đây là để xin lỗi cô."
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 43: Chương 43



"Xin lỗi. Tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của các người, và tôi cũng sẽ không trả lại chiếc nhẫn ngón cái đâu."

Vân Thanh hoàn toàn không quan tâm đến lời xin lỗi này.

Ba năm đau khổ, làm sao có thể xóa bỏ chỉ bằng một câu xin lỗi đơn giản?

"Chị...!" Hoắc Tịnh tức giận muốn lao lên tát cho Vân Thanh mấy cái khi thấy cô không hề lay chuyển.

Thấy Vân Thanh không nhượng bộ, Hoắc lão gia lập tức bỏ hết vẻ giả tạo. Ông hừ lạnh: "Được thôi, Vân Thanh, cô nghĩ mình giỏi lắm đúng không? Tôi không tin là không trị được cô! Vân Triết đang bảo vệ cô, nhưng nếu cha của Vân Triết biết một người phụ nữ như cô đang muốn làm loạn trong tập đoàn Vân thị, ông ta chắc chắn sẽ không để yên cho cô!"

Lời nói của ông ta tràn ngập sự đe dọa.

Vân Thanh suýt nữa bật cười thành tiếng.

Tuyệt lắm!

Team Hạt Tiêu

Hoắc lão gia muốn tìm đến cha cô.

Dù sao, cô cũng là bảo bối trong mắt cha mình. Nếu cha cô nổi giận, e là Hoắc gia sẽ bị xé thành từng mảnh.

"Ông cứ tự nhiên, cứ đi mà nói với ông ấy."

Vân Thanh không thể chờ đợi để xem Hoắc lão gia phải chịu khổ.

Hoắc lão gia lập tức bấm số gọi cho Vân Khôn. Chẳng bao lâu sau, giọng của Vân Khôn vang lên từ đầu dây bên kia: "Lão Hoắc, lâu quá không gặp. Có chuyện gì vậy?"

Ông Hoắc hắng giọng, liếc mắt nhìn Vân Thanh rồi nói: "Chủ tịch Vân, tôi biết ông đang tận hưởng cuộc sống, nhưng ông cũng nên quản lý con trai mình cho tốt."

"Con trai tôi? Đứa nào? Vân Triết à?" Vân Khôn giả vờ không biết gì, vừa hỏi vừa nhấm nháp cà phê trên đường phố nước ngoài.

Ông Hoắc tiếp tục: "Chính xác! Thằng nhóc đó gần đây dính lấy một phụ nữ đã ly hôn, còn đề bạt cô ta lên làm phó tổng giám đốc của tập đoàn Vân thị. Ông không lo lắng rằng cô ta sẽ làm chuyện mờ ám sao?"

"Người phụ nữ này không đơn giản đâu. Tốt nhất là ông nên bảo Vân Triết cẩn thận, vì tương lai của tập đoàn Vân thị."

Nếu là người khác, sau khi nghe những lời "khuyên nhủ" đầy tâm huyết của ông Hoắc, chắc chắn sẽ tức giận.

Nhưng Vân Khôn thì không. Ông cười vài tiếng, không hề bận tâm: "Tôi tin vào phán đoán của A Triết. Nó sẽ không vì một người phụ nữ mà làm loạn đâu. Được rồi, được rồi. Lão Hoắc, ông cứ an hưởng tuổi già như tôi đi. Quan tâm chuyện con cháu làm gì?"

"Tôi tiếp tục kỳ nghỉ đây. Thật thoải mái. Tôi cúp máy nhé."

Trước khi ông Hoắc kịp nói gì thêm, đầu dây bên kia đã vang lên tín hiệu ngắt kết nối.

Vân Thanh thích thú nhìn ông Hoắc. Biểu cảm trên mặt ông ta lúc này thật thú vị.

"Thế nào? Kết quả không như mong đợi của ông nhỉ? Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi sẽ bảo thư ký tiễn ông về. Tôi còn một cuộc họp nữa."

Vân Thanh không muốn dây dưa thêm với ông cháu nhà họ Hoắc này nữa. Cô lập tức gọi nội tuyến, yêu cầu Chu Triển đưa họ ra ngoài.

"Vân Thanh, tôi nói cho cô biết! Bây giờ cô có đắc ý bao nhiêu thì sau này cũng sẽ thê thảm bấy nhiêu!"

Trước khi rời đi, ông Hoắc vẫn không quên phô trương uy quyền của một trưởng bối trước mặt Vân Thanh.

"Cảm ơn lời cảnh báo của ông, ông Hoắc, nhưng tôi tin rằng tương lai của tôi sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Dù sao thì tôi cũng đã rời khỏi nơi xui xẻo đó - nhà họ Hoắc."

Vân Thanh không hề tỏ ra yếu thế. Dù trên mặt cô vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng lời nói lại sắc bén như dao.

Hoắc Tịnh không cam lòng rời khỏi tập đoàn Vân thị cùng ông Hoắc, còn bực tức than phiền: "Ông nội, ông xem chị ta kìa..."

"Mày còn mặt mũi mà nói à?! Nếu không phải tại mày, làm sao chiếc nhẫn ngọc đó lại rơi vào tay con tiện nhân này?!"

Bị ông Hoắc mắng, Hoắc Tịnh lập tức im bặt.

Không lâu sau, Hoắc Xuyên nhận được tin ông nội mình đã đến tìm Vân Thanh.

Hắn không ngờ ông lại trực tiếp đến tận tập đoàn Vân thị.

Nghĩ đến điều này, cảm giác tội lỗi của Hoắc Xuyên đối với Vân Thanh càng sâu sắc hơn.

Từ thái độ của nhà họ Hoắc và bạn bè hắn sau khi ly hôn, có thể thấy ba năm qua Vân Thanh đã sống dưới cái bóng nặng nề thế nào.

Hoắc Xuyên cầm điện thoại lên, do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn bấm số gọi cho Vân Thanh.

Vân Thanh vừa tiễn ông Hoắc ra khỏi công ty, quay lại văn phòng chuẩn bị họp thì nhận được cuộc gọi từ Hoắc Xuyên.

Gì đây?

Anh ta cũng đến đòi chiếc nhẫn sao?

Vân Thanh thấy buồn cười, lúc cô gả vào nhà họ Hoắc, cả nhà họ, bao gồm cả Hoắc Xuyên, chưa bao giờ quan tâm đến cô như vậy.

"Chủ tịch Hoắc, có chuyện gì sao?" Vân Thanh nhấc máy, tò mò muốn biết Hoắc Xuyên định giở trò gì tiếp theo.

"Vân Thanh, anh nghe nói ông nội đã tìm em. Ông có làm gì em không?"
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 44: Chương 44



Giọng nói của Hoắc Xuyên qua điện thoại đầy sự lo lắng.

Nếu trong ba năm đó, cô từng được quan tâm dù chỉ một lần như thế này, có lẽ cô đã không tuyệt vọng đến vậy.

"Không có gì to tát cả. Ông ấy chỉ gọi cho cha của Vân Triết để than phiền và còn bịa đặt vài chuyện về tôi nữa."

Vân Thanh nói nhẹ như không, nhưng trái tim Hoắc Xuyên lại càng đau nhói hơn.

"Nhưng chủ tịch Hoắc này, ông cụ cũng đã có tuổi rồi. Anh phải trông chừng ông cho kỹ, đừng để ông quá sức mà mệt mỏi đấy."

Vân Thanh bật cười, giọng điệu đầy mỉa mai.

Hoắc Xuyên chỉ có thể im lặng chịu đựng những lời cay nghiệt của cô.

Team Hạt Tiêu

Đây là sự trừng phạt dành cho anh ta.

"Xin lỗi...anh đã không ngăn ông kịp thời." Hoắc Xuyên nhẹ giọng nói, đầy áy náy.

Vân Thanh không quen với dáng vẻ này của hắn.

"Hoắc Xuyên, anh thật buồn cười. Khi chúng ta còn là vợ chồng, ngày nào tôi cũng phải gọi cho anh, quan tâm anh, nhưng anh hoàn toàn phớt lờ tôi. Bây giờ ly hôn rồi, chính anh lại chủ động tìm tôi."

"Nói xem, giờ ai mới là kẻ lẳng lơ đây?"

Vân Thanh chẳng buồn che giấu sự châm chọc trong lời nói. Cô thấy hành động của Hoắc Xuyên thật nực cười.

Bây giờ hắn lại muốn đóng vai người đàn ông tốt trước mặt cô ư? Quá muộn rồi!

Tim Hoắc Xuyên chợt thắt lại, Vân Thanh đã gọi cho hắn mỗi ngày để quan tâm sao? Vậy tại sao hắn lại không hay biết gì?

Hắn chợt nhớ lại khoảng thời gian trước đây. Hình như có một lần, trợ lý của hắn - Lý Nghị - từng nhắc rằng Vân Thanh có gọi điện.

Cô hỏi hắn đã ăn uống đầy đủ chưa, có ngủ ngon không.

Nhưng lúc đó, hắn đang bận rộn với công việc, chẳng để tâm đến. Hắn thậm chí còn bảo Lý Nghị đừng nối máy với những chuyện vặt vãnh như vậy nữa và nói Vân Thanh đừng làm phiền hắn.

Sau đó, hắn không nhận được cuộc gọi nào từ Vân Thanh nữa.

Có lẽ, Lý Nghị chỉ làm theo lệnh của hắn?

Khi nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên cảm thấy như không thở nổi.

Lúc này, hắn mới thực sự hiểu ra tại sao Vân Thanh lại kiên quyết ly hôn đến vậy.

Hóa ra, kết cục này đã được định đoạt từ lâu.

"Chủ tịch Hoắc, nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây."

"Vân Thanh..."

Chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút.

Vân Thanh ngả người trên ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào màn hình máy tính.

Quả thật, cô vẫn chưa quen với việc Hoắc Xuyên tỏ ra khiêm nhường như vừa rồi.

Ba năm ở nhà họ Hoắc, cô đã quen với sự sỉ nhục, thờ ơ và tổn thương.

Hành vi đột ngột của Hoắc Xuyên khiến Vân Thanh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô lắc đầu, nhanh chóng xua tan sự dịu dàng giả tạo của Hoắc Xuyên ra khỏi tâm trí.

Cô không thể để bản thân bị người đàn ông này lừa gạt!

Bạch Đình sắp trở về nước. Chỉ vì Bạch Đình không có ở đây, hắn mới nhớ đến cô.

Trong lòng hắn, Bạch Đình vẫn là người quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Thanh trầm xuống.

Những gì cô làm bây giờ mới chỉ là khởi đầu.

Cô muốn tự tay tát vào mặt nhà họ Hoắc, trả lại tất cả những đau khổ mà cô từng chịu đựng.



Sau một ngày bận rộn, khi Vân Thanh chuẩn bị tan làm về nhà nghỉ ngơi, Chu Triển vội vã chạy đến. “Vân phó tổng, chủ tịch Vương của Greenland muốn mời cô dùng bữa. Ông ấy nói muốn bàn bạc về dự án.”

Để dự án diễn ra thuận lợi, Vân Thanh chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"Đi cùng tôi."

Vân Thanh đưa theo Chu Triển lái xe đến nhà hàng mà Vương Phương đã đặt trước.

Khi đến nơi, Vân Thanh mới phát hiện không chỉ có Vương Phương mà còn có cả Hoắc Xuyên.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nhưng biết trách ai đây, khi cả hai đều là đối tác của Greenland?

"Chủ tịch Vương, là ông tìm tôi có chuyện, hay là chủ tịch Hoắc tìm tôi có chuyện?"

Vân Thanh nhìn thẳng vào Vương Phương, chậm rãi lên tiếng.

Vương Phương cười cười, gãi đầu: “Vân phó tổng, cả hai người đều là đối tác của tôi. Tôi đương nhiên hy vọng mối quan hệ giữa hai người có thể tốt hơn. Như vậy sẽ có lợi cho sự hợp tác của chúng ta.”

Vân Thanh không tin lời Vương Phương. Rõ ràng ông ta mời cô đến bữa tối này là vì Hoắc Xuyên.

Hơn nữa, mục đích của Hoắc Xuyên khi gặp cô phần lớn là vì chiếc nhẫn ngọc.

Nhưng nếu vậy, chẳng phải lúc nãy nói chuyện qua điện thoại là được rồi sao?

"Chủ tịch Hoắc, nếu anh đến tìm tôi vì chiếc nhẫn thì chúng ta không có gì để nói cả."

Vân Thanh thẳng thắn bày tỏ thái độ, không muốn phí lời với Hoắc Xuyên.

"Vân Thanh, anh chỉ muốn xin lỗi em trực tiếp. Đừng để tâm đến chuyện của ông nội."

Giọng Hoắc Xuyên vẫn mềm mỏng, hoàn toàn không giống với hình tượng lạnh lùng, mạnh mẽ thường ngày của hắn.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 45: Chương 45



Vân Thanh thậm chí không thèm ngẩng đầu lên. Cô chẳng buồn để ý đến Hoắc Xuyên mà còn chuẩn bị rời đi.

"Chiếc nhẫn ngọc đó…thực sự là sinh mệnh của ông nội. Nếu em chỉ muốn trả thù họ thì em đã thành công trong việc làm náo loạn nhà họ Hoắc rồi. Khi nào em bình tĩnh lại, mong em hãy cân nhắc trả lại chiếc nhẫn cho ông. Em có thể đưa ra điều kiện của mình."

Hoắc Xuyên lại lên tiếng, giọng nói có phần mất tự tin.

Nếu không phải vì ông nội liên tục gọi điện thúc giục, hắn cũng không đủ can đảm đến gặp Vân Thanh.

Nghe hắn nói xong, khóe môi Vân Thanh cong lên thành một nụ cười chế nhạo.

Nhà họ Hoắc quả nhiên đặt toàn bộ hy vọng vào chiếc nhẫn này.

Hoắc lão gia không lấy được, giờ Hoắc Xuyên còn dám đến tận nơi để đòi.

Team Hạt Tiêu

Hắn vẫn còn nghĩ rằng cô xem hắn như bảo vật như trước sao?

Nhưng…cô có thể tùy ý đưa ra điều kiện?

Vân Thanh không kìm được mà nghĩ ra một điều kiện thú vị.

"Được thôi, nếu anh thực sự muốn chiếc nhẫn này, vậy chúng ta hãy đặt ra vài điều kiện." Vân Thanh kéo dài giọng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

"Em cứ nói đi." Hoắc Xuyên dường như thấy được hy vọng.

Vân Thanh liếc mắt nhìn Vương Phương. Vương Phương lập tức hiểu ý, mỉm cười áy náy rồi nói: "Tôi ra ngoài đây, để hai người nói chuyện riêng."

Vương Phương là người thông minh. Vân Thanh rất thích những người biết điều như ông ta.

Chu Triển cũng tinh ý rời khỏi phòng theo.

Chỉ còn lại Vân Thanh và Hoắc Xuyên trong phòng riêng. Lần trước họ ở chung một phòng thế này…

Đột nhiên, Hoắc Xuyên cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật xa lạ.

Rõ ràng là vợ cũ đã ở bên hắn suốt ba năm, nhưng đến giờ Hoắc Xuyên mới nhận ra rằng hắn chưa từng thực sự hiểu cô.

Nghĩ lại, trong suốt ba năm qua, hắn thực sự dành nhiều thời gian cho Bạch Đình yếu đuối hơn là với Vân Thanh.

"Anh có thể đồng ý tất cả điều kiện của tôi chứ?" Vân Thanh rót một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lắc ly. Ánh mắt cô dừng lại trên người Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên gật đầu. "Chỉ cần em trả lại chiếc nhẫn ngọc cho ông nội."

"Được thôi, vậy thì...trong mấy năm qua, tôi đã hiến bao nhiêu m.á.u cho Bạch Đình? Bảo cô ta trả lại hết số m.á.u đó cho tôi đi."

Giọng điệu của Vân Thanh có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lời nói của cô khiến Hoắc Xuyên chấn động. "Em nói gì?"

"Máu của tôi rất quý giá. Hồi đó, tôi thích anh đến mức ngu ngốc nên mới làm cái chuyện điên rồ như vậy, hiến m.á.u cho một kẻ không quan trọng. Bây giờ, tôi chỉ muốn lấy lại số m.á.u đó thôi. Dù sao vẫn còn rất nhiều người khác đang cần m.á.u để cứu mạng." Vân Thanh thản nhiên nói.

Bạch Đình thực ra không hề bị bệnh. Chỉ vì muốn giành được sự thương hại của Hoắc Xuyên, cô ta đã nhiều lần giả vờ ốm yếu, thậm chí còn yêu cầu truyền máu. Vậy nên, bắt cô ta trả lại số m.á.u ấy cũng là điều hoàn toàn hợp lý.

Dù sao thì Bạch Đình cũng sắp quay lại, và Vân Thanh không muốn để cô ta trở về một cách yên ổn như vậy.

Cô sẽ tính toán lại từng món nợ trong quá khứ.

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Hoắc Xuyên, Vân Thanh đứng dậy và rời đi. “Anh cứ suy nghĩ đi rồi trả lời tôi sau.”

Cô cũng không biết Hoắc Xuyên muốn chiếc nhẫn này hay muốn Bạch Đình hơn. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã thấy thú vị rồi.

Hoắc Xuyên nhìn theo bóng lưng của Vân Thanh, ánh mắt phức tạp.

Hắn không ngờ Vân Thanh lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Hoắc Xuyên cầm điện thoại lên và gọi cho trợ lý của mình, Lí Nghị.

“Đi điều tra xem Vân Thanh đã truyền bao nhiêu m.á.u cho Bạch Đình.”

Lí Nghị sững người trong giây lát rồi lập tức đi làm.

Chẳng bao lâu sau, Hoắc Xuyên nhận được câu trả lời.

“Cô Vân đã truyền tổng cộng 18.000ml m.á.u cho cô Bạch Đình, tương đương với lượng m.á.u của bốn người trưởng thành…”

Hoắc Xuyên bàng hoàng, bàn tay cầm điện thoại run lên không ngừng.

“Chủ tịch Hoắc?” Lí Nghị không nghe thấy phản hồi trong một lúc lâu, bèn lên tiếng thăm dò.

Mãi sau Hoắc Xuyên mới hoàn hồn. “Tôi biết rồi.”

Sau khi cúp máy, Hoắc Xuyên vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại.

Vân Thanh…thực sự đã hiến nhiều m.á.u như vậy cho Bạch Đình sao?!

Không trách được, mỗi lần hắn tình cờ nhìn thấy cô, khuôn mặt cô lúc nào cũng tái nhợt.

Tất cả những điều này…đều là do hắn gây ra.

Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ hắn.

Hắn hiểu tại sao Vân Thanh lại đưa ra yêu cầu đó, nhưng hắn không thể nào đáp ứng được.

Năm đó, Trần Xương đã đỡ một viên đạn chí mạng thay hắn, trước khi chết, anh ta đã giao phó Bạch Đình cho hắn.

Hắn đã hứa với Trần Xương rằng sẽ chăm sóc Bạch Đình thật tốt, để cô ta có thể sống yên ổn.

Hắn đã làm được…nhưng cái giá phải trả lại là sinh mệnh của Vân Thanh.

Bây giờ, đối mặt với điều kiện của Vân Thanh, Hoắc Xuyên cau mày, nhất thời không biết phải làm sao.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 46: Chương 46



Bên ngoài phòng riêng, Vương Phương và Chu Triển đang đứng cạnh nhau, trò chuyện về điều gì đó.

“Vân phó tổng, cuộc thảo luận thế nào rồi?” Thấy Vân Thanh bước ra, Vương Phương vội vàng tiến lên hỏi.

Vân Thanh mỉm cười. “Nói chuyện rất vui, nhưng có lẽ người bên trong thì không thấy vậy.”

“Được rồi, Vương phó tổng, tôi đi trước đây. Bữa ăn này tôi không dùng nữa.”

Nếu biết trước bữa tối này là một cái bẫy, cô đã không đến.

Vương Phương có chút xấu hổ, vội vàng cười xin lỗi. “Vân phó tổng, thật xin lỗi về chuyện hôm nay. À đúng rồi, phòng thí nghiệm của công ty chúng tôi vừa phát triển một sản phẩm mới. Cô có muốn xem thử không?”

Bước chân Vân Thanh dừng lại. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hẹn hôm khác nhé, tối nay tôi còn có việc.”

Thấy vậy, Vương Phương đành từ bỏ. “Được rồi, vậy tôi sẽ sắp xếp một buổi khác. Cô nhất định phải đồng ý nhé. Hãy coi như đây là lời xin lỗi của tôi. Sản phẩm này là độc nhất vô nhị trên thế giới đấy.”

Nghe Vương Phương nói vậy, Vân Thanh có chút tò mò.

“Được thôi, tôi nhất định sẽ đi.”

Sau khi chào hỏi Vương Phương, Vân Thanh rời đi cùng Chu Triển.

Về đến nhà, Vân Thanh thả lỏng toàn bộ cơ thể, nằm xuống sofa và bật TV lên.

Trên màn hình đang phát một quảng cáo kem đánh răng có sự góp mặt của một nam minh tinh điển trai.

Về ngoại hình, anh ta không hề thua kém Hoắc Xuyên.

Nụ cười của nam minh tinh này chắc chắn có thể khiến hàng nghìn cô gái si mê.

Khi Vân Thanh đang chăm chú xem, điện thoại của cô bỗng reo lên.

Nhìn thấy cái tên trên màn hình, Vân Thanh mỉm cười và nhấn nút nhận cuộc gọi video.

Ngay sau đó, khuôn mặt một người đàn ông xuất hiện trên màn hình điện thoại, giống hệt chàng trai trong TV.

“Em gái bảo bối của anh, cuối cùng em cũng ly hôn rồi!”

“Nhìn em sau ly hôn xinh đẹp biết bao nhiêu!”

Đó là người anh trai thứ ba của cô, Vân Kỳ.

Team Hạt Tiêu

Vân Kỳ sinh ra đã có ngoại hình xuất sắc. Không chỉ vậy, anh còn rất tài năng trong lĩnh vực âm nhạc. Anh đã giành được nhiều giải thưởng âm nhạc trong nước. Khi đạt đến đỉnh cao sự nghiệp ở Trung Quốc, anh quyết định ra nước ngoài để theo đuổi giấc mơ vươn ra thị trường âm nhạc quốc tế.

“Chẳng lẽ trước đây em không đẹp sao?” Vân Thanh chu môi, giả vờ giận dỗi.

Vân Kỳ thấy tinh thần Vân Thanh tốt như vậy thì mỉm cười. “Đẹp! Em lúc nào cũng là người đẹp nhất!”

Vân Kỳ từ nhỏ đã thích trêu chọc cô.

Có lẽ vì hai anh em gần tuổi nhau, nên Vân Thanh luôn có thể nói chuyện thoải mái, thẳng thắn với anh trai này.

“Để ăn mừng em ly hôn, anh đã cố tình hủy hai buổi hòa nhạc chỉ để quay về thăm em. Nhớ ra sân bay đón anh ngày mai đấy. Anh sẽ gửi số chuyến bay cho em.”

Trước khi Vân Thanh kịp đồng ý, Vân Kỳ đã cúp máy.

Cô đã quen với tốc độ cúp máy nhanh như chớp của Vân Kỳ. Trước đây, mỗi khi liên lạc với anh, anh luôn đột ngột ngắt cuộc gọi.

Dù sao anh cũng là một ngôi sao lớn, bận rộn một chút cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ đến việc ngày mai Vân Kỳ sẽ trở về nước, lòng Vân Thanh không khỏi vui vẻ.

Chuyến bay của Vân Kỳ vào buổi sáng, mà hôm đó cô cũng không có nhiều công việc, nên đã dậy sớm lái xe đến sân bay.

Trên đường đi, Chu Triển gọi điện tới.

“Chu Triển, có chuyện gì vậy? Công ty xảy ra vấn đề à?” Vân Thanh hỏi.

“Công ty không có vấn đề gì cả. Chỉ là vừa nãy chủ tịch Vương lại liên hệ với tôi, nói rằng ông ấy rất mong cô có thể đến phòng thí nghiệm để xem sản phẩm mới. Ông ấy nói cô có thể sẽ thích nó.” Chu Triển lập tức báo cáo tin tức này ngay khi nhận được cuộc gọi từ Vương Phương.

Vân Thanh suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được, nói với ông ấy rằng chiều nay tôi sẽ qua.”

Sau khi cúp máy, Vân Thanh cũng sắp đến sân bay.

Hôm nay cô cố tình ăn mặc đơn giản, tránh gây quá nhiều sự chú ý ở sân bay.

Nhưng khi đến khu vực đón khách, cô phát hiện không ai để ý đến mình cả.

Từ xa, rất nhiều cô gái trẻ đang cầm biểu ngữ và bảng tên có in hình Vân Kỳ, kèm theo nhiều khẩu hiệu khác nhau.

Nhìn vẻ mặt phấn khích của họ, Vân Thanh không khỏi mỉm cười, xem ra dù hoạt động ở nước ngoài, sức hút của Vân Kỳ vẫn không hề suy giảm. Anh vẫn khiến bao cô gái mê mẩn.

Vân Thanh chụp vài tấm ảnh gửi vào nhóm gia đình, coi như tường thuật trực tiếp buổi “lễ đón máy bay”. Gương mặt cô tràn đầy ý cười.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên giữa đám đông.

“Xuyên!”

Vân Thanh không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Cô thấy một người phụ nữ mặc váy trắng bước ra từ cổng.

Nụ cười trên mặt cô chợt đông cứng lại.

Là Bạch Đình!
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 47: Chương 47



"Đúng là oan gia ngõ hẹp."

Vân Thanh biết Bạch Đình sẽ trở về nước, nhưng cô không ngờ rằng cô ta lại đi cùng chuyến bay với Vân Kỳ.

Cô nhìn thấy Bạch Đình bay đến như một con bướm trắng, nhào vào vòng tay của một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông khoác áo gió đen, toát lên khí chất trầm lặng đó không ai khác chính là Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên đã đích thân đến sân bay đón Bạch Đình, còn dẫn theo trợ lý Lý Nghị đi cùng. Cảnh tượng hai người ôm nhau tựa như một cặp tình nhân hạnh phúc, nhưng trong mắt Vân Thanh, nó chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm.

Ban đầu, cô nghĩ mình đã không còn bận tâm nữa, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, cổ họng cô vẫn cảm thấy nghẹn lại, như thể có một tảng đá đè nặng trong lòng.

“Khụ, mỹ nhân, em đi một mình à?”

Đột nhiên, một bàn tay to đặt lên vai Vân Thanh.

Cô giật mình, suýt nữa thì dùng cùi chỏ đánh trả, nhưng ngay sau đó nhận ra người đàn ông đang ôm cô chính là anh trai mình - Vân Kỳ.

“Anh! Anh làm em hết hồn đấy! Sao vẫn còn trẻ con như vậy chứ?”

Vân Thanh bất lực lườm anh một cái, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh.

Vân Kỳ đeo kính râm, nhướn mày: “Nhóc con, anh trẻ con thì không phải là anh trai em nữa à?”

“Aaa! Là Vân Kỳ!”

Dù anh có đeo kính râm cũng không thể che giấu được trước con mắt tinh tường của các fan.

Chẳng mấy chốc, Vân Kỳ đã bị phát hiện.

“Xong rồi.”

Vân Kỳ thì thầm, rồi cả anh và Vân Thanh nhanh chóng bị đám đông vây quanh.

“Anh à, anh là ngôi sao lớn đấy. Sao lại không dẫn theo vệ sĩ để dọn đường hả?”

Nhìn thấy từng đợt fan hâm mộ ùn ùn kéo đến, thậm chí còn giơ điện thoại lên chụp hình, Vân Thanh có linh cảm chẳng lành.

“Anh về nhà nghỉ ngơi mà, nên cho bọn họ nghỉ luôn.”

Vân Kỳ dường như chẳng hề bận tâm chút nào. Thậm chí, anh còn nhiệt tình chào hỏi người hâm mộ.

Vân Thanh thì cảm thấy đau đầu vô cùng.

Biết thế này, cô đã không đến đón anh!

Anh trai cô đúng là do ông trời phái đến để hại cô mà!

Cô vội vàng cúi đầu, trốn vào lòng Vân Kỳ. Cô không muốn bị chụp chung với anh trai, nếu không chắc chắn sẽ bị fan của anh ấy ăn tươi nuốt sống mất!

“Khoan đã! Sao lại có một cô gái trong vòng tay của Vân Kỳ?!”

“Có phải là Vân Thanh, người vừa ly hôn với Hoắc Xuyên không?!”

“Không lẽ…Vân Kỳ đang yêu cô ấy?”

Tiếng bàn tán râm ran vang lên, khiến Vân Thanh càng thêm nhức đầu.

Xong rồi. Chẳng những bị đồn thổi với anh cả, giờ cô lại sắp có scandal với anh trai thứ nữa!

Lúc này, Vân Thanh muốn công khai thân phận ngay lập tức, nhưng để tránh rắc rối, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cô muốn rời đi, nhưng quay đầu lại thì đã bị vây kín bởi đèn flash và máy ảnh.

Tiêu rồi.

“Anh trai tốt của em, lần này anh thật sự khiến em gặp rắc rối lớn rồi đấy.” Vân Thanh nghiến răng nói.

Vân Kỳ thì không hề bận tâm, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, nở một nụ cười quyến rũ rồi nói với fan: “Cảm ơn mọi người đã yêu mến, nhưng đừng làm cô gái nhỏ của tôi sợ hãi nhé.”

“Aaaaaaa…”

Tiếng hét vang lên liên tiếp.

Vân Thanh cảm giác tai mình sắp điếc. Nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, cô không thể cứ mãi trốn trong lòng Vân Kỳ được. Cô đành miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo trước ống kính.

Lúc này, cô liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện Hoắc Xuyên, người đang đứng cạnh “mỹ nhân”, đang lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

Nhìn thấy vẻ mặt như vừa ngáp phải ruồi của Hoắc Xuyên và Bạch Đình, Vân Thanh lập tức cảm thấy bớt ngượng ngùng hơn, thậm chí còn thư thái hơn một chút.

Dưới sự vây quanh của người hâm mộ, cuối cùng Vân Thanh và Vân Kỳ cũng đến được bãi đỗ xe và nhanh chóng lên xe rời đi.

“Xe của em không tệ nhỉ. Anh cũng mua một chiếc giống vậy để lái mới được.” Vân Kỳ nhìn xung quanh xe mới của Vân Thanh, không tiếc lời khen ngợi.

“Lại mua xe nữa? Gara của anh còn chỗ trống không đấy?” Vân Thanh trêu chọc.

Vân Kỳ vốn là người mê xe. Ba năm trước, anh từng mời cô đến gara riêng của mình tham quan. Khi đó, có thể nói là xe cộ bày la liệt, đủ loại từ trong đến ngoài nước.

“Không có thì anh mua thêm một gara nữa. Em thích gì, anh mua cho em hết.”

Team Hạt Tiêu

Với kinh nghiệm hoạt động trong giới giải trí, bây giờ Vân Kỳ đã có không ít tiền.

“Vậy thì tốt quá, gần đây em đang để mắt đến mấy chiếc túi Hermes. Anh mua cho em nhé?” Vân Thanh không khách sáo, nhanh chóng chớp lấy cơ hội.

Vân Kỳ dĩ nhiên đồng ý ngay lập tức. Nhưng đột nhiên, giọng anh lạnh xuống:

“Đúng rồi, lúc nãy anh thấy tên khốn Hoắc Xuyên.”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 48: Chương 48



"Đúng vậy, anh không ngờ tới đúng không? Người tình cũ của anh ta lại đi cùng chuyến bay với anh đấy." Vân Thanh thản nhiên gật đầu, vẻ mặt không hề thay đổi.

Hoắc Xuyên vốn đã rất nổi bật giữa đám đông. Vân Kỳ đã từng phàn nàn về hắn ta không ít lần, hơn nữa hắn cũng không phải kẻ mù, đương nhiên dễ dàng nhận ra hắn.

"Là cô gái đứng bên cạnh hắn à? Đúng là mắt mù rồi! Cô ta thì có gì hơn em chứ?" Vân Kỳ cười khẩy.

Một câu nói trúng ngay trọng tâm.

Vân Thanh vui vẻ ra mặt. Nghĩ đến chuyện mình và Vân Kỳ bị chụp ảnh chung, cô vội nói:

"Đúng rồi, anh mau tìm người xử lý truyền thông đi. Hai chúng ta chắc chắn đã lên trang nhất rồi."

Vốn dĩ cô nghĩ Vân Kỳ sẽ xử lý khủng hoảng truyền thông để tránh ảnh hưởng đến sự nghiệp. Nhưng không ngờ anh chẳng hề bận tâm, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng:

"Cứ để vậy đi. Anh chỉ muốn cho tên mù kia thấy em gái anh được săn đón cỡ nào!"

Trong mắt anh, Vân Thanh là cô gái xứng đáng nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.

Anh nhất định phải khiến Hoắc Xuyên, kẻ vô tâm kia hối hận!

Team Hạt Tiêu

"Anh trai tốt của em, anh đúng là muốn hại c.h.ế.t em mà. Giờ không chỉ có scandal với đại ca, mà còn có cả với tên nhóc Diệp Chí nữa. Anh còn muốn thêm bao nhiêu vụ nữa đây? Giờ thì em thật sự trở thành kẻ thù của vô số cô gái rồi." Vân Thanh bất lực nói. Cứ nghĩ đến những tin đồn vớ vẩn kia, cô lại thấy đau đầu.

"Sợ gì chứ? Nhà họ Vân ở đây chống lưng cho em mà." Vân Kỳ xoa đầu cô, trong mắt đầy sự cưng chiều.



Trong một chiếc Rolls-Royce chạy trên đường cao tốc, bầu không khí trong xe nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.

"Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta đưa cô Bạch về khách sạn nhé?"

Khi xe sắp đến ngã rẽ, Lý Nghị cắn răng hỏi, phá vỡ sự im lặng trong xe.

Trước khi Hoắc Xuyên kịp trả lời, Bạch Đình đã vội lên tiếng:

"Xuyên, em muốn về nhà một chút. Lâu rồi em không gặp dì và các cháu. Còn ông nội nữa, em đã mua quà cho ông đấy!"

Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Xuyên không hề tốt lên mà thậm chí còn trở nên u ám hơn.

"Chẳng phải cô nên đến nhà Trần Xương trước sao? Ngày giỗ cậu ấy sắp đến rồi. Chẳng phải cô về nước cũng vì muốn thăm cậu ấy à?"

Hiện tại, không hiểu sao Hoắc Xuyên lại cảm thấy có chút chán ghét Bạch Đình.

Trước đây, hắn luôn khoan dung với cô ta, tất cả là vì Trần Xương.

Nhưng Bạch Đình đã nói dối hắn quá nhiều lần. Điều này khiến trái tim hắn lạnh lẽo, đồng thời cũng khiến hắn mất đi Vân Thanh.

Nghĩ đến Vân Thanh, hình ảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu Hoắc Xuyên.

Vân Kỳ, người luôn tỏa sáng như vì sao giữa bầu trời đêm, đang ôm Vân Thanh trong lòng. Cô ấy dường như rất vui vẻ, còn thân mật rời đi cùng anh ta dưới ánh nhìn của bao người.

Cảnh tượng ấy chói mắt đến mức khiến Hoắc Xuyên nghẹt thở.

Cảm nhận được cảm xúc của Hoắc Xuyên, tim Bạch Đình khẽ run lên. Cô ta vội đổi giọng:

"Đúng là em về nước vì ngày giỗ của A Xương, nhưng em sợ nếu đến đó ngay, bố mẹ anh ấy sẽ càng đau lòng hơn. Vì vậy em mới định đến sau..."

Lời giải thích này chẳng thể thuyết phục được Hoắc Xuyên, ngược lại chỉ khiến không khí trong xe càng thêm lạnh lẽo.

"À đúng rồi, vừa nãy em hình như nhìn thấy Vân Thanh. Không phải cô ta có tin đồn với Vân Triết sao? Vậy mà giờ lại đi cùng Vân Kỳ? Không biết chuyện này bắt đầu từ trước hay sau khi hai người ly hôn nữa..."

Hoắc Xuyên, người đang đọc tài liệu, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Đình một cái. Ánh mắt ấy khiến cô ta sợ đến mức không dám thở mạnh, vội vàng im lặng.

Bạch Đình siết chặt vạt áo, nhìn xe chầm chậm dừng trước cửa khách sạn trong một sự im lặng kéo dài.

Khách sạn?

Cô ta không muốn ở khách sạn! Vân Thanh đã ly hôn với Hoắc Xuyên, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoắc sớm muộn gì cũng thuộc về cô ta!

"Sao còn chưa xuống xe?" Hoắc Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn cô ta. "Cô nên đến nhà họ Trần nhiều hơn. Ba ngày sau, tôi sẽ bảo người đưa cô về nước."

Bạch Đình sững sờ. Lại đuổi cô ta về sao?!

Lý Nghị thấy Bạch Đình vẫn ngồi im, sợ cô ta còn nói thêm gì đó khiến Hoắc Xuyên nổi giận, vội vàng xuống xe mở cửa cho cô ta.

"Cô Bạch, mời xuống xe."

Đến nước này, Bạch Đình cũng không thể ở lại thêm, chỉ có thể cắn răng bước ra ngoài.

Hoắc Xuyên hoàn toàn không muốn nói thêm với cô ta một câu nào nữa. Lý Nghị vừa ngồi lại vào ghế lái, lập tức đạp ga rời đi.

Nhìn theo chiếc xe khuất dần trong bóng tối, Bạch Đình siết chặt nắm đấm.

Không, cô ta không thể cứ thế mà từ bỏ được!
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 49: Chương 49



Đại thiếu gia và nhị thiếu gia nhà họ Vân đều đang ở nước ngoài, ngay cả Vân Khôn cũng tự do tiêu dao, vui vẻ du ngoạn khắp nơi. Bây giờ trở về, Vân Kỳ đương nhiên bám chặt lấy Vân Thanh.

"Em gái tốt của anh, cho anh ở nhờ đi! Chúng ta đã lâu không gặp, chẳng lẽ chị không nhớ người em trai này sao?"

Vân Kỳ và Vân Thanh vừa nói vừa kéo nhau đến cửa nhà cô.

Vân Thanh bất đắc dĩ nhéo mặt Vân Kỳ. "Nhà của anh đã được dọn dẹp xong xuôi rồi, không muốn ở đó cũng được, nhưng sao cứ phải đến chiếm chỗ của em hả?!"

"Lâu rồi mới gặp mà em đã đuổi anh đi sao!"

Vân Kỳ từ nhỏ đã quen chọc ghẹo em gái, liền vươn tay nhéo má cô lại.

Khung cảnh này khiến thời gian như quay ngược lại nhiều năm về trước.

Những năm tháng ấy, họ vô ưu vô lo, tràn đầy niềm vui.

Ba năm qua, Vân Thanh đã bị lạnh nhạt. Bây giờ gặp lại Vân Kỳ, cô cảm thấy có người bầu bạn cũng không tệ nên đành nhượng bộ. Cô dịu dàng nói:

"Được rồi, cho anh ở lại mấy ngày. Nhưng anh phải trả tiền thuê nhà đấy."

"Chẳng phải anh đã hứa mua cho em một chiếc túi Hermes mới sao?" Vân Kỳ lẩm bẩm, cảm thấy mình sắp bị lừa rồi.

"Chỉ một cái túi thì không đủ. Sao? Trước đây còn nói sẽ hái sao hái trăng cho em, giờ ngay cả tiền thuê nhà cũng tiếc?" Vân Thanh chu môi làm nũng.

"Được được! Em muốn gì anh cũng cho!"

Vân Kỳ chỉ có một người em gái duy nhất, đương nhiên sẽ cưng chiều hết mực.

Sắp xếp chỗ ở cho Vân Kỳ xong, Vân Thanh chỉnh trang lại rồi chuẩn bị ra ngoài.

"Em đi đâu vậy? Anh mới về mà đã không ăn cơm với anh sao?" Vân Kỳ nhíu mày, giọng điệu có chút tủi thân.

Vân Thanh xách túi, vừa mang giày cao gót vừa đáp: "Chiều nay em có hẹn với tổng giám đốc Vương của tập đoàn Greenland. Em bận lắm. Anh cứ nghỉ ngơi ở nhà đi."

"Chậc! Giờ em ra dáng đại ca ghê nhỉ, đúng chuẩn khí thế của phó tổng giám đốc!" Vân Kỳ trêu chọc, rồi nói tiếp: "Được rồi, cố gắng làm việc nhé. Nhưng tối nay nhất định phải ăn cơm với anh đấy!"

"Được, được, được." Vân Thanh dỗ dành hắn rồi rời khỏi nhà.

Khi cô lái xe đến địa điểm đã hẹn, Vương Phương đã chờ sẵn.

"Phó tổng giám đốc Vân, cuối cùng cô cũng đến. Tôi muốn cho cô xem một bí mật và cũng là để gửi lời xin lỗi. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ trong tương lai."

Vương Phương thấy Vân Thanh đến liền mỉm cười bắt tay cô.

"Tất nhiên rồi. Tôi cũng mong mọi việc suôn sẻ với tổng giám đốc Vương. Tôi cũng rất tò mò về bí mật đó."

Vừa đi, Vân Thanh vừa trò chuyện với ông ta.

Vương Phương không nói nhiều, giữ bí mật đến phút cuối. Ông ta dẫn Vân Thanh đến một tòa nhà hẻo lánh trong công ty, rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.

Quả nhiên là một khu vực tuyệt mật. Vương Phương vừa rồi còn phải quét vân tay mới có thể vào thang máy.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Vân Thanh đã sững sờ.

Toàn bộ tầng này được thiết kế theo phong cách công nghệ công nghiệp, đồng thời mang tính bảo mật cao. Cửa sổ hành lang được làm từ vật liệu đặc biệt, giống như kính một chiều, chỉ có thể nhìn ra bên ngoài mà không ai có thể nhìn vào bên trong.

Cô quan sát xung quanh rồi theo sát Vương Phương đến một căn phòng kín biệt lập.

"Đến nơi rồi. Phó tổng giám đốc Vân, mời vào."

Vương Phương vô cùng lịch sự, đẩy cửa ra cho Vân Thanh.

"Tổng giám đốc Vương, sao ông lại đến đây vào lúc này? Chúng tôi sắp tan làm rồi."

"Đúng vậy, tổng giám đốc Vương, đừng làm trễ giờ nghỉ ngơi của chúng tôi chứ."

"Ơ? Đây là ai mà xinh vậy?"

Những người trong phòng thấy Vương Phương đến liền bàn tán xôn xao, có vẻ như họ có quan hệ khá tốt với ông ta.

"Đây là phó tổng giám đốc Vân của tập đoàn Vân thị." Vương Phương mỉm cười giới thiệu. "Tôi đưa cô ấy đến xem sản phẩm mới mà chúng ta phát triển, tiện cho việc hợp tác sau này."

"Chào mọi người." Vân Thanh hào phóng chào hỏi.

"Chị gái xinh đẹp!"

Bất chợt, một giọng nói đáng yêu vang lên.

Vân Thanh giật mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một chú chó nhỏ lông xù đang bám vào chân cô, vẫy đuôi vui vẻ.

Một con chó…biết nói?

Đôi mắt Vân Thanh mở to đầy kinh ngạc.

"Đây chính là sản phẩm mới mà chúng tôi đã phát triển, một chú chó robot bionic. Bị lừa rồi đúng không?"

Một cô gái trông giống như nhà khoa học bước lên, giới thiệu với Vân Thanh.
 
Back
Top Bottom