Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 30: Chương 30



Lâm Vũ lắc đầu, cố gắng xua tan những ảo tưởng trong đầu.

Sao có thể như vậy được?

Hoắc Xuyên thông minh như thế, nếu đã phạm sai lầm một lần, hắn sẽ không để mắc thêm lần thứ hai.

Lâm Vũ thu hồi ánh mắt. Lúc này, Chu Tiêu đã vô tư ngồi xuống, tay còn đặt lên đùi bạn gái.

Lâm Vũ trợn mắt, chỉ hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức.

Sau một lúc thân mật với bạn gái, Chu Tiêu vô tình ngẩng đầu lên, lập tức sững sờ.

“Người kia…chẳng phải là kẻ đào mỏ sao?”

Hoắc Xuyên sững người. Với sự nhạy bén của mình, hắn lập tức hiểu Chu Tiêu đang nói về ai.

Khóe miệng Lâm Vũ giật giật, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Chu Tiêu, nhưng Chu Tiêu không hiểu, chỉ nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt đầy thắc mắc.

“Kẻ đào mỏ” là cách họ thường gọi Vân Thanh trong những cuộc trò chuyện riêng tư. Lâm Vũ chắc chắn biết điều đó.

Hoắc Xuyên đặt d.a.o nĩa xuống một cách tao nhã. Phong thái lịch thiệp của hắn hoàn toàn trái ngược với sắc mặt lạnh lùng lúc này.

“Bình thường các cậu vẫn gọi Vân Thanh như thế à? Đào mỏ? Ký sinh trùng?”

Từng từ mà Hoắc Xuyên nói ra khiến khuôn mặt hắn càng lúc càng u ám.

“Còn gì nữa? Nói hết đi.”

Bị khí thế của Hoắc Xuyên áp đảo, Chu Tiêu ngây người. Theo bản năng, hắn ta liếc nhìn Lâm Vũ cầu cứu, nhưng Lâm Vũ lại tránh ánh mắt ấy, không hề đáp lại.

Chu Tiêu đành cắn răng nói tiếp:

“Tất cả đều là sự thật mà…, không phải cô ta kết hôn với cậu cũng vì tiền của nhà họ Hoắc sao?”

“Cậu nhìn xem, giờ cô ta lại cặp kè với thiếu gia nhà họ Diệp rồi đấy. Giữa chốn đông người mà còn tình tứ như thế. Thật là không biết xấu hổ.”

Tình tứ?

Hoắc Xuyên nhíu mày, không kìm được mà quay đầu lại. Ngay khoảnh khắc đó, đồng tử anh chấn động.

Giữa nhà hàng, ngay trên sàn nhảy, Diệp Chí đang ôm lấy eo Vân Thanh, hai người họ khiêu vũ như một cặp tình nhân.

Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Diệp Chí nhận ra cơn giận đang kìm nén trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Xuyên liền mỉm cười đầy khiêu khích.

Diệp Chí đã sớm nhìn thấy Hoắc Xuyên và những người đi cùng hắn.

Nếu không, anh đã chẳng cố tình mời Vân Thanh khiêu vũ.

“Cậu nhìn gì thế?”

Thấy Diệp Chí mất tập trung, Vân Thanh hỏi.

“Không có gì.” Diệp Chí rút lại ánh mắt, nhìn Vân Thanh đầy tình cảm. “Dạo này cậu bận gì vậy?”

Lần trước đến công ty tìm cô, anh thấy gần như tất cả nhân viên đã tan làm, chỉ còn lại Vân Thanh.

Bóng cô in trên khung cửa sổ, phía sau là màn đêm u tối, trông vừa bí ẩn vừa cuốn hút.

Nhìn cảnh đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu Diệp Chí. Anh đã mời cô đi ăn tối.

“Tôi muốn giành được dự án của tập đoàn Greenland.”

Vân Thanh nói thẳng.

“Greenland sao? Nghe nói CEO của Greenland tổ chức tiệc riêng vào ngày mai. Tôi nghĩ cậu nên đến thử xem.”

Diệp Chí cong môi, nở nụ cười đầy tà khí. “Cậu có muốn xuất hiện với tư cách hôn thê của thiếu gia nhà họ Diệp không? CEO Vương có thể dễ dàng giúp cậu chuyện đó đấy.”

Vân Thanh trừng mắt nhìn Diệp Chí, đôi giày cao gót của cô không thương tiếc giẫm mạnh lên mu bàn chân anh.

“Ai da…cậu làm cái gì vậy?!”

“Sao? Cậu có ý kiến à?”

Vân Thanh nhướn mày, nghiến răng. Cô thực sự muốn đánh cho tên tiểu tử đáng ghét này một trận.

“Được rồi, được rồi, coi như tôi chưa nói gì đi.” Diệp Chí giơ tay đầu hàng. “Thiệp mời ở trong xe tôi. Lát nữa tôi đưa cho cậu.”

“Được.”

Vân Thanh đồng ý.

Lúc này, bản nhạc chậm rãi kết thúc. Khi đám đông chuẩn bị tản ra, Diệp Chí đột nhiên vòng tay lại, ôm chặt lấy Vân Thanh vào lòng.

Team Hạt Tiêu

Vân Thanh ném cho anh ánh nhìn đầy nguy hiểm.

Nhưng Diệp Chí không quan tâm. Gương mặt tà mị càng lúc càng sát gần cô.

Chết tiệt, cậu ta định làm thật sao?!

Vân Thanh kinh ngạc. Cô đang định đẩy Diệp Chí ra thì anh dừng lại sát bên tai cô, thì thầm một cách đầy ám muội.

“Ngủ ngon nhé, chị.”

Vân Thanh sững sờ.

Cậu ta bị gì vậy?!

Cô trợn mắt nhìn Diệp Chí rồi lén thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Chí vẫn giữ nụ cười gian xảo trên môi. Anh ngẩng đầu lên, quả nhiên, người đàn ông trong bóng tối đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Từ góc nhìn của Hoắc Xuyên, anh trông như vừa thực sự hôn Vân Thanh vậy.

Diệp Chí cảm thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái.



Không khí tại bàn của Hoắc Xuyên trở nên u ám đến đáng sợ.

Cả bốn người có mặt đều chứng kiến cảnh Vân Thanh và Diệp Chí khiêu vũ.

Chu Tiêu tặc lưỡi. “Nhìn xem, thân mật quá nhỉ.”

“Nhưng tôi phải công nhận, cô ta khiêu vũ cũng không tệ.”

Chu Tiêu quay sang Hoắc Xuyên. “Cậu dạy cô ta à?”

Một đứa con gái quê mùa như thế thì sao có thể tự học nhảy được?

Đương nhiên, Chu Tiêu nghi ngờ Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên không nói gì, chỉ lạnh lùng im lặng.

Nhưng lời của Chu Tiêu lại gợi lên một điều trong hắn.

Trong suốt những năm hôn nhân, ngoài tiền ra, hắn chưa từng cho Vân Thanh bất cứ thứ gì khác.

Hắn thậm chí còn không hiểu cô. Hắn không biết cô có thể ca hát và khiêu vũ. Hắn không biết gì về cô cả.

Hắn lẽ ra phải bảo vệ cô.

Vậy tại sao Vân Thanh lại chấp nhận chịu thiệt thòi khi sống trong nhà họ Hoắc?

Cơ thể Hoắc Xuyên khẽ run lên. Hắn chợt nghĩ ra câu trả lời.

Bởi vì người đó là hắn, nên cô ấy mới cam lòng…
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 31: Chương 31



“Bây giờ, muốn làm kẻ đào mỏ cũng phải có chút bản lĩnh đấy.”

Chu Tiêu cười khẩy. Hắn ta còn chưa kịp chế nhạo thêm thì Hoắc Xuyên đã đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

“Hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi đấy.”

Nói xong, Hoắc Xuyên sải bước rời đi, không thèm liếc nhìn Lâm Vũ và Chu Tiêu lấy một lần.

Hai người đứng ngây ra, đưa mắt nhìn nhau.

“Cậu ta bị sao vậy?” Chu Tiêu khó hiểu. “Cứ như ăn phải pháo nổ vậy.”

“Ai mà biết.” Lâm Vũ gãi đầu.



Chủ tịch Tập đoàn Greenland, Vương Phương vui mừng khôn xiết khi có thêm con trai. Ông ta đã bao trọn một tầng của sảnh tiệc để tổ chức tiệc mừng 100 ngày tuổi cho con.

Tuy nhiên, tất cả khách mời đều hiểu rõ rằng, bữa tiệc này dù mang danh mừng con trai út của Vương Phương, nhưng thực chất lại là vì dự án y tế của Tập đoàn Greenland.

Vương Phương có những mối quan hệ mà người thường khó lòng với tới. Nhờ đó, ông ta đã giành được quyền phê duyệt gần như toàn bộ các loại thuốc đặc hiệu trong năm.

Nếu ai có thể chen chân vào dự án này, lợi nhuận thu về ít nhất cũng hàng chục triệu, nhiều thì có thể lên đến hàng trăm triệu.

Vì thế, hàng loạt ánh mắt tham lam đổ dồn về phía Vương Phương, như đàn sói đói nhìn chằm chằm con mồi.

Đột nhiên, một trận xôn xao vang lên từ cửa sảnh tiệc.

Đám đông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam một nữ đang được vây quanh như sao vây quanh mặt trăng.

Vân Triết, chủ tịch tâp đoàn Vân thị, và Vân Thanh, vợ cũ của Hoắc Xuyên, chủ tịch tập đoàn Hoắc thị.

Chiếc váy đen ôm sát càng tôn lên đường cong quyến rũ của Vân Thanh. Sợi dây chuyền đính đá bạc ôm lấy chiếc cổ cao thanh tú, làm nổi bật xương quai xanh tinh tế và làn da trắng nõn nà của cô.

“Trời ạ, Hoắc Xuyên nghĩ gì mà lại bỏ rơi cô ấy chứ?” Có người tặc lưỡi tiếc nuối thay cho Hoắc Xuyên.

“Sao cô không hỏi thử Vân Triết xem hắn nghĩ gì? Phụ nữ đẹp thì không chọn, lại cứ muốn một ‘món đồ cũ’.” Có kẻ không ưa Vân Triết nên buông lời mỉa mai.

Cùng lúc đó, xung quanh Vân Triết ngày càng có nhiều người vây lại, tâng bốc không ngớt.

Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Vân Triết nở nụ cười, nâng ly rượu lên.

“Thưa quý vị, vị tiểu thư bên cạnh tôi chính là tân phó chủ tịch tập đoàn Vân thị, Vân Thanh.”

“Hy vọng mọi người sẽ quan tâm và giúp đỡ cô ấy.”

Lời này vừa thốt ra, cả sảnh tiệc im lặng trong chốc lát.

Một câu “quan tâm và giúp đỡ” từ miệng Vân Triết đúng là hiếm có!

Từ bao giờ tập đoàn Vân thị lại cần nhờ vả người khác?

Người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì mà có thể khiến Vân Triết tự mình lên tiếng như vậy?

Mọi người vô cùng kinh ngạc, nhưng không ai dám bộc lộ ra trước mặt Vân Triết.

Giữa những lời tán dương, Vân Thanh giữ nụ cười tao nhã, lần lượt đáp lại từng người, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.

Không xa đó, Hoắc Tịnh nghiến răng tức tối, ánh mắt gắt gao dán chặt vào bóng lưng Vân Thanh. Cơn giận và sự oán hận của cô ta gần như sắp hóa thành thực thể.

Nhóm tiểu thư đi theo Hoắc Tịnh cũng không vui vẻ gì, trách móc Vân Thanh vì đã cướp mất sự chú ý của mọi người.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, bộ váy mà Vân Thanh đang mặc chính là ‘Mảnh Vỡ Ngân Hà’ mà trước đây Tịnh Tịnh từng mượn tôi, đúng không? Sao cô ta lại có được nó?”

Tiểu thư Hứa Uyển - một trong những người thân cận của Hoắc Tinh - lên tiếng mỉa mai.

Hoắc Tịnh nheo mắt, cơn giận càng bùng lên dữ dội hơn.

‘Mảnh Vỡ Ngân Hà’ là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế mà cô ta yêu thích. Bộ váy chỉ có một phiên bản duy nhất, tung tích của nó trước đây vẫn chưa rõ ràng.

Sau khi nhờ Hứa Uyển dò hỏi, cô ta mới biết bộ váy đã bị một người mua bí ẩn giành mất.

Dù không cam lòng, Hoắc Tịnh vẫn buộc phải chấp nhận sự thật này.

Nhưng tại sao nó lại ở trên người Vân Thanh?!

Một người nhà quê mà cũng có thể mặc đẹp hơn cô ta sao?!

Nghĩ đến việc Vân Thanh từng phải làm việc vất vả cho nhà họ Hoắc, Hoắc Tịnh lại có cảm giác bản thân bị một “bảo mẫu” vượt mặt.

Nếu không phải vì Vân Triết vẫn còn ở đây, cô ta thực sự muốn hắt ly rượu vang đỏ trên tay vào mặt Vân Thanh!

Ánh mắt cô ta dịch xuống, nhìn cánh tay của Vân Triết đang khoác lấy Vân Thanh, chợt hiểu ra một điều…

Vân Triết chính là người đã mua bộ váy này cho Vân Thanh!

Cô ta nhìn sang gương mặt góc cạnh, tuấn tú của Vân Triết. Sự ghen tị trong mắt bùng lên dữ dội như ngọn lửa.

“Dựa vào đàn ông để sống thì có đẹp đến mấy cũng chỉ là đồ đào mỏ rẻ tiền.”

“Bây giờ Vân Triết còn hứng thú với cô ta, nhưng ai đảm bảo cả đời này hắn sẽ không chán?”

“Chỉ là một bình hoa di động mà thôi. Càng được nâng cao, ngày rơi xuống sẽ càng đau đớn hơn!”

Hoắc Tinh không che giấu sự chán ghét dành cho Vân Thanh. Cô ta giậm mạnh chân rồi xoay người rời đi.

Không thấy thì sẽ không tức giận!



Team Hạt Tiêu

Trong một phòng riêng bí mật, Vương Phương cầm điếu xì gà, chậm rãi quan sát người phụ nữ tên Vân Thanh.

“Chủ tịch Vương, đây là một chút quà mọn.”

Vân Thanh mỉm cười, lấy từ trong túi ra một món quà nhỏ dành cho con trai của Vương Phương.

Đó là một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng, nhưng với Vương Phương, món quà này không chỉ đơn giản là một vật phẩm bình thường.

Cô gái này đúng là tinh ranh.

Vương Phương hít một hơi thật sâu từ điếu xì gà, sau đó không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi đã xem qua đề án của nhà họ Vân. Rất hoàn hảo.”

“Nhưng tôi e là…tôi không thể đồng ý.”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 32: Chương 32



Vân Thanh sững sờ. Cô không thể tin vào tai mình.

“Tại sao chứ?”

"Chẳng lẽ điều kiện mà tập đoàn Vân thị đưa ra không đủ hấp dẫn sao?

"Xin nói thẳng, vốn và kênh phân phối mà tập đoàn Vân thị có thể cung cấp hiện đang là nguồn lực khan hiếm mà tập đoàn Greenland rất cần. Hợp tác với chúng tôi chỉ có lợi chứ không có hại."

"Nếu ngài không hài lòng với tỷ lệ cổ phần, chúng ta hoàn toàn có thể đàm phán lại. Chủ tịch Vương, không cần phải vội vàng từ chối tôi như vậy."

Vân Thanh chậm rãi lên tiếng. Sau phút hoảng hốt ban đầu, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giữ vững phong thái sắc sảo của mình.

“Không phải vì lý do đó.”

Vương Phương không nhịn được mà bật cười.

Ánh mắt ông ta hướng về phía sau Vân Thanh, nơi có một bóng dáng đang dần tiến lại gần.

Nụ cười trên môi ông càng thêm sâu.

“Nhìn đi, ‘lý do’ của tôi đến rồi.”

Vân Thanh vô cùng khó hiểu.

Cô theo ánh mắt của Vương Phương quay lại nhìn, và cả cơ thể bỗng cứng đờ.

Là Hoắc Xuyên!

“Chủ tịch Vương, ngài định…hợp tác với tập đoàn Hoắc thị sao?”

Vân Thanh cười nhạt.

Bề ngoài cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm.

Tập đoàn Greenland có thể hợp tác với bất kỳ ai, nhưng nếu đó là tập đoàn Hoắc thị, cô tuyệt đối không thể chấp nhận!

Vân Thanh nín thở, cố đè nén cơn giận trong lòng.

Vương Phương mỉm cười nhìn Vân Thanh.

“Giám đốc Vân, cô hiểu lầm rồi.”

Ông ta nói chậm rãi:

“Tôi muốn thành lập một liên minh ba bên giữa tập đoàn Vân thị, tập đoàn Hoắc thị và tập đoàn Greenland.”

Vân Thanh sững sờ.

Sau đó, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Team Hạt Tiêu

“Tôi không hiểu.”

"Tập đoàn Vân thị hoàn toàn có khả năng ký hợp đồng độc quyền với tập đoàn Greenland. Kéo tập đoàn Hoắc thị vào chỉ làm giảm hiệu suất hợp tác mà thôi."

Lời của Vân Thanh rất hợp lý, nhưng Vương Phương vẫn không thay đổi quyết định.

“Giám đốc Vân, tôi nợ ngài Hoắc một ân tình."

"Giờ đây, dự án lớn nhất trong lịch sử của tập đoàn Greenland sắp được khởi động, làm sao tôi có thể gạt nhà họ Hoắc ra ngoài được?"

Vân Thanh cứng họng.

Quan hệ cá nhân giữa Vương Phương và nhà họ Hoắc chưa bao giờ được công khai. Nếu biết trước điều này, cô đã không bỏ sót bước tính toán quan trọng này.

Theo lời Vương Phương, tập đoàn Vân thị có thể tham gia hoặc rút lui, không có lựa chọn nào khác.

Vân Thanh không cam tâm, nhưng cô cũng không thể làm gì hơn.

Cô cần sử dụng dự án Greenland để chứng minh năng lực của mình.

Hơn nữa, rất nhiều nhân viên của tập đoàn Vân thị đã làm việc cật lực cho dự án này, cô không thể từ bỏ chỉ vì cảm xúc cá nhân.

Nhưng…

Vân Thanh chậm rãi ngước mắt lên.

Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô nhìn Hoắc Xuyên một cách nghiêm túc.

Hơi thở của Hoắc Xuyên khựng lại.

Chỉ đến lúc này, hắn mới nhận ra…hàng lông mày của Vân Thanh lại đẹp đến vậy.

Lông mày của cô như dãy núi xa xăm. Đôi mắt chan chứa tình ý, làn da tựa như hoa đào tháng ba.

Hô hấp của Hoắc Xuyên khựng lại, cổ họng hắn khô khốc.

Hắn cố đè nén sự xao động trong lòng và tiếp lời giám đốc Vương:

“Một cái cây đơn độc rất khó chống chọi trước gió bão. Sự tham gia của tập đoàn Hoắc thị không chỉ giúp Greenland và tập đoàn Vân thị mở rộng thị trường mà còn giúp hai người chia sẻ rủi ro. Vậy tại sao không hợp tác?”

Hoắc Xuyên đưa ra những lý do đầy thuyết phục.

Đúng là những gì hắn nói rất hợp lý.

Vân Thanh phải thừa nhận, người đàn ông trước mặt cô quả thật rất giỏi trong đàm phán, đặc biệt là trong kinh doanh.

Cô khẽ cúi mắt, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Muốn làm nên chuyện lớn, đôi khi phải biết bỏ qua tiểu tiết.

Vân Thanh là người đầu tiên nâng ly.

Vương Phương và Hoắc Xuyên liếc nhìn nhau, rồi cùng cụng ly với cô.

Tiếng ly thủy tinh chạm nhau vang lên trong không gian, nhưng chỉ có vậy.

Sau khi uống rượu, Vân Thanh nhanh chóng bàn bạc các bước tiếp theo với Vương Phương mà không hề nhìn Hoắc Xuyên thêm lần nào.

Vương Phương liếc mắt đầy ẩn ý về phía Hoắc Xuyên, rồi cười hỏi Vân Thanh:

“Tiệc khiêu vũ sắp bắt đầu rồi. Không biết cô đã có bạn nhảy chưa? Tôi thấy cháu trai Hoắc của tôi cũng khá ổn đấy. Cô có thể nể mặt tôi một chút không?”

Giả vờ không biết sao? Vừa rồi rõ ràng cô đi cùng Vân Triết đến đây!

Vân Thanh mỉm cười:

“Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ.”

Khóe miệng Hoắc Xuyên giật nhẹ.

Cảnh tượng Vân Thanh cùng Diệp Chí khiêu vũ trong nhà hàng vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt hắn.

Vân Thanh không muốn tiếp tục dây dưa với Hoắc Xuyên.

Sau khi xác nhận xong các chi tiết cuối cùng, cô lập tức xoay người rời đi mà không hề lưu luyến.

Nhìn bóng lưng yêu kiều của cô khuất dần, Vương Phương thở dài:

“Cháu trai à, vợ cũ của cháu không dễ đối phó đâu.”

Hoắc Xuyên không đáp, chỉ lặng lẽ uống một ngụm rượu vang.

“Cháu có thù oán gì với cô ấy à?”

“Nếu không, tại sao cô ấy lại luôn coi thường cháu? Với sức hút của cháu, chuyện này lẽ ra không thể xảy ra.”

Vương Phương đặt điếu xì gà xuống, ý tứ sâu xa.

Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Xuyên khẽ rung động.

Có lẽ…hắn thực sự đã nợ Vân Thanh quá nhiều.

Bên ngoài phòng riêng, Vân Thanh bắt gặp Vân Triết như dự đoán.

Vừa rồi, Vân Triết phải đi thảo luận một dự án quan trọng hơn, nếu không anh tuyệt đối sẽ không để cô một mình lâu như vậy.

Vì thế, ngay khi xong việc xã giao, anh lập tức chạy đến tìm cô.

“Hoắc Xuyên có làm khó em không?”

Vân Triết nghe nói Hoắc Xuyên cũng vào phòng riêng cùng cô, ánh mắt anh lạnh đi vài phần.

“Không có.”

Vân Thanh vẫy tay.

“Nhưng chúng ta phải hợp tác với tập đoàn Hoắc thị trong dự án Greenland.”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 33: Chương 33



Vân Triết ngạc nhiên trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Được thôi."

Anh đưa tay xoa nhẹ lên đầu Vân Thanh, động tác vừa dịu dàng vừa đầy yêu thương.

Lực của anh vừa đủ, không làm rối mái tóc của Vân Thanh.

Vân Triết không nói thêm gì nữa, vì anh tin tưởng vào năng lực của Vân Thanh.

Anh tin rằng cô có thể phân biệt rõ ràng giữa công việc và tình cảm cá nhân, rằng cô sẽ đặt công việc lên hàng đầu và đưa tập đoàn Vân thị lên một tầm cao mới.

Nếu Hoắc Xuyên không hiểu được điều đó...

Ánh mắt Vân Triết hơi nheo lại, khóe mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Nếu Hoắc Xuyên không thể phân biệt rạch ròi, vậy thì anh cũng không ngại tự mình dạy cho hắn một bài học.



Không xa đó, Hoắc Xuyên dõi theo từng cử chỉ của hai người, ánh mắt lạnh như băng.

“Tôi còn đang thắc mắc từ bao giờ nhà họ Vân lại có một phó tổng trẻ trung và xinh đẹp như vậy. Hóa ra là vì Vân Triết.”

Vương Phương đứng sau lưng Hoắc Xuyên bỗng dưng hiểu ra vấn đề.

Nhận thấy thái độ khác lạ của Hoắc Xuyên, ông ta thở dài một hơi, rồi cười đầy ẩn ý:

“Haiz, cháu trai à, ta giúp cháu thêm một lần cuối cùng vậy!”



Team Hạt Tiêu

Vương Phương tiến lên giữa sảnh tiệc, cầm micro và hào hứng tuyên bố:

“Thưa quý vị, cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc mừng sinh nhật con trai tôi!”

Ngay lập tức, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay và những lời chúc mừng.

“Hôm nay, nhà họ Vương có niềm vui nhân đôi. Ngoài bữa tiệc này, còn một tin vui khác, đó là tập đoàn Greenland đã tìm được hai đối tác cho dự án của mình!”

“Hãy dành một tràng pháo tay cho Vân Thanh của tập đoàn Vân thị và Hoắc Xuyên của tập đoàn Hoắc thị!”



Hai nhân vật chính - Vân Thanh và Hoắc Xuyên - đều sững sờ.

Nhưng bây giờ, họ đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ hội trường. Nếu không bước lên chào hỏi Vương Phương, sau này sao có thể hợp tác làm ăn?

Vân Thanh nở nụ cười lịch thiệp nhưng xa cách. Nhân lúc không ai chú ý, cô lén trừng mắt nhìn Hoắc Xuyên một cái.

Hoắc Xuyên bất đắc dĩ, nhưng lần này thực sự không phải là kế hoạch của hắn.



Vân Thanh và Hoắc Xuyên đứng hai bên Vương Phương, cả hai không thèm liếc nhìn đối phương, bầu không khí cứng nhắc và gượng gạo.

Vương Phương thản nhiên nói vài lời xã giao, khách mời cũng lịch sự vỗ tay. Sau đó, ông ta vung tay tuyên bố:

“Tôi chính thức khai mạc buổi dạ vũ!”



Cái gì?!

Vân Thanh ngỡ ngàng.

Chưa kịp phản ứng, tất cả đèn chiếu trong hội trường đều tập trung vào cô và Hoắc Xuyên.

Tiếng đàn du dương vang lên, đẩy cô một lần nữa vào sàn nhảy.

Hoắc Xuyên cũng đau đầu không kém. Nhưng trong tình huống này, hắn không thể để cô khó xử được, đúng không?

Nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên chợt khựng lại.

Trước đây, hắn chưa từng quan tâm đến cảm xúc và suy nghĩ của Vân Thanh.

Khóe môi hắn cong lên đầy chua xót.

Hắn vươn tay về phía Vân Thanh, thái độ nhã nhặn như một quý ông:

"Mời Vân phó tổng."

Cách xưng hô “Vân phó tổng” đã đặt Vân Thanh vào vị thế đối tác chứ không còn là một người phụ nữ bị vứt bỏ nữa.

Vân Thanh hừ lạnh. Hoắc Xuyên biết mình đang làm gì.

Ngón tay cô khẽ đặt lên lòng bàn tay hắn, khiến tim Hoắc Xuyên rung lên một nhịp.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Vân Thanh và người chồng cũ bắt đầu khiêu vũ.

“Lần này…anh làm khá lắm.”

“Vân Triết đã dạy em bao nhiêu?”

Hoắc Xuyên đột nhiên hỏi mà không suy nghĩ.

Từ những bước nhảy trước đó đến bản kế hoạch hôm nay, sự thay đổi của Vân Thanh khiến hắn không nói nên lời.

Vương Phương đã cho hắn xem bản đề xuất của tập đoàn Vân thị, phải công nhận rằng nó vô cùng xuất sắc.

Nếu không, ông ta đã không để nhà họ Vân tham gia.

Dù gì, đây vốn là một dự án hợp tác giữa tập đoàn Greenland và Hoắc thị.

Nói chính xác hơn, không phải nhà họ Hoắc cướp đi cơ hội của nhà họ Vân, mà là nhà họ Vân đã giành lấy từ tay nhà họ Hoắc.

Nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên không nhịn được mà bật cười.



“Anh nghĩ trong mắt tôi, tôi chỉ là một cô gái nhỏ phải dựa vào đàn ông sao? Nực cười.”

“Hơn nữa, tôi thế nào cũng không tới lượt anh bình luận.”

Vân Thanh lạnh giọng, như một con nhím được vũ trang đầy đủ.

"Anh tốt nhất nên ngoan ngoãn."

Cô đe dọa.

Hoắc Xuyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như trước, nhưng bàn tay hắn lại rất thành thật, chỉ đặt nhẹ lên eo cô mà không làm gì quá đáng.

Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm. Với cô, điệu nhảy này chỉ là một giao dịch thương mại thuần túy.

Nhưng Hoắc Xuyên thì khác.

Hương thơm nhẹ nhàng cùng cảm giác mềm mại mơ hồ trong vòng tay hắn khiến tim hắn đập lỡ một nhịp.

Lúc này hắn mới kinh ngạc nhận ra, suốt ba năm hôn nhân, đây là lần đầu tiên hắn có tiếp xúc gần gũi với Vân Thanh như vậy.

Ngay cả vào ngày cưới, hắn cũng chưa từng khiêu vũ với cô.

Một cảm giác mất mát thoáng hiện trong lòng.

Hoắc Xuyên lắc đầu, muốn xua đi cảm xúc hỗn loạn này, nhưng hắn lại siết chặt eo cô, kéo cô sát vào người mình hơn.

"Hoắc Xuyên, anh muốn c.h.ế.t à?!"

Vân Thanh giận dữ trừng mắt. Ánh mắt đầy căm ghét của cô như một nhát d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng vào trái tim Hoắc Xuyên.

Cô thực sự ghét hắn đến vậy sao?

Lòng Hoắc Xuyên trĩu nặng.

Đúng lúc này, bài nhạc kết thúc.

Theo truyền thống, các cặp đôi sẽ trao nhau một nụ hôn vào khoảnh khắc này.

Hoắc Xuyên đột nhiên cúi xuống, ánh mắt mang theo mục đích rõ ràng.

Vân Thanh sững sờ.

Cô muốn lùi lại, nhưng vòng tay Hoắc Xuyên quá mạnh mẽ.

Nỗi nhục nhã dâng lên trong lòng, mắt cô đỏ hoe.

Nhưng…nụ hôn mà cô chờ đợi lại không rơi xuống.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 34: Chương 34



Khi môi của Hoắc Xuyên lướt qua tai mình, Vân Thanh lập tức giẫm mạnh lên đôi giày da của anh ta.

Hoắc Xuyên hít một hơi lạnh nhưng không lên tiếng quá lớn.

Vì vậy, không ai chú ý đến bọn họ.

Thực tế, từ một góc độ nào đó, bọn họ thực sự giống như đang hôn nhau.

“Đây…đây là tái hợp sao?”

“Không thể nào, đúng không?! Chẳng phải Vân Thanh đi theo Vân Triết đến đây sao?!”

Giữa những tiếng xì xào của đám đông, Hoắc Xuyên nhướng mày, lạnh lùng nói: “Vậy, hôm đó em cũng giẫm lên Diệp Chí như thế này sao?”

Thực ra, Hoắc Xuyên đã sớm nhìn thấu trò giả vờ hôn nhau của Diệp Chí và Vân Thanh.

Vân Thanh bực bội, lạnh lùng đáp: “Anh tưởng tượng phong phú thật đấy.”

“Vân Thanh, đừng giả vờ nữa.”

Hoắc Xuyên tự tin nói.

Vân Thanh bật cười: “Hoắc Xuyên, đừng có mà tự cao tự đại. Anh nghĩ anh hiểu rõ tôi lắm sao?

“Anh có biết tôi thích thương hiệu quần áo nào không? Nước hoa nào? Món ăn yêu thích của tôi là gì?

“Hoắc Xuyên, chúng ta đã kết hôn ba năm. Nhìn lại những gì anh đã làm đi.”

Team Hạt Tiêu

Vân Thanh đẩy mạnh Hoắc Xuyên ra rồi quay lưng rời đi, không hề ngoảnh lại.

Hoắc Xuyên đứng yên tại chỗ, cảm giác trống rỗng lan tỏa cả trong tay lẫn trong lòng.

Đúng vậy, như Vân Thanh đã nói, hắn không biết gì về cô cả.

Vậy nên sau khi ly hôn, Vân Thanh coi hắn như người xa lạ cũng là điều hiển nhiên.

Hoắc Xuyên hít một hơi sâu, chấp nhận sự thật này trong sự thất vọng.

Không biết từ lúc nào, Lâm Vũ đã bước đến bên cạnh Hoắc Xuyên, nhìn theo bóng lưng Vân Thanh mà buông lời cay độc: “Mẹ kiếp, con đàn bà này thật độc ác. Cậu, Vân Triết, và cả Diệp Chí đều bị cô ta đùa giỡn rồi! Đúng là một kẻ đầy mưu mô!”

Đôi mắt Hoắc Xuyên tối sầm lại. Kẻ mưu mô, kẻ đào mỏ…còn bao nhiêu cái mác họ muốn gán lên Vân Thanh nữa đây?

“Tránh xa Vân Thanh ra. Cậu không đấu lại cô ấy đâu.”

Hoắc Xuyên vỗ vai Lâm Vũ rồi sải bước rời đi.

Lâm Vũ sững sờ một lúc lâu rồi mới kịp phản ứng. “Cái quái gì vậy, Hoắc Xuyên? Ý cậu là tôi còn kém xa các cậu à?!

“Cậu không biết mỗi tối tôi dụ được bao nhiêu người lên giường đâu!”

Trong hội trường yến tiệc ồn ào, Vân Thanh không còn tâm trí quan tâm đến những chuyện này. Dù sao cô cũng đã đạt được mục đích của mình. Bữa tiệc xã giao nhàm chán này cứ để Vân Triết xử lý là được.

Về những lời đồn đoán xoay quanh mối quan hệ giữa cô với Hoắc Xuyên và Vân Triết, Vân Thanh chẳng buồn bận tâm.

Có câu nói: Năng lượng của con người là có hạn. Tại sao không tập trung vào những thứ đáng giá hơn?

Đây chính là bài học mà Vân Thanh rút ra từ cuộc hôn nhân thất bại của mình.

Đừng tìm bạn trai trong thùng rác, và đừng lãng phí thời gian cùng năng lượng vào rác rưởi.

Uống ngụm rượu cuối cùng, Vân Thanh đưa ly lại cho phục vụ. Cô vừa định rời đi thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, hào hứng vẫy tay với cô.

Mắt Vân Thanh sáng lên. Khi người đó bước tới, cô mỉm cười hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Diệp Hưng có việc đột xuất nên tôi đến thay anh ấy.” Diệp Chí cười rạng rỡ.

Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất. Đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Xuyên, đầy khó chịu. “Vừa rồi hắn thực sự hôn cậu sao?

“Tôi phải tính sổ với hắn!

“Hắn dám hôn bạn gái tôi? Gan to thật đấy!”

Diệp Chí tức giận, xắn tay áo lên, chuẩn bị đi xử lý Hoắc Xuyên, Vân Thanh không định ngăn cản anh, nhưng cô còn chưa kịp phản bác câu nói cuối cùng của Diệp Chí thì một nhóm người đã tiến về phía cô. Dẫn đầu nhóm đó là Hoắc Tịnh.

Diệp Chí nheo mắt, bước sang một bên, chắn trước mặt Vân Thanh.

“Hoắc tiểu thư, ai đã đắc tội với cô vậy?”

Diệp Chí hỏi với giọng điệu đầy khiêu khích.

“Diệp nhị thiếu gia, tốt nhất anh đừng nhúng tay vào chuyện này.”

Hứa Uyển bước lên, đối đầu với Diệp Chí.

Trong lúc hai bên lời qua tiếng lại, Hoắc Tịnh đã sải bước đến trước mặt Vân Thanh. Cô ta giơ tay chỉ thẳng vào mặt Vân Thanh, lớn tiếng mắng:

“Đồ đàn bà không biết xấu hổ, chị lại đến quyến rũ anh trai tôi nữa đúng không?!”

“Nụ hôn vừa rồi là chị cố ý đúng không?! Không trèo được lên cành cao của nhà họ Vân nên bây giờ muốn quay về nhà họ Hoắc để hưởng vinh hoa phú quý sao?!”

Hoắc Tịnh giận đến mức suýt nổ phổi.

Sau khi Hoắc Tịnh và Vân Thanh hôn nhau, rất nhiều người đã hỏi cô ta liệu hai người họ có tái hợp không, thậm chí còn nhìn cô ta với vẻ mặt hả hê.

Thậm chí có người còn nhìn cô ta với ánh mắt thương hại, như thể đang nói rằng nhà họ Hoắc lại gặp tai họa này một lần nữa!

Hoắc Tịnh phẫn nộ. Cô ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!

Vân Thanh đã khiến nhà họ Hoắc mất mặt một lần, chẳng lẽ lại có lần thứ hai sao?

“Vân Thanh, tôi nói cho chị biết! Chỉ cần tôi, Hoắc Tịnh còn ở đây, chị đừng hòng bước chân vào nhà họ Hoắc thêm một lần nào nữa!”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 35: Chương 35



Những lời của Hoắc Tịnh vô cùng cay độc. Nhiều người có mặt đều bị sốc, đồng thời càng tò mò hơn về vụ bê bối của gia đình hào môn này.

Đôi mắt Diệp Chí tối sầm lại. Anh siết chặt nắm đấm, chỉ hận không thể đ.ấ.m thẳng vào khuôn mặt đắc ý của Hoắc Tịnh.

Vân Thanh ngăn anh lại.

Nếu tin tức về việc nhị thiếu gia nhà họ Diệp đánh phụ nữ lan truyền ra ngoài, Diệp Chí e rằng sẽ không còn mặt mũi xuất hiện trước công chúng nữa.

Dù cho đó có là Hoắc Tịnh đi chăng nữa.

Nhưng trong mắt Hoắc Tịnh, hành động của Vân Thanh chỉ càng khiến cô ta thêm phẫn nộ.

Team Hạt Tiêu

Một cặp đôi tình sâu nghĩa nặng sao?

Hoắc Tịnh tức giận quát lên: “Diệp nhị thiếu gia, nếu anh biết điều thì nên tránh xa Vân Thanh ra! Anh có biết chị ta đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông không? Anh có biết chị ta bẩn thỉu đến mức nào không?!

“Vân Thanh, loại người như chị không xứng với anh trai tôi! Trong lòng anh ấy chưa bao giờ có chị! Chính chị đã xen vào và phá hoại mối quan hệ giữa anh tôi và Bạch Đình!”

Bạch Đình và Hoắc Xuyên - đây chính là nỗi đau của Vân Thanh!

Hoắc Tịnh nghĩ rằng lần này cô ta đã nắm thóp được Vân Thanh. Cô ta chờ xem Vân Thanh sẽ phát điên lên như thế nào.

Nhưng cô ta đã tính sai.

Vân Thanh chỉ khẽ cong môi, điềm nhiên nói: “Cảm ơn tiểu thư Hoắc đã giúp tôi vạch trần scandal chồng cũ ngoại tình.”

“Chị…chị nói bậy!”

Mặt Hoắc Tịnh đỏ bừng, giống như một con mèo bị giẫm trúng đuôi. “Anh tôi chưa từng thích chị! Anh ấy kết hôn với chị chỉ để biến chị thành túi m.á.u di động cho Bạch Đình truyền máu! Vân Thanh, đừng có không biết xấu hổ!”

“Nếu theo lời cô nói thì không chỉ Hoắc Xuyên không cưới người con gái yêu anh ta, mà còn phản bội chính người vợ hợp pháp của mình.”

“Hoắc Tịnh, cô đang tự đẩy anh trai mình vào lửa đấy.”

Vân Thanh nói chậm rãi, thậm chí còn thảnh thơi nhấp một ngụm rượu.

Những người xung quanh bắt đầu suy luận theo hướng mà Vân Thanh gợi ý, dần dần lộ ra ánh mắt khinh thường với nhân cách của Hoắc Xuyên.

“Vân Thanh, chị…”

“Đủ rồi!”

Hoắc Xuyên nghe tin liền vội vàng chạy đến, cắt ngang lời Hoắc Tịnh.

Gương mặt Hoắc Xuyên tối sầm như nước. Sự tức giận trong đôi mắt sâu thẳm của hắn là thứ mà trước nay Hoắc Tịnh chưa từng thấy.

Hoắc Tịnh hoảng hốt, theo bản năng lùi lại một bước, níu chặt cánh tay Hứa Uyển.

Thực ra, quan hệ giữa cô ta và Hoắc Xuyên vốn không thân thiết. Hoắc Xuyên từ nhỏ đã ra nước ngoài học tập trong môi trường giáo dục tinh anh, còn cô ta thì chẳng có đầu óc để làm vậy, chỉ ở trong nước tiêu xài xa hoa, vì thế tình cảm anh em vốn đã nhạt nhòa.

Trước mặt Hoắc Xuyên, Hoắc Tịnh luôn có một loại tự ti và sợ hãi bẩm sinh.

Chỉ đến khi Hoắc Xuyên cưới một người vợ vô dụng, cô ta mới cảm thấy bản thân có thể ngẩng cao đầu.

Hoắc Xuyên chậm rãi bước đến, mỗi bước chân như giẫm thẳng vào tim Hoắc Tịnh.

“Đi thôi.”

Hắn không nói nhiều, chỉ lạnh lùng túm lấy cánh tay Hoắc Tịnh, kéo cô ta rời đi mà không hề giải thích.

“Em không đi!”

Hoắc Tịnh giãy giụa. Nếu bây giờ cô ta bị Hoắc Xuyên lôi đi thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?!

Hoắc Xuyên dừng lại, lạnh lùng nhìn Hoắc Tịnh. “Có muốn ra nước ngoài như Bạch Đình không?”

Hắn trực tiếp uy h.i.ế.p Hoắc Tịnh.

Cơ thể Hoắc Tịnh cứng đờ. Cô ta biết mình đã bị Hoắc Xuyên nắm thóp.

“Vân Thanh, cứ chờ đấy!”

Cô ta cố gắng nói ra lời đe dọa, rồi miễn cưỡng rời đi, để lại một mớ hỗn độn phía sau.

Diệp Chí đứng đó, gương mặt lạnh lùng, cơ thể khẽ run lên.

“Này, cậu làm sao thế? Nhìn cứ như chính cậu mới là người bị nhà họ Hoắc bắt nạt vậy.”

Vân Thanh điềm nhiên nói, dường như trò hề vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

Diệp Chí quay đầu lại, trong mắt phủ một tầng sương mờ khiến Vân Thanh cũng phải sững sờ.

“Những gì Hoắc Tịnh nói…đều là sự thật sao? Cậu đã truyền m.á.u cho tình nhân của Hoắc Xuyên suốt ba năm sao?”

“Đúng vậy, tất cả đều là sự thật.”

Vân Thanh chậm rãi lên tiếng, chặn đứng lời tiếp theo của Diệp Chí.

Sau khi nghe câu trả lời của cô, Diệp Chí giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, cả người toát lên vẻ uể oải.

Anh đột ngột ôm chầm lấy Vân Thanh, vùi đầu vào cổ cô, giống như một chú chó lớn bị tổn thương.

Vòng tay anh siết chặt đến mức Vân Thanh có thể cảm nhận được nhịp tim rối loạn trong lồng n.g.ự.c anh.

“Tại sao cậu không nói với tôi…

“Nếu biết, tôi nhất định sẽ giúp cậu…”

Giọng nói khàn khàn của Diệp Chí khiến trái tim Vân Thanh khẽ rung lên.

“Cậu làm trò gì vậy? Bao nhiêu người đang nhìn kìa.”

Vân Thanh khẽ đẩy Diệp Chí, nhưng anh không nhúc nhích.

“Tôi đang đau lòng vì cậu đấy.”

Diệp Chí nói, không hề che giấu cảm xúc của mình.

Vân Thanh sững sờ rồi thôi không đẩy anh ra nữa.

Chết tiệt, hình như có gì đó vừa xao động trong lòng cô.

Vân Thanh không nhịn được bật cười, cười chính bản thân vì phút yếu lòng như một cô gái bé nhỏ.

“Được rồi, biết rồi. Buông ra đi, tôi sắp nghẹt thở rồi.”

Cô thử đẩy Diệp Chí lần nữa. Anh ta ngoan ngoãn lùi lại, trong mắt vẫn còn chút ươn ướt.

“Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra với tôi.”

Hiếm khi Diệp Chí tỏ ra cứng rắn như vậy.

Vân Thanh thở dài. “Được rồi, được rồi, nghe lời cậu.”

Thật tình, cứ như đang dỗ một đứa trẻ vậy.

Vân Thanh cảm thấy bất lực, nhưng khóe môi lại vô thức nở một nụ cười.
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 36: Chương 36



Chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen lặng lẽ lướt qua những con phố. Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách vang lên, cơn mưa đang trút xuống xối xả.

Vân Thanh dõi mắt theo màn mưa, lắng nghe tiếng đàn piano du dương vang vọng trong xe. Cô nhất thời thất thần, dựa lưng vào ghế, để bản thân thư giãn một chút.

Vân Triết liếc nhìn em gái mình. “Diệp Chí đang theo đuổi em à?”

“Thôi đi.”

Vân Thanh nhẹ giọng đáp, khẽ mỉm cười thoải mái với Vân Triết. “Cậu ta chỉ là cô đơn, buồn chán nên mới bám theo chúng ta lâu như vậy thôi.”

Nhị thiếu gia nhà họ Diệp chưa bao giờ thiếu phụ nữ vây quanh. Nhưng từ sau khi cô ly hôn, những cô gái ấy lại biến mất không dấu vết.

Vân Thanh cũng chẳng bận tâm tìm hiểu kỹ.

Cô sẽ không bao giờ động lòng với một thằng nhóc như anh ta.

Vân Triết thu lại ánh mắt, hơi mở môi mỏng, nói chậm rãi: “Chỉ cần cậu ta có lòng quan tâm đến em một chút cũng tốt. Dù em quyết định thế nào, chúng ta vẫn luôn ủng hộ em. Nhà họ Vân mãi mãi là chỗ dựa của em.”

Lời nói của Vân Triết trầm ổn, mang theo sự ấm áp. Vân Thanh mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng cũng tràn đầy niềm vui.

Thật tuyệt. Cảm giác được người thân che chở, không phải một mình chiến đấu thật sự rất tốt.



Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ.

Vân Thanh đẩy cửa văn phòng bước vào, Chu Triển đã đặt sẵn tài liệu cần phê duyệt lên bàn làm việc của cô.

Một ngày mới, công việc mới.

Sau khi xử lý xong công việc trong tay, đúng 3 giờ chiều, cuộc họp thường kỳ của tập đoàn Vân thị chính thức bắt đầu.

Khi nhìn thấy trợ lý lần lượt phát tài liệu cho từng người trong phòng họp, Vân Thanh điềm nhiên nói:

“Đây là hợp đồng hợp tác với tập đoàn Greenland. Mọi người hãy xem qua.”

“Nếu không có vấn đề gì, dự án có thể được khởi động vào ngày mai.”

Mọi người lật giở tài liệu. Bản hợp đồng không có bất kỳ sơ hở nào.

Dưới sự lãnh đạo của Vân Thanh, tập đoàn Vân thị sẽ bước vào một lĩnh vực hoàn toàn mới và đột phá lên một tầm cao khác.

Nhiều người âm thầm ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy kính nể dành cho người phụ nữ đã bất ngờ xuất hiện và làm thay đổi cục diện.



Sau cuộc họp, đúng như Vân Thanh dự đoán, Tống Từ tìm đến cô.

“Không phải cô có công việc để làm sao?”

Vân Thanh nhấp một ngụm cà phê, mắt vẫn dán vào tài liệu, không buồn ngẩng lên.

Tống Từ nghiến răng. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô ta cũng hỏi:

“Vân phó tổng, tại sao tôi không có tên trong danh sách người phụ trách?”

Cô ta đã có công đóng góp rõ ràng!

Hơn nữa, sau khi dự án này hoàn thành, nó chắc chắn sẽ trở thành một điểm sáng trong sự nghiệp của cô ta!

Dù không được hưởng lợi nhuận, ít nhất cô ta cũng có thể xây dựng danh tiếng tốt.

Tống Từ cảm thấy bất công, trong lòng vô cùng bất mãn.

Như cô ta đã đoán.

Vân Thanh sớm biết Tống Từ sẽ đến chất vấn mình. Suy cho cùng, chính cô là người đã gạch tên cô ta ra khỏi danh sách.

Cô ngước lên, mỉm cười nhàn nhạt:

“Tôi tưởng cô đủ thông minh để hiểu chứ.”

Mặt Tống Từ cứng đờ, lặng lẽ chấp nhận sự mỉa mai của Vân Thanh.

"Vân phó tổng, nếu là vì chuyện lần trước, tôi đã thực sự hối lỗi rồi. Cô cũng biết năng lực của tôi mà. Hơn nữa, tôi đã làm việc rất chăm chỉ cho dự án này. Cô xem..."

Tống Từ cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng thảo luận với Vân Thanh.

"Xin lỗi, giám đốc Tống."

"Xét đến những gì đã xảy ra trước đây, tôi không nghĩ cô phù hợp để tham gia vào dự án Greenland. Vì lợi ích của công ty, mong cô thông cảm, giám đốc Tống."

Lời của Vân Thanh kín kẽ, không chê vào đâu được. Đến cả Tống Từ cũng không thể tìm được lý do để nổi giận.

Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ.

"Nhưng..."

"Giám đốc Tống, danh sách này đã được hội đồng quản trị thông qua. Nếu muốn sửa đổi, e rằng phải chờ đến cuộc họp định kỳ tiếp theo. Điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ dự án. Nếu cô sẵn sàng chịu trách nhiệm, tôi có thể thêm tên cô vào."

Team Hạt Tiêu

Vân Thanh nhẹ nhàng buông một câu, khiến Tống Từ hoàn toàn câm lặng.

Tống Từ hít sâu một hơi, nở một nụ cười gượng gạo.

"Xin lỗi vì đã làm phiền cô."

Cô ta không giúp mình sao? Vậy thì còn nhiều cách khác.

Khoảnh khắc xoay người rời đi, nơi khóe mắt Tống Từ lóe lên một tia lạnh lẽo đầy ác ý.



Ngay trước khi tan làm, Chu Triển gọi điện báo cáo với Vân Thanh:

"Phó tổng Vân, giám đốc Lưu Minh muốn mời cô đến văn phòng của ông ấy.

"Nếu cô không muốn đi, tôi có thể từ chối giúp cô."

Vân Thanh sững sờ.

Lưu Minh?

Vị giám đốc leo lên vị trí này nhờ quan hệ sao?

Vân Thanh cúi mắt suy nghĩ một lát, rồi đáp:

"Không cần, tôi sẽ đi."

Nói xong, cô thu dọn tài liệu trên bàn rồi chậm rãi bước đến văn phòng của Lưu Minh.

Lưu Minh đưa cho cô một tách trà, thoạt nhìn thì có vẻ thân thiện.

Chắc chắn có điều gì đó không ổn.

Vân Thanh mỉm cười, nhận lấy tách trà và cùng Lưu Minh vòng vo đôi ba câu.

Sau khi đi lòng vòng một hồi, cuối cùng Lưu Minh cũng vào thẳng vấn đề:

"Vân Thanh, cô mới vào công ty nên có lẽ không biết. Thực ra, các đồng nghiệp lâu năm có rất nhiều ý kiến về cô.

"Dù sao, cô cũng chỉ đột ngột xuất hiện, mà lý lịch lại hoàn toàn trống rỗng. Nhiều người không phục.

"Tôi e rằng vị trí của cô chưa vững vàng đâu."

Hóa ra là vậy.

Vân Thanh nhìn Lưu Minh đầy ẩn ý. "Ý ông là, vị trí này vốn dĩ là của Tống Từ, đúng không?"
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 37: Chương 37



Biểu cảm của Lưu Minh đã phản bội chính ông ta.

“Vì cô đã biết rồi, tôi cũng không vòng vo nữa. Hãy thêm tên của Tống Từ vào dự án.”

Lưu Minh ra lệnh trực tiếp, thái độ độc đoán đến mức ngột ngạt.

Vân Thanh không khỏi nhớ đến Hoắc Xuyên.

Đôi mắt cô trở nên lạnh lùng, đứng dậy. Với đôi giày cao gót, cô có thể nhìn thẳng vào mắt Lưu Minh.

“Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Tổng giám đốc Vân đã giao toàn quyền cho tôi trong dự án này. Ông không có thẩm quyền can thiệp.”

“Tôi nghĩ ông cũng không muốn bị tổng giám đốc Vân điều tra vì vượt quyền đâu, đúng không?”

Vân Thanh nhếch môi, quan sát sắc mặt của Lưu Minh thay đổi.

Vừa định rời đi, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

“Vân Thanh, cô nghĩ Vân Triết sẽ bảo vệ cô sao?”

“Cô có biết không…”

“Tôi chỉ biết rằng tổng giám đốc Vân sẽ đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu.”

Vân Thanh lạnh lùng ngắt lời, không phí thêm thời gian và sải bước rời đi.

Đúng như dự đoán, ngay sau đó, âm thanh của một chiếc tách trà vỡ vụn vang lên trong văn phòng.

Một kẻ bất tài, thiếu kiên nhẫn và tức giận.

Vân Thanh bật cười chế giễu. Không ngạc nhiên khi Tống Từ có thể kéo Lưu Minh làm tay sai.

Bọn họ đều là những kẻ vô dụng.

Cô lấy điện thoại riêng ra và gọi cho Vân Triết.

Bên kia đại dương, Vân Triết đang đi công tác nhưng bắt máy rất nhanh.

“Có chuyện gì vậy, Tiểu Thanh?”

“Công ty có vấn đề gì sao? Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Chỉ cần không phá sản, em muốn làm gì cũng được.”

Vân Thanh không nhịn được bật cười.

“Anh à, nếu tập đoàn Vân phá sản, cả nhà chúng ta sẽ phải dắt díu nhau ra Tây Bắc mất thôi.”

“Uống ít thôi.” Giọng điệu cưng chiều của Vân Triết vang lên.

Vân Thanh nghẹn lời.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi kể lại chuyện của Tống Từ và Lưu Minh. Không ngờ Vân Triết chỉ thản nhiên đáp ba chữ: “Anh biết rồi.”

Vân Thanh sững người, nhưng nhanh chóng nhận ra.

“Anh biết chuyện này từ trước, đúng không?”

Cô thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, vậy anh giải quyết đi. Em không rảnh bận tâm.”

“Được thôi.” Vân Triết chợt nhớ ra điều gì đó.

“À, Tiểu Thanh, nếu rảnh, em giúp anh đến sòng bạc Lawrence xem qua một chút. Anh nghi ngờ sổ sách ở đó có vấn đề.”

Vân Thanh suy nghĩ một lát. Công việc trong ngày đã hoàn thành, cô cũng không có kế hoạch gì khác. Nếu có thể giúp Vân gia, cô sẵn sàng làm.

Cô nhanh chóng đồng ý.

---

Buổi tối, sòng bạc rực rỡ ánh đèn, những cột sáng chiếu lên bầu trời. Nơi đây, có người một đêm trở nên giàu có, cũng có kẻ trắng tay.

Vân Thanh ngồi trên chiếc ghế da trong văn phòng của quản lý sòng bạc - Quan Diệu.

Cô lật từng trang sổ sách, trong khi khóe mắt lặng lẽ quan sát mồ hôi rịn ra trên trán Quan Diệu.

Bất chợt, cô nhìn thấy một cái tên quen thuộc trong sổ sách…

“Hoắc Tịnh?”

Vân Thanh mỉm cười nhàn nhạt, nhìn Quan Diệu.

“Cô ta nợ 50 triệu sao?”

“Ông không định đòi tiền à? Giám đốc Quan, ông đang điều hành sòng bạc hay làm từ thiện vậy?”

“À không, sòng bạc này thuộc về Vân gia mà.”

Quan Diệu lau mồ hôi liên tục, chiếc khăn tay của ông ta đã ướt đẫm.

“Vân phó tổng, không dễ để đòi nợ đâu.”

“Người này là người nhà họ Hoắc…cô cũng biết mà.”

Dù sao Vân Thanh cũng từng là vợ cũ của Hoắc Xuyên và là chị dâu cũ của Hoắc Tịnh.

“À, tôi hiểu rồi.”

Vân Thanh mỉm cười, chậm rãi nói:

“Hóa ra ông làm việc cho nhà họ Hoắc, chứ không phải cho Vân gia.”

Những lời này quá sắc bén. Quan Diệu không dám chậm trễ, nhưng cả nhà họ Hoắc và nhà họ Vân đều không phải là người ông có thể đắc tội.

Ông ta cắn răng, cẩn trọng nói:

“Vân phó tổng, Hoắc tiểu thư hiện đang ở trong sòng bạc. Hay là…cô tự đến xem đi?”

Vân Thanh nhướng mày.

“Được thôi.”

---

Team Hạt Tiêu

Từ lúc bị Hoắc Xuyên lôi đi, Hoắc Tịnh càng nghĩ càng tức. Cô ta đã mất hết mặt mũi trước hội chị em của mình, vậy nên cô ta đạp ga phóng thẳng đến sòng bạc. Như thường lệ, cô ta chọn bàn poker quen thuộc của mình.

“Tố, tố!”

Hoắc Tịnh nhìn bài trên tay, tự tin hô lớn.

Người đàn ông đối diện cô ta sa sầm mặt. Do dự một lát, anh ta ném bài xuống bàn và gằn giọng:

“Tôi bỏ cuộc!”

Ngay lúc đó, một người đàn ông ăn mặc chỉn chu ngồi xuống đối diện Hoắc Tịnh.

“Người mới à?”

Hoắc Tịnh quan sát anh ta, khóe môi nhếch lên đầy thích thú.

Có vẻ hôm nay cô ta thắng đậm rồi!

Người đàn ông không nói gì, chỉ lặng lẽ chia bài.

Chẳng mấy chốc, Hoắc Tịnh đã kiếm được 10 triệu từ anh ta.

Cô ta ngày càng hài lòng, đẩy hết số chip ra trước mặt.

“Tất tay!”

Nhưng khi lật bài, Hoắc Tịnh thua thảm hại.

Tổng cộng là 50 triệu, còn thêm cả tiền lãi.

“Khốn kiếp, anh gian lận phải không?!”

Hoắc Tịnh đập mạnh xuống bàn, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.

“Hoắc tiểu thư, sòng bạc không cho phép gây rối.”
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 38: Chương 38



Người chia bài cảnh cáo cô ta bằng giọng trầm thấp. Hoắc Tịnh lúc này mới nhớ ra đây là địa bàn của Vân gia.

Cô ta miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng vẫn không cam lòng.

“Không! Chơi thêm một ván nữa!”

“Hoắc tiểu thư, cô không còn gì để đặt cược nữa.”

Người chia bài nhắc nhở lần nữa.

Sắc mặt Hoắc Tịnh cứng đờ. Những người xung quanh cười nhạo, khiến cô ta càng tức giận hơn.

Nhìn xuống chiếc nhẫn ngọc trên tay, Hoắc Tịnh nghiến răng, đẩy nó đến trước mặt người chia bài.

“Chiếc nhẫn này đáng giá bao nhiêu?”

Chiếc nhẫn này cô ta đã lén lấy từ thư phòng của ông nội. Cô ta vốn luôn thích chưng diện, nhưng không ngờ có ngày lại phải đem nó ra đặt cược.

Trong nhà ngoài Hoắc Xuyên ra, đây chính là thứ mà ông nội yêu quý nhất.

Dù có mười lá gan, Hoắc Tịnh cũng không dám tùy tiện đưa nó đi.

Nhưng bây giờ…

Hoắc Tịnh nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện với ánh mắt đầy ác ý.

Chỉ cần thắng ván này, chiếc nhẫn sẽ quay về tay cô ta ngay khi có tiền.

Lúc này, Hoắc Tịnh đã hoàn toàn mất lý trí, không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Cô ta không nhận ra rằng người chia bài và người đàn ông trước mặt đã trao nhau một ánh mắt đầy ẩn ý.

Âm thanh của lá bài rơi xuống như một nhát búa nện vào tim Hoắc Tịnh.

Khi mở lá bài trên tay, mắt Hoắc Tịnh sáng lên, cô ta chắc chắn sẽ thắng!

“Lật bài!”

Cô ta hào hứng lật bài lên, ánh mắt tràn đầy tự tin nhìn sang bài của đối thủ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt cô ta trắng bệch.

Bài của đối phương lớn hơn cô ta chỉ một chút.

Xong rồi…

Não bộ Hoắc Tịnh như đóng băng tại chỗ, toàn thân cô ta cứng đờ, sắc mặt tái nhợt.

Khi lấy lại tinh thần, cô ta thấy người đàn ông vừa đánh bại mình rời đi về một góc.

---

Trong góc khuất.

Quan Diệu vỗ vai Trương Hạc, cười tán thưởng:

“Làm tốt lắm, cậu đã vượt chỉ tiêu rồi!”

Nói xong, ông ta lập tức cung kính dâng chiếc nhẫn ngọc lên cho Vân Thanh.

“Vân phó tổng, cô có hài lòng không?”

Vân Thanh khẽ cười.

Cô không ngờ Hoắc Tịnh lại to gan đến mức dám đem bảo vật của ông nội mình ra đặt cược.

Lẽ nào, Hoắc Tịnh không muốn sống nữa sao?

Ban đầu, Vân Thanh chỉ bảo Quan Diệu tìm cao thủ trong sòng bạc để giúp lấy lại 50 triệu.

Dù sao, cô cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo, ngang ngược của Hoắc Tịnh.

Ai mà ngờ, lại nhặt được một chiếc nhẫn miễn phí?

Nếu cô nhớ không nhầm, trước đây mẹ chồng cũ của cô từng khoe khoang rằng chiếc nhẫn này là bảo vật gia truyền của nhà họ Hoắc, có nguồn gốc từ hoàng tộc cổ đại.

Khi Vân Thanh còn đang suy nghĩ xem có nên tặng chiếc nhẫn này cho anh trai hay cha mình không, thì một tiếng gào tức giận bỗng vang lên sau lưng cô.

"Vân Thanh! Hóa ra là chị giở trò!"

Hoắc Tịnh lao đến.

Quan Diệu lập tức chặn cô ta lại, nhưng vẫn bị cô ta cào vài vết trên mặt.

"Hoắc tiểu thư, xin bình tĩnh. Vân phó tổng chỉ làm theo quy tắc!"

"Tôi sẽ kiện các người! Mấy người chơi gian lận!"

Hoắc Tịnh tức giận mắng mỏ, mắt tràn đầy lửa giận, trừng trừng nhìn Vân Thanh.

Vân Thanh vẫn giữ nụ cười bình thản.

"Hoắc tiểu thư, cô đang nợ chúng tôi một khoản. Chúng tôi chỉ đơn giản muốn lấy lại đồ của mình mà thôi.

"Hay là cô muốn tôi gửi hóa đơn nợ này đến tận nhà họ Hoắc?"

Sắc mặt Hoắc Tịnh lập tức thay đổi.

Nợ là sự thật, nhưng cô ta vẫn là tiểu thư Hoắc gia!

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Vân Thanh lại dám đến đòi nợ mình.

Một con hầu của nhà họ Hoắc, một kẻ bị mọi người khinh thường lại dám đòi tiền cô ta sao?!

Chỉ nghĩ thôi, Hoắc Tịnh đã cảm thấy như bị tát thẳng vào mặt, bị Vân Thanh giẫm dưới chân.

Nỗi nhục nhã này khiến cô ta giận dữ hét lên:

"Vân Thanh, chị kiêu ngạo cái gì chứ? Chị còn dám đòi tiền tôi sao? Chị quên mình từng hầu hạ tôi ở Hoắc gia thế nào rồi à? Chị pha trà, giặt quần áo, nấu ăn, thậm chí còn lau chùi toilet trong phòng tôi! À đúng rồi, chị còn rửa chân cho tôi nữa! Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh chị quỳ dưới chân tôi mà xoa bóp! Đáng tiếc là tôi không ghi hình lại. Nếu không, mọi người sẽ thấy rõ chị thực sự là loại người nào!"

Hoắc Tịnh chống nạnh, tiếp tục thao thao bất tuyệt về những việc Vân Thanh từng làm trong quá khứ.

Team Hạt Tiêu

Vân Thanh vẫn giữ nụ cười, không ai đoán được cô đang vui hay giận.

"Vân Thanh, nhà họ Hoắc đã nuôi chị suốt ba năm qua! Đừng nói đến 50 triệu, dù chỉ 50 xu tôi cũng không đưa chị!*

"Chị là kẻ ăn bám của Hoắc gia!"

Càng nói, Hoắc Tịnh càng đắc ý.

Cô ta nhìn Vân Thanh im lặng mà nghĩ rằng cô đã bị làm cho mất mặt.

Thế nhưng… một giọng nói trầm thấp, đầy tức giận vang lên ngay bên tai cô ta.

"Hoắc Tịnh, những gì em vừa nói…là thật sao?"
 
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Chương 39: Chương 39



Xong rồi.

Ngay khi giọng nói của Hoắc Xuyên vang lên, Hoắc Tịnh cảm thấy như bị sét đánh trúng.

Trước đây, nhờ có cô ta và Trương Lan giật dây, tất cả người giúp việc và bảo mẫu trong nhà họ Hoắc chưa từng dám hé răng kể cho Hoắc Xuyên nghe bất cứ điều gì về Vân Thanh.

Mọi chuyện mà cô ta và Trương Lan làm suốt những năm qua đều bị giấu kín.

Dù có biết đi chăng nữa thì sao?

Bọn họ chắc chắn rằng Hoắc Xuyên không hề có tình cảm với Vân Thanh.

Nhưng bây giờ, khi nhìn vào cơn bão giận dữ trên khuôn mặt của Hoắc Xuyên, Hoắc Tịnh lại không dám chắc nữa.

"Anh...anh trai, sao anh lại ở đây?"

Hoắc Tịnh gượng cười, cố đánh trống lảng.

"Trả lời anh."

Hoắc Xuyên nói rành mạch, gân xanh trên tay nổi lên.

Nếu Hoắc Tịnh không phải là em gái ruột, hắn đã bóp cổ cô ta ép phải nói rồi.

Hoắc Tịnh nghiến răng, không dám mở miệng.

Không khí lập tức lạnh xuống tận đáy.

Vân Thanh nhìn cuộc đối đầu giữa hai anh em nhà họ Hoắc, bỗng nhiên cảm thấy thật nực cười.

Bây giờ Hoắc Xuyên mới nhận ra sao?

Đường đường là Hoắc tổng giám đốc, cuối cùng cũng nhận ra những người xung quanh đã đối xử với vợ mình thế nào sau ba năm kết hôn?

Cô không tin.

Nếu không phải vì sự thờ ơ của Hoắc Xuyên thì Hoắc Tịnh, Trương Lan và Lâm Vũ làm sao dám coi cô như rác rưởi để sỉ nhục?

Hoắc Xuyên vốn đã là một phần của đám kẻ hành hình.

"Đúng vậy, những gì cô ta nói là sự thật."

Cô cười nhạt, thay Hoắc Xuyên trả lời.

"Anh có thể hỏi những người giúp việc trong nhà. Sao lại làm khó em gái ruột của mình chứ?”

"A, xin lỗi, tôi quên mất. Anh chẳng bao giờ ở nhà cả."

Vân Thanh chế giễu, nhìn sắc mặt Hoắc Xuyên càng lúc càng tối sầm lại.

Tối đến mức không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

Trong đôi mắt Hoắc Xuyên tràn đầy sự áp bức và phẫn nộ.

Hắn căm ghét chính mình.

Nếu không phải vì hắn, Vân Thanh đã không phải chịu đựng tất cả những điều này.

Khi nghĩ đến việc Vân Thanh luôn vô tư, chưa từng than phiền nửa lời mỗi khi hắn đến xin cô hiến máu, Hoắc Xuyên càng hận bản thân hơn.

Hắn chậm rãi nhắm mắt, rồi mở ra, nhìn chằm chằm vào Hoắc Tịnh, giọng điệu sắc bén và dứt khoát:

"Xin lỗi Vân Thanh đi."

"Xin lỗi?!"

Hoắc Tịnh bàng hoàng. "Tại sao em phải xin lỗi chị ta?!"

“Anh, anh bị điên rồi sao? Em là ai? Còn chị ta là ai chứ? Chị ta mà cũng xứng đáng để em xin lỗi ư?!"

Thân phận, hư vinh…những thứ này quan trọng đến mức nào chứ?!

Quan trọng đến mức họ có thể phớt lờ sự thật rằng Vân Thanh từng là vợ của Hoắc Xuyên sao?!

Hoắc Xuyên đã chịu đủ rồi.

Team Hạt Tiêu

"Chát!"

Hắn giơ tay, tát mạnh vào mặt Hoắc Tịnh. "Anh bảo, xin lỗi!"

Bốp!

Hoắc Tịnh bị cái tát giáng trời đánh ngã xuống đất. Cô ta ôm mặt, trợn trừng nhìn Hoắc Xuyên đầy khó tin.

"Hoắc Xuyên, anh điên rồi…chắc chắn là điên rồi…chị ta có gì tốt chứ?!

"Làm sao chị ta có thể so sánh với Bạch Đình?!"

Đột nhiên, Hoắc Tịnh quay sang, dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn Vân Thanh.

"Để tôi nói cho chị biết, Vân Thanh, Bạch Đình sắp quay về nước rồi! Chị không còn cơ hội nào nữa đâu! Khi Bạch Đình quay lại, anh trai tôi tự khắc biết ai mới là người phù hợp với anh ấy!”

"Vân Thanh, chẳng phải hôm đó chị quyến rũ anh trai tôi là để quay lại nhà họ Hoắc sao? Đừng có mơ!"

Nụ cười của Hoắc Tịnh đầy vẻ kiêu ngạo, đặc biệt là khi cô ta thấy ánh mắt Vân Thanh hơi lóe lên một tia kinh ngạc.

Nếu không quan tâm, vậy tại sao trông cô ta lại như thể mất hồn thế kia?

"Hoắc Tịnh, đừng ép anh phải nói lần thứ ba."

Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Xuyên vang lên, như một bản án tử.

Hoắc Tịnh cắn chặt răng, hậm hực đứng dậy, khinh bỉ nhổ xuống đất, rồi quay người bỏ đi không chút do dự.

Cô ta tuyệt đối không bao giờ xin lỗi Vân Thanh, dù có c.h.ế.t cũng không.

---

Vẫn là chiếc Rolls-Royce ấy, nhưng lần này, không có Vân Triết bên cạnh.

Vân Thanh nhớ lại vở kịch lố bịch trong sòng bạc. Hai cái tên Bạch Đình và Hoắc Xuyên cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Cô biết rằng Bạch Đình từng bị Hoắc Xuyên ép rời khỏi đất nước, nhưng không ngờ cô ta lại quay về sớm như vậy.

Đúng là gương vỡ lại lành. Những cuộc cãi vã giữa các cặp tình nhân, chẳng khác nào một trò đùa.

Hoắc Xuyên cuối cùng vẫn đau lòng vì Bạch Đình, giống như mỗi lần hắn từng làm.

"Lần này cũng vậy thôi."

Ngực Vân Thanh đột nhiên đau nhói.

Cô chậm rãi thở ra một hơi dài, không muốn nghĩ nữa. Cô không muốn bận tâm nữa.

Một nụ cười chua chát hiện lên trên khóe môi.

Vân Thanh cố trấn tĩnh lại, định báo cáo tình hình kiểm toán cho Vân Triết.

Nhưng đúng lúc này…tiếng phanh xe chói tai vang lên!

"Rầm!!!"

Một vụ va chạm mạnh vang dội cả con đường.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Vân Thanh mất đi ý thức.

Một chiếc xe tải đ.â.m thẳng vào chiếc Rolls-Royce Phantom, âm thanh chát chúa, chấn động cả không gian.

"Mau! Cứu người!"

"Có người bị thương!"

"Máu! Cô ấy chảy quá nhiều máu!"
 
Back
Top Bottom